Chương 11
Đang cập nhật
20/11/2014
Tụi nó kéo nhau vào 1 cái quán khá đẹp tuy có vẻ bình dân chút xíu
-mấy pà với ăn gì?còn 2 lão “ôn thần” này nữa, ăn gì nói mau lên cho người ta gọi chứ? –nhỏ Ánh nói với nó và My nhẹ nhàng bao nhiều thì hung thần với 2 anh bấy nhiêu
-nè, pà có cần tỏ thái độ thế không hả? – Minh Trí
-tụi tui chỉ muốn làm quen với bạn mới thôi mà-Quang Nhật
-hứ, ăn gì nói mau. Dài dòng! –Ánh
Để cắt đứt cái đám “nhộn nhịp” nó đành lên tiếng mở lời
-thôi đi, vào quán mà mấy ông với mấy pà cãi nhau ỏm tỏi vầy đấy, người ta cười cho. Đi cùng cho vui cũng được mà. hìhì, cho tui 1 ly sôcôla, 1dâu, 1 dừa, 1 cam trước đi, có gì tí gọi tiếp nhé
Nó nói xong thì cả bọn nhìn nó không chớp mắt, riêng Minh Trí & Quang Nhật thì miệng há to hết cỡ. nó thấy pạn nó thế thì lấy tay đưa qua đưa lại trước mặt mấy đứa pạn
-ê, bị sao vậy? Có chuyện gì vậy? Sao thế?
-ê Lùn ơi, pà heo đầu thai à? Sao ăn lắm thế? –My hỏi nó còn mấy người còn lại thì hình như ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời
-còn ít mà. tui đingj từ từ ăn tiếp nữa đó chớ –nó ngô nghê trả lời để cho pạn nó sắp ngất trên cành quất với nó
-thôi gọi món đi mau rồi ăn nào –nó nói với mấy nhỏ
Sau khi gọi món cho cả bọn thì…
-ế, sao khi nãy 2 pà kêu tôi ăn nhiều mà giờ thì*nó chỉ vào những gì chị nhân viên bê ra bàn nó của 2 nhỏ pạn* nhìn xem, 2 pà ăn có thua gì tui đấu chớ.
-tại pà nhìn xem đi, pà lùn bé tẹo, lại nhỏ con ăn thế là nhiều quá chứ còn gì nữa. –My
-chuẩn –Ánh và 2 ông pạn đưa nhau giơ ngón tay cái lên tán thưởng
-hứ, tui ăn nhiều vậy đấy. Được hông? Lùn là ăn ít à? –nó trương mồm lên cãi
-không ai cấm pà ăn nhiều hết, chỉ tại tụi tui ngạc nhiên thôi. Mà tui có câu này muốn hỏi. –Ánh
-pà hỏi đi, còn làm bộ “tui có câu này muốn hỏi nữa chớ”-nó bỉu môi
-coi mặt pà kìa. Nè, pà trả lời đi, cái tên Duy hâm đó có ăn hiếp pà không? Có thì nói tui xử cho- My hùng hồn
-đúng đó cứ nói, tên nhiều chuyện đó mà bắt nạt pà thì cứ kêu tụi này *vỗ ngực tự cao* tụi tui đảm bảo không để hắn toàn mạng mà –Ánh
-ủa là sao? -2 anh
- trăng sao gì? Hỏi thì có đầu có duôi chớ. Rõ vô duyên!!! –Ánh
-thì lúc nãy nói gì mà Duy hâm ăn hiếp Linh ấy. Sao lại thế được? – Trí
-ê ông ở trên trời mới ghé thăm trái đất xinh tươi của tụi tui à? hỏi câu vớ vẩn! –Ánh
-ê trái đất nào là của pà vậy? Sở hữu vừa thôi
-à, tui nhớ rồi khi hồi đó mấy ổng không có mặt nên không biết-My
-hèn gì nhìn cái mặt cưới tưởng heo xổng chuồng! Ngu kinh ha –Ánh xỉa xói
-thôi nha, đừng có thấy tụi tui im lặng là lấn lướt nhá –Trí
-thế có chuyện gì vậy?-Nhật
-à chuyện là pà Linh là ôsin của tên hâm bạn mấy ông đó –Ánh
-hả??? Thiệt hả? -2 anh
Sau đó cả bọn nhìn lại nhân vật chính của câu chuyện mà nãy giờ chưa thấy phản ứng gì thì…té xỉu. Đơn giản vì nãy giờ nó có nghe đâu, nó thản nhiên ăn như “ỉn” và không đẻ ý gì đến cuộc trò chuyện nãy giờ
-nè -4 người đồng thanh
-ơ hả? –nó đưa bộ mặt vô tội lên nhìn mấy đứa pạn
-pà có thôi ăn đi không. –Ánh
-sao? –nói hỏi lại
-thôi không có gì đâu, pà ăn tiếp đi _My nói
-thế tui ăn típ nhé. Mà mấy ông không ăn đi? Mấy pà nữa, kem tan hết rồi kìa. –nó hỏi xong chưa kịp nhận câu trả lời từ tụi pạn thì…- chị ơi. Cho em thêm 2 ly dừa, 2 dâu, 2 cam và 3 sôcôla nha chị
-nè, pà ăn vầy sao ốm nhom, gầy còm mà “nhùn” ghê thế? –My thắc mắc
-tui cũng chả biết nữa, ăn thì nhiều mà mập chẳng bao nhiêu pà ơi
-pà khác người ghê hen. Nhìn ốm yếu mà ăn thuộc dạng “khủng bố” ghê luôn – chọc nó
-thôi ăn mau đi, hôm nay tui có việc gấp – nó
-việc gì thế? –cả 4 đồng thanh
-cái này là bí mật, hìhì
20 phút sau….
-chị ơi bao nhiêu vậy ạ? –nó hỏi chị bán hàng
-của em là 600.000đ –chị bán hàng hiền lành
- dạ –nói xong nó rút ví ra lấy tiền thì…
-pà cất tiền đi, để đó tụi tui trả cho. -My
-đúng đó, pà làm cực khổ mới có tiền mà, cứ để đó có khi cần dùng đến. Chầu này tụi tui khao. –Ánh
-sao thế được, coi như lễ làm quen bạn mới. –nó
-pà làm vậy thì thể diện của tụi tui để đâu đây? Đi ăn mà để con gái trả tiền thì nhục lắm, nhất là với 2 vị hoàng tử đẹp trai như vầy. Để pà trả tiền thì ôi thôi…mai tụi tui sẽ là tâm điểm của trường thông qua mấy cái loa phát thanh*hất mặt về 2 chị nhà mình* này mất
-đương nhiên rồi, biết thế là tốt -2 nhỏ nghênh mặt
-biết ngay mà, 2 pà đâu dễ cho tụi tui theo- 2 anh
-để tui trả à –nó nài nỉ
-thì pà cứ cất tiền đó đi, thể nào mai tụi mình cũng làm 1 chầu nữa mà lo gì. Khi đó cho pà trả thoải mái, còn bây giờ thì *nhìn 2 anh* -My
-biết rồi, khỏi nhìn kiểu “ăn tười nuốt sống” đó đi, phát ghê –Nhật
-ngon nói lại đi –My
-thôi nào, vậy mai tụi tui cũng được đi nữa đúng hông? – Nhật làm như kon nít
-được mà, đi chung cho vui -nó
-Linh ơi pà dễ thương ghê đó -2 anh nịnh vì được cho đi chung
2 anh trả tiền xong thì cả đám giải tán, nó thì đến công viên….
-a kia rồi. Sao thoát khỏi tay ta –nó tự lảm nhảm 1 mình
Tách..tách..tách
-đẹp quá, gtóc chụp chuẩn thiệt, mà cũng phải, ai chớ mình chụp là phải đẹp không cần bàn cãi gì hết. Haha –giây phút điên loạn của nó
-cái gì đẹp cơ?-có tiếng người hỏi làm nó giật mình suýt chút là rơi cái điện thoại
-ÁAAAAAAAAAA-nó hét lên như con lợn chọc tiết
-làm gì mà la ghê thế? Làm gì mờ ám hả?-Nhỏ My nhìn nó gian gian
-ơ… đâu có…không có gì hết á –nó lắp bắp
-làm gì mà nói lắp ghê thế? Bộ pà làm gì “mờ ám” thiệt hả? –Ánh
-không có mà tui….-nó chưa kịp nói hết câu thì cái điện thoại của nó đã nằm trên tay nhỏ My
-để tui xem, khi nãy tui thấy pà làm gì với cái điện thoại ấy
-không được, không được mà. –nó nhảy lên để lấy lại cái điện thoại nhưng…pạn thử nghĩ xem với chiều cao 1m50 đọ với người cao 1m72 thì sao nhỉ, còn chưa nói nhỏ My còn đưa cái điện thoại lên tít trên cao nên nếu nó có nhảy mấy cũng chả với tới được
-pà giữ nhóc lùn này cái coi Ánh, loi choi vầy sao tui xem được-My nói xong thì nhỏ Ánh liền thi hành và tóm nó
-á à, pà có sở thích quái ghê ta. Nhưng mà nhìn người trong hình quen quen-My
-đưa tui xem nào, tui cũng muốn xem nữa-Ánh
-hình như là cặp của Khánh –Yến ngồi trên bàn mình này. Á à, chụp lén nhá, tui méc 2 tụi nó cho coi –Ánh nói
-thui mà, mấy pà trả lại điện thoại ình đi mà, lỡ tụi nó đi thì phí –nó năn nỉ
Phải 5’ nhỏ Ánh mới trả lại điện thoại cho nó nhưng….cặp đôi kia đã đi từ hồi nào mất rồi. Nó rưng rưng mít ướt bắt đền 2 nhỏ pạn.
-huhu, canh chừng cả buổi.
-pà thôi đi, kẻo tui méc 2 tụi nó cho bây giờ –My hăm dọa
-thôi đi nít ranh, còn khối gì cả mớ cặp kia cho pà chụp, muốn tui với nhỏ My sẽ tìm cho pà chụp từ sáng đến tối lun –Ánh
-thiệt nhá -nó
-đấy đấy, mới um sùm mà giờ lại cười hihi đấy, con nít lắm nhá-My nói rồi bẹo má nó làm nó la oai oái
Tụi nó bắt đầu leo lên xe chào tạm biệt nhau rồi đứa nào đường nấy về nhà. Trước khi đi 2 nhỏ pạn còn dặn
-nè, tên hâm hấp ấy mà ăn hiếp nhớ gọi tụi tui đó. Tụi tui sẽ đến và xử hắn bất kì lúc nào
-ok, biết mà. lúc nãy mấy pà lo cho tui làm tui vui lắm
-có gì đâu, thôi về đi kẻo trễ. Làm ôsin như pà có mà bị chủ la rầy vì tội ăn nhiều với ham chơi quá, coi mà có ngày cạp đất đấy Lùn ơi-My
-ui biết hùi mà. thôi về đây, tạm biệt nhé-nó
Nó lê bước vào nhà chưa kịp xỏ đôi dép heo đi trong nhà thì
-nhóck làm gì mà giờ mới về vậy? –hắn
-con đi học có vui không? có nhiều pạn không co n?- mẹ hắn
-vui lắm cô ơi, quen toàn pạn tốt. Hihi, họ thật tốt bụng chớ đâu có như ai kia *liếc hắn* chơi xấu con, đưa con vào nhầm lớp “tí hon” là con giới thiệu mỏi cả miệng, nói chuyện làm quen xong hết lại té ra mình nhầm lớp. Ê mặt lắm cô ạ –nó kể tội hắn
-đấy cái thằng này nhiều khi cô tự hỏi “ nó có phải con mình không vậy ta?” đấy con ơi –mẹ hắn được dịp bày tỏ “nỗi lòng”
-mẹ! sao mẹ làm mất thể diện con thế? –hắn làm nũng
-thế hôm nay con đi đâu vậy? –mẹ hắn hỏi nó chả thèm quan tâm đến cái thể diện gì gì đó của thằng con trai
-dạ hôm nay sau khi học con cũng tụi pạn đi ăn kem. Ngon lắm cô ạ –nó vui vẻ
-đi nhiều không con? Sao thằng “phá của” này không đi đâu chơi như con luôn nhỉ? Ở nhà cứ nhảy tưng tửng mệt óc quá –mẹ hắn than
-dạ đi có 5 người cô ạ
-ai mà 5 người?- hăn hỏi
-ê nhiều chuyện nhá –nó lườm
-à cô cũng muốn biết
-dạ là 2 bàn cuối tụi con đi ăn, coi như lễ làm quen đó cô
-thế sao không có tui, tui cũng ở trong 2 bàn chớ bộ? –hắn làm mặt hờn
-kệ ông chớ, biết tin thì đi, không biết ở nhà!
-đáng lẽ nhóck cũng nói cho tui biết chớ
-oa hôm nay các con nói chuyện có đủ chủ vị nữ rồi à? khi trước cô để ý thấy 2 đứa chẳng bao giờ nói như thế cả –mẹ hắn
-tại khi trước con cũng chẳng biết xưng gì nên thế đó cô. Hôm nay đến lớp, biết nhau rồi thì cứ tự nhiên như ở lớp thôi cô ạ, con cũng xưng hô thế với mấy pạn trong lớp vậy đấy cô
-à, mà thôi con vào nhà rồi chuẩn bị ăn cơm nè. hôm nay cô nấu ăn đó
-tuân lệnh-nó chào kiểu quân đội rồi chạy lên phòng của mình
Bữa cơm…
-cái này của tui-nó
-của tui –hắn
Nó và hắn hiện giờ đang tranh nhau 1 miếng thịt nướng trong khi đĩa thịt nướng còn rất nhiều. Tại nó và hắn cùng gắp 1 lượt nên nhất quyết không trao cho đối phương , cố giành nhau bằng mọi giá
-tui chọn trước –nó
-tui mà, nhóck thả ra đi-hắn nói
-đùa à
-vậy thử xem ai thắng
-vậy cho ông đó, nhưng mai sẽ có chuyện đó, ông muốn sao? –nó hăm dọa
-chuyện gì?
-thẻ nhớ- nó mnói chỉ mỗi câu đó mà hiệu quả không ngờ
-chừng nào thì nhóck mới chịu xóa mấy cái đó vậy? –hắn
-tùy-nói xong nó iếng thịt vào mồm nhai ngon lành mặc cho hắn liếc ngang hay liếc dọc
-haha, T.Trư thắng rồi, Duy có đối thủ rồi nhé –mẹ hắn cười vui vẻ
-mẹ toàn bênh nhóck không thôi -hờn
-con mà, à cô ơi chừng nào thì con bắt đầu học làm ôsin vậy cô? –nó hỏi
-để xem nào, con sẽ làm vào các buổi rảnh rỗi tức là các uổi không đi học đó, còn thời gian còn lại thì con có thể đi chơi, ăn uống cùng bạn bè và học hành vì con không phải ôsin nhà này, con chỉ là học việc thôi mà
-vâng ạ
Sau bữa tối nó phụ dọn dẹp và lên giường ngủ ngon lành không quên gọi điện hỏi thăm cả gia đình của nó và đám bạn Tiểu Quỷ*không là nó bị xử đẹp cho xem*. Chỉ có ngày đầu tiên đi học của nó mà tốn của Xuxu nhiều giấy mực quá.
-mấy pà với ăn gì?còn 2 lão “ôn thần” này nữa, ăn gì nói mau lên cho người ta gọi chứ? –nhỏ Ánh nói với nó và My nhẹ nhàng bao nhiều thì hung thần với 2 anh bấy nhiêu
-nè, pà có cần tỏ thái độ thế không hả? – Minh Trí
-tụi tui chỉ muốn làm quen với bạn mới thôi mà-Quang Nhật
-hứ, ăn gì nói mau. Dài dòng! –Ánh
Để cắt đứt cái đám “nhộn nhịp” nó đành lên tiếng mở lời
-thôi đi, vào quán mà mấy ông với mấy pà cãi nhau ỏm tỏi vầy đấy, người ta cười cho. Đi cùng cho vui cũng được mà. hìhì, cho tui 1 ly sôcôla, 1dâu, 1 dừa, 1 cam trước đi, có gì tí gọi tiếp nhé
Nó nói xong thì cả bọn nhìn nó không chớp mắt, riêng Minh Trí & Quang Nhật thì miệng há to hết cỡ. nó thấy pạn nó thế thì lấy tay đưa qua đưa lại trước mặt mấy đứa pạn
-ê, bị sao vậy? Có chuyện gì vậy? Sao thế?
-ê Lùn ơi, pà heo đầu thai à? Sao ăn lắm thế? –My hỏi nó còn mấy người còn lại thì hình như ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời
-còn ít mà. tui đingj từ từ ăn tiếp nữa đó chớ –nó ngô nghê trả lời để cho pạn nó sắp ngất trên cành quất với nó
-thôi gọi món đi mau rồi ăn nào –nó nói với mấy nhỏ
Sau khi gọi món cho cả bọn thì…
-ế, sao khi nãy 2 pà kêu tôi ăn nhiều mà giờ thì*nó chỉ vào những gì chị nhân viên bê ra bàn nó của 2 nhỏ pạn* nhìn xem, 2 pà ăn có thua gì tui đấu chớ.
-tại pà nhìn xem đi, pà lùn bé tẹo, lại nhỏ con ăn thế là nhiều quá chứ còn gì nữa. –My
-chuẩn –Ánh và 2 ông pạn đưa nhau giơ ngón tay cái lên tán thưởng
-hứ, tui ăn nhiều vậy đấy. Được hông? Lùn là ăn ít à? –nó trương mồm lên cãi
-không ai cấm pà ăn nhiều hết, chỉ tại tụi tui ngạc nhiên thôi. Mà tui có câu này muốn hỏi. –Ánh
-pà hỏi đi, còn làm bộ “tui có câu này muốn hỏi nữa chớ”-nó bỉu môi
-coi mặt pà kìa. Nè, pà trả lời đi, cái tên Duy hâm đó có ăn hiếp pà không? Có thì nói tui xử cho- My hùng hồn
-đúng đó cứ nói, tên nhiều chuyện đó mà bắt nạt pà thì cứ kêu tụi này *vỗ ngực tự cao* tụi tui đảm bảo không để hắn toàn mạng mà –Ánh
-ủa là sao? -2 anh
- trăng sao gì? Hỏi thì có đầu có duôi chớ. Rõ vô duyên!!! –Ánh
-thì lúc nãy nói gì mà Duy hâm ăn hiếp Linh ấy. Sao lại thế được? – Trí
-ê ông ở trên trời mới ghé thăm trái đất xinh tươi của tụi tui à? hỏi câu vớ vẩn! –Ánh
-ê trái đất nào là của pà vậy? Sở hữu vừa thôi
-à, tui nhớ rồi khi hồi đó mấy ổng không có mặt nên không biết-My
-hèn gì nhìn cái mặt cưới tưởng heo xổng chuồng! Ngu kinh ha –Ánh xỉa xói
-thôi nha, đừng có thấy tụi tui im lặng là lấn lướt nhá –Trí
-thế có chuyện gì vậy?-Nhật
-à chuyện là pà Linh là ôsin của tên hâm bạn mấy ông đó –Ánh
-hả??? Thiệt hả? -2 anh
Sau đó cả bọn nhìn lại nhân vật chính của câu chuyện mà nãy giờ chưa thấy phản ứng gì thì…té xỉu. Đơn giản vì nãy giờ nó có nghe đâu, nó thản nhiên ăn như “ỉn” và không đẻ ý gì đến cuộc trò chuyện nãy giờ
-nè -4 người đồng thanh
-ơ hả? –nó đưa bộ mặt vô tội lên nhìn mấy đứa pạn
-pà có thôi ăn đi không. –Ánh
-sao? –nói hỏi lại
-thôi không có gì đâu, pà ăn tiếp đi _My nói
-thế tui ăn típ nhé. Mà mấy ông không ăn đi? Mấy pà nữa, kem tan hết rồi kìa. –nó hỏi xong chưa kịp nhận câu trả lời từ tụi pạn thì…- chị ơi. Cho em thêm 2 ly dừa, 2 dâu, 2 cam và 3 sôcôla nha chị
-nè, pà ăn vầy sao ốm nhom, gầy còm mà “nhùn” ghê thế? –My thắc mắc
-tui cũng chả biết nữa, ăn thì nhiều mà mập chẳng bao nhiêu pà ơi
-pà khác người ghê hen. Nhìn ốm yếu mà ăn thuộc dạng “khủng bố” ghê luôn – chọc nó
-thôi ăn mau đi, hôm nay tui có việc gấp – nó
-việc gì thế? –cả 4 đồng thanh
-cái này là bí mật, hìhì
20 phút sau….
-chị ơi bao nhiêu vậy ạ? –nó hỏi chị bán hàng
-của em là 600.000đ –chị bán hàng hiền lành
- dạ –nói xong nó rút ví ra lấy tiền thì…
-pà cất tiền đi, để đó tụi tui trả cho. -My
-đúng đó, pà làm cực khổ mới có tiền mà, cứ để đó có khi cần dùng đến. Chầu này tụi tui khao. –Ánh
-sao thế được, coi như lễ làm quen bạn mới. –nó
-pà làm vậy thì thể diện của tụi tui để đâu đây? Đi ăn mà để con gái trả tiền thì nhục lắm, nhất là với 2 vị hoàng tử đẹp trai như vầy. Để pà trả tiền thì ôi thôi…mai tụi tui sẽ là tâm điểm của trường thông qua mấy cái loa phát thanh*hất mặt về 2 chị nhà mình* này mất
-đương nhiên rồi, biết thế là tốt -2 nhỏ nghênh mặt
-biết ngay mà, 2 pà đâu dễ cho tụi tui theo- 2 anh
-để tui trả à –nó nài nỉ
-thì pà cứ cất tiền đó đi, thể nào mai tụi mình cũng làm 1 chầu nữa mà lo gì. Khi đó cho pà trả thoải mái, còn bây giờ thì *nhìn 2 anh* -My
-biết rồi, khỏi nhìn kiểu “ăn tười nuốt sống” đó đi, phát ghê –Nhật
-ngon nói lại đi –My
-thôi nào, vậy mai tụi tui cũng được đi nữa đúng hông? – Nhật làm như kon nít
-được mà, đi chung cho vui -nó
-Linh ơi pà dễ thương ghê đó -2 anh nịnh vì được cho đi chung
2 anh trả tiền xong thì cả đám giải tán, nó thì đến công viên….
-a kia rồi. Sao thoát khỏi tay ta –nó tự lảm nhảm 1 mình
Tách..tách..tách
-đẹp quá, gtóc chụp chuẩn thiệt, mà cũng phải, ai chớ mình chụp là phải đẹp không cần bàn cãi gì hết. Haha –giây phút điên loạn của nó
-cái gì đẹp cơ?-có tiếng người hỏi làm nó giật mình suýt chút là rơi cái điện thoại
-ÁAAAAAAAAAA-nó hét lên như con lợn chọc tiết
-làm gì mà la ghê thế? Làm gì mờ ám hả?-Nhỏ My nhìn nó gian gian
-ơ… đâu có…không có gì hết á –nó lắp bắp
-làm gì mà nói lắp ghê thế? Bộ pà làm gì “mờ ám” thiệt hả? –Ánh
-không có mà tui….-nó chưa kịp nói hết câu thì cái điện thoại của nó đã nằm trên tay nhỏ My
-để tui xem, khi nãy tui thấy pà làm gì với cái điện thoại ấy
-không được, không được mà. –nó nhảy lên để lấy lại cái điện thoại nhưng…pạn thử nghĩ xem với chiều cao 1m50 đọ với người cao 1m72 thì sao nhỉ, còn chưa nói nhỏ My còn đưa cái điện thoại lên tít trên cao nên nếu nó có nhảy mấy cũng chả với tới được
-pà giữ nhóc lùn này cái coi Ánh, loi choi vầy sao tui xem được-My nói xong thì nhỏ Ánh liền thi hành và tóm nó
-á à, pà có sở thích quái ghê ta. Nhưng mà nhìn người trong hình quen quen-My
-đưa tui xem nào, tui cũng muốn xem nữa-Ánh
-hình như là cặp của Khánh –Yến ngồi trên bàn mình này. Á à, chụp lén nhá, tui méc 2 tụi nó cho coi –Ánh nói
-thui mà, mấy pà trả lại điện thoại ình đi mà, lỡ tụi nó đi thì phí –nó năn nỉ
Phải 5’ nhỏ Ánh mới trả lại điện thoại cho nó nhưng….cặp đôi kia đã đi từ hồi nào mất rồi. Nó rưng rưng mít ướt bắt đền 2 nhỏ pạn.
-huhu, canh chừng cả buổi.
-pà thôi đi, kẻo tui méc 2 tụi nó cho bây giờ –My hăm dọa
-thôi đi nít ranh, còn khối gì cả mớ cặp kia cho pà chụp, muốn tui với nhỏ My sẽ tìm cho pà chụp từ sáng đến tối lun –Ánh
-thiệt nhá -nó
-đấy đấy, mới um sùm mà giờ lại cười hihi đấy, con nít lắm nhá-My nói rồi bẹo má nó làm nó la oai oái
Tụi nó bắt đầu leo lên xe chào tạm biệt nhau rồi đứa nào đường nấy về nhà. Trước khi đi 2 nhỏ pạn còn dặn
-nè, tên hâm hấp ấy mà ăn hiếp nhớ gọi tụi tui đó. Tụi tui sẽ đến và xử hắn bất kì lúc nào
-ok, biết mà. lúc nãy mấy pà lo cho tui làm tui vui lắm
-có gì đâu, thôi về đi kẻo trễ. Làm ôsin như pà có mà bị chủ la rầy vì tội ăn nhiều với ham chơi quá, coi mà có ngày cạp đất đấy Lùn ơi-My
-ui biết hùi mà. thôi về đây, tạm biệt nhé-nó
Nó lê bước vào nhà chưa kịp xỏ đôi dép heo đi trong nhà thì
-nhóck làm gì mà giờ mới về vậy? –hắn
-con đi học có vui không? có nhiều pạn không co n?- mẹ hắn
-vui lắm cô ơi, quen toàn pạn tốt. Hihi, họ thật tốt bụng chớ đâu có như ai kia *liếc hắn* chơi xấu con, đưa con vào nhầm lớp “tí hon” là con giới thiệu mỏi cả miệng, nói chuyện làm quen xong hết lại té ra mình nhầm lớp. Ê mặt lắm cô ạ –nó kể tội hắn
-đấy cái thằng này nhiều khi cô tự hỏi “ nó có phải con mình không vậy ta?” đấy con ơi –mẹ hắn được dịp bày tỏ “nỗi lòng”
-mẹ! sao mẹ làm mất thể diện con thế? –hắn làm nũng
-thế hôm nay con đi đâu vậy? –mẹ hắn hỏi nó chả thèm quan tâm đến cái thể diện gì gì đó của thằng con trai
-dạ hôm nay sau khi học con cũng tụi pạn đi ăn kem. Ngon lắm cô ạ –nó vui vẻ
-đi nhiều không con? Sao thằng “phá của” này không đi đâu chơi như con luôn nhỉ? Ở nhà cứ nhảy tưng tửng mệt óc quá –mẹ hắn than
-dạ đi có 5 người cô ạ
-ai mà 5 người?- hăn hỏi
-ê nhiều chuyện nhá –nó lườm
-à cô cũng muốn biết
-dạ là 2 bàn cuối tụi con đi ăn, coi như lễ làm quen đó cô
-thế sao không có tui, tui cũng ở trong 2 bàn chớ bộ? –hắn làm mặt hờn
-kệ ông chớ, biết tin thì đi, không biết ở nhà!
-đáng lẽ nhóck cũng nói cho tui biết chớ
-oa hôm nay các con nói chuyện có đủ chủ vị nữ rồi à? khi trước cô để ý thấy 2 đứa chẳng bao giờ nói như thế cả –mẹ hắn
-tại khi trước con cũng chẳng biết xưng gì nên thế đó cô. Hôm nay đến lớp, biết nhau rồi thì cứ tự nhiên như ở lớp thôi cô ạ, con cũng xưng hô thế với mấy pạn trong lớp vậy đấy cô
-à, mà thôi con vào nhà rồi chuẩn bị ăn cơm nè. hôm nay cô nấu ăn đó
-tuân lệnh-nó chào kiểu quân đội rồi chạy lên phòng của mình
Bữa cơm…
-cái này của tui-nó
-của tui –hắn
Nó và hắn hiện giờ đang tranh nhau 1 miếng thịt nướng trong khi đĩa thịt nướng còn rất nhiều. Tại nó và hắn cùng gắp 1 lượt nên nhất quyết không trao cho đối phương , cố giành nhau bằng mọi giá
-tui chọn trước –nó
-tui mà, nhóck thả ra đi-hắn nói
-đùa à
-vậy thử xem ai thắng
-vậy cho ông đó, nhưng mai sẽ có chuyện đó, ông muốn sao? –nó hăm dọa
-chuyện gì?
-thẻ nhớ- nó mnói chỉ mỗi câu đó mà hiệu quả không ngờ
-chừng nào thì nhóck mới chịu xóa mấy cái đó vậy? –hắn
-tùy-nói xong nó iếng thịt vào mồm nhai ngon lành mặc cho hắn liếc ngang hay liếc dọc
-haha, T.Trư thắng rồi, Duy có đối thủ rồi nhé –mẹ hắn cười vui vẻ
-mẹ toàn bênh nhóck không thôi -hờn
-con mà, à cô ơi chừng nào thì con bắt đầu học làm ôsin vậy cô? –nó hỏi
-để xem nào, con sẽ làm vào các buổi rảnh rỗi tức là các uổi không đi học đó, còn thời gian còn lại thì con có thể đi chơi, ăn uống cùng bạn bè và học hành vì con không phải ôsin nhà này, con chỉ là học việc thôi mà
-vâng ạ
Sau bữa tối nó phụ dọn dẹp và lên giường ngủ ngon lành không quên gọi điện hỏi thăm cả gia đình của nó và đám bạn Tiểu Quỷ*không là nó bị xử đẹp cho xem*. Chỉ có ngày đầu tiên đi học của nó mà tốn của Xuxu nhiều giấy mực quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.