Chương 9:
clef1990
28/08/2021
Phòng riêng của Ainz trải thảm đỏ thẫm, trang hoàng lỗng lẫy đồ vật quý giá. Thường ngày, căn phòng rộng lớn luôn phủ lớp màn yên tĩnh, nhưng hôm nay sự yên tĩnh còn lên đến đỉnh điểm, tưởng như có thể nghe thấy âm thanh của sự tĩnh lặng ấy. Không còn hầu gái túc trực, trong phòng chỉ có mình Ainz đang xem xét các báo cáo.
Khi đã làm xong công việc bàn giấy, anh suy nghĩ về lời thú nhận tình cảm của Demiurge vài ngày trước, anh cũng xem đó là ngày tỏ tình của hai người. Anh nghĩ rằng em ấy sẽ cư xử khác hơn, nhưng ngược lại Demiurge vẫn không có gì thay đổi, vẫn là một thủ vệ tài giỏi, thông minh và điềm tĩnh. Ainz có chút không chắc chắn về cảm xúc của em ấy, rất khó đọc được cảm xúc của một con quỷ.
Đổi lại Ainz cũng có thời gian suy nghĩ về cảm xúc của bản thân về Demiurge. Lúc đầu, Ainz chán ghét cảm giác của mình, lo lắng nó có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của ArchDemon.
Các thành viên guild khác của anh ấy sẽ nghĩ gì?
Ulbert-san sẽ nghĩ gì?
Nhưng bây giờ Ainz muốn Demiurge đều thuộc về anh, tất cả mọi thứ của Demiurge đều là của anh. Anh muốn sở hữu ArchDemon, khắc những dấu ấn của riêng bản thân lên làn da ngăm đen cùng cơ thể hấp dẫn ấy.
Một tiếng gõ cửa cắt ngang những suy nghĩ xấu xa trong đầu, Ainz nhanh chóng bày ra tư thế chủ nhân, cho phép người vào.
Demiurge bước đi đầy tự tin vào phòng, Ainz có chút ngưỡng mộ và ghen tị trước phong thái đó.
ArchDemon bắt đầu thảo luận về kế hoạch cho cuộc chiến với Vương Quốc Re-Estize ở bình nguyên Kattse cùng với đồng mình là Đế quốc Baharuth như dùng bao nhiêu quân, gồm những loại quân nào, đồng thời sử dụng loại Siêu cấp ma thuật nào theo đề nghị của Đế quốc Baharuth để mở đầu cho cuộc chiến giữa Ma đạo Quốc Ainz Ooal Gown và Vương quốc Re-Estize, cũng như mục đích là thể hiện sức mạnh tuyệt đối của Ma đạo Quốc Ainz Ooal Gown trước các nước khác.
“Ngươi thấy ta nên dùng Siêu cấp ma thuật nào cho cuộc chiến?”
Trong đầu Ainz nghĩ đến rất nhiều Siêu cấp ma thuật mạnh mẽ của Yggrasil, hơn nữa anh muốn dùng cuộc chiến này để làm mồi nhử dụ kẻ đã dùng World Item khống chế Shalltear xuất hiện.
“Ngài là Magic Caster, Đấng tối cao vĩ đại, sức mạnh của Ngài là tuyệt đối.”
Demiurge hết lời ca ngợi làm anh vui sướng.
“Vậy ta sẽ dùng La Shub-Niggurath, phép thuật ‘Hiến tế cống phẩm cho Hắc Sơn Dương’, dù nó chỉ là một trong những ma pháp phổ biến dùng để kích lệ tinh thần nhưng rất hào nhoáng.”
Ainz vừa nói sẽ dùng phép thuật đó, Demiurge khen anh không dứt miệng, trong lòng anh rất vui. Có ai không thích được khen, nhất là lời khen từ người yêu chứ.
Ainz ngắm nhìn Demiurge đang hăng say phát biểu, trong lòng anh có cảm giác tự hào, vui sướng khi thấy các thủ vệ ngày càng trưởng thành. Giống như niềm vui của người cha khi thấy những đứa con ngoan ngoãn bày tỏ ý kiến của mình. Có thể học hỏi thêm được điều mới, học được nhiều thứ qua các cuộc chiến, đó đơn giản là do sự trải nghiệm.
Đầu tiên là Cocytus lại thông cảm cho loài Lizardman, cầu xin tha chết cho họ. Cũng như có được trải nghiệm khó quên từ sự thất bại trong cuộc chiến với Lizardman.
Tiếp đó là Sebas, người quản gia trung thành, nghiêm túc, ngay thẳng đã không ngần ngại cầu xin cho phép cô gái Tsuare Beiron làm việc bên trong Nazarick dù biết cô ta không đem lại lợi ích gì cho Nazarick.
Niềm vui trong Ainz đột nhiên biến thành nỗi lo lắng, sợ hãi khi các thủ vệ tiếp tục trưởng thành rồi sẽ rời bỏ anh một ngày nào đó, bỏ anh lại cô quạnh một mình như các đồng đội cũ.
Kể cả em ấy.
Càng nghĩ đến viễn cảnh đó, cơ thể Ainz càng run lên, nó không đến từ cơ thể mà từ tâm trí, bàn tay xương xẩu đặt trên đùi siết chặt lấy lớp áo choàng.
Hành động này của anh lọt vào mắt Demiurge, chính xác hơn là tên Quỷ không hề rời mắt khỏi Chúa tể từ lúc gã bước vào phòng.
Sau ngày đó, dù tâm trí Demiurge vẫn dành cho công việc nhưng luôn mơ màng về việc xảy ra giữa Chúa tể và gã, lại càng chờ mong. ArchDemon luôn trông ngóng một mệnh lệnh từ Chúa tể, triệu gọi gã đến phòng của Ngài, để được dâng lên lần đầu tiên của gã cho Chúa tể.
Cảm giác không rõ ràng này làm Demiurge khó chịu vì gã không thể kiểm soát nó. Vậy nên ArchDemon luôn dán mắt vào Chủ nhân, muốn từ những hành động nhỏ nhất để tìm ra chút tâm tư sâu sa của Ngài, để cho gã biết nên hy vọng hay từ bỏ.
“Có việc gì làm Ngài phiền lòng sao, Ainz – sama? Hay thần đã phạm phải điều gì làm Ngài tức giận?”
Demiurge quỳ xuống trước mặt Chúa tể, giọng gã mang theo lo lắng bất an.
Ainz nhanh chóng gọi ArchDemon đứng dậy nhưng gã vẫn quỳ. Anh thở dài một hơi, biết rằng cảm xúc của mình đã ảnh hưởng đến Demiurge. Sao anh lại quên các thủ vệ luôn nhạy cảm với cảm xúc của anh chứ.
Ainz vươn tay vuốt mái tóc gọn gang người yêu, nhẹ nhành nói.
“Ngươi không làm gì sai cả. Ta chỉ đang suy nghĩ.”
“Đó là vinh hạnh của thần nếu có thể phân ưu cho Ngài.”
Demiurge ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, đôi mắt đá quý lấp đầy lòng trung thành tuyệt đối. Ainz bất giác nói ra nỗi lo lắng khi nhìn vào đôi mắt xinh đẹp đó, bàn tay của anh lướt xuống gương mặt người yêu.
“Đừng rời khỏi ta, Demiurge.”
Gương mặt nam tính, điềm tĩnh bỗng nhiên ửng đỏ, ArchDemon nắm lấy bàn tay xương xẩu đang vuốt ve mặt mình, đưa lên môi, đặt một nụ hôn đầy thành kính vào những đốt xương.
“Sự tồn tại của Ngài là lẽ sống của chúng thần. Nếu không có Ngài chúng thần biết trung thành với ai.”
Nghe được những lời tuyên thệ đó của Demiurge, Ainz vui mừng biết bao, bàn tay anh không ngừng yêu thương vuốt ve gương mặt tuấn tú của người yêu. Anh tò mò muốn biết tình cảm của ArchDemon bắt đầu từ khi nào và lý do em ấy luôn im lặng.
“Sao ngươi không nói gì?”
Demiurge nhìn anh, dường như hiểu được ý nghĩa của câu hỏi mơ hồ đó.
“Ngài đã lựa chọn Albedo cho vị trí bên cạnh Ngài, hơn nữa Albedo và Shealltear có thể sinh ra người kế thừa cho Ngài. Đó là điều mà tất cả thần dân Nazarick đều mong đợi.”
Ainz nhíu mày – dù anh không có lông mày - trước lời thú nhận của Demiurge. Anh chọn Albedo lúc nào sao chính anh cũng ko biết, còn việc hậu duệ gì đó nữa, đâu ra vậy.
Ainz không muốn ArchDemon suy diễn tung lung nên lập tức phủ định.
“Ta không hề lựa chọn Albedo. Còn nữa, sao phải cần người kế thừa khi ta là một Undead.”
Hơn nữa mình rất muốn biết làm cách nào để sinh con đấy, nếu có loại phép thuật đó trong thế giớ này thì mình phải tìm hiểu.
Anh bất chợt nhìn vào dưới thắt lưng của mình.
“Nhưng Ngài đã thay đổi cài đặt của Albedo.”
ArchDemon dường như khó hiểu.
“Đúng thế, nhưng không phải như ngươi nghĩ. Ta chưa từng lựa chọn Albedo cũng như muốn cô ấy yêu ta.”
Ainz giải thích với Demiurge, không muốn bị hiểu lầm rồi sinh đủ thứ rắc rối khác. Việc phải làm Đấng tối cao là quá mệt mỏi với anh rồi.
“Ta chọn ngươi ở bên cạnh ta.”
Ainz nhìn thẳng Demiurge, ánh lửa trong hốc mắt bập bùng, tay anh vuốt ve mọi góc cạnh trên gương mặt người yêu. ArchDemon đáp lại bằng sự vui sướng và phấn khích rõ ràng.
“Đó là vinh hạnh của thần.”
Đột nhiên anh nghĩ đến Ulbert, Ainz vẫn có chút cảm giác tội lỗi vì đã có tình cảm không trong sáng với đứa con tinh thần của đồng đội cũ.
“Ngươi nghĩ Ulbert có đồng ý về việc của chúng ta.”
“Thần phải bị trừng phạt vì đã có phản bội lại Ulbert-sama. Vì thần là tạo vật của Ngài ấy, lẽ dĩ nhiên cả trái tim và cơ thể đều phải hướng về Đấng sáng tạo của mình.”
Demiurge thành thật trả lời lại vô tình tạo lên sự khó chịu kì lạ cho Chúa tể, với sự nhạy bén xuất sắc của bản thân, cơ thể ArchDemon run rẩy vì lo lắng đã làm Chủ nhân phật lòng.
Cảm giác ghen tị đột nhiên bùng lên trong lòng Ainz, anh biết anh đang ghen tuông vô lý, nhưng hiện tại Demiurge là người yêu của anh. Anh không muốn Demiurge nghĩ đến ai khác ngoài anh. Anh muốn lòng trung thành và tình yêu của ArchDemon đều hướng về anh, chỉ riêng anh. Suzuki Satoru là một người ích kỉ - cũng là một kẻ cô đơn, chỉ hành động và suy nghĩ vì bản thân mình, hiện giờ là Nazarick.
Ainz mạnh mẽ nâng cầm Demiurge lên, trong đôi mắt đá quý xinh đẹp đó phản chiếu sự bất an cùng chờ mong cho hành động quyết định của anh. ArchDemon dường như có thể nhìn thấy cái đầu lâu của Chúa tể mỉm cười, cảm giác lo lắng trước đó của gã biến mất, thay vào đó mặt gã ửng đỏ, tim đập mạnh và gã nghe thấy giọng nói mạnh mẽ uy nghiêm của Ngài như một lời tuyên bố.
“Ngươi là của ta Demiurge. Ta sẽ không nhường ngươi cho ai khác, dù cho có là Ulbert Alain Odle – Đấng sáng tạo của ngươi.”
Ainz cúi người, đặt một nụ hôn lên môi Demiurge, ArchDemon nhanh chóng nắm lấy cơ hội, đáp lại anh bằng sự nhiệt tình và say đắm.
Lần này gã bạo dạn hơn, hé môi để cái lưỡi xấu xa liếp láp răng nanh của Chúa tể. Như để khen ngợi cho hành động của người yêu, Ainz cắn nhẹ vào đầu lưỡi mềm mại đó. Một tiếng rên rỉ khàn khàn trầm thấp đầy mời gọi vang lên trong căn phòng yên tĩnh chỉ có hai người.
Ainz chủ động kết thúc nụ hôn ngọt ngào của cả hai, anh còn việc muốn nói rõ với Demiurge về sự nỗi trăn trở của mình. Nhìn gương mặt đê mê và hưng phấn của người yêu khi chỉ với một nụ hôn, Ainz có chút áy náy khi biết rằng bản thân hoàn toàn không thể cho Demiurge cảm nhận sự thăng hoa của tình yêu.
“Ta muốn ngươi biết Demiurge, cơ thể của ta là Undead, một bộ xương trắng. Vậy nên ta không thể cho ngươi thứ ngươi mong muốn.”
Giọng Ainz đầy phiền muộn. Lẽ dĩ nhiên có người đàn ông nào muốn thừa nhận mình bất lực trước mặt người yêu. Đó là sự xấu hổ, nỗi đau lớn nhất của đàn ông. Và cũng là lý do anh ngần ngại gặp riêng Demiurge sau ngày tỏ tình đó, vì anh không biết có thể giữ mối quan hệ thuần khiết được hay không.
“Tất cả những gì thần muốn là phục vụ Ngài, Momonga – sama.”
Giọng nói trầm thấp mang theo cầu xin được chấp nhận, cơ thể gã bất giác run nhẹ vì sợ hãi Chủ nhân không muốn gã nữa.
“Thần yêu Ngài, Momonga – sama. Xin Ngài.”
Không khí tĩnh lẵng bỗng chốc bao trùm lấy toàn bộ căn phòng lần nữa như trước khi ArchDemon bước vào. Cả hai chỉ đang yên lặng ngắm nhìn đối phương, suy nghĩ cùng chờ mong.
Khi Ainz nhìn vào đôi mắt đá quý xinh đẹp phản chiếu tình yêu sâu đậm của Demiurge thì những suy tính, trăn trở, lo lắng đều hóa thành không nỡ. Anh không nỡ và cũng không muốn từ bỏ ArchDemon.
Trên cơ bản, anh không còn ham muốn, hoặc gần như không còn, chắc thế, nhưng sự rung động trong tâm trí vẫn tồn tại và bị thôi thúc bởi mùi hương nam tính đang tỏa ra từ người Demiurge. Mùi hương đó mạnh mẽ và thô bạo lôi ra khao khát thật sự của riêng anh. Đúng vậy, anh thật sự muốn làm tình với Demiurge, với người yêu của anh.
Khi đã làm xong công việc bàn giấy, anh suy nghĩ về lời thú nhận tình cảm của Demiurge vài ngày trước, anh cũng xem đó là ngày tỏ tình của hai người. Anh nghĩ rằng em ấy sẽ cư xử khác hơn, nhưng ngược lại Demiurge vẫn không có gì thay đổi, vẫn là một thủ vệ tài giỏi, thông minh và điềm tĩnh. Ainz có chút không chắc chắn về cảm xúc của em ấy, rất khó đọc được cảm xúc của một con quỷ.
Đổi lại Ainz cũng có thời gian suy nghĩ về cảm xúc của bản thân về Demiurge. Lúc đầu, Ainz chán ghét cảm giác của mình, lo lắng nó có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của ArchDemon.
Các thành viên guild khác của anh ấy sẽ nghĩ gì?
Ulbert-san sẽ nghĩ gì?
Nhưng bây giờ Ainz muốn Demiurge đều thuộc về anh, tất cả mọi thứ của Demiurge đều là của anh. Anh muốn sở hữu ArchDemon, khắc những dấu ấn của riêng bản thân lên làn da ngăm đen cùng cơ thể hấp dẫn ấy.
Một tiếng gõ cửa cắt ngang những suy nghĩ xấu xa trong đầu, Ainz nhanh chóng bày ra tư thế chủ nhân, cho phép người vào.
Demiurge bước đi đầy tự tin vào phòng, Ainz có chút ngưỡng mộ và ghen tị trước phong thái đó.
ArchDemon bắt đầu thảo luận về kế hoạch cho cuộc chiến với Vương Quốc Re-Estize ở bình nguyên Kattse cùng với đồng mình là Đế quốc Baharuth như dùng bao nhiêu quân, gồm những loại quân nào, đồng thời sử dụng loại Siêu cấp ma thuật nào theo đề nghị của Đế quốc Baharuth để mở đầu cho cuộc chiến giữa Ma đạo Quốc Ainz Ooal Gown và Vương quốc Re-Estize, cũng như mục đích là thể hiện sức mạnh tuyệt đối của Ma đạo Quốc Ainz Ooal Gown trước các nước khác.
“Ngươi thấy ta nên dùng Siêu cấp ma thuật nào cho cuộc chiến?”
Trong đầu Ainz nghĩ đến rất nhiều Siêu cấp ma thuật mạnh mẽ của Yggrasil, hơn nữa anh muốn dùng cuộc chiến này để làm mồi nhử dụ kẻ đã dùng World Item khống chế Shalltear xuất hiện.
“Ngài là Magic Caster, Đấng tối cao vĩ đại, sức mạnh của Ngài là tuyệt đối.”
Demiurge hết lời ca ngợi làm anh vui sướng.
“Vậy ta sẽ dùng La Shub-Niggurath, phép thuật ‘Hiến tế cống phẩm cho Hắc Sơn Dương’, dù nó chỉ là một trong những ma pháp phổ biến dùng để kích lệ tinh thần nhưng rất hào nhoáng.”
Ainz vừa nói sẽ dùng phép thuật đó, Demiurge khen anh không dứt miệng, trong lòng anh rất vui. Có ai không thích được khen, nhất là lời khen từ người yêu chứ.
Ainz ngắm nhìn Demiurge đang hăng say phát biểu, trong lòng anh có cảm giác tự hào, vui sướng khi thấy các thủ vệ ngày càng trưởng thành. Giống như niềm vui của người cha khi thấy những đứa con ngoan ngoãn bày tỏ ý kiến của mình. Có thể học hỏi thêm được điều mới, học được nhiều thứ qua các cuộc chiến, đó đơn giản là do sự trải nghiệm.
Đầu tiên là Cocytus lại thông cảm cho loài Lizardman, cầu xin tha chết cho họ. Cũng như có được trải nghiệm khó quên từ sự thất bại trong cuộc chiến với Lizardman.
Tiếp đó là Sebas, người quản gia trung thành, nghiêm túc, ngay thẳng đã không ngần ngại cầu xin cho phép cô gái Tsuare Beiron làm việc bên trong Nazarick dù biết cô ta không đem lại lợi ích gì cho Nazarick.
Niềm vui trong Ainz đột nhiên biến thành nỗi lo lắng, sợ hãi khi các thủ vệ tiếp tục trưởng thành rồi sẽ rời bỏ anh một ngày nào đó, bỏ anh lại cô quạnh một mình như các đồng đội cũ.
Kể cả em ấy.
Càng nghĩ đến viễn cảnh đó, cơ thể Ainz càng run lên, nó không đến từ cơ thể mà từ tâm trí, bàn tay xương xẩu đặt trên đùi siết chặt lấy lớp áo choàng.
Hành động này của anh lọt vào mắt Demiurge, chính xác hơn là tên Quỷ không hề rời mắt khỏi Chúa tể từ lúc gã bước vào phòng.
Sau ngày đó, dù tâm trí Demiurge vẫn dành cho công việc nhưng luôn mơ màng về việc xảy ra giữa Chúa tể và gã, lại càng chờ mong. ArchDemon luôn trông ngóng một mệnh lệnh từ Chúa tể, triệu gọi gã đến phòng của Ngài, để được dâng lên lần đầu tiên của gã cho Chúa tể.
Cảm giác không rõ ràng này làm Demiurge khó chịu vì gã không thể kiểm soát nó. Vậy nên ArchDemon luôn dán mắt vào Chủ nhân, muốn từ những hành động nhỏ nhất để tìm ra chút tâm tư sâu sa của Ngài, để cho gã biết nên hy vọng hay từ bỏ.
“Có việc gì làm Ngài phiền lòng sao, Ainz – sama? Hay thần đã phạm phải điều gì làm Ngài tức giận?”
Demiurge quỳ xuống trước mặt Chúa tể, giọng gã mang theo lo lắng bất an.
Ainz nhanh chóng gọi ArchDemon đứng dậy nhưng gã vẫn quỳ. Anh thở dài một hơi, biết rằng cảm xúc của mình đã ảnh hưởng đến Demiurge. Sao anh lại quên các thủ vệ luôn nhạy cảm với cảm xúc của anh chứ.
Ainz vươn tay vuốt mái tóc gọn gang người yêu, nhẹ nhành nói.
“Ngươi không làm gì sai cả. Ta chỉ đang suy nghĩ.”
“Đó là vinh hạnh của thần nếu có thể phân ưu cho Ngài.”
Demiurge ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, đôi mắt đá quý lấp đầy lòng trung thành tuyệt đối. Ainz bất giác nói ra nỗi lo lắng khi nhìn vào đôi mắt xinh đẹp đó, bàn tay của anh lướt xuống gương mặt người yêu.
“Đừng rời khỏi ta, Demiurge.”
Gương mặt nam tính, điềm tĩnh bỗng nhiên ửng đỏ, ArchDemon nắm lấy bàn tay xương xẩu đang vuốt ve mặt mình, đưa lên môi, đặt một nụ hôn đầy thành kính vào những đốt xương.
“Sự tồn tại của Ngài là lẽ sống của chúng thần. Nếu không có Ngài chúng thần biết trung thành với ai.”
Nghe được những lời tuyên thệ đó của Demiurge, Ainz vui mừng biết bao, bàn tay anh không ngừng yêu thương vuốt ve gương mặt tuấn tú của người yêu. Anh tò mò muốn biết tình cảm của ArchDemon bắt đầu từ khi nào và lý do em ấy luôn im lặng.
“Sao ngươi không nói gì?”
Demiurge nhìn anh, dường như hiểu được ý nghĩa của câu hỏi mơ hồ đó.
“Ngài đã lựa chọn Albedo cho vị trí bên cạnh Ngài, hơn nữa Albedo và Shealltear có thể sinh ra người kế thừa cho Ngài. Đó là điều mà tất cả thần dân Nazarick đều mong đợi.”
Ainz nhíu mày – dù anh không có lông mày - trước lời thú nhận của Demiurge. Anh chọn Albedo lúc nào sao chính anh cũng ko biết, còn việc hậu duệ gì đó nữa, đâu ra vậy.
Ainz không muốn ArchDemon suy diễn tung lung nên lập tức phủ định.
“Ta không hề lựa chọn Albedo. Còn nữa, sao phải cần người kế thừa khi ta là một Undead.”
Hơn nữa mình rất muốn biết làm cách nào để sinh con đấy, nếu có loại phép thuật đó trong thế giớ này thì mình phải tìm hiểu.
Anh bất chợt nhìn vào dưới thắt lưng của mình.
“Nhưng Ngài đã thay đổi cài đặt của Albedo.”
ArchDemon dường như khó hiểu.
“Đúng thế, nhưng không phải như ngươi nghĩ. Ta chưa từng lựa chọn Albedo cũng như muốn cô ấy yêu ta.”
Ainz giải thích với Demiurge, không muốn bị hiểu lầm rồi sinh đủ thứ rắc rối khác. Việc phải làm Đấng tối cao là quá mệt mỏi với anh rồi.
“Ta chọn ngươi ở bên cạnh ta.”
Ainz nhìn thẳng Demiurge, ánh lửa trong hốc mắt bập bùng, tay anh vuốt ve mọi góc cạnh trên gương mặt người yêu. ArchDemon đáp lại bằng sự vui sướng và phấn khích rõ ràng.
“Đó là vinh hạnh của thần.”
Đột nhiên anh nghĩ đến Ulbert, Ainz vẫn có chút cảm giác tội lỗi vì đã có tình cảm không trong sáng với đứa con tinh thần của đồng đội cũ.
“Ngươi nghĩ Ulbert có đồng ý về việc của chúng ta.”
“Thần phải bị trừng phạt vì đã có phản bội lại Ulbert-sama. Vì thần là tạo vật của Ngài ấy, lẽ dĩ nhiên cả trái tim và cơ thể đều phải hướng về Đấng sáng tạo của mình.”
Demiurge thành thật trả lời lại vô tình tạo lên sự khó chịu kì lạ cho Chúa tể, với sự nhạy bén xuất sắc của bản thân, cơ thể ArchDemon run rẩy vì lo lắng đã làm Chủ nhân phật lòng.
Cảm giác ghen tị đột nhiên bùng lên trong lòng Ainz, anh biết anh đang ghen tuông vô lý, nhưng hiện tại Demiurge là người yêu của anh. Anh không muốn Demiurge nghĩ đến ai khác ngoài anh. Anh muốn lòng trung thành và tình yêu của ArchDemon đều hướng về anh, chỉ riêng anh. Suzuki Satoru là một người ích kỉ - cũng là một kẻ cô đơn, chỉ hành động và suy nghĩ vì bản thân mình, hiện giờ là Nazarick.
Ainz mạnh mẽ nâng cầm Demiurge lên, trong đôi mắt đá quý xinh đẹp đó phản chiếu sự bất an cùng chờ mong cho hành động quyết định của anh. ArchDemon dường như có thể nhìn thấy cái đầu lâu của Chúa tể mỉm cười, cảm giác lo lắng trước đó của gã biến mất, thay vào đó mặt gã ửng đỏ, tim đập mạnh và gã nghe thấy giọng nói mạnh mẽ uy nghiêm của Ngài như một lời tuyên bố.
“Ngươi là của ta Demiurge. Ta sẽ không nhường ngươi cho ai khác, dù cho có là Ulbert Alain Odle – Đấng sáng tạo của ngươi.”
Ainz cúi người, đặt một nụ hôn lên môi Demiurge, ArchDemon nhanh chóng nắm lấy cơ hội, đáp lại anh bằng sự nhiệt tình và say đắm.
Lần này gã bạo dạn hơn, hé môi để cái lưỡi xấu xa liếp láp răng nanh của Chúa tể. Như để khen ngợi cho hành động của người yêu, Ainz cắn nhẹ vào đầu lưỡi mềm mại đó. Một tiếng rên rỉ khàn khàn trầm thấp đầy mời gọi vang lên trong căn phòng yên tĩnh chỉ có hai người.
Ainz chủ động kết thúc nụ hôn ngọt ngào của cả hai, anh còn việc muốn nói rõ với Demiurge về sự nỗi trăn trở của mình. Nhìn gương mặt đê mê và hưng phấn của người yêu khi chỉ với một nụ hôn, Ainz có chút áy náy khi biết rằng bản thân hoàn toàn không thể cho Demiurge cảm nhận sự thăng hoa của tình yêu.
“Ta muốn ngươi biết Demiurge, cơ thể của ta là Undead, một bộ xương trắng. Vậy nên ta không thể cho ngươi thứ ngươi mong muốn.”
Giọng Ainz đầy phiền muộn. Lẽ dĩ nhiên có người đàn ông nào muốn thừa nhận mình bất lực trước mặt người yêu. Đó là sự xấu hổ, nỗi đau lớn nhất của đàn ông. Và cũng là lý do anh ngần ngại gặp riêng Demiurge sau ngày tỏ tình đó, vì anh không biết có thể giữ mối quan hệ thuần khiết được hay không.
“Tất cả những gì thần muốn là phục vụ Ngài, Momonga – sama.”
Giọng nói trầm thấp mang theo cầu xin được chấp nhận, cơ thể gã bất giác run nhẹ vì sợ hãi Chủ nhân không muốn gã nữa.
“Thần yêu Ngài, Momonga – sama. Xin Ngài.”
Không khí tĩnh lẵng bỗng chốc bao trùm lấy toàn bộ căn phòng lần nữa như trước khi ArchDemon bước vào. Cả hai chỉ đang yên lặng ngắm nhìn đối phương, suy nghĩ cùng chờ mong.
Khi Ainz nhìn vào đôi mắt đá quý xinh đẹp phản chiếu tình yêu sâu đậm của Demiurge thì những suy tính, trăn trở, lo lắng đều hóa thành không nỡ. Anh không nỡ và cũng không muốn từ bỏ ArchDemon.
Trên cơ bản, anh không còn ham muốn, hoặc gần như không còn, chắc thế, nhưng sự rung động trong tâm trí vẫn tồn tại và bị thôi thúc bởi mùi hương nam tính đang tỏa ra từ người Demiurge. Mùi hương đó mạnh mẽ và thô bạo lôi ra khao khát thật sự của riêng anh. Đúng vậy, anh thật sự muốn làm tình với Demiurge, với người yêu của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.