Ông Xã Yêu Quý: Vợ Yêu Chồng Rất Nhiều
Chương 91
An Nhĩ Thuần
21/07/2021
An Thuần quay lại nhìn kĩ người phụ nữ đó một lượt.
Trông cô ta có vẻ khá trẻ, có khi còn nhỏ tuổi hơn cô. Mà đấy là vẻ bề ngoài thôi, trên người mặc chiếc váy màu đen ôm sát ngắn hơn đầu gối.
Nhìn vào có vẻ hợp thời trang lắm nhưng nếu mặc như vậy đi làm thì không khỏi gây khó chịu cho người khác, đặc biệt trên người cô ta còn chứa đầy cái mùi nước hoa nồng nàn rẻ tiền nào đấy.
Là Hàn phu nhân 'phiên bản gốc' cô không thể nào để cho người khác dùng thân phận của mình làm những chuyện đáng xấu hổ như bị bảo vệ bắt và đuổi ra khỏi công ty của chính chồng mình được.
"Có chuyện gì?"
"Thư kí An." Chuyện An Thuần và Hàn Tử Thần hầu như chỉ có những lãnh đạo cấp cao trong công ty mới biết, những người này bảo vệ ở tầng dưới nên cũng chỉ biết cô là thư kí của chủ tịch mà thôi.
Hai người bảo vệ nhìn nhau rồi thả Hàn phu nhân giả ra, "Cô gái này đột nhiên xông vào công ty, không hề có thẻ nhân viên trên người."
Thẻ nhân viên được Thiên Hà phát cho mọi người khi họ được công ty nhận vào làm, ở đây chỉ ai có thẻ mới được phép ra vào, cho dù là người thân của nhân viên cũng không được phép.
"Vậy sao?" An Thuần liếc nhìn ánh mắt đầy trào phúng qua người con gái kia, "Cô có gì chứng minh cô là vợ của chủ tịch vậy?"
"Cô là ai?" Ánh mắt cô ta hung hăng nhìn An Thuần.
"Trả lời câu hỏi của tôi trước." Giọng An Thuần cứng lại, điệu bộ diễu cợt lúc nãy đã biến mất.
"Tôi là Nhã Linh, thiên kim tiểu thư của Nhã Gia. Từ nhỏ hai chúng tôi đã đính ước với nhau rồi." Nhã Linh tỏ vẻ ta đây cao quý lắm.
"Vậy tên của chủ tịch là gì vậy?" An Thuần mỉm cười nhẹ một cái, bộ dạng đang xem kịch hay.
"Ha..." Nhã Linh cười lớn một tiếng, "Cô bị điên sao, đến cả chủ tịch của mình mà cũng không biết tên! Tên của anh ấy là... Hàn..."
Nhã Linh đột nhiên cứng họng, mãi mấy giây sau trừng mắt nhìn An Thuần tức giận.
"Sao vậy?" An Thuần vẫn tỏ vẻ trêu ngươi như vậy.
"Mày... mày gài tao?"
"Oh... No... Tôi chỉ muốn biết họ tên đầy đủ của Hàn Tử Thần là gì thôi!"
Ngay lúc Nhã Linh vẫn còn đang ngây người vì lời nói của cô, An Thuần quay sang hai tên bảo vệ vẫn còn ngơ ngác ở đó.
"Lôi người ra. Hai bảo vệ mà không xử lí được chuyện này thì chuẩn bị nhận lương đi."
An Thuần quay lưng bước thẳng vào cửa công ty, chuyện này cô cứ vậy rồi bỏ qua mà thôi.
Thật ra cô cũng muốn hỏi Hàn Tử Thần với Nhã Linh kia có chuyện gì nhưng cô lại không dám mở lời, mà thật ra cô cũng biết câu trả lời rồi.
Theo phong cách Hàn Tử Thần thì sẽ là.
"Ai?"
"Đó là tên một người?"
"Nhã Gia muốn nghỉ hưu hết rồi?"
...
An Thuần nghĩ đến mà cô thở dài, sau đó là tiếng *tinh của thang máy.
Mới suy nghĩ một lúc thôi mà cô đã đến phòng làm việc rồi. An Thuần mở ra đã thấy Hàn Tử Thần bên trong, "Chào buổi sáng."
Hàn Tử Thần ngồi trên phòng làm việc nghe thấy tiếng cửa mở anh cũng đoán được là ai rồi, chỉ có duy nhất một người vào phòng anh mà không cần gõ cửa.
"Có việc sao?" Hàn Tử Thần nhìn qua đồng hồ, cô trễ vài phút.
"Xử lí xong rồi." An Thuần mỉm cười như không bước vào bàn làm việc của mình.
Nhìn đống tài liệu đã được xử lí xong chất đống bên cạnh máy tính, cô cười hạnh phúc nhìn vào người đàn ông trước mặt.
"Em có thể làm việc mà!"
"Anh biết, là anh muốn làm hộ em thôi!"
"Anh bận..." như vậy. Vài chữ sau cô chưa kịp thốt lên đã bị ánh mắt của Hàn Tử Thần ngăn lại.
"Cảm ơn anh!"
"..."
Thấy Hàn Tử Thần lại tập trung vào việc An Thuần mới mở máy tính lên.
'Giờ làm gì nhỉ?'
Công việc đã được Hàn Tử Thần xử lí hộ cô nên hiện tại cô rất rảnh, chợt nhớ đến người phụ nữ lúc nãy cô mới đặt tay lên bàn phím.
'Nhã Gia...'
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy tên của gia tộc này.
Trong lúc chờ mạng load, An Thuần chợt nghe thấy tiếng nói nhẹ.
"Cảm ơn em!"
"..." An Thuần không phản ứng lại, vì cô đứng hình luôn rồi.
Mất một lúc để cô xác định người vừ nói là Hàn Tử Thần, sau khi chắc chắn cô cũng không nhìn anh nữa.
Nhìn vào một loạt các tin tức vào Nhã Gia trên máy tính, cô cười nhẹ, "Không có gì! Nếu là anh thì không sao cả."
Mất một thời gian để An Thuần đọc hết thông tin về Nhã Gia, một lúc sau cô mới tổng kết lại.
Sau khi hai gia tộc lớn biến mất, một số gia tộc khác đã có thể chen chân vào trỗ trống để cân bằng lại thị trường.
Nhã Gia là một trong những gia tộc đó, Nhã Gia chuyên kinh doanh về trang sức đá quý, dạo gần đây họ phát hiện ra một mỏ đá quý mới nên đã khai thác được khá nhiều từ đó.
Mà thông tin về Nhã Linh cũng tương đối nhiều, khi Nhã Gia mới khấm khá lên một tí, cô công chúa 'tự xưng' này đã sắm sửa đủ thứ cho cuộc sống của mình.
Những ngôi biệt thự sang trọng, những chiếc xe phiên bản có hạn rồi hàng trăm túi xách, quần áo, phụ kiện trang sức...
Đặc biệt cô nàng này rất thích tổ chức tiệc tùng, mỗi bữa tiệc của cô lại đủ lớn và thiệt hại lại không hề nhỏ chút nào.
Nhìn những hình ảnh mà Nhã Linh đăng trên trang web cá nhân của mình, cô thật sự không chịu nổi.
Người như vầy sao lại có cam đảm nhận làm Hàn phu nhân chứ.
Đột nhiên An Thuần nhìn xuống cách ăn mặc của bản thân. Áo sơ mi trắng, quần bò cạp cao sơ vin.
Cô có hơi đơn giản đúng không?
Những thứ đồ này cô đều lấy tròn tủ đồ mà Hàn Tử Thần mua cho, cô đoán chúng chắc là rẻ nhất rồi.
An Thuần lại nhìn vào bức ảnh chụp chiếc túi mới nhất mà Nhã Linh vừa mua, hình như hơn chục tỉ gì đấy.
Rồi cô lại nhìn sang chiếc vali mà Hàn Tử Thần tặng cho cô, nó đơn giản hơn rất nhiều.
Hai khung cảnh cứ lặp đi lặp lại trong mắt khiên An Thuần không thể ngừng suy nghĩ về nó, mãi đến khi cô không chịu được nữa mới quay lên hỏi Hàn Tử Thần.
"Thần, có phải em quê mùa và lỗi thời lắm không?"
Trông cô ta có vẻ khá trẻ, có khi còn nhỏ tuổi hơn cô. Mà đấy là vẻ bề ngoài thôi, trên người mặc chiếc váy màu đen ôm sát ngắn hơn đầu gối.
Nhìn vào có vẻ hợp thời trang lắm nhưng nếu mặc như vậy đi làm thì không khỏi gây khó chịu cho người khác, đặc biệt trên người cô ta còn chứa đầy cái mùi nước hoa nồng nàn rẻ tiền nào đấy.
Là Hàn phu nhân 'phiên bản gốc' cô không thể nào để cho người khác dùng thân phận của mình làm những chuyện đáng xấu hổ như bị bảo vệ bắt và đuổi ra khỏi công ty của chính chồng mình được.
"Có chuyện gì?"
"Thư kí An." Chuyện An Thuần và Hàn Tử Thần hầu như chỉ có những lãnh đạo cấp cao trong công ty mới biết, những người này bảo vệ ở tầng dưới nên cũng chỉ biết cô là thư kí của chủ tịch mà thôi.
Hai người bảo vệ nhìn nhau rồi thả Hàn phu nhân giả ra, "Cô gái này đột nhiên xông vào công ty, không hề có thẻ nhân viên trên người."
Thẻ nhân viên được Thiên Hà phát cho mọi người khi họ được công ty nhận vào làm, ở đây chỉ ai có thẻ mới được phép ra vào, cho dù là người thân của nhân viên cũng không được phép.
"Vậy sao?" An Thuần liếc nhìn ánh mắt đầy trào phúng qua người con gái kia, "Cô có gì chứng minh cô là vợ của chủ tịch vậy?"
"Cô là ai?" Ánh mắt cô ta hung hăng nhìn An Thuần.
"Trả lời câu hỏi của tôi trước." Giọng An Thuần cứng lại, điệu bộ diễu cợt lúc nãy đã biến mất.
"Tôi là Nhã Linh, thiên kim tiểu thư của Nhã Gia. Từ nhỏ hai chúng tôi đã đính ước với nhau rồi." Nhã Linh tỏ vẻ ta đây cao quý lắm.
"Vậy tên của chủ tịch là gì vậy?" An Thuần mỉm cười nhẹ một cái, bộ dạng đang xem kịch hay.
"Ha..." Nhã Linh cười lớn một tiếng, "Cô bị điên sao, đến cả chủ tịch của mình mà cũng không biết tên! Tên của anh ấy là... Hàn..."
Nhã Linh đột nhiên cứng họng, mãi mấy giây sau trừng mắt nhìn An Thuần tức giận.
"Sao vậy?" An Thuần vẫn tỏ vẻ trêu ngươi như vậy.
"Mày... mày gài tao?"
"Oh... No... Tôi chỉ muốn biết họ tên đầy đủ của Hàn Tử Thần là gì thôi!"
Ngay lúc Nhã Linh vẫn còn đang ngây người vì lời nói của cô, An Thuần quay sang hai tên bảo vệ vẫn còn ngơ ngác ở đó.
"Lôi người ra. Hai bảo vệ mà không xử lí được chuyện này thì chuẩn bị nhận lương đi."
An Thuần quay lưng bước thẳng vào cửa công ty, chuyện này cô cứ vậy rồi bỏ qua mà thôi.
Thật ra cô cũng muốn hỏi Hàn Tử Thần với Nhã Linh kia có chuyện gì nhưng cô lại không dám mở lời, mà thật ra cô cũng biết câu trả lời rồi.
Theo phong cách Hàn Tử Thần thì sẽ là.
"Ai?"
"Đó là tên một người?"
"Nhã Gia muốn nghỉ hưu hết rồi?"
...
An Thuần nghĩ đến mà cô thở dài, sau đó là tiếng *tinh của thang máy.
Mới suy nghĩ một lúc thôi mà cô đã đến phòng làm việc rồi. An Thuần mở ra đã thấy Hàn Tử Thần bên trong, "Chào buổi sáng."
Hàn Tử Thần ngồi trên phòng làm việc nghe thấy tiếng cửa mở anh cũng đoán được là ai rồi, chỉ có duy nhất một người vào phòng anh mà không cần gõ cửa.
"Có việc sao?" Hàn Tử Thần nhìn qua đồng hồ, cô trễ vài phút.
"Xử lí xong rồi." An Thuần mỉm cười như không bước vào bàn làm việc của mình.
Nhìn đống tài liệu đã được xử lí xong chất đống bên cạnh máy tính, cô cười hạnh phúc nhìn vào người đàn ông trước mặt.
"Em có thể làm việc mà!"
"Anh biết, là anh muốn làm hộ em thôi!"
"Anh bận..." như vậy. Vài chữ sau cô chưa kịp thốt lên đã bị ánh mắt của Hàn Tử Thần ngăn lại.
"Cảm ơn anh!"
"..."
Thấy Hàn Tử Thần lại tập trung vào việc An Thuần mới mở máy tính lên.
'Giờ làm gì nhỉ?'
Công việc đã được Hàn Tử Thần xử lí hộ cô nên hiện tại cô rất rảnh, chợt nhớ đến người phụ nữ lúc nãy cô mới đặt tay lên bàn phím.
'Nhã Gia...'
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy tên của gia tộc này.
Trong lúc chờ mạng load, An Thuần chợt nghe thấy tiếng nói nhẹ.
"Cảm ơn em!"
"..." An Thuần không phản ứng lại, vì cô đứng hình luôn rồi.
Mất một lúc để cô xác định người vừ nói là Hàn Tử Thần, sau khi chắc chắn cô cũng không nhìn anh nữa.
Nhìn vào một loạt các tin tức vào Nhã Gia trên máy tính, cô cười nhẹ, "Không có gì! Nếu là anh thì không sao cả."
Mất một thời gian để An Thuần đọc hết thông tin về Nhã Gia, một lúc sau cô mới tổng kết lại.
Sau khi hai gia tộc lớn biến mất, một số gia tộc khác đã có thể chen chân vào trỗ trống để cân bằng lại thị trường.
Nhã Gia là một trong những gia tộc đó, Nhã Gia chuyên kinh doanh về trang sức đá quý, dạo gần đây họ phát hiện ra một mỏ đá quý mới nên đã khai thác được khá nhiều từ đó.
Mà thông tin về Nhã Linh cũng tương đối nhiều, khi Nhã Gia mới khấm khá lên một tí, cô công chúa 'tự xưng' này đã sắm sửa đủ thứ cho cuộc sống của mình.
Những ngôi biệt thự sang trọng, những chiếc xe phiên bản có hạn rồi hàng trăm túi xách, quần áo, phụ kiện trang sức...
Đặc biệt cô nàng này rất thích tổ chức tiệc tùng, mỗi bữa tiệc của cô lại đủ lớn và thiệt hại lại không hề nhỏ chút nào.
Nhìn những hình ảnh mà Nhã Linh đăng trên trang web cá nhân của mình, cô thật sự không chịu nổi.
Người như vầy sao lại có cam đảm nhận làm Hàn phu nhân chứ.
Đột nhiên An Thuần nhìn xuống cách ăn mặc của bản thân. Áo sơ mi trắng, quần bò cạp cao sơ vin.
Cô có hơi đơn giản đúng không?
Những thứ đồ này cô đều lấy tròn tủ đồ mà Hàn Tử Thần mua cho, cô đoán chúng chắc là rẻ nhất rồi.
An Thuần lại nhìn vào bức ảnh chụp chiếc túi mới nhất mà Nhã Linh vừa mua, hình như hơn chục tỉ gì đấy.
Rồi cô lại nhìn sang chiếc vali mà Hàn Tử Thần tặng cho cô, nó đơn giản hơn rất nhiều.
Hai khung cảnh cứ lặp đi lặp lại trong mắt khiên An Thuần không thể ngừng suy nghĩ về nó, mãi đến khi cô không chịu được nữa mới quay lên hỏi Hàn Tử Thần.
"Thần, có phải em quê mùa và lỗi thời lắm không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.