Ông Xã Trong Game Đòi Gặp Mặt, Làm Sao Đây?
Chương 59: Không tên
Mạc Như Quy
20/05/2019
EDIT: EN
Mới vừa hết giờ học, nhìn đám người vây xem bên dưới, Đào Diệp ngẩn người...
"Ai vậy? Hình như cậu ta quen ai ở đây ấy, là đại nhân vật nào sao?" Cậu nghe người bên cạnh nói thế.
Sau đó càng có nhiều người dáo dác nhìn quanh, nhiều đến mức hành lang trong trường như muốn ùn tắc giao thông... Đột nhiên có người vỗ vỗ bả vai Đào Diệp: "Bạn à, lâu lắm mới gặp nha, ăn cơm chung không?"
Vương Tử Gia thật sự là chưa từ bỏ ý định, hễ có cơ hội liền rủ Đào Diệp ăn cùng. Cậu cũng không biết vì sao lại thế, chẳng qua do sau lần hôn lễ kia, đột nhiên cảm thấy con người Đào Diệp không tồi, ở chung rất thoải mái.
"Bọn họ nhìn gì thế?" Cậu cũng tò mò nhìn theo.
Lầu hai của trường không cao lắm nên có thể thấy rất rõ ràng rằng có người đứng ở dưới. Dáng người cao gầy, ăn mặc đẹp đẽ, người có mắt nhìn thì chỉ cần liếc thôi cũng biết nó hẳn là rất xa xỉ.
Chủ yếu là do vị chủ nhân của nó tỏa ra khí tức khác người, cao xa đến cực điểm.
"Chậc chậc." Không thấy rõ mặt, chỉ trông thấy đỉnh đầu, Vương Tử Gia liền nói: "Lại là một anh con giời, chắc tới tán gái ha."
Ngành Trung văn các cậu, thứ không thiếu nhất chính là mỹ nữ.
Mỗi ngày đều có mấy anh giai ngành khác hoặc trường khác chạy lại đây tán gái hết.
"Chắc không phải đến tán gái đâu." Ánh mắt Đào Diệp híp lại, khóe miệng nhếch một cái rồi nói: "Đi thôi, xuống hỏi xem anh ta tới đây để làm gì."
"A?" Vương Tử Gia sửng sốt, sao cậu lại không biết Đào Diệp lại là người như thế chứ?
Cơ mà cậu vẫn đi cùng, có chuyện vui không xem là đồ ngốc... Chỉ cần nhìn thái độ của Đào Diệp liền biết, chuyện vui này không nhỏ đâu nha.
Đi khỏi lớp, Vương Tử Gia cuối cũng cũng thấy rõ gương mặt của Thạch Cẩn Hành, thân hình và nét mặt kia trùng khớp với một người trong tâm trí cậu.
Đã từng trông thấy ở một nơi công cọng nào đấy, có nghe người kế bên nói anh ta là ai... Chính là thật không nghĩ tới, người thật sẽ xuất hiện trong trường mình.
Lúc này tâm tình của Vương Tử Gia đã khó có thể kiềm chế.
Xuất phát từ tsự kính sợ của dân đen đối với giới đại gia nên cậu rất căng thẳng.
Đào Diệp đi ở trước đâu còn quan tâm gì đến Vương Tử Gia, tâm tư của cậu giờ đây đã vọt đến trên người của Thạch Cẩn Hành, vừa rời lớp liền chạy nhanh lại, cười có chút bỡn cợt: "Anh đến trường em làm gì?" Không là ngại bị người bu sao?
May mắn Thạch Cẩn Hành không phải mấy người lão làng nên không nói được mấy lời thô tục: "Không phải nói nhớ tôi sao." Anh chăm chú nhìn người trước mặt.
Đào Diệp nhanh chóng nhìn xem xung quanh, có rất nhiều người vây xem họ.
Cậu quay nhìn về phía sau, Vương Tử Gia cũng đã đi tới, nên vẫy tay: "Lại quán cơm ăn chung ha?"
Vương Tử Gia trực tiếp ngây ngốc, ngón tay chỉ đến chỉ đi: "Tui... cậu... ăn chung?"
"Ba người chúng ta." Đào Diệp giới thiếu cho Thạch Cẩn Hành trv: "Đây là bạn học của em, Vương Tử Gia, lần hôn lễ trước chính cậu ta đã mang em theo."
"Xin chào." Thạch Cẩn Hành nghe xong, liền chủ động vươn tay làm quen.
"Xin, xin chào." Sau khi bắt tay xong, Vương Tử Gia không biết làm gì nữa nên quay sang nhìn Đào Diệp.
"Đây là bạn của tôi, Thạch Cẩn Hành." Đào Diệp cũng không biết nên giới thiệu như thế nào, nên mới nói "bạn", dù sao "bạn trai" và "bạn" chỉ kém nhau một chữ, chắc không sai biệt đâu ha.
"Cậu là Thạch Cẩn Hành thật sao?" Phản ứng của Vương Tử Gia rất thú vị, Đào Diệp và Thạch Cẩn Hành đều liếc mắt nhìn nhau mà cười.
"Ừ."
"Vậy tui thiệt sự là rất rất rất may mắn nha." Vương Tử Gia không cách nào hình dung tâm trạng bây giờ của mình, nên chỉ biết tỉnh lược bằng sự cảm thán và xúc động.
Cơ mà cậu vẫn cứ nhìn bộ dạng Thạch Cẩn Hành liên tục, khiến cái người thân là bạn học như Đào Diệp cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên, liền nói: "Cậu cứ xem anh ấy như người thường thôi, anh ấy không có gì khác lạ đâu, thật đó."
Đây là kết luận mà Đào Diệp nghĩ mãi mới ra, thật sự Thạch Cẩn Hành cũng rất phổ thông mà, a, còn là một tên trạch nam nữa chứ.
"Không không, tại sao có thể là người thường được chứ... Đào Diệp, bộ cạu không biết thiệt hả?" Vương Tử Gia nhìn bộ dáng nhẹ nhàng bình tĩnh của Đào Diệp, còn tưởng rằng cậu ta không biết thân thế thực của Thạch Cẩn Hành là như thế nào, cậu* thật lúng túng nha!
(* Vương Tử Gia)
"Nó không quan trọng, vậy cũng được rồi, đi thôi, đi ăn cơm." Nếu mở miệng nói tiếp, Đào Diệp sợ càng nói càng loạn.
Sự bình tĩnh của cậu càng khiến cho phản ứng của Vương Tử Gia trở nên thái quá... Cuối cùng Vương Tử Gia lạ tự cúi đầu xem chính mình, chẳng lẽ do lão tử tầm nhìn hạn hẹp sao?
Tầm nhìn của mình cũng rất tốt mà ta?
Nếu xách thân phận của Thạch Cẩn Hành ra so, thì đúng là hơi dọa người.
"Đi thôi, ăn cơm." Thạch Cẩn Hành nhìn thấy sự xấu hổ của Đào Diệp, lấy chỉ số gần bằng không của anh, thế nhưng còn biết đến mà giải vây: "Tình cảm mới quan trọng, còn lại đừng để ý."
"..." Lúc này Vương Tử Gia thật sự vô cùng khinh thường bản thân mình, loại thiết lập cao tháp thiệt xấu hổ cmn.
"Ừ, nói rất đúng." Lần đầu tiên nghe thấy mấy lời tình cảm này của Thạch Cẩn Hành, trong lòng Đào Diệp có chút ý ngọt.
Ba người cùng đi đến quán cơm, lúc ăn cơm, mọi người đều đồng lòng mà nói về mấy thứ râu ria, không khí rất hòa hợp.
Hai người mới yêu, thế nên mắt đưa mày lại trước mặt người ngoài, trong lòng lại có chút ê ẩm.
"Em ăn thịt này đi, anh cũng thích ăn cái nàyày." Nhân lúc không nói chuyện, Thạch Cẩn Hành đem thịt mình đã gắp đưa cho cậu.
"Cảm ơn, em rất thích ăn thịt, không thịt là không vui." Đào Diệp vui vẻ mà nhận lấy, Vương Tử Gia vây xem ở phía đối diện mà trợn mắt há mồm, trong lòng nghi hoặc đến cùng cực...
Đào Diệp cái quen anh con giời này khi nào vậy ta, hơn nữa tình cảm còn tốt đến thế nữa chứ??
Cho dù cậu rất ngạc nhiên, thế nhưng đương nhiên là không dám hỏi.
"Aha, tình cảm của hai người thật tốt ha, quen nhau lâu rồi hả?" Cười cười thăm dò chút xíu, nếu biết được rõ đáp án thì càng tốt.
Không nghĩ tới đáp án dĩ nhiên là duyên trời.
Đào Diệp cười nói: "Chúng ta quen qua game, cũng không phải là lâu lắm." Chiết Vươn tay đo đếm, từ cuối tháng tư đến đầu tháng chín, vậy mà mới quen với Thạch Cẩn Hành chỉ bốn tháng thôi: "Trong game anh ấy là sư phụ tôi."
Đương nhiên cậu không dám nói cho Vương Tử Gia biết, rằng sau đó bọn cậu đã trở thành người yêu của nhaun.
Khi Vương Tử Gia nghe xong câu trả lời liền ngẩn ngơ, cuối cùng cậu chỉ biết giơ ngón cái lên với Đào Diệp: "Bạn à, tui phục cậu thiệt á." Vận khí to bự cỡ nào mà tùy tiện chơi game thôi cũng dính tới đại nhân vật trâu bò thế chứ, chỉ có thể nói một câu "anh à, anh quá lợi hại" thôi.
Đúng vậy, Đào Diệp cũng không biết cái vận khí đó lợi hại đến vậy.
Chẳng qua cũng không cảm tháy hối hận, ccho dù kết quả cuối cùng không trọn vẹn thì cũng không hối hận về lần gặp gỡ này.
"Quan hệ của bạn em với nhà họ Lý là như thế nào?" Sau khi chỉ còn hai người họ, đang lúc rời trường học, đi đến nhà Đổng Thiếu mới hỏi.
"Cậu ta hả, hình như cô dâu hôm ấy là bạn gái cũ của cậu ta." Nói đến đây, Đào Diệp liền nói thầm: "Không biết cô gái kia nghĩ gì nữa, nếu như em kết hôn, thì đương nhiên không thể nào mời người yêu cũ tham gia được." Trốn còn không kịp nữa là, nếu bị người yêu hiện giờ của mình biết, thì biết phản ứng ra sao chứ?
"Em kết hôn không muốn mời người yêu cũ sao?" Thạch Cẩn Hành hỏi.
"Bộ anh kết hôn sẽ mời sao?" Đào Diệp trôi chảy hỏi vặn ngược lại.
Qua một hồi lâu, người bên cạnh kiêu ngạo mà nói: "Tôi không có người cũ."
Đào Diệp cũng ấp úng theo: "Em cũng không có người cũ." Cho dù chia tay trước hay sau, đều cùng là một đối tượng.
"Nếu không chia tay thì sẽ không cần băn khoăn điều này."
"Ừm, em cũng cảm thấy vậy."
Nghe cậu đồng ý quản điểm của mình, khóe miệng của Thạch Cẩn Hành hơi hơi nhếch lên, vui vẻ đến không chịu nổi.
Đào Diệp nói đúng, anh là một trạch nam rất phổ thông.
"Đúng rồi, anh nói muốn đổi xe hả?" Đào Diệp đột nhiên nhớ tới vấn đề này.
"Ừ, đổi chiếc mới ra năm nay."
"Bao nhiêu tiền?"
"Chắc hơn trăm vạn." Cho dù là một trạch nam rất phổ thông, nhưng cũng là cái loại trạch nam rất phổ thông và rất có tiền.
Tần suất đổi xe của Thạch Cẩn Hành rất thấp, hchiếc mà anh đi hiện giờ là chiếc mua cách đây ba năm trước, nó bảo dưỡng rất tốt, nên không nhìn ra răng mua cũng ba năm rồi.
Chờ anh sau khi mua xa mới, thì sẽ bán lại xe cũ.
Dù sao cũng không cần nữa, không bằng bán lại cho người cần nó.
"Em sẽ thi bằng lái." Nói mấy tháng trước rồi, thế nhưng bây giờ vẫn chưa làm xong.
"Đừng làm, em lái anh rất lo lắng." Bây giờ có nhiều vụ tai nạn đến thế, nếu cậu đi đâu cũng sẽ có người đón, nếu không thì gọi tãi cũng được mà.
Thạch Cẩn Hành cảm thấy Đào Diệp không cần thiết phải thi lấy bằng lái làm gì.
Đào Diệp ngẫm lại cũng hiểu được tạm thời không cần thiết mấy, trước khi mình rời khỏi người này, cho dù có đậu bằng thì cũng sẽ không có cơ hội lái xe đâu.
Tối nay Đổng Thiếu Khinh mời khách, mời một số người có quan hệ đến ăn, liên lạc cảm tình hay đại loại vậy đấy.
Trong căn phòng xa hoa rộng lớn chứa toàn tai to mặ bự, có chút người tâm tuổi đại học, còn lại đều là tuổi đến trường, có chút người tuổi hơi nhỏ đã đối mặt với xã hội.
Mọi người đều quen biết nhau, người khác lạ duy nhất chính là Đào Diệp.
Bất quá người cậu đi theo là Thạch Cẩn Hành, vị này nổi danh là mặt lạnh, nên cũng không có nhiều kẻ muốn nhằm vào cậu.
Dù sao là do Đổng Thiếu Khinh mời, Đào Diệp lại đây chẳng qua là đi theo Thạch Cẩn Hành, thuận tiện ăn cùng luôn.
Trong khoảng thời gian đi theo Thạch Cẩn Hành này, đồ ngon cậu ăn cũng không ít... Cố ý gọi người đến vơ vét món ngon, đều gặp cái gì tốt cũng lấy chút về nếm thử.
Gì mà hải sản vận chuyền hàng không, cách gì mà hoa quả cách xa nửa bán cầu, trừ ăn ngon ra, Đào Diệp đối những thứ xả xỉ kia đều không quan tâm.
Chẳng qua thức ăn mình ăn là thứ khá xa xỉ, mấy ngày nay số tiền mà Thạch Cẩn Hành chi trả vì mình... Đào Diệp thật không tính qua, cũng không muốn tính làm gì.
Đột nhiên hôm nay tâm huyết dâng trào, nhỏ giọng hỏi Thạch Cẩn Hành: "Bữa ăn hôm nay, đại khái tốn bao nhiêu tiền thế?"
Thạch Cẩn Hành nghe xong, đánh giá đại khái mọi thứ, xong hỏi ngược lại cậu: "Nếu em đi làm, thì trong một năm có thể kiếm bao nhiêu tiền?"
"Nếu như là nói năm thứ nhất, thì chắc khoảng hơn mười vạn." Đây là tình huống nếu tìm được chỗ làm tốt. Đào Diệp vừa nghe liền biết ý của Thạch Cẩn Hành là gì, líu lưỡi: "Anh cứ vậy sẽ rất đả kích em đó."
Một năm mới kiếm được một bữa cơm như vậy, ngẫm lại liền không thấy hi vọng.
"Nếu sau khi tốt nghiệp xong em còn chưa kiếm được công việc vừa ý, thì anh sẽ giới thiệu cho em." Thạch Cẩn Hành nói nghiêm túc.
"Vậy em cám ơn anh trước." Đào Diệp cũng trả lời rất nghiêm túc.
"Hai ngươi đang thầm thì gì thế?" Đổng Thiếu Khinh cãi cọ một hồi với đám người kia, ngẫu nhiên nhìn qua mới thấy hai người này châu đầu ghé tai, thật cảm thấy có chút uất ức.
"Bàn chuyện công việc." Đào Diệp mỉm cười, lộ ra biểu tình hoàn hảo: "Nhị sư phụ nói muốn giới thiệu việc làm cho em, thể nào cũng sẽ lương một năm tầm hai mươi vạn, đúng không?"
Xem giọng điệu tươi cười tham lam kia kìa, thế nhưng nếu để ý kỹ, niểm vui ẩn nơi chân mày kia thật không liên quan gì đến tiền tài.
"..." Đổng Thiếu Khinh liền nhìn Thạch Cẩn Hành, một bộ cậu có bệnh hả.
Chẳng lẽ cặp vợ chồng son này bộ không biết đến mấy chuyện lãng mạn tnhf yêu, cần thiếu thốn chủ đề đến mức bàn mấy chuyện bình dân này không vậy?
Mới vừa hết giờ học, nhìn đám người vây xem bên dưới, Đào Diệp ngẩn người...
"Ai vậy? Hình như cậu ta quen ai ở đây ấy, là đại nhân vật nào sao?" Cậu nghe người bên cạnh nói thế.
Sau đó càng có nhiều người dáo dác nhìn quanh, nhiều đến mức hành lang trong trường như muốn ùn tắc giao thông... Đột nhiên có người vỗ vỗ bả vai Đào Diệp: "Bạn à, lâu lắm mới gặp nha, ăn cơm chung không?"
Vương Tử Gia thật sự là chưa từ bỏ ý định, hễ có cơ hội liền rủ Đào Diệp ăn cùng. Cậu cũng không biết vì sao lại thế, chẳng qua do sau lần hôn lễ kia, đột nhiên cảm thấy con người Đào Diệp không tồi, ở chung rất thoải mái.
"Bọn họ nhìn gì thế?" Cậu cũng tò mò nhìn theo.
Lầu hai của trường không cao lắm nên có thể thấy rất rõ ràng rằng có người đứng ở dưới. Dáng người cao gầy, ăn mặc đẹp đẽ, người có mắt nhìn thì chỉ cần liếc thôi cũng biết nó hẳn là rất xa xỉ.
Chủ yếu là do vị chủ nhân của nó tỏa ra khí tức khác người, cao xa đến cực điểm.
"Chậc chậc." Không thấy rõ mặt, chỉ trông thấy đỉnh đầu, Vương Tử Gia liền nói: "Lại là một anh con giời, chắc tới tán gái ha."
Ngành Trung văn các cậu, thứ không thiếu nhất chính là mỹ nữ.
Mỗi ngày đều có mấy anh giai ngành khác hoặc trường khác chạy lại đây tán gái hết.
"Chắc không phải đến tán gái đâu." Ánh mắt Đào Diệp híp lại, khóe miệng nhếch một cái rồi nói: "Đi thôi, xuống hỏi xem anh ta tới đây để làm gì."
"A?" Vương Tử Gia sửng sốt, sao cậu lại không biết Đào Diệp lại là người như thế chứ?
Cơ mà cậu vẫn đi cùng, có chuyện vui không xem là đồ ngốc... Chỉ cần nhìn thái độ của Đào Diệp liền biết, chuyện vui này không nhỏ đâu nha.
Đi khỏi lớp, Vương Tử Gia cuối cũng cũng thấy rõ gương mặt của Thạch Cẩn Hành, thân hình và nét mặt kia trùng khớp với một người trong tâm trí cậu.
Đã từng trông thấy ở một nơi công cọng nào đấy, có nghe người kế bên nói anh ta là ai... Chính là thật không nghĩ tới, người thật sẽ xuất hiện trong trường mình.
Lúc này tâm tình của Vương Tử Gia đã khó có thể kiềm chế.
Xuất phát từ tsự kính sợ của dân đen đối với giới đại gia nên cậu rất căng thẳng.
Đào Diệp đi ở trước đâu còn quan tâm gì đến Vương Tử Gia, tâm tư của cậu giờ đây đã vọt đến trên người của Thạch Cẩn Hành, vừa rời lớp liền chạy nhanh lại, cười có chút bỡn cợt: "Anh đến trường em làm gì?" Không là ngại bị người bu sao?
May mắn Thạch Cẩn Hành không phải mấy người lão làng nên không nói được mấy lời thô tục: "Không phải nói nhớ tôi sao." Anh chăm chú nhìn người trước mặt.
Đào Diệp nhanh chóng nhìn xem xung quanh, có rất nhiều người vây xem họ.
Cậu quay nhìn về phía sau, Vương Tử Gia cũng đã đi tới, nên vẫy tay: "Lại quán cơm ăn chung ha?"
Vương Tử Gia trực tiếp ngây ngốc, ngón tay chỉ đến chỉ đi: "Tui... cậu... ăn chung?"
"Ba người chúng ta." Đào Diệp giới thiếu cho Thạch Cẩn Hành trv: "Đây là bạn học của em, Vương Tử Gia, lần hôn lễ trước chính cậu ta đã mang em theo."
"Xin chào." Thạch Cẩn Hành nghe xong, liền chủ động vươn tay làm quen.
"Xin, xin chào." Sau khi bắt tay xong, Vương Tử Gia không biết làm gì nữa nên quay sang nhìn Đào Diệp.
"Đây là bạn của tôi, Thạch Cẩn Hành." Đào Diệp cũng không biết nên giới thiệu như thế nào, nên mới nói "bạn", dù sao "bạn trai" và "bạn" chỉ kém nhau một chữ, chắc không sai biệt đâu ha.
"Cậu là Thạch Cẩn Hành thật sao?" Phản ứng của Vương Tử Gia rất thú vị, Đào Diệp và Thạch Cẩn Hành đều liếc mắt nhìn nhau mà cười.
"Ừ."
"Vậy tui thiệt sự là rất rất rất may mắn nha." Vương Tử Gia không cách nào hình dung tâm trạng bây giờ của mình, nên chỉ biết tỉnh lược bằng sự cảm thán và xúc động.
Cơ mà cậu vẫn cứ nhìn bộ dạng Thạch Cẩn Hành liên tục, khiến cái người thân là bạn học như Đào Diệp cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên, liền nói: "Cậu cứ xem anh ấy như người thường thôi, anh ấy không có gì khác lạ đâu, thật đó."
Đây là kết luận mà Đào Diệp nghĩ mãi mới ra, thật sự Thạch Cẩn Hành cũng rất phổ thông mà, a, còn là một tên trạch nam nữa chứ.
"Không không, tại sao có thể là người thường được chứ... Đào Diệp, bộ cạu không biết thiệt hả?" Vương Tử Gia nhìn bộ dáng nhẹ nhàng bình tĩnh của Đào Diệp, còn tưởng rằng cậu ta không biết thân thế thực của Thạch Cẩn Hành là như thế nào, cậu* thật lúng túng nha!
(* Vương Tử Gia)
"Nó không quan trọng, vậy cũng được rồi, đi thôi, đi ăn cơm." Nếu mở miệng nói tiếp, Đào Diệp sợ càng nói càng loạn.
Sự bình tĩnh của cậu càng khiến cho phản ứng của Vương Tử Gia trở nên thái quá... Cuối cùng Vương Tử Gia lạ tự cúi đầu xem chính mình, chẳng lẽ do lão tử tầm nhìn hạn hẹp sao?
Tầm nhìn của mình cũng rất tốt mà ta?
Nếu xách thân phận của Thạch Cẩn Hành ra so, thì đúng là hơi dọa người.
"Đi thôi, ăn cơm." Thạch Cẩn Hành nhìn thấy sự xấu hổ của Đào Diệp, lấy chỉ số gần bằng không của anh, thế nhưng còn biết đến mà giải vây: "Tình cảm mới quan trọng, còn lại đừng để ý."
"..." Lúc này Vương Tử Gia thật sự vô cùng khinh thường bản thân mình, loại thiết lập cao tháp thiệt xấu hổ cmn.
"Ừ, nói rất đúng." Lần đầu tiên nghe thấy mấy lời tình cảm này của Thạch Cẩn Hành, trong lòng Đào Diệp có chút ý ngọt.
Ba người cùng đi đến quán cơm, lúc ăn cơm, mọi người đều đồng lòng mà nói về mấy thứ râu ria, không khí rất hòa hợp.
Hai người mới yêu, thế nên mắt đưa mày lại trước mặt người ngoài, trong lòng lại có chút ê ẩm.
"Em ăn thịt này đi, anh cũng thích ăn cái nàyày." Nhân lúc không nói chuyện, Thạch Cẩn Hành đem thịt mình đã gắp đưa cho cậu.
"Cảm ơn, em rất thích ăn thịt, không thịt là không vui." Đào Diệp vui vẻ mà nhận lấy, Vương Tử Gia vây xem ở phía đối diện mà trợn mắt há mồm, trong lòng nghi hoặc đến cùng cực...
Đào Diệp cái quen anh con giời này khi nào vậy ta, hơn nữa tình cảm còn tốt đến thế nữa chứ??
Cho dù cậu rất ngạc nhiên, thế nhưng đương nhiên là không dám hỏi.
"Aha, tình cảm của hai người thật tốt ha, quen nhau lâu rồi hả?" Cười cười thăm dò chút xíu, nếu biết được rõ đáp án thì càng tốt.
Không nghĩ tới đáp án dĩ nhiên là duyên trời.
Đào Diệp cười nói: "Chúng ta quen qua game, cũng không phải là lâu lắm." Chiết Vươn tay đo đếm, từ cuối tháng tư đến đầu tháng chín, vậy mà mới quen với Thạch Cẩn Hành chỉ bốn tháng thôi: "Trong game anh ấy là sư phụ tôi."
Đương nhiên cậu không dám nói cho Vương Tử Gia biết, rằng sau đó bọn cậu đã trở thành người yêu của nhaun.
Khi Vương Tử Gia nghe xong câu trả lời liền ngẩn ngơ, cuối cùng cậu chỉ biết giơ ngón cái lên với Đào Diệp: "Bạn à, tui phục cậu thiệt á." Vận khí to bự cỡ nào mà tùy tiện chơi game thôi cũng dính tới đại nhân vật trâu bò thế chứ, chỉ có thể nói một câu "anh à, anh quá lợi hại" thôi.
Đúng vậy, Đào Diệp cũng không biết cái vận khí đó lợi hại đến vậy.
Chẳng qua cũng không cảm tháy hối hận, ccho dù kết quả cuối cùng không trọn vẹn thì cũng không hối hận về lần gặp gỡ này.
"Quan hệ của bạn em với nhà họ Lý là như thế nào?" Sau khi chỉ còn hai người họ, đang lúc rời trường học, đi đến nhà Đổng Thiếu mới hỏi.
"Cậu ta hả, hình như cô dâu hôm ấy là bạn gái cũ của cậu ta." Nói đến đây, Đào Diệp liền nói thầm: "Không biết cô gái kia nghĩ gì nữa, nếu như em kết hôn, thì đương nhiên không thể nào mời người yêu cũ tham gia được." Trốn còn không kịp nữa là, nếu bị người yêu hiện giờ của mình biết, thì biết phản ứng ra sao chứ?
"Em kết hôn không muốn mời người yêu cũ sao?" Thạch Cẩn Hành hỏi.
"Bộ anh kết hôn sẽ mời sao?" Đào Diệp trôi chảy hỏi vặn ngược lại.
Qua một hồi lâu, người bên cạnh kiêu ngạo mà nói: "Tôi không có người cũ."
Đào Diệp cũng ấp úng theo: "Em cũng không có người cũ." Cho dù chia tay trước hay sau, đều cùng là một đối tượng.
"Nếu không chia tay thì sẽ không cần băn khoăn điều này."
"Ừm, em cũng cảm thấy vậy."
Nghe cậu đồng ý quản điểm của mình, khóe miệng của Thạch Cẩn Hành hơi hơi nhếch lên, vui vẻ đến không chịu nổi.
Đào Diệp nói đúng, anh là một trạch nam rất phổ thông.
"Đúng rồi, anh nói muốn đổi xe hả?" Đào Diệp đột nhiên nhớ tới vấn đề này.
"Ừ, đổi chiếc mới ra năm nay."
"Bao nhiêu tiền?"
"Chắc hơn trăm vạn." Cho dù là một trạch nam rất phổ thông, nhưng cũng là cái loại trạch nam rất phổ thông và rất có tiền.
Tần suất đổi xe của Thạch Cẩn Hành rất thấp, hchiếc mà anh đi hiện giờ là chiếc mua cách đây ba năm trước, nó bảo dưỡng rất tốt, nên không nhìn ra răng mua cũng ba năm rồi.
Chờ anh sau khi mua xa mới, thì sẽ bán lại xe cũ.
Dù sao cũng không cần nữa, không bằng bán lại cho người cần nó.
"Em sẽ thi bằng lái." Nói mấy tháng trước rồi, thế nhưng bây giờ vẫn chưa làm xong.
"Đừng làm, em lái anh rất lo lắng." Bây giờ có nhiều vụ tai nạn đến thế, nếu cậu đi đâu cũng sẽ có người đón, nếu không thì gọi tãi cũng được mà.
Thạch Cẩn Hành cảm thấy Đào Diệp không cần thiết phải thi lấy bằng lái làm gì.
Đào Diệp ngẫm lại cũng hiểu được tạm thời không cần thiết mấy, trước khi mình rời khỏi người này, cho dù có đậu bằng thì cũng sẽ không có cơ hội lái xe đâu.
Tối nay Đổng Thiếu Khinh mời khách, mời một số người có quan hệ đến ăn, liên lạc cảm tình hay đại loại vậy đấy.
Trong căn phòng xa hoa rộng lớn chứa toàn tai to mặ bự, có chút người tâm tuổi đại học, còn lại đều là tuổi đến trường, có chút người tuổi hơi nhỏ đã đối mặt với xã hội.
Mọi người đều quen biết nhau, người khác lạ duy nhất chính là Đào Diệp.
Bất quá người cậu đi theo là Thạch Cẩn Hành, vị này nổi danh là mặt lạnh, nên cũng không có nhiều kẻ muốn nhằm vào cậu.
Dù sao là do Đổng Thiếu Khinh mời, Đào Diệp lại đây chẳng qua là đi theo Thạch Cẩn Hành, thuận tiện ăn cùng luôn.
Trong khoảng thời gian đi theo Thạch Cẩn Hành này, đồ ngon cậu ăn cũng không ít... Cố ý gọi người đến vơ vét món ngon, đều gặp cái gì tốt cũng lấy chút về nếm thử.
Gì mà hải sản vận chuyền hàng không, cách gì mà hoa quả cách xa nửa bán cầu, trừ ăn ngon ra, Đào Diệp đối những thứ xả xỉ kia đều không quan tâm.
Chẳng qua thức ăn mình ăn là thứ khá xa xỉ, mấy ngày nay số tiền mà Thạch Cẩn Hành chi trả vì mình... Đào Diệp thật không tính qua, cũng không muốn tính làm gì.
Đột nhiên hôm nay tâm huyết dâng trào, nhỏ giọng hỏi Thạch Cẩn Hành: "Bữa ăn hôm nay, đại khái tốn bao nhiêu tiền thế?"
Thạch Cẩn Hành nghe xong, đánh giá đại khái mọi thứ, xong hỏi ngược lại cậu: "Nếu em đi làm, thì trong một năm có thể kiếm bao nhiêu tiền?"
"Nếu như là nói năm thứ nhất, thì chắc khoảng hơn mười vạn." Đây là tình huống nếu tìm được chỗ làm tốt. Đào Diệp vừa nghe liền biết ý của Thạch Cẩn Hành là gì, líu lưỡi: "Anh cứ vậy sẽ rất đả kích em đó."
Một năm mới kiếm được một bữa cơm như vậy, ngẫm lại liền không thấy hi vọng.
"Nếu sau khi tốt nghiệp xong em còn chưa kiếm được công việc vừa ý, thì anh sẽ giới thiệu cho em." Thạch Cẩn Hành nói nghiêm túc.
"Vậy em cám ơn anh trước." Đào Diệp cũng trả lời rất nghiêm túc.
"Hai ngươi đang thầm thì gì thế?" Đổng Thiếu Khinh cãi cọ một hồi với đám người kia, ngẫu nhiên nhìn qua mới thấy hai người này châu đầu ghé tai, thật cảm thấy có chút uất ức.
"Bàn chuyện công việc." Đào Diệp mỉm cười, lộ ra biểu tình hoàn hảo: "Nhị sư phụ nói muốn giới thiệu việc làm cho em, thể nào cũng sẽ lương một năm tầm hai mươi vạn, đúng không?"
Xem giọng điệu tươi cười tham lam kia kìa, thế nhưng nếu để ý kỹ, niểm vui ẩn nơi chân mày kia thật không liên quan gì đến tiền tài.
"..." Đổng Thiếu Khinh liền nhìn Thạch Cẩn Hành, một bộ cậu có bệnh hả.
Chẳng lẽ cặp vợ chồng son này bộ không biết đến mấy chuyện lãng mạn tnhf yêu, cần thiếu thốn chủ đề đến mức bàn mấy chuyện bình dân này không vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.