Overlord Light Novel

Quyển 6 - Chương 9: Chương 4.3

Maruyama Kugane

09/03/2017

Tháng Hạ Hỏa (Tháng 9) Ngày 4, 22:27

Cuộc chiến chấm dứt.

Cuối cùng, con quái vật đổ gục xuống mặt đất như con rối bị cắt đứt dây.

Năng lượng của Evileye bị tiêu hao gần hết, vật phẩm cũng gần như cạn kiệt. Từ phương diện kinh tế mà nói, cô đang mắc một món nợ lớn.

“Thắng rồi!”

Gagaran mình đầy vết thương tuyên bố chiến thắng với hơi thở nặng nề. Không một bình thuốc hồi phục còn sót lại, ngoại thương cũng có, nhưng thể lực của cô vẫn còn đủ để đứng lên.

“Đâm vào họng ả.”

“Ừ.”

Evileye đồng ý với đề nghị của Tia. Con quái vật vẫn còn đang hấp hối, miệng vẫn còn phát ra âm thanh “yeeh yeeh”.

Trong tình thế mà nó đã mất đi khả năng chiến đấu, cách tốt nhất và an toàn nhất là không do dự giết nó ngay.

Tia cầm thanh kiếm lên và đi tới trước đột nhiên đứng sững lại. Trước khi Evileye kịp hỏi “Chuyện gì vậy?”, cô đã tự tìm ra lý do cô ấy dừng lại.

“Hãy dừng lại ở đây thôi.”

Không thể tin được, và không một ai biết từ lúc nào, một người đàn ông đứng chắn hay trước con quái vật.

Hắn mặc một bộ đồ kì lạ chưa từng được nhìn thấy trước đây. Theo hiểu biết của Evileye, đây là một bộ quần áo từng được dùng ở phía nam – một bộ com-lê. Hắn cũng đeo một chiếc mặt nạ che hoàn toàn khuôn mặt.

Tuy nhiên đó không phải là con người. Một chiếc đuôi mọc ra từ thắt lưng hắn.

“Này, họ hàng Evileye à?”

Đồ ngốc! Evileye do dự. Khí thế áp đảo của hắn làm cho Evileye có cảm tưởng như bị sét đánh. Nếu cô nhìn vào tay phải mình, cô sẽ nhận ra nó đầy mồ hôi.

“-Không sao chứ? Để phần còn lại cho ta. Cô hãy quay về nghỉ ngơi trước đi.”

Hắn lờ đi những thành viên Blue Rose vũ trang đầy đủ trước mặt và nói với con quái vật bằng giọng nhẹ nhàng. Mặc dù là kẻ thù, hắn để lại cho người khác một ấn tượng tốt về mình. Nhưng Evileye biết không phải như vậy.

Cảm giác sợ hãi nhảy múa trên đầu mỗi ngón chân cô, và cảm giác này rất thật.

Bản năng sinh tồn của cô không ngừng hét lên, cô nín thở và nói bằng quyết tâm dữ dội với Gagaran và Tia đang đứng ở bên.

“…Chạy!...Đồ ngốc, bỏ qua sự hiện diện của tôi và nghe kĩ đây. Đó…là một thực thể vô cùng mạnh mẽ. Quái vật của quái vật. Bất kể chuyện gì xảy ra phía sau, dùng hết sức và thoát khỏi đây.”

“…Còn cô thì sao?”

Gagaran hỏi với giọng cay đắng.

“Đừng lo. Tôi sẽ câu kéo đến khi hai người thoát, sau đó lập tức dùng [Teleport] biến khỏi đây.”

Chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, con quái vật bị thương đáng lẽ không thể cử động được loạng choạng đứng lên. Không có vẻ như cô ta đã dùng ma thuật hồi phục cũng như vật phẩm hồi phục nào.

Một con côn trùng từ đâu chẳng biết xuất hiện và gắn vào lưng người hầu gái. Để lại vài tiếng “yeeh yeeh”, cô ta bay vào bóng đêm.

Bất lực đứng nhìn cô ta thoát đi, Evileye không thể làm gì vì người đàn ông đứng trước mặt. Hai người kia cũng vậy, trán đầy mồ hôi, cơ thể như hóa đá không thể cử động.

Sau khi nhìn con quái vật rời đi, hắn quay sang phía Evileye.

Cô đã sống vỏn vẹn 250 năm, gặp đủ các loại sinh vật mạnh mẽ. Kể cả vậy thì hào quang mà hắn phát ra cực kì khác thường. Không, nó khiến kẻ khác buồn nôn và cảm thấy sát ý kinh tởm, nằm ở một cấp độ hoàn toàn khác.

Sinh vật mạnh mẽ thế này, có thể đồng đẳng cấp với cả Platinum Dragon Lord nhỉ? Sức mạnh quá chênh lệch nên cũng không thể nói được ai mạnh hơn.



“Đã để phải chờ lâu. Thời gian hạn hẹp, có lẽ chúng ta nên bắt đầu ngay nhỉ?”

“Nhanh! Chạy đi!!!”

Evileye hét lên.

Hai người kia quay lại và chạy. Họ không hề cảm thấy tội lỗi khi bỏ đồng đội lại phía sau. Cũng đúng thôi vì họ chỉ có thể chọn cách bỏ chạy ngay khi Evileye nói. Tin tưởng! Nếu đó là Evileye, bất cứ điều gì cũng đều có thể. Nếu đó là Evileye, hẳn là có thể chạy trốn!

Tuy nhiên, suy nghĩ này ngay lập tức bị phá vỡ.

“Đầu tiên, đừng bỏ đi khi đang giới thiệu, làm vậy sẽ khiến người ta đau lòng lắm đấy. Ta sẽ chặn mọi người di chuyển,[Dimensional Lock]. Giới thiệu trước khi bắt đầu là một nghi thức lịch sự, và đầy vui vẻ nữa.”

Đây là kĩ năng chỉ có thể dùng bởi Demon hoặc Angel ở cấp độ cao nhất, và có hiệu ứng ngăn chặn mọi người xung quanh dùng ma thuật dịch chuyển trên diện rộng. Kế hoạch rút lui của đội Evileye trở nên vô dụng.

Tuy nhiên đó không phải vấn đề chính. Ngay từ đầu họ biết cách tốt nhất là để một người lại phía sau chặn hậu, và chắc chắn rằng kẻ chặn hậu sẽ không thể sống sót.

“Cái chết cũng chỉ là một điều tự nhiên. Người trẻ sống sót trong khi người già chết. Đó là điều bình thường.”

Với cuộc đời dài hơn 200 năm của mình, người phụ nữ nói lời tạm biệt cũng như khiêu khích kẻ thù đứng trước cô, kẻ mà cô không có một cửa nhỏ nào để thắng.

“Vậy thì, quý cô đi trước. Nhưng nếu cô không định làm gì, xin phép cho ta tấn công.”

Lời nói của hắn tràn ngập sát ý. Evileye tập trung tinh thần, trục xuất nỗi sợ hãi bên trong mình.

Ta là Evileye, người phụ nữ huyền thoại. Bất kể kẻ thù mạnh thế nào- chiến đấu!

“Thật là tử tế, vậy thì ta nên hành động trước! Tiếp chiêu! [Maximize Magic: Shard Buck Shots]!”

Cô dùng ma thuật tâm đắc của mình ngay từ đầu. Vô số mẩu pha lê nhỏ hơn nắm tay bắn ra tứ phía.

Đó là những mẩu pha lê với phần đầu sắc nhọn. Đúng ra nó nên dùng ở khoảng cách gần để gây một lượng sát thương khổng lồ, nhưng lại không biết làm thế nào để tiếp cận đại ác ma phía trước.

Dù đã hạ quyết tâm, cô vẫn có chút chùn chân. Evileye tự chế giễu mình. Sức mạnh của kẻ thù vẫn còn chưa rõ, thế nên cẩn thận cũng là điều bình thường.

Ác ma đeo mặt nạ mở rộng cánh tay như tư thế chào mừng. Vô số mảnh đạn pha lê bay tới trước mặt hắn- và ma thuật biến mất. Biến mất nhanh như thể nó chưa từng tồn tại.

“Là sức mạnh của chủng tộc, vô hiệu hóa ma thuật sao!? Hay vì chênh lệch sức mạnh thực sự mạnh tới mức đó!?”

Nếu có một khoảng cách đáng kể trong thực lực, ma thuật có thể dễ dàng bị vô hiệu.

Lời đi Evileye vừa đi sai bước đầu tiên, người đàn ông thanh nhã đưa tay ra, tư thế giống như một vị chỉ huy, và hành động:

“Hellfire Wall.”

Sóng nhiệt dội từ phía sau cô. Evileye bán tín bán nghi nhìn lại phía sau.

Một tiếng ‘Vút’ cất lên, bóng đêm bị đốt cháy và ngọn lửa màu đen đáng lẽ không thể tồn tại hừng hực cháy.

Nó bao quanh Gagaran và Tia đang bỏ chạy, họ giãy giụa trong chốc lát trước khi từ từ đổ gục xuống mặt đất. Ngọn lửa biến mất như thể chỉ là ảo ảnh, và hai người họ đã ngừng cử động cũng như ngừng thở. Cô kiềm chế bản thân khỏi lập tức chạy đến kiểm tra tình hình của họ. Evileye hiểu rõ ý nghĩa của câu “không dám tin, nhưng cũng không thể phủ nhận”. Đó là một vết thương chí mạng. Một đòn duy nhất, những đồng đội, người đã cùng cô đồng cam cộng khổ, đã bị giết chết.

Cô nghiến răng, cố không để mình phát ra những tiếng bi thương.

“Kẻ hèn này chỉ cố ngăn họ lại với tất cả sức của mình, nhưng có vẻ họ yếu hơn ta tưởng và chết bởi ngọn lửa. Ta vô cùng hối hận.”

Như thể đang xin lỗi từ tận đáy lòng, hắn cúi đầu thật sâu. Một thái độ khiến Evileye không thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình.

Có lý do nào để hắn bỏ qua Evileye, đối thủ trước mặt đã tung đòn tấn công vào hắn, thay vào đó là tấn công hai người phía sau cô? Họ chạy đúng là một lý do, nhưng ngoài ra vẫn còn lý do khác nữa.

Hắn biết rõ chênh lệch thực lực lớn như thế nào, và biết rằng dù sao đi nữa ta cũng không thể làm gì được hắn. Nhưng thực tế…hắn thậm chí còn không coi kẻ đứng trước hắn là “đối thủ”.

Vì họ bỏ chạy trước mặt hắn, hắn giết họ trước. Một suy nghĩ thật đơn giản.

“…Khó thật. Chết bởi viết thương cỡ đó, xem ra ta không thể lấy cô làm tiêu chuẩn được…Sao cô lại cùng đội với những kẻ yếu kém như vậy? Nếu không làm vậy, chẳng phải cô sẽ được thử thách ở những cấp độ cao hơn sao?”



“-Ngươi! Ngươi! Ngươi! Ngươi không có quyền nói như vậy!!! Waaaaaahhhhh!”

Đó không phải là tiếng kêu đau buồn mà là một tiếng rít đầy giận dữ. Hét lên đầy căm hận, Evileye chạy thẳng tới. Đúng hơn là cô dùng ma thuật để lướt xuyên qua không khí. Thêm ma thuật vào nắm đấm của mình, cô dồn thêm ma thuật cận chiến [Invalidation] và [Difficult Resistance].

Ác ma đưa tay nhận cú đấm.

“Aspect of the Devil: Archdemon’s Wrist.”

Cổ tay gã ác ma biến to gấp mấy lần và cánh tay to bản buông xuống cho tới khi chạm mặt đất. Tiếng ồn phát ra không phải vì nó được không khí thổi phồng lên, mà vì nó đã biến thành một vũ khí giết người cực kì cứng rắn.

Với thứ vũ khí chết người chắn trước mặt, Evileye dừng bước. Evileye thoáng dao động, nhưng ngay lập tức hạ quyết tâm tận dụng cơ hội này.

Cổ tay khổng lồ đến gần Evileye. Với tốc độ vượt xa trí tưởng tượng, nó như một bức tường lớn trải dài che khuất tầm mắt. Không thể tránh được, Evileye trong nháy mắt quyết định kích hoạt ma thuật phòng ngự.

“Translocation Damage!”

Bóng tối bao trùm lấy cô đúng lúc chấn động mạnh đánh văng cô đi, khiến cô đầu óc choáng váng không biết mình đang ở đâu. Cơ thể cô bị đánh bay tới một tảng đá bên đường và nảy lên như trái bóng trước khi lại bị đánh văng lần nữa.

Nhưng lại- không hề có sát thương.

Evileye kích hoạt ma thuật [Flight] và bay lên trong một tư thế mất tự nhiên.

Cô không hề bị thương, nhưng nếu không niệm phép chuyển hóa sát thương vật lí thành hao tổn năng lượng thì có lẽ cô đã chết.

“Enhanced Maximize Magic: Crystal Dagger!”

Một con dao găm pha lê lớn xuất hiện giữa không trung và bắn ra! Con dao găm này gây thuần sát thương vật lí và không thể bị cản lại. Thêm nữa, việc áp dụng ma thuật hệ đặc thù vào kĩ năng sẽ khiến nó dễ dàng xuyên thủng lớp phòng ngự.

Ác ma không hề tránh mà tiếp nhận đòn tấn công. Mặc dù chịu đòn ma thuật với sát thương cao nhất, nhưng không một chút ảnh hưởng nào xuất hiện trên người hắn.

“…Ngay cả ma thuật phá vỡ phòng ngự cũng không gây nổi một vết thương?...Một ác ma vượt qua cả trí tưởng tượng…Không, thậm chí mạnh hơn cả Demon god! Là Vua Demon god sao?”

Mặc dù vua không nhất định là phải mạnh hơn những kẻ khác, nhưng ở thế giới này, kẻ mạnh nhất của chủng loài có danh xưng đó cũng là chuyện bình thường. Cơ bản thì chỉ đối với loài người mới có chuyện kẻ yếu cũng có thể tự xưng là vua.

“Aspect of the Devil: Razor Sharp Claw.”

Móng vuốt của ác ma dài ra khoảng hơn 80cm. Evileye không khỏi nghĩ rằng những móng vuốt đó là không thể ngăn cản và sẽ xé vụng bất cứ thứ gì trên thế giới này.

Mình không thể mang thi thể hai người họ và bỏ chạy được. Kể cả có tiếp viện, họ cũng không đủ mạnh để đối đầu với tên này. Ít nhất mình có thể chuyển địa điểm và làm nó dễ dàng hơn khi người khác đến và phát hiện thi thể họ…

Khóe miệng Evileye nhếch lên.

Trường hợp tệ nhất là để Lakyus, người có thể dùng ma thuật hồi sinh, gặp ác ma này. Không được phép để chuyện đó xảy ra.

“Tới đây!”

Ngay khi Evileye chuẩn bị lao vào- một âm thanh sắc lẻm vang lên và ai đó rơi xuống ngay giữa bọn họ.

Không chịu nổi sức nặng, những tảng đá bên đường nứt ra, cát bụi bay mù mịt.

Một chiến binh cô độc đứng đó, cúi xuống vì lực va chạm từ cú tiếp đất.

Ánh trăng êm dịu phản chiếu lại bộ giáp đen kịt, khiến nó lóe lên những ánh sáng mỹ lệ. Tấm áo choàng đỏ rực như lửa, tung bay giữa trời đêm. Hai tay cầm hai thanh cự kiếm khổng lồ tỏa ánh sáng mạnh mẽ.

Dark warrior từ từ đứng dậy. Thân hình cao to, xấp xỉ tên ác ma. Tuy nhiên ánh sáng thần thánh tỏa ra khiến cho ác ma kia rụt lại, và Evilye thoáng nhìn thấy ác ma mạnh mẽ đó trở nên kinh hãi trước sự hiện diện của hắc chiến binh. Biểu hiện như thế hắn ta vừa thấy thứ gì đó vượt xa trí tưởng tượng của mình.

Trong im lặng, Evileye nghe thấy tiếng nuốt nước bọt. Âm thanh phát ra từ phía ác ma. Tên ác ma vượt xa trí tưởng tượng của Evileye đang nín thở trước chiến binh lực lưỡng này.

Giọng nói lạnh lẽo xuyên thủng màn đêm.

“Xem nào…ai là kẻ thù của ta đây?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Overlord Light Novel

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook