Chương 299: Phụ nữ quả nhiên đều là động vật thị giác
Mộc Thất Thất
29/06/2020
Ánh mắt Cố Tinh Tinh sáng lên.
Cố Nhã Thiển sờ tóc cậu bé, thực ra cô cũng rất ngạc nhiên, mặc dù Cố Tinh Tinh và Cố Dạ Lê đã ở chung một thời gian rồi nhưng dù sao bệnh ưa sạch sẽ của Dạ Lê trong chốc lát cũng không thay đổi được gì, nhưng cậu bé có vẻ đã tiếp nhận Cố Tinh Tinh rồi.
Mặc dù ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng cậu đã coi Tinh Tinh là chị mình.
Chuyện duy nhất khiến cô cảm thấy có chút buồn rầu là thái độ của Dạ Lê với Tô Ngọc Kỳ. Trước kia khi chưa biết thì không sao, dù cậu bé vẫn hay nói Tô Ngọc Kỳ là ‘chú xấu xa’ nhưng lại không phản cảm với sự động chạm của anh.
Nhưng bây giờ khi cô nói với bé, Tô Ngọc Kỳ là ba ruột cậu.
Dạ Lê lại ngược lại...
Ngược lại lại có ý trốn tránh Tô Ngọc Kỳ.
Sáng nay khi đưa hai đứa bé về nhà họ Tô, lúc xuống xe Tô Ngọc Kỳ muốn bế Dạ Lê thì cậu nhóc lại tự nhảy xuống xe, chẳng nói chẳng rằng đi thẳng về phía phòng khách.
...
Mười một giờ trưa cả nhà và Cố Giác cùng nhau rời khỏi nhà họ Tô.
Sau đó cùng tới khách sạn Hải Duyệt.
Cùng nhau ăn cơm.
Cả nhà Cố Y cũng tới cùng ăn.
Đương nhiên cũng bao gồm... Tô Diệu Đông và Tô Vân Thâm.
Phòng bao đẹp đẽ sang trọng với một bàn ăn đủ chỗ cho mười hai người, nhân viên phục vụ bê đồ lên xong thì lần lượt đi ra.
Không khí có cảm giác vi diệu không giống bình thường.
Ngoại trừ hai đứa nhỏ vui vẻ ăn cơm ra thì dường như những người khác đều không nói gì.
Theo lý thường mà nói, nhà họ Cố và nhà họ Tô nên cùng nhau ăn cơm, dù sao hai nhà liên hôn thì đều là người nhà.
Nhưng hai cụ nhà họ Tô chắc chắn không thể đến.
Nếu như hai cụ đến thì cũng sẽ không ngồi cùng bàn ăn với mọi người.
Khúc mắc sâu rồi không thể một sớm một chiều có thể giải quyết.
Cố Thành Thái ngồi bên trái Cố Nhã Thiển, anh ta gắp một miếng cá đã được lóc xương cẩn thận vào chén cô: “Ăn nhiều một chút, em gầy quá rồi.”
“Cậu, cháu cũng muốn.” Cố Tinh Tinh mở lớn hai mắt: “Cậu, cháu cũng muốn cậu giúp cháu lóc xương, Tinh Tinh cũng muốn ăn cá.”
Cố Tinh Tinh ngồi bên phải Tô Ngọc Kỳ, đôi mắt tròn xoe mở to nhìn Cố Thành Thái.
“Ba giúp con.”Tô Ngọc Kỳ nói rồi gắp vào bát một miếng cá.
“Không, con muốn cậu cơ...” Cố Tinh Tinh nói rồi bê bát chạy đến bên Cố Thành Thái, anh ta dùng một tay bế cô bé ngồi lên đùi mình, ánh mắt cưng chiều: “Được, cậu giúp con lóc xương.”
Tô Ngọc Kỳ nhìn công chúa nhỏ của mình được Cố Thành Thái ôm vào lòng, đây là đần đầu tiên cô bé từ chối mình nên khó tránh khỏi có chút buồn bực. Cố Nhã Thiển níu lấy tay áo anh: “Chồng à, anh giúp em lóc cá có được không?”
“Ừ.” Ngón tay người đàn ông nhanh nhẹn, rất nhanh đã lóc xương xong đặt vào chén Cố Nhã Thiển, ánh mắt hơi ngước lên thấy công chúa nhỏ nhà mình đang phồng miệng lên nhai, cô bé được Cố Thành Thái đút cho ăn rất vui vẻ.
Cố Tinh Tinh rất thích bám lấy Cố Thành Thái, từ sau khi nhìn thấy người cậu này cô bé liền rất thích đi theo anh.
Cố Dạ Lê ở bên cạnh uống một ngụm nước hoa quả, liếc mắt xem thường.
Bởi vì Cố Tinh Tinh luôn không ngừng nói với cậu bé, cậu nhỏ rất đẹp trai.
Ha!
Phụ nữ, quả nhiên đều là động vật động vật thị giác!
Đương nhiên cậu bé cũng cảm thấy, cậu nhỏ rất đẹp trai.
...
Buổi chiều, Cố Nhã Thiển đi tới sân bay.
Ông bà cụ Cố đã sắp về tới thành phố Vân Châu rồi.
“Ông ngoại.” Cố Nhã Thiển ôm ông cụ Cố, vành mắt ửng đỏ.
“Được rồi, khóc cái gì chứ?!” Ông cụ Cố vỗ lưng cô, trầm mặt nhìn Tô Ngọc Kỳ đứng bên cạnh: “Nếu như tôi biết cậu bắt nạt cháu gái tôi, tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”
Tô Ngọc Kỳ nhẹ gật đầu, ngón tay không tự giác chậm rãi nắm chặt sau đó lại duỗi ra, giọng nói lạnh nhạt mà trầm tĩnh: “Ông Cố cứ yên tâm.”
“Bà ngoại, đây là ít bánh ngọt cháu mới học được cách làm, bà mang lên đường ăn nhé.” Sáng nay cô thấy chị Từ làm bánh đào xốp giòn vô cùng ngon, còn có bánh đậu xanh cũng rất xốp mềm nên đã theo chị Từ vào bếp làm bánh không đường.
Bà ngoại ôm cô: “Nhã Thiển, sau này về thành phố Vân Châu nhiều chút nhé.”
“Vâng.” Cố Nhã Thiển gật đầu: “Bà ngoại, cháu không nỡ để bà đi.”
Cố Giác đi tới, vỗ vai cô: “Thời gian sắp đến rồi, chúng ta đi thôi.”
Anh xoay người: “Thành Thái.”
Không biết từ lúc nào Cố Thành Thái và Tô Ngọc Kỳ đã đi sang một bên ở nơi cách đó không xa, hai người đang nói gì đó với nhau. Cố Nhã Thiển cũng quay đầu lại thấy dường như Cố Thành Thái đang nói gì với Tô Ngọc Kỳ mà sắc mặt Tô Ngọc Kỳ đã thay đổi.
Cố Thành Thái đi tới, cười nói: “Ông nội, bà nội, cháu không về cùng mọi người được, cháu ở lại Hải Thành vài hôm.”
Ông cụ Cố nhíu mày.
Cố Thành Thái cười: “Ông ngoại, bà ngoại, hai người yên tâm là được rồi.”
Cố Giác hơi nhíu mày nhưng cảm xúc vẫn chưa thay đổi mà chỉ nói: “Chăm sóc tốt bản thân.”
Từ sân bay đi ra.
Tô Ngọc Kỳ ôm cô: “Được rồi, đừng khóc nữa, hai ngày nữa chúng ta sẽ đi thăm ông bà ngoại em.”
“Ừm.” Cố Nhã Thiển nghẹn ngào một chút.
Cô cũng không biết vì sao khi đưa tiễn ở sân bay.
Trong lòng lại vô cùng chua xót.
Trước đây, cô rất sợ ông bà ngoại, mặc dù ông bà đối xử với cô rất tốt nhưng lại rất nghiêm khắc.
Hôn lễ của cô, Cố Nhã Thiển còn nghĩ ông bà ngoại sẽ không đến vì khúc mắc hai rất sâu đậm, nhưng không ngờ ông bà lại đến đây.
Điều này khiến cô vừa cảm thấy ám ấp vừa cảm động.
Cố Thành Thái về khách sạn.
Cố Nhã Thiển và Tô Ngọc Kỳ trở lại Gấm Nhu.
Khoảng bốn giờ chiều, cô cắt tỉa hoa bách hợp nở rộ cực đẹp ở trong nhà kính trồng hoa rồi đưa hai đứa nhỏ theo, Tô Ngọc Kỳ lái xe dừng lại ở khu mộ.
Gió lạnh từng trận thổi tới.
Buổi chiều, Cố Nhã Thiển đội mũ cho hai đứa nhỏ rồi đi đến trước bia mộ mẹ, cô nhìn nụ cười dịu dàng xinh đep của mẹ trên bia mộ, lần lượt giới thiệu cho mẹ, chồng của cô.
Hai đứa con trai con gái cô.
Cố Tinh Tinh hỏi: “Mẹ, đây là bà ngoại ạ?”
“Đúng vậy, đây là bà ngoại đấy.” Cố Nhã Thiển xoa đầu hai đứa nhỏ, Cố Tinh Tinh nói: “Bà ngoại, chúng cháu đến thăm bà này.”
Cố Dạ Lê cũng nhẹ nhàng đặt bó hoa lên trước bia mộ.
Cố Nhã Thiển muốn ở riêng với mẹ một lát, Tô Ngọc Kỳ gật đầu: “Vậy bọn anh ra ngoài đợi em.” Sau đó đưa hai đứa bé ra ngoài.
Cố Dạ Lê với đôi chân nhỏ bé, ngắn ngủn đi ở phía trước, Tô Ngọc Kỳ dắt Tinh Tinh theo sau, anh cũng không biết vì sao Dạ Lê lại có thành kiến lớn như vậy với mình.
Cố Nhã Thiển xoay người, nhìn bóng dáng mấy người họ ở nơi không xa thấy nhưng bóng dáng ấy càng lúc càng xa, khóe môi cong lên: “Mẹ, sau này con sẽ thường xuyên tới thăm mẹ. Người ấy là chồng con, con sẽ đưa anh ấy cùng tới thăm mẹ.”
Nói chuyện riêng với mẹ một lát, Cố Nhã Thiển cũng đi về.
...
Khi Cố Nhã Thiển về không lâu cũng có một chiếc xe đỗ trước cổng khu mộ.
Bình thường khu mộ này rất ít khi có người lạ tới thăm viếng cho nên bác trông coi khu mộ đi ra: “Cậu là ai? Tìm ai?”
Người đàn ông mặc áo khoác đen nói: “Cháu tới thăm một vị trưởng bối.”
Bác trông giữ khu mộ cho rằng anh cũng là người nhà họ Lưu, gật đầu: “Được, cậu vào đi.”
Người đàn ông đi lên bậc thang, quả nhiên đây không phải lần đầu anh tới, đi trên con đường quen thuộc tới trước bia mộ, hơi khom lưng, mặt mũi sáng sửa đẹp đẽ: “Cháu đến thăm cô đây.”
Cố Nhã Thiển sờ tóc cậu bé, thực ra cô cũng rất ngạc nhiên, mặc dù Cố Tinh Tinh và Cố Dạ Lê đã ở chung một thời gian rồi nhưng dù sao bệnh ưa sạch sẽ của Dạ Lê trong chốc lát cũng không thay đổi được gì, nhưng cậu bé có vẻ đã tiếp nhận Cố Tinh Tinh rồi.
Mặc dù ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng cậu đã coi Tinh Tinh là chị mình.
Chuyện duy nhất khiến cô cảm thấy có chút buồn rầu là thái độ của Dạ Lê với Tô Ngọc Kỳ. Trước kia khi chưa biết thì không sao, dù cậu bé vẫn hay nói Tô Ngọc Kỳ là ‘chú xấu xa’ nhưng lại không phản cảm với sự động chạm của anh.
Nhưng bây giờ khi cô nói với bé, Tô Ngọc Kỳ là ba ruột cậu.
Dạ Lê lại ngược lại...
Ngược lại lại có ý trốn tránh Tô Ngọc Kỳ.
Sáng nay khi đưa hai đứa bé về nhà họ Tô, lúc xuống xe Tô Ngọc Kỳ muốn bế Dạ Lê thì cậu nhóc lại tự nhảy xuống xe, chẳng nói chẳng rằng đi thẳng về phía phòng khách.
...
Mười một giờ trưa cả nhà và Cố Giác cùng nhau rời khỏi nhà họ Tô.
Sau đó cùng tới khách sạn Hải Duyệt.
Cùng nhau ăn cơm.
Cả nhà Cố Y cũng tới cùng ăn.
Đương nhiên cũng bao gồm... Tô Diệu Đông và Tô Vân Thâm.
Phòng bao đẹp đẽ sang trọng với một bàn ăn đủ chỗ cho mười hai người, nhân viên phục vụ bê đồ lên xong thì lần lượt đi ra.
Không khí có cảm giác vi diệu không giống bình thường.
Ngoại trừ hai đứa nhỏ vui vẻ ăn cơm ra thì dường như những người khác đều không nói gì.
Theo lý thường mà nói, nhà họ Cố và nhà họ Tô nên cùng nhau ăn cơm, dù sao hai nhà liên hôn thì đều là người nhà.
Nhưng hai cụ nhà họ Tô chắc chắn không thể đến.
Nếu như hai cụ đến thì cũng sẽ không ngồi cùng bàn ăn với mọi người.
Khúc mắc sâu rồi không thể một sớm một chiều có thể giải quyết.
Cố Thành Thái ngồi bên trái Cố Nhã Thiển, anh ta gắp một miếng cá đã được lóc xương cẩn thận vào chén cô: “Ăn nhiều một chút, em gầy quá rồi.”
“Cậu, cháu cũng muốn.” Cố Tinh Tinh mở lớn hai mắt: “Cậu, cháu cũng muốn cậu giúp cháu lóc xương, Tinh Tinh cũng muốn ăn cá.”
Cố Tinh Tinh ngồi bên phải Tô Ngọc Kỳ, đôi mắt tròn xoe mở to nhìn Cố Thành Thái.
“Ba giúp con.”Tô Ngọc Kỳ nói rồi gắp vào bát một miếng cá.
“Không, con muốn cậu cơ...” Cố Tinh Tinh nói rồi bê bát chạy đến bên Cố Thành Thái, anh ta dùng một tay bế cô bé ngồi lên đùi mình, ánh mắt cưng chiều: “Được, cậu giúp con lóc xương.”
Tô Ngọc Kỳ nhìn công chúa nhỏ của mình được Cố Thành Thái ôm vào lòng, đây là đần đầu tiên cô bé từ chối mình nên khó tránh khỏi có chút buồn bực. Cố Nhã Thiển níu lấy tay áo anh: “Chồng à, anh giúp em lóc cá có được không?”
“Ừ.” Ngón tay người đàn ông nhanh nhẹn, rất nhanh đã lóc xương xong đặt vào chén Cố Nhã Thiển, ánh mắt hơi ngước lên thấy công chúa nhỏ nhà mình đang phồng miệng lên nhai, cô bé được Cố Thành Thái đút cho ăn rất vui vẻ.
Cố Tinh Tinh rất thích bám lấy Cố Thành Thái, từ sau khi nhìn thấy người cậu này cô bé liền rất thích đi theo anh.
Cố Dạ Lê ở bên cạnh uống một ngụm nước hoa quả, liếc mắt xem thường.
Bởi vì Cố Tinh Tinh luôn không ngừng nói với cậu bé, cậu nhỏ rất đẹp trai.
Ha!
Phụ nữ, quả nhiên đều là động vật động vật thị giác!
Đương nhiên cậu bé cũng cảm thấy, cậu nhỏ rất đẹp trai.
...
Buổi chiều, Cố Nhã Thiển đi tới sân bay.
Ông bà cụ Cố đã sắp về tới thành phố Vân Châu rồi.
“Ông ngoại.” Cố Nhã Thiển ôm ông cụ Cố, vành mắt ửng đỏ.
“Được rồi, khóc cái gì chứ?!” Ông cụ Cố vỗ lưng cô, trầm mặt nhìn Tô Ngọc Kỳ đứng bên cạnh: “Nếu như tôi biết cậu bắt nạt cháu gái tôi, tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”
Tô Ngọc Kỳ nhẹ gật đầu, ngón tay không tự giác chậm rãi nắm chặt sau đó lại duỗi ra, giọng nói lạnh nhạt mà trầm tĩnh: “Ông Cố cứ yên tâm.”
“Bà ngoại, đây là ít bánh ngọt cháu mới học được cách làm, bà mang lên đường ăn nhé.” Sáng nay cô thấy chị Từ làm bánh đào xốp giòn vô cùng ngon, còn có bánh đậu xanh cũng rất xốp mềm nên đã theo chị Từ vào bếp làm bánh không đường.
Bà ngoại ôm cô: “Nhã Thiển, sau này về thành phố Vân Châu nhiều chút nhé.”
“Vâng.” Cố Nhã Thiển gật đầu: “Bà ngoại, cháu không nỡ để bà đi.”
Cố Giác đi tới, vỗ vai cô: “Thời gian sắp đến rồi, chúng ta đi thôi.”
Anh xoay người: “Thành Thái.”
Không biết từ lúc nào Cố Thành Thái và Tô Ngọc Kỳ đã đi sang một bên ở nơi cách đó không xa, hai người đang nói gì đó với nhau. Cố Nhã Thiển cũng quay đầu lại thấy dường như Cố Thành Thái đang nói gì với Tô Ngọc Kỳ mà sắc mặt Tô Ngọc Kỳ đã thay đổi.
Cố Thành Thái đi tới, cười nói: “Ông nội, bà nội, cháu không về cùng mọi người được, cháu ở lại Hải Thành vài hôm.”
Ông cụ Cố nhíu mày.
Cố Thành Thái cười: “Ông ngoại, bà ngoại, hai người yên tâm là được rồi.”
Cố Giác hơi nhíu mày nhưng cảm xúc vẫn chưa thay đổi mà chỉ nói: “Chăm sóc tốt bản thân.”
Từ sân bay đi ra.
Tô Ngọc Kỳ ôm cô: “Được rồi, đừng khóc nữa, hai ngày nữa chúng ta sẽ đi thăm ông bà ngoại em.”
“Ừm.” Cố Nhã Thiển nghẹn ngào một chút.
Cô cũng không biết vì sao khi đưa tiễn ở sân bay.
Trong lòng lại vô cùng chua xót.
Trước đây, cô rất sợ ông bà ngoại, mặc dù ông bà đối xử với cô rất tốt nhưng lại rất nghiêm khắc.
Hôn lễ của cô, Cố Nhã Thiển còn nghĩ ông bà ngoại sẽ không đến vì khúc mắc hai rất sâu đậm, nhưng không ngờ ông bà lại đến đây.
Điều này khiến cô vừa cảm thấy ám ấp vừa cảm động.
Cố Thành Thái về khách sạn.
Cố Nhã Thiển và Tô Ngọc Kỳ trở lại Gấm Nhu.
Khoảng bốn giờ chiều, cô cắt tỉa hoa bách hợp nở rộ cực đẹp ở trong nhà kính trồng hoa rồi đưa hai đứa nhỏ theo, Tô Ngọc Kỳ lái xe dừng lại ở khu mộ.
Gió lạnh từng trận thổi tới.
Buổi chiều, Cố Nhã Thiển đội mũ cho hai đứa nhỏ rồi đi đến trước bia mộ mẹ, cô nhìn nụ cười dịu dàng xinh đep của mẹ trên bia mộ, lần lượt giới thiệu cho mẹ, chồng của cô.
Hai đứa con trai con gái cô.
Cố Tinh Tinh hỏi: “Mẹ, đây là bà ngoại ạ?”
“Đúng vậy, đây là bà ngoại đấy.” Cố Nhã Thiển xoa đầu hai đứa nhỏ, Cố Tinh Tinh nói: “Bà ngoại, chúng cháu đến thăm bà này.”
Cố Dạ Lê cũng nhẹ nhàng đặt bó hoa lên trước bia mộ.
Cố Nhã Thiển muốn ở riêng với mẹ một lát, Tô Ngọc Kỳ gật đầu: “Vậy bọn anh ra ngoài đợi em.” Sau đó đưa hai đứa bé ra ngoài.
Cố Dạ Lê với đôi chân nhỏ bé, ngắn ngủn đi ở phía trước, Tô Ngọc Kỳ dắt Tinh Tinh theo sau, anh cũng không biết vì sao Dạ Lê lại có thành kiến lớn như vậy với mình.
Cố Nhã Thiển xoay người, nhìn bóng dáng mấy người họ ở nơi không xa thấy nhưng bóng dáng ấy càng lúc càng xa, khóe môi cong lên: “Mẹ, sau này con sẽ thường xuyên tới thăm mẹ. Người ấy là chồng con, con sẽ đưa anh ấy cùng tới thăm mẹ.”
Nói chuyện riêng với mẹ một lát, Cố Nhã Thiển cũng đi về.
...
Khi Cố Nhã Thiển về không lâu cũng có một chiếc xe đỗ trước cổng khu mộ.
Bình thường khu mộ này rất ít khi có người lạ tới thăm viếng cho nên bác trông coi khu mộ đi ra: “Cậu là ai? Tìm ai?”
Người đàn ông mặc áo khoác đen nói: “Cháu tới thăm một vị trưởng bối.”
Bác trông giữ khu mộ cho rằng anh cũng là người nhà họ Lưu, gật đầu: “Được, cậu vào đi.”
Người đàn ông đi lên bậc thang, quả nhiên đây không phải lần đầu anh tới, đi trên con đường quen thuộc tới trước bia mộ, hơi khom lưng, mặt mũi sáng sửa đẹp đẽ: “Cháu đến thăm cô đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.