Overlord Light Novel

Quyển 8 - Chương 3: Ngoại truyện 1: Những ngày làm việc bận rộn và biến động của Enri 3

Maruyama Kugane

13/03/2017

Thành phố pháo đài E-Rantel được bao quanh bởi bức tường ba vòng kiên cố. Các cánh cổng là phần cứng cáp nhất và mạnh nhất của bức tường thành, và chúng tỏa ra một cảm giác vững chắc.

Du khách trên đường thường há hốc miệng nhìn chằm chằm thành phố được cho là có thể để đẩy lùi bất kỳ cuộc xâm lược nào của Đế Quốc. Và nhiều người dân trên đường chắc chắn đã làm điều tương tự trong quá khứ.

Bên cạnh trạm kiểm soát, một vài người lính đang thư giãn dưới ánh sáng mặt trời.

Mặc dù sẽ có người đặt câu hỏi liệu có ổn không khi để những người lính của một thành phố gần tiền tuyến như vậy thoải mái, nhưng vì nhiệm vụ của những binh sĩ ở các trạm kiểm tra đó là khám xét các du khách. Công việc của họ là phát hiện hàng lậu và gián điệp từ những nước khác, cho nên họ chẳng có gì để làm khi không có ai vào thành phố.

Kết quả là, những người lính đang nhàn rỗi – mặc dù đang rèn luyện trí óc thay vì giết thời gian bằng mấy lá bài – không thể cưỡng lại ham muốn ngáp.

Bây giờ nhìn họ có vẻ uể oải, nhưng khi bận rộn, họ cũng không đến nỗi nào. Đặc biệt khó diễn tả bằng lời vào buổi sáng sớm, khi thành phố vừa mới mở cửa.

Khi mặt trời lên đến điểm cao nhất, các nhóm nhỏ du khách bắt đầu xuất hiện trên đường phố, phân tán, xen lẫn với những người đi bộ khác. Tất nhiên mọi người sẽ đi theo đoàn, vì đây là một thế giới của những con quái vật sinh sống.

Khi họ xuất hiện, họ thường đi theo đoàn; chúng ta sẽ phải bận rộn sớm đây, suy nghĩ của người lính lười nhác yên lặng ngắm nhìn đường phố từ cái bàn của mình. Đôi mắt anh ta dừng lại trên một cỗ xe tiến vào con đường, đang chờ cho một số người đi bộ vượt qua.

Một cô gái đang điều khiển nó. Anh ta không thể nhìn thấy bất cứ ai khác trên cỗ xe không che đậy. Cô ấy đi một mình.

Anh không thấy bất kỳ loại vũ khí nào trên người cô ấy. Suy nghĩ đầu tiên của anh đây là một cô gái làng quê.

Khi người lính nghĩ vậy, anh nghiêng đầu như để tự mình phán đoán lần thứ hai.

Người dân từ các làng lân cận đến đây không phải là chuyện hiếm. Tuy nhiên, một cô gái đi một mình hoàn toàn là một vấn đề khác. Khu vực xung quanh E-Rantel không thiếu những kẻ cướp và quái vật. Nhờ những nỗ lực của đội mạo hiểm giả huyền thoại ‘Darkness’, hầu hết những con quái vật nguy hiểm và kẻ cướp đã bị xóa sổ. Nhưng ‘hầu hết’ không có nghĩa là ‘tất cả’, vẫn còn có những con thú bình thường như sói và những con thú khác phải coi chừng.

Không chỉ riêng E-Rantel, các thành phố khác cũng vậy. Và nghĩ lại thì cô gái này có thể đi lại một mình sao?

Trong khi suy nghĩ rằng cô có thể chỉ chạy nhanh hơn những tên cướp, anh ta không cảm nhận được bất kỳ căng thẳng hay lo lắng nào từ cô ấy. Như thể cô biết cuộc hành trình là an toàn.

Cô ấy là loại phụ nữ nào thế?

Người lính chuyển ánh nhìn nghi ngờ của mình vào con ngựa của cô, và khi đó anh ta phải nhìn lại lần nữa.

Con ngựa thật đặc biệt, không phải là thứ mà một cô gái làng quê sẽ có thể có được. Trạng thái và lớp áo giáp của nó giống như một con ngựa chiến.

Ngựa chiến vô cùng quý giá. Đối với người bình thường thì có tiền cũng không mua nổi. Không kể đến mấy con thú cưỡi quái dị như Wyvern và Griffin, ngựa chiến là một trong những thú cưỡi mạnh mẽ nhất hiện nay.

Để có một con ngựa chiến phải có tiền và các mối quan hệ, và một cô gái ở làng quê đương nhiên không có những mối quan hệ đó.

Cũng có thể là cô đã đánh cắp ngựa từ chủ sở hữu ban đầu của nó, nhưng bất kỳ ai đánh cắp một thứ có giá trị như vậy sẽ bị truy nã và trở thành mục tiêu trừng phạt. Đây là lý do tại sao bọn cướp không ăn cắp ngựa hoặc tấn công những người lính cưỡi.

Nói ngắn gọn, sau khi xem xét tất cả các bằng chứng có thể trông thấy, khả năng cô ấy thực sự là một cô gái làng quê đơn thuần rất là thấp. Vậy sinh vật đang ra vẻ như một cô thôn nữ đó là gì?

Điều quan trọng là cô ta đi một mình. Điều đó có nghĩa là cô rất tự tin vào khả năng của mình, và vì bộ trang phục thôn nữ kia nên có rất nhiều trường hợp có thể xảy ra. Với ý nghĩ đó, có khả năng rằng cô là một Magic Caster, vì trang bị và sức mạnh của họ hiếm khi ăn khớp với vẻ bề ngoài.

Đó là một câu trả lời có thể chấp nhận được. Nếu đưa ra lý do, đó là vì những Magic Caster, hoặc mạo hiểm giả nói chung, khá giàu có và có nhiều mối quan hệ, nghĩa là sẽ dễ dàng có được một con ngựa chiến.

“Đó là một Magic Caster sao?”

Đồng đội bên cạnh anh ta cũng trải qua quá trình suy nghĩ tương tự.

“Có thể.”

Người lính chau mày trả lời.

Magic Caster là những người rất khó để kiểm tra kỹ càng.

Để bắt đầu, vũ khí chính của họ, ma thuật, thứ không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Có nghĩa là không thể nhìn thấy họ được trang bị những thứ gì.

Thứ hai, một vài thứ nguy hiểm được họ sử dụng như một phần của ma thuật và tìm ra nó rất khó.

Thứ ba, Magic Caster thường có rất nhiều hành lý, vì vậy việc kiểm tra tất cả chúng sẽ rất phiền hà.

Thật tình mà nói, anh ghét quan hệ với họ. Dù vậy, họ vẫn thuê một người đàn ông từ Hiệp Hội Pháp Sư – sau khi nộp một khoản lệ phí phù hợp, tất nhiên – để giúp đỡ họ. Tuy nhiên…

“Chúng ta có phải đưa gã đó ra đây không? Tôi không muốn chút nào.”

“Không thể khác được. Nếu có chuyện xảy ra, chúng ta sẽ là những con lừa.”

“Sẽ hay hơn nếu cô ấy ăn mặc như một Magic Caster ngay từ đầu.”

“Mang theo một cây gậy kỳ lạ, mặc một chiếc áo choàng kỳ quặc?”

“Phải. Ít nhất cậu sẽ biết cô ấy là một Magic Caster. Sau đó, chúng ta buộc cô ấy vào Hiệp Hội Pháp Sư và để cho cô ấy mang con dấu xác nhận bắt buộc của Công Hội Mạo Hiểm Giả.”

Hai người lính đứng dậy cùng lúc, cười với nhau. Điều này là để chào đón cô gái có thể là một Magic Caster.

Dưới con mắt tò mò của những người lính, cỗ xe lăn đến cửa và dừng lại.

Cô gái xuống xe. Trán của cô ướt mồ hôi, như thể đã quen việc di chuyển dưới ánh mặt trời. Tay áo cô dài, có lẽ để tránh khỏi bị cháy nắng. Quần áo của cô dường như không đắt đỏ hay sang trọng. Dù nhìn đến thế nào, cô ấy chỉ là một cô gái làng quê đơn thuần.

Nhưng không thể đánh giá một cuốn sách bằng bìa của nó. Cô có thể đang che giấu điều gì đó. Công việc của họ là tìm ra đó là gì.

Những người lính thận trọng tiếp cận cô gái.

Họ nói chuyện với cô bằng giọng ân cần và nhẹ nhàng. Đoạn nào đó như, “Chúng tôi không muốn hù doạ cô, vì vậy cứ bình tĩnh và thư giãn.”

“Vâng. Không sao đâu.”

Những người lính hộ tống cô gái vào trạm kiểm soát.

Để bảo vệ chống lại việc sử dụng ma thuật [Mê hoặc], hai người lính khác theo sau cách vài mét. Những người khác nhìn cô một cách cẩn thận, cảnh giác với bất kỳ chuyển động đáng ngờ nào.

Cô gái nghiêng đầu nhiều lần, như thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.

“… Chuyện gì vậy?”

“Ơ? À, không, không có gì cả.”

Một người có thể nhận thấy sự thay đổi trong không khí không thể nào là bình thường. Đám lính canh đã đưa cô vào trạm kiểm soát với ý nghĩ đó.

“Rồi cô có thể ngồi xuống đó?”

“Vâng.”

Cô gái ngồi lên một chiếc ghế được chuẩn bị trong một lô cốt nhỏ.

“Hãy bắt đầu với tên và gốc gác của cô.”

“Vâng. Tên tôi là Enri Emmot. Tôi đến từ Làng Carne, gần Rừng Đại Ngàn Tove.”

Những người lính nhìn nhau, và một trong số họ bước ra khỏi lô cốt. Anh ta đi kiểm tra sổ đăng ký xem hồ sơ có phù hợp không.

Để quản lý dân cư, Vương Quốc giữ hồ sơ của họ dưới hình thức sổ đăng ký. Cái đáng nói là, sổ đăng ký khá sơ sài, và các chi tiết liên quan đến sinh tử cập nhật rất chậm. Nếu phải đánh giá thì chỉ một câu “Là một đống rác”. Kết quả là, dựa quá nhiều vào sổ đăng ký là một ý tưởng tồi, nhưng ngay cả như vậy, họ vẫn phải sử dụng nó.

Sổ này rất lộn xộn, nó có rất nhiều mục, vì vậy việc tìm kiếm sẽ mất một thời gian dài. Những người lính hiểu rõ điều này, và quyết định thử một cái gì khác trong khi chờ đợi.

“Rồi, điểm thu thuế, có thể cho tôi xem giấy phép của cô?”

Tất cả những người sử dụng đường bộ của Vương Quốc sẽ phải đóng thuế – một thứ giống như phí đi lại. Tuy nhiên, thu người dân số tiền này sẽ khiến cho giao thương phải dừng lại, và kết quả là mỗi làng được cấp giấy phép đi lại để họ có thể vào thành phố miễn phí. Tất nhiên, mỗi lãnh địa sẽ có quy định khác nhau đối với chuyện này.

“Ừmmm, để tôi xem… ở đây.”

Người lính ngăn Enri mở túi xách của mình để tìm kiếm nó.

“À, chúng tôi sẽ làm điều đó. Cô có thể đưa cho chúng tôi túi xách của cô không?”

Enri đưa mà không hề phản đối. Những người lính cẩn thận tìm kiếm bên trong, và tìm thấy một cuộn giấy da.

Họ trải ra trên bàn để mọi người có thể nhìn thấy. Mặc dù tỷ lệ biết chữ giữa những người dân ở Vương Quốc là rất thấp, nhưng có quy định rằng mỗi người lính đóng tại trạm kiểm soát phải biết đọc và viết. Hay đúng hơn, họ ở đây chính là vì họ biết chữ.

“Tôi hiểu. Vâng, có vẻ ổn. Đây chắc chắn là giấy phép cấp cho Làng Carne. Tôi xác nhận điều này.”

Người lính cuộn tờ giấy da lại và cho vào túi.

“Tiếp theo, nêu rõ lý do tại sao cô lại đến E-Rantel.”

“Vâng. Thứ nhất, tôi ở đây để bán dược liệu mà chúng tôi đã hái.”

Những người lính nhìn vào cỗ xe, mấy cái bình đựng hiện đang được kiểm tra.

“Và các loại thảo dược cô bán là gì?”

“Bốn bình đựng Nyukuri, bốn bình đựng Ajina và sáu bình đựng Enkaishi.”

“Cô vừa nói sáu bình đựng Enkaishi?”

“Đúng thế.”

Enri rất tự hào về điều này, và nó thể hiện trên khuôn mặt của cô. Người lính hiểu tại sao.

Nói chung, khi trông coi một trạm kiểm soát, ít nhiều cũng phải có kiến thức về các loại thảo dược.

Enkaishi chỉ nở trong một thời gian rất ngắn và chỉ có thể được hái trong suốt quãng thời gian đó, nhưng nó là một thành phần quan trọng trong những lọ thuốc chữa trị. Nhu cầu là rất lớn, và do đó giá cả luôn khá cao. Nếu cô ấy có sáu bình như cô nói, điều đó có nghĩa rằng cô ấy sẽ có rất nhiều tiền khi bán chúng đi.

“Thế cô định bày bán nó ở chỗ nào?”

“Tôi định bán chúng tại nơi cư trú cũ của bà Bareare.”

“Bareare? Ý cô nghĩa là dược sĩ Lizzie Bareare?”

Mặc dù không còn sống ở đó nữa, bà ấy đã từng là người quan trọng nhất trong kinh doanh dược phẩm ở E-Rantel. Nếu cô ấy được bán thảo dược ở chỗ của Lizzie, điều đó có nghĩa là Lizzie tin cậy cô rất nhiều.Thế thì không cần phải hỏi sâu hơn nữa, những người lính nghĩ.

Sự thật là mặc dù công việc của họ là ngăn chặn những thứ nguy hiểm xâm nhập vào thành phố, nhưng khi hàng hóa đi qua cổng, họ không còn trách nhiệm nữa.

Người lính gật đầu với một tiếng lầm bầm, và quan sát biểu hiện của Enri.

Đến nay, cuộc trò chuyện của họ không có mối nghi ngờ nào, và anh ta không cảm thấy rằng cô ấy đã nói dối.

Có nghĩa là sau khi việc kiểm tra hàng hóa hoàn tất, công việc của anh sẽ kết thúc.

Cùng lúc này, người lính vừa trở lại gật đầu.

Xác nhận rằng có một cô gái gọi là Enri được ghi vào sổ đăng ký.

Tuy nhiên, hồ sơ chỉ đơn giản nói rằng có một cô gái tên là Enri sinh tại Làng Carne. Không có gì đảm bảo rằng người ở phía trước họ là Enri thật, cũng không có bằng chứng về lối sống của Enri. Có lẽ trong những chuyến đi của mình, cô đã kiếm được một số ma thuật mạnh mẽ, hoặc là cô đã chết trong cuộc hành trình của mình và một vài tên tội phạm đã sử dụng tên của cô.

Do đó, một đợt kiểm tra cuối cùng là cần thiết.

“Hiểu. Rồi, gọi người đó vào đây.”

Người lính gật đầu, và rời khỏi lô cốt.

“Sau đây, chúng tôi sẽ kiểm tra cơ thể cô. Cái đó được không?”

“Ơ?”

Khuôn mặt Enri hiện lên vẻ ngạc nhiên. Người lính vội vã hoàn tất lời nói của mình.

“Và, sẽ không còn bất kỳ câu hỏi nào khác nữa. Tôi xin lỗi, đây là quy tắc. Và chúng tôi sẽ không làm bất cứ điều gì kỳ lạ đối với cô, vì vậy đừng lo lắng.”

“… Tôi hiểu.”

Thấy Enri đồng ý, người lính thở dài nhẹ nhõm. Anh không muốn chọc giận người có thể là một Magic Caster.

Người lính rời đi trở lại một lần nữa, lần này với một người đàn ông theo sau.

Người đàn ông này là một Magic Caster.

Mũi nhô ra như cái mỏ của một con đại bàng, trong khi khuôn mặt gầy gò của ông ta tái xám và xanh xao. Cơ thể ông ta được quấn trong một chiếc áo choàng màu đen trông rất nóng. Mồ hôi vã ra như tắm, và bàn tay giống như móng vuốt nắm chặt cán cong của cây gậy phép.

Nếu người lính bảo, ông ta có thể cởi bỏ chiếc áo choàng nếu nó quá nóng, nhưng cá nhân các Magic Caster rất thích phong cách đó, và kiên quyết từ chối thay đổi quần áo của mình. Như thế, khi người Magic Caster bước vào phòng, nhiệt độ dường như tăng lên vài độ.

“Vậy đó là cô gái này à?”

Người Magic Caster nói một cách bình tĩnh, người lính hộ tống ông ta ngạc nhiên, như thường lệ.

Mặc dù có vẻ là một người ở độ tuổi hai mươi, giọng nói cực kỳ khàn của ông ta làm không thể xác định được ông ta bao nhiêu tuổi. Có phải vẻ ngoài của ông ta trẻ bất thường, hay tiếng nói của ông ta khàn bất thường?

“Đó là…”

Enri đưa một cái nhìn ngạc nhiên vào người Magic Caster thế chỗ người lính. Trong tim mình, người lính nghĩ rằng cô ngạc nhiên là không thể tránh khỏi. Anh cũng đã hoảng sợ khi lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông đó.

“Đây là một Magic Caster từ Hiệp Hội Pháp Sư. Ông ấy sẽ thực hiện một kiểm tra đơn giản, nên xin vui lòng ngồi yên.”

Người lính ra hiệu cho Enri ngồi yên, và sau đó gật đầu với Magic Caster.

“Tôi sẽ nhường lại việc này cho ông?”

“Dĩ nhiên.”

Người Magic Caster tiến một bước về phía Enri, và sau đó đọc thần chú.

“Detect Magic.”

Sau đó, người Magic Caster nheo mắt lại, giống như một con thú đang đánh giá kích thước con mồi. Tuy nhiên, Enri vẫn bình tĩnh khi đối mặt với cái nhìn kỳ lạ này.

Thấy vậy, tất cả những người lính đều nghĩ là “Hèn gì”.

Một người có thể giữ bình tĩnh dưới một cái nhìn dữ dội như vậy không thể là một cô gái làng quê. Ít nhất, nếu cô không có kinh nghiệm chạm trán với quái vật hoặc những kẻ muốn giết mình, không thể nào cô có thể chịu được áp lực đó. Trong tâm trí của người lính, cái đó chỉ củng cố thêm cho những nghi ngờ của mình.

“Đừng cố gắng đánh lừa đôi mắt của ta. Cô đang giấu giếm một món đồ ma thuật. Thứ trên thắt lưng của cô.”

Enri nghe thấy, và nhìn thắt lưng của mình trong sự ngạc nhiên, lần đầu tiên từ khi đến đây.

Những người lính liền thủ thế. Họ hiểu vũ khí như kiếm, nhưng đồ vật ma thuật là một bí ẩn đối với họ.

“Ý ông là cái này?”

Enri giơ ra một cái tù và nhỏ từ quần áo của cô, nhỏ đến nổi cả hai tay của cô có thể giấu nó. Những người lính không thể quan sát nó.

“… Đó có phải là một món đồ ma thuật?”

“Đúng thế. Mấy người đã bị đánh lừa bởi vẻ ngoài của cô ta. Thứ đó được thấm đẫm ma thuật mạnh mẽ.”

Những người lính không nói nên lời. Nếu đây là một món đồ mà Magic Caster xem là mạnh mẽ, thế thì nó mạnh đến thế nào?

Như những người lính đã cho rằng cô gái này phải ăn mặc giản dị vì một lý do nào đó, họ không thể không cảm thấy cơn ớn lạnh xuyên qua ngực.

“A, đây là-”

“Không cần phải xin lỗi. Ma thuật của ta sẽ thấy xuyên qua nó.”

Ra lệnh Enri im lặng, ông đọc một thần chú khác.

“Appraise Magic Item- ôôôôôôôô!”

Trong vài giây, nét mặt vị Magic Caster đã thay đổi vài lần. Từ sốc, lo ngại, khiếp sợ, và rồi bối rối.

“Cái gì, cái gì, cái gì thế này? Giống như một biển sức mạnh không có bờ bến… Không thể nào! Cái quái quỉ gì thế này?!”

Khuôn mặt của Magic Caster đỏ lên, và lốm đốm những hạt nước bọt bay ra từ bên trong miệng của ông ta.

“Cô, cô, cô là loại ác quỷ nào! Đừng có cố đánh lừa ta!”

Điệu bộ thay đổi của người Magic Caster khiến những người lính bất ngờ, và Enri cũng không ngoại lệ khi mắt cô mở to.

“Không, tôi chỉ, tôi chỉ là một người bình thường! Một cô gái làng quê! Thật đấy!”

“Một cô gái làng quê? Cô, sao cô dám nói dối? Thế, làm sao cô có thể có được một món đồ ma thuật như thế này? Nếu cô thực sự là một cô thôn nữ bình thường, làm thế nào cô có thể kiếm được một cái như thế?!”

“Ơ? Đây, đây là một món quà từ người đã cứu ngôi làng của chúng tôi, Ainz Ooal Gown-sama-”

“Lại nói dối nữa! Hẳn là một linh mục từ Pháp Quốc đã đưa nó cho cô!”

“Ơ? Pháp Quốc là sao?”

“Mọi người! Tập hợp! Cô gái này quá đáng ngờ!”

Mặc dù những người lính không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho đến hôm nay, họ chưa bao giờ nhìn thấy người Magic Caster sợ hãi đến thế này trước đây. Nên nếu chuyện này là một trường hợp khẩn cấp, họ nên bỏ những việc đang làm và đáp lại lời triệu tập.

“Vào trong! Vào trong!”

Đáp lại tiếng hét của người lính, một số người dừng việc kiểm tra hàng hóa của họ lại và bước vào phòng.

“Ai đã đưa cho cô món đồ này? Làm thế nào cô có được nó? Cô không thể là một cô thôn nữ bình thường!”

“Không, cái này thực sự được Gown-sama đưa cho tôi! Làm ơn, ông phải tin tôi!”

Hai trong số những người lính nhìn nhau. Tất cả bọn họ, cũng như người Magic Caster được phân đến, đều tin rằng Enri là một Magic Caster. Tuy nhiên, dựa vào phản ứng lo lắng thay đổi đột ngột của Enri, họ không thể không nghĩ rằng cô ấy là một cô gái bình thường.

“Cái gì, cái đó có gì khác biệt? Nói cho tôi biết tại sao ông nghĩ rằng cô ấy đáng nghi!”

“Hừ! Khởi đầu, cái tù và này có thể triệu tập một nhóm Goblin – mặc dù tôi không chắc chắn nó có thể gọi lên bao nhiêu, nhưng nó có thể làm một điều như vậy.”

Những người lính cau mày. Sẽ rắc rối nếu một thứ như thế được sử dụng trên đường phố. Tuy nhiên, có quá tệ không? Một vài người, mạo hiểm giả chẳng hạn, sở hữu một lượng lớn các đồ vật ma thuật. Chỉ vì một thứ có thể triệu hồi Goblin chẳng phải là hơi quá bất thường sao.

“Và lời khai của cái gọi là cô gái làng quê này là đầy rẫy mâu thuẫn. Vật đó trị giá vài ngàn đồng vàng; tại sao người ta lại dám đưa nó cho một cô gái làng quê?”

“Vài ngàn?!”

“Vài ngàn?!”

Số tiền không thể tin nổi này đã thu hút những tiếng kêu hoài nghi từ những người lính, và ngay cả chính Enri.

Vài ngàn đồng vàng là một khoản tiền không người bình thường nào có thể kiếm được trong toàn bộ cuộc đời họ. Thật khó để tin rằng một món đồ tưởng chừng đơn giản như thế lại có thể có giá trị nhiều đến vậy.

“Đúng thế. Không ai sẽ đưa món đồ đó mà không có một lý do chính đáng, chứ đừng nói đến một cô gái bình thường! Tôi có thể chấp nhận nếu cô ấy là một mạo hiểm giả hàng đầu hoặc Magic Caster. Nhưng cô nói cô chỉ là một cô gái làng quê! Thật quá là đáng ngờ!”

Nhiều người lính hiểu. Những người đặc biệt có xu hướng thu thập các món đồ đặc biệt cho bản thân. Trong quá khứ, cả những người vĩ đại của bên tốt và xấu đều biết đến việc giành lấy các trang bị mạnh mẽ. Đó là số phận của họ, và là không thể tránh khỏi.

“Không, thực đấy, tôi chỉ là một cô gái làng quê…”

“Và, ta chưa bao giờ nghe nói về bất kỳ từ nào về Ainz Ooal Gown. Ít nhất, hắn không phải là một phần của Hiệp Hội chúng ta, ta cũng chẳng bao giờ nghe nói về một mạo hiểm giả nào có cái tên đó.”

“Warrior-Captain biết Gown-sama!”

“Warrior-Captain của Vương quốc, Gazef Stronoff-dono? … Cô đang thốt lên những nói vô nghĩa. Làm sao một cô gái ở làng quê biết được những điều như vậy?”

“Bởi vì ông ấy đã đến làng của chúng tôi! Đúng rồi! Cứ hỏi ông ấy là ông sẽ biết!”Không thể nào giao tiếp với Warrior-Captain, người sống tại Thủ đô Hoàng gia, từ E-Rantel. Thêm nữa, nếu cô ấy thực sự là một cô gái làng quê thông thường, không chắc rằng cô sẽ ở lại trong bộ nhớ của Warrior-Captain, do đó chứng minh danh tính của cô sẽ khó khăn.

“Vậy chúng ta phải làm sao?”

“Bây giờ tạm giữ cô ta, sau đó điều tra thêm. Làm cho cô ta thấy rằng không thể che giấu món đồ đó, và đang lên kế hoạch để đem nó vào thành phố một cách công khai, cô ta có thể không phải là gián điệp hay kẻ khủng bố, nhưng điều đó là không đảm bảo.”

Enri nhìn quanh trong hoảng loạn.

Cô trông giống như một cô thôn nữ bình thường. Nếu đây là diễn kịch, cô hẳn phải là một diễn viên rất giỏi.

Đột nhiên, một trong những người lính canh chừng vòng ngoài kêu lên trong ngạc nhiên. Cùng lúc đó, một giọng nói Enri không hoàn toàn nhớ vang lên.

“Tôi muốn vào thành phố, nhưng… chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Khi họ quay về phía giọng nói, họ nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ áo giáp màu đen tuyền.

“Ôôôô!”

Các binh lính và người Magic Caster kêu lên ngạc nhiên. Tất cả mọi người trong E-Rantel đều biết người đàn ông mặc áo giáp ấy. Thẻ adamantite đong đưa trước ngực cũng là bằng chứng thuyết phục về danh tính của anh ta. Một huyền thoại sống, một người đàn ông có thể làm những điều không thể, một chiến binh tối thượng.

Momon của ‘Darkness’.

“L-là Momon-sama! Xin nhận lời xin lỗi chân thành nhất của tôi!”

“Bây giờ, chuyện gì đang xảy ra ở đây… hửm? Cô gái này là…”

“Vâng! Bởi vì cô gái này, chúng tôi đã mất chút thời gian để kiểm tra cô ấy. Tôi xin lỗi vì sự bất tiện mà chúng tôi đã gây ra Momon-sa-”

“-Enri, đúng không? Enri Emmot?”

Không khí trong căn phòng dường như đông cứng. Tại sao một mạo hiểm giả huyền thoại lại biết tên một cô gái làng quê?

“Cái đó, ngài là… a, đúng rồi. Lúc, lúc đó, ngài là người mạo hiểm giả đến cùng với Enfi. Mặc dù tôi không nghĩ rằng mình đã nói chuyện với ngài… ngài đã biết tên của tôi từ Nfirea sao?”

Momon đặt tay lên cằm, như thể đang nghĩ ngợi gì đó. Sau đó, anh ra hiệu cho người Magic Caster và họ rời khỏi lô cốt. Mặc dù những người lính muốn đi theo, họ không thể để Enri một mình.

Chỉ có người Magic Caster, bây giờ đã bình tĩnh lại, trở lại căn phòng.

“Để cô ấy đi. Người đàn ông tuyệt vời đó, ngài ‘Black’ Momon, đã làm chứng cho cô với thân phận một mạo hiểm giả cấp adamantite của mình. Tôi nghĩ rằng không còn việc gì giữ cô ấy ở đây nữa. Mọi người nghĩ sao?”

“Đó là một quyết định rõ ràng… nhưng, có thực sự ổn không?”

“Mọi người nghi ngờ ngài ấy sao?”

“T-Tất nhiên là không! Tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ chấp nhận chuyến đi của cô. Enri Emmot của Làng Carne, cô được phép vào thành phố. Cô có thể đi.”

“À, vâng. Cảm ơn rất nhiều.”

Sau khi cúi chào một cách nhanh chóng với họ, Enri rời khỏi lô cốt. Khi bóng cô ấy khuất vào khoảng không, người lính quay sang người Magic Caster.

“Thế còn về Momon-sama?”

“Ngài ấy đã đi trước rồi.”

“Thế… mối quan hệ của ngài anh hùng với cô gái làng quê kia?”

“Làm sao tôi biết. Momon-dono nói với tôi những gì tôi đã nói với anh, ngài ấy làm chứng cho cô ấy và yêu cầu chúng ta để cho cô ấy đi.”

“Thế một câu hỏi khác. Cô gái Enri Emmot đó. Ông có thực sự nghĩ rằng cô ấy chỉ là một cô gái làng quê không?”

“Chắc chắn là không. Không thể nào mà cô ta có thể là một cô thôn nữ bình thường, nếu không tại sao một anh hùng vĩ đại như ngài ấy lại giúp cô ấy? Và không phải một sự trùng hợp khi cô ấy đang mang món đồ đó… Có thể nó có liên hệ với Pháp Quốc?”

“Còn gã Ainz gì đó. Nếu hắn ta đến từ Pháp Quốc, không phải chúng ta nên nói cho phía trên biết sao?”

“Thẳng thắn mà nói, tôi không biết. Dù sao, Momon-dono đã làm chứng cho cô ấy. Nếu chúng ta để cho những người phía trên biết… chà, anh chỉ làm công việc của mình, nhưng anh có thực sự muốn gây khó khăn Momon-dono không?”

Người lính nhăn mặt.

Chiến công của ‘Dark hero’ Momon trong nghĩa trang của E-Rantel là một chủ đề trò chuyện phổ biến khi các binh lính tụ tập.

Không ai có máu không nóng lên sau khi nghe truyền thuyết về cách một người anh hùng tiêu diệt hàng chục ngàn Undead. Ngay cả những người chỉ đơn giản là theo dõi từ xa vẫn có thể cảm thấy áp lực áp đảo từ kiếm thuật của người anh hùng đó. Người có thể làm cho một con thú huyền ảo hùng mạnh cúi đầu trước mình và xung phong đảm nhận việc làm tăng sĩ khí của binh lính.

Cũng như phụ nữ sẽ yêu những người đàn ông mạnh mẽ, nhiều đàn ông cũng hâm mộ của ‘Dark Hero’ Momon, và có thể nói rằng hầu hết các lực lượng vũ trang của E-Rantel này là fan của ngài ấy.

Người lính này là một trong số họ.

Là một fan hâm mộ của Momon, chỉ cần được vỗ nhẹ vào vai thần tượng của mình là đủ để anh ta tự hào khoe khoang cho tất cả mọi người anh ta gặp. Như vậy, anh không có ý định làm phiền lòng người mà anh tôn thờ.

“Được rồi. Chà, vì Momon-sama đã làm chứng cho cô ấy, tôi đoán là nó sẽ ổn thôi.”

“Tôi cũng nghĩ thế. Nếu chúng ta đối xử tệ với một người bạn của Momon-dono, tôi nghĩ sẽ chẳng hay ho lắm. Tôi đoán cái chúng ta có thể làm là tránh lung lay con thuyền. Bây giờ thì… Tôi đoán mình sẽ quay về đợi.”

“Được. Tôi cũng sẽ trở lại nhiệm vụ của mình.”

♦ ♦ ♦

Enri lái cỗ xe bỏ lại sau lưng cổng thành của E-Rantel, tự hỏi chuyện gì vừa xảy ra. Người đàn ông trong bộ giáp màu đen tuyền – người mạo hiểm giả đã đi cùng Nfirea đến Làng Carne để hái thảo dược – đã giúp cô thoát khỏi cảnh hiểm nghèo.

Đúng ra, cô nên ngay lập tức đến cảm ơn, nhưng tiếc là cô đã bị mất dấu của ngài ấy ngay khi tiến vào thành phố.

“Nếu cảm ơn ngài ấy vào lần gặp sau… ngài ấy sẽ tha thứ cho mình chứ?” Mặc dù cô nghĩ rằng mình ngay lập tức nên bắt đầu tìm kiếm ngài ấy ngay khi có thời gian, còn có lí do không thể làm thế. Về lý do hiện tại cô đang lo lắng. Cô nắm chặt quần áo của mình, cảm giác đối với chiếc tù và bên trong xua tan lo lắng của cô.

Tù và Goblin gì đó.



“Cái… Cái này trị giá vài ngàn đồng vàng? Không thể nào. Xin làm ơn hãy cho tôi biết đó là không phải sự thật…”

Mồ hôi của Enri chảy ròng ròng. Chiếc tù và đã được trao cho cô rất tình cờ mà cô đã không ngờ tới giá trị của nó. Không, Nfirea đã nói đó là một đồ vật ma thuật cao cấp… nhưng số tiền là ngoài sức tưởng tượng của cô.

“Mình sử dụng món đồ này liệu có ổn không? Nó sẽ không sao chứ?” Nếu cô bị bảo trả lại cái mà cô đã sử dụng, cô nên làm gì đây?

“Mình sẽ cần vài ngàn bình đựng thảo dược… Mình không đủ khả năng dù suốt cuộc đời hái thảo dược…” Ngoài ra, cô đã có một món đồ trị giá hàng ngàn đồng vàng.

“Và Gown-sama là một người có thể đưa mấy món đồ như thế này dễ dàng như vậy?! Hoặc có lẽ, ngài ấy không biết giá trị của nó… không thể nào, không thể nào mà một người như ngài ấy lại không biết… nhưng, nếu ngài ấy không biết…”

Dạ dày Enri quặn đau.

Cô nhìn xung quanh trong nỗi nghi ngờ. Không có nhiều người xung quanh, nhưng vẫn nhiều hơn Làng Carne. Có ai muốn ăn cắp cái tù và không? Ý tưởng khó chịu như vậy nổi lên trong trái tim Enri.

“Mình sẽ không mang nó ra. Có rất nhiều tội phạm ở đây, phải không? Sẽ thế nào nếu chiếc tù và bị đánh cắp… nếu cái tù và được thổi lên và Goblin xuất hiện sẽ gây rắc rối, không phải là mình sẽ thành tội phạm sao?”

Cũng như những giọt mồ hôi lạnh dính quanh Enri, một người hạ xuống trên ghế lái bên cạnh cô. Cách cô ấy hạ cánh như một chiếc lông vũ trong sự thách thức của trọng lực hẳn phải do ma thuật.

Ai-

Sự ngạc nhiên khi nhìn thấy người mới xuất hiện nhạt đi, thay bằng một ngạc nhiên lớn hơn đang chờ đợi cô.

Cô ấy là một người đẹp với mái tóc đuôi quạ cùng khuôn mặt có thể khởi động một ngàn con tàu. Cô là người đã cùng người mạo hiểm giả giáp đen đến làng của cô. Đôi mắt lạnh như băng của cô giống như viên mã não khi chúng quay sang Enri.

“Sinh vật thấp kém (ruồi trâu) kia. Momon-san muốn tôi hỏi cô một vài câu-”

“Rất đẹp…”

“Nịnh nọt sẽ chẳng-”

“Đẹp như Lupusregina…”

Khi nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nhìn cô ấy, Enri ngay lập tức hối hận về những điều ngu ngốc mình vừa nói. Cô ấy thậm chí có lẽ không biết Lupusregina. Tuy nhiên, chẳng có ai khác có thể gần với hình ảnh trước mặt cô.

“Làm sao đây, mình đã chọc giận cô ấy… à, cái đó rất rõ ràng, nhưng…”

“Về điều đó, Lupusregina là một người rất xinh đẹp trong ngôi làng của tôi”

“-Cảm ơn.”

“Ơ?!”

Đôi mắt cô đanh lại, và cũng như giọng nói của cô, và thậm chí cả lông mày của cô cũng căng ra. Nhưng lời cảm ơn cô nói rất chân thật.

“… Haaaa. Momon-sa-san có một số điều cần hỏi cô, đó là lý do tại sao tôi đến. Đừng lãng phí thời gian. Tại sao cô lại ở đây?”

Enri không có nghĩa vụ phải trả lời. Tuy nhiên, đây là đồng đội của người đã giúp đỡ cô. Nếu ngài ấy muốn biết, thế thì cô nên trả lời.

“Cái đó, trước tiên, tôi có thể nhờ cô một việc không? Momon-san đã giúp đỡ tôi lúc nãy, và tôi rất, rất biết ơn. Hãy nói với ngài ấy điều đó.”

“Tôi sẽ làm như vậy. Vậy, tại sao cô lại ở đây?”

“À, vâng, tôi, tôi ở đây, bởi vì có rất nhiều thứ cần phải làm, ví dụ, bán thảo dược.”

Người phụ nữ gật cằm ra hiệu với cô, bảo rằng Enri nên tiếp tục.

“Sau đó, tôi sẽ đi đến đền thờ, để xem có ai muốn chuyển đến làng chúng tôi sống không. Và sau đó tôi cần phải đi đến Công Hội Mạo Hiểm Giả để nói một vài chuyện. Và tôi cần phải mua một số thứ chúng tôi không thể có được trong làng, như vũ khí. Vài chuyện như thế…”

“Tôi hiểu. Tôi hiểu những gì cô đã nói. Tôi sẽ chuyển lời cho Momon-san.”

Với một cử động duyên dáng nhẹ nhàng giống như không chịu ảnh hưởng của trọng lực, người phụ nữ bước xuống khỏi cỗ xe, và bỏ đi mà không nhìn lại.

Ấn tượng của Enri về cô là giống như cơn bão lạnh giá xé toạc mọi người.

“Một phụ nữ tuyệt vời… cảm giác như cô ấy mạnh hơn Brita-san gấp mười lần…”

Không có cô gái nào trong làng như cô ấy. Nabe có lẽ đã trở thành một mạo hiểm giả vì tính cách như thế. Điều đó thậm chí khiến cô cảm thấy còn khó khăn hơn về chuyến thăm tới Công Hội Mạo Hiểm Giả.

“Aaaaa, ôi không!”

Nabe là một mạo hiểm giả mạnh mẽ, nhưng Enri chỉ nhận ra sau khi cô đã biến mất. Ngoài ra, cô còn là đồng đội của người đã chinh phục Hiền Vương Rừng Rậm. Cô ấy có thể nói với Enri về chuyện gì đang xảy ra trong rừng.

“Tên Khổng Lồ phương Đông và Rắn Quỷ phương Tây, và bất cứ gì về Lăng Mộ Hủy Diệt… nếu mình hỏi cô ấy về tất cả những điều đó. A~ mình đúng là đồ ngốc, tại sao mình không nghĩ ra điều đó sớm hơn?”

Enri lái cỗ xe của mình qua một cánh cổng trong khi trách cứ bản thân vì sự bất cẩn của chính mình.

♦ ♦ ♦

E-Rantel có thể được tạm chia thành ba khu vực, ngăn cách bởi các bức tường của thành phố. Khu trung tâm là nơi người dân sinh sống.

Nó cũng là nơi có thể tìm thấy Công Hội Mạo Hiểm Giả.

Lý tưởng nhất, an toàn nhất là bán thảo dược ở Hội Dược Sĩ. Tuy nhiên, để tham gia đòi hỏi rất nhiều thủ tục giấy tờ phiền hà, vì vậy cô đã chọn đi đến Công Hội Mạo Hiểm Giả thay vì sử dụng nó như một chỗ trung gian. Cô xem xét việc đưa ra cái tên Lizzie để giúp cho việc này, nhưng Enri cảm thấy xấu hổ khi sử dụng tên người bà của bạn thân nhất, và cân nhắc lại.

Kế hoạch đến Công Hội Mạo Hiểm Giả là ý tưởng của Nfirea.

Nếu Nfirea đi cùng, họ sẽ không cần phải nhờ đến Hội và cậu có thể bán trực tiếp tất cả mọi thứ. Một cô gái làng quê như Enri làm việc này một mình sẽ để lại lòng thương xót cho các thành viên sắc sảo của Hội Dược Sĩ.

Enri hướng xuống con đường mà Nfirea và Brita đã nói với cô.

Mặc dù trước đó cô đã đi với các Goblin, tất cả họ đều đang chờ bên ngoài thành phố để cho Enri làm xong công việc của mình. Kể từ khi bước ra khỏi làng, cô nhận ra rằng cô chỉ có một mình, hai tay cô nắm dây cương chặt hơn.

Sự căng thẳng làm vai của Enri căng cứng. Cuối cùng, không thể chịu đựng thêm được nữa, cô nhìn mọi hướng xung quanh và đích đến ngay ở phía trước cô.

“Mình đã tìm thấy nó!”

Enri ré lên một tiếng pha lẫn chút niềm vui. Bây giờ cô đã ở đây, có lẽ cô đã không bị lạc.

Cô đưa dây cương cỗ xe của mình cho các lính gác đứng ở cửa Công Hội Mạo Hiểm Giả, và đẩy cửa.

Bên trong, các chiến binh bọc giáp đầy đủ, thợ săn với cung tên trên lưng, và những Magic Caster huyền bí và siêu phàm đang đi xung quanh. Một số nhiệt tình trao đổi thông tin về những quái vật gần đó, một số khác nhìn kỹ các tấm giấy da trên bảng thông báo gần đó, và một số ít đang cảm nhận về trang bị vừa mới mua.

Nơi tràn đầy sức nóng và náo nhiệt này khiến Enri đi không vững, một thế giới không ngừng quan sát và căng thẳng. Đây là thế giới của những mạo hiểm giả.

Miệng Enri há ra khi trông thấy một cảnh tượng sẽ không bao giờ nhìn thấy trong ngôi làng của cô, sau đó vội vã ngậm lại.

Đúng thật là cô đến từ vùng cách xa thành phố, và chẳng có gì ngạc nhiên khi cô bị giật mình bởi không khí của thành phố lớn, nhưng đối với một cô gái ở lứa tuổi cô, nhìn chằm chằm với cái mồm há hốc thật là đáng xấu hổ.

Enri bước đi, lưng thẳng tắp, cố ý kiểm tra cử động của mình để không di chuyển tay và chân cùng một bên hoặc làm điều gì đó sẽ khiến cô thành trò cười. Tuy nhiên, Enri bắt đầu nghi ngờ việc liệu có bị gì không khi rõ ràng là một cô gái làng quê bên ngoài lại dám đi rất mạnh dạn giữa các mạo hiểm giả cơ bắp.

Tại quầy, cô đã được chào đón bằng nụ cười của nhân viên tiếp tân.

“Chào mừng.”

“V-Vâng, tôi đến đây để yêu cầu.”

Enri dán mắt vào nhân viên tiếp tân. Sau đó, hai người họ mỉm cười yếu ớt. Enri cảm thấy vai cô giãn ra, có lẽ là lần đầu tiên kể từ khi cô đến E-Rantel.

“Rồi, tôi có thể hỏi cô có việc gì với Công Hội Mạo Hiểm Giả?”

“Ừm. Đầu tiên, tôi muốn yêu cầu một vài trợ giúp với việc bán thảo dược.”

“Đã hiểu. Vậy thảo dược bây giờ ở đâu?”

Enri nói với cô ấy chúng ở trên cỗ xe bên ngoài, và nhân viên tiếp tân quay sang nói chuyện với một người phụ nữ bên cạnh.

“Người định giá sẽ kiểm tra nó bây giờ, xin vui lòng chờ trong Hội cho đến khi anh ta làm xong.”

“Vâng. Còn, một điều… mặc dù chúng tôi chưa muốn đưa ra một yêu cầu ngay lập tức, chúng tôi có thể làm như vậy trong tương lai.”

Enri giải thích sơ tình hình cho tiếp tân. Khuôn mặt tươi cười của người phụ nữ kia ngày càng trở nên nghiêm túc hơn khi cô nghe câu chuyện của Enri.

“Vậy sao… Tôi chỉ là một nhân viên tiếp tân, và tôi không quyết định mức khó khăn của việc được yêu cầu, nhưng nếu nó liên quan đến Hiền Vương Rừng Rậm, nó có thể là một nhiệm vụ mà chỉ cấp độ adamantite Momon-san mới có thể xử lý. Tất nhiên, giá của ngài ấy sẽ không hề rẻ.”

Enri cảm nhận được một sự thay đổi trong tâm trạng của nhân viên tiếp tân. Cô ấy dường như hoàn toàn không có động lực, như thể đã quyết định “chẳng có tác dụng dù tôi có nói với cô, thật đau đớn”.

Trong khi sống chung với những Goblin, Enri đã dần dần học được cách đọc cảm xúc của người khác. Điều này là bởi vì Goblin xấu xí và trông khác nhiều so với con người, và cô ấy đã làm việc chăm chỉ để nhận ra và suy ra cảm xúc của họ. Đó là cách Enri đã trưởng thành.

“Cô ấy chắc phải nghĩ làng sẽ không có nhiều tiền như vậy… Chà, quần áo của mình, đó là một kết luận hợp lý… và cuối cùng cô ấy ăn mặc rất đẹp.” Enri so sánh ngắn gọn quần áo của cô với những người nhân viên tiếp tân, và kết luận rằng về mảng thời trang, cô đã hoàn toàn thua kém.

“Nhưng quần áo như thế này là quá cồng kềnh để làm việc, và bên cạnh đó chúng quá đắt tiền”. Như vậy, theo Enri, trận chiến này hòa.

“Thế, tôi nghe nói thành phố sẽ cung cấp một khoản trợ cấp…”

“Đúng vậy. Tuy nhiên, trợ cấp chỉ là một phần của chi phí, và cô hầu như sẽ phải tự trả phần còn lại. Mạo hiểm giả cấp adamantite rất tốn kém, và thậm chí sau khi trợ cấp họ vẫn sẽ tốn rất nhiều tiền để thuê. Tất nhiên, cô có thể cung cấp ít tiền cho một yêu cầu, nhưng Công Hội Mạo Hiểm Giả sẽ không bao giờ cho phép điều đó. Nếu cô cung cấp ít tiền hơn so với yêu cầu tối thiểu, yêu cầu của cô sẽ được đặt ưu tiên thấp, do đó cô có thể phải xem xét rằng có thể không có người nhận.”

Cô ta hẳn phải thuộc nằm lòng những quy định đó căn cứ vào cách cô ta nói liến thoắng mà không chớp mắt. Nhân viên lễ tân nhìn Enri như một khách hàng không giá trị.

Đó là tự nhiên thôi. Một khách hàng không chi tiền không phải là một khách hàng. Tất cả mọi thứ cô tiếp tân nói đúng như Nfirea dự đoán, vì vậy cô không cảm thấy quá khó chịu. Thực tế là không ai có thể giúp đỡ những người yếu.

“Ainz Ooal Gown-sama thật sự là vị cứu tinh đã cứu giúp làng chúng tôi. Và ngài ấy thậm chí còn cho một cô thôn nữ bình thường như tôi một kho báu có giá trị như thế.” Cô tự hỏi nhân viên tiếp tân sẽ phản ứng thế nào nếu cô sử dụng chiếc tù và này như phí thanh toán. Thật tuyệt vời để nhìn thấy phản ứng trên khuôn mặt cô ấy, nhưng Enri biết cô sẽ không bao giờ làm một việc như vậy. Món đồ này đã được trao cho cô bởi một Magic Caster vĩ đại với lời chỉ dẫn “sử dụng nó để bảo vệ chính mình”. Cô không thể bán nó, dù cho vì lợi ích của làng. Cô không thể làm một điều vô ơn như vậy.

“Tôi hiểu. Thế hãy cho tôi biết bao nhiêu lệ phí thì được. Bằng cách đó tôi có thể quay về làng để thảo luận mọi thứ.”

“Nếu là vậy… làm thế này thì sao? Hãy quay lại sau khi việc kiểm tra thảo dược được hoàn tất, như vậy chúng ta sẽ làm xong việc tính toán số tiền.”

Sau khi cảm ơn nhân viên lễ tân, Enri rời quầy và ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn chằm chằm lên trần nhà khi thời gian kiểm tra kéo dài.

“Mệt thật…”

Mỗi giây phút kể từ khi cô bước vào cổng thành đã là một cuộc phiêu lưu lớn. Hay đúng hơn, khi nghĩ về nó, kể từ ngày cha mẹ cô qua đời, những điều khó hiểu cứ chất đống trên.

“Tất cả những gì tôi muốn là có một cuộc sống đơn giản, không thay đổi trong làng…”

Khi nghĩ về những điều đã mất, Enri thở dài.

Cô nghĩ về những gì đã xảy ra sau đó – những Goblin, người bạn thời thơ ấu của cô, và lắc đầu.

“Họ không thể đi nhanh quá đâu nhỉ…”

Nếu có cái gì đó để làm, cô sẽ không có thời gian để suy nghĩ về những điều buồn như vậy. Cô thà tập trung vào công việc hơn so với suy nghĩ về những điều làm cô buồn rầu.

“Enri-san, thẩm định đã hoàn tất.”

Enri ngước đầu về giọng nói của thương gia.

“Cảm ơn, cảm ơn anh rất nhiều!”

“Lệ phí là-”

Đúng lúc này, Enri nghe những âm thanh của một ai đó sải bước, không, thực tế chạy nước rút về phía cô. Khi quay lại, cô nhìn thấy nhân viên tiếp tân lúc nãy trước mặt cô.

“Haaa- haaa- Enri-san của Làng Carne. Không, ý tôi là, Enri-sama. Về các vấn đề trước đó, tôi có thể thảo luận chi tiết với cô không?”

Cùng là người lễ tân bây giờ, nhưng thái độ của cô là hoàn toàn khác. Dù đôi mắt cô ấy đỏ ngầu.

“A, tôi xin lỗi, nhưng tôi chỉ vừa nói với cô ấy về kết quả thẩm địn-”

“Anh im đi, tôi đang nói chuyện ở đây.”

Lời đáp trả của cô nhân viên lễ tân làm khuôn mặt của gã thương nhân co giật.

“Nếu được, cô có muốn thảo luận điều này trong khi uống nước trên phòng tiếp khách không?”

Cô ấy mỉm cười, nhưng nụ cười không hiện hữu trên đôi mắt cô. Thay vào đó là một sự tuyệt vọng, đấu tranh với cảm xúc bên trong.

Có lẽ đã cảm thấy một cái gì đó khiến Enri bối rối. Đôi mắt của cô nhân viên tiếp tân lấp lánh, và hai tay cô siết chặt lại với nhau như cầu nguyện.

“Làm ơn, tôi cầu xin cô, cô phải để cho tôi nghe cô nói! Nếu không, tôi sẽ xong đời!”

Sau khi nghe lời cầu xin tuyệt vọng, gần như thống thiết, Enri không muốn nói chuyện với cô ấy chút nào, nhưng dường như quá tàn nhẫn để không cho cô ấy một cơ hội. Cô liếc nhìn lại cho người thương gia, người dường như hiểu ý của cô, bởi vì anh ta khẽ gật đầu với cô.

“Được, được rồi. Thế, cô có thể dẫn đường cho tôi không?”

Cơ thể của nhân viên tiếp tân thả lỏng rõ rệt khi nghe thấy câu trả lời.

“Cảm ơn rất nhiều! Thực sự, cảm ơn cô rất nhiều! Đến đây, đến đây, hãy để tôi dẫn đường cho cô.”

Enri theo sau cô, bao trùm trong ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh. Nhân viên tiếp tân nắm chặt lấy bàn tay phải của cô, như thể không muốn cho Enri trốn thoát.

“Có phải mình đã quá hấp tấp không?”

Cô bước vào phòng chờ với một chút khó chịu trong lòng.

Enri lặng lẽ nhìn xung quanh bên trong căn phòng. Căn phòng trống không ngoại trừ cô và trang trí phức tạp, đầy những đồ nội thất trông rất đắt tiền khiến cô tự hỏi ngồi lên liệu có làm sao không.

“Lại đây, lại đây, làm ơn, ngồi xuống đi.”

Một phần trong cô nghi ngại liệu mình sẽ bị bắt hoặc bị ràng buộc hoặc giam giữ vào khoảnh khắc ngồi xuống.

Tuy nhiên, không có gì xảy ra khi cô ngồi lên ghế sofa. Tất cả cái cô cảm nhận được là món đồ nội thất thoải mái đón nhận trọng lượng cơ thể cô.

“Cô có muốn uống gì không? Rượu? Quá sớm? Vâng, loại… trái cây thì sao… không, đồ ngọt và món tráng miệng, có thể?”

“A, không cần phải đến mức đó đâu…”

Sự thay đổi đáng kể trong thái độ của nhân viên tiếp tân đã bắt đầu làm Enri sợ. Lúc đầu, cô không cảm thấy nhân viên tiếp tân đã đối xử với cô một cách lạnh lùng. Cô ấy đã phản ứng một cách tự nhiên, mà không có những cảm xúc quá khích như vậy. Ít nhất, nó có vẻ bình thường hơn so với cô ấy hiện giờ.

Nhưng tại sao con báo lại thay đổi vị trí của nó? Vì cái tù và nữa sao?

“Không, không, cô đang nói gì thế? Bất cứ điều gì cho cô đều có thể. Chúng tôi cũng có thể cung cấp rượu, rượu lâu năm, và những món ăn nhẹ đi kèm nữa.”

“Không, cái đó thực sự không cần thiết… và bên cạnh đó, tôi không có thời gian. Chúng ta có thể bắt đầu thảo luận về vấn đề này chưa?”

“Chắc rồi! Cô hoàn toàn đúng! Vậy làm ơn, bằng bất cứ cách nào, cứ tiếp tục!”

Nhân viên tiếp tân rút ra một mẩu giấy trắng tinh. Tất cả các loại giấy cô đã thấy trước đây thô hơn và có những màu sắc khác trộn lẫn. Đây hẳn là một món cao cấp tại đây. Sử dụng nó liệu có ổn không?

Enri bắt đầu nói. Mặc dù phần mở đầu đủ để nói dễ dàng, đây là phần khó chịu – những chi tiết.

Cuối cùng khi cổ họng Enri bắt đầu khô đi, cuộc nói chuyện cuối cùng cũng đã kết thúc.

“Cảm ơn sự giúp đỡ của cô! Có một vài thức uống ở đây, xin vui lòng thưởng thức trước khi rời khỏi! Để cốc ở đây cũng được, nhưng cảm ơn cô đã đến chỗ chúng tôi ngày hôm nay!”

Nhân viên tiếp tân đột ngột đứng lên, và rời khỏi phòng như thể bị đuổi đi.

“Thực sự… chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Tất nhiên, không có ai ở đây để trả lời câu hỏi của cô.

♦ ♦ ♦

Cuối cùng, Enri đã không qua đêm ở E-Rantel mà trở về nhà ở Làng Carne.

Cô sẽ ngủ trên những đồng cỏ, nhưng cô không cảm thấy phiền. Ngược lại, cô đã có một đêm rất ngon giấc. Đó là vì các Goblin, những người đang lái cỗ xe chở hàng nặng trĩu của cô.

“Aaa~ Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy nó.”

Phía trước họ là bức tường của Làng Carne. Mặc dù đống gỗ sắp xếp gọn gàng trông ấn tượng theo cách riêng, Enri không thể không nghĩ rằng chúng trông quá tồi tàn so với công sự của E-Rantel.

“Thật vậy. Tôi cần phải nhanh chóng báo cáo với trưởng làng.”

Enri nói với một trong những Goblin trên chỗ nằm của cỗ xe. Năm Goblin đã tới E-Rantel cùng Enri để bảo vệ cô, bao gồm Cona Priest và một Goblin cưỡi sói, hiện đang giữ khoảng cách để phát hiện bất kỳ mối đe dọa tiềm năng nào.

“Vâng, hầu hết các vấn đề đã được giải quyết, nhưng về yêu cầu của trưởng làng thì thế nào, Ane-san?”

“Chà, về cái đó… theo những linh mục, hầu như chẳng có ai muốn chuyển về làng.”

“Lạ thật. Ý tôi là, có những người di cư từ các làng khác sang đây. Tại sao số lượng người định cư không tăng? Vị linh mục đã nói dối sao?”

“Không, một linh mục sẽ không bao giờ nói dối,” Enri mỉm cười yếu ớt. “Thành thật mà nói, những ngôi làng ở biên giới khá là nguy hiểm, vì vậy họ đang giữ khoảng cách. Mặc dù một số người mong đợi nó, giống như những người con trai thứ ba, người sẽ lập tức bỏ thành phố nếu họ nhận được một cơ hội lấy một mảnh đất… nhưng không có nhiều người đến đây mà không có lệnh. Và những người chuyển đến đây lúc đầu đã sống ở những ngôi làng biên giới như chúng tôi. Đó là sự khác biệt.”

“Vậy sao…”

“Đó là cách nó diễn ra. Nhưng trên thực tế, điều đó làm tôi yên lòng.”

Có lẽ sẽ rất khó khăn cho những người bình thường tạo thành một mối quan hệ tốt đẹp với Goblin và sống với họ trong cùng một ngôi làng. Bất kỳ người di cư nào từ thành phố có thể sẽ xanh mặt khi nhìn thấy và làm hết sức mình để tránh xa.

Và thẳng thắn mà nói, nếu Enri bị buộc phải lựa chọn giữa cư dân thành phố và Goblin, cô sẽ không do dự mà chọn Goblin.

Lúc này, cỗ xe rung lắc, và âm thanh kim loại va vào chỗ nằm của cỗ xe vang lên từ phía sau cô.

“A, xin lỗi. Anh ổn chứ?”

Enri ngoái đầu lại nhìn phía sau.

Mặc dù những Goblin đang ngồi trên sàn xe, đã có một số bao tải ở đó, một trong số đó vang lên tiếng kim loại khi cỗ xe rung lắc.

“A, chúng tôi ổn, Ane-san. Không cần phải lo lắng. Chà, nhiều mũi tên thế này, chúng tôi sẽ có thể đi săn thỏa thích.”

Các Goblin trông rất hạnh phúc khi nhìn vào cái túi mà Enri quên trả lời họ, thay vào đó chỉ đơn giản mỉm cười.

Họ băng qua cánh đồng lúa mì, và bước vào một cánh cửa mở hé.

Sau khi chào tất cả mọi người, Enri lái cỗ xe đến điểm hẹn ban đầu của họ, để dỡ bỏ hàng hóa.

Khi cô dừng cỗ xe tại điểm hẹn, những Goblin bên trong, sau khi nghe tiếng xe về, nồng nhiệt bước ra chào đón.

“Ô! Chào mừng trở lại, Ane-san. Tôi rất vui vì không có gì xảy ra.”

Enri mỉm cười. Sự chào đón của họ làm Enri cảm thấy rằng mình thực sự đã trở về làng, vì đối với cô, những Goblin là một phần của gia đình cô.

“Tôi đã về rồi!”

“Có rất nhiều thứ. Cô định mang nó vào trong?”

“Đúng vậy, các anh em. Làm ơn giúp tôi một tay.”

“Đến đây!”

Các Goblin di chuyển cùng lúc, khéo léo xếp dỡ hàng hóa. Một số đến chỗ này, một số đến chỗ kia, và cuối cùng tất cả các gói hàng đã được xếp lại mà không cần Enri chỉ dẫn. Đây là bằng chứng cho thấy Goblin đã hòa hợp vào cuộc sống làng quê.

“A, Ane-san, cứ để chúng tôi xử lý phần còn lại. Tại sao cô không đi gặp em gái và Ani-san? Mặc dù tôi không biết liệu cậu ấy có còn giúp mấy người của Agu không.”

“Cảm ơn anh, nhưng tôi vẫn cần phải báo cáo với trưởng làng trước.”

“Thật sao? Hiểu rồi. Vậy, để an toàn, tôi sẽ đi với cô. Dù sao vẫn còn vấn đề của đám Ogre mà.”

Gokoh nói chuyện với một số đồng đội của mình sau khi rời khỏi điểm hẹn, và sau đó nhảy lên cỗ xe bên cạnh Enri đang lái. Các Goblin khác, những người đã bảo vệ Enri trên đường đến E-Rantel nhìn anh với ánh mắt ghen tị, nhưng không ai trong số họ thực sự lên tiếng phản đối. Đó có lẽ là bởi vì họ đã đồng ý với hành động của anh ta.

“Rồi, Ane-san, đi thôi!”

Enri mỉm cười yếu ớt và nói, “Tôi trông cậy vào mọi người! Và cảm ơn rất nhiều!”

Sau khi cảm ơn các Goblin, cô thúc con ngựa di chuyển.

“Vậy, chuyện gì đã xảy ra trong làng kể từ khi tôi đi?”

“Không có gì đặc biệt. Điều quan trọng là chúng tôi đã xây dựng một nơi ở cho đám Ogre bên trong làng. Tất nhiên, những Golem đá làm hầu hết công việc, và nó được làm bằng gỗ khá thô sơ, nhưng cuối cùng, nó cũng khá đẹp. Tuy nhiên, về mùi của chúng thì chúng tôi không thể làm được gì. Ngay cả những chiếc khăn chúng tôi đưa cho chúng cũng trở nên hôi thối.”

“Vậy sao… nhưng thế vẫn thực sự khá nhanh!”

“Như tôi đã nói, các Golem đã làm hầu hết công việc. Nếu cô muốn cảm ơn ai đó, hãy cảm ơn người Magic Caster đã đưa họ cho chúng tôi.”

“Và Lupusregina-san, phải không?”

“… Chúng ta đừng nói về cô ấy bây giờ. Tôi không muốn làm điều gì có liên quan đến việc cảm ơn cô ấy. Có gì đó về cô ấy làm tôi bực mình.”

Enri thấy khó để tin vào tai mình. Đây là lần đầu tiên Gokoh nói xấu về một người nào đó.

“Tôi nên nói thế nào nhỉ… cô ấy rất đáng sợ, giống như một con quái vật đang trông chừng chúng ta… Tôi không nghĩ rằng Ane-san vẫn chưa cảm thấy nó…”

“Nhưng cô ấy là người hầu của người cứu ngôi làng của chúng ta, Ainz Ooal Gown, vậy nên cô không thể là xấu.”

“… A, thật đau đớn~”

Vai Enri và Gokoh giật nảy. Nói đến ma quỷ…

Enri điên cuồng quay lại, và cũng giống như ngày hôm trước, cô hầu gái đang ngồi trên sàn cỗ xe như cô đã thuộc về đó.

“Thực sao, En-chan, một nỗi đau như vậy.”

“Ý cậu là sao?”

“Có lẽ, có lẽ trước đó, cô nên cho chúng tôi biết làm thế nào mà cô lại xuất hiện từ hư không.”

“Hửm? Đơn giản thôi. Tôi đáp xuống từ trên trời.”

“Đó không phải bay. Có một vài lần cô đã đến từ trên cao, nhưng chúng tôi không thể cảm nhận thấy cô.”

“Tôi có thể làm cho bản thân mình vô hình, anh biết không. Tôi đang cố gắng khôn khéo về những gì mình làm. Thấy tôi hấp dẫn thế nào chưa~”

Gokoh quay mặt về phía trước một lần nữa. Sự bực dọc được viết đầy trên mặt anh ta.

“Nhưng, à, phải rồi. Thật hiếm khi có thể thấy Lupusregina-san những hai ngày liên tiếp. Có chuyện gì xảy ra à?”

Lupusregina ném một cái nhìn khó chịu về Enri. “Ngay cả khi tức giận, cô ấy vẫn xinh đẹp”, Enri nghĩ.

“Chà, chuyện đó. Nhưưưưng dù sao, tớ chỉ tự hỏi điều gì đang xảy ra. Nhân nói đến đó, những gì đã xảy ra với đứa nhỏ Gobbo của cậu?”

“… Cậu ấy không sao. Tớ nghĩ cậu ấy chắc đang ở trong ngôi nhà của trưởng làng.”

“Tại sao lại là nhà của trưởng làng?”

“À, ông ấy có thể giúp những Goblin từ bộ tộc của cậu ta, hoặc một cái gì đó tương tự thế. Họ ở đó trong khi chúng tớ xây dựng chỗ dành cho những Goblin ở lại làng.”

“A- phải, nó có ý nghĩa, Agu là con trai của tộc trưởng bộ tộc. Cậu ta cảm thấy có nhiệm vụ phải bảo vệ họ hoặc gì đó. Thực sự cậu ta chỉ là một đứa trẻ nhưng hành động như một người đàn ông~”

Mặc dù Lupusregina chỉ mỉm cười nhẹ, bất cứ ai nhìn thấy hẳn sẽ bị say đắm bởi sự quyến rũ tỏa ra từ cô. Ngay cả Enri cũng thấy mình khao khát cô bất chấp thực tế họ đều là phụ nữ.

“Úi dà, không phải cậu nên nhìn đằng trước sao?”

“Đúng, đúng vậy!”

Enri đỏ đến tận mang tai, vội vàng nhìn phía trước một lần nữa.

Sau khi dừng trước nhà của trưởng làng, Enri và Gokoh ra khỏi cỗ xe.

“Vậy tớ sẽ mang ngựa đến chuồng. Nếu không phiền. Hãy cho tớ biết mọi người bàn gì sau nhé~”

“Tớ hiểu. Thế, xin lỗi vì đã nhờ, nhưng chúng tớ trông cậy vào cậu.”

Enri cúi chào Lupusregina, người mỉm cười “hô hô” và lái cỗ xe đi.

Enri gõ cửa, đủ to cho tất cả mọi người bên trong nghe thấy, và mở cửa.

Trưởng làng và Agu đối mặt với nhau trên một cái bàn.

“Ồ, chào mừng trở về. Cháu ngồi đi. Mọi việc trong thành phố thế nào?”

Khi trưởng làng bảo, Enri ngồi bên cạnh Agu. Trong một khoảnh khắc cơ thể Agu cũng dường như căng cứng, nhưng chắc là do ánh sáng.

“A, vậy, đó là cho tôi. Trong trường hợp đó, trưởng làng, xin vui lòng chăm sóc chúng tôi.”

Enri không biết những lời này có nghĩa là gì. Vì những người hiện diện ở đây là Enri, Gokoh và trưởng làng, dường như những lời đó rõ ràng là dành cho trưởng làng.

Tuy nhiên, Agu đang nhìn cô, với sự căng thẳng và đôi môi mím lại. Enri nhìn vào mắt Agu, và trong ánh mắt kiên định của cậu ấy, cô nhận ra rằng cậu ấy không đùa giỡn hoặc lừa lọc.

“Ơ… ơ?!”



Tại sao lại là cô?

Giữa sự bối rối của Enri, Agu xin lỗi và rời khỏi nhà của trưởng làng.

“Này! Chờ đã-”

“Rồi, Enri, chúng ta có thể nói chuyện rồi?”

“Ơ? Không, đó… đây… à, vâng. Cháu hiểu rồi.”

Nó đè nặng lên tâm trí cô, nhưng cô có thể làm sáng tỏ những nghi ngờ của mình sau. Báo cáo bây giờ quan trọng hơn.

Sau khi quyết định, Enri nói rõ ràng và súc tích các sự kiện đã xảy ra trong thành phố. Phần quan trọng nhất là không ai muốn chuyển đến Làng Carne. Tuy nhiên, trưởng làng dường như đã đoán được, vì không có vẻ buồn bã trên khuôn mặt của ông, chỉ bình thản chấp nhận.

“Ra thế. Chà, không thể khác được. Chúng ta là một ngôi làng ở biên giới, vì vậy mọi người sẽ không muốn chuyển tới nơi có tỷ lệ xuất hiện quái vật rất cao này.”

Trưởng làng nói những gì mà Enri đã nghĩ. Đó có thể cũng là những gì mà tất cả mọi người trong làng đã chấp nhận.

“Cháu đã làm được rất nhiều cho chúng tôi. Cảm ơn cháu.”

Trưởng làng cúi đầu xuống, và Enri nói, “Không sao đâu ạ,” để đáp lại. Lúc đầu thật bối rối, nhưng đó cũng là một kinh nghiệm tốt.

“Rồi-” cái nhìn của trưởng làng lướt qua Gokoh trong một giây. “Có một điều bác muốn phó thác cho Enri Emmot.”

“À, vâng. Nó là gì vậy? Bác trông quá nghiêm túc, trưởng làng…”

“… Bác hy vọng cháu sẽ tiếp nhận vị trí trưởng làng của bác.”

Vẻ mặt Enri chợt thay đổi.

“Hảảảảảảảả?! Gì, cái gì vậy? Này! Đừng nói với cháu Agu đã nói những… eeee?!”

“Cháu bị hoản loạn là không tránh khỏi…”

“Đừng có ngắt lời khi cháu đang hoản loạn! Trưởng làng, bác chậm phát triển à? Sao bác lại nói như vậy?!”

“… Có lẽ chậm phát triển là hơi quá một chút. Bác hiểu cháu đang kích động và lo lắng về điều này – bác biết thế là quá nhiều, nhưng bác hy vọng cháu có thể bình tĩnh và lắng nghe bác.”

“Bình tĩnh, làm sao cháu có thể bình tĩnh đây? Cháu chỉ là một đứa con gái, tại sao cháu phải đối mặt với chức trưởng thôn tào lao này?!”

“Kiềm chế bản thân đi!”

Giọng nói đầy quyền lực, nhưng với Enri nó chỉ hơi lớn một chút. Mặc dù vậy, nó đã giúp cô lấy lại một chút bình tĩnh. Không, nếu cô không nghe trưởng làng, cô không bao giờ có mấy ý nghĩ đó, hoặc ít nhất đó là những gì một phần của cô đã nghĩ.

“Bác hiểu rằng cháu đang rất bối rối. Tuy nhiên, bác hy vọng cháu có thể ngồi xuống và xem xét mọi thứ với một cái đầu sáng suốt. Để bắt đầu, trái tim của làng là ai?”

“Đó không phải là bác sao, trưởng làng?”

“Không. Ông già này cảm thấy rằng cháu là trái tim của làng. Các Goblin và Ogre mới đến tất cả xác nhận cháu là thủ lĩnh của họ, phải không?”

“Đúng rồi. Chúng tôi đều trung thành với Ane-san từ tận đáy lòng của mình.”

“Rồi, từ những con Goblin mà cháu giúp đỡ. Từ những gì Agu nói với tôi, họ cũng nhận cháu là thủ lĩnh.”

Miệng Enri của biến thành hình chữ ‘O’. Theo các Goblin thì nó có thể là sự thật, nhưng những gì mà dân làng nghĩ thì sao? Họ sẽ không bao giờ chấp nhận điều này.

“Bác có thể đoán được những gì cháu đang suy nghĩ. Dân làng sẽ phản đối, đúng không? Bác đã nói chuyện với tất cả mọi người và nhận được sự chấp thuận của họ. Đêm qua, bọn bác đã có một cuộc họp làng và nhận được ý kiến của họ. Và nó đã được nhất trí – tất cả họ đều muốn cháu là trưởng làng mới.”

“Nhưng, nhưng làm thế nào?!”

“… Cuộc tấn công đó là một cú sốc lớn đối với tất cả chúng ta, Enri. Mọi người đều hy vọng có một người cai trị mạnh mẽ.”

“Làm sao cháu lại mạnh mẽ được? Cháu chỉ là một cô gái làng quê bình thường!”

Mặc dù trên cánh tay cô có một số cơ bắp, cô vẫn còn là một cô gái làng quê hầu như không thể sử dụng vũ khí. Nếu họ muốn sức mạnh, họ nên yêu cầu lực lượng tự vệ, không phải sao?

“Sức mạnh không được tính bằng cơ bắp của một người. Cũng đừng nghĩ rằng cháu có thể ra lệnh cho các Goblin xung quanh dưới hình thái sức mạnh? Cậu bé Bareare nói thế trong khi đề cử cháu.”

“Enfi!”

Enri phát ra một âm thanh giống như ai đó bóp cổ một con gà đến chết.

“Và ông già này đã nhận ra một điều. Bác cần phải tìm một người kế nhiệm.”

“Ý bác là gì, ‘ông già’? Trưởng làng không già. Có phải đó là lý do tại sao bác đã nói chuyện như một ông già không?”

Trưởng làng mới giữa tuổi bốn mươi, nên vẫn còn rất sớm để được gọi là ông già. Sau cùng, ông vẫn còn ở độ tuổi có thể đóng góp cho công việc của làng.

“Bỏ qua những vấn đề nói chuyện như một ông già, cháu hẳn đã nhận ra bây giờ, nhưng khu rừng xung quanh làng đang trải qua một số thay đổi. Kể từ khi Hiền Vương Rừng Rậm biến mất, cơ hội quái vật ra khỏi rừng để tấn công đã cao hơn. Trong hoàn cảnh này, bác không phù hợp để làm trưởng làng.”

“Trưởng làng, đây có thể là thô lỗ, nhưng cháu cần phải hỏi. Cháu không thể thoát khỏi việc này, phải không?”

“… Thành thật mà nói? Cho dù cháu từ chối, bác không thể làm được gì nhiều.”

Cái Enri thấy là đôi mắt của một người đàn ông trung thực nói ra ý nghĩ của mình.

“Bác vẫn còn nhớ ngày hôm đó, ngay cả bây giờ. Đó là ngày kinh hoàng khi bạn bè của bác trong làng đã bị giết. Bác biết hai vợ chồng Emmot rất rõ. Nếu chúng ta không sống yên bình, nếu chúng ta xây dựng một bức tường, nếu chúng ta cảnh giác, có lẽ chúng ta sẽ không phải chịu đựng quá nhiều… có lẽ chúng ta có thể cầm cự cho đến khi Gown-sama đến giúp đỡ chúng ta.”

Điều đó sẽ thật khó, Enri nghĩ. Làng này cũng đã có rất nhiều người nhập cư là những dân làng sống sót từ những ngôi làng bị phá hủy khác. làng của họ có những bức tường mạnh mẽ – mặc dù không mạnh như Làng Carne hiện nay – nhưng họ đã vẫn bị tấn công và tàn sát. Nhưng những bức tường có thể trì hoãn những kẻ tấn công một chút và cho phép nhiều người được cứu. Enri đồng ý một phần.

“Cách suy nghĩ già cỗi của bác đã không còn tác dụng nữa. Chúng ta cần phải tổ chức lại và bảo vệ sự an toàn của ngôi làng với bàn tay của mình. Những người duy nhất có thể làm được điều này… là những người linh hoạt, trẻ, và cùng với đó họ cũng cần sức mạnh.”

Trưởng làng đã nói xong bài phát biểu của mình. Ông bình thản nhìn Enri.

Khi trưởng làng nói, Enri đã lắng nghe một cách nghiêm túc. Lúc đầu, cô muốn từ chối vì trách nhiệm quá nặng. Nếu họ bị tấn công một lần nữa, cô không chắc mình có thể chịu trách nhiệm cho mạng sống của dân làng. Tuy nhiên, giống như trưởng làng nói, cô không thể chỉ chạy trốn khỏi nó.

“Cháu không biết liệu cháu có thể chấp nhận trách nhiệm này.”

“Đó là một phản ứng tự nhiên. Các Goblin và bác có thể giúp quản lý làng. Dù là vậy, mặc dù, thật khó khăn để có những quyết định lớn.”

“Thế còn một hội đồng được hình thành từ những dân làng?”

“Thẳng thắn mà nói, tự bác đã nghĩ về điều đó. Tuy nhiên, những vấn đề lớn hơn, nhiều khả năng sẽ phát sinh sự chia rẽ và làm họ do dự. Cuối cùng, không có một người kêu gọi, chúng ta sẽ không thể giải quyết vấn đề một cách hiệu quả.”

“Nếu chúng ta có hai hệ thống, một để đối phó với những tình huống bình thường và một cho trường hợp khẩn cấp?”

“Điều đó không thể. Nó không thích hợp để đào tạo lãnh đạo của chúng ta. Người dân sẽ theo các lãnh đạo của họ trong trường hợp khẩn cấp và làm việc cùng nhau vì họ biết những nhà lãnh đạo cũng có khả năng trong thời bình.”

Ý của trưởng làng kiên quyết và ông đã giải thích lý do của mình. Với vẻ mặt chua chát, Enri hỏi câu hỏi cuối cùng.

“… Khi nào bác cần câu trả lời của cháu?”

“Bác sẽ không hối thúc cháu. Hãy dành thời gian và xem xét nó.”

“Cháu hiểu.”

Sau khi Enri nói vậy, cô đứng dậy và bỏ đi.

♦ ♦ ♦

Khi cô rời khỏi nhà của trưởng làng, Gokoh theo sau Enri.

“Bảo này, tôi muốn tự bản thâm suy nghĩ về điều này, tôi có thể có chút không gian chứ?”

“Tôi hiểu rồi, Ane-san. Cứ dành thời gian của cô suy nghĩ về nó. Tất cả của chúng tôi sẽ hỗ trợ cô, Ane-san. Nếu cô cần bất cứ điều gì, chỉ cần cho chúng tôi biết.”

“Vâng, khi đó tôi sẽ tính đến anh.”

Sau khi nhìn Gokoh đi, Enri trở về nhà mình.

Mình có thể là một trưởng làng tốt không?

Enri không cảm thấy tự tin về điều đó.

Ai mà biết, khi thời điểm đến, cô có thể phải ra lệnh mà mình không thích – hy sinh một vài cho điều tốt hơn.

Cuối cùng mình vẫn không thể làm điều đó…

Mọi người trong làng đã quá đề cao mình. Để bắt đầu, Goblin mà mọi người nói là sức mạnh của mình, họ thậm chí không phải là đồng minh mà mình đã gây dựng bằng uy tín và mối quan hệ của riêng mình. Cuối cùng, họ chỉ được triệu hồi từ chiếc tù và mà Magic Caster vĩ đại Ainz Ooal Gown đã trao cho mình.

Món đồ đó là vật giúp đỡ đầu tiên mà làng đã nhận – Lạ thật, mình là người đầu tiên ngài ấy đã giúp sao? Mình nhớ Gown-sama mang mặt nạ… Hửm? Ngài ấy đeo mặt nạ sao?

Ký ức về vụ việc đó của cô bị rối tung lên, nhưng từ sự hỗn loạn của tình hình thì cái đó có thể chấp nhận.

Enri lắc đầu để xua tan nỗi nghi ngờ của cô.

Trong trường hợp khác…

Nếu chiếc tù và đã được trao cho bất cứ ai khác, người đó sẽ là trưởng làng tiếp theo, không phải cô. Điều này có nghĩa rằng vấn đề không thuộc khả năng của Enri, mà chẳng hơn gì là sự may mắn.

Mình nên nói chuyện với ai đó về điều này…

Nfirea là người đầu tiên cô nghĩ. Cậu ấy đã sống ở thành phố lớn trước đây, nhìn thấy rất nhiều người, và Enri cảm thấy rằng cậu sẽ biết nếu cô có thể là trưởng làng tiếp theo. Và cậu ấy biết rất rộng, vì vậy cậu chắc chắn sẽ có thể cho cô một câu trả lời.

Tuy nhiên, trưởng làng đã nói rằng Nfirea – hay đúng hơn, nhà Bareare – đã tán thành sự kế nhiệm của cô. Điều đó có nghĩa rằng ngay cả khi có nói chuyện với Nfirea, cậu sẽ kết thúc bằng việc đẩy cho cô vị trí này.

Cậu ấy sẽ không… và cũng như bất kỳ dân làng nào. Vậy Agu và các Ogre, nhưng Agu đã nghĩ về mình như trưởng làng, và đám Ogre chỉ đơn giản là im lặng.

Ngay lúc này, có người gọi Enri đang cau mày bằng một giọng vui vẻ.

“Ossu~ Có vẻ như mọi người đã nói chuyện xong… Ối chà? Có chuyện gì vậy, vẻ mặt cậu kỳ lạ lắm nhé? Có vấn đề à, Enri?”

Giọng nói đó làm Enri kích thích như bị điện giật. Đúng thế. Cô là một người ngoài, một bên thứ ba trung lập bình tĩnh và hợp lý để đánh giá tình hình.

Enri chạy về phía Lupusregina với tất cả sức mạnh của mình.

“Lupusregina-san!”

Cô chặt nắm chặt vai cô hầu đang ngạc nhiên.

“Cái cái cái cái này là sao? Ôi không~ tim của mình đập quá nhanh. Nhưng xin đừng tỏ tình với tớ. Tớ không phải là một người đồng tính, tớ thích người khác giới. Khôôôôông~ Bỏ tôi ra~ Tôi sẽ bị hãm hiếp su~”

“Chờ đã! Làm ơn chờ một chút!”

Tay Enri rời khỏi vai của cô ấy, bởi vì cô tính che miệng của Lupusregina. Nhưng cô nhanh chóng trượt khỏi tay của Enri và cười.

“Aaaa, xin lỗi, xin lỗi, nhưng cậu dường như rất kích động, tớ nghĩ rằng cần làm mát cậu một chút. Đó chỉ là một trò đùa su~”

“Đó là một trò đùa thực sự xấu xa…”

Enri rũ vai xuống. Tuy nhiên, cô ngay lập tức phục hồi trở lại. Lupusregina là một người đến và đi như cô ấy muốn, nếu cô không nhân cơ hội này để giữ chặt cô ấy, cô ấy sẽ biến mất một lần nữa.

“Xin hãy nghe tớ nói. Tớ cần một số lời khuyên về việc phải làm gì tiếp theo!”

“Tớ không biết cậu đang nói đến chuyện gì, nhưng chúng ta có thể nói chuyện trong khi chúng ta bước đi phải không? Tớ không muốn dân làng nhìn mình một cách kỳ lạ đâu~”

Mặt Enri chuyển sang màu đỏ. Lupusregina đúng ở điểm đó. Tuy nhiên-

“Nhưưưưưng nếu cậu muốn xâm hại tớ một lần nữa, tớ sẽ không hét lên đâu~”

“Ự!”

Lupusregina thè lưỡi ra tinh nghịch nhìn Enri.

“Thực sự – thực sự, Lupusregina-san”

“Đi, đi, đi thôi, đi thôi.”

Không chờ đợi một câu trả lời, Lupusregina bước đi, và Enri theo sau.

“Nào, đến đặt vấn đề của mình cho đàn chị nào – từ những bí mật tình dục đến quyến rũ đàn ông~”

“A, đúng không? Lupusregina-san thực sự là một người trưởng thành rồi…”

Với Enri, người không biết gì về những vấn đề như vậy, cô ấy chắc chắn có vẻ người lớn. Không có sự thay đổi rõ ràng, nhưng có một số lý do nhìn Lupusregina dường như trưởng thành hơn lúc này.

“E hèm! Tớ rốt cuộc chỉ là một mimidoshima (Note:Là một người phụ nữ trẻ thiếu kinh nghiệm nhưng có rất nhiều kiến thức về tình dục) thôi!”

“… Hả?”

“‘Mimidoshima’ nghĩa là gì?” Enri cân nhắc trước từ ngữ kỳ lạ, Lupusregina vẫy tay ra hiệu cô với một động tác ‘đến đây’. Mong muốn nhận được những câu hỏi ngờ vực và kết thúc cho xong, Enri bắt đầu kể cho cô ấy về những gì đã xảy ra trong ngôi nhà của trưởng làng.

“Vậy tớ nên làm gì?”

“Hửm? Đánh tớ đi.”

Đó là tất cả.

“Này – không phải cậu nói tớ có thể để vấn đề của tớ cho cậu sao?”

“A, tớ “phải” trả lời cậu… ừm, tốt thôi, dù sao. Để bắt đầu, nếu cậu đang bị đẩy vào vị trí này và biết mình sẽ phải hối tiếc, thế thì tốt nhất là đừng nhận. Hãy suy nghĩ về những thứ gì cậu có thể và không thể xử lý.”

Cô gái vô tư bình thường đã biến mất, và ở vị trí của cô là một nỗi ám ảnh, sắc đẹp mê hồn. Đôi mắt bình thường mở to đã thu hẹp, và nụ cười mời gọi gây một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô.

“Đây chỉ là ý kiến của tớ thôi; có lẽ cậu nên tự mình quyết định những gì mình muốn làm. Ngồi xuống, nhai chút gì đó, đại loại thế. Để bắt đầu, hãy cho tớ nói tại đây, không quan trọng nếu cậu làm trưởng làng hay người khác làm trưởng làng, cậu sẽ gặp rắc rối sớm hay muộn thôi. Chỉ có bốn mươi mốt người tớ biết là những người sẽ không bao giờ phạm sai lầm. Vì thế, đừng lo lắng về những gì sẽ xảy ra khi cậu thất bại. Nhưng khi nghĩ về nó, không ai là phù hợp hơn với việc đó hơn cậu.”

“Ý cậu là sao?”

“Hãy hỏi mấy con Gob ấy. Khi làng bị tấn công bởi những con quái vật đáng sợ và họ biết rằng họ không thể thắng, điều gì sẽ xảy ra? Hãy tưởng tượng tình huống với chính mình là trưởng làng và không phải là trưởng làng xem.”

Vẻ mặt Lupusregina thay đổi một lần nữa, trở lại nét vui vẻ của mình.

“Chậc, thế thôi. Haaa, tớ không muốn chơi trò cố vấn nữa đâu. Sau đó nếu En-chan không trở thành trưởng làng một lần nữa, những bi kịch đẹp sẽ phơi bày và nó sẽ vui hơn.”

“-Ơ?”

Lupusregina cười khi cô vỗ nhẹ vào vai Enri.

“Cá nhân tớ nghĩ rằng cậu muốn làm một trưởng làng tuyệt vời. Ngoài ra… tại sao cậu không hỏi cậu bé đó?”

Sau khi lấy tay ra khỏi vai Enri, Lupusregina xoay tại chỗ. Đó là một động tác dường như xa vời đối với bất kỳ khái niệm của từ “ma sát”.

“Hẹn gặp lại sau.”

Lupusregina sải bước đi, tay cô bay tự do trong không khí. Trước mặt cô là Nfirea đứng với Nemu trong tay. Lupusregina vỗ vai Nfirea, và như thể bật công tắc, cả hai sống dậy.

“Chào mừng trở về, chị hai!”

Nemu hẳn đã rất lo lắng, bởi vì em ấy chạy hết tốc lực về phía Enri. Enri bị đẩy mạnh đủ để nghĩ rằng cô có thể bị té ngã, nhưng cơ chân mạnh mẽ của cô đã giúp cô đứng vững.

“Chào mừng trở về, Enri. Cậu về sớm hơn dự kiến. Không ngủ lại sao?”

“Tớ về rồi đây. Và tớ đã cắm trại đêm qua.”

“Vậy sao… Tớ rất vui vì cậu không bị tấn công bởi những con quái vật. Tuy nhiên, tớ không thể chấp nhận được điều đó. Các Goblin rất mạnh. nhưng vẫn còn những con quái vật mạnh hơn họ. Dù vậy, tớ đã không nhìn thấy bất kỳ con nào gần vùng đồng bằng…”

“Chị, đừng làm những việc nguy hiểm nữa!”

Nemu nói trong khi túm chặt lấy quần áo của Enri. Enri là gia đình duy nhất với em gái nhỏ của cô. Mạng sống của cô đã không còn chỉ duy nhất của cô. Có vẻ như Enri đã quên chi tiết nhỏ đó.

“Em đúng. Chị xin lỗi.”

Enri mỉm cười và nhẹ nhàng xoa đầu Nemu.

“Ừm! Vậy em sẽ tha thứ cho chị!”

Nemu nhìn lên và mỉm cười.

“Cảm ơn em. Nhân tiện, Nemu có ngoan không? Em không làm phiền Enfi chứ?”

“Không hề! Thật đấy~ Em không còn là một đứa bé nữa! Phải không, Enfi-kun?”

“A ha ha… à, tớ đang điều trị cho bộ tộc của Agu, vì vậy tớ đã không trông chừng quá chặt chẽ, nhưng tớ tin tưởng lối cư xử của Nemu.”

“Thực sao, Enfi-kun! Nói thế nào nhỉ, chị hai. Enfi-kun rất bốc mùi.”

“Nemu-chan! Đó là mùi của thảo dược! Khi em xay chúng lên, không phải em cũng nói tay mình hôi sao?”

“Những thứ đầy màu sắc từ thảo dược?”

“… Không, nó khác nhau. Đó là từ làm mấy món đồ giả kim thuật, vì vậy xin đừng nói anh bốc mùi…”

“Nhưng anh “đã” bốc mùi!”

Mặt Nfirea của đông cứng.

“Ừm, tất cả bám trên quần áo của Enfi. Vì vậy có lẽ anh ấy nên cởi ra khi không làm việc?”

Enri điên cuồng cố gắng giải thích ý nghĩa thực sự cho em gái cô, và khuôn mặt Nfirea dịu lại khi nghe nó.

“Tớ chẳng còn bất kỳ quần áo nào khác nữa, mặc dù… suốt thời gian ở E-Rantel tớ đã mặc khá nhiều.”

“Thế, sẽ ra sao nếu tớ may một bộ cho cậu sau này?”

“Ơ? Cậu có thể làm sao?”

“Enfi, cậu nghĩ rằng tớ là ai? Tự tớ vẫn có thể may những loại quần áo đơn giản.”

“Vậy sao? Tớ toàn mua quần áo thôi, nên tự cậu có khả năng may chúng nghe thật tuyệt.”

“Vâng, cảm ơn vì điều đó. Nhưng tất cả mọi người trong làng đều có thể… Nemu, em tốt hơn nên bắt đầu học đi.”

“Rõ~”

“Rồi, Nemu, em có phiền quay trở về trước không? Chị có chuyện cần phải thảo luận với Enfi.”

Nemu lấy tay bịt miệng mình, nhưng nụ cười đã làm cho đôi mắt của em ấy lấp lánh.

“Ừm! Hiểu rồi! Vậy em sẽ đi trước. Chúc may mắn, Enfi-kun!”

Nemu vẫy tay với họ, sau đó trở về nhà với bước chân nhún nhảy.

Enri nhìn khi em ấy rời đi, lẩm bẩm với chính mình.

“Em ấy rất biết vâng lời. Dù sao, có phải cậu đang giấu tớ điều gì không?”

“Không, tớ không nghĩ… a, ý cậu là? Là nó phải không? Mặc dù tớ gần như có thể đoán được, kể từ lúc họp hội đồng làng ngày hôm qua.”

Cùng với đó, họ đã bỏ qua rất nhiều điểm thừa thãi. Enri nói cho Nfirea những gì cô và trưởng làng đã thảo luận.

Nó không dừng lại ở đó. Cô cũng nói với cậu về cuộc thảo luận với Lupusregina, và Nfirea nghe tất cả mà không nói một lời nào. Sau khi hoàn thành, Nfirea nhìn thẳng vào mắt Enri. và nói.

“Tớ nghĩ rằng Enri có thể làm điều đó và dù câu trả lời của cậu là gì, tớ sẽ luôn luôn hỗ trợ cậu… ừ, câu đó hơi sến. Tớ hy vọng cậu sẽ trở thành trưởng làng mới.”

“Tại sao? Tớ chỉ-”

“Không. Cậu không chỉ là một cô gái làng quê bình thường. Cậu là thủ lĩnh của Goblin, Enri Emmot. Cậu muốn nói rằng Goblin không phải là sức mạnh của cậu, đúng không? Nhưng cuối cùng, những Goblin thực sự là sức mạnh của cậu. Lupusregina yêu cầu cậu phải ra lệnh cho các Goblin, nhưng để tớ giải thích. Nếu cậu không phải là trưởng làng, và nếu cả làng đang bị nguy hiểm, Goblin sẽ chiến đấu cho đến khi tự cậu có thể chạy thoát.”

“Không thể nào! Họ sẽ không bao giờ làm một điều như vậy!”

“Họ có thể nói thế trong thời điểm yên bình. Tuy nhiên, khi khủng hoảng họ sẽ làm thế. Tớ đã nghe nó từ chính họ.”

“Không thể nào…”

Enri ngờ vực nhìn Nfirea. Cậu ấy nói dối? Nhưng thậm chí không có một chút lừa dối nào trong bầu không khí xung quanh.

“Điều quan trọng nhất đối với họ không phải làng, đó là cậu. Nhưng nếu cậu trở thành trưởng làng, vậy thì làng đã trở thành tài sản của cậu, và những Goblin sẽ ở lại và chiến đấu cho làng đến lúc cuối cùng. Nó có vẻ không khác biệt lớn lắm, nhưng nó là một sự khác biệt. Nói riêng với cậu, họ đã bảo tớ rằng nếu trường hợp khẩn cấp đó xảy ra, họ hy vọng tớ có thể đem Nemu chạy theo sau cậu. Enri… nếu cậu muốn kiểm tra họ cũng được. Nhưng tớ hy vọng rằng nếu cậu làm thế, cậu sẽ giữ bí mật là tớ đã nói với cậu về nó.”

“Tớ sẽ không hỏi họ.”

Nfirea vén tóc lên khi nghe thấy câu trả lời thẳng thắn, trực tiếp, để lộ đôi mắt mở to của mình.

“Được chứ? Tớ có thể nói dố-”

“-Chuyện đó không thể nào. Nfirea sẽ không nói dối mình. Tớ tin cậu. Tuy nhiên, chủ nhân triệu hồi có thực sự quan trọng vậy không?”

“Chà, không phải do cậu là chủ nhân của họ sao? Cậu đã mua vũ khí cho Goblin, phải không? Cậu không nghĩ rằng họ sẽ đưa cậu lên ưu tiên hàng đầu của họ vì điều đó? Nghe có vẻ tệ, nhưng những Goblin không bao giờ nhận được bất cứ thứ gì từ dân làng, dân làng đối xử với họ không có gì hơn những con quái vật được triệu hồi của cậu. Cậu nghĩ họ muốn ưu tiên ai, những người hầu như không công nhận họ, hoặc người cho họ ăn và mua vũ khí cho họ?”

Tất nhiên, không ai trong dân làng thực sự nói ra điều đó. Tuy nhiên, sự thật là cô không thể nhớ bất kỳ dân làng nào cảm ơn họ bằng bất kỳ cách cụ thể nào.

“… Nhưng, dân làng rất biết ơn những Goblin.”

“Họ biết ơn với “cậu”. Nó giống như trả tiền lại cho cậu cho các chi phí phát sinh và thời gian tiêu tốn. Cậu đã bao giờ nhìn thấy bất cứ ai trong làng gọi Goblin bằng tên chưa?”

Không có. Lúc đầu, cô chỉ nghĩ đơn giản bởi vì họ không thể nói riêng với họ, nhưng khi nghĩ về nó, đó là bởi vì họ không muốn nói.

Ý nghĩ đó khiến Enri đầy cô đơn không thể tả.

“Là vậy sao.”

Tuy nhiên, trong giọng nói của cô không chỉ đơn giản là chán nản, nhưng đôi mắt cô ánh lên ánh sáng của sự nhận biết.

“Đúng thế. Đó là lý do tại sao tớ, cá nhân tớ, cảm thấy rằng cậu sẽ làm một trưởng làng tốt. Nếu không có gì khác, khi cậu là trưởng làng, cậu sẽ thay đổi mọi thứ cho các Goblin.”

“… Mọi người sẽ giúp tớ, phải không?”

“Tất nhiên. Cậu cũng có thể nói là chẳng ai sẽ do dự giúp đỡ.”

“Tớ hiểu. Thế thì tớ sẽ đi qua chỗ của trưởng làng. Tớ nên làm điều đó trước khi thay đổi ý nghĩ của mình!”

Enfi mỉm cười khi nghe tuyên bố của Enri.

Cậu hiểu cơn bão cảm xúc đằng sau quyết định của Enri. Nó nghiêm khắc, nhưng đầy tử tế.

“Được rồi! Chúc may mắn, Enri!”

Cô gật đầu trả lời, và sau đó không nhìn lại, đặt chân trên con đường để trở thành trưởng làng mới.

♦ ♦ ♦

Từ trên bầu trời, Lupusregina có thể thấy hầu như tất cả mọi người trong làng đều tập trung tại quảng trường làng. Enri dẫn đầu họ, hướng dẫn họ, nhưng cô không thể nghe thấy gì Enri nói.

Sau Enri kết thúc, dân làng vỗ tay.

“Ha… vậy là cuối cùng nó đã trở nên như thế này. Aaaa, mình không thể chịu nổi, uhihihi.”

“-Có gì mà buồn cười vậy?”

Giọng nói từ phía sau làm Lupusregina quay lại đối mặt.

“Oya~ không phải là Yuri-nee sao? Chị bay bằng vật phẩm ma thuật?”

“Đúng thế. Ainz-sama đã ban nó cho chị. Đây là… Làng Carne, phải không? Đó là lý do tại sao em bị mắng.”

“Đúng thế. Aaaa, bây giờ cuộc vui sắp bắt đầu~”

“Ý của em là gì?”

“Một người lãnh đạo mới vừa xuất hiện trong làng. Với dân làng, họ sắp chuyển sang một trang mới trong lịch sử của họ. Tuy nhiên, em tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu, tại thời điểm vinh quang này, ngôi làng bị tấn công và mọi thứ bốc cháy. Em tự hỏi những người dân làng sẽ trưng ra khuôn mặt nào đây?”

Một nụ cười tàn bạo trải rộng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, và bất cứ ai nhìn thấy ngay lập tức sẽ kết luận rằng cái gì đó độc ác và khủng khiếp đã được giải phóng.

“Và chị nghĩ em đã ở cùng với những người này. Đây có phải là đến từ đáy lòng của em?”

“Đúng vậy, Yuri-nee~ từng lời nói của em. Mỗi lần nghĩ về những người em ở cùng bị chà đạp như kiến và tiêu diệt với sức mạnh hung ác, em không thể ngưng cười.”

“Em thật khủng khiếp. Em cũng xấu xa như Solution. Tại sao các em gái nhỏ của tôi lại như thế này? Thật là, chỉ có một đứa em tốt là Shizu… mặc dù nghĩ lại thì Entoma cũng không phải là một đứa em xấu.”

Lupusregina cười khi chị cô càu nhàu.

“A~ cuối cùng ngôi làng có bị phá hủy không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Overlord Light Novel

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook