Quyển 4 - Chương 2: Chương 1-2
Maruyama Kugane
08/03/2017
Đế Quốc Bahuruth và Vương Quốc Re-Estize được ngăn cách bởi một dãy núi
hùng vĩ có tên Azerlisia- một đường biên giới tự nhiên giữa hai đất
nước. Tại phía nam của chân dãy núi ấy là một khu rừng đại ngàn Tove và
phía bắc của nó là Đại Hồ.
Khu vực Đại Hồ có bán kính khoảng 20km, có hình dạng giống như một quả bầu ngược, được chia thành Thượng Hồ và Hạ Hồ. Thượng Hồ tương đối sâu, là nơi tập trung của các sinh vật to lớn trong khi Hạ Hồ lại là nơi sinh sưống của những sinh vật nhỏ hơn.
Xuống cuối phía nam của Hạ Hồ, có một khu vực rộng lớn do đầm lầy và hồ nước xen kẽ với nhau. Nơi đây, có khá nhiều công trình được xây dựng, tiêu biểu là hàng chục nhà sàn bằng gỗ. Những chiếc chân chống to lớn cắm chặt xuống đầm lầy, làm trụ cột cho cả căn nhà, giúp cư dân dễ dàng sinh hoạt trên dầm lầy hơn.
Cánh cửa của một trong số đó được kéo lên, và chủ nhân của nó bước ra ánh mặt trời lấp lánh.
“Hắn” là một Bán nhân loại, thuộc chủng tộc Lizardmen.
Lizardmen là loài bò sát, nhưng lại có những đặc trưng của con người. Cụ thể hơn, phần đầu là bò sát, cơ thể nhìn chung giống như rắn mối nhưng đứng thẳng trên hai chân và tay chân linh hoạt.
Họ được xem là Bán nhân loại cùng loại với Goblin và Orc, do văn hóa không giống với con người, và lối sống được cho là man rợ. Thế nhưng cũng không thể phủ nhận, Lizardmen cũng văn hóa riêng của mình.
Lizardmen đực trưởng thành có chiều cao bình quân khoảng 1m9, cân nặng vượt trên 100kg. Cơ thể của họ rất ít mỡ vì họ cho rằng cơ bắp cường tráng mới đáng tự hào.
Ngoài ra họ còn có một chiếc đuôi bò sát ở phần eo như một phương tiện để duy trì cân bằng cơ thể.
Do sự tiến hóa để thích hợp với hoàn cảnh đầm lầy, chân của các Lizardmen có bao màng để giúp dễ di chuyển trên vùng ngập nước. Tuy vậy, nó cũng khiến cho việc hoạt động trên cạn khá bất tiện, song nó cũng không ảnh hưởng lắm đến sinh hoạt ngày thường của họ.
Khác với rắn mối, bao phủ bên ngoài cơ thể những chiếc vẩy màu xám xanh và hơi đen, giống như lớp da của cá sấu. Sức phòng ngự của nó còn cứng rắn hơn cả các bộ giáp nhân loại.
Tay của Liziardmen cũng có năm ngón tương tự như tay con người, nhưng móng tay phát triển và sắc nhọn hơn.
Vũ khí của Lizardmen khá thô sơ - bởi họ không biết cách khai thác quặng trong vùng đầm lầy – phần lớn là giáo mác được chế tác thủ công từ nanh vuốt của quái vật, hoặc dạng vũ khí cùn với đá và gỗ được cột lại với nhau.
Bầu trời trong xanh và mặt trời đã lên cao. Đâu đó trên bầu trời được điểm tô bằng những đám mây trắng lững lờ. Thời tiết hôm nay rất tốt, thậm chí có thể nhìn thấy dãy núi xa một các rõ ràng.
Tầm nhìn của Lizardmen rất rộng, dù họ không cử động đầu cũng có thể thấy ánh mặt trời chiếu vào mắt.
“Hắn” – Zaryusu Shasha nheo mắt rồi nhẹ nhàng bước xuống cầu thang trong khi đưa tay gãi con dấu trước ngực mình.
Luật lệ trong xã hội Lizardmen rất nghiêm ngặt, với tộc trưởng là người lãnh đạo tất cả. Vị trí này không phải dựa vào kế thừa huyết thống, mà do cuộc bầu chọn cá thể mạnh nhất trong bộ tộc. Cứ một vài năm, nghi thức tuyển tộc trưởng lại diễn ra một lần.
Trợ giúp tộc trưởng là một hội đồng nguyên lão bao gốm các Lizardmen cao tuổi. Dưới nữa là các chiến binh, tiếp đó là Lizardmen đực và Lizardmen cái, cuối cùng là Lizardmen nhỏ tuổi. Xã hội của họ được kết cấu theo cách này.
Đương nhiên cũng có một số Lizardmen không tồn tại theo cách này.
Đầu tiên là Vu sư đứng đầu Vu các, địa vị chỉ đứng dưới trưởng lão. Đó là do sử dụng ma pháp trị liệu cùng ma thuật tiên tri và xem khí tượng (TL: Rõ hơn chút là khả năng dự báo thời tiết) đặc biệt của họ. Có thể nói là tác dụng phụ trợ cho sinh hoạt của Vu sư vô cùng to lớn.
Tiếp đó là nhóm Thợ săn (Hunter). Ban đầu họ chịu trách nhiệm cho việc đánh cá và săn bắn để cung ứng lương thực duy trì cho cả bộ lạc, nhưng nhờ các Lizardmen bình thường hỗ trợ, nên đa phần họ đều dành thời gian làm nhiệm vụ trong rừng.
Lizardmen là loài ăn tạp nhưng thực phẩm chủ yếu của họ là loài cá dài khoảng 80cm và họ không tiêu thụ được thảo mộc hoặc hoa quả.
Mục đích chính của các thợ săn khi tiến vào rừng là thu hoạch gỗ. Đối với Lizardmen mà nói, trên đất liền tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm mà họ không thể đối phó, vậy nên chỉ có những người có khả năng mạnh mẽ mới có thể làm được việc này.
Vậy nên họ được trao quyền tự quyết định, nhưng vẫn nằm dưới thẩm quyền của tộc trưởng và phải tuân phục tuyệt đối mọi mệnh lệnh.
Có thể nói xã hội của Lizardmen là một xã hội gia trưởng với phân công lao động rất rõ ràng.
Song có một loại nằm ngoài quyền lực của tộc trưởng.
Đó là những người lữ hành.
Từ sự phân chia rõ ràng trên, “người lữ hành” hẳn phải là “dị chủng” (TL: Loại khác biệt). Tuy vậy, trên cơ bản Lizardmen là xã hội bài ngoại, việc nhận người ngoài vào bộ tộc là tình huống đặc biệt và vô cùng hiếm hoi.
Như vậy “người lữ hành” đến cùng là ai?
Họ chính là những Lizardmen mong muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Nếu không có việc nghiêm trọng nào đó như tình trạng thiếu lương thực, các Lizardmen sẽ không bao giờ rời khỏi quê hương. Tuy vậy, vẫn tồn tại một phần rất nhỏ, các Lizardmen chủ động muốn rời đi.
Khi một người lữ hành quyết định rời bộ tộc, họ sẽ có một dấu ân đặc biệt khắc trước ngực mình, như một bằng chứng cho thấy họ đã không còn đứng dưới sự ràng buộc của quyền lực nữa.
Hậu hết những người đã ra đi sẽ không bao giờ trở lại, đa phần họ chết giữa đường đi, cũng có thể tìm được nơi định cư mới hoặc gặp những chuyện khác nhau…song cũng có một vài trường hợp hiếm hoi, quay trở lại quê hương sau khi kết thúc chuyến lữ hành.
Nhờ những tri thức giá trị mà người lữ hành thu được, họ được đánh giá rất cao. Tuy đã thoát ly khỏi quyền lực khống chế và trở thành ngoại tộc, địa vị của họ vẫn vô cùng quan trọng.
Thực tế thì các thôn dân đều vô cùng tôn trọng Zaryusu, nhưng địa vị của hắn còn cao hơn các những người được tôn kính khác. Không chỉ vì hắn là người lữ hành. Mà còn bởi –
Khi từ từ bước xuống cầu thang ngập nước, hắn đeo lên eo vũ khí yêu thích của mình. Sự ma sát giữa kim loại và lớp vảy tạo lên những tiếng lích nhích.
Đó là một thanh đao có lưỡi xanh và trắng, phát ra thứ ánh sáng lờ mờ. Hình dạng có chút kì lạ, thân đao và tay cầm được nối liền, như một cây đinh ba. Bắt đầu từ cuống đao, lớp thép mỏng dần, và cho đến mũi đao thì độ dày chỉ còn như một tờ giấy.
Không một Lizardmen nào không biết đến loại vũ khí này. Một trong bốn báu vật của bộ tộc Lizardmen – [Frost Pain].
Đây mới là lý do đằng sau sự nổi tiếng của Zaryusu.
Hắn bắt đầu di chuyển.
Có hai nơi hắn cần đến, với lễ vật cõng trên lưng.
Đó là con cá lớn – món chính của Lizardmen. Mùi tanh hôi từ giỏ cá đằng sau truyền đến không khiến Zaryusu khó chịu. Trái lại, mùi vị đó càng làm hắn thấy đói hơn.
Dù rất muốn ăn, nhưng hắn cố gắng trục xuất ý tưởng đó ra khỏi dầu. Cứ như thế, Zaryusu bước từng bước qua đường mòn của thôn làng Green Law.
Những đứa trẻ Lizardmen có những chiếc vảy màu xanh lá cây và chạy trốn xung quanh khi phát ra những tiếng “sha sha” như thể tiếng cười. Khi nhận thấy Zaryusu đang đi tới, chúng dừng lại trò chơi của mình. Từ nơi ẩn nấp dưới cái bóng của các ngôi nhà, chúng nhìn trộm Zaryusu – không, là nhìn vào cá trên lưng hắn thì đúng hơn.
Miệng chúng khẽ mở với nước dãi chảy xuống ròng ròng. Tuy đã lùi lại, ánh mắt của chúng vẫn tập trung trên giỏ cá như thể ánh mắt của kẻ chết đói nhìn thấy thức ăn.
Zaryusu cười gượng nhưng vẫn bước đi, giả vờ như không nhìn thấy. Chủ nhân của món quà đã được quyết định. Tuy thật đáng tiếc, nhưng nó không phải dành cho bọn nhóc.
Ánh mắt thèm thuồng của bọn nhóc cũng không quá sâu đậm – không giống như vài năm về trước. Nó mang đến cho Zaryusu một cảm giác hạnh phúc.
Đưa lưng rời khỏi những ánh mắt lưu luyến không rời, xuyên qua khu vực dân cư, và đến đích: một túp lều nhỏ.
Khu vực này không tiếp giáp với làng. Nó nằm xa hơn một chút, với mực nước khá sâu. Tại đường biên giới giữa Thượng và Hạ hồ là túp lều được kiến tạo vô cùng chắc chắn và khéo léo. Tuy nói là nhỏ, nhưng vẫn lớn hơn cả nhà của Zaryusu.
Kì quái là, túp lều bị nghiêng hẳn sang một bên, làm một nửa của nó bị chìm dưới nước. Đó không phải là do hư hỏng nên bị sập, mà là nguyên bản đã như thế.
Zaryusu tiến đến túp lều, âm thành bước trên nước tạo thành những tiếng “sa sa sa”.
Khi tới gần, hắn ngửi thấy mùi hương từ những con cá và thanh âm trong túp lều.
Với một tiếng rít, đầu của một con rắn có vảy nâu và mắt hổ phách hiện ra từ cửa sổ. Sau khi xác nhân là Zaryusu, nó duỗi dài cơ thể và quấn quanh tay hắn như để làm nũng.
“Ngoan nào, ngoan nào.”
Theo thói quen, Zaryusu dùng một bên tay vuốt ve thân thể của con rắn. Như thể cảm thấy dễ chịu, nó giũ mắt - bằng cách khép lại màng bảo vệ mí mắt của mình. Zaryusu cũng cảm thấy vui khi sờ vào làn da lạnh toát của nó.
Sinh vật này là thú nuôi của Zaryusu, còn có tên là Rororo.
Vì được nuôi nấng từ nhỏ nên Rororo có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của hắn.
“Rororo. Ta mang thức ăn đến cho ngươi rồi này, muốn ăn không?”
Zaryusu bỏ con cá qua cửa sổ. Những tiếng rột rẹt thay cho tiếng “bõm” phát ra từ bên trong.
“Thực sự thì ta cũng muốn ở lại đây chơi với ngươi một chút. Nhưng bây giờ ta phải tới buổi săn cá rồi. Hẹn gặp ngươi sau nhé.”
Rororo có vẻ hiểu được nội dung nên phát ra một vài thanh âm lưu luyến không rời khi chậm rãi buông Zaryusu ra và trồi lại phòng.
Sau đó từ bên trong truyền ra những tiếng “lách tách” như tiếng nhai của sinh vật.
Xác nhận Rororo rất khỏe mạnh qua tiếng ăn uống đầy tinh thần của nó, Zaryusu mới rời khỏi túp lều.
Điểm đến tiếp theo của hắn là hồ nước gần làng.
Zaryusu âm thầm băng qua khu rừng. Thực tế thì hắn có thể đi nhanh hơn bằng cách bơi tới. Nhưng vì thói quen tuần tra trên đất của mình, hắn quyết định chọn đường bộ. Chỉ là, những cái cây che chắn nơi đây khiến tầm nhìn của Zaryusu bị hạn chế khá nhiều.
Cuối cùng Zaryusu cũng nhìn thấy đích đến của mình, chỉ còn cách một đoạn nhỏ. Hắn thở phào nhẹ nhõm vì không có rắc rối nào phát sinh trên đường đi. Cứ như vậy, bước chân của hắn càng nhanh hơn khi xuyên qua khu rừng.
Nhanh chóng gạt những cánh cây sang một bên như gạt nước, Zaryusu bỗng mở to hai mắt vì ngạc nhiên. Đó là bởi bóng lưng của một người mà hắn không ngờ tới.
Một Lizarrdmen khác, với lớp vảy xanh đen giống như Zaryusu.
“Anh…”
“Oh, là em ah.”
Quay đầu lại với ánh nhìn chào đón, Lizardmen này chính là tộc trưởng của “Green Claw”, và là anh trai của Zaryusu, Shasuryu.
Anh là tộc trưởng hiện tại, với hai lần liên nhiệm, và có lẽ ngay cả năm sau nữa mà không cần phải chiến đấu. Đó là nhờ cơ thể khổng lồ của anh.
Đứng chung một chỗ mà nói, thân thể cân đối của Zaryusu cũng nhỏ đi một phần.
Shasuryu có một vết sẹo trắng chạy dọc trên lớp vảy đen bóng của mình, nhìn qua giống như một tia chớp cắt giữa những đám mây đen.
Trên lưng ông là một thanh cự kiếm, dài dần 2m. Thanh kiếm thép này – bằng chứng cho tộc trưởng – có khả năng tăng sát thương và có một lớp ma pháp chống rỉ sét.
Zaryusu cùng anh mình đứng song song bên ven hồ.
“Em đến đây làm gì vậy?”
“…Này, đó là lời của em chứ. Chỗ này đâu phải nơi tộc trưởng nên đến.”
“Muu.”
Shasuryu phát ra một tiếng lẩm bẩm như thể không hài lòng rồi quay về phía hồ.
Từ giữa hồ là duỗi ra những cây gậy vây chặt lấy nơi ấy, được kết nối với nhau bằng những mắt lưới nhỏ. Chỉ cần nhìn thôi cũng biết nó dùng để làm gì.
Một trại cá.
“Lẽ nào anh định…ăn vụng?”
Nghe được câu Zaryusu nói khiến cái đuôi của Shasuryu nhảy dựng, rồi đập phịch xuống đất.
“Muu, không phải thế, vì tình hình chăn nuôi nên anh mới đến kiểm tra thôi..”
“…”
“Em trai, em dùng loại ánh mắt đó để nhìn anh là sao?”
Kết thúc lời nói bằng một ngữ điệu mạnh mẽ, Shasuryu bước tới trước. Áp lực của anh tạo ra giống như một bức tường thành ép tới Zaryusu. Ngay cả khi là một lữ hành từng trải qua vô số trận đánh dữ dội, Zaryusu vẫn không thể không lùi lại vài bước.
Nhưng áp lực đó cũng nhanh chóng bị tản đi chỉ với vài câu nói.
“Chỉ tới xem xét tình huống, vậy anh không muốn ăn sao? Thật đáng tiếc đó. Nếu đám cá được nuôi dưỡng tốt, em còn định đưa đến cho anh một ít.”
“Muu”
Những tiếng “phịch” dừng lại và cái đuôi trở nên ủ rũ.
“Đúng là rất thơm. Những con cá nuôi được vỗ béo này còn thơm hơn cả đám cá thu nữa.”
“Oh.”
“Nếu căn xuống một miếng và ngâm nó thì còn có dầu chảy ra nữa, cảm giác như những miếng thịt sẽ tan ra trong miệng vậy.”
“Muu-“
Những âm thanh “phịch” của đuôi lại đập xuống một lần nữa. Hơn nữa còn lớn hơn cả lần trước.
Zaryusu một bên chú ý chiếc đuôi, một bên mang theo giọng điệu trêu đùa với ông anh.
“Chị dâu nói không sai. Đuôi của anh rất “thành thật”.
“Hả? Bà cô dữ dằn đó á? Chắc chắn là nói đùa giỡn thôi. Mà, cái gì là “thành thật”?
Liếc thấy cái đuôi bị đông cứng trên không qua vai của ông anh khiến Zaryusu không biết nên trả lời ra sao, chỉ có thể “A A” coi như ứng phó.
“Hừ. Thật đáng ghét…Nếu em có vợ thì cũng sẽ hiểu được tâm tình của anh.”
“Em sẽ không kết hôn.”
“Hừ. Vớ vẩn. Là bởi dấu ấn sao? Em nên bỏ qua mấy lời nhảm nhí của đám trưởng lão đi. Nếu em muốn thì không có giống cái nào trong làng từ chối đâu…ngay cả những cái đuôi đẹp nhất cũng sẽ bị hạ gục bởi em đấy.”
Đuôi của Lizardmen giống như một kho lưu trữ dinh dưỡng. Bởi vậy đuôi lớn là yếu tố then chốt để chọn bạn tình. Nếu như trước đây, hẳn Zarysu nói không chừng đã chọn một giống cái có đuôi lớn. Tuy vậy, khi đã lớn lên cùng những kiến thức rộng lớn thì hắn sẽ không chọn đối tượng theo tiêu chí này.
“Lấy tình hình hiện tại trong làng vào thời điểm này thì em không nghĩ sẽ tìm được ai có đuôi dày đâu, chẳng lẽ anh định để em tìm đuôi mỏng thay thế sao? Nếu phải kết hôn thì em sẽ tìm ai đó giống chị dâu.”
“Thế cũng tốt, có tình cảm là được…Chỉ là, đừng quá lộn xộn nhé. Anh không định dính vào mấy vụ tranh chấp kiểu ấy. Dù thế nào em cũng nên cảm nhận nỗi khổ sau khi kết hôn sớm đi. Thật bất công nếu chỉ có mình anh chịu đựng nó.”
“Này này…em muốn đi cáo trạng với chị dâu.”
“Muu…Thế nào. Đây rõ ràng là hình phạt sau khi kết hôn mà. Ngay cả anh, tộc trưởng của bộ lạc còn sợ nữa là…”
Tiếng cười rộn rã vang lên bên bờ hồ tĩnh lặng.
Sau khi tiếng cười dừng lại, Shasuryu nhìn vào trại cá rồi xúc động nói.
“Thật sự thì quá xuất sắc. Của em ấy…”
Zaryusu tiếp lời Shasuryu khi ông bỗng im lặng.
“Ý anh là trại nuôi cá?”
“Phải, phải, đúng là cái này. Trong quá khứ chưa có ai trong chúng ta nghĩ đến điều này. Hơn nữa rất nhiều người cũng đã biết tới thành công của em. Trong tương lai thì hẳn là đám cá này sẽ là thứ mà tất cả mọi người đều ao ước đấy.”
“Đó là nhờ có anh giúp mà. Em cũng biết anh đã phải thay em giải thích rất nhiều điều cho mọi người.”
“Em trai. Mấy chuyện giải thích đó đâu tính là gì. Chỉ là vài câu chuyện lặt vặt thôi. Nếu như không phải em luôn nỗ lực, nuôi được loại cá mỹ vị mà nói, thì anh có làm thế nào cũng vô ích.”
Trại nuôi cá ban đầu liên tục gặp phải thất bại. Đương nhiên. Vì nó chỉ được xây dựng trên những kiến thức vụn vặt của chuyến lữ hành rồi bắt chước lại theo ấn tượng mơ hồ. Ngay cả hàng rào cũng không ngừng thất bại. Phải qua một năm thử nghiệm cùng thất bại, tuy trại cá đã được tạo ra, nhưng vẫn có rất nhiều việc phải làm.
Cá được nuôi trong hồ phải chăm sóc đặc biệt và thức ăn nuôi cũng phải vô cùng cẩn thận.
Rất nhiều con cá trong hồ đã chết sau những lần thử nghiệm thức ăn để tìm xem loại nào tốt nhất. Cũng có đôi lúc hàng rào xung quanh ao nuôi bị quái vật phá hoại và đàn cá chạy hết.
“Cá làm lương thực mà bị xem là đồ chơi” rất nhiều người đã trách mắng và chỉ trỏ Zaryusu như vậy. Thậm chí còn có người chửi rủa hắn là ngu xuẩn và điên rồ.
Thế nhưng, hắn vẫn không ngừng nỗ lực, và cuối cùng đã thu về thành quả.
Mặt hồ hiện lên những cái bóng của đàn cá bơi lội. So với những con cá được săn bắt, kích thước của chúng còn lớn hơn. Và chắc chắn không có Lizardmen nào tin được rằng chúng là cá nuôi hoàn toàn, ngoại trừ anh trai và chị dâu của Zasuryu.
“…Rất tuyệt, em trai ah.”
Cảnh tượng đó khiến Shasuryu thốt lên. Ngôn ngữ trong đó vạn phần xúc động. Ngay cả Zaryusu cũng cảm thấy sự ấm áp và vui sướng.
“…Là nhờ có anh đấy.”
Lời nói cuả Zaryusu cũng chứa đầy cảm xúc.
“Muu. Anh có làm gì đâu.”
Nghe có vẻ như Shasuryu cái gì cũng không có làm. Nhưng thực sự thì không phải như vậy.
Trong những lần đám cá có dấu hiệu bị bệnh, các linh mục đều đột nhiên xuất hiện. Khi thu thập vật liệu để xây dựng hàng rào, sẽ có vài cá nhân đứng ra hỗ trợ. Ngay cả khi bắt và phân bổ cá vào hồ, cũng nhận được những con cá khỏe mạnh nhất. Ngoài ra còn những loại trái cây cùng mồi được các thợ săn mang tới để làm thức ăn cho cá.
Chưa kể cũng Lizardmen có kiến thức cũng đứng ra giúp sức. Cho dù có là một kẻ ngốc đi chăng nữa, cũng đều nhận ra được sau lưng họ là ai. Mặc dù người đó đã cố giấu tên.
Cũng là bởi tộc trưởng không được phép trực tiếp giúp đỡ người lữ hành – những kẻ đã thoát ly khỏi bộ lạc.
“Anh hai. Đợi lũ cá lớn thêm một chút, em sẽ đưa tới anh đầu tiên.”
“Hừ. Ta sẽ đợi.”
Xoay người sang chỗ khác, Shasuryu rời đi và nói với bằng một giọng trầm.
“Xin lỗi.”
“…Anh nói gì vậy. Anh không sai chút nào.”
Những lời này quá bé, có thể hoặc cũng không thể nghe được. Zaryusu lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Shasuryu ngày càng xa dần.
Sau khi xác nhận điều kiện của trại cá và trở về làng. Zaryusu bỗng cảm thấy sự khác thường khi nhìn lên bầu trời.
Cũng không có bất kì thứ gì đặc biệt trên đó. Vẫn là một màu xanh thẵm, với những đám mây lượn lờ nơi vùng núi phương bắc.
Một cảnh sắc bình thường.
Không có bất kì thứ gì thay đổi.
Nhưng ngay lúc Zaryusu gạt bỏ sự bất an và cho đó là một ảo giác, thì một đám mây kì dị bỗng xuất hiện giữa bầu trời.
Hầu như là cùng thời khắc đó. Những đám mây đen che khuất ánh sáng mặt trời đột nhiên xuất hiện ở giữa làng. Chúng nối với nhau như một tầng mây mưa dày và bao trùm cả ngôi làng trong bóng tối.
Các Lizardmen ngạc nhiên nhìn lên bầu trời.
Vu sư của họ đã dự đoán rằng hôm nay trời sẽ quang đãng cả ngày. Thông qua ma pháp, kinh nghiệm, và tri thức, những dự đoán đó luôn chính xác. Vậy nên với bất kì điều gì nằm ngoài dự đoán, ai cũng đều kinh ngạc.
Lạ lùng là, đám mây chỉ bao phủ ngôi làng, không giống như một đám mây mưa bình thường. giống như có ai đó đã giữ chặt tầng mây và đóng lên trên đó.
Hơn nữa điều lạ vẫn còn tiếp diễn.
Trung tâm của tầng mây bắt đầu xuất hiện một vòng xoáy, nó không ngừng mở rộng như thể bị một thế lực khủng khiếp xâm chiến.
Các chiến binh nhanh chóng báo động với những người còn đang hoang mang và rối loạn. Những đứa trẻ cũng trốn về nhà. Zaryusu khom người xuống thắt lưng, một bên quan sát xung quanh trong khi duỗi tay bắt lấy thanh Frost Pain.
Những đám mây dày bắt đầu tụ tập lại vòng xoáy và lan tỏa ra cả bầu trời. Tuy vậy xa xa vẫn có thể thấy được bầu trời xanh. Giống như làng là trung tâm tụ tập của đám mây.
Ở nơi nào đó giữa làng vang lên những tiếng ồn ào. Gió truyền qua một thứ âm thanh the thé của các Lizardmen.
Giống như là khuyên giải, lại giống như báo động. Chỉ khi đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ, thứ âm thanh này mới vang lên như một tín hiệu sơ tán.
Zaryusu – người nghe thấy âm thành này – nhanh chóng chạy tới đầm lầy bằng tốc độ nhanh nhất của một Lizardmen.
Chạy. Chạy. Tiếp tục chạy.
Di chuyển trong đầm lầy vô cùng trắc trở, ngay cả khi dùng đến đuôi để đối trọng. Với một tốc độ mà không nhân loại nào có thể đạt tới – do chân của Lizardmen thích hợp di chuyển trong đầm lầy – Zaryusu đã đến nơi phát ra âm thanh báo động.
Tại đó, các chiến binh cùng Shasuryu đang đứng thành một vòng tròn và nhìn chằm chằm vào trung tâm làng.
Nhìn theo nơi ánh mắt hướng về đó, Zaryusu cũng nhìn trừng trừng vào cùng một vị trí.
Vô số ánh mắt giao nhau, tại điểm trung tâm ấy, là một con quái vật giống như được tạo lên từ sương đen.
Giữa đám sương đen đó là vô số những vẻ mặt khủng bố, hiện lên, rồi nhanh chóng biến mất. Mặc dù là vẻ mặt của rất nhiều chủng tộc, nhưng đều có điểm chung, đó chính là sự đau đớn cùng sợ hãi trên chúng.
Bay trong gió là thanh âm của tiếng thổn thức, oán giận, than thở, rên rỉ đau đớn, và chết chóc, ghép lại với nhau tạo thành một khúc đại hợp xướng.
Không khí quanh chúng bị đông lại tựa như sự tụ tập của oán niệm được cụ thể hóa.
Zaryusu run lên trong nỗi sợ tột cùng.
(Không tốt…Còn những người chưa chạy trốn ở lân cận. Chưa kể, loại này chỉ có ta và đại ca mới có thể đối phó được…Nhưng…)
Các Lizardmen xung quanh đều là những chiến binh ưu tú của bộ lạc, thế nhưng đối thủ lại là thứ mà tới Zaryusu cũng phải sợ hãi: một Undead mạnh mẽ. Dưới tình huống này, chỉ có Zaryusu và Shasuryu là có kinh nghiệm chiến đấu, ngoài ra Zaryusu cũng biết con quái vật kia còn ẩn chứa năng lực đặc biệt.
Chuyển sự chú ý của mình một chút, hắn nhận ra phần lớn hơi thở của các Lizardmen đều run rẩy và gấp gáp, như thể một đứa trẻ - bất chấp việc họ là chiến binh.
Con quái vật đứng giữa thôn làng và bất động.
Không biết bao nhiêu thời gian trôi qua, không khí khẩn trương vẫn được duy trì, chỉ cần một hành động nhỏ phát sinh, hẳn một cuộc chiến kịch liệt sẽ được châm ngòi.
Các chiến binh nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh của mình và bắt đầu hành động. Họ di chuyển chậm rãi và thu hẹp khoảng cách với con ma vật.
Tia sáng từ thanh kiếm của Shasuryu lóe lên như một tín hiệu, Zaryusu cũng âm thầm nắm lấy thanh đao của mình. Nếu nó trở thành một trận chiến, phải nhanh chóng tiến hành đột kích.
(Phải đem năng lực đặc biệt của chúng nói cho mọi người…không thể để họ bị kích động.)
Sự căng thẳng trong bầu không khí dày đặc hơn. Đột nhiên, những âm thanh của sự oán giận dừng lại. Những tiếng ồn của đám mây quái vật tập hơn thành giọng nói của một cá nhân. Trái với những tiếng nguyền rủa khó nghe ban nãy, âm thanh lúc này đã rõ ràng hơn.
“…Nghe đây…Ta là sứ giả hầu hạ Đấng tối cao vĩ đại và hôm nay, ta hạ xuống đây để công bố mệnh lệnh.”
Tất cả mọi người đều nhìn nhau. Chỉ có Zaryusu cùng Shasuryu vẫn giữ nguyên ánh mắt.
“Tuyên tất cả các ngươi: Tử hình. Quân đội của Đấng tối cao đã bắt đầu tiến tới tiêu diệt các ngươi.Tuy nhiên, với sự nhân từ và khoan dung, ngài đã quyết định cho các người thời gian để giẫy giụa. Tám ngày sau, tất cả bộ lạc trong Lizardmen trên hồ sẽ trở thành tế phẩm.”
Zaryusu và Shasuryu nhăn mặt, để lộ ra bộ răng nanh sắc nhọn cùng âm thanh đe dọa.
“Hãy tuyệt vọng và ngoan cố chống lại đi lũ hạ đẳng. Đấng tối cao sẽ tưởng thưởng cho cái chết của các ngươi.”
Giống như khói liên tục thay đổi hình dạng, ma vật cũng từ từ biến hình và nổi lên không trung.
“Đừng quên. Tám ngày sau.”
Trên bầu trời, mây đen cũng dần tan biến về phía khu rừng trong ánh mắt dõi theo của các Lizardmen. Và Zaryusu cùng Shasuryu yên lặng nhìn lên bầu trời xa xăm.
Khu vực Đại Hồ có bán kính khoảng 20km, có hình dạng giống như một quả bầu ngược, được chia thành Thượng Hồ và Hạ Hồ. Thượng Hồ tương đối sâu, là nơi tập trung của các sinh vật to lớn trong khi Hạ Hồ lại là nơi sinh sưống của những sinh vật nhỏ hơn.
Xuống cuối phía nam của Hạ Hồ, có một khu vực rộng lớn do đầm lầy và hồ nước xen kẽ với nhau. Nơi đây, có khá nhiều công trình được xây dựng, tiêu biểu là hàng chục nhà sàn bằng gỗ. Những chiếc chân chống to lớn cắm chặt xuống đầm lầy, làm trụ cột cho cả căn nhà, giúp cư dân dễ dàng sinh hoạt trên dầm lầy hơn.
Cánh cửa của một trong số đó được kéo lên, và chủ nhân của nó bước ra ánh mặt trời lấp lánh.
“Hắn” là một Bán nhân loại, thuộc chủng tộc Lizardmen.
Lizardmen là loài bò sát, nhưng lại có những đặc trưng của con người. Cụ thể hơn, phần đầu là bò sát, cơ thể nhìn chung giống như rắn mối nhưng đứng thẳng trên hai chân và tay chân linh hoạt.
Họ được xem là Bán nhân loại cùng loại với Goblin và Orc, do văn hóa không giống với con người, và lối sống được cho là man rợ. Thế nhưng cũng không thể phủ nhận, Lizardmen cũng văn hóa riêng của mình.
Lizardmen đực trưởng thành có chiều cao bình quân khoảng 1m9, cân nặng vượt trên 100kg. Cơ thể của họ rất ít mỡ vì họ cho rằng cơ bắp cường tráng mới đáng tự hào.
Ngoài ra họ còn có một chiếc đuôi bò sát ở phần eo như một phương tiện để duy trì cân bằng cơ thể.
Do sự tiến hóa để thích hợp với hoàn cảnh đầm lầy, chân của các Lizardmen có bao màng để giúp dễ di chuyển trên vùng ngập nước. Tuy vậy, nó cũng khiến cho việc hoạt động trên cạn khá bất tiện, song nó cũng không ảnh hưởng lắm đến sinh hoạt ngày thường của họ.
Khác với rắn mối, bao phủ bên ngoài cơ thể những chiếc vẩy màu xám xanh và hơi đen, giống như lớp da của cá sấu. Sức phòng ngự của nó còn cứng rắn hơn cả các bộ giáp nhân loại.
Tay của Liziardmen cũng có năm ngón tương tự như tay con người, nhưng móng tay phát triển và sắc nhọn hơn.
Vũ khí của Lizardmen khá thô sơ - bởi họ không biết cách khai thác quặng trong vùng đầm lầy – phần lớn là giáo mác được chế tác thủ công từ nanh vuốt của quái vật, hoặc dạng vũ khí cùn với đá và gỗ được cột lại với nhau.
Bầu trời trong xanh và mặt trời đã lên cao. Đâu đó trên bầu trời được điểm tô bằng những đám mây trắng lững lờ. Thời tiết hôm nay rất tốt, thậm chí có thể nhìn thấy dãy núi xa một các rõ ràng.
Tầm nhìn của Lizardmen rất rộng, dù họ không cử động đầu cũng có thể thấy ánh mặt trời chiếu vào mắt.
“Hắn” – Zaryusu Shasha nheo mắt rồi nhẹ nhàng bước xuống cầu thang trong khi đưa tay gãi con dấu trước ngực mình.
Luật lệ trong xã hội Lizardmen rất nghiêm ngặt, với tộc trưởng là người lãnh đạo tất cả. Vị trí này không phải dựa vào kế thừa huyết thống, mà do cuộc bầu chọn cá thể mạnh nhất trong bộ tộc. Cứ một vài năm, nghi thức tuyển tộc trưởng lại diễn ra một lần.
Trợ giúp tộc trưởng là một hội đồng nguyên lão bao gốm các Lizardmen cao tuổi. Dưới nữa là các chiến binh, tiếp đó là Lizardmen đực và Lizardmen cái, cuối cùng là Lizardmen nhỏ tuổi. Xã hội của họ được kết cấu theo cách này.
Đương nhiên cũng có một số Lizardmen không tồn tại theo cách này.
Đầu tiên là Vu sư đứng đầu Vu các, địa vị chỉ đứng dưới trưởng lão. Đó là do sử dụng ma pháp trị liệu cùng ma thuật tiên tri và xem khí tượng (TL: Rõ hơn chút là khả năng dự báo thời tiết) đặc biệt của họ. Có thể nói là tác dụng phụ trợ cho sinh hoạt của Vu sư vô cùng to lớn.
Tiếp đó là nhóm Thợ săn (Hunter). Ban đầu họ chịu trách nhiệm cho việc đánh cá và săn bắn để cung ứng lương thực duy trì cho cả bộ lạc, nhưng nhờ các Lizardmen bình thường hỗ trợ, nên đa phần họ đều dành thời gian làm nhiệm vụ trong rừng.
Lizardmen là loài ăn tạp nhưng thực phẩm chủ yếu của họ là loài cá dài khoảng 80cm và họ không tiêu thụ được thảo mộc hoặc hoa quả.
Mục đích chính của các thợ săn khi tiến vào rừng là thu hoạch gỗ. Đối với Lizardmen mà nói, trên đất liền tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm mà họ không thể đối phó, vậy nên chỉ có những người có khả năng mạnh mẽ mới có thể làm được việc này.
Vậy nên họ được trao quyền tự quyết định, nhưng vẫn nằm dưới thẩm quyền của tộc trưởng và phải tuân phục tuyệt đối mọi mệnh lệnh.
Có thể nói xã hội của Lizardmen là một xã hội gia trưởng với phân công lao động rất rõ ràng.
Song có một loại nằm ngoài quyền lực của tộc trưởng.
Đó là những người lữ hành.
Từ sự phân chia rõ ràng trên, “người lữ hành” hẳn phải là “dị chủng” (TL: Loại khác biệt). Tuy vậy, trên cơ bản Lizardmen là xã hội bài ngoại, việc nhận người ngoài vào bộ tộc là tình huống đặc biệt và vô cùng hiếm hoi.
Như vậy “người lữ hành” đến cùng là ai?
Họ chính là những Lizardmen mong muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Nếu không có việc nghiêm trọng nào đó như tình trạng thiếu lương thực, các Lizardmen sẽ không bao giờ rời khỏi quê hương. Tuy vậy, vẫn tồn tại một phần rất nhỏ, các Lizardmen chủ động muốn rời đi.
Khi một người lữ hành quyết định rời bộ tộc, họ sẽ có một dấu ân đặc biệt khắc trước ngực mình, như một bằng chứng cho thấy họ đã không còn đứng dưới sự ràng buộc của quyền lực nữa.
Hậu hết những người đã ra đi sẽ không bao giờ trở lại, đa phần họ chết giữa đường đi, cũng có thể tìm được nơi định cư mới hoặc gặp những chuyện khác nhau…song cũng có một vài trường hợp hiếm hoi, quay trở lại quê hương sau khi kết thúc chuyến lữ hành.
Nhờ những tri thức giá trị mà người lữ hành thu được, họ được đánh giá rất cao. Tuy đã thoát ly khỏi quyền lực khống chế và trở thành ngoại tộc, địa vị của họ vẫn vô cùng quan trọng.
Thực tế thì các thôn dân đều vô cùng tôn trọng Zaryusu, nhưng địa vị của hắn còn cao hơn các những người được tôn kính khác. Không chỉ vì hắn là người lữ hành. Mà còn bởi –
Khi từ từ bước xuống cầu thang ngập nước, hắn đeo lên eo vũ khí yêu thích của mình. Sự ma sát giữa kim loại và lớp vảy tạo lên những tiếng lích nhích.
Đó là một thanh đao có lưỡi xanh và trắng, phát ra thứ ánh sáng lờ mờ. Hình dạng có chút kì lạ, thân đao và tay cầm được nối liền, như một cây đinh ba. Bắt đầu từ cuống đao, lớp thép mỏng dần, và cho đến mũi đao thì độ dày chỉ còn như một tờ giấy.
Không một Lizardmen nào không biết đến loại vũ khí này. Một trong bốn báu vật của bộ tộc Lizardmen – [Frost Pain].
Đây mới là lý do đằng sau sự nổi tiếng của Zaryusu.
Hắn bắt đầu di chuyển.
Có hai nơi hắn cần đến, với lễ vật cõng trên lưng.
Đó là con cá lớn – món chính của Lizardmen. Mùi tanh hôi từ giỏ cá đằng sau truyền đến không khiến Zaryusu khó chịu. Trái lại, mùi vị đó càng làm hắn thấy đói hơn.
Dù rất muốn ăn, nhưng hắn cố gắng trục xuất ý tưởng đó ra khỏi dầu. Cứ như thế, Zaryusu bước từng bước qua đường mòn của thôn làng Green Law.
Những đứa trẻ Lizardmen có những chiếc vảy màu xanh lá cây và chạy trốn xung quanh khi phát ra những tiếng “sha sha” như thể tiếng cười. Khi nhận thấy Zaryusu đang đi tới, chúng dừng lại trò chơi của mình. Từ nơi ẩn nấp dưới cái bóng của các ngôi nhà, chúng nhìn trộm Zaryusu – không, là nhìn vào cá trên lưng hắn thì đúng hơn.
Miệng chúng khẽ mở với nước dãi chảy xuống ròng ròng. Tuy đã lùi lại, ánh mắt của chúng vẫn tập trung trên giỏ cá như thể ánh mắt của kẻ chết đói nhìn thấy thức ăn.
Zaryusu cười gượng nhưng vẫn bước đi, giả vờ như không nhìn thấy. Chủ nhân của món quà đã được quyết định. Tuy thật đáng tiếc, nhưng nó không phải dành cho bọn nhóc.
Ánh mắt thèm thuồng của bọn nhóc cũng không quá sâu đậm – không giống như vài năm về trước. Nó mang đến cho Zaryusu một cảm giác hạnh phúc.
Đưa lưng rời khỏi những ánh mắt lưu luyến không rời, xuyên qua khu vực dân cư, và đến đích: một túp lều nhỏ.
Khu vực này không tiếp giáp với làng. Nó nằm xa hơn một chút, với mực nước khá sâu. Tại đường biên giới giữa Thượng và Hạ hồ là túp lều được kiến tạo vô cùng chắc chắn và khéo léo. Tuy nói là nhỏ, nhưng vẫn lớn hơn cả nhà của Zaryusu.
Kì quái là, túp lều bị nghiêng hẳn sang một bên, làm một nửa của nó bị chìm dưới nước. Đó không phải là do hư hỏng nên bị sập, mà là nguyên bản đã như thế.
Zaryusu tiến đến túp lều, âm thành bước trên nước tạo thành những tiếng “sa sa sa”.
Khi tới gần, hắn ngửi thấy mùi hương từ những con cá và thanh âm trong túp lều.
Với một tiếng rít, đầu của một con rắn có vảy nâu và mắt hổ phách hiện ra từ cửa sổ. Sau khi xác nhân là Zaryusu, nó duỗi dài cơ thể và quấn quanh tay hắn như để làm nũng.
“Ngoan nào, ngoan nào.”
Theo thói quen, Zaryusu dùng một bên tay vuốt ve thân thể của con rắn. Như thể cảm thấy dễ chịu, nó giũ mắt - bằng cách khép lại màng bảo vệ mí mắt của mình. Zaryusu cũng cảm thấy vui khi sờ vào làn da lạnh toát của nó.
Sinh vật này là thú nuôi của Zaryusu, còn có tên là Rororo.
Vì được nuôi nấng từ nhỏ nên Rororo có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của hắn.
“Rororo. Ta mang thức ăn đến cho ngươi rồi này, muốn ăn không?”
Zaryusu bỏ con cá qua cửa sổ. Những tiếng rột rẹt thay cho tiếng “bõm” phát ra từ bên trong.
“Thực sự thì ta cũng muốn ở lại đây chơi với ngươi một chút. Nhưng bây giờ ta phải tới buổi săn cá rồi. Hẹn gặp ngươi sau nhé.”
Rororo có vẻ hiểu được nội dung nên phát ra một vài thanh âm lưu luyến không rời khi chậm rãi buông Zaryusu ra và trồi lại phòng.
Sau đó từ bên trong truyền ra những tiếng “lách tách” như tiếng nhai của sinh vật.
Xác nhận Rororo rất khỏe mạnh qua tiếng ăn uống đầy tinh thần của nó, Zaryusu mới rời khỏi túp lều.
Điểm đến tiếp theo của hắn là hồ nước gần làng.
Zaryusu âm thầm băng qua khu rừng. Thực tế thì hắn có thể đi nhanh hơn bằng cách bơi tới. Nhưng vì thói quen tuần tra trên đất của mình, hắn quyết định chọn đường bộ. Chỉ là, những cái cây che chắn nơi đây khiến tầm nhìn của Zaryusu bị hạn chế khá nhiều.
Cuối cùng Zaryusu cũng nhìn thấy đích đến của mình, chỉ còn cách một đoạn nhỏ. Hắn thở phào nhẹ nhõm vì không có rắc rối nào phát sinh trên đường đi. Cứ như vậy, bước chân của hắn càng nhanh hơn khi xuyên qua khu rừng.
Nhanh chóng gạt những cánh cây sang một bên như gạt nước, Zaryusu bỗng mở to hai mắt vì ngạc nhiên. Đó là bởi bóng lưng của một người mà hắn không ngờ tới.
Một Lizarrdmen khác, với lớp vảy xanh đen giống như Zaryusu.
“Anh…”
“Oh, là em ah.”
Quay đầu lại với ánh nhìn chào đón, Lizardmen này chính là tộc trưởng của “Green Claw”, và là anh trai của Zaryusu, Shasuryu.
Anh là tộc trưởng hiện tại, với hai lần liên nhiệm, và có lẽ ngay cả năm sau nữa mà không cần phải chiến đấu. Đó là nhờ cơ thể khổng lồ của anh.
Đứng chung một chỗ mà nói, thân thể cân đối của Zaryusu cũng nhỏ đi một phần.
Shasuryu có một vết sẹo trắng chạy dọc trên lớp vảy đen bóng của mình, nhìn qua giống như một tia chớp cắt giữa những đám mây đen.
Trên lưng ông là một thanh cự kiếm, dài dần 2m. Thanh kiếm thép này – bằng chứng cho tộc trưởng – có khả năng tăng sát thương và có một lớp ma pháp chống rỉ sét.
Zaryusu cùng anh mình đứng song song bên ven hồ.
“Em đến đây làm gì vậy?”
“…Này, đó là lời của em chứ. Chỗ này đâu phải nơi tộc trưởng nên đến.”
“Muu.”
Shasuryu phát ra một tiếng lẩm bẩm như thể không hài lòng rồi quay về phía hồ.
Từ giữa hồ là duỗi ra những cây gậy vây chặt lấy nơi ấy, được kết nối với nhau bằng những mắt lưới nhỏ. Chỉ cần nhìn thôi cũng biết nó dùng để làm gì.
Một trại cá.
“Lẽ nào anh định…ăn vụng?”
Nghe được câu Zaryusu nói khiến cái đuôi của Shasuryu nhảy dựng, rồi đập phịch xuống đất.
“Muu, không phải thế, vì tình hình chăn nuôi nên anh mới đến kiểm tra thôi..”
“…”
“Em trai, em dùng loại ánh mắt đó để nhìn anh là sao?”
Kết thúc lời nói bằng một ngữ điệu mạnh mẽ, Shasuryu bước tới trước. Áp lực của anh tạo ra giống như một bức tường thành ép tới Zaryusu. Ngay cả khi là một lữ hành từng trải qua vô số trận đánh dữ dội, Zaryusu vẫn không thể không lùi lại vài bước.
Nhưng áp lực đó cũng nhanh chóng bị tản đi chỉ với vài câu nói.
“Chỉ tới xem xét tình huống, vậy anh không muốn ăn sao? Thật đáng tiếc đó. Nếu đám cá được nuôi dưỡng tốt, em còn định đưa đến cho anh một ít.”
“Muu”
Những tiếng “phịch” dừng lại và cái đuôi trở nên ủ rũ.
“Đúng là rất thơm. Những con cá nuôi được vỗ béo này còn thơm hơn cả đám cá thu nữa.”
“Oh.”
“Nếu căn xuống một miếng và ngâm nó thì còn có dầu chảy ra nữa, cảm giác như những miếng thịt sẽ tan ra trong miệng vậy.”
“Muu-“
Những âm thanh “phịch” của đuôi lại đập xuống một lần nữa. Hơn nữa còn lớn hơn cả lần trước.
Zaryusu một bên chú ý chiếc đuôi, một bên mang theo giọng điệu trêu đùa với ông anh.
“Chị dâu nói không sai. Đuôi của anh rất “thành thật”.
“Hả? Bà cô dữ dằn đó á? Chắc chắn là nói đùa giỡn thôi. Mà, cái gì là “thành thật”?
Liếc thấy cái đuôi bị đông cứng trên không qua vai của ông anh khiến Zaryusu không biết nên trả lời ra sao, chỉ có thể “A A” coi như ứng phó.
“Hừ. Thật đáng ghét…Nếu em có vợ thì cũng sẽ hiểu được tâm tình của anh.”
“Em sẽ không kết hôn.”
“Hừ. Vớ vẩn. Là bởi dấu ấn sao? Em nên bỏ qua mấy lời nhảm nhí của đám trưởng lão đi. Nếu em muốn thì không có giống cái nào trong làng từ chối đâu…ngay cả những cái đuôi đẹp nhất cũng sẽ bị hạ gục bởi em đấy.”
Đuôi của Lizardmen giống như một kho lưu trữ dinh dưỡng. Bởi vậy đuôi lớn là yếu tố then chốt để chọn bạn tình. Nếu như trước đây, hẳn Zarysu nói không chừng đã chọn một giống cái có đuôi lớn. Tuy vậy, khi đã lớn lên cùng những kiến thức rộng lớn thì hắn sẽ không chọn đối tượng theo tiêu chí này.
“Lấy tình hình hiện tại trong làng vào thời điểm này thì em không nghĩ sẽ tìm được ai có đuôi dày đâu, chẳng lẽ anh định để em tìm đuôi mỏng thay thế sao? Nếu phải kết hôn thì em sẽ tìm ai đó giống chị dâu.”
“Thế cũng tốt, có tình cảm là được…Chỉ là, đừng quá lộn xộn nhé. Anh không định dính vào mấy vụ tranh chấp kiểu ấy. Dù thế nào em cũng nên cảm nhận nỗi khổ sau khi kết hôn sớm đi. Thật bất công nếu chỉ có mình anh chịu đựng nó.”
“Này này…em muốn đi cáo trạng với chị dâu.”
“Muu…Thế nào. Đây rõ ràng là hình phạt sau khi kết hôn mà. Ngay cả anh, tộc trưởng của bộ lạc còn sợ nữa là…”
Tiếng cười rộn rã vang lên bên bờ hồ tĩnh lặng.
Sau khi tiếng cười dừng lại, Shasuryu nhìn vào trại cá rồi xúc động nói.
“Thật sự thì quá xuất sắc. Của em ấy…”
Zaryusu tiếp lời Shasuryu khi ông bỗng im lặng.
“Ý anh là trại nuôi cá?”
“Phải, phải, đúng là cái này. Trong quá khứ chưa có ai trong chúng ta nghĩ đến điều này. Hơn nữa rất nhiều người cũng đã biết tới thành công của em. Trong tương lai thì hẳn là đám cá này sẽ là thứ mà tất cả mọi người đều ao ước đấy.”
“Đó là nhờ có anh giúp mà. Em cũng biết anh đã phải thay em giải thích rất nhiều điều cho mọi người.”
“Em trai. Mấy chuyện giải thích đó đâu tính là gì. Chỉ là vài câu chuyện lặt vặt thôi. Nếu như không phải em luôn nỗ lực, nuôi được loại cá mỹ vị mà nói, thì anh có làm thế nào cũng vô ích.”
Trại nuôi cá ban đầu liên tục gặp phải thất bại. Đương nhiên. Vì nó chỉ được xây dựng trên những kiến thức vụn vặt của chuyến lữ hành rồi bắt chước lại theo ấn tượng mơ hồ. Ngay cả hàng rào cũng không ngừng thất bại. Phải qua một năm thử nghiệm cùng thất bại, tuy trại cá đã được tạo ra, nhưng vẫn có rất nhiều việc phải làm.
Cá được nuôi trong hồ phải chăm sóc đặc biệt và thức ăn nuôi cũng phải vô cùng cẩn thận.
Rất nhiều con cá trong hồ đã chết sau những lần thử nghiệm thức ăn để tìm xem loại nào tốt nhất. Cũng có đôi lúc hàng rào xung quanh ao nuôi bị quái vật phá hoại và đàn cá chạy hết.
“Cá làm lương thực mà bị xem là đồ chơi” rất nhiều người đã trách mắng và chỉ trỏ Zaryusu như vậy. Thậm chí còn có người chửi rủa hắn là ngu xuẩn và điên rồ.
Thế nhưng, hắn vẫn không ngừng nỗ lực, và cuối cùng đã thu về thành quả.
Mặt hồ hiện lên những cái bóng của đàn cá bơi lội. So với những con cá được săn bắt, kích thước của chúng còn lớn hơn. Và chắc chắn không có Lizardmen nào tin được rằng chúng là cá nuôi hoàn toàn, ngoại trừ anh trai và chị dâu của Zasuryu.
“…Rất tuyệt, em trai ah.”
Cảnh tượng đó khiến Shasuryu thốt lên. Ngôn ngữ trong đó vạn phần xúc động. Ngay cả Zaryusu cũng cảm thấy sự ấm áp và vui sướng.
“…Là nhờ có anh đấy.”
Lời nói cuả Zaryusu cũng chứa đầy cảm xúc.
“Muu. Anh có làm gì đâu.”
Nghe có vẻ như Shasuryu cái gì cũng không có làm. Nhưng thực sự thì không phải như vậy.
Trong những lần đám cá có dấu hiệu bị bệnh, các linh mục đều đột nhiên xuất hiện. Khi thu thập vật liệu để xây dựng hàng rào, sẽ có vài cá nhân đứng ra hỗ trợ. Ngay cả khi bắt và phân bổ cá vào hồ, cũng nhận được những con cá khỏe mạnh nhất. Ngoài ra còn những loại trái cây cùng mồi được các thợ săn mang tới để làm thức ăn cho cá.
Chưa kể cũng Lizardmen có kiến thức cũng đứng ra giúp sức. Cho dù có là một kẻ ngốc đi chăng nữa, cũng đều nhận ra được sau lưng họ là ai. Mặc dù người đó đã cố giấu tên.
Cũng là bởi tộc trưởng không được phép trực tiếp giúp đỡ người lữ hành – những kẻ đã thoát ly khỏi bộ lạc.
“Anh hai. Đợi lũ cá lớn thêm một chút, em sẽ đưa tới anh đầu tiên.”
“Hừ. Ta sẽ đợi.”
Xoay người sang chỗ khác, Shasuryu rời đi và nói với bằng một giọng trầm.
“Xin lỗi.”
“…Anh nói gì vậy. Anh không sai chút nào.”
Những lời này quá bé, có thể hoặc cũng không thể nghe được. Zaryusu lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Shasuryu ngày càng xa dần.
Sau khi xác nhận điều kiện của trại cá và trở về làng. Zaryusu bỗng cảm thấy sự khác thường khi nhìn lên bầu trời.
Cũng không có bất kì thứ gì đặc biệt trên đó. Vẫn là một màu xanh thẵm, với những đám mây lượn lờ nơi vùng núi phương bắc.
Một cảnh sắc bình thường.
Không có bất kì thứ gì thay đổi.
Nhưng ngay lúc Zaryusu gạt bỏ sự bất an và cho đó là một ảo giác, thì một đám mây kì dị bỗng xuất hiện giữa bầu trời.
Hầu như là cùng thời khắc đó. Những đám mây đen che khuất ánh sáng mặt trời đột nhiên xuất hiện ở giữa làng. Chúng nối với nhau như một tầng mây mưa dày và bao trùm cả ngôi làng trong bóng tối.
Các Lizardmen ngạc nhiên nhìn lên bầu trời.
Vu sư của họ đã dự đoán rằng hôm nay trời sẽ quang đãng cả ngày. Thông qua ma pháp, kinh nghiệm, và tri thức, những dự đoán đó luôn chính xác. Vậy nên với bất kì điều gì nằm ngoài dự đoán, ai cũng đều kinh ngạc.
Lạ lùng là, đám mây chỉ bao phủ ngôi làng, không giống như một đám mây mưa bình thường. giống như có ai đó đã giữ chặt tầng mây và đóng lên trên đó.
Hơn nữa điều lạ vẫn còn tiếp diễn.
Trung tâm của tầng mây bắt đầu xuất hiện một vòng xoáy, nó không ngừng mở rộng như thể bị một thế lực khủng khiếp xâm chiến.
Các chiến binh nhanh chóng báo động với những người còn đang hoang mang và rối loạn. Những đứa trẻ cũng trốn về nhà. Zaryusu khom người xuống thắt lưng, một bên quan sát xung quanh trong khi duỗi tay bắt lấy thanh Frost Pain.
Những đám mây dày bắt đầu tụ tập lại vòng xoáy và lan tỏa ra cả bầu trời. Tuy vậy xa xa vẫn có thể thấy được bầu trời xanh. Giống như làng là trung tâm tụ tập của đám mây.
Ở nơi nào đó giữa làng vang lên những tiếng ồn ào. Gió truyền qua một thứ âm thanh the thé của các Lizardmen.
Giống như là khuyên giải, lại giống như báo động. Chỉ khi đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ, thứ âm thanh này mới vang lên như một tín hiệu sơ tán.
Zaryusu – người nghe thấy âm thành này – nhanh chóng chạy tới đầm lầy bằng tốc độ nhanh nhất của một Lizardmen.
Chạy. Chạy. Tiếp tục chạy.
Di chuyển trong đầm lầy vô cùng trắc trở, ngay cả khi dùng đến đuôi để đối trọng. Với một tốc độ mà không nhân loại nào có thể đạt tới – do chân của Lizardmen thích hợp di chuyển trong đầm lầy – Zaryusu đã đến nơi phát ra âm thanh báo động.
Tại đó, các chiến binh cùng Shasuryu đang đứng thành một vòng tròn và nhìn chằm chằm vào trung tâm làng.
Nhìn theo nơi ánh mắt hướng về đó, Zaryusu cũng nhìn trừng trừng vào cùng một vị trí.
Vô số ánh mắt giao nhau, tại điểm trung tâm ấy, là một con quái vật giống như được tạo lên từ sương đen.
Giữa đám sương đen đó là vô số những vẻ mặt khủng bố, hiện lên, rồi nhanh chóng biến mất. Mặc dù là vẻ mặt của rất nhiều chủng tộc, nhưng đều có điểm chung, đó chính là sự đau đớn cùng sợ hãi trên chúng.
Bay trong gió là thanh âm của tiếng thổn thức, oán giận, than thở, rên rỉ đau đớn, và chết chóc, ghép lại với nhau tạo thành một khúc đại hợp xướng.
Không khí quanh chúng bị đông lại tựa như sự tụ tập của oán niệm được cụ thể hóa.
Zaryusu run lên trong nỗi sợ tột cùng.
(Không tốt…Còn những người chưa chạy trốn ở lân cận. Chưa kể, loại này chỉ có ta và đại ca mới có thể đối phó được…Nhưng…)
Các Lizardmen xung quanh đều là những chiến binh ưu tú của bộ lạc, thế nhưng đối thủ lại là thứ mà tới Zaryusu cũng phải sợ hãi: một Undead mạnh mẽ. Dưới tình huống này, chỉ có Zaryusu và Shasuryu là có kinh nghiệm chiến đấu, ngoài ra Zaryusu cũng biết con quái vật kia còn ẩn chứa năng lực đặc biệt.
Chuyển sự chú ý của mình một chút, hắn nhận ra phần lớn hơi thở của các Lizardmen đều run rẩy và gấp gáp, như thể một đứa trẻ - bất chấp việc họ là chiến binh.
Con quái vật đứng giữa thôn làng và bất động.
Không biết bao nhiêu thời gian trôi qua, không khí khẩn trương vẫn được duy trì, chỉ cần một hành động nhỏ phát sinh, hẳn một cuộc chiến kịch liệt sẽ được châm ngòi.
Các chiến binh nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh của mình và bắt đầu hành động. Họ di chuyển chậm rãi và thu hẹp khoảng cách với con ma vật.
Tia sáng từ thanh kiếm của Shasuryu lóe lên như một tín hiệu, Zaryusu cũng âm thầm nắm lấy thanh đao của mình. Nếu nó trở thành một trận chiến, phải nhanh chóng tiến hành đột kích.
(Phải đem năng lực đặc biệt của chúng nói cho mọi người…không thể để họ bị kích động.)
Sự căng thẳng trong bầu không khí dày đặc hơn. Đột nhiên, những âm thanh của sự oán giận dừng lại. Những tiếng ồn của đám mây quái vật tập hơn thành giọng nói của một cá nhân. Trái với những tiếng nguyền rủa khó nghe ban nãy, âm thanh lúc này đã rõ ràng hơn.
“…Nghe đây…Ta là sứ giả hầu hạ Đấng tối cao vĩ đại và hôm nay, ta hạ xuống đây để công bố mệnh lệnh.”
Tất cả mọi người đều nhìn nhau. Chỉ có Zaryusu cùng Shasuryu vẫn giữ nguyên ánh mắt.
“Tuyên tất cả các ngươi: Tử hình. Quân đội của Đấng tối cao đã bắt đầu tiến tới tiêu diệt các ngươi.Tuy nhiên, với sự nhân từ và khoan dung, ngài đã quyết định cho các người thời gian để giẫy giụa. Tám ngày sau, tất cả bộ lạc trong Lizardmen trên hồ sẽ trở thành tế phẩm.”
Zaryusu và Shasuryu nhăn mặt, để lộ ra bộ răng nanh sắc nhọn cùng âm thanh đe dọa.
“Hãy tuyệt vọng và ngoan cố chống lại đi lũ hạ đẳng. Đấng tối cao sẽ tưởng thưởng cho cái chết của các ngươi.”
Giống như khói liên tục thay đổi hình dạng, ma vật cũng từ từ biến hình và nổi lên không trung.
“Đừng quên. Tám ngày sau.”
Trên bầu trời, mây đen cũng dần tan biến về phía khu rừng trong ánh mắt dõi theo của các Lizardmen. Và Zaryusu cùng Shasuryu yên lặng nhìn lên bầu trời xa xăm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.