Quyển 3 - Chương 1: Bầy thú ăn thịt
Maruyama Kugane
08/03/2017
“Đây mà là thức ăn à!”
Một tiếng quát cao vút điên cuồng vang lên, tiếp theo đó là âm thanh thanh thúy của thìa dĩa bị ném ra, vang vọng khắp bốn phía.
Vài người trong nhà hàng đều quay sang nhìn về phía cô gái đang tức giận.
Ngoại hình của cô vô cùng xinh đẹp, không, từ “đẹp” cũng không đủ để diễn tả được vẻ mỹ lệ ấy. Vẻ đẹp của cô có lẽ còn có thể so sánh được với người xinh đẹp nhất vương quốc, “Hoàng Kim công chúa” – Hime. Thậm chí cơn nóng giận lại càng làm tăng vẻ quyến rũ nơi cô.
Mà đâu chỉ có vậy, ngay cả khi cô quát tháo, từng cử động vẫn mang một vẻ tao nhã, tràn ngập khí chất cao quý khó hình dung.
Cô chắc chắn là quý tộc của một quốc gia nào đó – thậm chí còn có thể là thiên kim đại tiểu thư của gia đình quý tộc cao tầng nào đấy. Nhìn số đồ ăn trước mắt, bàn tay thanh nhã của cô nghịch ngợm trên lọn tóc mai, giống như là đang mất kiên nhẫn.
Cả chiếc bàn như được lấp đầy bằng đồ ăn.
Những chiếc bánh mì nướng trắng xốp nóng hổi được đặt trong một chiếc giỏ nhỏ. Còn đó một miếng bít tết mềm mại phủ lên trên loại sốt thơm kết hợp từ ngô ngọt và bơ kem, ăn kèm với khoai tây nghiền hảo hạng, khiêu khích vị giác của những thực khách khó tính nhất. Món Salad được trộn với thịt hun khói cùng loại rau tươi mát vừa được hái, ướp với hương cam nhè nhẹ, tuy thanh đạm song cũng đủ làm khoan khoái lòng người.
Đây là những món ăn tốt nhất và đắt tiền nhất được chế biến bởi những đầu bếp tài năng của nhà hàng sang trọng bậc nhất trong nội thành Re-Lantier - "Golden Pavilion Shining" – thậm chí họ còn sử dụng cả ma pháp “Preservation” chỉ để đảm bảo cho thực phẩm luôn được tươi ngon nhất.
Chỉ có những vương công quý tộc cao cấp mới có thể thưởng thức những mĩ vị như vậy, song vẻ mặt của cô gái lại đầy bất mãn.
Ăn uống khó tránh khỏi bình luận, nhưng nghe được lời oán trách của cô, những người xung quanh đều tò mò suy đoán loại mĩ vị nào mới thỏa mãn nổi cô gái xinh đẹp này.
“Hương vị thật rác rưởi!”
Câu nói oán giận kế tiếp của cô thật khiến tất cả người nghe đều choáng váng.
Duy chỉ có người quản gia sau lưng cô vẫn giữ nguyên tư thế bất động, gương mặt chẳng có chút biểu cảm nào. Ngay cả khi cô gái xoay người dùng ánh mắt giết người nhìn ông, người quản gia vẫn bình thản như vậy.
“Ta không chịu nổi cái thành phố tồi tàn này, chuẩn bị xuất phát đi!”
“Nhưng thưa tiểu thư, hiện giờ trời sắp tối …”
“Câm miệng! Ta nói xuất phát, nghe không!”
Đối với cơn giận trẻ con của cô, người quan gia cuối cùng cũng thay đổi tư thế cúi đầu:
“Xin vâng mệnh, tiểu thư. Tôi sẽ chuẩn bị để khởi hành ngay!”
“Hừ! Đi đi, Sebas!”
Cô gái đem chiếc dĩa trên tay tùy tiện ném xuống, tạo ra một tiếng keng không nhỏ. Nàng đứng lên, mang một bụng khó chịu rời đi.
Sau chấn động, một giọng nói trang nghiêm phá vỡ sự căng thẳng tích tụ trong nhà hàng:
“Tôi chân thành xin lỗi tất cả quý vị tại đây vì đã quấy rầy mọi người như vậy.”
Người quản gia đem chiếc ghế bị xô ngã khi cô gái đứng dậy trở về vị trí cũ, rồi chậm rãi cúi đầu xin lỗi từng thực khách trong phòng ăn. Các vị khách đều ân cần chấp nhận lời xin lỗi của người quản gia già, thậm chí có nhiều người đều nhìn ông bằng ánh mắt thông cảm.
“… Quản lý.”
“Vâng.”
Một người đàn ông đứng gần đó liền đi về phía người quản gia.
“Thật có lỗi vì đã gây rắc rối, xin cho phép tôi chi trả hóa đơn của tất cả các vị khách tại đây coi như lời xin lỗi.”
Nghe được câu nói này, gương mặt của một vài thực khách lộ vẻ vui mừng. Nhà hàng này là một trong những nhà hàng cao cấp nhất, chi phí cho một bữa ăn vô cùng đắt đỏ. Nếu đối phương tình nguyện trả chi phí, sự khó chịu do cô gái gây ra cũng không nên để bụng.
Mặt khác, gương mặt quản lí của "Golden Pavilion Shining" vẫn tự nhiên, chỉ đơn giản cúi đầu đáp ứng đề nghị của người quản gia. Biểu hiện không chút lạ lẫm này, có thể thấy được chuyện tình xảy ra cũng không phải lần đầu tiên.
Ánh mắt của Sebastian hướng tới một góc trong nhà hàng. Ở đó, một người khách có bộ dạng nghèo kiết xác đang không ngừng ăn uống như sói đói. Nhận thấy cái nhìn của Sebastian, người khách vội vã đứng lên rồi bước đến.
So với những vị khách trong phòng ăn thì gã đàn ông này thực sự quá nổi bật. Vẻ ngoài không có chút “khí chất” hay “đẳng cấp” nào khiến không khí xung quanh bỗng trở nên thiếu hài hòa, tản mát sự bài xích mãnh liệt.
Tuy trang phục trên người cũng không quá kém, nhưng nhìn tổng thể gã chỉ giống như một tên hề đang cố trở lên quý phái, quả thật có chút buồn cười.
“Ngài Sebastian.”
“Nói đi Jack?”
Những vị khách đều cau mày khi nghe thấy thanh điệu kệch cỡm của gã đàn ông tên Jack này. Họ thậm chí sẽ không ngạc nhiên nếu thấy gã hèn mọn cọ xát hai tay với nhau khi xu nịnh.
Song Sebastian vẫn bình thản.
“Kẻ làm thuê như tôi nào dám có tư cách mở lời. Nhưng nếu khởi hành ngay lúc này, liệu có thể xem xét lại không ạ?”
“Ý ngươi là ngươi không đủ năng lực để điều khiển xe lúc tối trời?”
“Đó cũng là một trong những lý do, hơn nữa …. Kẻ hèn này còn có chút việc vặt vãnh… cần chuẩn bị.”
Jack liên tục gãi đầu. Mặc dù mái tóc của gã trông có vẻ sạch, nhưng cái cách gã gãi đầu làm người ta cảm tưởng gàu sẽ bay tứ tán xung quanh. Thấy vậy không ít người nhíu mày, không biết gã có cố ý không khi động tác lại càng nhanh hơn.
“Nhưng đề nghị của ta khó mà được tiểu thư tiếp nhận. Không, lấy tính cách cố chấp của tiểu thư thì không gì lay chuyển được.”
Sebastian một lời chém đinh chặt sắt kết luận:
“Vậy nên chúng ta không có lựa chọn nào.”
“Nhưng… “
Tròng mắt Jack đảo tới đảo lui tựa hồ để tìm một cái cớ, nhưng không có lời biện giải thích hợp khiến mặt gã hơi cau lại.
“Tất nhiên không cần lập tức khởi hành, ta cần một chút thời gian để thu thập hành lý của tiểu thư rồi đưa chúng lên xe. Ngươi có thể làm chút việc nhỏ của ngươi, miễn là đừng gây ảnh hưởng tới lộ trình.”
Sebastian không bỏ lỡ cái nhìn xảo trá của gã đàn ông nhỏ thó này, như thể gã còn muốn tìm thêm cớ để trì hoãn. Nhưng ông giả vờ như không nhận ra ý đồ của Jack và tỏ vẻ như không quan tâm tới gã.
Ông vẫn cần giấu cái bẫy ngọt ngào của mình.
“Vậy… xin hỏi khi nào sẽ khởi hành ạ?”
“Có thể tầm hai đến ba giờ? Nếu muộn hơn thì khó mà dò đường trong bóng tối, cùng lắm đến ba giờ phải xuất phát.”
Đôi mắt gã đàn ông lại hiện ra sự tính toán chán ghét, và một lần nữa Sebastian không thèm để ý. Jack liếm môi vài lần rồi mở miệng:
“Heheh, xin ngài an tâm!”
“Rất tốt, hy vọng ngươi nên chuẩn bị sớm để chúng ta có thể khởi hành.”
Nhìn theo bóng lưng của Jack lúc rời đi, Sebastian phất phất tay, phảng phất muốn xua bầu không khí khó chịu đi thật xa, cảm giác như bị một cái gì đó dơ bẩn đang cố bám quanh ông.
Dù gương mặt không chút cảm xúc, ông cũng không khỏi thở dài trong lòng.
Thành thật mà nói, Sebastian căm ghét thứ người ti tiện này. Nếu Demiurge hay Shalltear và một số thành viên khác cho rằng loại người này là một món đồ chơi thú vị, thì Sebastian lại chán ghét tiếp xúc với “chúng”.
Tại Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick, quan điểm luận phổ biến nhất là “Những kẻ không thuộc Nazarick đều thuộc loại hạ đẳng” và “Trừ một số ít ngoại lệ, con người hay á nhân đều là chủng tộc thấp kém cần tiêu diệt”. Song mặt khác, Sebastian thừa hưởng quan điểm của Sáng tạo giả của mình “Những kẻ mạnh cần bảo hộ kẻ yếu.” – gây cho ông không ít nghi vấn. Nhưng từ khi gặp dạng ti tiện như Jack, Sebastian bắt đầu cảm thấy quan điểm của Nazarick có lẽ không hề sai.
“Ahh, ta đã tưởng con người tốt đẹp hơn thế này…”
Sebastian giơ tay vuốt chòm râu được tỉa cẩn thận của mình, rồi suy tính cho hành động tiếp theo.
Kế hoạch vẫn khá suôn sẻ, nhưng có lẽ ta vẫn nên theo dõi gã để đảm bảo chắc chắn.
Trong khi Sebastian cân nhắc những hành động tiếp đó, một người đàn ông đi về phía ông.
“Phải khởi hành vào cái giờ này thật khổ cho ngài…”
Người đàn ông tiếp cận tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, râu ria được cạo rất sạch sẽ cùng mái tóc đen lẩn khuất sợi tóc trắng. Có lẽ do tuổi già và thói quen ăn uống xa hoa của mình, trên bụng ông không khỏi có một tầng mỡ dày.
Cách ăn mặc của ông rất trang nhã, quần áo thanh lịch cho thấy ông hẳn là một người ở vị trí cao.
“Xin hỏi ngài là Bardo-san?”
Sebastian cúi đầu như một lời chào, nhưng người đàn ông vội vã xua tay:
“Ah, không cần quá câu nệ như thế đâu.”
Ông ta tên Bardo Rofure, là một thương nhân nắm giữ phần lớn các giao dịch lương thực trong thành phố này.
Sebastian cảm thấy hoài nghi lý do bắt chuyện của ông ta.
Thành phố này có thể coi như là một cứ điểm chiến tranh trọng yếu. Nắm giữ đại bộ phận giao dịch lương thực, cho thấy Bardo là một thương gia có ảnh hưởng cao nhất. Đây cũng bởi vì các chi quân đội thường lên tới mấy chục ngàn người, vận chuyển hậu cần quân nhu sẽ mất khá nhiều thời gian và công sức. Thế nên vương quốc thường sử dụng chiến lược cơ bản – trực tiếp sử dụng lương thực của thành phố. Cũng bởi vậy mà khác với những thành thị thông thường, thương nhân lương thực và vũ khí thường chiếm địa vị rất lớn.
Một người có quyền thế tại Re-Lantier sẽ không nói chuyện Sebastian chỉ vì vài lý do nhỏ nhặt tại nhà hàng ban nãy. Ông ta hẳn phải có một động cơ kín đáo nào đó nên mới tiếp cận Sebastian như vậy.
Song dù sao đây cũng là một trong những mục đích của Sebastian.
“Sebastian-san, người đàn ông ban nãy có vẻ không tốt.”
“Thật sao?”
Lúc này, lần đầu tiên gương mặt của Sebastian thay đổi, ông khẽ nở nụ cười lịch sự vì ông hiểu những gì người thương gia muốn nói.
“Hắn không có chút tin cậy và trung thực tí nào, tôi không hiểu tại sao Sebastian-san lại thuê một người như vậy.”
Sebastian nhanh chóng nghĩ đến câu trả lời hợp lý nhất.
Ông không thể nói với Bardo là mình cố tình thuê Jack. Nhưng nếu đối phương đã có nhắc nhở mà cố tình dùng, hẳn ánh mắt đánh giá con người của Sebastian sẽ bị nghi ngờ và hạ thấp.
Mặc dù ông định sẽ sớm rời khỏi thành phố này, nhưng vẫn nên tránh bị Bardo coi thường. Trong tương lai gần, có lẽ sẽ có thời điểm cần lợi dụng ông ta.
“Có lẽ ngài nói đúng, nhưng không có ai tích cực như hắn cả. Mặc dù còn nhiều thiếu sót, song tiểu thư lại đánh giá cao sự nhiệt tình của hắn.”
Bardo nở một nụ cười khổ. Đánh giá trong lòng ông với vị tiểu thư kia không khỏi hạ thấp một phần.
Mặc dù mục đích chính của ông là để làm quen với nàng, nhưng nội tâm lại có chút băn khoăn, cảm giác cô nàng thật không khác gì một kẻ hư hỏng.
“Thứ lỗi cho tôi nếu lời nhận xét này là quá phận. Song tôi thấy tốt hơn nên có lời khuyên bảo vị tiểu thư này chứ?”
“Ngài nói đúng. Nhưng phụ thân ngài ấy đã từng giúp đỡ và ban cho tôi rất nhiều ân tình nên có chút vướng mắc…”
“Mặc dù lòng trung thành rất quan trọng…”
Bardo lẩm bẩm một câu, nhưng những lời tiếp theo khó mà nghe rõ ràng.
“Hoặc tôi sẽ giới thiệu cho ngài một số người uy tín?”
“Không cần chu đáo như vậy Bardo-san.”
Mặc dù giọng ông nhẹ nhàng, nhưng đầy kiên quyết từ chối lời đề nghị. Biết rằng không thể thay đổi, Bardo cố gắng chuyển theo hướng khác.
“Thật vậy sao? Chỉ là tôi nghĩ tốt hơn vẫn nêú có thêm vệ sĩ hộ tống. Chặng đường rất dài. Không giống như đế quốc Baharuth, những tuyến đường của vương quốc Re-Lantier rất nguy hiểm. Tôi sẵn lòng giúp ngài tìm một vài lính đánh thuê đáng tin cậy.”
Một vài tuyến đường được các quý tộc bảo hộ và sử dụng quân lính kiểm soát nên khá an toàn. Đây cũng là nghĩa vụ của họ song nó chủ yếu chỉ là phương tiện để thu thuế thông hành. Nhiều đoạn đường còn không có tuần tra, trạm canh gác thì đầy sơ hở. Bởi vậy tình trạng lữ khách bị đạo tặc hoặc lính đánh thuê, cường đạo tập kích vô cùng phổ biến.
Để giải quyết vấn đề này, dưới sự nỗ lực của “Hoàng Kim công chúa”, binh lính hoàng gia trực tiếp lập thành một vài đội tuần tra. Nhưng do số lượng ít ỏi nên chuyện tình cũng không thay đổi. Điều này một phần là do các quý tộc nhúng tay can thiệp vì sợ bị tước đoạt quyền lợi.
Kể từ đó, đất nước này đã mất đi sự kiểm soát trên những con đường.
Bởi vậy khi di chuyển trên những tuyến đường, thường lữ khách hoặc thương nhân sẽ thuê những Mạo hiểm gia hoặc những đoàn lính đánh thuê uy tín để bảo vệ mình. Một thương gia lớn như Bardo hẳn sẽ biết những nhóm lính đánh thuê ưu tú, nhưng Sebastian vẫn không thể nhận lời đề nghị này.
“Có lẽ đúng như vậy. Nhưng tiểu thư rất ghét người lạ đi theo bên người, nên tôi chỉ có thể tuân theo sự sắp xếp của người mà thôi.”
“Ra vậy!”
Bardo nhăn mặt lại, lộ ra vẻ khó xử. Gương mặt hệt như lúc người lớn bất lực đối diện với cơn giận dỗi của một đứa trẻ.
“Tôi thật có lỗi vì từ chối thiện chí của ngài.”
“Đừng nói thế. Thành thật mà nói tôi cũng chỉ muốn bán cho ngài một ân tình. Nếu nó không thể thực hiện, ít nhất tôi mong muốn quan hệ giữa chúng ta sẽ thân thiết hơn.”
Một tiểu thư dòng dõi thương gia cực kì giàu có và cao quý tới từ thành đô của đế quốc cùng một quản gia. Sebastian sử dụng nhân dạng này để đặt phòng trong khách sạn. Hành động của họ được sắp đặt sao cho sự xa hoa và đẳng cấp của họ được thể hiện tối ưu cũng là để cho bất kì ai cũng phải nghe về họ. Cũng vì vậy mà Bardo mới tích cực trong việc kéo quan hệ với Sebastian đến thế.
Nhận thấy con mồi đã cắn câu, Sebastian liền mỉm cười:
“Lẽ dĩ nhiên, tôi chắc chắn sẽ thông báo cho chủ nhân và cũng là phụ thân của tiểu thư biết về lòng tốt cùng sự hiếu khách của ngài.”
Trong giây lát, ánh sáng trong mắt Bardo lóe lên rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường. Ít ai có thể để ý sự thay đổi nhanh chóng như vậy, nhưng Sebastian vẫn nắm được rõ ràng.
“Như vậy, xin vui lòng thứ lỗi cho tôi, hẳn tiểu thư đang sốt ruột, vậy nên tôi xin phép đi trước.”
Trước khi Bardo tiếp lời, Sebastian đã nói trước.
Bardo biết mục đích của mình đã bị nhìn thấu, trong lòng lại đánh giá vị quản gia này cao hơn một bậc, ông âm thầm quan sát biểu hiện của Sebastian rồi thở dài:
“-Wheww, nếu vậy thì không có cách nào khác, Sebastian-san. Lần tới tôi rất vui lòng nếu được tiếp đón ngài tại thành phố này. Tôi luôn mở rộng cửa với các người bằng sự chào đón nồng nhiệt nhất.”
“Tất nhiên. Đến lúc đó rất mong ngài có thể quan tâm tới chúng tôi nhiều hơn.”
Nhìn Bardo rời đi, Sebastian nhẹ nhàng lẩm bẩm:
“Thế giới này loại người nào cũng có.”
Sebastian có thể cảm nhận được ngôn ngữ cùng hành động của Bardo đều không phải toàn bộ chỉ vì rắp tâm lợi ích. Trong đó cũng có cả sự lo lắng đơn thuần cho cô gái trẻ cùng người quản gia già.
Chính vì có những con người như thế, những con người luôn có lòng tốt bảo vệ kẻ yếu, mà Sebastian mới không thể tiếp nhận được việc coi thường con người.
Nụ cười chân thành cuối cùng cũng xuất hiện trên gương mặt vui vẻ của Sebastian.
Sau khi gõ cửa vài lần cùng cất lời lượng thứ vì đã quấy rầy, Sebastian cúi đầu một chút trước khi bước vào phòng.
“Xin lượng thứ cho hành vi vô lễ của tôi, ngài Sebastian.”
Cánh cửa đóng lại sau lưng Sebastian và ông được nghênh đón bằng một cái cúi chào rất sâu. Nếu những vị khách trong nhà hàng có thể thấy được cảnh này, hẳn họ sẽ nghẹn họng mà ngạc nhiên sâu sắc, vì cô gái đang cúi đầu không ai khác chính là vị tiểu thư vừa điên cuồng nổi giận lại vô cùng tùy hứng ban nãy.
Trên gương mặt cô biểu tình tương đối trầm ổn, hình dáng cùng trang phục không có gì thay đổi, song khiến người ta cảm thấy như hai người hoàn toàn khác nhau.
Một sự khác biệt nữa là bên mắt trái của cô nhắm chặt lại. Cô không làm vậy khi ở trong nhà hàng.
“Không cần xin lỗi, ngươi chỉ làm đúng công việc được giao.”
Sebastian nhìn quanh căn phòng sang trọng, trong mắt ông, nếu so sánh với Royal Suite – tầng 9 của Lăng mộ ngầm vĩ đại Nararick, căn phòng này thật không đáng một xu. Nó cũng không quá bất ngờ khi mà ông so sánh hai đối tượng không tương xứng.
Ánh mắt ông hướng tới một góc của căn phòng và thấy hành lý của họ đã được thu thập và đóng gói cẩn thận. Họ có thể khởi hành ngay lập tức nếu họ muốn làm như vậy. Sebastian chưa từng đụng tay vào số hành lý, nên người đã sắp xếp nó hẳn là cô gái kia.
“Việc này vốn nên để ta thực hiện.”
“Ngài nói gì vậy, Sebastian-sama. Tôi không thể để cho ngài phải phí sức vào những công việc tầm thường như thế này.”
Cô gái đứng thẳng người lắc đầu trả lời, thân phận thật của cô là một trong số Pleiades, Solution Epsilon.
“Thật vậy sao? Nhưng bây giờ ngươi biết đấy, ta đang làm một quản gia của ngươi mà.”
Khuôn mặt đầy nét nhăn của Sebastian thay đổi, biểu hiện giống như một đứa trẻ tinh nghịch.
Solution nhận thấy sự thích thú từ nội tâm của Sebastian, gương mặt điềm tĩnh của cô nở nụ cười bối rối:
“Vâng, chỉ là tuy Sebastian-sama là quản gia của tôi, nhưng tôi lại là cấp dưới của ngài…”
“Không sai, như vậy lấy thân phận là cấp trên của ngươi, ta ra lệnh: ngươi đã thực hiện rất tốt cho đến bây giờ, vậy nên phần còn lại ta sẽ xử lý, ngươi chỉ cần nghỉ ngơi và chờ đợi đến lúc khởi hành.”
“….Vâng, xin cảm ơn ngài.”
“ Bây giờ ta sẽ đi gặp Shalltear-sama để thông báo thời điểm khởi hành, hẳn ngài ấy đã rất sốt ruột khi chờ đợi cuộc hành trình.”
Sebastian nhấc lên một chiếc vali lớn nhất từ đống hành lý, đột nhiên ông nghĩ đến điều gì đó, mở miệng hỏi:
“Hành động của hắn hoàn toàn giống như chúng ta đã dự liệu đúng không?”
“Vâng, mọi thứ đều được tiến hành đúng như chúng ta đã mong đợi.”
Solution dùng tay đè lên con mắt đang nhắm kia.
“Không tệ, tình hình hiện tại như thế nào?”
“Có, hiện tại hắn ta đang gặp gỡ với một gã nhếch nhác. Ngài có muốn nghe cuộc nói chuyện của chúng không?”
“Không cần, bây giờ ta sẽ đi sắp xếp hành lý lên xe ngựa, lát nữa ngươi tóm tắt những điểm chính cho ta là được.”
“Đã hiểu.”
Khuôn mặt Solution đột nhiên biến đổi.
Khóe mắt rũ xuống, mép môi của cô cong lên, tuy rằng giống như một nụ cười, nhưng loại biến hóa này kinh khủng đến mức người bình thường không thể nào làm được. Nó giống như một gương mặt được nặn từ đất bùn hiện đang chảy xuống.
“Ngoài ra… Sebastian-sama, xin vui lòng cho phép thuộc hạ được thay đổi chủ đề.”
“Chuyện gì vậy, Solution.”
“…Sau khi mọi chuyện kết thúc, ngài có thể để cho thuộc hạ chăm sóc gã đàn ông đó được không?”
Sebastian đưa bàn tay rảnh rỗi vuốt chòm râu, hơi suy tư một chút:
“Cái này, nếu được Shalltear-sama cho phép thì ngươi có thể thoải mái làm điều mình muốn.”
Chân mày Solution nhíu nhẹ, biểu hiện thất vọng thấy rõ, Sebastian dường như muốn an ủi cô gái liền nói tiếp:
“Không sao. Ta nghĩ nếu chỉ gã đó thì sẽ không có vấn đề gì.”
“Thật sao? Điều đó thật tuyệt vời. Xin ngài hãy đề nghị Shallter-sama giúp thuộc hạ. Nếu có thể, thuộc hạ chắc chắn muốn có gã đó.”
Gương mặt của Solution tràn ngập niềm vui. Một nụ cười tỏa sáng như ánh nắng vào ngày hạ, khiến trái tim người thấy không khỏi lỗi nhịp.
Sebastian cảm thấy thương hại và hứng thú với gã đàn ông làm cho Solution lộ ra biểu hiện như vậy, do đó ông mở miệng hỏi:
“Vậy hắn ta đã nói những gì?”
“Hắn ta nói không thể chờ được “ăn” thuộc hạ. Nó quả thật là một cơ hội hiếm có, vậy nên thuộc hạ thực sự rất mong muốn có thể “nếm thử” hắn một chút.”
Nụ cười của Solution càng rộng mở.
Nụ cười ấy còn mang theo vẻ ngây thơ trẻ con, giống hệt như một đứa trẻ đang mong chờ những điều lớn lao tiếp đến.
Một tiếng quát cao vút điên cuồng vang lên, tiếp theo đó là âm thanh thanh thúy của thìa dĩa bị ném ra, vang vọng khắp bốn phía.
Vài người trong nhà hàng đều quay sang nhìn về phía cô gái đang tức giận.
Ngoại hình của cô vô cùng xinh đẹp, không, từ “đẹp” cũng không đủ để diễn tả được vẻ mỹ lệ ấy. Vẻ đẹp của cô có lẽ còn có thể so sánh được với người xinh đẹp nhất vương quốc, “Hoàng Kim công chúa” – Hime. Thậm chí cơn nóng giận lại càng làm tăng vẻ quyến rũ nơi cô.
Mà đâu chỉ có vậy, ngay cả khi cô quát tháo, từng cử động vẫn mang một vẻ tao nhã, tràn ngập khí chất cao quý khó hình dung.
Cô chắc chắn là quý tộc của một quốc gia nào đó – thậm chí còn có thể là thiên kim đại tiểu thư của gia đình quý tộc cao tầng nào đấy. Nhìn số đồ ăn trước mắt, bàn tay thanh nhã của cô nghịch ngợm trên lọn tóc mai, giống như là đang mất kiên nhẫn.
Cả chiếc bàn như được lấp đầy bằng đồ ăn.
Những chiếc bánh mì nướng trắng xốp nóng hổi được đặt trong một chiếc giỏ nhỏ. Còn đó một miếng bít tết mềm mại phủ lên trên loại sốt thơm kết hợp từ ngô ngọt và bơ kem, ăn kèm với khoai tây nghiền hảo hạng, khiêu khích vị giác của những thực khách khó tính nhất. Món Salad được trộn với thịt hun khói cùng loại rau tươi mát vừa được hái, ướp với hương cam nhè nhẹ, tuy thanh đạm song cũng đủ làm khoan khoái lòng người.
Đây là những món ăn tốt nhất và đắt tiền nhất được chế biến bởi những đầu bếp tài năng của nhà hàng sang trọng bậc nhất trong nội thành Re-Lantier - "Golden Pavilion Shining" – thậm chí họ còn sử dụng cả ma pháp “Preservation” chỉ để đảm bảo cho thực phẩm luôn được tươi ngon nhất.
Chỉ có những vương công quý tộc cao cấp mới có thể thưởng thức những mĩ vị như vậy, song vẻ mặt của cô gái lại đầy bất mãn.
Ăn uống khó tránh khỏi bình luận, nhưng nghe được lời oán trách của cô, những người xung quanh đều tò mò suy đoán loại mĩ vị nào mới thỏa mãn nổi cô gái xinh đẹp này.
“Hương vị thật rác rưởi!”
Câu nói oán giận kế tiếp của cô thật khiến tất cả người nghe đều choáng váng.
Duy chỉ có người quản gia sau lưng cô vẫn giữ nguyên tư thế bất động, gương mặt chẳng có chút biểu cảm nào. Ngay cả khi cô gái xoay người dùng ánh mắt giết người nhìn ông, người quản gia vẫn bình thản như vậy.
“Ta không chịu nổi cái thành phố tồi tàn này, chuẩn bị xuất phát đi!”
“Nhưng thưa tiểu thư, hiện giờ trời sắp tối …”
“Câm miệng! Ta nói xuất phát, nghe không!”
Đối với cơn giận trẻ con của cô, người quan gia cuối cùng cũng thay đổi tư thế cúi đầu:
“Xin vâng mệnh, tiểu thư. Tôi sẽ chuẩn bị để khởi hành ngay!”
“Hừ! Đi đi, Sebas!”
Cô gái đem chiếc dĩa trên tay tùy tiện ném xuống, tạo ra một tiếng keng không nhỏ. Nàng đứng lên, mang một bụng khó chịu rời đi.
Sau chấn động, một giọng nói trang nghiêm phá vỡ sự căng thẳng tích tụ trong nhà hàng:
“Tôi chân thành xin lỗi tất cả quý vị tại đây vì đã quấy rầy mọi người như vậy.”
Người quản gia đem chiếc ghế bị xô ngã khi cô gái đứng dậy trở về vị trí cũ, rồi chậm rãi cúi đầu xin lỗi từng thực khách trong phòng ăn. Các vị khách đều ân cần chấp nhận lời xin lỗi của người quản gia già, thậm chí có nhiều người đều nhìn ông bằng ánh mắt thông cảm.
“… Quản lý.”
“Vâng.”
Một người đàn ông đứng gần đó liền đi về phía người quản gia.
“Thật có lỗi vì đã gây rắc rối, xin cho phép tôi chi trả hóa đơn của tất cả các vị khách tại đây coi như lời xin lỗi.”
Nghe được câu nói này, gương mặt của một vài thực khách lộ vẻ vui mừng. Nhà hàng này là một trong những nhà hàng cao cấp nhất, chi phí cho một bữa ăn vô cùng đắt đỏ. Nếu đối phương tình nguyện trả chi phí, sự khó chịu do cô gái gây ra cũng không nên để bụng.
Mặt khác, gương mặt quản lí của "Golden Pavilion Shining" vẫn tự nhiên, chỉ đơn giản cúi đầu đáp ứng đề nghị của người quản gia. Biểu hiện không chút lạ lẫm này, có thể thấy được chuyện tình xảy ra cũng không phải lần đầu tiên.
Ánh mắt của Sebastian hướng tới một góc trong nhà hàng. Ở đó, một người khách có bộ dạng nghèo kiết xác đang không ngừng ăn uống như sói đói. Nhận thấy cái nhìn của Sebastian, người khách vội vã đứng lên rồi bước đến.
So với những vị khách trong phòng ăn thì gã đàn ông này thực sự quá nổi bật. Vẻ ngoài không có chút “khí chất” hay “đẳng cấp” nào khiến không khí xung quanh bỗng trở nên thiếu hài hòa, tản mát sự bài xích mãnh liệt.
Tuy trang phục trên người cũng không quá kém, nhưng nhìn tổng thể gã chỉ giống như một tên hề đang cố trở lên quý phái, quả thật có chút buồn cười.
“Ngài Sebastian.”
“Nói đi Jack?”
Những vị khách đều cau mày khi nghe thấy thanh điệu kệch cỡm của gã đàn ông tên Jack này. Họ thậm chí sẽ không ngạc nhiên nếu thấy gã hèn mọn cọ xát hai tay với nhau khi xu nịnh.
Song Sebastian vẫn bình thản.
“Kẻ làm thuê như tôi nào dám có tư cách mở lời. Nhưng nếu khởi hành ngay lúc này, liệu có thể xem xét lại không ạ?”
“Ý ngươi là ngươi không đủ năng lực để điều khiển xe lúc tối trời?”
“Đó cũng là một trong những lý do, hơn nữa …. Kẻ hèn này còn có chút việc vặt vãnh… cần chuẩn bị.”
Jack liên tục gãi đầu. Mặc dù mái tóc của gã trông có vẻ sạch, nhưng cái cách gã gãi đầu làm người ta cảm tưởng gàu sẽ bay tứ tán xung quanh. Thấy vậy không ít người nhíu mày, không biết gã có cố ý không khi động tác lại càng nhanh hơn.
“Nhưng đề nghị của ta khó mà được tiểu thư tiếp nhận. Không, lấy tính cách cố chấp của tiểu thư thì không gì lay chuyển được.”
Sebastian một lời chém đinh chặt sắt kết luận:
“Vậy nên chúng ta không có lựa chọn nào.”
“Nhưng… “
Tròng mắt Jack đảo tới đảo lui tựa hồ để tìm một cái cớ, nhưng không có lời biện giải thích hợp khiến mặt gã hơi cau lại.
“Tất nhiên không cần lập tức khởi hành, ta cần một chút thời gian để thu thập hành lý của tiểu thư rồi đưa chúng lên xe. Ngươi có thể làm chút việc nhỏ của ngươi, miễn là đừng gây ảnh hưởng tới lộ trình.”
Sebastian không bỏ lỡ cái nhìn xảo trá của gã đàn ông nhỏ thó này, như thể gã còn muốn tìm thêm cớ để trì hoãn. Nhưng ông giả vờ như không nhận ra ý đồ của Jack và tỏ vẻ như không quan tâm tới gã.
Ông vẫn cần giấu cái bẫy ngọt ngào của mình.
“Vậy… xin hỏi khi nào sẽ khởi hành ạ?”
“Có thể tầm hai đến ba giờ? Nếu muộn hơn thì khó mà dò đường trong bóng tối, cùng lắm đến ba giờ phải xuất phát.”
Đôi mắt gã đàn ông lại hiện ra sự tính toán chán ghét, và một lần nữa Sebastian không thèm để ý. Jack liếm môi vài lần rồi mở miệng:
“Heheh, xin ngài an tâm!”
“Rất tốt, hy vọng ngươi nên chuẩn bị sớm để chúng ta có thể khởi hành.”
Nhìn theo bóng lưng của Jack lúc rời đi, Sebastian phất phất tay, phảng phất muốn xua bầu không khí khó chịu đi thật xa, cảm giác như bị một cái gì đó dơ bẩn đang cố bám quanh ông.
Dù gương mặt không chút cảm xúc, ông cũng không khỏi thở dài trong lòng.
Thành thật mà nói, Sebastian căm ghét thứ người ti tiện này. Nếu Demiurge hay Shalltear và một số thành viên khác cho rằng loại người này là một món đồ chơi thú vị, thì Sebastian lại chán ghét tiếp xúc với “chúng”.
Tại Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick, quan điểm luận phổ biến nhất là “Những kẻ không thuộc Nazarick đều thuộc loại hạ đẳng” và “Trừ một số ít ngoại lệ, con người hay á nhân đều là chủng tộc thấp kém cần tiêu diệt”. Song mặt khác, Sebastian thừa hưởng quan điểm của Sáng tạo giả của mình “Những kẻ mạnh cần bảo hộ kẻ yếu.” – gây cho ông không ít nghi vấn. Nhưng từ khi gặp dạng ti tiện như Jack, Sebastian bắt đầu cảm thấy quan điểm của Nazarick có lẽ không hề sai.
“Ahh, ta đã tưởng con người tốt đẹp hơn thế này…”
Sebastian giơ tay vuốt chòm râu được tỉa cẩn thận của mình, rồi suy tính cho hành động tiếp theo.
Kế hoạch vẫn khá suôn sẻ, nhưng có lẽ ta vẫn nên theo dõi gã để đảm bảo chắc chắn.
Trong khi Sebastian cân nhắc những hành động tiếp đó, một người đàn ông đi về phía ông.
“Phải khởi hành vào cái giờ này thật khổ cho ngài…”
Người đàn ông tiếp cận tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, râu ria được cạo rất sạch sẽ cùng mái tóc đen lẩn khuất sợi tóc trắng. Có lẽ do tuổi già và thói quen ăn uống xa hoa của mình, trên bụng ông không khỏi có một tầng mỡ dày.
Cách ăn mặc của ông rất trang nhã, quần áo thanh lịch cho thấy ông hẳn là một người ở vị trí cao.
“Xin hỏi ngài là Bardo-san?”
Sebastian cúi đầu như một lời chào, nhưng người đàn ông vội vã xua tay:
“Ah, không cần quá câu nệ như thế đâu.”
Ông ta tên Bardo Rofure, là một thương nhân nắm giữ phần lớn các giao dịch lương thực trong thành phố này.
Sebastian cảm thấy hoài nghi lý do bắt chuyện của ông ta.
Thành phố này có thể coi như là một cứ điểm chiến tranh trọng yếu. Nắm giữ đại bộ phận giao dịch lương thực, cho thấy Bardo là một thương gia có ảnh hưởng cao nhất. Đây cũng bởi vì các chi quân đội thường lên tới mấy chục ngàn người, vận chuyển hậu cần quân nhu sẽ mất khá nhiều thời gian và công sức. Thế nên vương quốc thường sử dụng chiến lược cơ bản – trực tiếp sử dụng lương thực của thành phố. Cũng bởi vậy mà khác với những thành thị thông thường, thương nhân lương thực và vũ khí thường chiếm địa vị rất lớn.
Một người có quyền thế tại Re-Lantier sẽ không nói chuyện Sebastian chỉ vì vài lý do nhỏ nhặt tại nhà hàng ban nãy. Ông ta hẳn phải có một động cơ kín đáo nào đó nên mới tiếp cận Sebastian như vậy.
Song dù sao đây cũng là một trong những mục đích của Sebastian.
“Sebastian-san, người đàn ông ban nãy có vẻ không tốt.”
“Thật sao?”
Lúc này, lần đầu tiên gương mặt của Sebastian thay đổi, ông khẽ nở nụ cười lịch sự vì ông hiểu những gì người thương gia muốn nói.
“Hắn không có chút tin cậy và trung thực tí nào, tôi không hiểu tại sao Sebastian-san lại thuê một người như vậy.”
Sebastian nhanh chóng nghĩ đến câu trả lời hợp lý nhất.
Ông không thể nói với Bardo là mình cố tình thuê Jack. Nhưng nếu đối phương đã có nhắc nhở mà cố tình dùng, hẳn ánh mắt đánh giá con người của Sebastian sẽ bị nghi ngờ và hạ thấp.
Mặc dù ông định sẽ sớm rời khỏi thành phố này, nhưng vẫn nên tránh bị Bardo coi thường. Trong tương lai gần, có lẽ sẽ có thời điểm cần lợi dụng ông ta.
“Có lẽ ngài nói đúng, nhưng không có ai tích cực như hắn cả. Mặc dù còn nhiều thiếu sót, song tiểu thư lại đánh giá cao sự nhiệt tình của hắn.”
Bardo nở một nụ cười khổ. Đánh giá trong lòng ông với vị tiểu thư kia không khỏi hạ thấp một phần.
Mặc dù mục đích chính của ông là để làm quen với nàng, nhưng nội tâm lại có chút băn khoăn, cảm giác cô nàng thật không khác gì một kẻ hư hỏng.
“Thứ lỗi cho tôi nếu lời nhận xét này là quá phận. Song tôi thấy tốt hơn nên có lời khuyên bảo vị tiểu thư này chứ?”
“Ngài nói đúng. Nhưng phụ thân ngài ấy đã từng giúp đỡ và ban cho tôi rất nhiều ân tình nên có chút vướng mắc…”
“Mặc dù lòng trung thành rất quan trọng…”
Bardo lẩm bẩm một câu, nhưng những lời tiếp theo khó mà nghe rõ ràng.
“Hoặc tôi sẽ giới thiệu cho ngài một số người uy tín?”
“Không cần chu đáo như vậy Bardo-san.”
Mặc dù giọng ông nhẹ nhàng, nhưng đầy kiên quyết từ chối lời đề nghị. Biết rằng không thể thay đổi, Bardo cố gắng chuyển theo hướng khác.
“Thật vậy sao? Chỉ là tôi nghĩ tốt hơn vẫn nêú có thêm vệ sĩ hộ tống. Chặng đường rất dài. Không giống như đế quốc Baharuth, những tuyến đường của vương quốc Re-Lantier rất nguy hiểm. Tôi sẵn lòng giúp ngài tìm một vài lính đánh thuê đáng tin cậy.”
Một vài tuyến đường được các quý tộc bảo hộ và sử dụng quân lính kiểm soát nên khá an toàn. Đây cũng là nghĩa vụ của họ song nó chủ yếu chỉ là phương tiện để thu thuế thông hành. Nhiều đoạn đường còn không có tuần tra, trạm canh gác thì đầy sơ hở. Bởi vậy tình trạng lữ khách bị đạo tặc hoặc lính đánh thuê, cường đạo tập kích vô cùng phổ biến.
Để giải quyết vấn đề này, dưới sự nỗ lực của “Hoàng Kim công chúa”, binh lính hoàng gia trực tiếp lập thành một vài đội tuần tra. Nhưng do số lượng ít ỏi nên chuyện tình cũng không thay đổi. Điều này một phần là do các quý tộc nhúng tay can thiệp vì sợ bị tước đoạt quyền lợi.
Kể từ đó, đất nước này đã mất đi sự kiểm soát trên những con đường.
Bởi vậy khi di chuyển trên những tuyến đường, thường lữ khách hoặc thương nhân sẽ thuê những Mạo hiểm gia hoặc những đoàn lính đánh thuê uy tín để bảo vệ mình. Một thương gia lớn như Bardo hẳn sẽ biết những nhóm lính đánh thuê ưu tú, nhưng Sebastian vẫn không thể nhận lời đề nghị này.
“Có lẽ đúng như vậy. Nhưng tiểu thư rất ghét người lạ đi theo bên người, nên tôi chỉ có thể tuân theo sự sắp xếp của người mà thôi.”
“Ra vậy!”
Bardo nhăn mặt lại, lộ ra vẻ khó xử. Gương mặt hệt như lúc người lớn bất lực đối diện với cơn giận dỗi của một đứa trẻ.
“Tôi thật có lỗi vì từ chối thiện chí của ngài.”
“Đừng nói thế. Thành thật mà nói tôi cũng chỉ muốn bán cho ngài một ân tình. Nếu nó không thể thực hiện, ít nhất tôi mong muốn quan hệ giữa chúng ta sẽ thân thiết hơn.”
Một tiểu thư dòng dõi thương gia cực kì giàu có và cao quý tới từ thành đô của đế quốc cùng một quản gia. Sebastian sử dụng nhân dạng này để đặt phòng trong khách sạn. Hành động của họ được sắp đặt sao cho sự xa hoa và đẳng cấp của họ được thể hiện tối ưu cũng là để cho bất kì ai cũng phải nghe về họ. Cũng vì vậy mà Bardo mới tích cực trong việc kéo quan hệ với Sebastian đến thế.
Nhận thấy con mồi đã cắn câu, Sebastian liền mỉm cười:
“Lẽ dĩ nhiên, tôi chắc chắn sẽ thông báo cho chủ nhân và cũng là phụ thân của tiểu thư biết về lòng tốt cùng sự hiếu khách của ngài.”
Trong giây lát, ánh sáng trong mắt Bardo lóe lên rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường. Ít ai có thể để ý sự thay đổi nhanh chóng như vậy, nhưng Sebastian vẫn nắm được rõ ràng.
“Như vậy, xin vui lòng thứ lỗi cho tôi, hẳn tiểu thư đang sốt ruột, vậy nên tôi xin phép đi trước.”
Trước khi Bardo tiếp lời, Sebastian đã nói trước.
Bardo biết mục đích của mình đã bị nhìn thấu, trong lòng lại đánh giá vị quản gia này cao hơn một bậc, ông âm thầm quan sát biểu hiện của Sebastian rồi thở dài:
“-Wheww, nếu vậy thì không có cách nào khác, Sebastian-san. Lần tới tôi rất vui lòng nếu được tiếp đón ngài tại thành phố này. Tôi luôn mở rộng cửa với các người bằng sự chào đón nồng nhiệt nhất.”
“Tất nhiên. Đến lúc đó rất mong ngài có thể quan tâm tới chúng tôi nhiều hơn.”
Nhìn Bardo rời đi, Sebastian nhẹ nhàng lẩm bẩm:
“Thế giới này loại người nào cũng có.”
Sebastian có thể cảm nhận được ngôn ngữ cùng hành động của Bardo đều không phải toàn bộ chỉ vì rắp tâm lợi ích. Trong đó cũng có cả sự lo lắng đơn thuần cho cô gái trẻ cùng người quản gia già.
Chính vì có những con người như thế, những con người luôn có lòng tốt bảo vệ kẻ yếu, mà Sebastian mới không thể tiếp nhận được việc coi thường con người.
Nụ cười chân thành cuối cùng cũng xuất hiện trên gương mặt vui vẻ của Sebastian.
Sau khi gõ cửa vài lần cùng cất lời lượng thứ vì đã quấy rầy, Sebastian cúi đầu một chút trước khi bước vào phòng.
“Xin lượng thứ cho hành vi vô lễ của tôi, ngài Sebastian.”
Cánh cửa đóng lại sau lưng Sebastian và ông được nghênh đón bằng một cái cúi chào rất sâu. Nếu những vị khách trong nhà hàng có thể thấy được cảnh này, hẳn họ sẽ nghẹn họng mà ngạc nhiên sâu sắc, vì cô gái đang cúi đầu không ai khác chính là vị tiểu thư vừa điên cuồng nổi giận lại vô cùng tùy hứng ban nãy.
Trên gương mặt cô biểu tình tương đối trầm ổn, hình dáng cùng trang phục không có gì thay đổi, song khiến người ta cảm thấy như hai người hoàn toàn khác nhau.
Một sự khác biệt nữa là bên mắt trái của cô nhắm chặt lại. Cô không làm vậy khi ở trong nhà hàng.
“Không cần xin lỗi, ngươi chỉ làm đúng công việc được giao.”
Sebastian nhìn quanh căn phòng sang trọng, trong mắt ông, nếu so sánh với Royal Suite – tầng 9 của Lăng mộ ngầm vĩ đại Nararick, căn phòng này thật không đáng một xu. Nó cũng không quá bất ngờ khi mà ông so sánh hai đối tượng không tương xứng.
Ánh mắt ông hướng tới một góc của căn phòng và thấy hành lý của họ đã được thu thập và đóng gói cẩn thận. Họ có thể khởi hành ngay lập tức nếu họ muốn làm như vậy. Sebastian chưa từng đụng tay vào số hành lý, nên người đã sắp xếp nó hẳn là cô gái kia.
“Việc này vốn nên để ta thực hiện.”
“Ngài nói gì vậy, Sebastian-sama. Tôi không thể để cho ngài phải phí sức vào những công việc tầm thường như thế này.”
Cô gái đứng thẳng người lắc đầu trả lời, thân phận thật của cô là một trong số Pleiades, Solution Epsilon.
“Thật vậy sao? Nhưng bây giờ ngươi biết đấy, ta đang làm một quản gia của ngươi mà.”
Khuôn mặt đầy nét nhăn của Sebastian thay đổi, biểu hiện giống như một đứa trẻ tinh nghịch.
Solution nhận thấy sự thích thú từ nội tâm của Sebastian, gương mặt điềm tĩnh của cô nở nụ cười bối rối:
“Vâng, chỉ là tuy Sebastian-sama là quản gia của tôi, nhưng tôi lại là cấp dưới của ngài…”
“Không sai, như vậy lấy thân phận là cấp trên của ngươi, ta ra lệnh: ngươi đã thực hiện rất tốt cho đến bây giờ, vậy nên phần còn lại ta sẽ xử lý, ngươi chỉ cần nghỉ ngơi và chờ đợi đến lúc khởi hành.”
“….Vâng, xin cảm ơn ngài.”
“ Bây giờ ta sẽ đi gặp Shalltear-sama để thông báo thời điểm khởi hành, hẳn ngài ấy đã rất sốt ruột khi chờ đợi cuộc hành trình.”
Sebastian nhấc lên một chiếc vali lớn nhất từ đống hành lý, đột nhiên ông nghĩ đến điều gì đó, mở miệng hỏi:
“Hành động của hắn hoàn toàn giống như chúng ta đã dự liệu đúng không?”
“Vâng, mọi thứ đều được tiến hành đúng như chúng ta đã mong đợi.”
Solution dùng tay đè lên con mắt đang nhắm kia.
“Không tệ, tình hình hiện tại như thế nào?”
“Có, hiện tại hắn ta đang gặp gỡ với một gã nhếch nhác. Ngài có muốn nghe cuộc nói chuyện của chúng không?”
“Không cần, bây giờ ta sẽ đi sắp xếp hành lý lên xe ngựa, lát nữa ngươi tóm tắt những điểm chính cho ta là được.”
“Đã hiểu.”
Khuôn mặt Solution đột nhiên biến đổi.
Khóe mắt rũ xuống, mép môi của cô cong lên, tuy rằng giống như một nụ cười, nhưng loại biến hóa này kinh khủng đến mức người bình thường không thể nào làm được. Nó giống như một gương mặt được nặn từ đất bùn hiện đang chảy xuống.
“Ngoài ra… Sebastian-sama, xin vui lòng cho phép thuộc hạ được thay đổi chủ đề.”
“Chuyện gì vậy, Solution.”
“…Sau khi mọi chuyện kết thúc, ngài có thể để cho thuộc hạ chăm sóc gã đàn ông đó được không?”
Sebastian đưa bàn tay rảnh rỗi vuốt chòm râu, hơi suy tư một chút:
“Cái này, nếu được Shalltear-sama cho phép thì ngươi có thể thoải mái làm điều mình muốn.”
Chân mày Solution nhíu nhẹ, biểu hiện thất vọng thấy rõ, Sebastian dường như muốn an ủi cô gái liền nói tiếp:
“Không sao. Ta nghĩ nếu chỉ gã đó thì sẽ không có vấn đề gì.”
“Thật sao? Điều đó thật tuyệt vời. Xin ngài hãy đề nghị Shallter-sama giúp thuộc hạ. Nếu có thể, thuộc hạ chắc chắn muốn có gã đó.”
Gương mặt của Solution tràn ngập niềm vui. Một nụ cười tỏa sáng như ánh nắng vào ngày hạ, khiến trái tim người thấy không khỏi lỗi nhịp.
Sebastian cảm thấy thương hại và hứng thú với gã đàn ông làm cho Solution lộ ra biểu hiện như vậy, do đó ông mở miệng hỏi:
“Vậy hắn ta đã nói những gì?”
“Hắn ta nói không thể chờ được “ăn” thuộc hạ. Nó quả thật là một cơ hội hiếm có, vậy nên thuộc hạ thực sự rất mong muốn có thể “nếm thử” hắn một chút.”
Nụ cười của Solution càng rộng mở.
Nụ cười ấy còn mang theo vẻ ngây thơ trẻ con, giống hệt như một đứa trẻ đang mong chờ những điều lớn lao tiếp đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.