Chương 384: Em vẫn còn gạt tôi
Mộc Thất Thất
29/06/2020
Buổi tối, Tống Như Tẩm đẩy cửa bước vào nhìn thấy Đào Gia Thiên đứng ở phía trước cửa sổ, bà bước qua: “Gia Thiên”
Thân ảnh anh tựa hồ cứng lại, giật gật sau đó xoay người lại, cúi đầu, giọng khàn khàn: “Mẹ.”
Tống Như Tẩm nhíu mày: “Con nhìn xem tay con kìa, sao lại không biết yêu quý chính mình vậy chứ.”
Bà lập tức gọi người giúp việc đem hòm thuốc đến, nữ giúp việc tựa hồ có chút sợ Đào Gia Thiên, cúi đầu: "Cậu chủ.”
Đào Gia Thiên nghe thấy ngữ điệu mềm mại, còn có cái cúi đầu kia, nháy mắt nhíu mi, nhớ tới bộ dáng cũng giống như vậy của Mộc Như Phương, hắn nghiến răng: “Đi ra ngoài.”
Người giúp việc run rẩy: “Dạ... Dạ...”
Tống Như Tẩm cầm hòm thuốc, tìm thuốc cầm máu.
“Gia Thiên, mẹ đã nói với con, người con gái đó đều là lừa gạt con, con thế nào lại không nghe lời mẹ, mẹ đều muốn tốt cho con, con năm đó...” Tống Như Tẩm suýt chút nữa bật khóc: “Con có biết hay không, ngày mà con kết hôn, gia cảnh của Mộc Như Phương không tốt, được chúng ta thu nhận, con thích nó, mẹ với ba con cũng đồng ý, nó... nó như thế nào có thể ra tay với con như vậy chứ?”
Đào Gia Thiên đi đến, nhẹ nhàng chạm ở vai Tống Như Tẩm: “Mẹ đừng thương tâm, con không sao.”
“Không có gì? Đó chính là kịch độc, con nằm trong phòng giám sát, cứ cách hai ngày, là một lần có thông báo bệnh tình lại nặng thêm., ngẫm lại mỗi lần như vậy đều giống như bị con dọa chết.
“Mẹ, con xin lỗi, làm cha mẹ lo lắng.”
Tống Như Tẩm lau lau nước mắt, tìm băng gạc cùng thuốc: “Con mau ngồi xuống, cho mẹ xem tay con, sao lại bị nặng như vậy, con cũng không thấy đau hay sao?”
Đào Gia Thiên hai tay chảy máu, anh ta dùng sức đánh mấy lần vào cửa kính, bất quá cũng chỉ là nỗi đau da thịt không bằng sự khó chịu trong lòng.
Anh ta như thế nào cũng không tưởng tượng được đứa nhỏ kia vậy mà lại không phải con của chính mình.
Còn có đứa con gái nhỏ dễ thương kia, dĩ nhiên là do Mộc Như Phương cùng người đàn ông khác sinh ra.
Tống Như Tẩm: “Mộc Như Phương kia ỷ vào chính mình xinh đẹp, quyến rũ cũng không ít đàn ông, con năm đó cũng là do bị quyến rũ đi, mẹ thực sự không muốn nghĩ đến chuyện đã trãi qua bốn năm trước nữa.”
Đào Gia Thiên đáy mắt tối đen: “Con biết rồi, mẹ yên tâm con sẽ không...” Sẽ không bị nàng lừa gạt nữa.
“Diên Phong tiên sinh cùng thiếu gia nói một tiếng, cô Nặc Nặc phát sốt, một mực khóc kêu muốn tìm mẹ.”
Diên Phong nhận điện thoại, lập tức phân phó đối phương mang theo Nặc Nặc đến bệnh viện, anh ta đứng ở cửa, cũng không lập tức báo cho Đào Gia Thiên, bởi vì Đào Gia Thiên đang cùng bà chủ ở bên trong thư phòng.
Vẫn đợi cho đến hai mươi phút sau Tống Như Tẩm rời khỏi, Diên Phong đi vào, nhìn thấy trên mặt đất một đống hỗn độn, gọi hai nữ giúp việc đến đó sửa sang lại. Diên Phong nói: “Cô Nặc Nặc phát sốt, tôi đã kêu người đưa đến bệnh viện.”
Đào Gia Thiên miệng ngậm một điếu thuốc nghiêng người, một bên mặt dựa vào cửa sổ che sự âm u bên trong, tâm tình khó nhìn ra được gọi: “Diên Phong.” Đào Gia Thiên nhắm mắt, một làn khói theo mũi thoát ra che khuất khuôn mặt: "Cậu nói xem, vì sao?”
Khuôn mặt anh tuấn bị làn khói làm mơ hồ.
Diên Phong xem xét một chút, mơ hồ nhận thấy được ngữ điệu của Đào Gia Thiên khàn khàn, liền biết thái tử gia trong lòng hẳn là không thoải mái, du sao thì Mộc Như Phương sinh ra con gái, thế nhưng... thế nhưng không phải là con Đào Gia Thiên.
“Trên thế giới này, có nhiều việc không vì sao cả..”
Đào Gia Thiên tựa như chấn động. Lưng run lên. Không vì sao. Đúng vậy, không vì sao cả, đứa nhỏ kia không phải là con mình. Người con gái kia bốn năm trước muốn đẩy mình vào chỗ chết.
Đào Gia Thiên đi nhanh ra khỏi gian phòng.
- ----------------------------------------
Mộc Như Phương tình dậy, đầu rất đau, y tá phát hiện liền lập tức báo cho Đào Gia Thiên, sau đó lập tức thay Mộc Như Phương làm kiểm tra, bởi vì bị thương đến não bộ nên phải làm thêm kiểm tra nữa.
Mộc Như Phương tỉnh táo nhiều hơn, chóp mũi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, nhận ra nơi này là bệnh viện. Nặc Nặc đâu? Đứa con gái của nàng đâu? Mộc Như Phưng nhớ rõ là bị phu nhân phát hiện, đem nàng ném vào chiếc ghế lô bên trong, tiếp theo... Thời điểm mình bị mấy người đàn ông xâm phạm thì Đào Gia Thiên đến.
Đào phu nhân phát hiện rồi vậy Nặc Nặc đâu?
“Điện thoại... “ bắt được tay một y tá: “Điện thoại, cho tôi mượn điện thoại di động một chút.”
Y tá liền mang điện thoại di động đưa cô ấy. Mộc Như Phương gõ ra một dãy số: “Như Phương à, sao lại thế này, tôi gọi điện thoại đến mà cũng không gọi được, Nặc Nặc...Nặc Nặc bị một người đàn ông mang đi rồi.”
Nặc Nặc bị mang đi. Cảnh vật trước mắt như tối sầm lại. “Cô Mộc, cô không sao chứ?” Y tá vội vàng đỡ lấy nàng để nàng dựa vào giường.
Mộc Như Phương xốc chăn lên, muốn xuống giường, cô ấy muốn đi tìm Nặc Nặc, tìm con gái mình. Nhất định là do bà Đào mang con mình đi mất. Nặc Nặc còn nhỏ như vậy.
Y tá làm sao ngăn được Mộc Như Phương, vội vàng rung chuông báo cho một y tá khác đến, Mộc Như Phương thân thể suy yếu nhưng dùng hết khi lực: “Các người buông tôi ra, tôi muốn đi tìm con gái của tôi.”
“Cô Mộc cô cần nghỉ ngơi.”
“Cô Mộc... Đào tiên sinh đã đến rồi.” Y tá thấy đứng ở cửa là Đào Gia Thiên.
Mộc Như Phương nghe thấy tên của Đào Gia Thiên. Trước mắt là màn chấn động, cô ấy cắn răng đi qua, bắt được cánh tay của nam nhân cứng rắn và lạnh như băng: “Gia Thiên, Nặc Nặc... Nặc Nặc không thấy đâu nữa.”
Cô ấy biết bà Đào không dung nạp mình lại càng không dung nạp Nặc Nặc, cảm thấy cực kì sợ hãi, sợ hãi Nặc Nặc gặp phải sự tra tấn của bà Đào.
“Gia Thiên, đó là con gái của chúng ta, Nặc Nặc chính là con gái của chúng ta.” Giọng điệu của Như Phương vội vàng, gắt gao bắt lấy cánh tay của người đàn ông: “Nặc Nặc là do bà Đào mang đi.”
“Con gái của chúng ta” Đào Gia Thiên gắt gao cắn răng, tuấn mĩ trên mặt một mảnh thâm trầm, nhớ kĩ những từ này sau đó mạnh tay hất tay Như Phương đang gắt gao nắm lấy mình.
Cơ thể Mộc Như Phương vốn dĩ suy yếu, trong nháy mắt té ngã lại nền đất.
Chợt nghe Đào Gia Thiên sắng giọng: “Đến bây giờ mà em vẫn còn gạt tôi!”
Thân ảnh anh tựa hồ cứng lại, giật gật sau đó xoay người lại, cúi đầu, giọng khàn khàn: “Mẹ.”
Tống Như Tẩm nhíu mày: “Con nhìn xem tay con kìa, sao lại không biết yêu quý chính mình vậy chứ.”
Bà lập tức gọi người giúp việc đem hòm thuốc đến, nữ giúp việc tựa hồ có chút sợ Đào Gia Thiên, cúi đầu: "Cậu chủ.”
Đào Gia Thiên nghe thấy ngữ điệu mềm mại, còn có cái cúi đầu kia, nháy mắt nhíu mi, nhớ tới bộ dáng cũng giống như vậy của Mộc Như Phương, hắn nghiến răng: “Đi ra ngoài.”
Người giúp việc run rẩy: “Dạ... Dạ...”
Tống Như Tẩm cầm hòm thuốc, tìm thuốc cầm máu.
“Gia Thiên, mẹ đã nói với con, người con gái đó đều là lừa gạt con, con thế nào lại không nghe lời mẹ, mẹ đều muốn tốt cho con, con năm đó...” Tống Như Tẩm suýt chút nữa bật khóc: “Con có biết hay không, ngày mà con kết hôn, gia cảnh của Mộc Như Phương không tốt, được chúng ta thu nhận, con thích nó, mẹ với ba con cũng đồng ý, nó... nó như thế nào có thể ra tay với con như vậy chứ?”
Đào Gia Thiên đi đến, nhẹ nhàng chạm ở vai Tống Như Tẩm: “Mẹ đừng thương tâm, con không sao.”
“Không có gì? Đó chính là kịch độc, con nằm trong phòng giám sát, cứ cách hai ngày, là một lần có thông báo bệnh tình lại nặng thêm., ngẫm lại mỗi lần như vậy đều giống như bị con dọa chết.
“Mẹ, con xin lỗi, làm cha mẹ lo lắng.”
Tống Như Tẩm lau lau nước mắt, tìm băng gạc cùng thuốc: “Con mau ngồi xuống, cho mẹ xem tay con, sao lại bị nặng như vậy, con cũng không thấy đau hay sao?”
Đào Gia Thiên hai tay chảy máu, anh ta dùng sức đánh mấy lần vào cửa kính, bất quá cũng chỉ là nỗi đau da thịt không bằng sự khó chịu trong lòng.
Anh ta như thế nào cũng không tưởng tượng được đứa nhỏ kia vậy mà lại không phải con của chính mình.
Còn có đứa con gái nhỏ dễ thương kia, dĩ nhiên là do Mộc Như Phương cùng người đàn ông khác sinh ra.
Tống Như Tẩm: “Mộc Như Phương kia ỷ vào chính mình xinh đẹp, quyến rũ cũng không ít đàn ông, con năm đó cũng là do bị quyến rũ đi, mẹ thực sự không muốn nghĩ đến chuyện đã trãi qua bốn năm trước nữa.”
Đào Gia Thiên đáy mắt tối đen: “Con biết rồi, mẹ yên tâm con sẽ không...” Sẽ không bị nàng lừa gạt nữa.
“Diên Phong tiên sinh cùng thiếu gia nói một tiếng, cô Nặc Nặc phát sốt, một mực khóc kêu muốn tìm mẹ.”
Diên Phong nhận điện thoại, lập tức phân phó đối phương mang theo Nặc Nặc đến bệnh viện, anh ta đứng ở cửa, cũng không lập tức báo cho Đào Gia Thiên, bởi vì Đào Gia Thiên đang cùng bà chủ ở bên trong thư phòng.
Vẫn đợi cho đến hai mươi phút sau Tống Như Tẩm rời khỏi, Diên Phong đi vào, nhìn thấy trên mặt đất một đống hỗn độn, gọi hai nữ giúp việc đến đó sửa sang lại. Diên Phong nói: “Cô Nặc Nặc phát sốt, tôi đã kêu người đưa đến bệnh viện.”
Đào Gia Thiên miệng ngậm một điếu thuốc nghiêng người, một bên mặt dựa vào cửa sổ che sự âm u bên trong, tâm tình khó nhìn ra được gọi: “Diên Phong.” Đào Gia Thiên nhắm mắt, một làn khói theo mũi thoát ra che khuất khuôn mặt: "Cậu nói xem, vì sao?”
Khuôn mặt anh tuấn bị làn khói làm mơ hồ.
Diên Phong xem xét một chút, mơ hồ nhận thấy được ngữ điệu của Đào Gia Thiên khàn khàn, liền biết thái tử gia trong lòng hẳn là không thoải mái, du sao thì Mộc Như Phương sinh ra con gái, thế nhưng... thế nhưng không phải là con Đào Gia Thiên.
“Trên thế giới này, có nhiều việc không vì sao cả..”
Đào Gia Thiên tựa như chấn động. Lưng run lên. Không vì sao. Đúng vậy, không vì sao cả, đứa nhỏ kia không phải là con mình. Người con gái kia bốn năm trước muốn đẩy mình vào chỗ chết.
Đào Gia Thiên đi nhanh ra khỏi gian phòng.
- ----------------------------------------
Mộc Như Phương tình dậy, đầu rất đau, y tá phát hiện liền lập tức báo cho Đào Gia Thiên, sau đó lập tức thay Mộc Như Phương làm kiểm tra, bởi vì bị thương đến não bộ nên phải làm thêm kiểm tra nữa.
Mộc Như Phương tỉnh táo nhiều hơn, chóp mũi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, nhận ra nơi này là bệnh viện. Nặc Nặc đâu? Đứa con gái của nàng đâu? Mộc Như Phưng nhớ rõ là bị phu nhân phát hiện, đem nàng ném vào chiếc ghế lô bên trong, tiếp theo... Thời điểm mình bị mấy người đàn ông xâm phạm thì Đào Gia Thiên đến.
Đào phu nhân phát hiện rồi vậy Nặc Nặc đâu?
“Điện thoại... “ bắt được tay một y tá: “Điện thoại, cho tôi mượn điện thoại di động một chút.”
Y tá liền mang điện thoại di động đưa cô ấy. Mộc Như Phương gõ ra một dãy số: “Như Phương à, sao lại thế này, tôi gọi điện thoại đến mà cũng không gọi được, Nặc Nặc...Nặc Nặc bị một người đàn ông mang đi rồi.”
Nặc Nặc bị mang đi. Cảnh vật trước mắt như tối sầm lại. “Cô Mộc, cô không sao chứ?” Y tá vội vàng đỡ lấy nàng để nàng dựa vào giường.
Mộc Như Phương xốc chăn lên, muốn xuống giường, cô ấy muốn đi tìm Nặc Nặc, tìm con gái mình. Nhất định là do bà Đào mang con mình đi mất. Nặc Nặc còn nhỏ như vậy.
Y tá làm sao ngăn được Mộc Như Phương, vội vàng rung chuông báo cho một y tá khác đến, Mộc Như Phương thân thể suy yếu nhưng dùng hết khi lực: “Các người buông tôi ra, tôi muốn đi tìm con gái của tôi.”
“Cô Mộc cô cần nghỉ ngơi.”
“Cô Mộc... Đào tiên sinh đã đến rồi.” Y tá thấy đứng ở cửa là Đào Gia Thiên.
Mộc Như Phương nghe thấy tên của Đào Gia Thiên. Trước mắt là màn chấn động, cô ấy cắn răng đi qua, bắt được cánh tay của nam nhân cứng rắn và lạnh như băng: “Gia Thiên, Nặc Nặc... Nặc Nặc không thấy đâu nữa.”
Cô ấy biết bà Đào không dung nạp mình lại càng không dung nạp Nặc Nặc, cảm thấy cực kì sợ hãi, sợ hãi Nặc Nặc gặp phải sự tra tấn của bà Đào.
“Gia Thiên, đó là con gái của chúng ta, Nặc Nặc chính là con gái của chúng ta.” Giọng điệu của Như Phương vội vàng, gắt gao bắt lấy cánh tay của người đàn ông: “Nặc Nặc là do bà Đào mang đi.”
“Con gái của chúng ta” Đào Gia Thiên gắt gao cắn răng, tuấn mĩ trên mặt một mảnh thâm trầm, nhớ kĩ những từ này sau đó mạnh tay hất tay Như Phương đang gắt gao nắm lấy mình.
Cơ thể Mộc Như Phương vốn dĩ suy yếu, trong nháy mắt té ngã lại nền đất.
Chợt nghe Đào Gia Thiên sắng giọng: “Đến bây giờ mà em vẫn còn gạt tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.