Quyển 3 - Chương 7: Chân tổ 3
Maruyama Kugane
08/03/2017
Luồng khí lạnh như băng thổi qua đại sảnh. Nó
luồn qua khe hở của những tấm lá chắn, vuốt ve làn da 42 người lính đánh thuê của đội “Death Spreading Brigade” còn sót lại.
Đại sảnh này vốn là nơi lớn nhất trong hang động, và bình thường nó được dùng như một hội trường và phòng ăn, nhưng giờ đây, nó đã trở thành một cứ điểm tạm thời.
Đây là nơi sâu nhất trong sào huyệt, với hai bên hành lang dài và hẹp nối với những căn phòng: phòng riêng, kho vũ khí và kho thực phẩm. Nếu kẻ địch có thể chiếm lấy căn phòng này, thì những nơi kia sẽ bị tàn phá mà không thể ngăn chặn.
Họ không còn đường lui nữa.
Vậy nên nếu có những cuộc tập kích đặc biệt như thế này, họ sẽ đóng quân tại đại sảnh và sử dụng nó như hàng phòng thủ cuối cùng.
Mặc dù được gọi là hàng phòng vệ nhưng họ không có đủ vật liệu để xây dựng nó một cách tử tế.
Họ đẩy ngã một vài cái bàn rồi chồng lên một ít thùng gỗ để tạo ra một lá chắn đơn giản. Tiếp đó, họ giăng những đoạn dây thừng cao tới nửa người tại lối vào để ngăn kẻ thù đột kích. Những kẻ lao tới sẽ bị vướng víu và trở thành mồi ngon cho họ.
Các thành viên nấp phía sau trận địa. Mai phục giữa trung tâm và hai bên cánh đều có những tay nỏ sẵn sàng đợi lệnh.
Với độ rộng của lối vào cùng kích thước của đại sảnh, họ tin chắc vào một ưu thế tuyệt đối. Đặc biệt là với sự phân tán của các tay nỏ, mặc cho kế hoạch của kẻ địch như thế nào, chúng cũng không thể thoát khỏi việc bị nhiều nơi công kích. Ngay cả khi một cánh bị lọt vào tầm chiến đấu thì thiệt hại cũng sẽ không quá nghiêm trọng.
Với nguyên tắc bổ sung lẫn nhau để phòng vệ, trận hình này của họ còn có tên gọi là CrossFire.
Dù trận hình khá đơn giản, nhưng tác dụng của nó lại vô cùng lớn. Nó có thể giúp họ chống lại những kẻ thù mạnh mẽ ngay cả khi chúng có số lượng đông đảo.
Nhưng trên gương mặt họ lại được lấp đầy bằng cảm xúc bất an.
Những âm thanh ma sát của giáp xích vang lên khi thân thể họ run rẩy và chấn động.
Nhiệt độ trong hang động tương đối thấp, đủ để cho người ta cảm thấy mát mẻ vào những ngày hạ chói chang. Song hôm nay, sự thoải mái đã thay bằng rét lạnh.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, một tiếng cười vang lên từ trước lối vào. Tiếng cười vọng đến đập vào những vách đá và phản lại, khiến người ta không thể biết đó là giọng của một người đàn ông hay đàn bà. Sự không rõ ràng khiến cái lạnh từ tâm khảm tỏa ra, xuyên thủng xương cốt của mỗi người trong họ.
Người đàn ông mạnh nhất của “Death Spreading Brigade” – Brain Unglaus. Kể từ khi anh bước ra ngoài và chiến đấu, những người lính đánh thuê đã cho rằng việc làm những chướng ngại vật thật vô nghĩa. Nhưng ý kiến đó ngay lập tức bị tiếng cười kinh khủng kia đập nát.
Không có ai có khả năng đánh bại được Brain. Họ đều tin như thế.
Sức mạnh của Brain nằm ở một đẳng cấp khác.
Kỹ năng của hắn điêu luyện đến nỗi ngay cả kỵ sĩ của đế quốc cũng không phải là đối thủ của hắn, thậm chí lũ quái vật mạnh mẽ cũng không có ngoại lệ. Hắn có thể dễ dàng giết một con Ogre chỉ với một đòn, đơn độc nhảy vào giữa đại quân Goblin và xay chúng như máy xay thịt. Nếu đoàn lính đánh thuê “Death Spreading Brigade” cùng hắn trực diện chiến đấu, chắc chắn tất cả bọn họ đều sẽ bị Brain chém đầu.
Vậy nên họ thống nhất rằng, Brain là kẻ mạnh nhất.
Nhưng nếu “kẻ mạnh nhất” cũng bị đánh bại, nó thể hiện cho điều gì đây?
Còn có thể cười vui vẻ khi đối chiến cùng Brain, nếu đó là sự thật, thì đáp án chỉ có một.
Ai cũng hiểu, nhưng không ai dám nói.
Việc duy nhất họ có thể làm là yên lặng nhìn lẫn nhau.
Những người tụ tập trong đại sảnh lặng lẽ nhìn chăm chú tới lối vào đại sảnh – lối vào của hang động.
Giữa lúc sự căng thẳng leo thang –
Âm thanh của một người nào đó đang chạy trốn truyền đến, càng lúc càng lớn dần.
Tiếng nuốt nước bọt ùng ục vang lên phá tan bầu không khí khẩn trương. Sự im lặng chi phối cả đại sảnh bị xua đi bởi những tiếng kêu của các mũi tên sẵn sàng lên dây.
Trong ánh mắt của mỗi người lính, một người đàn ông thở hổn hển đang chạy như điên tới lối vào. Nhưng sự kinh ngạc đã khiến họ không thể lên tên.
“Brain!”
Chỉ huy của nhóm lính đánh thuê – người lãnh đạo của họ hét lên. Không lâu sau đó, đại sảnh bùng lên những tiếng gầm thét vui sướng, và tiếng hoan hô người anh hùng đã đánh bại kẻ xâm lược.
Những người đàn ông đập vai với nhau, và reo hò ca ngợi chiến thắng của Brain.
Tên của Brain đã được nhắc đến không biết bao nhiêu lần.
Được bao bọc bởi những tiếng ca, Brain nắm vũ khí trong tay một cách yếu ớt và đứng sững tại lối vào đại sảnh với vẻ mặt trống rỗng.
Đôi mắt hắn đảo quanh gương mặt của những lính đánh thuê như đang tìm kiếm điều gì đó.
Cảm nhận thái độ khác thường của Brain, những tiếng hoan hô cũng từ từ lặng xuống.
Brain chạy nhanh về phía rào chắn.
“N..Này! Đợi một chút! Để chúng tôi mở nó ra đã.”
Không để ý tới thanh âm của đồng bạn, Brain dùng thân xác cứng rắn của mình lao qua rào chắn và tiếp tục chạy như thể không còn kiên nhẫn.
Hắn mở gấp cửa kho hàng rồi chạy vào trong, mặc kệ những lính đánh thuê khác ở lại với vẻ bối rối.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Hắn định làm gì trong đấy thế?”
“Ai biết? Mà hắn có gì đấy là lạ… hình như là… đang khóc… chuyện đấy thật vô lý, phải không?”
Đầu họ rướn lên soi mói về phía cánh cửa khép hờ, những người lính đánh thuê không hiểu nổi ý nghĩa của sự quái dị này.
Trong số đó có một người đàn ông với gương mặt nhăn lại – người thủ lĩnh. Chỉ có ông ta – không, còn có Brain, chỉ có hai người họ mới hiểu được chuyện gì đang diễn ra trong tình huống như thế này. Có điều, ông không đủ thời gian để xác định lại suy nghĩ của mình.
Một tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến và hình bóng của một kẻ xa lạ chậm rãi xuất hiện trước lối vào.
Sự ồn ào ngay lập tức ngừng lại khi hình dáng kia xuất hiện. Không ai trong số những người lính đánh thuê nhận ra hay có ấn tượng với kẻ này. Vậy nên, chuyện đó có nghĩa là –
- kẻ xâm nhập.
Điều này còn có một ý nghĩa khác, sự xuất hiện của Brain cũng là một ý nghĩa khác. Kẻ xâm nhập còn sống, có nghĩa là Brain đã thất bại và trốn chạy về đây.
Chỉ có duy nhất một kẻ xâm nhập, với tấm lưng đang còng xuống một cách dị thường.
Một cơ thể nhỏ nhắn, trông kẻ kia giống một cô bé hơn là một người trưởng thành. Hai cánh tay treo lủng lẳng rũ xuống hai bên cơ thể. Đầu cúi thấp.
Điều kì quái nhất là vị trí của đầu đến cổ, cùng tư thế của nó khiến họ cảm thấy cái cổ phải dài hơn gấp ba lần người bình thường.
Kẻ xâm nhập dường như không để ý tới mái tóc màu bạc sáng bóng bị kéo lê trên mặt đắt và chỉ chậm rãi bước vào đại sảnh. Lễ phục trên người cô bé có màu đen tuyền làm cả cơ thể cô như được bao phủ bởi bóng tối.
Không ai nói một lời nào.
Sự xuất hiện quỷ dị này đã khiến trái tim họ đông lại bởi sự ớn lạnh.
Đầu cô chậm rãi di chuyển. Hai đạo đỏ thẫm ẩn dưới mái tóc bạc sáng lên khi quan sát xung quanh rồi dần thu hẹp lại như một cây kim.
Mỗi người đều hiểu điều đó có ý gì – không đúng, là họ bị ép buộc phải hiểu.
Đối phương đang cười.
Thiếu nữ đáng sợ nhanh chóng ngẩng đầu và một gương mặt duyên dáng – một gương mặt cười xuất hiện. Nhưng điều dị thường đến từ bộ dạng của cô cùng sự xuất hiện làm người ta ghê tởm, khiến gương mặt thanh lịch này trông hệt như một tấm mặt nạ được điêu khắc bởi nghệ nhân hàng đầu.
“Chào mọi người. Ta tên là Shalltear Bloodfallen. Chỗ này là kết thúc rồi đúng không? Nên trò quỷ bắt người phải kết thúc nha?” (Trò quỷ bắt người tại Nhật giống với trò bịt mắt bắt dê ở VN).
Những lời nói mơ hồ phát ra từ miệng Shalltear. Mặc cho sự khó hiểu trên gương mặt của những người đối diện, Shalltear quay đầu nhìn lại một vòng xung quanh như thể đang tìm kiếm. Song gương mặt cô nhanh chóng nhíu lại với vẻ không hài lòng. Trong sự yên tĩnh của đại sảnh, thanh âm của thiếu nữ lại vang lên.
“Vẫn muốn chơi trốn tìm với người ta sao ~?”
Tiếng cười khoái trá ha hả vọng lên khắp nơi. Tựa hồ sự thú vị khiến Shalltear cúi đầu cười không ngừng, mái tóc bạc lại che đi trên gương mặt cô.
Sự khác thường khiến các lính đánh thuê hít sâu một hơi, và tiếng cười của Shalltear ngày càng lớn hơn.
“Aaahahahahaha!HAHAHAHAhahHA!!”
Khi đại sảnh ngập tràn trong âm thanh của tiếng cười, cô bé cũng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Gương mặt đó khiến lũ cướp cảm thấy như trái tim mình bị bóp nát và mọi mạch máu đều bị đóng băng.
Không còn nét đẹp nào trên gương mặt đó cả. Màu đỏ thẫm của tròng mắt tràn ra và nhuộm đỏ phần còn lại của đôi mắt. Mới đây thôi hàm răng cô còn trắng đều, nay đã được thay bằng những mảnh nanh sắc nhọn của cá mập và lĩa chỉa xung quanh giống như những mảnh vỡ cắm quanh một ống kim loại. Vành môi mềm mại ánh màu đỏ mê hồn nay mở rộng và nước bọt trong suốt liên tục nhiễu ra từ khóe môi.
“AHAHAHAHAHAHAHAH!HAHAHAHAHA!”
Shalltear nhe hàm răng dữ tợn của mình và cất lên những tiếng cười khó nghe, giống như tiếng chuông bị rỉ sét.
Âm thanh kinh khủng này khiến bầu không khí của đại sảnh vỡ òa.
Sự xuất hiện của cô, tiếng vang đáng sợ này, sự điên cuồng và sợ hãi..Tất cả đều dung hợp lại với nhau tạo thành một thứ hỗn loạn không thể diễn tả bằng lời.
– thiếu nữ?
– quái vật?
– yêu quái?
Cũng không phải.
Cô không phải là thứ gì trong số đó.
Hình dáng của Cô là tượng trưng cho sự sợ hãi được cụ thế hóa.
Mùi máu đậm đặc quấn quanh cơ thể cô đến nỗi dù đứng ở khoảng cách xa vẫn có thể ngửi thấy sự tanh tưởi của máu trong từng hơi thở. Nó như thể ngay cả không khí cũng bị nhuộm đỏ bởi máu.
“Uuwaaahhhhhhhh!”
Với một tiếng thét, một gã lính đánh thuê bị chấn động bởi cơn hoảng sợ đã kéo cờ nỏ của mình.
Mũi tên bay xuyên qua không khí và ghim sâu vào ngực của Shalltear khiến cơ thể cô hơi lắc lư.
“ – Phóng tên…!”
Nghe được âm thanh của người thủ lĩnh, những lính đáng thuê còn đang hoảng hốt trong nỗi sợ hãi nhanh chóng kéo nỏ.
Những mũi tên tạo thành một cơn mưa như trút không ngừng cắm vào thân thể của Shalltear.
Tổng cộng bốn mươi mũi tên được phát ra và có tới ba mươi mốt mũi trúng vào mục tiêu, tạo thành những vết thương sâu hoắm. Với khoảng cách gần như vậy, ngay cả giáp kim loại cũng sẽ bị đâm thủng, nên kết quả như vậy là đương nhiên.
Hơn nữa có tới bốn mũi tên trúng vào giữa đầu, với nhân loại, vết thương như vậy tuyệt đối là vết thương trí mệnh.
“Chúng ta hạ được nó …”
Có người thì thầm.
Đây là niềm hy vọng mà mỗi người tại đây đều ôm chặt. Mặc dù đối phương còn đứng, nhưng toàn thân đã bị biến thành một con nhím. Lấy tư duy bình thường để suy đoán, không ai có thể sống sót sau một màn như vậy. Nhưng không hiểu sao, mồi lửa của sự sợ hãi trong lòng họ vẫn đang tỏa khói mà chưa bị dập tắt.
Những lính đánh thuê được thúc giục bởi bản năng sinh tồn nhanh chóng lắp lại tên.
Lúc này – Shalltear động.
Tựa như một nhạc trưởng đang vẫy chiếc đũa chỉ huy dàn nhạc, cô trịnh trọng đem hai tay chậm rãi – nhấc lên.
Tất cả những mũi tên ghim sâu trong cơ thể cô từ từ được đẩy ra, rồi rơi rụng xuống đất. Không một giọt máu nào lưu lại trên đầu mũi tên.
Nó giống hệt như ban đầu, giống như chưa từng được sử dụng.
Shalltear bật cười, nụ cười như hoa hồng nở rộ hiện lên trên gương mặt kinh tởm không gì sánh bằng đó.
Nỗi sợ hãi tái diễn trong họ, tiếng la hét phát ra từ đám đông một lần nữa, và vô số mũi tên tiếp tục hướng đến Shalltear.
Chúng xuyên vào mắt, bắn nát cổ họng, đâm vào bụng, găm vào vai. Trong một cơn bão như vậy, đôi mắt của cô chỉ phảng phất vẻ hơi mất kiên nhẫn, giống như đây chỉ là một phiền toái nhỏ, một cơn mưa phùn thoáng qua.
“Bi I I I ế ế ế t tttt roõ õ õ õ õ la a a à vô ô ô ô ô ô ô ô í í chchchchch m à à à cò n kiê ê ên tr ì ì ì ì nhuuuuuuu ư vâ â â yyy!” (Biết rõ là vô ích mà còn kiên trì như vậy).
Cô bước lên một bước rồi – nhảy dựng lên trên.
Từ mặt đất đến trần phòng cao khoảng 5m, nhưng chỉ với một bước nhảy, cô dễ dàng chạm đến và hạ xuống sau lá chắn một cách ưu nhã. Thanh âm khi gót chân cô chấm đất hòa cùng với tiếng kêu của những mũi tên rơi xuống.
Cô quay đầu nhìn phía sau – một tên lính đánh thuê đang kéo nỏ.
Cô đạp thêm một bước và – ra quyền.
Một cú đấm được tung ra nhẹ nhàng như không sử dụng chút sức lực nào, cú đấm đơn giản đến nỗi như thể cô chỉ tùy tiện vung tay mình về phía trước. Nhưng tốc độ và sức phá hoại của nó lại nằm ở một tầm cỡ khác biệt.
Tên lính đánh thuê bị đánh trúng văng đi, lao về phía tấm chắn. Một tiếng nổ vang trời, và thân thể cùng tấm chắn được làm từ gỗ dày đều bị nghiền nát, vụn gỗ bắn ra khắp mọi nơi.
Những lính đánh thuê dừng việc nhét tên vào nỏ và chết lặng trước Shalltear.
Shalltear đưa ngón trỏ của mình lên. Cô cắm tay vào cục máu hình cầu trên đầu rồi rút ra một sợi tơ máu. Vệt máu nhanh chóng được vẽ thành những ký tự trước mắt cô. Tương tự như chữ Phạn và cổ ngữ (Rune) nó là một dạng ký tự ma thuật.
Quả cầu máu trên đầu cô là [BloodPool] (Huyết trì) - một kỹ năng thuộc class [Blood Drinker] (Người uống máu).
Bằng cách rút máu từ kẻ thù, nó tạo ra một quả cầu lưu trữ ma lực sức sống. Một trong những tác dụng của nó là giúp người sử dụng điều động ma lực bên ngoài để phát động những ma pháp cường hóa hệ đặc thù mà không phải tiêu hao ma lực của bản thân.
[Penetrate Magic: Implosion] (Ma pháp cường hóa hệ: Bùng nổ).
Dưới sự tác động của ma pháp cấp 10, ma pháp cao nhất trong các loại ma pháp, thân thể của mười người lính đánh thuê bắt đầu bành trướng từ bên trong.
Họ thậm chí không có cơ hội để la thét, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể liên tục bành trướng với sự khiếp sợ và khó hiểu. Trong nháy mắt, âm thanh thanh thúy vang lên – như một quả bóng bị bơm căng quá cỡ - thân thể họ bị nổ tung.
“Haha haah hah haha haahahahahahahahahahahahahahahaha! P h á oooo h o o o a –!”
Shalltear cười vui vẻ khi thấy những bông hoa máu nở rộ, cô liên tục vỗ hai tay vào nhau.
“Uwwwaahhhhhhhh!”
Một tiếng hét vang lên, một thanh gươm nhọn hoắt bay đến và đâm thẳng vào giữa ngực Shalltear, xuyên thủng trái tim cô. Đầu kiếm xoắn lại và quay tròn, như thể nó đang cố mở rộng vết thương.
Tiếp sau đó, một thanh đao chẻ nửa đầu cô cho tới khi nó bị kẹt lại ở mắt trái.
“Tấn công nào mọi người!”
Xen lẫn tiếng rít gào và gầm rống, ba gã lính đánh thuê cầm vũ khí trên tay bổ vào thân thể Shalltear.
Một lần nữa, rồi thêm một lần nữa, những thanh kiếm được vung lên rồi chém xuống liên tục không ngừng nghỉ. Nhưng Shalltear vẫn đứng im với sự bình tĩnh, mặc cho những vết chém, mặc cho thanh đao vẫn còn kẹt trên mắt cô.
Tiếng cười đáng sợ của cô khiến những người lính đánh thuê phát điên.
Họ buông kiếm khi đôi tay mệt nhoài. Họ gượng người đấm đá vào Shalltear với những tiếng kêu như than khóc. Cho dù hình thể giữa Shalltear và họ thật khác biệt, nhưng họ cảm giác như mình đang phải đối mặt với một tòa núi đá bất động.
Shalltear ngẹo đầu khi chăm chú nhìn những kẻ tấn công cô. Sau đó, như thể cô nghĩ ra một thứ gì đó vô cùng xấu xa, hai tay cô lại vỗ vào với nhau.
“HAHAHAHAHAhahahahahahHAHha!”
Cô thổi ra một hơi thở nóng bỏng, tựa như đang đẩy sạch không khí khỏi cơ thể. Mùi hôi thối của dạ dày và tanh tưởi của máu tỏa ra khiến những người xung quanh gần như muốn nôn.
Shalltear uể oải rút thanh đao khỏi đầu. Không cần phải nói, nó thậm chí còn không để lại một vết xước trên cô.
Cô vung thanh kiếm lên, nhưng đôi tay đột ngột ngưng lại. Lưỡi kiếm trong tay cô bắt đầu bị rỉ sét và chậm rãi vỡ vụn ra từng mảnh.
Một ý nghĩ xẹt qua tâm trí đói khát, Shalltear nhớ ra mình không thể dùng những thanh kiếm bình thường vì sự trừng phạt của lớp [Cursed Knight] – một trong số các class của cô.
Cảm thấy chán nản và thất vọng, cô ném chuôi kiếm còn lại sang một bên rồi tùy ý vung bàn tay nhỏ bé của mình.
Ba cái đầu lăn xuống sàn.
“Chạy…chạy mau! Nhanh lên! Rút lui!”
“Chạy! Chúng ta không thể đánh thắng được con quái vật này!”
Những tiếng thét đồng loạt phát ra, số lính đánh thuê còn lại bắt đầu bỏ chạy.
Một trong số họ, kẻ đã mất đi ý chí chiến đấu định quay đầu, nhưng hắn đông cứng khi nhận thấy một bàn tay lạnh giá chạm vào sau lưng. Tiếng nức nở, tiếng lóc chóc của một âm thanh tương tự như tiếng bóc vỏ một sinh vật giáp xác vọng lên, đầu hắn vỡ ra và từng phần não bị vung vẩy khắp bốn phía.
“Hahahahhaahha! Có ó chuyện gì với đầu hắn vậy nhỉ? Làm thế nà oooooooo! Thậ tttttttt đá á á á á á ng sơ ơ ơ ơ ợ mà à à à! Ahahahahaha! Chờ ờ ờ ờ ta với ớ nào nào! AHhahahahaha!”
Những tên lính đánh thuê đứng sững lại trước sự tò mò với thanh âm kích thích sau lưng, và đón chờ họ là cảnh tượng vô cùng ghê rợn này.
Giống như bước ra từ cơn ác mộng, cùng những tiếng cười kinh hãi liên tục phát ra, nữ hoàng của sự khát máu lao đến họ, tựa như ý định không để bất kỳ ai trốn thoát.
Một người lính đánh thuê trượt ngã khi vấp phải chính chân mình, hắn lăn đến trước mặt Shalltear, ngước lên cô với sự kính sợ, hắn quỳ xuống lạy lục:
“Đ..đừng giết tôi! Làm ơn! Tôi hứa sẽ không làm chuyện xấu nữa!”
Shalltear chăm chú nhìn đôi tay của hắn bắt lấy chân cô và liều mạng cầu xin tha thứ. Đôi môi lởm chởm những chiếc nanh sắc nhọn của cô lóe lên sự vui vẻ. Tên lính đánh thuê ngay lập tức nhận ra ý tứ của nụ cười và gương mặt nhợt nhạt của hắn chuyển thành trắng bệch.
“Bayyyy y y y yy nà ooooo!”
Cô nắm lấy người đàn ông – kẻ vẫn đang tuyệt vọng bám vào chân cô – nhắc hắn lên, rồi nhẹ nhàng quăng hắn lên trần nhà.
Không thể chống lại sức mạnh áp đảo, người lính đánh thuê đành buông tay. Hắn nhắm chặt mắt cảm nhận giây phút không trọng lực ngắn ngủi, rồi bị lực hấp dẫn kéo xuống, và cảm nhận nỗi đau đớn xuyên vào cánh tay khi hắn va chạm với nền đất.
“Ugghh!”
Sự đau đớn là bằng chứng cho hắn vẫn còn sống. Hắn nhẹ nhõm và cảm kích khi tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng khi hé mắt ra. Hắn nhận ra mình đã lầm.
Cánh tay gầy gò của Shalltear đã bắt lấy lính đánh thuê, vậy nên phần còn lại của cơ thể hắn mới không hoàn toàn rơi xuống đất.
Hắn vẫn chưa thoát khỏi nanh vuốt của con quái vật đáng sợ này.
Không, không chỉ có vậy, kề sát mặt hắn là một cái miệng to đỏ lòm như một chậu máu. Một mùi hôi thối mà hắn chưa bao giờ ngửi thấy, giống như một khối đông đặc từ máu đâm thẳng vào mũi hắn.
“Hhahahahaahha! Vuiiiiiiiiiiiiiii thâ â aa aa ật nhaaaaa! Ngươi nghĩ nghĩ iiiiiii ĩ mì ì ì nh sẽ ẽ ẽ chế ế t t t t đơn nnnnnn gi I I I ả n n n như vậy yyyyyyyyyyy sao?” (Vui thật nha! Ngươi nghĩ mình sẽ chết đơn giản như vậy sao?)
“Tha..tha mạng – “
“Khô ô nggg được cccc – bởi vì ì ì ng ng ng ười ta đã lâu khô ô ông được hút rồ ồ ồ iiiii!” (Không được, bởi vì người ta đã lâu không được hút rồi!)
Cô mở rộng miệng đến mang tai rồi ụp xuống đầu người trước mặt.
Không ai ở đây biết.
Đến từ DMMO có tên YGGDRASIL, con quái vật mang danh Tue Vampire luôn được coi là một sự tồn tại vô cùng đáng sợ.
Miệng lởm khởm những chiếc răng nhọn, dài quá cằm, kéo lên lỗ tai tạo thành một hình bán nguyệt. Con ngươi màu đỏ phát ra ánh huyết sắc. Tay chân như gỗ khô với đầu ngón tay được trang bị những móng vuốt dài hơn chục cm.
Tư thế lưng còng, hành động nhảy bổ vào mục tiêu mỗi lần tấn công và nuốt lấy đầu con mồi, lấy đó làm phương thức tấn công quen thuộc.
Chính là tư thế như thế này.
Vampire là sự kết hợp giữa con người và dơi hút máu, tạo thành một chủng tộc hỗn huyết. Càng là cấp cao Vampire, đặc biệt là Thủy tổ ( Origin Vampire) thì hình dáng lại càng giống quái vật.
Chỉ có những Vampire thuộc giống Vampire Bride - chủng của các ái thiếp Shalltear mới có hình dạng nguyên sơ xinh đẹp.
Còn Shalltear, với tư cách Chân Tổ, thì ngoại hình xinh đẹp của cô là nhờ có những kỹ năng đồ họa và mô hình 3D được sáng tạo giả của cô thiết kế ra mà thôi.
Bề ngoài bây giờ của Shalltear mới là hình dạng thật của cô – diện mạo của một Chân Tổ Vampire. Nói cách khác, bộ dạng lúc bình thường của cô chỉ là một lớp da ngụy trang.
Giống như giác mút của một món đồ chơi bằng cao su, hoặc nói là giống như một con cá mút đá, Shalltear bọc miệng mình quanh cổ người đàn ông.
Với cảm giác như bị vô số kim đâm sâu vào da thịt, người lính đánh thuê nghe được âm thanh thô lỗ của từng ngụm máu bị hút khỏi cơ thể.
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng của hắn, và hắn có thể cảm nhận sự sống của mình đang dần dần biến mất. Đó là thể nghiệm đáng sợ nhất mà hắn chưa từng được biết đến.
Mặc cho ý chí vùng vẫy còn sót lại, tay chân hắn vô lực trĩu xuống.
Tầm nhìn của hắn dần tối lại, và ý thức tan biến vào hư không.
Khi rút sạch máu khỏi cơ thể gã đàn ông, Shalltear ném cái xác khô quắt sang một bên như ném một thứ rác thải. Cô liếm vệt máu còn sót lại bên góc miệng bằng một cái lưỡi dài trơn bóng. Vẻ mặt cô tươi cười khi thấy những người lính đánh thuê đang chạy trốn trong cơn hoảng loạn.
“Còn ------------ -------------- nhiều ------- thức ----- ăn ---- nha--- “
Vô số tiếng la thét oán hận, những tiếng kêu thảm thiết, và những tiếng khóc than tuyệt vọng không ngừng vang lên, quanh quẩn khắp trong hang.
Shalltear nhe răng cười khi sự yên tĩnh quay trở lại.
Qủa cầu máu bằng nắm tay lơ lửng trên đầu cô hấp thu số máu còn sót lại và bắt đầu lớn lên.
“Thật …vui…!”
Nghe được tiếng kêu hân hoan của Shalltear, Vampire Bride – người đang chặn ở lối vào để ngăn con mồi chạy trốn – cúi đầu đáp:
“Được nhìn thấy ngài cao hứng là niềm vui của thuộc hạ thưa chủ nhân vĩ đại!”
“Món-------------------chính------------!”
Shalltear bay đến nơi Brain đã bước vào và biến mất, cô kéo cánh cửa với một lực mạnh mẽ, khiến cho các chốt bung ra và cửa bị văng khỏi bản lề.
Nắm đấm của cánh cửa lưu lại trên tay Shalltear.
Một căn phòng nhỏ hẹp, nhưng chất đầy bao tải và thùng gỗ.
Shalltear ngửi thấy một mùi gì đó ngoài ý liệu. Xen lẫn giữa mùi bùn đất, là hương vị mát mẻ và trong lành của gió, một mùi đến từ bên ngoài.
Hơi thở của con người đã không còn.
Tuy đánh mất chính mình vào trạng thái của [Blood Frenzy] (Cuồng Huyết), Shalltear vẫn luôn ghi nhớ sứ mệnh của mình.
“KUUUUUUUUUUUUUUUAAAAAAAAAAAAAA!”
Shalltear thét lên một tiếng trộn lẫn giữa thanh âm rống giận và rít gào. Cô đập vỡ những đồ vật cản đường và chạy tới nơi phát ra luồng gió.
Phía sau những cái thùng, cách chưa đầy một mét là một cái lỗ nhỏ. Mặc cho cát đá cản trở, không khí mát mẻ vẫn luồn qua khe hở để tràn vào phòng.
“Lối------------thoát-------------hiểm!”
Tên Vampire cấp thấp không nói dối, chỉ đơn giản là hắn không biết đến sự tồn tại của mật đạo này.
Ma pháp mê hoặc luôn có một điểm yếu, đó là khi đối tượng không biết về điều đó, nếu một người nói điều giả dối mà anh ta tin là thật, thì thông tin người đó nói ra cũng bị sai lầm theo.
Không như Mare, Shalltear không có kĩ năng để điều khiển đất đá. Nếu cô dùng sóng xung kích để mở rộng lỗ, cả cái hang sẽ sụp xuống.
Hắn đã chạy thoát.
Sự thật này khiến tâm trí bị nhuộm đỏ của Shalltear nhận ra rằng nhiệm vụ của cô vừa thất bại.
Sự giận dữ khiến gương mặt của Shalltear méo đi, tạo thành một biểu cảm dữ tợn.
Tại sao con trùng – thứ nhân loại hạ đẳng này lại không chịu ngoan ngoãn đi theo cô?
Shalltear Bloodfallen, Thủ vệ của Nazarick không thể nghĩ ra lý do để giải đáp cho câu hỏi này.
Cô sẵn lòng cho phép hắn dùng cuộc đời vô giá trị của mình để cống hiến cho sự nghiệp vĩ đại của Nazarick, đó là một sự quang vinh không gì sánh được.
Tại sao khuôn mặt của hắn lại sợ hãi? Tại sao hắn lại không chịu hiểu? Tại sao hắn lại bỏ chạy, né tránh lựa chọn mà chắc chắn sẽ làm cuộc đời của hắn hạnh phúc hơn?
Shalltear nghiến răng trước từng câu hỏi.
Lúc này Vampire Bride – người được bố trí canh chừng bên ngoài hang – tiến đến báo chuyện với cô:
“… Thưa Shalltear-sama!”
Cơn giận trong cô bùng nổ khi thấy thuộc hạ tự tiện rời khỏi vị trí mà chưa có mệnh lệnh. Tròng mắt của Shalltear bị nhuộm đỏ trong giây lát. Ý nghĩ giết chóc thôi thúc cô xuống tay giết ái thiếp của mình. Nhưng cô nhanh chóng kiềm chế lại lửa giận.
Phải có lý do gì đó mới khiến nàng ta mới trái lệnh.
“Nó iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!”
“Có một nhóm lớn đang hướng đến nơi này!”
“Huuuuuhh? Còn ------sót-----lại – vây cánh ------ sao? Thế thì ----------- chúng ----- ta --- phải đến------chào hỏi----thôi----! Ahahahahahahahah!.
Đại sảnh này vốn là nơi lớn nhất trong hang động, và bình thường nó được dùng như một hội trường và phòng ăn, nhưng giờ đây, nó đã trở thành một cứ điểm tạm thời.
Đây là nơi sâu nhất trong sào huyệt, với hai bên hành lang dài và hẹp nối với những căn phòng: phòng riêng, kho vũ khí và kho thực phẩm. Nếu kẻ địch có thể chiếm lấy căn phòng này, thì những nơi kia sẽ bị tàn phá mà không thể ngăn chặn.
Họ không còn đường lui nữa.
Vậy nên nếu có những cuộc tập kích đặc biệt như thế này, họ sẽ đóng quân tại đại sảnh và sử dụng nó như hàng phòng thủ cuối cùng.
Mặc dù được gọi là hàng phòng vệ nhưng họ không có đủ vật liệu để xây dựng nó một cách tử tế.
Họ đẩy ngã một vài cái bàn rồi chồng lên một ít thùng gỗ để tạo ra một lá chắn đơn giản. Tiếp đó, họ giăng những đoạn dây thừng cao tới nửa người tại lối vào để ngăn kẻ thù đột kích. Những kẻ lao tới sẽ bị vướng víu và trở thành mồi ngon cho họ.
Các thành viên nấp phía sau trận địa. Mai phục giữa trung tâm và hai bên cánh đều có những tay nỏ sẵn sàng đợi lệnh.
Với độ rộng của lối vào cùng kích thước của đại sảnh, họ tin chắc vào một ưu thế tuyệt đối. Đặc biệt là với sự phân tán của các tay nỏ, mặc cho kế hoạch của kẻ địch như thế nào, chúng cũng không thể thoát khỏi việc bị nhiều nơi công kích. Ngay cả khi một cánh bị lọt vào tầm chiến đấu thì thiệt hại cũng sẽ không quá nghiêm trọng.
Với nguyên tắc bổ sung lẫn nhau để phòng vệ, trận hình này của họ còn có tên gọi là CrossFire.
Dù trận hình khá đơn giản, nhưng tác dụng của nó lại vô cùng lớn. Nó có thể giúp họ chống lại những kẻ thù mạnh mẽ ngay cả khi chúng có số lượng đông đảo.
Nhưng trên gương mặt họ lại được lấp đầy bằng cảm xúc bất an.
Những âm thanh ma sát của giáp xích vang lên khi thân thể họ run rẩy và chấn động.
Nhiệt độ trong hang động tương đối thấp, đủ để cho người ta cảm thấy mát mẻ vào những ngày hạ chói chang. Song hôm nay, sự thoải mái đã thay bằng rét lạnh.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, một tiếng cười vang lên từ trước lối vào. Tiếng cười vọng đến đập vào những vách đá và phản lại, khiến người ta không thể biết đó là giọng của một người đàn ông hay đàn bà. Sự không rõ ràng khiến cái lạnh từ tâm khảm tỏa ra, xuyên thủng xương cốt của mỗi người trong họ.
Người đàn ông mạnh nhất của “Death Spreading Brigade” – Brain Unglaus. Kể từ khi anh bước ra ngoài và chiến đấu, những người lính đánh thuê đã cho rằng việc làm những chướng ngại vật thật vô nghĩa. Nhưng ý kiến đó ngay lập tức bị tiếng cười kinh khủng kia đập nát.
Không có ai có khả năng đánh bại được Brain. Họ đều tin như thế.
Sức mạnh của Brain nằm ở một đẳng cấp khác.
Kỹ năng của hắn điêu luyện đến nỗi ngay cả kỵ sĩ của đế quốc cũng không phải là đối thủ của hắn, thậm chí lũ quái vật mạnh mẽ cũng không có ngoại lệ. Hắn có thể dễ dàng giết một con Ogre chỉ với một đòn, đơn độc nhảy vào giữa đại quân Goblin và xay chúng như máy xay thịt. Nếu đoàn lính đánh thuê “Death Spreading Brigade” cùng hắn trực diện chiến đấu, chắc chắn tất cả bọn họ đều sẽ bị Brain chém đầu.
Vậy nên họ thống nhất rằng, Brain là kẻ mạnh nhất.
Nhưng nếu “kẻ mạnh nhất” cũng bị đánh bại, nó thể hiện cho điều gì đây?
Còn có thể cười vui vẻ khi đối chiến cùng Brain, nếu đó là sự thật, thì đáp án chỉ có một.
Ai cũng hiểu, nhưng không ai dám nói.
Việc duy nhất họ có thể làm là yên lặng nhìn lẫn nhau.
Những người tụ tập trong đại sảnh lặng lẽ nhìn chăm chú tới lối vào đại sảnh – lối vào của hang động.
Giữa lúc sự căng thẳng leo thang –
Âm thanh của một người nào đó đang chạy trốn truyền đến, càng lúc càng lớn dần.
Tiếng nuốt nước bọt ùng ục vang lên phá tan bầu không khí khẩn trương. Sự im lặng chi phối cả đại sảnh bị xua đi bởi những tiếng kêu của các mũi tên sẵn sàng lên dây.
Trong ánh mắt của mỗi người lính, một người đàn ông thở hổn hển đang chạy như điên tới lối vào. Nhưng sự kinh ngạc đã khiến họ không thể lên tên.
“Brain!”
Chỉ huy của nhóm lính đánh thuê – người lãnh đạo của họ hét lên. Không lâu sau đó, đại sảnh bùng lên những tiếng gầm thét vui sướng, và tiếng hoan hô người anh hùng đã đánh bại kẻ xâm lược.
Những người đàn ông đập vai với nhau, và reo hò ca ngợi chiến thắng của Brain.
Tên của Brain đã được nhắc đến không biết bao nhiêu lần.
Được bao bọc bởi những tiếng ca, Brain nắm vũ khí trong tay một cách yếu ớt và đứng sững tại lối vào đại sảnh với vẻ mặt trống rỗng.
Đôi mắt hắn đảo quanh gương mặt của những lính đánh thuê như đang tìm kiếm điều gì đó.
Cảm nhận thái độ khác thường của Brain, những tiếng hoan hô cũng từ từ lặng xuống.
Brain chạy nhanh về phía rào chắn.
“N..Này! Đợi một chút! Để chúng tôi mở nó ra đã.”
Không để ý tới thanh âm của đồng bạn, Brain dùng thân xác cứng rắn của mình lao qua rào chắn và tiếp tục chạy như thể không còn kiên nhẫn.
Hắn mở gấp cửa kho hàng rồi chạy vào trong, mặc kệ những lính đánh thuê khác ở lại với vẻ bối rối.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Hắn định làm gì trong đấy thế?”
“Ai biết? Mà hắn có gì đấy là lạ… hình như là… đang khóc… chuyện đấy thật vô lý, phải không?”
Đầu họ rướn lên soi mói về phía cánh cửa khép hờ, những người lính đánh thuê không hiểu nổi ý nghĩa của sự quái dị này.
Trong số đó có một người đàn ông với gương mặt nhăn lại – người thủ lĩnh. Chỉ có ông ta – không, còn có Brain, chỉ có hai người họ mới hiểu được chuyện gì đang diễn ra trong tình huống như thế này. Có điều, ông không đủ thời gian để xác định lại suy nghĩ của mình.
Một tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến và hình bóng của một kẻ xa lạ chậm rãi xuất hiện trước lối vào.
Sự ồn ào ngay lập tức ngừng lại khi hình dáng kia xuất hiện. Không ai trong số những người lính đánh thuê nhận ra hay có ấn tượng với kẻ này. Vậy nên, chuyện đó có nghĩa là –
- kẻ xâm nhập.
Điều này còn có một ý nghĩa khác, sự xuất hiện của Brain cũng là một ý nghĩa khác. Kẻ xâm nhập còn sống, có nghĩa là Brain đã thất bại và trốn chạy về đây.
Chỉ có duy nhất một kẻ xâm nhập, với tấm lưng đang còng xuống một cách dị thường.
Một cơ thể nhỏ nhắn, trông kẻ kia giống một cô bé hơn là một người trưởng thành. Hai cánh tay treo lủng lẳng rũ xuống hai bên cơ thể. Đầu cúi thấp.
Điều kì quái nhất là vị trí của đầu đến cổ, cùng tư thế của nó khiến họ cảm thấy cái cổ phải dài hơn gấp ba lần người bình thường.
Kẻ xâm nhập dường như không để ý tới mái tóc màu bạc sáng bóng bị kéo lê trên mặt đắt và chỉ chậm rãi bước vào đại sảnh. Lễ phục trên người cô bé có màu đen tuyền làm cả cơ thể cô như được bao phủ bởi bóng tối.
Không ai nói một lời nào.
Sự xuất hiện quỷ dị này đã khiến trái tim họ đông lại bởi sự ớn lạnh.
Đầu cô chậm rãi di chuyển. Hai đạo đỏ thẫm ẩn dưới mái tóc bạc sáng lên khi quan sát xung quanh rồi dần thu hẹp lại như một cây kim.
Mỗi người đều hiểu điều đó có ý gì – không đúng, là họ bị ép buộc phải hiểu.
Đối phương đang cười.
Thiếu nữ đáng sợ nhanh chóng ngẩng đầu và một gương mặt duyên dáng – một gương mặt cười xuất hiện. Nhưng điều dị thường đến từ bộ dạng của cô cùng sự xuất hiện làm người ta ghê tởm, khiến gương mặt thanh lịch này trông hệt như một tấm mặt nạ được điêu khắc bởi nghệ nhân hàng đầu.
“Chào mọi người. Ta tên là Shalltear Bloodfallen. Chỗ này là kết thúc rồi đúng không? Nên trò quỷ bắt người phải kết thúc nha?” (Trò quỷ bắt người tại Nhật giống với trò bịt mắt bắt dê ở VN).
Những lời nói mơ hồ phát ra từ miệng Shalltear. Mặc cho sự khó hiểu trên gương mặt của những người đối diện, Shalltear quay đầu nhìn lại một vòng xung quanh như thể đang tìm kiếm. Song gương mặt cô nhanh chóng nhíu lại với vẻ không hài lòng. Trong sự yên tĩnh của đại sảnh, thanh âm của thiếu nữ lại vang lên.
“Vẫn muốn chơi trốn tìm với người ta sao ~?”
Tiếng cười khoái trá ha hả vọng lên khắp nơi. Tựa hồ sự thú vị khiến Shalltear cúi đầu cười không ngừng, mái tóc bạc lại che đi trên gương mặt cô.
Sự khác thường khiến các lính đánh thuê hít sâu một hơi, và tiếng cười của Shalltear ngày càng lớn hơn.
“Aaahahahahaha!HAHAHAHAhahHA!!”
Khi đại sảnh ngập tràn trong âm thanh của tiếng cười, cô bé cũng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Gương mặt đó khiến lũ cướp cảm thấy như trái tim mình bị bóp nát và mọi mạch máu đều bị đóng băng.
Không còn nét đẹp nào trên gương mặt đó cả. Màu đỏ thẫm của tròng mắt tràn ra và nhuộm đỏ phần còn lại của đôi mắt. Mới đây thôi hàm răng cô còn trắng đều, nay đã được thay bằng những mảnh nanh sắc nhọn của cá mập và lĩa chỉa xung quanh giống như những mảnh vỡ cắm quanh một ống kim loại. Vành môi mềm mại ánh màu đỏ mê hồn nay mở rộng và nước bọt trong suốt liên tục nhiễu ra từ khóe môi.
“AHAHAHAHAHAHAHAH!HAHAHAHAHA!”
Shalltear nhe hàm răng dữ tợn của mình và cất lên những tiếng cười khó nghe, giống như tiếng chuông bị rỉ sét.
Âm thanh kinh khủng này khiến bầu không khí của đại sảnh vỡ òa.
Sự xuất hiện của cô, tiếng vang đáng sợ này, sự điên cuồng và sợ hãi..Tất cả đều dung hợp lại với nhau tạo thành một thứ hỗn loạn không thể diễn tả bằng lời.
– thiếu nữ?
– quái vật?
– yêu quái?
Cũng không phải.
Cô không phải là thứ gì trong số đó.
Hình dáng của Cô là tượng trưng cho sự sợ hãi được cụ thế hóa.
Mùi máu đậm đặc quấn quanh cơ thể cô đến nỗi dù đứng ở khoảng cách xa vẫn có thể ngửi thấy sự tanh tưởi của máu trong từng hơi thở. Nó như thể ngay cả không khí cũng bị nhuộm đỏ bởi máu.
“Uuwaaahhhhhhhh!”
Với một tiếng thét, một gã lính đánh thuê bị chấn động bởi cơn hoảng sợ đã kéo cờ nỏ của mình.
Mũi tên bay xuyên qua không khí và ghim sâu vào ngực của Shalltear khiến cơ thể cô hơi lắc lư.
“ – Phóng tên…!”
Nghe được âm thanh của người thủ lĩnh, những lính đáng thuê còn đang hoảng hốt trong nỗi sợ hãi nhanh chóng kéo nỏ.
Những mũi tên tạo thành một cơn mưa như trút không ngừng cắm vào thân thể của Shalltear.
Tổng cộng bốn mươi mũi tên được phát ra và có tới ba mươi mốt mũi trúng vào mục tiêu, tạo thành những vết thương sâu hoắm. Với khoảng cách gần như vậy, ngay cả giáp kim loại cũng sẽ bị đâm thủng, nên kết quả như vậy là đương nhiên.
Hơn nữa có tới bốn mũi tên trúng vào giữa đầu, với nhân loại, vết thương như vậy tuyệt đối là vết thương trí mệnh.
“Chúng ta hạ được nó …”
Có người thì thầm.
Đây là niềm hy vọng mà mỗi người tại đây đều ôm chặt. Mặc dù đối phương còn đứng, nhưng toàn thân đã bị biến thành một con nhím. Lấy tư duy bình thường để suy đoán, không ai có thể sống sót sau một màn như vậy. Nhưng không hiểu sao, mồi lửa của sự sợ hãi trong lòng họ vẫn đang tỏa khói mà chưa bị dập tắt.
Những lính đánh thuê được thúc giục bởi bản năng sinh tồn nhanh chóng lắp lại tên.
Lúc này – Shalltear động.
Tựa như một nhạc trưởng đang vẫy chiếc đũa chỉ huy dàn nhạc, cô trịnh trọng đem hai tay chậm rãi – nhấc lên.
Tất cả những mũi tên ghim sâu trong cơ thể cô từ từ được đẩy ra, rồi rơi rụng xuống đất. Không một giọt máu nào lưu lại trên đầu mũi tên.
Nó giống hệt như ban đầu, giống như chưa từng được sử dụng.
Shalltear bật cười, nụ cười như hoa hồng nở rộ hiện lên trên gương mặt kinh tởm không gì sánh bằng đó.
Nỗi sợ hãi tái diễn trong họ, tiếng la hét phát ra từ đám đông một lần nữa, và vô số mũi tên tiếp tục hướng đến Shalltear.
Chúng xuyên vào mắt, bắn nát cổ họng, đâm vào bụng, găm vào vai. Trong một cơn bão như vậy, đôi mắt của cô chỉ phảng phất vẻ hơi mất kiên nhẫn, giống như đây chỉ là một phiền toái nhỏ, một cơn mưa phùn thoáng qua.
“Bi I I I ế ế ế t tttt roõ õ õ õ õ la a a à vô ô ô ô ô ô ô ô í í chchchchch m à à à cò n kiê ê ên tr ì ì ì ì nhuuuuuuu ư vâ â â yyy!” (Biết rõ là vô ích mà còn kiên trì như vậy).
Cô bước lên một bước rồi – nhảy dựng lên trên.
Từ mặt đất đến trần phòng cao khoảng 5m, nhưng chỉ với một bước nhảy, cô dễ dàng chạm đến và hạ xuống sau lá chắn một cách ưu nhã. Thanh âm khi gót chân cô chấm đất hòa cùng với tiếng kêu của những mũi tên rơi xuống.
Cô quay đầu nhìn phía sau – một tên lính đánh thuê đang kéo nỏ.
Cô đạp thêm một bước và – ra quyền.
Một cú đấm được tung ra nhẹ nhàng như không sử dụng chút sức lực nào, cú đấm đơn giản đến nỗi như thể cô chỉ tùy tiện vung tay mình về phía trước. Nhưng tốc độ và sức phá hoại của nó lại nằm ở một tầm cỡ khác biệt.
Tên lính đánh thuê bị đánh trúng văng đi, lao về phía tấm chắn. Một tiếng nổ vang trời, và thân thể cùng tấm chắn được làm từ gỗ dày đều bị nghiền nát, vụn gỗ bắn ra khắp mọi nơi.
Những lính đánh thuê dừng việc nhét tên vào nỏ và chết lặng trước Shalltear.
Shalltear đưa ngón trỏ của mình lên. Cô cắm tay vào cục máu hình cầu trên đầu rồi rút ra một sợi tơ máu. Vệt máu nhanh chóng được vẽ thành những ký tự trước mắt cô. Tương tự như chữ Phạn và cổ ngữ (Rune) nó là một dạng ký tự ma thuật.
Quả cầu máu trên đầu cô là [BloodPool] (Huyết trì) - một kỹ năng thuộc class [Blood Drinker] (Người uống máu).
Bằng cách rút máu từ kẻ thù, nó tạo ra một quả cầu lưu trữ ma lực sức sống. Một trong những tác dụng của nó là giúp người sử dụng điều động ma lực bên ngoài để phát động những ma pháp cường hóa hệ đặc thù mà không phải tiêu hao ma lực của bản thân.
[Penetrate Magic: Implosion] (Ma pháp cường hóa hệ: Bùng nổ).
Dưới sự tác động của ma pháp cấp 10, ma pháp cao nhất trong các loại ma pháp, thân thể của mười người lính đánh thuê bắt đầu bành trướng từ bên trong.
Họ thậm chí không có cơ hội để la thét, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể liên tục bành trướng với sự khiếp sợ và khó hiểu. Trong nháy mắt, âm thanh thanh thúy vang lên – như một quả bóng bị bơm căng quá cỡ - thân thể họ bị nổ tung.
“Haha haah hah haha haahahahahahahahahahahahahahahaha! P h á oooo h o o o a –!”
Shalltear cười vui vẻ khi thấy những bông hoa máu nở rộ, cô liên tục vỗ hai tay vào nhau.
“Uwwwaahhhhhhhh!”
Một tiếng hét vang lên, một thanh gươm nhọn hoắt bay đến và đâm thẳng vào giữa ngực Shalltear, xuyên thủng trái tim cô. Đầu kiếm xoắn lại và quay tròn, như thể nó đang cố mở rộng vết thương.
Tiếp sau đó, một thanh đao chẻ nửa đầu cô cho tới khi nó bị kẹt lại ở mắt trái.
“Tấn công nào mọi người!”
Xen lẫn tiếng rít gào và gầm rống, ba gã lính đánh thuê cầm vũ khí trên tay bổ vào thân thể Shalltear.
Một lần nữa, rồi thêm một lần nữa, những thanh kiếm được vung lên rồi chém xuống liên tục không ngừng nghỉ. Nhưng Shalltear vẫn đứng im với sự bình tĩnh, mặc cho những vết chém, mặc cho thanh đao vẫn còn kẹt trên mắt cô.
Tiếng cười đáng sợ của cô khiến những người lính đánh thuê phát điên.
Họ buông kiếm khi đôi tay mệt nhoài. Họ gượng người đấm đá vào Shalltear với những tiếng kêu như than khóc. Cho dù hình thể giữa Shalltear và họ thật khác biệt, nhưng họ cảm giác như mình đang phải đối mặt với một tòa núi đá bất động.
Shalltear ngẹo đầu khi chăm chú nhìn những kẻ tấn công cô. Sau đó, như thể cô nghĩ ra một thứ gì đó vô cùng xấu xa, hai tay cô lại vỗ vào với nhau.
“HAHAHAHAHAhahahahahahHAHha!”
Cô thổi ra một hơi thở nóng bỏng, tựa như đang đẩy sạch không khí khỏi cơ thể. Mùi hôi thối của dạ dày và tanh tưởi của máu tỏa ra khiến những người xung quanh gần như muốn nôn.
Shalltear uể oải rút thanh đao khỏi đầu. Không cần phải nói, nó thậm chí còn không để lại một vết xước trên cô.
Cô vung thanh kiếm lên, nhưng đôi tay đột ngột ngưng lại. Lưỡi kiếm trong tay cô bắt đầu bị rỉ sét và chậm rãi vỡ vụn ra từng mảnh.
Một ý nghĩ xẹt qua tâm trí đói khát, Shalltear nhớ ra mình không thể dùng những thanh kiếm bình thường vì sự trừng phạt của lớp [Cursed Knight] – một trong số các class của cô.
Cảm thấy chán nản và thất vọng, cô ném chuôi kiếm còn lại sang một bên rồi tùy ý vung bàn tay nhỏ bé của mình.
Ba cái đầu lăn xuống sàn.
“Chạy…chạy mau! Nhanh lên! Rút lui!”
“Chạy! Chúng ta không thể đánh thắng được con quái vật này!”
Những tiếng thét đồng loạt phát ra, số lính đánh thuê còn lại bắt đầu bỏ chạy.
Một trong số họ, kẻ đã mất đi ý chí chiến đấu định quay đầu, nhưng hắn đông cứng khi nhận thấy một bàn tay lạnh giá chạm vào sau lưng. Tiếng nức nở, tiếng lóc chóc của một âm thanh tương tự như tiếng bóc vỏ một sinh vật giáp xác vọng lên, đầu hắn vỡ ra và từng phần não bị vung vẩy khắp bốn phía.
“Hahahahhaahha! Có ó chuyện gì với đầu hắn vậy nhỉ? Làm thế nà oooooooo! Thậ tttttttt đá á á á á á ng sơ ơ ơ ơ ợ mà à à à! Ahahahahaha! Chờ ờ ờ ờ ta với ớ nào nào! AHhahahahaha!”
Những tên lính đánh thuê đứng sững lại trước sự tò mò với thanh âm kích thích sau lưng, và đón chờ họ là cảnh tượng vô cùng ghê rợn này.
Giống như bước ra từ cơn ác mộng, cùng những tiếng cười kinh hãi liên tục phát ra, nữ hoàng của sự khát máu lao đến họ, tựa như ý định không để bất kỳ ai trốn thoát.
Một người lính đánh thuê trượt ngã khi vấp phải chính chân mình, hắn lăn đến trước mặt Shalltear, ngước lên cô với sự kính sợ, hắn quỳ xuống lạy lục:
“Đ..đừng giết tôi! Làm ơn! Tôi hứa sẽ không làm chuyện xấu nữa!”
Shalltear chăm chú nhìn đôi tay của hắn bắt lấy chân cô và liều mạng cầu xin tha thứ. Đôi môi lởm chởm những chiếc nanh sắc nhọn của cô lóe lên sự vui vẻ. Tên lính đánh thuê ngay lập tức nhận ra ý tứ của nụ cười và gương mặt nhợt nhạt của hắn chuyển thành trắng bệch.
“Bayyyy y y y yy nà ooooo!”
Cô nắm lấy người đàn ông – kẻ vẫn đang tuyệt vọng bám vào chân cô – nhắc hắn lên, rồi nhẹ nhàng quăng hắn lên trần nhà.
Không thể chống lại sức mạnh áp đảo, người lính đánh thuê đành buông tay. Hắn nhắm chặt mắt cảm nhận giây phút không trọng lực ngắn ngủi, rồi bị lực hấp dẫn kéo xuống, và cảm nhận nỗi đau đớn xuyên vào cánh tay khi hắn va chạm với nền đất.
“Ugghh!”
Sự đau đớn là bằng chứng cho hắn vẫn còn sống. Hắn nhẹ nhõm và cảm kích khi tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng khi hé mắt ra. Hắn nhận ra mình đã lầm.
Cánh tay gầy gò của Shalltear đã bắt lấy lính đánh thuê, vậy nên phần còn lại của cơ thể hắn mới không hoàn toàn rơi xuống đất.
Hắn vẫn chưa thoát khỏi nanh vuốt của con quái vật đáng sợ này.
Không, không chỉ có vậy, kề sát mặt hắn là một cái miệng to đỏ lòm như một chậu máu. Một mùi hôi thối mà hắn chưa bao giờ ngửi thấy, giống như một khối đông đặc từ máu đâm thẳng vào mũi hắn.
“Hhahahahaahha! Vuiiiiiiiiiiiiiii thâ â aa aa ật nhaaaaa! Ngươi nghĩ nghĩ iiiiiii ĩ mì ì ì nh sẽ ẽ ẽ chế ế t t t t đơn nnnnnn gi I I I ả n n n như vậy yyyyyyyyyyy sao?” (Vui thật nha! Ngươi nghĩ mình sẽ chết đơn giản như vậy sao?)
“Tha..tha mạng – “
“Khô ô nggg được cccc – bởi vì ì ì ng ng ng ười ta đã lâu khô ô ông được hút rồ ồ ồ iiiii!” (Không được, bởi vì người ta đã lâu không được hút rồi!)
Cô mở rộng miệng đến mang tai rồi ụp xuống đầu người trước mặt.
Không ai ở đây biết.
Đến từ DMMO có tên YGGDRASIL, con quái vật mang danh Tue Vampire luôn được coi là một sự tồn tại vô cùng đáng sợ.
Miệng lởm khởm những chiếc răng nhọn, dài quá cằm, kéo lên lỗ tai tạo thành một hình bán nguyệt. Con ngươi màu đỏ phát ra ánh huyết sắc. Tay chân như gỗ khô với đầu ngón tay được trang bị những móng vuốt dài hơn chục cm.
Tư thế lưng còng, hành động nhảy bổ vào mục tiêu mỗi lần tấn công và nuốt lấy đầu con mồi, lấy đó làm phương thức tấn công quen thuộc.
Chính là tư thế như thế này.
Vampire là sự kết hợp giữa con người và dơi hút máu, tạo thành một chủng tộc hỗn huyết. Càng là cấp cao Vampire, đặc biệt là Thủy tổ ( Origin Vampire) thì hình dáng lại càng giống quái vật.
Chỉ có những Vampire thuộc giống Vampire Bride - chủng của các ái thiếp Shalltear mới có hình dạng nguyên sơ xinh đẹp.
Còn Shalltear, với tư cách Chân Tổ, thì ngoại hình xinh đẹp của cô là nhờ có những kỹ năng đồ họa và mô hình 3D được sáng tạo giả của cô thiết kế ra mà thôi.
Bề ngoài bây giờ của Shalltear mới là hình dạng thật của cô – diện mạo của một Chân Tổ Vampire. Nói cách khác, bộ dạng lúc bình thường của cô chỉ là một lớp da ngụy trang.
Giống như giác mút của một món đồ chơi bằng cao su, hoặc nói là giống như một con cá mút đá, Shalltear bọc miệng mình quanh cổ người đàn ông.
Với cảm giác như bị vô số kim đâm sâu vào da thịt, người lính đánh thuê nghe được âm thanh thô lỗ của từng ngụm máu bị hút khỏi cơ thể.
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng của hắn, và hắn có thể cảm nhận sự sống của mình đang dần dần biến mất. Đó là thể nghiệm đáng sợ nhất mà hắn chưa từng được biết đến.
Mặc cho ý chí vùng vẫy còn sót lại, tay chân hắn vô lực trĩu xuống.
Tầm nhìn của hắn dần tối lại, và ý thức tan biến vào hư không.
Khi rút sạch máu khỏi cơ thể gã đàn ông, Shalltear ném cái xác khô quắt sang một bên như ném một thứ rác thải. Cô liếm vệt máu còn sót lại bên góc miệng bằng một cái lưỡi dài trơn bóng. Vẻ mặt cô tươi cười khi thấy những người lính đánh thuê đang chạy trốn trong cơn hoảng loạn.
“Còn ------------ -------------- nhiều ------- thức ----- ăn ---- nha--- “
Vô số tiếng la thét oán hận, những tiếng kêu thảm thiết, và những tiếng khóc than tuyệt vọng không ngừng vang lên, quanh quẩn khắp trong hang.
Shalltear nhe răng cười khi sự yên tĩnh quay trở lại.
Qủa cầu máu bằng nắm tay lơ lửng trên đầu cô hấp thu số máu còn sót lại và bắt đầu lớn lên.
“Thật …vui…!”
Nghe được tiếng kêu hân hoan của Shalltear, Vampire Bride – người đang chặn ở lối vào để ngăn con mồi chạy trốn – cúi đầu đáp:
“Được nhìn thấy ngài cao hứng là niềm vui của thuộc hạ thưa chủ nhân vĩ đại!”
“Món-------------------chính------------!”
Shalltear bay đến nơi Brain đã bước vào và biến mất, cô kéo cánh cửa với một lực mạnh mẽ, khiến cho các chốt bung ra và cửa bị văng khỏi bản lề.
Nắm đấm của cánh cửa lưu lại trên tay Shalltear.
Một căn phòng nhỏ hẹp, nhưng chất đầy bao tải và thùng gỗ.
Shalltear ngửi thấy một mùi gì đó ngoài ý liệu. Xen lẫn giữa mùi bùn đất, là hương vị mát mẻ và trong lành của gió, một mùi đến từ bên ngoài.
Hơi thở của con người đã không còn.
Tuy đánh mất chính mình vào trạng thái của [Blood Frenzy] (Cuồng Huyết), Shalltear vẫn luôn ghi nhớ sứ mệnh của mình.
“KUUUUUUUUUUUUUUUAAAAAAAAAAAAAA!”
Shalltear thét lên một tiếng trộn lẫn giữa thanh âm rống giận và rít gào. Cô đập vỡ những đồ vật cản đường và chạy tới nơi phát ra luồng gió.
Phía sau những cái thùng, cách chưa đầy một mét là một cái lỗ nhỏ. Mặc cho cát đá cản trở, không khí mát mẻ vẫn luồn qua khe hở để tràn vào phòng.
“Lối------------thoát-------------hiểm!”
Tên Vampire cấp thấp không nói dối, chỉ đơn giản là hắn không biết đến sự tồn tại của mật đạo này.
Ma pháp mê hoặc luôn có một điểm yếu, đó là khi đối tượng không biết về điều đó, nếu một người nói điều giả dối mà anh ta tin là thật, thì thông tin người đó nói ra cũng bị sai lầm theo.
Không như Mare, Shalltear không có kĩ năng để điều khiển đất đá. Nếu cô dùng sóng xung kích để mở rộng lỗ, cả cái hang sẽ sụp xuống.
Hắn đã chạy thoát.
Sự thật này khiến tâm trí bị nhuộm đỏ của Shalltear nhận ra rằng nhiệm vụ của cô vừa thất bại.
Sự giận dữ khiến gương mặt của Shalltear méo đi, tạo thành một biểu cảm dữ tợn.
Tại sao con trùng – thứ nhân loại hạ đẳng này lại không chịu ngoan ngoãn đi theo cô?
Shalltear Bloodfallen, Thủ vệ của Nazarick không thể nghĩ ra lý do để giải đáp cho câu hỏi này.
Cô sẵn lòng cho phép hắn dùng cuộc đời vô giá trị của mình để cống hiến cho sự nghiệp vĩ đại của Nazarick, đó là một sự quang vinh không gì sánh được.
Tại sao khuôn mặt của hắn lại sợ hãi? Tại sao hắn lại không chịu hiểu? Tại sao hắn lại bỏ chạy, né tránh lựa chọn mà chắc chắn sẽ làm cuộc đời của hắn hạnh phúc hơn?
Shalltear nghiến răng trước từng câu hỏi.
Lúc này Vampire Bride – người được bố trí canh chừng bên ngoài hang – tiến đến báo chuyện với cô:
“… Thưa Shalltear-sama!”
Cơn giận trong cô bùng nổ khi thấy thuộc hạ tự tiện rời khỏi vị trí mà chưa có mệnh lệnh. Tròng mắt của Shalltear bị nhuộm đỏ trong giây lát. Ý nghĩ giết chóc thôi thúc cô xuống tay giết ái thiếp của mình. Nhưng cô nhanh chóng kiềm chế lại lửa giận.
Phải có lý do gì đó mới khiến nàng ta mới trái lệnh.
“Nó iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!”
“Có một nhóm lớn đang hướng đến nơi này!”
“Huuuuuhh? Còn ------sót-----lại – vây cánh ------ sao? Thế thì ----------- chúng ----- ta --- phải đến------chào hỏi----thôi----! Ahahahahahahahah!.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.