Chương 7: Tiểu Huyệt Đừng Chảy Quá Nhiều Nước, Sẽ Bị Nhìn Ra (H)
Tiểu Hoàng Hoa
26/04/2023
Cô nhìn gương, nghĩ tới tình tiết vừa lóe lên trong đầu.
Cô đứng đó thật lâu, có hơi do dự, cô vừa mới thử, mặc nội y quả thật không hợp, chất liệu vải khá tốt, nhưng bên trong như vậy tương đương với không mặc gì, thật sự... Thật sự dễ làm.
Nghĩ đến kimono ôm sát mông để lộ đường cong cơ thể, nói không chừng còn sẽ nhìn thấy đầu vú.
Cô hơi do dự, hôm nay trời lại lạnh... Nhưng hiếm khi có được một lần.
"Khi anh đặt phòng, nhân viên có nói anh cách mặc kimono."
"Hôm nay trời hơi lạnh, cho nên anh bảo họ chuẩn bị rượu, em uống một chút, sẽ không lạnh nữa. Chúng ta ra ngoài đi dạo rồi về."
Không biết từ khi nào Từ Tử Dương đã đứng phía sau cô, cũng đã thay kimono, tay cầm chén rượu.
Đỗ Nhân Nhân nhìn chén rượu trong tay ai, lại nhìn bản thân trong gương, cầm chén rượu uống một hớp.
"Thắt lưng em mặc không đúng, anh mặc giúp em."
Từ Tử Dương cởi thắt lưng của cô ra, lần nữa quấn lại.
Đỗ Nhân Nhân nhìn cổ áo xẻ sâu của mình trong gương lộ ra bầu ngực trắng nõn. Sau khi giúp cô mặc thắt lưng xong, Từ Tử Dương đột nhiên đưa tay vào cổ áo, một tay nắm lấy ngực cô, hơi đẩy lên trên, thời điểm rút tay ra, ngón tay còn nhẹ nhàng lướt qua đầu vũ.
Sau đó anh dựa vào tai cô thì thầm: "Vẫn là không mặc nội y đẹp hơn."
Giọng nói trầm thấp dịu dàng, có hơi khàn khàn hơn ngày thường.
Đỗ Nhân Nhân đỏ mặt, cảm thấy cảnh tượng vừa hiện lên trong đầu sắp thành sự thật.
Cô vốn cho rằng Từ Tử Dương sẽ kéo quần áo cô ra, nhưng anh đột nhiên nói: "Đi thôi, hội chùa sắp bắt đầu rồi!"
Sau đó, anh kéo cô ra ngoài.
Khi mới tới hội chùa, Đỗ Nhân Nhân rất vui, nhưng hiện tại, cả người cô rất nóng.
Có lẽ hôm nay là ngày nghỉ, khách sạn đông người hơn tưởng tượng.
Cô và Từ Tử Dương đi một trước một sau, bộ ngực cô thỉnh thoảng chạm vào cánh tay người đàn ông khác, mà mông của cô cũng cách lớp vải mỏng cọ xát vào tay của vài người.
Thậm chí, cô còn cảm thấy có một bàn tay sờ soạng mông mình, Từ Tử Dương cũng phát hiện, khi đó anh tới gần cô, đứng ngay phía sau cô.
Bên dưới Từ Tử Dương chắc cũng không mặc gì, cô có thể cảm thấy xuyên qua lớp vải mỏng, mông mình dính sát vào nơi nào đó của người đàn ông.
Sau mấy cái xô đẩy không tự chủ, khối thịt dán trên mông dần cứng lên. Đúng lúc này, bên cạnh có một người đàn ông đi qua, không biết do cố ý hay vô tình, hắn giơ tay đụng phải ngực cô, đầu vú cô lập tức nhảy lên, mông không nhịn được mà xoay hai cái.
Trong đám người, Từ Tử Dương ở phía sau đụng vào mông cô, thì thầm bên tai: "Tiểu huyệt đừng chảy quá nhiều nước, sẽ bị nhìn thấy."
Tiểu huyệt Đỗ Nhân Nhân theo bản năng kẹp chặt, nơi đó sớm đã ướt đẫm.
Khi pháo hoa bắt đầu, cô thật sự không đi nổi nữa.
Từ Tử Dương đưa cô tới dưới một gốc cây, dựa vào, từ phía sau ôm lấy hai chân mềm nhũn của cô, ngay sau đó cởi bỏ áo choàng trên người mình, khoác lên người cô, nhẹ nhàng khoác lên: "Khoác đi, đừng để bị lạnh."
Không ngờ Từ Tử Dương lại ân cần như vậy, áo choàng rất lớn, che trên đùi cô, thật sự không lạnh.
Đám đông chật ních người, cô ở trong lòng Từ Tử Dương cầm áo choàng của anh, bỗng cảm thấy ngọt ngào.
Khoảnh khắc pháo hoa nổ tung trên bầu trời, Đỗ Nhân Nhân còn chưa hoàn hồn sau ánh sáng lóa mắt, bỗng có hai bàn tay vói vào cổ áo cô, đầu ngón tay nhanh chóng nắm lấy đầu vú, bắt đầu xoa nắn.
Cô đứng đó thật lâu, có hơi do dự, cô vừa mới thử, mặc nội y quả thật không hợp, chất liệu vải khá tốt, nhưng bên trong như vậy tương đương với không mặc gì, thật sự... Thật sự dễ làm.
Nghĩ đến kimono ôm sát mông để lộ đường cong cơ thể, nói không chừng còn sẽ nhìn thấy đầu vú.
Cô hơi do dự, hôm nay trời lại lạnh... Nhưng hiếm khi có được một lần.
"Khi anh đặt phòng, nhân viên có nói anh cách mặc kimono."
"Hôm nay trời hơi lạnh, cho nên anh bảo họ chuẩn bị rượu, em uống một chút, sẽ không lạnh nữa. Chúng ta ra ngoài đi dạo rồi về."
Không biết từ khi nào Từ Tử Dương đã đứng phía sau cô, cũng đã thay kimono, tay cầm chén rượu.
Đỗ Nhân Nhân nhìn chén rượu trong tay ai, lại nhìn bản thân trong gương, cầm chén rượu uống một hớp.
"Thắt lưng em mặc không đúng, anh mặc giúp em."
Từ Tử Dương cởi thắt lưng của cô ra, lần nữa quấn lại.
Đỗ Nhân Nhân nhìn cổ áo xẻ sâu của mình trong gương lộ ra bầu ngực trắng nõn. Sau khi giúp cô mặc thắt lưng xong, Từ Tử Dương đột nhiên đưa tay vào cổ áo, một tay nắm lấy ngực cô, hơi đẩy lên trên, thời điểm rút tay ra, ngón tay còn nhẹ nhàng lướt qua đầu vũ.
Sau đó anh dựa vào tai cô thì thầm: "Vẫn là không mặc nội y đẹp hơn."
Giọng nói trầm thấp dịu dàng, có hơi khàn khàn hơn ngày thường.
Đỗ Nhân Nhân đỏ mặt, cảm thấy cảnh tượng vừa hiện lên trong đầu sắp thành sự thật.
Cô vốn cho rằng Từ Tử Dương sẽ kéo quần áo cô ra, nhưng anh đột nhiên nói: "Đi thôi, hội chùa sắp bắt đầu rồi!"
Sau đó, anh kéo cô ra ngoài.
Khi mới tới hội chùa, Đỗ Nhân Nhân rất vui, nhưng hiện tại, cả người cô rất nóng.
Có lẽ hôm nay là ngày nghỉ, khách sạn đông người hơn tưởng tượng.
Cô và Từ Tử Dương đi một trước một sau, bộ ngực cô thỉnh thoảng chạm vào cánh tay người đàn ông khác, mà mông của cô cũng cách lớp vải mỏng cọ xát vào tay của vài người.
Thậm chí, cô còn cảm thấy có một bàn tay sờ soạng mông mình, Từ Tử Dương cũng phát hiện, khi đó anh tới gần cô, đứng ngay phía sau cô.
Bên dưới Từ Tử Dương chắc cũng không mặc gì, cô có thể cảm thấy xuyên qua lớp vải mỏng, mông mình dính sát vào nơi nào đó của người đàn ông.
Sau mấy cái xô đẩy không tự chủ, khối thịt dán trên mông dần cứng lên. Đúng lúc này, bên cạnh có một người đàn ông đi qua, không biết do cố ý hay vô tình, hắn giơ tay đụng phải ngực cô, đầu vú cô lập tức nhảy lên, mông không nhịn được mà xoay hai cái.
Trong đám người, Từ Tử Dương ở phía sau đụng vào mông cô, thì thầm bên tai: "Tiểu huyệt đừng chảy quá nhiều nước, sẽ bị nhìn thấy."
Tiểu huyệt Đỗ Nhân Nhân theo bản năng kẹp chặt, nơi đó sớm đã ướt đẫm.
Khi pháo hoa bắt đầu, cô thật sự không đi nổi nữa.
Từ Tử Dương đưa cô tới dưới một gốc cây, dựa vào, từ phía sau ôm lấy hai chân mềm nhũn của cô, ngay sau đó cởi bỏ áo choàng trên người mình, khoác lên người cô, nhẹ nhàng khoác lên: "Khoác đi, đừng để bị lạnh."
Không ngờ Từ Tử Dương lại ân cần như vậy, áo choàng rất lớn, che trên đùi cô, thật sự không lạnh.
Đám đông chật ních người, cô ở trong lòng Từ Tử Dương cầm áo choàng của anh, bỗng cảm thấy ngọt ngào.
Khoảnh khắc pháo hoa nổ tung trên bầu trời, Đỗ Nhân Nhân còn chưa hoàn hồn sau ánh sáng lóa mắt, bỗng có hai bàn tay vói vào cổ áo cô, đầu ngón tay nhanh chóng nắm lấy đầu vú, bắt đầu xoa nắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.