Chương 70: Ồn ào!
Nhược Mộng
24/09/2023
Cả bàn ăn ai cũng đùn đẩy trách nhiệm, không dám mở miệng nói tiếng nào, Bạch Nhiễm thấy họ như vậy đành phải giải thích:
“Mọi người đừng sợ, đều là bạn cũ của nhau mà. Chồng của tôi lo lắng an toàn của tôi nên mới thuê vệ sĩ thôi, không phải người xấu đâu.”
Tử Thiêm nghe vợ nói vậy thì mở to mắt ra:
“Anh trông giống người xấu lắm sao? Là vì anh nên mọi người mới không được tự nhiên à?”
“Còn phải nói sao?” Bạch Nhiễm vừa ôm con vừa trừng anh, nói: “Đã bảo anh để vệ sĩ bên ngoài đi!”
“Không được, anh sợ hai đứa nhỏ gặp nguy hiểm.” Tử Thiêm nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó quay sang nhìn những người đang ngồi chung bàn, cười nói: “Tôi xin lỗi nếu làm mọi người thấy khó chịu, bữa ăn này tôi sẽ mời.”
Anh dứt lời thì con gái đang ngồi trong lòng anh vươn tay về phía menu, cầm lấy ê a một tiếng, ánh mắt của mọi người cũng đổ dồn về phía con bé. Hai gò má phúng phính hồng hào, đôi mắt to long lanh đầy ngây ngô nhìn chằm chằm vào hình ảnh bên trong thực đơn và dùng tay đập đập vào đó.
Tô Loan nhanh nhảu nói:
“Con bé thích món nào thì chúng ta gọi món đó nhé?”
Không biết Tuyết Vân nghe có hiểu hay không, tay vẫn không ngừng đập đập vào những hình ảnh mà bản thân thích. Tử Thiêm gật đầu, gọi phục vụ lên và dặn dò một lượt. Anh làm chủ gọi món, người khác đều thuận theo.
Thấy hai vợ chồng Bạch Nhiễm thoải mái, trong tâm bọn họ cũng bớt ngượng ngùng hơn, bắt đầu nói chuyện rôm rả.
Bạn trai của Tô Loan hỏi Bạch Nhiễm:
“Hai đứa trẻ nhà cô là sinh đôi à? Trông chúng rất đáng yêu.”
“Ừm, là sinh đôi.”
Tô Loan hơi hâm mộ:
“Tôi cũng rất thích sinh đôi một trai một gái, rất hiếm đó.”
Một cô gái khác lên tiếng:
“Hai cậu em chồng của Bạch Nhiễm cũng là sinh đôi kìa, trùng hợp thật đó.”
Bạch Nhiễm bật cười, nói: “Truyền thống gia đình chăng?”
Không khí giữa họ bớt căng thẳng hơn nhờ mấy câu nói này, bọn họ bắt đầu bàn về chuyện tranh vẽ, sau đó thì phục vụ cũng bưng món lên.
Khoảnh khắc cô gái kia xuất hiện và đặt món đầu tiên lên bàn, Bạch Nhiễm có chút giật mình, bởi vì khuôn mặt này có chút quen thuộc. Đã qua hơn một năm mấy không thấy mặt, nay gặp lại phải mất chút thời gian mới nhận ra.
Có lẽ do ánh mắt của Bạch Nhiễm quá mức lộ liễu, cô gái kia quay đầu sang nhìn cô. Bốn mắt chạm vào nhau, nhân viên phục vụ đó giật mình kêu lên:
“Sao lại là cô?”
Người này không phải ai khác ngoài Vương Hân đã lâu chưa thấy. Kể từ khi bị đuổi khỏi tập đoàn Nam Cung vì dám câu dẫn người đàn ông thần bí, cô ta bôn ba khắp nơi tìm công việc, trong thời gian đó cố gắng liên lạc lại cho Quý Thần mà không được. Gần đây may mắn, được người quen giới thiệu vào trong nhà hàng làm phục vụ, ai biết sẽ gặp được tình địch cũ?
Vương Hân cắn môi đầy tức giận, nghĩ đến cuộc sống của bản thân trở nên tồi tệ đều là vì Bạch Nhiễm, cô ta quát:
“Tại sao cô không chịu buông tha cho tôi hả? Tôi đã trốn đến đây làm phục vụ rồi mà!”
Một số người không rõ chuyện gì xảy ra, ngơ ngác vì chất giọng quá mức chói tai của Vương Hân.
Tử Thiêm còn chưa nói gì, vệ sĩ đã tiến lên, từ phía sau khống chế hai tay của Vương Hân và kéo cô ta ra xa một chút.
“Buông tôi ra! Các người muốn làm gì hả? Bạch Nhiễm khốn kiếp! Cô bỏ rơi Quý Thần lấy chồng giàu, hại tôi đủ thảm, bây giờ còn muốn gì ở tôi nữa hả?”
Sự việc đột ngột xảy ra nên Bạch Nhiễm đờ đẫn không kịp phản ứng, cho đến khi Tô Loan ở bên cạnh hỏi:
“Cô ta đang nói gì thế?”
Ở đây có rất nhiều người biết Bạch Nhiễm từng qua lại cùng Quý Thần, hơn nữa mối quan hệ cực kỳ tốt đẹp, họ còn nghĩ cô sẽ gả cho Quý Thần! Vừa rồi họ không chú ý, nay nghe cô gái kia nói mới thấy Bạch Nhiễm có chút hám lợi.
Tô Loan thì không nghĩ nhiều, chỉ hỏi:
“Bạch Nhiễm, cậu quen cô ta à?”
Lúc này, Vương Hân vẫn không ngừng gào lên như một con thú điên:
“Tôi khinh cái loại rẻ mạt như cô! Cô bỏ Quý Thần dù hai người đã ở bên nhau nhiều năm, đi theo gã đàn ông này chỉ vì hắn giàu thôi phải không? Tôi nói cho cô biết, tôi không sợ cô đâu!”
Bạch Nhiễm ôm con trên tay, nhàn nhạt quét mắt nhìn Vương Hân rồi quay đầu về sau. Những người vừa rồi còn đang nói chuyện với cô đều tỏ vẻ khó tin, ngờ vực, còn có khinh thường.
Cô nói:
“Nếu các cậu cảm thấy tôi là người như vậy thì tôi không cần ở lại bàn thêm về chuyện triển lãm tranh gì nữa.”
Người duy nhất không đánh giá cô qua những lời nói kia là Tô Loan, cô nàng vẫn còn đang cố gắng khuyên bảo:
“Mọi người chờ chút, chuyện gì cũng ra đó, phải nghe từ hai phía chứ!”
“Nghe cái gì? Ha ha, cô ta rõ ràng chỉ là một con gà rừng muốn trèo lên đầu cành làm phượng hoàng!”
Bạch Nhiễm còn chưa nói gì, Tử Thiêm đã lên tiếng:
“Ồn ào.”
Vệ sĩ nghe xong rút súng ra kề sát vào thái dương của Vương Hân, cô ta cảm giác được sự lạnh lẽo thấu xương, lập tức ngậm chặt mồm vào. Tất cả những người ở xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này đều bất giác lui về sau, ôm đầu sợ hãi. Tô Loan cũng không ngoại lệ.
“Mọi người đừng sợ, đều là bạn cũ của nhau mà. Chồng của tôi lo lắng an toàn của tôi nên mới thuê vệ sĩ thôi, không phải người xấu đâu.”
Tử Thiêm nghe vợ nói vậy thì mở to mắt ra:
“Anh trông giống người xấu lắm sao? Là vì anh nên mọi người mới không được tự nhiên à?”
“Còn phải nói sao?” Bạch Nhiễm vừa ôm con vừa trừng anh, nói: “Đã bảo anh để vệ sĩ bên ngoài đi!”
“Không được, anh sợ hai đứa nhỏ gặp nguy hiểm.” Tử Thiêm nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó quay sang nhìn những người đang ngồi chung bàn, cười nói: “Tôi xin lỗi nếu làm mọi người thấy khó chịu, bữa ăn này tôi sẽ mời.”
Anh dứt lời thì con gái đang ngồi trong lòng anh vươn tay về phía menu, cầm lấy ê a một tiếng, ánh mắt của mọi người cũng đổ dồn về phía con bé. Hai gò má phúng phính hồng hào, đôi mắt to long lanh đầy ngây ngô nhìn chằm chằm vào hình ảnh bên trong thực đơn và dùng tay đập đập vào đó.
Tô Loan nhanh nhảu nói:
“Con bé thích món nào thì chúng ta gọi món đó nhé?”
Không biết Tuyết Vân nghe có hiểu hay không, tay vẫn không ngừng đập đập vào những hình ảnh mà bản thân thích. Tử Thiêm gật đầu, gọi phục vụ lên và dặn dò một lượt. Anh làm chủ gọi món, người khác đều thuận theo.
Thấy hai vợ chồng Bạch Nhiễm thoải mái, trong tâm bọn họ cũng bớt ngượng ngùng hơn, bắt đầu nói chuyện rôm rả.
Bạn trai của Tô Loan hỏi Bạch Nhiễm:
“Hai đứa trẻ nhà cô là sinh đôi à? Trông chúng rất đáng yêu.”
“Ừm, là sinh đôi.”
Tô Loan hơi hâm mộ:
“Tôi cũng rất thích sinh đôi một trai một gái, rất hiếm đó.”
Một cô gái khác lên tiếng:
“Hai cậu em chồng của Bạch Nhiễm cũng là sinh đôi kìa, trùng hợp thật đó.”
Bạch Nhiễm bật cười, nói: “Truyền thống gia đình chăng?”
Không khí giữa họ bớt căng thẳng hơn nhờ mấy câu nói này, bọn họ bắt đầu bàn về chuyện tranh vẽ, sau đó thì phục vụ cũng bưng món lên.
Khoảnh khắc cô gái kia xuất hiện và đặt món đầu tiên lên bàn, Bạch Nhiễm có chút giật mình, bởi vì khuôn mặt này có chút quen thuộc. Đã qua hơn một năm mấy không thấy mặt, nay gặp lại phải mất chút thời gian mới nhận ra.
Có lẽ do ánh mắt của Bạch Nhiễm quá mức lộ liễu, cô gái kia quay đầu sang nhìn cô. Bốn mắt chạm vào nhau, nhân viên phục vụ đó giật mình kêu lên:
“Sao lại là cô?”
Người này không phải ai khác ngoài Vương Hân đã lâu chưa thấy. Kể từ khi bị đuổi khỏi tập đoàn Nam Cung vì dám câu dẫn người đàn ông thần bí, cô ta bôn ba khắp nơi tìm công việc, trong thời gian đó cố gắng liên lạc lại cho Quý Thần mà không được. Gần đây may mắn, được người quen giới thiệu vào trong nhà hàng làm phục vụ, ai biết sẽ gặp được tình địch cũ?
Vương Hân cắn môi đầy tức giận, nghĩ đến cuộc sống của bản thân trở nên tồi tệ đều là vì Bạch Nhiễm, cô ta quát:
“Tại sao cô không chịu buông tha cho tôi hả? Tôi đã trốn đến đây làm phục vụ rồi mà!”
Một số người không rõ chuyện gì xảy ra, ngơ ngác vì chất giọng quá mức chói tai của Vương Hân.
Tử Thiêm còn chưa nói gì, vệ sĩ đã tiến lên, từ phía sau khống chế hai tay của Vương Hân và kéo cô ta ra xa một chút.
“Buông tôi ra! Các người muốn làm gì hả? Bạch Nhiễm khốn kiếp! Cô bỏ rơi Quý Thần lấy chồng giàu, hại tôi đủ thảm, bây giờ còn muốn gì ở tôi nữa hả?”
Sự việc đột ngột xảy ra nên Bạch Nhiễm đờ đẫn không kịp phản ứng, cho đến khi Tô Loan ở bên cạnh hỏi:
“Cô ta đang nói gì thế?”
Ở đây có rất nhiều người biết Bạch Nhiễm từng qua lại cùng Quý Thần, hơn nữa mối quan hệ cực kỳ tốt đẹp, họ còn nghĩ cô sẽ gả cho Quý Thần! Vừa rồi họ không chú ý, nay nghe cô gái kia nói mới thấy Bạch Nhiễm có chút hám lợi.
Tô Loan thì không nghĩ nhiều, chỉ hỏi:
“Bạch Nhiễm, cậu quen cô ta à?”
Lúc này, Vương Hân vẫn không ngừng gào lên như một con thú điên:
“Tôi khinh cái loại rẻ mạt như cô! Cô bỏ Quý Thần dù hai người đã ở bên nhau nhiều năm, đi theo gã đàn ông này chỉ vì hắn giàu thôi phải không? Tôi nói cho cô biết, tôi không sợ cô đâu!”
Bạch Nhiễm ôm con trên tay, nhàn nhạt quét mắt nhìn Vương Hân rồi quay đầu về sau. Những người vừa rồi còn đang nói chuyện với cô đều tỏ vẻ khó tin, ngờ vực, còn có khinh thường.
Cô nói:
“Nếu các cậu cảm thấy tôi là người như vậy thì tôi không cần ở lại bàn thêm về chuyện triển lãm tranh gì nữa.”
Người duy nhất không đánh giá cô qua những lời nói kia là Tô Loan, cô nàng vẫn còn đang cố gắng khuyên bảo:
“Mọi người chờ chút, chuyện gì cũng ra đó, phải nghe từ hai phía chứ!”
“Nghe cái gì? Ha ha, cô ta rõ ràng chỉ là một con gà rừng muốn trèo lên đầu cành làm phượng hoàng!”
Bạch Nhiễm còn chưa nói gì, Tử Thiêm đã lên tiếng:
“Ồn ào.”
Vệ sĩ nghe xong rút súng ra kề sát vào thái dương của Vương Hân, cô ta cảm giác được sự lạnh lẽo thấu xương, lập tức ngậm chặt mồm vào. Tất cả những người ở xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này đều bất giác lui về sau, ôm đầu sợ hãi. Tô Loan cũng không ngoại lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.