Quyển 9 - Chương 4: Cuộc chiến ngôn từ 3
Maruyama Kugane
13/03/2017
Jircniv đến một căn phòng hình bán cầu trông giống như một nhà hát. Anh đứng ở
nơi có hai cánh cửa đôi lớn. Những hoa văn chạm khắc tinh xảo ở hai bên
cửa ra vào; nữ thần tuyệt đẹp ở bên phải và con quỷ hung tàn ở bên trái. Vô số những bức tượng mang điềm gỡ bày ra ở xung quanh.
Nó làm cho người ta nghĩ đến [The Gates of Judgemen].
Jircniv cân nhắc trước khi nhìn qua xung quanh cánh cửa.
Căn phòng rộng lớn, yên tĩnh, yên tĩnh đến mức anh tưởng mình có nghe thấy được ẩn ý “âm thanh của sự tĩnh lặng”.
Quả thật, không ai trong nhóm Đế quốc thốt ra được lời nào kể từ khi họ bước đến đây. Chỉ có âm thanh của giáp trụ chạm vào nhau.
Trước khi họ bước đến hội trường của sự tĩnh lặng, họ đã đi qua một khung cảnh độc nhất vô nhị trên đường đến đây, và linh hồn của họ đã bị đánh mất bởi những kỳ quan mà họ được chứng kiến.
Hy vọng họ không bị mê hoặc bởi khung cảnh thần thoại mà họ thấy là một đòi hỏi quá mức.
Một sự thật, thậm chí ngay cả Jircniv cũng thấy khó khăn khi phải kiểm soát sự ham muốn nhìn ngắm xung quanh một cách ngu ngơ của mình, nhìn thế giới không tưởng mà họ đã đi qua.
Anh liếc qua vai của mình và nhìn thuộc hạ đã theo anh đến đây.
Đằng sau anh là Baziwood và mười vệ sĩ hoàng gia đặc biệt được lựa chọn, Fluder và bốn môn đồ của ông, Roune, thư ký của anh, và priest đến từ kỵ sĩ đoàn. Leinas và các vệ sĩ hoàng gia khác được để lại phía sau với cỗ xe làm nhiệm vụ canh phòng.
Tất cả mọi người đi sau anh— ngoại trừ Fluder— hai vai rũ rượi theo sau.
Đây là kết quả tất yếu từ việc liên tục được nhắc nhở về sự nhỏ bé và không đáng nhắc tới của họ, cũng như được chứng kiến những địa điểm tham quan mà giới tinh hoa nghệ thuật của Đế quốc sẽ phải gặp khó khăn nếu muốn sao chép.
Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Nazarick không đơn thuần là tên của một lăng mộ. Sự thật, đó là thế giới mỹ lệ tựa như cõi thiên đường hơn cứ nơi nào. Ấn tượng của họ về người cai trị nơi này, magic caster Ainz Ooal Gown, là gần như không thể nào diễn tả được.
Nụ cười trên gương mặt Jircniv đầy nhạo báng, nhằm vào chính anh. Con người sẽ tự nhiên cúi đầu trước kẻ đứng trên họ. Bất kỳ một ai đã bị ấn tượng bởi những tuyệt tác kiến trúc và nghệ thuật ở đây hẳn phải tự ý thức được óc thẩm mĩ của họ cũng chỉ như một viên sôi bên đường.
… Điều này thật đáng lo ngại.
Ainz Ooal Gown đang đợi ở phía sau cánh cửa này. Hắn là một magic caster sở hữu sức mạnh mà thậm chí còn hơn cả Fluder Paradyne. Quả thật, khó có ai sánh được với hắn dù ở trong quá khứ hay tương lai. Nơi cư trú tuyệt vời của hắn đã vượt xa năng lực ảo tưởng của con người, và kẻ hầu cận đều sở hữu sức mạnh khủng khiếp. Hắn là một người sở hữu mọi thứ mà Jircniv có thể nghĩ đến.
Tại sao một người như thế lại ẩn mình ở một nơi như thế này? Tuy rằng Jircniv không biết câu trả lời, nhưng anh sẽ sớm tìm ra.
Ít nhất, anh hy vọng sẽ thu được nhiều thông hơn trong cuộc đàm phán.
Mình không nghĩ là hắn sẽ hài lòng với một lời xin lỗi đơn thuần sau khi đã có một màn phô diễn lực lượng ngoạn mục như vậy.
Ban đầu, kế hoạch của anh là xác định tham vọng của Ainz Ooal Gown và đáp ứng điều đó nhằm thu lợi cho Đế quốc. Việc giả vờ xin lỗi chỉ là một cái cớ để đạt được điều đó.
Tuy nhiên—
Muốn đáp ứng tham vọng của một người nào đó quyền lực như thế này. Mình không thể nào làm được, cho dù mình có giàu hơn và quyền lực hơn cả bây giờ.
Cũng giống như một viên đá quý 1 ca-ra thì làm gì mà có cửa với Jircniv, cũng không thể nào có chuyện Ainz Oola Gown quan tâm đến bất cứ điều gì mà Jircniv cung cấp.
Đầu tiên, tiền bạc hoàn toàn nằm ngoài vấn đề.
Đối với cung cấp sự hỗ trợ về quân sự và ma thuật— tốt thôi, tại sao anh ta phải quan tâm đến những thứ còn kém xa chính mình?
Thậm chí có sử dụng mỹ nhân kế cũng là không thể. Jircniv kiên quyết nhắc nhở bản thân khi anh nghĩ về Yuri và những nàng hầu khác.
Chiêu dụ bằng địa vị và quyền lực là vô nghĩa, đối với một người sống ở một nơi như thế này.
Jircniv tự hỏi liệu những dục vọng của con người có thể làm lay động Ainz Ooal Gown hay không.
“… Thật sự rất khó đây, huh.”
Tâm trí của Jircniv đã suy tính đến nhiều mưu mô và thủ đoạn để đối phó với Ainz Ooal Gown.
Kết luận vẫn là không thể đối phó được ông ta.
Kết quả tốt nhất mà hy vọng đạt được là Ainz sẽ không xem anh như kẻ thù.
(Điều kiện chiến thắng của chuyến đi lần này là: Đế quốc vẫn toàn vẹn, và mình phải sống sót trở về.)
Ngỡ như nghe thấy tiếng nói trong suy nghĩ của mình, Jircniv nhận ra chúng lớn hơn anh tưởng. Tuy nhiên, không ai ở xung quanh anh phản ứng lại. Họ đã quá bị mê hoặc bởi khung cảnh chung quanh.
“Đây là Throne room. Ainz-sama đang đợi ngài ở bên trong.”
Sau đó, Yuri báo rằng nhiệm vụ của mình đã hoàn tất, và cúi đầu thật sâu với Jircniv.
Như thể chờ đợi những lời đó, cánh cửa lớn rung lên và mở ra từ từ.
Vài âm thanh nín thở đột ngột truyền đến tai của Jircniv. Không phải là một hoặc hai, mà là hơn mười người trong số họ, có lẽ là hơn một nửa những người đến đây. Nhiều người trong họ không thể tập trung toàn bộ quyết tâm và để cho ước muốn chạy của họ hiện trên gương mặt. Nói cách khác, nhiều người trong nhóm Đế quốc đã hy vọng cánh cửa đó sẽ không bao giờ mở ra.
Đó cũng là lý do mà Jircniv cảm thấy biết ơn khi cánh cửa đã tự động mở ra. Ai mà biết được họ sẽ phải cần bao lâu để có thể lấy hết can đảm bước qua cánh cửa đó?
Trần nhà hiện ra trong tầm mắt rất cao và rộng. Màu chủ đạo của bức tường là màu trắng, với đồ trang trí đa phần là bằng vàng và cực kỳ nổi bật.
Đèn chùm nhiều màu— làm bằng bảo thạch bảy sắc cầu vòng— được treo trên trần nhà, tỏa ra thứ ánh sáng kỳ quái. Xung quanh là những lá cờ treo ở hai bên bức tường.
Nét mặt của Jircniv và những người khác trở nên tái mét và nhợt nhạt khi bầu không khí ngột ngạt quét qua họ từ bên trong căn phòng.
Một tấm thảm đỏ thẩm chạy dài từ xuống từ trung tâm căn phòng, và đứng bên cạnh là một loạt những sinh vật vô cùng mạnh mẽ.
Ác quỷ, Rồng, [bizarre humanoid], Kỵ sĩ bộc giáp, côn trùng hai chân và Elf. Dáng vẻ mỗi kẻ đều khác biệt nhau, nhưng có một điểm chung ở họ là đều sở hữu sức mạnh áp đảo tuyệt đối. Những sinh vật này xếp thành hàng ở hai bên của tấm thảm, và khiến người ta không đứng vững trước sức mạnh của họ.
Họ nhìn Jircniv và đoàn người trong im lặng. Tuy có thể cho là người ta có thể cảm nhận được một loại sức mạnh trong ánh mắt của những người có quyền lực hay địa vị, đây là lần đầu tiên Jircniv cảm nhận áp lực vật chất đè nặng lên anh khi anh nhìn thẳng vào mắt của một ai đó.
Âm thanh của tiếng rên rỉ bé nhất và tiếng run rẩy của những bộ giáp kim loại đến từ phía sau Jircniv.
Đó là bằng chứng cho thấy thuộc hạ của anh đã nổi sợ hãi đã vượt ngoài trí thông minh của họ.
Tuy nhiên, Jircniv không có ý định sỉ nhục thuộc hạ của mình vì biểu hiện sợ hãi của họ. Thay vào đó, anh muốn khen ngợi họ, bởi vì mỗi người trong họ đã chiến thắng nổi sợ hãi và ở lại phía sau.
Họ vẫn kiên định vào gương mặt kinh hoàng thuở ban sơ này từ buổi bình minh của nhân loại.
Đánh giá sự nguy hiểm của Jircniv về Ainz Ooal Gown đã tăng vài chục bậc một lúc. Anh đã cảnh giác cho đến lúc này, và đánh giá sức mạnh của Ainz đã được cải thiện hơn bao giờ hết kể từ khi anh đến đây. Nhưng ngay cả vậy thì hãy còn quá ngây thơ.
Vấn đề đối phó với Ainz Ooal Gown đã không còn đơn thuần là vấn đề sống còn của Đế quốc, đúng hơn, nó liên quan đến sự sống còn của toàn thể loài người— thậm chí là Bán nhân loại.
Jircniv hướng ánh mắt từ tấm thảm về phía trước.
Trước mắt họ là dãy bậc thang, và xung quanh nó là tập trung những người mà Jircniv phỏng đoán là phụ tá của Ainz. Một cô gái có mái tóc bạch kim tuyệt đẹp. Một con quái vật có màu lam-trắng trông giống như một con côn trùng đứng thẳng người. Một người đàn ông trông giống như con ếch trong bộ đồ vest. Cặp song sinh xuất hiện từ trước— nó làm Jircniv cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu hóa ra những người đã xóa sổ các vệ sĩ hoàng gia của anh trong vài giây chỉ là lính lác bình thường, nó không còn là một trò đùa nữa.
Phía trên họ, trên dãy bậc thang, là một người phụ nữ tuyệt đẹp với đôi cánh, và sau cô ấy—
“Đó là…”
Ngồi trên ngai vàng thạch anh chính là hiện thân của cái chết. Một cây quyền trượng kỳ lạ trong tay.
Đó là một con quái vật với cái đầu là hộp sọ người.
Như thể đó là một sinh vật được thực thể hóa từ việc tập hợp bóng tối vô tận lại một cá thể duy nhất.
Đó là Ainz Ooal Gown.
Chiếc vương miện lộng lẫy ở trên đầu hắn, và cơ thể được che phủ trong một chiếc áo choàng đen tuyền sang trọng. Những chiếc nhẫn lấp lánh rực rỡ trên những ngón tay của hắn. Thậm chí ở một khoảng cách xa như vậy, Jircniv có thể thấy rõ ràng những món tráng sức mà Ainz đeo là nằm ngoài kỹ năng chế tác của các nghệ nhân trong Đế quốc.
Điểm sáng đỏ thẩm như máu trong hốc mắt rỗng tuếch ở hộp sọ của Ainz Ooal Gown. Khi nó nhìn qua Jiracniv và đoàn người của anh, cảm giác như thể nó đang liếm láp anh.
Anh đã bị sốc bởi thực tế Ainz không phải là con người, nhưng đồng thời anh cũng thấy nhẹ cả người.
Đó là bởi vì Ainz không phải là con người nên Jircniv có thể thành thật thừa nhận Ainz ở vị thế vượt trội rất xa so với thực lực của anh.
“Hu…”
Jircniv thở ra trong yên lặng.
Đó là một dấu hiệu cho sự quyết tâm của anh.
Cánh cửa đã được mở ra, nhưng nó đã không mở quá lâu. Đó là không đủ lâu để cho bất cứ ai nói gì cho sự bất hoạt của họ. Tuy nhiên, họ không thể đứng đợi ở đây mãi mãi. Và như vậy, Jircniv bước một bước về phía trước.
“Đi thôi.”
Lời nói của Jircniv đủ nhỏ chỉ để những người ở phía sau có thể nghe được. Bất cứ ai nhìn thấy anh cũng sẽ phải ngạc nhiên bởi cách anh nói chuyện mà không cần mở miệng. Đó không phải là ma thuật, mà chỉ là kỹ năng thuần tuý. Đó là một kỹ năng đặc biệt hữu ích trong những tình cảnh như thế này.
Tuy nhiên, Jircniv không thể cảm nhận được có bất cứ phản ứng nào với lời nói của anh.
Tiến tới chân của Ainz Ooal Gown có nghĩa là họ phải vượt qua hàng ngũ quái vật đứng ở hai bên. Mặc dù anh biết chắc chắn rằng những kẻ thù đáng sợ này sẽ không tấn công họ, bước đi trước mặt những con quái vật này đúng là một thử thách lòng can đảm tuyệt vời nhất.
Bảo rằng họ sẽ không tấn công chỉ là phán đoán đầy lạc quan theo một chiều của anh.
Lý do để sử dụng Throne Room trong tình cảnh như thế này thường là để truyền tải thông tin một cách chính thức, cũng như biểu thị quyền lực quốc gia. Đây là thực tế mà bất cứ ai cũng biết.
Điều này tất nhiên có nghĩa là lý do lựa chọn nơi này là để biểu thị sức mạnh của Nazarick, và cho thấy rằng hắn ta không có ý định giết Jircniv và những người theo sau anh. Sau tất cả, nếu Ainz muốn loại bỏ họ, hắn chỉ đơn giản là mang họ đến lò mổ.
Thuộc cấp của Jircniv phải hiểu rõ điều này. Tuy nhiên, đó không phải là lý do tại sao mà họ vẫn bất động.
Lý do chỉ đơn giản là họ không đến gần Ainz.
Đứng trên tất cả quái vật là các phụ tá của Ainz. Sức mạnh của những sinh vật này rõ ràng là vượt xa tiềm năng của một con người.
Và ngự trên ngai vàng chính là Ainz Ooal Gown.
Đến tận cùng, Jircniv cũng đã nhận ra một điều gì đó sâu thẳm trong linh hồn mình.
Anh nhận ra rằng họ đang đứng trước sự hiện của một người được gọi thần linh.
Jircniv sở hữu một đạo cụ ma thuật phòng vệ chống lại các cuộc tấn công tinh thần, nhưng áp lực mà anh đang phải đối mặt là nằm ngoài phạm vi bảo vệ của đạo cụ. Nếu anh đánh mất tập trung trong thoáng chốc, ngay cả với một người được gọi là Blood Emperor sẽ có thể làm được gì, quỳ gục xuống trước Ainz.
Dẫu vậy, nó chính là lý do mà anh phải tiến tới.
Cũng như Jircniv đang quan sát Ainz Ooal Gown, Ainz Ooal Gown cũng đang quan sát Jircniv. Nếu anh không chấp nhận những gì mình phải đối mặt, tương lai của Đế quốc rồi sẽ đi về đâu? Ít nhất, anh cũng phải để Ainz nhận ra giá trị của Jircniv, và mở rộng ra, sự tồn tại tiếp tục của Đế quốc.
Jircniv cười nhạo sự ngây thơ của chính mình.
Những gì anh suy nghĩ là một cuộc “khẩu chiến”.
Mình đoán đây có nghĩa là điều phải hối hận. Không còn vấn đề gì nữa. Tất cả những gì mà mình có thể hy vọng là giảm thiểu thiệt hại cho Đế quốc.
“Đi nào!”
Mệnh lệnh cứng rắn của Jircniv là hướng về các thuộc cấp của mình, nhưng quan trọng hơn là với chính anh, để mang anh về lại với thực tế. Anh có cảm nhận được những người theo anh đều tràn đầy hy vọng.
Tuy bước trên một tấm thảm rất mềm mại, nhưng đối với Jircniv lúc này, có vẻ như quá xa vời và phù phiếm.
Anh quyết tâm bỏ qua vô số những ánh nhìn hướng vào anh qua một bên và di chuyển về phía trước, giữ mắt cố định vào người đang ở trước mặt anh— Ainz Ooal Gown. Bản năng của anh đã nói với anh nếu anh lơ đễnh một lúc, anh sẽ không còn di chuyển được nữa.
Jircniv không phải là một chiến binh xuất sắc hay gì đó đại loại thế, nhưng lý do mà anh vẫn tiến bước về phía trước dẫn đầu đoàn người, nơi đoàn người của anh bước đi trong sợ hãi là vì tinh thần kiên trì đó đã được tiếp sức bởi cương vị của một hoàng đế.
Cuối cùng, anh đã đến nền tảng của bậc thang, trước mặt các phụ tá thân cận của Ainz.
“Ainz-sama, đây là người cai trị của Đế quốc Baharuth, hoàng đế Jircniv Rune Farlord El-Nix, xin mời ngài xem qua.”
Giọng nói ngọt ngào xuất phát từ người phụ nữ với đôi cánh đứng bên cạnh ngai vàng. Âm điệu êm dịu của cô là rất phù hợp với vẻ ngoài rạng ngời của cô.
Để đáp lại, cái sinh mệnh như của một vị thần thật sự của cái chết đã nói chuyện với Jircniv.
“Ta lấy làm vui vì ngươi đã đến đây, hoàng đế của Đế quốc Baharuth. Ta là chủ nhân của Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Nazarick, Ainz Ooal Gown.”
Một giọng nói nhạt chạy qua cơ thể Jircniv. Âm giọng bình thường hơn anh mong đợi— như của một người bình thường.
Nếu là như thế, thì việc hiểu được lời nói của anh ta là bất khả thi.
“Từ tận đáy lòng tôi xin được cảm ơn ngài vì sự chào đón đầy hào phóng của ngài, Ainz Ooal Gown-dono.”
Một con người không thể nào đọc được nét mặt của một cái hộp sọ. Thể loại chào hỏi mới phù hợp nhất với tình cảnh lúc này đây? Jircniv cẩn trọng suy nghĩ câu hỏi đó.
Tuy nhiên, một trong những người nói đầu tiên không phải là Jircniv, cũng không phải Ainz.
“Ainz-sama. Loại sinh vật thấp kém như con người mà dám cho mình cái quyền nói chuyện ngang hàng với ngài thì thật là vô lễ”, giọng nói này là của một người đàn ông. “[Quỳ xuống]”.
Jircniv nghe thấy vô số những tiếng lách cách của kim loại, nhưng anh không cần quay lại cũng thừa biết chuyện gì đang xảy ra. Những thuộc cấp của anh phải quỳ mọt xuống tuân theo giọng nói của người đàn ông đó. Đồng thời, anh cũng nghe thấy tiếng nghiến rằng tuyệt vọng xuất phát từ những người muốn đứng dậy, nhưng bất lực.
Nó hẳn phải là một ma thuật khống chế tinh thần mạnh mẽ.
Nếu như anh không đeo chiếc vòng cổ mà anh không bao giờ tháo ra, có lẽ anh cũng đã quỳ như những người khác.
Vô số ánh mắt đính chặt lên Jircniv, người duy nhất còn đứng đó. Họ lạnh lùng, nhìm chằm chằm một cách lãnh đạm, như thể Jircniv không hơn gì một con kiến hèn mọn.
“—Đủ rồi, Demiurge.”
“Đã rõ.”
Con quái vật như con ếch được gọi là Demiurge cúi đầu lễ phép với chủ nhân của nó.
“[Releasing control].”
Anh gần như có thể thấy áp lực xung quanh đã biến mất, và còn cả những tiếng thở dài nhẹ nhõm từ phía sau.
“…Jircniv Rune Farlord El-Nix, thuộc cấp của ta đã làm chuyện thất lễ với vị khách cao quý từ xa đến thăm nơi ở của ta. Lỗi của cấp dưới là trách nhiệm của cấp trên, và vì vậy cho ta được xin lỗi. Ta hy vọng điều này là một vấn đề mà có thể được giải quyết bằng một cái cúi chào của người đứng đầu.”
Dao động và rung động tăng lên từ hai phía hàng ngũ quái vật ở sau họ.
Vô số xúc cảm như nhảy múa trong trái tim của Jircniv.
Anh đã phải thận trọng, bởi vì anh nhận ra rằng Ainz không phải là loại người chỉ xử lý vấn để bằng vũ lực. Rõ ràng, anh ta là một người khôn ngoan, và cần phải quan sát thật cẩn thận.
Tương tự như vậy, anh cũng thấy nhẹ nhõm, bởi vì Ainz không phải là loại người chỉ xử lý vấn đề bằng vũ lực. Ít nhất thì anh ta không phải kiểu người sẽ loại bỏ Jircniv mà không cần bận tâm đến việc đàm phán.
Quan trọng nhất, anh vẫn thấy sợ. Không có nghi ngờ anh biết là Ainz có được lòng trung thành của tất cả những con quái vật hiện diện ở đây.
Đồng thời, Jircniv cũng thấy kinh tởm vì tất cả mọi thứ xãy ra cho đến lúc này đều theo những gì mà Ainz Ooal Gown mong muốn. Đó là cảm giác không lành rằng mọi thứ đều diễn ra theo dự tính của Ainz.
“Không cần thiết phải xin lỗi vì điều đó, Gown-dono. Đây không phải lỗi của người chủ, thuộc cấp tự ý hành động không phải là hiếm. Người dân của Đế quốc chúng tôi đều làm việc cùng nhau. Thế nên, tôi mới là người phải xin lỗi.”
Một trong những vệ sĩ hoàng gia đã được giải phóng khỏi sự chi phối bắt đầu di chuyển, và đặt một cái hộp bên cạnh Jircniv trong hốt hoảng lo sợ. Jircniv nên ngay lập tức dâng nó lên, nhưng ông đã bị trì hoãn bởi suy nghĩ của mình.
Hành động của cấp dưới Ainz có ý bảo mình chỉ làm những gì nên làm? Nếu là như vậy, mình có nên dừng đóng kịch? Không, đó không phải là một lựa chọn. Điều này giống như một cuộc chiến được dàn dựng với lưỡi đao thật. Một sai lầm duy nhất sẽ dẫn đến tổn thất nghiêm trọng… nó sẽ là rất tệ.
“Đây là chiếc hộp đựng thủ cấp của tên quý tộc ngu xuẩn đã tự ý một mình hành động xâm nhập vào lăng mộ của ngài… mặc tôi không biết từ có thích hợp để sử dụng
không, nhưng xin hãy nhận lấy.”
Bên trong chiếc hộp chứa đầu của Earl Femel. Gã chính là quý tộc được Jircniv tuyển dụng và điều động Worker.
Những quý tộc không mang lại lợi ích cũng không phải mầm họa sẽ được nuôi dưỡng để sử dụng vào những thời điểm như thế này.
Người chết thì không bao giờ biết nói. Tuy rằng anh không biết Ainz Ooal Gown có được bao nhiêu thông tin, việc này sẽ là khôn ngoan khi bịt miệng ông ta nhằm ngăn chặn thông tin bị rò rỉ.
Có khả năng Ainz gửi các sứ giả của mình vì worker đã đột nhập vào lăng mộ dưới danh nghĩa của anh, và hắn ta muốn chủ nhân của họ phải chịu trách nhiệm vì việc này. Do đó, anh đã phải phủ nhận tất cả thông tin về vụ việc với hy vọng cải thiện mối quan hệ giữa họ.
Người phụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh Ainz nhẹ nhàng gật đầu, và kẻ gọi là Demiurge mang chiếc hộp bước lên bậc thang.
Sau đó, hắn quỳ xuống trước Ainz, và trình ra cái đầu bên trong chiếc hộp.
Ainz nhấc cái đầu lên.
“Ta sẽ chấp nhận nó. Ta nên làm gì với nó bây giờ? Sẽ thật là lãng phí nếu vứt nó đi.”… Hm? Ah, nhạo báng sao? Mình hiểu. Hắn ta chỉ chắc chắn người thuê [worker] là Femel… câu hỏi đặt ra lúc này là từ đâu mà thông tin rò rỉ ra ngoài…
Đột nhiên, thủ cấp của Femel như co giật trong bàn tay xương xẩu đó.
Trong nháy mắt, người ta có thể nghĩ rằng Ainz đã di chuyển nó, nhưng quan sát gần hơn thì sự thật sẽ được tiết lộ. Thủ cấp được bảo phủ bởi một loại chất lỏng, và Ainz đã tạo ra nó từ bàn tay của anh.
Như bị che khuất bởi sự thay đổi đột ngột về vị trí, một cột nước như phun trào của thứ hắc dịch đặt sệt phun ra từ mặt đất.
Sau khi thứ hắc dịch nhiễu xong, những gì còn lại là một thứ rất lớn trong bộ giáp đen.
Đó là [Death Knight].
Cũng như anh, tất cả mọi người đứng sau Jircniv thở dốc trong kinh ngạc.
“Làm sao… có thể…”
Hắn đã tạo ra nó. Những lời của cô hầu gái là thật. Jircniv tuyệt vọng cắn chặt môi nhưng anh đã buộc mình không làm thế. Anh không thể một điều đáng xấu hổ như thể ở một nơi đông người.
“Đi. Nhập vào hàng ngũ.”
Một tiếng rên sâu lắng như đến từ một nơi nào nó tận dưới lòng đất, [Death Knight] ngoan ngoãn bước xuống những bậc thang và biến mất khỏi tầm nhìn của Jircniv.
Rốt cuộc thì số lượng [Death Knight] mà Ainz tạo ra là bao nhiêu? Đừng nói là… không có giới hạn, miễn là hắn ta có xác chết? Nhưng, nếu hắn có thể làm được— chời đã, trước đó, hắn còn có thể làm cho Undead mạnh hơn sao? Điều đó có nghĩa là…
“Giờ thì, Jircniv Rune Farlord El-Nix-dono.”
Giọng nói trầm lắng của Ainz làm cho Jircniv như tìm thấy chính mình một lần nữa, và anh dễ dàng mỉm cười với Ainz.
“Ah, Gown-dono, gọi tôi là Jircniv là được rồi. Sau cùng thì nó cũng chỉ là một cái tên dài.”
“Vậy sao? Thế thì, Jircniv-dono. Để bắt đầu, cho phép ta xin lỗi vì hành vi khó coi khi nãy. Do sự nóng vội của thuộc hạ của ta và người dưới quyền chỉ huy của ngươi, ta sẽ cân nhấc vấn đề xâm lược Nazairck của tên quý tộc đã được giải quyết. Vậy thì, sau tất cả. Mặc ta đã làm cho ngươi phải đi một chặng đường dài, giờ thì người có thể tự do rời đi.”
“—Hể?”
Không một ai hiểu được chuyện gì đang xãy ra.
“Ah, thứ lỗi cho tôi. Tôi sợ là mình đã nghe nhầm lời ngài nói. Ngài có thể nói lại lần nữa?”
“Không cần phải xin lỗi. Điều này là tốt nếu ngươi quay về. Sau tất cả mọi thứ, chúng tôi sẽ còn rất bận rộn ở đây một thời gian ngắn.”
Ainz nhún vai, như thể anh đang đùa giỡn.
Jircniv không thể hiểu nổi những gì đang diễn ra.
Chẳng phải lời xin lỗi chỉ là cái cớ để kéo anh đến đây cho một mục đích khác? Trong trường hợp này thì đã quá rõ ràng, thế nhưng cái cảnh như trên trời rớt xuống này thì cần phải có lời giải thích.
Hình như có gì đó không đồng nhất ở đây.
— Chờ một chút? Hắn ta nói cái quái gì thế?
“Thứ lỗi cho tôi, ngài có ý gì khi nói?”
“Vì sự cố này, lúc này chúng tôi đã biết là mình vẫn sẽ bị vướng vào những vấn đề rắc rối cho dù chúng tôi có cố không dính vào. Chính vì vậy, ta nghĩ là mình nên di chuyển lên trên mặt đất và bắt đầu giải quyết những vấn đề của chính mình.”
“Nó, nó có nghĩa là…”
“Đầu tiên, chúng tôi sẽ khiến những kẻ ngu ngốc cố gắng làm hại chúng tôi phải trả một cái giá thích đáng. Sau đó, chúng tôi sẽ nghiền nát tất mọi thứ khiến chúng tôi gặp phiền phức cho đến khi sự bình yên mà ta yêu thích được lặp lại.”
Những lời này không khác gì lời của thằng điên.
Không— đó là sai lầm. Hắn không điên. Khi xem xét năng lực của Ainz Ooal Gown, tài lực và quân lực, những lời đó chả có gì là điên rồ cả. Đó là chỉ là Jircniv— mù quáng vì hiểu biết hạn hẹp của mình— thấy khó khăn khi phải chấp nhận sự thật.
Ainz Ooal Gown là người nói được thì cũng làm được.
Một cảm giác như không thể kiểm soát được nổi sợ hãi trào lên từ dưới chân Jircniv.
Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Nazarick. Giống như một người khổng lồ say giấc bị đánh thức, và nó sắp bắt đầu một thời đại khủng bố thế giới trên mặt đất.
Vậy thì hắn gọi mình đến đây để làm cái gì? Đây có phải là lời tuyên chiến? Mình nên làm gì giờ? Ainz Ooal Gown cơ bản là muốn tuyên chiến với Đế quốc! Liệu mình có nên quỳ xuống trước mặt hắn tại đây vì lợi ích của Đế Quốc trong tương lai?
Quả thật, đây là điều khôn ngoan nhất mình nên làm.
Tuy nhiên— sẽ không có một cuộc sống yên ổn nếu họ chấp nhận sống theo quy luật của quái vật. Có một khả năng là Ainz chỉ đơn thuần tận diệt tất cả mọi người trong Đế quốc và tái sinh họ thành [Death Knight]. Đây có lẽ là một số phận mà còn đau khổ hơn cả cái chết.
Jircniv vắt óc suy nghĩ như từng làm trước đây. Bởi lẽ, anh nên đem câu hỏi này quay trở về và tham khảo ý kiến của hàng chục nhà hiền triết rồi mới quyết định hành động thích hợp. Nhưng như thế thì sẽ quá muộn.
Với một nụ cười như cắt phăng mọi thứ, Jircniv nói.
“Tôi có một đề nghị. Thành lập một liên minh thì sao?”
“Ngươi đang nhầm bọn ta với thuộc hạ của mình sao— Ugaaahhhh!”
Thật trong trẻo, tựa như tiếng chuông, tiếp đến là âm thanh của một thứ gì đó di chuyển cực nhanh. Cô gái với mái tóc bạch kim cau mày, trong khi Aura, đứng bên cạnh nàng, giả vờ làm vẻ ngớ ngẩn.
Tầm nhìn linh động của Jircniv đã không đủ để quan sát những gì đã xảy ra, nó giống như Dark Elf vừa đá cô gái tóc bạc kim.
“…Oi, ngươi—”
“—Thật ồn ào. Im lặng!”
Giống như một vị vua quỷ, Ainz uy nghi vẫy tay trái giữ im lặng.
Phong thái vương giả như vậy chỉ có thể sinh ra trong những người nắm quyền lãnh đạo nhiều năm mới có được.
Mức độ tỉnh táo của Jircniv như dâng lên ngất ngưỡng.
Mình biết mà, hắn ta đã làm chủ nơi này trong một thời gian dài. Nghĩ đến chuyện hắn ta có một phong thái cao quý như vậy…
Tiếng nói của hai cô gái chồng lên nhau, tỏ vẻ hối tiếc cho sự ngu ngốc của họ.
Anh không tài nào cảm nhận được dù một phần nhỏ nhất của sự kiêu ngạo trong Aura như khi cô ở thủ đô. Ngay sau đó, anh liếc nhìn Ainz Ooal Gown, hy vọng là cấp dưới của anh ta đã được kiểm soát hoàn toàn. Anh hạ quyết tâm và chuẩn bị sẵn sàng nói tiếp.
Giờ mời là sự kiện chính.
Lưỡi của anh chập chờn trên đôi môi.
Jircniv chọn lấy phương án tối ưu nhất mà anh có thể nghĩ ra từ vô số toan tính và mưu mô anh đã nghĩ ra cho đến lúc này.
“Xây dựng một quốc gia ở đây và cai trị nó— tôi nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời. Vị trí ở đây hẳn là thích hợp nhất với Gown-dono. Đất nước chúng tôi sẽ sẵn sàng cung cấp tất cả nguồn viện trợ và nguồn lực để ngài xây dựng đất nước. Ngài nghĩ sao về điều này?”
Gương mặt không da thịt của Ainz không hề chuyển động. Tuy nhiên, Jircniv cảm thấy điểm sáng đỏ trong hốc mắt của Ainz sáng hơn một chút.
“… Jircniv-dono. Ta không nghĩ là ngươi có bất kỳ giá trị gì cho kế hoạch này.”
Cũng chỉ là lẽ hiển nhiên, đó là lý do tại sao Jircniv có thể tự tin dự đoán được câu hỏi đó của Ainz. Tập hợp tất cả chuyên môn diễn xuất của mình, Jircniv trả lời anh.
“Tôi muốn thiết lập giao hữu với quốc gia mà ngài sẽ thành lập. Đây là xem xét cho tương lai.”
“Ta hiểu. Thế thì để làm được như vậy. Ta sẽ giao lại chi tiết vấn đề này cho ngươi.”
Jircniv như cứng họng bởi cái tốc độ mà Ainz chấp thuận với đề xuất này. Anh không thể ngờ được. Anh thậm chí còn không thể tập trung suy nghĩ để nói bất cứ điều gì khác.
Nói đến đây…
Tại sao hắn lại không bảo mình tuyên thệ trung thành với hắn? Là một người áp đảo vượt trội ở một vị thế vô cùng thuận lợi, tại sao lại chấp nhận đề nghị liên mình?
Anh đã chuẩn bị hàng tá câu hỏi khi Ainz đòi hỏi lòng trung thành từ anh. Nhưng câu trả lời của Ainz đã vượt quá phạm vị dự đoán của Jircniv.
Hắn là thứ gì?
Rốt cuộc thì Jircniv cũng không thể hiểu nổi suy nghĩ của Ainz.
Khi chiến đấu với đối thủ mạnh, kẻ yếu sẽ suy tính xem làm cách nào để bật sức mạnh của đối thủ chống lại chính đối thủ và tuyển kẻ đó lên đường. Đây là cách người ta khai thác sự ngạo mạn của kẻ mạnh. Nhưng nếu đối thủ mạnh hơn không phải là một kẻ kiêu ngạo, thì chiến thuật sẽ không thể sử dụng được. Cách mà kẻ yếu chiến đấu sẽ không còn hiệu quả.
Ainz đã suy nghĩ theo cách đó. Anh sẽ không bao giờ hành động một cách kiêu ngạo để cho người khác lợi dụng nó.
Không…
Có lẽ nào tất cả mọi thứ diễn ra cho đến lúc này đều đã nằm trong dự tính của Ainz. Sau tất cả, sự do dự trong câu trả lời của hắn là quá ngắn. Điều đó có nghĩa là hắn đã dự đoán được tất cả phương án của mình và chuẩn bị phản ứng thích hợp sao?
Jircniv nhận thức sâu sắc được sự kinh hoàng đi kèm với cái tên Ainz Ooal Gown không chỉ đơn thuần là đến từ sức mạnh không ai sánh bằng, mà nằm ở chỗ nhìn xa trông rộng của anh ta.
“Là, là như vậy. Thật tuyệt vời. Có thể, có thể cho chúng tôi biết nếu có bất cứ điều gì cần chúng tôi làm cho ngài?”
“Ta không nghĩ ra bất cứ điều gì bây giờ. Trước hết, nghĩ sao về việc thiết lập những nơi mà chúng ta có thể gửi đại sứ của nhau đến đó? Giống như đại sứ quán, chắc vậy. Ta muốn một phương tiện liên lạc với ngươi, hoàng đế tôn kính.”
Nếu tất cả đã thực sự xảy ra như kế hoạch của Ainz, vậy thì không cách nào mà ông không suy nghĩ đến tất mọi thứ. Vì vậy, ý nghĩa đằng sau lời nói của ông đã rất rõ ràng.
Những lời này ắt hẳn là một âm mưu. Hắn hẳn phải nghĩ nếu hắn ngay lập tức đưa ra yêu cầu, hắn sẽ bị nhìn thấy. Con quái vật này chắc chắn có rất nhiều phương án. Hay đúng hơn… có lẽ bởi vì hắn là một con quái vật có trí tuệ vượt xa nhân loại.
“Ah, vâng, quả thật. Thật ngu ngốc nếu tôi không nghĩ đến. Như dự đoán của Gown-dono.”
“… Ah.”
Hắn không phải kiểu thích đùa?
Sau khi nghe câu trả lời nửa vời, Jircniv ghi chú những điểm này vào bộ nhớ của mình.
“Như vậy, quay lại vấn đề. Tôi sẽ để thư ký của mình ở lại. Ngày có thể thảo luận chi tiết với ông ấy? Tên của ông là Roune Varmilinen.”
“—Đã rõ! Thay mặt Đế quốc tôi sẽ công hiến cơ thể và linh hồn của mình cho ngài!”
Tuy rằng Jircniv không thể nhìn thấy mặt của Roune, anh có thể cảm thấy một niềm tin mạnh mẽ trong giọng nói của ông. Đúng thật, quyết định làm việc ở đây sẽ ảnh hưởng đế vận mệnh của Đế quốc trong tương lai. Nếu không phải vì anh phải vội vàng trở về Đế quốc để thành lập một ủy ban thích hợp và soạn thảo kế hoạch thích hợp đối phó với Ainz Ooal Gown, Jircniv cũng có vẻ rất muốn ở lại đây.
“Một câu trả lời tuyệt vời. Ta có thể cảm thấy lòng thành của ngươi đối với hoàng đế của mình trong mỗi lời nói. Vậy thì chúng ta sẽ gửi Demiurge, hãy xem nó như một lời xin lỗi cho sự thất lễ trước đây của anh ấy.”
Con quái vật ếch lặng lẽ cúi đầu từ một góc nhìn của Jircniv, và anh cảm thấy mình đã mất một cấp dưới có giá trị. Anh cố kiểm soát chính mình không lộ ánh mắt căm giận với Ainz.
Hắn đã chiếu tướng mình ngay từ đầu!
Con quái vật ếch Demiurge có khả năng điều khiển tâm trí bằng lời nói. Không nghi ngờ gì hắn sẽ sử dụng nó để tẩy não Roune và ông sẽ tiết lộ mọi thứ mà mình biết về Đế quốc.
Đây không phải là hành động mà một đồng minh sẽ làm. Tuy nhiên, thực tế là hắn đã công khai việc này là bằng chứng cho bản chất gian xảo của hắn. Demiuge… hắn đã lên kế hoạch để gửi con quái vật nhìn thật ngu xuẩn này làm nhiệm vụ tình báo chuyên sâu để hắn có thể đổ tất cả lỗi lầm cho hành động tự tiện của thuộc cấp mình. Ainz Ooal Gown, rốt cuộc thì ngươi đang giấu bao nhiêu thủ đoạn dưới tay áo của mình? Đồ chết tiệt
Dù anh có nguyền rùa và mắng chửi Ainz từ trong tim mình, anh vẫn phải thừa nhận tài năng của hắn.
Sai lầm trước đây của anh là bước tính toán ngăn chặn chúng ta than vãn. Chúng ta sẽ phải nói ngay nếu thấy có băn khoăn về điều này. Nếu chúng ta không nói, anh sẽ giả định rằng chúng ta không vấn đề với điều này trong tương lai.
Khi Jircniv định mở lời, Ainz đã nói trước anh.
“Demiurge là một trong những hầu cận đáng tin cậy nhất của ta. Ta chắc chắn sẽ không có vấn đề phát sinh thêm nữa nếu anh ấy và Roune thảo luận với nhau về kế hoạch này.”
“Điều đó thật tuyệt vời.”
Jircniv buộc mình phải mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên anh thấy kiểu thích sai khiến được lợi dụng như một cơ hội. Kể từ khi anh nói quá nhiều, có nói thêm lời nào nữa cũng chỉ lãng phí sức lực.
Tuy nhiên, khi Jircniv nghe những lời tiếp theo của Ainz, anh nhận ra mình thật ngây thơ.
“Giờ thì, tình hình đã thay đổi. Lúc này, Jircniv-dono là đồng minh của Nazarick. Đưa ngươi về một cách vội vàng như vậy thì thật là thất lễ. Săn đây, tại sao không nghỉ lại một đêm nhỉ? Hãy xem đó như một sự đón tiếp từ ta.”
Không phải chí có Roune, hắn muốn tất cả mọi người ở lại đây?!
Hắn thậm chí còn lên kế hoạch cho một âm mưu thậm chí còn xấu xa hơn. Không sao cả, thật khó để tin đây là một hành động vô tội của một tổ chức từ thiện không có mưu đồ sâu xa. Anh nguyền rủa gương mặt xoắn lại của Demiurge khi anh ta trả lời “hiểu” từ tận đáy lòng mình.
“Không, không, không, chúng tôi có thể gây rắc rối cho ngài. Sau tất cả, chúng tôi phải trở về để chuẩn bị mọi việc.”
“Vậy sao? Thật hổ thẹn. Sau đó, nếu thuận tiện— không, cho phép ta để một trong những thuộc hạ của mình hộ tống ngài quay về, được chứ.”
Jircniv tưởng tượng mình đang ngồi trên một con rồng, và sự hiếu kỳ dâng lên theo đề nghị của Ainz. Dẫu vậy, Jircniv gạt mơ mộng đó sang một bên. Không lý nào Ainz chỉ đơn thuần là hộ tống anh về Đế quốc, và anh không muốn mắc nợ Ainz.
“Tôi thành thật biết ơn lời đề nghị hào phóng của Gown-dono và tôi cảm ơn ngài vì điều đó. Tuy nhiên, tôi cảm thấy kể từ khi tôi đi bằng xe ngựa, thì tôi cũng nên quay trở về theo cùng một cách.”
“Một con ngựa undead không đầu có thể chạy cả ngày và đêm mà không ngủ—”
“—Thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi đành phải từ chối.”
“Vậy à? Ta hiểu rồi.”
Anh có thể cảm thấy một sự thất vọng pha lẫn trong lời nói. Đó có phải là giả vờ, hay thật sự? Jircniv không thể nói, mặc dù anh nghi ngờ nó có thể là giả vờ.
Trong mọi trường hợp, miễn là họ không nhận thức đầy đủ về hoàn cảnh hiện tại của họ, anh muốn tránh thông báo tin tức về liên minh của Đế quốc và undead Ainz.
Đầu tiên, nếu anh cưỡi một con ngựa Undead căm ghét sự sống trở về Đế quốc, bỏ qua các Priest mà anh mang theo cùng, các Priest ở các ngôi đền trong thủ đô sẽ nói sao về điều này?
“Vậy cho phép tôi quay trở về.”
“Tốt lắm. Demiurge… tiễn khách của chúng ta ra ngoài.”
“Không, không, không cần rắc rối vậy đâu… vâng, vì đây là dịp hiếm có, cô hầu gái thì sao? Tôi chưa bao giờ được nhìn thấy một cô gái đẹp đến như vậy.”
Ainz ra vẻ ngạc nhiên.
—đúng là một động thái cực kỳ giả tạo.
Jircniv chiến đấu để giữ cơn giận của mình trong tầm kiểm soát khi anh mỉm cười với Ainz.
Ông biết rõ chúng ta luôn giữ cảnh giác với Demiurge vậy mà ông vẫn khiêu khích chúng ta bằng cách này sao!
Không hề có ý định thành lập một liên minh ở đây. Đó chỉ là cách nói xoay vòng theo lời của Jircniv chính xác chỉ là nói cho có mà thôi.
Minh chưa bao giờ cảm thấy tà ác như vậy trước đây… hắn đúng là mối đe dọa cho sự sống còn của nhân loại…
“Ah, thật cám ơn. Vậy thì hãy nói chuyện với những cô hầu ở bên ngoài. Ah, thật là một ngày đẹp trời để thiết lập liên minh. Nghĩ sao nếu ta xem đây như một ngày lễ!”
Hắn có ý gì, để kỷ niệm ngày biến chúng tôi thành nô lệ sao?!
Trong lòng như đang hét lên, Jircniv mỉm cười với Ainz lần nữa.
“Đúng thật. Phải…. đúng thế.”
Nó làm cho người ta nghĩ đến [The Gates of Judgemen].
Jircniv cân nhắc trước khi nhìn qua xung quanh cánh cửa.
Căn phòng rộng lớn, yên tĩnh, yên tĩnh đến mức anh tưởng mình có nghe thấy được ẩn ý “âm thanh của sự tĩnh lặng”.
Quả thật, không ai trong nhóm Đế quốc thốt ra được lời nào kể từ khi họ bước đến đây. Chỉ có âm thanh của giáp trụ chạm vào nhau.
Trước khi họ bước đến hội trường của sự tĩnh lặng, họ đã đi qua một khung cảnh độc nhất vô nhị trên đường đến đây, và linh hồn của họ đã bị đánh mất bởi những kỳ quan mà họ được chứng kiến.
Hy vọng họ không bị mê hoặc bởi khung cảnh thần thoại mà họ thấy là một đòi hỏi quá mức.
Một sự thật, thậm chí ngay cả Jircniv cũng thấy khó khăn khi phải kiểm soát sự ham muốn nhìn ngắm xung quanh một cách ngu ngơ của mình, nhìn thế giới không tưởng mà họ đã đi qua.
Anh liếc qua vai của mình và nhìn thuộc hạ đã theo anh đến đây.
Đằng sau anh là Baziwood và mười vệ sĩ hoàng gia đặc biệt được lựa chọn, Fluder và bốn môn đồ của ông, Roune, thư ký của anh, và priest đến từ kỵ sĩ đoàn. Leinas và các vệ sĩ hoàng gia khác được để lại phía sau với cỗ xe làm nhiệm vụ canh phòng.
Tất cả mọi người đi sau anh— ngoại trừ Fluder— hai vai rũ rượi theo sau.
Đây là kết quả tất yếu từ việc liên tục được nhắc nhở về sự nhỏ bé và không đáng nhắc tới của họ, cũng như được chứng kiến những địa điểm tham quan mà giới tinh hoa nghệ thuật của Đế quốc sẽ phải gặp khó khăn nếu muốn sao chép.
Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Nazarick không đơn thuần là tên của một lăng mộ. Sự thật, đó là thế giới mỹ lệ tựa như cõi thiên đường hơn cứ nơi nào. Ấn tượng của họ về người cai trị nơi này, magic caster Ainz Ooal Gown, là gần như không thể nào diễn tả được.
Nụ cười trên gương mặt Jircniv đầy nhạo báng, nhằm vào chính anh. Con người sẽ tự nhiên cúi đầu trước kẻ đứng trên họ. Bất kỳ một ai đã bị ấn tượng bởi những tuyệt tác kiến trúc và nghệ thuật ở đây hẳn phải tự ý thức được óc thẩm mĩ của họ cũng chỉ như một viên sôi bên đường.
… Điều này thật đáng lo ngại.
Ainz Ooal Gown đang đợi ở phía sau cánh cửa này. Hắn là một magic caster sở hữu sức mạnh mà thậm chí còn hơn cả Fluder Paradyne. Quả thật, khó có ai sánh được với hắn dù ở trong quá khứ hay tương lai. Nơi cư trú tuyệt vời của hắn đã vượt xa năng lực ảo tưởng của con người, và kẻ hầu cận đều sở hữu sức mạnh khủng khiếp. Hắn là một người sở hữu mọi thứ mà Jircniv có thể nghĩ đến.
Tại sao một người như thế lại ẩn mình ở một nơi như thế này? Tuy rằng Jircniv không biết câu trả lời, nhưng anh sẽ sớm tìm ra.
Ít nhất, anh hy vọng sẽ thu được nhiều thông hơn trong cuộc đàm phán.
Mình không nghĩ là hắn sẽ hài lòng với một lời xin lỗi đơn thuần sau khi đã có một màn phô diễn lực lượng ngoạn mục như vậy.
Ban đầu, kế hoạch của anh là xác định tham vọng của Ainz Ooal Gown và đáp ứng điều đó nhằm thu lợi cho Đế quốc. Việc giả vờ xin lỗi chỉ là một cái cớ để đạt được điều đó.
Tuy nhiên—
Muốn đáp ứng tham vọng của một người nào đó quyền lực như thế này. Mình không thể nào làm được, cho dù mình có giàu hơn và quyền lực hơn cả bây giờ.
Cũng giống như một viên đá quý 1 ca-ra thì làm gì mà có cửa với Jircniv, cũng không thể nào có chuyện Ainz Oola Gown quan tâm đến bất cứ điều gì mà Jircniv cung cấp.
Đầu tiên, tiền bạc hoàn toàn nằm ngoài vấn đề.
Đối với cung cấp sự hỗ trợ về quân sự và ma thuật— tốt thôi, tại sao anh ta phải quan tâm đến những thứ còn kém xa chính mình?
Thậm chí có sử dụng mỹ nhân kế cũng là không thể. Jircniv kiên quyết nhắc nhở bản thân khi anh nghĩ về Yuri và những nàng hầu khác.
Chiêu dụ bằng địa vị và quyền lực là vô nghĩa, đối với một người sống ở một nơi như thế này.
Jircniv tự hỏi liệu những dục vọng của con người có thể làm lay động Ainz Ooal Gown hay không.
“… Thật sự rất khó đây, huh.”
Tâm trí của Jircniv đã suy tính đến nhiều mưu mô và thủ đoạn để đối phó với Ainz Ooal Gown.
Kết luận vẫn là không thể đối phó được ông ta.
Kết quả tốt nhất mà hy vọng đạt được là Ainz sẽ không xem anh như kẻ thù.
(Điều kiện chiến thắng của chuyến đi lần này là: Đế quốc vẫn toàn vẹn, và mình phải sống sót trở về.)
Ngỡ như nghe thấy tiếng nói trong suy nghĩ của mình, Jircniv nhận ra chúng lớn hơn anh tưởng. Tuy nhiên, không ai ở xung quanh anh phản ứng lại. Họ đã quá bị mê hoặc bởi khung cảnh chung quanh.
“Đây là Throne room. Ainz-sama đang đợi ngài ở bên trong.”
Sau đó, Yuri báo rằng nhiệm vụ của mình đã hoàn tất, và cúi đầu thật sâu với Jircniv.
Như thể chờ đợi những lời đó, cánh cửa lớn rung lên và mở ra từ từ.
Vài âm thanh nín thở đột ngột truyền đến tai của Jircniv. Không phải là một hoặc hai, mà là hơn mười người trong số họ, có lẽ là hơn một nửa những người đến đây. Nhiều người trong họ không thể tập trung toàn bộ quyết tâm và để cho ước muốn chạy của họ hiện trên gương mặt. Nói cách khác, nhiều người trong nhóm Đế quốc đã hy vọng cánh cửa đó sẽ không bao giờ mở ra.
Đó cũng là lý do mà Jircniv cảm thấy biết ơn khi cánh cửa đã tự động mở ra. Ai mà biết được họ sẽ phải cần bao lâu để có thể lấy hết can đảm bước qua cánh cửa đó?
Trần nhà hiện ra trong tầm mắt rất cao và rộng. Màu chủ đạo của bức tường là màu trắng, với đồ trang trí đa phần là bằng vàng và cực kỳ nổi bật.
Đèn chùm nhiều màu— làm bằng bảo thạch bảy sắc cầu vòng— được treo trên trần nhà, tỏa ra thứ ánh sáng kỳ quái. Xung quanh là những lá cờ treo ở hai bên bức tường.
Nét mặt của Jircniv và những người khác trở nên tái mét và nhợt nhạt khi bầu không khí ngột ngạt quét qua họ từ bên trong căn phòng.
Một tấm thảm đỏ thẩm chạy dài từ xuống từ trung tâm căn phòng, và đứng bên cạnh là một loạt những sinh vật vô cùng mạnh mẽ.
Ác quỷ, Rồng, [bizarre humanoid], Kỵ sĩ bộc giáp, côn trùng hai chân và Elf. Dáng vẻ mỗi kẻ đều khác biệt nhau, nhưng có một điểm chung ở họ là đều sở hữu sức mạnh áp đảo tuyệt đối. Những sinh vật này xếp thành hàng ở hai bên của tấm thảm, và khiến người ta không đứng vững trước sức mạnh của họ.
Họ nhìn Jircniv và đoàn người trong im lặng. Tuy có thể cho là người ta có thể cảm nhận được một loại sức mạnh trong ánh mắt của những người có quyền lực hay địa vị, đây là lần đầu tiên Jircniv cảm nhận áp lực vật chất đè nặng lên anh khi anh nhìn thẳng vào mắt của một ai đó.
Âm thanh của tiếng rên rỉ bé nhất và tiếng run rẩy của những bộ giáp kim loại đến từ phía sau Jircniv.
Đó là bằng chứng cho thấy thuộc hạ của anh đã nổi sợ hãi đã vượt ngoài trí thông minh của họ.
Tuy nhiên, Jircniv không có ý định sỉ nhục thuộc hạ của mình vì biểu hiện sợ hãi của họ. Thay vào đó, anh muốn khen ngợi họ, bởi vì mỗi người trong họ đã chiến thắng nổi sợ hãi và ở lại phía sau.
Họ vẫn kiên định vào gương mặt kinh hoàng thuở ban sơ này từ buổi bình minh của nhân loại.
Đánh giá sự nguy hiểm của Jircniv về Ainz Ooal Gown đã tăng vài chục bậc một lúc. Anh đã cảnh giác cho đến lúc này, và đánh giá sức mạnh của Ainz đã được cải thiện hơn bao giờ hết kể từ khi anh đến đây. Nhưng ngay cả vậy thì hãy còn quá ngây thơ.
Vấn đề đối phó với Ainz Ooal Gown đã không còn đơn thuần là vấn đề sống còn của Đế quốc, đúng hơn, nó liên quan đến sự sống còn của toàn thể loài người— thậm chí là Bán nhân loại.
Jircniv hướng ánh mắt từ tấm thảm về phía trước.
Trước mắt họ là dãy bậc thang, và xung quanh nó là tập trung những người mà Jircniv phỏng đoán là phụ tá của Ainz. Một cô gái có mái tóc bạch kim tuyệt đẹp. Một con quái vật có màu lam-trắng trông giống như một con côn trùng đứng thẳng người. Một người đàn ông trông giống như con ếch trong bộ đồ vest. Cặp song sinh xuất hiện từ trước— nó làm Jircniv cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu hóa ra những người đã xóa sổ các vệ sĩ hoàng gia của anh trong vài giây chỉ là lính lác bình thường, nó không còn là một trò đùa nữa.
Phía trên họ, trên dãy bậc thang, là một người phụ nữ tuyệt đẹp với đôi cánh, và sau cô ấy—
“Đó là…”
Ngồi trên ngai vàng thạch anh chính là hiện thân của cái chết. Một cây quyền trượng kỳ lạ trong tay.
Đó là một con quái vật với cái đầu là hộp sọ người.
Như thể đó là một sinh vật được thực thể hóa từ việc tập hợp bóng tối vô tận lại một cá thể duy nhất.
Đó là Ainz Ooal Gown.
Chiếc vương miện lộng lẫy ở trên đầu hắn, và cơ thể được che phủ trong một chiếc áo choàng đen tuyền sang trọng. Những chiếc nhẫn lấp lánh rực rỡ trên những ngón tay của hắn. Thậm chí ở một khoảng cách xa như vậy, Jircniv có thể thấy rõ ràng những món tráng sức mà Ainz đeo là nằm ngoài kỹ năng chế tác của các nghệ nhân trong Đế quốc.
Điểm sáng đỏ thẩm như máu trong hốc mắt rỗng tuếch ở hộp sọ của Ainz Ooal Gown. Khi nó nhìn qua Jiracniv và đoàn người của anh, cảm giác như thể nó đang liếm láp anh.
Anh đã bị sốc bởi thực tế Ainz không phải là con người, nhưng đồng thời anh cũng thấy nhẹ cả người.
Đó là bởi vì Ainz không phải là con người nên Jircniv có thể thành thật thừa nhận Ainz ở vị thế vượt trội rất xa so với thực lực của anh.
“Hu…”
Jircniv thở ra trong yên lặng.
Đó là một dấu hiệu cho sự quyết tâm của anh.
Cánh cửa đã được mở ra, nhưng nó đã không mở quá lâu. Đó là không đủ lâu để cho bất cứ ai nói gì cho sự bất hoạt của họ. Tuy nhiên, họ không thể đứng đợi ở đây mãi mãi. Và như vậy, Jircniv bước một bước về phía trước.
“Đi thôi.”
Lời nói của Jircniv đủ nhỏ chỉ để những người ở phía sau có thể nghe được. Bất cứ ai nhìn thấy anh cũng sẽ phải ngạc nhiên bởi cách anh nói chuyện mà không cần mở miệng. Đó không phải là ma thuật, mà chỉ là kỹ năng thuần tuý. Đó là một kỹ năng đặc biệt hữu ích trong những tình cảnh như thế này.
Tuy nhiên, Jircniv không thể cảm nhận được có bất cứ phản ứng nào với lời nói của anh.
Tiến tới chân của Ainz Ooal Gown có nghĩa là họ phải vượt qua hàng ngũ quái vật đứng ở hai bên. Mặc dù anh biết chắc chắn rằng những kẻ thù đáng sợ này sẽ không tấn công họ, bước đi trước mặt những con quái vật này đúng là một thử thách lòng can đảm tuyệt vời nhất.
Bảo rằng họ sẽ không tấn công chỉ là phán đoán đầy lạc quan theo một chiều của anh.
Lý do để sử dụng Throne Room trong tình cảnh như thế này thường là để truyền tải thông tin một cách chính thức, cũng như biểu thị quyền lực quốc gia. Đây là thực tế mà bất cứ ai cũng biết.
Điều này tất nhiên có nghĩa là lý do lựa chọn nơi này là để biểu thị sức mạnh của Nazarick, và cho thấy rằng hắn ta không có ý định giết Jircniv và những người theo sau anh. Sau tất cả, nếu Ainz muốn loại bỏ họ, hắn chỉ đơn giản là mang họ đến lò mổ.
Thuộc cấp của Jircniv phải hiểu rõ điều này. Tuy nhiên, đó không phải là lý do tại sao mà họ vẫn bất động.
Lý do chỉ đơn giản là họ không đến gần Ainz.
Đứng trên tất cả quái vật là các phụ tá của Ainz. Sức mạnh của những sinh vật này rõ ràng là vượt xa tiềm năng của một con người.
Và ngự trên ngai vàng chính là Ainz Ooal Gown.
Đến tận cùng, Jircniv cũng đã nhận ra một điều gì đó sâu thẳm trong linh hồn mình.
Anh nhận ra rằng họ đang đứng trước sự hiện của một người được gọi thần linh.
Jircniv sở hữu một đạo cụ ma thuật phòng vệ chống lại các cuộc tấn công tinh thần, nhưng áp lực mà anh đang phải đối mặt là nằm ngoài phạm vi bảo vệ của đạo cụ. Nếu anh đánh mất tập trung trong thoáng chốc, ngay cả với một người được gọi là Blood Emperor sẽ có thể làm được gì, quỳ gục xuống trước Ainz.
Dẫu vậy, nó chính là lý do mà anh phải tiến tới.
Cũng như Jircniv đang quan sát Ainz Ooal Gown, Ainz Ooal Gown cũng đang quan sát Jircniv. Nếu anh không chấp nhận những gì mình phải đối mặt, tương lai của Đế quốc rồi sẽ đi về đâu? Ít nhất, anh cũng phải để Ainz nhận ra giá trị của Jircniv, và mở rộng ra, sự tồn tại tiếp tục của Đế quốc.
Jircniv cười nhạo sự ngây thơ của chính mình.
Những gì anh suy nghĩ là một cuộc “khẩu chiến”.
Mình đoán đây có nghĩa là điều phải hối hận. Không còn vấn đề gì nữa. Tất cả những gì mà mình có thể hy vọng là giảm thiểu thiệt hại cho Đế quốc.
“Đi nào!”
Mệnh lệnh cứng rắn của Jircniv là hướng về các thuộc cấp của mình, nhưng quan trọng hơn là với chính anh, để mang anh về lại với thực tế. Anh có cảm nhận được những người theo anh đều tràn đầy hy vọng.
Tuy bước trên một tấm thảm rất mềm mại, nhưng đối với Jircniv lúc này, có vẻ như quá xa vời và phù phiếm.
Anh quyết tâm bỏ qua vô số những ánh nhìn hướng vào anh qua một bên và di chuyển về phía trước, giữ mắt cố định vào người đang ở trước mặt anh— Ainz Ooal Gown. Bản năng của anh đã nói với anh nếu anh lơ đễnh một lúc, anh sẽ không còn di chuyển được nữa.
Jircniv không phải là một chiến binh xuất sắc hay gì đó đại loại thế, nhưng lý do mà anh vẫn tiến bước về phía trước dẫn đầu đoàn người, nơi đoàn người của anh bước đi trong sợ hãi là vì tinh thần kiên trì đó đã được tiếp sức bởi cương vị của một hoàng đế.
Cuối cùng, anh đã đến nền tảng của bậc thang, trước mặt các phụ tá thân cận của Ainz.
“Ainz-sama, đây là người cai trị của Đế quốc Baharuth, hoàng đế Jircniv Rune Farlord El-Nix, xin mời ngài xem qua.”
Giọng nói ngọt ngào xuất phát từ người phụ nữ với đôi cánh đứng bên cạnh ngai vàng. Âm điệu êm dịu của cô là rất phù hợp với vẻ ngoài rạng ngời của cô.
Để đáp lại, cái sinh mệnh như của một vị thần thật sự của cái chết đã nói chuyện với Jircniv.
“Ta lấy làm vui vì ngươi đã đến đây, hoàng đế của Đế quốc Baharuth. Ta là chủ nhân của Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Nazarick, Ainz Ooal Gown.”
Một giọng nói nhạt chạy qua cơ thể Jircniv. Âm giọng bình thường hơn anh mong đợi— như của một người bình thường.
Nếu là như thế, thì việc hiểu được lời nói của anh ta là bất khả thi.
“Từ tận đáy lòng tôi xin được cảm ơn ngài vì sự chào đón đầy hào phóng của ngài, Ainz Ooal Gown-dono.”
Một con người không thể nào đọc được nét mặt của một cái hộp sọ. Thể loại chào hỏi mới phù hợp nhất với tình cảnh lúc này đây? Jircniv cẩn trọng suy nghĩ câu hỏi đó.
Tuy nhiên, một trong những người nói đầu tiên không phải là Jircniv, cũng không phải Ainz.
“Ainz-sama. Loại sinh vật thấp kém như con người mà dám cho mình cái quyền nói chuyện ngang hàng với ngài thì thật là vô lễ”, giọng nói này là của một người đàn ông. “[Quỳ xuống]”.
Jircniv nghe thấy vô số những tiếng lách cách của kim loại, nhưng anh không cần quay lại cũng thừa biết chuyện gì đang xảy ra. Những thuộc cấp của anh phải quỳ mọt xuống tuân theo giọng nói của người đàn ông đó. Đồng thời, anh cũng nghe thấy tiếng nghiến rằng tuyệt vọng xuất phát từ những người muốn đứng dậy, nhưng bất lực.
Nó hẳn phải là một ma thuật khống chế tinh thần mạnh mẽ.
Nếu như anh không đeo chiếc vòng cổ mà anh không bao giờ tháo ra, có lẽ anh cũng đã quỳ như những người khác.
Vô số ánh mắt đính chặt lên Jircniv, người duy nhất còn đứng đó. Họ lạnh lùng, nhìm chằm chằm một cách lãnh đạm, như thể Jircniv không hơn gì một con kiến hèn mọn.
“—Đủ rồi, Demiurge.”
“Đã rõ.”
Con quái vật như con ếch được gọi là Demiurge cúi đầu lễ phép với chủ nhân của nó.
“[Releasing control].”
Anh gần như có thể thấy áp lực xung quanh đã biến mất, và còn cả những tiếng thở dài nhẹ nhõm từ phía sau.
“…Jircniv Rune Farlord El-Nix, thuộc cấp của ta đã làm chuyện thất lễ với vị khách cao quý từ xa đến thăm nơi ở của ta. Lỗi của cấp dưới là trách nhiệm của cấp trên, và vì vậy cho ta được xin lỗi. Ta hy vọng điều này là một vấn đề mà có thể được giải quyết bằng một cái cúi chào của người đứng đầu.”
Dao động và rung động tăng lên từ hai phía hàng ngũ quái vật ở sau họ.
Vô số xúc cảm như nhảy múa trong trái tim của Jircniv.
Anh đã phải thận trọng, bởi vì anh nhận ra rằng Ainz không phải là loại người chỉ xử lý vấn để bằng vũ lực. Rõ ràng, anh ta là một người khôn ngoan, và cần phải quan sát thật cẩn thận.
Tương tự như vậy, anh cũng thấy nhẹ nhõm, bởi vì Ainz không phải là loại người chỉ xử lý vấn đề bằng vũ lực. Ít nhất thì anh ta không phải kiểu người sẽ loại bỏ Jircniv mà không cần bận tâm đến việc đàm phán.
Quan trọng nhất, anh vẫn thấy sợ. Không có nghi ngờ anh biết là Ainz có được lòng trung thành của tất cả những con quái vật hiện diện ở đây.
Đồng thời, Jircniv cũng thấy kinh tởm vì tất cả mọi thứ xãy ra cho đến lúc này đều theo những gì mà Ainz Ooal Gown mong muốn. Đó là cảm giác không lành rằng mọi thứ đều diễn ra theo dự tính của Ainz.
“Không cần thiết phải xin lỗi vì điều đó, Gown-dono. Đây không phải lỗi của người chủ, thuộc cấp tự ý hành động không phải là hiếm. Người dân của Đế quốc chúng tôi đều làm việc cùng nhau. Thế nên, tôi mới là người phải xin lỗi.”
Một trong những vệ sĩ hoàng gia đã được giải phóng khỏi sự chi phối bắt đầu di chuyển, và đặt một cái hộp bên cạnh Jircniv trong hốt hoảng lo sợ. Jircniv nên ngay lập tức dâng nó lên, nhưng ông đã bị trì hoãn bởi suy nghĩ của mình.
Hành động của cấp dưới Ainz có ý bảo mình chỉ làm những gì nên làm? Nếu là như vậy, mình có nên dừng đóng kịch? Không, đó không phải là một lựa chọn. Điều này giống như một cuộc chiến được dàn dựng với lưỡi đao thật. Một sai lầm duy nhất sẽ dẫn đến tổn thất nghiêm trọng… nó sẽ là rất tệ.
“Đây là chiếc hộp đựng thủ cấp của tên quý tộc ngu xuẩn đã tự ý một mình hành động xâm nhập vào lăng mộ của ngài… mặc tôi không biết từ
Bên trong chiếc hộp chứa đầu của Earl Femel. Gã chính là quý tộc được Jircniv tuyển dụng và điều động Worker.
Những quý tộc không mang lại lợi ích cũng không phải mầm họa sẽ được nuôi dưỡng để sử dụng vào những thời điểm như thế này.
Người chết thì không bao giờ biết nói. Tuy rằng anh không biết Ainz Ooal Gown có được bao nhiêu thông tin, việc này sẽ là khôn ngoan khi bịt miệng ông ta nhằm ngăn chặn thông tin bị rò rỉ.
Có khả năng Ainz gửi các sứ giả của mình vì worker đã đột nhập vào lăng mộ dưới danh nghĩa của anh, và hắn ta muốn chủ nhân của họ phải chịu trách nhiệm vì việc này. Do đó, anh đã phải phủ nhận tất cả thông tin về vụ việc với hy vọng cải thiện mối quan hệ giữa họ.
Người phụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh Ainz nhẹ nhàng gật đầu, và kẻ gọi là Demiurge mang chiếc hộp bước lên bậc thang.
Sau đó, hắn quỳ xuống trước Ainz, và trình ra cái đầu bên trong chiếc hộp.
Ainz nhấc cái đầu lên.
“Ta sẽ chấp nhận nó. Ta nên làm gì với nó bây giờ? Sẽ thật là lãng phí nếu vứt nó đi.”… Hm? Ah, nhạo báng sao? Mình hiểu. Hắn ta chỉ chắc chắn người thuê [worker] là Femel… câu hỏi đặt ra lúc này là từ đâu mà thông tin rò rỉ ra ngoài…
Đột nhiên, thủ cấp của Femel như co giật trong bàn tay xương xẩu đó.
Trong nháy mắt, người ta có thể nghĩ rằng Ainz đã di chuyển nó, nhưng quan sát gần hơn thì sự thật sẽ được tiết lộ. Thủ cấp được bảo phủ bởi một loại chất lỏng, và Ainz đã tạo ra nó từ bàn tay của anh.
Như bị che khuất bởi sự thay đổi đột ngột về vị trí, một cột nước như phun trào của thứ hắc dịch đặt sệt phun ra từ mặt đất.
Sau khi thứ hắc dịch nhiễu xong, những gì còn lại là một thứ rất lớn trong bộ giáp đen.
Đó là [Death Knight].
Cũng như anh, tất cả mọi người đứng sau Jircniv thở dốc trong kinh ngạc.
“Làm sao… có thể…”
Hắn đã tạo ra nó. Những lời của cô hầu gái là thật. Jircniv tuyệt vọng cắn chặt môi nhưng anh đã buộc mình không làm thế. Anh không thể một điều đáng xấu hổ như thể ở một nơi đông người.
“Đi. Nhập vào hàng ngũ.”
Một tiếng rên sâu lắng như đến từ một nơi nào nó tận dưới lòng đất, [Death Knight] ngoan ngoãn bước xuống những bậc thang và biến mất khỏi tầm nhìn của Jircniv.
Rốt cuộc thì số lượng [Death Knight] mà Ainz tạo ra là bao nhiêu? Đừng nói là… không có giới hạn, miễn là hắn ta có xác chết? Nhưng, nếu hắn có thể làm được— chời đã, trước đó, hắn còn có thể làm cho Undead mạnh hơn sao? Điều đó có nghĩa là…
“Giờ thì, Jircniv Rune Farlord El-Nix-dono.”
Giọng nói trầm lắng của Ainz làm cho Jircniv như tìm thấy chính mình một lần nữa, và anh dễ dàng mỉm cười với Ainz.
“Ah, Gown-dono, gọi tôi là Jircniv là được rồi. Sau cùng thì nó cũng chỉ là một cái tên dài.”
“Vậy sao? Thế thì, Jircniv-dono. Để bắt đầu, cho phép ta xin lỗi vì hành vi khó coi khi nãy. Do sự nóng vội của thuộc hạ của ta và người dưới quyền chỉ huy của ngươi, ta sẽ cân nhấc vấn đề xâm lược Nazairck của tên quý tộc đã được giải quyết. Vậy thì, sau tất cả. Mặc ta đã làm cho ngươi phải đi một chặng đường dài, giờ thì người có thể tự do rời đi.”
“—Hể?”
Không một ai hiểu được chuyện gì đang xãy ra.
“Ah, thứ lỗi cho tôi. Tôi sợ là mình đã nghe nhầm lời ngài nói. Ngài có thể nói lại lần nữa?”
“Không cần phải xin lỗi. Điều này là tốt nếu ngươi quay về. Sau tất cả mọi thứ, chúng tôi sẽ còn rất bận rộn ở đây một thời gian ngắn.”
Ainz nhún vai, như thể anh đang đùa giỡn.
Jircniv không thể hiểu nổi những gì đang diễn ra.
Chẳng phải lời xin lỗi chỉ là cái cớ để kéo anh đến đây cho một mục đích khác? Trong trường hợp này thì đã quá rõ ràng, thế nhưng cái cảnh như trên trời rớt xuống này thì cần phải có lời giải thích.
Hình như có gì đó không đồng nhất ở đây.
— Chờ một chút? Hắn ta nói cái quái gì thế?
“Thứ lỗi cho tôi, ngài có ý gì khi nói
“Vì sự cố này, lúc này chúng tôi đã biết là mình vẫn sẽ bị vướng vào những vấn đề rắc rối cho dù chúng tôi có cố không dính vào. Chính vì vậy, ta nghĩ là mình nên di chuyển lên trên mặt đất và bắt đầu giải quyết những vấn đề của chính mình.”
“Nó, nó có nghĩa là…”
“Đầu tiên, chúng tôi sẽ khiến những kẻ ngu ngốc cố gắng làm hại chúng tôi phải trả một cái giá thích đáng. Sau đó, chúng tôi sẽ nghiền nát tất mọi thứ khiến chúng tôi gặp phiền phức cho đến khi sự bình yên mà ta yêu thích được lặp lại.”
Những lời này không khác gì lời của thằng điên.
Không— đó là sai lầm. Hắn không điên. Khi xem xét năng lực của Ainz Ooal Gown, tài lực và quân lực, những lời đó chả có gì là điên rồ cả. Đó là chỉ là Jircniv— mù quáng vì hiểu biết hạn hẹp của mình— thấy khó khăn khi phải chấp nhận sự thật.
Ainz Ooal Gown là người nói được thì cũng làm được.
Một cảm giác như không thể kiểm soát được nổi sợ hãi trào lên từ dưới chân Jircniv.
Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Nazarick. Giống như một người khổng lồ say giấc bị đánh thức, và nó sắp bắt đầu một thời đại khủng bố thế giới trên mặt đất.
Vậy thì hắn gọi mình đến đây để làm cái gì? Đây có phải là lời tuyên chiến? Mình nên làm gì giờ? Ainz Ooal Gown cơ bản là muốn tuyên chiến với Đế quốc! Liệu mình có nên quỳ xuống trước mặt hắn tại đây vì lợi ích của Đế Quốc trong tương lai?
Quả thật, đây là điều khôn ngoan nhất mình nên làm.
Tuy nhiên— sẽ không có một cuộc sống yên ổn nếu họ chấp nhận sống theo quy luật của quái vật. Có một khả năng là Ainz chỉ đơn thuần tận diệt tất cả mọi người trong Đế quốc và tái sinh họ thành [Death Knight]. Đây có lẽ là một số phận mà còn đau khổ hơn cả cái chết.
Jircniv vắt óc suy nghĩ như từng làm trước đây. Bởi lẽ, anh nên đem câu hỏi này quay trở về và tham khảo ý kiến của hàng chục nhà hiền triết rồi mới quyết định hành động thích hợp. Nhưng như thế thì sẽ quá muộn.
Với một nụ cười như cắt phăng mọi thứ, Jircniv nói.
“Tôi có một đề nghị. Thành lập một liên minh thì sao?”
“Ngươi đang nhầm bọn ta với thuộc hạ của mình sao— Ugaaahhhh!”
Thật trong trẻo, tựa như tiếng chuông, tiếp đến là âm thanh của một thứ gì đó di chuyển cực nhanh. Cô gái với mái tóc bạch kim cau mày, trong khi Aura, đứng bên cạnh nàng, giả vờ làm vẻ ngớ ngẩn.
Tầm nhìn linh động của Jircniv đã không đủ để quan sát những gì đã xảy ra, nó giống như Dark Elf vừa đá cô gái tóc bạc kim.
“…Oi, ngươi—”
“—Thật ồn ào. Im lặng!”
Giống như một vị vua quỷ, Ainz uy nghi vẫy tay trái giữ im lặng.
Phong thái vương giả như vậy chỉ có thể sinh ra trong những người nắm quyền lãnh đạo nhiều năm mới có được.
Mức độ tỉnh táo của Jircniv như dâng lên ngất ngưỡng.
Mình biết mà, hắn ta đã làm chủ nơi này trong một thời gian dài. Nghĩ đến chuyện hắn ta có một phong thái cao quý như vậy…
Tiếng nói của hai cô gái chồng lên nhau, tỏ vẻ hối tiếc cho sự ngu ngốc của họ.
Anh không tài nào cảm nhận được dù một phần nhỏ nhất của sự kiêu ngạo trong Aura như khi cô ở thủ đô. Ngay sau đó, anh liếc nhìn Ainz Ooal Gown, hy vọng là cấp dưới của anh ta đã được kiểm soát hoàn toàn. Anh hạ quyết tâm và chuẩn bị sẵn sàng nói tiếp.
Giờ mời là sự kiện chính.
Lưỡi của anh chập chờn trên đôi môi.
Jircniv chọn lấy phương án tối ưu nhất mà anh có thể nghĩ ra từ vô số toan tính và mưu mô anh đã nghĩ ra cho đến lúc này.
“Xây dựng một quốc gia ở đây và cai trị nó— tôi nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời. Vị trí ở đây hẳn là thích hợp nhất với Gown-dono. Đất nước chúng tôi sẽ sẵn sàng cung cấp tất cả nguồn viện trợ và nguồn lực để ngài xây dựng đất nước. Ngài nghĩ sao về điều này?”
Gương mặt không da thịt của Ainz không hề chuyển động. Tuy nhiên, Jircniv cảm thấy điểm sáng đỏ trong hốc mắt của Ainz sáng hơn một chút.
“… Jircniv-dono. Ta không nghĩ là ngươi có bất kỳ giá trị gì cho kế hoạch này.”
Cũng chỉ là lẽ hiển nhiên, đó là lý do tại sao Jircniv có thể tự tin dự đoán được câu hỏi đó của Ainz. Tập hợp tất cả chuyên môn diễn xuất của mình, Jircniv trả lời anh.
“Tôi muốn thiết lập giao hữu với quốc gia mà ngài sẽ thành lập. Đây là xem xét cho tương lai.”
“Ta hiểu. Thế thì để làm được như vậy. Ta sẽ giao lại chi tiết vấn đề này cho ngươi.”
Jircniv như cứng họng bởi cái tốc độ mà Ainz chấp thuận với đề xuất này. Anh không thể ngờ được. Anh thậm chí còn không thể tập trung suy nghĩ để nói bất cứ điều gì khác.
Nói đến đây…
Tại sao hắn lại không bảo mình tuyên thệ trung thành với hắn? Là một người áp đảo vượt trội ở một vị thế vô cùng thuận lợi, tại sao lại chấp nhận đề nghị liên mình?
Anh đã chuẩn bị hàng tá câu hỏi khi Ainz đòi hỏi lòng trung thành từ anh. Nhưng câu trả lời của Ainz đã vượt quá phạm vị dự đoán của Jircniv.
Hắn là thứ gì?
Rốt cuộc thì Jircniv cũng không thể hiểu nổi suy nghĩ của Ainz.
Khi chiến đấu với đối thủ mạnh, kẻ yếu sẽ suy tính xem làm cách nào để bật sức mạnh của đối thủ chống lại chính đối thủ và tuyển kẻ đó lên đường. Đây là cách người ta khai thác sự ngạo mạn của kẻ mạnh. Nhưng nếu đối thủ mạnh hơn không phải là một kẻ kiêu ngạo, thì chiến thuật sẽ không thể sử dụng được. Cách mà kẻ yếu chiến đấu sẽ không còn hiệu quả.
Ainz đã suy nghĩ theo cách đó. Anh sẽ không bao giờ hành động một cách kiêu ngạo để cho người khác lợi dụng nó.
Không…
Có lẽ nào tất cả mọi thứ diễn ra cho đến lúc này đều đã nằm trong dự tính của Ainz. Sau tất cả, sự do dự trong câu trả lời của hắn là quá ngắn. Điều đó có nghĩa là hắn đã dự đoán được tất cả phương án của mình và chuẩn bị phản ứng thích hợp sao?
Jircniv nhận thức sâu sắc được sự kinh hoàng đi kèm với cái tên Ainz Ooal Gown không chỉ đơn thuần là đến từ sức mạnh không ai sánh bằng, mà nằm ở chỗ nhìn xa trông rộng của anh ta.
“Là, là như vậy. Thật tuyệt vời. Có thể, có thể cho chúng tôi biết nếu có bất cứ điều gì cần chúng tôi làm cho ngài?”
“Ta không nghĩ ra bất cứ điều gì bây giờ. Trước hết, nghĩ sao về việc thiết lập những nơi mà chúng ta có thể gửi đại sứ của nhau đến đó? Giống như đại sứ quán, chắc vậy. Ta muốn một phương tiện liên lạc với ngươi, hoàng đế tôn kính.”
Nếu tất cả đã thực sự xảy ra như kế hoạch của Ainz, vậy thì không cách nào mà ông không suy nghĩ đến tất mọi thứ. Vì vậy, ý nghĩa đằng sau lời nói của ông đã rất rõ ràng.
Những lời này ắt hẳn là một âm mưu. Hắn hẳn phải nghĩ nếu hắn ngay lập tức đưa ra yêu cầu, hắn sẽ bị nhìn thấy. Con quái vật này chắc chắn có rất nhiều phương án. Hay đúng hơn… có lẽ bởi vì hắn là một con quái vật có trí tuệ vượt xa nhân loại.
“Ah, vâng, quả thật. Thật ngu ngốc nếu tôi không nghĩ đến. Như dự đoán của Gown-dono.”
“… Ah.”
Hắn không phải kiểu thích đùa?
Sau khi nghe câu trả lời nửa vời, Jircniv ghi chú những điểm này vào bộ nhớ của mình.
“Như vậy, quay lại vấn đề. Tôi sẽ để thư ký của mình ở lại. Ngày có thể thảo luận chi tiết với ông ấy? Tên của ông là Roune Varmilinen.”
“—Đã rõ! Thay mặt Đế quốc tôi sẽ công hiến cơ thể và linh hồn của mình cho ngài!”
Tuy rằng Jircniv không thể nhìn thấy mặt của Roune, anh có thể cảm thấy một niềm tin mạnh mẽ trong giọng nói của ông. Đúng thật, quyết định làm việc ở đây sẽ ảnh hưởng đế vận mệnh của Đế quốc trong tương lai. Nếu không phải vì anh phải vội vàng trở về Đế quốc để thành lập một ủy ban thích hợp và soạn thảo kế hoạch thích hợp đối phó với Ainz Ooal Gown, Jircniv cũng có vẻ rất muốn ở lại đây.
“Một câu trả lời tuyệt vời. Ta có thể cảm thấy lòng thành của ngươi đối với hoàng đế của mình trong mỗi lời nói. Vậy thì chúng ta sẽ gửi Demiurge, hãy xem nó như một lời xin lỗi cho sự thất lễ trước đây của anh ấy.”
Con quái vật ếch lặng lẽ cúi đầu từ một góc nhìn của Jircniv, và anh cảm thấy mình đã mất một cấp dưới có giá trị. Anh cố kiểm soát chính mình không lộ ánh mắt căm giận với Ainz.
Hắn đã chiếu tướng mình ngay từ đầu!
Con quái vật ếch Demiurge có khả năng điều khiển tâm trí bằng lời nói. Không nghi ngờ gì hắn sẽ sử dụng nó để tẩy não Roune và ông sẽ tiết lộ mọi thứ mà mình biết về Đế quốc.
Đây không phải là hành động mà một đồng minh sẽ làm. Tuy nhiên, thực tế là hắn đã công khai việc này là bằng chứng cho bản chất gian xảo của hắn. Demiuge… hắn đã lên kế hoạch để gửi con quái vật nhìn thật ngu xuẩn này làm nhiệm vụ tình báo chuyên sâu để hắn có thể đổ tất cả lỗi lầm cho hành động tự tiện của thuộc cấp mình. Ainz Ooal Gown, rốt cuộc thì ngươi đang giấu bao nhiêu thủ đoạn dưới tay áo của mình? Đồ chết tiệt
Dù anh có nguyền rùa và mắng chửi Ainz từ trong tim mình, anh vẫn phải thừa nhận tài năng của hắn.
Sai lầm trước đây của anh là bước tính toán ngăn chặn chúng ta than vãn. Chúng ta sẽ phải nói ngay nếu thấy có băn khoăn về điều này. Nếu chúng ta không nói, anh sẽ giả định rằng chúng ta không vấn đề với điều này trong tương lai.
Khi Jircniv định mở lời, Ainz đã nói trước anh.
“Demiurge là một trong những hầu cận đáng tin cậy nhất của ta. Ta chắc chắn sẽ không có vấn đề phát sinh thêm nữa nếu anh ấy và Roune thảo luận với nhau về kế hoạch này.”
“Điều đó thật tuyệt vời.”
Jircniv buộc mình phải mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên anh thấy kiểu thích sai khiến được lợi dụng như một cơ hội. Kể từ khi anh nói quá nhiều, có nói thêm lời nào nữa cũng chỉ lãng phí sức lực.
Tuy nhiên, khi Jircniv nghe những lời tiếp theo của Ainz, anh nhận ra mình thật ngây thơ.
“Giờ thì, tình hình đã thay đổi. Lúc này, Jircniv-dono là đồng minh của Nazarick. Đưa ngươi về một cách vội vàng như vậy thì thật là thất lễ. Săn đây, tại sao không nghỉ lại một đêm nhỉ? Hãy xem đó như một sự đón tiếp từ ta.”
Không phải chí có Roune, hắn muốn tất cả mọi người ở lại đây?!
Hắn thậm chí còn lên kế hoạch cho một âm mưu thậm chí còn xấu xa hơn. Không sao cả, thật khó để tin đây là một hành động vô tội của một tổ chức từ thiện không có mưu đồ sâu xa. Anh nguyền rủa gương mặt xoắn lại của Demiurge khi anh ta trả lời “hiểu” từ tận đáy lòng mình.
“Không, không, không, chúng tôi có thể gây rắc rối cho ngài. Sau tất cả, chúng tôi phải trở về để chuẩn bị mọi việc.”
“Vậy sao? Thật hổ thẹn. Sau đó, nếu thuận tiện— không, cho phép ta để một trong những thuộc hạ của mình hộ tống ngài quay về, được chứ.”
Jircniv tưởng tượng mình đang ngồi trên một con rồng, và sự hiếu kỳ dâng lên theo đề nghị của Ainz. Dẫu vậy, Jircniv gạt mơ mộng đó sang một bên. Không lý nào Ainz chỉ đơn thuần là hộ tống anh về Đế quốc, và anh không muốn mắc nợ Ainz.
“Tôi thành thật biết ơn lời đề nghị hào phóng của Gown-dono và tôi cảm ơn ngài vì điều đó. Tuy nhiên, tôi cảm thấy kể từ khi tôi đi bằng xe ngựa, thì tôi cũng nên quay trở về theo cùng một cách.”
“Một con ngựa undead không đầu có thể chạy cả ngày và đêm mà không ngủ—”
“—Thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi đành phải từ chối.”
“Vậy à? Ta hiểu rồi.”
Anh có thể cảm thấy một sự thất vọng pha lẫn trong lời nói. Đó có phải là giả vờ, hay thật sự? Jircniv không thể nói, mặc dù anh nghi ngờ nó có thể là giả vờ.
Trong mọi trường hợp, miễn là họ không nhận thức đầy đủ về hoàn cảnh hiện tại của họ, anh muốn tránh thông báo tin tức về liên minh của Đế quốc và undead Ainz.
Đầu tiên, nếu anh cưỡi một con ngựa Undead căm ghét sự sống trở về Đế quốc, bỏ qua các Priest mà anh mang theo cùng, các Priest ở các ngôi đền trong thủ đô sẽ nói sao về điều này?
“Vậy cho phép tôi quay trở về.”
“Tốt lắm. Demiurge… tiễn khách của chúng ta ra ngoài.”
“Không, không, không cần rắc rối vậy đâu… vâng, vì đây là dịp hiếm có, cô hầu gái thì sao? Tôi chưa bao giờ được nhìn thấy một cô gái đẹp đến như vậy.”
Ainz ra vẻ ngạc nhiên.
—đúng là một động thái cực kỳ giả tạo.
Jircniv chiến đấu để giữ cơn giận của mình trong tầm kiểm soát khi anh mỉm cười với Ainz.
Ông biết rõ chúng ta luôn giữ cảnh giác với Demiurge vậy mà ông vẫn khiêu khích chúng ta bằng cách này sao!
Không hề có ý định thành lập một liên minh ở đây. Đó chỉ là cách nói xoay vòng theo lời của Jircniv chính xác chỉ là nói cho có mà thôi.
Minh chưa bao giờ cảm thấy tà ác như vậy trước đây… hắn đúng là mối đe dọa cho sự sống còn của nhân loại…
“Ah, thật cám ơn. Vậy thì hãy nói chuyện với những cô hầu ở bên ngoài. Ah, thật là một ngày đẹp trời để thiết lập liên minh. Nghĩ sao nếu ta xem đây như một ngày lễ!”
Hắn có ý gì, để kỷ niệm ngày biến chúng tôi thành nô lệ sao?!
Trong lòng như đang hét lên, Jircniv mỉm cười với Ainz lần nữa.
“Đúng thật. Phải…. đúng thế.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.