[Overgeared] Thợ Rèn Huyền Thoại
Quyển 1 - Chương 45: Giải cứu (1)
Dong Wook Lee
20/04/2020
Quyển ITrans: Roan, Kei.
_________________________________________________________________________
Tâm tình của Erina cũng thánh thiện như vẻ ngoài của cô.
'Một cô gái thực sự tốt.'
Khi tôi đang cảm thấy hồi hộp, cô cất lời. “Thay vào đó tôi có một điều kiện”
Cô gái vừa xinh đẹp, vừa nhân hậu thế này quả thực hiếm thấy.
“Ộp ộp! !”
‘Đồ đàn bà chết bầm! Đặt một điều kiện trong một tình huống như thế này? Nếu cô đến giải cứu cho tôi, ủa mà cô không đến giải cứu cho tôi sao?’
Errina gián đoạn những nghĩ suy trong tôi và cười lớn.
“Anh sẽ lắng nghe bất kỳ điều kiện nào của tôi, nên nói nhanh nhé? Thật tốt khi anh là người đơn giản. Anh sẽ tạo ra một Pháp Cầu cho tôi, chứa càng nhiều pháp thuật càng tốt. Tối thiểu, Pháp Cầu nên có chất lượng tương đương với con dao găm này. Anh có thể làm điều đó với các kỹ năng rèn của mình, đúng không?”
Pháp Cầu? Tôi chưa bao giờ tạo ra một cái nào như thế trước đây. Pháp Cầu là một vật phẩm ma thuật sao? Tại sao cô ta lại hỏi mình? Cô ta không phải là Thuật Sĩ mà? Không..không..bây giờ không phải là lúc nghĩ đến mấy chuyện đó.
Tôi gật đầu.
Erina hài lòng nói.
"Đuợc. Điều kiện khác là anh không bao giờ được phép gọi tôi là “con nhóc” trong tương lai. Tên tôi là Euphemnia. Hãy gọi tôi là Euphemia thôi. Được chứ?”
Cô ta đang say giữa ban ngày sao? Lúc trước thì bảo mình là Erina, bây giờ lại nói là Euphemina? Cô ta quên tên của mình rồi à? Hay là ngay từ lúc đầu, đó chỉ là ký danh?”
Dù sao đi nữa, cũng được cả.. Tôi gật đầu lần nữa và Erina, không là Euphemina, lấy chìa khóa và mở cửa nhà tù. Song cô ấy thả giẻ bịt miệng tôi ra.
"Phụt (tiếng phun nước bọt)!"
Cuối cùng tôi cảm thấy mình như sống lại lần nữa. Lau nước bọt quanh miệng, tôi nhờ Euphemina cởi trói cho mình.
“Chuyện gì đang diễn ra? Tại sao cô đến đây cứu tôi?”
Euphemina ném con dao găm về phía tôi.
"Nói chuyện sẽ tốt hơn sau khi chúng ta trốn thoát, đúng chứ?”
Tiếng vừa cất xong, có tiếng hàng chục binh lính ào xuống cầu thang. Tôi cảm thấy khiếp đảm
"Này, bé ... không, Euphemina, đây là gì? Không phải cô đến đây vì đã xử hết tụi lính sao?”
“Số lượng lính nhiều lắm. Tôi đã lo hơn 100 binh sĩ nhưng vẫn còn. Anh sẽ vất vả lắm mới thoát ra khỏi đây”
Phụt!
Tôi bật cười trước những lời lố bịch của Euphemina và cô bé ngay lập tức lườm tôi
"Tại sao anh lại cười?”
“Tôi đang cười vì cô nói rằng mình đã xử hơn 100 binh sĩ. Làm thế nào một thợ rèn có thể chiến đấu tốt như vậy? Đúng không? Cô nên ba hoa một cách vừa phải hơn”
"Tôi không phải là thợ rèn."
Ể?
Euphemina đối mặt tôi. Đôi mắt với xanh bàng bạc tuyệt đẹp, tựa như bảo châu. Mỹ lệ dầu vẫn còn trẻ. Chà, nếu Euphmina ăn nhiều cơm hơn và ngực ngày càng to ra, chí ít tôi có thể bị thu hút.
“Anh đang nhìn chỗ nào đó”? Euphemina che ngực rồi hỏi với một cái nhíu mày.
"Tôi không quan tâm đến ngực nhỏ đâu. Cô không cần lo. Cô không phải là thợ rèn sao? Ý cô là gì?”
"Tôi thực sự không thích những người như anh”. Euphemina càu nhàu, nhưng vẫn giải thích.
"Tôi có một chức nghiệp đặc biệt. Đó là Người Sao Chép. Tôi giả vờ đóng vai thợ rèn bằng cách mô phỏng kĩ năng luyện khí của Khan. Anh cũng giống như tôi đúng không? Anh không phải là một thợ rèn bình thường?”
Người Sao chép? Đây là lần đầu mình nghe về cái chức nghiệp này. Có lẽ nào?
Một chức nghiệp hiếm?
Euphemina kêu lên phẫn nộ. “Không phải Hiếm. Mà là chức nghiệp sử thi”
"Ôi má ơi”
Một trong ba chức nghiệp của Viên Mãn Giới là từ đứa trẻ này? Không có lí do gì để cô ta lại đi ba hoa trong tình huống này được..nên nếu điều này là thật…
"Không phải cô đã che giấu hoàn toàn danh tính của mình sao? Vậy tại sao lại phải tiết lộ cho tôi? Và tại sao trong tình huống này?”
"Tôi nói ra cũng chỉ bởi vì tình huống này. Chẳng phải anh cũng có chức nghiệp ẩn đó sao? Tôi đã biết tất cả mọi thứ. Vì vậy, đừng giả vờ là một thợ rèn bình thường, và chiến đấu với tất cả khả năng của anh. Nếu không, anh sẽ bị giết đây."
"Tôi đã lên kế hoạch cho chuyện đó rồi nhé.”
Gật đầu với vẻ bị thuyết phục, tôi cầm lấy con dao.
[Bởi vì đặc tính chức nghiệp của bạn, bạn đã có thể trang bị Chí Toàn Dao]
[Đây là vật phẩm bạn đã tạo ra. Thông hiểu đạt 100%]
[Trong trường hợp vật phẩm được bạn tự làm ra, bạn vẫn sẽ nhận lấy hạn chế dù thông hiểu có đạt 100%]
[ Sức tân công của Chí Toàn Dao sẽ bị giảm 20%. Chỉ một nửa hiệu ứng sát thương được áp dụng. ]
[ Chí Toàn Dao]
Xếp hạng: Độc Nhất
Độ bền: 168/168
Vật Công: 242~264
Tốc độ tấn công: +11%
* Đôi khi, có xác xuất nhất kích tất sát đối thủ.
* Nhanh nhẹn +20
* Kỹ năng 『 Bạo Phong 』được khởi tạo.
* Kỹ năng 『 Thiểm Bộ 』 được khởi tạo.
Một con dao găm được chế tác bởi một thợ rèn đầy triển vọng với những kỹ nghệ tuyệt vời nhưng thiếu kinh nghiệm và danh tiếng. Nó được chế tác với sự giúp đỡ của thợ rèn nổi tiếng, Khan.
Không có gì đặc biệt về chất liệu hay cách thức chế tác, nhưng kĩ năng của Chế Tác sư và sự hợp tác của Khan đã tạo nên con dao lý tưởng.
Điều kiện sử dụng: Cấp 180 hoặc cao hơn. Có hơn 450 điểm nhanh nhẹn. Thông thạo Dao găm cao cấp.
Tôi vẫn phải nhận Hạn chế dù thông hiểu của vật phẩm do chính tôi tạo đã đạt mức tối đa!? Chết tiệt ! Thật bi thảm cho cái số của tôi !
‘ Nhưng hạn chế của vật phẩm hạng Độc Nhất lại chỉ có 20%? Vẫn còn ngon chán.
Euphemina kinh ngạc khi thấy tôi trang bị con dao.
“ Chức nghiệp thật sự của anh là một trong những chức nghiệp của dòng sát thủ sao? Con dao đó yêu cầu hơn 450 điểm nhanh nhẹn và Thông thạo dao găm cao cấp… Nhưng không phải hơi lạ sao? Làm sao anh lại có được kỹ nghệ chế tác của thợ rèn?”
Tôi đã nhận ra khi cô ấy bảo tôi chế tạo Pháp cầu, nhưng Euphemina hẳn đã nhìn thấy thông tin về con dao. Dù sao thì, cô ấy cũng không tham lam quá mức và trả lại nó cho tôi. Khi tôi nhìn cô ấy, cô quả thực là một người tốt bụng.
‘ Nếu là mình thì mình đã chiếm lấy nó cho riêng mình… Cô ta ngu thật. Đúng là một đứa nhóc vẫn chưa biết đến sự thật của cái thế giới tồi tệ này. Không, cô ta muốn mình chế tạo Pháp cầu xịn như con dao này? Chờ đã… Cô ta có hỗ trợ kinh phí nguyên vật liệu không? Ch-chắc là cô ta không nghĩ mình làm không công đâu nhỉ? C-con bé ma mãnh…’
Không, vẫn còn quá sớm để biết được. Tôi có thời gian để quyết định về việc đó.
“ 『 Bạo Phong 』”
Tôi sử dụng kĩ năng vào những tên lính đang ào xuống. Một ngọn giáo sắc bén phát ra từ con dao găm khiến máu tuôn trào từ cơ thể bọn lính kia. Euphemina xác nhận đã có 10 tên bị thương nghiêm trọng và huýt sao.
“ Một kĩ năng gắn liền với trang bị lại có thể phô diễn sức mạnh hủy diệt tới mức này, thật ấn tượng.”
Cơ bản mà nói, sức mạnh của nó không chỉ ở mức này thôi đâu. Nếu tôi đáp ứng đủ điều kiện sử dụng, sức tấn công của 『 Phong Bạo 』 sẽ mạnh gấp ĐÔI cơ.
‘ Thật là buồn khi chỉ có nửa phần sát thương được áp dụng.’
Tôi lại than thở trước khi nói tiếp với Euphemina.
“ Này, Euphemina, tôi phải đi giải cứu một người.”
“ Ể? Một người khác? Ah, anh đang nói về Khan à? Tôi đã giải thoát cho Khan trước khi đến đây rồi…”
“ Khan cũng bị bắt sao? Tôi mừng là ông ấy vẫn an toàn. Nhưng người mà tôi nói tới không phải Khan mà là Huroi.”
“… ai thế?”
Tôi giải thích ngắn gọn cho Euphemina, người đang cảm thấy phiền phức.
“ Tôi không biết cái tên đó.”
“…..”
Bằng cách nào đó, tôi có hiểu được tâm trạng của Euphemina. Cô ấy cứ như thể dẫm phải bãi phân chó. Mà, cũng không quan trọng cô cảm thấy như thế nào, tôi chỉ còn 1 tiếng và 50 phút để giải cứu Huroi!
‘ Sau khi cứu tên khốn đó, mình sẽ sạc cho hắn một trận.
Hắn là nguyên cớ của tất cả mọi chuyện. Tôi đang tức điên lên.
“ Wahhh!”
Lũ lính nhảy vào và dường như có hơn 30 tên ở đây. Tôi có chút nao núng nhưng Euphemina lại chẳng có biểu hiện gì cả. Cô vẫn không hề thay đổi biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp kia và đưa tay ra.
“ 『 Bạo Diệt Thương 』”
Xoẹt xoẹt!
Một ngọn thương tạo nên từ những tia điện đen đỏ trộn lẫn phóng tới bọn lính từ ngón tay Euphemina.
Rầm Rầm rầm!
Ngọn thương xuyên thủng thân xác của những tên lính kia và phát nổ, 30 con người giờ đây chỉ còn là ánh sáng màu xám đang nhạt phai. Đó là một phép thuật mạnh đến không ngờ nhưng lại được bắn ra thật nhẹ nhàng. Có thể Euphemina ngang hàng với con ả phù thủy Yura kia? Làm sao mà cô ấy có thể dùng phép dễ dàng thế.
“ Hức !”
Tôi nấc cụt vì ngạc nhiên.
‘ Mình đã nói gì với cô lúc trước nhỉ? Mình đắc tội với cô ta nhiều quá không? Cô ta có giận mình không?’
Khi mà tôi vẫn còn đang đông cứng vì sợ hãi, Euphemina nói với tôi.
“ Cái gì thế? Anh không đi cứu Huroi à?”
“…. P-phải rồi….”
Tôi đang định nói suồng sã như bình thường nhưng đột nhiên tôi lại nghĩ rằng thật khó xử ( với tôi) nếu không dùng kính ngữ với cô gái vừa giết hơn 30 tên địch một cách nhẹ nhàng đằng kia.
‘ Mình sẽ không bao giờ gọi cô ta là một con nhóc nữa. Mình sẽ chế tác Pháp cầu cho cô ta. Cô ta đã đi xa tới mức này rồi. Mình sẽ không châm chọc hay xúc phạm cô ta nữa’
Tôi đã quyết chí và bắt đầu hướng về phía sâu thẳm của ngục tù.
_________________________________________________________________________
Tâm tình của Erina cũng thánh thiện như vẻ ngoài của cô.
'Một cô gái thực sự tốt.'
Khi tôi đang cảm thấy hồi hộp, cô cất lời. “Thay vào đó tôi có một điều kiện”
Cô gái vừa xinh đẹp, vừa nhân hậu thế này quả thực hiếm thấy.
“Ộp ộp! !”
‘Đồ đàn bà chết bầm! Đặt một điều kiện trong một tình huống như thế này? Nếu cô đến giải cứu cho tôi, ủa mà cô không đến giải cứu cho tôi sao?’
Errina gián đoạn những nghĩ suy trong tôi và cười lớn.
“Anh sẽ lắng nghe bất kỳ điều kiện nào của tôi, nên nói nhanh nhé? Thật tốt khi anh là người đơn giản. Anh sẽ tạo ra một Pháp Cầu cho tôi, chứa càng nhiều pháp thuật càng tốt. Tối thiểu, Pháp Cầu nên có chất lượng tương đương với con dao găm này. Anh có thể làm điều đó với các kỹ năng rèn của mình, đúng không?”
Pháp Cầu? Tôi chưa bao giờ tạo ra một cái nào như thế trước đây. Pháp Cầu là một vật phẩm ma thuật sao? Tại sao cô ta lại hỏi mình? Cô ta không phải là Thuật Sĩ mà? Không..không..bây giờ không phải là lúc nghĩ đến mấy chuyện đó.
Tôi gật đầu.
Erina hài lòng nói.
"Đuợc. Điều kiện khác là anh không bao giờ được phép gọi tôi là “con nhóc” trong tương lai. Tên tôi là Euphemnia. Hãy gọi tôi là Euphemia thôi. Được chứ?”
Cô ta đang say giữa ban ngày sao? Lúc trước thì bảo mình là Erina, bây giờ lại nói là Euphemina? Cô ta quên tên của mình rồi à? Hay là ngay từ lúc đầu, đó chỉ là ký danh?”
Dù sao đi nữa, cũng được cả.. Tôi gật đầu lần nữa và Erina, không là Euphemina, lấy chìa khóa và mở cửa nhà tù. Song cô ấy thả giẻ bịt miệng tôi ra.
"Phụt (tiếng phun nước bọt)!"
Cuối cùng tôi cảm thấy mình như sống lại lần nữa. Lau nước bọt quanh miệng, tôi nhờ Euphemina cởi trói cho mình.
“Chuyện gì đang diễn ra? Tại sao cô đến đây cứu tôi?”
Euphemina ném con dao găm về phía tôi.
"Nói chuyện sẽ tốt hơn sau khi chúng ta trốn thoát, đúng chứ?”
Tiếng vừa cất xong, có tiếng hàng chục binh lính ào xuống cầu thang. Tôi cảm thấy khiếp đảm
"Này, bé ... không, Euphemina, đây là gì? Không phải cô đến đây vì đã xử hết tụi lính sao?”
“Số lượng lính nhiều lắm. Tôi đã lo hơn 100 binh sĩ nhưng vẫn còn. Anh sẽ vất vả lắm mới thoát ra khỏi đây”
Phụt!
Tôi bật cười trước những lời lố bịch của Euphemina và cô bé ngay lập tức lườm tôi
"Tại sao anh lại cười?”
“Tôi đang cười vì cô nói rằng mình đã xử hơn 100 binh sĩ. Làm thế nào một thợ rèn có thể chiến đấu tốt như vậy? Đúng không? Cô nên ba hoa một cách vừa phải hơn”
"Tôi không phải là thợ rèn."
Ể?
Euphemina đối mặt tôi. Đôi mắt với xanh bàng bạc tuyệt đẹp, tựa như bảo châu. Mỹ lệ dầu vẫn còn trẻ. Chà, nếu Euphmina ăn nhiều cơm hơn và ngực ngày càng to ra, chí ít tôi có thể bị thu hút.
“Anh đang nhìn chỗ nào đó”? Euphemina che ngực rồi hỏi với một cái nhíu mày.
"Tôi không quan tâm đến ngực nhỏ đâu. Cô không cần lo. Cô không phải là thợ rèn sao? Ý cô là gì?”
"Tôi thực sự không thích những người như anh”. Euphemina càu nhàu, nhưng vẫn giải thích.
"Tôi có một chức nghiệp đặc biệt. Đó là Người Sao Chép. Tôi giả vờ đóng vai thợ rèn bằng cách mô phỏng kĩ năng luyện khí của Khan. Anh cũng giống như tôi đúng không? Anh không phải là một thợ rèn bình thường?”
Người Sao chép? Đây là lần đầu mình nghe về cái chức nghiệp này. Có lẽ nào?
Một chức nghiệp hiếm?
Euphemina kêu lên phẫn nộ. “Không phải Hiếm. Mà là chức nghiệp sử thi”
"Ôi má ơi”
Một trong ba chức nghiệp của Viên Mãn Giới là từ đứa trẻ này? Không có lí do gì để cô ta lại đi ba hoa trong tình huống này được..nên nếu điều này là thật…
"Không phải cô đã che giấu hoàn toàn danh tính của mình sao? Vậy tại sao lại phải tiết lộ cho tôi? Và tại sao trong tình huống này?”
"Tôi nói ra cũng chỉ bởi vì tình huống này. Chẳng phải anh cũng có chức nghiệp ẩn đó sao? Tôi đã biết tất cả mọi thứ. Vì vậy, đừng giả vờ là một thợ rèn bình thường, và chiến đấu với tất cả khả năng của anh. Nếu không, anh sẽ bị giết đây."
"Tôi đã lên kế hoạch cho chuyện đó rồi nhé.”
Gật đầu với vẻ bị thuyết phục, tôi cầm lấy con dao.
[Bởi vì đặc tính chức nghiệp của bạn, bạn đã có thể trang bị Chí Toàn Dao]
[Đây là vật phẩm bạn đã tạo ra. Thông hiểu đạt 100%]
[Trong trường hợp vật phẩm được bạn tự làm ra, bạn vẫn sẽ nhận lấy hạn chế dù thông hiểu có đạt 100%]
[ Sức tân công của Chí Toàn Dao sẽ bị giảm 20%. Chỉ một nửa hiệu ứng sát thương được áp dụng. ]
[ Chí Toàn Dao]
Xếp hạng: Độc Nhất
Độ bền: 168/168
Vật Công: 242~264
Tốc độ tấn công: +11%
* Đôi khi, có xác xuất nhất kích tất sát đối thủ.
* Nhanh nhẹn +20
* Kỹ năng 『 Bạo Phong 』được khởi tạo.
* Kỹ năng 『 Thiểm Bộ 』 được khởi tạo.
Một con dao găm được chế tác bởi một thợ rèn đầy triển vọng với những kỹ nghệ tuyệt vời nhưng thiếu kinh nghiệm và danh tiếng. Nó được chế tác với sự giúp đỡ của thợ rèn nổi tiếng, Khan.
Không có gì đặc biệt về chất liệu hay cách thức chế tác, nhưng kĩ năng của Chế Tác sư và sự hợp tác của Khan đã tạo nên con dao lý tưởng.
Điều kiện sử dụng: Cấp 180 hoặc cao hơn. Có hơn 450 điểm nhanh nhẹn. Thông thạo Dao găm cao cấp.
Tôi vẫn phải nhận Hạn chế dù thông hiểu của vật phẩm do chính tôi tạo đã đạt mức tối đa!? Chết tiệt ! Thật bi thảm cho cái số của tôi !
‘ Nhưng hạn chế của vật phẩm hạng Độc Nhất lại chỉ có 20%? Vẫn còn ngon chán.
Euphemina kinh ngạc khi thấy tôi trang bị con dao.
“ Chức nghiệp thật sự của anh là một trong những chức nghiệp của dòng sát thủ sao? Con dao đó yêu cầu hơn 450 điểm nhanh nhẹn và Thông thạo dao găm cao cấp… Nhưng không phải hơi lạ sao? Làm sao anh lại có được kỹ nghệ chế tác của thợ rèn?”
Tôi đã nhận ra khi cô ấy bảo tôi chế tạo Pháp cầu, nhưng Euphemina hẳn đã nhìn thấy thông tin về con dao. Dù sao thì, cô ấy cũng không tham lam quá mức và trả lại nó cho tôi. Khi tôi nhìn cô ấy, cô quả thực là một người tốt bụng.
‘ Nếu là mình thì mình đã chiếm lấy nó cho riêng mình… Cô ta ngu thật. Đúng là một đứa nhóc vẫn chưa biết đến sự thật của cái thế giới tồi tệ này. Không, cô ta muốn mình chế tạo Pháp cầu xịn như con dao này? Chờ đã… Cô ta có hỗ trợ kinh phí nguyên vật liệu không? Ch-chắc là cô ta không nghĩ mình làm không công đâu nhỉ? C-con bé ma mãnh…’
Không, vẫn còn quá sớm để biết được. Tôi có thời gian để quyết định về việc đó.
“ 『 Bạo Phong 』”
Tôi sử dụng kĩ năng vào những tên lính đang ào xuống. Một ngọn giáo sắc bén phát ra từ con dao găm khiến máu tuôn trào từ cơ thể bọn lính kia. Euphemina xác nhận đã có 10 tên bị thương nghiêm trọng và huýt sao.
“ Một kĩ năng gắn liền với trang bị lại có thể phô diễn sức mạnh hủy diệt tới mức này, thật ấn tượng.”
Cơ bản mà nói, sức mạnh của nó không chỉ ở mức này thôi đâu. Nếu tôi đáp ứng đủ điều kiện sử dụng, sức tấn công của 『 Phong Bạo 』 sẽ mạnh gấp ĐÔI cơ.
‘ Thật là buồn khi chỉ có nửa phần sát thương được áp dụng.’
Tôi lại than thở trước khi nói tiếp với Euphemina.
“ Này, Euphemina, tôi phải đi giải cứu một người.”
“ Ể? Một người khác? Ah, anh đang nói về Khan à? Tôi đã giải thoát cho Khan trước khi đến đây rồi…”
“ Khan cũng bị bắt sao? Tôi mừng là ông ấy vẫn an toàn. Nhưng người mà tôi nói tới không phải Khan mà là Huroi.”
“… ai thế?”
Tôi giải thích ngắn gọn cho Euphemina, người đang cảm thấy phiền phức.
“ Tôi không biết cái tên đó.”
“…..”
Bằng cách nào đó, tôi có hiểu được tâm trạng của Euphemina. Cô ấy cứ như thể dẫm phải bãi phân chó. Mà, cũng không quan trọng cô cảm thấy như thế nào, tôi chỉ còn 1 tiếng và 50 phút để giải cứu Huroi!
‘ Sau khi cứu tên khốn đó, mình sẽ sạc cho hắn một trận.
Hắn là nguyên cớ của tất cả mọi chuyện. Tôi đang tức điên lên.
“ Wahhh!”
Lũ lính nhảy vào và dường như có hơn 30 tên ở đây. Tôi có chút nao núng nhưng Euphemina lại chẳng có biểu hiện gì cả. Cô vẫn không hề thay đổi biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp kia và đưa tay ra.
“ 『 Bạo Diệt Thương 』”
Xoẹt xoẹt!
Một ngọn thương tạo nên từ những tia điện đen đỏ trộn lẫn phóng tới bọn lính từ ngón tay Euphemina.
Rầm Rầm rầm!
Ngọn thương xuyên thủng thân xác của những tên lính kia và phát nổ, 30 con người giờ đây chỉ còn là ánh sáng màu xám đang nhạt phai. Đó là một phép thuật mạnh đến không ngờ nhưng lại được bắn ra thật nhẹ nhàng. Có thể Euphemina ngang hàng với con ả phù thủy Yura kia? Làm sao mà cô ấy có thể dùng phép dễ dàng thế.
“ Hức !”
Tôi nấc cụt vì ngạc nhiên.
‘ Mình đã nói gì với cô lúc trước nhỉ? Mình đắc tội với cô ta nhiều quá không? Cô ta có giận mình không?’
Khi mà tôi vẫn còn đang đông cứng vì sợ hãi, Euphemina nói với tôi.
“ Cái gì thế? Anh không đi cứu Huroi à?”
“…. P-phải rồi….”
Tôi đang định nói suồng sã như bình thường nhưng đột nhiên tôi lại nghĩ rằng thật khó xử ( với tôi) nếu không dùng kính ngữ với cô gái vừa giết hơn 30 tên địch một cách nhẹ nhàng đằng kia.
‘ Mình sẽ không bao giờ gọi cô ta là một con nhóc nữa. Mình sẽ chế tác Pháp cầu cho cô ta. Cô ta đã đi xa tới mức này rồi. Mình sẽ không châm chọc hay xúc phạm cô ta nữa’
Tôi đã quyết chí và bắt đầu hướng về phía sâu thẳm của ngục tù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.