Chương 27: Vu Oan
Cat.md
03/02/2016
- Cô giải thích sao đây? – Hắn thất thần nhìn nó.
- Tôi không… - Nó phải nói gì bây giờ?
- Mau giải thích đi. – Hắn tức giận quát nó, hắn muốn nghe nó nói là không phải nó làm.
Nó giật mình, nhìn hắn chằm chằm, hắn bị gì vậy chứ? Sao lại tức giận đến thế, hay những thứ này là của hắn, nó mất vài giây để kịp nhận ra, nếu đây thực sự là của hắn thì nó tiêu rồi.
Tùng Nhân cũng đang bắt đầu run sợ, chưa bao giờ cậu ta thấy hắn giận dữ như hôm nay.
Nó cũng không biết nên giải thích từ đâu bậy giờ, nó còn không biết thứ này từ đâu có thì giải thích thế nào đây?
- Tôi không biết, tôi chưa từng thấy qua những thứ này, tôi cũng vừa về đến nhà thôi tôi không có làm.
- Đã làm thì phải nhận, tôi biết cô nghèo khó, nhưng cũng đừng vì vậy mà làm ra việc mất thể diện này chứ. - Thanh Thanh châm thêm dầu vào lửa.
Cô ta nói vậy là ý gì? Nó nói là không có làm sao còn vu oan cho nó, phải chăng đây là kế hoạch do cô ta bày ra nhằm hại nó. Đừng tưởng chỉ vài câu nói có thể khiến nó gục ngã, từ nhỏ đến lớn nó chưa hề nghĩ sẽ lấy đi bất cứ thứ gì của người khác, dù cho thứ đó có đặt ngay trước mặt nó đi chăng nữa, nó không cho phép bất kì ai sỉ nhục nó như thế.
- Tôi đã nói là không có làm bộ cô điếc sao mà không nghe hả? - Cơn giận này nó thật không nuốt trôi nữa rồi.
Thanh Thanh trợn mắt nhìn nó, ngay trước mặt hắn mà nó cũng cả gan lớn tiếng với cô ta. Tùng Nhân thì kinh ngạc, đây thật sự là cơn thịnh nộ của một cô gái có vẻ ngoài nhếch nhát như nó hay sao? Đáng sợ quá.
Hắn khogn6 nói gì chỉ bước đến kéo tay nó đứng lên, hắn bắt nó phải đối diện với đôi mắt đang cuồng cuộn lửa giận của mình.
- Có phải vì chuyện lần trước tôi mắng cô nên cô tức giận và làm ra điều này hay không?
Hắn nói vậy nghĩa là không tin nó, hắn cũng cho rằng nó làm việc này sao? Vậy mà nó đã nghĩ hắn sẽ là người tin tưởng nó hơn bất kì ai khác, thì ra chỉ là do tự nó cho rằng như thế, hừ, đúng là mơ tưởng. Trước mắt nó hiện ra một màn hơi nước nhưng miệng thì vẫn nhếch cười, nó dùng nụ cười ấy để khinh chính mình.
Toàn Phong nhận ra sự khác lạ ấy nhưng hắn vẫn thản nhiên. Tùng Nhân thì lại cho rằng phải chăng nó đã bị sốc trước câu hỏi vô cảm ấy.
- Nếu tôi nói không thì anh có tin tôi không? - Nó nhìn hắn hi vọng.
-...- Hắn chỉ im lặng vì không biết nên cư xử thế nào, hắn cũng tự hỏi liệu bản thân có tin nó hay không?
Nó phì cười. - Không tin phải không? Vậy thì còn hỏi để làm gì? Anh nghĩ sao thì cứ cho là vậy đi.
Nó xoay người định bỏ đi thì bị hắn nắm mạnh lấy tay và lôi ngược lại.
- Chuyện này chưa giải quyết xong liền định bỏ đi, cô cho rằng mình không cần có trách nhiệm gì sao?
Hắn lại muốn gì nữa, nói không làm cũng không tin giờ nó đã thừa nhận hắn cũng không chịu, vậy thì hắn muốn gì chứ.
- Anh còn không hài lòng sao? Vậy thì anh dạy tôi đi, dạy tôi làm thế nào để anh vừa lòng, dạy đi. - Nó quát thẳng vào mặt hắn mà không hề né tránh.
Toàn Phong bị hóa đá trước những lời của nó, hắn cũng không biết phải làm sao?
Tùng Nhân há to miệng nhìn nó, gan thật ngay cả khi thấy hắn nổi giận nó cũng không chút lo sợ.
- Cô có biết thứ này quan trọng với tôi đến mức nào không? vậy mà cô lại làm như vậy, đây là thứ quý giá nhất trong cuộc đời tôi, cô có biết không?
Nó nghe hắn nói như vậy thì rất xúc động và cảm thông nhưng hắn cũng không được vì thế mà gán ghép tội cho nó được, vì nó thật sự không có làm.
- Tôi đã nói là tôi không có làm, anh nghe không hiểu sao? Hay anh muốn tôi xin lỗi, được thôi tôi sẽ làm theo ý anh muốn. - Nó cúi đầu miệng thì liên tục nói lớn. - Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, được chưa.
- Sao cô có thể cư xử kiểu như vậy chứ, cứ như cô không hề có lỗi.
- Vậy thì nói đi muốn tôi làm gì mới vừa lòng anh, nói đi. - Nó vô thức đẩy tay mình vào ngực hắn, hắn cũng vì vậy mà nắm lại được tay nó cứ thế mà siết chặt.
- Cô có lỗi còn không chịu nhận mình sai.
Hắn làm gì vậy chứ? Không biết là nó đau hay sao? Thật sự nó đâu có làm, ép nó nói cũng có được gì đâu, nhưng chỉ tội cho nó là bị nghi ngờ một cách vô căn cứ, như hiểu ra điều gì đó nó hét toáng lên:
- Anh mau bỏ tay ra đi, tôi có lí do gì để lấy tấm hình của anh chứ? Không lẽ tron mắt anh tôi chỉ là loại người thích trả thù cá nhân, tham lam hẹp hồi hay sao?
Nói cũng phải, nó với hắn chẳng có thù hận gì sâu đậm cả với lại lí do gì nó lại đi lấy tấm ảnh mà làm những chuyện không đâu như vậy, nếu vậy thì ai đã làm nên chuyện này. Hắn từ từ thả lỏng bàn tay mình, nó cảm nhận được điều đó nên nhanh chóng rút tay về vừa xoa vừa vặn.
Tùng Nhân nhìn thấy biểu hiện khác thường của hắn cũng không khỏi tò mò, vả lại, đây là lần đầu cậu ta biết đến bức ảnh và chiếc vòng quan trọng của hắn, từ trước đến giờ hắn có nhắc gì đến vụ này đâu, tự nhiên bữa nay lòi ra thêm thứ quan trọng nhất đời nữa chứ? Tùng Nhân vừa nghĩ liền phì cười với nó.
“Bộ thấy mình bị ép vô tình thế tiến thoái lưỡng nan cậu ta vui lắm hay sao mà cười toe toét không biết?” Nó trừng mắt lại ngay lập tức cậu ta tắt luôn nụ cười.
Hắn nhận lấy chiếc vòng từ tay nó mà không biết phải làm gì nữa? Hắn không suy nghĩ ra được lí do nào khiến nó làm điều vớ vẩn này, hắn thở dài.
- Giờ thì cô có thể nói cho tôi biết lí do được không? – Hắn lắc đầu mệt mỏi. – Tôi thật sự không hiểu sao cô lại làm được điều này?
- Nói đi nói lại vẫn không tin tôi, anh không nghĩ ai đó muốn hại tôi sao? - Nó đưa mắt nhìn Thanh Thanh. - Từ đầu tôi không hề biết gì về chuyện này, tôi cũng không biết vì sao các người lại vội vã đến phòng tôi và phát hiện ra thứ này, tốt nhất các người nên hỏi lại kẻ đã đưa ra thông báo đi.
Tùng Nhân xoa cằm, nói cũng phải, người thông báo là Thanh Thanh khi họ chạy lên thì biểu hiện của Thảo Nguyên rất ngạc nhiên chứng tỏ cô ta không biết chuyện gì đang xảy ra, sau đó người phát hiện ra thứ này trong sọt rác cũng là Thanh Thanh, chẳng lẽ cô ta thật sự... Tùng Nhân đưa mắt nhìn Thanh Thanh, cô ta nhận thấy cậu ta nghi ngờ mình nên đứng ra chối quanh.
- Mọi người đang nghị ngờ tôi sao, tôi không biết hai thứ này ở đâu, cũng không có lí do gì để làm cả.
- Kẻ ngu cũng biết đi lục đồ mà, hơn nữa từ lúc tôi đặt chân vào căn nhà này mọi người đã bị mất thứ gì chưa? Chỉ khi cô ta đến thì mọi chuyện xáo trộn lên, với lại cô ta vốn dĩ không ưa tôi nên việc cô ta hại tôi cũng là chuyện bình thường. - Nó dõng dạc như một luật sư bào chữa.
Nghe nó nói cũng đúng ha. Tùng Nhân cũng nghĩ là nó nói đúng nên gật đầu lia lịa, cậu ta quên mất Thanh Thanh từng là mẫu người yêu mà cậu ta hằng mong đợi, còn hắn nghe nó nói xong thì chẳng chút phản ứng nào cả, nó nghĩ hắn không thèm quan tâm đến lời nói của nó thì đúng hơn. Thanh Thanh tức đến sắp trào máu, định hại nó không ngờ lại bị nó bẻ chỉa, dĩ nhiên là cô ta không chịu đứng yên rồi.
- Tôi thật không...
Thanh Thanh chưa nói hết câu hắn đã nhảy xổ vào: - Tôi tin Thanh Thanh không hề làm chuyện này.
Nó và Tùng Nhân nghe hắn nói mà đứng hình. Anh ta vừa nói gì? Tin Thanh Thanh, một sự liên kết chặt chẽ như vậy mà anh ta cũng tin sao? Nó thấy lòng mình như bị ai cứa nát.
- Sao anh biết không phải cô ta? – Nó tức muốn chết được.
- Phải đó! Sao anh chắc chắn vậy? – Tùng Nhân cũng theo phe nó luôn.
Thanh Thanh ngỡ ngàng trước câu nói của cậu ta, nếu là trước đây chắc chắn cậu ta sẽ bênh vực cô ta thay vì nó, còn bây giờ thì… mà nếu trong tương lai cũng rất là khó nói.
Hắn dập tắt suy nghĩ của nó và Tùng Nhân bằng một câu kết luận: - Không vì sao cả, đơn giản Thanh Thanh không có lí do gì để làm việc này, tôi hiểu rất rõ con người cô ấy từ nhỏ đến lớn cô ấy luôn là một người thuần khiết.
- Nhưng cô ta muốn hại tôi. - Nó vẫn cố thuyết phục hắn tin vào điều đó.
- Cô xứng sao? - Hắn đột nhiên nói như thế làm nó xém chút sụp đổ.
Lúc này nó đứng còn không vững, nếu không phải Tùng Nhân kịp đỡ lấy nó thì nó đã nằm ngay dưới đất rồi.
Môi nó mấp máy đến không nói nên lời, nước mắt cũng không biết từ bao giờ đã ào ạt chảy ra không sao ngăn được. Hắn có biết câu nói ấy còn đâu hơn sự sỉ nhục hay không, nó biết gia cảnh nó không bằng cô ta, bất cứ thứ gì của nó cũng không bằng cô ta nên ý hắn là nói nó đang đổ oan cho cô ta vì thực chất cô ta không có gì thua kém nó mà phải làm như vậy đúng không?
- Sao anh lại nói Thảo Nguyên như vậy? - Tùng Nhân không nhịn được mà lên tiếng.
Đúng sao hắn lại thốt ra những lời như vậy, hắn nói thế cũng đồng nghĩa là đang xem thường nó. hắn có chút áy náy, nhưng lời cũng đã nói ra rồi.
Thanh Thanh thấy hắn bênh vực mình liền được nước lấn tới.
- Thảo Nguyên, tôi biết cô thích Toàn Phong nên khi thấy anh ấy bênh vực tôi và trách mắng cô trong phút tức giận nên cô mới làm như vậy, tôi cũng là con gái tôi có thể hiểu sự giận dữ trong lòng cô nhưng cũng không nên vì thế mà cô làm ra những chuyện như vậy.
- Cô nói gì vậy? – Nó phát hoảng, trợn mắt nhìn cô ta.
Còn Tùng Nhân và hắn thì rầm một cái hóa đá, bọn họ không tin vào tai mình nữa, lời Thanh Thanh nói là sự thật sao?
- Cô đừng cô che giấu nữa, tôi có thể nhận ra điều đó, nếu bây giờ cô chịu thật lòng nhận lỗi biết đâu anh ấy sẽ tha lỗi cho cô.
- Chị nói đủ chưa hả? – Nó giơ tay định tát vào mặt cô ta một cái thì đã bị hắn chụp lại.
Hắn đưa đôi mắt đỏ rực nhìn nó, nó đã làm gì sai đâu, nó bị vu oan mà, mọi người không ai tin nó hết, không ai chịu nghe nó nói, nhất là hắn đó, nó ghét hắn. Đôi mắt đáng thương của nó cũng không làm lung lay được hắn, trong mắt hắn chỉ còn biết Thanh Thanh, tai hắn chỉ còn nghe được mỗi tiếng của cô ta, nó không chịu đâu, nó cũng là con người mà, không ai có quyền sắp đặt hay vu oan cho nó, nhất định nó phải làm rõ chuyện này mới được.
- Anh là đang tức giận sao? Tôi nói lại lần nữa tôi không có làm và cũng chưa từng thích anh dù chỉ là một chút. - Nó không ngần ngại mà nói.
Tiếng nó vừa dứt, hắn có chút hụt hẫng, mặt hắn bắt đầu đỏ dữ dội hơn, hắn hất mạnh tay nó ra, lớn tiếng:
- Cô đi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Cô cũng đừng nghĩ rằng tôi sẽ để mắt đến loại người như cô.
"Mầy sao vậy Toàn Phong sao mầy lại tức giận." Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một nỗi niềm khó tả, hắn không biết vì cớ gì lại tức giận, là tức giận vì nó đã nói không thích mình hay vì nó định tát Thanh Thanh? Lòng hắn lúc này rối như tơ vò.
Nó lặng người trước những lời hắn nói, nó đã cố giải thích nhưng hắn hoàn toàn không muốn nghe, lại còn đuổi nó đi nữa, được rồi nếu không chịu tin nó, không muốn thấy mặt nó nữa, vậy thì… nó đi là được chứ gì? Không hiểu sao nó đau như vậy, nước mắt cũng không ngừng chảy, nó hận không thể lau hết thứ nước của sự đau khổ này.
Tùng Nhân lúng túng chẳng biết làm gì? Chưa bao giờ cậu ta thấy hắn nổi giận như lúc này, có lẽ đó thật sự là món đồ quan trọng đối với hắn.
Nó đưa tay vệt nước mắt nhìn hắn rồi vụt chạy đi, môi hắn khẽ hất nhẹ lên như muốn nói điều gì đó rồi khép hờ lại, Tùng Nhân gọi với theo nó rồi cũng chạy đuổi theo luôn, cô ta thì khỏi nói đi, vui đến sắp nhảy cẩng lên, nếu mà không có Toàn Phong ở đó e là cô ta còn quái hơn cả cái kiểu cười đểu như bây giờ.
Ngoài trời đã bắt đầu tối dần, không khí cũng lạnh dần lên, Tùng Nhân từ sớm vẫn loay hoay tìm nó đến tận đêm hôm, hết ngoài đường phố lại đến công viên, bờ hồ nhưng chẳng chút tâm hơi, nó chạy đi từ lúc sớm mà giờ này vẫn chưa về nhà, hơn nữa là vẫn không thấy nó đâu, cậu ta sắp đuối sức rồi, phải nói nó là siêu nhân hay sao mà chạy nhanh như gió, ngay cả Tùng Nhân đuổi theo cùng lúc mà vẫn không thấy. Cậu ta chỉ còn cách lủi thủi về nhà.
- Sao rồi tìm thấy cô ta chưa? – Hắn lo lắng hỏi.
"Lúc này mới biết lo sao?" Tùng Nhân xoay hướng khác bĩu môi.
- Em đi lòng vòng trong công viên, ngoài đường, nói chung là những nơi cô ta có thể đến nhưng chẳng thấy đâu cả. – Tùng Nhân mệt mỏi trả lời.
Thanh Thanh thở dài, tay chắp đôi trước ngực: - Cầu cho Thảo Nguyên được bình an. – Cô ta xoay nhìn hai tên “mặt lạnh”. – Cũng có thể là lúc trưa Toàn Phong hơi quá lời làm con bé tổn thương.
“Hừ… Cầu cho mầy đi luôn cho rồi.” Thanh Thanh nhếch một bên miệng, thích thú với những suy nghĩ của mình.
- Giờ anh cũng không biết phải làm gì? Thôi, mọi người chia nhau ra tìm đi. – Hắn xua tay ra lệnh.
Rõ ràng là bản thân hắn gây ra lại bắt mọi người chịu khổ chung, thiệt là không công bằng. Tùng Nhân uể oải gật đầu lia lịa, cô ta cũng tỏ ra lo lắng tiên phong đi trước, cũng không biết đi dạo hay đi tìm người đây.
Nói đến nó thì…
- Đói quá, tự nhiên chạy ra đây chi, trong túi lại không đem theo một đồng, giờ mà về là nhục chết luôn á. Biết vậy hồi sớm kiên quyết ở lại được rồi. - Nó bắt đầu bị cơn đói và mệt làm cho hối hận, đầu óc mơ hồ.
Nó xoa bụng liên tục, đi qua chỗ nào bán thức ăn nó cũng chem chép miệng, nuốt nước miếng ừng ực, thấy cũng tội, mà thôi kệ đi nhịn ăn một ngày cũng đâu có chết được. Nó đi lơn tơn, đi đến hoa cả mắt mà cũng không biết đang đi đâu, thấy còn đường là còn đi thôi, nó chao đảo ngồi gục xuống bên đường. Nó đưa tay dụi mắt, nước mắt lại chảy ra khi nào không biết, nó nấc từng tiếng một, sau đó là dữ dôi hơn.
- Hu hu hu… bà ơi… con nhớ… nhớ bà quá, nếu bà có ở đây bà nhất định sẽ tin con, bà sẽ không để con một mình đâu.
- Làm gì khóc dữ vậy? – Một giọng nói của ai đó chợt vang lên.
“Cuối cùng mọi người cũng tìm ra mình.” Nó mỉm cười, ngẩng đầu lên.
Hả? không phải chứ? Cả… cả một bọn con trai, bọn họ muốn gì đây chứ? Nó sợ sệt nhìn họ. Những tên con trai cười ngoặt ngoẽo với nó, chắc là không phải người đàng hoàng gì đâu.
- Sao ngồi đây khóc vậy em gái? Bị bạn trai bỏ phải không? – Một tên trong nhóm ngồi xuống chọc ghẹo nó, còn nắm cả tay nó lôi dậy. – Đi theo bọn anh đi, bảo đảm hết buồn liền.
- Mấy người làm gì vậy? Buông ra coi. – Nó hất mạnh tay tên đó ra, nhưng càng hất tên đó càng siết mạnh.
Mấy tên đó cứ đẩy nó qua, đẩy nó lại, tưởng tượng nó giống như một con gấu bông vậy đó, còn liên tục đưa tay sờ lên mặt nó.
- Nhìn em đẹp như vầy mà bị bạn trai đá uổng vậy, thằng bạn trai của em nó bị đui chắc luôn, em yên tâm đi anh thì mắt còn sáng lắm, anh không có bỏ em đâu, đi chơi với tụi anh đi. – Tên trong nhóm cười lên ha hả.
- Buông ra coi, không tôi la lên đó. – Nó cố sức chống cự nhưng vô ích.
- La? Ha ha ha… Dù em có la cũng không ai cứu đâu, ở đây anh là có quyền nhất đó. – Tên đó lên mặt với nó.
Nó đang vùng vẫy, la ó thì đầu chợt xoay tròn như chong chóng, mắt khi thì không thấy gì, khi lại thấy mọi thứ hiện ra mờ ảo, không rõ ràng, nó đưa tay ôm lấy đầu gục xuống, chẳng còn chút sức lực gì để tiếp tục chống lại bọn này nữa, có lẽ do nó đói quá nên mới bị như vậy. Bọn chúng thấy nó đuối sức nên nhanh chống kè nó đi, không ngờ phía sau lại có thêm một giọng nói.
- Bọn mầy định làm gì với bạn gái tao vậy?
Bọn chúng có vẻ hoảng sợ khi nhìn thấy người trước mặt, nó chỉ nghe được tiếng của tên nào trong nhóm thốt lên: - Anh! Em xin lỗi, em không biết đây là bạn gái của anh.
- Biến đi, để tao thấy lần nữa là tao cho biết tay.
Tiếp đến nó chỉ thoáng thấy tên đó bị tát cho một cái, sau đó thì nó bị bỏ lại dưới đất lúc nào không biết, bọn chúng bỏ đi, người đó mới đỡ nó tựa vào tay, vỗ vỗ vào má nó.
- Nè! Tĩnh lại coi.
- Tôi... – Nó cố gắng nhướng đôi mắt lên để nhìn, chỉ nhìn thấy được gương mặt mờ mờ, ảo ảo của người đó rồi ngất lịm, bỏ ngoài ta những tiếng kêu ầm ĩ của người đó.
- Tôi không… - Nó phải nói gì bây giờ?
- Mau giải thích đi. – Hắn tức giận quát nó, hắn muốn nghe nó nói là không phải nó làm.
Nó giật mình, nhìn hắn chằm chằm, hắn bị gì vậy chứ? Sao lại tức giận đến thế, hay những thứ này là của hắn, nó mất vài giây để kịp nhận ra, nếu đây thực sự là của hắn thì nó tiêu rồi.
Tùng Nhân cũng đang bắt đầu run sợ, chưa bao giờ cậu ta thấy hắn giận dữ như hôm nay.
Nó cũng không biết nên giải thích từ đâu bậy giờ, nó còn không biết thứ này từ đâu có thì giải thích thế nào đây?
- Tôi không biết, tôi chưa từng thấy qua những thứ này, tôi cũng vừa về đến nhà thôi tôi không có làm.
- Đã làm thì phải nhận, tôi biết cô nghèo khó, nhưng cũng đừng vì vậy mà làm ra việc mất thể diện này chứ. - Thanh Thanh châm thêm dầu vào lửa.
Cô ta nói vậy là ý gì? Nó nói là không có làm sao còn vu oan cho nó, phải chăng đây là kế hoạch do cô ta bày ra nhằm hại nó. Đừng tưởng chỉ vài câu nói có thể khiến nó gục ngã, từ nhỏ đến lớn nó chưa hề nghĩ sẽ lấy đi bất cứ thứ gì của người khác, dù cho thứ đó có đặt ngay trước mặt nó đi chăng nữa, nó không cho phép bất kì ai sỉ nhục nó như thế.
- Tôi đã nói là không có làm bộ cô điếc sao mà không nghe hả? - Cơn giận này nó thật không nuốt trôi nữa rồi.
Thanh Thanh trợn mắt nhìn nó, ngay trước mặt hắn mà nó cũng cả gan lớn tiếng với cô ta. Tùng Nhân thì kinh ngạc, đây thật sự là cơn thịnh nộ của một cô gái có vẻ ngoài nhếch nhát như nó hay sao? Đáng sợ quá.
Hắn khogn6 nói gì chỉ bước đến kéo tay nó đứng lên, hắn bắt nó phải đối diện với đôi mắt đang cuồng cuộn lửa giận của mình.
- Có phải vì chuyện lần trước tôi mắng cô nên cô tức giận và làm ra điều này hay không?
Hắn nói vậy nghĩa là không tin nó, hắn cũng cho rằng nó làm việc này sao? Vậy mà nó đã nghĩ hắn sẽ là người tin tưởng nó hơn bất kì ai khác, thì ra chỉ là do tự nó cho rằng như thế, hừ, đúng là mơ tưởng. Trước mắt nó hiện ra một màn hơi nước nhưng miệng thì vẫn nhếch cười, nó dùng nụ cười ấy để khinh chính mình.
Toàn Phong nhận ra sự khác lạ ấy nhưng hắn vẫn thản nhiên. Tùng Nhân thì lại cho rằng phải chăng nó đã bị sốc trước câu hỏi vô cảm ấy.
- Nếu tôi nói không thì anh có tin tôi không? - Nó nhìn hắn hi vọng.
-...- Hắn chỉ im lặng vì không biết nên cư xử thế nào, hắn cũng tự hỏi liệu bản thân có tin nó hay không?
Nó phì cười. - Không tin phải không? Vậy thì còn hỏi để làm gì? Anh nghĩ sao thì cứ cho là vậy đi.
Nó xoay người định bỏ đi thì bị hắn nắm mạnh lấy tay và lôi ngược lại.
- Chuyện này chưa giải quyết xong liền định bỏ đi, cô cho rằng mình không cần có trách nhiệm gì sao?
Hắn lại muốn gì nữa, nói không làm cũng không tin giờ nó đã thừa nhận hắn cũng không chịu, vậy thì hắn muốn gì chứ.
- Anh còn không hài lòng sao? Vậy thì anh dạy tôi đi, dạy tôi làm thế nào để anh vừa lòng, dạy đi. - Nó quát thẳng vào mặt hắn mà không hề né tránh.
Toàn Phong bị hóa đá trước những lời của nó, hắn cũng không biết phải làm sao?
Tùng Nhân há to miệng nhìn nó, gan thật ngay cả khi thấy hắn nổi giận nó cũng không chút lo sợ.
- Cô có biết thứ này quan trọng với tôi đến mức nào không? vậy mà cô lại làm như vậy, đây là thứ quý giá nhất trong cuộc đời tôi, cô có biết không?
Nó nghe hắn nói như vậy thì rất xúc động và cảm thông nhưng hắn cũng không được vì thế mà gán ghép tội cho nó được, vì nó thật sự không có làm.
- Tôi đã nói là tôi không có làm, anh nghe không hiểu sao? Hay anh muốn tôi xin lỗi, được thôi tôi sẽ làm theo ý anh muốn. - Nó cúi đầu miệng thì liên tục nói lớn. - Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, được chưa.
- Sao cô có thể cư xử kiểu như vậy chứ, cứ như cô không hề có lỗi.
- Vậy thì nói đi muốn tôi làm gì mới vừa lòng anh, nói đi. - Nó vô thức đẩy tay mình vào ngực hắn, hắn cũng vì vậy mà nắm lại được tay nó cứ thế mà siết chặt.
- Cô có lỗi còn không chịu nhận mình sai.
Hắn làm gì vậy chứ? Không biết là nó đau hay sao? Thật sự nó đâu có làm, ép nó nói cũng có được gì đâu, nhưng chỉ tội cho nó là bị nghi ngờ một cách vô căn cứ, như hiểu ra điều gì đó nó hét toáng lên:
- Anh mau bỏ tay ra đi, tôi có lí do gì để lấy tấm hình của anh chứ? Không lẽ tron mắt anh tôi chỉ là loại người thích trả thù cá nhân, tham lam hẹp hồi hay sao?
Nói cũng phải, nó với hắn chẳng có thù hận gì sâu đậm cả với lại lí do gì nó lại đi lấy tấm ảnh mà làm những chuyện không đâu như vậy, nếu vậy thì ai đã làm nên chuyện này. Hắn từ từ thả lỏng bàn tay mình, nó cảm nhận được điều đó nên nhanh chóng rút tay về vừa xoa vừa vặn.
Tùng Nhân nhìn thấy biểu hiện khác thường của hắn cũng không khỏi tò mò, vả lại, đây là lần đầu cậu ta biết đến bức ảnh và chiếc vòng quan trọng của hắn, từ trước đến giờ hắn có nhắc gì đến vụ này đâu, tự nhiên bữa nay lòi ra thêm thứ quan trọng nhất đời nữa chứ? Tùng Nhân vừa nghĩ liền phì cười với nó.
“Bộ thấy mình bị ép vô tình thế tiến thoái lưỡng nan cậu ta vui lắm hay sao mà cười toe toét không biết?” Nó trừng mắt lại ngay lập tức cậu ta tắt luôn nụ cười.
Hắn nhận lấy chiếc vòng từ tay nó mà không biết phải làm gì nữa? Hắn không suy nghĩ ra được lí do nào khiến nó làm điều vớ vẩn này, hắn thở dài.
- Giờ thì cô có thể nói cho tôi biết lí do được không? – Hắn lắc đầu mệt mỏi. – Tôi thật sự không hiểu sao cô lại làm được điều này?
- Nói đi nói lại vẫn không tin tôi, anh không nghĩ ai đó muốn hại tôi sao? - Nó đưa mắt nhìn Thanh Thanh. - Từ đầu tôi không hề biết gì về chuyện này, tôi cũng không biết vì sao các người lại vội vã đến phòng tôi và phát hiện ra thứ này, tốt nhất các người nên hỏi lại kẻ đã đưa ra thông báo đi.
Tùng Nhân xoa cằm, nói cũng phải, người thông báo là Thanh Thanh khi họ chạy lên thì biểu hiện của Thảo Nguyên rất ngạc nhiên chứng tỏ cô ta không biết chuyện gì đang xảy ra, sau đó người phát hiện ra thứ này trong sọt rác cũng là Thanh Thanh, chẳng lẽ cô ta thật sự... Tùng Nhân đưa mắt nhìn Thanh Thanh, cô ta nhận thấy cậu ta nghi ngờ mình nên đứng ra chối quanh.
- Mọi người đang nghị ngờ tôi sao, tôi không biết hai thứ này ở đâu, cũng không có lí do gì để làm cả.
- Kẻ ngu cũng biết đi lục đồ mà, hơn nữa từ lúc tôi đặt chân vào căn nhà này mọi người đã bị mất thứ gì chưa? Chỉ khi cô ta đến thì mọi chuyện xáo trộn lên, với lại cô ta vốn dĩ không ưa tôi nên việc cô ta hại tôi cũng là chuyện bình thường. - Nó dõng dạc như một luật sư bào chữa.
Nghe nó nói cũng đúng ha. Tùng Nhân cũng nghĩ là nó nói đúng nên gật đầu lia lịa, cậu ta quên mất Thanh Thanh từng là mẫu người yêu mà cậu ta hằng mong đợi, còn hắn nghe nó nói xong thì chẳng chút phản ứng nào cả, nó nghĩ hắn không thèm quan tâm đến lời nói của nó thì đúng hơn. Thanh Thanh tức đến sắp trào máu, định hại nó không ngờ lại bị nó bẻ chỉa, dĩ nhiên là cô ta không chịu đứng yên rồi.
- Tôi thật không...
Thanh Thanh chưa nói hết câu hắn đã nhảy xổ vào: - Tôi tin Thanh Thanh không hề làm chuyện này.
Nó và Tùng Nhân nghe hắn nói mà đứng hình. Anh ta vừa nói gì? Tin Thanh Thanh, một sự liên kết chặt chẽ như vậy mà anh ta cũng tin sao? Nó thấy lòng mình như bị ai cứa nát.
- Sao anh biết không phải cô ta? – Nó tức muốn chết được.
- Phải đó! Sao anh chắc chắn vậy? – Tùng Nhân cũng theo phe nó luôn.
Thanh Thanh ngỡ ngàng trước câu nói của cậu ta, nếu là trước đây chắc chắn cậu ta sẽ bênh vực cô ta thay vì nó, còn bây giờ thì… mà nếu trong tương lai cũng rất là khó nói.
Hắn dập tắt suy nghĩ của nó và Tùng Nhân bằng một câu kết luận: - Không vì sao cả, đơn giản Thanh Thanh không có lí do gì để làm việc này, tôi hiểu rất rõ con người cô ấy từ nhỏ đến lớn cô ấy luôn là một người thuần khiết.
- Nhưng cô ta muốn hại tôi. - Nó vẫn cố thuyết phục hắn tin vào điều đó.
- Cô xứng sao? - Hắn đột nhiên nói như thế làm nó xém chút sụp đổ.
Lúc này nó đứng còn không vững, nếu không phải Tùng Nhân kịp đỡ lấy nó thì nó đã nằm ngay dưới đất rồi.
Môi nó mấp máy đến không nói nên lời, nước mắt cũng không biết từ bao giờ đã ào ạt chảy ra không sao ngăn được. Hắn có biết câu nói ấy còn đâu hơn sự sỉ nhục hay không, nó biết gia cảnh nó không bằng cô ta, bất cứ thứ gì của nó cũng không bằng cô ta nên ý hắn là nói nó đang đổ oan cho cô ta vì thực chất cô ta không có gì thua kém nó mà phải làm như vậy đúng không?
- Sao anh lại nói Thảo Nguyên như vậy? - Tùng Nhân không nhịn được mà lên tiếng.
Đúng sao hắn lại thốt ra những lời như vậy, hắn nói thế cũng đồng nghĩa là đang xem thường nó. hắn có chút áy náy, nhưng lời cũng đã nói ra rồi.
Thanh Thanh thấy hắn bênh vực mình liền được nước lấn tới.
- Thảo Nguyên, tôi biết cô thích Toàn Phong nên khi thấy anh ấy bênh vực tôi và trách mắng cô trong phút tức giận nên cô mới làm như vậy, tôi cũng là con gái tôi có thể hiểu sự giận dữ trong lòng cô nhưng cũng không nên vì thế mà cô làm ra những chuyện như vậy.
- Cô nói gì vậy? – Nó phát hoảng, trợn mắt nhìn cô ta.
Còn Tùng Nhân và hắn thì rầm một cái hóa đá, bọn họ không tin vào tai mình nữa, lời Thanh Thanh nói là sự thật sao?
- Cô đừng cô che giấu nữa, tôi có thể nhận ra điều đó, nếu bây giờ cô chịu thật lòng nhận lỗi biết đâu anh ấy sẽ tha lỗi cho cô.
- Chị nói đủ chưa hả? – Nó giơ tay định tát vào mặt cô ta một cái thì đã bị hắn chụp lại.
Hắn đưa đôi mắt đỏ rực nhìn nó, nó đã làm gì sai đâu, nó bị vu oan mà, mọi người không ai tin nó hết, không ai chịu nghe nó nói, nhất là hắn đó, nó ghét hắn. Đôi mắt đáng thương của nó cũng không làm lung lay được hắn, trong mắt hắn chỉ còn biết Thanh Thanh, tai hắn chỉ còn nghe được mỗi tiếng của cô ta, nó không chịu đâu, nó cũng là con người mà, không ai có quyền sắp đặt hay vu oan cho nó, nhất định nó phải làm rõ chuyện này mới được.
- Anh là đang tức giận sao? Tôi nói lại lần nữa tôi không có làm và cũng chưa từng thích anh dù chỉ là một chút. - Nó không ngần ngại mà nói.
Tiếng nó vừa dứt, hắn có chút hụt hẫng, mặt hắn bắt đầu đỏ dữ dội hơn, hắn hất mạnh tay nó ra, lớn tiếng:
- Cô đi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Cô cũng đừng nghĩ rằng tôi sẽ để mắt đến loại người như cô.
"Mầy sao vậy Toàn Phong sao mầy lại tức giận." Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một nỗi niềm khó tả, hắn không biết vì cớ gì lại tức giận, là tức giận vì nó đã nói không thích mình hay vì nó định tát Thanh Thanh? Lòng hắn lúc này rối như tơ vò.
Nó lặng người trước những lời hắn nói, nó đã cố giải thích nhưng hắn hoàn toàn không muốn nghe, lại còn đuổi nó đi nữa, được rồi nếu không chịu tin nó, không muốn thấy mặt nó nữa, vậy thì… nó đi là được chứ gì? Không hiểu sao nó đau như vậy, nước mắt cũng không ngừng chảy, nó hận không thể lau hết thứ nước của sự đau khổ này.
Tùng Nhân lúng túng chẳng biết làm gì? Chưa bao giờ cậu ta thấy hắn nổi giận như lúc này, có lẽ đó thật sự là món đồ quan trọng đối với hắn.
Nó đưa tay vệt nước mắt nhìn hắn rồi vụt chạy đi, môi hắn khẽ hất nhẹ lên như muốn nói điều gì đó rồi khép hờ lại, Tùng Nhân gọi với theo nó rồi cũng chạy đuổi theo luôn, cô ta thì khỏi nói đi, vui đến sắp nhảy cẩng lên, nếu mà không có Toàn Phong ở đó e là cô ta còn quái hơn cả cái kiểu cười đểu như bây giờ.
Ngoài trời đã bắt đầu tối dần, không khí cũng lạnh dần lên, Tùng Nhân từ sớm vẫn loay hoay tìm nó đến tận đêm hôm, hết ngoài đường phố lại đến công viên, bờ hồ nhưng chẳng chút tâm hơi, nó chạy đi từ lúc sớm mà giờ này vẫn chưa về nhà, hơn nữa là vẫn không thấy nó đâu, cậu ta sắp đuối sức rồi, phải nói nó là siêu nhân hay sao mà chạy nhanh như gió, ngay cả Tùng Nhân đuổi theo cùng lúc mà vẫn không thấy. Cậu ta chỉ còn cách lủi thủi về nhà.
- Sao rồi tìm thấy cô ta chưa? – Hắn lo lắng hỏi.
"Lúc này mới biết lo sao?" Tùng Nhân xoay hướng khác bĩu môi.
- Em đi lòng vòng trong công viên, ngoài đường, nói chung là những nơi cô ta có thể đến nhưng chẳng thấy đâu cả. – Tùng Nhân mệt mỏi trả lời.
Thanh Thanh thở dài, tay chắp đôi trước ngực: - Cầu cho Thảo Nguyên được bình an. – Cô ta xoay nhìn hai tên “mặt lạnh”. – Cũng có thể là lúc trưa Toàn Phong hơi quá lời làm con bé tổn thương.
“Hừ… Cầu cho mầy đi luôn cho rồi.” Thanh Thanh nhếch một bên miệng, thích thú với những suy nghĩ của mình.
- Giờ anh cũng không biết phải làm gì? Thôi, mọi người chia nhau ra tìm đi. – Hắn xua tay ra lệnh.
Rõ ràng là bản thân hắn gây ra lại bắt mọi người chịu khổ chung, thiệt là không công bằng. Tùng Nhân uể oải gật đầu lia lịa, cô ta cũng tỏ ra lo lắng tiên phong đi trước, cũng không biết đi dạo hay đi tìm người đây.
Nói đến nó thì…
- Đói quá, tự nhiên chạy ra đây chi, trong túi lại không đem theo một đồng, giờ mà về là nhục chết luôn á. Biết vậy hồi sớm kiên quyết ở lại được rồi. - Nó bắt đầu bị cơn đói và mệt làm cho hối hận, đầu óc mơ hồ.
Nó xoa bụng liên tục, đi qua chỗ nào bán thức ăn nó cũng chem chép miệng, nuốt nước miếng ừng ực, thấy cũng tội, mà thôi kệ đi nhịn ăn một ngày cũng đâu có chết được. Nó đi lơn tơn, đi đến hoa cả mắt mà cũng không biết đang đi đâu, thấy còn đường là còn đi thôi, nó chao đảo ngồi gục xuống bên đường. Nó đưa tay dụi mắt, nước mắt lại chảy ra khi nào không biết, nó nấc từng tiếng một, sau đó là dữ dôi hơn.
- Hu hu hu… bà ơi… con nhớ… nhớ bà quá, nếu bà có ở đây bà nhất định sẽ tin con, bà sẽ không để con một mình đâu.
- Làm gì khóc dữ vậy? – Một giọng nói của ai đó chợt vang lên.
“Cuối cùng mọi người cũng tìm ra mình.” Nó mỉm cười, ngẩng đầu lên.
Hả? không phải chứ? Cả… cả một bọn con trai, bọn họ muốn gì đây chứ? Nó sợ sệt nhìn họ. Những tên con trai cười ngoặt ngoẽo với nó, chắc là không phải người đàng hoàng gì đâu.
- Sao ngồi đây khóc vậy em gái? Bị bạn trai bỏ phải không? – Một tên trong nhóm ngồi xuống chọc ghẹo nó, còn nắm cả tay nó lôi dậy. – Đi theo bọn anh đi, bảo đảm hết buồn liền.
- Mấy người làm gì vậy? Buông ra coi. – Nó hất mạnh tay tên đó ra, nhưng càng hất tên đó càng siết mạnh.
Mấy tên đó cứ đẩy nó qua, đẩy nó lại, tưởng tượng nó giống như một con gấu bông vậy đó, còn liên tục đưa tay sờ lên mặt nó.
- Nhìn em đẹp như vầy mà bị bạn trai đá uổng vậy, thằng bạn trai của em nó bị đui chắc luôn, em yên tâm đi anh thì mắt còn sáng lắm, anh không có bỏ em đâu, đi chơi với tụi anh đi. – Tên trong nhóm cười lên ha hả.
- Buông ra coi, không tôi la lên đó. – Nó cố sức chống cự nhưng vô ích.
- La? Ha ha ha… Dù em có la cũng không ai cứu đâu, ở đây anh là có quyền nhất đó. – Tên đó lên mặt với nó.
Nó đang vùng vẫy, la ó thì đầu chợt xoay tròn như chong chóng, mắt khi thì không thấy gì, khi lại thấy mọi thứ hiện ra mờ ảo, không rõ ràng, nó đưa tay ôm lấy đầu gục xuống, chẳng còn chút sức lực gì để tiếp tục chống lại bọn này nữa, có lẽ do nó đói quá nên mới bị như vậy. Bọn chúng thấy nó đuối sức nên nhanh chống kè nó đi, không ngờ phía sau lại có thêm một giọng nói.
- Bọn mầy định làm gì với bạn gái tao vậy?
Bọn chúng có vẻ hoảng sợ khi nhìn thấy người trước mặt, nó chỉ nghe được tiếng của tên nào trong nhóm thốt lên: - Anh! Em xin lỗi, em không biết đây là bạn gái của anh.
- Biến đi, để tao thấy lần nữa là tao cho biết tay.
Tiếp đến nó chỉ thoáng thấy tên đó bị tát cho một cái, sau đó thì nó bị bỏ lại dưới đất lúc nào không biết, bọn chúng bỏ đi, người đó mới đỡ nó tựa vào tay, vỗ vỗ vào má nó.
- Nè! Tĩnh lại coi.
- Tôi... – Nó cố gắng nhướng đôi mắt lên để nhìn, chỉ nhìn thấy được gương mặt mờ mờ, ảo ảo của người đó rồi ngất lịm, bỏ ngoài ta những tiếng kêu ầm ĩ của người đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.