Chương 382: Nặc nặc là con gái của anh
Mộc Thất Thất
29/06/2020
Trước cửa phòng khách có hai tên vệ sĩ canh giữ.
Khi bọn họ nhìn thấy Đào Gia Thiên đến hiển nhiên đều rất bất ngờ: “Thiếu gia."
Nam nhân ánh mắt lạnh lùng: “Tránh ra!"
Hai tên nghe theo mệnh lệnh của Đào phu nhân, hai người nhìn nhau: “Thiếu gia, chuyện này... Là phu nhân..."
Thế nhưng Đào Gia Thiên mới là gia chủ của Đào gia, gia nghiệp của Đào gia gi sớm muộn cũng là của anh, mà giờ khắc này trên người nam nhân này có lệ khí quanh quẩn, hai tên vệ sĩ âm thầm cắn môi, tránh ra, tuy rằng Đào phu nhân hạ xuống mệnh lệnh, thế nhưng giờ khắc này bọn họ càng e ngại người đàn ông trước mắt này.
Bên trong gian phòng tối tăm.
Không biết là ai xé ra váy của Mộc Như Phương, lộ ra tất chân ở bên trong, có người không thể chờ đợi được nữa sờ soạn, đụng chạm đến băng vệ sinh, mắng một câu: “Mẹ nó, xúi quẩy."
Một người đàn ông khác đã sớm không nhịn được, lập tức đưa tay đẩy ra: “Tôi thì lại yêu thích cuộc chiến đẫm máu. Ai ya, tôi còn là lần thứ nhất chạm vào nữ nhân xinh đẹp như vậy, chết ở trên người cô ta cũng được."
Cặp mắt kia nhìn bụng bằng phẳng trắng nõn của Mộc Như Phương, trắng nõn như ngọc dương chi vậy, một đôi tất chân màu da dài, một đôi gò má trắng hồng, làm cho mấy nam nhân đều thở hổn hển. Cô chính là một con cá sắp chết, muốn chết chết không được, tầm mắt sớm đã bị máu làm che khuất, bất lực, tuyệt vọng, chỉ có bản thân cô có thể biết. Giờ khắc này đầu óc của cô là Đau, Tuyệt Vọng. Rơi vào vực sâu vô tận.
Vực sâu như vậy không lên nổi. Lại cũng không nhìn thấy ánh sáng... Cũng không còn ánh sáng, cũng không còn ấm áp. Cô người như thế, ông trời làm sao sẽ cho cô sống sót? Tại sao, thần trí của cô vẫn còn, hôn mê cũng tốt, tại sao còn làm cho cô đau như vậy, tỉnh táo như vậy.
Tỉnh táo cảm nhận được chính mình sắp bị một đám nam nhân xâm phạm.
Mấy người bọn họ không vội vã xâm phạm cô, còn muốn cởi đồ cô ra, đẩy lên áo ngực màu đen, tất chân màu đen cũng đang bị một cái tay chậm rãi sờ soạn, có rượu đỏ rơi vào trên người cô.
"Tiên sư nó, thật là thơm a.." Cái tay vuốt chân cô đang run rẩy kích động, sau đó mở miệng phát ra âm thanh.
Có một người nam nói: “Nhanh lên một chút, tiếp theo đến tôi."
Một người khác cười: “Tôi dùng cái miệng nhỏ này là được rồi."
Người đàn ông kia sờ miệng Mộc Như Phương: “Nữ nhân xinh đẹp như vậy, chúng ta thật là may mà, mong là không có bệnh gì."
Tên còn lại nói: “Chết ở trên người cô ta tôi cũng cam tâm, nếu như không muốn đến thì tôi đến, mẹ nó, tôi chờ lâu lắm rồi."
"Không phải còn có một miệng nhỏ sao? Lại dùng cái kia là được rồi."
"Đừng tiếp tục.. Chơi cho đến chết sao, đây là cực phẩm, đùa chơi chết đáng tiếc a..." Đột nhiên cửa gian phòng bị đá văng, một nam nhân toàn thân lệ khí đi tới, người đàn ông đang chuẩn bị xé tất chân của Mộc Như Phương sốt ruột không nhịn được, không quay đầu lại, chỉ là bất mãn hô to,
"Ai vậy, a ——" trên đầu đột nhiên đau nhức. Tiếp theo là đầy mặt đều là máu.
Người đàn ông kia trực tiếp sững sờ bưng vết thương trên đầu ngã trên mặt đất, trên mặt đất còn có chai bia vỡ nát.
Mấy nam nhân khác mặt như màu đất, nhìn nam nhân đột nhiên phá cửa mà vào, mấy người bọn đều là khách nơi khác, giá áo túi cơm, nhìn thấy tình cảnh máu me này đều sợ muốn chết. Đào Gia Thiên nhìn nữ nhân nằm trên ghế sa lông, quần áo ngổn ngang, một thân chật vật, trên khuôn mặt tinh xảo đều là máu, khí tức yếu ớt, anh vài bước đi tới, thoát áo gió che lại cô, lông mi Mộc Như Phương run rẩy, cô đã nhìn không rõ ràng, chỉ là nhìn m mơ hồ.
Thế nhưng cô ngửi được trong không khí có khí tức trên người Đào Gia Thiên.
Trong nháy mắt đó, bờ môi trắng xám của cô nhúc nhích một chút, chỉ là hơi động, xác thực một chữ đều không có phun ra.
Áo gió ấm áp mang theo anh nhiệt độ cùng khí tức rơi vào trên người cô, trong nháy mắt đó, cô đột nhiên có một loại cảm giác an toàn, kích động muốn khóc, cô cũng xác thực khóc, một dòng nước mắt từ khóe mắt lăn xuống đến.
Xung quanh có tiếng kêu thảm thiết, âm thanh xương vỡ vụn, còn có mùi máu tanh, đương nhiên cô ngửi được là của chính mình.
Không biết qua bao lâu, âm thanh bên tai kết thúc, cô bị người ôm lên, gò má dán vào ngực nam nhân, anh bước đi tốc độ rất nhanh, cô có thể cảm nhận được, Mộc Như Phương đã ngất, cô phảng phất an tâm rốt cục nhắm hai mắt lại.
Có người hô tên của cô. Nam nhân tiếng nói trầm thấp tàn nhẫn: “Mộc Như Phương!!" -
Đào phu nhân nhìn hai tên vệ sĩ quỳ trên mặt đất, bà ta nghe nói Đào Gia Thiên đem Mộc Như Phương đi xong, cũng không tức giận lắm, bà ta hiểu rõ con trai của chính mình, bị nữ nhân này mê đến không ra hình thù gì. Đều là vì là nữ nhân này.
"Cũng không trách được các người, hai người không ngăn được nó." Đào phu nhân ngồi ở bên trong phòng khách, tao nhã uống một hớp trà: “Đi xuống đi."
Sáng sớm, Đào phu nhân tao nhã tu bổ nhánh hoa, quản gia đi tới: “Phu nhân."
"Ừm." Đào phu nhân cầm kéo trong tay, trực tiếp đem nhánh hoa cắt xuống: “Nói."
"Phu nhân, tra được, Mộc Như Phương sinh một con gái đã bốn tuổi."
"Cái gì?" Đào phu nhân đột nhiên lập tức trực tiếp đem một đóa hoa hồng cắt đứt, bà ta nắm cây kéo, mạnh mẽ dùng sức.
"Hiện tại ở đâu?"
Quản gia mở miệng: “Ở Cư Dân Lâu đường Tứ Hà."
Đào phu nhân thả kéo xuống, bà ta nhìn hoa ngoài phòng: “Đi làm một phần giám định, đứa bé này, nếu như không phải của Gia Thiên thì tốt nhất, nếu như phải, như vậy cũng không thể để cho Gia Thiên biết."
Nếu để cho Gia Thiên biết Mộc Như Phương dĩ nhiên cho sinh một đứa bé cho anh, như vậy bất luận trước đây Mộc Như Phương làm bao nhiêu sự tình, bao nhiêu thương tổn đến anh, anh cũng có thể ném ra sau đầu, bà ta quá hiểu đứa con trai này, quả thực trúng độc của Mộc Như Phương. Chuyện của đứa bé này, nhất định không thể để cho Đào Gia Thiên biết. Cho dù đứa bé này là con cháu Đào gia thì thế nào? Bà cũng chỉ có Đào Gia Thiên này một đứa con trai, cũng không thể trải qua chuyện như bốn năm trước.
Quản gia gật đầu: “Phu nhân, tôi biết, bà yên tâm."
bên trong bệnh viện. Đào Gia Thiên đứng trước cửa phòng bệnh, đứng một buổi tối, hộ sĩ mới vừa đi vào thay đổi thuốc, Đào Gia Thiên giật một điếu thuốc, cũng đi vào.
Nữ nhân nằm ở trên giường bệnh, trên trán bao lụa trắng, cô tựa hồ giống như ngủ, anh giờ khắc này có chút không dám ngẫm lại, nếu như tối ngày hôm qua anh đến chậm một chút, hậu quả sẽ ra dạng gì.
Nữ nhân này tính khí kiểu gì vậy, cho rằng đầu mình bằng sắt sao? Chính mình tự đập đầu vào bàn trà. Anh không nhịn được lại cắn một điếu thuốc, giơ tay che lại khuôn mặt tinh xảo của nữ nhân này, mẹ nó, bàn tay anh vậy mà lớn như vậy, nữ nhân này lại gầy gò đến vậy.
Hận sao? Hận, đương nhiên là hận cô.
Đau lòng sao? Đào Gia Thiên sửng sốt, ý thức được ý nghĩ của chính mình, anh vuốt ngực của chính mình, nơi này đau, không thoải mái, đầu cũng đau.
Khi bọn họ nhìn thấy Đào Gia Thiên đến hiển nhiên đều rất bất ngờ: “Thiếu gia."
Nam nhân ánh mắt lạnh lùng: “Tránh ra!"
Hai tên nghe theo mệnh lệnh của Đào phu nhân, hai người nhìn nhau: “Thiếu gia, chuyện này... Là phu nhân..."
Thế nhưng Đào Gia Thiên mới là gia chủ của Đào gia, gia nghiệp của Đào gia gi sớm muộn cũng là của anh, mà giờ khắc này trên người nam nhân này có lệ khí quanh quẩn, hai tên vệ sĩ âm thầm cắn môi, tránh ra, tuy rằng Đào phu nhân hạ xuống mệnh lệnh, thế nhưng giờ khắc này bọn họ càng e ngại người đàn ông trước mắt này.
Bên trong gian phòng tối tăm.
Không biết là ai xé ra váy của Mộc Như Phương, lộ ra tất chân ở bên trong, có người không thể chờ đợi được nữa sờ soạn, đụng chạm đến băng vệ sinh, mắng một câu: “Mẹ nó, xúi quẩy."
Một người đàn ông khác đã sớm không nhịn được, lập tức đưa tay đẩy ra: “Tôi thì lại yêu thích cuộc chiến đẫm máu. Ai ya, tôi còn là lần thứ nhất chạm vào nữ nhân xinh đẹp như vậy, chết ở trên người cô ta cũng được."
Cặp mắt kia nhìn bụng bằng phẳng trắng nõn của Mộc Như Phương, trắng nõn như ngọc dương chi vậy, một đôi tất chân màu da dài, một đôi gò má trắng hồng, làm cho mấy nam nhân đều thở hổn hển. Cô chính là một con cá sắp chết, muốn chết chết không được, tầm mắt sớm đã bị máu làm che khuất, bất lực, tuyệt vọng, chỉ có bản thân cô có thể biết. Giờ khắc này đầu óc của cô là Đau, Tuyệt Vọng. Rơi vào vực sâu vô tận.
Vực sâu như vậy không lên nổi. Lại cũng không nhìn thấy ánh sáng... Cũng không còn ánh sáng, cũng không còn ấm áp. Cô người như thế, ông trời làm sao sẽ cho cô sống sót? Tại sao, thần trí của cô vẫn còn, hôn mê cũng tốt, tại sao còn làm cho cô đau như vậy, tỉnh táo như vậy.
Tỉnh táo cảm nhận được chính mình sắp bị một đám nam nhân xâm phạm.
Mấy người bọn họ không vội vã xâm phạm cô, còn muốn cởi đồ cô ra, đẩy lên áo ngực màu đen, tất chân màu đen cũng đang bị một cái tay chậm rãi sờ soạn, có rượu đỏ rơi vào trên người cô.
"Tiên sư nó, thật là thơm a.." Cái tay vuốt chân cô đang run rẩy kích động, sau đó mở miệng phát ra âm thanh.
Có một người nam nói: “Nhanh lên một chút, tiếp theo đến tôi."
Một người khác cười: “Tôi dùng cái miệng nhỏ này là được rồi."
Người đàn ông kia sờ miệng Mộc Như Phương: “Nữ nhân xinh đẹp như vậy, chúng ta thật là may mà, mong là không có bệnh gì."
Tên còn lại nói: “Chết ở trên người cô ta tôi cũng cam tâm, nếu như không muốn đến thì tôi đến, mẹ nó, tôi chờ lâu lắm rồi."
"Không phải còn có một miệng nhỏ sao? Lại dùng cái kia là được rồi."
"Đừng tiếp tục.. Chơi cho đến chết sao, đây là cực phẩm, đùa chơi chết đáng tiếc a..." Đột nhiên cửa gian phòng bị đá văng, một nam nhân toàn thân lệ khí đi tới, người đàn ông đang chuẩn bị xé tất chân của Mộc Như Phương sốt ruột không nhịn được, không quay đầu lại, chỉ là bất mãn hô to,
"Ai vậy, a ——" trên đầu đột nhiên đau nhức. Tiếp theo là đầy mặt đều là máu.
Người đàn ông kia trực tiếp sững sờ bưng vết thương trên đầu ngã trên mặt đất, trên mặt đất còn có chai bia vỡ nát.
Mấy nam nhân khác mặt như màu đất, nhìn nam nhân đột nhiên phá cửa mà vào, mấy người bọn đều là khách nơi khác, giá áo túi cơm, nhìn thấy tình cảnh máu me này đều sợ muốn chết. Đào Gia Thiên nhìn nữ nhân nằm trên ghế sa lông, quần áo ngổn ngang, một thân chật vật, trên khuôn mặt tinh xảo đều là máu, khí tức yếu ớt, anh vài bước đi tới, thoát áo gió che lại cô, lông mi Mộc Như Phương run rẩy, cô đã nhìn không rõ ràng, chỉ là nhìn m mơ hồ.
Thế nhưng cô ngửi được trong không khí có khí tức trên người Đào Gia Thiên.
Trong nháy mắt đó, bờ môi trắng xám của cô nhúc nhích một chút, chỉ là hơi động, xác thực một chữ đều không có phun ra.
Áo gió ấm áp mang theo anh nhiệt độ cùng khí tức rơi vào trên người cô, trong nháy mắt đó, cô đột nhiên có một loại cảm giác an toàn, kích động muốn khóc, cô cũng xác thực khóc, một dòng nước mắt từ khóe mắt lăn xuống đến.
Xung quanh có tiếng kêu thảm thiết, âm thanh xương vỡ vụn, còn có mùi máu tanh, đương nhiên cô ngửi được là của chính mình.
Không biết qua bao lâu, âm thanh bên tai kết thúc, cô bị người ôm lên, gò má dán vào ngực nam nhân, anh bước đi tốc độ rất nhanh, cô có thể cảm nhận được, Mộc Như Phương đã ngất, cô phảng phất an tâm rốt cục nhắm hai mắt lại.
Có người hô tên của cô. Nam nhân tiếng nói trầm thấp tàn nhẫn: “Mộc Như Phương!!" -
Đào phu nhân nhìn hai tên vệ sĩ quỳ trên mặt đất, bà ta nghe nói Đào Gia Thiên đem Mộc Như Phương đi xong, cũng không tức giận lắm, bà ta hiểu rõ con trai của chính mình, bị nữ nhân này mê đến không ra hình thù gì. Đều là vì là nữ nhân này.
"Cũng không trách được các người, hai người không ngăn được nó." Đào phu nhân ngồi ở bên trong phòng khách, tao nhã uống một hớp trà: “Đi xuống đi."
Sáng sớm, Đào phu nhân tao nhã tu bổ nhánh hoa, quản gia đi tới: “Phu nhân."
"Ừm." Đào phu nhân cầm kéo trong tay, trực tiếp đem nhánh hoa cắt xuống: “Nói."
"Phu nhân, tra được, Mộc Như Phương sinh một con gái đã bốn tuổi."
"Cái gì?" Đào phu nhân đột nhiên lập tức trực tiếp đem một đóa hoa hồng cắt đứt, bà ta nắm cây kéo, mạnh mẽ dùng sức.
"Hiện tại ở đâu?"
Quản gia mở miệng: “Ở Cư Dân Lâu đường Tứ Hà."
Đào phu nhân thả kéo xuống, bà ta nhìn hoa ngoài phòng: “Đi làm một phần giám định, đứa bé này, nếu như không phải của Gia Thiên thì tốt nhất, nếu như phải, như vậy cũng không thể để cho Gia Thiên biết."
Nếu để cho Gia Thiên biết Mộc Như Phương dĩ nhiên cho sinh một đứa bé cho anh, như vậy bất luận trước đây Mộc Như Phương làm bao nhiêu sự tình, bao nhiêu thương tổn đến anh, anh cũng có thể ném ra sau đầu, bà ta quá hiểu đứa con trai này, quả thực trúng độc của Mộc Như Phương. Chuyện của đứa bé này, nhất định không thể để cho Đào Gia Thiên biết. Cho dù đứa bé này là con cháu Đào gia thì thế nào? Bà cũng chỉ có Đào Gia Thiên này một đứa con trai, cũng không thể trải qua chuyện như bốn năm trước.
Quản gia gật đầu: “Phu nhân, tôi biết, bà yên tâm."
bên trong bệnh viện. Đào Gia Thiên đứng trước cửa phòng bệnh, đứng một buổi tối, hộ sĩ mới vừa đi vào thay đổi thuốc, Đào Gia Thiên giật một điếu thuốc, cũng đi vào.
Nữ nhân nằm ở trên giường bệnh, trên trán bao lụa trắng, cô tựa hồ giống như ngủ, anh giờ khắc này có chút không dám ngẫm lại, nếu như tối ngày hôm qua anh đến chậm một chút, hậu quả sẽ ra dạng gì.
Nữ nhân này tính khí kiểu gì vậy, cho rằng đầu mình bằng sắt sao? Chính mình tự đập đầu vào bàn trà. Anh không nhịn được lại cắn một điếu thuốc, giơ tay che lại khuôn mặt tinh xảo của nữ nhân này, mẹ nó, bàn tay anh vậy mà lớn như vậy, nữ nhân này lại gầy gò đến vậy.
Hận sao? Hận, đương nhiên là hận cô.
Đau lòng sao? Đào Gia Thiên sửng sốt, ý thức được ý nghĩ của chính mình, anh vuốt ngực của chính mình, nơi này đau, không thoải mái, đầu cũng đau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.