Chương 95
Suly
22/05/2013
Tú Anh nói xong liền rút tay mình trong tay Tuệ Linh ra, cậu quay người đi như chạy ra ngoài tìm Trâm Nhi để lại gương mặt hoang mang lẫn tức giận của Tuệ Linh. Cô vẫn không tin cậu có thể bỏ mặc cô mà chạy theo một người con gái khác.
….
Thanh Tuấn đi cạnh Trâm Nhi cậu im lặng không nói gì vì cậu tự hiểu lúc này đây hơn hết là Trâm Nhi rất cần yên tĩnh.
Tú Anh hớt hải chạy đi tìm, cậu mệt đứt hơi để đi tìm Trâm Nhi. Cuối cùng Tú Anh đã đuổi kịp mục tiêu nhưng bên cạnh đấy còn một người khác. Tú Anh từ từ đi từ đằng sau lên, kéo nhẹ áo Thanh Tuấn.
Trâm Nhi vẫn cứ nhìn ra bờ sông, ánh mắt thật xa xăm, gương mặt vô hồn không biểu cảm một thái độ gì. Thanh Tuấn bất ngời khi thấy Tú Anh, cậu suýt thì bật thốt thành lời, may Tú Anh đã nhanh tay ra dấu im lặng, Thanh Tuấn cười gật đầu hiểu ý Tú Anh, cậu lặng lẽ đithụt lùi xuống dưới rồi quay đầu để về quán Bar lấy xe đi về để cho hai người kia có không gian riêng.
Tú Anh cứ thế đi bên cạnh Trâm Nhi, cho đến khi:
- Tớ quyết định rồi.- Trâm Nhi hít một hơi thật sâu quay xang Thanh Tuấn - Tớ…ớ…
Cô há hốc mồm khi nhận ra người bên cạnh mình ra Tú Anh chứ không phải Thanh Tuấn, Trâm Nhi đơ người vài giây rồi mới ngậm miệng vào, cô đưa mắt ngó quanh không gian vắng lặng chỉ có hai người còn Thanh Tuấn đâu chứ “tên khốn này dám bán đứng mình” Trâm Nhi nuốt nước bọt, lấy lại bình tĩnh nói:
- Anh ra đây làm gì.
- Thấy em buồn nên ra xem thế nào.
Đang tâm trạng thế này mà Tú Anh cứ giở giọng bỡn cợt làm Nhi không chịu được nữa. Cô nhìn Tú Anh nhíu mày, thái độ tỏ rõ vẻ gay gắt nhất từ trước đến giờ đối với cậu, Trâm Nhi lạnh giọng nói:
- Thấy rồi đấy, anh về được chưa. Anh nghĩ em là con hề à, xin lỗi nhé từ giờ em sẽ quyết định từ bỏ anh.
Trâm Nhi quay phắt mặt nhìn thẳng phiá trước đầu ngẩng cao bước đi.
Tú Anh nhanh tay ôm lấy cô từ phiá sau. Vòng tay ấm áp qùang lấy đôi vai mỏng manh của Trâm Nhi. Cô bất ngờ trước hành động của Tú Anh. Cậu gục đầu vào mái tóc xoã dài của Trâm Nhi, nhắm mắt khẽ nói:
- Xin lỗi, anh sai rồi.
Trâm Nhi nghĩ mình đang nằm mơ, cô tự cấu vào tay mình. Biết đau có nghĩa đây là sự thật. Trâm Nhi không thể tưởng tượng được lại có cảnh này trong cuộc đời mình như trên phim .
Tú Anh buông tay ra, cậu nắm lấy tay Trâm Nhi kéo cô đi song songcùng mình. Trâm Nhi định dựt tay lại thì Tú Anh càng nắm chắc. Cậu vừa đi vừa nhìn phiá trước nói:
- Tuệ Linh là người anh yêu nhất...
Sốc!!! Câu nói mở đầu đã khẳng định như vậy làm Trâm Nhi như có tiếng sét bên tai đánh rầm rầm. Cô nuốt khan. Nhịn!.
- Nhưng đấy chỉ là 3 năm trước. Khi cô ấy theo gia đình xang nước ngoài anh đã hưá sẽ chờ Tuê Linh nhưng cô ấy không đồng ý và nói lời chia tay với anh. Anh hỏi lý do sao phải như vậy cô ấy đã bảo anh là xa mặt sẽ cách lòng có thể anh không đến được với người khác nhưng biết đâu cô ấy lại có thể tìm được tình yêu mới bên đó.
Tú Anh lặng lại một hồi rồi tiếp:
- Không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Tuệ Linh anh đã cố cười để chia tay cô ấy trong vui vẻ. Anh nghĩ nếu cô ấy vui anh cũng sẽ vui thôi. Khi Tuệ Linh đi anh thật sự đau lắm, chỉ cần cô ấy nói anh sẵn sàng chờ đến khi nào cô ấy quay lại nhưng cô ấy không hề muốn điều đó…- Tú Anh nhẹ cười - Đấy là lần đầu anh thất tình đấy.
Trâm Nhi nghe xong, cô thấy Tú Anh tội nghiệp vô cùng, Chắc hẳn cậu đã bị tổn thương rất nhiều. “Sao giờ cô ta lại về chứ. Con nhỏ này dám phụ tình Tú Anh của mình. Tức thật. Thế mà giờ lại dám vác mặt về dành Tú Anh từ tay mình.”.
Trâm Nhi nheo mắt nói:
- Thế là anh lăng nhăng từ đấy à.
- Chắc vậy – Tú Anh gật gật đầu cười nói.- Anh nghĩ yêu người khác thì sẽ quên được Tuệ Linh thôi. Khi gặp lại em, anh nghì mình sẽ cố yêu em thật tử tế để quên hẳn đi Tuệ Linh. Nhưng khi Tuệ Linh xuất hiện anh lại không thể kìm nổi mà chạy đến bên cô ấy.
Trâm Nhi như có gáo nước sôi tạt vào mặt mình. Đang đến đoạn cảm động tưởng cậu sẽ nói nhờ cô mà mình quên được Tuệ Linh tì ai ngờ cậu lại nói là vẫn không quên được. Thế có điên không cơ chứ. Trâm Nhi nuốt hận vào trong lòng, cô cố tươi tỉnh nói:
- Rồi sao nữa.
- Khi gặp lại Tuệ Linh anh lại không có cảm giác gì nữa, thỉnh thoảng đi cạnh Tuệ Linh nhưng anh lại nghĩ đến em. Anh cũng trả hiểu thật ra mình muốn gì nữa.
- Đứng núi này trông núi nọ.- Trâm Nhi không kìm được liền buột miệng nói.
Tú Anh chỉ cười nhẹ gật đầu:
- Cho đến hôm nay khi nghe bạn em nói anh mới biết mình cần ai. Cuối cùng anh đã từ bỏ được Tuệ Linh.
- Ờ…- Trâm Nhi gật gù ỏ vẻ hiểu chuyện.
Rồi cô bỗng đần mặt ra miệng tròn vo. “Ý ý…ý. Tú Anh là nói anh ấy cần mình….hahaha…. Trâm Nhi vui sướng đến run người,. Cô phải cố lắm mới khỏi bật cười mãn nguyện ra khỏi miệng.
Tú Anh bỗng nhiên hỏi:
- Anh thấy bạn em có vẻ quan tâm đặc biệt đến em nhỉ. Đi đâu cũng dính lấy nhau.
Trâm Nhi gạt phắt đi nói:
- Nghe gì kinh vậy. Cái gì mà dính lấy nhau. Thanh Tuấn là bạn từ lúc bé tí của em đấy.
- Chỉ vậy thôi à.
- Không vậy thì sao. Với lại Thanh Tuấn cũng thích người khác rồi.
- Ờ. Tạm chấp nhận.
Tú Anh tiếp:
- Coi như giữa anh và em chưa xảy ra chuyện gì nhé. Bắt đầu lại từ số 0.
Trâm Nhi im lặng. Bao lâu nay cuối cùng tâm nguyện của cô cũng hoàn thành. Trâm Nhi chỉ chờ một ngày Tú Anh sẽ tự nguyện đến với mình và nói cần mình. Nay đã được như ý còn gì hơn nữa. Trâm Nhi cười nhẹ gật đầu.
Hai người nắm tay nhau đi suốt dọc đê dài. Hai chiếc bóng nghiêng nghiêng vào nhau như đang tìm một điểm tựa…
………
- Hềlô…Bông dua….hôhô…Xin chào.
Mới sáng sớm bước ra cửa Trịnh Kim đã trùng phùng lại với gương mặt của người tài xế đầy ấn tượng lần trước. Kim Anh vừa bước theo sau, cô nhìn thấy ông ấy đã buồn cười.
Trời thì nắng chơi qủa aó da đen kính đen, mũ phớt đen, quần đen, lại còn chơi luôn quả giày màu đen cổ cao. Nhìn ông không khác gì diễn viên đóng ma trận. Trịnh Kim lắc đầu thở dài “Đúng là bước chân trái ra trước mà”.
Cậu xách hai túi quần áo lại gần chiếc xe. Bây giờ mới để ý à nhơ. Xe khác, nhìn có vẻ sịn hơn xe cũ đôi chút. Trịnh Kim cầm 2 túi xách xang một bên định mở cửa xe thì người tài xế lao như cơn lốc đến chặn trước mặt câu:
- Ấy…ấy…
Ông ta nhìn Trịnh Kim với ánh mắt đầy đề phòng rồi cười hề hà:
- Cậu để tôi…
Ông ta nhẹ nhàng từ tốn mở cửa cúi đầu kính cẩn nhoẻn miệng cười:
- Xin mời…
Trịnh Kim hết biết, cậu chẹp miệng quẳng đồ vào trong rồi cuí đầu vào xe. Kim Anh cũng lên xe, hai người đến Đà Lạt nghỉ mát.
….
Kỳ nghỉ của họ nhanh chóng qua đi.
Kim Anh mệt phờ người vì phải đi xe một chặng đường dài, về đến nhà cô nằm phịch xuống ghế salông ;
- Mệt nhưng vui thật.
Trịnh Kim gật đầu không nói gì cậu uống nước xong nói;
- Về phòng nghỉ đi.
- Ờ.
KimAnh lật đật nghe lời cậu đứng dậy sách đồ về phòng tắm rửa nghỉ ngơi. Trịnh Kim cũng về phòng cậu.
Sáng hôm sau Kim Anh đã bị một cuộc gọi đánh thức giấc ngủ. Cô mở bừng mắt khi thấy số Lập Hàn. Kim Anh cắn môi suy nghĩ không biết có nên nghe hay không đây.
Cô bỏ chiếc điện thoại xuống rồi lại cầm lên. Quyết định nghe vậy:
- Sao anh.
- …
- Chuyện đấy…cho em thêm 1 ngày nữa được không.
- …
- Ừm. Chào anh.
Kim Anh thở hắt ra ném điện thoại xang một bên nằm phịch xuống, đầu óc cô quay cuồng lại nghĩ đến chuyện với Lập Hàn. Kim Anh vò đầu bức tóc, cô vùi mặt vào gối chuyện vui chưa hết đã đến chuyện buồn. Kim Anh thầm kêu khổ vì số mình nó lận đận sao ấy. Kim Anh đứng dậy đi ra phòng khách ngồi.
Cùng lúc này Trịnh Kim cũng đã tươm tất đi ra khỏi phòng.
- Cậu đi đâu à.
- Ừ. Đến gặp mẹ.
Kim Anh đang buồn, cô đang muốn ra ngoài đường nên liền xin đi theo:
- Tôi đi với.
- Ừ. - Trịnh Kim gật đầu đồng ý ngay.
Quan hệ giữa hai người bây giờ đã có tiến triển rất tốt so với trước nhưng đôi khi vẫn tranh cái quyết liệt như xưa khi có ai không vừa ý với đối phương.
Hai người cùng đến chỗ bà Li Li. Kim Anh thấy bà liền cúi đầu chào.
Trịnh Kim kéo ghế cho Kim Anh rồi cùng ngồi xuống, cậu hỏi:
- Mẹ có chuyện gì gọi con sớm vậy.
Bà LiLi đặt li caphê xuống bàn, bà cười nói:
- Hai con đi chơi vui không?
- Cũng bình thường. - Trịnh Kim nhíu mày - Mẹ gọi con đến đây chỉ vì chuyện này thôi à.
- Đương nhiên là không rồi – Bà LiLi ngưng vài giây rồi cầm mấy tấm ảnh lên nói:
- Sao lại có chuyện này.
Trịnh Kim nhíu mày cầm mấy tấm ảnh lên nhìn. Câụ căng mắt nhìn hình ảnh trong đấy là KimAnh và Lập Hàn…
Trịnh Kim cũng bất ngờ trước tình huống này, cậu nhìn xang Kim Anh cô cũng đang lúng túng tại sao những hình này lại lọt vào tay mẹ chồng mình. Kim Anh ấp úng:
- Chuyện này…
Bà LiLi nhíu mày nhìn Kim Anh, sắc mặt đổi khác, có vẻ rất lạnh nhạt đối với cô:
- Chuyện này là sao?
Kim Anh không biết giải thích sao nữa. Trịnh Kim thấy vậy, cậu liền cười như không có gì làm bà LiLi cũng phải bất ngờ, bà quay qua cậu nhìn khó hiểu:
- Con cười gì vậy.
- Mấy tấm hình này do bà chủ nhà chụp gửi mẹ đúng không.
Gương mặt vẫn đăm đăm khó chịu, bà LiLi gật đầu. Trịnh Kim tiếp:
- Con biết trước chuyện mẹ sắp đặt từ đầu rồi nên bày ra trò này cho mẹ lo lắng xem sao.
Kim Anh quay qua nhìn Trịnh Kim. Cô không ngờ cậu lại nói dối mẹ vì mình như vậy. Cô chie biết cúi đầu im lặng. Mà chuyện này lỗi cúng đâu do cô tại Lập Hàn bất ngờ ôm cô nên chưa kịp phản ứng gì đấy thôi bà chủ nhà kia cũng nhanh tay nhanh chân thật.
Bà LiLi nhíu mày nói:
- Con nói thật sao.
- Thế nên con mới biết cả trò thằng bé ăn mày của mẹ…
Nói đến đây thì nét mặt bà LiLi mới từ từ giãn ra. “Cũng đúng nếu thằng Du không phát hiện sớm sự sắp đặt của mình thì sao nó biết được chuyện thằng bé ăn mày cũng do mình bày ra…”.
Bà LiLi bỗng nhiên cười xua tay:
- Vậy là hiểu lầm. Làm mẹ tưởng hai đứa xảy ra chuyện gì.
Bà LiLi nhìn Kim Anh cười tít mắt nói:
- Mẹ xin lỗi lúc nãy hơi căng thẳng quá với con…
Kim Anh cắn cắn môi bối rối, cô cố gắng ngẩng ngẩng đầu gượng cười trừ.
Trịnh Kim cũng không biết nội tình là thế nào nhưng cậu cũng phải cố biạ ra một câu chuyện để qua mặt mẹ mình trước rồi sẽ tính sau với Kim Anh.
Ngồi nói chuyện một lúc với bà LiLi. Hai người về nhà. Trịnh Kim nhìn Kim Anh. Cậu hỏi:
- 5 phút trình bày bắt đầu.
Trịnh Kim với ngồi nhìn Kim Anh chằm chằm làm dây thần kinh của Kim Anh căng thẳng hết mức. Cô nuốt nước bọt liên tục đến khô cả miệng, cô không thể nói chuyện đấy với Trịnh Kim được nếu như thế cậu sẽ làm ầm lên cũng nên như vậy bà LiLi sẽ biết tất cả và cô cũng như Trịnh Kim sẽ trở thành một tôị đồ cả Thế Nam nữa… Kim Anh cắn môi như sắp bật máu mà vẫn chưa thấy nói gì Trịnh Kim hết kiên nhẫn nổi, cậu nói:
- Nói.
Kim Anh xoắn hai tay vào nhau. Cô lại nghĩ đến cảnh mọi chuyện bại lộ như thế việc sẽ trở nên rắc rối hơn. Thôi đành cố chịu đựng qua 3 tháng rồi mọi chuyện sẽ lại êm đẹp.
Kim Anh hít một hơi thật sâu tự trấn tĩnh mình, cô ngẩng mặt lên, cố hết sức bình tĩnh nói:
- Đúng. Tôi với Lập Hàn đang quen nhau.
… Trịnh Kim khựng người lại, trái tim cậu như bị ai bóp nát, nó đau đau lắm. Cậu cứ nghĩ Kim Anh sẽ có lời giải thích cho những tấm hình kia, lòng câu nóng như lửa đang thiêu rụi khi nghe câu nói ngoài sức tưởng tượng của Kim Anh. Trịnh Kim đứng dậy đi thẳng vào phòng gương mặt thất thần.
Kim Anh nhìn theo, thật sự cô cũng muốn nói cho anh rõ hết mọi chuyện nhưng như thế bà LiLi cũng sẽ biết được mọi chuyện. KimAnh bất lực nhìn theo bóng dáng của cậu đến khi cậu đóng mạnh cửa vào. Lòng cô đau nhói khi phải dối mình gạt người như vậy.
Kim Anh cũng chán nản về phòng nằm lì suốt cả buổi chiều tối.
Đứng trước cửa sổ phòng,nhìn ra xa thế giới bên ngoài kia, dòng suy nghĩ của Trịnh Kim bỗng nhiên trống rỗng. Một nỗi sợ hãi nào đó đã trở lại với Trịnh Kim. Trong những ngày qua bên Kim Anh, Trịnh Kim đã tận hưởng được sự ấm áp hạnh phúc mà cậu đã từng mơ đến nhưng bây giờ lại có một sự cô đơn mờ nhạt như đám sương mù lạnh lẽo từ từ dâng trào lên trong lòng làm tan đi cái cảm giác ấm áp ấy.
Số trời có lẽ đã định cậu sẽ không bao giờ có được tình cảm của Kim Anh sao? Trịnh Kim tự hỏi bản thân hay cậu không biết nắm giữ hạnh phúc ấy nên đã để vuột mất một lần nữa. Hạnh phúc đối với cậu cũng như những chiếc bóng đổi chiều theo ánh nắng, là những bong bóng mỏng manh chỉ cần chạm tay vào nó là sẽ tan vỡ.
Trịnh Kim thở dài ánh mắt mệt mỏi lẫn nhữngđau thương Kim Anh đã mang đến cho anh nhiều lần phải nghĩ suy mệt nhoài. Trịnh Kim mím môi thật chặt đến nỗi trắng bệch ra như không còn giọt máu nào trên đôi môi vốn sắc hồng kia.
Cậu về giường ngả người nằm xuống nhắm nghiền mắt lại. Cậu đã biết phải làm gì…chỉ cần Kim Anh vui cậu sẽ cố chấp nhận điều này…Cô mãi là giấc mơ mà Trịnh Kim dấu kín….
….
Thanh Tuấn đi cạnh Trâm Nhi cậu im lặng không nói gì vì cậu tự hiểu lúc này đây hơn hết là Trâm Nhi rất cần yên tĩnh.
Tú Anh hớt hải chạy đi tìm, cậu mệt đứt hơi để đi tìm Trâm Nhi. Cuối cùng Tú Anh đã đuổi kịp mục tiêu nhưng bên cạnh đấy còn một người khác. Tú Anh từ từ đi từ đằng sau lên, kéo nhẹ áo Thanh Tuấn.
Trâm Nhi vẫn cứ nhìn ra bờ sông, ánh mắt thật xa xăm, gương mặt vô hồn không biểu cảm một thái độ gì. Thanh Tuấn bất ngời khi thấy Tú Anh, cậu suýt thì bật thốt thành lời, may Tú Anh đã nhanh tay ra dấu im lặng, Thanh Tuấn cười gật đầu hiểu ý Tú Anh, cậu lặng lẽ đithụt lùi xuống dưới rồi quay đầu để về quán Bar lấy xe đi về để cho hai người kia có không gian riêng.
Tú Anh cứ thế đi bên cạnh Trâm Nhi, cho đến khi:
- Tớ quyết định rồi.- Trâm Nhi hít một hơi thật sâu quay xang Thanh Tuấn - Tớ…ớ…
Cô há hốc mồm khi nhận ra người bên cạnh mình ra Tú Anh chứ không phải Thanh Tuấn, Trâm Nhi đơ người vài giây rồi mới ngậm miệng vào, cô đưa mắt ngó quanh không gian vắng lặng chỉ có hai người còn Thanh Tuấn đâu chứ “tên khốn này dám bán đứng mình” Trâm Nhi nuốt nước bọt, lấy lại bình tĩnh nói:
- Anh ra đây làm gì.
- Thấy em buồn nên ra xem thế nào.
Đang tâm trạng thế này mà Tú Anh cứ giở giọng bỡn cợt làm Nhi không chịu được nữa. Cô nhìn Tú Anh nhíu mày, thái độ tỏ rõ vẻ gay gắt nhất từ trước đến giờ đối với cậu, Trâm Nhi lạnh giọng nói:
- Thấy rồi đấy, anh về được chưa. Anh nghĩ em là con hề à, xin lỗi nhé từ giờ em sẽ quyết định từ bỏ anh.
Trâm Nhi quay phắt mặt nhìn thẳng phiá trước đầu ngẩng cao bước đi.
Tú Anh nhanh tay ôm lấy cô từ phiá sau. Vòng tay ấm áp qùang lấy đôi vai mỏng manh của Trâm Nhi. Cô bất ngờ trước hành động của Tú Anh. Cậu gục đầu vào mái tóc xoã dài của Trâm Nhi, nhắm mắt khẽ nói:
- Xin lỗi, anh sai rồi.
Trâm Nhi nghĩ mình đang nằm mơ, cô tự cấu vào tay mình. Biết đau có nghĩa đây là sự thật. Trâm Nhi không thể tưởng tượng được lại có cảnh này trong cuộc đời mình như trên phim .
Tú Anh buông tay ra, cậu nắm lấy tay Trâm Nhi kéo cô đi song songcùng mình. Trâm Nhi định dựt tay lại thì Tú Anh càng nắm chắc. Cậu vừa đi vừa nhìn phiá trước nói:
- Tuệ Linh là người anh yêu nhất...
Sốc!!! Câu nói mở đầu đã khẳng định như vậy làm Trâm Nhi như có tiếng sét bên tai đánh rầm rầm. Cô nuốt khan. Nhịn!.
- Nhưng đấy chỉ là 3 năm trước. Khi cô ấy theo gia đình xang nước ngoài anh đã hưá sẽ chờ Tuê Linh nhưng cô ấy không đồng ý và nói lời chia tay với anh. Anh hỏi lý do sao phải như vậy cô ấy đã bảo anh là xa mặt sẽ cách lòng có thể anh không đến được với người khác nhưng biết đâu cô ấy lại có thể tìm được tình yêu mới bên đó.
Tú Anh lặng lại một hồi rồi tiếp:
- Không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Tuệ Linh anh đã cố cười để chia tay cô ấy trong vui vẻ. Anh nghĩ nếu cô ấy vui anh cũng sẽ vui thôi. Khi Tuệ Linh đi anh thật sự đau lắm, chỉ cần cô ấy nói anh sẵn sàng chờ đến khi nào cô ấy quay lại nhưng cô ấy không hề muốn điều đó…- Tú Anh nhẹ cười - Đấy là lần đầu anh thất tình đấy.
Trâm Nhi nghe xong, cô thấy Tú Anh tội nghiệp vô cùng, Chắc hẳn cậu đã bị tổn thương rất nhiều. “Sao giờ cô ta lại về chứ. Con nhỏ này dám phụ tình Tú Anh của mình. Tức thật. Thế mà giờ lại dám vác mặt về dành Tú Anh từ tay mình.”.
Trâm Nhi nheo mắt nói:
- Thế là anh lăng nhăng từ đấy à.
- Chắc vậy – Tú Anh gật gật đầu cười nói.- Anh nghĩ yêu người khác thì sẽ quên được Tuệ Linh thôi. Khi gặp lại em, anh nghì mình sẽ cố yêu em thật tử tế để quên hẳn đi Tuệ Linh. Nhưng khi Tuệ Linh xuất hiện anh lại không thể kìm nổi mà chạy đến bên cô ấy.
Trâm Nhi như có gáo nước sôi tạt vào mặt mình. Đang đến đoạn cảm động tưởng cậu sẽ nói nhờ cô mà mình quên được Tuệ Linh tì ai ngờ cậu lại nói là vẫn không quên được. Thế có điên không cơ chứ. Trâm Nhi nuốt hận vào trong lòng, cô cố tươi tỉnh nói:
- Rồi sao nữa.
- Khi gặp lại Tuệ Linh anh lại không có cảm giác gì nữa, thỉnh thoảng đi cạnh Tuệ Linh nhưng anh lại nghĩ đến em. Anh cũng trả hiểu thật ra mình muốn gì nữa.
- Đứng núi này trông núi nọ.- Trâm Nhi không kìm được liền buột miệng nói.
Tú Anh chỉ cười nhẹ gật đầu:
- Cho đến hôm nay khi nghe bạn em nói anh mới biết mình cần ai. Cuối cùng anh đã từ bỏ được Tuệ Linh.
- Ờ…- Trâm Nhi gật gù ỏ vẻ hiểu chuyện.
Rồi cô bỗng đần mặt ra miệng tròn vo. “Ý ý…ý. Tú Anh là nói anh ấy cần mình….hahaha…. Trâm Nhi vui sướng đến run người,. Cô phải cố lắm mới khỏi bật cười mãn nguyện ra khỏi miệng.
Tú Anh bỗng nhiên hỏi:
- Anh thấy bạn em có vẻ quan tâm đặc biệt đến em nhỉ. Đi đâu cũng dính lấy nhau.
Trâm Nhi gạt phắt đi nói:
- Nghe gì kinh vậy. Cái gì mà dính lấy nhau. Thanh Tuấn là bạn từ lúc bé tí của em đấy.
- Chỉ vậy thôi à.
- Không vậy thì sao. Với lại Thanh Tuấn cũng thích người khác rồi.
- Ờ. Tạm chấp nhận.
Tú Anh tiếp:
- Coi như giữa anh và em chưa xảy ra chuyện gì nhé. Bắt đầu lại từ số 0.
Trâm Nhi im lặng. Bao lâu nay cuối cùng tâm nguyện của cô cũng hoàn thành. Trâm Nhi chỉ chờ một ngày Tú Anh sẽ tự nguyện đến với mình và nói cần mình. Nay đã được như ý còn gì hơn nữa. Trâm Nhi cười nhẹ gật đầu.
Hai người nắm tay nhau đi suốt dọc đê dài. Hai chiếc bóng nghiêng nghiêng vào nhau như đang tìm một điểm tựa…
………
- Hềlô…Bông dua….hôhô…Xin chào.
Mới sáng sớm bước ra cửa Trịnh Kim đã trùng phùng lại với gương mặt của người tài xế đầy ấn tượng lần trước. Kim Anh vừa bước theo sau, cô nhìn thấy ông ấy đã buồn cười.
Trời thì nắng chơi qủa aó da đen kính đen, mũ phớt đen, quần đen, lại còn chơi luôn quả giày màu đen cổ cao. Nhìn ông không khác gì diễn viên đóng ma trận. Trịnh Kim lắc đầu thở dài “Đúng là bước chân trái ra trước mà”.
Cậu xách hai túi quần áo lại gần chiếc xe. Bây giờ mới để ý à nhơ. Xe khác, nhìn có vẻ sịn hơn xe cũ đôi chút. Trịnh Kim cầm 2 túi xách xang một bên định mở cửa xe thì người tài xế lao như cơn lốc đến chặn trước mặt câu:
- Ấy…ấy…
Ông ta nhìn Trịnh Kim với ánh mắt đầy đề phòng rồi cười hề hà:
- Cậu để tôi…
Ông ta nhẹ nhàng từ tốn mở cửa cúi đầu kính cẩn nhoẻn miệng cười:
- Xin mời…
Trịnh Kim hết biết, cậu chẹp miệng quẳng đồ vào trong rồi cuí đầu vào xe. Kim Anh cũng lên xe, hai người đến Đà Lạt nghỉ mát.
….
Kỳ nghỉ của họ nhanh chóng qua đi.
Kim Anh mệt phờ người vì phải đi xe một chặng đường dài, về đến nhà cô nằm phịch xuống ghế salông ;
- Mệt nhưng vui thật.
Trịnh Kim gật đầu không nói gì cậu uống nước xong nói;
- Về phòng nghỉ đi.
- Ờ.
KimAnh lật đật nghe lời cậu đứng dậy sách đồ về phòng tắm rửa nghỉ ngơi. Trịnh Kim cũng về phòng cậu.
Sáng hôm sau Kim Anh đã bị một cuộc gọi đánh thức giấc ngủ. Cô mở bừng mắt khi thấy số Lập Hàn. Kim Anh cắn môi suy nghĩ không biết có nên nghe hay không đây.
Cô bỏ chiếc điện thoại xuống rồi lại cầm lên. Quyết định nghe vậy:
- Sao anh.
- …
- Chuyện đấy…cho em thêm 1 ngày nữa được không.
- …
- Ừm. Chào anh.
Kim Anh thở hắt ra ném điện thoại xang một bên nằm phịch xuống, đầu óc cô quay cuồng lại nghĩ đến chuyện với Lập Hàn. Kim Anh vò đầu bức tóc, cô vùi mặt vào gối chuyện vui chưa hết đã đến chuyện buồn. Kim Anh thầm kêu khổ vì số mình nó lận đận sao ấy. Kim Anh đứng dậy đi ra phòng khách ngồi.
Cùng lúc này Trịnh Kim cũng đã tươm tất đi ra khỏi phòng.
- Cậu đi đâu à.
- Ừ. Đến gặp mẹ.
Kim Anh đang buồn, cô đang muốn ra ngoài đường nên liền xin đi theo:
- Tôi đi với.
- Ừ. - Trịnh Kim gật đầu đồng ý ngay.
Quan hệ giữa hai người bây giờ đã có tiến triển rất tốt so với trước nhưng đôi khi vẫn tranh cái quyết liệt như xưa khi có ai không vừa ý với đối phương.
Hai người cùng đến chỗ bà Li Li. Kim Anh thấy bà liền cúi đầu chào.
Trịnh Kim kéo ghế cho Kim Anh rồi cùng ngồi xuống, cậu hỏi:
- Mẹ có chuyện gì gọi con sớm vậy.
Bà LiLi đặt li caphê xuống bàn, bà cười nói:
- Hai con đi chơi vui không?
- Cũng bình thường. - Trịnh Kim nhíu mày - Mẹ gọi con đến đây chỉ vì chuyện này thôi à.
- Đương nhiên là không rồi – Bà LiLi ngưng vài giây rồi cầm mấy tấm ảnh lên nói:
- Sao lại có chuyện này.
Trịnh Kim nhíu mày cầm mấy tấm ảnh lên nhìn. Câụ căng mắt nhìn hình ảnh trong đấy là KimAnh và Lập Hàn…
Trịnh Kim cũng bất ngờ trước tình huống này, cậu nhìn xang Kim Anh cô cũng đang lúng túng tại sao những hình này lại lọt vào tay mẹ chồng mình. Kim Anh ấp úng:
- Chuyện này…
Bà LiLi nhíu mày nhìn Kim Anh, sắc mặt đổi khác, có vẻ rất lạnh nhạt đối với cô:
- Chuyện này là sao?
Kim Anh không biết giải thích sao nữa. Trịnh Kim thấy vậy, cậu liền cười như không có gì làm bà LiLi cũng phải bất ngờ, bà quay qua cậu nhìn khó hiểu:
- Con cười gì vậy.
- Mấy tấm hình này do bà chủ nhà chụp gửi mẹ đúng không.
Gương mặt vẫn đăm đăm khó chịu, bà LiLi gật đầu. Trịnh Kim tiếp:
- Con biết trước chuyện mẹ sắp đặt từ đầu rồi nên bày ra trò này cho mẹ lo lắng xem sao.
Kim Anh quay qua nhìn Trịnh Kim. Cô không ngờ cậu lại nói dối mẹ vì mình như vậy. Cô chie biết cúi đầu im lặng. Mà chuyện này lỗi cúng đâu do cô tại Lập Hàn bất ngờ ôm cô nên chưa kịp phản ứng gì đấy thôi bà chủ nhà kia cũng nhanh tay nhanh chân thật.
Bà LiLi nhíu mày nói:
- Con nói thật sao.
- Thế nên con mới biết cả trò thằng bé ăn mày của mẹ…
Nói đến đây thì nét mặt bà LiLi mới từ từ giãn ra. “Cũng đúng nếu thằng Du không phát hiện sớm sự sắp đặt của mình thì sao nó biết được chuyện thằng bé ăn mày cũng do mình bày ra…”.
Bà LiLi bỗng nhiên cười xua tay:
- Vậy là hiểu lầm. Làm mẹ tưởng hai đứa xảy ra chuyện gì.
Bà LiLi nhìn Kim Anh cười tít mắt nói:
- Mẹ xin lỗi lúc nãy hơi căng thẳng quá với con…
Kim Anh cắn cắn môi bối rối, cô cố gắng ngẩng ngẩng đầu gượng cười trừ.
Trịnh Kim cũng không biết nội tình là thế nào nhưng cậu cũng phải cố biạ ra một câu chuyện để qua mặt mẹ mình trước rồi sẽ tính sau với Kim Anh.
Ngồi nói chuyện một lúc với bà LiLi. Hai người về nhà. Trịnh Kim nhìn Kim Anh. Cậu hỏi:
- 5 phút trình bày bắt đầu.
Trịnh Kim với ngồi nhìn Kim Anh chằm chằm làm dây thần kinh của Kim Anh căng thẳng hết mức. Cô nuốt nước bọt liên tục đến khô cả miệng, cô không thể nói chuyện đấy với Trịnh Kim được nếu như thế cậu sẽ làm ầm lên cũng nên như vậy bà LiLi sẽ biết tất cả và cô cũng như Trịnh Kim sẽ trở thành một tôị đồ cả Thế Nam nữa… Kim Anh cắn môi như sắp bật máu mà vẫn chưa thấy nói gì Trịnh Kim hết kiên nhẫn nổi, cậu nói:
- Nói.
Kim Anh xoắn hai tay vào nhau. Cô lại nghĩ đến cảnh mọi chuyện bại lộ như thế việc sẽ trở nên rắc rối hơn. Thôi đành cố chịu đựng qua 3 tháng rồi mọi chuyện sẽ lại êm đẹp.
Kim Anh hít một hơi thật sâu tự trấn tĩnh mình, cô ngẩng mặt lên, cố hết sức bình tĩnh nói:
- Đúng. Tôi với Lập Hàn đang quen nhau.
… Trịnh Kim khựng người lại, trái tim cậu như bị ai bóp nát, nó đau đau lắm. Cậu cứ nghĩ Kim Anh sẽ có lời giải thích cho những tấm hình kia, lòng câu nóng như lửa đang thiêu rụi khi nghe câu nói ngoài sức tưởng tượng của Kim Anh. Trịnh Kim đứng dậy đi thẳng vào phòng gương mặt thất thần.
Kim Anh nhìn theo, thật sự cô cũng muốn nói cho anh rõ hết mọi chuyện nhưng như thế bà LiLi cũng sẽ biết được mọi chuyện. KimAnh bất lực nhìn theo bóng dáng của cậu đến khi cậu đóng mạnh cửa vào. Lòng cô đau nhói khi phải dối mình gạt người như vậy.
Kim Anh cũng chán nản về phòng nằm lì suốt cả buổi chiều tối.
Đứng trước cửa sổ phòng,nhìn ra xa thế giới bên ngoài kia, dòng suy nghĩ của Trịnh Kim bỗng nhiên trống rỗng. Một nỗi sợ hãi nào đó đã trở lại với Trịnh Kim. Trong những ngày qua bên Kim Anh, Trịnh Kim đã tận hưởng được sự ấm áp hạnh phúc mà cậu đã từng mơ đến nhưng bây giờ lại có một sự cô đơn mờ nhạt như đám sương mù lạnh lẽo từ từ dâng trào lên trong lòng làm tan đi cái cảm giác ấm áp ấy.
Số trời có lẽ đã định cậu sẽ không bao giờ có được tình cảm của Kim Anh sao? Trịnh Kim tự hỏi bản thân hay cậu không biết nắm giữ hạnh phúc ấy nên đã để vuột mất một lần nữa. Hạnh phúc đối với cậu cũng như những chiếc bóng đổi chiều theo ánh nắng, là những bong bóng mỏng manh chỉ cần chạm tay vào nó là sẽ tan vỡ.
Trịnh Kim thở dài ánh mắt mệt mỏi lẫn nhữngđau thương Kim Anh đã mang đến cho anh nhiều lần phải nghĩ suy mệt nhoài. Trịnh Kim mím môi thật chặt đến nỗi trắng bệch ra như không còn giọt máu nào trên đôi môi vốn sắc hồng kia.
Cậu về giường ngả người nằm xuống nhắm nghiền mắt lại. Cậu đã biết phải làm gì…chỉ cần Kim Anh vui cậu sẽ cố chấp nhận điều này…Cô mãi là giấc mơ mà Trịnh Kim dấu kín….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.