Chương 336: Phần đời còn lại anh dỗ dành em nhiều một chút nhé
Mộc Thất Thất
29/06/2020
Sau khi tiễn thân thích Cố gia khỏi nhà hàng xong, buổi tối về đến nhà, Cố Nhã Thiển hỏi anh: “Sao William lại đến, ông ấy làm sao biết hôm nay là sinh nhật hai đứa nhỏ, em cảm giác cứ như đang nằm mơ vậy, thân phận ông ấy cao quý vậy mà.”
“Có lẽ là do ông ấy thích trẻ con.”
Tuy rằng câu trả lời của Tô Ngọc Kỳ có chút qua loa, nhưng cô cũng không nghĩ ra lí do nào khác, gật gật đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Nhưng nghĩ lại quà mà William tặng thật sự quý.
Hai mảnh đất giá trị trăm triệu tệ.
Sáng hôm sau, trời trong gió mát.
Tô Ngọc Kỳ đề nghị chụp ảnh gia đình, Cố Nhã Thiển cũng đồng ý, suy cho cùng nhà đã có thêm hai đứa nhỏ, còn có bà Cố sức khỏe cũng tốt.
Anh sớm đã chuẩn bị xong, nhiếp ảnh gia đang đợi ở bên cạnh.
Bố trí khung cảnh đã xong.
Tô, Cố hai bên gia đình cùng nhau chụp một bức ảnh gia đình.
Hai bác nhà họ Tô, bà Cố ngồi phía trước.
Tô Diệu Đông và Cố Y đứng ở hàng thứ hai bên trái, còn có Tô Vân Thâm và vị hôn thê, Tô Ngọc Kỳ và Cố Nam Tịch đứng bên cạnh, còn có bốn đứa nhỏ, cộng thêm ba người anh của nhà họ Cố và bạn gái của bọn họ, khiến mọi người bất ngờ là William cũng đến.
Tô Ngọc Kỳ mời William: “Ngài đến đây, chúng ta cùng chụp ảnh đi.”
William gật đầu: “Được.”
Bà Cố cũng không phản đối, mọi người đều cảm thấy khó tin, chụp ảnh gia đình với tổng thống, lúc nhiếp ảnh gia ấn chụp, Cố Nhã Thiển giương khóe miệng, máy ảnh tách một tiếng…
Mấy ngày sau, cô cùng La Thần Dương đi đến nghĩa trang, hai người mang hoa mà Cố Thanh Chi thích nhất đến, đặt lên trước bia, Cố Nhã Thiển nắm tay La Thần Dương, nhìn bức ảnh trên tấm bia: “Mẹ, Tùng An trở về rồi, em trở về rồi.”
La Thần Dương: “Mẹ, con về rồi, con là Tùng An, con và chị đến thăm mẹ.”
Sau khi Cố Nhã Thiển đi khỏi nghĩa trang, La Thần Dương dẫn Lục Loan Loan đến một chuyến: “Đây là vợ con, Loan Loan, Loan Loan mang thai rồi, đợi cô ấy sinh đứa nhỏ ra, con sẽ dắt nó đến thăm mẹ.”
Đây là tin tức đầu tiên về Lưu Chấn Khang mà Cố Nhã Thiển nghe được, anh ta li hôn với Mạc Quân Mai rồi, Mạc Quân Mai dắt theo Lãnh Tư Vi rời đi, Lãnh Tư Vi không chịu nổi cuộc sống nghèo khổ, trở thành tiểu tình nhân của một ông chủ nào đó, bị vọ người ta phát hiện, bị đánh đến nhập viện, tử cung cũng bị đánh hỏng, lúc làm phẫu thuận bị chảy nhiều máu, phải cắt bỏ, hiện tại lấy một người bình thường trong làng.
Về Lưu Chấn Khang thì nghe nói anh ta đã sang thành phố bên cạnh, làm một công nhân bình thường.
Cố Nhã Thiển nghe Hoàng Hưng nói xong, trong lòng bình tĩnh, không chút gợn song, những người này sớm đã không còn bất cứ quan hệ nào với cô nữa, cô và Lưu Chấn Khang đã sớm không còn tình cảm cha con nữa.
Từ lúc ông ta đuổi mẹ con cô ra khỏi nhà, từ lúc ông ta uy hiếp, bắt cô thay Lãnh Tư Vi gã đến nhà họ Tô, thì tình cảm đã cạn rồi.
Ơn dưỡng dục cô cũng đã trả rồi.
Đợi đến một tháng sau.
Lúc Cố Nhã Thiển sắp xếp lại thư phòng cho Tô Ngọc Kỳ, tìm thấy quà mà William tặng cho hai đứa nhỏ trong ngăn kéo của bàn làm việc.
Hai phần văn bản
Mảnh đất quý giá của nước Z, cô nhìn thấy bên dưới kí tên, đóng dấu: “Triệu Duật Diên.”
Cô sửng người, nhìn chăm chăm cái tên đó.
Quà là do William tặng, cái tên này chắc chắn là của William, tên tiếng Trung của ông là Triệu Duật Diên.
Cố Nhã Thiển trở lại phòng mình, lấy một chiếc nhẫn trong ngăn kéo, bên trong khắc một chữ “Diên”, hình như tất cả những điều cô cảm thấy kì lạ đều đã có đáp án rồi.
Cô đã biết tại sao tổng thống nước Z William lại mang đến cảm giác thân thiết như trưởng bối rồi.
Biết tại sao tặng cô miếng ngọc hình phượng.
Tại sao lại đến tham dự sinh nhật hai đứa nhỏ, còn tặng quà trăm triệu tệ.
Tại sao bà Cố lại để bọn họ đi khỏi trước rồi một mình nói chuyện với William.
Tại sao lại cùng nhau chụp ảnh gia đình.
Thì ra người mà cô vẫn luôn tìm kiếm là ông ấy.
Ông ấy tên là Triệu Duật Diên.
Còn có lúc đầu hỏi Cố Y, Cố Y nói là một người vô cùng tôn quý.
Cô khóc không thành tiếng, trực tiếp đi tới nghĩa trang, trong hai tháng nay, đây là lần thứ hai cô khóc, một lần là vì La Thần Dương, một lần nữa chính là bây giờ.
Có kích động, có chấn kinh, các loại cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
“Mẹ, cọn cuối cùng cũng tìm được ông ấy rồi…”
“Con có cha rồi, con cuối cùng tìm được ông ấy rồi.”
Lát sau, Tô Ngọc Kỳ gọi điện, đến đón cô, biết được cô đã biết hệt sự thật rồi, nói: “Một năm trước bởi vì thế cục nước Z bất ổn, cho nên… em cũng biết thân phận của ông ấy, người đứng đầu một nước, bây giờ tình hình đã ổn định, Nhã Thiển, xem em có muốn nhận ông ấy không, bất luận em lựa chọn thế nào anh cũng ủng hộ em.
Trong tháng đó Cố Nhã Thiển đã đến nước Z, đến phủ tổng thống, đây là lần đầu tiên cô gặp tổng thống phu nhân, bà Gauss.
Một người phụ nữ toàn thân toát lên vẻ sang trọng.
Bọn họ cũng có với nhau một người con gái và một người con trai, hai người con đều không ở cùng họ.
Lúc ăn cơm trưa, những người trên bàn ăn đều đã hiểu thấu câu chuyện, là tổng thống phu nhân, bà Gauss cũng biết chuyện trước đây của William, cũng không phải không để ý, nhưng bà cư xử như một người có giáo dưỡng, nên cũng không ngay tại đó mà phá hoại, trong lòng bình tĩnh.
Mà William lại kích động, Cố Nhã Thiển hơi mỉm cười, mãi đến khi rời khỏi nước Z, cô cũng không gọi ông một tiếng cha, đích thực trong lòng mọi người đều đã rõ, dù cho tầng thân phận này sớm đã bị phá vỡ, nhưng Cố Nhã Thiển cũng đã đưa ra chọn lựa của mình.
Cô mang chiếc nhãn đưa cho ông: “Đây là vật của mẹ để lại, cũng là của ngài, tôi trả lại cho ngài, tôi hận ngài, cũng cảm ơn ngài, nếu như có thời gian, tôi sẽ thường đến nước Z…” cố họng cô có chút nghẹn ngào, quay mặt đi: “Đến thăm ngài.”
“Được.” Willliam nhận lấy chiếc nhẫn, niết lấy nó.
Buổi chiều ánh nắng ấm áp.
Vào buổi sáng, hai người nắm tay nhau trên phố, cây ngô đồng trồng hai bên đường ở nước ngoài. Vào tháng này cây ngô đồng rụng lá rất nhiều, tiết trời không lạnh, mặc áo khoát dày, thi thoảng có gió nhẹ, cô nắm chặt tay anh, đúng lúc này có một đôi vợ chồng già đi bên cạnh, họ dìu dắt nhau, trên tay bà lão là một túi rau xanh tốt vừa mua.
Người đàn ông bên cạnh nắm chặt tay cô.
Cố Nhã Thiển ngẩng đầu: “Sau này khi chúng ta già rồi, cũng sẽ như vậy chứ?”
“Ừm.”
“Vậy lúc đó em già rồi không đẹp nữa thì sao?”
“Em yên tâm, trong lòng anh, dù em có bảy tám mươi tuổi cũng đều là tiên nữ.”
“Cứ tưởng Tô tổng lạnh lùng, không ngờ còn biết dỗ dành người khác.”
“Anh chỉ dỗ dành em.”
“Được, vậy phần đời còn lại anh dỗ dành em nhiều một chút nhé.”
- ---- đến doạn của Mộ Nam Phương và Đào Gia Thành-----
“Có lẽ là do ông ấy thích trẻ con.”
Tuy rằng câu trả lời của Tô Ngọc Kỳ có chút qua loa, nhưng cô cũng không nghĩ ra lí do nào khác, gật gật đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Nhưng nghĩ lại quà mà William tặng thật sự quý.
Hai mảnh đất giá trị trăm triệu tệ.
Sáng hôm sau, trời trong gió mát.
Tô Ngọc Kỳ đề nghị chụp ảnh gia đình, Cố Nhã Thiển cũng đồng ý, suy cho cùng nhà đã có thêm hai đứa nhỏ, còn có bà Cố sức khỏe cũng tốt.
Anh sớm đã chuẩn bị xong, nhiếp ảnh gia đang đợi ở bên cạnh.
Bố trí khung cảnh đã xong.
Tô, Cố hai bên gia đình cùng nhau chụp một bức ảnh gia đình.
Hai bác nhà họ Tô, bà Cố ngồi phía trước.
Tô Diệu Đông và Cố Y đứng ở hàng thứ hai bên trái, còn có Tô Vân Thâm và vị hôn thê, Tô Ngọc Kỳ và Cố Nam Tịch đứng bên cạnh, còn có bốn đứa nhỏ, cộng thêm ba người anh của nhà họ Cố và bạn gái của bọn họ, khiến mọi người bất ngờ là William cũng đến.
Tô Ngọc Kỳ mời William: “Ngài đến đây, chúng ta cùng chụp ảnh đi.”
William gật đầu: “Được.”
Bà Cố cũng không phản đối, mọi người đều cảm thấy khó tin, chụp ảnh gia đình với tổng thống, lúc nhiếp ảnh gia ấn chụp, Cố Nhã Thiển giương khóe miệng, máy ảnh tách một tiếng…
Mấy ngày sau, cô cùng La Thần Dương đi đến nghĩa trang, hai người mang hoa mà Cố Thanh Chi thích nhất đến, đặt lên trước bia, Cố Nhã Thiển nắm tay La Thần Dương, nhìn bức ảnh trên tấm bia: “Mẹ, Tùng An trở về rồi, em trở về rồi.”
La Thần Dương: “Mẹ, con về rồi, con là Tùng An, con và chị đến thăm mẹ.”
Sau khi Cố Nhã Thiển đi khỏi nghĩa trang, La Thần Dương dẫn Lục Loan Loan đến một chuyến: “Đây là vợ con, Loan Loan, Loan Loan mang thai rồi, đợi cô ấy sinh đứa nhỏ ra, con sẽ dắt nó đến thăm mẹ.”
Đây là tin tức đầu tiên về Lưu Chấn Khang mà Cố Nhã Thiển nghe được, anh ta li hôn với Mạc Quân Mai rồi, Mạc Quân Mai dắt theo Lãnh Tư Vi rời đi, Lãnh Tư Vi không chịu nổi cuộc sống nghèo khổ, trở thành tiểu tình nhân của một ông chủ nào đó, bị vọ người ta phát hiện, bị đánh đến nhập viện, tử cung cũng bị đánh hỏng, lúc làm phẫu thuận bị chảy nhiều máu, phải cắt bỏ, hiện tại lấy một người bình thường trong làng.
Về Lưu Chấn Khang thì nghe nói anh ta đã sang thành phố bên cạnh, làm một công nhân bình thường.
Cố Nhã Thiển nghe Hoàng Hưng nói xong, trong lòng bình tĩnh, không chút gợn song, những người này sớm đã không còn bất cứ quan hệ nào với cô nữa, cô và Lưu Chấn Khang đã sớm không còn tình cảm cha con nữa.
Từ lúc ông ta đuổi mẹ con cô ra khỏi nhà, từ lúc ông ta uy hiếp, bắt cô thay Lãnh Tư Vi gã đến nhà họ Tô, thì tình cảm đã cạn rồi.
Ơn dưỡng dục cô cũng đã trả rồi.
Đợi đến một tháng sau.
Lúc Cố Nhã Thiển sắp xếp lại thư phòng cho Tô Ngọc Kỳ, tìm thấy quà mà William tặng cho hai đứa nhỏ trong ngăn kéo của bàn làm việc.
Hai phần văn bản
Mảnh đất quý giá của nước Z, cô nhìn thấy bên dưới kí tên, đóng dấu: “Triệu Duật Diên.”
Cô sửng người, nhìn chăm chăm cái tên đó.
Quà là do William tặng, cái tên này chắc chắn là của William, tên tiếng Trung của ông là Triệu Duật Diên.
Cố Nhã Thiển trở lại phòng mình, lấy một chiếc nhẫn trong ngăn kéo, bên trong khắc một chữ “Diên”, hình như tất cả những điều cô cảm thấy kì lạ đều đã có đáp án rồi.
Cô đã biết tại sao tổng thống nước Z William lại mang đến cảm giác thân thiết như trưởng bối rồi.
Biết tại sao tặng cô miếng ngọc hình phượng.
Tại sao lại đến tham dự sinh nhật hai đứa nhỏ, còn tặng quà trăm triệu tệ.
Tại sao bà Cố lại để bọn họ đi khỏi trước rồi một mình nói chuyện với William.
Tại sao lại cùng nhau chụp ảnh gia đình.
Thì ra người mà cô vẫn luôn tìm kiếm là ông ấy.
Ông ấy tên là Triệu Duật Diên.
Còn có lúc đầu hỏi Cố Y, Cố Y nói là một người vô cùng tôn quý.
Cô khóc không thành tiếng, trực tiếp đi tới nghĩa trang, trong hai tháng nay, đây là lần thứ hai cô khóc, một lần là vì La Thần Dương, một lần nữa chính là bây giờ.
Có kích động, có chấn kinh, các loại cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
“Mẹ, cọn cuối cùng cũng tìm được ông ấy rồi…”
“Con có cha rồi, con cuối cùng tìm được ông ấy rồi.”
Lát sau, Tô Ngọc Kỳ gọi điện, đến đón cô, biết được cô đã biết hệt sự thật rồi, nói: “Một năm trước bởi vì thế cục nước Z bất ổn, cho nên… em cũng biết thân phận của ông ấy, người đứng đầu một nước, bây giờ tình hình đã ổn định, Nhã Thiển, xem em có muốn nhận ông ấy không, bất luận em lựa chọn thế nào anh cũng ủng hộ em.
Trong tháng đó Cố Nhã Thiển đã đến nước Z, đến phủ tổng thống, đây là lần đầu tiên cô gặp tổng thống phu nhân, bà Gauss.
Một người phụ nữ toàn thân toát lên vẻ sang trọng.
Bọn họ cũng có với nhau một người con gái và một người con trai, hai người con đều không ở cùng họ.
Lúc ăn cơm trưa, những người trên bàn ăn đều đã hiểu thấu câu chuyện, là tổng thống phu nhân, bà Gauss cũng biết chuyện trước đây của William, cũng không phải không để ý, nhưng bà cư xử như một người có giáo dưỡng, nên cũng không ngay tại đó mà phá hoại, trong lòng bình tĩnh.
Mà William lại kích động, Cố Nhã Thiển hơi mỉm cười, mãi đến khi rời khỏi nước Z, cô cũng không gọi ông một tiếng cha, đích thực trong lòng mọi người đều đã rõ, dù cho tầng thân phận này sớm đã bị phá vỡ, nhưng Cố Nhã Thiển cũng đã đưa ra chọn lựa của mình.
Cô mang chiếc nhãn đưa cho ông: “Đây là vật của mẹ để lại, cũng là của ngài, tôi trả lại cho ngài, tôi hận ngài, cũng cảm ơn ngài, nếu như có thời gian, tôi sẽ thường đến nước Z…” cố họng cô có chút nghẹn ngào, quay mặt đi: “Đến thăm ngài.”
“Được.” Willliam nhận lấy chiếc nhẫn, niết lấy nó.
Buổi chiều ánh nắng ấm áp.
Vào buổi sáng, hai người nắm tay nhau trên phố, cây ngô đồng trồng hai bên đường ở nước ngoài. Vào tháng này cây ngô đồng rụng lá rất nhiều, tiết trời không lạnh, mặc áo khoát dày, thi thoảng có gió nhẹ, cô nắm chặt tay anh, đúng lúc này có một đôi vợ chồng già đi bên cạnh, họ dìu dắt nhau, trên tay bà lão là một túi rau xanh tốt vừa mua.
Người đàn ông bên cạnh nắm chặt tay cô.
Cố Nhã Thiển ngẩng đầu: “Sau này khi chúng ta già rồi, cũng sẽ như vậy chứ?”
“Ừm.”
“Vậy lúc đó em già rồi không đẹp nữa thì sao?”
“Em yên tâm, trong lòng anh, dù em có bảy tám mươi tuổi cũng đều là tiên nữ.”
“Cứ tưởng Tô tổng lạnh lùng, không ngờ còn biết dỗ dành người khác.”
“Anh chỉ dỗ dành em.”
“Được, vậy phần đời còn lại anh dỗ dành em nhiều một chút nhé.”
- ---- đến doạn của Mộ Nam Phương và Đào Gia Thành-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.