Quyển 11 - Chương 4: Chuẩn bị cho chuyến đi đến một vùng đất xa lạ 3
Maruyama Kugane
20/03/2017
Ainz dùng [Gate] đi đến làng Lizardman.
Đi theo bảo vệ anh là một Hazos. Trong năm Hazos có một tên có một miếng vải đỏ buộc vào bên tay phải.
Đó không phải là một kiểu mê hoặc, mà chỉ là dấu hiệu cho thấy hắn là thủ lĩnh của cả bọn.
Ban đầu, anh chỉ nghĩ làm thế sẽ dễ dàng quản lí bọn chúng hơn. Tuy nhiên, kẻ được chọn ra làm thủ lĩnh đã rất vui khi được lựa chọn, và Ainz có thể nói rằng hắn ta đang mỉm cười phía sau lớp mặt nạ.
Thẳng thắn mà nói, Ainz cảm thấy hơi tội lỗi một chút. Sau cùng thì anh chỉ đưa ra một miếng vải đỏ.
Ainz đã nhìn thấy bức tượng của chính mình, đang được bảo vệ bởi những nô lệ của anh.
Ainz đã từng đến đây nhiều lần, vì nó là một địa điểm dịch chuyển được bố trí sẵn. Tuy nhiên, nó làm anh khá xấu hổ.
Có rất nhiều bức tượng danh nhân lịch sử trong thế giới của Suzuki Satoru, tuy nhiên, mọi người đều sẽ cảm thấy xấu hổ khi mình được dựng tượng trong khi vẫn đang sống sờ sờ.
Điều thực sự khiến anh buồn phiền là phần xương mặt hơi khác với bản thân anh. Có vẻ họ cố gắng làm anh đẹp hơn.
Xương gò má thế này trông đẹp trai hơn à? Mình chả hiểu gì cả. Thẩm mĩ ở nơi này là thế vẹo nào vậy?
Khi Ainz đang tự hỏi về vấn đề này, anh quay lại và thấy Cocytus và đám Lizardman của ông ta quỳ trước mặt mình.
Anh đã rơi vào hoàn cảnh này nhiều lần, và khá có kinh nghiệm trong vai trò của một kẻ thống trị. Tuy nhiên, nhân viên Suzuki Satoru lại không hề hài lòng. Nhưng mà anh hiểu rằng đó là biểu hiện cho lòng trung thành của họ, nên anh không bảo họ dừng lại.
“Ngẩng đâu lên!”
Sau khi được cho phép- bằng một mệnh lệnh đầy cảm xúc lẫn lộn, đám Lizardman ngẩn đầu lên, như thể sự sống trở lại với họ.
“Cảm. Ơn. Vì. Ngài. Đã. Tới. Ainz-Sama.”
Ainz vẫy tay với Cocytus vẫn đang quỳ trên mặt đất ra hiệu cho ông đứng lên.
“Umu. Cảm ơn ngươi vì đã làm việc chăm chỉ. Ta đã nhận được báo cáo về ngôi làng. Mặc dù chỉ liếc qua, nhưng ta không thấy bất kì vấn đề nào, rất tốt. Thành tích của ngươi ở nơi này rất đáng khen.”
“Cảm. Ơn. Ngài. Rất. Nhiều! Tất. Cả. Đều. Được. Hoàn. Thành. Dưới. Vinh. Quang. Của. Ainz-sama.”
Ta không làm gì cả, Ainz muốn nói như vậy. Thay vào đó, anh nghiêm túc chấp nhận câu khen ngợi của Cocytus. Bởi vì, nếu anh nói điều gì khác, nó sẽ tổ lái thành một chuỗi lặp vô hạn “không”, “Không không”, “Không không không”.v.v. Ainz khá chắc chắn về điều đó.
“…Tuy nhiên, những kết quả xuất sắc của ngươi vẫn đáng được khen thưởng.”
Nghĩ lại thì, Albedo và Mare đều đã được nhận một nhẫn Ainz Ooal Gown, Aura thì nhận được một chiếc đồng hồ có giọng nói của Bukubukuchagama, Shalltear thì được sở hữu tuyển tập truyện quái vật của Peroroncino, và Demigure- anh đã ban cho hắn bức tượng ma quỷ do Urbelt làm.
Món quà dành cho Cocytus đó là cuộc sống của những Lizardman này, nhưng có lẽ đã đến lúc ban phần thưởng khác.
“Có lẽ ngươi sẽ nói không cần, nhưng có công phải được thưởng, có tội phải chịu phạt, đó là chuyện rất bình thường… Hãy nói ta nghe, Cocytus, ngươi muốn gì?”
“Không. Thưa. Ainz-sama. Thần. Không. Muốn. Phần. Thưởng. Nào. Khác. Ngoài. Việc. Được. Phục. Vụ. Cho. Ngài.”
Khi mà yêu cầu của Solution về “đám người vô tội” đã khá là đau đầu, thì loại yêu cầu giống như của Cocytus cũng rơi vào loại khó nhai.
Một thành viên trong Guild của anh đã từng phàn nàn về loại phụ nữ gây khó chịu, loại mà sẽ nói “Đâu cũng được” khi bạn hỏi “Em muốn đi chỗ nào?” và sau đó nói tiếp “Chúng ta nên đi du lịch Ý”. Hiện Ainz đang cảm thấy đúng như vậy. Sẽ dễ dàng hơn gấp trăm lần nếu người ta nói rõ là họ muốn cái gì.
“Cocytus, thiếu ham muốn đôi khi còn mang lại nhiều rắc rối hơn cả sự tham lam. Giờ ta ra lệnh cho ngươi- trong thời gian một tuần, phải nói ra ngươi muốn gì, giới hạn đối tượng vật chất. Hiểu chứ?”
Một cái nhìn đau khổ xuất hiện trên khuôn mặt Cocytus. Ainz không thèm quan tâm đến nó.
“Ngươi hiểu chưa?” Anh lặp lại.
“Nếu. Đó. Là. Điều. Ainz-sama. Muốn.”
“Umu. Đó là mong muốn của ta. Được rồi. Cocytus, đã tới lúc nói lí do ta đi tới ngôi làng này. Ta muốn gặp Zenberu.”
“Đã. Hiểu! Thần. Sẽ. Mang. Cậu. Ta. Tới. Cho. Ngài. Mời. Đi. Lối. Này. Ainz-sama.”
Cocytus hơi dịch chuyển về phía sau và đứng bên cạnh Ainz, hướng tới đám Lizardman đang quỳ.
“Zenberu. Trả. Lời. Câu. Hỏi. Của. Ainz-sama. Cậu. Được. Phép. Đi. Tới. Trước. Mặt. Ngài.”
Zenberu ngẩng đầu lên kèm theo một từ “Vâng”, nhưng cũng mang theo một chút bối rối.
“Tiếp đó, ta sẽ đi tới một nơi. Ta muốn tới Vương quốc Dwarven. Vì vậy, ta muốn ngươi làm người dẫn đường cho ta. Ngươi có thể không?”
Vẻ mặt Lizardman giống như đang nheo mắt lại.
Anh không hiểu biểu hiện trên khuôn mặt của Lizardman kia, và anh cũng không thể hỏi thẳng ra biểu hiện đó là gì, nhưng có vẻ như không phải là biểu hiện tốt.
“Rất xin lỗi, thưa bệ hạ, nhưng thần có thể hỏi ý định của Ngài khi tới Vương quốc Dwarven được không ạ?”
Khi câu nói vừa dứt, một tiếng crack của xương hàm vang lên từ phía sau Ainz.
“…Zenberu. Tìm. Hiểu. Ý. Nghĩa. Phía. Sau. Quyết. Định. Của. Ainz-sama. Là. Một. Sự. Bất. Kính… Điều. Duy. Nhất. Cậu. Cần. Làm. Là. Trả. Lời. Câu. Hỏi. Một. Cách. Trung. Thực.”
Giọng nói của Cocytus vẫn vậy, nhưng bên trong đó, người ta vẫn nghe thấy một sự không hài lòng.
Ainz muốn tránh xa giọng nói không hài lòng từ phía sau anh.
Tuy nhiên, trong khi Ainz cảm thấy như thế dù không phải mục tiêu Cocytus nhằm vào, Zenberu vẫn im lặng. Anh ta quan sát phản ứng của Ainz bằng ánh mắt kiên định.
Một sự im lặng đáng sợ bao phủ toàn bộ, và nọ bị phá vỡ bởi những âm thanh đe dọa từ Cocytus. Không có nhiều thời gian để lãng phí, Ainz nghĩ trong khi nhận ra Cocytus đang chuẩn bị ra tay. Nếu anh không làm gì thì một tình huống không mong muốn sẽ xảy ra.
“Không sao, Cocytus. Zenberu không hề có ý vô lễ với ta.”
“Nhưng. Ainz-sama…”
“Sẽ ổn thôi. Tiếp đó, ta sẽ ban cho ngươi một chút thương hại, Zenberu. Điều gì đã khiến suy nghĩ của ngươi lệch lạc như bây giờ vậy?”
Phản ứng của Zenberu là hoàn toàn tự nhiên nếu xét đến những chuyện anh đã làm với ngôi làng này. Tuy nhiên, Ainz không phơi bày những suy nghĩ đó hiện lên trên khuôn mặt mình. Nếu Ainz muốn thế, thì không ai có thể phàn nàn về những hành động của đám người hầu trong Nazarick được. Nếu biểu hiện thái độ này trước mặt cấp dưới thì sẽ khiến họ nghi ngờ bản thân và ảnh hưởng đến những hoạt động của họ trong tương lai.
“Zenberu, ta không hề có ý muốn làm tổn thương Người lùn. Ta đến đó, chỉ bởi vì muốn thiết lập mối quan hệ thân thiện với Người lùn mà thôi.”
“Thật vậy sao?”
“Ngươi-”
Ainz quay sang Cocytus.
“Cocytus, lòng trung thành của ngươi khiến ta rất vui. Nhưng ta đã nói là không sao cả. Đừng để ý những gì Zenberu và quên chúng đi.”
“Vâng!”
Đây có phải là như họ hay nói “Hãy nói thật những suy nghĩ trong lòng ra” không? Nếu cấp trên yêu cầu bạn “Nói thật những suy nghĩ trong lòng” thì chắc chắn đó là một cái bẫy.
Ainz quay về phía Zenberu.
“Đúng là như vậy đấy, Zenberu. Ta có thể dùng tên của ta để thề nếu cần thiết. Ta muốn thiết lập một mối quan hệ thân thiết với người lùn. Tuy nhiên, vẫn có khả năng dùng đến vũ lực, tùy thuộc vào phản ứng của họ. Ngươi có thể hiểu được chuyện này có thể không thể tránh khỏi đúng không?”
“Đó là tự nhiên. Chuyện bình thường mà. Trong thế giới này, kẻ mạnh làm vua. Dù vậy, nói thế nào đây… thần không muốn lấy oán trả ơn.”
Zenberu ngừng lại, chậm rãi hít một hơi. Ainz nhớ lại một chiến binh luôn hít thở như thế khi chuẩn bị tấn công.
“Ngoài ra, nếu ngài phát động một cuộc tấn công sau khi thần đưa ngài tới đó, rất xin lỗi, nhưng thần sẽ chiến đấu chống lại ngài.”
Một tiếng loạt xoạt khe khẽ ở phía sau, và Ainz nói “Không sao!” với Cocytus.
Ngay cả khi không quay đầu lại, anh vẫn biết đó là Cocytus đang nắm chặt vũ khi của ông ta.
Ta phải làm gì với anh đây, Ainz nghĩ khi nhìn vẻ kiêu ngạo của Zenberu. Có vẻ như việc thường xuyên huấn luyện đã có tác dụng, cơ thể Zenberu vì căng thẳng mà trở nên cứng ngắc.
“Chà, nếu chuyện đó xảy ra, ta chỉ đơn giản là tiêu diệt ngươi mà thôi. Ta không quan tâm lắm… Nhưng khá là dũng cảm đấy. Ngươi có từng nghĩ sự phản bội của mình cũng là dấu chấm hết cho làng Lizardman này không?”
“…Thần tin tưởng ngài sẽ không làm điều đó, đúng không thưa Bệ hạ?”
Khi Zenberu nhìn chằm chằm vào anh, Ainz đỡ cằm bằng ngón cái và ngón trỏ. Sau đó, anh tuyên bố.
“Có vẻ như ngươi hơi nhầm lẫn thì phải. Ta đang cân nhắc đến lợi ích và trách nhiệm. Tuy không đến mức vì một sự phản bội mà hủy diệt một tập thể, nhưng nếu trong tương lai, ta cảm thấy có sự phản bội và nó mang lại nhiều phiền phức hơn lợi ích, ta có nên tiêu diệt toàn bộ không? Hay ngươi cho rằng ta là một kẻ có suy nghĩ và tình cảm của nhân loại?”
Biểu cảm của Zenberu thay đổi.
Tuy nhiên, Ainz không biết nó thay đổi thành cái gì.
Tuy bản thân là một Undead nói điều này hơi lạ, nhưng anh cảm thấy Lizardman cũng khá là giảo hoạt.
Không cần thiết phải hiểu được biểu cảm của các chủng tộc khác. Nói cho cùng, anh là một Undead với những kỉ niệm và kinh nghiệm của con người mang tên Suzuki Satoru.
Khi Zenberu có vẻ như không nói thêm điều gì, Ainz tiếp tục.
“Ah, đừng lo lắng. Ta sẽ không phá hủy ngôi làng này ngay cả khi ngươi phản bội ta. Dù sao thì cũng không có phản loạn có tổ chức, dựa vào tính cách trước đây của ngươi thì phản ứng đó cũng là điều dễ hiểu. Đã từng là bạn bè- ân nhân của ngươi sao? Ta hiểu tại sao ngươi đứng về phía họ. Tuy nhiên, ta nhắc lại: Ta sẽ không phá hủy Vương quốc Dwarven mà không có lí do.”
Cho dù những người chơi có tồn tại hay không, thì Ainz vẫn không muốn rơi vào một cuộc chiến mà không hề đối thoại trước.
Với hiện tại mà nói thì quan hệ với các quốc gia láng giềng cũng không được tốt cho lắm.
Hiện tại quốc gia có quan hệ tốt nhất cũng đã trở thành phụ thuộc, nếu như phát động chiến tranh với Vương quốc Dwarven nữa thì thanh danh sẽ hoàn toàn bị hủy.
Do đó, họ sẽ phải cớ hết sức để có được một hiệp ước hữu nghị với Người lùn. Bằng cách này, họ có thể tuyên bố với các quốc gia khác rằng Vương quốc Sorcerous là một quốc gia có thể tuân theo các hiệp ước và hiệp định. Điều này cũng cho họ một danh tiếng tốt, giúp kiềm chế những người chơi đang ẩn nấp kia.
Những người chơi sẽ làm gì khi cảnh giác với Vương quốc Sorcerous?
Kết quả là họ sẽ coi Vương quốc Sorcerous như một đế chế tà ác, mang theo cái danh chính nghĩa kêu gọi tiến hành chiến tranh chống lại.
Ngược lại, họ sẽ làm gì nếu nghe nói Vương quốc Sorcerous đã kí một hiệp ước hữu nghị với Vương quốc Dwarven, một quốc gia rất bình thường?
Một số người có thể nghĩ rằng đó là một bản hiệp ước cưỡng ép, hoặc là kết quả của một chính sách ngoại giao pháo hạm(1). Dù vậy, bề ngoài của nó vẫn là một hiệp ước công bằng.
Trên lí thuyết, nếu một người chơi muốn tấn công Vương quốc Sorcerous, người chơi đó chắc chắn sẽ mời những kẻ cấp độ cao hơn mình- rất có thể là những người chơi khác- tham gia vào cuộc thập tự chinh(2). Tuy nhiên, sẽ có người tham gia nghĩ rằng Vương quốc Sorcerous là một quốc gia tốt. Những người không thích chiến tranh có thể lấy hiệp ước với tộc Người lùn làm lí do đứng ngoài cuộc chiến.
Tuy điều này chỉ là phỏng đoán, nhưng anh có thể tấn công lại trong khi đối thủ đang trong tình trạng mâu thuẫn và đánh bại chúng, và rồi những lời xôn xao như “Đó là lí do tôi không muốn tham chiến” sẽ xuất hiện và bộc phát.
Đây là lí do tạo sao anh muốn mang trên mình cái danh chính nghĩa.
Sau cùng, điều Ainz sợ nhất chính là một nhóm người chơi, không phải một hay hai người.
Thật sự là những người chơi sở hữu WI rất đáng sợ, và có những người chơi khác cũng mạnh mẽ không kém, ví dụ như “Nhà vô địch thế giới”. Tuy vậy, nếu họ chỉ có một mình thì họ không thể đánh bại Nazarick mà không sử dụng đến “Nhóm 20”.
“Vì vậy, ngươi có thể hoàn toàn yên tâm.”
“-Thần đã hiểu!”
“Uhm, đó là điều tốt nhất. Ta có thể giao nhiệm vụ này cho ngươi chứ Zenberu?”
“Đã rõ, thưa bệ hạ. Thần sẽ đưa ngài tới thành phố trong hang của Người lùn, nơi thần từng ở đó một thời gian.”
Ainz gật đầu hài lòng rồi quay sang Zaryusu.
“Tốt, đến lượt Zaryusu. Ta có lời chúc mừng cho sự ra đời của thành viên mới trong gia đình. Cả mẹ và con vẫn mạnh khỏe chứ?”
Zaryusu lo lắng trả lời:
“Vâng thưa bệ hạ. Cả hai mẹ con đều khỏe. Có vẻ như con của thần đang tập đi rồi.”
“Thật nhanh!”
Tuy nhiên, nghiên cứu của anh cho thấy những đứa trẻ trong thế giới này phát triển nhanh hơn so với thế giới của Suzuki Satoru trong mọi mặt, từ mọc răng, hay tự bước đi. Tất nhiên, kết luận đó chỉ được anh đưa ra sau khi nhe ngóng và suy đoán mà thôi.
“Vậy sao? Thần cảm thấy đó là chuyện khá bình thường…”
“Ah, hiểu mà. Dường như ta đang xem xét từ quan điểm của một nhân loại. Những đứa trẻ…hm. Hiện tại ta đang xây dựng một quốc gia dành cho mọi chủng tộc cùng nhau sinh sống và làm việc. Nếu ta muốn ngươi phải sống trong một quốc gia con người dưới sự cai trị của ta với mục đích thúc đẩy các vấn đề cần làm, ngươi sẽ đồng ý chứ?”
“Thần không thể từ chối yêu cầu của bệ hạ.”
“Ồ, đừng nói như thế.”
Tuy anh ta không có ý đó, nhưng bên trong câu nói kia có vẻ như mang theo sự nhạo báng.
Điều tương tự cũng xảy ra với Ainzach trước đó, Ainz suy nghĩ đồng thời nói tiếp.
“Ta muốn nghe ý kiến của ngươi về vấn đề này. Khi rời bỏ làng Lizardman và biến thành một lữ khách, ngươi cần phải có kinh nghiệm với những điều như thế này, ta nói đúng chứ? Nói cách khác, ngươi có những suy nghĩ khác với những Lizardman bình thường. Do đó ta muốn biết suy nghĩ và cảm nhận của ngươi về thế giới luôn thay đổi trước mắt ngươi này.”
“Thần trở thành một lữ khách bởi vì thần cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì không được. Tất cả là do hoàn cảnh mà thôi.”
“Cứ cho là vậy đi, tầm nhìn của ngươi vẫn rộng hơn vì ngươi đã quan sát thế giới. Nếu có thể, tại sao không đứng trên quan điểm của một Lizardman bình thường và đánh giá giá trị khi một Lizardman du lịch tới một quốc gia nhân loại?”
“Vâng…”
Sau một khoảng thời gian suy nghĩ ngắn, Zaryusu nói một lần nữa.
“Theo quan điểm cá nhân, thần sẽ không muốn đi tới quốc gia nhân loại. Thần sẽ cảm thấy khi để vợ và con thần ở trong một thành phố. Ngay cả khi đó là một quốc gia do bệ hạ cai trị… Nó sẽ khá là khó khăn.”
Có vẻ phải từ bỏ môi trường sinh hoạt hằng ngày và đi đến một nơi hoàn toàn khác là một nỗi đau rất lớn. Thật bình thường khi một người mong muốn giữ chặt hoàn cảnh sinh hoạt từ trước đến nay. Đặc biệt là kẻ mang trên mình gánh nặng gia đình như Zaryusu.
Có thể sẽ có người không hề muốn giữ lại hoàn cảnh quen thuộc. Nhưng Ainz cảm thấy rằng những kẻ đó không thể chấp nhận sự bảo vệ khi họ rơi vào tình huống là kẻ yếu, dù là PK hay PKK đều là như vậy.
“Hiểu rồi. Vậy thì… Những đứa trẻ có thể thích nghi với hoàn cảnh đó không?”
“Điều này có nghĩa là ngài định đưa những đứa trẻ đi sao, thưa Bệ hạ?”
Ainz cảm nhận được sự chỉ trích mờ nhạt trong câu nói.
Hình như Zaryusu suy nghĩ Ainz có ý định tách những đứa trẻ khỏi cha mẹ chúng.
“Đừng tưởng tượng bay xa như thế. Ta chỉ có ý định xây dựng một quốc gia nơi các chủng tộc có thể cùng nhau chung sống hòa bình. Bước đầu tiên đó là tạo ra một nơi mà trẻ em Lizardman, nhân loại, Goblin.v.v. có thể tới và chơi với nhau vui vẻ. Đó là tất cả… Tuy nhiên ta tin tưởng các ngươi không có ý định sống đời đời kiếp kiếp bên trong khu vực cái hồ bé nhỏ này, nhưng ngươi đã có kế hoạch để bước vào thế giới rộng lớn chưa?”
Khuôn mặt của những Lizardman trở nên phức tạp.
“Ngài đang nói… Ngài muốn nhiều người trở thành lữ khách sao?”
“Đối với tộc Lizardman mà nói thì Lữ khách cũng không phải nghề nghiệp gì hoành tráng nhỉ? Ta chỉ đơn giản là muốn các ngươi mở rộng tâm trí của mình hơn… Ta không rõ lắm, nhưng ngươi và vợ ngươi không muốn cho con cái mình nhìn thấy thế giới rộng lớn sao?”
Một cái nhìn kì lạ thoáng qua khuôn mặt Zaryusu.
“Thật… khó mà nói. Thần từng muốn con em mình sống trong ngôi làng an toàn và không thiếu thực phẩm, nhưng hoàn cảnh hiện tại đã khác.”
Anh ta đang đứng trên quan điểm của một người làm phụ huynh. Đây là chút khac biệt nho nhỏ so với cách Ainz muốn các NPC sống trong hạnh phúc. Theo suy nghĩ này, Ainz cảm thấy chút thân thiết với Zaryusu.
“Ta hiểu ngươi cảm thấy thế nào. Người ta không thể mong chờ sự thay đổi từ những con người đã quen với cuộc sống cũ. Sự thay đổi càng nhanh, càng có nhiều thế hệ cũ kêu ca và từ chối nó.”
Ainz nhún vai trong khi Zaryusu và Zenberu mỉm cười.
“Đúng như Bệ hạ nói,” Zaryusu trả lời. “Mấy người trưởng lão thỉnh thoảng vẫn phàn nàn.”
“Nói thế thì anh cũng dần trở thành một ông già rồi nhỉ, Zaryusu?”
Zaryusu nhìn về phía Zenberu với vẻ mặt bối rối, ngay cả Ainz cũng nhận ra được điều này.
“Dưới gối cha mẹ có con cái sao?- Đúng, đúng là như thế.”
Ainz trìu mến nhìn Cocytus đứng cạnh mình.
“Chà, có vẻ như ta phải nói rõ điểm này. Cocytus, hiện ta sẽ ra lệnh cho ngươi.”
“Đã rõ!”
“Cho dù Zenberu chọn chống lại ta, ngươi cũng không được phép làm hại những người bạn trong ngôi làng này.”
“Thần. Nghe. Và. Vâng. Lời. Thưa. Đấng. Tối. Cao!”
Ainz gật đầu hài lòng với Cocytus đang cúi chào thật sâu, và nhìn về phía Zenberu.
“Vậy thì, Zenberu. Ta muốn tất cả mọi thứ ngươi biết. Nói cho ta biết vị trí ngươi gặp những Người lùn, quá trình chung sống của ngươi với họ, loại quà tặng nào khiến họ hài lòng.v.v. Hãy nói cho ta.”
“Không thành vấn đề, thưa Bệ hạ.”
“Thật. Thô. Lỗ-”
“Không sao, Cocytus. Nếu là trường hợp chính thức thì hắn đã bị bêu đầu rồi.”
Ainz nhìn quanh.
“Tuy nhiên, hiện cũng không phải là trường hợp chính thức. Ta sẽ tha thứ cho hắn. Sự rộng lượng đó ta vẫn có.”
Ainz nhẹ nhàng bật cười, Cocytus thì nói thêm đầy bối rối.
“Ai- Ainz-sama…”
Ainz đưa tay ngăn Cocytus lại, rồi trừng mắt lạnh lùng nhìn Zenberu. Sau đó, anh thực hiện một động tác đã làm trước gương rất nhiều lần.
“Tuy nhiên, Zenberu, có một điều ngươi không nên quên. Cocytus sẽ cảm thấy tội lỗi vì những câu nói đáng xấu hổ ngươi nói với ta.”
Cơ thể Zenberu run lên, có thể là sợ hãi.
Hoặc là rung động trước khi chiến đấu?
“…Thần vô cùng xin lỗi, thưa bệ hạ. Người hầu của ngài đã vượt quá giới hạn của mình.”
“- Tốt. Ngươi nên biết ơn Cocytus, người quản lí ngôi làng này. Bởi vì vì ông ta mà ta sẽ không trực tiếp làm hại tới ngôi làng này…hm, có vẻ như ta đang lảm nhảm vài câu vô nghĩa. Chúng ta sẽ thảo luận về Vương quốc Dwarven.”
“Trước. Đó. Người. Sẽ. Ngồi. Ở. Đâu. Thưa. Ainz-sama?”
Ainz hơi nghi hoặc trước đề nghị của Cocytus.
Ainz không hề có cảm giác mệt mỏi. Vì thế mà không cần ngồi xuống cũng không có vấn đề gì. Tuy nhiên, cũng không nên bỏ qua một đề nghị như thế.
“Cũng đúng. Cocytus, đừng dùng thứ gì xa hoa. Tùy ý một chút là được rồi.”
“Đã. Hiểu. Thần. Xin. Phép!”
Cocytus đi tới, dùng hai tay và đầu gối quỳ rạp xuống đất.
Kí ức về Shalltear chồng lên hình ảnh Cocytus từ trí nhớ của Ainz.
“…Ta nghĩ ta biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tốt nhất ta vẫn nên hỏi. Ngươi đang làm gì vậy Cocytus?”
“Thần. Nghe. Nói. Shalltear. Đã. Từng. Làm. Điều. Này. Một. Lần. Vì. Thế. Thần. Đã. Noi. Gương. Cô. Ấy.”
“Đó là hình phạt dành cho cô ấy. Ngươi không cần phải làm như vậy.”
“Nhưng. Những. Lizardman. Này. Đã. Vô. Lễ. Với. Người. Ainz-sama.”
“Không cần phải đem quá khứ ra. Ta đã nói là ta không quan tâm, ngươi không nghe thấy sao?”
“Đúng. Thế. Nhưng…”
Haa-
Ainz đã cố gắng thuyết phục ông ta, nhưng sự thật chứng minh Cocytus là kẻ cứng đầu. Mặc dù trên thực tế các Undead không cảm thấy mệt mỏi, nhưng cảm giác đó lấp đầy tâm hồn Ainz. Cảm nhận được tình thế khó xử của mình, Ainz quyết định từ bỏ chống lại, và tuyên bố.
“Ah, đủ rồi. Ta sẽ ngồi xuống, Cocytus.”
“Vâng!”
Giọng ông ta khá mạnh mẽ.
Ngồi như thế này trước mặt người khác thật là- chà, ở mức độ nào đó thì nó khá là xấu hổ.
Tuy nhiên, những người khác sẽ cảm thấy lạ lùng nếu anh ngập ngừng. Những gì anh cần làm là chấp nhận vai trò của một kẻ cai trị tuyệt đối và ngồi xuống một cách-không-quan-tâm lên cơ thể cấp dưới của anh.
Ainz hơi khom người xuống. Thật sự mà nói thì ngồi đây không hề thoải mái. Khá gồ ghề. Và quan trọng nhất là nó rất lạnh.
Hơn nữa, Cocytus đặc biệt phấn khích, thở ra một luồng sương trắng khá dày, vì vậy nó trông như thể ai đó rải một lớp đá khô dưới chân Ainz và hơi lạnh từ đó cuồn cuộn tỏa ra. Nó trông như là thứ hiệu ứng rẻ tiền giúp người ta trở nên trang nghiêm hơn, và nó làm anh cảm thấy như đang ngồi trên một đống lửa.
“Cảm. Giác. Thế. Nào. Thưa. Ainz-sama?”
Sặc. Anh không thể nói thật được.
Một phần trong anh tò mò muốn biết nếu nói thật thì sẽ như thế nào, nhưng nghĩ về phản ứng đáng sợ của Cocytus lại thôi.
“Ừm, cũng không tệ…”
Liệu mình có giống một kẻ biến thái khi nói ra câu đó không nhỉ, Ainz điên cuồng nghĩ, nhưng anh không nghĩ ra câu nào khác cả.
“Vậy. Thì. Ngài. Thích. Thần. Hơn. Hay. Shalltear. Hơn?”
“…”
Ainz câm nín luôn. Anh nên trả lời thế nào đây?
“Eh… Tại sao ngươi lại muốn biết?”
“Vâng! Thần. Cảm. Thấy. Thần. Phải. Thực. Hành. Nhiều. Hơn. Khi. Mà. Sẽ. Có. Lúc. Thần. Phải. Mang. Chủ. Nhân. Trên. Lưng. Mình.”
“…Cờ Lờ Gờ Tờ?”
Ông ta đang nói cái heo gì vậy?
Giống loài của Cocytus phải mang giống cái trên lưng trong quá trình sinh sản à? Hay ông ta là một kẻ cuồng d*m?
Takemikazuchi-san!
Không đúng, người đó là người vô cùng đứng đắn. Tuy rằng khá thích chiến đấu, nhưng người đó là một người đàn ông tốt, hiếm khi gây khó khăn cho người khác.
Vậy thì tại sao Cocytus lại ra như vậy? Ainz dường như phải chịu một cú sốc rất lớn, như thể anh biết được bí mật sâu kín của người khác.
“Là, là vậy à. Tốt lắm.”
Mặc dù Ainz cũng chả biết tốt chỗ nào.
“Vâng. Vậy. Câu. Trả. Lời. Của. Người. Là. Gì. Ainz-sama?”
“Nó hơi lồi lõm một chút, nhưng không đến mức không thể ngồi xuống. Theo một ý nào đó thì Shalltear tốt hơn một chút.”
“Vậy. Sao…”
“Không! Không, ý của ta là ngươi cũng có điểm mạnh của mình. Ah, nói thể nào nhỉ, mát… ừ, cảm giác mát mẻ này vào mùa hè rất tốt.”
Ainz không khỏi tự hỏi tại sao anh lại liều mạng an ủi Cocytus như vậy.
“Thần. Hiểu. Tuy. Nhiên… Mm.”
Trong khi thầm vui mừng khi Cocytus rơi vào chuyện suy nghĩ, Ainz quay sang những Lizardman.
“Vậy thì, không cần quan tâm chuyện gì đang diễn ra. Tới đây, Zenberu, nói cho ta biết!”
“Ah, vâng!”
Theo lời kể của Zenberu, anh đã đi tới những con dốc, leo lên những đỉnh núi để tìm người lùn, mất một tháng không có kết quả gì. Khi anh sắp từ bỏ, thì gặp được một người lùn đi thăm dò mặt đất. Sau đó, nhiều chuyện xảy ra, và anh giành được sự tín nhiệm của người lùn và được đưa tới thành phố của họ.
Vẻ ngoài của anh không giúp được gì lúc đầu, nhưng anh dường như chiếm được lòng tin của họ bằng việc giãi bày toàn bộ trái tim mình.
Sau đó, anh học võ thuật tại thành phố người lùn. Anh rời khỏi đó sau khi gom góp đủ tự tin để trở lại làng Lizardman.
Điều quan trọng nhất là liệu Zenberu có thể dẫn Ainz tới thành phố người lùn hay không.
Zenberu hơi khó chịu, nhưng cuối cùng câu trả lời của anh ta là có thể.
Những thành phố của người lùn đều nằm dưới lòng đất, trong một cái hang sâu thẳm, vì vậy anh ta có thể dẫn anh đến đó miễn là địa hình vùng núi không bị thay đổi. Khi nghe tới điều này, Ainz liên tưởng đến các thành phố dưới lòng đất trong Yggdrasil, và anh cảm thây vui mừng.
Điều cuối cùng anh hỏi là khoảng cách đến thành phố người lùn.
Zenberu trả lời rằng anh ta mất khoảng một tuần để trở về từ Vương quốc Dwarven, đi men theo đường mòn trên núi. Con đường đó đưa anh ta đến cực bắc của hồ.
Đối với tộc Lizardman không am hiểu đi bộ trên mặt đất, cuộc hành trình 1 tuần bằng chân trần sẽ vào khoảng 100km.
Thật không may, họ phải dựa vào kí ức của Zenberu, vì vậy họ không thể tìm cách rút ngắn khoảng cách từ bản đồ.
Mình nên chuẩn bị một vài trường hợp đi lạc nhỉ.
Liên tưởng đến những lần phiêu lưu trong Yggdarsil, Ainz bất giác mỉm cười.
“…Những thông tin này có ích cho ngài không, thưa Bệ hạ?”
“Đương nhiên. Ta hoan nghênh một cuộc thám hiểm trong bóng tối chỉ bằng một chiếc đèn lồng ánh sáng yếu ớt. Cái này người ta gọi là hưng phấn, nhỉ?”
Có lẽ họ nghĩ Ainz đang nói đùa, nhưng những tiếng cười bị kìm nén đến từ những hàng ngũ Lizardman kia.
Ainz không có ý định sửa lại. Những người không biết về Yggdrasil sẽ không hiểu được.
“Vậy thì, ta sẽ chỉ định Zenberu làm người dẫn đường, và chúng ta sẽ chuẩn bị kế hoạch theo những gì ngươi nói với ta. Aura và Shalltear sẽ sớm tới với những người hầu, ngươi cũng nên chuẩn bị sẵn sàng đi.”
“Thần hiểu rõ, thưa Bệ hạ.”
Ainz gật đầu với anh ta, và đứng lên từ cơ thể Cocytus.
Anh không quan tâm tới âm thanh tiếc nuối vang lên từ phía bên dưới.
Đi theo bảo vệ anh là một Hazos. Trong năm Hazos có một tên có một miếng vải đỏ buộc vào bên tay phải.
Đó không phải là một kiểu mê hoặc, mà chỉ là dấu hiệu cho thấy hắn là thủ lĩnh của cả bọn.
Ban đầu, anh chỉ nghĩ làm thế sẽ dễ dàng quản lí bọn chúng hơn. Tuy nhiên, kẻ được chọn ra làm thủ lĩnh đã rất vui khi được lựa chọn, và Ainz có thể nói rằng hắn ta đang mỉm cười phía sau lớp mặt nạ.
Thẳng thắn mà nói, Ainz cảm thấy hơi tội lỗi một chút. Sau cùng thì anh chỉ đưa ra một miếng vải đỏ.
Ainz đã nhìn thấy bức tượng của chính mình, đang được bảo vệ bởi những nô lệ của anh.
Ainz đã từng đến đây nhiều lần, vì nó là một địa điểm dịch chuyển được bố trí sẵn. Tuy nhiên, nó làm anh khá xấu hổ.
Có rất nhiều bức tượng danh nhân lịch sử trong thế giới của Suzuki Satoru, tuy nhiên, mọi người đều sẽ cảm thấy xấu hổ khi mình được dựng tượng trong khi vẫn đang sống sờ sờ.
Điều thực sự khiến anh buồn phiền là phần xương mặt hơi khác với bản thân anh. Có vẻ họ cố gắng làm anh đẹp hơn.
Xương gò má thế này trông đẹp trai hơn à? Mình chả hiểu gì cả. Thẩm mĩ ở nơi này là thế vẹo nào vậy?
Khi Ainz đang tự hỏi về vấn đề này, anh quay lại và thấy Cocytus và đám Lizardman của ông ta quỳ trước mặt mình.
Anh đã rơi vào hoàn cảnh này nhiều lần, và khá có kinh nghiệm trong vai trò của một kẻ thống trị. Tuy nhiên, nhân viên Suzuki Satoru lại không hề hài lòng. Nhưng mà anh hiểu rằng đó là biểu hiện cho lòng trung thành của họ, nên anh không bảo họ dừng lại.
“Ngẩng đâu lên!”
Sau khi được cho phép- bằng một mệnh lệnh đầy cảm xúc lẫn lộn, đám Lizardman ngẩn đầu lên, như thể sự sống trở lại với họ.
“Cảm. Ơn. Vì. Ngài. Đã. Tới. Ainz-Sama.”
Ainz vẫy tay với Cocytus vẫn đang quỳ trên mặt đất ra hiệu cho ông đứng lên.
“Umu. Cảm ơn ngươi vì đã làm việc chăm chỉ. Ta đã nhận được báo cáo về ngôi làng. Mặc dù chỉ liếc qua, nhưng ta không thấy bất kì vấn đề nào, rất tốt. Thành tích của ngươi ở nơi này rất đáng khen.”
“Cảm. Ơn. Ngài. Rất. Nhiều! Tất. Cả. Đều. Được. Hoàn. Thành. Dưới. Vinh. Quang. Của. Ainz-sama.”
Ta không làm gì cả, Ainz muốn nói như vậy. Thay vào đó, anh nghiêm túc chấp nhận câu khen ngợi của Cocytus. Bởi vì, nếu anh nói điều gì khác, nó sẽ tổ lái thành một chuỗi lặp vô hạn “không”, “Không không”, “Không không không”.v.v. Ainz khá chắc chắn về điều đó.
“…Tuy nhiên, những kết quả xuất sắc của ngươi vẫn đáng được khen thưởng.”
Nghĩ lại thì, Albedo và Mare đều đã được nhận một nhẫn Ainz Ooal Gown, Aura thì nhận được một chiếc đồng hồ có giọng nói của Bukubukuchagama, Shalltear thì được sở hữu tuyển tập truyện quái vật của Peroroncino, và Demigure- anh đã ban cho hắn bức tượng ma quỷ do Urbelt làm.
Món quà dành cho Cocytus đó là cuộc sống của những Lizardman này, nhưng có lẽ đã đến lúc ban phần thưởng khác.
“Có lẽ ngươi sẽ nói không cần, nhưng có công phải được thưởng, có tội phải chịu phạt, đó là chuyện rất bình thường… Hãy nói ta nghe, Cocytus, ngươi muốn gì?”
“Không. Thưa. Ainz-sama. Thần. Không. Muốn. Phần. Thưởng. Nào. Khác. Ngoài. Việc. Được. Phục. Vụ. Cho. Ngài.”
Khi mà yêu cầu của Solution về “đám người vô tội” đã khá là đau đầu, thì loại yêu cầu giống như của Cocytus cũng rơi vào loại khó nhai.
Một thành viên trong Guild của anh đã từng phàn nàn về loại phụ nữ gây khó chịu, loại mà sẽ nói “Đâu cũng được” khi bạn hỏi “Em muốn đi chỗ nào?” và sau đó nói tiếp “Chúng ta nên đi du lịch Ý”. Hiện Ainz đang cảm thấy đúng như vậy. Sẽ dễ dàng hơn gấp trăm lần nếu người ta nói rõ là họ muốn cái gì.
“Cocytus, thiếu ham muốn đôi khi còn mang lại nhiều rắc rối hơn cả sự tham lam. Giờ ta ra lệnh cho ngươi- trong thời gian một tuần, phải nói ra ngươi muốn gì, giới hạn đối tượng vật chất. Hiểu chứ?”
Một cái nhìn đau khổ xuất hiện trên khuôn mặt Cocytus. Ainz không thèm quan tâm đến nó.
“Ngươi hiểu chưa?” Anh lặp lại.
“Nếu. Đó. Là. Điều. Ainz-sama. Muốn.”
“Umu. Đó là mong muốn của ta. Được rồi. Cocytus, đã tới lúc nói lí do ta đi tới ngôi làng này. Ta muốn gặp Zenberu.”
“Đã. Hiểu! Thần. Sẽ. Mang. Cậu. Ta. Tới. Cho. Ngài. Mời. Đi. Lối. Này. Ainz-sama.”
Cocytus hơi dịch chuyển về phía sau và đứng bên cạnh Ainz, hướng tới đám Lizardman đang quỳ.
“Zenberu. Trả. Lời. Câu. Hỏi. Của. Ainz-sama. Cậu. Được. Phép. Đi. Tới. Trước. Mặt. Ngài.”
Zenberu ngẩng đầu lên kèm theo một từ “Vâng”, nhưng cũng mang theo một chút bối rối.
“Tiếp đó, ta sẽ đi tới một nơi. Ta muốn tới Vương quốc Dwarven. Vì vậy, ta muốn ngươi làm người dẫn đường cho ta. Ngươi có thể không?”
Vẻ mặt Lizardman giống như đang nheo mắt lại.
Anh không hiểu biểu hiện trên khuôn mặt của Lizardman kia, và anh cũng không thể hỏi thẳng ra biểu hiện đó là gì, nhưng có vẻ như không phải là biểu hiện tốt.
“Rất xin lỗi, thưa bệ hạ, nhưng thần có thể hỏi ý định của Ngài khi tới Vương quốc Dwarven được không ạ?”
Khi câu nói vừa dứt, một tiếng crack của xương hàm vang lên từ phía sau Ainz.
“…Zenberu. Tìm. Hiểu. Ý. Nghĩa. Phía. Sau. Quyết. Định. Của. Ainz-sama. Là. Một. Sự. Bất. Kính… Điều. Duy. Nhất. Cậu. Cần. Làm. Là. Trả. Lời. Câu. Hỏi. Một. Cách. Trung. Thực.”
Giọng nói của Cocytus vẫn vậy, nhưng bên trong đó, người ta vẫn nghe thấy một sự không hài lòng.
Ainz muốn tránh xa giọng nói không hài lòng từ phía sau anh.
Tuy nhiên, trong khi Ainz cảm thấy như thế dù không phải mục tiêu Cocytus nhằm vào, Zenberu vẫn im lặng. Anh ta quan sát phản ứng của Ainz bằng ánh mắt kiên định.
Một sự im lặng đáng sợ bao phủ toàn bộ, và nọ bị phá vỡ bởi những âm thanh đe dọa từ Cocytus. Không có nhiều thời gian để lãng phí, Ainz nghĩ trong khi nhận ra Cocytus đang chuẩn bị ra tay. Nếu anh không làm gì thì một tình huống không mong muốn sẽ xảy ra.
“Không sao, Cocytus. Zenberu không hề có ý vô lễ với ta.”
“Nhưng. Ainz-sama…”
“Sẽ ổn thôi. Tiếp đó, ta sẽ ban cho ngươi một chút thương hại, Zenberu. Điều gì đã khiến suy nghĩ của ngươi lệch lạc như bây giờ vậy?”
Phản ứng của Zenberu là hoàn toàn tự nhiên nếu xét đến những chuyện anh đã làm với ngôi làng này. Tuy nhiên, Ainz không phơi bày những suy nghĩ đó hiện lên trên khuôn mặt mình. Nếu Ainz muốn thế, thì không ai có thể phàn nàn về những hành động của đám người hầu trong Nazarick được. Nếu biểu hiện thái độ này trước mặt cấp dưới thì sẽ khiến họ nghi ngờ bản thân và ảnh hưởng đến những hoạt động của họ trong tương lai.
“Zenberu, ta không hề có ý muốn làm tổn thương Người lùn. Ta đến đó, chỉ bởi vì muốn thiết lập mối quan hệ thân thiện với Người lùn mà thôi.”
“Thật vậy sao?”
“Ngươi-”
Ainz quay sang Cocytus.
“Cocytus, lòng trung thành của ngươi khiến ta rất vui. Nhưng ta đã nói là không sao cả. Đừng để ý những gì Zenberu và quên chúng đi.”
“Vâng!”
Đây có phải là như họ hay nói “Hãy nói thật những suy nghĩ trong lòng ra” không? Nếu cấp trên yêu cầu bạn “Nói thật những suy nghĩ trong lòng” thì chắc chắn đó là một cái bẫy.
Ainz quay về phía Zenberu.
“Đúng là như vậy đấy, Zenberu. Ta có thể dùng tên của ta để thề nếu cần thiết. Ta muốn thiết lập một mối quan hệ thân thiết với người lùn. Tuy nhiên, vẫn có khả năng dùng đến vũ lực, tùy thuộc vào phản ứng của họ. Ngươi có thể hiểu được chuyện này có thể không thể tránh khỏi đúng không?”
“Đó là tự nhiên. Chuyện bình thường mà. Trong thế giới này, kẻ mạnh làm vua. Dù vậy, nói thế nào đây… thần không muốn lấy oán trả ơn.”
Zenberu ngừng lại, chậm rãi hít một hơi. Ainz nhớ lại một chiến binh luôn hít thở như thế khi chuẩn bị tấn công.
“Ngoài ra, nếu ngài phát động một cuộc tấn công sau khi thần đưa ngài tới đó, rất xin lỗi, nhưng thần sẽ chiến đấu chống lại ngài.”
Một tiếng loạt xoạt khe khẽ ở phía sau, và Ainz nói “Không sao!” với Cocytus.
Ngay cả khi không quay đầu lại, anh vẫn biết đó là Cocytus đang nắm chặt vũ khi của ông ta.
Ta phải làm gì với anh đây, Ainz nghĩ khi nhìn vẻ kiêu ngạo của Zenberu. Có vẻ như việc thường xuyên huấn luyện đã có tác dụng, cơ thể Zenberu vì căng thẳng mà trở nên cứng ngắc.
“Chà, nếu chuyện đó xảy ra, ta chỉ đơn giản là tiêu diệt ngươi mà thôi. Ta không quan tâm lắm… Nhưng khá là dũng cảm đấy. Ngươi có từng nghĩ sự phản bội của mình cũng là dấu chấm hết cho làng Lizardman này không?”
“…Thần tin tưởng ngài sẽ không làm điều đó, đúng không thưa Bệ hạ?”
Khi Zenberu nhìn chằm chằm vào anh, Ainz đỡ cằm bằng ngón cái và ngón trỏ. Sau đó, anh tuyên bố.
“Có vẻ như ngươi hơi nhầm lẫn thì phải. Ta đang cân nhắc đến lợi ích và trách nhiệm. Tuy không đến mức vì một sự phản bội mà hủy diệt một tập thể, nhưng nếu trong tương lai, ta cảm thấy có sự phản bội và nó mang lại nhiều phiền phức hơn lợi ích, ta có nên tiêu diệt toàn bộ không? Hay ngươi cho rằng ta là một kẻ có suy nghĩ và tình cảm của nhân loại?”
Biểu cảm của Zenberu thay đổi.
Tuy nhiên, Ainz không biết nó thay đổi thành cái gì.
Tuy bản thân là một Undead nói điều này hơi lạ, nhưng anh cảm thấy Lizardman cũng khá là giảo hoạt.
Không cần thiết phải hiểu được biểu cảm của các chủng tộc khác. Nói cho cùng, anh là một Undead với những kỉ niệm và kinh nghiệm của con người mang tên Suzuki Satoru.
Khi Zenberu có vẻ như không nói thêm điều gì, Ainz tiếp tục.
“Ah, đừng lo lắng. Ta sẽ không phá hủy ngôi làng này ngay cả khi ngươi phản bội ta. Dù sao thì cũng không có phản loạn có tổ chức, dựa vào tính cách trước đây của ngươi thì phản ứng đó cũng là điều dễ hiểu. Đã từng là bạn bè- ân nhân của ngươi sao? Ta hiểu tại sao ngươi đứng về phía họ. Tuy nhiên, ta nhắc lại: Ta sẽ không phá hủy Vương quốc Dwarven mà không có lí do.”
Cho dù những người chơi có tồn tại hay không, thì Ainz vẫn không muốn rơi vào một cuộc chiến mà không hề đối thoại trước.
Với hiện tại mà nói thì quan hệ với các quốc gia láng giềng cũng không được tốt cho lắm.
Hiện tại quốc gia có quan hệ tốt nhất cũng đã trở thành phụ thuộc, nếu như phát động chiến tranh với Vương quốc Dwarven nữa thì thanh danh sẽ hoàn toàn bị hủy.
Do đó, họ sẽ phải cớ hết sức để có được một hiệp ước hữu nghị với Người lùn. Bằng cách này, họ có thể tuyên bố với các quốc gia khác rằng Vương quốc Sorcerous là một quốc gia có thể tuân theo các hiệp ước và hiệp định. Điều này cũng cho họ một danh tiếng tốt, giúp kiềm chế những người chơi đang ẩn nấp kia.
Những người chơi sẽ làm gì khi cảnh giác với Vương quốc Sorcerous?
Kết quả là họ sẽ coi Vương quốc Sorcerous như một đế chế tà ác, mang theo cái danh chính nghĩa kêu gọi tiến hành chiến tranh chống lại.
Ngược lại, họ sẽ làm gì nếu nghe nói Vương quốc Sorcerous đã kí một hiệp ước hữu nghị với Vương quốc Dwarven, một quốc gia rất bình thường?
Một số người có thể nghĩ rằng đó là một bản hiệp ước cưỡng ép, hoặc là kết quả của một chính sách ngoại giao pháo hạm(1). Dù vậy, bề ngoài của nó vẫn là một hiệp ước công bằng.
Trên lí thuyết, nếu một người chơi muốn tấn công Vương quốc Sorcerous, người chơi đó chắc chắn sẽ mời những kẻ cấp độ cao hơn mình- rất có thể là những người chơi khác- tham gia vào cuộc thập tự chinh(2). Tuy nhiên, sẽ có người tham gia nghĩ rằng Vương quốc Sorcerous là một quốc gia tốt. Những người không thích chiến tranh có thể lấy hiệp ước với tộc Người lùn làm lí do đứng ngoài cuộc chiến.
Tuy điều này chỉ là phỏng đoán, nhưng anh có thể tấn công lại trong khi đối thủ đang trong tình trạng mâu thuẫn và đánh bại chúng, và rồi những lời xôn xao như “Đó là lí do tôi không muốn tham chiến” sẽ xuất hiện và bộc phát.
Đây là lí do tạo sao anh muốn mang trên mình cái danh chính nghĩa.
Sau cùng, điều Ainz sợ nhất chính là một nhóm người chơi, không phải một hay hai người.
Thật sự là những người chơi sở hữu WI rất đáng sợ, và có những người chơi khác cũng mạnh mẽ không kém, ví dụ như “Nhà vô địch thế giới”. Tuy vậy, nếu họ chỉ có một mình thì họ không thể đánh bại Nazarick mà không sử dụng đến “Nhóm 20”.
“Vì vậy, ngươi có thể hoàn toàn yên tâm.”
“-Thần đã hiểu!”
“Uhm, đó là điều tốt nhất. Ta có thể giao nhiệm vụ này cho ngươi chứ Zenberu?”
“Đã rõ, thưa bệ hạ. Thần sẽ đưa ngài tới thành phố trong hang của Người lùn, nơi thần từng ở đó một thời gian.”
Ainz gật đầu hài lòng rồi quay sang Zaryusu.
“Tốt, đến lượt Zaryusu. Ta có lời chúc mừng cho sự ra đời của thành viên mới trong gia đình. Cả mẹ và con vẫn mạnh khỏe chứ?”
Zaryusu lo lắng trả lời:
“Vâng thưa bệ hạ. Cả hai mẹ con đều khỏe. Có vẻ như con của thần đang tập đi rồi.”
“Thật nhanh!”
Tuy nhiên, nghiên cứu của anh cho thấy những đứa trẻ trong thế giới này phát triển nhanh hơn so với thế giới của Suzuki Satoru trong mọi mặt, từ mọc răng, hay tự bước đi. Tất nhiên, kết luận đó chỉ được anh đưa ra sau khi nhe ngóng và suy đoán mà thôi.
“Vậy sao? Thần cảm thấy đó là chuyện khá bình thường…”
“Ah, hiểu mà. Dường như ta đang xem xét từ quan điểm của một nhân loại. Những đứa trẻ…hm. Hiện tại ta đang xây dựng một quốc gia dành cho mọi chủng tộc cùng nhau sinh sống và làm việc. Nếu ta muốn ngươi phải sống trong một quốc gia con người dưới sự cai trị của ta với mục đích thúc đẩy các vấn đề cần làm, ngươi sẽ đồng ý chứ?”
“Thần không thể từ chối yêu cầu của bệ hạ.”
“Ồ, đừng nói như thế.”
Tuy anh ta không có ý đó, nhưng bên trong câu nói kia có vẻ như mang theo sự nhạo báng.
Điều tương tự cũng xảy ra với Ainzach trước đó, Ainz suy nghĩ đồng thời nói tiếp.
“Ta muốn nghe ý kiến của ngươi về vấn đề này. Khi rời bỏ làng Lizardman và biến thành một lữ khách, ngươi cần phải có kinh nghiệm với những điều như thế này, ta nói đúng chứ? Nói cách khác, ngươi có những suy nghĩ khác với những Lizardman bình thường. Do đó ta muốn biết suy nghĩ và cảm nhận của ngươi về thế giới luôn thay đổi trước mắt ngươi này.”
“Thần trở thành một lữ khách bởi vì thần cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì không được. Tất cả là do hoàn cảnh mà thôi.”
“Cứ cho là vậy đi, tầm nhìn của ngươi vẫn rộng hơn vì ngươi đã quan sát thế giới. Nếu có thể, tại sao không đứng trên quan điểm của một Lizardman bình thường và đánh giá giá trị khi một Lizardman du lịch tới một quốc gia nhân loại?”
“Vâng…”
Sau một khoảng thời gian suy nghĩ ngắn, Zaryusu nói một lần nữa.
“Theo quan điểm cá nhân, thần sẽ không muốn đi tới quốc gia nhân loại. Thần sẽ cảm thấy khi để vợ và con thần ở trong một thành phố. Ngay cả khi đó là một quốc gia do bệ hạ cai trị… Nó sẽ khá là khó khăn.”
Có vẻ phải từ bỏ môi trường sinh hoạt hằng ngày và đi đến một nơi hoàn toàn khác là một nỗi đau rất lớn. Thật bình thường khi một người mong muốn giữ chặt hoàn cảnh sinh hoạt từ trước đến nay. Đặc biệt là kẻ mang trên mình gánh nặng gia đình như Zaryusu.
Có thể sẽ có người không hề muốn giữ lại hoàn cảnh quen thuộc. Nhưng Ainz cảm thấy rằng những kẻ đó không thể chấp nhận sự bảo vệ khi họ rơi vào tình huống là kẻ yếu, dù là PK hay PKK đều là như vậy.
“Hiểu rồi. Vậy thì… Những đứa trẻ có thể thích nghi với hoàn cảnh đó không?”
“Điều này có nghĩa là ngài định đưa những đứa trẻ đi sao, thưa Bệ hạ?”
Ainz cảm nhận được sự chỉ trích mờ nhạt trong câu nói.
Hình như Zaryusu suy nghĩ Ainz có ý định tách những đứa trẻ khỏi cha mẹ chúng.
“Đừng tưởng tượng bay xa như thế. Ta chỉ có ý định xây dựng một quốc gia nơi các chủng tộc có thể cùng nhau chung sống hòa bình. Bước đầu tiên đó là tạo ra một nơi mà trẻ em Lizardman, nhân loại, Goblin.v.v. có thể tới và chơi với nhau vui vẻ. Đó là tất cả… Tuy nhiên ta tin tưởng các ngươi không có ý định sống đời đời kiếp kiếp bên trong khu vực cái hồ bé nhỏ này, nhưng ngươi đã có kế hoạch để bước vào thế giới rộng lớn chưa?”
Khuôn mặt của những Lizardman trở nên phức tạp.
“Ngài đang nói… Ngài muốn nhiều người trở thành lữ khách sao?”
“Đối với tộc Lizardman mà nói thì Lữ khách cũng không phải nghề nghiệp gì hoành tráng nhỉ? Ta chỉ đơn giản là muốn các ngươi mở rộng tâm trí của mình hơn… Ta không rõ lắm, nhưng ngươi và vợ ngươi không muốn cho con cái mình nhìn thấy thế giới rộng lớn sao?”
Một cái nhìn kì lạ thoáng qua khuôn mặt Zaryusu.
“Thật… khó mà nói. Thần từng muốn con em mình sống trong ngôi làng an toàn và không thiếu thực phẩm, nhưng hoàn cảnh hiện tại đã khác.”
Anh ta đang đứng trên quan điểm của một người làm phụ huynh. Đây là chút khac biệt nho nhỏ so với cách Ainz muốn các NPC sống trong hạnh phúc. Theo suy nghĩ này, Ainz cảm thấy chút thân thiết với Zaryusu.
“Ta hiểu ngươi cảm thấy thế nào. Người ta không thể mong chờ sự thay đổi từ những con người đã quen với cuộc sống cũ. Sự thay đổi càng nhanh, càng có nhiều thế hệ cũ kêu ca và từ chối nó.”
Ainz nhún vai trong khi Zaryusu và Zenberu mỉm cười.
“Đúng như Bệ hạ nói,” Zaryusu trả lời. “Mấy người trưởng lão thỉnh thoảng vẫn phàn nàn.”
“Nói thế thì anh cũng dần trở thành một ông già rồi nhỉ, Zaryusu?”
Zaryusu nhìn về phía Zenberu với vẻ mặt bối rối, ngay cả Ainz cũng nhận ra được điều này.
“Dưới gối cha mẹ có con cái sao?- Đúng, đúng là như thế.”
Ainz trìu mến nhìn Cocytus đứng cạnh mình.
“Chà, có vẻ như ta phải nói rõ điểm này. Cocytus, hiện ta sẽ ra lệnh cho ngươi.”
“Đã rõ!”
“Cho dù Zenberu chọn chống lại ta, ngươi cũng không được phép làm hại những người bạn trong ngôi làng này.”
“Thần. Nghe. Và. Vâng. Lời. Thưa. Đấng. Tối. Cao!”
Ainz gật đầu hài lòng với Cocytus đang cúi chào thật sâu, và nhìn về phía Zenberu.
“Vậy thì, Zenberu. Ta muốn tất cả mọi thứ ngươi biết. Nói cho ta biết vị trí ngươi gặp những Người lùn, quá trình chung sống của ngươi với họ, loại quà tặng nào khiến họ hài lòng.v.v. Hãy nói cho ta.”
“Không thành vấn đề, thưa Bệ hạ.”
“Thật. Thô. Lỗ-”
“Không sao, Cocytus. Nếu là trường hợp chính thức thì hắn đã bị bêu đầu rồi.”
Ainz nhìn quanh.
“Tuy nhiên, hiện cũng không phải là trường hợp chính thức. Ta sẽ tha thứ cho hắn. Sự rộng lượng đó ta vẫn có.”
Ainz nhẹ nhàng bật cười, Cocytus thì nói thêm đầy bối rối.
“Ai- Ainz-sama…”
Ainz đưa tay ngăn Cocytus lại, rồi trừng mắt lạnh lùng nhìn Zenberu. Sau đó, anh thực hiện một động tác đã làm trước gương rất nhiều lần.
“Tuy nhiên, Zenberu, có một điều ngươi không nên quên. Cocytus sẽ cảm thấy tội lỗi vì những câu nói đáng xấu hổ ngươi nói với ta.”
Cơ thể Zenberu run lên, có thể là sợ hãi.
Hoặc là rung động trước khi chiến đấu?
“…Thần vô cùng xin lỗi, thưa bệ hạ. Người hầu của ngài đã vượt quá giới hạn của mình.”
“- Tốt. Ngươi nên biết ơn Cocytus, người quản lí ngôi làng này. Bởi vì vì ông ta mà ta sẽ không trực tiếp làm hại tới ngôi làng này…hm, có vẻ như ta đang lảm nhảm vài câu vô nghĩa. Chúng ta sẽ thảo luận về Vương quốc Dwarven.”
“Trước. Đó. Người. Sẽ. Ngồi. Ở. Đâu. Thưa. Ainz-sama?”
Ainz hơi nghi hoặc trước đề nghị của Cocytus.
Ainz không hề có cảm giác mệt mỏi. Vì thế mà không cần ngồi xuống cũng không có vấn đề gì. Tuy nhiên, cũng không nên bỏ qua một đề nghị như thế.
“Cũng đúng. Cocytus, đừng dùng thứ gì xa hoa. Tùy ý một chút là được rồi.”
“Đã. Hiểu. Thần. Xin. Phép!”
Cocytus đi tới, dùng hai tay và đầu gối quỳ rạp xuống đất.
Kí ức về Shalltear chồng lên hình ảnh Cocytus từ trí nhớ của Ainz.
“…Ta nghĩ ta biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tốt nhất ta vẫn nên hỏi. Ngươi đang làm gì vậy Cocytus?”
“Thần. Nghe. Nói. Shalltear. Đã. Từng. Làm. Điều. Này. Một. Lần. Vì. Thế. Thần. Đã. Noi. Gương. Cô. Ấy.”
“Đó là hình phạt dành cho cô ấy. Ngươi không cần phải làm như vậy.”
“Nhưng. Những. Lizardman. Này. Đã. Vô. Lễ. Với. Người. Ainz-sama.”
“Không cần phải đem quá khứ ra. Ta đã nói là ta không quan tâm, ngươi không nghe thấy sao?”
“Đúng. Thế. Nhưng…”
Haa-
Ainz đã cố gắng thuyết phục ông ta, nhưng sự thật chứng minh Cocytus là kẻ cứng đầu. Mặc dù trên thực tế các Undead không cảm thấy mệt mỏi, nhưng cảm giác đó lấp đầy tâm hồn Ainz. Cảm nhận được tình thế khó xử của mình, Ainz quyết định từ bỏ chống lại, và tuyên bố.
“Ah, đủ rồi. Ta sẽ ngồi xuống, Cocytus.”
“Vâng!”
Giọng ông ta khá mạnh mẽ.
Ngồi như thế này trước mặt người khác thật là- chà, ở mức độ nào đó thì nó khá là xấu hổ.
Tuy nhiên, những người khác sẽ cảm thấy lạ lùng nếu anh ngập ngừng. Những gì anh cần làm là chấp nhận vai trò của một kẻ cai trị tuyệt đối và ngồi xuống một cách-không-quan-tâm lên cơ thể cấp dưới của anh.
Ainz hơi khom người xuống. Thật sự mà nói thì ngồi đây không hề thoải mái. Khá gồ ghề. Và quan trọng nhất là nó rất lạnh.
Hơn nữa, Cocytus đặc biệt phấn khích, thở ra một luồng sương trắng khá dày, vì vậy nó trông như thể ai đó rải một lớp đá khô dưới chân Ainz và hơi lạnh từ đó cuồn cuộn tỏa ra. Nó trông như là thứ hiệu ứng rẻ tiền giúp người ta trở nên trang nghiêm hơn, và nó làm anh cảm thấy như đang ngồi trên một đống lửa.
“Cảm. Giác. Thế. Nào. Thưa. Ainz-sama?”
Sặc. Anh không thể nói thật được.
Một phần trong anh tò mò muốn biết nếu nói thật thì sẽ như thế nào, nhưng nghĩ về phản ứng đáng sợ của Cocytus lại thôi.
“Ừm, cũng không tệ…”
Liệu mình có giống một kẻ biến thái khi nói ra câu đó không nhỉ, Ainz điên cuồng nghĩ, nhưng anh không nghĩ ra câu nào khác cả.
“Vậy. Thì. Ngài. Thích. Thần. Hơn. Hay. Shalltear. Hơn?”
“…”
Ainz câm nín luôn. Anh nên trả lời thế nào đây?
“Eh… Tại sao ngươi lại muốn biết?”
“Vâng! Thần. Cảm. Thấy. Thần. Phải. Thực. Hành. Nhiều. Hơn. Khi. Mà. Sẽ. Có. Lúc. Thần. Phải. Mang. Chủ. Nhân. Trên. Lưng. Mình.”
“…Cờ Lờ Gờ Tờ?”
Ông ta đang nói cái heo gì vậy?
Giống loài của Cocytus phải mang giống cái trên lưng trong quá trình sinh sản à? Hay ông ta là một kẻ cuồng d*m?
Takemikazuchi-san!
Không đúng, người đó là người vô cùng đứng đắn. Tuy rằng khá thích chiến đấu, nhưng người đó là một người đàn ông tốt, hiếm khi gây khó khăn cho người khác.
Vậy thì tại sao Cocytus lại ra như vậy? Ainz dường như phải chịu một cú sốc rất lớn, như thể anh biết được bí mật sâu kín của người khác.
“Là, là vậy à. Tốt lắm.”
Mặc dù Ainz cũng chả biết tốt chỗ nào.
“Vâng. Vậy. Câu. Trả. Lời. Của. Người. Là. Gì. Ainz-sama?”
“Nó hơi lồi lõm một chút, nhưng không đến mức không thể ngồi xuống. Theo một ý nào đó thì Shalltear tốt hơn một chút.”
“Vậy. Sao…”
“Không! Không, ý của ta là ngươi cũng có điểm mạnh của mình. Ah, nói thể nào nhỉ, mát… ừ, cảm giác mát mẻ này vào mùa hè rất tốt.”
Ainz không khỏi tự hỏi tại sao anh lại liều mạng an ủi Cocytus như vậy.
“Thần. Hiểu. Tuy. Nhiên… Mm.”
Trong khi thầm vui mừng khi Cocytus rơi vào chuyện suy nghĩ, Ainz quay sang những Lizardman.
“Vậy thì, không cần quan tâm chuyện gì đang diễn ra. Tới đây, Zenberu, nói cho ta biết!”
“Ah, vâng!”
Theo lời kể của Zenberu, anh đã đi tới những con dốc, leo lên những đỉnh núi để tìm người lùn, mất một tháng không có kết quả gì. Khi anh sắp từ bỏ, thì gặp được một người lùn đi thăm dò mặt đất. Sau đó, nhiều chuyện xảy ra, và anh giành được sự tín nhiệm của người lùn và được đưa tới thành phố của họ.
Vẻ ngoài của anh không giúp được gì lúc đầu, nhưng anh dường như chiếm được lòng tin của họ bằng việc giãi bày toàn bộ trái tim mình.
Sau đó, anh học võ thuật tại thành phố người lùn. Anh rời khỏi đó sau khi gom góp đủ tự tin để trở lại làng Lizardman.
Điều quan trọng nhất là liệu Zenberu có thể dẫn Ainz tới thành phố người lùn hay không.
Zenberu hơi khó chịu, nhưng cuối cùng câu trả lời của anh ta là có thể.
Những thành phố của người lùn đều nằm dưới lòng đất, trong một cái hang sâu thẳm, vì vậy anh ta có thể dẫn anh đến đó miễn là địa hình vùng núi không bị thay đổi. Khi nghe tới điều này, Ainz liên tưởng đến các thành phố dưới lòng đất trong Yggdrasil, và anh cảm thây vui mừng.
Điều cuối cùng anh hỏi là khoảng cách đến thành phố người lùn.
Zenberu trả lời rằng anh ta mất khoảng một tuần để trở về từ Vương quốc Dwarven, đi men theo đường mòn trên núi. Con đường đó đưa anh ta đến cực bắc của hồ.
Đối với tộc Lizardman không am hiểu đi bộ trên mặt đất, cuộc hành trình 1 tuần bằng chân trần sẽ vào khoảng 100km.
Thật không may, họ phải dựa vào kí ức của Zenberu, vì vậy họ không thể tìm cách rút ngắn khoảng cách từ bản đồ.
Mình nên chuẩn bị một vài trường hợp đi lạc nhỉ.
Liên tưởng đến những lần phiêu lưu trong Yggdarsil, Ainz bất giác mỉm cười.
“…Những thông tin này có ích cho ngài không, thưa Bệ hạ?”
“Đương nhiên. Ta hoan nghênh một cuộc thám hiểm trong bóng tối chỉ bằng một chiếc đèn lồng ánh sáng yếu ớt. Cái này người ta gọi là hưng phấn, nhỉ?”
Có lẽ họ nghĩ Ainz đang nói đùa, nhưng những tiếng cười bị kìm nén đến từ những hàng ngũ Lizardman kia.
Ainz không có ý định sửa lại. Những người không biết về Yggdrasil sẽ không hiểu được.
“Vậy thì, ta sẽ chỉ định Zenberu làm người dẫn đường, và chúng ta sẽ chuẩn bị kế hoạch theo những gì ngươi nói với ta. Aura và Shalltear sẽ sớm tới với những người hầu, ngươi cũng nên chuẩn bị sẵn sàng đi.”
“Thần hiểu rõ, thưa Bệ hạ.”
Ainz gật đầu với anh ta, và đứng lên từ cơ thể Cocytus.
Anh không quan tâm tới âm thanh tiếc nuối vang lên từ phía bên dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.