Quyển 4 - Chương 12: Chương 3.4
Maruyama Kugane
08/03/2017
Zaryusu cảm thấy cơ thể mình như đang lơ lửng trong bóng tối, cảm giác thật thoải mái.
Mở mắt ra, một thế giới mờ nhạt chào đón anh, nó rất quen thuộc mỗi khi anh tỉnh dậy.
Đây là đâu? Sao ta lại ở đây?
Vô vàn câu hỏi xuất hiện trong đầu anh, và đó cũng là lúc anh nhận ra có thứ gì đó đang đè lên người mình.
--Trắng
Nó là từ đầu tiên xuất hiện trong tâm trí vẫn còn mơ màng của anh. Zaryusu nhìn chăm chú vào thứ màu trắng. Khi tỉnh táo hẳn, anh chợt nhận ra.
Đó là Crusch. Cô ấy đang thiếp đi trên người anh.
"Ah..."
Ta còn sống.
Zaryusu cảm thấy nhẹ nhõm và gần như anh muốn thốt lên thành lời, nhưng anh giữ nó lại trong lòng. Anh không muốn đánh thức Crusch khi cô ấy còn đang ngủ, kể cả chạm vào cô ấy. Mặc dù cô ấy rất đẹp, nhưng anh không thể tùy tiện mà chạm vào cơ thể một cô gái một cách vô tư như thế.
Zaryusu đẩy hình ảnh của Crusch ra khỏi tâm trí rồi nghĩ đến những thứ khác.
Có rất nhiều thứ anh cần phải xem xét.
Thứ nhất, tại sao anh lại ở đây.
Lục lọi lại ký ức của mình, anh cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra. Sau khi chứng kiến sự sụp đổ của Iguva, Ý thức của anh đã biến mất.
Anh không bị bắt mà lại nằm ở đây, nghĩa là bộ tộc của anh có thể đã chiến thắng.
Anh khẽ thở dài để tránh đánh thức Crusch. Những gánh nặng gần đây đã khiến anh trở nên sáng suốt hơn. Nghĩ về nó bình tĩnh hơn thì vẫn còn nhiều điều đáng lo ngại. Họ không hề có bất cứ thông tin gì về kẻ thù hay mục đích của chúng, khả năng cao chúng sẽ lại tấn công... Không, chúng chắc chắn sẽ không làm thế.
Anh để cho tâm trí của mình được nghỉ ngơi, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể Crusch và thở dài một lần nữa.
Sau đó, Zaryusu cử động nhẹ cơ thể mình. Toàn bộ cơ thể anh vẫn có thể vận động mà không có vấn đề gì. Anh nghĩ anh có thể đã tàn phế nhưng may mắn thay anh vẫn ổn.
Zaryusu chợt nhớ đến người anh em của mình. Ngoài Crusch ra thì không còn ai khác ở đây. Chuyện gì đã xảy ra với Zenberu? Tuy là một người khó chịu, nhưng có lẽ một lizardman khỏe mạnh như Zenberu thì chắc là sẽ ổn thôi.
Crusch có vẻ đã bị đánh thức bởi Zaryusu khi anh di chuyển. Như một linh hồn nhập vào cơ thể, cô ấy sẽ sớm thức dậy thôi.
"Hmm..."
Crusch khẽ kêu lên một âm thanh dễ thương và nhìn xung quanh. Ngay sau đó, cô nhận ra mình đang nằm bên trên Zaryusu và mỉm cười hạnh phúc.
"Muu--"
Crusch vẫn còn đang ngái ngủ ôm lấy Zaryusu và dụi vào lòng anh. Như một con vật muốn lưu lại mùi hương của nó.
Những vảy trắng rất mịn và thoải mái, anh có thể cảm thấy nó tỏa ra một mùi hương quyến rũ từ các loại thảo mộc.
Có lẽ sẽ tốt hơn nếu anh ôm lấy cô.
Khi anh không thể chịu được nữa, Crusch nhìn chăm chú vào đôi mắt của Zaryusu.
--Và thời gian như dừng lại ngay sau đó.
Đối mặt với Crusch, người không chịu di chuyển đang ôm chầm lấy anh, Zaryusu tự hỏi anh sẽ nói gì. Cuối cùng, anh đã có sự lựa chọn mà anh nghĩ sẽ không có vấn đề gì cả.
"Anh có thể ôm em được chứ?"
Nó dường như đã được chấp nhận bởi tình yêu mãnh liệt nồng cháy sâu trong tâm trí anh
Crusch kêu lên và đuôi của cô ấy chợt vẫy. Sau đó, cô lăn ra khỏi người Zaryusu cho tới khi đập vào tường.
Anh có thể nghe thấy Crusch nằm rên rỉ "ngốc, ngốc, mình đúng là ngốc mà".
"...Anh rất mừng khi thấy em an toàn, Crusch."
Những lời nói đó giúp Crusch lấy lại được bình tĩnh-- nhưng đuôi cô ấy vẫn tiếp tục vẫy loạn -- Ngẩng đầu lên, cô mỉm cười với Zaryusu.
"Em cũng vậy, thật tuyệt khi anh vẫn ổn."
Nhìn gương mặt dịu hiền của Crusch, Zaryusu có một ý nghĩ không đúng đắn, nhưng nó sớm bị gạt bỏ bằng một câu hỏi.
"Em có biết chuyện gì đã xảy ra sau khi anh ngất đi không?"
"Vâng, có một chút. Sau khi anh tiêu diệt Iguva, kẻ thù đã rút lui. Người anh trai của anh cũng đã tiêu diệt những con quái vật và tới cứu viện cả ba chúng ta... Đó là chuyện của hôm qua"
"Zenberu không có ở đây"
"Anh ta ổn. Anh ta hồi phục nhanh hơn anh và tỉnh dậy ngay sau khi nhận phép thuật phục hồi. Anh ta nên giải quyết hậu quả của cuộc chiến. Có lẽ em đã ngất vì kiệt sức sau khi nghe tất cả"
Crusch đứng dậy và ngồi cạnh Zaryusu. Zaryusu cũng muốn đứng dậy, nhưng Crusch ngăn anh lại.
"Đừng cố quá sức, anh bị thương nặng nhất trong số chúng ta."
Cô chợt nhớ lại cảnh tượng khi đó và cô cũng nhẹ giọng hẳn.
"Thật tuyệt khi anh không sao, thật tuyệt..."
Zaryusu vuốt ve Crusch người đang cúi mặt xuống và an ủi cô.
"Anh sẽ không chết trước khi được nghe câu trả lời của em. Anh cũng rất lo lắng cho em".
Câu nói này khiến họ dừng lại.
Không ai mở lời tưởng chừng khiến cho căn phòng chìm ngập vào trong bóng tối, và nhịp tim của họ càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn.
Crusch chậm rãi di chuyển đuôi, quấn vào đuôi Zaryusu. Sắc trắng và màu đen quấn lấy nhau tựa như hai con rắn đang giao phối.
Zaryusu nhìn Crusch một cách lặng lẽ, và Crusch cũng nhìn anh, họ có thể nhìn thấy nhau qua ánh mắt.
Zaryusu thốt lên một tiếng. Nó không phải lời nói, mà là một tiếng kêu. Đó là tiếng kêu khi anh lần đầu gặp Crusch.
--Tiếng gọi bạn tình
Zaryusu không làm bất kỳ điều gì khác sau tiếng kêu. Không, anh không thể làm bất cứ điều gì ngoài việc để trái tim mình đập.
Một lúc sau, Crusch cũng thốt lên cùng một tiếng kêu. Một tiếng kêu của cảm xúc trong khi ngoe nguẩy cái đuôi của cô. Đó là tiếng gọi chấp nhận bạn tình.
Một nét quyến rũ hiện lên trên gương mặt Crusch, khiến cho Zaryusu không thể nào rời mắt khỏi cô.
Crusch nép mình vào Zaryusu, giống như lúc họ đã nằm ngủ.
Khoảng cách giữa hai khuôn mặt dường như biến mất, hơi thở ấm áp của họ hòa quyện vào nhau, nhịp tim càng trở nên đồng bộ khi ngực họ chạm vào nhau, cả hai như hòa thành một.
"Oh! Đang bận à!?"
Cánh cửa bật mạnh và Zenberu xông vào.
Crusch và Zaryusu đứng hình.
Zenberu nhìn hai người họ với một sự hiểu lầm-- Bởi Crusch đang nằm trên người Zaryusu. Anh ta nghiêng đầu hỏi.
"Hở? Chưa bắt đầu à?"
Họ hiểu những gì Zenberu vừa nói và chậm rãi tránh xa nhau ra, tới gần Zenberu mà không nói một lời.
Zenberu nhìn xuống hai người họ một cách bối rối và cúi về phía trước.
"-Gahhhh!"
Anh ta nhận lấy hai quả đấm vào bụng. Sau khi trút một hơi, cơ thể khổng lồ của Zenberu ngã quỵ xuống đất.
"Wooo... đấm gì mà mạnh thế... nhất là Crusch... Gahh... thực sự đau đó..."
Phớt lờ Zaryusu ở cạnh bên, những cú đấm thịnh nộ của Lizardman nữ thậm chí có thể đánh bại Zenberu. Nó không đủ để trút sự tức giận của họ, nhưng không cần biết họ đánh Zenberu bao nhiêu lần, bầu không khí đó sẽ không bao giờ quay trở lại.
Họ nắm lấy tay nhau-- Đó là một hành động lạ sau khi đánh bại Zenberu. Để giảm bớt nỗi lo của mình, Zaryusu hỏi Zenberu:
"Quên chuyện đó đi, tôi có một câu hỏi. Tôi có nghe được một số thông tin từ Crusch, nhưng anh có thể cho tôi biết tình hình hiện tại như thế nào?"
Zenberu không quan tâm về việc hai người nắm tay nhau và trả lời:
"Cậu không biết à? Chúng ta đã giành chiến thắng. "
"Anh trai tôi đang nắm quyền?"
"Đúng thế. Dù sao, những người thợ săn đã do thám khu vực xung quanh và không tìm thấy bất cứ dấu hiệu nào của kẻ thù, của quân tiếp viện hay phục kích. Sẽ rất khó khăn để che giấu một đội quân lớn như vậy. Chúng ta vẫn đang đề phòng cảnh giác, nhưng anh trai của cậu đã tuyên bố chiến thắng. Tôi ở đây theo lệnh của anh cậu."
"Anh trai tôi có nhắn gì không?"
"Có, anh ấy nói -"Shahaha, hãy để hai người họ ngủ cùng nhau. Họ có thể có tiến triển, shahaha. Sẽ có một chút xấu hổ nếu chen ngang, nhưng tôi rất tò mò đấy shahaha ". "
"Đừng đùa chứ! Cái gì mà “shahaha”? "
"Oh... Không có “shahaha” nào hết..."
"Anh trai tôi không cười như thế, thực sự..."
"Tôi chỉ biểu diễn nó một cách sống động hơn thôi..."
"-Anh đúng là đồ tồi tệ nhất."
Một hơi thở ớn lạnh khá giống với "Burst Icy" phát ra từ miệng Crusch cùng với những lời này. Đó là một giọng nói đáng sợ thậm chí làm cho Zaryusu phải nổi da gà. Zenberu cũng chợt rùng mình và cứng đờ.
"Vậy, tại sao anh lại ở đây?"
"Ermm, tôi ở đây để phá vỡ..."
"Nếu ngươi dám nói rằng ngươi đang ở đây để làm kẻ thứ 3, ta sẽ cho ngươi nếm mùi tất cả các phép thuật mà ngươi có thể nghĩ đến."
Zaryusu và Zenberu chắc chắn rằng Crusch không nói đùa.
"Eh... Tôi ở đây để mời hai người tham gia buổi tiệc. Chúng ta là những nhân vật chủ chốt trong chiến thắng này, phải không? Chúng ta không thể bỏ lỡ bữa tiệc. Hơn nữa, chúng ta cần phải thảo luận về tương lai của Lizardmen... "
"Tôi hiểu rồi…"
Sau khi nghe lời giải thích lòng vòng của Zenberu, Zaryusu cười nhạt sau khi hiểu được những gì anh ta muốn nói. Ý của Zenberu là: Có thể sẽ nổ ra một trận chiến khác, bây giờ chính là lúc để chứng tỏ sức mạnh của họ.
"Hiểu rồi, em cũng vậy à, Crusch?"
Crusch phồng má tỏ vẻ không thoải mái, trông như một con ếch Delmas sống ở các vùng đất ngập nước. Nhưng Zaryusu nghĩ rằng cô ấy dễ thương hơn nhiều.
"Vậy, chúng ta đi được chưa?"
Zenberu tình cờ hỏi Zaryusu và Crusch khi hai người họ đang nhìn vào mắt nhau.
"Ah... Vâng, anh nói phải, chúng ta đi thôi."
Sau khi hai người họ nhận ra, cả ba đi ra ngoài cùng nhau. Khi họ bước xuống cầu thang và bước vào vũng nước, Zaryusu đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn Crusch và Zenberu. Một cái gì đó lớn đột nhiên đánh gục Zaryusu.
- Bang VOOM VOOM splash.
Nó nghe như vậy.
Zaryusu biến mất khỏi tầm nhìn của họ, và thay thế vào đó là hình dáng của Rororo. Bốn cái đầu của nó xoắn một cách mạnh mẽ, đẩy mũi của nó trên người Zaryusu, người đã rơi vào vũng nước.
"Rororo! Ngươi vẫn ổn! "
Zaryusu người dính đầy bùn đứng dậy và đứng lên đến với Rororo, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể và quan sát nó. Nó có vẻ đã được điều trị tốt, tất cả các vết bỏng đã được chữa lành, như là nó chưa từng bị thương.
Rororo quấn quýt Zaryusu với những đầu của nó, gần như phủ lấy hoàn toàn Zaryusu.
"Này này này, dừng lại, Rororo."
Zaryusu cười khi anh kiềm chế Rororo lại bằng giọng nói của mình. Rororo chỉ biết khóc hạnh phúc, nhưng không buông ra.
Splash Splash Splash.
Zaryusu đột nhiên nghe thấy một nhịp điệu của nước, và không khó để tìm nguồn gốc của nó.
Đó là Crusch. Cô ngắm nhìn Zaryusu và Rororo với một nụ cười dịu dàng, nhưng cái đuôi của cô đang đập vào vũng nước với một nhịp điệu.
Zenberu người đang đứng bên cạnh Crusch bước đi chậm rãi với một dáng vẻ nghiêm túc.
Rororo đột nhiên ngừng lại. Nó cảm thấy gì đó không ổn.
"Chuyện gì vậy?"
"Không, không có gì..."
Zaryusu nhìn Crusch, người hỏi anh và đang trở nên bối rối. Anh nhìn thế nào cũng chỉ thấy Crusch mỉm cười và hạnh phúc khi Zaryusu và Rororo đã được đoàn tụ. Nhưng vì một lý do nào đó, nó lại cho anh một cảm giác ớn lạnh.
"Lạ thật-"
Crusch mỉm cười một lần nữa.
Rororo thả Zaryusu và cho anh lấy lại sự tự do của mình. Zenberu dường như đang lo sợ một điều gì đó. Anh ta không thể chịu nổi bầu không khí này được nữa và nhanh chóng chuyển đề tài.
"Được rồi Rororo, ta và ngươi sẽ đi trước."
Tất nhiên, Rororo không thể hiểu được ngôn ngữ của Lizardmen, nhưng nó ngoan ngoãn cho phép Zenberu cưỡi nó và chạy với một tốc độ đáng kinh ngạc.
Bỏ lại cả hai phía sau, một bầu không khí kỳ lạ xuất hiện giữa Zaryusu và Crusch.
Crusch ôm đầu.
"Ah ~ thực sự, mình đang làm gì vậy. Cảm thấy như trái tim mình không phải là của mình vậy. Tuy chẳng hợp lý chút nào, nhưng mình không thể giúp chính bản thân. Nó giống như một lời nguyền vậy. "
Zaryusu hiểu cảm giác của cô. Bởi vì anh cũng có cảm giác như vậy trong lần đầu tiên gặp Crusch.
"Thật lòng mà nói, Crusch- Anh rất hạnh phúc."
"- Sao cơ!?"
Splash, một tiếng đập mạnh vào nước. Zaryusu sau đó tiến lại gần Crusch.
"Này, em có nghe không?"
"Hmmm?"
"Những gì chúng ta đã bảo vệ thành công cũng là những gì chúng ta cần phải bảo vệ từ bây giờ."
Âm thanh của những tiếng cười ồn ã theo cơn gió đến đây, họ nên dự tiệc ngay bây giờ. Bữa tiệc tiễn biệt tổ tiên, ăn mừng chiến thắng và để tưởng nhớ những người đã hi sinh.
Rượu vang là một thứ rất sang trọng và đắt tiền. Nhưng đó không phải trở ngại, nhờ một trong bốn báu vật của bộ lạc Zenberu mang đến, cung cấp rượu vang không giới hạn. Và bởi tất cả bộ lạc đều đang ở đây, họ có thể cùng nhau tận hưởng bầu không khí vui vẻ đến khó tin này.
Zaryusu lắng nghe những tiếng reo hò mừng rỡ và nói với Crusch với một nụ cười:
"Đây chưa phải là kết thúc. Đấng tối cao đó có thể sẽ tấn công, nhưng... chúng ta nên thư giãn hôm nay."
Zaryusu sau đó khoác tay lên hông của Crusch.
Crusch thuận thế bám chặt cánh tay Zaryusu và ngả đầu trên bờ vai anh.
"Chúng ta đi chứ?"
"Vâng...". Crusch trả lời sau khi do dự một lúc
"...Anh yêu."
Hai lizardman đi cùng nhau, tan biến trong đám đông ồn ào--
Mở mắt ra, một thế giới mờ nhạt chào đón anh, nó rất quen thuộc mỗi khi anh tỉnh dậy.
Đây là đâu? Sao ta lại ở đây?
Vô vàn câu hỏi xuất hiện trong đầu anh, và đó cũng là lúc anh nhận ra có thứ gì đó đang đè lên người mình.
--Trắng
Nó là từ đầu tiên xuất hiện trong tâm trí vẫn còn mơ màng của anh. Zaryusu nhìn chăm chú vào thứ màu trắng. Khi tỉnh táo hẳn, anh chợt nhận ra.
Đó là Crusch. Cô ấy đang thiếp đi trên người anh.
"Ah..."
Ta còn sống.
Zaryusu cảm thấy nhẹ nhõm và gần như anh muốn thốt lên thành lời, nhưng anh giữ nó lại trong lòng. Anh không muốn đánh thức Crusch khi cô ấy còn đang ngủ, kể cả chạm vào cô ấy. Mặc dù cô ấy rất đẹp, nhưng anh không thể tùy tiện mà chạm vào cơ thể một cô gái một cách vô tư như thế.
Zaryusu đẩy hình ảnh của Crusch ra khỏi tâm trí rồi nghĩ đến những thứ khác.
Có rất nhiều thứ anh cần phải xem xét.
Thứ nhất, tại sao anh lại ở đây.
Lục lọi lại ký ức của mình, anh cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra. Sau khi chứng kiến sự sụp đổ của Iguva, Ý thức của anh đã biến mất.
Anh không bị bắt mà lại nằm ở đây, nghĩa là bộ tộc của anh có thể đã chiến thắng.
Anh khẽ thở dài để tránh đánh thức Crusch. Những gánh nặng gần đây đã khiến anh trở nên sáng suốt hơn. Nghĩ về nó bình tĩnh hơn thì vẫn còn nhiều điều đáng lo ngại. Họ không hề có bất cứ thông tin gì về kẻ thù hay mục đích của chúng, khả năng cao chúng sẽ lại tấn công... Không, chúng chắc chắn sẽ không làm thế.
Anh để cho tâm trí của mình được nghỉ ngơi, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể Crusch và thở dài một lần nữa.
Sau đó, Zaryusu cử động nhẹ cơ thể mình. Toàn bộ cơ thể anh vẫn có thể vận động mà không có vấn đề gì. Anh nghĩ anh có thể đã tàn phế nhưng may mắn thay anh vẫn ổn.
Zaryusu chợt nhớ đến người anh em của mình. Ngoài Crusch ra thì không còn ai khác ở đây. Chuyện gì đã xảy ra với Zenberu? Tuy là một người khó chịu, nhưng có lẽ một lizardman khỏe mạnh như Zenberu thì chắc là sẽ ổn thôi.
Crusch có vẻ đã bị đánh thức bởi Zaryusu khi anh di chuyển. Như một linh hồn nhập vào cơ thể, cô ấy sẽ sớm thức dậy thôi.
"Hmm..."
Crusch khẽ kêu lên một âm thanh dễ thương và nhìn xung quanh. Ngay sau đó, cô nhận ra mình đang nằm bên trên Zaryusu và mỉm cười hạnh phúc.
"Muu--"
Crusch vẫn còn đang ngái ngủ ôm lấy Zaryusu và dụi vào lòng anh. Như một con vật muốn lưu lại mùi hương của nó.
Những vảy trắng rất mịn và thoải mái, anh có thể cảm thấy nó tỏa ra một mùi hương quyến rũ từ các loại thảo mộc.
Có lẽ sẽ tốt hơn nếu anh ôm lấy cô.
Khi anh không thể chịu được nữa, Crusch nhìn chăm chú vào đôi mắt của Zaryusu.
--Và thời gian như dừng lại ngay sau đó.
Đối mặt với Crusch, người không chịu di chuyển đang ôm chầm lấy anh, Zaryusu tự hỏi anh sẽ nói gì. Cuối cùng, anh đã có sự lựa chọn mà anh nghĩ sẽ không có vấn đề gì cả.
"Anh có thể ôm em được chứ?"
Nó dường như đã được chấp nhận bởi tình yêu mãnh liệt nồng cháy sâu trong tâm trí anh
Crusch kêu lên và đuôi của cô ấy chợt vẫy. Sau đó, cô lăn ra khỏi người Zaryusu cho tới khi đập vào tường.
Anh có thể nghe thấy Crusch nằm rên rỉ "ngốc, ngốc, mình đúng là ngốc mà".
"...Anh rất mừng khi thấy em an toàn, Crusch."
Những lời nói đó giúp Crusch lấy lại được bình tĩnh-- nhưng đuôi cô ấy vẫn tiếp tục vẫy loạn -- Ngẩng đầu lên, cô mỉm cười với Zaryusu.
"Em cũng vậy, thật tuyệt khi anh vẫn ổn."
Nhìn gương mặt dịu hiền của Crusch, Zaryusu có một ý nghĩ không đúng đắn, nhưng nó sớm bị gạt bỏ bằng một câu hỏi.
"Em có biết chuyện gì đã xảy ra sau khi anh ngất đi không?"
"Vâng, có một chút. Sau khi anh tiêu diệt Iguva, kẻ thù đã rút lui. Người anh trai của anh cũng đã tiêu diệt những con quái vật và tới cứu viện cả ba chúng ta... Đó là chuyện của hôm qua"
"Zenberu không có ở đây"
"Anh ta ổn. Anh ta hồi phục nhanh hơn anh và tỉnh dậy ngay sau khi nhận phép thuật phục hồi. Anh ta nên giải quyết hậu quả của cuộc chiến. Có lẽ em đã ngất vì kiệt sức sau khi nghe tất cả"
Crusch đứng dậy và ngồi cạnh Zaryusu. Zaryusu cũng muốn đứng dậy, nhưng Crusch ngăn anh lại.
"Đừng cố quá sức, anh bị thương nặng nhất trong số chúng ta."
Cô chợt nhớ lại cảnh tượng khi đó và cô cũng nhẹ giọng hẳn.
"Thật tuyệt khi anh không sao, thật tuyệt..."
Zaryusu vuốt ve Crusch người đang cúi mặt xuống và an ủi cô.
"Anh sẽ không chết trước khi được nghe câu trả lời của em. Anh cũng rất lo lắng cho em".
Câu nói này khiến họ dừng lại.
Không ai mở lời tưởng chừng khiến cho căn phòng chìm ngập vào trong bóng tối, và nhịp tim của họ càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn.
Crusch chậm rãi di chuyển đuôi, quấn vào đuôi Zaryusu. Sắc trắng và màu đen quấn lấy nhau tựa như hai con rắn đang giao phối.
Zaryusu nhìn Crusch một cách lặng lẽ, và Crusch cũng nhìn anh, họ có thể nhìn thấy nhau qua ánh mắt.
Zaryusu thốt lên một tiếng. Nó không phải lời nói, mà là một tiếng kêu. Đó là tiếng kêu khi anh lần đầu gặp Crusch.
--Tiếng gọi bạn tình
Zaryusu không làm bất kỳ điều gì khác sau tiếng kêu. Không, anh không thể làm bất cứ điều gì ngoài việc để trái tim mình đập.
Một lúc sau, Crusch cũng thốt lên cùng một tiếng kêu. Một tiếng kêu của cảm xúc trong khi ngoe nguẩy cái đuôi của cô. Đó là tiếng gọi chấp nhận bạn tình.
Một nét quyến rũ hiện lên trên gương mặt Crusch, khiến cho Zaryusu không thể nào rời mắt khỏi cô.
Crusch nép mình vào Zaryusu, giống như lúc họ đã nằm ngủ.
Khoảng cách giữa hai khuôn mặt dường như biến mất, hơi thở ấm áp của họ hòa quyện vào nhau, nhịp tim càng trở nên đồng bộ khi ngực họ chạm vào nhau, cả hai như hòa thành một.
"Oh! Đang bận à!?"
Cánh cửa bật mạnh và Zenberu xông vào.
Crusch và Zaryusu đứng hình.
Zenberu nhìn hai người họ với một sự hiểu lầm-- Bởi Crusch đang nằm trên người Zaryusu. Anh ta nghiêng đầu hỏi.
"Hở? Chưa bắt đầu à?"
Họ hiểu những gì Zenberu vừa nói và chậm rãi tránh xa nhau ra, tới gần Zenberu mà không nói một lời.
Zenberu nhìn xuống hai người họ một cách bối rối và cúi về phía trước.
"-Gahhhh!"
Anh ta nhận lấy hai quả đấm vào bụng. Sau khi trút một hơi, cơ thể khổng lồ của Zenberu ngã quỵ xuống đất.
"Wooo... đấm gì mà mạnh thế... nhất là Crusch... Gahh... thực sự đau đó..."
Phớt lờ Zaryusu ở cạnh bên, những cú đấm thịnh nộ của Lizardman nữ thậm chí có thể đánh bại Zenberu. Nó không đủ để trút sự tức giận của họ, nhưng không cần biết họ đánh Zenberu bao nhiêu lần, bầu không khí đó sẽ không bao giờ quay trở lại.
Họ nắm lấy tay nhau-- Đó là một hành động lạ sau khi đánh bại Zenberu. Để giảm bớt nỗi lo của mình, Zaryusu hỏi Zenberu:
"Quên chuyện đó đi, tôi có một câu hỏi. Tôi có nghe được một số thông tin từ Crusch, nhưng anh có thể cho tôi biết tình hình hiện tại như thế nào?"
Zenberu không quan tâm về việc hai người nắm tay nhau và trả lời:
"Cậu không biết à? Chúng ta đã giành chiến thắng. "
"Anh trai tôi đang nắm quyền?"
"Đúng thế. Dù sao, những người thợ săn đã do thám khu vực xung quanh và không tìm thấy bất cứ dấu hiệu nào của kẻ thù, của quân tiếp viện hay phục kích. Sẽ rất khó khăn để che giấu một đội quân lớn như vậy. Chúng ta vẫn đang đề phòng cảnh giác, nhưng anh trai của cậu đã tuyên bố chiến thắng. Tôi ở đây theo lệnh của anh cậu."
"Anh trai tôi có nhắn gì không?"
"Có, anh ấy nói -"Shahaha, hãy để hai người họ ngủ cùng nhau. Họ có thể có tiến triển, shahaha. Sẽ có một chút xấu hổ nếu chen ngang, nhưng tôi rất tò mò đấy shahaha ". "
"Đừng đùa chứ! Cái gì mà “shahaha”? "
"Oh... Không có “shahaha” nào hết..."
"Anh trai tôi không cười như thế, thực sự..."
"Tôi chỉ biểu diễn nó một cách sống động hơn thôi..."
"-Anh đúng là đồ tồi tệ nhất."
Một hơi thở ớn lạnh khá giống với "Burst Icy" phát ra từ miệng Crusch cùng với những lời này. Đó là một giọng nói đáng sợ thậm chí làm cho Zaryusu phải nổi da gà. Zenberu cũng chợt rùng mình và cứng đờ.
"Vậy, tại sao anh lại ở đây?"
"Ermm, tôi ở đây để phá vỡ..."
"Nếu ngươi dám nói rằng ngươi đang ở đây để làm kẻ thứ 3, ta sẽ cho ngươi nếm mùi tất cả các phép thuật mà ngươi có thể nghĩ đến."
Zaryusu và Zenberu chắc chắn rằng Crusch không nói đùa.
"Eh... Tôi ở đây để mời hai người tham gia buổi tiệc. Chúng ta là những nhân vật chủ chốt trong chiến thắng này, phải không? Chúng ta không thể bỏ lỡ bữa tiệc. Hơn nữa, chúng ta cần phải thảo luận về tương lai của Lizardmen... "
"Tôi hiểu rồi…"
Sau khi nghe lời giải thích lòng vòng của Zenberu, Zaryusu cười nhạt sau khi hiểu được những gì anh ta muốn nói. Ý của Zenberu là: Có thể sẽ nổ ra một trận chiến khác, bây giờ chính là lúc để chứng tỏ sức mạnh của họ.
"Hiểu rồi, em cũng vậy à, Crusch?"
Crusch phồng má tỏ vẻ không thoải mái, trông như một con ếch Delmas sống ở các vùng đất ngập nước. Nhưng Zaryusu nghĩ rằng cô ấy dễ thương hơn nhiều.
"Vậy, chúng ta đi được chưa?"
Zenberu tình cờ hỏi Zaryusu và Crusch khi hai người họ đang nhìn vào mắt nhau.
"Ah... Vâng, anh nói phải, chúng ta đi thôi."
Sau khi hai người họ nhận ra, cả ba đi ra ngoài cùng nhau. Khi họ bước xuống cầu thang và bước vào vũng nước, Zaryusu đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn Crusch và Zenberu. Một cái gì đó lớn đột nhiên đánh gục Zaryusu.
- Bang VOOM VOOM splash.
Nó nghe như vậy.
Zaryusu biến mất khỏi tầm nhìn của họ, và thay thế vào đó là hình dáng của Rororo. Bốn cái đầu của nó xoắn một cách mạnh mẽ, đẩy mũi của nó trên người Zaryusu, người đã rơi vào vũng nước.
"Rororo! Ngươi vẫn ổn! "
Zaryusu người dính đầy bùn đứng dậy và đứng lên đến với Rororo, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể và quan sát nó. Nó có vẻ đã được điều trị tốt, tất cả các vết bỏng đã được chữa lành, như là nó chưa từng bị thương.
Rororo quấn quýt Zaryusu với những đầu của nó, gần như phủ lấy hoàn toàn Zaryusu.
"Này này này, dừng lại, Rororo."
Zaryusu cười khi anh kiềm chế Rororo lại bằng giọng nói của mình. Rororo chỉ biết khóc hạnh phúc, nhưng không buông ra.
Splash Splash Splash.
Zaryusu đột nhiên nghe thấy một nhịp điệu của nước, và không khó để tìm nguồn gốc của nó.
Đó là Crusch. Cô ngắm nhìn Zaryusu và Rororo với một nụ cười dịu dàng, nhưng cái đuôi của cô đang đập vào vũng nước với một nhịp điệu.
Zenberu người đang đứng bên cạnh Crusch bước đi chậm rãi với một dáng vẻ nghiêm túc.
Rororo đột nhiên ngừng lại. Nó cảm thấy gì đó không ổn.
"Chuyện gì vậy?"
"Không, không có gì..."
Zaryusu nhìn Crusch, người hỏi anh và đang trở nên bối rối. Anh nhìn thế nào cũng chỉ thấy Crusch mỉm cười và hạnh phúc khi Zaryusu và Rororo đã được đoàn tụ. Nhưng vì một lý do nào đó, nó lại cho anh một cảm giác ớn lạnh.
"Lạ thật-"
Crusch mỉm cười một lần nữa.
Rororo thả Zaryusu và cho anh lấy lại sự tự do của mình. Zenberu dường như đang lo sợ một điều gì đó. Anh ta không thể chịu nổi bầu không khí này được nữa và nhanh chóng chuyển đề tài.
"Được rồi Rororo, ta và ngươi sẽ đi trước."
Tất nhiên, Rororo không thể hiểu được ngôn ngữ của Lizardmen, nhưng nó ngoan ngoãn cho phép Zenberu cưỡi nó và chạy với một tốc độ đáng kinh ngạc.
Bỏ lại cả hai phía sau, một bầu không khí kỳ lạ xuất hiện giữa Zaryusu và Crusch.
Crusch ôm đầu.
"Ah ~ thực sự, mình đang làm gì vậy. Cảm thấy như trái tim mình không phải là của mình vậy. Tuy chẳng hợp lý chút nào, nhưng mình không thể giúp chính bản thân. Nó giống như một lời nguyền vậy. "
Zaryusu hiểu cảm giác của cô. Bởi vì anh cũng có cảm giác như vậy trong lần đầu tiên gặp Crusch.
"Thật lòng mà nói, Crusch- Anh rất hạnh phúc."
"- Sao cơ!?"
Splash, một tiếng đập mạnh vào nước. Zaryusu sau đó tiến lại gần Crusch.
"Này, em có nghe không?"
"Hmmm?"
"Những gì chúng ta đã bảo vệ thành công cũng là những gì chúng ta cần phải bảo vệ từ bây giờ."
Âm thanh của những tiếng cười ồn ã theo cơn gió đến đây, họ nên dự tiệc ngay bây giờ. Bữa tiệc tiễn biệt tổ tiên, ăn mừng chiến thắng và để tưởng nhớ những người đã hi sinh.
Rượu vang là một thứ rất sang trọng và đắt tiền. Nhưng đó không phải trở ngại, nhờ một trong bốn báu vật của bộ lạc Zenberu mang đến, cung cấp rượu vang không giới hạn. Và bởi tất cả bộ lạc đều đang ở đây, họ có thể cùng nhau tận hưởng bầu không khí vui vẻ đến khó tin này.
Zaryusu lắng nghe những tiếng reo hò mừng rỡ và nói với Crusch với một nụ cười:
"Đây chưa phải là kết thúc. Đấng tối cao đó có thể sẽ tấn công, nhưng... chúng ta nên thư giãn hôm nay."
Zaryusu sau đó khoác tay lên hông của Crusch.
Crusch thuận thế bám chặt cánh tay Zaryusu và ngả đầu trên bờ vai anh.
"Chúng ta đi chứ?"
"Vâng...". Crusch trả lời sau khi do dự một lúc
"...Anh yêu."
Hai lizardman đi cùng nhau, tan biến trong đám đông ồn ào--
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.