Quyển 1 - Chương 3: Khởi đầu và kết thúc 3
Maruyama Kugane
16/05/2016
"Wow..."
Cho dù là Momonga cũng không khỏi ngạc nhiên với độ rộng lớn và kỳ vĩ của căn phòng này. Có thể nhận định rằng quy mô của nó có thể đứng nhất nhì trong Yggdrasil.
Chỉ có ở đây mới thích hợp nhất để đợi thời khắc cuối cùng tới.
Momonga bước vào hội trường, nơi lớn đến nỗi cậu cảm thấy mình sẽ bị nuốt chửng bởi âm thanh vang vọng bởi tiếng bước chân của mình, ánh mắt nhìn về nhân vật nữ NPC đang đứng bên cạnh vương tọa.
Trên người mặc chiếc váy trắng tinh khiết, đó là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp với khuôn mặt của nữ thần. Ngược lại với trang phục, mái tóc màu đen tuyền sáng bóng chảy đến eo của cô ta.
Tuy rằng tròng mắt tỏa ra tia sáng màu vàng kết hợp cùng với con người có hình thoi dựng đứng trông có chút dị thường, ngoài đó ra có thể nói cô ấy mang một vẻ đẹp hoàn mỹ. Chỉ là trên đầu của cô ta mọc ra cặp sừng dày, uốn cong về phía trước. Không chỉ có như vậy, ở eo còn có thể nhìn thấy đôi cánh giống như cánh thiên sứ màu đèn.
Có lẻ do cái bóng của cặp sừng, nụ cười như nữ thần của cô ta trông như là mặt nạ che giấu con người thật của mình.
Cô ta mang một cái vòng cổ kiểu như mạng nhện màu vàng bao phủ hết vai và ngực. Che đậy bởi chiếc găng tay mượt mà màu trắng, bàn tay mảnh mai của cô đang cầm một vật thể lạ, dường như là một cây đoản trượng (wand) dài khoảng 45cm và ngay trên đỉnh, là một quả cầu màu đen đang nhẹ nhàng trôi nổi trong không khí.
Momonga còn không đến mức quên mất tên của cô ta.
Albedo là Tổng chi huy các Thủ Vệ của Lăng mộ ngầm Nazarick, phụ trách quản lý tổng cộng cộng bảy tầng, nói cách khác cô ta có chức vụ cao nhất trong tất cả NPC hiện đang có trong lăng mộ.
Cũng vì vậy, cô ta mới có thể đứng đợi lệnh ở nơi sâu nhất trong lăng mộ, Vương Điện.
Bất quá Momonga nhìn Albedo với ánh mắt sắc bén và tự hỏi:
"Ta biết cô ta sỡ hữu vũ khí cấp Thế Giới, bất qua sao lại có tới 2 cái?"
Trong Yggdrasil, chỉ có tổng cộng 200 vật phẩm cấp Thế Giới.
Vật phẩm cấp Thế Giới nắm giữ độc nhất vô nhị năng lực, vài cái có thể phá hoại sự cân bằng của trò chơi, thậm chí số ít hơn có thể thay đổi cả gameplay. Tất nhiên không phải vật phẩm cấp Thế Giới nào cũng có năng lực điên cuồng như vậy.
Ngay cả như vậy, chỉ cần người chơi nắm giữ một vật phẩm cấp Thế Giới, danh tiếng của người đó trong Yggdrasil sẽ tăng đến mức cao nhất.
Hội Ainz Ooal Gown nắm giữ 11 vật phẩm như vậy, đứng đầu trong tất cả hết thảy các hội. Hơn nữa độ chênh lệch khá xa, hội đứng thứ hai cũng chỉ nắm giữ 3 cái.
Ở tất cả thành viên cho phép, Momonga là người nắm giữ 1 cái, còn 10 cái còn lại, nằm phân tán bên trong Nazarick, đa số được đặt ở nơi tận cùng trong Kho Báu Vật, do các Avatars bảo vệ.
Albedo có thể năm giữ 2 cái mà Momonga không hề hay biết, lý do duy nhất chính là thành viên thiết kế ra Albedo lén lút cấp cho nàng.
Ainz Ooal Gown là một hội nhấn mạnh việc biểu quyết. Tuyệt đối cấm việc thành viên tự ý sử dụng các báu vật mà tất cả mọi người dày công thu thập. Có chút không hài long, Momonga nghĩ tới việc lấy lại. Nhưng dù gì hôm nay cũng là ngày cuối cùng, suy nghĩ về sự trân trọng của thành viên đó dành cho Albedo, Momonga quyết định bỏ qua vấn đề này.
"Dừng ở đó."
Đi tới bậc thang đầu tiên, Momonga lấy trịnh trọng ngữ khí hướng về đang đi theo đằng sau Sebas cùng Pleiades hạ lệnh.
Bước lên vài bậc thanh, phát hiện phía sau còn có tiếng bước chân, Momonga không khỏi cười khổ —— đương nhiên do chỉ là đâu lâu nên không có biểu hiện ra điều gì.
NPC không hiểu bất kỳ lệnh nào nằm ngoài các lệnh đã được lập trình sẵn. Bạn phải sự dụng đúng câu lệnh nếu không bọn họ sẽ không tiếp nhận mệnh lệnh. Quên mất chuyện này, Momonga nhận ra mình đã không ra lệnh cho các NPC trong một thời gian dài
Sau khi các thành viên rời đi, Momonga vẫn một mình săn bắn, kiếm lấy tài chính để duy trì Nazarick. Không kết bạn với bất kỳ người chơi nào khác, tận lực né tránh bọn họ, cũng tận lực tránh những khu vực nguy hiểm mà các đồng bạn của mình thường hay tới.
Ngày qua ngày, cậu chỉ không ngừng săn bắn kiếm tiền bỏ vào Kho Báu Vật của hội rồi sau đó thoát ra. Hầu như không để ý đến các NPC nào khác.
"─── Chế độ chờ."
Tiếng bước chân đình chỉ.
Sau khi ra câu lệnh chính xác, Momonga tiếp tục bước hết những bậc thang cuối cùng, đi tới phía trước vương tọa.
Momonga không e dè quan sát Albedo, người đứng bên cạnh. Lúc trước cho dù có ở trong căn phòng này, hình như cũng chưa từng bao giờ chăm chú quan sát cô ấy như thế này.
"Cuối cùng đã thiết kế cô ta thành nhân vật thế nào đây?"
Đối với Albedo, cậu chỉ nhớ cô ta là Tổng chi huy các Thủ Vệ của Lăng mộ ngầm Lazarick mà thôi.
Do hiếu kỳ, Momonga mở ra bảng điều khiển, bắt đầu xem kỹ các thiết lập của Albedo.
Lít nha lít nhít văn tự như hồng thủy trần ngập cả màn hình, quả thực đồ sộ như một tác phẩm sử thi. Cứ từ từ xem chắc đến thời điểm kết thúc cũng không xem hết.
Cảm giác như bước lên bãi mìn, khuôn mặt bất động của Momonga bắt đầu run rẩy. Sâu trong thâm tậm, cậu ta rất muốn mắng bản thân mình vì quên rằng thành viên thiết kế Albedo là một người cực kỳ tỉ mỉ, chú ý tới từng chi tiết nhỏ.
Bất quá đã mở ra, hắn quyết định xem đến cuối, chỉ là không để ý đến nội dung, chỉ nhanh chóng thao tác kéo lướt qua.
Bỏ hết đoạn văn bản dài lê thê, Momonga cuối cùng cũng đã kéo tới cuối, nhưng sau khi đọc hết những dòng cuối cùng, suy nghĩ của cậu bị dừng đột ngột.
“Đồng thời là một con khốn dâm đãng.”
Không biết phải nói gì.
". . . Ồ? Vậy nghĩa là sao?"
Momonga không thể không hét lên. Ôm hoài nghi, cậu đọc đi đọc lại vài lần nhưng vẫn cùng ý nghĩa như vậy. Ngay cả sau khi nhiều lần cân nhắc, cậu cũng không thể đưa ra bất kỳ lời giải thích nào khác.
" Con khốn dâm đãng... có nghĩa là cố ấy có ham muốn tình dục quá mức? "
Mỗi người trong 41 thành viên đều được phân công phụ trách thiết lập cho ít nhất 1 NPC, nhưng tại sao lại thiết lập nhân vật của mình theo kiểu này, thật là không cách nào hiểu được. Chắc chỉ có từ từ xem hết toàn bộ văn tự phía trên thì mới hiểu được quá.
Bất quá trong các thành viên, quả thật có người sẽ làm ra loại thiết lập độc đáo và kỳ lạ như vầy.
Thành viên chịu trách nhiệm thiết kế Albedo tên là Tabula, chính là người như thế.
"A, chẳng lẻ theo kiểu trong ngoài bất nhất sao? Tabula-san... Dù có như vậy..."
Thiết lập như vậy cũng hơi quá đi?
Momonga không khỏi có ý nghĩ như thế. Mỗi NPC do thành viên trong hội thiết lập là di sản của hội. Làm nhân vật đừng đầu tất cả NPC, Albedo bị thiết kế như thế này, thực sự có chút không cách nào chấp nhận được.
"Hmm —— "
Có ổn không khi chỉ bằng phán đoán của bản thân mà sửa đổi NPC do một thành viên khác tỉ mỉ tạo ra? Sau khi trải qua một phen suy nghĩ, Momonga làm ra quyết định.
"Phải sửa đổi nó" .
Ngay lúc này, đang nắm giữ trái tim của hội trong tay, có thể nói danh phủ kỳ thực là hội trưởng. Hơi hơi sử dụng một chút đặc quyền của hội trưởng cũng chẳng sao đúng không?
Do dự biến mất khi Momonga đưa ra lý do hợp lý rằng mình có trách nhiệm sửa chữa sai lầm của thành viên khác.
Momonga vươn tay đang nắm lấy pháp trượng ra. Vốn là nhất định phải lợi dụng công cụ chỉnh sửa mới có thể thay đổi thiết lập, nhưng vì sử dụng đặc quyền của hội trưởng, có thể truy cập trực tiếp. Tại giao diện điều khiển vừa hiện ra, dòng cuối cùng lập tức biến mất.
"Hừm, vậy được rồi."
Momonga lại suy nghĩ một chút, nhìn dòng vừa mới xóa đi.
Điền thêm nội dung mới vào thì tốt hơn...
"Cảm giác có chút ngơ ngẩn thiệt."
Tuy rằng cười nhạo ý tưởng của mình, bất quá vẫn gõ vào giao diện điều khiển. Đó là một câu ngắn gọn:
“Đồng thời cô ấy yêu Momonga”
"Oạch, có chút xấu hổ đây."
Momonga đưa tay che mặt, cảm thấy vô cùng xấu hổ vì hành động của mình. Như là đang thiết lập người bạn gái lý tưởng, cùng với một câu chuyện tình yêu hoàn chỉnh. Mặc dù muốn xóa đi viết lại lần nữa, cậu quyết định cứ để vậy. Sau hôm nay trò chơi sẽ kết thúc, việc đáng xấu hổ này sẽ biến mất. Với lại phần anh đã xóa và thêm vào ăn khớp với nhau về số lượng từ. Nếu để trống thì thật đáng tiếc. (ở đây số lượng từ trong phần thiết lập là phải bỏ tiền thật ra mua)
Ngồi trên vương tọa, có chút thỏa mãn cùng thẹn thùng, Momonga nhìn xung quanh, phát hiện trước mắt Sebas cùng các hầu gái vẫn còn đứng bất động. Mặc dù họ đang cùng mình chờ trong căn phòng này, những cậu vẫn cảm thấy trống vắng.
Mình nhớ hình như có câu lệnh thế này.
Momonga nhớ lại một lệnh mà cậu chưa bao giờ sử dụng, duỗi ra một cái tay nhẹ nhàng từ vung từ trên xuống.
"Quỳ xuống."
Bao quát Albedo, Sebas cùng 6 người hầu gái đồng loạt quỳ xuống.
Tất cả mọi thứ như vậy là được rồi.
Momonga giơ tay trái lên, xem đồng hồ nổi ba chiều.
23: 55: 48
Chỉ còn vài phút cuối cùng.
Có lẽ GM đã bắt đầu thông báo và đang bắn pháo hoa ở bên ngoài đi. Nhưng ngồi ở chỗ này, hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, Momonga không cách nào biết được.
Momonga dựa lưng vương tọa, chậm rãi ngẩng đầu nhìn phía trần nhà.
Xem xét việc lăng mộ huyền thoại này đã từng tiêu diệt tất cả các cuộc xâm lấn trước kia, Momonga nghĩ rằng hôm nãy sẽ có một số người chơi cố gắng tấn công nơi đây một lần cuối.
Chờ đợi. Lần cuối cùng lấy hội trưởng thân phận chấp nhận thách thức của những kẻ đến đây khiêu chiến.
Mặc dù đã gửi mail cho tất cả thành viên cũ, nhưng không một ai trong số họ xuất hiện.
Chờ đợi. Lần cuối cùng lấy tư cách là hội trưởng để hoan nghênh các đồng bạn trở về.
"Chúng ta là di vật của quá khứ. "
Momonga suy nghĩ trong lòng.
Tuy rằng hiện tại hội chỉ còn được cái vỏ trống rỗng, thế những cậu vẫn có một khoảng thời gian tuyệt vời bên tất cả mọi người.
Anh mắt di động, đếm lấy từng cái buông xuống to lớn cờ hiệu, tổng cộng 41 cái, tương đồng với số lượng thành viên, mặt trên mỗi lá cờ đều có riêng huy hiệu của từng thành viên. Momonga duỗi ra bạch cốt ngón tay chỉ về trong đó một cái.
"Mình."
Sau đó dời về phía bên cạnh cờ xí. Cái kia diện cờ xí đại biểu cho người mạng nhất Ainz Ooal Gown —— không, là người mạnh nhất Yggdrasil. Người đã khởi xướng lên ý tưởng về hội, cũng là người tìm ra và tập hợp lên 9 người đầu tiên của hội.
"Touch Me."
Sau đó chỉ về lá cờ kế tiếp, huy hiệu đó thuộc về người mà trong thế giới thực đang đảm nhiệm giáo sư ở trường đại học, cũng là người lớn tuổi nhất Ainz Ooal Gown.
"Shi-juuten Suzaku."
Tốc độ di động của ngón tay càng lúc càng nhanh, chỉ đến lá cờ đại biểu của một trong 3 thành viên nữ của Ainz Ooal Gown.
"Azuki Mochi."
Momonga trôi chảy đọc tên từng chủ nhân của biểu tượng: "Herohero, Perorontino, Simmering Teapot, Tabula Smaragdina, Takemikazuchi, Variable Talisman, Genjiro ─── "
Đọc lên bốn mươi cái tên của thành viên cũ không hề khó khăn đối với Momonga.
Những cái tên đó vẫn mãi để lại dấu ấn sâu sắc ở trong lòng Momonga.
Momonga mỏi mệt ngả người ở trên vương tọa:
"Đúng đấy, thực sự là vui vẻ..."
Cứ việc trò chơi này là miễn phí, bất quá mỗi tháng Momonga vẫn bỏ ra một phần ba tiền lương vào nó. Này cũng không phải vì tiền lương của cậu rất cao, mà là không có bất kỳ hứng thù nào khác trong thế giới thực, vì thế chỉ tiêu tiền vào YGGDRASIL.
Có lần trò chơi mở ưu đãi quay số dành cho các người chơi bỏ tiền ra nhằm có cơ hội nhận được vật phẩm hiếm, Momonga cơ hồ tiêu hết tiền của mình vào nó. Tốn nhiều tiền như thế mới có may mắn quay được, thế nhưng sau đó lại nghe trong hội có thành viên chỉ bỏ ra số tiền ăn trưa của anh ta mà đã quay được , khiến cho Momonga cực kỳ không cam lòng.
Cũng vì trong Ainz Ooal Gown, hầu như tất cả thành viên đều đã đi làm, bởi vậy mọi người đều đầu tư tiền mặt vào trò chơi này, trong đó Momonga thuộc top những người chi nhiều nhất trong hội.
Cậu say mê trò chơi này đến như vậy. Ngoại trừ việc phiêu lưu khám phá, có thể được gặp mặt những người bạn, trải qua thời gian vui vẻ cùng bọn họ mới là điều cậu trân trọng nhất.
Đối với Momonga mà nói, người trong hiện thực không có cha mẹ, gia đình, bạn hữu như cậu thì Hội Ainz Ooal Gown đúng là tất cả những gì cậu có.
Vậy mà bây giờ nó sắp biến mất.
Nội tâm tràn đầy tiếc nuối cùng không nỡ.
Momonga siết chặt pháp trượng trên tay. Chỉ là một người bình thường, Momonga không có tài lực cùng quan hệ để có thể thay đổi sự thật này. Cậu chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi thời gian trôi qua lặng lẽ như tất cả người chơi khác.
Đồng hồ đang chỉ 23: 57. Máy chủ sẽ ngưng hoạt động vào lúc 0: 00
Thời gian còn lại không còn nhiều. Cuộc phiêu lưu trong thế giới này sắp kết thúc, cậu sẽ phải trở lại với cuộc sống thực hằng ngày của mình.
Đây là chuyện đương nhiên. Người ta không thể sống mãi trong thế giới ảo, chắc vì lẽ đó bọn họ mới phải từng cái rời đi.
Momonga thở dài một hơi.
4 giờ sáng ngày mai phải dậy đi làm. Sau khi máy chủ ngừng hoạt động, nhất định phải ngay lập tức đi ngủ, như vậy mới dậy nổi.
23: 59: 35, 36, 37, ...
Momonga cũng thầm thì đếm theo.
23: 59: 48, 49, 50, ...
Momonga nhắm mắt lại
23: 59: 58 59───
Chỉ vài giây còn lại, thế giới này sẽ nghênh đón kêt thúc ───
Sẽ bị cưỡng chế ngắt kế nối ——
0: 00: 00... 1, 2, 3...
". . . Hả?"
Momonga mở mắt ra.
Vẫn chưa trở lại gian phòng quen thuốc của mình, khung cảnh vẫn là bên trong Yggdrasil, cậu vẫn còn ngồi trên vương tọa.
"Việc này là sao?"
Thời gian không có sai. Mình bây giờ phải bị cưỡng chế ngắt kết nối do máy chủ ngưng hoạt động mới đúng chứ.
0: 00: 38
Đã quá thời gian được thông báo trước. Trừ khi có lỗi nào đó xảy ra.
Đầu óc còn mơ hồ, Momonga nhìn chung quanh, tìm kiếm manh mối nào đó.
"Chẳng lẽ là thời gian đóng máy chủ vừa được hoãn lại? Hoặc là có lý do nào đó mà họ không thể tắt máy chủ nên quyết định kéo dài thêm?”
Trong đầu hiện lên vô số lời giải thích, nhưng không có gì xác định một trong số chúng là câu trả lời chính xác. Hợp lý nhất vẫn là có một lỗi hệ thống nào đó đã xảy ra, nên họ tạm hoãn lại. Nếu như là như vậy, GM phải có thông báo giải thích mới đúng. Momonga vội vàng tìm kiếm tin tức trên các kênh chat —— thế nhưng động tác lập tức khựng lại.
Màn hình điều khiển không hề xuất hiện.
"Chuyện gì đã xảy ra... ?"
Mặc dù cảm thấy lo lắng và bối rối, bất quá cậu cũng có một chút ngạc nhiên bởi sự điềm tĩnh của mình. Câu thử hết các chức năng khác trong trò chơi: cưỡng chế truy cập hệ thống, truyền tin, gọi GM, đăng xuất…───
Không có cái nào hoạt động, cảm giác như câụ đã hoàn toàn bị cách ly bởi hệ thống điều khiển.
"... Rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra vậy!" ,,
Tiếng hét đầy phẫn nộ của cậu vang vọng trong Vương Điện, sau đó biến mất.
Lại xảy ra chuyện như vầy trong ngày hôm nay, khi mọi thứ đang ra phải kết thúc? Chẳng lẽ đám quản lý đang đùa giỡn với mọi người?
Momonga rất bất mãn vì không thể nghênh đón sự kết thúc một cách đầy vinh quang như dự định, từ giọng nói là có thể cảm thụ sự phẫn nộ của cậu. Vốn là sẽ không có bất kỳ thanh âm gì đáp lại sự phẫn nộ đầy nghi vấn này của Momonga.
— nhưng là...
"Có chuyện gì vậy, Momonga-sama?"
Đây là lần đầu tiên cậu nghe được giọng nữ ngọt ngào đến như vậy.
Mặc dù bị shock, Momonga vẫn tìm kiếm âm thanh bắt nguồn từ đâu. Khi cậu phát hiện ra giọng nói phát ra từ ai, câu như á khẩu, không nói lên lời. Đáp lại chính là một NPC đang ngẩng đầu lên nhìn cậu ─── Albedo.
Cho dù là Momonga cũng không khỏi ngạc nhiên với độ rộng lớn và kỳ vĩ của căn phòng này. Có thể nhận định rằng quy mô của nó có thể đứng nhất nhì trong Yggdrasil.
Chỉ có ở đây mới thích hợp nhất để đợi thời khắc cuối cùng tới.
Momonga bước vào hội trường, nơi lớn đến nỗi cậu cảm thấy mình sẽ bị nuốt chửng bởi âm thanh vang vọng bởi tiếng bước chân của mình, ánh mắt nhìn về nhân vật nữ NPC đang đứng bên cạnh vương tọa.
Trên người mặc chiếc váy trắng tinh khiết, đó là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp với khuôn mặt của nữ thần. Ngược lại với trang phục, mái tóc màu đen tuyền sáng bóng chảy đến eo của cô ta.
Tuy rằng tròng mắt tỏa ra tia sáng màu vàng kết hợp cùng với con người có hình thoi dựng đứng trông có chút dị thường, ngoài đó ra có thể nói cô ấy mang một vẻ đẹp hoàn mỹ. Chỉ là trên đầu của cô ta mọc ra cặp sừng dày, uốn cong về phía trước. Không chỉ có như vậy, ở eo còn có thể nhìn thấy đôi cánh giống như cánh thiên sứ màu đèn.
Có lẻ do cái bóng của cặp sừng, nụ cười như nữ thần của cô ta trông như là mặt nạ che giấu con người thật của mình.
Cô ta mang một cái vòng cổ kiểu như mạng nhện màu vàng bao phủ hết vai và ngực. Che đậy bởi chiếc găng tay mượt mà màu trắng, bàn tay mảnh mai của cô đang cầm một vật thể lạ, dường như là một cây đoản trượng (wand) dài khoảng 45cm và ngay trên đỉnh, là một quả cầu màu đen đang nhẹ nhàng trôi nổi trong không khí.
Momonga còn không đến mức quên mất tên của cô ta.
Albedo là Tổng chi huy các Thủ Vệ của Lăng mộ ngầm Nazarick, phụ trách quản lý tổng cộng cộng bảy tầng, nói cách khác cô ta có chức vụ cao nhất trong tất cả NPC hiện đang có trong lăng mộ.
Cũng vì vậy, cô ta mới có thể đứng đợi lệnh ở nơi sâu nhất trong lăng mộ, Vương Điện.
Bất quá Momonga nhìn Albedo với ánh mắt sắc bén và tự hỏi:
"Ta biết cô ta sỡ hữu vũ khí cấp Thế Giới, bất qua sao lại có tới 2 cái?"
Trong Yggdrasil, chỉ có tổng cộng 200 vật phẩm cấp Thế Giới.
Vật phẩm cấp Thế Giới nắm giữ độc nhất vô nhị năng lực, vài cái có thể phá hoại sự cân bằng của trò chơi, thậm chí số ít hơn có thể thay đổi cả gameplay. Tất nhiên không phải vật phẩm cấp Thế Giới nào cũng có năng lực điên cuồng như vậy.
Ngay cả như vậy, chỉ cần người chơi nắm giữ một vật phẩm cấp Thế Giới, danh tiếng của người đó trong Yggdrasil sẽ tăng đến mức cao nhất.
Hội Ainz Ooal Gown nắm giữ 11 vật phẩm như vậy, đứng đầu trong tất cả hết thảy các hội. Hơn nữa độ chênh lệch khá xa, hội đứng thứ hai cũng chỉ nắm giữ 3 cái.
Ở tất cả thành viên cho phép, Momonga là người nắm giữ 1 cái, còn 10 cái còn lại, nằm phân tán bên trong Nazarick, đa số được đặt ở nơi tận cùng trong Kho Báu Vật, do các Avatars bảo vệ.
Albedo có thể năm giữ 2 cái mà Momonga không hề hay biết, lý do duy nhất chính là thành viên thiết kế ra Albedo lén lút cấp cho nàng.
Ainz Ooal Gown là một hội nhấn mạnh việc biểu quyết. Tuyệt đối cấm việc thành viên tự ý sử dụng các báu vật mà tất cả mọi người dày công thu thập. Có chút không hài long, Momonga nghĩ tới việc lấy lại. Nhưng dù gì hôm nay cũng là ngày cuối cùng, suy nghĩ về sự trân trọng của thành viên đó dành cho Albedo, Momonga quyết định bỏ qua vấn đề này.
"Dừng ở đó."
Đi tới bậc thang đầu tiên, Momonga lấy trịnh trọng ngữ khí hướng về đang đi theo đằng sau Sebas cùng Pleiades hạ lệnh.
Bước lên vài bậc thanh, phát hiện phía sau còn có tiếng bước chân, Momonga không khỏi cười khổ —— đương nhiên do chỉ là đâu lâu nên không có biểu hiện ra điều gì.
NPC không hiểu bất kỳ lệnh nào nằm ngoài các lệnh đã được lập trình sẵn. Bạn phải sự dụng đúng câu lệnh nếu không bọn họ sẽ không tiếp nhận mệnh lệnh. Quên mất chuyện này, Momonga nhận ra mình đã không ra lệnh cho các NPC trong một thời gian dài
Sau khi các thành viên rời đi, Momonga vẫn một mình săn bắn, kiếm lấy tài chính để duy trì Nazarick. Không kết bạn với bất kỳ người chơi nào khác, tận lực né tránh bọn họ, cũng tận lực tránh những khu vực nguy hiểm mà các đồng bạn của mình thường hay tới.
Ngày qua ngày, cậu chỉ không ngừng săn bắn kiếm tiền bỏ vào Kho Báu Vật của hội rồi sau đó thoát ra. Hầu như không để ý đến các NPC nào khác.
"─── Chế độ chờ."
Tiếng bước chân đình chỉ.
Sau khi ra câu lệnh chính xác, Momonga tiếp tục bước hết những bậc thang cuối cùng, đi tới phía trước vương tọa.
Momonga không e dè quan sát Albedo, người đứng bên cạnh. Lúc trước cho dù có ở trong căn phòng này, hình như cũng chưa từng bao giờ chăm chú quan sát cô ấy như thế này.
"Cuối cùng đã thiết kế cô ta thành nhân vật thế nào đây?"
Đối với Albedo, cậu chỉ nhớ cô ta là Tổng chi huy các Thủ Vệ của Lăng mộ ngầm Lazarick mà thôi.
Do hiếu kỳ, Momonga mở ra bảng điều khiển, bắt đầu xem kỹ các thiết lập của Albedo.
Lít nha lít nhít văn tự như hồng thủy trần ngập cả màn hình, quả thực đồ sộ như một tác phẩm sử thi. Cứ từ từ xem chắc đến thời điểm kết thúc cũng không xem hết.
Cảm giác như bước lên bãi mìn, khuôn mặt bất động của Momonga bắt đầu run rẩy. Sâu trong thâm tậm, cậu ta rất muốn mắng bản thân mình vì quên rằng thành viên thiết kế Albedo là một người cực kỳ tỉ mỉ, chú ý tới từng chi tiết nhỏ.
Bất quá đã mở ra, hắn quyết định xem đến cuối, chỉ là không để ý đến nội dung, chỉ nhanh chóng thao tác kéo lướt qua.
Bỏ hết đoạn văn bản dài lê thê, Momonga cuối cùng cũng đã kéo tới cuối, nhưng sau khi đọc hết những dòng cuối cùng, suy nghĩ của cậu bị dừng đột ngột.
“Đồng thời là một con khốn dâm đãng.”
Không biết phải nói gì.
". . . Ồ? Vậy nghĩa là sao?"
Momonga không thể không hét lên. Ôm hoài nghi, cậu đọc đi đọc lại vài lần nhưng vẫn cùng ý nghĩa như vậy. Ngay cả sau khi nhiều lần cân nhắc, cậu cũng không thể đưa ra bất kỳ lời giải thích nào khác.
" Con khốn dâm đãng... có nghĩa là cố ấy có ham muốn tình dục quá mức? "
Mỗi người trong 41 thành viên đều được phân công phụ trách thiết lập cho ít nhất 1 NPC, nhưng tại sao lại thiết lập nhân vật của mình theo kiểu này, thật là không cách nào hiểu được. Chắc chỉ có từ từ xem hết toàn bộ văn tự phía trên thì mới hiểu được quá.
Bất quá trong các thành viên, quả thật có người sẽ làm ra loại thiết lập độc đáo và kỳ lạ như vầy.
Thành viên chịu trách nhiệm thiết kế Albedo tên là Tabula, chính là người như thế.
"A, chẳng lẻ theo kiểu trong ngoài bất nhất sao? Tabula-san... Dù có như vậy..."
Thiết lập như vậy cũng hơi quá đi?
Momonga không khỏi có ý nghĩ như thế. Mỗi NPC do thành viên trong hội thiết lập là di sản của hội. Làm nhân vật đừng đầu tất cả NPC, Albedo bị thiết kế như thế này, thực sự có chút không cách nào chấp nhận được.
"Hmm —— "
Có ổn không khi chỉ bằng phán đoán của bản thân mà sửa đổi NPC do một thành viên khác tỉ mỉ tạo ra? Sau khi trải qua một phen suy nghĩ, Momonga làm ra quyết định.
"Phải sửa đổi nó" .
Ngay lúc này, đang nắm giữ trái tim của hội trong tay, có thể nói danh phủ kỳ thực là hội trưởng. Hơi hơi sử dụng một chút đặc quyền của hội trưởng cũng chẳng sao đúng không?
Do dự biến mất khi Momonga đưa ra lý do hợp lý rằng mình có trách nhiệm sửa chữa sai lầm của thành viên khác.
Momonga vươn tay đang nắm lấy pháp trượng ra. Vốn là nhất định phải lợi dụng công cụ chỉnh sửa mới có thể thay đổi thiết lập, nhưng vì sử dụng đặc quyền của hội trưởng, có thể truy cập trực tiếp. Tại giao diện điều khiển vừa hiện ra, dòng cuối cùng lập tức biến mất.
"Hừm, vậy được rồi."
Momonga lại suy nghĩ một chút, nhìn dòng vừa mới xóa đi.
Điền thêm nội dung mới vào thì tốt hơn...
"Cảm giác có chút ngơ ngẩn thiệt."
Tuy rằng cười nhạo ý tưởng của mình, bất quá vẫn gõ vào giao diện điều khiển. Đó là một câu ngắn gọn:
“Đồng thời cô ấy yêu Momonga”
"Oạch, có chút xấu hổ đây."
Momonga đưa tay che mặt, cảm thấy vô cùng xấu hổ vì hành động của mình. Như là đang thiết lập người bạn gái lý tưởng, cùng với một câu chuyện tình yêu hoàn chỉnh. Mặc dù muốn xóa đi viết lại lần nữa, cậu quyết định cứ để vậy. Sau hôm nay trò chơi sẽ kết thúc, việc đáng xấu hổ này sẽ biến mất. Với lại phần anh đã xóa và thêm vào ăn khớp với nhau về số lượng từ. Nếu để trống thì thật đáng tiếc. (ở đây số lượng từ trong phần thiết lập là phải bỏ tiền thật ra mua)
Ngồi trên vương tọa, có chút thỏa mãn cùng thẹn thùng, Momonga nhìn xung quanh, phát hiện trước mắt Sebas cùng các hầu gái vẫn còn đứng bất động. Mặc dù họ đang cùng mình chờ trong căn phòng này, những cậu vẫn cảm thấy trống vắng.
Mình nhớ hình như có câu lệnh thế này.
Momonga nhớ lại một lệnh mà cậu chưa bao giờ sử dụng, duỗi ra một cái tay nhẹ nhàng từ vung từ trên xuống.
"Quỳ xuống."
Bao quát Albedo, Sebas cùng 6 người hầu gái đồng loạt quỳ xuống.
Tất cả mọi thứ như vậy là được rồi.
Momonga giơ tay trái lên, xem đồng hồ nổi ba chiều.
23: 55: 48
Chỉ còn vài phút cuối cùng.
Có lẽ GM đã bắt đầu thông báo và đang bắn pháo hoa ở bên ngoài đi. Nhưng ngồi ở chỗ này, hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, Momonga không cách nào biết được.
Momonga dựa lưng vương tọa, chậm rãi ngẩng đầu nhìn phía trần nhà.
Xem xét việc lăng mộ huyền thoại này đã từng tiêu diệt tất cả các cuộc xâm lấn trước kia, Momonga nghĩ rằng hôm nãy sẽ có một số người chơi cố gắng tấn công nơi đây một lần cuối.
Chờ đợi. Lần cuối cùng lấy hội trưởng thân phận chấp nhận thách thức của những kẻ đến đây khiêu chiến.
Mặc dù đã gửi mail cho tất cả thành viên cũ, nhưng không một ai trong số họ xuất hiện.
Chờ đợi. Lần cuối cùng lấy tư cách là hội trưởng để hoan nghênh các đồng bạn trở về.
"Chúng ta là di vật của quá khứ. "
Momonga suy nghĩ trong lòng.
Tuy rằng hiện tại hội chỉ còn được cái vỏ trống rỗng, thế những cậu vẫn có một khoảng thời gian tuyệt vời bên tất cả mọi người.
Anh mắt di động, đếm lấy từng cái buông xuống to lớn cờ hiệu, tổng cộng 41 cái, tương đồng với số lượng thành viên, mặt trên mỗi lá cờ đều có riêng huy hiệu của từng thành viên. Momonga duỗi ra bạch cốt ngón tay chỉ về trong đó một cái.
"Mình."
Sau đó dời về phía bên cạnh cờ xí. Cái kia diện cờ xí đại biểu cho người mạng nhất Ainz Ooal Gown —— không, là người mạnh nhất Yggdrasil. Người đã khởi xướng lên ý tưởng về hội, cũng là người tìm ra và tập hợp lên 9 người đầu tiên của hội.
"Touch Me."
Sau đó chỉ về lá cờ kế tiếp, huy hiệu đó thuộc về người mà trong thế giới thực đang đảm nhiệm giáo sư ở trường đại học, cũng là người lớn tuổi nhất Ainz Ooal Gown.
"Shi-juuten Suzaku."
Tốc độ di động của ngón tay càng lúc càng nhanh, chỉ đến lá cờ đại biểu của một trong 3 thành viên nữ của Ainz Ooal Gown.
"Azuki Mochi."
Momonga trôi chảy đọc tên từng chủ nhân của biểu tượng: "Herohero, Perorontino, Simmering Teapot, Tabula Smaragdina, Takemikazuchi, Variable Talisman, Genjiro ─── "
Đọc lên bốn mươi cái tên của thành viên cũ không hề khó khăn đối với Momonga.
Những cái tên đó vẫn mãi để lại dấu ấn sâu sắc ở trong lòng Momonga.
Momonga mỏi mệt ngả người ở trên vương tọa:
"Đúng đấy, thực sự là vui vẻ..."
Cứ việc trò chơi này là miễn phí, bất quá mỗi tháng Momonga vẫn bỏ ra một phần ba tiền lương vào nó. Này cũng không phải vì tiền lương của cậu rất cao, mà là không có bất kỳ hứng thù nào khác trong thế giới thực, vì thế chỉ tiêu tiền vào YGGDRASIL.
Có lần trò chơi mở ưu đãi quay số dành cho các người chơi bỏ tiền ra nhằm có cơ hội nhận được vật phẩm hiếm, Momonga cơ hồ tiêu hết tiền của mình vào nó. Tốn nhiều tiền như thế mới có may mắn quay được, thế nhưng sau đó lại nghe trong hội có thành viên chỉ bỏ ra số tiền ăn trưa của anh ta mà đã quay được , khiến cho Momonga cực kỳ không cam lòng.
Cũng vì trong Ainz Ooal Gown, hầu như tất cả thành viên đều đã đi làm, bởi vậy mọi người đều đầu tư tiền mặt vào trò chơi này, trong đó Momonga thuộc top những người chi nhiều nhất trong hội.
Cậu say mê trò chơi này đến như vậy. Ngoại trừ việc phiêu lưu khám phá, có thể được gặp mặt những người bạn, trải qua thời gian vui vẻ cùng bọn họ mới là điều cậu trân trọng nhất.
Đối với Momonga mà nói, người trong hiện thực không có cha mẹ, gia đình, bạn hữu như cậu thì Hội Ainz Ooal Gown đúng là tất cả những gì cậu có.
Vậy mà bây giờ nó sắp biến mất.
Nội tâm tràn đầy tiếc nuối cùng không nỡ.
Momonga siết chặt pháp trượng trên tay. Chỉ là một người bình thường, Momonga không có tài lực cùng quan hệ để có thể thay đổi sự thật này. Cậu chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi thời gian trôi qua lặng lẽ như tất cả người chơi khác.
Đồng hồ đang chỉ 23: 57. Máy chủ sẽ ngưng hoạt động vào lúc 0: 00
Thời gian còn lại không còn nhiều. Cuộc phiêu lưu trong thế giới này sắp kết thúc, cậu sẽ phải trở lại với cuộc sống thực hằng ngày của mình.
Đây là chuyện đương nhiên. Người ta không thể sống mãi trong thế giới ảo, chắc vì lẽ đó bọn họ mới phải từng cái rời đi.
Momonga thở dài một hơi.
4 giờ sáng ngày mai phải dậy đi làm. Sau khi máy chủ ngừng hoạt động, nhất định phải ngay lập tức đi ngủ, như vậy mới dậy nổi.
23: 59: 35, 36, 37, ...
Momonga cũng thầm thì đếm theo.
23: 59: 48, 49, 50, ...
Momonga nhắm mắt lại
23: 59: 58 59───
Chỉ vài giây còn lại, thế giới này sẽ nghênh đón kêt thúc ───
Sẽ bị cưỡng chế ngắt kế nối ——
0: 00: 00... 1, 2, 3...
". . . Hả?"
Momonga mở mắt ra.
Vẫn chưa trở lại gian phòng quen thuốc của mình, khung cảnh vẫn là bên trong Yggdrasil, cậu vẫn còn ngồi trên vương tọa.
"Việc này là sao?"
Thời gian không có sai. Mình bây giờ phải bị cưỡng chế ngắt kết nối do máy chủ ngưng hoạt động mới đúng chứ.
0: 00: 38
Đã quá thời gian được thông báo trước. Trừ khi có lỗi nào đó xảy ra.
Đầu óc còn mơ hồ, Momonga nhìn chung quanh, tìm kiếm manh mối nào đó.
"Chẳng lẽ là thời gian đóng máy chủ vừa được hoãn lại? Hoặc là có lý do nào đó mà họ không thể tắt máy chủ nên quyết định kéo dài thêm?”
Trong đầu hiện lên vô số lời giải thích, nhưng không có gì xác định một trong số chúng là câu trả lời chính xác. Hợp lý nhất vẫn là có một lỗi hệ thống nào đó đã xảy ra, nên họ tạm hoãn lại. Nếu như là như vậy, GM phải có thông báo giải thích mới đúng. Momonga vội vàng tìm kiếm tin tức trên các kênh chat —— thế nhưng động tác lập tức khựng lại.
Màn hình điều khiển không hề xuất hiện.
"Chuyện gì đã xảy ra... ?"
Mặc dù cảm thấy lo lắng và bối rối, bất quá cậu cũng có một chút ngạc nhiên bởi sự điềm tĩnh của mình. Câu thử hết các chức năng khác trong trò chơi: cưỡng chế truy cập hệ thống, truyền tin, gọi GM, đăng xuất…───
Không có cái nào hoạt động, cảm giác như câụ đã hoàn toàn bị cách ly bởi hệ thống điều khiển.
"... Rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra vậy!" ,,
Tiếng hét đầy phẫn nộ của cậu vang vọng trong Vương Điện, sau đó biến mất.
Lại xảy ra chuyện như vầy trong ngày hôm nay, khi mọi thứ đang ra phải kết thúc? Chẳng lẽ đám quản lý đang đùa giỡn với mọi người?
Momonga rất bất mãn vì không thể nghênh đón sự kết thúc một cách đầy vinh quang như dự định, từ giọng nói là có thể cảm thụ sự phẫn nộ của cậu. Vốn là sẽ không có bất kỳ thanh âm gì đáp lại sự phẫn nộ đầy nghi vấn này của Momonga.
— nhưng là...
"Có chuyện gì vậy, Momonga-sama?"
Đây là lần đầu tiên cậu nghe được giọng nữ ngọt ngào đến như vậy.
Mặc dù bị shock, Momonga vẫn tìm kiếm âm thanh bắt nguồn từ đâu. Khi cậu phát hiện ra giọng nói phát ra từ ai, câu như á khẩu, không nói lên lời. Đáp lại chính là một NPC đang ngẩng đầu lên nhìn cậu ─── Albedo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.