Ông Xã Yêu Quý: Vợ Yêu Chồng Rất Nhiều
Chương 66: Cứu người rồi trở về
An Nhĩ Thuần
21/07/2021
"Chị đây không thích động tay động chân lắm nên mấy đứa thông cảm nha!" An Nguyệt mỉm cười nhìn mấy thằng trước mặt đang chuẩn bị vung tay lên.
"Cô ta nói gì vậy?" Một đàn em đằng sau hỏi.
"Quan tâm làm gì! Hôm nay nhất định phải bắt được cậu ta về cho ông chủ."
Hôm nay sao?
Vậy đây không phải là lần đầu tiên cậu ta bị bắt.
"Rốt cuộc cậu làm gì ở đây vậy chứ?" An Nguyệt đặt Từ Vũ ngồi xuống, vừa trò chuyện với hắn vừa đỡ lấy mấy đòn đánh của đám người kia.
"Cô mau chạy đi." Từ Vũ vật vã ôm bụng nhưng vẫn cố gắng nói.
"Tôi chờ lời giải thích từ cậu."
Nói xong một mình An Nguyệt lao vào bốn năm tên ở đó, người nào cũng cao hơn cô nửa cái đầu, cơ thể thì cường tráng vô cùng chứng tỏ họ thường xuyên tập võ.
Những thế võ họ dùng tất nhiên cũng không phải dạng bình thường gì. An Nguyệt ban đầu phải đỡ mấy đòn đánh để có thể tìm ra điểm yếu của họ.
Cũng may là mấy người này lại có điểm yếu rất lớn trên cơ thể.
Tiếng đánh nhau ở trong con hẻm ngày càng lớn không khỏi thu hút những con người ở gần đây, họ tất nhiên không đủ can đảm để vào xem bên trong sảy ra chuyện gì.
Nhưng điều họ có thể làm, đó là gọi cảnh sát.
Nghe thấy tiếng còi xe vang đến ngày càng gần, động tác của An Nguyệt cũng ngày một nhanh và dứt khoát hơn.
Bây giờ dù cô đã có một thân phận mới nhưng tốt nhất vẫn không nên dính tới cảnh sát thì sẽ đỡ phiền phức hơn.
Sau khi xử lí xong đám người đó cô mới quay lại đỡ Từ Vũ vẫn còn ngơ ngác ngồi đó.
Trước mắt cứ bỏ qua tâm trạng của hắn, cô đỡ hắn lên vai rồi bước về ngõ đối diện với phía cảnh sát tới.
Vừa rời khỏi đó, đằng sau cô đã nghe thấy tiếng vọng của mấy tên cảnh sát vô cùng rõ ràng.
"Đứng yên."
"Không được cử động."
"Mời các anh về đồn cho lời khai."
"..."
Vài tiếng còng tay và tiếng lạch cạch của chìa khoá vang lên.
Trước khi nghe được nó thì An Nguyệt đã rời khỏi con hẻm rồi.
Những ánh sáng chói loá của đèn đường đập thẳng vào mắt Từ Vũ khiến anh phải lấy tay lên che lại, trước mắt vẫn không thể tin được An Nguyệt là người xử lí đám người lúc nãy.
Một lúc sau, khi An Nguyệt bắt được một chuyến xe taxi thì Từ Vũ mới tỉnh lại.
"Sao cô lại ở đây?"
"Tôi có chút việc. Cậu thì sao? Tôi nghĩ những hậu cần như cậu phải luôn theo sát Hàn Tử Thần chứ?"
"Tôi nhận lệnh của cậu ta."
"Điều tra Bạch Gia sao?"
"Cô biết?"
"Không chuyện gì người An Gia không biết cả."
"..."
Thở dài một cái, An Nguyệt mới nói tiếp: "Chắc tôi sẽ phải đi gặp cậu ta."
"..."
Người lái taxi lúc này tất nhiên không thể hiểu hai người đang nói gì, chỉ thấy người con trai đang khó khăn ôm bụng ông mới tốt bụng lên tiếng.
"Hai người cãi nhau sao? Cậu này chắc không phải đang bị thương chứ?"
"Cháu không sao." Từ Vũ dùng Tiếng Anh để giao tiếp.
"Cháu không sao thật chứ? Hai cháu con trẻ cãi nhau là chuyện bình thường thôi." Ông chú đó cũng nói Tiếng Anh lại, ánh mắt không khỏi ánh lên những tia ẩn ý.
"Anh cháu thích đi đánh nhau nên mới ra nông nỗi này đấy! Cháu khuyên anh ấy đến bệnh viện mà không được. Anh nói con trai đến bệnh viện vì những vết thương như vầy thì thật xấu hổ." An Nguyệt tuôn một mạch Tiếng Pháp cắt đứt suy nghĩ của ông chú.
Sao ông chú này lại nghĩ cô và cậu ta yêu nhau được chứ?
Ánh mắt cô còn chưa kém đến thế đâu.
Từ Vũ tất nhiên không thể theo kịp tiến độ của cô, anh trước giờ chưa từng học Tiếng Pháp nên không rành lắm.
————
Ban đầu An Nguyệt định thuê một phòng riêng cho Từ Vũ ở nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô không cần phải tốn thêm tiền như vậy.
Dù sao thì phòng của cô cũng có hai cái giường, thôi thì ở chung một phòng cho tiện, đằng nào mai cô cũng phải trả phòng thôi.
"Cậu tắm rửa rồi thay quần áo đi!" An Nguyệt đưa một túi đồ cho Từ Vũ rồi đẩy anh vào phòng tắm, túi đồ đó khi nãy cô đã mua ở siêu thị nhỏ của khách sạn.
Từ Vũ sau khi bị đẩy vào phòng tắm thì đầu óc anh mới như được hoạt động trở lại, dù có hơi khó khăn trong việc cởi bỏ quần áo nhưng sau một lúc loay hoay anh cũng làm được.
An Nguyệt ở ngoài lại lấy máy tính của mình ra, Hàn Gia đã hứa sẽ điều tra thử nên chắc họ cũng đang hành động.
Bây giờ cô chỉ có một mình, tạm thời cứ phải hợp nhất với bọn họ đã.
Hành động riêng lẻ thị thuận lợi thật nhưng cô chưa đủ thông tin.
Từ Vũ tắm xong thì bữa tối cũng đã được khách sạn chuẩn bị rồi, sau khi anh ăn xong thì An Nguyệt đưa cho anh hai viên thuốc hạ sốt.
"Uống vào rồi xử lí vết thương đi, tối nay anh mà sốt thì tôi không rảnh chăm sóc anh đâu."
"Cảm ơn." Từ Vũ đỡ lấy viên thuốc rồi uống luôn, sau đó anh mới bôi thuốc vào vết thương của mình.
Tối đó Từ Vũ lên cơn sốt thật, đúng như lời nói, An Nguyệt tất nhiên không rảnh để chăm sóc cho anh. Nhưng cũng may là có tác dụng của thuốc, Từ Vũ ngủ một mạch đến sáng cũng khiến anh cảm thấy đỡ hơn.
———
"Tỉnh chưa?"
Từ Vũ lơ mơ tỉnh dậy đã thấy khuôn mặt của An Thuần được phóng to trước mặt mình.
"Rồi." Né tránh ánh mắt đó, Từ Vũ biết đây không phải An Thuần.
"Tỉnh dậy thì ăn sáng đi. Tí nữa chúng ta sẽ về thành phố H."
"Tôi chưa thể về được."
"Cậu có ở đây trăm năm nữa thì cũng không điều tra được gì đâu." An Nguyệt không phải khinh thường khả năng của Từ Vũ mà là cô nghi ngờ Bạch Gia đang cố đánh lạc hướng.
Vốn dĩ ở đây chả có gì hết.
Vì vậy cô cần biết Hàn Gia và Phong Gia đã điều tra được những gì rồi để có thể lên kế hoạch mới. Hơn nữa, chắc cũng đến lúc cô phải liên lạc với họ rồi.
————
Mọi kế hoạch được An Nguyệt đưa đẩy một cách tỉ mỉ, mãi cho đến khi Từ Vũ đứng trước mặt Hàn Tử Thần anh vẫn chưa hiểu tại sao mình lại cô thức hành động theo cô như vậy.
Hàn Tử Thần có chút ngạc nhiên khi biết An Thuần đi cùng Từ Vũ, đã nửa năm rồi, một nửa năm anh không được nhìn thấy khuôn mặt của cô.
Ngay khi Từ Vũ xuất hiện cùng An Thuần thì mọi cảm xúc kìm nén trong anh như lại được toả ra, hoá ra anh vẫn không thể nào quên được cô.
Trong phòng họp nhỏ gồm Hàn Tử Thần, An Nguyệt và Từ Vũ.
"Hàn Tử Thần, mấy người điều tra Bạch Gia đến đâu rồi?" An Nguyệt muốn biết điều này càng nhanh càng tốt.
"Chúng tôi phát hiện Bạch Gia đột nhiên xuất hiện thêm một hòn đảo không rõ nguyên nhân." Hàn Tử Thần đã lấy được lại vẻ điềm đạm thường ngày.
"Có điều tra được họ làm gì trên đó không?"
"Họ đã lập một cơ sở nghiên cứu thứ gì đó." Phong Vĩ đẩy cửa bước vào cùng Hàn Gia Phong và Phong Vũ.
"Vậy tôi đi thẳng vào vấn đề luôn. Tôi sẽ liên lạc với An Gia để có thêm người trợ giúp, nhưng chỉ có thể dẫn theo ba người."
"Tôi đi." Hàn Tử Thần và Phong Vĩ đồng thanh lên tiếng.
"Tôi cũng đi nữa." Từ Vũ đứng sau cũng lên tiếng.
"Vậy được, thời gian cấp bách, chuẩn bị một chiếc máy bay cho tôi. Hai ngày sau chúng ta xuất phát."
An Nguyệt lần này không có ý kiến gì cả, dù sao thì ai đi cũng như nhau cả thôi. Khi họ trở về thì đâu lại vào đấy mà.
Cái cô cần quan tâm bây giờ là sự im lặng của Bạch Gia, cô cần phải nhanh chóng xác định được thứ họ nghiên cứu có phải điều mà cô lo sợ không.
"Cô ta nói gì vậy?" Một đàn em đằng sau hỏi.
"Quan tâm làm gì! Hôm nay nhất định phải bắt được cậu ta về cho ông chủ."
Hôm nay sao?
Vậy đây không phải là lần đầu tiên cậu ta bị bắt.
"Rốt cuộc cậu làm gì ở đây vậy chứ?" An Nguyệt đặt Từ Vũ ngồi xuống, vừa trò chuyện với hắn vừa đỡ lấy mấy đòn đánh của đám người kia.
"Cô mau chạy đi." Từ Vũ vật vã ôm bụng nhưng vẫn cố gắng nói.
"Tôi chờ lời giải thích từ cậu."
Nói xong một mình An Nguyệt lao vào bốn năm tên ở đó, người nào cũng cao hơn cô nửa cái đầu, cơ thể thì cường tráng vô cùng chứng tỏ họ thường xuyên tập võ.
Những thế võ họ dùng tất nhiên cũng không phải dạng bình thường gì. An Nguyệt ban đầu phải đỡ mấy đòn đánh để có thể tìm ra điểm yếu của họ.
Cũng may là mấy người này lại có điểm yếu rất lớn trên cơ thể.
Tiếng đánh nhau ở trong con hẻm ngày càng lớn không khỏi thu hút những con người ở gần đây, họ tất nhiên không đủ can đảm để vào xem bên trong sảy ra chuyện gì.
Nhưng điều họ có thể làm, đó là gọi cảnh sát.
Nghe thấy tiếng còi xe vang đến ngày càng gần, động tác của An Nguyệt cũng ngày một nhanh và dứt khoát hơn.
Bây giờ dù cô đã có một thân phận mới nhưng tốt nhất vẫn không nên dính tới cảnh sát thì sẽ đỡ phiền phức hơn.
Sau khi xử lí xong đám người đó cô mới quay lại đỡ Từ Vũ vẫn còn ngơ ngác ngồi đó.
Trước mắt cứ bỏ qua tâm trạng của hắn, cô đỡ hắn lên vai rồi bước về ngõ đối diện với phía cảnh sát tới.
Vừa rời khỏi đó, đằng sau cô đã nghe thấy tiếng vọng của mấy tên cảnh sát vô cùng rõ ràng.
"Đứng yên."
"Không được cử động."
"Mời các anh về đồn cho lời khai."
"..."
Vài tiếng còng tay và tiếng lạch cạch của chìa khoá vang lên.
Trước khi nghe được nó thì An Nguyệt đã rời khỏi con hẻm rồi.
Những ánh sáng chói loá của đèn đường đập thẳng vào mắt Từ Vũ khiến anh phải lấy tay lên che lại, trước mắt vẫn không thể tin được An Nguyệt là người xử lí đám người lúc nãy.
Một lúc sau, khi An Nguyệt bắt được một chuyến xe taxi thì Từ Vũ mới tỉnh lại.
"Sao cô lại ở đây?"
"Tôi có chút việc. Cậu thì sao? Tôi nghĩ những hậu cần như cậu phải luôn theo sát Hàn Tử Thần chứ?"
"Tôi nhận lệnh của cậu ta."
"Điều tra Bạch Gia sao?"
"Cô biết?"
"Không chuyện gì người An Gia không biết cả."
"..."
Thở dài một cái, An Nguyệt mới nói tiếp: "Chắc tôi sẽ phải đi gặp cậu ta."
"..."
Người lái taxi lúc này tất nhiên không thể hiểu hai người đang nói gì, chỉ thấy người con trai đang khó khăn ôm bụng ông mới tốt bụng lên tiếng.
"Hai người cãi nhau sao? Cậu này chắc không phải đang bị thương chứ?"
"Cháu không sao." Từ Vũ dùng Tiếng Anh để giao tiếp.
"Cháu không sao thật chứ? Hai cháu con trẻ cãi nhau là chuyện bình thường thôi." Ông chú đó cũng nói Tiếng Anh lại, ánh mắt không khỏi ánh lên những tia ẩn ý.
"Anh cháu thích đi đánh nhau nên mới ra nông nỗi này đấy! Cháu khuyên anh ấy đến bệnh viện mà không được. Anh nói con trai đến bệnh viện vì những vết thương như vầy thì thật xấu hổ." An Nguyệt tuôn một mạch Tiếng Pháp cắt đứt suy nghĩ của ông chú.
Sao ông chú này lại nghĩ cô và cậu ta yêu nhau được chứ?
Ánh mắt cô còn chưa kém đến thế đâu.
Từ Vũ tất nhiên không thể theo kịp tiến độ của cô, anh trước giờ chưa từng học Tiếng Pháp nên không rành lắm.
————
Ban đầu An Nguyệt định thuê một phòng riêng cho Từ Vũ ở nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô không cần phải tốn thêm tiền như vậy.
Dù sao thì phòng của cô cũng có hai cái giường, thôi thì ở chung một phòng cho tiện, đằng nào mai cô cũng phải trả phòng thôi.
"Cậu tắm rửa rồi thay quần áo đi!" An Nguyệt đưa một túi đồ cho Từ Vũ rồi đẩy anh vào phòng tắm, túi đồ đó khi nãy cô đã mua ở siêu thị nhỏ của khách sạn.
Từ Vũ sau khi bị đẩy vào phòng tắm thì đầu óc anh mới như được hoạt động trở lại, dù có hơi khó khăn trong việc cởi bỏ quần áo nhưng sau một lúc loay hoay anh cũng làm được.
An Nguyệt ở ngoài lại lấy máy tính của mình ra, Hàn Gia đã hứa sẽ điều tra thử nên chắc họ cũng đang hành động.
Bây giờ cô chỉ có một mình, tạm thời cứ phải hợp nhất với bọn họ đã.
Hành động riêng lẻ thị thuận lợi thật nhưng cô chưa đủ thông tin.
Từ Vũ tắm xong thì bữa tối cũng đã được khách sạn chuẩn bị rồi, sau khi anh ăn xong thì An Nguyệt đưa cho anh hai viên thuốc hạ sốt.
"Uống vào rồi xử lí vết thương đi, tối nay anh mà sốt thì tôi không rảnh chăm sóc anh đâu."
"Cảm ơn." Từ Vũ đỡ lấy viên thuốc rồi uống luôn, sau đó anh mới bôi thuốc vào vết thương của mình.
Tối đó Từ Vũ lên cơn sốt thật, đúng như lời nói, An Nguyệt tất nhiên không rảnh để chăm sóc cho anh. Nhưng cũng may là có tác dụng của thuốc, Từ Vũ ngủ một mạch đến sáng cũng khiến anh cảm thấy đỡ hơn.
———
"Tỉnh chưa?"
Từ Vũ lơ mơ tỉnh dậy đã thấy khuôn mặt của An Thuần được phóng to trước mặt mình.
"Rồi." Né tránh ánh mắt đó, Từ Vũ biết đây không phải An Thuần.
"Tỉnh dậy thì ăn sáng đi. Tí nữa chúng ta sẽ về thành phố H."
"Tôi chưa thể về được."
"Cậu có ở đây trăm năm nữa thì cũng không điều tra được gì đâu." An Nguyệt không phải khinh thường khả năng của Từ Vũ mà là cô nghi ngờ Bạch Gia đang cố đánh lạc hướng.
Vốn dĩ ở đây chả có gì hết.
Vì vậy cô cần biết Hàn Gia và Phong Gia đã điều tra được những gì rồi để có thể lên kế hoạch mới. Hơn nữa, chắc cũng đến lúc cô phải liên lạc với họ rồi.
————
Mọi kế hoạch được An Nguyệt đưa đẩy một cách tỉ mỉ, mãi cho đến khi Từ Vũ đứng trước mặt Hàn Tử Thần anh vẫn chưa hiểu tại sao mình lại cô thức hành động theo cô như vậy.
Hàn Tử Thần có chút ngạc nhiên khi biết An Thuần đi cùng Từ Vũ, đã nửa năm rồi, một nửa năm anh không được nhìn thấy khuôn mặt của cô.
Ngay khi Từ Vũ xuất hiện cùng An Thuần thì mọi cảm xúc kìm nén trong anh như lại được toả ra, hoá ra anh vẫn không thể nào quên được cô.
Trong phòng họp nhỏ gồm Hàn Tử Thần, An Nguyệt và Từ Vũ.
"Hàn Tử Thần, mấy người điều tra Bạch Gia đến đâu rồi?" An Nguyệt muốn biết điều này càng nhanh càng tốt.
"Chúng tôi phát hiện Bạch Gia đột nhiên xuất hiện thêm một hòn đảo không rõ nguyên nhân." Hàn Tử Thần đã lấy được lại vẻ điềm đạm thường ngày.
"Có điều tra được họ làm gì trên đó không?"
"Họ đã lập một cơ sở nghiên cứu thứ gì đó." Phong Vĩ đẩy cửa bước vào cùng Hàn Gia Phong và Phong Vũ.
"Vậy tôi đi thẳng vào vấn đề luôn. Tôi sẽ liên lạc với An Gia để có thêm người trợ giúp, nhưng chỉ có thể dẫn theo ba người."
"Tôi đi." Hàn Tử Thần và Phong Vĩ đồng thanh lên tiếng.
"Tôi cũng đi nữa." Từ Vũ đứng sau cũng lên tiếng.
"Vậy được, thời gian cấp bách, chuẩn bị một chiếc máy bay cho tôi. Hai ngày sau chúng ta xuất phát."
An Nguyệt lần này không có ý kiến gì cả, dù sao thì ai đi cũng như nhau cả thôi. Khi họ trở về thì đâu lại vào đấy mà.
Cái cô cần quan tâm bây giờ là sự im lặng của Bạch Gia, cô cần phải nhanh chóng xác định được thứ họ nghiên cứu có phải điều mà cô lo sợ không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.