Quyển 2 - Chương 9: Hiền vương rừng xanh 2
Maruyama Kugane
08/03/2017
“Oh…”
Ainz thở dài, nhìn về một chỗ bên trong ngôi làng.
Ở đó có vài người dân đã xếp thành một hàng. Nam, nữ, già, trẻ đều có, từ những bà thím hơn bốn mươi tuổi khuôn mặt phúc hậu, cho đến những thiếu niên mười lăm tuổi. Tất cả đều có chung biểu hiện vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn có chút thù địch, nhưng không ai trong đó có vẻ như đang đùa cả.
Một con Goblin cầm cung hướng đến hàng người nói cái gì đó.
Khoảng cách xa như vậy, cho dù có thính giác vô cùng nhạy cảm như Ainz cũng không thể nghe thấy gì.
Một lúc sau, hàng người bắt đầu cầm lấy cung. Đó là loại cung ngắn được chế tạo vô cùng đơn sơ. Rất có thể đây là do bọn họ tự làm, thoạt nhìn xiên xiên vẹo vẹo.
Sau khi cung được kéo căng, tất cả đều nhắm vào hàng bù nhìn rơm phía xa.
Có thể là con Goblin ra lệnh, những người dân kia cùng nhau bắn tên.
Tuy rằng cung tên nhìn rất sơ sài, nhưng những mũi tên được bắn ra vô cùng hoàn hảo, toàn bộ đều bắn trúng bù nhìn, không một mũi tên thất bại.
“Không tệ lắm.”
Ainz nói ra lời khen ngợi.
“Thật sao?”
Narberal đứng ở phía sau nghi vấn.
Trong mắt Narberal, trình độ cỡ này tại sao lại khen ngợi. Bởi vì so sánh với kĩ thuật của cung thủ tại Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick thì kĩ thuật của những người này không khác gì trò đùa.
Biết được tâm tình của Narberal, Ainz cười khổ dưới lớp mũ giáp:
“Narberal nói không sai, cái kia cũng không phải kĩ thuật gì cao siêu. Nhưng mà bọn họ mười ngày trước vẫn còn không biết sử dụng cung tên. Họ bây giờ không còn thụ động hi vọng con cái, cha mẹ không bị ngộ hại trong một thảm kịch khác nữa, mà là chủ động cầm vũ khí lên để chiến đấu. Lời khen này không phải dành cho kĩ thuật của họ mà dành cho lòng dũng cảm của những con người này.”
Đáng khen ngợi, chính là sự căm thù đã biến những người dân hiền lành đến mức này.
“Thật, thật xin lỗi. Tôi không có suy nghĩ sâu sắc như vậy…”
“Không sao, Nabel. Cô không cần nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa kĩ xảo của bọn họ quả thật không có chỗ nào đáng khen cả.”
Ainz lại nhìn một loạt mũi tên khác xẹt qua phía chân trời, bắn xuyên qua đám bù nhìn rơm, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ.
Bọn họ sẽ trở nên mạnh mẽ đến mức nào? Chinh mình sẽ mạnh đến mức nào?
Ở Yggdrasil, Ainz đã đạt tới cấp cao nhất- cấp 100, khi đi vào thế giới này, lúc đó cũng đã đạt mức 90%. Mặc dù chỉ là phỏng đoán, nếu năng lực khác vẫn còn, như vậy cấp bậc của hai thế giới hẳn là giống nhau. Vấn đề ở chỗ có thể lấy được 10% EXP còn lại hay không để đạt tới cấp 101.
Về vấn đề này, Ainz cũng ít nhiều đoán được câu trả lời.
Chính mình không thể mạnh thêm được nữa. Sức mạnh đã đạt đến mức cao nhất của thế giới này.
Mạnh mẽ như Ainz thì không thể nào mạnh thêm được nữa, nhưng những người yếu ớt kia lại có thể.
Nếu mọi người trong thế giới này không bị giới hạn phát triển, có thể vượt qua cấp 100, đến lúc đó Ainz và toàn bộ Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick đều không phải đối thủ của bọn họ.
Điều này là hoàn toàn có thể.
“Tất cả đều có thể xảy ra à…”
Ainz cho rằng, sáu vị thần xuất hiện 600 năm trước tại giáo quốc Silian chính là người chơi. Tuy rằng không biết vì sao thời gian xuất hiện lại cách Ainz như vậy, nhưng Sáu vị thần kia nếu không phải thuộc loại sống lâu như dị hình, hay là có năng lực đặc thù của class ra, thì hẳn là không thể nào sống sót đến bây giờ được.
Nếu sáu vị thần kia còn ẩn thân ở giáo quốc Silian, như vậy trong suốt 600 năm sẽ có người lợi dụng lực lượng của thần, tiến hành tăng cấp điên cuồng- nhận được sự trợ giúp của những người chơi cực mạnh, lấy tốc độ khủng khiếp để tăng EXP- nếu như thế thì có kẻ vượt qua cấp 100 cũng không có gì lạ.
Bởi vậy, giáo quốc sở dĩ không thể thống trị thế giới này, có thể bởi vì còn có những người giống như vậy đang tồn tại. Có lẽ cấp 100 vẫn chưa là gì.
Nghĩ đến đây, dạ dày không tồn tại của Ainz bắt đầu rút lại, đau đớn.
Nếu Sáu vị thần quả thực là người chơi, ở tình huống thông tin tình báo không đầy đủ, thì phải cố gắng thân thiện với bọn họ. Chỉ là theo như đám người Dương Quang Thánh điển, tấn công ngôi làng này là kị sĩ đế quốc, thực chất chính là người của giáo quốc cải trang, như vậy, khi cậu ra tay cứu ngôi làng này, đã xác định là kẻ địch với giáo quốc rồi.
“Ra tay giúp đỡ chẳng lẽ cũng là sai lầm sao…”
Quả nhiên là cần thu thập thông tin trước.
Trong lúc Ainz đang lo lắng suy nghĩ, có một thiếu niên chạy đến chỗ này. Bình thường mái tóc che phủ đôi mắt cậu ta, nhưng lúc này, mái tóc vén lên để lộ ra ánh mắt thông minh, có thể thấy được là cậu ta đang nhìn chằm chằm vào Ainz.
Từ trên người Enfrea, Ainz cảm nhận được có chút không ổn. Đó giống như bộ dạng kích động của trưởng thôn trước kia.
“Như thế nào lại vội vàng như vậy? Chẳng lẽ có phát sinh chuyện gì sao? Ngôi làng này thật đúng là…”
Enfrea đi vào trong lúc Ainz thấp giọng lẩm bẩm.
Enfrea thở hổn hển, mồ hôi từ trán thấp ướt mái tóc, để lộ ra vẻ mặt vô cùng nghiêp túc, nhìn về phía Ainz.
Enfrea có chút chần chờ, không biết nên nói với ai, rồi lại không muốn nói, cuối cùng quyết định đi đến trước mặt Ainz.
“ Ngài Momon, ngài chính là Ainz Ooal Gown sao?”
Một câu hỏi đột ngột làm cho Ainz á khẩu không trả lời được. Câu trả lời trong tình huống này đương nhiên là phủ nhận.
Nhưng chính mình có thể nó không phải sao? Cái tên này là do mình cùng những người bạn cùng nhau sáng tạo ra. Cho dù hiện tại lấy làm tên của mình, thật sự có thể phủ nhận sao?
Thời gian im lặng kia là câu trả lời tốt nhất, Enfrea tiếp tục nói:
“Đúng là ngài rồi, Ngài Gown. Cảm ơn ngài đã giải cứu ngôi làng này, và cả Enri nữa.”
Ainz nhẹ giọng trả lời Enfrea- người đang cúi đầu cảm ơn:
“Không…ta…”
Nghe được Ainz vất vả phủ nhận, Enfrea gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:
“Tôi có thể hiểu được ngài vì nguyên nhân gì mà ẩn đi tung tích, nhưng tôi vẫn cảm ơn ngài vì đã cứu nơi này…không là cứu mạng Enri, người mà tôi thích.”
Ainz không nói gi nữa. Suy nghĩ của cậu bây giờ giống như một ông già, cảm thấy chữ “Thích” này vô cùng trẻ trung, nhất thời chìm đắm trong kỉ niệm, đồng thời cũng nghĩ đến một việc khác quan trọng hơn.
“A…Được rồi…Ngẩng đầu lên đi.”
Câu trả lời này đã thừa nhận cậu chính là Ainz Ooal Gown, nhưng hiện tại, mặc kệ chính mình giải thích thế nào, cũng không thể bỏ đi ý nghĩ trong đầu Enfrea. Đó là thất bại của Ainz.
“Đúng vậy, ngài Gown. Mặt khác, thật ra…tôi đã nói dối ngài.”
“…Ngươi đi theo ta. Nabel, ngươi ở lại đây chờ lệnh.”
Ra lệnh cho Narberal, Ainz mang theo Enfrea đi đến một chỗ khá xa. Đây là vì sợ Narberal nghe được chuyện kì lạ mà kích động.
Khi đã đi đủ xa, Ainz xoay người đối mặt với thiếu niên kia.
“Thật ra…”
Enfrea khẩn trương nuốt nước miếng, cuối cùng hạ quyết tâm:
“Ngài Gown, lúc bên trong quán trọ, ngài đã đưa cho cô gái kia một lọ thuốc, lọ thuốc kia không thể chế tạo bằng phương pháp thông thường, vô cùng quý hiếm. Tôi muốn biết ai sở hữu loại thuốc đó, còn có công thức chế tạo của nó, mới ủy thác nhiệm vụ này. Thật xin lỗi ngài.”
“A, thì ra là thế.”
Quả nhiên là một sai lầm.
Ainz đã đưa lọ thuốc chữa trị cho Enri khi đến nơi này, và cũng đem một lọ thuốc giống như vậy đưa cho người khác ở thành phố Eae Rantel. Chỉ vì chuyện này mà thân phận bị bại lộ. Không chỉ có như vậy…
“…Có lẽ nên thu hồi lọ thuốc kia. Lúc ấy nếu hỏi tên nữ mạo hiểm giả kia thì tốt quá…Bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.”
Ainz cho rằng lúc ở Eae Rantel, đưa cho cô nàng kia lọ thuốc là tốt nhất.
Cô gái từng nói “Nhìn ngươi mặc bộ giáp hoành tráng như vậy, có lẽ sẽ không thiểu thuốc trị thương đâu nhỉ.” Khi đó có lẽ là cô nàng buột miệng mà thôi, nhưng chính câu nói đó lại làm cho Ainz bị hạn chế rất nhiều hành động.
Ví dụ, nếu một người đi một chiếc ô tô cao cấp, mặc trên người bộ đồ đắt tiền và sang trọng, bạn sẽ nghĩ rằng chiếc xe vô cùng hợp với người kia. Nhưng nếu anh ta ăn mặc kém thì sẽ thế nào? Lúc này người ta sẽ cho rằng người kia đem toàn bộ số tiền anh ta có đầu tư vào chiếc xe, thậm chí có thể cười nhạo.
Ainz không muốn phát sinh chuyện đó.
Lúc đó, nếu từ chối yêu cầu kia, sẽ có rất nhiều người ghen tị với bộ giáp trên người mình cũng như khuôn mặt xinh đẹp của Narberal, thậm chí sẽ bị không ít lời đồn bôi xấu. Loại đồn đãi này có thể sẽ theo mình cả đời, rất nhiều người sẽ không ngừng xát muối vào vết thương ấy.
Mục đích của Ainz là đề cao thanh danh mạo hiểm giả của mình mới đến nơi này, vì thế phải tránh cho việc danh tiếng bị phá hỏng.
Ainz cân nhắc một lúc mới có thể đưa ra lọ thuốc đó.
Đó là một ván đặt cược, tuy rằng thua cuộc, nhưng cũng không tiếc nuối. Vẫn chưa phải thua không thể cứu vãn được, chỉ cần có cơ hội là có thể vãn hồi lại mọi việc. Bởi vì Ainz không phải là một con người hoàn hảo, vẫn có sai lầm nhất định.
Nhưng là không hiểu lí do Enfrea cúi đầu xin lỗi.
“Không có gì phải xin lỗi cả.”
“A?”
“…Tuy rằng ngươi có mục đích riêng, lại cố nở nụ cười để làm quen, cảm giác có chút khó chịu, nhưng lần ủy thác này cũng là vì thành lập quan hệ đúng không? Nếu như vậy thì đâu có vẫn đề gì?”
Ainz cảm thấy vô cùng buồn bực, đặt câu hỏi với Enfrea.
“Ngài Gown, ngài thật sự rất cao thượng…”
Ainz cảm thấy vô cùng khó hiểu trước sự bội phục của Enfrea. Quan hệ giữa con người với nhau và vấn đề cơ bản của xã hội, không có bất kì vấn đê gì khi mong muốn thiết lập một mối quan hệ. Có chút mơ hồ nhưng Ainz đã có chút hiểu ra vấn đề. Có lẽ Enfrea đã tự coi như mình là một tên gián điệp đi đánh cắp thông tin tình báo của công ty khác.
“Nếu ta cho ngươi biết phương pháp chế tạo lọ thuốc kia, ngươi định sử dụng nó như thế nào?”
Enfrea phát ra một tiếng kêu quái lạ, tự hỏi một lúc rồi trả lời:
“Tôi không có nghĩ xa đến vậy. Tất cả chỉ vì tò mò mà thôi…Bà nội của tôi đại khái cũng như vậy…”
“Thì ra là thế. Như vậy thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Nếu ngươi định dùng nó với mục đích xấu thì lại là chuyện khác, nếu không phải vậy thì chẳng sao cả.”
“Thật là cao thượng. Khó trách… cô ấy lại hâm mộ ngài như vậy…”
Enfrea thấp giọng lẩm bẩm, mái tóc bị gió thổi lại che đi đôi mắt. Nhưng vẫn có thể thấy được ánh mắt hâm mộ của cậu ta. Ánh mắt này giống như một cậu bé mê bóng chày gặp được thần tượng của mình vậy.
Biểu hiện của thiểu niên trước mặt này rất giống với biểu hiện của những người chơi khi trước liên tục bị PK sau đó được Ainz và những người bạn giải cứu, kinh ngạc bởi sức mạnh của vị cứu tinh.
Ainz cảm giác có chút xấu hổ, nhưng nó bị áp chế ngay lập tức.
Thái độ của Enfrea có thể ảnh hưởng đến nội tâm của mình, tuy rằng cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng Ainz lập tức khôi phục lại bình tĩnh, bắt đầu hành động. Việc đầu tiên là phải xác nhận một chuyện:
“Nói trở lại, chỉ mình ngươi biết ta là Ainz sao?”
“Đúng vậy, tôi không có nói cho bất cứ ai cả.”
“Như vậy là tốt rồi.”
Ainz không biết làm cách nào để Enfrea làm theo ý mình, quả thật là không có đầu mối gì cả, cho nên cậu trực tiếp yêu cầu:
“…Hiện tại, ta là một mạo hiểm giả có tên là Momon. Ta vô cùng biết ơn nếu ngươi nhớ kĩ chuyện này.”
“Đúng vậy, tôi cũng hiểu được ngài sẽ nói vậy, mặc dù biết sẽ đem lại cho ngài rất nhiều rắc rối, nhưng mà vẫn không nhịn được hướng đến ngài nói lời cảm ơn. Thật sự vô cùng cảm ơn ngài đã cứu Enri và ngôi làng này.”
Enfrea dùng thái độ chân thành cảm ơn Ainz.
“Ngươi không cần phải như vậy. Ta cũng chỉ vừa vặn gặp chuyện bất bình mà thôi.”
“Nhưng nếu là như vậy cũng không cần tặng cái kèn kia.”
Thật ra thì Ainz tặng cái kèn kia cũng không có dụng ý gì đặc biệt, nhưng nếu Enfrea đem chuyện này giải thích cho mọi chuyện thì cũng coi như xong. Ainz không nói gì thêm, chỉ gật nhẹ đầu.
Lấy thân phận người ủy thác thông báo một giờ sau sẽ đi vào rừng rậm, còn có cúi đầu cảm ơn chuyện giải cứu ngôi làng, Enfrea liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng dần biến mất, Narberal tiến đến phía trước mặt Ainz, cung kính hành lễ:
“Ainz đại nhân, thật có lỗi.”
“Mọi người đang nhìn kìa, mau ngẩng đầu lên.”
Nhìn thấy Narberal đã ngẩng đầu, Ainz dùng giọng nghiêm khắc nói “Nói cô có lỗi cũng không sai, nguyên nhân là do cô đã nhắc đến cái tên Albedo.”
“Lần này hoàn toàn không liên quan đến việc cô nàng nhắc đến cái tên Albedo, nhưng sai lầm đó thật sự quá lớn. Cho nên nhân dịp này cũng phải dạy dỗ nàng một hồi, tránh cho lặp lại sai lầm tương tự. Đầu tiên phải cấm cô nàng gọi mình là Ainz…Nhưng mà…Hình như không có ai nghe được…”
“Xin hãy cho thần lấy cái chết để chuộc tội.”
Những lời này không hề đùa giỡn một chút nào.
Tại Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick, tất cả mọi người đều giống như vậy, đem 41 thành viên guild Ainz Ooal Gown trở thành 41 vị sáng tạo giả, là tồn tại tối cao, quyền lực tuyệt đối, và vô cùng vinh quang khi được phục vụ những vị chúa tể này.
Mặc dù đối với Ainz mà nói thì có chút gánh nặng, nhưng nếu NPC mình sáng tạo có thể mang theo biểu hiện của sự trunng thành, ngược lại cũng không phải chuyện gì xấu. Đây cũng có thể xem như vận mệnh của sáng tạo giả đi.
Narberal là loại NPC như vậy. Nếu nói đùa rằng cô nàng phải tự sát, thì cô nhất định sẽ hành động ngay lập tức. Trong tâm thức của nàng thì mệnh lệnh của chủ nhân là tất cả, cho là tính mạng của mình đã nằm trong tay chủ nhân.
“…Được rồi. Bất kể là ai cũng sẽ có sai lầm, phải cố gắng không lặp lại thất bại giống như vậy là được. Cần phải từng bước cố gắng, tránh cho lặp lại sai lầm như thế. Lần này, ta sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi Narberal Gamma.”
Cảm giác phải lấy cái chết để chuộc lại lỗi lầm, và cảm giác Ainz không cho phép bản thân làm vậy, Narberal bị kẹt giữa hai luồng cảm xúc như vậy. Không lâu sau, Ainz cảm giác được cảm xúc của cô ấy dần nghiêng về một phía.
Narberal chậm rãi cúi đầu:
“Cảm ơn ngài! Thần sẽ chú ý, không lặp lại sai lầm như vậy nữa.”
“…Ừm, thật sự cũng không cần quá để ý. Bởi vì mục đích khi sử dụng thân phận mạo hieemrr giả Momon này vẫn chưa thất bại, sau này chỉ cần chú ý là được. Nhưng mà…Căn cứ tình huống thì chúng ta có lẽ phải giải quyết Enfrea.”
“Làm ngay bây giờ sao?”
“Đừng nói đùa. Đem ủy thác này làm hỏng thì sẽ nhận được rất nhiều phiền toái.”
Bà nội của Enfrea ở thành Eae Rantel cũng là một dược sư nổi tiếng, chọc giận bà ta, rồi trở thành kẻ địch sẽ làm cho mục đích của Ainz càng thêm khó khăn.
“Tóm lại… Bây giờ cứ tùy cơ ứng biến đi.”
Trước mắt Ainz chỉ có thể nghĩ như vậy.
Ainz thở dài, nhìn về một chỗ bên trong ngôi làng.
Ở đó có vài người dân đã xếp thành một hàng. Nam, nữ, già, trẻ đều có, từ những bà thím hơn bốn mươi tuổi khuôn mặt phúc hậu, cho đến những thiếu niên mười lăm tuổi. Tất cả đều có chung biểu hiện vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn có chút thù địch, nhưng không ai trong đó có vẻ như đang đùa cả.
Một con Goblin cầm cung hướng đến hàng người nói cái gì đó.
Khoảng cách xa như vậy, cho dù có thính giác vô cùng nhạy cảm như Ainz cũng không thể nghe thấy gì.
Một lúc sau, hàng người bắt đầu cầm lấy cung. Đó là loại cung ngắn được chế tạo vô cùng đơn sơ. Rất có thể đây là do bọn họ tự làm, thoạt nhìn xiên xiên vẹo vẹo.
Sau khi cung được kéo căng, tất cả đều nhắm vào hàng bù nhìn rơm phía xa.
Có thể là con Goblin ra lệnh, những người dân kia cùng nhau bắn tên.
Tuy rằng cung tên nhìn rất sơ sài, nhưng những mũi tên được bắn ra vô cùng hoàn hảo, toàn bộ đều bắn trúng bù nhìn, không một mũi tên thất bại.
“Không tệ lắm.”
Ainz nói ra lời khen ngợi.
“Thật sao?”
Narberal đứng ở phía sau nghi vấn.
Trong mắt Narberal, trình độ cỡ này tại sao lại khen ngợi. Bởi vì so sánh với kĩ thuật của cung thủ tại Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick thì kĩ thuật của những người này không khác gì trò đùa.
Biết được tâm tình của Narberal, Ainz cười khổ dưới lớp mũ giáp:
“Narberal nói không sai, cái kia cũng không phải kĩ thuật gì cao siêu. Nhưng mà bọn họ mười ngày trước vẫn còn không biết sử dụng cung tên. Họ bây giờ không còn thụ động hi vọng con cái, cha mẹ không bị ngộ hại trong một thảm kịch khác nữa, mà là chủ động cầm vũ khí lên để chiến đấu. Lời khen này không phải dành cho kĩ thuật của họ mà dành cho lòng dũng cảm của những con người này.”
Đáng khen ngợi, chính là sự căm thù đã biến những người dân hiền lành đến mức này.
“Thật, thật xin lỗi. Tôi không có suy nghĩ sâu sắc như vậy…”
“Không sao, Nabel. Cô không cần nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa kĩ xảo của bọn họ quả thật không có chỗ nào đáng khen cả.”
Ainz lại nhìn một loạt mũi tên khác xẹt qua phía chân trời, bắn xuyên qua đám bù nhìn rơm, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ.
Bọn họ sẽ trở nên mạnh mẽ đến mức nào? Chinh mình sẽ mạnh đến mức nào?
Ở Yggdrasil, Ainz đã đạt tới cấp cao nhất- cấp 100, khi đi vào thế giới này, lúc đó cũng đã đạt mức 90%. Mặc dù chỉ là phỏng đoán, nếu năng lực khác vẫn còn, như vậy cấp bậc của hai thế giới hẳn là giống nhau. Vấn đề ở chỗ có thể lấy được 10% EXP còn lại hay không để đạt tới cấp 101.
Về vấn đề này, Ainz cũng ít nhiều đoán được câu trả lời.
Chính mình không thể mạnh thêm được nữa. Sức mạnh đã đạt đến mức cao nhất của thế giới này.
Mạnh mẽ như Ainz thì không thể nào mạnh thêm được nữa, nhưng những người yếu ớt kia lại có thể.
Nếu mọi người trong thế giới này không bị giới hạn phát triển, có thể vượt qua cấp 100, đến lúc đó Ainz và toàn bộ Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick đều không phải đối thủ của bọn họ.
Điều này là hoàn toàn có thể.
“Tất cả đều có thể xảy ra à…”
Ainz cho rằng, sáu vị thần xuất hiện 600 năm trước tại giáo quốc Silian chính là người chơi. Tuy rằng không biết vì sao thời gian xuất hiện lại cách Ainz như vậy, nhưng Sáu vị thần kia nếu không phải thuộc loại sống lâu như dị hình, hay là có năng lực đặc thù của class ra, thì hẳn là không thể nào sống sót đến bây giờ được.
Nếu sáu vị thần kia còn ẩn thân ở giáo quốc Silian, như vậy trong suốt 600 năm sẽ có người lợi dụng lực lượng của thần, tiến hành tăng cấp điên cuồng- nhận được sự trợ giúp của những người chơi cực mạnh, lấy tốc độ khủng khiếp để tăng EXP- nếu như thế thì có kẻ vượt qua cấp 100 cũng không có gì lạ.
Bởi vậy, giáo quốc sở dĩ không thể thống trị thế giới này, có thể bởi vì còn có những người giống như vậy đang tồn tại. Có lẽ cấp 100 vẫn chưa là gì.
Nghĩ đến đây, dạ dày không tồn tại của Ainz bắt đầu rút lại, đau đớn.
Nếu Sáu vị thần quả thực là người chơi, ở tình huống thông tin tình báo không đầy đủ, thì phải cố gắng thân thiện với bọn họ. Chỉ là theo như đám người Dương Quang Thánh điển, tấn công ngôi làng này là kị sĩ đế quốc, thực chất chính là người của giáo quốc cải trang, như vậy, khi cậu ra tay cứu ngôi làng này, đã xác định là kẻ địch với giáo quốc rồi.
“Ra tay giúp đỡ chẳng lẽ cũng là sai lầm sao…”
Quả nhiên là cần thu thập thông tin trước.
Trong lúc Ainz đang lo lắng suy nghĩ, có một thiếu niên chạy đến chỗ này. Bình thường mái tóc che phủ đôi mắt cậu ta, nhưng lúc này, mái tóc vén lên để lộ ra ánh mắt thông minh, có thể thấy được là cậu ta đang nhìn chằm chằm vào Ainz.
Từ trên người Enfrea, Ainz cảm nhận được có chút không ổn. Đó giống như bộ dạng kích động của trưởng thôn trước kia.
“Như thế nào lại vội vàng như vậy? Chẳng lẽ có phát sinh chuyện gì sao? Ngôi làng này thật đúng là…”
Enfrea đi vào trong lúc Ainz thấp giọng lẩm bẩm.
Enfrea thở hổn hển, mồ hôi từ trán thấp ướt mái tóc, để lộ ra vẻ mặt vô cùng nghiêp túc, nhìn về phía Ainz.
Enfrea có chút chần chờ, không biết nên nói với ai, rồi lại không muốn nói, cuối cùng quyết định đi đến trước mặt Ainz.
“ Ngài Momon, ngài chính là Ainz Ooal Gown sao?”
Một câu hỏi đột ngột làm cho Ainz á khẩu không trả lời được. Câu trả lời trong tình huống này đương nhiên là phủ nhận.
Nhưng chính mình có thể nó không phải sao? Cái tên này là do mình cùng những người bạn cùng nhau sáng tạo ra. Cho dù hiện tại lấy làm tên của mình, thật sự có thể phủ nhận sao?
Thời gian im lặng kia là câu trả lời tốt nhất, Enfrea tiếp tục nói:
“Đúng là ngài rồi, Ngài Gown. Cảm ơn ngài đã giải cứu ngôi làng này, và cả Enri nữa.”
Ainz nhẹ giọng trả lời Enfrea- người đang cúi đầu cảm ơn:
“Không…ta…”
Nghe được Ainz vất vả phủ nhận, Enfrea gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:
“Tôi có thể hiểu được ngài vì nguyên nhân gì mà ẩn đi tung tích, nhưng tôi vẫn cảm ơn ngài vì đã cứu nơi này…không là cứu mạng Enri, người mà tôi thích.”
Ainz không nói gi nữa. Suy nghĩ của cậu bây giờ giống như một ông già, cảm thấy chữ “Thích” này vô cùng trẻ trung, nhất thời chìm đắm trong kỉ niệm, đồng thời cũng nghĩ đến một việc khác quan trọng hơn.
“A…Được rồi…Ngẩng đầu lên đi.”
Câu trả lời này đã thừa nhận cậu chính là Ainz Ooal Gown, nhưng hiện tại, mặc kệ chính mình giải thích thế nào, cũng không thể bỏ đi ý nghĩ trong đầu Enfrea. Đó là thất bại của Ainz.
“Đúng vậy, ngài Gown. Mặt khác, thật ra…tôi đã nói dối ngài.”
“…Ngươi đi theo ta. Nabel, ngươi ở lại đây chờ lệnh.”
Ra lệnh cho Narberal, Ainz mang theo Enfrea đi đến một chỗ khá xa. Đây là vì sợ Narberal nghe được chuyện kì lạ mà kích động.
Khi đã đi đủ xa, Ainz xoay người đối mặt với thiếu niên kia.
“Thật ra…”
Enfrea khẩn trương nuốt nước miếng, cuối cùng hạ quyết tâm:
“Ngài Gown, lúc bên trong quán trọ, ngài đã đưa cho cô gái kia một lọ thuốc, lọ thuốc kia không thể chế tạo bằng phương pháp thông thường, vô cùng quý hiếm. Tôi muốn biết ai sở hữu loại thuốc đó, còn có công thức chế tạo của nó, mới ủy thác nhiệm vụ này. Thật xin lỗi ngài.”
“A, thì ra là thế.”
Quả nhiên là một sai lầm.
Ainz đã đưa lọ thuốc chữa trị cho Enri khi đến nơi này, và cũng đem một lọ thuốc giống như vậy đưa cho người khác ở thành phố Eae Rantel. Chỉ vì chuyện này mà thân phận bị bại lộ. Không chỉ có như vậy…
“…Có lẽ nên thu hồi lọ thuốc kia. Lúc ấy nếu hỏi tên nữ mạo hiểm giả kia thì tốt quá…Bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.”
Ainz cho rằng lúc ở Eae Rantel, đưa cho cô nàng kia lọ thuốc là tốt nhất.
Cô gái từng nói “Nhìn ngươi mặc bộ giáp hoành tráng như vậy, có lẽ sẽ không thiểu thuốc trị thương đâu nhỉ.” Khi đó có lẽ là cô nàng buột miệng mà thôi, nhưng chính câu nói đó lại làm cho Ainz bị hạn chế rất nhiều hành động.
Ví dụ, nếu một người đi một chiếc ô tô cao cấp, mặc trên người bộ đồ đắt tiền và sang trọng, bạn sẽ nghĩ rằng chiếc xe vô cùng hợp với người kia. Nhưng nếu anh ta ăn mặc kém thì sẽ thế nào? Lúc này người ta sẽ cho rằng người kia đem toàn bộ số tiền anh ta có đầu tư vào chiếc xe, thậm chí có thể cười nhạo.
Ainz không muốn phát sinh chuyện đó.
Lúc đó, nếu từ chối yêu cầu kia, sẽ có rất nhiều người ghen tị với bộ giáp trên người mình cũng như khuôn mặt xinh đẹp của Narberal, thậm chí sẽ bị không ít lời đồn bôi xấu. Loại đồn đãi này có thể sẽ theo mình cả đời, rất nhiều người sẽ không ngừng xát muối vào vết thương ấy.
Mục đích của Ainz là đề cao thanh danh mạo hiểm giả của mình mới đến nơi này, vì thế phải tránh cho việc danh tiếng bị phá hỏng.
Ainz cân nhắc một lúc mới có thể đưa ra lọ thuốc đó.
Đó là một ván đặt cược, tuy rằng thua cuộc, nhưng cũng không tiếc nuối. Vẫn chưa phải thua không thể cứu vãn được, chỉ cần có cơ hội là có thể vãn hồi lại mọi việc. Bởi vì Ainz không phải là một con người hoàn hảo, vẫn có sai lầm nhất định.
Nhưng là không hiểu lí do Enfrea cúi đầu xin lỗi.
“Không có gì phải xin lỗi cả.”
“A?”
“…Tuy rằng ngươi có mục đích riêng, lại cố nở nụ cười để làm quen, cảm giác có chút khó chịu, nhưng lần ủy thác này cũng là vì thành lập quan hệ đúng không? Nếu như vậy thì đâu có vẫn đề gì?”
Ainz cảm thấy vô cùng buồn bực, đặt câu hỏi với Enfrea.
“Ngài Gown, ngài thật sự rất cao thượng…”
Ainz cảm thấy vô cùng khó hiểu trước sự bội phục của Enfrea. Quan hệ giữa con người với nhau và vấn đề cơ bản của xã hội, không có bất kì vấn đê gì khi mong muốn thiết lập một mối quan hệ. Có chút mơ hồ nhưng Ainz đã có chút hiểu ra vấn đề. Có lẽ Enfrea đã tự coi như mình là một tên gián điệp đi đánh cắp thông tin tình báo của công ty khác.
“Nếu ta cho ngươi biết phương pháp chế tạo lọ thuốc kia, ngươi định sử dụng nó như thế nào?”
Enfrea phát ra một tiếng kêu quái lạ, tự hỏi một lúc rồi trả lời:
“Tôi không có nghĩ xa đến vậy. Tất cả chỉ vì tò mò mà thôi…Bà nội của tôi đại khái cũng như vậy…”
“Thì ra là thế. Như vậy thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Nếu ngươi định dùng nó với mục đích xấu thì lại là chuyện khác, nếu không phải vậy thì chẳng sao cả.”
“Thật là cao thượng. Khó trách… cô ấy lại hâm mộ ngài như vậy…”
Enfrea thấp giọng lẩm bẩm, mái tóc bị gió thổi lại che đi đôi mắt. Nhưng vẫn có thể thấy được ánh mắt hâm mộ của cậu ta. Ánh mắt này giống như một cậu bé mê bóng chày gặp được thần tượng của mình vậy.
Biểu hiện của thiểu niên trước mặt này rất giống với biểu hiện của những người chơi khi trước liên tục bị PK sau đó được Ainz và những người bạn giải cứu, kinh ngạc bởi sức mạnh của vị cứu tinh.
Ainz cảm giác có chút xấu hổ, nhưng nó bị áp chế ngay lập tức.
Thái độ của Enfrea có thể ảnh hưởng đến nội tâm của mình, tuy rằng cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng Ainz lập tức khôi phục lại bình tĩnh, bắt đầu hành động. Việc đầu tiên là phải xác nhận một chuyện:
“Nói trở lại, chỉ mình ngươi biết ta là Ainz sao?”
“Đúng vậy, tôi không có nói cho bất cứ ai cả.”
“Như vậy là tốt rồi.”
Ainz không biết làm cách nào để Enfrea làm theo ý mình, quả thật là không có đầu mối gì cả, cho nên cậu trực tiếp yêu cầu:
“…Hiện tại, ta là một mạo hiểm giả có tên là Momon. Ta vô cùng biết ơn nếu ngươi nhớ kĩ chuyện này.”
“Đúng vậy, tôi cũng hiểu được ngài sẽ nói vậy, mặc dù biết sẽ đem lại cho ngài rất nhiều rắc rối, nhưng mà vẫn không nhịn được hướng đến ngài nói lời cảm ơn. Thật sự vô cùng cảm ơn ngài đã cứu Enri và ngôi làng này.”
Enfrea dùng thái độ chân thành cảm ơn Ainz.
“Ngươi không cần phải như vậy. Ta cũng chỉ vừa vặn gặp chuyện bất bình mà thôi.”
“Nhưng nếu là như vậy cũng không cần tặng cái kèn kia.”
Thật ra thì Ainz tặng cái kèn kia cũng không có dụng ý gì đặc biệt, nhưng nếu Enfrea đem chuyện này giải thích cho mọi chuyện thì cũng coi như xong. Ainz không nói gì thêm, chỉ gật nhẹ đầu.
Lấy thân phận người ủy thác thông báo một giờ sau sẽ đi vào rừng rậm, còn có cúi đầu cảm ơn chuyện giải cứu ngôi làng, Enfrea liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng dần biến mất, Narberal tiến đến phía trước mặt Ainz, cung kính hành lễ:
“Ainz đại nhân, thật có lỗi.”
“Mọi người đang nhìn kìa, mau ngẩng đầu lên.”
Nhìn thấy Narberal đã ngẩng đầu, Ainz dùng giọng nghiêm khắc nói “Nói cô có lỗi cũng không sai, nguyên nhân là do cô đã nhắc đến cái tên Albedo.”
“Lần này hoàn toàn không liên quan đến việc cô nàng nhắc đến cái tên Albedo, nhưng sai lầm đó thật sự quá lớn. Cho nên nhân dịp này cũng phải dạy dỗ nàng một hồi, tránh cho lặp lại sai lầm tương tự. Đầu tiên phải cấm cô nàng gọi mình là Ainz…Nhưng mà…Hình như không có ai nghe được…”
“Xin hãy cho thần lấy cái chết để chuộc tội.”
Những lời này không hề đùa giỡn một chút nào.
Tại Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick, tất cả mọi người đều giống như vậy, đem 41 thành viên guild Ainz Ooal Gown trở thành 41 vị sáng tạo giả, là tồn tại tối cao, quyền lực tuyệt đối, và vô cùng vinh quang khi được phục vụ những vị chúa tể này.
Mặc dù đối với Ainz mà nói thì có chút gánh nặng, nhưng nếu NPC mình sáng tạo có thể mang theo biểu hiện của sự trunng thành, ngược lại cũng không phải chuyện gì xấu. Đây cũng có thể xem như vận mệnh của sáng tạo giả đi.
Narberal là loại NPC như vậy. Nếu nói đùa rằng cô nàng phải tự sát, thì cô nhất định sẽ hành động ngay lập tức. Trong tâm thức của nàng thì mệnh lệnh của chủ nhân là tất cả, cho là tính mạng của mình đã nằm trong tay chủ nhân.
“…Được rồi. Bất kể là ai cũng sẽ có sai lầm, phải cố gắng không lặp lại thất bại giống như vậy là được. Cần phải từng bước cố gắng, tránh cho lặp lại sai lầm như thế. Lần này, ta sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi Narberal Gamma.”
Cảm giác phải lấy cái chết để chuộc lại lỗi lầm, và cảm giác Ainz không cho phép bản thân làm vậy, Narberal bị kẹt giữa hai luồng cảm xúc như vậy. Không lâu sau, Ainz cảm giác được cảm xúc của cô ấy dần nghiêng về một phía.
Narberal chậm rãi cúi đầu:
“Cảm ơn ngài! Thần sẽ chú ý, không lặp lại sai lầm như vậy nữa.”
“…Ừm, thật sự cũng không cần quá để ý. Bởi vì mục đích khi sử dụng thân phận mạo hieemrr giả Momon này vẫn chưa thất bại, sau này chỉ cần chú ý là được. Nhưng mà…Căn cứ tình huống thì chúng ta có lẽ phải giải quyết Enfrea.”
“Làm ngay bây giờ sao?”
“Đừng nói đùa. Đem ủy thác này làm hỏng thì sẽ nhận được rất nhiều phiền toái.”
Bà nội của Enfrea ở thành Eae Rantel cũng là một dược sư nổi tiếng, chọc giận bà ta, rồi trở thành kẻ địch sẽ làm cho mục đích của Ainz càng thêm khó khăn.
“Tóm lại… Bây giờ cứ tùy cơ ứng biến đi.”
Trước mắt Ainz chỉ có thể nghĩ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.