Chương 18: Bất Ngờ
Cat.md
27/01/2016
Chương 18: Bất ngờ.
Cả đêm nó cứ suy nghĩ đến thái độ của Long và lời nói của Thu Nguyên lúc sáng mà không tài nào chợp mắt được. Long như vậy là sao? Thu Nguyên như vậy là ý gì? Tất cả cứ hiện hữu trong đầu nó nhất là câu nói của Thu Nguyên, nhỏ hình như muốn ám chỉ với nó điều gì đó nhưng không dám nói, mà thôi đi dù có suy nghĩ bâng quơ cũng không được gì, hơn nữa nó với Long chỉ mới quen nhau có gì mà phải lo. Nói đến mới nhớ, sao nó thích Long được nhỉ? Không phải từ trước đến giờ trong lòng nó luôn tồn tại hình bóng của một người thôi sao? Phải chăng nó biết được rằng giữa nó và người đó mãi mãi cũng không còn hi vọng nữa nên để bản thân phóng túng mà chấp nhận một thứ mới.
....
Ngày mai là chủ nhật cũng đúng vào ngày 27 tháng 8… Mà có gì đặc biệt đâu? Ngày mai tất cả mọi người đều được nghỉ mà, vốn dĩ định hẹn Long đi chơi nhưng mặt cậu ấy cứ hầm hầm nên nó thôi luôn chứ biết sao? Chán quá! Thôi đi ngủ trước rồi mai tính…
Khò… khò…
Mới sáng ra đã nghe tiếng gì dưới nhà, đánh thức cả giấc ngủ ngon lành của nó, lấy ngay cái gối úp cả lên đầu, nó ung dung ngủ tiếp.
Hôm nay hơi ồn hơn thường ngày, vì là ngày nghỉ nên phố xá có phần náo động, phần người thì đi dạo, phần thì xe cộ đông đúc, chị Thu Vân, Toàn Phong và Tùng Nhân đều thức cả rồi vậy thì tiếng ngáy đang làm chấn động bầu không khí lúc này không ai khác là nó, có vẻ như nó trở nên mất nết hơn thì phải? Nếu người ngoài không biết còn tưởng nó là chủ nhà chứ không phải người giúp việc, cũng chả hiểu sao cả nhà này lại chấp nhận được. Cả ba đang vui vẻ bàn đến buổi diễn ngày mai thì bị nó làm cho mất hứng. Hắn và chị Thu Vân chẳng nói gì chỉ có Tùng Nhân là bay lên đập cửa phòng nó thôi.
Rầm! Rầm!
- Thảo Nguyên!
- Ơ… um…um. – Nó vẫn còn nướng chưa chịu thức, mặc cho Tùng Nhân đứng bên ngoài gào thét ra sao đối với nó cũng như tiếng sấm khẽ dậy lên trong cơn mưa rồi cũng nhanh chóng tắt đi.
- Thảo Nguyên thức dậy nhanh cho tôi. – Tùng Nhân hét lên dữ dội hơn.
- Gì vậy chứ? Không thấy người ta đang ngủ sao? Đi... um... biến đi chỗ khác mà cải nhau – Trong lúc vô thức nó còn tưởng ai đó đang cải vả, trước đây ở nơi nó sinh sống cũng hơi náo nhiệt, sáng nào mấy cô bán rau cải, tôm cá cũng chửi nhau om sòm quanh nhà nó nên việc nó tưởng nhầm cũng là bình thường.
- Cô mà không ra thì tôi sẽ xông vào đó, mà nếu tôi vào đó rồi thì tôi cũng không đoán trước được điều gì sẽ xảy ra đâu nghe, vì… tôi thích cô mà. – Tùng Nhân đứng bên ngoài vừa hét vừa cười sảng khoái, bộ dạng thì xảo trá hết chỗ nói. Chị Thu Vân và hắn đều không tin vào tai của mình. Thích sao? Cách thức ấy chỉ để hù nó thôi phải không?
Tùng Nhân vừa nói gì vậy? Nó… nó nghe như tiếng sét đánh ngang tai, cậu ta thích nó sao? Gì vậy chứ? Còn đòi xông vào đây nữa, nó có nên ra ngoài lúc này không Hay nó đang mơ. Nó cố ngóc đầu lên để nghe cho kĩ mặc cho cơn buồn ngủ vẫn còn đang ập vào ý thức. Sau khi nó ra sức tập trung để nghe thì bên ngoài đột nhiên yên lặng hẳn ra.
- Xì... thì ra chỉ là mơ, ngay cả trong giấc mơ anh ta cũng không tha cho mình. - Nó hất hơi một cái nhẹ lòng ngã ra ngủ tiếp, nó cũng quên mất thân phận ôsin của mình luôn rồi.
- Nếu cô đã quyết định đợi tôi thì tôi sẽ chiều cô vậy. – Tùng Nhân vừa nói vừa đưa tay vặn ổ khóa.
Cạch!
Tùng Nhân đi thong dong vào phòng, nhìn thấy nó vẫn còn đang yên giấc không thèm thức, nó nằm xoay lưng về phía cậu ta nên cậu ta không thể thấy được cái bộ dạng không biết trời cao đất rộng của nó khi ngủ là như thế nào? Thật sự muốn biết lắm, lúc nãy cậu ta đứng bên ngoài la hét vậy mà nó còn cố tình không nghe đã vậy còn lơ đi không thèm trả lời. Giờ thì để xem, cậu ta đi vòng về một bên phía đối diện với nó, vừa nhìn thấy điệu bộ dễ thương kia, bất giác làm cậu ta nhớ đến nụ hôn đêm đó, vẫn cái vẻ mặt ngái ngủ này, đành là đêm đó chỉ là nó vô thức làm vậy với cậu ta nhưng thật sự là rất chân thật, rất kích thích, cậu ta thật muốn thưởng thức lần nữa.
Tùng Nhân xoay mặt sang hướng khác, cậu ta đang nghĩ quái gì không biết, con nhỏ quê mùa này sao quyến rũ được cậu ta chứ có mà mơ đi. Nghĩ vậy, cậu ta mạnh dạng xoay người nhìn chằm chằm vào nó cố gắng lộ ra vẻ tức giận nhưng khi vừa thấy gương mặt bầu bĩnh kia thì... thật muốn cắn cho một cái.
- Mình bị sao vậy chứ? Có gì phải ngại, chỉ cần lại gần và xốc đầu nó dậy cho nó hoảng sợ là được.
Nói xong cậu ta tiến đến gần nó, nhanh chóng đưa tay mình ra định lôi nó dậy nhưng khi tay vừa chạm đến mặt nó đã lập tức rút về, nhìn đôi môi nó đang mấp máy khẽ động như cánh hoa đang gọi mời trong gió thật khiến người ta muốn đụng chạm. Tùng Nhân không nghĩ ngợi gì nữa, giờ phút này cậu ta bị loại sức hút này cuốn lấy mất rồi, cậu ta nhẹ nhàng cúi đầu áp dần vào mặt nó,khi môi mình đã sắp chạm đến môi nó thì đột nhiên...
- Um... - Nó khẽ động mi mắt rồi đôi mắt hơi hé ra nhìn thấy mọi thứ mờ ảo, dường như trước mắt có cái gì đó chắn lại không nhìn thấy được mặt trời, nó chậm rãi mở mắt to dần ra, khi nhìn thấy cái thứ ở trước mặt thì lại càng mở to hơn nữa. - Chẳng lẽ mình đang mơ.
Lúc này Tùng Nhân đang nhắm nghiền mắt và phiêu lưu ở tận mây xanh, cánh môi đã sắp áp vào môi nó thì nghe thấy lời nó thủ thỉ, đột ngột giảm tốc độ, mắt bất ngờ trợn to lên và hóa đá ngay tại chỗ. Chúa ơi! Nó đang nhìn cậu ta chằm chằm, rất muốn đứng thẳng lên nhưng không được, có sức hút chết tiệt nào đó giữ cậu ta lại. Còn nó thì chẳng những không giật mình mà còn đặt tay mình lên mặt cậu ta sờ tới sờ lui.
- Đẹp quá! Ngay cả mơ mà cảm giác cũng chân thật như vậy, làn da mịn màng y như em bé, ước gì giấc mơ này mãi mãi tồn tại, chậc... - Nó tặc lưỡi một cái. - Tiếc là anh ta quá khó ưa, nếu không mình cũng sẽ bị anh ta đốn ngã mất. - Nói xong nó lại vo ve, nhồi nhéo cái mặt mịn màng của Tùng Nhân làm nó cũng đỏ lên mất rồi, híc. - Hahaha... đúng là mơ có khác, anh ta chỉ đứng yên như pho tượng, cho chết này... cho cái mặt đẹp trai của anh biến thành mặt heo luôn. - Nó càng lúc càng mạnh bạo khiến Tùng Nhân không thể chịu được.
Thật ra lúc đầu cậu ta đã vô cùng xấu hổ khi thấy nó thức dậy, nhưng khi nghe nó lảm nhảm thì cậu ta thật sự tức cười, và yên tâm đôi ba phần, thì ra nó vẫn tưởng mình đang nằm mơ, thôi thì trêu chọc nó một chút.
- Cô đang khen tôi đó sao? - Tùng Nhân bất chợt nở một nụ cười ma mị.
Nó giật mình, nheo nheo hai mắt, anh ta trả lời, không phải mơ, không phải mơ.
- Anh là người thật?
- Vậy theo cô thì sao?
Người thật, người thật, người thật....
- A... a... tránh xa tôi ra. - Nó hét lên chói tai rồi thuận tay đẩy bật Tùng Nhân ra bay tọt xuống giường, hai tay đang chéo trước ngực, tư thế phòng vệ cứ như cậu ta thật sự muốn làm gì nó. À giải thích một chút là, cũng rất muốn làm nhưng chưa kịp, hehe...
- Cô sợ tôi làm gì cô sao? Có cho không cũng chả thèm đâu, chỉ là... - Tùng Nhân nhìn nó mỉm cười.
- Chỉ là cái gì?
- Chỉ là lúc nãy cô... thật khiến người ta hiểu lầm là cô thích tôi đó, haha...
- Gì mà thích, ai thèm thích loại người như anh, chỉ là tôi buồn ngủ nên tưởng mình đang mơ, ai biết người cao quý như anh lại đại giá quan lâm phòng tôi chứ. - Nó chu cái môi nhỏ ra trách móc.
Cậu ta thấy thái độ của nó thật muốn cười lên cho sảng khoái nhưng vẫn phải cố kiềm nén để giữ hình tượng, thú thật lúc nãy cậu ta đã rất lo lắng cậu ta sẽ biến thành con mồi cho nó trêu chọc nhưng với tình hình này thì hình như là ngược lại rồi, có người ngu mới không muốn giành thế thượng phong.
- Ây... không ngờ tôi trong mắt cô có giá trị đến vậy, ngay cả trong giấc mơ cũng tơ tưởng đến tôi, à mà lúc nãy tôi nghe không nhầm thì có người nói không muốn giấc mơ biến mất lại còn sờ mặt người ta sờ đến điên đảo, theo như tôi thấy thì coi bộ có người biết mà giả vờ là mơ để khỏi mất mặt lại được hưởng phúc lợi.
Nó nghe Tùng Nhân nói mà tức bốc khói trên đỉnh đầu, có ai nghĩ vậy hồi nào chứ? Chỉ trách giờ miệng lưỡi của nó đã cứng ngắt đến không động đậy được.
- Tôi... anh... thật quá đáng mà... tôi chỉ... chỉ... - Nó lúng túng đến độ nhàu nát vạt áo ngủ.
- Chỉ gì mà chỉ, tôi hiểu mà, tôi biết cô ngưỡng mộ tôi lâu rồi mà không dám nói chứ gì? Yên tâm đi chuyện hôm nay tôi sẽ không nói với ai đâu, yên tâm nha. - Tùng Nhân tiến đến vỗ vai nó. - Giờ thì đi rửa mặt đi rồi xuống ăn sáng để còn có sức mà tưởng tượng cảnh tiếp theo chứ?
- Anh...
- Thôi mà, đã nói hiểu rồi mà. - Tùng Nhân nhéo nhẹ lên má nó một cái rồi xoay người đi ra cửa. - Tôi xuống lầu đợi cô đó, nhanh lên nha. - Lúc cậu ta bước ra cửa không ai biết cậu ta đã khoái chí thế nào đâu, cười toe toét y như nhặt được vàng.
- Biến thái, a... - Nó đưa tay lau tới lau lui trên mặt, miệng thì thầm chửi rủa.
Ặc… Kinh tởm thật! Nó rùng mình một cái rồi đóng sầm cửa lại, nó còn không tin vào tai mình nữa là, người ghét nó nhất giờ lại nói thích nó, tính cách lại thay đổi y như chong chóng, một người lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm nghị như Tùng Nhân lại trở nên tinh quái, mà còn biến thái nữa chứ, á… nó không muốn đâu.
...
Nó lê tấm thân tàn ma dại của mình xuống lầu.
- Chào buổi sáng! – Nó uể oải từ trên phòng bước xuống.
- Xuống rồi hả? – Tùng Nhân mỉm cười mị hoặc.
Nó tránh ánh nhìn của Tùng Nhân và bước đến chỗ Toàn Phong ngồi phịch xuống. Nó cũng chẳng hiểu sao lại có thể ngồi cạnh tên mặt nước đá như hắn nữa? Hắn không nói gì nhưng hình như là hơi bối rối thì phải. Chị Thu Vân cũng chuyển hướng qua ngồi cạnh nó, chị nói nhỏ vào tai nó:
- Chiều nay đi “shopping” với chị nha!
- Dạ được. - Nó thều thào trong miệng cũng không quên liếc xéo Tùng Nhân.
7 giờ tối.
- Em xong chưa Thảo Nguyên? – Chị Thu vân hối thúc nó.
- Dạ từ từ em đang kéo nó lên. – Nó khó nhọc trả lời.
- Mau ra đây chị xem coi!
Nó bước ra từ cánh cửa phòng thay đồ, chị Thu Vân không tin người đứng trước mặt mình là Trang Thảo Nguyên một cô bé quê mùa của trước đây, trước mắt chị bây giờ là một Trang Thảo Nguyên phiên bản cải tiến, trời ơi! Tuyệt làm sao, cô gái quyến rũ trong chiếc đầm cúp ngực là nó thật ư? Chị Thu Vân cứ nhìn nó như muốn rớt cả mắt, nếu chị không trong tướng tá của một đứa con gái thì người ngoài sẽ tưởng chị là con trai chắc luôn, cái vẻ kinh ngạc của chị làm nó cũng muốn thấy được bộ dạng của mình, chị Thu Vân không đợi nó tò mò mà lôi nó đi luôn qua cái gương lớn.
- Em tự xem đi.
Nó ngước mặt nhìn mình trong gương, chúa ơi! Nó đây sao? Thật không thể tin nổi, thân hình thon thả, nước da trắng ngần lại mịn màng chẳng khác gì các cô nàng sành điệu ở thành phố, với dáng vẻ này thì không ai nghĩ nó là gái quê đâu.
- Em đây sao? Sao… sao em lại thế này, sao em có thể trong dáng vẻ sang trọng thế này, em… em khổng thể nào tin nổi. – Nó kinh ngạc hơn cả chị Thu Vân.
- Em sẽ còn kinh ngạc hơn như vậy nữa. – Chị Thu Vân nháy mắt với nó. – Giờ thì đi thôi.
- Đi đâu hả chị?
- Rồi em sẽ biết thôi.
Chị Thu Vân kéo nó ra khỏi tiệm thời trang, chị dắt nó đến một tiệm làm tóc lớn nhất trong thành phố, nó không để tâm chị muốn gì chỉ biết là chị đang biến đổi nó để làm điều gì đó. Chị Thu Vân kêu nó ngồi xuống ghế rồi quay vào trong dặn dò người thợ làm tóc điều gì đó, lát sau người thợ đem những vật dụng cần thiết ra và bắt đầu tiến hành biến hóa nó. Thoạt đầu người thợ lấy chiếc máy uốn tóc làm đầu nó xù lên giống như con khùng, tiếp theo chị thắt qua thắt lại, nói chung làm gì nó cũng không rõ? Cuối cùng là bắt nó nhắm mắt lại và tô son trét phấn cho nó.
5 phút sau…
- Em có thể mở mắt ra rồi. – Người thợ làm tóc vỗ nhẹ vào vai nó.
Nó từ từ mở mắt ra. Ôi không! Người trước mặt nó là ai mà xinh quá, chẳng khác nào công chúa với mái tóc xoăn được búi gọn, còn có râu dế cực dễ thương nữa chứ, không những vậy mà trên tóc nó được đính vài hạt châu nhỏ cùng chiếc vương miệng được cài lệch một bên, xinh chết đi được. Chị Thu Vân đi gọi điện thoại vừa vào thấy nó chị đã phải há to miệng và hét lớn:
- Thảo Nguyên đây sao? Y như một thiên thần vậy đó, em dễ thương quá! – Chị Thu Vân cứ véo mặt nó liên tục.
- Um… mà chị làm cho em như thế này để làm gì vậy? – Nó tò mò hỏi.
- Lát nữa về nhà thì sẽ biết thôi nhá bé cưng. Dễ thương chết đi được.
Trên đường về nhà nó cứ nôn nóng, trong lòng bồn chồn khó tả, có thứ gì đó đang vây lấy nó, không biết chị Thu Vân định giở trò gì nữa? Đến trước cửa nhà chị cũng không thèm mở cửa mà bắt nó phải đích thân mở, nó cũng làm theo luôn…
- Ủa? Sao trong nhà tối thui vậy chị? Bộ hai người kia không có nhà hay sao á?
- Em đừng hỏi chị nữa mau vào nhà trước đã. – Chị Thu Vân tỏ vẻ bí mật.
Nó cố gắng sờ tay vào tường để đi vào, giờ nó không biết chỗ bật đèn ở đâu nữa vì từ lúc nó đến đây thì chưa bao giờ có tình trạng mất điện. Đột nhiên trong bóng tối lại vang lên tiếng hát trong trẻo.
Happy birthday to you!
Happy birthday to you!
Happy birthday! Happy birthday!
Happy birthday to you!
Khi câu hát cuối cùng vừa kết thúc thì một chiếc bánh kem được thắp sẵn nến từ trong bóng tối hiện ra và người làm điều này không ai khác là hai tên “mặt lạnh”, nó mừng đến chảy nước, thì ra mọi việc hôm nay điều dành riêng cho nó. Chị Thu Vân ấn nó ngồi xuống ghế, hai tên kia đặt chiếc bánh kem ngay trước mặt nó và kêu nó cầu nguyện, nó chẳng hiểu gì nhưng cũng râm rấp nghe theo, thành khẩn đặt tay vào lòng ngực, chắc không ai biết nó ước gì đâu ha? Khi nó thổi tắt hết nến thì đèn cũng sáng hẳn ra, nó không thể nào tin nổi ở trước mặt nó là một bàn thức ăn thịnh soạn, nhưng sao mọi người biết hôm nay là sinh nhật của nó vậy ta?
Toàn Phong và Tùng Nhân đều sững sờ khi nhìn thấy rõ mặt nó, họ không thể tin nó có thể từ con cóc hóa thành thiên nga, trước mặt họ bây giờ không phải là cô ôsin quê mùa nữa mà là một tiểu thư đài cát của một gia đình giàu có mới đúng, hắn kéo ghế ngồi xuống, mắt vẫn không rời khỏi nó. Tùng Nhân thì vui mừng chạy đến ngồi cạnh nó.
- Cô thực sự là ôsin của tôi sao? – Tùng Nhân cười khúc khích.
- Vậy anh nghĩ tôi là ai? – Nó liếc nhìn Tùng Nhân. - Nhớ lại vụ hồi sáng thật muốn đấm cho cậu ta một cái, nhưng vì nể tình cậu ta quan tâm nó như vậy nên tha đó.
- Đúng rồi! Ánh mắt này, giọng điệu này thì còn ai ngoài cô chứ? Hôm nay cô đẹp lắm, thật không uổng công tôi đã để mắt đến cô. – Tùng Nhân cười một cách sảng khoái.
- Ai thèm chứ! – Nó đanh đá đáp trả Tùng Nhân rồi quay sang hướng khác.
Nó nhìn chị Thu Vân cười tươi tắn rồi lại tặng cho hắn một nụ cười hồn nhiên. Chính nụ cười ấy làm hắn trở nên bối rối, mặt như bị đốt vậy, cứ nóng ran lên, hắn cũng như nó cảm thấy khó chịu và quay sang một hướng khác, nhưng cảm giác khó chịu của hắn không phải là ghét nó mà là… Ây! Một cảm giác rất khó tả, lâu lâu hắn lại đưa mắt nhìn nó một cái. Hắn đột nhiên thấy vui vui khi thấy nó cười. Cũng chả biết tại sao?
Nó nhìn chị Thu Vân lưỡng lự:
- Chị Thu Vân… sao chị biết hôm nay là sinh nhật em mà dắt em đi mua sắm vậy?
- Em quên chị là người cung cấp thông tin cho em được nhập học hay sao? – Chị Thu Vân cười hì hì…
À… hèn gì? Đúng thật hôm nay mọi người dành cho nó một bất ngờ quá lớn, ngay cả nó còn không nhớ ngày sinh nhật của nó nữa là, vậy mà mọi người trong nhà đều biết và âm thầm chuẩn bị mọi thứ cho nó, cứ tưởng nó sẽ phải lẳng lặng đón sinh nhật một mình, không ngờ… híc… mọi người thật tốt với nó, nó yêu căn nhà này, yêu tất cả các thành viên trong nhà luôn.
Cả đêm nó cứ suy nghĩ đến thái độ của Long và lời nói của Thu Nguyên lúc sáng mà không tài nào chợp mắt được. Long như vậy là sao? Thu Nguyên như vậy là ý gì? Tất cả cứ hiện hữu trong đầu nó nhất là câu nói của Thu Nguyên, nhỏ hình như muốn ám chỉ với nó điều gì đó nhưng không dám nói, mà thôi đi dù có suy nghĩ bâng quơ cũng không được gì, hơn nữa nó với Long chỉ mới quen nhau có gì mà phải lo. Nói đến mới nhớ, sao nó thích Long được nhỉ? Không phải từ trước đến giờ trong lòng nó luôn tồn tại hình bóng của một người thôi sao? Phải chăng nó biết được rằng giữa nó và người đó mãi mãi cũng không còn hi vọng nữa nên để bản thân phóng túng mà chấp nhận một thứ mới.
....
Ngày mai là chủ nhật cũng đúng vào ngày 27 tháng 8… Mà có gì đặc biệt đâu? Ngày mai tất cả mọi người đều được nghỉ mà, vốn dĩ định hẹn Long đi chơi nhưng mặt cậu ấy cứ hầm hầm nên nó thôi luôn chứ biết sao? Chán quá! Thôi đi ngủ trước rồi mai tính…
Khò… khò…
Mới sáng ra đã nghe tiếng gì dưới nhà, đánh thức cả giấc ngủ ngon lành của nó, lấy ngay cái gối úp cả lên đầu, nó ung dung ngủ tiếp.
Hôm nay hơi ồn hơn thường ngày, vì là ngày nghỉ nên phố xá có phần náo động, phần người thì đi dạo, phần thì xe cộ đông đúc, chị Thu Vân, Toàn Phong và Tùng Nhân đều thức cả rồi vậy thì tiếng ngáy đang làm chấn động bầu không khí lúc này không ai khác là nó, có vẻ như nó trở nên mất nết hơn thì phải? Nếu người ngoài không biết còn tưởng nó là chủ nhà chứ không phải người giúp việc, cũng chả hiểu sao cả nhà này lại chấp nhận được. Cả ba đang vui vẻ bàn đến buổi diễn ngày mai thì bị nó làm cho mất hứng. Hắn và chị Thu Vân chẳng nói gì chỉ có Tùng Nhân là bay lên đập cửa phòng nó thôi.
Rầm! Rầm!
- Thảo Nguyên!
- Ơ… um…um. – Nó vẫn còn nướng chưa chịu thức, mặc cho Tùng Nhân đứng bên ngoài gào thét ra sao đối với nó cũng như tiếng sấm khẽ dậy lên trong cơn mưa rồi cũng nhanh chóng tắt đi.
- Thảo Nguyên thức dậy nhanh cho tôi. – Tùng Nhân hét lên dữ dội hơn.
- Gì vậy chứ? Không thấy người ta đang ngủ sao? Đi... um... biến đi chỗ khác mà cải nhau – Trong lúc vô thức nó còn tưởng ai đó đang cải vả, trước đây ở nơi nó sinh sống cũng hơi náo nhiệt, sáng nào mấy cô bán rau cải, tôm cá cũng chửi nhau om sòm quanh nhà nó nên việc nó tưởng nhầm cũng là bình thường.
- Cô mà không ra thì tôi sẽ xông vào đó, mà nếu tôi vào đó rồi thì tôi cũng không đoán trước được điều gì sẽ xảy ra đâu nghe, vì… tôi thích cô mà. – Tùng Nhân đứng bên ngoài vừa hét vừa cười sảng khoái, bộ dạng thì xảo trá hết chỗ nói. Chị Thu Vân và hắn đều không tin vào tai của mình. Thích sao? Cách thức ấy chỉ để hù nó thôi phải không?
Tùng Nhân vừa nói gì vậy? Nó… nó nghe như tiếng sét đánh ngang tai, cậu ta thích nó sao? Gì vậy chứ? Còn đòi xông vào đây nữa, nó có nên ra ngoài lúc này không Hay nó đang mơ. Nó cố ngóc đầu lên để nghe cho kĩ mặc cho cơn buồn ngủ vẫn còn đang ập vào ý thức. Sau khi nó ra sức tập trung để nghe thì bên ngoài đột nhiên yên lặng hẳn ra.
- Xì... thì ra chỉ là mơ, ngay cả trong giấc mơ anh ta cũng không tha cho mình. - Nó hất hơi một cái nhẹ lòng ngã ra ngủ tiếp, nó cũng quên mất thân phận ôsin của mình luôn rồi.
- Nếu cô đã quyết định đợi tôi thì tôi sẽ chiều cô vậy. – Tùng Nhân vừa nói vừa đưa tay vặn ổ khóa.
Cạch!
Tùng Nhân đi thong dong vào phòng, nhìn thấy nó vẫn còn đang yên giấc không thèm thức, nó nằm xoay lưng về phía cậu ta nên cậu ta không thể thấy được cái bộ dạng không biết trời cao đất rộng của nó khi ngủ là như thế nào? Thật sự muốn biết lắm, lúc nãy cậu ta đứng bên ngoài la hét vậy mà nó còn cố tình không nghe đã vậy còn lơ đi không thèm trả lời. Giờ thì để xem, cậu ta đi vòng về một bên phía đối diện với nó, vừa nhìn thấy điệu bộ dễ thương kia, bất giác làm cậu ta nhớ đến nụ hôn đêm đó, vẫn cái vẻ mặt ngái ngủ này, đành là đêm đó chỉ là nó vô thức làm vậy với cậu ta nhưng thật sự là rất chân thật, rất kích thích, cậu ta thật muốn thưởng thức lần nữa.
Tùng Nhân xoay mặt sang hướng khác, cậu ta đang nghĩ quái gì không biết, con nhỏ quê mùa này sao quyến rũ được cậu ta chứ có mà mơ đi. Nghĩ vậy, cậu ta mạnh dạng xoay người nhìn chằm chằm vào nó cố gắng lộ ra vẻ tức giận nhưng khi vừa thấy gương mặt bầu bĩnh kia thì... thật muốn cắn cho một cái.
- Mình bị sao vậy chứ? Có gì phải ngại, chỉ cần lại gần và xốc đầu nó dậy cho nó hoảng sợ là được.
Nói xong cậu ta tiến đến gần nó, nhanh chóng đưa tay mình ra định lôi nó dậy nhưng khi tay vừa chạm đến mặt nó đã lập tức rút về, nhìn đôi môi nó đang mấp máy khẽ động như cánh hoa đang gọi mời trong gió thật khiến người ta muốn đụng chạm. Tùng Nhân không nghĩ ngợi gì nữa, giờ phút này cậu ta bị loại sức hút này cuốn lấy mất rồi, cậu ta nhẹ nhàng cúi đầu áp dần vào mặt nó,khi môi mình đã sắp chạm đến môi nó thì đột nhiên...
- Um... - Nó khẽ động mi mắt rồi đôi mắt hơi hé ra nhìn thấy mọi thứ mờ ảo, dường như trước mắt có cái gì đó chắn lại không nhìn thấy được mặt trời, nó chậm rãi mở mắt to dần ra, khi nhìn thấy cái thứ ở trước mặt thì lại càng mở to hơn nữa. - Chẳng lẽ mình đang mơ.
Lúc này Tùng Nhân đang nhắm nghiền mắt và phiêu lưu ở tận mây xanh, cánh môi đã sắp áp vào môi nó thì nghe thấy lời nó thủ thỉ, đột ngột giảm tốc độ, mắt bất ngờ trợn to lên và hóa đá ngay tại chỗ. Chúa ơi! Nó đang nhìn cậu ta chằm chằm, rất muốn đứng thẳng lên nhưng không được, có sức hút chết tiệt nào đó giữ cậu ta lại. Còn nó thì chẳng những không giật mình mà còn đặt tay mình lên mặt cậu ta sờ tới sờ lui.
- Đẹp quá! Ngay cả mơ mà cảm giác cũng chân thật như vậy, làn da mịn màng y như em bé, ước gì giấc mơ này mãi mãi tồn tại, chậc... - Nó tặc lưỡi một cái. - Tiếc là anh ta quá khó ưa, nếu không mình cũng sẽ bị anh ta đốn ngã mất. - Nói xong nó lại vo ve, nhồi nhéo cái mặt mịn màng của Tùng Nhân làm nó cũng đỏ lên mất rồi, híc. - Hahaha... đúng là mơ có khác, anh ta chỉ đứng yên như pho tượng, cho chết này... cho cái mặt đẹp trai của anh biến thành mặt heo luôn. - Nó càng lúc càng mạnh bạo khiến Tùng Nhân không thể chịu được.
Thật ra lúc đầu cậu ta đã vô cùng xấu hổ khi thấy nó thức dậy, nhưng khi nghe nó lảm nhảm thì cậu ta thật sự tức cười, và yên tâm đôi ba phần, thì ra nó vẫn tưởng mình đang nằm mơ, thôi thì trêu chọc nó một chút.
- Cô đang khen tôi đó sao? - Tùng Nhân bất chợt nở một nụ cười ma mị.
Nó giật mình, nheo nheo hai mắt, anh ta trả lời, không phải mơ, không phải mơ.
- Anh là người thật?
- Vậy theo cô thì sao?
Người thật, người thật, người thật....
- A... a... tránh xa tôi ra. - Nó hét lên chói tai rồi thuận tay đẩy bật Tùng Nhân ra bay tọt xuống giường, hai tay đang chéo trước ngực, tư thế phòng vệ cứ như cậu ta thật sự muốn làm gì nó. À giải thích một chút là, cũng rất muốn làm nhưng chưa kịp, hehe...
- Cô sợ tôi làm gì cô sao? Có cho không cũng chả thèm đâu, chỉ là... - Tùng Nhân nhìn nó mỉm cười.
- Chỉ là cái gì?
- Chỉ là lúc nãy cô... thật khiến người ta hiểu lầm là cô thích tôi đó, haha...
- Gì mà thích, ai thèm thích loại người như anh, chỉ là tôi buồn ngủ nên tưởng mình đang mơ, ai biết người cao quý như anh lại đại giá quan lâm phòng tôi chứ. - Nó chu cái môi nhỏ ra trách móc.
Cậu ta thấy thái độ của nó thật muốn cười lên cho sảng khoái nhưng vẫn phải cố kiềm nén để giữ hình tượng, thú thật lúc nãy cậu ta đã rất lo lắng cậu ta sẽ biến thành con mồi cho nó trêu chọc nhưng với tình hình này thì hình như là ngược lại rồi, có người ngu mới không muốn giành thế thượng phong.
- Ây... không ngờ tôi trong mắt cô có giá trị đến vậy, ngay cả trong giấc mơ cũng tơ tưởng đến tôi, à mà lúc nãy tôi nghe không nhầm thì có người nói không muốn giấc mơ biến mất lại còn sờ mặt người ta sờ đến điên đảo, theo như tôi thấy thì coi bộ có người biết mà giả vờ là mơ để khỏi mất mặt lại được hưởng phúc lợi.
Nó nghe Tùng Nhân nói mà tức bốc khói trên đỉnh đầu, có ai nghĩ vậy hồi nào chứ? Chỉ trách giờ miệng lưỡi của nó đã cứng ngắt đến không động đậy được.
- Tôi... anh... thật quá đáng mà... tôi chỉ... chỉ... - Nó lúng túng đến độ nhàu nát vạt áo ngủ.
- Chỉ gì mà chỉ, tôi hiểu mà, tôi biết cô ngưỡng mộ tôi lâu rồi mà không dám nói chứ gì? Yên tâm đi chuyện hôm nay tôi sẽ không nói với ai đâu, yên tâm nha. - Tùng Nhân tiến đến vỗ vai nó. - Giờ thì đi rửa mặt đi rồi xuống ăn sáng để còn có sức mà tưởng tượng cảnh tiếp theo chứ?
- Anh...
- Thôi mà, đã nói hiểu rồi mà. - Tùng Nhân nhéo nhẹ lên má nó một cái rồi xoay người đi ra cửa. - Tôi xuống lầu đợi cô đó, nhanh lên nha. - Lúc cậu ta bước ra cửa không ai biết cậu ta đã khoái chí thế nào đâu, cười toe toét y như nhặt được vàng.
- Biến thái, a... - Nó đưa tay lau tới lau lui trên mặt, miệng thì thầm chửi rủa.
Ặc… Kinh tởm thật! Nó rùng mình một cái rồi đóng sầm cửa lại, nó còn không tin vào tai mình nữa là, người ghét nó nhất giờ lại nói thích nó, tính cách lại thay đổi y như chong chóng, một người lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm nghị như Tùng Nhân lại trở nên tinh quái, mà còn biến thái nữa chứ, á… nó không muốn đâu.
...
Nó lê tấm thân tàn ma dại của mình xuống lầu.
- Chào buổi sáng! – Nó uể oải từ trên phòng bước xuống.
- Xuống rồi hả? – Tùng Nhân mỉm cười mị hoặc.
Nó tránh ánh nhìn của Tùng Nhân và bước đến chỗ Toàn Phong ngồi phịch xuống. Nó cũng chẳng hiểu sao lại có thể ngồi cạnh tên mặt nước đá như hắn nữa? Hắn không nói gì nhưng hình như là hơi bối rối thì phải. Chị Thu Vân cũng chuyển hướng qua ngồi cạnh nó, chị nói nhỏ vào tai nó:
- Chiều nay đi “shopping” với chị nha!
- Dạ được. - Nó thều thào trong miệng cũng không quên liếc xéo Tùng Nhân.
7 giờ tối.
- Em xong chưa Thảo Nguyên? – Chị Thu vân hối thúc nó.
- Dạ từ từ em đang kéo nó lên. – Nó khó nhọc trả lời.
- Mau ra đây chị xem coi!
Nó bước ra từ cánh cửa phòng thay đồ, chị Thu Vân không tin người đứng trước mặt mình là Trang Thảo Nguyên một cô bé quê mùa của trước đây, trước mắt chị bây giờ là một Trang Thảo Nguyên phiên bản cải tiến, trời ơi! Tuyệt làm sao, cô gái quyến rũ trong chiếc đầm cúp ngực là nó thật ư? Chị Thu Vân cứ nhìn nó như muốn rớt cả mắt, nếu chị không trong tướng tá của một đứa con gái thì người ngoài sẽ tưởng chị là con trai chắc luôn, cái vẻ kinh ngạc của chị làm nó cũng muốn thấy được bộ dạng của mình, chị Thu Vân không đợi nó tò mò mà lôi nó đi luôn qua cái gương lớn.
- Em tự xem đi.
Nó ngước mặt nhìn mình trong gương, chúa ơi! Nó đây sao? Thật không thể tin nổi, thân hình thon thả, nước da trắng ngần lại mịn màng chẳng khác gì các cô nàng sành điệu ở thành phố, với dáng vẻ này thì không ai nghĩ nó là gái quê đâu.
- Em đây sao? Sao… sao em lại thế này, sao em có thể trong dáng vẻ sang trọng thế này, em… em khổng thể nào tin nổi. – Nó kinh ngạc hơn cả chị Thu Vân.
- Em sẽ còn kinh ngạc hơn như vậy nữa. – Chị Thu Vân nháy mắt với nó. – Giờ thì đi thôi.
- Đi đâu hả chị?
- Rồi em sẽ biết thôi.
Chị Thu Vân kéo nó ra khỏi tiệm thời trang, chị dắt nó đến một tiệm làm tóc lớn nhất trong thành phố, nó không để tâm chị muốn gì chỉ biết là chị đang biến đổi nó để làm điều gì đó. Chị Thu Vân kêu nó ngồi xuống ghế rồi quay vào trong dặn dò người thợ làm tóc điều gì đó, lát sau người thợ đem những vật dụng cần thiết ra và bắt đầu tiến hành biến hóa nó. Thoạt đầu người thợ lấy chiếc máy uốn tóc làm đầu nó xù lên giống như con khùng, tiếp theo chị thắt qua thắt lại, nói chung làm gì nó cũng không rõ? Cuối cùng là bắt nó nhắm mắt lại và tô son trét phấn cho nó.
5 phút sau…
- Em có thể mở mắt ra rồi. – Người thợ làm tóc vỗ nhẹ vào vai nó.
Nó từ từ mở mắt ra. Ôi không! Người trước mặt nó là ai mà xinh quá, chẳng khác nào công chúa với mái tóc xoăn được búi gọn, còn có râu dế cực dễ thương nữa chứ, không những vậy mà trên tóc nó được đính vài hạt châu nhỏ cùng chiếc vương miệng được cài lệch một bên, xinh chết đi được. Chị Thu Vân đi gọi điện thoại vừa vào thấy nó chị đã phải há to miệng và hét lớn:
- Thảo Nguyên đây sao? Y như một thiên thần vậy đó, em dễ thương quá! – Chị Thu Vân cứ véo mặt nó liên tục.
- Um… mà chị làm cho em như thế này để làm gì vậy? – Nó tò mò hỏi.
- Lát nữa về nhà thì sẽ biết thôi nhá bé cưng. Dễ thương chết đi được.
Trên đường về nhà nó cứ nôn nóng, trong lòng bồn chồn khó tả, có thứ gì đó đang vây lấy nó, không biết chị Thu Vân định giở trò gì nữa? Đến trước cửa nhà chị cũng không thèm mở cửa mà bắt nó phải đích thân mở, nó cũng làm theo luôn…
- Ủa? Sao trong nhà tối thui vậy chị? Bộ hai người kia không có nhà hay sao á?
- Em đừng hỏi chị nữa mau vào nhà trước đã. – Chị Thu Vân tỏ vẻ bí mật.
Nó cố gắng sờ tay vào tường để đi vào, giờ nó không biết chỗ bật đèn ở đâu nữa vì từ lúc nó đến đây thì chưa bao giờ có tình trạng mất điện. Đột nhiên trong bóng tối lại vang lên tiếng hát trong trẻo.
Happy birthday to you!
Happy birthday to you!
Happy birthday! Happy birthday!
Happy birthday to you!
Khi câu hát cuối cùng vừa kết thúc thì một chiếc bánh kem được thắp sẵn nến từ trong bóng tối hiện ra và người làm điều này không ai khác là hai tên “mặt lạnh”, nó mừng đến chảy nước, thì ra mọi việc hôm nay điều dành riêng cho nó. Chị Thu Vân ấn nó ngồi xuống ghế, hai tên kia đặt chiếc bánh kem ngay trước mặt nó và kêu nó cầu nguyện, nó chẳng hiểu gì nhưng cũng râm rấp nghe theo, thành khẩn đặt tay vào lòng ngực, chắc không ai biết nó ước gì đâu ha? Khi nó thổi tắt hết nến thì đèn cũng sáng hẳn ra, nó không thể nào tin nổi ở trước mặt nó là một bàn thức ăn thịnh soạn, nhưng sao mọi người biết hôm nay là sinh nhật của nó vậy ta?
Toàn Phong và Tùng Nhân đều sững sờ khi nhìn thấy rõ mặt nó, họ không thể tin nó có thể từ con cóc hóa thành thiên nga, trước mặt họ bây giờ không phải là cô ôsin quê mùa nữa mà là một tiểu thư đài cát của một gia đình giàu có mới đúng, hắn kéo ghế ngồi xuống, mắt vẫn không rời khỏi nó. Tùng Nhân thì vui mừng chạy đến ngồi cạnh nó.
- Cô thực sự là ôsin của tôi sao? – Tùng Nhân cười khúc khích.
- Vậy anh nghĩ tôi là ai? – Nó liếc nhìn Tùng Nhân. - Nhớ lại vụ hồi sáng thật muốn đấm cho cậu ta một cái, nhưng vì nể tình cậu ta quan tâm nó như vậy nên tha đó.
- Đúng rồi! Ánh mắt này, giọng điệu này thì còn ai ngoài cô chứ? Hôm nay cô đẹp lắm, thật không uổng công tôi đã để mắt đến cô. – Tùng Nhân cười một cách sảng khoái.
- Ai thèm chứ! – Nó đanh đá đáp trả Tùng Nhân rồi quay sang hướng khác.
Nó nhìn chị Thu Vân cười tươi tắn rồi lại tặng cho hắn một nụ cười hồn nhiên. Chính nụ cười ấy làm hắn trở nên bối rối, mặt như bị đốt vậy, cứ nóng ran lên, hắn cũng như nó cảm thấy khó chịu và quay sang một hướng khác, nhưng cảm giác khó chịu của hắn không phải là ghét nó mà là… Ây! Một cảm giác rất khó tả, lâu lâu hắn lại đưa mắt nhìn nó một cái. Hắn đột nhiên thấy vui vui khi thấy nó cười. Cũng chả biết tại sao?
Nó nhìn chị Thu Vân lưỡng lự:
- Chị Thu Vân… sao chị biết hôm nay là sinh nhật em mà dắt em đi mua sắm vậy?
- Em quên chị là người cung cấp thông tin cho em được nhập học hay sao? – Chị Thu Vân cười hì hì…
À… hèn gì? Đúng thật hôm nay mọi người dành cho nó một bất ngờ quá lớn, ngay cả nó còn không nhớ ngày sinh nhật của nó nữa là, vậy mà mọi người trong nhà đều biết và âm thầm chuẩn bị mọi thứ cho nó, cứ tưởng nó sẽ phải lẳng lặng đón sinh nhật một mình, không ngờ… híc… mọi người thật tốt với nó, nó yêu căn nhà này, yêu tất cả các thành viên trong nhà luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.