Chương 51: Nam Cung gia có truyền thống sinh đôi?
Nhược Mộng
03/09/2021
Trong lúc Bạch Nhiễm mang thai, Nam Cung gia lại thông báo sắp có hỷ, chính là đám cưới của cô con gái út Nam Cung Yến Thư cùng con trai của tổng tư lệnh quốc gia. Thời gian thì chưa xác định, nhưng có lẽ không lâu nữa đâu.
Bạch Nhiễm hay tin mà tò mò, cô hỏi chồng:
“Không phải gia đình anh từng làm xã hội đen sao?”
“Ừ, đúng vậy.”
“Thế, làm thông gia với tổng tư lệnh là chuyện gì?”
Tính hiếu kỳ của cô nổi lên, nằm năn nỉ mãi, ông xã mới kể cho cô nghe về chuyện của em gái út, rằng Yến Thư từ nhỏ lớn lên cùng Dịch Phàm - một anh chàng vệ sĩ mồ côi. Hai người,
một người nhiệt tình truy đuổi, một người e ngại thân phận nên kín đáo từ chối. Mãi đến sau này, khi anh chàng vệ sĩ kia mất tích một thời gian và quay lại, Yến Thư mới biết hóa ra cha ruột của người ta là một vị đại tướng, một vị tổng tư lệnh quyền cao chức trọng.
Bạch Nhiễm nhìn chằm chằm vào chồng mình, lẩm bẩm:
“Người ta có thân phận cao quý như vậy mới xứng với Nam Cung gia, còn em, không có gì hết!”
“Em có anh đây mà?” Tử Thiêm búng trán cô.
“Nói vậy cũng nói, nắm giữ được trái tim của anh xem như em đã rất giỏi rồi, nhưng em vẫn quyết định rồi, em sẽ làm một họa sĩ vang danh khắp nước!”
Bạch Nhiễm tìm được mục tiêu để phấn đấu, mặc dù bụng đã rất to, nhưng cô vẫn vui vẻ cầm bút. Ngày hôm đó, cô ngồi vẽ cả nửa tiếng, nghỉ một lát cho đỡ mỏi xong lại vẽ tiếp. Cô nói với chồng:
“Chờ em sinh xong, nhất định sẽ đủ tranh để tổ chức triển lãm!”
Người nào đó đang ngồi bên cạnh tỉ mỉ giúp cô pha màu, đáp:
“Khi nào cũng được.”
Vốn anh đã đặt trước lịch thuê phòng tranh cho cô rồi, nhưng nào ngờ cô lại mang thai giữa chừng nên phải hủy bỏ.
Bạch Nhiễm chăm chú phác họa hình ảnh, vẽ một bức chân dung của cô và Tử Thiêm. Thời điểm anh nhìn về phía cô, ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa, khóe môi cong lên:
“Em không định về thêm một trai một gái vào đó sao?”
“Chờ em sinh xong mới về được, hai bé con giống anh hay giống em còn chưa biết đâu.” Bạch Nhiễm đáp, tay bị dính đầy màu nước, lấm lem lên cả tạp dề trên thân.
Sau khi tô màu xong, Tử Thiêm cẩn thận đỡ cô đến nhà vệ sinh rửa tay cho cô, sau đó mới gọi người tới thu dọn những thứ xung quanh. Cô đã tiêu tốn cả tuần lễ để hoàn thành tác phẩm kia.
Trong tranh, ánh mắt của Tử Thiêm linh động như thật, ôn nhu trìu mến.
Tử Thiêm quan sát tác phẩm của vợ thật lâu, khó giấu được sự ấm áp đang lan ra khắp cơ thể. Không nghĩ tới trong mắt vợ, anh là người đàn ông dịu dàng đến thế.
cứ như vậy, ngày qua ngày, Bạch Nhiễm sống ở Nam Cung gia vô cùng an nhàn. Bụng cô ngày càng to, đi lại cũng ngày càng bất tiện, nhưng cô khó bỏ được cái sở thích ăn lẩu. Mỗi hai tuần Tử Thiêm sẽ đưa cô ra ngoài ăn một lần cho đỡ thèm.
Chớp mắt, đến tháng thứ tám, Bạch Nhiễm cảm giác mình như một quả bóng tròn vậy. Hiện tại đã qua cái mùa lạnh giá nhất, chỉ là cơn thèm lẩu chưa biến mất, vẫn trường tồn với thời gian.
Đúng ngày cô thèm lẩu, Tử Thiêm lại có cuộc họp quan trọng, vì vậy anh dặn dò Nam Cung Lân đưa cô ra ngoài giúp anh.
Nam Cung Lân nhận lệnh, gọi thêm bốn vệ sĩ nữa hộ tống Bạch Nhiễm đi ăn.
Bạch Nhiễm nhìn thấy hắn liền nhớ đến nhị thiếu gia và tam thiếu gia cũng là một cặp sinh
đôi, trong lòng hoang mang. Cô nhìn bụng mình rồi lẩm nhẩm: “Nam Cung gia có truyền thống sinh đôi hay sao vậy?”
Bọn họ vào trong xe xong, Nam Cung Lân liền hỏi:
“Chị dâu, chị muốn ăn ở nhà hàng cũ hay đến nơi khác?”
“A? Chắc là chỗ cũ đi.”
“Nam Cung cảnh tuy rằng xốc nổi, nhưng cũng phát huy rất tốt truyền thống gia đình mà, đúng không?”
Nhắc đến em trai của mình, Nam Cung Lận buồn bực:
“Thằng nhóc đó không thể khiến người ta bớt lo lắng”
“Không sao, còn trẻ, tùy hứng một chút cũng tốt.”
Bởi vì sau này khi đã qua độ tuổi ngây ngô rồi, rất khó để tìm về xúc cảm khi xưa. Sự nhiệt tình vào những năm tháng thanh xuân mà một chàng trai trẻ dành cho bạn gái là độc nhất vô nhị, khi ấy, tình yêu chưa xen lẫn vật chất, lí trí, chỉ có sự cuồng nhiệt của trái tim!
Chiếc xe chạy nhanh và dừng lại trước nhà hàng, Nam Cung Lân đỡ chị dâu của mình xuống xe. Hắn như cảm giác được gì đó, quay đầu nhìn về phía sau, chân mày hơi nhíu lại.
Bạch Nhiễm hay tin mà tò mò, cô hỏi chồng:
“Không phải gia đình anh từng làm xã hội đen sao?”
“Ừ, đúng vậy.”
“Thế, làm thông gia với tổng tư lệnh là chuyện gì?”
Tính hiếu kỳ của cô nổi lên, nằm năn nỉ mãi, ông xã mới kể cho cô nghe về chuyện của em gái út, rằng Yến Thư từ nhỏ lớn lên cùng Dịch Phàm - một anh chàng vệ sĩ mồ côi. Hai người,
một người nhiệt tình truy đuổi, một người e ngại thân phận nên kín đáo từ chối. Mãi đến sau này, khi anh chàng vệ sĩ kia mất tích một thời gian và quay lại, Yến Thư mới biết hóa ra cha ruột của người ta là một vị đại tướng, một vị tổng tư lệnh quyền cao chức trọng.
Bạch Nhiễm nhìn chằm chằm vào chồng mình, lẩm bẩm:
“Người ta có thân phận cao quý như vậy mới xứng với Nam Cung gia, còn em, không có gì hết!”
“Em có anh đây mà?” Tử Thiêm búng trán cô.
“Nói vậy cũng nói, nắm giữ được trái tim của anh xem như em đã rất giỏi rồi, nhưng em vẫn quyết định rồi, em sẽ làm một họa sĩ vang danh khắp nước!”
Bạch Nhiễm tìm được mục tiêu để phấn đấu, mặc dù bụng đã rất to, nhưng cô vẫn vui vẻ cầm bút. Ngày hôm đó, cô ngồi vẽ cả nửa tiếng, nghỉ một lát cho đỡ mỏi xong lại vẽ tiếp. Cô nói với chồng:
“Chờ em sinh xong, nhất định sẽ đủ tranh để tổ chức triển lãm!”
Người nào đó đang ngồi bên cạnh tỉ mỉ giúp cô pha màu, đáp:
“Khi nào cũng được.”
Vốn anh đã đặt trước lịch thuê phòng tranh cho cô rồi, nhưng nào ngờ cô lại mang thai giữa chừng nên phải hủy bỏ.
Bạch Nhiễm chăm chú phác họa hình ảnh, vẽ một bức chân dung của cô và Tử Thiêm. Thời điểm anh nhìn về phía cô, ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa, khóe môi cong lên:
“Em không định về thêm một trai một gái vào đó sao?”
“Chờ em sinh xong mới về được, hai bé con giống anh hay giống em còn chưa biết đâu.” Bạch Nhiễm đáp, tay bị dính đầy màu nước, lấm lem lên cả tạp dề trên thân.
Sau khi tô màu xong, Tử Thiêm cẩn thận đỡ cô đến nhà vệ sinh rửa tay cho cô, sau đó mới gọi người tới thu dọn những thứ xung quanh. Cô đã tiêu tốn cả tuần lễ để hoàn thành tác phẩm kia.
Trong tranh, ánh mắt của Tử Thiêm linh động như thật, ôn nhu trìu mến.
Tử Thiêm quan sát tác phẩm của vợ thật lâu, khó giấu được sự ấm áp đang lan ra khắp cơ thể. Không nghĩ tới trong mắt vợ, anh là người đàn ông dịu dàng đến thế.
cứ như vậy, ngày qua ngày, Bạch Nhiễm sống ở Nam Cung gia vô cùng an nhàn. Bụng cô ngày càng to, đi lại cũng ngày càng bất tiện, nhưng cô khó bỏ được cái sở thích ăn lẩu. Mỗi hai tuần Tử Thiêm sẽ đưa cô ra ngoài ăn một lần cho đỡ thèm.
Chớp mắt, đến tháng thứ tám, Bạch Nhiễm cảm giác mình như một quả bóng tròn vậy. Hiện tại đã qua cái mùa lạnh giá nhất, chỉ là cơn thèm lẩu chưa biến mất, vẫn trường tồn với thời gian.
Đúng ngày cô thèm lẩu, Tử Thiêm lại có cuộc họp quan trọng, vì vậy anh dặn dò Nam Cung Lân đưa cô ra ngoài giúp anh.
Nam Cung Lân nhận lệnh, gọi thêm bốn vệ sĩ nữa hộ tống Bạch Nhiễm đi ăn.
Bạch Nhiễm nhìn thấy hắn liền nhớ đến nhị thiếu gia và tam thiếu gia cũng là một cặp sinh
đôi, trong lòng hoang mang. Cô nhìn bụng mình rồi lẩm nhẩm: “Nam Cung gia có truyền thống sinh đôi hay sao vậy?”
Bọn họ vào trong xe xong, Nam Cung Lân liền hỏi:
“Chị dâu, chị muốn ăn ở nhà hàng cũ hay đến nơi khác?”
“A? Chắc là chỗ cũ đi.”
“Nam Cung cảnh tuy rằng xốc nổi, nhưng cũng phát huy rất tốt truyền thống gia đình mà, đúng không?”
Nhắc đến em trai của mình, Nam Cung Lận buồn bực:
“Thằng nhóc đó không thể khiến người ta bớt lo lắng”
“Không sao, còn trẻ, tùy hứng một chút cũng tốt.”
Bởi vì sau này khi đã qua độ tuổi ngây ngô rồi, rất khó để tìm về xúc cảm khi xưa. Sự nhiệt tình vào những năm tháng thanh xuân mà một chàng trai trẻ dành cho bạn gái là độc nhất vô nhị, khi ấy, tình yêu chưa xen lẫn vật chất, lí trí, chỉ có sự cuồng nhiệt của trái tim!
Chiếc xe chạy nhanh và dừng lại trước nhà hàng, Nam Cung Lân đỡ chị dâu của mình xuống xe. Hắn như cảm giác được gì đó, quay đầu nhìn về phía sau, chân mày hơi nhíu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.