Quyển 1 - Chương 8: Các Thủ Vệ 2
Maruyama Kugane
31/05/2016
Một đội ngũ khoảng 50 người lình đang giục ngựa chạy băng băng trên thảo nguyên. Mỗi một người trong số
họ đều có vóc người khôi ngô, cường trang, cơ bắp săn chắc nổi hằn lên
ngay cả khi họ đang mặc áo giáp. Nếu dùng một từ để miêu ta bọn họ, chỉ
có thể là “mạnh mẽ”.
Một người đan ông, khoảng ba mươi tuổi, tóc ngắn màu đen, có khuôn mặt nhăn nheo và làn da rám nắng, đôi mắt đen và sắc bén như một thanh kiếm, nhìn sang người lính bên cạnh mình.
"Đội trưởng, gần sắp tới rồi, ngôi làng đâu tiên ngay phía trước chúng ta."
"Rất tốt, Trung uý."
Gazef. Stronoff, niềm tự hào của Vương quốc Re-Estize, lo lắng vì vẫn chưa nhìn thấy bất kỳ ngồi làng nào cả.
Đè nén sự ngột ngạt ở trong lòng, Gazef nắm chặt lấy dây cương cố gắng điều khiển con ngựa của anh giữ nguyên tốc độ. Mặc dù không phải chạy quá nhanh, nhưng họ đã duy trì tốc độ như vậy suốt quãng đường từ Thủ Đô đến đây. Chuyến hành quân dài như vậy đã vắt kiệt sức của những con ngựa, ngay cả anh và đồng đội cũng cảm thấy mệt mỏi.
"Hi vọng không có chuyện gì xảy ra."
Người Trung uý nói với vẻ bất an. Gazef cũng hy vọng như vậy.
Quốc vượng nhận được tin báo xuất hiên binh lính của Đế quốc xuất hiện gần đây và ngay lập tức ra lệnh Gazef cùng các kỵ sĩ đến điều tra và nếu tìm thấy thì tiêu diệt toàn bộ.
Nguyên bản ở đây gần với pháo đài E-Rantel hơn, nhưng triều đình cân nhắc đến việc đối phương có thể là các Hiệp Sĩ Hoàng Gia được trang bị và huấn luyện kỹ càng, nếu phái ra binh lính từ E-Rantel sẽ bị đối phương tiêu diệt dễ dàng. Cả Vương quốc Re-Estize, có thể chiến đấu chống lại các Hiệp Sĩ Hoàng Gia của Đế quốc chỉ có 50 người lính dưới trướng Gazef này.
Có thể huy động binh lính để bảo vệ các ngôi làng, làm như vậy có thể tạm thời ngăn cản sự tấn công của kẻ thù, tranh thủ thời gian quý báu để nhóm Gazef kịp thời chạy tới, có vô số biện pháp để ngăn cản kẻ thù, nhưng suốt trên đường đến đây, Gazef không thấy có bất kỳ biện pháp nào được thực hiện để bảo về người đân…không, phải là không ai quan tâm tới việc đó…
Gazef biết chính xác lý do tại sao lại như vậy, không yên lòng. Ông cố bình tĩnh lại nhưng tay vẫn nắm thật chặt dây cương. Thật khó để ngăn chặn sự nôn nóng, bất an bên trong tâm trí Gazef.
"Đội trưởng, thật vô lý khi không có ai làm gì mà chỉ đợi chúng ta tới. Không phải điều đó thật ngu xuẩn sao. Không chỉ vậy, tại sao không cử ai đó tới phối hợp với chúng ta? Sao không uỷ thác cho những người mạo hiểm? Họ có thể tìm kiếm vị trí của ké thù giùm ta. Tại sao không có ai làm gì cả?"
". . . Đừng nói nữa, Trung uý. Nếu như tin tức kẻ thù xuất hiện bên trong lòng Vương quốc bị công bố, mọi việc sẽ tồi tệ hơn nữa."
"Đội trưởng, ở đây không có ai khác. Tôi hy vọng ngài có thể nói cho chúng tôi biết sự thật."
Trung uý cười chế giễu với vẻ ác ý, nói với giọng khinh miệt:
"Là do đám quý tộc ngăn cản phải không?”
Gazef không thể đáp lại, bởi vì điều đó là sự thật.
"Đám quý tộc khốn kiếp, thực sự dám lợi dụng tính mạng của người dân như công cụ tranh giành quyền lực. Kể từ khi Quốc Vương lên nắm quyền, bọn họ không từ bỏ bất cứ cơ hội nào để công kích Quốc Vương."
". . . Cũng không phải toàn bộ quý tộc đều như vậy."
"Có lẽ ngài nói đúng. Cũng có quý tộc đứng về phía người dân, ví dụ như vị Công Chúa Hoàng Kim. Tuy nhiên quá ít so với đám còn lại… Nếu đất nước chúng ta, Quốc Vương có toàn bộ quyền lúc trong tay, giống như vị Hoàng Đế kia, chúng ta có thể bắt buộc đám quý tộc chết tiệt đó cống hiến tất cả vì lợi ích của nhân dân, đúng không?"
"Nếu Quốc Vương làm vậy, sẽ dẫn tới các quý tộc tạo phản và đất nước sẽ bị huỷ hoại. Hiện tại, chúng ta đang đối mặt với tham vọng xâm chiếm của Đế quốc. Nếu nội chiến sẽ chỉ tạo cơ hội cho kẻ thù thôi. "
"Tôi biết, nhưng là. . ."
"Chuyện này tạm thời. . ."
Nói được nửa câu Gazef đột nhiên ngừng lại, mắt nhìn thẳng về phía trước. Khói bốc lên từ đằng sau ngọn đồi nhỏ phía trước. Mỗi người ở đây đều hiểu nó đại biểu cho chuyện gì.
Gazef vội vã cưỡi ngựa chạy lên ngọn đồi. Cảnh tượng chính xác như những gì ông nghĩ. Cả ngôi làng bị thiêu trụi, ngói vỡ, tưởng đổ, chỉ còn vài bức tường còn đứng trong đống tro tan như những bi mộ.
Gazef nghiêm giọng ra lệnh:
"Tất cả sẵn sàng. Chúng ta phải nhanh lên."
Ngôi làng hoàn toàn đổ nát, không còn bất cứ vết tích nào để cho người ta liên tưởng tới diện mạo ban đầu.
Gương mặt Gazef cực kỳ bình tĩnh, không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào. Thế nhưng ai cũng có thể nhận ra được sự khủng bố ẩn chứa bên trong con người ấy. Trung uý đi bên cạnh ông cũng biểu hiện tương tự vậy.
Hơn 100 thôn dân, chỉ còn 6 người sống sót. Tất cả đều bị giết sạch, kể cả trẻ em, người già và phụ nữ, không tha một ai.
"Trung uý, phái vài người hộ tống họ tới E-Rantel."
"Khoan đã, trong trường hợp. . ."
"Anh nói đúng, đặc biệt trong trường hợp này, chúng ta phải bảo vệ họ an toàn."
E-Rantel là lãnh thổ trực thuộc quản lý của Quốc Vương, Quốc Vương phải có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho các làng xung quanh. Nếu những người may mắn sống sót này bị bỏ mặc ở đây, đó là rắc rồi lớn đối với Quốc Vương. Các quý tộc sẽ tận dụng cơ hội này để công kích và làm suy yếu sức ảnh hưởng của Quốc Vương. Quan trọng hơn…
"Xin ngài hãy cân nhắc lại, những người này biết thông tin của kẻ thù. Đó ưu tiên trong nhiệm vụ Quốc Vương đã giao. Tôi đề nghị tất cả chúng ta hay đưa những người này lui về E-Rantel, chúng ta cần suy tính và chuẩn bị kỹ càng bước tiếp theo."
"Không được."
"Đội trưởng! Ngài hẳn là nhận ra, đây nhất định là một cái bẫy. Ngôi làng này bị tấn công ngay khi chúng ta vừa tới E-Rantel, đó không thể là sự trùng hợp được. Những hành vi tàn bạo này chắc chắn là để dụ chúng ta đuổi theo bọn chúng, việc tàn sát toàn bộ này chẳng mang ích lợi gì cho bọn chúng cả. Đây chắc chắn là một cái bẫy."
“Những người sống sót không phải vì may mắn trốn thoát hay do bọn chúng thương hại mà tha cho. Tôi nghĩ đây cũng là kế hoách của bọn chúng. Khiến cho chúng ta vì bảo vệ những người này mà phải phân tán binh lực.”
"Đội trưởng sẽ không phải biết rõ phía trước có bẫy, mà vẫn tiếp tục đuổi theo chứ?"
". . . Không sai."
"Ngài có suy nghĩ nghiêm túc không vậy! Đội trưởng. Ngài xác thực rất mạnh, thậm chí có thể một mình tiêu diệt cả trăm tên bọn chúng. Nhưng Đế Quốc cũng có một pháp sư nổi tiếng. Nếu lão già đó đến đây, ngay cả ngài cũng sẽ gặp nguy hiểm. Liền đụng độ với niềm tự hào của Đế Quốc, Tứ Hiệp Sĩ, ngài cũng chưa chắc chiến thắng được. Tôi khẩn cầu ngài. Bây giờ hãy rút lui, vì lời ích của Vương quốc, dù phải hy sinh vài ngôi làng cũng không đáng giá bằng sinh mạng của Đội trưởng!"
Gazef chỉ là lẳng lặng lắng nghe, Trung uý càng kích động hơn:
"Nếu như không muốn lui lại. . . Vậy thì bỏ lại những người sống sót này, tất cả mọi người đồng thời truy kích."
"Những lời anh nói đều đúng. . . Thế nhưng làm vậy là thấy chết mà không cứu. Để những người sốt sót ở lại chỗ này, anh nghĩ họ có thể sống sót được sao?"
Trung uý im lặng. Vì bản thân anh ta hiểu rằng cơ hội sống sót là gần như không có. Nếu không có ai bảo vệ họ, họ sẽ chết chỉ sau vài ngày. Mặc dù vậy anh ta vẫn cảm thấy ý kiến của mình không sai. Không, đúng hay sai không quan trọng nữa.
". . . Đội trưởng. Tính mạng của ngài là quan trong nhất, những người khác không thể so sánh được."
Gazef hiểu được sự đau khổ khi Trung uý quyết định như vậy, nhưng ông vẫn không thể nghe theo:
"Ta xuất thân là một dân thường, anh cũng vậy đúng không?"
"Vâng, hầu hết chúng tôi đều vì ngưỡng mộ ngài mà đăng ký gia nhập quân đội ."
"Ta nhớ anh cũng đến từ một ngôi làng như vầy?"
"Đúng vậy, tôi…"
"Cuộc sống ở làng thật không dễ dàng, thường xuyên có người chết do bị quái vật tấn công, điều đó không phải hiếm đúng không?"
". . . Không sai."
"Gặp phải quái vật, binh lính bình thường cũng không cách nào chống đỡ. Nếu không có tiền để thuê người mạo hiểm tới tiêu diệt quái vật, dân làng chỉ biết cắn răng chịu đựng.”
". . . Không sai."
"Trong tình cảnh đó, chẳng lẽ các anh chưa từng mong có ai đó đưa tay giúp đỡ sao? Khi bất lực kêu cứu, khi mà các quý tộc chẳng thèm động một ngón tay, dù họ thừa sức để giúp?"
". . . Chẳng ai trông chờ được điều gì từ đám quý tộc ngoài những lời dối trá, vì thực tế bọn chúng chưa bao giờ giúp đỡ bất cứ điều gì cả. Bọn chúng không bao giờ chịu chi tiền giúp cho các làng bị quái vật tấn công."
"Đã như vậy. . . Liền để chúng ta chứng minh rằng thực tế không như vậy. Tôi muốn giúp đỡ người dân đó."
Trung uý lần nữa im lặng, anh ta nhớ lại cuộc sống trước kia của mình.
"Trung uý, hãy để cho người dân thấy dù cho nguy hiểm chúng ta cũng sẽ liều mạng cứu họ, biết rằng những người dũng cảm sẽ đến giúp khi họ cần và tin rằng trên thế giới này việc người mạnh giúp đỡ kẻ yếu là có thật."
Trung uý nhìn Gazef với vô vàn cảm xúc, anh ta cuối cùng cũng từ bỏ việc khuyên can, trả lời bằng giọng mệt mỏi nhưng đầy nhiệt huyết:
". . . Như vậy liền để chúng tôi làm điều đó còn ngài hãy bảo vệ những người ở đây. Có rất nhiều người có thể thay thế tôi, nhưng không ai có thể thay thế được ngài."
"Đừng ngu ngốc như vậy. Ta sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu. Chúng ta không phải đi chịu chết mà là đi cứu giúp con dân của Vương quốc, những người đang cần tới chúng ta."
Trung uý muốn nói gì nữa, những cuối cùng lại thôi.
"Khẩn trương chọn ra vài người đề bảo vệ những người này quay trở về E-Rantel."
Ánh chiều ta nhuộm đỏ đồng cỏ, bổng xuất hiện rất nhiều bóng người. Con số chính xác là 45 người. Nhóm người này như xuất hiện từ hư vô, thực tế bọn họ đã lợi dụng phép thuật để ẩn thân và đứng đây từ nãy đến giờ. Bọn họ trông không giống lính đánh thuê, khách du lịch hay người mạo hiểm. Nếu nhìn kỹ, tất cả bọn họ đều ăn mặc giống nhau, trang phục được tạo thành từ kim loại đặc biệt, tăng cường tính cơ động và phòng ngự. Được tăng cường bởi phép thuật, trang phục của họ có khả năng phòng thủ vượt xa bình thường.
Sau lưng họ đeo một túi da nhỏ, trông như một cái ba lô du lịch thông thường nếu phía trên không được khắc những ký hiệu ma thuật. Ngay eo có vài chai chất lỏng được vắt trên đai lưng, còn đăng sau lưng của họ là một chiếc ao choàng đang phát ra hào quang huyền diệu.
Mặc kệ về mặt tiền bạc, thời gian và công sức, để trang bị cho một nhóm người với nhiều loại vật phẩm ma thuật như thế này là không dễ dàng gì. Những người đang mang những trang bị này cho thấy bọn họ nhận được sự hỗ trợ từ một quốc gia nhưng trên trang bị của họ không có bất kỳ dấu hiệu giúp nhận ra có thân phận của họ và họ thuộc quốc gia nào. Điều đó cho thấy, nhóm người này là là một đơn vị bất hợp pháp, chuyên hoạt động trong bóng tối nên phải luôn che giấu thân phận.
Ánh mắt đám người kia nhìn về ngôi làng giống như rất thất vọng. Ngôi làng tràn ngập mùi máu và thịt chạy, từ đôi mắt của bọn họ có thế thấy được họ không thích nhìn thấy khung cảnh dã man, tàn nhẫn này
". . . Thoát rồi à."
Một thanh âm bình thản nghe có vẻ hơi thất vọng.
". . . Không còn cách nào khác. Chuẩn bị tấn công ngôi làng tiếp đi để nhử tên đó. Chúng ta nhất quyết phải dụ con thú vào bẫy."
Người đàn ông đang nhìn theo hướng nhóm Gazef rời đi nói.
"Nói cho ta biết gần đây có ngôi làng nào, để làm mồi nhử tiếp theo."
Một người đan ông, khoảng ba mươi tuổi, tóc ngắn màu đen, có khuôn mặt nhăn nheo và làn da rám nắng, đôi mắt đen và sắc bén như một thanh kiếm, nhìn sang người lính bên cạnh mình.
"Đội trưởng, gần sắp tới rồi, ngôi làng đâu tiên ngay phía trước chúng ta."
"Rất tốt, Trung uý."
Gazef. Stronoff, niềm tự hào của Vương quốc Re-Estize, lo lắng vì vẫn chưa nhìn thấy bất kỳ ngồi làng nào cả.
Đè nén sự ngột ngạt ở trong lòng, Gazef nắm chặt lấy dây cương cố gắng điều khiển con ngựa của anh giữ nguyên tốc độ. Mặc dù không phải chạy quá nhanh, nhưng họ đã duy trì tốc độ như vậy suốt quãng đường từ Thủ Đô đến đây. Chuyến hành quân dài như vậy đã vắt kiệt sức của những con ngựa, ngay cả anh và đồng đội cũng cảm thấy mệt mỏi.
"Hi vọng không có chuyện gì xảy ra."
Người Trung uý nói với vẻ bất an. Gazef cũng hy vọng như vậy.
Quốc vượng nhận được tin báo xuất hiên binh lính của Đế quốc xuất hiện gần đây và ngay lập tức ra lệnh Gazef cùng các kỵ sĩ đến điều tra và nếu tìm thấy thì tiêu diệt toàn bộ.
Nguyên bản ở đây gần với pháo đài E-Rantel hơn, nhưng triều đình cân nhắc đến việc đối phương có thể là các Hiệp Sĩ Hoàng Gia được trang bị và huấn luyện kỹ càng, nếu phái ra binh lính từ E-Rantel sẽ bị đối phương tiêu diệt dễ dàng. Cả Vương quốc Re-Estize, có thể chiến đấu chống lại các Hiệp Sĩ Hoàng Gia của Đế quốc chỉ có 50 người lính dưới trướng Gazef này.
Có thể huy động binh lính để bảo vệ các ngôi làng, làm như vậy có thể tạm thời ngăn cản sự tấn công của kẻ thù, tranh thủ thời gian quý báu để nhóm Gazef kịp thời chạy tới, có vô số biện pháp để ngăn cản kẻ thù, nhưng suốt trên đường đến đây, Gazef không thấy có bất kỳ biện pháp nào được thực hiện để bảo về người đân…không, phải là không ai quan tâm tới việc đó…
Gazef biết chính xác lý do tại sao lại như vậy, không yên lòng. Ông cố bình tĩnh lại nhưng tay vẫn nắm thật chặt dây cương. Thật khó để ngăn chặn sự nôn nóng, bất an bên trong tâm trí Gazef.
"Đội trưởng, thật vô lý khi không có ai làm gì mà chỉ đợi chúng ta tới. Không phải điều đó thật ngu xuẩn sao. Không chỉ vậy, tại sao không cử ai đó tới phối hợp với chúng ta? Sao không uỷ thác cho những người mạo hiểm? Họ có thể tìm kiếm vị trí của ké thù giùm ta. Tại sao không có ai làm gì cả?"
". . . Đừng nói nữa, Trung uý. Nếu như tin tức kẻ thù xuất hiện bên trong lòng Vương quốc bị công bố, mọi việc sẽ tồi tệ hơn nữa."
"Đội trưởng, ở đây không có ai khác. Tôi hy vọng ngài có thể nói cho chúng tôi biết sự thật."
Trung uý cười chế giễu với vẻ ác ý, nói với giọng khinh miệt:
"Là do đám quý tộc ngăn cản phải không?”
Gazef không thể đáp lại, bởi vì điều đó là sự thật.
"Đám quý tộc khốn kiếp, thực sự dám lợi dụng tính mạng của người dân như công cụ tranh giành quyền lực. Kể từ khi Quốc Vương lên nắm quyền, bọn họ không từ bỏ bất cứ cơ hội nào để công kích Quốc Vương."
". . . Cũng không phải toàn bộ quý tộc đều như vậy."
"Có lẽ ngài nói đúng. Cũng có quý tộc đứng về phía người dân, ví dụ như vị Công Chúa Hoàng Kim. Tuy nhiên quá ít so với đám còn lại… Nếu đất nước chúng ta, Quốc Vương có toàn bộ quyền lúc trong tay, giống như vị Hoàng Đế kia, chúng ta có thể bắt buộc đám quý tộc chết tiệt đó cống hiến tất cả vì lợi ích của nhân dân, đúng không?"
"Nếu Quốc Vương làm vậy, sẽ dẫn tới các quý tộc tạo phản và đất nước sẽ bị huỷ hoại. Hiện tại, chúng ta đang đối mặt với tham vọng xâm chiếm của Đế quốc. Nếu nội chiến sẽ chỉ tạo cơ hội cho kẻ thù thôi. "
"Tôi biết, nhưng là. . ."
"Chuyện này tạm thời. . ."
Nói được nửa câu Gazef đột nhiên ngừng lại, mắt nhìn thẳng về phía trước. Khói bốc lên từ đằng sau ngọn đồi nhỏ phía trước. Mỗi người ở đây đều hiểu nó đại biểu cho chuyện gì.
Gazef vội vã cưỡi ngựa chạy lên ngọn đồi. Cảnh tượng chính xác như những gì ông nghĩ. Cả ngôi làng bị thiêu trụi, ngói vỡ, tưởng đổ, chỉ còn vài bức tường còn đứng trong đống tro tan như những bi mộ.
Gazef nghiêm giọng ra lệnh:
"Tất cả sẵn sàng. Chúng ta phải nhanh lên."
Ngôi làng hoàn toàn đổ nát, không còn bất cứ vết tích nào để cho người ta liên tưởng tới diện mạo ban đầu.
Gương mặt Gazef cực kỳ bình tĩnh, không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào. Thế nhưng ai cũng có thể nhận ra được sự khủng bố ẩn chứa bên trong con người ấy. Trung uý đi bên cạnh ông cũng biểu hiện tương tự vậy.
Hơn 100 thôn dân, chỉ còn 6 người sống sót. Tất cả đều bị giết sạch, kể cả trẻ em, người già và phụ nữ, không tha một ai.
"Trung uý, phái vài người hộ tống họ tới E-Rantel."
"Khoan đã, trong trường hợp. . ."
"Anh nói đúng, đặc biệt trong trường hợp này, chúng ta phải bảo vệ họ an toàn."
E-Rantel là lãnh thổ trực thuộc quản lý của Quốc Vương, Quốc Vương phải có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho các làng xung quanh. Nếu những người may mắn sống sót này bị bỏ mặc ở đây, đó là rắc rồi lớn đối với Quốc Vương. Các quý tộc sẽ tận dụng cơ hội này để công kích và làm suy yếu sức ảnh hưởng của Quốc Vương. Quan trọng hơn…
"Xin ngài hãy cân nhắc lại, những người này biết thông tin của kẻ thù. Đó ưu tiên trong nhiệm vụ Quốc Vương đã giao. Tôi đề nghị tất cả chúng ta hay đưa những người này lui về E-Rantel, chúng ta cần suy tính và chuẩn bị kỹ càng bước tiếp theo."
"Không được."
"Đội trưởng! Ngài hẳn là nhận ra, đây nhất định là một cái bẫy. Ngôi làng này bị tấn công ngay khi chúng ta vừa tới E-Rantel, đó không thể là sự trùng hợp được. Những hành vi tàn bạo này chắc chắn là để dụ chúng ta đuổi theo bọn chúng, việc tàn sát toàn bộ này chẳng mang ích lợi gì cho bọn chúng cả. Đây chắc chắn là một cái bẫy."
“Những người sống sót không phải vì may mắn trốn thoát hay do bọn chúng thương hại mà tha cho. Tôi nghĩ đây cũng là kế hoách của bọn chúng. Khiến cho chúng ta vì bảo vệ những người này mà phải phân tán binh lực.”
"Đội trưởng sẽ không phải biết rõ phía trước có bẫy, mà vẫn tiếp tục đuổi theo chứ?"
". . . Không sai."
"Ngài có suy nghĩ nghiêm túc không vậy! Đội trưởng. Ngài xác thực rất mạnh, thậm chí có thể một mình tiêu diệt cả trăm tên bọn chúng. Nhưng Đế Quốc cũng có một pháp sư nổi tiếng. Nếu lão già đó đến đây, ngay cả ngài cũng sẽ gặp nguy hiểm. Liền đụng độ với niềm tự hào của Đế Quốc, Tứ Hiệp Sĩ, ngài cũng chưa chắc chiến thắng được. Tôi khẩn cầu ngài. Bây giờ hãy rút lui, vì lời ích của Vương quốc, dù phải hy sinh vài ngôi làng cũng không đáng giá bằng sinh mạng của Đội trưởng!"
Gazef chỉ là lẳng lặng lắng nghe, Trung uý càng kích động hơn:
"Nếu như không muốn lui lại. . . Vậy thì bỏ lại những người sống sót này, tất cả mọi người đồng thời truy kích."
"Những lời anh nói đều đúng. . . Thế nhưng làm vậy là thấy chết mà không cứu. Để những người sốt sót ở lại chỗ này, anh nghĩ họ có thể sống sót được sao?"
Trung uý im lặng. Vì bản thân anh ta hiểu rằng cơ hội sống sót là gần như không có. Nếu không có ai bảo vệ họ, họ sẽ chết chỉ sau vài ngày. Mặc dù vậy anh ta vẫn cảm thấy ý kiến của mình không sai. Không, đúng hay sai không quan trọng nữa.
". . . Đội trưởng. Tính mạng của ngài là quan trong nhất, những người khác không thể so sánh được."
Gazef hiểu được sự đau khổ khi Trung uý quyết định như vậy, nhưng ông vẫn không thể nghe theo:
"Ta xuất thân là một dân thường, anh cũng vậy đúng không?"
"Vâng, hầu hết chúng tôi đều vì ngưỡng mộ ngài mà đăng ký gia nhập quân đội ."
"Ta nhớ anh cũng đến từ một ngôi làng như vầy?"
"Đúng vậy, tôi…"
"Cuộc sống ở làng thật không dễ dàng, thường xuyên có người chết do bị quái vật tấn công, điều đó không phải hiếm đúng không?"
". . . Không sai."
"Gặp phải quái vật, binh lính bình thường cũng không cách nào chống đỡ. Nếu không có tiền để thuê người mạo hiểm tới tiêu diệt quái vật, dân làng chỉ biết cắn răng chịu đựng.”
". . . Không sai."
"Trong tình cảnh đó, chẳng lẽ các anh chưa từng mong có ai đó đưa tay giúp đỡ sao? Khi bất lực kêu cứu, khi mà các quý tộc chẳng thèm động một ngón tay, dù họ thừa sức để giúp?"
". . . Chẳng ai trông chờ được điều gì từ đám quý tộc ngoài những lời dối trá, vì thực tế bọn chúng chưa bao giờ giúp đỡ bất cứ điều gì cả. Bọn chúng không bao giờ chịu chi tiền giúp cho các làng bị quái vật tấn công."
"Đã như vậy. . . Liền để chúng ta chứng minh rằng thực tế không như vậy. Tôi muốn giúp đỡ người dân đó."
Trung uý lần nữa im lặng, anh ta nhớ lại cuộc sống trước kia của mình.
"Trung uý, hãy để cho người dân thấy dù cho nguy hiểm chúng ta cũng sẽ liều mạng cứu họ, biết rằng những người dũng cảm sẽ đến giúp khi họ cần và tin rằng trên thế giới này việc người mạnh giúp đỡ kẻ yếu là có thật."
Trung uý nhìn Gazef với vô vàn cảm xúc, anh ta cuối cùng cũng từ bỏ việc khuyên can, trả lời bằng giọng mệt mỏi nhưng đầy nhiệt huyết:
". . . Như vậy liền để chúng tôi làm điều đó còn ngài hãy bảo vệ những người ở đây. Có rất nhiều người có thể thay thế tôi, nhưng không ai có thể thay thế được ngài."
"Đừng ngu ngốc như vậy. Ta sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu. Chúng ta không phải đi chịu chết mà là đi cứu giúp con dân của Vương quốc, những người đang cần tới chúng ta."
Trung uý muốn nói gì nữa, những cuối cùng lại thôi.
"Khẩn trương chọn ra vài người đề bảo vệ những người này quay trở về E-Rantel."
Ánh chiều ta nhuộm đỏ đồng cỏ, bổng xuất hiện rất nhiều bóng người. Con số chính xác là 45 người. Nhóm người này như xuất hiện từ hư vô, thực tế bọn họ đã lợi dụng phép thuật để ẩn thân và đứng đây từ nãy đến giờ. Bọn họ trông không giống lính đánh thuê, khách du lịch hay người mạo hiểm. Nếu nhìn kỹ, tất cả bọn họ đều ăn mặc giống nhau, trang phục được tạo thành từ kim loại đặc biệt, tăng cường tính cơ động và phòng ngự. Được tăng cường bởi phép thuật, trang phục của họ có khả năng phòng thủ vượt xa bình thường.
Sau lưng họ đeo một túi da nhỏ, trông như một cái ba lô du lịch thông thường nếu phía trên không được khắc những ký hiệu ma thuật. Ngay eo có vài chai chất lỏng được vắt trên đai lưng, còn đăng sau lưng của họ là một chiếc ao choàng đang phát ra hào quang huyền diệu.
Mặc kệ về mặt tiền bạc, thời gian và công sức, để trang bị cho một nhóm người với nhiều loại vật phẩm ma thuật như thế này là không dễ dàng gì. Những người đang mang những trang bị này cho thấy bọn họ nhận được sự hỗ trợ từ một quốc gia nhưng trên trang bị của họ không có bất kỳ dấu hiệu giúp nhận ra có thân phận của họ và họ thuộc quốc gia nào. Điều đó cho thấy, nhóm người này là là một đơn vị bất hợp pháp, chuyên hoạt động trong bóng tối nên phải luôn che giấu thân phận.
Ánh mắt đám người kia nhìn về ngôi làng giống như rất thất vọng. Ngôi làng tràn ngập mùi máu và thịt chạy, từ đôi mắt của bọn họ có thế thấy được họ không thích nhìn thấy khung cảnh dã man, tàn nhẫn này
". . . Thoát rồi à."
Một thanh âm bình thản nghe có vẻ hơi thất vọng.
". . . Không còn cách nào khác. Chuẩn bị tấn công ngôi làng tiếp đi để nhử tên đó. Chúng ta nhất quyết phải dụ con thú vào bẫy."
Người đàn ông đang nhìn theo hướng nhóm Gazef rời đi nói.
"Nói cho ta biết gần đây có ngôi làng nào, để làm mồi nhử tiếp theo."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.