Quyển 4 - Chương 17: Chương 5.2
Maruyama Kugane
08/03/2017
Bốn tiếng trôi qua trong chớp mắt.
Các chiến binh Lizardman đã đứng đợi sẵn ở cổng làng – nơi mà băng đã tan. Sau trận chiến kịch liệt ngày hôm qua, số lượng của họ cũng không còn bao nhiêu.
Toàn bộ tổng cộng 360 người.
Những Lizardman không phải là chiến binh đều không tham gia chiến đâu, đó là bởi lời khuyên của Shasuryu: “Quân số địch ít nên nhiều người tham chiến sẽ chỉ gây cản trở mà thôi.”
Nghe có vẻ có lý nhưng chưa đủ thuyết phục.
Zaryusu đứng từ xa, quan sát buổi họp quân của các chiến binh Lizardman.
Toàn thân họ đều vẽ lên những hình xăm tượng trưng cho tổ tiên, trên mặt hiện lên vẻ kiên cường, như khẳng định ý chí quyết thắng.
Vang lên xung quanh họ là những thanh âm tiễn biệt nhằm động viên tinh thần của các chiến binh xen lẫn những tiếng nức nở bất an.
Để sự lo lắng không lộ ra trên mặt, Zaryusu cố gắng giữ vẻ nghiêm trang, tránh để cho các Lizardman nhận ra cuộc chiến này chỉ là một trò chơi của Chúa tể Cái chết.
Đây vốn là trận chiến một chiều để [King of Death] phô diễn sức mạnh tuyệt đối của mình với các Lizardman mà thôi. Không, đúng đề bẹp ý chí chiến đấu của họ.
Họ không thể thắng.
Những lời của Shasuryu là để “giảm thương vong ở mức độ thấp nhất”.
Ý tứ thực sự của nó là vậy.
Zaryusu chuyển ánh mắt sắt đá của mình từ đội quân Lizardman sang lãnh địa của kẻ địch.
Đội quân Skelecton vẫn cắm quân ở chỗ cũ không nhúc nhích. Thân hình của con quái vật mang tên Cocytus không có trong số chúng. Hắn không thể là một Skelecton bình thường, mà là thân cận của Chúa tể, nào có thể là một tên lính quèn. Chỉ cần liếc mắt là có thể khẳng định được điều đó.
Âm thanh của một sinh vật to lớn di chuyển qua vùng ngập nước vang lên phía sau Zaryusu đang lo lắng.
“ – này, Zaryusu.”
-Zenberu chào bằng chất giọng đặc trưng của mình. Dù họ đang đến gần với tử địa, Zenberu vẫn không hề thay đổi.
“Sĩ khí tăng đến đỉnh điểm rồi.”
“Vậy à. Hy vọng là chúng ta có thể giữ vững chút sĩ khí này khi đối mặt với kẻ địch mạnh như Cocytus.”
“Ưà. Ô? Đã đến lúc rồi sao?”
Shasuryu xuất hiện trước cổng chính, thu hút mọi ánh nhìn, bên cạnh ông là hai tinh linh đầm lầy.
Crusch không có ở đây. Cô đã dùng ma lực còn lại của mình để triệu hoán tinh linh đầm lầy. Chưa kể, cô còn dùng ma pháp phòng ngự ma pháp thời gian dài lên Zaryusu. Sự cạn kiệt ma lực khiến cô không thể nhúc nhích. Khi hai người rời phòng, Crusch đã nói với Zaryusu rằng mình sẽ rơi vào trạng thái vô thức khi hết MP vậy nên đây sẽ là lần cuối họ gặp nhau.
Zaryusu – người không có bạn đồng hành, đưa một ánh nhìn lẻ loi hướng về Crush. Gương mặt cô khi ly biệt khiến con tim Zaryusu vỡ vụn.
“Các chiến binh, triển khai đội hình.”
Lệnh của Shasuryu đưa nhuệ khí của cả toàn quân lên một tầm cao mới. Chiến ý ngập tràn trong Lizardman.
Anh phải tập trung vào trận chiến hơn. Zaryusu thầm nghĩ.
Dưới lệnh của Shasuryu và hai tinh linh đầm lầy, đội Lizardman từ từ cất bước.
Họ rời khỏi làng để tránh thương vong ngoài ý muốn.
Zaryusu và Zenberu bọc hậu.
Zaryusu đột nhiên quay đầu nhìn lại ngôi làng. Các bức tường đơn sơ bằng bùn đất cùng những nhóm nhỏ Lizardman bình thường mang vẻ lo âu, và –
Zarysu thở dài rồi tiến hẳn về phía trước. Anh còn không cất nổi nên lời cái tên của Lizardman ấy.
Họ băng qua vùng đầm lầy, nơi ngăn cách giữa làng và khu bố trận của đội quân Skelecton.
Đội Lizardman không có chiến thuật cụ thể, đơn giản là tụ tập thành từng nhóm nhỏ rồi chờ đợi tín hiệu khai chiến. Chỉ huy duy nhất là các tộc trưởng, và tiên phong là hai tinh linh đầm lầy cùng Zaryusu.
Bọn Skelecton dường như đang chờ nhóm Zaryusu. Chúng vỗ những cái khiên của mình và tiến về phía trước.
Chỉ cần một sai lầm nhỏ, tiếng động sẽ giống như một thứ âm thanh ồn áo náo loạn. Nhưng những chuyển động của chúng lại vô cùng đồng bộ và đều nhau. Nếu đây là một buổi diễn tập, thì trình độ này thật xứng cho một tràng pháo tay tán thưởng.
Trong khi những âm thanh ấy thu hút sự chú ý của đội quân Lizardman, ở hậu phương của quân địch – những cái cây bắt đầu ngã xuống.
Chỉ có một lý do khiến những cây cổ thụ như thế phải đổ, đó là do có người đốn ngã.
Điều này làm cho đội quân Lizardman hỗn loạn.
Vì họ không thể thấy được thân ảnh của ai, nên có thể cho rằng là nhiều người hợp lực chém ngã. Thế nhưng, sự đồng bộ giữa bước chân Skelecton cùng tiếng ngã cây quá đều đặn và gọn gàng. Dù chúng có chuẩn bị từ trước thì cũng không một Lizardman nào cho là vậy.
Dự cảm kì lạ ẩn hiện trong lồng ngực cho họ biết, đây là tác phẩm của một người.
Đây cũng là vì không có tiếng cưa nào vang lên khi những cái cây ngã xuống. Đúng hơn là, tuy có vẻ khó tin, nhưng họ đều hiểu rằng đó là bởi sức mạnh của một người, có thể chém ngã cây bằng một cú đánh.
Một nhát chém ngã một cây lớn. Đây là trình độ và vũ khí mạnh mẽ đến mức nào.
Phối hợp với tiếng đập khiên của Skelecton, thanh âm cây đổ càng tiếp cận gần hơn với Lizardman.
Cảm giác dao động chiếm lấy họ. Đương nhiên. Dưới tình huống như vậy thì không ai bình tĩnh nổi. Ngay cả Zenberu, Zaryusu, Shasuryu, những người muốn quyết tử, tuy rằng đã khéo léo che dấu, nhưng tim họ vẫn không khỏi run rẩy.
Không lâu sau, thanh âm cây đổ chấm dứt cùng tiếng đập khiên.
Trong sự yên tĩnh khác thường, một vòng tròn màu xanh hiện ra phía trước họ. Nếu không nhờ đám mây dày thì chắc chắn không thể nào tả được ánh sáng phản chiếu đó sẽ sáng đến mức nào.
Một cơ thể cao chừng 2m5 nhìn như một loài côn trùng đứng bằng hai chân. Khuôn mặt lai giữa kiến và bọ ngựa và một cơ thể được ác ma khéo léo dung hợp.
Bao phủ nó là một bộ xương ngoài phủ đầy hàn khí, lấp lánh như bụi kim cương.
Nó có một cái đuôi nhọn to lớn, gấp đôi chiều cao của cơ thể, toát ra vô số những mũi gai sắc bén, cùng đôi hàm nhìn nhìn mạnh đến mức có thể cắn đứt cánh tay người với một cú đớp.
Với 4 tay trang bị móng và đều mang những chiếc găng hoa lệ. Một sợi dây chuyền vàng vòng qua cổ và những chiếc lắc chân bằng bạc.
Sinh vật có sức mạnh sánh ngang với Chúa tể đã xuất hiện.
Vậy đây là Cocytus?
Trái tim của Zaryusu đập mãnh liệt trước câu hỏi này, hơi thở của anh dồn dập hơn.
Im lặng bao trùm đội quân Lizardman. Dù họ có chiến ý cao đến đâu, dù rằng họ đã giác ngộ tinh thần quyết tử như Zaryusu, đều bị sức mạnh kinh người ấy làm choáng ngợp.
Cho dù họ biết Chúa tể chỉ coi đây là trò chơi, nhưng ý nghĩ phải chiến đấu với sinh vật như thế khiến họ cảm thấy run rẩy.
Kể cả Zaryusu – người đã được buff ma pháp chống sợ hãi – cũng cảm thấy ước muốn chạy trốn kích động trong anh.
Nhưng ngạc nhiên thay, chẳng Lizardman nào rời khỏi vị trí đứng ban đầu của họ.
Cocytus từ từ bước đến.
Ông đi qua vùng đầm lầy, bằng qua đội Skelecton, uy phong lẫm liệt –
Chỉ khi đứng trên đỉnh gò nhỏ cách đội Lizardman khoảng 30m, Cocytus mới dừng lại. Ông rướn cái cổ côn trùng của mình như thể đang tìm ai đó.
Zaryusu cảm nhận được ánh nhìn của Coctyus lướt qua trong cái chớp mắt rồi dừng lại trên người anh.
“-Được rồi. Ainz-sama đang theo dõi, thể hiện đi. Mà trước tiên thì,…[ Ice Pillar].”
Theo sự phát động của ma pháp, chính giữa Cocytus và đội Lizardman trồi lên hai cột băng từ mặt nước tầm 20m.
“Tuy những gì ta sẽ nói là lời xúc phạm với các chiến binh quyết tử, nhưng hãy biết, bất kì kẻ nào tiến vào khoảng cách này sẽ chết.”
Cocytus khoanh hai tay. Thái độ giống như giao toàn quyền sinh tử cho đối thủ.
“Nee~ nee~, hắn quả là người tốt…bất ngờ nhỉ…”
Zaryusu gật gù trước bình luận của Zenberu.
Anh bước đến trước, đi theo sau là Zenberu, Shasuryu, và hai vị tộc trưởng khác.
Shasuryu quay đầu nói với theo các chiến binh còn lại:
“Mọi người nên dừng…không, quay về làng đi. Nếu không…mọi người sẽ bị cuốn vào mất.”
“Cái gì?! Cậu đừng đùa. Chúng tôi muốn chiến đấu! Hắn thực sự rât khủng bố…nhưng dù là vậy, chúng tôi sẽ không quay đầu.”
“Đầu hàng không phải hèn nhát. Lựa chọn sống tiếp còn can đảm hơn nhiều.”
“Nhưng-“
“Không phải tất cả Lizardman đều lui, ý tôi là thế. Là những tộc trưởng, chúng tôi không thể để chúng xâm lược đất mẹ của mình mà không chiến đấu, đúng không?”
“Nhưng…tộc trưởng. Chúng tôi cũng muốn chiến đấu.”
“Im lặng đi cậu nhóc! Scram, ra khỏi đây ngay. Nhiệm vụ này là của các bô lão chúng ta.”
Đội Lizardman trẻ dạt ra thành một đường cho 57 bô lão, dù họ thực sự chưa già đến mức được xưng là lão. Tiếng quát cùng biểu hiện trên gương mặt họ khiến các Lizardman do dự không nói nên lời.
Nếu đó là vẻ mặt quyết tử hay bỏ cuộc, mọi người vẫn kiên quyết đi theo. Thế nhưng trước sự khẩn khoản và thỉnh cầu mong những thiếu niên có thể sống sót trong đôi mắt ấy buộc họ phải lùi lại với sự không cam lòng.
Shasuryu quay đầu đối mặt Cocytus.
“..Đợi lâu, Cocytus.”
Cocytus đưa ra một tay. Ngón dài nhất ngoắc về các chiến binh tỏ ý khiêu khích. Đồng dạng như thế, Shasuryu và những ai còn lại rít lên.
“Xông lê nnnn.”
“Warrghhhh!”
Tiếng hét phát ra từ sâu thẳm trong nội tâm họ - những người đã giác ngộ cái chết – và lao đến Cocytus.
Hướng tới các chiến binh với cái nhìn lạnh lẽo, Cocytus lẩm bẩm:
“…Xin lỗi vì phải làm điều này, các chiến binh, nhưng ta phải giảm quân số của các người.”
Cocytus sẽ không thua dù rằng tất cả họ đều tấn công, nhưng Cocytus vẫn phải chọn mục tiêu cho mình.
Cá nhân Coctyus muốn thể hiện sự tôn kính của mình dành cho các chiến binh bằng cách chiến đấu công bằng. Nhưng là một thủ vệ trong Lăng Mộ ngầm vĩ đại và chịu quá nhiều ân huệ với Ainz, tùy tiện vẫy kiếm và kéo dài thời gian trước một đội quân nhỏ yếu thật quá vô lễ.
Cocytus gỡ bỏ phong ấn của mình và khởi động năng lực Class [Kị sĩ của Nifheim]- Hào quang băng giá. Kĩ năng đặc biệt này sử dụng nhiệt độ cực thấp để gây sát thương cùng làm chậm tốc độ của mục tiêu dính phải. Khi hoàn toàn triển khai, nó có thể ảnh hưởng lên cả đội Lizardman đã lùi lại, đó là điều mà Cocytus không mong muốn.
Kìm nén sức mạnh.
Giới hạn phạm vi, hạ thấp sát thương.
“Khoảng thế này…”
Lấy Coctyus là trung tâm, luồng khí cực lạnh bao phủ bán kính 25m.
“Hmm, vậy là được rồi.”
Ông tắt hào quang trên người đi.
Mọi thứ xảy ra chỉ trong nháy mắt, tựa như luồng khí lạnh ấy chỉ là một sự ảo giác. Thế nhưng nó không phải mộng ảo, bởi cơ thể ngã xuống đầm lầy của 57 bô lão là bằng chứng tốt nhất.
Chỉ còn 5 người có thể tiếp tục di chuyển, họ là năm người mạnh nhất đội Lizardman. Không hề chùn bước trước cái chết của đồng bạn hay năng lực của Cocytus, mà chỉ xông lên như một.
Tựa như sao băng cắt ngang bầu trời.
Lizardman mang giáp toàn thân dẫn đầu đội hình với hai người còn lại. Hai tinh linh đầm lầy di chuyển cuối cùng chậm hơn với thân thể nứt vỡ bởi luồng khí lạnh. Chỉ có hai Lizardman đi sau cùng là bước đi thong thả nhất với chú ngữ trên môi.
Người lao đến đầu tiên chính là kẻ dẫn đầu, nhắm thẳng một kích vào cổ họng Cocytus. Thế nhưng vô ích, bởi –
“…-Đạo cụ của mọi Thủ vệ chúng ta đều có thể ngăn cản được công kích vật lý thông thường.
- Dường như bị một tấm chắn vô hình ngăn cản.
Mặc dù vậy, kẻ dẫn đầu cũng không lùi bước. Đó là bởi lòng tin vào bộ giáp đang mang, được Lizardman tụng xưng là một trong 4 bảo vật [White Dragon Bone] (Xương Bạch Long). Nó cứng đến nỗi ngay cả Frost Pain của Zarysu cũng không thể xuyên qua. Bộ giáp cứng nhất mà Lizardman biết đến.
Cocytus rút lấy một thanh kiếm từ không khí – như thể nó đã có sẵn ở đó.
Thanh kiếm mà Cocytus rút ra là một thanh taichi dài khoảng 180cm. Nó sắc bén đến nỗi có cái tên [Royal Blade God Slayer] (Diệt Thần). Thứ vũ khí sắc bén nhất trong số 21 vũ khí mà Cocytus sở hữu.
Ông chém xuống Lizardman đang xông đến.
Ngay cả khi rút ra, không khí cũng rên lên như bị cứa đứt bởi thanh kiếm. Khi cắt xuống, âm thanh vang lên nhẹ nhàng đến khó tin. Nếu không phải trong trường hợp chiến đấu này, thanh âm trong trẻo tựa như tiếng chuông ngân ấy sẽ làm cho người ta yêu thích
Thanh âm qua đi, thần binh của kẻ dẫn đầu bị đứt làm đôi, ngay cả áo giáp bên trong, ngã xuống nền chiến trường.
Dù mạnh mẽ chặt đứt cả cơ thể cùng giáp cứng, lưỡi dao cũng chẳng có lấy một chút sứt mẻ.
Mặc cho cái chết tàn nhẫn của đồng bạn, hai Lizardman đi phía sau vẫn lao đến Cocytus.
“Shyaaa!”
Phía bên phải là cú đấm của Zenberu, được tiếp thêm sức mạnh bởi “Iron Natural Weapon” và “Iron Skin”, thẳng vào mặt Cocytus.
“Warrghhh!”
Bên trái là Frost Pain nhằm thẳng vào phần bụng của ông.
Đối với cận chiến mà nói, binh khí dài vô cùng bất tiện.
Họ sử dụng đạo lý này để công kích.
Thế nhưng, bất lợi ấy chỉ áp dụng được với kẻ bình thường.
Chỉ với một cú nghiêng, Cocytus xoay lưỡi gươm đỡ lấy đòn đánh của Zenberu. Động tác hoàn toàn trơn tru, cứ như thanh Taichi sắc bén là một phần cơ thể ông.
Da của Zenberu được cường hóa bởi [Iron Skin] cho phép đỡ được đao kiếm bình thường. Tuy vậy, cũng như kết cục của bộ [White Dragon Bone], tay của Zenberu bị thanh gươm cắt đứt, ngọt như xẻ nước.
“Ugghhh!”
Trong lúc máu phun tóe ra từ tay phải của Zenberu. Cocytus giữ lấy thanh Frost Pain đang nhắm vào bụng ông chỉ với một tay.
“…Ồ, đây là một thanh kiếm tốt đấy.”
“Chậc!”
Buông ra thanh Frost Pain không thể nhúc nhích, Zaryusu nhắm đến đầu gối của Cocytus bằng một cú đá. Song Cocytus không hề tránh né mà dùng thân thể mình tiếp lấy đòn ấy.
Kết quả là Zarysu lại bị phản chấn.
Anh cảm thấy sự đau nhúc từ chân truyền đến.
Cảm giác đó hệt như khi bạn dùng hết sức đá vào một bức tường thép vậy.
“[Over Magic: Mass Cure Light Wounds]”
Từ Shasuryu, những âm thanh ngâm xướng vang lên với luồng ma lực khổng lồ chấn động khi thực thi ma pháp toàn thể trị liệu. Cái giá là Shasuryu sẽ không thể dùng phép trong thời gian ngắn.
“Fumu…”
Ma pháp không biết tên của Shasuryu làm Cocytus thích thú, nhưng hai tinh linh đầm lầy đã chặn lấy tầm mắt ông. Một trong hai đang trị liệu cho Zenberu, còn lại thì sử dụng xúc tu để công kích Cocytus.
Trước khi đòn đánh ấy chạm đến, Cocytus đã cắt nát hai tinh linh đầm lầy.
Khi hai tinh linh vỡ xuống thành cát bụi, Zaryusu liên tục đấm vào sườn bụng, bụng và mắt kép của Cocytus và cũng như cú đá khi nãy, da trên nắm tay anh vỡ tan thành thịt nát.
“Phiền quá.”
Cocytus vung cái đuôi đầy gai, đập xuống ngực Zarysu.
“Guahh!”
Nương theo tiếng đập, Zaryusu bay đi hệt như một quả bóng xì hơi. Những chiếc xương gẫy vụn kêu lên răng rắc khi va mạnh xuống nền đầm lầy ẩm ướt. Dù đã dừng lại sau khi lăn lộn mấy vòng, bộ ngực đau nhức cùng cổ họng trào máu khiến Zaryusu cảm thấy khó thở.
Phần khớp gẫy đâm vào phổi khiến anh càng khó thở hơn. Hệt như cái cảm giác khi bị dìm xuống nước. Thứ chất lỏng chảy ra từ cổ họng làm Zaryusu muốn nôn nửa. Anh cúi xuống nhìn bộ ngực và thấy những bọt máu trào ra từ những vết đâm.
– chỉ với một kích mà Zaryusu đã rời khỏi trận chiến.
Zarysu cố gắng thở trong lúc trừng mắt vào Cocytus chờ đợi một đòn dứt điểm.
“Còn có chiến ý sao. Tốt, vậy trả lại cho ngươi đấy.”
Ông ném thanh Frost Pain về phía Zarysu và ngó lơ anh, chuyển sự chú ý của mình sang những Lizardman còn lại.
Shasuryu vẫn đang tiêu hao thể lực của mình để chữa trị cánh tay của Zenberu.
Ngay trước khi chạm đến họ, một tảng đá bay đến ông như thể lôi kéo sự chú ý, nhưng nó cũng không thể xuyên qua màn chắn ban đầu.
“…Phiền quá!”
Cocytus lẩm bẩm khi vươn một tay tới tộc trưởng Small Fang.
[Piercing Icicle] (Ngọn thương băng giá).
Mười chiếc băng trụ to bằng cánh tay người rơi xuống.
Nó đâm thủng Lizardman xấu số.
Một xuyên qua ngực, hai vào bụng, một cái khác ngay bắp đùi. Cây nào cũng xuyên thấu thân thể hệt như gim đinh.
Tộc trưởng Small Fang – Lizardman mang năng lực du kích tốt nhất – chết giữa những băng trụ như một con rối bị đứt dây.
“Warrrghhh!”
[Over Magic: Mass Cure Light Wounds].
Zenberu xông tới trong khi Shasuryu thi triển phép hồi sức với hy vọng câu giờ cho Zaryusu.
Dù biết là chẳng có ích gì, chẳng thể nào so với sức mạnh của Cocytus, nhưng Zenberu vẫn không ngần ngại lao tới.
Zenberu tiến đến, lãnh trọn một đường kiếm từ thanh Diệt Thần của Cocytus.
Đường kiếm ấy còn nhanh hơn phản ứng của Zenberu –
Tộc độ vượt quá sự nhanh nhẹn –
Cắt xuyên cơ thể Zenberu dễ dàng –
Máu phun ra từ xác của Zenberu và gục ngã xuống đầm lầy. Một lúc sau, cái đầu mới rớt xuống gần đó.
“…Giờ thì, còn hai người…Ta đã nghe về sức mạnh của các ngươi từ Ainz-sama, quả thật là hai kẻ trụ đến phút chót.”
Cocytus - hầu như không di chuyển kể từ đầu trận chiến – nhìn hai người còn lại và vung kiếm. Một làn khói trắng tỏa ra từ nó, rửa sạch toàn bộ vết máu. Động tác vung dứt khoát ấy nhanh đến nỗi như thể lưỡi kiếm đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới.
Zarysu cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng đứng dậy. Shasuryu cũng rút ra cự kiếm của mình. Hai người đối diện với Cocytus tạo thành thế gọng kìm.
Lấy máu từ vết thương trên ngực, Zarysu vẽ lên mặt mình.
Nó giống những hình vẽ được dùng để triệu hồi tổ linh của họ.
“-Em trai, vết thương thế nào rồi?”
“Không ổn lắm, bây giờ vẫn còn hơi đau. Nhưng vẩy vào đường kiếm thì vẫn được.”
“Thế thì tốt…Vậy là được rồi phải không? Đáng tiếc MP của anh cạn sạch rồi. Nếu em không cẩn thận thì sẽ gục hẳn đấy.”
Shasuryu nghiến răng, có lẽ là vì cố nặn ra một nụ cười. Zarysu cũng thay đổi khi nghe những lời ấy.
“…Vậy à. Đừng cố quá nhé, anh trai.”
Zaryusu mỉm cười rồi thả long vai. Thanh kiếm trên tay anh chạm xuống mặt đất.
Cơn đau nhói lên khi xương cốt xuyên vào da thịt, nhưng Zarysu vẫn cố gắng không để tâm đến nó.
Không bỏ cuộc đến phút chót – Zarysu vẫn còn muốn vung kiếm.
Biết rằng không thể chiến thắng.
Biết rằng cái chết đang chờ đón.
Nhưng anh vẫn không bỏ cuộc.
Buông bỏ nghĩa là phụ lòng những người đã giao phó mạng sống của mình cho họ.
“Có thể thắng” chỉ là lời nói dối.
Ai cũng biết điều đó.
Nhưng khi vẫn còn người đặt lòng tin vào lời nói dối này, anh sẽ vĩnh viễn không thừa nhận thất bại.
Cố gắng hết sức cho đến phút cuối cùng –
“Ta vẫn có thể vung thanh kiếm của mình”
Zarysu hét lên, âm thanh vọng ra xa.
Đáp lời là những thanh âm răng rắc của cái càng trên miệng Cocytus.
“Nói hay lắm –“
Có lẽ ông đang cười. Đó không phải tiếng cười kinh bỉ của kẻ mạnh dành cho kẻ yếu, mà là của một chiến binh tôn trọng đối thủ.
“Được thôi, em trai. Cùng đánh đến chết nào.”
Shasuryu cũng phá lên cười.
“Được rồi…Đợi lâu rồi, Cocytus.”
Cocytus khẽ nhún vai đáp lại lời Shasuryu.
“Không có gì. Chen vào lời chia tay của huynh đệ là hành động bất lịch sự. Chuẩn bị đi…Ah không, xin lỗi, cái đó hai người đều đã làm rồi nhỉ?”
Thanh Diệt Thần vung tới Zasuryu và Shasuryu kèm theo một lời.
“Hãy xưng tên.”
“Shasuryu Shasha.”
“Zarysu Shasha.”
“…Ta nhớ kỹ. Hỡi những chiến binh vĩ đại. Ta cũng rất lấy làm tiếc khi không thể dùng hết sức mình…Đây không phải lời vũ nhục, nhưng hai người chưa đủ để ta làm thế.”
“Đáng tiếc nhỉ.”
“Đúng thế - Lên nào!”
Cả hai vụt đến chỗ Cocytus. Nước bắn tung tóe theo những bước chân của họ.
Sự thiếu đồng bộ giữa cả hai khiến Cocytus thắc mắc.
Họ không lên cùng một lúc, Shasuryu có vẻ nhanh chân hơn. Nghi ngờ kẻ địch có kế hoạch làm Cocytus mang theo hưng phấn khi đợi chờ hai người.
Người đến trước là Shasuryu, và Cocytus chắc chắn hắn đang xoáy vào ông với sự tập trung cao độ làm ông tự hỏi hắn sẽ làm gì tiếp theo.
Shasuryu dừng ngay trước tầm tấn công của thanh Diệt Thần –
[Earth Bind]!
– Phát động ma pháp.
Sử dụng bùn đất làm thành vô số xiềng xích trói Cocytus, và Zarysu – người đến sau – không ngần ngại sử dụng cơ hội này. Anh để thanh Frost Pain sau lưng với mục đích giấu đi tầm đánh của mình.
Shasuryu nói “Không còn ma lực” chỉ là lời nói dối. Nếu ông bị lừa, Cocytus sẽ bị trói lại bởi ma pháp và lãnh trọn đòn tấn công của Zarysu tiếp đó.
Mặc cho vỏ ngoài của Cocytus cứng đến đâu, Zarysu vẫn tin mình có thể xuyên thủng nó bằng sức mạnh dồn vào trong một đòn.
(Tin vào kiếm của mình sao?)
Cocytus đồng cảm với ý nghĩ này. Cũng như Zarysu, Cocytus luôn có cảm giác gắn kết với vũ khí của mình, đặc biệt là thanh kiếm trong tay, thứ từng được sử dụng bởi Đấng sáng tạo ra ông.
Vậy nên ông mới sử dụng Diệt Thần để chống lại những Lizardman quyết tử như một sự tôn kính dành cho các chiến binh, dù rằng sức mạnh đơn thuần của ông cũng đủ đè bẹp được họ.
Dù chiến thuật hợp lý đến đâu. Họ vẫn tính sai một điều..
Đối thủ của họ là Thủ vệ tầng 5 của Lăng mộ ngầm vĩ đại Nazarick.
“…Ma pháp cấp thấp không thể xuyên thấu hàng phòng thủ của ta.”
Những sợi xích bùn bắn ngược lại trước khi chạm tới Cocytus và biến lại thành bùn đất. Ma pháp cấp thấp không thể phá bỏ được hàng phòng thủ của ông.
[Icy Bust].
Với tiếng gầm phát ra từ phía sau, Cocytus được bao phủ bởi một lớp màng sương mù xung quanh.
Tốn công vô ích.
Cocytus không hề bị ảnh hưởng bởi những đòn tấn công mang nguyên tố băng. Ông nhận đòn đánh chỉ để đợi Zarysu và Shasuryu bước vào phạm vi của mình.
Sau một hơi thở, thời điểm mà ông chờ đợi đã đến. Nhưng Cocytus vẫn ngần ngại, tự hỏi rằng nếu chặt đầu có đủ hạ gục họ hay chưa.
Khi đối mắt với Zarysu đã bỏ hết thế phòng thủ và dồn toàn bộ cơ bắp vào đòn tấn công, chặt đầu cũng không thể dừng cơ thể đó lại. Cảnh tưởng một cái xác không đầu lao đến hiện lên trong ý nghĩ của Cocytus khiến ông nhíu mày.
Chặt tay trước rồi xử lý đầu sau.
(Không, đó cũng không phải là cách tốt nhất. Ta chỉ nên dùng một đòn.)
Dù đã tung hết số sức lực còn lại, tốc độ của Zarysu vẫn quá chậm so với phản ứng của Cocytus.
Một cái bóng đen loáng thoáng hiện lên trong màn sương mờ. Thanh kiếm được vung lên bởi Zarysu liền bị chặn đứng bởi những ngón tay của Cocytus như đòn tấn công lúc trước.
Cocytus không hề cảm thấy lạnh chút nào, hẳn Zarysu cũng biết điều đó nên mới không tốn công dồn ma lực phát động thuộc tính băng trên thanh kiếm.
Một đòn đánh úp tốc độ cao lại bị ngăn cản dễ dàng làm Cocytus nghi ngờ. Tuy nhiên sự nghi ngờ đó cũng chẳng kéo dài được bao lâu, ông chỉ cần huy thanh Diệt Thần, và mọi thứ sẽ kết thúc.
Và rồi, chỉ còn lại một người.
(Không có sách lược đột kích sao).
Cocytus hơi thất vọng, nhưng ông phải đổi ý ngay khi thấy đòn quyết định được tung ra bởi người còn lại.
(Thì ra là thế…)
“Warrghh!”
Với tiếng gầm và thanh cự kiếm bổ xuống, tốc độ và sức mạnh của nó nhanh đến nỗi khiến sương mù cũng phải thổi bay.
So với đòn tấn công của Frost Pain thì đòn đánh từ cự kiếm của Shasuryu nguy hiểm hơn nhiều. Lấy đó làm đòn công kích chính không sai. Thế nhưng –
“Nếu muốn tập kích bất ngờ - ngươi nên làm nó trong im lặng.”
Nếu không có tiếng nước trên đầm lầy hẳn đó sẽ là một đòn đột kích hoàn hảo. Có điều sự nghi hoặc vẫn cuốn lấy Cocytus. Làm tất cả chỉ để nhận sát thương từ hàn khí có đáng hay không? Hay họ chỉ là đang giẫy giụa?
Thế nhưng việc kẻ địch tiến vào phạm vi công kích của ông vẫn là sự thật.
Vũ khí của Zarysu đã bị vô hiệu hóa. Chỉ là thay đổi trình tự giết chóc mà thôi. Quyết đinh đó làm Cocytus vung lên thanh kiếm.
Ánh kiếm chợt lóe.
Cự kiếm và Shasuryu đồng thời bị chém thành hai nửa. Trước khi nó rơi xuống mặt đầm lầy, Cocytus thu kiếm, dự định sẽ kết liễu Zarysu –
Ngay khoảnh khắc này, những ngón tay đang giữ vũ khí của Zarysu trượt đi.
Sự kinh ngạc bao lấy Cocytus khi ông cử động đầu ngón tay như để xác nhận, tự hỏi tại sao thanh kiếm ông đang giữ chặt lại có thể trượt về phía trước.
Trong màn sương trắng, Cocytus có thể thấy những ngón tay và thanh Frost Pain đều được nhuộm bằng chất lỏng màu đỏ.
Trong tích tắc, ông chợt hiểu.
-Máu?
Nghi hoặc.
Cocytus cố nhớ lại, thanh kiếm của Zarysu có những vết bẩn, và cũng nhận ra, gương mặt của Zarysu trong sương mù.
Máu mà Zarysu vẽ lên mặt không chỉ để là biểu tượng kêu gọi linh hồn tổ tiên hay củng cố tinh thần.
Máu là để bôi lên thanh kiếm.
Icy Burst không phải để gây sát thương cho Cocytus hay che đi ý định tấn công của Shasuryu mà là để ẩn đi vệt máu trên thanh kiếm. Động tác bắt kiếm sau lưng cũng vậy.
Thời điểm công kích đầu tiên cũng là để thăm dò động tác của Cocytus. Khi ông nắm lấy thanh kiếm và ném lại, Zarysu đã cược rằng ông sẽ làm thế một lần nữa rồi hoạch định mọi thứ mà mình có thể làm.
Suy nghĩ vụt qua Cocytus như một dòng điện.
(Vậy ra đó là kế hoạch của họ! Cái lúc đó, lực tiến đến vô cùng nhẹ! Đúng, làm thanh kiếm dính máu, dẫn đến việc ta chủ quan và lợi dụng khe hở trượt vào.)
Thanh kiếm lướt qua làn da xanh xao của Cocytus. Ngay cả ông cũng không thể cản lại thanh kiếm với tất cả sức bình sinh của Zarysu với bàn tay đầy máu.
Nếu ông giữ lưỡi kiếm xa hơn một chút, Cocytus đã có thể làm gì đó, nhưng ở khoảng cách này thì không.
Cocytus rùng mình trong vui sướng.
Tuy gọi đây là đánh cược, phó mặc tất cả cho may mắn và số phận, nhưng họ sẽ tìm được cơ hội để chiến thắng. Trên tất cả - tình hình này sẽ không thể xảy đến nếu thiếu sự phối hợp của Shasuryu.
Có thể là Shasuryu đã không hề biết kế hoạch của Zarysu. Thế nhưng bằng sự tín nhiệm tuyệt đối của người anh dành cho em trai mình, Shasuryu đã dâng lên tính mạng của mình để tạo lập tình thế tốt nhất.
Cú đánh bất ngờ ấy, làm cho ánh mắt của Cocytus chuyển hướng dù chỉ trong khoảnh khắc, không hề vô nghĩa.
Và tất cả đã diễn ra chỉ trong tích tắc.
Trong nháy mắt ấy – khi Zarysu siết chặt Frost Pain trong tay với toàn bộ sức mạnh – hàm dưới của Cocytus chuyển động.
“Qúa đặc sắc –“
Thanh kiếm chém qua Cocytus – dễ dàng bị bắn lại.
Thân hình màu xanh dương không có lấy một vết xước.
Đó là khoảnh cách giữa NPC cấp độ cao nhất Nazarick và Liardmen.
Một sự chênh lệch không thể bù đắp.
“-Thứ lỗi cho ta. Một trong số kỹ năng bị động của ta là vô hiệu hóa mọi công kích từ vũ khí cấp thấp, nên đòn tấn công của ngươi không đủ sức để gây tổn thương cho ta.”
Mặc dù Cocytus có thể tắt kỹ năng đó trước đòn đánh của Zarysu, thậm chí nhận lấy một vết sẹo như để bày tỏ sự tôn kính với người chiến binh. Thế nhưng với tư cách là Thủ vệ và đang được Đấng tối cao quan sát, ông không thể làm vậy.
Cocytus cố ý lùi một bước. Âm thanh “sa” khi gót chân dẫm xuống, bùn bắn lên, làm bẩn thân thể mỹ lệ màu lam sắc.
Một bước ngắn.
Động tác vô nghĩa, bởi chỉ lùi một bước nhỏ cũng không thể thay đổi sự thật rằng Zarysu chắc chắn sẽ chết và Cocytus sẽ thắng lợi hoàn toàn.
Tuy vậy, động tác này lại được thực hiện bởi Cocytus – kẻ vô cùng mạnh mẽ - trước Zaryusu – người yếu hơn.
Một động tác tán thưởng.
Zarysu đã lĩnh ngộ số phận của mình.
Nhưng anh vẫn mỉm cười, bởi đây là lần đầu tiên anh được dùng hết sức mình mà không cần che giấu và nhận được tán thưởng từ một kẻ khác loài, một kẻ mạnh mẽ hơn rất rất nhiều.
Anh nhắm mắt, chờ đợi ánh sáng của thanh Diệt Thần trên tay Cocytus vẫy gọi.
Các chiến binh Lizardman đã đứng đợi sẵn ở cổng làng – nơi mà băng đã tan. Sau trận chiến kịch liệt ngày hôm qua, số lượng của họ cũng không còn bao nhiêu.
Toàn bộ tổng cộng 360 người.
Những Lizardman không phải là chiến binh đều không tham gia chiến đâu, đó là bởi lời khuyên của Shasuryu: “Quân số địch ít nên nhiều người tham chiến sẽ chỉ gây cản trở mà thôi.”
Nghe có vẻ có lý nhưng chưa đủ thuyết phục.
Zaryusu đứng từ xa, quan sát buổi họp quân của các chiến binh Lizardman.
Toàn thân họ đều vẽ lên những hình xăm tượng trưng cho tổ tiên, trên mặt hiện lên vẻ kiên cường, như khẳng định ý chí quyết thắng.
Vang lên xung quanh họ là những thanh âm tiễn biệt nhằm động viên tinh thần của các chiến binh xen lẫn những tiếng nức nở bất an.
Để sự lo lắng không lộ ra trên mặt, Zaryusu cố gắng giữ vẻ nghiêm trang, tránh để cho các Lizardman nhận ra cuộc chiến này chỉ là một trò chơi của Chúa tể Cái chết.
Đây vốn là trận chiến một chiều để [King of Death] phô diễn sức mạnh tuyệt đối của mình với các Lizardman mà thôi. Không, đúng đề bẹp ý chí chiến đấu của họ.
Họ không thể thắng.
Những lời của Shasuryu là để “giảm thương vong ở mức độ thấp nhất”.
Ý tứ thực sự của nó là vậy.
Zaryusu chuyển ánh mắt sắt đá của mình từ đội quân Lizardman sang lãnh địa của kẻ địch.
Đội quân Skelecton vẫn cắm quân ở chỗ cũ không nhúc nhích. Thân hình của con quái vật mang tên Cocytus không có trong số chúng. Hắn không thể là một Skelecton bình thường, mà là thân cận của Chúa tể, nào có thể là một tên lính quèn. Chỉ cần liếc mắt là có thể khẳng định được điều đó.
Âm thanh của một sinh vật to lớn di chuyển qua vùng ngập nước vang lên phía sau Zaryusu đang lo lắng.
“ – này, Zaryusu.”
-Zenberu chào bằng chất giọng đặc trưng của mình. Dù họ đang đến gần với tử địa, Zenberu vẫn không hề thay đổi.
“Sĩ khí tăng đến đỉnh điểm rồi.”
“Vậy à. Hy vọng là chúng ta có thể giữ vững chút sĩ khí này khi đối mặt với kẻ địch mạnh như Cocytus.”
“Ưà. Ô? Đã đến lúc rồi sao?”
Shasuryu xuất hiện trước cổng chính, thu hút mọi ánh nhìn, bên cạnh ông là hai tinh linh đầm lầy.
Crusch không có ở đây. Cô đã dùng ma lực còn lại của mình để triệu hoán tinh linh đầm lầy. Chưa kể, cô còn dùng ma pháp phòng ngự ma pháp thời gian dài lên Zaryusu. Sự cạn kiệt ma lực khiến cô không thể nhúc nhích. Khi hai người rời phòng, Crusch đã nói với Zaryusu rằng mình sẽ rơi vào trạng thái vô thức khi hết MP vậy nên đây sẽ là lần cuối họ gặp nhau.
Zaryusu – người không có bạn đồng hành, đưa một ánh nhìn lẻ loi hướng về Crush. Gương mặt cô khi ly biệt khiến con tim Zaryusu vỡ vụn.
“Các chiến binh, triển khai đội hình.”
Lệnh của Shasuryu đưa nhuệ khí của cả toàn quân lên một tầm cao mới. Chiến ý ngập tràn trong Lizardman.
Anh phải tập trung vào trận chiến hơn. Zaryusu thầm nghĩ.
Dưới lệnh của Shasuryu và hai tinh linh đầm lầy, đội Lizardman từ từ cất bước.
Họ rời khỏi làng để tránh thương vong ngoài ý muốn.
Zaryusu và Zenberu bọc hậu.
Zaryusu đột nhiên quay đầu nhìn lại ngôi làng. Các bức tường đơn sơ bằng bùn đất cùng những nhóm nhỏ Lizardman bình thường mang vẻ lo âu, và –
Zarysu thở dài rồi tiến hẳn về phía trước. Anh còn không cất nổi nên lời cái tên của Lizardman ấy.
Họ băng qua vùng đầm lầy, nơi ngăn cách giữa làng và khu bố trận của đội quân Skelecton.
Đội Lizardman không có chiến thuật cụ thể, đơn giản là tụ tập thành từng nhóm nhỏ rồi chờ đợi tín hiệu khai chiến. Chỉ huy duy nhất là các tộc trưởng, và tiên phong là hai tinh linh đầm lầy cùng Zaryusu.
Bọn Skelecton dường như đang chờ nhóm Zaryusu. Chúng vỗ những cái khiên của mình và tiến về phía trước.
Chỉ cần một sai lầm nhỏ, tiếng động sẽ giống như một thứ âm thanh ồn áo náo loạn. Nhưng những chuyển động của chúng lại vô cùng đồng bộ và đều nhau. Nếu đây là một buổi diễn tập, thì trình độ này thật xứng cho một tràng pháo tay tán thưởng.
Trong khi những âm thanh ấy thu hút sự chú ý của đội quân Lizardman, ở hậu phương của quân địch – những cái cây bắt đầu ngã xuống.
Chỉ có một lý do khiến những cây cổ thụ như thế phải đổ, đó là do có người đốn ngã.
Điều này làm cho đội quân Lizardman hỗn loạn.
Vì họ không thể thấy được thân ảnh của ai, nên có thể cho rằng là nhiều người hợp lực chém ngã. Thế nhưng, sự đồng bộ giữa bước chân Skelecton cùng tiếng ngã cây quá đều đặn và gọn gàng. Dù chúng có chuẩn bị từ trước thì cũng không một Lizardman nào cho là vậy.
Dự cảm kì lạ ẩn hiện trong lồng ngực cho họ biết, đây là tác phẩm của một người.
Đây cũng là vì không có tiếng cưa nào vang lên khi những cái cây ngã xuống. Đúng hơn là, tuy có vẻ khó tin, nhưng họ đều hiểu rằng đó là bởi sức mạnh của một người, có thể chém ngã cây bằng một cú đánh.
Một nhát chém ngã một cây lớn. Đây là trình độ và vũ khí mạnh mẽ đến mức nào.
Phối hợp với tiếng đập khiên của Skelecton, thanh âm cây đổ càng tiếp cận gần hơn với Lizardman.
Cảm giác dao động chiếm lấy họ. Đương nhiên. Dưới tình huống như vậy thì không ai bình tĩnh nổi. Ngay cả Zenberu, Zaryusu, Shasuryu, những người muốn quyết tử, tuy rằng đã khéo léo che dấu, nhưng tim họ vẫn không khỏi run rẩy.
Không lâu sau, thanh âm cây đổ chấm dứt cùng tiếng đập khiên.
Trong sự yên tĩnh khác thường, một vòng tròn màu xanh hiện ra phía trước họ. Nếu không nhờ đám mây dày thì chắc chắn không thể nào tả được ánh sáng phản chiếu đó sẽ sáng đến mức nào.
Một cơ thể cao chừng 2m5 nhìn như một loài côn trùng đứng bằng hai chân. Khuôn mặt lai giữa kiến và bọ ngựa và một cơ thể được ác ma khéo léo dung hợp.
Bao phủ nó là một bộ xương ngoài phủ đầy hàn khí, lấp lánh như bụi kim cương.
Nó có một cái đuôi nhọn to lớn, gấp đôi chiều cao của cơ thể, toát ra vô số những mũi gai sắc bén, cùng đôi hàm nhìn nhìn mạnh đến mức có thể cắn đứt cánh tay người với một cú đớp.
Với 4 tay trang bị móng và đều mang những chiếc găng hoa lệ. Một sợi dây chuyền vàng vòng qua cổ và những chiếc lắc chân bằng bạc.
Sinh vật có sức mạnh sánh ngang với Chúa tể đã xuất hiện.
Vậy đây là Cocytus?
Trái tim của Zaryusu đập mãnh liệt trước câu hỏi này, hơi thở của anh dồn dập hơn.
Im lặng bao trùm đội quân Lizardman. Dù họ có chiến ý cao đến đâu, dù rằng họ đã giác ngộ tinh thần quyết tử như Zaryusu, đều bị sức mạnh kinh người ấy làm choáng ngợp.
Cho dù họ biết Chúa tể chỉ coi đây là trò chơi, nhưng ý nghĩ phải chiến đấu với sinh vật như thế khiến họ cảm thấy run rẩy.
Kể cả Zaryusu – người đã được buff ma pháp chống sợ hãi – cũng cảm thấy ước muốn chạy trốn kích động trong anh.
Nhưng ngạc nhiên thay, chẳng Lizardman nào rời khỏi vị trí đứng ban đầu của họ.
Cocytus từ từ bước đến.
Ông đi qua vùng đầm lầy, bằng qua đội Skelecton, uy phong lẫm liệt –
Chỉ khi đứng trên đỉnh gò nhỏ cách đội Lizardman khoảng 30m, Cocytus mới dừng lại. Ông rướn cái cổ côn trùng của mình như thể đang tìm ai đó.
Zaryusu cảm nhận được ánh nhìn của Coctyus lướt qua trong cái chớp mắt rồi dừng lại trên người anh.
“-Được rồi. Ainz-sama đang theo dõi, thể hiện đi. Mà trước tiên thì,…[ Ice Pillar].”
Theo sự phát động của ma pháp, chính giữa Cocytus và đội Lizardman trồi lên hai cột băng từ mặt nước tầm 20m.
“Tuy những gì ta sẽ nói là lời xúc phạm với các chiến binh quyết tử, nhưng hãy biết, bất kì kẻ nào tiến vào khoảng cách này sẽ chết.”
Cocytus khoanh hai tay. Thái độ giống như giao toàn quyền sinh tử cho đối thủ.
“Nee~ nee~, hắn quả là người tốt…bất ngờ nhỉ…”
Zaryusu gật gù trước bình luận của Zenberu.
Anh bước đến trước, đi theo sau là Zenberu, Shasuryu, và hai vị tộc trưởng khác.
Shasuryu quay đầu nói với theo các chiến binh còn lại:
“Mọi người nên dừng…không, quay về làng đi. Nếu không…mọi người sẽ bị cuốn vào mất.”
“Cái gì?! Cậu đừng đùa. Chúng tôi muốn chiến đấu! Hắn thực sự rât khủng bố…nhưng dù là vậy, chúng tôi sẽ không quay đầu.”
“Đầu hàng không phải hèn nhát. Lựa chọn sống tiếp còn can đảm hơn nhiều.”
“Nhưng-“
“Không phải tất cả Lizardman đều lui, ý tôi là thế. Là những tộc trưởng, chúng tôi không thể để chúng xâm lược đất mẹ của mình mà không chiến đấu, đúng không?”
“Nhưng…tộc trưởng. Chúng tôi cũng muốn chiến đấu.”
“Im lặng đi cậu nhóc! Scram, ra khỏi đây ngay. Nhiệm vụ này là của các bô lão chúng ta.”
Đội Lizardman trẻ dạt ra thành một đường cho 57 bô lão, dù họ thực sự chưa già đến mức được xưng là lão. Tiếng quát cùng biểu hiện trên gương mặt họ khiến các Lizardman do dự không nói nên lời.
Nếu đó là vẻ mặt quyết tử hay bỏ cuộc, mọi người vẫn kiên quyết đi theo. Thế nhưng trước sự khẩn khoản và thỉnh cầu mong những thiếu niên có thể sống sót trong đôi mắt ấy buộc họ phải lùi lại với sự không cam lòng.
Shasuryu quay đầu đối mặt Cocytus.
“..Đợi lâu, Cocytus.”
Cocytus đưa ra một tay. Ngón dài nhất ngoắc về các chiến binh tỏ ý khiêu khích. Đồng dạng như thế, Shasuryu và những ai còn lại rít lên.
“Xông lê nnnn.”
“Warrghhhh!”
Tiếng hét phát ra từ sâu thẳm trong nội tâm họ - những người đã giác ngộ cái chết – và lao đến Cocytus.
Hướng tới các chiến binh với cái nhìn lạnh lẽo, Cocytus lẩm bẩm:
“…Xin lỗi vì phải làm điều này, các chiến binh, nhưng ta phải giảm quân số của các người.”
Cocytus sẽ không thua dù rằng tất cả họ đều tấn công, nhưng Cocytus vẫn phải chọn mục tiêu cho mình.
Cá nhân Coctyus muốn thể hiện sự tôn kính của mình dành cho các chiến binh bằng cách chiến đấu công bằng. Nhưng là một thủ vệ trong Lăng Mộ ngầm vĩ đại và chịu quá nhiều ân huệ với Ainz, tùy tiện vẫy kiếm và kéo dài thời gian trước một đội quân nhỏ yếu thật quá vô lễ.
Cocytus gỡ bỏ phong ấn của mình và khởi động năng lực Class [Kị sĩ của Nifheim]- Hào quang băng giá. Kĩ năng đặc biệt này sử dụng nhiệt độ cực thấp để gây sát thương cùng làm chậm tốc độ của mục tiêu dính phải. Khi hoàn toàn triển khai, nó có thể ảnh hưởng lên cả đội Lizardman đã lùi lại, đó là điều mà Cocytus không mong muốn.
Kìm nén sức mạnh.
Giới hạn phạm vi, hạ thấp sát thương.
“Khoảng thế này…”
Lấy Coctyus là trung tâm, luồng khí cực lạnh bao phủ bán kính 25m.
“Hmm, vậy là được rồi.”
Ông tắt hào quang trên người đi.
Mọi thứ xảy ra chỉ trong nháy mắt, tựa như luồng khí lạnh ấy chỉ là một sự ảo giác. Thế nhưng nó không phải mộng ảo, bởi cơ thể ngã xuống đầm lầy của 57 bô lão là bằng chứng tốt nhất.
Chỉ còn 5 người có thể tiếp tục di chuyển, họ là năm người mạnh nhất đội Lizardman. Không hề chùn bước trước cái chết của đồng bạn hay năng lực của Cocytus, mà chỉ xông lên như một.
Tựa như sao băng cắt ngang bầu trời.
Lizardman mang giáp toàn thân dẫn đầu đội hình với hai người còn lại. Hai tinh linh đầm lầy di chuyển cuối cùng chậm hơn với thân thể nứt vỡ bởi luồng khí lạnh. Chỉ có hai Lizardman đi sau cùng là bước đi thong thả nhất với chú ngữ trên môi.
Người lao đến đầu tiên chính là kẻ dẫn đầu, nhắm thẳng một kích vào cổ họng Cocytus. Thế nhưng vô ích, bởi –
“…-Đạo cụ của mọi Thủ vệ chúng ta đều có thể ngăn cản được công kích vật lý thông thường.
- Dường như bị một tấm chắn vô hình ngăn cản.
Mặc dù vậy, kẻ dẫn đầu cũng không lùi bước. Đó là bởi lòng tin vào bộ giáp đang mang, được Lizardman tụng xưng là một trong 4 bảo vật [White Dragon Bone] (Xương Bạch Long). Nó cứng đến nỗi ngay cả Frost Pain của Zarysu cũng không thể xuyên qua. Bộ giáp cứng nhất mà Lizardman biết đến.
Cocytus rút lấy một thanh kiếm từ không khí – như thể nó đã có sẵn ở đó.
Thanh kiếm mà Cocytus rút ra là một thanh taichi dài khoảng 180cm. Nó sắc bén đến nỗi có cái tên [Royal Blade God Slayer] (Diệt Thần). Thứ vũ khí sắc bén nhất trong số 21 vũ khí mà Cocytus sở hữu.
Ông chém xuống Lizardman đang xông đến.
Ngay cả khi rút ra, không khí cũng rên lên như bị cứa đứt bởi thanh kiếm. Khi cắt xuống, âm thanh vang lên nhẹ nhàng đến khó tin. Nếu không phải trong trường hợp chiến đấu này, thanh âm trong trẻo tựa như tiếng chuông ngân ấy sẽ làm cho người ta yêu thích
Thanh âm qua đi, thần binh của kẻ dẫn đầu bị đứt làm đôi, ngay cả áo giáp bên trong, ngã xuống nền chiến trường.
Dù mạnh mẽ chặt đứt cả cơ thể cùng giáp cứng, lưỡi dao cũng chẳng có lấy một chút sứt mẻ.
Mặc cho cái chết tàn nhẫn của đồng bạn, hai Lizardman đi phía sau vẫn lao đến Cocytus.
“Shyaaa!”
Phía bên phải là cú đấm của Zenberu, được tiếp thêm sức mạnh bởi “Iron Natural Weapon” và “Iron Skin”, thẳng vào mặt Cocytus.
“Warrghhh!”
Bên trái là Frost Pain nhằm thẳng vào phần bụng của ông.
Đối với cận chiến mà nói, binh khí dài vô cùng bất tiện.
Họ sử dụng đạo lý này để công kích.
Thế nhưng, bất lợi ấy chỉ áp dụng được với kẻ bình thường.
Chỉ với một cú nghiêng, Cocytus xoay lưỡi gươm đỡ lấy đòn đánh của Zenberu. Động tác hoàn toàn trơn tru, cứ như thanh Taichi sắc bén là một phần cơ thể ông.
Da của Zenberu được cường hóa bởi [Iron Skin] cho phép đỡ được đao kiếm bình thường. Tuy vậy, cũng như kết cục của bộ [White Dragon Bone], tay của Zenberu bị thanh gươm cắt đứt, ngọt như xẻ nước.
“Ugghhh!”
Trong lúc máu phun tóe ra từ tay phải của Zenberu. Cocytus giữ lấy thanh Frost Pain đang nhắm vào bụng ông chỉ với một tay.
“…Ồ, đây là một thanh kiếm tốt đấy.”
“Chậc!”
Buông ra thanh Frost Pain không thể nhúc nhích, Zaryusu nhắm đến đầu gối của Cocytus bằng một cú đá. Song Cocytus không hề tránh né mà dùng thân thể mình tiếp lấy đòn ấy.
Kết quả là Zarysu lại bị phản chấn.
Anh cảm thấy sự đau nhúc từ chân truyền đến.
Cảm giác đó hệt như khi bạn dùng hết sức đá vào một bức tường thép vậy.
“[Over Magic: Mass Cure Light Wounds]”
Từ Shasuryu, những âm thanh ngâm xướng vang lên với luồng ma lực khổng lồ chấn động khi thực thi ma pháp toàn thể trị liệu. Cái giá là Shasuryu sẽ không thể dùng phép trong thời gian ngắn.
“Fumu…”
Ma pháp không biết tên của Shasuryu làm Cocytus thích thú, nhưng hai tinh linh đầm lầy đã chặn lấy tầm mắt ông. Một trong hai đang trị liệu cho Zenberu, còn lại thì sử dụng xúc tu để công kích Cocytus.
Trước khi đòn đánh ấy chạm đến, Cocytus đã cắt nát hai tinh linh đầm lầy.
Khi hai tinh linh vỡ xuống thành cát bụi, Zaryusu liên tục đấm vào sườn bụng, bụng và mắt kép của Cocytus và cũng như cú đá khi nãy, da trên nắm tay anh vỡ tan thành thịt nát.
“Phiền quá.”
Cocytus vung cái đuôi đầy gai, đập xuống ngực Zarysu.
“Guahh!”
Nương theo tiếng đập, Zaryusu bay đi hệt như một quả bóng xì hơi. Những chiếc xương gẫy vụn kêu lên răng rắc khi va mạnh xuống nền đầm lầy ẩm ướt. Dù đã dừng lại sau khi lăn lộn mấy vòng, bộ ngực đau nhức cùng cổ họng trào máu khiến Zaryusu cảm thấy khó thở.
Phần khớp gẫy đâm vào phổi khiến anh càng khó thở hơn. Hệt như cái cảm giác khi bị dìm xuống nước. Thứ chất lỏng chảy ra từ cổ họng làm Zaryusu muốn nôn nửa. Anh cúi xuống nhìn bộ ngực và thấy những bọt máu trào ra từ những vết đâm.
– chỉ với một kích mà Zaryusu đã rời khỏi trận chiến.
Zarysu cố gắng thở trong lúc trừng mắt vào Cocytus chờ đợi một đòn dứt điểm.
“Còn có chiến ý sao. Tốt, vậy trả lại cho ngươi đấy.”
Ông ném thanh Frost Pain về phía Zarysu và ngó lơ anh, chuyển sự chú ý của mình sang những Lizardman còn lại.
Shasuryu vẫn đang tiêu hao thể lực của mình để chữa trị cánh tay của Zenberu.
Ngay trước khi chạm đến họ, một tảng đá bay đến ông như thể lôi kéo sự chú ý, nhưng nó cũng không thể xuyên qua màn chắn ban đầu.
“…Phiền quá!”
Cocytus lẩm bẩm khi vươn một tay tới tộc trưởng Small Fang.
[Piercing Icicle] (Ngọn thương băng giá).
Mười chiếc băng trụ to bằng cánh tay người rơi xuống.
Nó đâm thủng Lizardman xấu số.
Một xuyên qua ngực, hai vào bụng, một cái khác ngay bắp đùi. Cây nào cũng xuyên thấu thân thể hệt như gim đinh.
Tộc trưởng Small Fang – Lizardman mang năng lực du kích tốt nhất – chết giữa những băng trụ như một con rối bị đứt dây.
“Warrrghhh!”
[Over Magic: Mass Cure Light Wounds].
Zenberu xông tới trong khi Shasuryu thi triển phép hồi sức với hy vọng câu giờ cho Zaryusu.
Dù biết là chẳng có ích gì, chẳng thể nào so với sức mạnh của Cocytus, nhưng Zenberu vẫn không ngần ngại lao tới.
Zenberu tiến đến, lãnh trọn một đường kiếm từ thanh Diệt Thần của Cocytus.
Đường kiếm ấy còn nhanh hơn phản ứng của Zenberu –
Tộc độ vượt quá sự nhanh nhẹn –
Cắt xuyên cơ thể Zenberu dễ dàng –
Máu phun ra từ xác của Zenberu và gục ngã xuống đầm lầy. Một lúc sau, cái đầu mới rớt xuống gần đó.
“…Giờ thì, còn hai người…Ta đã nghe về sức mạnh của các ngươi từ Ainz-sama, quả thật là hai kẻ trụ đến phút chót.”
Cocytus - hầu như không di chuyển kể từ đầu trận chiến – nhìn hai người còn lại và vung kiếm. Một làn khói trắng tỏa ra từ nó, rửa sạch toàn bộ vết máu. Động tác vung dứt khoát ấy nhanh đến nỗi như thể lưỡi kiếm đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới.
Zarysu cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng đứng dậy. Shasuryu cũng rút ra cự kiếm của mình. Hai người đối diện với Cocytus tạo thành thế gọng kìm.
Lấy máu từ vết thương trên ngực, Zarysu vẽ lên mặt mình.
Nó giống những hình vẽ được dùng để triệu hồi tổ linh của họ.
“-Em trai, vết thương thế nào rồi?”
“Không ổn lắm, bây giờ vẫn còn hơi đau. Nhưng vẩy vào đường kiếm thì vẫn được.”
“Thế thì tốt…Vậy là được rồi phải không? Đáng tiếc MP của anh cạn sạch rồi. Nếu em không cẩn thận thì sẽ gục hẳn đấy.”
Shasuryu nghiến răng, có lẽ là vì cố nặn ra một nụ cười. Zarysu cũng thay đổi khi nghe những lời ấy.
“…Vậy à. Đừng cố quá nhé, anh trai.”
Zaryusu mỉm cười rồi thả long vai. Thanh kiếm trên tay anh chạm xuống mặt đất.
Cơn đau nhói lên khi xương cốt xuyên vào da thịt, nhưng Zarysu vẫn cố gắng không để tâm đến nó.
Không bỏ cuộc đến phút chót – Zarysu vẫn còn muốn vung kiếm.
Biết rằng không thể chiến thắng.
Biết rằng cái chết đang chờ đón.
Nhưng anh vẫn không bỏ cuộc.
Buông bỏ nghĩa là phụ lòng những người đã giao phó mạng sống của mình cho họ.
“Có thể thắng” chỉ là lời nói dối.
Ai cũng biết điều đó.
Nhưng khi vẫn còn người đặt lòng tin vào lời nói dối này, anh sẽ vĩnh viễn không thừa nhận thất bại.
Cố gắng hết sức cho đến phút cuối cùng –
“Ta vẫn có thể vung thanh kiếm của mình”
Zarysu hét lên, âm thanh vọng ra xa.
Đáp lời là những thanh âm răng rắc của cái càng trên miệng Cocytus.
“Nói hay lắm –“
Có lẽ ông đang cười. Đó không phải tiếng cười kinh bỉ của kẻ mạnh dành cho kẻ yếu, mà là của một chiến binh tôn trọng đối thủ.
“Được thôi, em trai. Cùng đánh đến chết nào.”
Shasuryu cũng phá lên cười.
“Được rồi…Đợi lâu rồi, Cocytus.”
Cocytus khẽ nhún vai đáp lại lời Shasuryu.
“Không có gì. Chen vào lời chia tay của huynh đệ là hành động bất lịch sự. Chuẩn bị đi…Ah không, xin lỗi, cái đó hai người đều đã làm rồi nhỉ?”
Thanh Diệt Thần vung tới Zasuryu và Shasuryu kèm theo một lời.
“Hãy xưng tên.”
“Shasuryu Shasha.”
“Zarysu Shasha.”
“…Ta nhớ kỹ. Hỡi những chiến binh vĩ đại. Ta cũng rất lấy làm tiếc khi không thể dùng hết sức mình…Đây không phải lời vũ nhục, nhưng hai người chưa đủ để ta làm thế.”
“Đáng tiếc nhỉ.”
“Đúng thế - Lên nào!”
Cả hai vụt đến chỗ Cocytus. Nước bắn tung tóe theo những bước chân của họ.
Sự thiếu đồng bộ giữa cả hai khiến Cocytus thắc mắc.
Họ không lên cùng một lúc, Shasuryu có vẻ nhanh chân hơn. Nghi ngờ kẻ địch có kế hoạch làm Cocytus mang theo hưng phấn khi đợi chờ hai người.
Người đến trước là Shasuryu, và Cocytus chắc chắn hắn đang xoáy vào ông với sự tập trung cao độ làm ông tự hỏi hắn sẽ làm gì tiếp theo.
Shasuryu dừng ngay trước tầm tấn công của thanh Diệt Thần –
[Earth Bind]!
– Phát động ma pháp.
Sử dụng bùn đất làm thành vô số xiềng xích trói Cocytus, và Zarysu – người đến sau – không ngần ngại sử dụng cơ hội này. Anh để thanh Frost Pain sau lưng với mục đích giấu đi tầm đánh của mình.
Shasuryu nói “Không còn ma lực” chỉ là lời nói dối. Nếu ông bị lừa, Cocytus sẽ bị trói lại bởi ma pháp và lãnh trọn đòn tấn công của Zarysu tiếp đó.
Mặc cho vỏ ngoài của Cocytus cứng đến đâu, Zarysu vẫn tin mình có thể xuyên thủng nó bằng sức mạnh dồn vào trong một đòn.
(Tin vào kiếm của mình sao?)
Cocytus đồng cảm với ý nghĩ này. Cũng như Zarysu, Cocytus luôn có cảm giác gắn kết với vũ khí của mình, đặc biệt là thanh kiếm trong tay, thứ từng được sử dụng bởi Đấng sáng tạo ra ông.
Vậy nên ông mới sử dụng Diệt Thần để chống lại những Lizardman quyết tử như một sự tôn kính dành cho các chiến binh, dù rằng sức mạnh đơn thuần của ông cũng đủ đè bẹp được họ.
Dù chiến thuật hợp lý đến đâu. Họ vẫn tính sai một điều..
Đối thủ của họ là Thủ vệ tầng 5 của Lăng mộ ngầm vĩ đại Nazarick.
“…Ma pháp cấp thấp không thể xuyên thấu hàng phòng thủ của ta.”
Những sợi xích bùn bắn ngược lại trước khi chạm tới Cocytus và biến lại thành bùn đất. Ma pháp cấp thấp không thể phá bỏ được hàng phòng thủ của ông.
[Icy Bust].
Với tiếng gầm phát ra từ phía sau, Cocytus được bao phủ bởi một lớp màng sương mù xung quanh.
Tốn công vô ích.
Cocytus không hề bị ảnh hưởng bởi những đòn tấn công mang nguyên tố băng. Ông nhận đòn đánh chỉ để đợi Zarysu và Shasuryu bước vào phạm vi của mình.
Sau một hơi thở, thời điểm mà ông chờ đợi đã đến. Nhưng Cocytus vẫn ngần ngại, tự hỏi rằng nếu chặt đầu có đủ hạ gục họ hay chưa.
Khi đối mắt với Zarysu đã bỏ hết thế phòng thủ và dồn toàn bộ cơ bắp vào đòn tấn công, chặt đầu cũng không thể dừng cơ thể đó lại. Cảnh tưởng một cái xác không đầu lao đến hiện lên trong ý nghĩ của Cocytus khiến ông nhíu mày.
Chặt tay trước rồi xử lý đầu sau.
(Không, đó cũng không phải là cách tốt nhất. Ta chỉ nên dùng một đòn.)
Dù đã tung hết số sức lực còn lại, tốc độ của Zarysu vẫn quá chậm so với phản ứng của Cocytus.
Một cái bóng đen loáng thoáng hiện lên trong màn sương mờ. Thanh kiếm được vung lên bởi Zarysu liền bị chặn đứng bởi những ngón tay của Cocytus như đòn tấn công lúc trước.
Cocytus không hề cảm thấy lạnh chút nào, hẳn Zarysu cũng biết điều đó nên mới không tốn công dồn ma lực phát động thuộc tính băng trên thanh kiếm.
Một đòn đánh úp tốc độ cao lại bị ngăn cản dễ dàng làm Cocytus nghi ngờ. Tuy nhiên sự nghi ngờ đó cũng chẳng kéo dài được bao lâu, ông chỉ cần huy thanh Diệt Thần, và mọi thứ sẽ kết thúc.
Và rồi, chỉ còn lại một người.
(Không có sách lược đột kích sao).
Cocytus hơi thất vọng, nhưng ông phải đổi ý ngay khi thấy đòn quyết định được tung ra bởi người còn lại.
(Thì ra là thế…)
“Warrghh!”
Với tiếng gầm và thanh cự kiếm bổ xuống, tốc độ và sức mạnh của nó nhanh đến nỗi khiến sương mù cũng phải thổi bay.
So với đòn tấn công của Frost Pain thì đòn đánh từ cự kiếm của Shasuryu nguy hiểm hơn nhiều. Lấy đó làm đòn công kích chính không sai. Thế nhưng –
“Nếu muốn tập kích bất ngờ - ngươi nên làm nó trong im lặng.”
Nếu không có tiếng nước trên đầm lầy hẳn đó sẽ là một đòn đột kích hoàn hảo. Có điều sự nghi hoặc vẫn cuốn lấy Cocytus. Làm tất cả chỉ để nhận sát thương từ hàn khí có đáng hay không? Hay họ chỉ là đang giẫy giụa?
Thế nhưng việc kẻ địch tiến vào phạm vi công kích của ông vẫn là sự thật.
Vũ khí của Zarysu đã bị vô hiệu hóa. Chỉ là thay đổi trình tự giết chóc mà thôi. Quyết đinh đó làm Cocytus vung lên thanh kiếm.
Ánh kiếm chợt lóe.
Cự kiếm và Shasuryu đồng thời bị chém thành hai nửa. Trước khi nó rơi xuống mặt đầm lầy, Cocytus thu kiếm, dự định sẽ kết liễu Zarysu –
Ngay khoảnh khắc này, những ngón tay đang giữ vũ khí của Zarysu trượt đi.
Sự kinh ngạc bao lấy Cocytus khi ông cử động đầu ngón tay như để xác nhận, tự hỏi tại sao thanh kiếm ông đang giữ chặt lại có thể trượt về phía trước.
Trong màn sương trắng, Cocytus có thể thấy những ngón tay và thanh Frost Pain đều được nhuộm bằng chất lỏng màu đỏ.
Trong tích tắc, ông chợt hiểu.
-Máu?
Nghi hoặc.
Cocytus cố nhớ lại, thanh kiếm của Zarysu có những vết bẩn, và cũng nhận ra, gương mặt của Zarysu trong sương mù.
Máu mà Zarysu vẽ lên mặt không chỉ để là biểu tượng kêu gọi linh hồn tổ tiên hay củng cố tinh thần.
Máu là để bôi lên thanh kiếm.
Icy Burst không phải để gây sát thương cho Cocytus hay che đi ý định tấn công của Shasuryu mà là để ẩn đi vệt máu trên thanh kiếm. Động tác bắt kiếm sau lưng cũng vậy.
Thời điểm công kích đầu tiên cũng là để thăm dò động tác của Cocytus. Khi ông nắm lấy thanh kiếm và ném lại, Zarysu đã cược rằng ông sẽ làm thế một lần nữa rồi hoạch định mọi thứ mà mình có thể làm.
Suy nghĩ vụt qua Cocytus như một dòng điện.
(Vậy ra đó là kế hoạch của họ! Cái lúc đó, lực tiến đến vô cùng nhẹ! Đúng, làm thanh kiếm dính máu, dẫn đến việc ta chủ quan và lợi dụng khe hở trượt vào.)
Thanh kiếm lướt qua làn da xanh xao của Cocytus. Ngay cả ông cũng không thể cản lại thanh kiếm với tất cả sức bình sinh của Zarysu với bàn tay đầy máu.
Nếu ông giữ lưỡi kiếm xa hơn một chút, Cocytus đã có thể làm gì đó, nhưng ở khoảng cách này thì không.
Cocytus rùng mình trong vui sướng.
Tuy gọi đây là đánh cược, phó mặc tất cả cho may mắn và số phận, nhưng họ sẽ tìm được cơ hội để chiến thắng. Trên tất cả - tình hình này sẽ không thể xảy đến nếu thiếu sự phối hợp của Shasuryu.
Có thể là Shasuryu đã không hề biết kế hoạch của Zarysu. Thế nhưng bằng sự tín nhiệm tuyệt đối của người anh dành cho em trai mình, Shasuryu đã dâng lên tính mạng của mình để tạo lập tình thế tốt nhất.
Cú đánh bất ngờ ấy, làm cho ánh mắt của Cocytus chuyển hướng dù chỉ trong khoảnh khắc, không hề vô nghĩa.
Và tất cả đã diễn ra chỉ trong tích tắc.
Trong nháy mắt ấy – khi Zarysu siết chặt Frost Pain trong tay với toàn bộ sức mạnh – hàm dưới của Cocytus chuyển động.
“Qúa đặc sắc –“
Thanh kiếm chém qua Cocytus – dễ dàng bị bắn lại.
Thân hình màu xanh dương không có lấy một vết xước.
Đó là khoảnh cách giữa NPC cấp độ cao nhất Nazarick và Liardmen.
Một sự chênh lệch không thể bù đắp.
“-Thứ lỗi cho ta. Một trong số kỹ năng bị động của ta là vô hiệu hóa mọi công kích từ vũ khí cấp thấp, nên đòn tấn công của ngươi không đủ sức để gây tổn thương cho ta.”
Mặc dù Cocytus có thể tắt kỹ năng đó trước đòn đánh của Zarysu, thậm chí nhận lấy một vết sẹo như để bày tỏ sự tôn kính với người chiến binh. Thế nhưng với tư cách là Thủ vệ và đang được Đấng tối cao quan sát, ông không thể làm vậy.
Cocytus cố ý lùi một bước. Âm thanh “sa” khi gót chân dẫm xuống, bùn bắn lên, làm bẩn thân thể mỹ lệ màu lam sắc.
Một bước ngắn.
Động tác vô nghĩa, bởi chỉ lùi một bước nhỏ cũng không thể thay đổi sự thật rằng Zarysu chắc chắn sẽ chết và Cocytus sẽ thắng lợi hoàn toàn.
Tuy vậy, động tác này lại được thực hiện bởi Cocytus – kẻ vô cùng mạnh mẽ - trước Zaryusu – người yếu hơn.
Một động tác tán thưởng.
Zarysu đã lĩnh ngộ số phận của mình.
Nhưng anh vẫn mỉm cười, bởi đây là lần đầu tiên anh được dùng hết sức mình mà không cần che giấu và nhận được tán thưởng từ một kẻ khác loài, một kẻ mạnh mẽ hơn rất rất nhiều.
Anh nhắm mắt, chờ đợi ánh sáng của thanh Diệt Thần trên tay Cocytus vẫy gọi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.