Chương 13: Ngủ không được thì cút ra ngoài
Mộc Thất Thất
26/06/2020
Cố Uyên đợi sau khi người đàn ông kia bước ra mới đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, cô vốn định ôm gối đến sô pha mà ngủ, chắc hẳn anh cũng không thích ngủ cùng với cô, nhưng cô vừa nằm xuống sô pha chưa lâu thì tiếng gõ cửa vang lên.
Cố Uyên chuyển gối và chăn tới giường, đột nhiên liếc mắt nhìn Tô Ngọc Kỳ một cái, người đàn ông kia ngồi trên đầu giường, đang đọc chuyên trang tài chính, trên gương mặt không có biểu cảm gì thừa thãi.
Cố Uyên thu hồi tầm mắt, đi tới cửa, mở cửa ra.
Thím Lý đứng ở bên ngoài: “Thím Lý, muộn thế này rồi, mau đi nghỉ thôi.”
Thím Lý bưng hai cốc sữa, liếc vào trong một cái: “Cậu chủ, mợ chủ, uống chút sữa đi ạ, tối nay sẽ ngủ ngon hơn.”
“Cảm ơn thím Lý.”
Cố Uyên bưng cốc sữa, đóng cửa lại.
Cô không có thói quen uống sữa vào buổi tối, cô không quen với mùi gây của sữa bò nên đặt cốc sữa lên bàn trà, nhìn Tô Ngọc Kỳ, do dự trong chốc lát rồi cất tiếng hỏi: “Anh Tô, anh muốn uống sữa không?”
Tô Ngọc Kỳ nhìn tờ báo, không lên tiếng.
Dường như không muốn để tâm đến cô.
Cố Uyên cắn môi, đặt cốc sữa trên bàn, sau đó ôm gối tới sô pha nằm.
Sô pha đủ to đấy.
Cố Uyên trở mình, vẫn còn không gian rất rộng.
Ngọn đèn cuối cùng trên đầu giường vụt tắt.
Căn phòng tối như hũ nút.
Thực ra, Cố Uyên rất sợ bóng tối.
Khi còn ở nhà, lúc buổi tối đi ngủ, cô đều để lại một ngọn đèn, chỉnh ánh sáng đến mức thấp nhất, nếu như quá tối, cô sẽ không ngủ nổi... Trừ khi trong tình huống quá mệt.
Lúc nhỏ Cố Uyên từng bị bắt cóc một lần.
Đã để lại ám ảnh trong lòng cô từ lúc ấy.
Mẹ cô nói, lúc nhỏ cô từng bị bắt cóc, bị người ta nhốt trong phòng tối, cho nên mới bị ám ảnh với bóng tối.
Thực ra Cố Uyên đã không nhớ được chuyện hồi nhỏ nữa, nhưng mỗi khi đêm khuya gần đến, không thể nào đi vào giấc ngủ được, cô trở mình, từng cảnh tượng ấy, từng chi tiết vụn vặt bay ra trước mặt, không ngừng quay ngược trong đầu.
Cô ngồi dậy, cơ thể dần dần cứng đờ.
Dường như đánh động đến anh, Tô Ngọc Kỳ mở mắt ra, nhíu mày: “Cô động đậy cái gì?”
Cố Uyên cắn môi: “Anh Tô, có thể bật đèn lên được không? Tôi... không ngủ nổi...”
Cô sợ...
Trong lòng không thể nào yên ổn nổi.
“Không ngủ nổi thì cút ra ngoài...”
Nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông kia, cơ thể Cố Uyên cứng đờ.
Sau đó cô đứng dậy, khoác áo, kéo cửa nhanh chóng đi ra ngoài.
Tô Ngọc Kỳ nghe thấy tiếng đóng cửa, ánh mắt tối sầm, người đàn ông nhìn về phía sô pha, lờ mờ không có bóng người, sẽ không phải đi ra ngoài thật đấy chứ.
Đi rồi càng tốt.
Tô Ngọc Kỳ nhắm mắt lại.
Nhưng qua một thời gian rất dài, anh không ngủ nổi.
Cũng không biết Lưu Thanh Vũ đi đâu rồi, qua một lúc lâu như thế mà không quay về.
Anh bực bội ngồi dậy, xuống giường.
Cố Uyên đi xuống bếp, bật đèn, cô rót cho mình một cốc nước rồi ngồi im trên ghế.
Uống một ngụm nước ấm, tâm trí cũng bình ổn hơn không ít.
Cô nghĩ bụng, chi bằng cứ ở đây một đêm.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Cố Uyên cảm thấy hơi buồn ngủ, quyết định nằm bò trên bàn mà ngủ, tuy rằng cô không ngừng nói với bản thân mình rằng “không được ngủ, không được ngủ” nhưng mí mắt vẫn nặng nề khép lại.
Trong mơ cảm thấy hơi lành lạnh.
Cô vô thức đưa tay kéo áo khoác về phía mình.
Một tiếng đóng cửa làm cô thức giấc, Cố Uyên dụi dụi mắt, nhìn thấy một bóng người cao cao mơ hồ trước mặt, cô chớp chớp mắt, lầm bầm trong miệng, khe khẽ nói: “Anh... anh Tô...”
Tô Ngọc Kỳ nhìn cô, anh cũng không biết mình làm sao nữa, tự dưng lại ra ngoài tìm cô.
Thấy trong bếp có ánh sáng nên qua đó, một cô gái đang nằm bò trên mặt bàn, ngủ ngon lành.
Khoảnh khắc ấy khiến trái tim anh mềm mại hơn một chút, nhưng chỉ trong tích tắc ngắn ngủi.
Nhưng ngay lập tức nhớ tới những chuyện mà người phụ nữ này đã làm, cơ thể đã từng bị người đàn ông đụng chạm qua, mưu đồ hư vinh trong bụng, ánh mắt anh dần dần lạnh lẽo.
Bật đèn, hờ, buổi tối ai mà có thói quen bật đèn đi ngủ?
Khi đến phòng bếp, đèn đóm sáng trưng.
Sáng ngày hôm sau mà bị người ta nhìn thấy chắc sẽ có thêm một hồi ấm ức rồi khóc lóc kể khổ với bà nội phải không? Đây là thủ đoạn của cô à, dỗ cho bà nội vui vẻ đến mức đưa cả vòng ngọc của mẹ anh cho cô.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tô Ngọc Kỳ tối sầm lại, anh nhấc tay gõ hai cái thật mạnh xuống mặt bàn.
Tiếng vang dội thẳng vào tai Cố Uyên.
Cố Uyên day day huyệt thái dương của mình: “Anh... anh Tô...”
Có phải cô nhìn thấy ảo giác không?
Tô Ngọc Kỳ sao có thể xuất hiện ở đây được?
Sau khi tắm xong, cô vốn định ôm gối đến sô pha mà ngủ, chắc hẳn anh cũng không thích ngủ cùng với cô, nhưng cô vừa nằm xuống sô pha chưa lâu thì tiếng gõ cửa vang lên.
Cố Uyên chuyển gối và chăn tới giường, đột nhiên liếc mắt nhìn Tô Ngọc Kỳ một cái, người đàn ông kia ngồi trên đầu giường, đang đọc chuyên trang tài chính, trên gương mặt không có biểu cảm gì thừa thãi.
Cố Uyên thu hồi tầm mắt, đi tới cửa, mở cửa ra.
Thím Lý đứng ở bên ngoài: “Thím Lý, muộn thế này rồi, mau đi nghỉ thôi.”
Thím Lý bưng hai cốc sữa, liếc vào trong một cái: “Cậu chủ, mợ chủ, uống chút sữa đi ạ, tối nay sẽ ngủ ngon hơn.”
“Cảm ơn thím Lý.”
Cố Uyên bưng cốc sữa, đóng cửa lại.
Cô không có thói quen uống sữa vào buổi tối, cô không quen với mùi gây của sữa bò nên đặt cốc sữa lên bàn trà, nhìn Tô Ngọc Kỳ, do dự trong chốc lát rồi cất tiếng hỏi: “Anh Tô, anh muốn uống sữa không?”
Tô Ngọc Kỳ nhìn tờ báo, không lên tiếng.
Dường như không muốn để tâm đến cô.
Cố Uyên cắn môi, đặt cốc sữa trên bàn, sau đó ôm gối tới sô pha nằm.
Sô pha đủ to đấy.
Cố Uyên trở mình, vẫn còn không gian rất rộng.
Ngọn đèn cuối cùng trên đầu giường vụt tắt.
Căn phòng tối như hũ nút.
Thực ra, Cố Uyên rất sợ bóng tối.
Khi còn ở nhà, lúc buổi tối đi ngủ, cô đều để lại một ngọn đèn, chỉnh ánh sáng đến mức thấp nhất, nếu như quá tối, cô sẽ không ngủ nổi... Trừ khi trong tình huống quá mệt.
Lúc nhỏ Cố Uyên từng bị bắt cóc một lần.
Đã để lại ám ảnh trong lòng cô từ lúc ấy.
Mẹ cô nói, lúc nhỏ cô từng bị bắt cóc, bị người ta nhốt trong phòng tối, cho nên mới bị ám ảnh với bóng tối.
Thực ra Cố Uyên đã không nhớ được chuyện hồi nhỏ nữa, nhưng mỗi khi đêm khuya gần đến, không thể nào đi vào giấc ngủ được, cô trở mình, từng cảnh tượng ấy, từng chi tiết vụn vặt bay ra trước mặt, không ngừng quay ngược trong đầu.
Cô ngồi dậy, cơ thể dần dần cứng đờ.
Dường như đánh động đến anh, Tô Ngọc Kỳ mở mắt ra, nhíu mày: “Cô động đậy cái gì?”
Cố Uyên cắn môi: “Anh Tô, có thể bật đèn lên được không? Tôi... không ngủ nổi...”
Cô sợ...
Trong lòng không thể nào yên ổn nổi.
“Không ngủ nổi thì cút ra ngoài...”
Nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông kia, cơ thể Cố Uyên cứng đờ.
Sau đó cô đứng dậy, khoác áo, kéo cửa nhanh chóng đi ra ngoài.
Tô Ngọc Kỳ nghe thấy tiếng đóng cửa, ánh mắt tối sầm, người đàn ông nhìn về phía sô pha, lờ mờ không có bóng người, sẽ không phải đi ra ngoài thật đấy chứ.
Đi rồi càng tốt.
Tô Ngọc Kỳ nhắm mắt lại.
Nhưng qua một thời gian rất dài, anh không ngủ nổi.
Cũng không biết Lưu Thanh Vũ đi đâu rồi, qua một lúc lâu như thế mà không quay về.
Anh bực bội ngồi dậy, xuống giường.
Cố Uyên đi xuống bếp, bật đèn, cô rót cho mình một cốc nước rồi ngồi im trên ghế.
Uống một ngụm nước ấm, tâm trí cũng bình ổn hơn không ít.
Cô nghĩ bụng, chi bằng cứ ở đây một đêm.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Cố Uyên cảm thấy hơi buồn ngủ, quyết định nằm bò trên bàn mà ngủ, tuy rằng cô không ngừng nói với bản thân mình rằng “không được ngủ, không được ngủ” nhưng mí mắt vẫn nặng nề khép lại.
Trong mơ cảm thấy hơi lành lạnh.
Cô vô thức đưa tay kéo áo khoác về phía mình.
Một tiếng đóng cửa làm cô thức giấc, Cố Uyên dụi dụi mắt, nhìn thấy một bóng người cao cao mơ hồ trước mặt, cô chớp chớp mắt, lầm bầm trong miệng, khe khẽ nói: “Anh... anh Tô...”
Tô Ngọc Kỳ nhìn cô, anh cũng không biết mình làm sao nữa, tự dưng lại ra ngoài tìm cô.
Thấy trong bếp có ánh sáng nên qua đó, một cô gái đang nằm bò trên mặt bàn, ngủ ngon lành.
Khoảnh khắc ấy khiến trái tim anh mềm mại hơn một chút, nhưng chỉ trong tích tắc ngắn ngủi.
Nhưng ngay lập tức nhớ tới những chuyện mà người phụ nữ này đã làm, cơ thể đã từng bị người đàn ông đụng chạm qua, mưu đồ hư vinh trong bụng, ánh mắt anh dần dần lạnh lẽo.
Bật đèn, hờ, buổi tối ai mà có thói quen bật đèn đi ngủ?
Khi đến phòng bếp, đèn đóm sáng trưng.
Sáng ngày hôm sau mà bị người ta nhìn thấy chắc sẽ có thêm một hồi ấm ức rồi khóc lóc kể khổ với bà nội phải không? Đây là thủ đoạn của cô à, dỗ cho bà nội vui vẻ đến mức đưa cả vòng ngọc của mẹ anh cho cô.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tô Ngọc Kỳ tối sầm lại, anh nhấc tay gõ hai cái thật mạnh xuống mặt bàn.
Tiếng vang dội thẳng vào tai Cố Uyên.
Cố Uyên day day huyệt thái dương của mình: “Anh... anh Tô...”
Có phải cô nhìn thấy ảo giác không?
Tô Ngọc Kỳ sao có thể xuất hiện ở đây được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.