Ông Xã Yêu Quý: Vợ Yêu Chồng Rất Nhiều
Chương 71
An Nhĩ Thuần
21/07/2021
Sau một màn chào hỏi đẫm nước mắt, An Thuần lúc này vừa ôm hai đứa nhỏ vừa nhìn lên Hàn Tử Thần.
"Sao chỉ có Phong Vĩ và Từ Vũ thôi? Mọi người đâu hết rồi? Sao mọi người đến đây?"
"Mọi người đều được người tên An Nguyệt đưa đến đây, chị đã gặp họ chưa?" Từ Vũ nhẹ giọng.
"An Nguyệt..." An Thuần lẩm bẩm trong miệng.
Hình như đó là người trước đây tìm đến cô thì phải, lúc đó cô cũng không nhớ rõ khuôn mặt của cô ấy như thế nào. Ánh sáng phát ra từ cô ấy khi đó đã khiến An Thuần hoàn toàn không nhìn rõ khuôn mặt đó.
Cô chỉ nhớ mang máng người đó có một mái tóc dài ngang lưng, dáng người chắc cũng tương đương với cô. Nếu như ở thực tại thì cô chưa gặp được ai như thế cả.
Phải rồi...
"Bây giờ cô có thể kể mọi chuyện cho chúng tôi được chưa?" An Thuần quay người ra đằng sau nhìn An Ngọc, nếu cô hỏi người con gái này chắc chắn cô ta sẽ kể cho cô biết gì đó.
"Được thôi, có điều..."
An Ngọc ngưng lời:
"Ở đây mà kể chuyện thì không được hay cho lắm, mọi người muốn đến khu vườn phía Bắc không? Ở đó có khung cảnh đẹp, không khí lại vô cùng thoáng mát, thích hợp để trò chuyện và uống trà nữa." An Ngọc thao thao bất diệt, không cần sự đồng ý của mọi người ở đây mà cô đã quay lưng bước về phía trước.
An Thuần và Hàn Tử Thần trao đổi ánh mắt qua lại với nhau rồi hai người quyết định bước theo, trên tay không khỏi dắt theo An Thiên và An Hiên.
Đành phải xem những người ở đây giở trò gì thôi.
Cũng may An Thiên và An Hiên lúc này vẫn còn đang đắm chìm trong hạnh phúc vì được gặp mẹ nên An Thuần chưa thấy chúng khóc lóc gì.
An Thuần không biết, An Thiên và An Hiên đã được Hàn Tử Thần dạy rất cẩn thận là không được khóc trước người mình yêu thương vì làm vậy sẽ khiến họ lo lắng.
Đó là lí do An Thiên và An Hiên dù hạnh phúc đến mức nào cũng không rơi một giọt nước mắt, trên khuôn mặt hai nhóc luôn nở một nụ cười hạnh phúc.
Từ Vũ và Phong Vĩ cũng nhìn nhau một cái rồi bước theo.
Giữa những hành lang thẳng dài như vô tận, lâu lâu họ bắt gặp vài con robot đi tuần tra, hoàn toàn không có một bóng dáng nào của con người.
Bọn họ nhìn qua nhau đầy u ám, nơi này thật quái dị.
An Ngọc phía trước vẫn cứ bước đi như không biết những người đằng sau đang đặt đầu thắc mắc, trên miệng bà vẫn luôn nở nụ cười như lần gặp lại An Thuần, như bà đã tìm thấy điều quý giá nhất cuộc đời mình.
Ở ngã rẽ tiếp theo, bà dừng chân lại trước một cánh cửa màu bạc, bên trên đính hàng nghìn viên kim cương to nhỏ khác nhau, có thể thấy nơi đây xa hoa như thế nào.
Vừa mở cửa ra, An Ngọc đã thấy một bàn trà đã được chuẩn bị ngay dưới gốc cây anh đào mà nữ vương đời trước đã trồng.
Bên đó, một người đàn ông trẻ đang thư thả vừa thưởng thức cảnh đẹp quanh đây, vừa cảm nhận vị đắng của tách trà cũng như bị ngọt của vài chiếc bánh kem đang đặt đối diện.
An Lạc biết có người đến nhưng phong thái của ông vẫn ung dung, mọi chuyện hình như đều nằm trong suy nghĩ của ông.
Phía sau An Ngọc, mọi người đều hết ngạc nhiên này đến bất ngờ khác.
Một cánh cửa đính đầy kim cương.
Nói thật, đến Hàn Tử Thần anh cũng chưa từng nghĩ mình sẽ làm được như vậy. Dù gia tài của Hàn Gia quả thật rất lớn nhưng đối với riêng cánh cửa đó, vẫn là rất nhỏ đi.
Sau cánh cửa đó, không ngạc nhiên gì khi trước mắt họ là một khu vườn rộng tương đương với biệt thự của Hàn Tử Thần.
Hoá ra khu vườn phía Bắc cũng bình thường giống như tên gọi của nó mà thôi!
Nhưng sự thật thì không phải vậy, nơi đây là khu vườn thuộc hoàng gia, cũng là khu vườn lớn nhất tại An Gia này, số loài thực vật ở đây đã lên tới khoảng 500.000 loài tương đương với số loài thực vật tìm thấy trên trái đất hiện nay.
Nơi họ đứng hiện tại chỉ là một phần nhỏ rất nhỏ của khu vườn.
Sau đó họ mới để ý đến bàn trà đã được chuẩn bị sẵn từ bao giờ, trên đó một người đàn ông tầm tuổi Hàn Tử Thần đang thưởng thức cốc trà vẫn còn nghi ngút khói.
Họ được An Ngọc mời ngồi xuống rồi mỗi người được cô rót cho một cốc, màu tím huyền bí của trà hiện lên trên những cốc thuỷ tinh sáng bóng như kim cương khiến người ta không khỏi tò mò mà nhấc lên uống thử một ngụm.
Riêng An Thiên và An Hiên thì được chuẩn bị ghế riêng vì chúng còn nhỏ, trước mặt còn thêm một ly sữa trắng béo ngậy.
"Chúng ta bắt đầu được chưa?" Sau khi thấy An Thuần thưởng thức xong cốc trà đặc biệt của họ, cô vào thẳng vấn đề.
"Được, nếu con đã nói vậy!" An Ngọc đặt cốc trà trên tay xuống rồi nói tiếp, phong thái của cô hoàn toàn giống một quý tộc được dạy dỗ.
"Vậy trước tiên là thân phận của con đi. Chắc mọi người cũng đã biết khi được An Nguyệt đưa vào đây! An Thuần hiện tại có thể coi là một công chúa chính thống của hoàng gia."
"Nhưng người lúc đó là An Nguyệt?" Phong Vĩ thắc mắc.
"Máy móc không như con người." An Ngọc từ tốn giải thích. "Cái chúng quét được chỉ có thể là ngoại hình, chiều cao, cân nặng... mọi thứ trừ nội tâm của con người. Lúc đó chẳng phải An Nguyệt phải dùng thân phận của Công chúa An để mở cửa sao?"
"Quả nhiên là vậy! Công chúa An? Sao An Thuần lại không dùng tên như An Nguyệt? Hơn nữa chẳng phải An Thuần đã mất tích hai mươi năm rồi sao? Sao... " Từ Vũ liên tục đặt câu hỏi.
"Đó lại là một câu chuyện khác. Người hoàng gia vốn không được ai đặt tên từ khi sinh ra, chúng tôi có quan niệm rằng cái tên đại diện cho con người. Vì vậy không ai có quyền đặt tên cho người đó, họ phải tự tìm tòi và phát hiện ra cái tên hợp nhất với bản thân. Công chúa An chỉ là danh hiệu mà thôi, vì trước khi cô ấy mất tích chưa tìm được tên của mình nên vẫn luôn giữ cái danh hiệu đó."
An Ngọc vẫn từ từ giải thích, trên mặt không hề có một nét khó chịu nào trước những câu hỏi của Từ Vũ: "Dù Công chúa đã mất tích nhưng chúng tôi có thể dựa vào những thứ khác để xác minh. Vân tay và ADN, những thứ đó thì không thể thay đổi trừ khi phẫu thuật, nhưng nếu đã từng phẫu thuật thì máy quét hoàn toàn có thể phát hiện ra."
"Sao cô lại gọi tôi bằng con trong khi chúng ta trông có vẻ như bằng tuổi nhau?" An Thuần đã thắc mắc câu này từ đầu đến giờ rồi.
"Chắc An Nguyệt cũng đã nói với mọi người, người An Gia không thể nhìn mặt mà xác định tuổi tác giống như nơi mà mọi người sống. Người ở đây đa số đều có khuôn mặt và dáng người rất trẻ, hơn nữa tuổi thọ trung bình của An Gia vô cùng cao, cao hơn rất nhiều so với những người ngoài kia."
"Là... bao nhiêu?" An Thuần thật sự có hơi run khi đặt ra câu hỏi này, vì cô sợ câu trả lời từ phía An Ngọc.
Quả nhiên vài giây sau giọng bà lạnh lẽo vang lên: "150 tuổi"
An Thuần: "..."
Sao có thể cao như vậy?
"Đó là chuyện bình thường, cuộc sống ở đây không giống như ngoài kia của mọi người. Người An Gia dùng năm năm đầu tiên để phát triển bước đầu tiên của con người về tiếng nói, khả năng nghe, nhìn, đọc, viết.
Mười lăm năm sau họ dùng khoảng thời gian đó cho giáo dục về nhân cách con người, về cái tốt, về việc nên làm, về cách làm người. Mười năm sau nữa họ dùng những năm mà tư duy của con người lên cao nhất để bắt đầu học về mọi thứ, toán lí hoá sinh, chế tạo máy móc, khoa học kĩ thuật.
Sở dĩ người An Gia dành thời gian hơn cho giáo dục con người vì chúng tôi cho rằng chỉ có sự tin tưởng và tôn trọng giữa người với người thì xã hội mới có thể ổn định được. Chúng tôi không bao giờ nói đến những việc làm xấu, những thứ không nên làm, những điều cấm kị, đơn giản vì người An Gia luôn có tính tò mò, chỉ cần biết là có thể làm được thì họ sẽ thử, và nếu có một vài người thử thì sẽ dẫn theo nhiều người khác, vậy thì nơi đây sẽ loạn mất."
"Sao chỉ có Phong Vĩ và Từ Vũ thôi? Mọi người đâu hết rồi? Sao mọi người đến đây?"
"Mọi người đều được người tên An Nguyệt đưa đến đây, chị đã gặp họ chưa?" Từ Vũ nhẹ giọng.
"An Nguyệt..." An Thuần lẩm bẩm trong miệng.
Hình như đó là người trước đây tìm đến cô thì phải, lúc đó cô cũng không nhớ rõ khuôn mặt của cô ấy như thế nào. Ánh sáng phát ra từ cô ấy khi đó đã khiến An Thuần hoàn toàn không nhìn rõ khuôn mặt đó.
Cô chỉ nhớ mang máng người đó có một mái tóc dài ngang lưng, dáng người chắc cũng tương đương với cô. Nếu như ở thực tại thì cô chưa gặp được ai như thế cả.
Phải rồi...
"Bây giờ cô có thể kể mọi chuyện cho chúng tôi được chưa?" An Thuần quay người ra đằng sau nhìn An Ngọc, nếu cô hỏi người con gái này chắc chắn cô ta sẽ kể cho cô biết gì đó.
"Được thôi, có điều..."
An Ngọc ngưng lời:
"Ở đây mà kể chuyện thì không được hay cho lắm, mọi người muốn đến khu vườn phía Bắc không? Ở đó có khung cảnh đẹp, không khí lại vô cùng thoáng mát, thích hợp để trò chuyện và uống trà nữa." An Ngọc thao thao bất diệt, không cần sự đồng ý của mọi người ở đây mà cô đã quay lưng bước về phía trước.
An Thuần và Hàn Tử Thần trao đổi ánh mắt qua lại với nhau rồi hai người quyết định bước theo, trên tay không khỏi dắt theo An Thiên và An Hiên.
Đành phải xem những người ở đây giở trò gì thôi.
Cũng may An Thiên và An Hiên lúc này vẫn còn đang đắm chìm trong hạnh phúc vì được gặp mẹ nên An Thuần chưa thấy chúng khóc lóc gì.
An Thuần không biết, An Thiên và An Hiên đã được Hàn Tử Thần dạy rất cẩn thận là không được khóc trước người mình yêu thương vì làm vậy sẽ khiến họ lo lắng.
Đó là lí do An Thiên và An Hiên dù hạnh phúc đến mức nào cũng không rơi một giọt nước mắt, trên khuôn mặt hai nhóc luôn nở một nụ cười hạnh phúc.
Từ Vũ và Phong Vĩ cũng nhìn nhau một cái rồi bước theo.
Giữa những hành lang thẳng dài như vô tận, lâu lâu họ bắt gặp vài con robot đi tuần tra, hoàn toàn không có một bóng dáng nào của con người.
Bọn họ nhìn qua nhau đầy u ám, nơi này thật quái dị.
An Ngọc phía trước vẫn cứ bước đi như không biết những người đằng sau đang đặt đầu thắc mắc, trên miệng bà vẫn luôn nở nụ cười như lần gặp lại An Thuần, như bà đã tìm thấy điều quý giá nhất cuộc đời mình.
Ở ngã rẽ tiếp theo, bà dừng chân lại trước một cánh cửa màu bạc, bên trên đính hàng nghìn viên kim cương to nhỏ khác nhau, có thể thấy nơi đây xa hoa như thế nào.
Vừa mở cửa ra, An Ngọc đã thấy một bàn trà đã được chuẩn bị ngay dưới gốc cây anh đào mà nữ vương đời trước đã trồng.
Bên đó, một người đàn ông trẻ đang thư thả vừa thưởng thức cảnh đẹp quanh đây, vừa cảm nhận vị đắng của tách trà cũng như bị ngọt của vài chiếc bánh kem đang đặt đối diện.
An Lạc biết có người đến nhưng phong thái của ông vẫn ung dung, mọi chuyện hình như đều nằm trong suy nghĩ của ông.
Phía sau An Ngọc, mọi người đều hết ngạc nhiên này đến bất ngờ khác.
Một cánh cửa đính đầy kim cương.
Nói thật, đến Hàn Tử Thần anh cũng chưa từng nghĩ mình sẽ làm được như vậy. Dù gia tài của Hàn Gia quả thật rất lớn nhưng đối với riêng cánh cửa đó, vẫn là rất nhỏ đi.
Sau cánh cửa đó, không ngạc nhiên gì khi trước mắt họ là một khu vườn rộng tương đương với biệt thự của Hàn Tử Thần.
Hoá ra khu vườn phía Bắc cũng bình thường giống như tên gọi của nó mà thôi!
Nhưng sự thật thì không phải vậy, nơi đây là khu vườn thuộc hoàng gia, cũng là khu vườn lớn nhất tại An Gia này, số loài thực vật ở đây đã lên tới khoảng 500.000 loài tương đương với số loài thực vật tìm thấy trên trái đất hiện nay.
Nơi họ đứng hiện tại chỉ là một phần nhỏ rất nhỏ của khu vườn.
Sau đó họ mới để ý đến bàn trà đã được chuẩn bị sẵn từ bao giờ, trên đó một người đàn ông tầm tuổi Hàn Tử Thần đang thưởng thức cốc trà vẫn còn nghi ngút khói.
Họ được An Ngọc mời ngồi xuống rồi mỗi người được cô rót cho một cốc, màu tím huyền bí của trà hiện lên trên những cốc thuỷ tinh sáng bóng như kim cương khiến người ta không khỏi tò mò mà nhấc lên uống thử một ngụm.
Riêng An Thiên và An Hiên thì được chuẩn bị ghế riêng vì chúng còn nhỏ, trước mặt còn thêm một ly sữa trắng béo ngậy.
"Chúng ta bắt đầu được chưa?" Sau khi thấy An Thuần thưởng thức xong cốc trà đặc biệt của họ, cô vào thẳng vấn đề.
"Được, nếu con đã nói vậy!" An Ngọc đặt cốc trà trên tay xuống rồi nói tiếp, phong thái của cô hoàn toàn giống một quý tộc được dạy dỗ.
"Vậy trước tiên là thân phận của con đi. Chắc mọi người cũng đã biết khi được An Nguyệt đưa vào đây! An Thuần hiện tại có thể coi là một công chúa chính thống của hoàng gia."
"Nhưng người lúc đó là An Nguyệt?" Phong Vĩ thắc mắc.
"Máy móc không như con người." An Ngọc từ tốn giải thích. "Cái chúng quét được chỉ có thể là ngoại hình, chiều cao, cân nặng... mọi thứ trừ nội tâm của con người. Lúc đó chẳng phải An Nguyệt phải dùng thân phận của Công chúa An để mở cửa sao?"
"Quả nhiên là vậy! Công chúa An? Sao An Thuần lại không dùng tên như An Nguyệt? Hơn nữa chẳng phải An Thuần đã mất tích hai mươi năm rồi sao? Sao... " Từ Vũ liên tục đặt câu hỏi.
"Đó lại là một câu chuyện khác. Người hoàng gia vốn không được ai đặt tên từ khi sinh ra, chúng tôi có quan niệm rằng cái tên đại diện cho con người. Vì vậy không ai có quyền đặt tên cho người đó, họ phải tự tìm tòi và phát hiện ra cái tên hợp nhất với bản thân. Công chúa An chỉ là danh hiệu mà thôi, vì trước khi cô ấy mất tích chưa tìm được tên của mình nên vẫn luôn giữ cái danh hiệu đó."
An Ngọc vẫn từ từ giải thích, trên mặt không hề có một nét khó chịu nào trước những câu hỏi của Từ Vũ: "Dù Công chúa đã mất tích nhưng chúng tôi có thể dựa vào những thứ khác để xác minh. Vân tay và ADN, những thứ đó thì không thể thay đổi trừ khi phẫu thuật, nhưng nếu đã từng phẫu thuật thì máy quét hoàn toàn có thể phát hiện ra."
"Sao cô lại gọi tôi bằng con trong khi chúng ta trông có vẻ như bằng tuổi nhau?" An Thuần đã thắc mắc câu này từ đầu đến giờ rồi.
"Chắc An Nguyệt cũng đã nói với mọi người, người An Gia không thể nhìn mặt mà xác định tuổi tác giống như nơi mà mọi người sống. Người ở đây đa số đều có khuôn mặt và dáng người rất trẻ, hơn nữa tuổi thọ trung bình của An Gia vô cùng cao, cao hơn rất nhiều so với những người ngoài kia."
"Là... bao nhiêu?" An Thuần thật sự có hơi run khi đặt ra câu hỏi này, vì cô sợ câu trả lời từ phía An Ngọc.
Quả nhiên vài giây sau giọng bà lạnh lẽo vang lên: "150 tuổi"
An Thuần: "..."
Sao có thể cao như vậy?
"Đó là chuyện bình thường, cuộc sống ở đây không giống như ngoài kia của mọi người. Người An Gia dùng năm năm đầu tiên để phát triển bước đầu tiên của con người về tiếng nói, khả năng nghe, nhìn, đọc, viết.
Mười lăm năm sau họ dùng khoảng thời gian đó cho giáo dục về nhân cách con người, về cái tốt, về việc nên làm, về cách làm người. Mười năm sau nữa họ dùng những năm mà tư duy của con người lên cao nhất để bắt đầu học về mọi thứ, toán lí hoá sinh, chế tạo máy móc, khoa học kĩ thuật.
Sở dĩ người An Gia dành thời gian hơn cho giáo dục con người vì chúng tôi cho rằng chỉ có sự tin tưởng và tôn trọng giữa người với người thì xã hội mới có thể ổn định được. Chúng tôi không bao giờ nói đến những việc làm xấu, những thứ không nên làm, những điều cấm kị, đơn giản vì người An Gia luôn có tính tò mò, chỉ cần biết là có thể làm được thì họ sẽ thử, và nếu có một vài người thử thì sẽ dẫn theo nhiều người khác, vậy thì nơi đây sẽ loạn mất."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.