Chương 665: Sống chung
Mộc Thất Thất
29/12/2020
Tuy nhiên, do có người bên cạnh nên Doãn Minh Thần đã nhờ trợ lý sắp xếp hai người ngồi trước ghế sofa, anh ta vẫn đang loay hoay sau màn hình máy tính một lúc rồi mới đến chỗ Đào Y Y.
“Sao lại muốn đến thăm tôi à, còn mang cả điểm tâm chiều nữa, cảm ơn nhé.”
Doãn Minh Thần vốn không kén ăn, chỉ cần là những thứ mà Đào Y Y mua, anh ta đều sẽ nhận lấy hết.
Phần của Doãn Minh Tước, An Mịch đã nhờ trợ lý của Doãn Minh Thần đưa cho anh ta, mặc dù mọi người thắc mắc tại sao An Mịch không tự mình giao nó nhưng cô ta chỉ mỉm cười và yên lặng ngồi uống cà phê bên đó mà thôi.
“Anh thích là được, em chỉ là đến để xem thử, không có gì cả, anh không cần phải tiếp đãi bọn em đâu, Minh Thần.”
Nếu không phải có cô An Mịch bên cạnh, Đào Y Y cũng không muốn phải diễn thái độ như vậy.
May thay, Doãn Minh Thần ngầm hiểu ý cô ta, đến ôm khẽ cô ta một cái rồi lấy cà phê đi.
Đào Y Y bất giác ngây người, cô ta không ngờ anh ta lại đột nhiên hành động như vậy, nhưng bây giờ đang ở trước mặt nhiều người, nên cô ta đành phải nhẫn nhịn.
“Anh cả và chị dâu đều là vợ chồng mới cưới, thân mật như thế, thiệt khiến em ngưỡng mộ.”
“Cũng… bình thường thôi.”
Đào Y Y cầm tách cà phê khẽ mỉm cười, che giấu sự chán ghét và xấu hổ của bản thân.
Bên kia, có người đang gõ cửa phòng bộ phận tài chính.
Sau tiếng “mời vào”, trợ lý của Doãn Minh Thần mang ly cà phê và một ổ bánh mỳ đưa đến trước mặt Doãn Minh Tước.
Anh ta cười và nói: “Cậu hai, đây là cà phê mà cô An Mịch mua cho cậu, còn đây là món điểm tâm chiều mà mợ cả mua cho cậu cả. Biết cậu không thích ăn, tôi sẽ để lại cà phê cho cậu, cái này... chia cho đồng nghiệp vậy.”
Nói xong, trợ lý của Doãn Minh Thần cầm chiếc túi có bánh mỳ đứng sang một bên và đưa cho các đồng nghiệp khác trong bộ phận tài chính, Doãn Minh Tước thì đứng trợn mắt lên.
“Từ khi nào mà đến phiên cô làm chủ thay tôi?”
Thường thì Doãn Minh Tước không có nghiêm túc như thế, nhưng lúc này ánh mắt của anh ta khiến trợ lý của Doãn Minh Thần phải giật mình.
“Xin... xin lỗi cậu hai, tôi chỉ là nhớ cậu không thích ăn ngọt, cho nên mới làm như thế, tôi thành thật xin lỗi…”
“Cô đúng là thích thể hiện bản thân mình thông minh lắm sao.”
Ngón tay xinh đẹp mảnh khảnh lấy lại túi trước mặt anh ta, trợ lý tỏ vẻ không hiểu, cẩn thận đặt ly cà phê đó xuống, không muốn Doãn Minh Tước phải trừng mắt nhìn mình.
“Để điểm tâm lại cho tôi, còn ly cà phê này, giúp tôi vứt đi.”
Trợ lý của Doãn Minh Thần thấp tha thấp thỏm rời đi, những người trong bộ phận tài chính cũng chưa từng thấy Doãn Minh Tước hung hăng như thế, nên không dám hó hé lung tung.
Lúc này Hứa Mộc đang đứng một bên lắng nghe, cũng cảm thấy vô cùng thú vị.
Vừa chỉnh lý lại tài liệu chuẩn bị đưa cho Doãn Minh Tước, vừa mỉm cười, nói.
“Giám đốc Doãn, anh hà tất phải hù dọa cô ấy, sau khi quay về cô ấy sẽ làm cáo trạng đấy.”
“Làm gì đến nỗi, chẳng qua chỉ là một bữa điểm tâm, chuyện tôi bảo cô tra, có manh mối gì chưa?”
Bởi vì trong văn phòng còn có người của Doãn Minh Thần, Hứa Mộc không trực tiếp trả lời, thay vào đó, cô ta lấy ra một tờ đơn từ trong đống tài liệu dày cộp, đưa cho Doãn Minh Tước, trầm giọng nói.
“Dây chuyền của Doãn thị đã nhiều còn phức tạp, cái này tôi phải chỉnh sửa hết mấy ngày mới xong, còn tìm luật sư chuyên nghiệp đánh giá qua, phát hiện những dữ liệu này thật sự không chính xác.”
Trong bảng biểu giấy trắng mực đen, có những khoản thanh toán được Hứa Mộc dùng mực đỏ đánh dấu lại.
Các khoản chi một trăm tám mươi tỷ, chín mươi tỷ, một trăm hai mươi sáu tỷ, không được tính vào các khoản của công ty, mà bị người ta lấy danh nghĩa chi cấp bí mật truyền ra ngoài, ngoài ra không có thêm thông tin gì.
“Giám đốc Doãn, những số liệu này một khi công khai, Doãn thị có thể sẽ phải đối mặt với pháp luật, trốn thuế cũng có thể sẽ khiến công ty phải lên hầu tòa, đến lúc e rằng…”
“Không sao, lấy những cái này đi hù dọa lão già đó là được rồi, không cần công khai.”
“Vâng.”
Hứa Mộc cẩn thận cất bảng biểu vào trong tập hồ sơ, tránh để người ngoài chú ý.
Mấy ngày nay, người của Doãn Minh Thần và Lục Tố Anh phái đến đều đang chăm chăm vào phòng tài chính, Doãn Minh Tước mỗi ngày ngồi đây chẳng có việc gì làm, lúc rảnh rỗi chỉ có thể xem mấy bộ phim truyền hình giết thời gian.
Nhưng may mắn thay, Hứa Mộc đã giúp lo liệu mọi việc nên anh mới có thể nhanh chóng nắm được cái đuôi của mẹ con Doãn Minh Thần.
Bây giờ chỉ còn lựa thời điểm thích hợp rồi mới ném quả bom hẹn giờ này ra, để mẹ con bọn họ có chút việc để làm.
“À đúng rồi.” Doãn Minh Tước gõ lên mặt bàn: “Kiểm tra ba khoản thanh toán này đi đâu, chúng ta không thể để cho lão già đó đoán bừa được, phải cho ông ta một chút gợi ý."
“Vâng, Giám đốc Doãn.”
Ở bên cạnh, một số đồng nghiệp thấy anh ta sắp xếp sự việc chặt chẽ như vậy, cảm thấy hơi tò mò.
Cho dù Doãn Minh Tước mỗi ngày đều ngồi ở đây, nhưng bọn họ chưa từng thấy anh ta làm được việc gì ra hồn.
“Giám đốc Cố, sắp đến Giáng sinh rồi, có phải anh đang bàn bạc với trợ lý Hứa tổ chức team building ở đâu đúng không?”
Suy cho cùng, Doãn Minh Tước mỗi ngày không có việc gì làm, nếu công ty có bất kỳ khoản tiền lớn nào, cho dù có cần phê duyệt hay không, bọn họ sau khi kiểm tra, xem xét cẩn thận cũng chỉ nộp cho Doãn Minh Tước, anh ta không cần phải dùng não suy nghĩ, chỉ đặt bút ký là xong
“Đúng vậy.” Doãn Minh Tước mỉm cười: “Các người thích chọn câu lạc bộ nào.”
Trong văn phòng có tiếng hoan hô, dẫu sao khi giám đốc tài chính tiền nhiệm còn tại vị, cho dù công ty có tiền, ông ta cũng không muốn đưa nhân viên đến chơi ở những nơi cao cấp, chỉ đi ăn một bữa đơn giản rồi giải tán, thật sự rất là vô vị.
“Giám đốc Doãn, Giám đốc Doãn, ở đây có văn bản cần anh ký tên.”
Có người mang văn bản mới vào, nhưng Doãn Minh Tước thậm chí còn không đọc nó: “Ngày mai rồi tính, hôm nay chúng ta nghiên cứu team building trước đã.”
Ở đây cả buổi chiều, Đào Y Y như sắp chết ngạt, nhưng Doãn Minh Thần có vẻ thích được cô ta quan tâm, và thỉnh thoảng dành thời gian để nói chuyện với cô ta
Do sự hiện diện của cô An Mịch, cô ta đành phải phối hợp diễn theo.
Cuối cùng, Doãn Minh Tước và Doãn Minh Thần cùng nhau tan ca, hai chàng trai tuấn tú này cùng nhau bước ra khỏi tòa nhà Doãn thị, thu hút bao ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Còn có sự xuất hiện không đúng lúc của những người trong giới truyền thông, ánh đèn nháy lóe lên khiến Đào Y Y bất giác hoa mắt, xém chút đứng không vững.
Doãn Minh Tước thấy thế cau mày, đang định dìu cô ta thì Doãn Minh Thần đã ôm Đào Y Y vào lòng.
Hành động trước mắt này thậm chí còn khơi dậy sự hào hứng của giới truyền thông, tranh nhau chen chúc chỉ để được phỏng vấn họ, còn An Mịch thì bị chèn ép đến mức không biết phải lách đi đâu mới đặng.
“Tổng Giám đốc Doãn, Tổng Giám đốc Doãn, xin hỏi anh vừa kết hôn thì đã bị vợ giám sát, anh có hạnh phúc không?”
Đối mặt với máy quay, Doãn Minh Thần mỉm cười để lộ hàm răng trắng ngần.
“Có cô ấy bên cạnh, tôi cảm thấy khoảng thời gian nhàm chán trôi qua nhanh hơn rất nhiều.”
Mấy lời nói sến sẩm này khiến Đào Y Y nổi hết cả da gà, nhưng cô ta bị giới truyền thông vây quanh không thể đi được, chỉ có thể phối hợp mỉm cười cho có.
Doãn Minh Tước sớm đã nhìn thấy thái độ không mấy vui vẻ của cô ta, nhưng Doãn Minh Thần lại làm ra vẻ rất hưởng thụ, lần lượt trả lời từng câu hỏi của ký giả.
“Năm nay rất tiếc khi anh không có tên trong bảng xếp hạng của Forbes, nhưng theo thống kê chính thức, một phú hào trẻ tuổi tên là Cố Thâm đã phá vòng vây, anh có ý kiến gì về chuyện này không?”
Cố Thâm?
Đào Y Y nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, trong đầu đột nhiên xuất hiện tên của người này.
Nhưng Doãn Minh Thần bị họ so sánh với Cố Thâm, khiến anh ta cảm thấy có hơi ngượng nghịu.
“Vấn đề này năm ngoái các người cũng đã hỏi qua rồi, nhưng mà năm nay thì không giống, bên cạnh tôi giờ đã có mợ Doãn, tôi tin năm sau tôi nhất định sẽ vượt qua cậu ta.”
Vừa nói, Doãn Minh Thần không quên siết chặt lấy tay của Đào Y Y, thể hiện tình cảm một cách kín đáo.
Đào Y Y nhất thời không kịp thích ứng nhìn chăm chăm vào đôi mắt đó, cô ta thật sự không ngờ, Doãn Minh Thần cũng từng nghe đến người tên là Cố Thâm này, lúc này cô ta thậm chí còn muốn hỏi Doãn Minh Thần, rốt cuộc anh ta là người như thế nào.
Nhưng cô không thể hỏi, chỉ có thể âm thầm mà bóp nghẹt sự kinh ngạc này.
Đợi bên đó hỏi Doãn Minh Thần xong xuôi, mới có người chú ý đến Doãn Minh Tước và An Mịch đang đứng ở một góc.
Doãn Minh Tước chưa bao giờ công bố việc anh ta đã có bạn gái, nhưng người phụ nữ này đã ở bên anh kể từ bữa tiệc cưới của Doãn Minh Thần và Đào Y Y, đây cũng là một điểm đáng quan tâm.
“Anh Doãn, tôi nghe nói gần đây anh đã tự tu dưỡng bản thân và không còn đến các câu lạc bộ nữa, thậm chí cũng đã bắt đầu nghiêm túc tìm hiểu bạn gái, cho hỏi có phải là cô gái đứng bên cạnh anh không?”
Máy quay hướng về phía An Mịch và Doãn Minh Tước, cô ta cảm thấy rất cao hứng, nhưng Doãn Minh Tước thì không có ý định trả lời vấn đề này.
Thấy anh ta né tránh phỏng vấn, các phóng viên càng hỏi càng quyết liệt.
“Xin hỏi khi nào thì anh cho cô ấy một danh phận, hay là vẫn như lúc trước, chỉ là chơi đùa mà thôi?”
Doãn Minh Thần ở một bên rảnh rỗi nhìn Doãn Minh Tước, dù sao chỉ cần Doãn Minh Tước có thể khiến cho nhà họ Doãn mất mặt, khiến Doãn Đình Vĩ không vui, thì anh ta đã vui vẻ lắm rồi.
Nhưng thay vì trả lời, Doãn Minh Tước lại nhìn ra các nhân viên bảo vệ của Doãn thị đã kịp thời chạt tới, tách các phóng viên ra khỏi bốn người họ.
“Không có gì để nói.”
Bỏ lại câu này, Doãn Minh Tước bước lên xe không nói một lời, mặc kệ họ hỏi thế nào, anh ta vẫn im lặng.
An Mịch đứng ở một bên xấu hổ đến mức không biết tìm chỗ nào chui xuống, đây rõ ràng là làm cô khó xử trước mặt đám đông.
Nhưng bây giờ chỉ có thể ở bên cạnh Doãn Minh Tước đã là một nguyện vọng vô cùng xa hoa, cô ta không dám nói gì, chỉ ngoan ngoãn đi theo Doãn Minh Tước lên xe.
Nhìn thấy bọn họ rời đi, Doãn Minh Thần hơi không cam lòng, nhưng mà Đào Y Y không đợi anh ta, bước nhanh lên xe dưới sự che chắn của nhân viên bảo vệ.
Ánh đèn nháy nhanh chóng bị cô lập bên ngoài xe, Đào Y Y hít một hơi thật dài, giữ khoảng cách với Doãn Minh Thần.
“Hôm nay vất vả rồi.”
Không có phóng viên trước mặt, Doãn Minh Thần như trở thành một con người khác, bởi vì anh ta biết Đào Y Y cũng chỉ phối hợp diễn trước mặt phóng viên, nhưng như vậy là đủ rồi.
Chỉ cần có càng nhiều người biết, hôm nay anh ta đã hỷ thành liên lý với doanh nghiệp lớn nhất Lạc Thành là Đào thị, mang lại cho Doãn thị nhiều lợi ích, dùng cũng không hết.
Trong phòng làm việc, Doãn Minh Tước kiểm tra một vài bức ảnh không rõ ràng trên màn hình máy tính và hỏi Hứa Mộc bên cạnh.
“Độ phân giải này nhìn không thấy rõ thân phận của người này, kết quả điều tra của cô có chính xác không?”
“Giám đốc Doãn, tôi rất chắc chắn.” Hứa Mộc lấy ra tài liệu đã chuẩn bị từ lâu và bày ra thật chi tiết trước mặt Doãn Minh Tước. “Ba khoản thanh toán này không chỉ tổn thất từ trong tay một người, cho nên muốn không bị điều tra đương nhiên là không thể.”
“Còn nữa, đây là mức chi tiêu kỷ lục của bà chủ và ông chủ đi Ma Cao chơi vào tháng ba năm ngoái, tuy suốt hành trình cậu cả có đi theo, nhưng có một đêm cậu ấy không có trong khách sạn, để tra ra dữ liệu này tôi tốn rất nhiều công sức, nhưng độ chính xác nhất định có thể bảo đảm.”
Đi theo làm việc với Doãn Minh Tước nhiều năm như vậy, Hứa Mộc từ lâu đã trở nên khắt khe nghiêm túc hơn.
Cô ta lấy ra một số liệu điều tra khác: “Tháng chín, vì hợp tác kinh doanh ở khu Hoa Đông, cậu cả đã đi công tác ở Ma Cao cả tuần, lần này cũng chi tiêu một khoản lớn, tổng cộng một trăm tám mươi tỷ.”
Đôi mày thanh tú của Doãn Minh Tước cau lại: “Kiểm tra xem có tài sản ở Ma Cao nào đứng tên anh ta không, sau đó trả lời tôi.”
“Vâng.”
Hứa Mộc cầm tài liệu rời khỏi văn phòng, để lại Doãn Minh Tước một mình trong phòng.
Anh ta có vẻ hơi mệt mỏi xoa xoa thái dương, không chỉ tốn nhiều sức lực của Hứa Mộc để kiểm tra thông tin mà anh ta cũng đầu tư không ít tiền bạc vào đó, nhờ đối phương hỗ trợ điều tra kỹ càng chuyện này.
Lục Tố Anh dẫu sao cũng là một củ gừng già, muốn tra những chuyện liên quan đến bà ta cũng phải tốn nhiều công sức.
Hơn nữa hôm nay Doãn Minh Tước cũng tra ra được lỗ hỏng của mấy khoản tiền này của công ty, xem qua thì cũng chỉ là những thủ tục bình thường, nếu anh ta trực tiếp lấy chuyện này ra nói, e rằng sẽ bị hai mẹ con bọn họ dễ dàng che đậy.
Dù xấu đến đâu, tất cả tội lỗi cũng đều đẩy cho Lục Hạo đã bị điều đi rồi.
Đến lúc đó, tuy Lục Tố Anh mất đi một thân tín đã được huấn luyện trong nhiều năm, lại có thể quay lại cắn Doãn Minh Tước một cái, đổ cho anh ta tội danh nói dối, đây là chuyện mà lão gia cấm kỵ nhất.
Vì vậy, trong vấn đề này, phải nắm bắt thật chắc, mới có thể ra tay.
Hứa Mộc rời khỏi biệt thự Hồng Phong, còn trong hành lang, lúc này An Mịch mới cẩn thận bước đến gần phòng làm việc.
Đã lâu rồi cô ta cũng không đến chỗ này, sau này hai người sống trong một căn nhà riêng ở Lạc Thành, nơi này cũng bị bỏ không nhiều năm.
Nếu không phải hôm nay cô ta sống chết đòi đến đây, e rằng Doãn Minh Tước cũng sẽ không chịu dẫn cô ta đến.
Điều khiến An Mịch ngạc nhiên là vừa rồi cô đi dạo một vòng thì thấy hình như có người sống ở đây, một số dấu vết vẫn còn mới, trong sân còn có một chú chó Schnauzer dễ thương.
Chỉ là chú chó này có vẻ không thích cô ta, rất là hung dữ.
“Minh Tước, không ngờ anh lại giữ gìn nơi này tốt như thế, thật ra cho dù là ở thành phố Tùng hay ở Lạc Thành, em cũng đều bằng lòng sống cùng anh.”
Nói xong, chưa được sự cho phép của Doãn Minh Tước, An Mịch đã mở cửa bước vào.
“Đi ra ngoài!”
Gần như cùng lúc, Doãn Minh Tước úp ngược khung hình xuống mặt bàn, nhưng trong phòng làm việc những bức hình về An Mịch không chỉ có tấm này mà thôi.
Cô ta đã nhìn thấy rồi.
“Minh Tước! Em biết trong lòng anh vẫn còn có em, không ngờ anh vẫn còn giữ tấm hình này.”
Như không nghe thấy sự tức giận trong lời nói của anh, An Mịch đi thẳng vào, bị một bức ảnh chụp chung trong tủ sách thu hút.
Trong khung hình, ngoài cô và Doãn Minh Tước, còn có một số người khá thân thiết hồi đại học, và giảng viên chuyên môn đã hướng dẫn hai người họ làm luận văn tốt nghiệp nữa.
Cô ta nhớ, lúc đó khá ốm còn vô cùng ngưỡng mộ Doãn Minh Tước.
Nhưng sau này không hiểu sao anh ta lại trở nên như thế này.
“Đừng để tôi nói lại lần thứ hai, đi ra ngoài.”
Không ai được phép vào đây, cho dù sau này trong lúc Tiểu Lâm không kịp đề phòng Đào Y Y đến đây, nhưng lúc đó là do hai mắt cô ta không thấy đường, coi như chưa thấy gì.
An Mịch chưa từng thấy anh ta tức giận như vậy, bỗng chốc hai mắt đỏ hoe, chần chừ bước ra cửa.
Nhưng cô vẫn không bỏ cuộc: “Em biết, bởi vì năm đó em đi không lời từ biệt, anh đã thay đổi quá nhiều, nhưng anh là người như thế nào em hiểu rõ nhất, năm đó giáo sư Lâm cũng rất tự hào về anh…”
“Im miệng, còn nhắc những chuyện của năm đó, thì biến mất khỏi mắt tôi đi.”
Nếu không phải tức giận Đào Y Y, Doãn Minh Tước đã không thể giữ cô ta lại bên mình.
Sau đó, vô tình thừa nhận rằng An Mịch là bạn gái của anh ta trước mặt Đào Y Y, Doãn Minh Tước cũng đã dứt khoát để cô ta đi, dù sao thì cả ngày cô ta cứ cầu xin ở lại bên cạnh anh ta.
Nhưng bây giờ xem ra anh ta có vẻ nhưng đã quá nhẫn nhịn người phụ nữ này rồi, cô ta còn tưởng rằng bản thân anh ta vẫn là Doãn Minh Tước của năm đó.
Mặc cô ta chà đạp và bị cô ta coi thường.
Bây giờ trở về thì đã làm sao?
Đối với Doãn Minh Tước mà nói, anh ta dường như chỉ là một lựa chọn dự bị của An Mịch mà thôi.
Đây là một sự xúc phạm vô cùng lớn.
Anh ta ngầm thừa nhận sự tồn tại của cô ta, nhưng không có nghĩa là cô ta có thể hành động tự tiện, còn dám nhắc nó trước mặt anh ta.
Cửa đóng sầm lại, An Mịch hai mắt đỏ hoe, thật sự cảm thấy rất uất ức.
Rốt cuộc anh ta vẫn giữ hình ảnh của cô, thế chẳng phải trong lòng anh ta vẫn còn cô hay sao?
An Mịch gạt nước mắt và tự nhủ bản thân phải kiên trì, không thể quay lại cuộc sống như địa ngục với người chồng trước được, Doãn Minh Tước là hy vọng duy nhất của cô.
“Cô An Mịch, cô có sao không?”
Tiểu Lâm không quá thân với An Mịch, chỉ nghe vài người nhắc tới người phụ nữ này, năm đó đã làm tổn thương cậu chủ.
Bây giờ nhìn vẻ mặt của cô ta, cuối cùng Tiểu Lâm cũng hiểu tại sao cậu chủ lại phải giam giữ Đào Y Y bên cạnh mình rồi.
Nhưng mà.
Cô ta thở dài, nhìn Bánh Bao trong lòng mỗi ngày một bụ bẫm hơn, hơi bối rối.
“Cậu chủ bây giờ rốt cuộc là thích cô Y Y hay là cô An Mịch đây?”
Nếu như anh ta thật sự yêu An Mịch, quyết định làm lại những ngày tháng tươi đẹp cùng cô ta, thì không nên đuổi người ta ra ngoài rồi chứ.
Tiểu Lâm là một người lanh lợi, cô ấy không bao giờ nói quá nhiều những điều không nên nói, ôm Bánh Bao lên tầng hai.
Ngay cả sau khi Đào Y Y rời đi, Bánh Bao và Tiểu Tuyết Hoa vẫn thích ở lại căn phòng cô ta từng ở.
Hôm nay Doãn Minh Tước đến chỉ vì Tiểu Lâm nói rằng Tiểu Tuyết Hoa đã vô tình ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ trong lúc chơi và liên tục nôn mửa, vì vậy anh ấy đã ghé qua để xem thử.
Nếu nghĩ như thế, rốt cuộc ai là người quan trọng hơn trong lòng anh ta cũng đã quá rõ ràng.
Nhà họ Doãn.
Giờ cơm tối, cũng là lúc mà Đào Y Y cảm thấy chán ghét nhất, bởi vì cho dù người nhà họ Doãn tụ tập đông đủ, vẫn không thể tránh khỏi việc nghe mấy cô mợ trong nhà chế nhạo lẫn nhau.
Quan sát, Đào Y Y thấy rằng mợ cả luôn là người bày mưu tính kế, và mục tiêu bị nhắm đến nhiều nhất là mẹ của Doãn Minh Tước, Liễu Nham Tâm.
Chỉ là tính tình của bà ấy dịu dàng hơn những người khác rất nhiều, khi trở thành mục tiêu của mọi người cũng bị thiệt thòi rất nhiều.
Ngược lại, trong mắt Doãn Đình Vỹ, thì có vẻ đáng yêu hơn.
“Em Năm, sao Minh Tước không về, em xem đứa trẻ này, ngoan ngoãn chẳng được mấy ngày.”
Kể từ khi Đào Y Y đến, thật kỳ lạ là các thành viên trong bữa tối đã tập trung nhiều hơn, cứ như thể nhà họ Doãn đoàn kết một lòng nổ lực biểu diễn trước mặt cô ta để thể hiện sự hòa hợp
Nhưng Tiêu Tuyết Như ngày nào cũng lấy Doãn Minh Tước ra làm đề tài gây chuyện, có hơi lạc điệu với bữa tối hài hòa này.
“Phải ha, có khi nào bận tăng ca trên công ty không? Em năm em phải căn dặn Minh Tước chú ý sức khỏe chứ.”
“Phải đấy phải đây, cải tà quy chánh cũng đâu phải chuyện ngày một ngày hai”.
Tiêu Tuyết Như và Lý Thanh một người hát một người đàn, xem thì có vẻ như là đang khen Doãn Minh Tước, nhưng thực tế thì đang nhắc nhở mọi người, anh ta là người của tính cách như thế nào.
Đào Y Y siết chặt đũa trong tay, nhưng Doãn Minh Thần bên cạnh cô ta chỉ mỉm cười, đối với chuyện này quá bình thường, rồi gắp một con tôm bỏ vào bát cô.
“Nếm thử đi.”
Bầu không khí của nhà họ Doãn thật sự rất kỳ quái, Đào Y Y vừa mới kết hôn cũng không muốn rước chuyện thị phi, cho nên chỉ đành cậm cụi ăn để làm giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
Tuy nhiên, ở đầu kia của chiếc bàn dài, khóe miệng Lục Tố Anh bất giác vẽ nên ý cười.
Nếu như Đào Y Y không nhìn lầm, các cô mợ tưởng như có cá tính riêng, nhưng thật ra đằng sau hậu trường lại là một thể.
Niềm vui của họ là cùng nhau chế nhạo Liễu Nham Tâm.
“Lão gia, các chị em, tôi ăn no rồi, về phòng trước đây.”
So với các mợ chủ khác, Liễu Nham Tâm là người trẻ nhất.
Có vẻ như cô mợ nhỏ này đang tức giận, Đào Y Y nhớ mấy ngày nay Liễu Nham Tâm đặc biệt được yêu chiều, cho nên theo lý mà nói Doãn Đình Vỹ sẽ đi dỗ dành bà ta.
Nhưng không, điều gây sốc hơn là Doãn Đình Vỹ thậm chí còn cau mày và nhỏ giọng chửi bới.
“Mẹ con bọn họ thật là không để cho tôi yên tĩnh một ngày, hết người này đến người khác phiền phức.”
Nói xong ông ta để đũa sang một bên, vẻ mặt lạnh lùng rời đi, bữa cơm này rốt cục sau khi lão gia đi rồi, mọi người cũng thoải mái hơn.
Đào Y Y không hiểu, Doãn Minh Tước mấy ngày nay đều bận bịu ở công ty, theo lý mà nói Doãn Đình Vỹ không nên tức giận vì những lời khiêu khích này.
Quả nhiên, một tràng cười vỡ òa trên bàn ăn sau khi lão gia rời đi.
Sau đó Tiêu Tuyết Như mở chai rượu rồi nâng ly rượu vang đỏ về phía Lục Tố Anh.
“Cũng nhờ chị để mắt đến, lão gia mới không bị mẹ con bọn họ lừa, chẳng qua chỉ là giả vờ, cậu ta còn tưởng bản thân cải tà quy chánh thật sao.”
“E hèm.”
Có lẽ là bởi vì Đào Y Y vẫn còn ngồi ở bên dưới, Lục Tố Anh trên mặt không có vẻ vui mừng, mà là nghiêm túc nói.
“Minh Tước là một cậu bé tốt, bất quá chỉ cần có thêm nhiều cơ hội, chúng ta làm trưởng bối cũng phải hối thúc cậu ta mới được.
Lúc này, Tiêu Tuyết Như làm vẻ mặt nóng nảy, vỗ vào đầu mình.
Rõ ràng ngày mai bọn họ sẽ quá quen với việc nhắm mục tiêu như vậy, để cho Tiêu Tuyết Như tự hào rằng có "người ngoài" ở đây.
“Minh Thần, em no rồi, ra ngòa sân đi dạo cùng em được không.”
Không biết tại sao trong lòng Đào Y Y lại cảm thấy có chút bế tắc khi nhìn bọn họ tính toán bà năm như thế.
Rõ ràng cô không có cảm giác đồng tình viển vông này, nhưng cô cũng cảm thấy Doãn Minh Tước có chút đáng thương.
Doãn Minh Thần dù sao cũng không muốn tham gia vào những chuyện tiếu lâm này, ở trước mặt Đào Y Y, quan hệ giữa hai anh em vẫn hòa bình, anh ta không thể hiện rõ bản thân rốt cuộc đang đứng về bên nào.
“Được, mẹ, con đưa Y Y ra ngoài một lát, mọi người từ từ dùng bữa.”
Khi hai người bước ra khỏi phòng ăn, Đào Y Y cảm thấy ngột ngạt trong lòng dịu đi, mỗi ngày đều diễn đi diễn lại những cảnh như này, mỗi lần nhắm vào Liễu Nham Tâm, Đào Y Y lại cảm thấy hơi khó chịu.
“Em đừng để ý những gì bọn họ nói, ba đã thừa nhận Minh Tước, sẵn lòng cho nó cơ hội quản lý công ty, chúng ta đương nhiên phải phối hợp hết sức.”
“Không sao, tôi sẽ làm như không nghe thấy.”
Đào Y Y mỉm cười, bất giác từ bụi cây phía sau vang lên một tiếng mèo kêu, trong tiềm thức cô nghĩ đến Bánh Bao.
“Trong nhà có mèo sao?”
“Sao lại muốn đến thăm tôi à, còn mang cả điểm tâm chiều nữa, cảm ơn nhé.”
Doãn Minh Thần vốn không kén ăn, chỉ cần là những thứ mà Đào Y Y mua, anh ta đều sẽ nhận lấy hết.
Phần của Doãn Minh Tước, An Mịch đã nhờ trợ lý của Doãn Minh Thần đưa cho anh ta, mặc dù mọi người thắc mắc tại sao An Mịch không tự mình giao nó nhưng cô ta chỉ mỉm cười và yên lặng ngồi uống cà phê bên đó mà thôi.
“Anh thích là được, em chỉ là đến để xem thử, không có gì cả, anh không cần phải tiếp đãi bọn em đâu, Minh Thần.”
Nếu không phải có cô An Mịch bên cạnh, Đào Y Y cũng không muốn phải diễn thái độ như vậy.
May thay, Doãn Minh Thần ngầm hiểu ý cô ta, đến ôm khẽ cô ta một cái rồi lấy cà phê đi.
Đào Y Y bất giác ngây người, cô ta không ngờ anh ta lại đột nhiên hành động như vậy, nhưng bây giờ đang ở trước mặt nhiều người, nên cô ta đành phải nhẫn nhịn.
“Anh cả và chị dâu đều là vợ chồng mới cưới, thân mật như thế, thiệt khiến em ngưỡng mộ.”
“Cũng… bình thường thôi.”
Đào Y Y cầm tách cà phê khẽ mỉm cười, che giấu sự chán ghét và xấu hổ của bản thân.
Bên kia, có người đang gõ cửa phòng bộ phận tài chính.
Sau tiếng “mời vào”, trợ lý của Doãn Minh Thần mang ly cà phê và một ổ bánh mỳ đưa đến trước mặt Doãn Minh Tước.
Anh ta cười và nói: “Cậu hai, đây là cà phê mà cô An Mịch mua cho cậu, còn đây là món điểm tâm chiều mà mợ cả mua cho cậu cả. Biết cậu không thích ăn, tôi sẽ để lại cà phê cho cậu, cái này... chia cho đồng nghiệp vậy.”
Nói xong, trợ lý của Doãn Minh Thần cầm chiếc túi có bánh mỳ đứng sang một bên và đưa cho các đồng nghiệp khác trong bộ phận tài chính, Doãn Minh Tước thì đứng trợn mắt lên.
“Từ khi nào mà đến phiên cô làm chủ thay tôi?”
Thường thì Doãn Minh Tước không có nghiêm túc như thế, nhưng lúc này ánh mắt của anh ta khiến trợ lý của Doãn Minh Thần phải giật mình.
“Xin... xin lỗi cậu hai, tôi chỉ là nhớ cậu không thích ăn ngọt, cho nên mới làm như thế, tôi thành thật xin lỗi…”
“Cô đúng là thích thể hiện bản thân mình thông minh lắm sao.”
Ngón tay xinh đẹp mảnh khảnh lấy lại túi trước mặt anh ta, trợ lý tỏ vẻ không hiểu, cẩn thận đặt ly cà phê đó xuống, không muốn Doãn Minh Tước phải trừng mắt nhìn mình.
“Để điểm tâm lại cho tôi, còn ly cà phê này, giúp tôi vứt đi.”
Trợ lý của Doãn Minh Thần thấp tha thấp thỏm rời đi, những người trong bộ phận tài chính cũng chưa từng thấy Doãn Minh Tước hung hăng như thế, nên không dám hó hé lung tung.
Lúc này Hứa Mộc đang đứng một bên lắng nghe, cũng cảm thấy vô cùng thú vị.
Vừa chỉnh lý lại tài liệu chuẩn bị đưa cho Doãn Minh Tước, vừa mỉm cười, nói.
“Giám đốc Doãn, anh hà tất phải hù dọa cô ấy, sau khi quay về cô ấy sẽ làm cáo trạng đấy.”
“Làm gì đến nỗi, chẳng qua chỉ là một bữa điểm tâm, chuyện tôi bảo cô tra, có manh mối gì chưa?”
Bởi vì trong văn phòng còn có người của Doãn Minh Thần, Hứa Mộc không trực tiếp trả lời, thay vào đó, cô ta lấy ra một tờ đơn từ trong đống tài liệu dày cộp, đưa cho Doãn Minh Tước, trầm giọng nói.
“Dây chuyền của Doãn thị đã nhiều còn phức tạp, cái này tôi phải chỉnh sửa hết mấy ngày mới xong, còn tìm luật sư chuyên nghiệp đánh giá qua, phát hiện những dữ liệu này thật sự không chính xác.”
Trong bảng biểu giấy trắng mực đen, có những khoản thanh toán được Hứa Mộc dùng mực đỏ đánh dấu lại.
Các khoản chi một trăm tám mươi tỷ, chín mươi tỷ, một trăm hai mươi sáu tỷ, không được tính vào các khoản của công ty, mà bị người ta lấy danh nghĩa chi cấp bí mật truyền ra ngoài, ngoài ra không có thêm thông tin gì.
“Giám đốc Doãn, những số liệu này một khi công khai, Doãn thị có thể sẽ phải đối mặt với pháp luật, trốn thuế cũng có thể sẽ khiến công ty phải lên hầu tòa, đến lúc e rằng…”
“Không sao, lấy những cái này đi hù dọa lão già đó là được rồi, không cần công khai.”
“Vâng.”
Hứa Mộc cẩn thận cất bảng biểu vào trong tập hồ sơ, tránh để người ngoài chú ý.
Mấy ngày nay, người của Doãn Minh Thần và Lục Tố Anh phái đến đều đang chăm chăm vào phòng tài chính, Doãn Minh Tước mỗi ngày ngồi đây chẳng có việc gì làm, lúc rảnh rỗi chỉ có thể xem mấy bộ phim truyền hình giết thời gian.
Nhưng may mắn thay, Hứa Mộc đã giúp lo liệu mọi việc nên anh mới có thể nhanh chóng nắm được cái đuôi của mẹ con Doãn Minh Thần.
Bây giờ chỉ còn lựa thời điểm thích hợp rồi mới ném quả bom hẹn giờ này ra, để mẹ con bọn họ có chút việc để làm.
“À đúng rồi.” Doãn Minh Tước gõ lên mặt bàn: “Kiểm tra ba khoản thanh toán này đi đâu, chúng ta không thể để cho lão già đó đoán bừa được, phải cho ông ta một chút gợi ý."
“Vâng, Giám đốc Doãn.”
Ở bên cạnh, một số đồng nghiệp thấy anh ta sắp xếp sự việc chặt chẽ như vậy, cảm thấy hơi tò mò.
Cho dù Doãn Minh Tước mỗi ngày đều ngồi ở đây, nhưng bọn họ chưa từng thấy anh ta làm được việc gì ra hồn.
“Giám đốc Cố, sắp đến Giáng sinh rồi, có phải anh đang bàn bạc với trợ lý Hứa tổ chức team building ở đâu đúng không?”
Suy cho cùng, Doãn Minh Tước mỗi ngày không có việc gì làm, nếu công ty có bất kỳ khoản tiền lớn nào, cho dù có cần phê duyệt hay không, bọn họ sau khi kiểm tra, xem xét cẩn thận cũng chỉ nộp cho Doãn Minh Tước, anh ta không cần phải dùng não suy nghĩ, chỉ đặt bút ký là xong
“Đúng vậy.” Doãn Minh Tước mỉm cười: “Các người thích chọn câu lạc bộ nào.”
Trong văn phòng có tiếng hoan hô, dẫu sao khi giám đốc tài chính tiền nhiệm còn tại vị, cho dù công ty có tiền, ông ta cũng không muốn đưa nhân viên đến chơi ở những nơi cao cấp, chỉ đi ăn một bữa đơn giản rồi giải tán, thật sự rất là vô vị.
“Giám đốc Doãn, Giám đốc Doãn, ở đây có văn bản cần anh ký tên.”
Có người mang văn bản mới vào, nhưng Doãn Minh Tước thậm chí còn không đọc nó: “Ngày mai rồi tính, hôm nay chúng ta nghiên cứu team building trước đã.”
Ở đây cả buổi chiều, Đào Y Y như sắp chết ngạt, nhưng Doãn Minh Thần có vẻ thích được cô ta quan tâm, và thỉnh thoảng dành thời gian để nói chuyện với cô ta
Do sự hiện diện của cô An Mịch, cô ta đành phải phối hợp diễn theo.
Cuối cùng, Doãn Minh Tước và Doãn Minh Thần cùng nhau tan ca, hai chàng trai tuấn tú này cùng nhau bước ra khỏi tòa nhà Doãn thị, thu hút bao ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Còn có sự xuất hiện không đúng lúc của những người trong giới truyền thông, ánh đèn nháy lóe lên khiến Đào Y Y bất giác hoa mắt, xém chút đứng không vững.
Doãn Minh Tước thấy thế cau mày, đang định dìu cô ta thì Doãn Minh Thần đã ôm Đào Y Y vào lòng.
Hành động trước mắt này thậm chí còn khơi dậy sự hào hứng của giới truyền thông, tranh nhau chen chúc chỉ để được phỏng vấn họ, còn An Mịch thì bị chèn ép đến mức không biết phải lách đi đâu mới đặng.
“Tổng Giám đốc Doãn, Tổng Giám đốc Doãn, xin hỏi anh vừa kết hôn thì đã bị vợ giám sát, anh có hạnh phúc không?”
Đối mặt với máy quay, Doãn Minh Thần mỉm cười để lộ hàm răng trắng ngần.
“Có cô ấy bên cạnh, tôi cảm thấy khoảng thời gian nhàm chán trôi qua nhanh hơn rất nhiều.”
Mấy lời nói sến sẩm này khiến Đào Y Y nổi hết cả da gà, nhưng cô ta bị giới truyền thông vây quanh không thể đi được, chỉ có thể phối hợp mỉm cười cho có.
Doãn Minh Tước sớm đã nhìn thấy thái độ không mấy vui vẻ của cô ta, nhưng Doãn Minh Thần lại làm ra vẻ rất hưởng thụ, lần lượt trả lời từng câu hỏi của ký giả.
“Năm nay rất tiếc khi anh không có tên trong bảng xếp hạng của Forbes, nhưng theo thống kê chính thức, một phú hào trẻ tuổi tên là Cố Thâm đã phá vòng vây, anh có ý kiến gì về chuyện này không?”
Cố Thâm?
Đào Y Y nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, trong đầu đột nhiên xuất hiện tên của người này.
Nhưng Doãn Minh Thần bị họ so sánh với Cố Thâm, khiến anh ta cảm thấy có hơi ngượng nghịu.
“Vấn đề này năm ngoái các người cũng đã hỏi qua rồi, nhưng mà năm nay thì không giống, bên cạnh tôi giờ đã có mợ Doãn, tôi tin năm sau tôi nhất định sẽ vượt qua cậu ta.”
Vừa nói, Doãn Minh Thần không quên siết chặt lấy tay của Đào Y Y, thể hiện tình cảm một cách kín đáo.
Đào Y Y nhất thời không kịp thích ứng nhìn chăm chăm vào đôi mắt đó, cô ta thật sự không ngờ, Doãn Minh Thần cũng từng nghe đến người tên là Cố Thâm này, lúc này cô ta thậm chí còn muốn hỏi Doãn Minh Thần, rốt cuộc anh ta là người như thế nào.
Nhưng cô không thể hỏi, chỉ có thể âm thầm mà bóp nghẹt sự kinh ngạc này.
Đợi bên đó hỏi Doãn Minh Thần xong xuôi, mới có người chú ý đến Doãn Minh Tước và An Mịch đang đứng ở một góc.
Doãn Minh Tước chưa bao giờ công bố việc anh ta đã có bạn gái, nhưng người phụ nữ này đã ở bên anh kể từ bữa tiệc cưới của Doãn Minh Thần và Đào Y Y, đây cũng là một điểm đáng quan tâm.
“Anh Doãn, tôi nghe nói gần đây anh đã tự tu dưỡng bản thân và không còn đến các câu lạc bộ nữa, thậm chí cũng đã bắt đầu nghiêm túc tìm hiểu bạn gái, cho hỏi có phải là cô gái đứng bên cạnh anh không?”
Máy quay hướng về phía An Mịch và Doãn Minh Tước, cô ta cảm thấy rất cao hứng, nhưng Doãn Minh Tước thì không có ý định trả lời vấn đề này.
Thấy anh ta né tránh phỏng vấn, các phóng viên càng hỏi càng quyết liệt.
“Xin hỏi khi nào thì anh cho cô ấy một danh phận, hay là vẫn như lúc trước, chỉ là chơi đùa mà thôi?”
Doãn Minh Thần ở một bên rảnh rỗi nhìn Doãn Minh Tước, dù sao chỉ cần Doãn Minh Tước có thể khiến cho nhà họ Doãn mất mặt, khiến Doãn Đình Vĩ không vui, thì anh ta đã vui vẻ lắm rồi.
Nhưng thay vì trả lời, Doãn Minh Tước lại nhìn ra các nhân viên bảo vệ của Doãn thị đã kịp thời chạt tới, tách các phóng viên ra khỏi bốn người họ.
“Không có gì để nói.”
Bỏ lại câu này, Doãn Minh Tước bước lên xe không nói một lời, mặc kệ họ hỏi thế nào, anh ta vẫn im lặng.
An Mịch đứng ở một bên xấu hổ đến mức không biết tìm chỗ nào chui xuống, đây rõ ràng là làm cô khó xử trước mặt đám đông.
Nhưng bây giờ chỉ có thể ở bên cạnh Doãn Minh Tước đã là một nguyện vọng vô cùng xa hoa, cô ta không dám nói gì, chỉ ngoan ngoãn đi theo Doãn Minh Tước lên xe.
Nhìn thấy bọn họ rời đi, Doãn Minh Thần hơi không cam lòng, nhưng mà Đào Y Y không đợi anh ta, bước nhanh lên xe dưới sự che chắn của nhân viên bảo vệ.
Ánh đèn nháy nhanh chóng bị cô lập bên ngoài xe, Đào Y Y hít một hơi thật dài, giữ khoảng cách với Doãn Minh Thần.
“Hôm nay vất vả rồi.”
Không có phóng viên trước mặt, Doãn Minh Thần như trở thành một con người khác, bởi vì anh ta biết Đào Y Y cũng chỉ phối hợp diễn trước mặt phóng viên, nhưng như vậy là đủ rồi.
Chỉ cần có càng nhiều người biết, hôm nay anh ta đã hỷ thành liên lý với doanh nghiệp lớn nhất Lạc Thành là Đào thị, mang lại cho Doãn thị nhiều lợi ích, dùng cũng không hết.
Trong phòng làm việc, Doãn Minh Tước kiểm tra một vài bức ảnh không rõ ràng trên màn hình máy tính và hỏi Hứa Mộc bên cạnh.
“Độ phân giải này nhìn không thấy rõ thân phận của người này, kết quả điều tra của cô có chính xác không?”
“Giám đốc Doãn, tôi rất chắc chắn.” Hứa Mộc lấy ra tài liệu đã chuẩn bị từ lâu và bày ra thật chi tiết trước mặt Doãn Minh Tước. “Ba khoản thanh toán này không chỉ tổn thất từ trong tay một người, cho nên muốn không bị điều tra đương nhiên là không thể.”
“Còn nữa, đây là mức chi tiêu kỷ lục của bà chủ và ông chủ đi Ma Cao chơi vào tháng ba năm ngoái, tuy suốt hành trình cậu cả có đi theo, nhưng có một đêm cậu ấy không có trong khách sạn, để tra ra dữ liệu này tôi tốn rất nhiều công sức, nhưng độ chính xác nhất định có thể bảo đảm.”
Đi theo làm việc với Doãn Minh Tước nhiều năm như vậy, Hứa Mộc từ lâu đã trở nên khắt khe nghiêm túc hơn.
Cô ta lấy ra một số liệu điều tra khác: “Tháng chín, vì hợp tác kinh doanh ở khu Hoa Đông, cậu cả đã đi công tác ở Ma Cao cả tuần, lần này cũng chi tiêu một khoản lớn, tổng cộng một trăm tám mươi tỷ.”
Đôi mày thanh tú của Doãn Minh Tước cau lại: “Kiểm tra xem có tài sản ở Ma Cao nào đứng tên anh ta không, sau đó trả lời tôi.”
“Vâng.”
Hứa Mộc cầm tài liệu rời khỏi văn phòng, để lại Doãn Minh Tước một mình trong phòng.
Anh ta có vẻ hơi mệt mỏi xoa xoa thái dương, không chỉ tốn nhiều sức lực của Hứa Mộc để kiểm tra thông tin mà anh ta cũng đầu tư không ít tiền bạc vào đó, nhờ đối phương hỗ trợ điều tra kỹ càng chuyện này.
Lục Tố Anh dẫu sao cũng là một củ gừng già, muốn tra những chuyện liên quan đến bà ta cũng phải tốn nhiều công sức.
Hơn nữa hôm nay Doãn Minh Tước cũng tra ra được lỗ hỏng của mấy khoản tiền này của công ty, xem qua thì cũng chỉ là những thủ tục bình thường, nếu anh ta trực tiếp lấy chuyện này ra nói, e rằng sẽ bị hai mẹ con bọn họ dễ dàng che đậy.
Dù xấu đến đâu, tất cả tội lỗi cũng đều đẩy cho Lục Hạo đã bị điều đi rồi.
Đến lúc đó, tuy Lục Tố Anh mất đi một thân tín đã được huấn luyện trong nhiều năm, lại có thể quay lại cắn Doãn Minh Tước một cái, đổ cho anh ta tội danh nói dối, đây là chuyện mà lão gia cấm kỵ nhất.
Vì vậy, trong vấn đề này, phải nắm bắt thật chắc, mới có thể ra tay.
Hứa Mộc rời khỏi biệt thự Hồng Phong, còn trong hành lang, lúc này An Mịch mới cẩn thận bước đến gần phòng làm việc.
Đã lâu rồi cô ta cũng không đến chỗ này, sau này hai người sống trong một căn nhà riêng ở Lạc Thành, nơi này cũng bị bỏ không nhiều năm.
Nếu không phải hôm nay cô ta sống chết đòi đến đây, e rằng Doãn Minh Tước cũng sẽ không chịu dẫn cô ta đến.
Điều khiến An Mịch ngạc nhiên là vừa rồi cô đi dạo một vòng thì thấy hình như có người sống ở đây, một số dấu vết vẫn còn mới, trong sân còn có một chú chó Schnauzer dễ thương.
Chỉ là chú chó này có vẻ không thích cô ta, rất là hung dữ.
“Minh Tước, không ngờ anh lại giữ gìn nơi này tốt như thế, thật ra cho dù là ở thành phố Tùng hay ở Lạc Thành, em cũng đều bằng lòng sống cùng anh.”
Nói xong, chưa được sự cho phép của Doãn Minh Tước, An Mịch đã mở cửa bước vào.
“Đi ra ngoài!”
Gần như cùng lúc, Doãn Minh Tước úp ngược khung hình xuống mặt bàn, nhưng trong phòng làm việc những bức hình về An Mịch không chỉ có tấm này mà thôi.
Cô ta đã nhìn thấy rồi.
“Minh Tước! Em biết trong lòng anh vẫn còn có em, không ngờ anh vẫn còn giữ tấm hình này.”
Như không nghe thấy sự tức giận trong lời nói của anh, An Mịch đi thẳng vào, bị một bức ảnh chụp chung trong tủ sách thu hút.
Trong khung hình, ngoài cô và Doãn Minh Tước, còn có một số người khá thân thiết hồi đại học, và giảng viên chuyên môn đã hướng dẫn hai người họ làm luận văn tốt nghiệp nữa.
Cô ta nhớ, lúc đó khá ốm còn vô cùng ngưỡng mộ Doãn Minh Tước.
Nhưng sau này không hiểu sao anh ta lại trở nên như thế này.
“Đừng để tôi nói lại lần thứ hai, đi ra ngoài.”
Không ai được phép vào đây, cho dù sau này trong lúc Tiểu Lâm không kịp đề phòng Đào Y Y đến đây, nhưng lúc đó là do hai mắt cô ta không thấy đường, coi như chưa thấy gì.
An Mịch chưa từng thấy anh ta tức giận như vậy, bỗng chốc hai mắt đỏ hoe, chần chừ bước ra cửa.
Nhưng cô vẫn không bỏ cuộc: “Em biết, bởi vì năm đó em đi không lời từ biệt, anh đã thay đổi quá nhiều, nhưng anh là người như thế nào em hiểu rõ nhất, năm đó giáo sư Lâm cũng rất tự hào về anh…”
“Im miệng, còn nhắc những chuyện của năm đó, thì biến mất khỏi mắt tôi đi.”
Nếu không phải tức giận Đào Y Y, Doãn Minh Tước đã không thể giữ cô ta lại bên mình.
Sau đó, vô tình thừa nhận rằng An Mịch là bạn gái của anh ta trước mặt Đào Y Y, Doãn Minh Tước cũng đã dứt khoát để cô ta đi, dù sao thì cả ngày cô ta cứ cầu xin ở lại bên cạnh anh ta.
Nhưng bây giờ xem ra anh ta có vẻ nhưng đã quá nhẫn nhịn người phụ nữ này rồi, cô ta còn tưởng rằng bản thân anh ta vẫn là Doãn Minh Tước của năm đó.
Mặc cô ta chà đạp và bị cô ta coi thường.
Bây giờ trở về thì đã làm sao?
Đối với Doãn Minh Tước mà nói, anh ta dường như chỉ là một lựa chọn dự bị của An Mịch mà thôi.
Đây là một sự xúc phạm vô cùng lớn.
Anh ta ngầm thừa nhận sự tồn tại của cô ta, nhưng không có nghĩa là cô ta có thể hành động tự tiện, còn dám nhắc nó trước mặt anh ta.
Cửa đóng sầm lại, An Mịch hai mắt đỏ hoe, thật sự cảm thấy rất uất ức.
Rốt cuộc anh ta vẫn giữ hình ảnh của cô, thế chẳng phải trong lòng anh ta vẫn còn cô hay sao?
An Mịch gạt nước mắt và tự nhủ bản thân phải kiên trì, không thể quay lại cuộc sống như địa ngục với người chồng trước được, Doãn Minh Tước là hy vọng duy nhất của cô.
“Cô An Mịch, cô có sao không?”
Tiểu Lâm không quá thân với An Mịch, chỉ nghe vài người nhắc tới người phụ nữ này, năm đó đã làm tổn thương cậu chủ.
Bây giờ nhìn vẻ mặt của cô ta, cuối cùng Tiểu Lâm cũng hiểu tại sao cậu chủ lại phải giam giữ Đào Y Y bên cạnh mình rồi.
Nhưng mà.
Cô ta thở dài, nhìn Bánh Bao trong lòng mỗi ngày một bụ bẫm hơn, hơi bối rối.
“Cậu chủ bây giờ rốt cuộc là thích cô Y Y hay là cô An Mịch đây?”
Nếu như anh ta thật sự yêu An Mịch, quyết định làm lại những ngày tháng tươi đẹp cùng cô ta, thì không nên đuổi người ta ra ngoài rồi chứ.
Tiểu Lâm là một người lanh lợi, cô ấy không bao giờ nói quá nhiều những điều không nên nói, ôm Bánh Bao lên tầng hai.
Ngay cả sau khi Đào Y Y rời đi, Bánh Bao và Tiểu Tuyết Hoa vẫn thích ở lại căn phòng cô ta từng ở.
Hôm nay Doãn Minh Tước đến chỉ vì Tiểu Lâm nói rằng Tiểu Tuyết Hoa đã vô tình ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ trong lúc chơi và liên tục nôn mửa, vì vậy anh ấy đã ghé qua để xem thử.
Nếu nghĩ như thế, rốt cuộc ai là người quan trọng hơn trong lòng anh ta cũng đã quá rõ ràng.
Nhà họ Doãn.
Giờ cơm tối, cũng là lúc mà Đào Y Y cảm thấy chán ghét nhất, bởi vì cho dù người nhà họ Doãn tụ tập đông đủ, vẫn không thể tránh khỏi việc nghe mấy cô mợ trong nhà chế nhạo lẫn nhau.
Quan sát, Đào Y Y thấy rằng mợ cả luôn là người bày mưu tính kế, và mục tiêu bị nhắm đến nhiều nhất là mẹ của Doãn Minh Tước, Liễu Nham Tâm.
Chỉ là tính tình của bà ấy dịu dàng hơn những người khác rất nhiều, khi trở thành mục tiêu của mọi người cũng bị thiệt thòi rất nhiều.
Ngược lại, trong mắt Doãn Đình Vỹ, thì có vẻ đáng yêu hơn.
“Em Năm, sao Minh Tước không về, em xem đứa trẻ này, ngoan ngoãn chẳng được mấy ngày.”
Kể từ khi Đào Y Y đến, thật kỳ lạ là các thành viên trong bữa tối đã tập trung nhiều hơn, cứ như thể nhà họ Doãn đoàn kết một lòng nổ lực biểu diễn trước mặt cô ta để thể hiện sự hòa hợp
Nhưng Tiêu Tuyết Như ngày nào cũng lấy Doãn Minh Tước ra làm đề tài gây chuyện, có hơi lạc điệu với bữa tối hài hòa này.
“Phải ha, có khi nào bận tăng ca trên công ty không? Em năm em phải căn dặn Minh Tước chú ý sức khỏe chứ.”
“Phải đấy phải đây, cải tà quy chánh cũng đâu phải chuyện ngày một ngày hai”.
Tiêu Tuyết Như và Lý Thanh một người hát một người đàn, xem thì có vẻ như là đang khen Doãn Minh Tước, nhưng thực tế thì đang nhắc nhở mọi người, anh ta là người của tính cách như thế nào.
Đào Y Y siết chặt đũa trong tay, nhưng Doãn Minh Thần bên cạnh cô ta chỉ mỉm cười, đối với chuyện này quá bình thường, rồi gắp một con tôm bỏ vào bát cô.
“Nếm thử đi.”
Bầu không khí của nhà họ Doãn thật sự rất kỳ quái, Đào Y Y vừa mới kết hôn cũng không muốn rước chuyện thị phi, cho nên chỉ đành cậm cụi ăn để làm giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
Tuy nhiên, ở đầu kia của chiếc bàn dài, khóe miệng Lục Tố Anh bất giác vẽ nên ý cười.
Nếu như Đào Y Y không nhìn lầm, các cô mợ tưởng như có cá tính riêng, nhưng thật ra đằng sau hậu trường lại là một thể.
Niềm vui của họ là cùng nhau chế nhạo Liễu Nham Tâm.
“Lão gia, các chị em, tôi ăn no rồi, về phòng trước đây.”
So với các mợ chủ khác, Liễu Nham Tâm là người trẻ nhất.
Có vẻ như cô mợ nhỏ này đang tức giận, Đào Y Y nhớ mấy ngày nay Liễu Nham Tâm đặc biệt được yêu chiều, cho nên theo lý mà nói Doãn Đình Vỹ sẽ đi dỗ dành bà ta.
Nhưng không, điều gây sốc hơn là Doãn Đình Vỹ thậm chí còn cau mày và nhỏ giọng chửi bới.
“Mẹ con bọn họ thật là không để cho tôi yên tĩnh một ngày, hết người này đến người khác phiền phức.”
Nói xong ông ta để đũa sang một bên, vẻ mặt lạnh lùng rời đi, bữa cơm này rốt cục sau khi lão gia đi rồi, mọi người cũng thoải mái hơn.
Đào Y Y không hiểu, Doãn Minh Tước mấy ngày nay đều bận bịu ở công ty, theo lý mà nói Doãn Đình Vỹ không nên tức giận vì những lời khiêu khích này.
Quả nhiên, một tràng cười vỡ òa trên bàn ăn sau khi lão gia rời đi.
Sau đó Tiêu Tuyết Như mở chai rượu rồi nâng ly rượu vang đỏ về phía Lục Tố Anh.
“Cũng nhờ chị để mắt đến, lão gia mới không bị mẹ con bọn họ lừa, chẳng qua chỉ là giả vờ, cậu ta còn tưởng bản thân cải tà quy chánh thật sao.”
“E hèm.”
Có lẽ là bởi vì Đào Y Y vẫn còn ngồi ở bên dưới, Lục Tố Anh trên mặt không có vẻ vui mừng, mà là nghiêm túc nói.
“Minh Tước là một cậu bé tốt, bất quá chỉ cần có thêm nhiều cơ hội, chúng ta làm trưởng bối cũng phải hối thúc cậu ta mới được.
Lúc này, Tiêu Tuyết Như làm vẻ mặt nóng nảy, vỗ vào đầu mình.
Rõ ràng ngày mai bọn họ sẽ quá quen với việc nhắm mục tiêu như vậy, để cho Tiêu Tuyết Như tự hào rằng có "người ngoài" ở đây.
“Minh Thần, em no rồi, ra ngòa sân đi dạo cùng em được không.”
Không biết tại sao trong lòng Đào Y Y lại cảm thấy có chút bế tắc khi nhìn bọn họ tính toán bà năm như thế.
Rõ ràng cô không có cảm giác đồng tình viển vông này, nhưng cô cũng cảm thấy Doãn Minh Tước có chút đáng thương.
Doãn Minh Thần dù sao cũng không muốn tham gia vào những chuyện tiếu lâm này, ở trước mặt Đào Y Y, quan hệ giữa hai anh em vẫn hòa bình, anh ta không thể hiện rõ bản thân rốt cuộc đang đứng về bên nào.
“Được, mẹ, con đưa Y Y ra ngoài một lát, mọi người từ từ dùng bữa.”
Khi hai người bước ra khỏi phòng ăn, Đào Y Y cảm thấy ngột ngạt trong lòng dịu đi, mỗi ngày đều diễn đi diễn lại những cảnh như này, mỗi lần nhắm vào Liễu Nham Tâm, Đào Y Y lại cảm thấy hơi khó chịu.
“Em đừng để ý những gì bọn họ nói, ba đã thừa nhận Minh Tước, sẵn lòng cho nó cơ hội quản lý công ty, chúng ta đương nhiên phải phối hợp hết sức.”
“Không sao, tôi sẽ làm như không nghe thấy.”
Đào Y Y mỉm cười, bất giác từ bụi cây phía sau vang lên một tiếng mèo kêu, trong tiềm thức cô nghĩ đến Bánh Bao.
“Trong nhà có mèo sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.