Chương 21: Tổn Thương
Cat.md
27/01/2016
Sáng ra nó đã vội vã bắt xe buýt để đi học, nó không muốn để Tùng Nhân phải đưa nó đi học. Tại việc vừa rồi làm nó hơi hụt hẫng trước thái độ của hai tên “mặt lạnh”, với lại nó cũng không dám đối mặt đâu, dù đó không phải lỗi của nó đi chăng nữa. Ngồi trên xe mà lòng nó cứ rạo rực, rộn ràng hẳn lên khi nghĩ đến nụ hôn của Toàn Phong, mặc dù đó chỉ là nụ hôn sự cố, nói gì thì nói nó cũng thấy có lỗi với Thanh Thanh khi mà mọi chuyện diễn ra bất đắc dĩ và nó lại trở thành kẻ thứ ba chen vào tình cảm người khác. Nó cố trấn tĩnh bản thân, nó đã phải đấu tranh nội tâm rất lâu cho chuyện tình không viên mãn của mình với Long nên giờ đây nó không muốn mình dính phải thông tin thất thiệt nào nữa.
Một tuần đã trôi qua rồi, lớp học cũng phải đến lúc trở về quy cũ, hôm thi thử đã nghe phải thông tin sét đánh, đến lúc thi thật sự thì lại chia tay, tinh thần nó cũng sa sút đi nhiều nhưng mà thành tích học tập vẫn luôn giữ vững vậy nên vừa mới vào lớp đã được tuyên dương làm nó vui muốn nức mũi. Nó ngồi học mà miệng cứ cười hoài.
- Bộ cậu từ bỏ Long Thật hả?
Đang vui tự nhiên nhỏ Nguyên hỏi nó một câu làm nó đứng hình, thật sự mà nói trong lòng nó chưa bao giờ muốn nhắc lại chuyện này, nó chỉ đang cố gắng để quên đi mà thôi, khi nghe câu hỏi khó này nó cũng không biết trả lời ra sao nữa. Vậy nên im lặng là cách tốt nhất.
- Sao bà không nói gì hết vậy?
- … - Nó vẫn im lặng.
- Nếu không thích trả lời thì thôi vậy.
Nó phải nói điều gì đó thôi, nếu cứ im lặng nhỏ lại nghĩ nó giận dỗi nữa.
- Tôi đã không còn thích Long nữa rồi. – Nó đột nhiên trả lời làm nhỏ sửng sốt.
- Mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu, lần trước chỉ là hiểu lầm thôi.
- Không phải Nguyên kêu mình phải cẩn thận với Long hay sao?
- Đúng là tôi cũng từng nói thế nhưng không phải chia tay theo kiểu này đâu vì tôi biết cậu yêu Long thật lòng, nhưng tôi nghĩ cậu có thể cảm hóa được cậu ấy.
Nó cười nhạt một cái. Nó nhìn Thu Nguyên do dự.
- Nhưng không phải trước đây hai người đã rất yêu nhau sao?
- Mình đã nói rồi đó là chuyện của trước đây thôi mà, sở dĩ mình cảnh báo như thế cũng vì sợ Long sẽ lợi dụng bạn giống như trước đây khi đối với mình. – Nhỏ cố gắng giải thích cho nó hiểu.
- Đó chỉ là lí do thôi, mình nghĩ Long cũng không phải người thích lợi dụng đâu, cậu ấy chẳng có lí do gì để lợi dụng hết vì cậu ấy không hề thiếu thốn bất cứ thứ gì. Bạn cũng đừng bận tâm về chuyện này nữa nếu thật sự yêu Long thì hãy dũng cảm tiến lên đi.
Nó cười với Thu Nguyên, nhỏ vẫn cố giải thích nhưng nó chẳng thèm để tâm. Thực sự Long chẳng có gì lợi dụng sao? Đúng là cậu ta không thiếu bất cứ thứ gì, chỉ có điều cậu ấy thích đem tình cảm ra làm trò đùa, tại sao nó không nghe nhỏ giải thích chứ? Đã vậy còn nói những lời như thế cứ như nhỏ là kẻ xấu không bằng.
- Không ư?
- Được rồi mình không muốn biết thêm gì nữa hết vì mình không có chút hứng thú vì nữa cả. - Nó lấy tập ra và bắt đầu chăm chú viết bài.
- Cậu thật sự không tin mình sao?
- Không phải vậy, chỉ vì mình đã có bạn trai mới rồi nên đừng nói gì về Long nữa.
- Ra là vậy. - Thu Nguyên hơi bất ngờ nhưng cũng hơi buồn trong lòng, nhỏ ngẩn ngơ nghĩ liệu có phải anh chàng hay đưa đón Thảo Nguyên đi học, anh ta là người thế nào? Ra sao? Thu Nguyên chưa từng thấy được khuôn mặt kia, nhưng có vẻ nhìn anh ta cũng cuốn hút.
Long cứ nhìn chằm chằm qua phía nó, cậu ấy đang rất tò mò không biết nó và Thu Nguyên đang nói chuyện gì mà có vẻ mờ ám quá. Cậu ấy cũng đang định hỏi rõ ràng nó chuyện hôm bữa, nhưng khi nghĩ lại là do bản thân đã từ bỏ trước nên thôi, dù vậy vẫn mong có được một cuộc nói chuyện rõ ràng cho nó hiểu. Mấy đêm rồi cậu ta đã suy nghĩ, liệu có phải bản thân đã quá đáng, từ bỏ nó liệu cậu ta chấp nhận được không? Nhưngcũng chính hai từ sỉ diện làm cậu ta trở nên lạnh nhạt.
Tan học.
- Ê Thu Nguyên hai bữa nữa trường mình có buổi cắm trại phải không? – Nó hí hửng nhìn nhỏ.
- Ừ. Mà có gì đâu sao vui vậy? – Thu Nguyên mặt không chút sức sống.
- Dĩ nhiên là vui rồi, từ đó giờ tui có được đi cắm trại đâu.
- Gì? Nói thật hả? – Nhỏ ngạc nhiên hỏi nó
.
- Ừ. Hì hì…
- Hây… còn tôi thì cả ngàn lần ấy chứ.
Hai người đang bàn về buổi cắm trại thì đột nhiên nó hét toáng lên:
- Chết!
- Ai chết! – Nhỏ cuống cuồng theo nó.
- Không phải vậy mà là mình bỏ quên quyển sách anh văn.
- Làm hết hồn, bỏ quên thì đi lên lấy.
- Híc… Ừ vậy thôi bạn về trước đi không thôi gia đình chờ đó. – Nó sụt sịt nói.
- Vậy thôi mình về trước nha.
Nhỏ vẫy tay với nó rồi ra về, nó đảo trở lên, đi từng bước từng bước trong tâm trạng hết sức sợ sệt, nhớ lần trước đi lên một mình bị nhát còn ớn đến giờ, nó lấy tay quệt trán liên tục, nó đi đến cửa sổ lớp thì hoảng hồn rụt lại, thì ra là Long với mấy đứa lớp bên cạnh, mà bọn họ làm gì trên lớp sao không về vậy ta? Với tính cách thích tìm tòi của nó thì đương nhiên phải rình rồi. Hí hí…
- Tụi tao không ngờ mầy lại có tài như vậy đó, trong ba ngày thôi mà mầy đã cua được nó rồi. – Mấy tên kia vừa nói vừa cười ha hả.
- Hừ, tài năng của tao bọn mầy còn chưa biết hết đâu. – Long cười nửa miệng.
- Mà sao mầy cua được con Thảo Nguyên hay vậy?
- Đơn giản thôi, con gái mà ai chẳng thích ngọt.
Long đang nói gì vậy chứ? Gì mà có nó nữa chứ? Nó cố lắng nghe tiếp câu chuyện.
- Lần này bọn tao thua rồi, mầy muốn gì thì cứ nói ra.
- Vụ cá cược lần này tao không muốn tính toán với bọn mầy đâu. – Long xua tay.
“ Cá cược. Là cá cược sao? Thì ra nói yêu mình cũng là cá cược.” Tim nó như bị ngàn con dao đâm vào khi nghe Long nói. Nó không thể nghe thêm được nữa rồi, nó cúi đầu lao đi, nước mắt thì cứ đầm đìa. Vốn dĩ nó đã quên rồi, đã chấp nhận rồi, tại sao Long cứ vạn lần nhắc lại chứ, chẳng thà cậu ấy cứ như vậy mà giấu nó đi, tại sao lại để cho nó biết chứ? Nó đúng là món đồ chơi rẻ tiền mà. Ai cũng có thể tổn thương nó. Long sao lại có thể hết lần này đến lần khác tổn thương nó.
Họ vẫn còn tiếp tục câu chuyện mà không biết rằng bên ngoài đã xuất hiện một kẻ nghe lén đang sướt mướt, nhưng cũng không định nghe thêm gì nữa, bao nhiêu đó đã quá đủ rồi, thì ra nó chỉ có giá trị đến vậy thôi. Qủa thực trên đời không có thứ tình yêu sét đánh, mới gặp là yêu, chỉ có nó là nghỉ vậy thôi. Nó thất thần xoay người đi, quên luôn cả ý định ban đầu là lấy lại cuốn sách anh văn.
- Nhưng sao mầy lại không muốn nhận. – Mấy tên kia tò mò hỏi tới.
- Ban đầu ý định của tao là cá cược nhưng giờ thì…
- Thì sao? - Mấy tên đó không nhịn được trước câu trả lời ngập ngừng của Long mà nháo nhào lên.
- Giờ thì tao nghĩ… tao thật sự yêu Thảo Nguyên rồi. – Nói rồi Long bước ra cửa đi một mạch bỏ lại sau lưng những pho tượng mặt mày méo mó. Họ không thể tin được một tay tình trường như cậu ấy cũng biết đến hai từ thật lòng.
Tiếc là nó không nghe được điều này, giờ thì có một hiểu lầm lớn lắm đây.
Nó lê từng bước từng bước về nhà mà lòng thì cứ hậm hực, nó đang nghĩ một người như Long sao lại có thể nói xấu xa là xấu xa chứ? Không lẽ trước đây cậu ấy cũng đối xử với Thu Nguyên như thế nên giờ đây nhỏ mới cảnh báo nó, nếu nói vậy thì nó đã trách lầm nhỏ rồi, đã vậy còn ráng ghép nhỏ cho Long nữa. Đầu óc nó rối bời hết rồi, nó thật không thể lường trước được mọi chuyện xảy ra như thế này, nó vẫn còn đang tìm cách chấp nhận điều này dù trước đó nó đã nói sẽ từ bỏ bằng bất cứ giá nào. Vậy mà giờ lại… Nó thật sự uất ức, sao Long lại có thể đem nó ra mà cá cược chứ.
Mọi người đang chờ nó xuống ăn tối mà chẳng thấy nó đâu, từ sớm đến giờ nó cứ ru rú trong phòng, thậm chí bỏ cả bữa trưa, giờ thêm buổi tối nữa chắc tiễn nó đi sớm quá, chị Thu Vân đang tìm mọi cách để dụ dỗ nó ra khỏi phòng, Tùng Nhân và Toàn Phong cũng đang tích cực bày kế. Hây… thật khổ thân với bà hoàng ôsin này quá! Cả ba đang ngồi xù xì trước cửa phòng nó mong có thể tìm ra kế sách lưỡng toàn kì mỹ để thuyết phục nó ra khỏi phòng.
- Chị! Giờ chúng ta phải… bla… bla.
- Ừ, chị thấy cái này hay đó.
- Không được đâu như vậy không ổn, nên nghe theo em nè… bla… bla…
…
Cạch!
- Mọi người đang làm gì ở đây vậy?
- Hả? Á... Á... Á…! – Do nó mở cửa bất ngờ làm cả ba giật mình nên đồng thanh la inh ỏi.
Cuối cùng thì nó cũng chịu xuống ăn cơm, nhưng nhìn nó hơi lạ, nó cứ cắm đầu cắm cổ ăn mà chẳng thèm để ý đến ai hết làm mọi người cứ bồn chồn, hết nhìn nhau rồi lại nhìn nó, điệu bộ này của nó họ đoán là ở trường bị gì rồi. Chứ theo như chị Thu Vân nghĩ, nếu bình thường mà thấy họ lù lù trước cửa phòng nó sẽ la toáng lên và càu nhàu hỏi tới nhưng hôm nay nó im lặng khác thường.
“ Hây… chắc cô ta lúa quá nên bị bạn bè cách ly nữa chứ gì?” Tùng Nhân đoán.
“ Không phải vậy chứ? Nhìn cô ta cũng đâu đến mức đó, chắc là làm bài bị điểm kém.” Toàn Phong cũng đoán.
“ Thảo Nguyên học giỏi lắm không thể nào bị điểm kém được, chắc bị đứa nào trong lớp ghen tỵ vì học quá giỏi hay đẹp quá cũng nên,” Chị Thu Vân cũng đoán luôn.
Cuối cùng cả ba nhìn nhau mắt đánh lửa rồi nhìn chằm chằm vào nó.
“ Chẳng lẽ là… thất tình ư?”
- Sao mọi người không ăn mà ngồi nhìn em hoài vậy? – Nó lại bất ngờ lên tiếng làm cả ba hồn vía lên mây, cắm đầu ăn quyết liệt.
Một tuần đã trôi qua rồi, lớp học cũng phải đến lúc trở về quy cũ, hôm thi thử đã nghe phải thông tin sét đánh, đến lúc thi thật sự thì lại chia tay, tinh thần nó cũng sa sút đi nhiều nhưng mà thành tích học tập vẫn luôn giữ vững vậy nên vừa mới vào lớp đã được tuyên dương làm nó vui muốn nức mũi. Nó ngồi học mà miệng cứ cười hoài.
- Bộ cậu từ bỏ Long Thật hả?
Đang vui tự nhiên nhỏ Nguyên hỏi nó một câu làm nó đứng hình, thật sự mà nói trong lòng nó chưa bao giờ muốn nhắc lại chuyện này, nó chỉ đang cố gắng để quên đi mà thôi, khi nghe câu hỏi khó này nó cũng không biết trả lời ra sao nữa. Vậy nên im lặng là cách tốt nhất.
- Sao bà không nói gì hết vậy?
- … - Nó vẫn im lặng.
- Nếu không thích trả lời thì thôi vậy.
Nó phải nói điều gì đó thôi, nếu cứ im lặng nhỏ lại nghĩ nó giận dỗi nữa.
- Tôi đã không còn thích Long nữa rồi. – Nó đột nhiên trả lời làm nhỏ sửng sốt.
- Mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu, lần trước chỉ là hiểu lầm thôi.
- Không phải Nguyên kêu mình phải cẩn thận với Long hay sao?
- Đúng là tôi cũng từng nói thế nhưng không phải chia tay theo kiểu này đâu vì tôi biết cậu yêu Long thật lòng, nhưng tôi nghĩ cậu có thể cảm hóa được cậu ấy.
Nó cười nhạt một cái. Nó nhìn Thu Nguyên do dự.
- Nhưng không phải trước đây hai người đã rất yêu nhau sao?
- Mình đã nói rồi đó là chuyện của trước đây thôi mà, sở dĩ mình cảnh báo như thế cũng vì sợ Long sẽ lợi dụng bạn giống như trước đây khi đối với mình. – Nhỏ cố gắng giải thích cho nó hiểu.
- Đó chỉ là lí do thôi, mình nghĩ Long cũng không phải người thích lợi dụng đâu, cậu ấy chẳng có lí do gì để lợi dụng hết vì cậu ấy không hề thiếu thốn bất cứ thứ gì. Bạn cũng đừng bận tâm về chuyện này nữa nếu thật sự yêu Long thì hãy dũng cảm tiến lên đi.
Nó cười với Thu Nguyên, nhỏ vẫn cố giải thích nhưng nó chẳng thèm để tâm. Thực sự Long chẳng có gì lợi dụng sao? Đúng là cậu ta không thiếu bất cứ thứ gì, chỉ có điều cậu ấy thích đem tình cảm ra làm trò đùa, tại sao nó không nghe nhỏ giải thích chứ? Đã vậy còn nói những lời như thế cứ như nhỏ là kẻ xấu không bằng.
- Không ư?
- Được rồi mình không muốn biết thêm gì nữa hết vì mình không có chút hứng thú vì nữa cả. - Nó lấy tập ra và bắt đầu chăm chú viết bài.
- Cậu thật sự không tin mình sao?
- Không phải vậy, chỉ vì mình đã có bạn trai mới rồi nên đừng nói gì về Long nữa.
- Ra là vậy. - Thu Nguyên hơi bất ngờ nhưng cũng hơi buồn trong lòng, nhỏ ngẩn ngơ nghĩ liệu có phải anh chàng hay đưa đón Thảo Nguyên đi học, anh ta là người thế nào? Ra sao? Thu Nguyên chưa từng thấy được khuôn mặt kia, nhưng có vẻ nhìn anh ta cũng cuốn hút.
Long cứ nhìn chằm chằm qua phía nó, cậu ấy đang rất tò mò không biết nó và Thu Nguyên đang nói chuyện gì mà có vẻ mờ ám quá. Cậu ấy cũng đang định hỏi rõ ràng nó chuyện hôm bữa, nhưng khi nghĩ lại là do bản thân đã từ bỏ trước nên thôi, dù vậy vẫn mong có được một cuộc nói chuyện rõ ràng cho nó hiểu. Mấy đêm rồi cậu ta đã suy nghĩ, liệu có phải bản thân đã quá đáng, từ bỏ nó liệu cậu ta chấp nhận được không? Nhưngcũng chính hai từ sỉ diện làm cậu ta trở nên lạnh nhạt.
Tan học.
- Ê Thu Nguyên hai bữa nữa trường mình có buổi cắm trại phải không? – Nó hí hửng nhìn nhỏ.
- Ừ. Mà có gì đâu sao vui vậy? – Thu Nguyên mặt không chút sức sống.
- Dĩ nhiên là vui rồi, từ đó giờ tui có được đi cắm trại đâu.
- Gì? Nói thật hả? – Nhỏ ngạc nhiên hỏi nó
.
- Ừ. Hì hì…
- Hây… còn tôi thì cả ngàn lần ấy chứ.
Hai người đang bàn về buổi cắm trại thì đột nhiên nó hét toáng lên:
- Chết!
- Ai chết! – Nhỏ cuống cuồng theo nó.
- Không phải vậy mà là mình bỏ quên quyển sách anh văn.
- Làm hết hồn, bỏ quên thì đi lên lấy.
- Híc… Ừ vậy thôi bạn về trước đi không thôi gia đình chờ đó. – Nó sụt sịt nói.
- Vậy thôi mình về trước nha.
Nhỏ vẫy tay với nó rồi ra về, nó đảo trở lên, đi từng bước từng bước trong tâm trạng hết sức sợ sệt, nhớ lần trước đi lên một mình bị nhát còn ớn đến giờ, nó lấy tay quệt trán liên tục, nó đi đến cửa sổ lớp thì hoảng hồn rụt lại, thì ra là Long với mấy đứa lớp bên cạnh, mà bọn họ làm gì trên lớp sao không về vậy ta? Với tính cách thích tìm tòi của nó thì đương nhiên phải rình rồi. Hí hí…
- Tụi tao không ngờ mầy lại có tài như vậy đó, trong ba ngày thôi mà mầy đã cua được nó rồi. – Mấy tên kia vừa nói vừa cười ha hả.
- Hừ, tài năng của tao bọn mầy còn chưa biết hết đâu. – Long cười nửa miệng.
- Mà sao mầy cua được con Thảo Nguyên hay vậy?
- Đơn giản thôi, con gái mà ai chẳng thích ngọt.
Long đang nói gì vậy chứ? Gì mà có nó nữa chứ? Nó cố lắng nghe tiếp câu chuyện.
- Lần này bọn tao thua rồi, mầy muốn gì thì cứ nói ra.
- Vụ cá cược lần này tao không muốn tính toán với bọn mầy đâu. – Long xua tay.
“ Cá cược. Là cá cược sao? Thì ra nói yêu mình cũng là cá cược.” Tim nó như bị ngàn con dao đâm vào khi nghe Long nói. Nó không thể nghe thêm được nữa rồi, nó cúi đầu lao đi, nước mắt thì cứ đầm đìa. Vốn dĩ nó đã quên rồi, đã chấp nhận rồi, tại sao Long cứ vạn lần nhắc lại chứ, chẳng thà cậu ấy cứ như vậy mà giấu nó đi, tại sao lại để cho nó biết chứ? Nó đúng là món đồ chơi rẻ tiền mà. Ai cũng có thể tổn thương nó. Long sao lại có thể hết lần này đến lần khác tổn thương nó.
Họ vẫn còn tiếp tục câu chuyện mà không biết rằng bên ngoài đã xuất hiện một kẻ nghe lén đang sướt mướt, nhưng cũng không định nghe thêm gì nữa, bao nhiêu đó đã quá đủ rồi, thì ra nó chỉ có giá trị đến vậy thôi. Qủa thực trên đời không có thứ tình yêu sét đánh, mới gặp là yêu, chỉ có nó là nghỉ vậy thôi. Nó thất thần xoay người đi, quên luôn cả ý định ban đầu là lấy lại cuốn sách anh văn.
- Nhưng sao mầy lại không muốn nhận. – Mấy tên kia tò mò hỏi tới.
- Ban đầu ý định của tao là cá cược nhưng giờ thì…
- Thì sao? - Mấy tên đó không nhịn được trước câu trả lời ngập ngừng của Long mà nháo nhào lên.
- Giờ thì tao nghĩ… tao thật sự yêu Thảo Nguyên rồi. – Nói rồi Long bước ra cửa đi một mạch bỏ lại sau lưng những pho tượng mặt mày méo mó. Họ không thể tin được một tay tình trường như cậu ấy cũng biết đến hai từ thật lòng.
Tiếc là nó không nghe được điều này, giờ thì có một hiểu lầm lớn lắm đây.
Nó lê từng bước từng bước về nhà mà lòng thì cứ hậm hực, nó đang nghĩ một người như Long sao lại có thể nói xấu xa là xấu xa chứ? Không lẽ trước đây cậu ấy cũng đối xử với Thu Nguyên như thế nên giờ đây nhỏ mới cảnh báo nó, nếu nói vậy thì nó đã trách lầm nhỏ rồi, đã vậy còn ráng ghép nhỏ cho Long nữa. Đầu óc nó rối bời hết rồi, nó thật không thể lường trước được mọi chuyện xảy ra như thế này, nó vẫn còn đang tìm cách chấp nhận điều này dù trước đó nó đã nói sẽ từ bỏ bằng bất cứ giá nào. Vậy mà giờ lại… Nó thật sự uất ức, sao Long lại có thể đem nó ra mà cá cược chứ.
Mọi người đang chờ nó xuống ăn tối mà chẳng thấy nó đâu, từ sớm đến giờ nó cứ ru rú trong phòng, thậm chí bỏ cả bữa trưa, giờ thêm buổi tối nữa chắc tiễn nó đi sớm quá, chị Thu Vân đang tìm mọi cách để dụ dỗ nó ra khỏi phòng, Tùng Nhân và Toàn Phong cũng đang tích cực bày kế. Hây… thật khổ thân với bà hoàng ôsin này quá! Cả ba đang ngồi xù xì trước cửa phòng nó mong có thể tìm ra kế sách lưỡng toàn kì mỹ để thuyết phục nó ra khỏi phòng.
- Chị! Giờ chúng ta phải… bla… bla.
- Ừ, chị thấy cái này hay đó.
- Không được đâu như vậy không ổn, nên nghe theo em nè… bla… bla…
…
Cạch!
- Mọi người đang làm gì ở đây vậy?
- Hả? Á... Á... Á…! – Do nó mở cửa bất ngờ làm cả ba giật mình nên đồng thanh la inh ỏi.
Cuối cùng thì nó cũng chịu xuống ăn cơm, nhưng nhìn nó hơi lạ, nó cứ cắm đầu cắm cổ ăn mà chẳng thèm để ý đến ai hết làm mọi người cứ bồn chồn, hết nhìn nhau rồi lại nhìn nó, điệu bộ này của nó họ đoán là ở trường bị gì rồi. Chứ theo như chị Thu Vân nghĩ, nếu bình thường mà thấy họ lù lù trước cửa phòng nó sẽ la toáng lên và càu nhàu hỏi tới nhưng hôm nay nó im lặng khác thường.
“ Hây… chắc cô ta lúa quá nên bị bạn bè cách ly nữa chứ gì?” Tùng Nhân đoán.
“ Không phải vậy chứ? Nhìn cô ta cũng đâu đến mức đó, chắc là làm bài bị điểm kém.” Toàn Phong cũng đoán.
“ Thảo Nguyên học giỏi lắm không thể nào bị điểm kém được, chắc bị đứa nào trong lớp ghen tỵ vì học quá giỏi hay đẹp quá cũng nên,” Chị Thu Vân cũng đoán luôn.
Cuối cùng cả ba nhìn nhau mắt đánh lửa rồi nhìn chằm chằm vào nó.
“ Chẳng lẽ là… thất tình ư?”
- Sao mọi người không ăn mà ngồi nhìn em hoài vậy? – Nó lại bất ngờ lên tiếng làm cả ba hồn vía lên mây, cắm đầu ăn quyết liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.