Chương 41: Xấu Hổ
Cat.md
10/03/2016
Nó hớt hải chạy đến đám cỏ lau ở gần đó ngồi phịch xuống, đưa tay
vuốt ngực lia lịa, nó nghe tiếng nhịp tim đập mạnh đến nổi như sắp chui
ra khỏi lồng ngực. Không phải nó xấu hổ thật đó chứ? Chỉ là sự cố thôi
mà nhưng sao mỗi lần nghĩ lại ánh mắt lúc đó của hắn thì mặt nó giống
như bị thiêu đốt rất khó chịu. Nó vỗ vào mặt mấy cái để trấn tĩnh bản
thân, không cho mình nghĩ về hắn.
- Chỉ là sự cố, không có gì xấu hổ hết, đúng, không có gì xấu hổ cả. - Nó cứ lảm nhảm trong miệng mấy câu ấy.
- Thảo Nguyên.
Nó nghe sau lưng có tiếng gọi thì giật mình xoay phắt người lại. Là Thu Nguyên, sao nhỏ lại ra đây? Không biết liệu nhỏ có nghe nó nói gì không nữa.
- Ơ... cậu ra đây khi nào vậy?
Thu Nguyên thấy biểu hiện khác lạ của nó liền chun mày.
- Cậu có bị sao không? mặt cậu sao đỏ quá
vậy? - Nhỏ đưa tay sờ trán nó. - Có phải bị sốt rồi không?
Nó mím môi, ngượng nghịu cười, may mà nhỏ không nhận ra, nhưng chẳng lẽ mặt nó đỏ thật hả? Nó đưa tay áp lên mặt hòng che đi bộ mặt xấu hổ của mình mà vừa rồi Thu Nguyên cứ nghĩ nó bị bệnh.
- Ha ha... làm gì có, mình rất bình thường, chắc là tại nắng nóng thôi.
- Ờ. - Nhỏ gật đầu một cái nghi hoặc rồi lại ngẩn đầu nhìn nó thắc mắc. - Nhưng sao cậu không ở trong lều mà chạy ra đây.
- Mình...
- Có phải anh ca sĩ đó ức hiếp cậu không? Nếu là vậy mình sẽ thay cậu đi cho anh ta một bài học ngay bây giờ.
Nó chỉ mới ấp úng định diện cớ thì Thu Nguyên đã hùng hổ ra mặt làm chữ nghĩa trong đầu nó cũng bay mất. Nhưng nghĩ lại , nó có một người bạn không chê vào đâu được, ai cũng ra sức bắt nạt nó chỉ có nhỏ là luôn bênh vực nó, hơn nữa nhỏ cũng rất tốt bụng, chưa nhìn nhận ai qua vẻ bề ngoài. Nếu đổi ngược là lũ bạn hám trai kia của nó thì chắc chắn một điều sẽ hỏi hắn có bị gì không? Sau đó sẽ đem nó ra băm dầm thành tương.
Nó đang rất là cảm động luôn nè, hức... nhưng mà mọi chuyện không phải như nhỏ nghĩ nó phải giải thích rõ ràng.
- À không, thật ra...
- Cậu đừng sợ gì cả sẽ không ai dám động đến cậu đâu.
À... biết rồi, cái đó thì nó biết nhưng phải nghe nó nói hết đã chứ. Chưa gì đã nhảy vào miệng nó rồi.
- Không phải, ý mình là...
- Cậu không cần nói nữa mình hiểu rồi, nhất định là anh ta đã làm gì cậu nên cậu mới giận đỏ mặt như vậy, lại còn một mình chạy ra đây mắng thầm. - Nhỏ kéo tay nó đi mặc cho nó miệng lắp bắp, vung múa tay chân không nói nên lời. - Đi mau đi theo mình.
- Ơ nè...
Trời ơi lôi nó đi đâu vậy, chậm thôi chứ, nó còn chưa kịp nói gì nữa mà, không thể tin được lúc nhỏ bất bình thay nó lại ghê như vậy, chẳng những không nói lí lẽ mà còn rất ngang ngược, không thèm nghe nó nói mọi chuyện rõ ràng đã tự suy đoán mà kéo nó đi, thật là...
Nó bị lôi đến trước lều còn chưa kịp hít thở thì nhỏ đã như tên lửa mà xông vào lều.
- Anh ca sĩ kia đứng dậy cho tôi. - Nhỏ chống nạnh liếc nhìn hắn đang nằm nhởn nhơ đọc sách.
- Có chuyện gì sao? - Hắn khó hiểu trả lời.
Nó hốt hoảng chạy vào lều. - Đừng tính toán nữa Thu Nguyên không phải như cậu nghĩ đâu.
Nó kéo tay nhỏ liên tục ý định lôi nhỏ ra ngoài nhưng nhỏ cứ như pho tượng đá trụ cứng một chỗ. Không xong rồi, nếu không nhanh chóng đưa Thu Nguyên ra khỏi chỗ này thì lát nữa hắn sẽ không chịu được mà giải thích chuyện vừa xảy ra khi nãy chỉ e đến lúc đó nó độn thổ không kịp.
- Thu Nguyên nghe mình nói nè, cậu hiểu lầm rồi mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu.
Thu Nguyên xoay lại nhìn nó với vẻ mặt đùng đùng sát khí, nó chưa từng thấy thái độ này bao giờ. Nhỏ bất chợt nắm lấy tay nó làm nó giật mình nuốt khan một cái, nhỏ nhìn mặt nó ánh mắt liền dịu xuống.
- Thảo Nguyên không cần sợ mình sẽ bảo vệ cậu, dù anh ta có nổi tiếng đến đâu đi nữa mình cũng sẽ xử đẹp anh ta cho cậu, tin ở mình đi.
Ôi chúa ơi!
Mình biết rồi, cậu là bạn tốt nhất của mình, mình hiểu mà nhưng mọi chuyện không phải vậy đâu. Nó nhủ thầm trong bụng rồi đưa tay vuốt khuôn mặt đang méo mó của mình. Làm ơn đi, ai đó làm ơn đem nhỏ ra khỏi đây giùm nó đi. Nó rất muốn giải thích nhưng lại không thể giải thích được, thật tệ hại mà.
- Tôi hỏi hai người là đang nói gì thì đúng hơn.
Hắn đang nằm đọc sách nghe hai người họ cứ ầm ĩ liền bỏ sách mà đứng lên. Thu Nguyên trấn an nó vừa nghe tiếng hắn đã xoay lưng lại, đập vào mắt nhỏ chỉ là khuôn ngực rộng rãi của hắn. Nhỏ hừ một tiếng trách bản thân không cao bằng hắn sau đó thì hiên ngang ngẩn cao đầu. ( Thật ra là lùn hơn người ta nên phải ngẩn đầu mới nói chuyện được
- Chỉ là sự cố, không có gì xấu hổ hết, đúng, không có gì xấu hổ cả. - Nó cứ lảm nhảm trong miệng mấy câu ấy.
- Thảo Nguyên.
Nó nghe sau lưng có tiếng gọi thì giật mình xoay phắt người lại. Là Thu Nguyên, sao nhỏ lại ra đây? Không biết liệu nhỏ có nghe nó nói gì không nữa.
- Ơ... cậu ra đây khi nào vậy?
Thu Nguyên thấy biểu hiện khác lạ của nó liền chun mày.
- Cậu có bị sao không? mặt cậu sao đỏ quá
vậy? - Nhỏ đưa tay sờ trán nó. - Có phải bị sốt rồi không?
Nó mím môi, ngượng nghịu cười, may mà nhỏ không nhận ra, nhưng chẳng lẽ mặt nó đỏ thật hả? Nó đưa tay áp lên mặt hòng che đi bộ mặt xấu hổ của mình mà vừa rồi Thu Nguyên cứ nghĩ nó bị bệnh.
- Ha ha... làm gì có, mình rất bình thường, chắc là tại nắng nóng thôi.
- Ờ. - Nhỏ gật đầu một cái nghi hoặc rồi lại ngẩn đầu nhìn nó thắc mắc. - Nhưng sao cậu không ở trong lều mà chạy ra đây.
- Mình...
- Có phải anh ca sĩ đó ức hiếp cậu không? Nếu là vậy mình sẽ thay cậu đi cho anh ta một bài học ngay bây giờ.
Nó chỉ mới ấp úng định diện cớ thì Thu Nguyên đã hùng hổ ra mặt làm chữ nghĩa trong đầu nó cũng bay mất. Nhưng nghĩ lại , nó có một người bạn không chê vào đâu được, ai cũng ra sức bắt nạt nó chỉ có nhỏ là luôn bênh vực nó, hơn nữa nhỏ cũng rất tốt bụng, chưa nhìn nhận ai qua vẻ bề ngoài. Nếu đổi ngược là lũ bạn hám trai kia của nó thì chắc chắn một điều sẽ hỏi hắn có bị gì không? Sau đó sẽ đem nó ra băm dầm thành tương.
Nó đang rất là cảm động luôn nè, hức... nhưng mà mọi chuyện không phải như nhỏ nghĩ nó phải giải thích rõ ràng.
- À không, thật ra...
- Cậu đừng sợ gì cả sẽ không ai dám động đến cậu đâu.
À... biết rồi, cái đó thì nó biết nhưng phải nghe nó nói hết đã chứ. Chưa gì đã nhảy vào miệng nó rồi.
- Không phải, ý mình là...
- Cậu không cần nói nữa mình hiểu rồi, nhất định là anh ta đã làm gì cậu nên cậu mới giận đỏ mặt như vậy, lại còn một mình chạy ra đây mắng thầm. - Nhỏ kéo tay nó đi mặc cho nó miệng lắp bắp, vung múa tay chân không nói nên lời. - Đi mau đi theo mình.
- Ơ nè...
Trời ơi lôi nó đi đâu vậy, chậm thôi chứ, nó còn chưa kịp nói gì nữa mà, không thể tin được lúc nhỏ bất bình thay nó lại ghê như vậy, chẳng những không nói lí lẽ mà còn rất ngang ngược, không thèm nghe nó nói mọi chuyện rõ ràng đã tự suy đoán mà kéo nó đi, thật là...
Nó bị lôi đến trước lều còn chưa kịp hít thở thì nhỏ đã như tên lửa mà xông vào lều.
- Anh ca sĩ kia đứng dậy cho tôi. - Nhỏ chống nạnh liếc nhìn hắn đang nằm nhởn nhơ đọc sách.
- Có chuyện gì sao? - Hắn khó hiểu trả lời.
Nó hốt hoảng chạy vào lều. - Đừng tính toán nữa Thu Nguyên không phải như cậu nghĩ đâu.
Nó kéo tay nhỏ liên tục ý định lôi nhỏ ra ngoài nhưng nhỏ cứ như pho tượng đá trụ cứng một chỗ. Không xong rồi, nếu không nhanh chóng đưa Thu Nguyên ra khỏi chỗ này thì lát nữa hắn sẽ không chịu được mà giải thích chuyện vừa xảy ra khi nãy chỉ e đến lúc đó nó độn thổ không kịp.
- Thu Nguyên nghe mình nói nè, cậu hiểu lầm rồi mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu.
Thu Nguyên xoay lại nhìn nó với vẻ mặt đùng đùng sát khí, nó chưa từng thấy thái độ này bao giờ. Nhỏ bất chợt nắm lấy tay nó làm nó giật mình nuốt khan một cái, nhỏ nhìn mặt nó ánh mắt liền dịu xuống.
- Thảo Nguyên không cần sợ mình sẽ bảo vệ cậu, dù anh ta có nổi tiếng đến đâu đi nữa mình cũng sẽ xử đẹp anh ta cho cậu, tin ở mình đi.
Ôi chúa ơi!
Mình biết rồi, cậu là bạn tốt nhất của mình, mình hiểu mà nhưng mọi chuyện không phải vậy đâu. Nó nhủ thầm trong bụng rồi đưa tay vuốt khuôn mặt đang méo mó của mình. Làm ơn đi, ai đó làm ơn đem nhỏ ra khỏi đây giùm nó đi. Nó rất muốn giải thích nhưng lại không thể giải thích được, thật tệ hại mà.
- Tôi hỏi hai người là đang nói gì thì đúng hơn.
Hắn đang nằm đọc sách nghe hai người họ cứ ầm ĩ liền bỏ sách mà đứng lên. Thu Nguyên trấn an nó vừa nghe tiếng hắn đã xoay lưng lại, đập vào mắt nhỏ chỉ là khuôn ngực rộng rãi của hắn. Nhỏ hừ một tiếng trách bản thân không cao bằng hắn sau đó thì hiên ngang ngẩn cao đầu. ( Thật ra là lùn hơn người ta nên phải ngẩn đầu mới nói chuyện được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.