Chương 2
Quân Lai
27/09/2022
Từ khi đối phương hỏi cô ấy công việc là gì, Cố Hàm Hạ đã biết rằng cô toàn quyền điều khiển trong mối quan hệ này.
Cố Hàm Hạ nhìn khuôn mặt tuấn tú của đối phương, lo lắng đối phương cho rằng mình đang dùng tiền xúc phạm anh ta, trước khi trả lời còn kiên nhẫn nói thêm, “Câu hỏi này có liên quan đến công việc tôi muốn thuê.” Người đàn ông khẽ gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết, nhìn chằm chằm vào cô ấy với đôi mắt sâu thẳm, và hỏi, “Cô muốn thuê tôi làm chồng của cô?”
Không biết có phải đó là ảo giác của Cố Hàm Hạ hay không khi nghe giọng nói của anh. Anh cất tiếng ngâm nga, mang cảm xúc ngả ngớn.
Từ “chồng” khiến má Cố Hàm Hạ nóng lên, cô lờ mờ cảm thấy mình đã mất kiểm soát trước mặt đối phương.
Cô thuê anh, một người đàn ông ngoan ngoãn và biết nghe lời để giải quyết việc gia đình, không so đo như ba người đàn ông kia, cho nên cô không thể nói đùa với anh được.
Cô lại đeo kính râm, hơi nâng cằm lên, dáng vẻ cao ngạo nhìn vạn vật, nhẹ giọng nói: “Lên xe trước.”
Cố Hàm Hạ mời đối phương lên xe, và người đàn ông ngồi bên cạnh cô, lưng thẳng, hai tay đặt trên chân, ngồi thẳng lưng, thể hiện phép xã giao giữa mỗi cử chỉ.
Cố Hàm Hạ đeo kính râm, nhìn anh một lượt từ dưới lên trên và hỏi, “Tên anh là gì?”
“Thẩm Nghị.”
“Thẩm Nghị.” Cố Hàm Hạ tiếp theo đọc tên của anh ấy và tự giới thiệu bản thân, “Cố Hàm Hạ, tên tôi.”
“Cố Hàm Hạ.” Thẩm Nghị nhắc lại tên cô và khen: “Tên của cô rất hay.”
Mặc dù bạn Biết rằng lời khen của người khác chỉ là lịch sự, nhưng kiểu khen này luôn khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Cố Hàm Hạ càng ngày càng hài lòng với anh, đột nhiên nghĩ đến một câu hỏi rất quan trọng, “Anh có bạn gái chưa?”
Thẩm Nghị: “Không có”
Cố Hàm Hạ nói: “Đối với công việc này, anh tuyệt đối không được có bạn gái, càng tuyệt đối không được che giấu mối quan hệ hẹn hò, nếu có bạn gái thì ngay lập tức phải giả chia tay, giả bộ như đang độc thân.
Thẩm Nghị khịt mũi tỏ vẻ bình tĩnh, Cố Hàm Hạ không nghĩ anh nói dối nên cũng không bận tâm nữa, liền yêu cầu tài xế đỗ xe trước một quán cà phê.
Hai người ngồi đối diện trong quán cà phê, mặc dù có rất nhiều người nhưng cô cảm thấy nó rất yên tĩnh, yên tĩnh đến lạ.
Cố Hàm Hạ dùng thìa khuấy cốc cà phê trước mặt cô, nhưng tuyệt nhiên không uống ngụm nào. Cô không thích uống cà phê cho lắm, chỉ đơn giản là muốn tìm một nơi thích hợp để nói chuyện.
“Gia đình tôi khá giả, chỉ có tôi là con gái duy nhất, người lớn trong nhà đều muốn tôi kết hôn sớm một chút để sinh con, tôi cảm thấy mình vẫn còn trẻ, không muốn kết hôn sớm đến vậy”, Cố Hàm Hạ nhìn đối phương trình bày rõ ràng mục đích, “Tôi cần thuê một người bạn trai để cùng tôi hợp tác, giả vờ yêu đương trước mặt người lớn.”
“Tôi sẽ cung cấp cho anh một biệt thự để ở, mỗi tháng cho anh thêm 50 vạn.”
Nói đến đây, Cố Hàm Hạ liếc nhìn bàn tay người kia đang cầm tách cà phê, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, tỉ lệ tuyệt mĩ như một tác phẩm điêu khắc.
Bề ngoài hoàn mỹ luôn có thể làm cho người khác có hảo cảm, ngoại hình người đàn ông đối diện cô phải nói là tuyệt phẩm, Cố Hàm Hạ đang suy nghĩ xem với dung mạo này liệu 50 vạn có phải là ít, không xứng đáng với nhan sắc của anh.
Nhưng không may là ánh mắt cô nhìn đối phương có phần hơi lộ liễu, ngay cả người kia cũng nhận ra, buông ly cà phê xuống, tay giấu xuống gầm bàn.
Bộ dạng giấu tay đi, không cho cô nhìn, còn rất bảo thủ, phòng bị cô như một nam tử hán bị nữ tử lưu manh đùa giỡn.
Cố Hàm Hạ hơi lúng túng, “50 vạn chỉ là lương cứng, tất nhiên nếu anh biểu hiện tốt thì sẽ có thêm hoa hồng.”
Thẩm Nghị nhấp môi, không tiếp lời cô, trên mặt không có vẻ gì là bất ngờ với khoản thù lao mà cô vừa đề nghị, đôi lông mi buông xuống, chặn đứng cảm xúc trong khoé mắt, khiến cô không tài nào đoán ra anh đang nghĩ gì.
Một lúc sau, Thẩm Nghi nhướng mắt, khoé môi nhúc nhích, nhưng lại do dự điều gì đó.
Cố Hàm Hạ nghĩ anh muốn tăng lương, nói một cách hào phóng, “Lương bao nhiêu cũng không quan trọng, nếu anh không đồng ý cái gì, có thể ngay lập tức nói với tôi.”
Cô rất giàu, bao nhiêu tiền cũng chi trả được.
Thẩm Nghị nói: “không phải là vấn đề tiền lương, tôi chưa gặp chuyện nào như thế này.”
Cố Hàm Hạ nhanh chóng giải thích, “Đây cũng là lần đầu tiên tôi thuê bạn trai.”
Giọng điệu của Thẩm Nghị thận trọng, “Cô có thể cho tôi suy nghĩ mấy hôm được không?”
Cố Hàm Hạ cười, tỏ vẻ đồng cảm, “Đương nhiên có thể rồi, nhưng anh không phải là người duy nhất ứng tuyển công việc này, sau khi anh rời đi sẽ còn một vài người khác nữa, ngày mai cũng có, tôi cũng không có nhiều thời gian cho anh suy nghĩ nữa, rốt cuộc thì công việc này cũng chỉ cần có một người.”
Cố Hàm Hạ lo rằng anh sẽ về nhà đi hỏi ý kiến người thân bạn bè, mình một lời người ta chín lời, rất có khả năng thất bại, liền nói dối là cũng có người khác ứng tuyển công việc nhằm gây áp lực cho anh.
“Ừm, tôi sẽ đưa anh số điện thoại, suy nghĩ kỹ rồi anh có thể liên lạc với tôi. Nếu vẫn trống thì tôi sẽ cân nhắc tuyển anh.”
Không có giấy bút, Cố Hàm Hạ liền gọi cho anh để lưu số điện thoại.
“Anh Thẩm, nếu không có việc gì thì tôi xin phép đi trước, còn có phỏng vấn lúc ba giờ chiều.” Cố Hàm Hạ xách túi lên, đứng dậy khỏi ghế, giọng điệu thản nhiên nói, “Tôi trả tiền cà phê, anh cứ từ từ uống, hai mươi vạn tiền sửa xe cứ để đó không cần trả luôn, nếu có người khác phù hợp hơn, tôi sẽ báo lại với anh.”
Cô chỉ để lại cho anh số di động, cũng không hỏi số điện thoại của anh, cũng không cần biết địa chỉ nhà anh là gì.
Ngụ ý là gia đình cô rất giàu có, tìm được anh dễ như ăn bánh, đối với cái khoản tiền hai mươi vạn kia, đừng nghĩ tới việc trốn, mà trốn cũng sẽ không thoát.
Nói xong cũng không chờ anh đáp lại, liền xoay người bước ra ngoài.
Đi được vài bước, Thẩm Nghị ngăn cô lại, “Cô Cố.”
Khoé miệng Cố Hàm Hạ khẽ giật, cô quay người lại nhìn anh, nói với giọng điệu bất mãn, “Anh Thẩm, tôi đang rất vội, anh muốn nói gì thì nói đi.”
Thẩm Nghị khẽ mím môi dưới, quả quyết nói, “Tôi sẽ làm, nhưng tôi không chắc có thể hoàn thành tốt. Tôi chưa từng có quan hệ tình cảm nên không biết phải làm bạn trai như thế nào…”
Anh lộ rõ vẻ mặt lo lắng, bất an, loại biểu cảm không tự tin này dường như không xuất hiện nhiều trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta.
Với khuôn mặt như vậy, một người phụ nữ được anh ta yêu sẽ rất vui khi được nhìn thấy mặt anh mỗi ngày, chẳng cần anh làm gì.
Có thể do trước đây cô quá cao ngạo và lạnh lùng nên có thể đã đánh vào lòng tự trọng của anh, làm cho anh cảm thấy cô không hài lòng về mình.
Cô chỉ ép buộc dụ dỗ đề vào tròng, bỏ qua lòng tự trọng đàn ông của anh, khiến anh mất tự tin đến vậy, nếu là mối quan hệ bình thường, chắc hạn bạn gái anh sẽ dụ dỗ, nắm hẳn trong lòng bàn tay.
Cố Hàm Hạ cảm thấy có lỗi trong lòng, bây giờ mối quan hệ công việc đã được xác định, cô không cần làm anh sợ nữa, liền nhẹ giọng dỗ dành, “Đừng căng thẳng, tính tình tôi cực kỳ tốt, anh chỉ cần bên ngoài mặt nói anh là bạn trai của tôi, hợp tác với tôi lúc cần, còn lúc khác thì tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống hàng ngày của anh.
Vẻ mặt lo lắng của Thẩm Nghị dịu đi rất nhiều, lịch sự hỏi cô, “Cô Cố, cô thêm Wechat tôi được không?”
Nếu họ muốn sắm vai cặp đôi sau này, không thể không add Wechat.
Cố Hàm Hạ cầm điện thoại mở khoá màn hình, điện thoại vẫn mở app ghi chú là app vừa mới mở, nhìn thấy hàng trăm chữ điều kiện tuyển bạn trai mình đã soạn ra, Cố Hàm Hạ chợt nhớ ra mình vẫn có điều kiện để tuyển bạn trai.
Về phần người đàn ông trước mặt cô, trừ vẻ ngoài ưa nhìn ra thì cô cũng không biết gì cả, cái gì cũng chưa hỏi, mấu chốt là người đàn ông này vừa đâm vào xe của cô xong.
Nhưng cộng thêm cái nhan sắc này thì cũng có thể tặc lưỡi cho qua.
Cố Hàm Hạ mở mã QR của WeChat ra cho Thẩm Nghị quét.
Cô ngẩng đầu, nhìn vào màn hình điện thoại Thẩm Nghị, thấy anh đặt biệt danh cho cô là “Bạn gái”.
Nhập vai nhanh như thế, thật là chuyên nghiệp quá đi.
Mỗi tháng lương liền thưởng cho anh ta 50 vạn.
Sau khi cảm thán một phen, Cố hàm Hạ xoá biệt danh “Thẩm Nghị” thay vào bằng biệt danh “Bạn Trai.”
Cố Hàm Hạ cúi đầu xuống gõ điện thoại, nhưng không nhận ra Thẩm Nghị nhìn cô lúc cô đang sửa dòng ghi chú, không kìm lại mà môi nở ra nụ cười.
Sau khi thêm WeChat, Cố Hàm Hạ đề nghị đưa Thẩm Nghị đi mua quần áo.
Thẩm Nghị không có ý kiến gì, anh nghe theo sự sắp xếp của cô, cô nói gì thì nói, Cố Hàm Hạ rất hài lòng với vẻ ngoan ngoãn của anh.
Anh có khuôn mặt đẹp, dáng người chuẩn, giống như một móc treo quần áo đang đi. Cố Hàm Hạ ngồi ở cửa hàng trang phục nam VIP, nhìn Thẩm Nghị đi ra từ phòng thử đồ, nhiều bộ còn không thử mà trực tiếp mua luôn.
Quá nhiều quần áo nên Cố Hàm Hạ đưa cho cửa hàng địa chỉ nhà cũ để họ đưa tới đó.
Đêm nay bố cô sẽ về Bắc thành, cô muốn đưa anh về ra mắt bố, rồi từ sau sẽ để anh ở đó.
Sau khi ra khỏi cửa hàng, Cố Hàm Hạ đưa Thẩm Nghị về nhà.
Trên đường về nhà, Cố Hàm Hạ bắt đầu hỏi anh về một số thông tin cơ bản, từ chính miệng anh nói thì cô biết được anh không phải là người gốc Bắc thành, từng sống ở Nam thành, chỉ có một mình lưu lạc ở Bắc thành này.
Khi Cố Hàm Hạ nghe anh nói anh sống một mình ở Bắc thành thì không khỏi thấy tiếc cho anh.
Cô nghe nói nếu sống trong một gia đình có ba người con, người con ở giữa luôn là người ít được ưu ái nhất, nhưng ở quê cũng rất phát triển, kinh tế ở Nam thành cũng phát triển không tồi, cơ hội so với Bắc thành cũng chẳng thiếu, có rất ít người Nam thành đến Bắc thành tìm việc, anh ta tình nguyện rời xa quê hương cũng không trở về nhà, phỏng chừng ở nhà cũng không được nhận nhiều tình thương cho lắm.
Thảo nào một soái ca đẹp trai như này lại kiệm lời đến vậy.
Chiếc xe chạy bon bon trên đường vào nhà cũ, dừng trước cửa căn biệt thự của Cố Hàm Hạ trước.
Có tổng cộng năm biệt thự nhỏ trong quần thể khu nhà cũ của nhà họ Cố, Cố Hàm Hạ từng sống một mình, tuy nhiên hiện tại có hơn hai người sống trong cái nhà này.
Vừa bước vào cửa cô đã thấy ba người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Thấy Cố Hàm Hạ không về một mình, đằng sau còn có một người đàn ông, Bùi Sách đang uể oải ngồi trên sô pha thì đứng ngay dậy, bước nhanh đến trước mặt Cố Hàm Hạ, đứng ngay giữa cô và Thẩm Nghị, cảnh giác quét Thẩm Nghị từ trên xuống dưới, hỏi Cố Hàm Hạ, “Anh ta là ai?”
Phong Kỳ và Hàn Lễ cũng đi tới, cả ba đứng trước mặt Cố Hàm Hạ, hoàn toàn chắn ngang Thẩm Nghị.
Cố Hàm Hạ chưa kịp lên tiếng thì nghe thấy Bùi Sách lạnh lùng chế nhạo, “Tôi nghĩ ba người chúng ta không đủ nên cô ấy đã chọn thêm ứng cử viên số bốn.”
Cố Hàm Hạ nghẹn ngào lo cho Thẩm Nghị từ trong tiềm thức.
“Tôi là bạn trai của cô ấy.” Thẩm Nghị đẩy Phong Kỳ gầy nhất ra, đưa tay ra ôm lấy Cố Hàm Hạ.
Cố Hàm Hạ sững sờ một lúc, không ngờ anh lại chủ động nắm tay, lúc nãy ở quán cà phê anh còn không cho cô nhìn ngón tay mà giấu đi.
Nhưng lúc đó hai người chưa xác định mối quan hệ công việc nên anh không cho xem cũng là chuyện bình thường, bây giờ hai người đã là một cặp trước mặt người ngoài nên nắm tay là lẽ thường.
Cố Hàm Hạ cụp mắt xuống, tầm mắt đúng chỗ bàn tay của anh, bàn tay to lớn ấm áp, đầy uy lực khiến cô cảm thấy thật bình tĩnh và tự tin, vô thức dựa vào anh, đi theo anh, xem anh muốn làm gì.
Thẩm Nghị dìu cô đi vài bước, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Bọn họ là ai, không phải cô nói biệt thự rất trống trải sao?”
Anh liếc mắt nhìn ba người, giọng nói càng trầm hơn, giống như nói sai lại càng uỷ khuất, “Nơi này có vẻ không trống trải lắm.”
Cố Hàm Hạ nghe được anh nói lời này, mới nhận ra mình đã quên đề cập đến Bùi Sách và những người khác.
Anh chỉ biết là anh phải hợp tác với cô để đối phó với bố, nhưng anh không biết rằng bố cô cũng đã đưa ba ứng cử viên làm con rể về nhà.
Khi cô thuê anh, điều cô nói là để anh sống một mình trong căn biệt thự trống rỗng, nhưng bây giờ còn có ba người đàn ông khác trong biệt thự. Ban đầu cô không nghĩ đây là một vấn đề lớn, nhưng khi anh nói vậy nghe như cô đang cố lừa dối anh vậy.
Cố Hàm Hạ nhìn đôi mắt ngơ ngác của anh, rồi nhìn ba người đàn ông đứng đối diện, khí thế kiêu ngạo, tức khắc liền cảm thấy mình phải giữ lời, để anh trơ trọi trong cái biệt thự.
Thẩm Nghị là người hiền lành, bị oan nhưng vẫn ăn nói nhẹ nhàng, không ồn ào, làm sao có thể đối phó với ba người đàn ông đó, lỡ bị bắt nạt thì làm sao.
Vì vậy, cô phải đuổi cả Bùi Sách, Phong Kỳ và Hàn Lễ.
Cố Hàm Hạ nhìn khuôn mặt tuấn tú của đối phương, lo lắng đối phương cho rằng mình đang dùng tiền xúc phạm anh ta, trước khi trả lời còn kiên nhẫn nói thêm, “Câu hỏi này có liên quan đến công việc tôi muốn thuê.” Người đàn ông khẽ gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết, nhìn chằm chằm vào cô ấy với đôi mắt sâu thẳm, và hỏi, “Cô muốn thuê tôi làm chồng của cô?”
Không biết có phải đó là ảo giác của Cố Hàm Hạ hay không khi nghe giọng nói của anh. Anh cất tiếng ngâm nga, mang cảm xúc ngả ngớn.
Từ “chồng” khiến má Cố Hàm Hạ nóng lên, cô lờ mờ cảm thấy mình đã mất kiểm soát trước mặt đối phương.
Cô thuê anh, một người đàn ông ngoan ngoãn và biết nghe lời để giải quyết việc gia đình, không so đo như ba người đàn ông kia, cho nên cô không thể nói đùa với anh được.
Cô lại đeo kính râm, hơi nâng cằm lên, dáng vẻ cao ngạo nhìn vạn vật, nhẹ giọng nói: “Lên xe trước.”
Cố Hàm Hạ mời đối phương lên xe, và người đàn ông ngồi bên cạnh cô, lưng thẳng, hai tay đặt trên chân, ngồi thẳng lưng, thể hiện phép xã giao giữa mỗi cử chỉ.
Cố Hàm Hạ đeo kính râm, nhìn anh một lượt từ dưới lên trên và hỏi, “Tên anh là gì?”
“Thẩm Nghị.”
“Thẩm Nghị.” Cố Hàm Hạ tiếp theo đọc tên của anh ấy và tự giới thiệu bản thân, “Cố Hàm Hạ, tên tôi.”
“Cố Hàm Hạ.” Thẩm Nghị nhắc lại tên cô và khen: “Tên của cô rất hay.”
Mặc dù bạn Biết rằng lời khen của người khác chỉ là lịch sự, nhưng kiểu khen này luôn khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Cố Hàm Hạ càng ngày càng hài lòng với anh, đột nhiên nghĩ đến một câu hỏi rất quan trọng, “Anh có bạn gái chưa?”
Thẩm Nghị: “Không có”
Cố Hàm Hạ nói: “Đối với công việc này, anh tuyệt đối không được có bạn gái, càng tuyệt đối không được che giấu mối quan hệ hẹn hò, nếu có bạn gái thì ngay lập tức phải giả chia tay, giả bộ như đang độc thân.
Thẩm Nghị khịt mũi tỏ vẻ bình tĩnh, Cố Hàm Hạ không nghĩ anh nói dối nên cũng không bận tâm nữa, liền yêu cầu tài xế đỗ xe trước một quán cà phê.
Hai người ngồi đối diện trong quán cà phê, mặc dù có rất nhiều người nhưng cô cảm thấy nó rất yên tĩnh, yên tĩnh đến lạ.
Cố Hàm Hạ dùng thìa khuấy cốc cà phê trước mặt cô, nhưng tuyệt nhiên không uống ngụm nào. Cô không thích uống cà phê cho lắm, chỉ đơn giản là muốn tìm một nơi thích hợp để nói chuyện.
“Gia đình tôi khá giả, chỉ có tôi là con gái duy nhất, người lớn trong nhà đều muốn tôi kết hôn sớm một chút để sinh con, tôi cảm thấy mình vẫn còn trẻ, không muốn kết hôn sớm đến vậy”, Cố Hàm Hạ nhìn đối phương trình bày rõ ràng mục đích, “Tôi cần thuê một người bạn trai để cùng tôi hợp tác, giả vờ yêu đương trước mặt người lớn.”
“Tôi sẽ cung cấp cho anh một biệt thự để ở, mỗi tháng cho anh thêm 50 vạn.”
Nói đến đây, Cố Hàm Hạ liếc nhìn bàn tay người kia đang cầm tách cà phê, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, tỉ lệ tuyệt mĩ như một tác phẩm điêu khắc.
Bề ngoài hoàn mỹ luôn có thể làm cho người khác có hảo cảm, ngoại hình người đàn ông đối diện cô phải nói là tuyệt phẩm, Cố Hàm Hạ đang suy nghĩ xem với dung mạo này liệu 50 vạn có phải là ít, không xứng đáng với nhan sắc của anh.
Nhưng không may là ánh mắt cô nhìn đối phương có phần hơi lộ liễu, ngay cả người kia cũng nhận ra, buông ly cà phê xuống, tay giấu xuống gầm bàn.
Bộ dạng giấu tay đi, không cho cô nhìn, còn rất bảo thủ, phòng bị cô như một nam tử hán bị nữ tử lưu manh đùa giỡn.
Cố Hàm Hạ hơi lúng túng, “50 vạn chỉ là lương cứng, tất nhiên nếu anh biểu hiện tốt thì sẽ có thêm hoa hồng.”
Thẩm Nghị nhấp môi, không tiếp lời cô, trên mặt không có vẻ gì là bất ngờ với khoản thù lao mà cô vừa đề nghị, đôi lông mi buông xuống, chặn đứng cảm xúc trong khoé mắt, khiến cô không tài nào đoán ra anh đang nghĩ gì.
Một lúc sau, Thẩm Nghi nhướng mắt, khoé môi nhúc nhích, nhưng lại do dự điều gì đó.
Cố Hàm Hạ nghĩ anh muốn tăng lương, nói một cách hào phóng, “Lương bao nhiêu cũng không quan trọng, nếu anh không đồng ý cái gì, có thể ngay lập tức nói với tôi.”
Cô rất giàu, bao nhiêu tiền cũng chi trả được.
Thẩm Nghị nói: “không phải là vấn đề tiền lương, tôi chưa gặp chuyện nào như thế này.”
Cố Hàm Hạ nhanh chóng giải thích, “Đây cũng là lần đầu tiên tôi thuê bạn trai.”
Giọng điệu của Thẩm Nghị thận trọng, “Cô có thể cho tôi suy nghĩ mấy hôm được không?”
Cố Hàm Hạ cười, tỏ vẻ đồng cảm, “Đương nhiên có thể rồi, nhưng anh không phải là người duy nhất ứng tuyển công việc này, sau khi anh rời đi sẽ còn một vài người khác nữa, ngày mai cũng có, tôi cũng không có nhiều thời gian cho anh suy nghĩ nữa, rốt cuộc thì công việc này cũng chỉ cần có một người.”
Cố Hàm Hạ lo rằng anh sẽ về nhà đi hỏi ý kiến người thân bạn bè, mình một lời người ta chín lời, rất có khả năng thất bại, liền nói dối là cũng có người khác ứng tuyển công việc nhằm gây áp lực cho anh.
“Ừm, tôi sẽ đưa anh số điện thoại, suy nghĩ kỹ rồi anh có thể liên lạc với tôi. Nếu vẫn trống thì tôi sẽ cân nhắc tuyển anh.”
Không có giấy bút, Cố Hàm Hạ liền gọi cho anh để lưu số điện thoại.
“Anh Thẩm, nếu không có việc gì thì tôi xin phép đi trước, còn có phỏng vấn lúc ba giờ chiều.” Cố Hàm Hạ xách túi lên, đứng dậy khỏi ghế, giọng điệu thản nhiên nói, “Tôi trả tiền cà phê, anh cứ từ từ uống, hai mươi vạn tiền sửa xe cứ để đó không cần trả luôn, nếu có người khác phù hợp hơn, tôi sẽ báo lại với anh.”
Cô chỉ để lại cho anh số di động, cũng không hỏi số điện thoại của anh, cũng không cần biết địa chỉ nhà anh là gì.
Ngụ ý là gia đình cô rất giàu có, tìm được anh dễ như ăn bánh, đối với cái khoản tiền hai mươi vạn kia, đừng nghĩ tới việc trốn, mà trốn cũng sẽ không thoát.
Nói xong cũng không chờ anh đáp lại, liền xoay người bước ra ngoài.
Đi được vài bước, Thẩm Nghị ngăn cô lại, “Cô Cố.”
Khoé miệng Cố Hàm Hạ khẽ giật, cô quay người lại nhìn anh, nói với giọng điệu bất mãn, “Anh Thẩm, tôi đang rất vội, anh muốn nói gì thì nói đi.”
Thẩm Nghị khẽ mím môi dưới, quả quyết nói, “Tôi sẽ làm, nhưng tôi không chắc có thể hoàn thành tốt. Tôi chưa từng có quan hệ tình cảm nên không biết phải làm bạn trai như thế nào…”
Anh lộ rõ vẻ mặt lo lắng, bất an, loại biểu cảm không tự tin này dường như không xuất hiện nhiều trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta.
Với khuôn mặt như vậy, một người phụ nữ được anh ta yêu sẽ rất vui khi được nhìn thấy mặt anh mỗi ngày, chẳng cần anh làm gì.
Có thể do trước đây cô quá cao ngạo và lạnh lùng nên có thể đã đánh vào lòng tự trọng của anh, làm cho anh cảm thấy cô không hài lòng về mình.
Cô chỉ ép buộc dụ dỗ đề vào tròng, bỏ qua lòng tự trọng đàn ông của anh, khiến anh mất tự tin đến vậy, nếu là mối quan hệ bình thường, chắc hạn bạn gái anh sẽ dụ dỗ, nắm hẳn trong lòng bàn tay.
Cố Hàm Hạ cảm thấy có lỗi trong lòng, bây giờ mối quan hệ công việc đã được xác định, cô không cần làm anh sợ nữa, liền nhẹ giọng dỗ dành, “Đừng căng thẳng, tính tình tôi cực kỳ tốt, anh chỉ cần bên ngoài mặt nói anh là bạn trai của tôi, hợp tác với tôi lúc cần, còn lúc khác thì tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống hàng ngày của anh.
Vẻ mặt lo lắng của Thẩm Nghị dịu đi rất nhiều, lịch sự hỏi cô, “Cô Cố, cô thêm Wechat tôi được không?”
Nếu họ muốn sắm vai cặp đôi sau này, không thể không add Wechat.
Cố Hàm Hạ cầm điện thoại mở khoá màn hình, điện thoại vẫn mở app ghi chú là app vừa mới mở, nhìn thấy hàng trăm chữ điều kiện tuyển bạn trai mình đã soạn ra, Cố Hàm Hạ chợt nhớ ra mình vẫn có điều kiện để tuyển bạn trai.
Về phần người đàn ông trước mặt cô, trừ vẻ ngoài ưa nhìn ra thì cô cũng không biết gì cả, cái gì cũng chưa hỏi, mấu chốt là người đàn ông này vừa đâm vào xe của cô xong.
Nhưng cộng thêm cái nhan sắc này thì cũng có thể tặc lưỡi cho qua.
Cố Hàm Hạ mở mã QR của WeChat ra cho Thẩm Nghị quét.
Cô ngẩng đầu, nhìn vào màn hình điện thoại Thẩm Nghị, thấy anh đặt biệt danh cho cô là “Bạn gái”.
Nhập vai nhanh như thế, thật là chuyên nghiệp quá đi.
Mỗi tháng lương liền thưởng cho anh ta 50 vạn.
Sau khi cảm thán một phen, Cố hàm Hạ xoá biệt danh “Thẩm Nghị” thay vào bằng biệt danh “Bạn Trai.”
Cố Hàm Hạ cúi đầu xuống gõ điện thoại, nhưng không nhận ra Thẩm Nghị nhìn cô lúc cô đang sửa dòng ghi chú, không kìm lại mà môi nở ra nụ cười.
Sau khi thêm WeChat, Cố Hàm Hạ đề nghị đưa Thẩm Nghị đi mua quần áo.
Thẩm Nghị không có ý kiến gì, anh nghe theo sự sắp xếp của cô, cô nói gì thì nói, Cố Hàm Hạ rất hài lòng với vẻ ngoan ngoãn của anh.
Anh có khuôn mặt đẹp, dáng người chuẩn, giống như một móc treo quần áo đang đi. Cố Hàm Hạ ngồi ở cửa hàng trang phục nam VIP, nhìn Thẩm Nghị đi ra từ phòng thử đồ, nhiều bộ còn không thử mà trực tiếp mua luôn.
Quá nhiều quần áo nên Cố Hàm Hạ đưa cho cửa hàng địa chỉ nhà cũ để họ đưa tới đó.
Đêm nay bố cô sẽ về Bắc thành, cô muốn đưa anh về ra mắt bố, rồi từ sau sẽ để anh ở đó.
Sau khi ra khỏi cửa hàng, Cố Hàm Hạ đưa Thẩm Nghị về nhà.
Trên đường về nhà, Cố Hàm Hạ bắt đầu hỏi anh về một số thông tin cơ bản, từ chính miệng anh nói thì cô biết được anh không phải là người gốc Bắc thành, từng sống ở Nam thành, chỉ có một mình lưu lạc ở Bắc thành này.
Khi Cố Hàm Hạ nghe anh nói anh sống một mình ở Bắc thành thì không khỏi thấy tiếc cho anh.
Cô nghe nói nếu sống trong một gia đình có ba người con, người con ở giữa luôn là người ít được ưu ái nhất, nhưng ở quê cũng rất phát triển, kinh tế ở Nam thành cũng phát triển không tồi, cơ hội so với Bắc thành cũng chẳng thiếu, có rất ít người Nam thành đến Bắc thành tìm việc, anh ta tình nguyện rời xa quê hương cũng không trở về nhà, phỏng chừng ở nhà cũng không được nhận nhiều tình thương cho lắm.
Thảo nào một soái ca đẹp trai như này lại kiệm lời đến vậy.
Chiếc xe chạy bon bon trên đường vào nhà cũ, dừng trước cửa căn biệt thự của Cố Hàm Hạ trước.
Có tổng cộng năm biệt thự nhỏ trong quần thể khu nhà cũ của nhà họ Cố, Cố Hàm Hạ từng sống một mình, tuy nhiên hiện tại có hơn hai người sống trong cái nhà này.
Vừa bước vào cửa cô đã thấy ba người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Thấy Cố Hàm Hạ không về một mình, đằng sau còn có một người đàn ông, Bùi Sách đang uể oải ngồi trên sô pha thì đứng ngay dậy, bước nhanh đến trước mặt Cố Hàm Hạ, đứng ngay giữa cô và Thẩm Nghị, cảnh giác quét Thẩm Nghị từ trên xuống dưới, hỏi Cố Hàm Hạ, “Anh ta là ai?”
Phong Kỳ và Hàn Lễ cũng đi tới, cả ba đứng trước mặt Cố Hàm Hạ, hoàn toàn chắn ngang Thẩm Nghị.
Cố Hàm Hạ chưa kịp lên tiếng thì nghe thấy Bùi Sách lạnh lùng chế nhạo, “Tôi nghĩ ba người chúng ta không đủ nên cô ấy đã chọn thêm ứng cử viên số bốn.”
Cố Hàm Hạ nghẹn ngào lo cho Thẩm Nghị từ trong tiềm thức.
“Tôi là bạn trai của cô ấy.” Thẩm Nghị đẩy Phong Kỳ gầy nhất ra, đưa tay ra ôm lấy Cố Hàm Hạ.
Cố Hàm Hạ sững sờ một lúc, không ngờ anh lại chủ động nắm tay, lúc nãy ở quán cà phê anh còn không cho cô nhìn ngón tay mà giấu đi.
Nhưng lúc đó hai người chưa xác định mối quan hệ công việc nên anh không cho xem cũng là chuyện bình thường, bây giờ hai người đã là một cặp trước mặt người ngoài nên nắm tay là lẽ thường.
Cố Hàm Hạ cụp mắt xuống, tầm mắt đúng chỗ bàn tay của anh, bàn tay to lớn ấm áp, đầy uy lực khiến cô cảm thấy thật bình tĩnh và tự tin, vô thức dựa vào anh, đi theo anh, xem anh muốn làm gì.
Thẩm Nghị dìu cô đi vài bước, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Bọn họ là ai, không phải cô nói biệt thự rất trống trải sao?”
Anh liếc mắt nhìn ba người, giọng nói càng trầm hơn, giống như nói sai lại càng uỷ khuất, “Nơi này có vẻ không trống trải lắm.”
Cố Hàm Hạ nghe được anh nói lời này, mới nhận ra mình đã quên đề cập đến Bùi Sách và những người khác.
Anh chỉ biết là anh phải hợp tác với cô để đối phó với bố, nhưng anh không biết rằng bố cô cũng đã đưa ba ứng cử viên làm con rể về nhà.
Khi cô thuê anh, điều cô nói là để anh sống một mình trong căn biệt thự trống rỗng, nhưng bây giờ còn có ba người đàn ông khác trong biệt thự. Ban đầu cô không nghĩ đây là một vấn đề lớn, nhưng khi anh nói vậy nghe như cô đang cố lừa dối anh vậy.
Cố Hàm Hạ nhìn đôi mắt ngơ ngác của anh, rồi nhìn ba người đàn ông đứng đối diện, khí thế kiêu ngạo, tức khắc liền cảm thấy mình phải giữ lời, để anh trơ trọi trong cái biệt thự.
Thẩm Nghị là người hiền lành, bị oan nhưng vẫn ăn nói nhẹ nhàng, không ồn ào, làm sao có thể đối phó với ba người đàn ông đó, lỡ bị bắt nạt thì làm sao.
Vì vậy, cô phải đuổi cả Bùi Sách, Phong Kỳ và Hàn Lễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.