Chương 7: Hôn ước
Prairie Lee
31/07/2022
Ông cụ nhìn thấy biểu cảm bất ngờ của cháu gái mình liền mỉm cười, nụ cười ấy rất đôn hậu, ông xoa xoa mái tóc đen mượt mà của cháu gái, hiền từ nói:
"Ta muốn nói chuyện này với con từ lâu rồi nhưng không có dịp, hôm nay con nói định kết hôn thì ta mới nhớ đến."
"Nhưng con đã có người mình thích rồi!" Mộc Dao ngước khuôn mặt xinh đẹp cùng với đôi mắt hạnh long lanh nhìn ông ngoại mình.
"Vậy ta biết giải thích thế nào với bạn ta đây? Ông ấy cũng là một người tốt tính, cháu trai của ông ấy cũng là một người rất tài giỏi."
"Tài giỏi đến mấy thì cũng bằng không, con và cậu ta là hai người xa lạ không quen biết nếu chung sống cùng nhau liệu có hạnh phúc không ông? Hay sẽ giống như ba mẹ con, mẹ con vì thích một người mà mù quáng, đuổi theo một cuộc tình không thuộc về mình, đến cuối cùng lại ôm hận, tự vẫn."
Nghe cháu nói vậy Trương Doãn cũng đồng ý với suy nghĩ đó của cô, ông ngẫm lại mọi chuyện rồi gật đầu đáp:
"Nếu như con đã nói vậy thì ta sẽ đi gặp ông ấy để bàn việc từ hôn."
"Con đi với ông."
"Không cần! Không cần! Ta đến đó từ hôn rồi sẽ về ngay mà."
"Con đưa ông đi cũng được mà, dù sao bây giờ con cũng rảnh, thời gian tới con sợ sẽ rất bận." Mộc Dao kiên quyết muốn đưa Trương Doãn đi.
"Con mới làm ở một tháng mà đã bỏ việc rồi à?" Trương Doãn không để ý sự kiên quyết đó mà chỉ quan tâm công việc của cô. Ông sợ công việc không ổn định cô sẽ phải chạy đi chạy lại tìm việc, cuộc sống của cô sẽ rất vất vả, đến lúc đó ông sẽ ra đi mà không an lòng.
"Ông cũng biết con thích học y mà…" Mộc Dao giải thích.
"Ta biết con thích học y! Nhưng con gái thì phải học y làm bác sĩ, ai lại như con học y đi khám cho xác chết chứ."
"Nhưng học về pháp y cũng tốt mà ông, việc đó có thể giúp cảnh sát phá án."
"Con xem, đại học con học một lúc hai ngành, ngành chính là kinh tế, ngành phụ là pháp y. Sao con cứ một mực đi xem xác chết làm gì?"
"Tại vì…" Chính cô cũng chưa có câu trả lời cho chuyện đó.
"Haizz, cháu gái của ta, ta hiểu nhất là vì con muốn giúp người khác phá án, trừng trị kẻ xấu…" Trương Doãn nhìn cháu gái rồi thở dài.
"....bỏ qua chuyện công việc đi ông, ngày mai con sẽ đưa ông đi gặp bạn ông." Đi một vòng việc mà cô lo lắng là về mối hôn sự này, cô không muốn gả cho người mà mình không thích.
"Được rồi. Có cản con cũng không nghe." Trương Doãn biết tính cách của cô là một người cứng đầu nên không cách nào từ chối được cô.
_trong biệt thự của ông nội Cẩn Thiệu Lăng_
"Ông à! Con nói không là không mà. Cô gái đó là ai con cũng sẽ không cưới." Cẩn Thiệu Lăng bộc lộ vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Mày....hừ! Ngày mai ông ấy và cháu gái mình sẽ đến đây bàn việc hôn sự muốn hay không, mai hẵng nói." Ông nội của Cẩn Thiệu Lăng - Cần Sùng Khải, vô cùng tức giận với ý kiến của cháu trai mình.
"Vậy mai con sẽ đưa người con thích đến đây luôn, để ông xem ai mới là người xứng với con. Cẩn Thiệu Lăng nói xong thì chào Cẩn Sùng Khải, sau đó lạnh lùng ra về.
Tối hôm đó, Quách Mộc Dao đang chuẩn bị đi ngủ thì có ai đó gọi đến. Cô cầm điện thoại trên tay, nhìn thấy trên màn hình xuất hiện chữ "Lăng", cô nhẹ nhàng vuốt ngón tay lên màn hình rồi nghe máy:
"Alo!"
"Mai em đi cùng anh đến một nơi được không?" Cẩn Thiệu Lăng ở đầu máy bên kia đáp.
"Mai em bận rồi!"
"Vậy đi với anh buổi sáng thôi là được rồi!"
"Buổi sáng em phải đưa ông ngoại đi gặp bạn của ông rồi."
"Không thể đi với anh thật sao? Thật ra ngày mai ông nội bắt anh xem mắt!" Giọng Cẩn Thiệu Lăng bỗng trầm xuống.
"Trùng hợp vậy! Đúng ra ngày mai em cũng phải đi xem mắt vị hôn phu gì đó, nhưng mà em đã thuyết phục được ông biến buổi xem mắt thành buổi từ hôn rồi!" Quách Mộc Dao vừa nói, vừa nghịch lọn tóc của mình.
"Đành đến đó một mình vậy!" Cẩn Thiệu Lăng có chút không vui trong lòng.
"Ta muốn nói chuyện này với con từ lâu rồi nhưng không có dịp, hôm nay con nói định kết hôn thì ta mới nhớ đến."
"Nhưng con đã có người mình thích rồi!" Mộc Dao ngước khuôn mặt xinh đẹp cùng với đôi mắt hạnh long lanh nhìn ông ngoại mình.
"Vậy ta biết giải thích thế nào với bạn ta đây? Ông ấy cũng là một người tốt tính, cháu trai của ông ấy cũng là một người rất tài giỏi."
"Tài giỏi đến mấy thì cũng bằng không, con và cậu ta là hai người xa lạ không quen biết nếu chung sống cùng nhau liệu có hạnh phúc không ông? Hay sẽ giống như ba mẹ con, mẹ con vì thích một người mà mù quáng, đuổi theo một cuộc tình không thuộc về mình, đến cuối cùng lại ôm hận, tự vẫn."
Nghe cháu nói vậy Trương Doãn cũng đồng ý với suy nghĩ đó của cô, ông ngẫm lại mọi chuyện rồi gật đầu đáp:
"Nếu như con đã nói vậy thì ta sẽ đi gặp ông ấy để bàn việc từ hôn."
"Con đi với ông."
"Không cần! Không cần! Ta đến đó từ hôn rồi sẽ về ngay mà."
"Con đưa ông đi cũng được mà, dù sao bây giờ con cũng rảnh, thời gian tới con sợ sẽ rất bận." Mộc Dao kiên quyết muốn đưa Trương Doãn đi.
"Con mới làm ở một tháng mà đã bỏ việc rồi à?" Trương Doãn không để ý sự kiên quyết đó mà chỉ quan tâm công việc của cô. Ông sợ công việc không ổn định cô sẽ phải chạy đi chạy lại tìm việc, cuộc sống của cô sẽ rất vất vả, đến lúc đó ông sẽ ra đi mà không an lòng.
"Ông cũng biết con thích học y mà…" Mộc Dao giải thích.
"Ta biết con thích học y! Nhưng con gái thì phải học y làm bác sĩ, ai lại như con học y đi khám cho xác chết chứ."
"Nhưng học về pháp y cũng tốt mà ông, việc đó có thể giúp cảnh sát phá án."
"Con xem, đại học con học một lúc hai ngành, ngành chính là kinh tế, ngành phụ là pháp y. Sao con cứ một mực đi xem xác chết làm gì?"
"Tại vì…" Chính cô cũng chưa có câu trả lời cho chuyện đó.
"Haizz, cháu gái của ta, ta hiểu nhất là vì con muốn giúp người khác phá án, trừng trị kẻ xấu…" Trương Doãn nhìn cháu gái rồi thở dài.
"....bỏ qua chuyện công việc đi ông, ngày mai con sẽ đưa ông đi gặp bạn ông." Đi một vòng việc mà cô lo lắng là về mối hôn sự này, cô không muốn gả cho người mà mình không thích.
"Được rồi. Có cản con cũng không nghe." Trương Doãn biết tính cách của cô là một người cứng đầu nên không cách nào từ chối được cô.
_trong biệt thự của ông nội Cẩn Thiệu Lăng_
"Ông à! Con nói không là không mà. Cô gái đó là ai con cũng sẽ không cưới." Cẩn Thiệu Lăng bộc lộ vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Mày....hừ! Ngày mai ông ấy và cháu gái mình sẽ đến đây bàn việc hôn sự muốn hay không, mai hẵng nói." Ông nội của Cẩn Thiệu Lăng - Cần Sùng Khải, vô cùng tức giận với ý kiến của cháu trai mình.
"Vậy mai con sẽ đưa người con thích đến đây luôn, để ông xem ai mới là người xứng với con. Cẩn Thiệu Lăng nói xong thì chào Cẩn Sùng Khải, sau đó lạnh lùng ra về.
Tối hôm đó, Quách Mộc Dao đang chuẩn bị đi ngủ thì có ai đó gọi đến. Cô cầm điện thoại trên tay, nhìn thấy trên màn hình xuất hiện chữ "Lăng", cô nhẹ nhàng vuốt ngón tay lên màn hình rồi nghe máy:
"Alo!"
"Mai em đi cùng anh đến một nơi được không?" Cẩn Thiệu Lăng ở đầu máy bên kia đáp.
"Mai em bận rồi!"
"Vậy đi với anh buổi sáng thôi là được rồi!"
"Buổi sáng em phải đưa ông ngoại đi gặp bạn của ông rồi."
"Không thể đi với anh thật sao? Thật ra ngày mai ông nội bắt anh xem mắt!" Giọng Cẩn Thiệu Lăng bỗng trầm xuống.
"Trùng hợp vậy! Đúng ra ngày mai em cũng phải đi xem mắt vị hôn phu gì đó, nhưng mà em đã thuyết phục được ông biến buổi xem mắt thành buổi từ hôn rồi!" Quách Mộc Dao vừa nói, vừa nghịch lọn tóc của mình.
"Đành đến đó một mình vậy!" Cẩn Thiệu Lăng có chút không vui trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.