Chương 67: Bà xã, anh muốn đi!
Nhược Mộng
24/09/2023
Tử Thiêm nhìn đồng hồ, bắt đầu dụ dỗ bé con nhà mình:
“Tuyết Vân à, ba phải đi làm rồi.”
Đứa nhỏ nằm sấp ở trên giường, không hiểu anh đang nói gì, chỉ giật giật tay khiến anh đau đến xuýt xoa:
“Con gái, đừng như vậy!”
Bạch Nhiễm ở bên cạnh không nể nang gì mà bật cười, sau đó cô tiến tới hỗ trợ chồng mình kéo con gái ra. Nhìn thấy em trai xuất hiện, Tuyết Vân vui vẻ quay sang chơi với em. Chắc có lẽ là cảm nhận được sự tồn tài của nhau, hai đứa trẻ chỉ cần lại gần liền yên tĩnh hơn nhiều.
Được thoát thân, Tử Thiêm bật dậy và tới chỗ gương dùng keo xịt tóc sửa sang lại mái tóc của mình, chỉnh cà vạt, nhìn kỹ bản thân không có chỗ nào kỳ cục, anh mới chào vợ và đi làm.
Mỗi ngày của Bạch Nhiễm đều trải qua vô cùng an nhàn, chăm con, cùng mẹ chồng xem một chút sổ sách, sau đó dư thời gian thì vẽ lại từng biểu cảm đáng yêu, từng động tác ngốc nghếch của hai đứa nhỏ.
Cô đoán khi hai đứa nhỏ được một tuổi, cô đã có thể mở triển lãm tranh. Mà nhân vật chính của buổi triển lãm ấy không ai khác ngoài hai đứa bé nhà cô.
Đối với ý tưởng này, Tử Thiêm cũng vô cùng tán thành, còn nói cô muốn thì anh lập tức thực hiện việc thuê phòng triển lãm. Nhưng mà, Bạch Nhiễm nghĩ cần thêm chút thời gian nữa.
Bình thường Bạch Nhiễm không ra ngoài bởi thời đại học cũng ít bạn, mãi đến khi sinh hai đứa nhỏ, sắp đến thôi nôi của chúng rồi mới có một người liên lạc cho cô.
Bạch Nhiễm không nhớ số điện thoại của người này, nên khi bắt máy, cô vẫn còn hơi hoang mang. Người nọ nói:
“Xin hỏi có phải là Bạch Nhiễm không?”
“Đúng vậy, cô là…”
“À, Tô Loan, bạn học cũ của cậu đây, trước kia chúng ta từng học chung khóa. Mới tốt nghiệp hơn bốn năm mà quên nhau rồi sao?”
Vẻ mặt Bạch Nhiễm đầy hoang mang, cô thật sự không còn nhớ về thời sinh viên của bản thân nữa. Kiếp trước cô đã lớn tuổi rồi, đến khi sống lại ở kiếp này thì bản thân cũng tốt nghiệp mất, cộng gộp lại hai kiếp thì cũng trên mười năm rồi cô chưa từng liên hệ với bạn cũ!
Cô bối rối, vờ vịt nói:
“À, là cậu sao? Có chuyện gì không?”
Đột nhiên liên hệ sau một khoảng thời gian dài, không phải định mượn tiền chứ? Bình thường chính là như thế…
“Thật ra chuyện là như vậy, một thời gian dài rồi chưa thấy nhau, tôi có đề xuất một buổi họp mặt giữa các sinh viên khóa 18 của trường. Sau đó, mọi người bàn về chuyện chuẩn bị cùng nhau mở phòng triển lãm tranh. Khi đó cậu là học bá của trường, mọi người đều muốn mời cậu tham gia. Cậu thấy sao?”
Ra vậy, Bạch Nhiễm còn đang nghĩ vô duyên vô cớ sao lại có người tìm cô. Vô sự hiến ân cần, nghĩ đến gia đình cô cũng tương đối giàu, họ tìm cô chắc vì cần người đầu tư đây mà. Xin lỗi, cô không rảnh!
Bạch Nhiễm lập tức tìm lý do từ chối:
“Không được rồi, hiện tại tôi đang phải chăm hai đứa trẻ, bọn nhỏ chưa đầy một tuổi nên lúc nào cũng quấn tôi.”
“C-Cậu kết hôn rồi? Sinh con rồi? Chuyện gì vậy?” Tô Loan giật nảy. “Sao lại không nói tiếng nào với bọn tôi thế?”
Mặc dù trước kia là sinh viên cùng khoa, nhưng thật ra Bạch Nhiễm đâu qua lại với ai nhiều, chỉ lo yêu đương cùng Quý Thần. Cô nàng này nói như thể họ rất thân vậy! Bạch Nhiễm làm gì cũng đâu nhất thiết phải thông báo cho họ?
Còn chưa kịp tắt máy, đối phương lại nói:
“Nếu đã vậy cậu mang hai đứa nhỏ đến luôn đi, để cả chồng cậu đi cùng!”
“Xin lỗi, tôi rất bận, như vậy nhé, tôi phải đi đây.”
Bạch Nhiễm trực tiếp tắt máy, sau đó không thèm bận tâm đến chuyện cùng nhau mở phòng triển lãm tranh của họ nữa. Rõ ràng là muốn lợi dụng cô.
Buổi tối Tử Thiêm trở về nhà, Bạch Nhiễm đem chuyện lúc sáng sơ lược kể cho anh nghe, đột nhiên thấy anh vui vẻ:
“Bạn của em?”
“Chắc cũng… tính là bạn?” Bạch Nhiễm không rõ nữa.
“Em đồng ý đi.”
“Anh nói gì?”
Tử Thiêm mỉm cười nói với cô:
“Anh nói em đồng ý đi gặp họ đi, anh cũng muốn làm quen với bạn của em.”
“Thật ra họ không phải bạn….”
“Bà xã, anh muốn đi!” Tử Thiêm kiên quyết.
Bạch Nhiễm hối hận vì vừa rồi cô thuận miệng kể cho anh nghe và chỉ tóm gọn bằng một câu “một người bạn thời đại học muốn rủ em đi họp lớp”, làm anh hiểu nhầm. Cô nói thêm:
“Họ mời em chỉ vì muốn lợi dụng em thôi, nói là mở phòng triển lãm tranh cùng nhau, thực chất bọn em không hề thân thiết.”
Vẻ mặt của Tử Thiêm lập tức xám xịt, anh lẩm bẩm:
“Nhưng anh muốn bạn của em biết đến anh.”
Từ lúc ở cạnh nhau đến giờ đã gần hai năm, cả Nam Cung gia cùng tất cả bạn bè của anh đều biết anh có một cô vợ tên Bạch Nhiễm, xinh xắn hiền lành, sinh cho anh cặp long phụng đáng yêu. Nhưng còn cô thì sao? Ngoài cha mẹ, dòng họ nội ngoại của cô và người yêu cũ của cô ra, anh chưa từng được bạn bè hay người quen khác của cô biết đến! Như vậy thật sự không công bằng!
“Tuyết Vân à, ba phải đi làm rồi.”
Đứa nhỏ nằm sấp ở trên giường, không hiểu anh đang nói gì, chỉ giật giật tay khiến anh đau đến xuýt xoa:
“Con gái, đừng như vậy!”
Bạch Nhiễm ở bên cạnh không nể nang gì mà bật cười, sau đó cô tiến tới hỗ trợ chồng mình kéo con gái ra. Nhìn thấy em trai xuất hiện, Tuyết Vân vui vẻ quay sang chơi với em. Chắc có lẽ là cảm nhận được sự tồn tài của nhau, hai đứa trẻ chỉ cần lại gần liền yên tĩnh hơn nhiều.
Được thoát thân, Tử Thiêm bật dậy và tới chỗ gương dùng keo xịt tóc sửa sang lại mái tóc của mình, chỉnh cà vạt, nhìn kỹ bản thân không có chỗ nào kỳ cục, anh mới chào vợ và đi làm.
Mỗi ngày của Bạch Nhiễm đều trải qua vô cùng an nhàn, chăm con, cùng mẹ chồng xem một chút sổ sách, sau đó dư thời gian thì vẽ lại từng biểu cảm đáng yêu, từng động tác ngốc nghếch của hai đứa nhỏ.
Cô đoán khi hai đứa nhỏ được một tuổi, cô đã có thể mở triển lãm tranh. Mà nhân vật chính của buổi triển lãm ấy không ai khác ngoài hai đứa bé nhà cô.
Đối với ý tưởng này, Tử Thiêm cũng vô cùng tán thành, còn nói cô muốn thì anh lập tức thực hiện việc thuê phòng triển lãm. Nhưng mà, Bạch Nhiễm nghĩ cần thêm chút thời gian nữa.
Bình thường Bạch Nhiễm không ra ngoài bởi thời đại học cũng ít bạn, mãi đến khi sinh hai đứa nhỏ, sắp đến thôi nôi của chúng rồi mới có một người liên lạc cho cô.
Bạch Nhiễm không nhớ số điện thoại của người này, nên khi bắt máy, cô vẫn còn hơi hoang mang. Người nọ nói:
“Xin hỏi có phải là Bạch Nhiễm không?”
“Đúng vậy, cô là…”
“À, Tô Loan, bạn học cũ của cậu đây, trước kia chúng ta từng học chung khóa. Mới tốt nghiệp hơn bốn năm mà quên nhau rồi sao?”
Vẻ mặt Bạch Nhiễm đầy hoang mang, cô thật sự không còn nhớ về thời sinh viên của bản thân nữa. Kiếp trước cô đã lớn tuổi rồi, đến khi sống lại ở kiếp này thì bản thân cũng tốt nghiệp mất, cộng gộp lại hai kiếp thì cũng trên mười năm rồi cô chưa từng liên hệ với bạn cũ!
Cô bối rối, vờ vịt nói:
“À, là cậu sao? Có chuyện gì không?”
Đột nhiên liên hệ sau một khoảng thời gian dài, không phải định mượn tiền chứ? Bình thường chính là như thế…
“Thật ra chuyện là như vậy, một thời gian dài rồi chưa thấy nhau, tôi có đề xuất một buổi họp mặt giữa các sinh viên khóa 18 của trường. Sau đó, mọi người bàn về chuyện chuẩn bị cùng nhau mở phòng triển lãm tranh. Khi đó cậu là học bá của trường, mọi người đều muốn mời cậu tham gia. Cậu thấy sao?”
Ra vậy, Bạch Nhiễm còn đang nghĩ vô duyên vô cớ sao lại có người tìm cô. Vô sự hiến ân cần, nghĩ đến gia đình cô cũng tương đối giàu, họ tìm cô chắc vì cần người đầu tư đây mà. Xin lỗi, cô không rảnh!
Bạch Nhiễm lập tức tìm lý do từ chối:
“Không được rồi, hiện tại tôi đang phải chăm hai đứa trẻ, bọn nhỏ chưa đầy một tuổi nên lúc nào cũng quấn tôi.”
“C-Cậu kết hôn rồi? Sinh con rồi? Chuyện gì vậy?” Tô Loan giật nảy. “Sao lại không nói tiếng nào với bọn tôi thế?”
Mặc dù trước kia là sinh viên cùng khoa, nhưng thật ra Bạch Nhiễm đâu qua lại với ai nhiều, chỉ lo yêu đương cùng Quý Thần. Cô nàng này nói như thể họ rất thân vậy! Bạch Nhiễm làm gì cũng đâu nhất thiết phải thông báo cho họ?
Còn chưa kịp tắt máy, đối phương lại nói:
“Nếu đã vậy cậu mang hai đứa nhỏ đến luôn đi, để cả chồng cậu đi cùng!”
“Xin lỗi, tôi rất bận, như vậy nhé, tôi phải đi đây.”
Bạch Nhiễm trực tiếp tắt máy, sau đó không thèm bận tâm đến chuyện cùng nhau mở phòng triển lãm tranh của họ nữa. Rõ ràng là muốn lợi dụng cô.
Buổi tối Tử Thiêm trở về nhà, Bạch Nhiễm đem chuyện lúc sáng sơ lược kể cho anh nghe, đột nhiên thấy anh vui vẻ:
“Bạn của em?”
“Chắc cũng… tính là bạn?” Bạch Nhiễm không rõ nữa.
“Em đồng ý đi.”
“Anh nói gì?”
Tử Thiêm mỉm cười nói với cô:
“Anh nói em đồng ý đi gặp họ đi, anh cũng muốn làm quen với bạn của em.”
“Thật ra họ không phải bạn….”
“Bà xã, anh muốn đi!” Tử Thiêm kiên quyết.
Bạch Nhiễm hối hận vì vừa rồi cô thuận miệng kể cho anh nghe và chỉ tóm gọn bằng một câu “một người bạn thời đại học muốn rủ em đi họp lớp”, làm anh hiểu nhầm. Cô nói thêm:
“Họ mời em chỉ vì muốn lợi dụng em thôi, nói là mở phòng triển lãm tranh cùng nhau, thực chất bọn em không hề thân thiết.”
Vẻ mặt của Tử Thiêm lập tức xám xịt, anh lẩm bẩm:
“Nhưng anh muốn bạn của em biết đến anh.”
Từ lúc ở cạnh nhau đến giờ đã gần hai năm, cả Nam Cung gia cùng tất cả bạn bè của anh đều biết anh có một cô vợ tên Bạch Nhiễm, xinh xắn hiền lành, sinh cho anh cặp long phụng đáng yêu. Nhưng còn cô thì sao? Ngoài cha mẹ, dòng họ nội ngoại của cô và người yêu cũ của cô ra, anh chưa từng được bạn bè hay người quen khác của cô biết đến! Như vậy thật sự không công bằng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.