Quyển 8 - Chương 1: Ngoại truyện 1: Những ngày làm việc bận rộn và biến động của Enri
Maruyama Kugane
13/03/2017
Enri Emmot thức dậy trước bình minh lên để làm bữa sáng. Có rất nhiều
thức ăn cần chuẩn bị và cô không nấu ăn giỏi bằng người mẹ quá cố của
cô.
Em gái Nemu, bản thân cô, và 19 goblin trung thành với cô, cô phải chuẩn bị bữa sáng cho 21 người.Nấu thêm cho hai người nữa tổng cộng là 23 phần tất cả. Chuẩn bị nhiều thức ăn như vậy là một công việc vất vả, và cũng có thể coi nó là một trận chiến. Enri run lên khi nhìn vào lượng lớn thực phẩm trước mắt mình và nhận ra rằng tất cả chúng sẽ biến mất sau một bữa ăn
“…Việc này tốn thời gian gấp 6 lần so với trước kia…”
Sau khi hít một hơi dài, cô xắn tay áo mình lên và bắt đầu làm việc
Cô thái rau một cách nhanh chóng và sau đó là thịt. Quá trình này bây giờ đã trở thành phản xạ của Enri.
Mặc dù Enri là không có năng khiếu nấu ăn, nhưng cô vẫn phải học nó trong thời gian ngắn để đói phó với một nhiệm vụ khổng lồ như thế này. Chuyện này giống như cách kim cương được tạo ra dưới áp lực vậy.
Nemu tỉnh dậy bởi những âm thanh của Enri khi làm bữa sáng và xoa mắt để đuổi cơn buồn ngủ ra khỏi mắt cô bé.
“Chào buổi sáng,Onee-chan, để em giúp với “
“Chào buổi sáng, Nemu. Chị ổn, nhưng vẫn còn những thứ chị nhờ em giúp hôm qua đấy…”
Một chút không hài lòng thoáng qua gương mặt Nemu, nhưng cuối cùng cô bé không phàn nàn gì cả, cô bé cúi đầu và đáp lại “kay” theo lời của Enri
Enri dừng tay lại.
Trái tim cô nhói lên
Nemu đã được mười tuổi, cô bé đã từng rất hiếu động và tràn đầy sức sống. Nhưng sau sự cố đó,cô bé ngây thơ như Nemu trở lên nghe lời mù quáng với những lời nói của chị cô bé mà không có bất kì sự vui vẻ hay tức giận nào phù hợp với độ tuổi cô. Cô bé là cô gái tốt- tốt vì bị tổn thương
Khuôn mặt tươi cười của cha mẹ vụt qua tâm trí Enri. Mặc dù vài tháng đã trôi qua, vết thương từ sự cố đó vẫn chưa lành
Nếu họ chết vì bệnh tật, cô có thể chuẩn bị sẵn tinh thần để tiếp nhận nó. Nếu họ chết vì một tai nạn hay một thảm họa tự nhiên,cô sẽ không phải căm thù bất kì ai và cũng sẽ không có vết sẹo trong lòng. Nhưng cha mẹ đã bị sát hại ngay trước mắt cô và con tim cô giờ đây tràn ngập sự hận thù. Không có cách nào để cảm nhận những điều khác.
Enri nhắm nghiền mắt lại.Nếu ai đó ở đây. Cô có thể làm việc để họ không thể nhìn thấy sự yếu đuối, nhưng khi chỉ có một mình, sự cô đơn làm nỗi đau đó quay trở lại.
“Nó không đúng sao…?”
Ngay cả khi mở mắt, khuôn mặt của tươi cười của cha mẹ vẫn trôi nổi trước mắt cô. Dẫn dắt bởi lòng hận thù đối với những kẻ giết người, cô đâm mạnh con dao vào miếng thịt và chia đôi nó ra.
Tuy nhiên,vì cô sử dụng quá nhiều sức mạnh, cô cũng làm mẻ một miếng trên con dao, điều này làm cô chán nản.
Nếu lưỡi dao bị sứt mẻ, nó sẽ rất khó khăn để sửa chữa…Con xin lỗi, mẹ
Cô thầm xin lỗi mẹ vì làm hỏng con dao- thứ duy nhất liên kết cô với người mẹ quá cố.
Cô nhẹ nhàng lướt một ngón tay dọc theo cạnh của con dao để chắc chắn rằng nó còn tốt,ngay lúc đó, cánh cửa dẫn đến phòng khách ngay bên cạnh cô mở ra.
Thứ bước vào không phải là một con người mà lùn hơn, một trong những bán nhân loại thường được biết đến là Goblin.
“Chào Ane-chan, hôm nay đến lượt chúng tôi … Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Gã Goblin dừng lại, đưa mắt đến đôi bàn tay của Enri
Enri là một cô thôn nữ đơn thuần nhưng đám Goblin lại phục tùng cô mà không có bất kì lời phàn nàn nào vì cô đã triệu hồi chúng.
Sau khi vụ tấn công xảy ra, khi những người dân làng tự hỏi có cần phân ca để canh gác hay không thì Enri chợt nhớ đến chiếc tù và mà cô đã được tặng và sử dụng nó để triệu hồi đám Goblin.
Ban đầu những người dân làng đã rất ngạc nhiên và sợ hãi khi nhìn thấy những con goblin xuất hiện từ hư không, nhưng họ đã bình tĩnh lại khi Enri nói rằng cô ấy đã triệu hồi chúng bằng vật phẩm từ người cứu tinh của họ,Ainz Ooal Gown.Vì vậy,chuyện nghi ngờ về những chú goblin được đặt sang một bên và những người dân đã chào đón chúng từ sâu thẳm trái tim họ.
“Chào buổi sáng, Kaijali-san, tôi chỉ sử dụng hơi nhiều sức lực vào con dao thôi…”
Là một goblin được triệu tập bởi Enri, Kaijali nhìn như một con gấu thức dậy sau kì nghỉ đông, lông mày nhíu lại phản ánh cảm xúc trên khuôn mặt cậu ta.
“Điều đó không tốt đâu, Ane-chan cần chăm sóc tốt con dao đó. Ngôi làng không có tiệm rèn nên chúng ta không thể sửa chữa những thứ đó đâu.”
“Vậy sao…”
“Đúng vậy đó. Chúng ta sẽ nghĩ biện pháp trong thời gian tới”
Kaijali nói một cách nghiêm túc,sau đó là giọng nói vui vẻ khi giúp cô chuẩn bị bữa sáng.Nhấc một chiếc nồi đang sôi âm ỉ và với động tác thuần thục, cậu ta châm bếp lên. Sự khéo léo đã làm ngọn lửa bùng cháy như thể diên tả kỹ năng của cậu ta vậy.
“Nhưng họ không thể nấu ăn mà … Tại sao nhỉ?”
Goblin không thể chuẩn bị ngay cả một bữa ăn đơn giản nhất. Từ khi họ ăn thịt sống và rau mà không một lời phàn nàn nào, cô đã nghĩ rằng họ có thể thích thức ăn tươi hơn, nhưng nó trở nên rõ ràng rằng họ ưa đồ ăn nấu – mặc dù họ vẫn có thể tiêu hóa được thức ăn sống mà không gặp rắc rối nào.
Có phải bởi vì những loài được triệu hồi không biết nấu ăn không?
Một cô gái nông thôn như cô không thể trả lời cho những câu hỏi đó, cô đưa mình lại công việc một lần nữa. May mắn thay, lưỡi dao vẫn còn nguyên vẹn.
Cuối cùng, bữa sáng đã sẵn sàng.
Có đa dạng hơn các món ăn trên bàn so với những ngày khi mẹ cô còn nấu ăn.
Điển hình như, có thịt. Măc dù trong quá khứ các thợ săn địa phương thường hay chia sẻ những chiến lợi phẩm của họ, tuy nhiên số lượng thực phẩm họ đem lại không thể so sánh với bây giờ.Lý do vì sao hiện tại họ có nhiều thịt như vậy là bởi vì những dân làng đã mở rộng địa bàn hoạt động.
Rừng Đại Ngàn Tove cung cấp cho họ những thứ như củi, rau dại và trái cây để ăn, động vật cho thịt và lông thậm chí là cả dược liệu.
Măc dù khu rừng được coi như là một kho báu, nó cũng là quê hương của nhiều loài thú hoang dã và những con quái vật.Vì vậy, khu rừng không phải là nơi mà dân làng có thể ra vào thường xuyên. Ngay cả những thợ săn chuyên nghiệp cũng phải rón rén như kẻ trộm trên vùng lãnh thổ của Hiền vương. Tuy nhiên, với sự biến mất của Hiền vương rừng xanh và sự xuất hiện của đội quân goblin, tình hình đã hoàn toàn thay đổi.
Sự thay đổi lớn nhất là người dân bây giờ có thể dễ dàng đi vào rừng và khai thác tài nguyên của nó. Lũ goblin là một yếu tố quan trọng trong việc này; thịt- thứ mà trước đó rất khó khăn để kiếm được, nay có thể mua bán một cách dễ dàng, bàn ăn của họ cũng đã được bày thêm các trái cây tươi và rau quả. Kết quả là, tình hình lương thực trong làng đã được cải thiện một cách đáng kể.
Ngoài ra,vì những chú goblin là cấp dưới của cô, họ thường chia sẻ những chiến lợi phẩm săn được đến nhà Enri.
Tiếp đó, một trong những điều mới nhất của ngôi làng là đã có một thợ săn gia nhập và thường đóng góp chiến lợi phẩm vào nguồn thức ăn dự trữ của làng.
Cô ây đã từng là một mạo hiểm giả ở E-Rantel. Vì nhiều lý do khác nhau, cô chuyển đến sống trong ngôi làng này và học được cách đi săn từ các thợ săn khác sống trong làng. Vì cô ấy đã từng là chiến binh trong những ngày làm mạo hiểm giả, kỹ năng dùng cung tên của cô rất tuyệt vời, cô thậm chí có thể chiến thằng những trận đấu lớn nhất với chỉ vài mũi tên. Bằng những nỗ lực của cô ấy mà việc cung cấp thịt trong làng được tăng lên đáng kể.
Các tiêu chuẩn cải thiện sinh hoạt mang lại nhiều thay đổi, nó được phản ánh trên cơ thể mỗi người dân làng.
Enri cuộn bắp tay, chứng tỏ sức mạnh cơ bắp của mình.
Những thứ thu được khá ấn tượng
Ahh,nó càng trở lên lớn hơn
Các goblin khen ngợi cô với những cụm từ như “Bơm căng nó lên đi “, “Mục tiêu là sáu múi đó “, “Cơ bắp rất đẹp”. Chúng có ý tốt, nhưng là một cô gái, cô cảm thấy rất khó khăn để chấp nhận những lời khen này.
Nếu nó đúng như lời đám goblin thì sẽ chẳng tốt đẹp gì cả…
Enri gạt đi lý tưởng của các goblin về thân hình siêu cơ bắp ra khỏi tâm trí và bắt đầu phục vụ bữa sáng.
Nó là một nhiệm vụ buồn chán. Để cho những goblin không tranh cãi nhau vì sự khác biệt nhỏ trong khẩu phần ăn, số lượng thịt trong món súp của họ cũng là một vấn đề rất lớn. Enri phải đảm bảo rằng các món ăn và bát của tất cả mọi người đều có một số lượng thịt bằng nhau trước khi chuyển sang các công việc tiếp theo.
Mồ hôi nhỏ giọt trên trán cô khi bữa sáng đã sẵn sàng.
“Bây giờ, hãy đi gọi mọi người và Nfirea đến đây”
“Đi thôi”
“Em sẽ đi! Để em làm cho! Em muốn làm việc đó”
Khi Enri quay lại,cô thấy Nemu đứng đằng sau với đôi mắt sáng như đèn
“Em làm xong việc em chưa?”,cô bé gật đầu thay cho việc trả lời,Enri cũng vậy.”Thật sao? Vậy em hãy đi gọi Nfi–”
“Không em muốn gọi các goblin cơ”
Enri không biết nói thế nào với câu trả lời bộc phát của cô em gái nhỏ. Kaijali gật đầu nhẹ nhàng với Nemu, như thể để chỉ ra rằng cậu tin tưởng trao nhiệm vụ cho cô bé.
“Vậy chị sẽ để em, chị sẽ đi gọi Nfirea”
“Như vậy tốt hơn. Một ý tưởng tuyêt vời.Ane-chan, để em đi với chị.”
Măc dù rời đi như vậy sẽ không có ai trông nhà. Enri vẫn không hề lo lằng. Dù sao,chưa bao giờ có tên trộm nào đột nhập vào nhà cô cả.
Cùng với Kaijali, Enri rời nhà ngay sau Nemu.
Cơn gió thổi vào mặt Enri, mang theo hương thơm của cỏ và được sưởi ấm bởi ánh mặt trời vào buổi sáng. Enri hít một hơi thật sâu và khi cô quay lại nhìn Kaijali,cậu ta cũng đang hít thở giống như vậy. Enri không thể nín cười khi nhìn thấy nó, Kaijali quắc mắt nhìn cô, cố gắng để lấy lại hình tượng của minh với một cách thức khốc liệt. Có lẽ Enri của quá khứ sẽ sợ hãi, nhưng hiện tại cô đã quen với cuộc sống với những goblin, và cô biết đây là chỉ là cách cậu ta cười.
Một ngày mới, mát mẻ và quang đãng, Enri tiến đến ngôi nhà bên cạnh nhà cô
Nó đã bị bỏ hoang và không có chủ từ khi bi kịch xảy ra với ngôi làng và bây giờ nó trở thành ngôi nhà của hai dược sĩ từ E-Rantel, gia đình Bareare.
Ngôi nhà có hai người, Lizzie Bareare- một bà lão,và người cháu- cũng là bạn tốt của Enri, Nfirea Bareare. Hai người họ dành thời gian cả ngày trong nhà, chế biến dược liệu để làm các loại thuốc khác nhau.
Không giao tiếp với các dân làng khác là một lý do chính khi bị cô lập, trường hợp xấu nhất là bị đá ra khỏi làng. Nhưng có sự khác biệt với hai người họ.
Ở mỗi làng, một dươc sĩ – người có thể chuẩn bị các loại thuốc trong trường hợp gặp phải bệnh tật hoặc chấn thương, là không thể thiếu. Họ đủ quan trọng để dân làng cầu xin “Bạn không cần phải làm gì ngoại trừ làm thuốc cho chúng tôi”.
Điều này rất cần thiết với làng Carne, nơi không thể liên lạc với các Priest có thể dùng ma pháp chữa trị. Đối với những làng lớn, sẽ cần gấp đôi priest cũng như người bào chế thuốc.
Priest sẽ thu phí phù hợp tùy vào ma pháp chữa trị họ sử dụng. Hoặc đúng hơn, nó sẽ cần trả chi phí. Nếu người dân không có khả năng chi trả, họ sẽ phải dung sức lao động để thay thế. Đối với những người thậm chí thiếu khả năng đó, các Priest sẽ sử dụng các loại thuốc từ thảo dược vì nó rẻ hơn so với ma pháp phục hồi.
Một goblin trong làng là Cleric. Cậu ta có thể chữa trị những vết thương nhỏ một cách dễ dàng, nhưng những người dân làng đã cùng đồng ý với quan điểm rằng cậu ta nên giữ lại sức mạnh phòng những trường hợp khần cấp, trừ khi có người bị thương nặng. Chưa kể, ma pháp chữa bệnh của Cleric rất hạn chế và thiếu khả năng chữa lành bệnh hoặc trung hòa các chất độc.
Dù vậy, bất chấp những công việc quan trọng mà họ thực hiện, dân làng không dám đến gần họ
Lý do cho điều này rất rõ ràng vì đây là nơi ở của Bareares.
Enri nhăn mũi, Kaijali cũng vậy. Ngôi nhà họ vừa đến tràn ngập mùi khó chịu. Nó không được coi là điều xấu, nhưng vẫn thật sự khủng khiếp.
Mùi này được tạo ra từ việc nghiền nát các loại thảo mộc nhưng nó dù sao nó cũng chỉ là mùi của thực vật và không gây nguy hiểm.
Hít sâu một hơi, Enri gõ cánh cửa.
Cô gõ một vài lần, nhưng không có ai trả lời. Khi cô nghĩ rằng không ai có nhà thì có tiếng ai đó đang đến gần từ bên kia cánh cửa. Sau một vài hành động vội vã, cánh cửa mở ra.
Cô thật sự không muốn biểu hiện sự khó chịu lên khuôn mặt, nhưng mùi đến từ bên trong ngôi nhà thực sự khủng khiếp.
Thật khó chịu.
Nó mũi cô đau và mắt cô cay xè. Tệ hơn nữa, cái mùi từ bên trong ngôi nhà bay ra cả bên ngoài vậy nên chẳng khác gì đang đứng ở bên trong.
“Chào buổi sáng, Enri”
Mắt của Nfirea- thứ được nhìn thấy giữa khoảng trống của mái tóc dài, mở rộng ra và trong đó đầy tơ máu. Chắc cậu ta lại thức cả đêm để làm các thí nghiệm.
Cô không muốn mở miệng nói chuyên khi bao quanh cô là một bầu không khí khó ngửi, nhưng nó sẽ thật thô lỗ khi không đáp lại lời chào.
“Chào …chào buổi sang, Enfi…”
Cô cảm thấy họng mình khô rát khi nói vậy
“Chào buổi sáng, Ani-chan”
“Ah,chào buổi sáng Kai … Kaijali-san … Huh, đã sáng rồi sao? Tôi làm việc chăm chú quá lên không để ý. Nhìn thấy ánh nắng mặt trời làm cho tôi nhận ra thời gian qua nhanh thế nào…ahhh, tôi đã làm rất nhiều thí nghiệm gần đây rồi, tôi cần ra khỏi nhà thôi”
Nfirea vươn người như một con mèo và ngáp
“Có vẻ như cậu đã đốt cháy cả buổi tối với mấy thứ đó đây”
Enri nói thêm vào “Bữa sáng đã sẵn sàng, qua đó với bà cậu đi…”, nhưng Nfirea gián đoạn nó. Hay đúng hơn, thay vì nói ngắt lời cô, sẽ tốt hơn để nói rằng cô bị choáng ngợp vì sự nhiệt tình trẻ con của cậu.
“Thật kinh ngạc, Enri!”
Nfirea bắt lấy tay cô. Quần áo làm việc của cậu nồng nặc mùi giống trong ngôi nhà. Măc dù Enri rất muốn tránh xa cậu, cô buộc mình phải chịu đựng nó, bởi vì Nfirea là bạn thân của cô.
“Có…có chuyện gì vậy, Enfi”
“Cậu phải nghe điều này.Chúng ta đã có thể tìm ra cách để tạo ra một loại thuốc mới. Điều này sẽ thay đổi cả thế giới đấy. Mặc dù tất cả những gì chúng ta đã làm là pha trộn các loại thảo mộc thu thập được bằng các cách khác nhau, chúng ta đã sản xuất ra một lọ thuốc màu tím! “
Câu trả lời cậu chỉ nhận lại là “Hah?”
Enri không biết điều đó tuyệt vời như thế nào. Có phải thuốc màu tím vì họ cho bắp cải tím vào nó không?
” Nó có thể chữa trị các vết thương! Tốc độ chữa lành ngang bằng với các loại thuốc nguyên chất “
Enri nhìn tay cậu ta, cánh tay thon thả mềm mại không có một vết thương. Enri nghĩ “Mình có bắp tay lớn hơn cậu ta”, nhưng Nfirea không có ý dừng lại.
“Đó là chuyên…”
“Được rồi, được rồi, nó rất tuyệt vời, hãy nói về chúng sau dii”
Kaijali nói khi bước về phía trước.
“Ani-san có vẻ như ngủ quá ít và tiệc tùng quá nhiều. Có thể anh ấy bị ngáo đá hay gì đó? Ane-san, hãy để tôi chăm sóc anh ấy. Sao chị không về trước nhỉ?”
“Sẽ ổn chứ?”
“Chắc chắn rồi, Tôi sẽ tạt một ít nước lạnh vào mặt cậu ta và khi bình tĩnh lại, tôi sẽ đưa cậu ta đến. Nếu quá lâu, mọi người sẽ trở lên lo lắng, à vậy còn bà anh thì sao?”
“Obaa-chan vẫn đang vùi đầu vào việc nghiên cứu…tôi không nghĩ bà sẽ ra ăn sáng với chúng ta đâu. Xin lỗi, mặc dù cậu đã rất khó khăn để chuẩn bị nó cho chúng tôi…”
“Ah, đừng lo lắng.Tớ cũng đã nghĩ rằng Lizzie-sama sẽ làm điều đó. “
Việc này xảy ra vài lần rồi,lên không bất ngờ cho lắm.
“Vậy thì Ane-san, chị nên quay về trước đi”
Cô không có việc gì để làm ngoài rời đi
“Vậy hãy chăm sóc cậu ta nhé”
Sau khi nhìn Enri rời đi, Kaijali nhìn một cách lạnh lùng vào Nfirea.
“Cậu có biết mình vừa làm gì không? Thời gian duy nhất một cô gái lắng nghe một người đàn ông nói chuyện về sở thích của anh ta là khi cô ấy thích người đó. Nếu không phải, thì nó chỉ làm cô ấy trở lên xa cách thôi”
“… Tôi xin lỗi, tôi chỉ nghĩ rằng kể từ khi chúng ta phát hiện ra một điều tuyệt vời như vậy…nhưng nó tuyệt vời thật đấy! Có thể coi đó là một cuộc cách mạng…”
Kaijali khóe miệng giật giật. Rõ ràng rằng,Nfirea chưa hiểu được điều mà cậu muốn truyền đạt.
“Hãy nhìn xem, Ani-san. Cậu ổn với điều này chứ? Cậu thích Ane-san, phải không? “
Nfirea trả lời “Mm” và gật đầu thật mạnh.
“Vậy thì,anh cần phải biến cô ấy thành thứ quan trọng nhất trong trái tim. Quan trọng hơn nhiều với mấy loại thuốc đó”
“…Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ thử.”
“Làm hoặc không. Không có chuyện thử. Cậu cần phải giành lấy trái tim của cô ấy. Tôi và những người còn lại sẽ giúp đỡ hết mình. Thêm nữa,không chỉ chúng tôi cả em gái-san cũng giúp anh. Tôi hi vọng có thể thấy hai người đến với nhau Ani-san”
“Mmm …”
“”Nếu cậu chờ đợi cô ấy nói “Em yêu anh”, thì không có nhiều khả năng đâu, và sẽ có người nào đó sẽ cuỗm cô ấy đi đó. Cậu phải dồn hết can đảm để bày tỏ với cô ấy cảm xúc của mình.”
Câu nói đó như con dao đâm vào xương sườn của cậu vậy.
“Tuy nhiên, mặc kệ những gì tôi nói, cậu đã làm khá tốt so với trước kia Ani-san. Cậu đã từng không thể nói một lời trước mặt cô ấy. Bây giờ, cậu đã có thể nói chuyện một cách bình thường phải không.”
“Đó là bởi vì tôi không có nhiều cõ hội ðể nói chuyện với Enri trừ khi tôi ðến ðể thu thập thảo mộc… Bây giờ tôi ðã chuyển vào trong làng, tôi có thể ở bên cô ấy nhiều hơn.”
“Đúng vậy, chính là tinh thần đó. Tất cả những gì còn lại là tập trung can đảm và bước tiếp. Có lẽ cậu nên thể hiện sức mạnh của mình trước. Theo dân làng, những người đàn ông mạnh mẽ rất nổi tiếng. Có lẽ đối với những người phụ nữ bốn mươi chín tuổi trong làng thì là vậy. “
“Tôi không quá tự tin vào sức mạnh cánh tay của minh. Có lẽ tôi nên làm công việc đồng áng nhiều hơn hoặc một cái gì đó? “
“Nah, cậu nên luyện tập nhiều hơn đi Ani-san” Kaijali nói trong khi nhẹ nhàng gõ vào đầu cậu.
“Giải quyết những vấn đề này trước. Và sau đó là đến ma pháp. Vậy thì, khi nào cậu định thổ lộ hoặc làm thứ gì đó để cưa đổ cô ấy”
Kaijali tạo tư thế để khoe cơ bắp của mình. Chúng căng lên dưới da của cậu ta
“Kinda cũng như thế này. Và nếu cậu cần các màn trình diễn ấn tượng hơn…”
Tiếp đó, Kaijali uốn cong cơ thể.Mặc dù khá lùn, thân thể vẫn có những cơ bắp cuồn cuộn như thể chứng minh anh ta sinh ra đã là một chiến binh.
Nfirea tự hỏi Tại sao phải làm các loại tư thế này? Nhưng cậu không thể nói ra vì cậu chấp nhận thiện chí của Kaijali. Tuy nhiên vẫn còn một thứ cậu muốn hỏi.
“Tôi … tôi hơi tò mò, tại sao các anh làm điều này? Ý tôi là, tôi biết anh là cấp dưới của Enri và trung thành với cô ấy, nhưng tôi không hiểu lý do tại sao anh giúp đỡ tôi. “
“À,nó rất đơn giản” Kaijali trả lời với vẻ mặt khó hiểu. Anh trả lời “Đó là bởi vì tất cả chúng tôi muốn Ane-chan được hạnh phúc.Đó là thứ chúng tôi tìm kiếm, cậu rất phù hợp. Vì vậy, hai người nên nhanh chóng kết hôn thì các sớm càng tốt.”
“N-không cần phải vội vàng như vậy! H-hai chúng tôi có thể dần dần giảm bớt khoảng cách với nhau, phải không? “
“… Sai rồi. Ý tôi là, không phải con người cần thời gian dài để kết hôn và sinh con sao?”
Mắt Nfirea mở to ra và khuôn mặt chuyển sang màu đỏ khi cuôc trò chuyện nhảy sang mối quan hệ giữa nam và nữ.
“Nó vào khoảng chín tháng?”
“Hm,đó là khoảng thời gian rất dài đấy đủ để sinh mười chú chó con- ý tôi là mười đứa trẻ phải không?”
“Mười?? không phải là quá nhiều sao”
Năm đứa trẻ là mức trung bình cho một gia đình làng quê thuần nông. Trong thời điểm khó khăn, khi thật khó mà nuôi chúng sống được đến tuổi trưởng thành, con số này sẽ tăng lên. Trong thị trấn, con số này thường ít hơn với sự giúp đỡ của linh mục để chữa bệnh hoặc dùng thuốc ngừa thai.
Vì vậy, một người phụ nữ sinh mười đứa con không phải là nhiều mà phải gọi là quá nhiều
“Cậu nói cái gì vậy? Mười đứa là quá bình thường với goblin chúng tôi”
“Chúng tôi không phải goblin!”
“Được rồi, chủng tộc của chúng ta khác nhau…nhưng kể cả vậy cậu vẫn cần nhiều đứa trẻ để Ane-san hạnh phúc chứ.”
“… Được rồi,tôi không thể phủ nhận rằng cô ấy sẽ hạnh phúc với một ngôi nhà đầy trẻ con…nhưng điều đó vẫn có vẻ sai trái theo một cách nào đó”
“Thật sao?”
Nfirea nuốt lại lời nói của mình khi nhìn thấy Kaijali nghiêng đầu quan sát cậu. Dù mấy lời khuyên khá vô dụng, cậu vẫn biết ơn sự giúp đỡ của chúng.
“Vậy thì ra ngoài thôi Ani-san. Tôi hi vọng cậu sẽ hành động sớm. Măc dù để cô ấy đợi lâu có thể gây ra một số vấn đề… tôi nghĩ chúng ta nên lên kế hoạch.”
“Anh học những điều đó ở đâu vậy?” Nfirea lắc đầu “Bà ơi,cháu sẽ đi ăn sáng với Enri, bà thì sao?”
Câu trả lời đến từ ngôi nhà từ chối câu hỏi của Nfirea
Như thường lệ, bà lại đang tập trung trong việc làm lại các thí nghiệm và không có thời gian để bận tâm đến mấy vấn đề ăn uống
Nfirea có thể hiểu được cảm giác đó.
Các đồ dùng hóa học và mấy thứ linh tinh khác trong nhà có phẩm chất rất cao và họ không biết cách nào để sử dụng nó. Những hầu gái phục vụ Magic Caster Ainz Ooal Gown đã mang chúng đến. Hai người họ được lệnh là tạo ra các loại thuốc và vật phẩm mới bằng các vật liệu đó. Thậm chí những hầu gái còn mang tất cả các loại thảo chữa thương khác đến.
Khi cậu hỏi về cách sử dụng chúng những gì cậu nhận lại được là:”Tự tìm cách đi su~” vậy nên chúng chẳng giúp được điều gì cả.
Vì vậy, họ đã bỏ qua việc ăn uống và nghỉ ngơi để tìm ra cách sử dụng các thiết bị đó.Đó là một quá trình chậm chạp nhưng họ cuối cùng đã có một số biến chuyển. Tất nhiên họ cũng gặp phải một số sai lầm, Nfirea cũng vậy. Những tháng qua là những ngày bận rộn nhất trong cuộc đời cậu. Vì vậy, kết quả lao động của họ đang ở trên mặt bàn, một chai potion màu tím- thứ khiến Lizzie và Nfirea đầy phấn khởi.
“Vậy thì cháu đi đây” Nfirea nói khi đóng cánh cửa lại. Sau đó cậu quay mặt sang Kaijali và nói “Chúng ta đi thôi”
Mặc dù họ ăn cùng nhau, nhưng nhà của Enri không có bất kì nơi nào đủ lớn để chứa tất cả họ.Vậy nên họ thường ăn ở ngoài trời khi thời tiết tốt.
Bởi vì họ đang ở ngoài trời, việc làm ồn ào và huyên náo có thể chấp nhận được. Nếu ở trong nhà nó thật sự rất ầm ĩ. Tuy vậy ngay cả khi ở ngoài,tình hình có vẻ đang trở lên ầm ĩ hơn
“Đó là lý do tại sao Enri-nee-san sẽ trở thành vợ tôi”
“Này,cậu không phải đã quên lời hứa không được động vào Ane-san rồi chứ?”
“Đúng vậy nếu cậu dám chọn Ane-san để làm bạn đời chúng tôi cũng sẽ làm như vậy”
“Bạn đời của cậu? Tôi đầu tiên chứ”
Một số goblin đá ghế và đứng dậy một cách đột ngột, thậm chí một số chúng còn nhảy lên bàn. Cố gắng ấp chế sự tức giận của mình, Enri nói bằng một giọng nhẹ nhàng.
“Mọi người làm ơn ngồi xuống đi”
Câu nói giống như một quả cầu tuyết dưới ánh nắng mặt trời vây. Sự tức giận trong mắt những goblin không giảm bớt chút nào.
“Hãy mặc kệ chúng tôi, người chiến thắng sẽ được quyết định. Hãy xem đây một miếng thịt rạng rỡ”
Một trong những goblin, Kuunel, nâng lên cái thìa để chứng minh sức mạnh của mình,trên đó có một miếng thit gà mà có thể dễ dàng nhìn lẫn với một hạt đậu.Nó chẳng là gì khác ngoài một chút thịt cô bỏ thêm vào khi chia phần cho mọi người.
“Tôi đã ăn xong miêng thịt, nó còn nhiều hơn nữa trong món súp! Các cậu có những thứ như vậy không! Tôi không nghĩ vậy đâu! Đây chính là bằng chứng cho tình yêu!”
“Cậu đùa tôi ak! Nó chẳng qua là một mẩu thịt Ane-san bỏ nhầm vào đống rau thôi”
“Đúng vậy đó chẳng qua là ảo tưởng của cậu thôi.Có thể miếng thịt đó là chỉ là khoai tây hay mấy thứ đại loại như vậy hoặc miếng thịt đó nhỏ nhất trong tất cả số chúng. Cậu cẩn thận đấy. Đó chính là bằng chứng cho việc Ane-san ghét cậu đấy. Vị thần của tôi nói thế này này “Ngươi phải làm cho Enri hạnh phúc.”
“Có phải vị thần của cậu là con quỷ phải không Cona?”
Một nửa goblin đang đứng, và nửa kia đang ngồi đang cãi vã lẫn nhau, thổi bùng ngọn lửa của cuộc xung đột này. Ngay cả Nemu cũng đã tham gia vào cuộc chiến. Chỉ có vài người không tham gia vào cuộc xung đột này và chui đầu xuống gầm bàn. Nổi bật nhất trong đó là Nfirea.
“Đậu xanh rau má … Trà đá mía đường…”
Nfirea lầm bẩm khi đưa thức ăn vào miệng nhưng nó rơi trở lại bát khi chưa kịp đến miệng cậu. Đôi mắt của cậu không thể nhìn thấy vì mái tóc dài, nhìn có vẻ như cậu đi bộ trên sợi dây mỏng manh chia cắt giữa giấc mơ và thực tại vậy.
“Enfi, cậu không sao chứ?”
Các goblin vẫn còn tranh cãi lẫn nhau, mặc dù có thể không an toàn khi để họ một mình quá lâu, Nfirea vẫn rời khỏi đó và Enri không thể không chú ý đến điều này. Cậu có khả năng thiếu ngủ vì cái cách lắc lư lúc cậu ngồi xuống và nhìn như có khả năng ngã bất cứ khi nào. Khi cậu thực sự dùng bữa sáng, cậu nhìn giống y như một zombie bị cướp hết sức sống và sự hăng hái vậy.
“Ah … đừng … lo lắng … về … tớ … Enri … hu …”
“Này, Enfi, ăn cùng nhau đi”
“Chẳng phải trước đây ai đã nói “Nemu đã là vợ tôi sao?”
“Đó là đó, bây giờ là bây giờ. Tôi vừa nhận ra nó gần đây. Tôi từng nghĩ rằng từ khi Nemu 10 tuổi và có cùng chiều cao với chúng ta là cô ấy đã đủ tuổi lập gia đình. Nhưng với loài người…………họ chỉ coi trưởng thành khi đủ 15 tuổi”
“Ế,Thật thế sao…Ane-san không phải là một hob-human sao?”
Các goblin nhảy từ vấn đề này tới vấn đề khác với một tốc độ đáng kinh ngạc. Enri muốn hỏi họ một ‘hob-human’ là gì, nhưng trước khi cô kịp mở miệng thì những goblin đã bắt đầu một một cuộc tranh luận mới cho những người tham gia.
“Ah! Cậu ăn trộm bánh mỳ của tôi”
“Con sói của tôi vẫn còn đói, cậu đừng keo kiệt như vậy”
“Mọi người!”
Enri hét lên,dù vậy tiếng cô vẫn không thể chống lại những tiếng ồn ào mà các goblin tạo ra. Thìa và các tấm đựng thức ăn đang bay qua lại trong khi những tiếng la hét và gầm giận dữ như một cơn sóng bão tố. Tất nhiên, chúng trống rỗng, vì không ai trong số các goblin thậm chí mơ đến việc làm lãng phí thức ăn mà Enri làm cho chúng. Dù vậy nó vẫn không thể tha thứ được
Enri nhíu mày và hít một hơi thật sâu.
“Không phải sói ăn thịt sao? Đừng tưởng cậu hơn cấp mà nghĩ rằng tôi không thể đánh nhau với cậu”
“Đánh nhau, cậu nói gì vậy? Nếu cậu đang đói như vậy, ăn một quả đấm thì sao?”
Ngay khi Enri vừa đứng dậy,mọi người ngay lập tức quay về chỗ ngồi và bình tĩnh tiếp tục bữa ăn như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
“TẤT CẢ MỌI NGƯỜI,ĐỪNG GÂY ỒN ÀO NỮA”
Tiếng gầm giận giữ của Enri vang dội trong không khí yên lặng trên bàn ăn.
“Ah…”
Ngạc nhiên thay, Enri nhìn xung quanh,nhưng thứ duy nhất cô có thể thấy là đám goblin nhìn cô với vẻ mặt “Chúng tôi đang yên lặng ăn sáng,nó có vấn đề gì sao”, hay “Tự nhiên hét lên như vậy mà không có lý do gì cả thì rất làm phiền đấy”. Sau khi đứng yên một lát, cô ngồi lại xuống ghế, mặt đỏ lên.
“Phahahahaha..”
Người đầu tiên phá vỡ im lặng là Nemu. Sau đó,không kìm nén được bản thân,Enri cười theo, bụng cô co lại vì cười và đám goblin cũng cười theo.
Sự hoàn hảo về địa điểm và thời gian không thể thay thế được sự bàn bạc và chuẩn bị kỹ càng. Thật khá là ấn tượng với sự chuẩn bị nghiêm túc của họ cho trò chơi khăm này.
“Ah, nó thật là kỳ quặc. Có phải các cậu đã chuẩn bị tất cả những điều này ngay từ đầu để làm tôi vui không..”
Mặc dù nước mắt cô đang chảy xuống vì cô cười quá nhiều, Enri vẫn tức giận và hỏi.
“Tất nhiên rồi, Ane-chan. Chúng tôi sẽ không bao giờ tức giận vì những điều đó”
“Đúng vậy,Ane-chan”
“Yup,Yup”
Đám goblin không tỏ ra hối hận vì điều đó, họ lái câu hỏi của Enri đi bằng biểu hiện vui vẻ trên khuôn mặt. Đáp lại, Enri chú ý đến Kaijali, ánh mắt hung dữ nhìn anh ta. Dưới ánh nghiêm khắc của cô, Kaijali rũ xuống, mắt anh ta quay đi như rũ bỏ hết trách nhiệm.
“Nói thế nào nhỉ…Chúng tôi đã nghĩ rằng Ane-chan đang buồn”
Vài goblin xung quanh lùi lại, đầu họ cúi thấp xuống như thể họ khó chịu vì không được nói vậy.
“Mọi người—“
“Đó là vì …chúng tôi đều là cận vệ của Ane-chan”
“Đúng không”
“Yep, cận vệ đó”
“Chúng tôi đã suy nghĩ rất nhiều để làm sao nhìn cho đẹp mắt khi làm người bảo vệ của Ane-chan”
“Đúng vậy. đúng vậy. Bây giờ, Ane-san và Nemu-san,đứng ở đây,ở giữa này,đúng như vậy…”
“Ế, tôi cũng phải đến sao?”
“Tất nhiên rồi,bây giờ cả hai người,giơ tay lên như thế này, đúng vậy,theo một cách hoàn toàn phong độ và tuyệt vời như thế này…”
Kể cả khi cô nghi ngờ,tư thế này biến họ giống như những con ếch duỗi cánh tay lên trời vậy.
“Nghe này,tôi hiểu mục đích tốt của các cậu, tuy nhiên các cậu không cần phải lam cận vệ của tôi…đúng không, Enfi?”
Enri quay đầu nhìn người bạn từ thuở nhỏ ngồi bên cạnh cô nhưng không ai ở đó cả.
Cô có linh cảm xấu về điều này, khi cô chuyển ánh mắt xuống một chút …cô thấy đầu Nfirea đã gục xuống bát súp của cậu.
“Enfi”
Enri lập tức nâng cơ thể đã gục xuống của Nfirea dậy,cô kêu tên trong khi mặt đang tái đi.Cona vội vàng chạy đến và mở mắt Nfirea bằng tay cậu ta.
“…Cậu ấy chỉ ngủ thôi. Nếu chúng ta để như vậy cho đến chiều, cậu ấy sẽ ổn.”
“Enfi…tớ nên làm gì với cậu đây?”
Enri nghĩ cô nên đưa Nfirea trở về giường. Cô cõng cậu sau lưng và bắt đầu đi ra ngoài, để lại phía sau những cuộc tròi chuyện như “Không phải hai người họ nên đổi chỗ cho nhau sao?”, “Nemu-san không thể nói những thứ như vậy được…”, “Ani-chan,anh…”
Sau khi lúa mì được thu hoạch,người thu thuế sẽ đi đến làng.
Enri lo lắng về việc làm sao để cô giải thích cho việc có sự hiên hữu của những goblin trong làng.
Cô có nên nói là chúng là thú triệu hồi không hoặc họ là tay sai của cô, hay cô nên nói…
Enri có cảm giác rằng chúng đều luôn luôn dính líu tới cô.
Các goblin không chỉ ngừng lại trong việc lo lắng cho sự an toàn của cô, chúng cũng nghĩ đến cảm xúc của cô nữa. Cô có thể làm gì cho những goblin đó.
Cô có thể làm gì cho nhũng thành viên mới đáng tin và ồn ào này trong gia đình cô
————————————————–
Sử dụng nơi còn sạch trên bàn tay để lau đi những giọt mồ hôi đang chảy xuống cổ,Enri bó lại đám cỏ mà cô vừa cắt đi.Một lượng lớn những mảnh vụn của thực vật mang đến mùi tươi mát của cỏ vừa cắt.
Cơ thể cô mệt mỏi vì làm việc nhiều giờ trên cánh đồng và mồ hôi bám lấy quần áo cô làm Enri cảm thấy không thoải mái.
Enri vươn vai để sốc lại tinh thần.
Khi làm vậy,mắt cô quét qua cánh đồng lộn xộn bên kia.
Lúa mì họ đã trồng lớn lên một cách chậm chạp nhưng chắc chắn,và khi mùa thu hoạch đến,lúa mì chậm rái chuyển sang màu vàng. Mặc dù cánh đồng được vàng có tầm nhìn đẹp, nhưng đám cỏ rất phiền toái và cần phải nhổ chúng đi.
Công việc của cô bây giờ hoàn toàn để chuẩn bị cho mùa thu hoạch đến.
Cô duỗi người để các cơ bị cứng nhắc thả lỏng ra và giúp cơ thể thư giãn. Cơn gió làm dịu đi làn da khi chúng quá nóng vì cô làm việc nhiều giờ trên cánh đồng.
Cơn gió cũng mang theo những âm thanh rối loạn từ làng đến tai cô.
Nó nghe như tiếng thứ gì đó đập lên thứ gì đó và tiếng hét để tập trung sức mọi người thành một. Đó là âm thanh mà chưa bao giờ nghe được tại ngôi làng trước đây. Ngay bây giờ, những người dân làng đang cố gắng làm việc để biến tất cả kế hoạch và ý tưởng của họ thành hiện thực.
Theo kế hoạch, việc được ưu tiên hàng đầu là những bức tường bao quanh ngôi làng và việc xây dựng những tháp canh. Có thể nói rằng tất cả các dự án này nhằm biến ngôi làng thành một pháo đài.
Làng Carne nằm ở gần bìa rừng Đại Ngàn Tove và khu rừng là ngôi nhà của rất nhiều loài thú hoang dã, hay nói cách khác, đây là vùng nguy hiểm. Không thể sống một cách yên bình tại đây mà không có sự bảo vệ của những bức tường chắc chắn.
Tuy nhiên, làng Carne được xây dựng để các dãy nhà đều hướng đến quảng trường trung tâm từ mọi hướng. Nếu không có những bức tường bao quanh bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng xâm nhập vào làng. Cho đến bây giờ, ngôi làng đã được bình yên và những con thú không còn xâm phạm, kể cả khi nó nằm ngay sát gần khu rừng.
Đó là bởi vì một sinh vật hùng mạnh được biết đến như Hiền Vương Rừng Xanh đã liên tục mở rộng phạm vi ảnh hưởng của mình, vì vậy không còn một con thú nào dám di chuyển xung quanh khu vực gần làng.Việc này được coi như là một bức tường thép trong việc bảo vệ làng Carne.
Nhưng sau đó, tất cả đã thay đổi vì sự can thiệp của con người.
Các hiệp sĩ của Đế Quốc tấn công ngôi làng và sát hại cha mẹ cô. Kết quả là không còn một người dân làng nào hi vọng mọi thứ sẽ còn được như trước đây.
Ngược lại, người lãnh đạo goblin Jugem đã đề nghị biến ngôi làng thành một pháo đài để đối phó với một thảm kịch như vậy. Khi anh ta nói rằng những goblin không đủ khả năng để bảo vệ ngôi làng vì chúng quá ít, việc này ngay lập tức nhận được sự nhất trí từ những người dân trong làng. Đó là vì thậm chí đến tận bây giờ, rất nhiều người dân vẫn còn gặp ác mộng khiến họ thức dậy vào buổi đêm.
Bước đầu tiên trong kế hoạch là dỡ bỏ những ngôi nhà thừa và sử dụng chúng làm vật liệu để xây bức tường. Tất nhiên, số lượng đó là chưa đủ, vì vậy họ cần phải vào rừng để kiếm thêm gỗ. Nhưng khi bước sâu vào khu rừng cũng đồng nghĩa với việc xâm phạm vào lãnh địa của Hiền Vương, diện tích thu hoạch của họ chỉ ở vùng ngoại ô nằm phía xa khu rừng.
Tất nhiên đám goblin là những người bảo vệ cho các dân làng chặt gỗ.
Kết quả của việc này là dân làng trở nên tin tưởng những Goblin này hơn, một phần là vì những hiệp sĩ con người cùng chủng tộc đã tấn công họ. Kể cả khi họ cùng một chủng tộc, những hiệp sĩ đó vẫn cố gắng cướp đi những sinh mệnh tại ngôi làng. Trái lại, những goblin làm việc dưới quyền Enri đã đóng góp hết sức cho ngôi làng, dù chủng tộc của họ không giống nhau. Quyết định để tin tưởng vào ai nay đã không còn dễ dàng dựa trên vấn đề chủng tộc nữa.
Và lý do quan trọng nhất là những goblin rất mạnh mẽ. Họ có thể trở thành những chiến binh hay đảm nhận các nhiệm vụ của lính gác, khi có người bị thương, Cleric goblin Cona có thể chữa trị cho họ.
Thật khó để có thể thất vọng với các goblin như thế này.
Bằng cách này, những goblin đã khẳng định bản thân chỉ trong vài ngày ngắn ngủi và nhanh chóng trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của làng Carne. Điều này có thể thấy nhìn thấy được từ những ngôi nhà của goblin sống trong làng, không xem xét đến thực tế rằng họ là những chủng tộc khác nhau, một vài ngôi nhà lớn được dựng lên gần nhà riêng của Enri tại giữa ngôi làng.
Mặc dù những dân làng và các goblin đã từng góp sức với nhau trong kế hoạch phòng thủ ngôi làng, tuy nhiên họ không đủ sức để hoàn thành công việc đó nhanh chóng. Vì vậy, trong đầu họ chỉ nghĩ đến việc xây dựng những hàng rào đơn giản.
Như số phận đã an bài, Hiên Vương Rừng Xanh- thứ đã giữ những quái vật tránh xa ngôi làng nay đã trở thành thú cưng của Hắc Kiếm Sĩ và từ bỏ lãnh thổ của mình. Mặc dù đã cố gắng để hoàn thành hàng rào bảo vệ, nhưng dân làng vẫn không thể hài lòng với thành tựu của họ.
Tuy nhiên, một bức tường vững chắc hiện nay đang bảo vệ ngôi làng.
Nguyên nhân của sự thay đổi tốt hơn này là công việc đã được hoàn thành bởi các Golem được đem đên làng bởi một cô hầu gái xinh đẹp phục vụ vị cứu tinh- Ainz Ooal Gown.
Các Golem có thể làm việc không mệt mỏi khi đưa cho chúng một mệnh lệnh, chúng sẽ âm thầm thực hiện nó và sức mạnh của chúng vượt xa so với con người. Mặc dù chúng không có kỹ năng để thực hiện các nhiệm vụ đòi hỏi độ chính xác cao, nhưng sự tham gia của chúng đã đẩy nhanh tốc độ công việc một cách đáng kinh ngạc. Do các Golem không cần nghỉ ngơi hay mệt mỏi, việc xây dựng các bức tường nhanh chóng được hoàn thành.
Chúng có thể làm các nhiệm vụ mà dân làng và goblin không thể,chẳng hạn như chặt cây, vận chuyển với số lượng lớn, đào hố hoặc đặt nền móng cho các bức tường. Những điều trên lý thuyết cần làm hoàn thiện mất nhiều năm nay đã được hoàn thành trong một vài ngày và các bức tường được xây dựng thậm chí còn to lớn và chắc chắn hơn những gì so với những gì họ đã dự kiến.
Không chỉ là những bức tường, thậm chí việc xây dựng các tòa tháp canh cũng được đẩy nhanh. Nhiệm vụ hiện tại của họ là hoàn thiện các tòa tháp canh ở sườn phía đông và tây của ngôi làng.
“Ane-chan,tôi làm xong ở đây rồi.”
Suy nghĩ của Enri bị gián đoạn bởi một goblin giúp đỡ cô trong việc nhổ cỏ, cậu ta tên là Paipo.
“Ah,cảm ơn cậu.”
“Không,không có gì đâu Ane-chan đừng nên cảm ơn tôi”
Mặc dù Paipo vẫy bàn tay đầy bụi bẩn và nhuộm màu xanh của cỏ để tránh lời cảm ơn của Enri, Enri vẫn cảm thấy cô nợ các goblin một món nợ mà không bao giờ có thể hoàn trả.
Sau khi cha mẹ cô mất, Enri đã ở trong một tình trạng kinh khủng,cô không thể một mình lo việc đồng áng của cả gia đình. Cô hỏi những người dân làng khác để được giúp đỡ, nhưng do việc thiếu nhân lực trong làng, mỗi gia đình cũng rất khó để tự lo cho việc đồng áng của họ. Với sự giúp đỡ của các goblin, vấn đề này đã được giải quyết một cách dễ dàng. Ngoài ra, cô hầu như không chỉ được một goblin giúp đỡ.
Quay sang hướng mà tên cô được gọi, Enri nhìn thấy một người phụ nữ đứng trên cánh đồng bên cạnh bà là một goblin.
“Cảm ơn rất nhiều Enri-chan. Nhờ sự giúp đỡ của Goblin-san, các công việc đồng áng gần như đã hoàn thành rồi”
“Thật sao? Nó thật tuyệt vời. Đó chính là sáng kiến của các goblin để giúp đỡ công việc trong làng, vì vậy nếu cô muốn cảm ơn, cô hãy cảm ơn họ.”
“Ah, tôi đã cảm ơn Goblin-san rồi. Cậu ta nói rằng cậu là cấp dưới của cháu, do đó cậu ta hi vọng tôi cảm ơn Ane-chan thật tốt”
Nghe thấy từ “Ane-chan” làm Enri nhăn mày lại, tiếp theo đó cô nhanh chóng tạo nên một tiếng cười giả tạo để lái câu chuyện đi.
Các Goblin đã đề nghị cô nên để họ giúp những gia đình mất đi các thành viên trong cuộc tấn công, người phụ nữ trước mặt cô là một trong những người như vậy.
Không có cách nào để những người làng phản đối sự đóng góp của các goblin. Trong làng Carne, các goblin thường được đánh giá rất tốt ví dụ như ”Goblin là hàng xóm tốt hơn cả con người”
“Lại nói, có bất kì goblin nào xung quanh ở đây không? Tôi muốn mời tất cả một bữa cơm coi như lời cảm ơn.”
“Những người khác có lẽ đang tuần tra làng hoặc giúp đỡ những người mới chuyển đến. Nhưng nếu Obaa-san nói vậy, cháu chắc chắn sẽ nói với họ.”
“Nếu vậy thì ta nhờ cháu Enri-chan. Khi đó, tôi sẽ chắc chắn rằng tất cả sẽ được thưởng thức một bữa tiệc được làm bởi tất cả các kỹ năng của tôi. Còn bây giờ, tôi nghĩ tôi sẽ làm bữa trưa cho Goblin-san trước.”
“”Thật chứ? Nếu từ chối thì thật không phải. Mặc dù rất tiếc khi không được được ăn bữa trưa với Ane-chan, tôi sẽ ăn trưa tại nhà Morga-san.”
Enri gật đầu và người phụ nữ quay về làng với chú goblin.
“Nếu những người mới đến nhận ra được các cậu không phải là người xấu thì sẽ thật tuyệt vời.”
“Chà, rất nhiều trong số họ không vui khi nhìn thấy chúng tôi. Dù sao thì trong tim họ chúng tôi vẫn là kẻ thù.”
“Ngoài làng chúng ta, những bán nhân loại khác thường bị coi là kẻ thù,phải không…”
“Đó là lý do tại sao chúng tôi gửi rất nhiều người để giúp những công việc trong làng. Nó không dễ dàng gì cả.”
“Nhưng chúng ta đã làm sáng tỏ được một số ít nghi ngờ của họ. Tôi vừa thấy họ chào cậu một cách bình thường.”
“Điều này, chà, một số họ là những người dân và có những ký ức về các thành viên trong gia đình bị tấn công và sát hại. Hay những ký ức họ phải chịu thậm chí còn tồi tệ hơn.”
Mặc dù làng Carne đã bị tàn phá bởi cuộc tấn công nhưng còn khoảng một nửa số dân làng còn sống sót. Mặt khác, rất nhiều các làng khác cũng đã bị các hiệp sĩ tấn công và mất đi một phần lớn số dân của mình.
Khi làng Carne bắt đầu được nhập cư, rất nhiều trong số họ là những người sống sót của các ngôi làng đó.
Cả hai người rơi vào im lặng.
Enri vươn vai lần nữa và nhìn lên bầu trời. Mặc dù chuông báo ăn trưa chưa vang lên nhưng có vẻ như cũng đến giờ rồi. Họ đã làm việc khá lâu trên cánh đồng, và giờ là lúc nghỉ ngơi.
“Vậy thì chúng ta sẽ đi ăn trưa chứ?”
Mặc dù có vẻ ngoài đáng sợ, cô nhận ra rằng Paipo đang nở một nụ cười.
“Nó sẽ thật tuyệt vời, bữa ăn của Ane-san luôn luôn ngon tuyệt”
“Oh, nó không tuyệt như vậy đâu” Enri xấu hổ.
“Không, không tôi nói thật đấy. Giúp việc trên đồng cho Ane-chan là vị trí tranh giành nóng bỏng nhất trong chúng tôi. Đó là vì sau đó chúng tôi có thể thưởng thức bữa ăn trưa ngon lành của cô.”
“Ahaha, vậy tôi có nên làm bữa trưa cho tất cả mọi người không? Giống như bữa sáng vậy?”
Có một vài lý do khiến điều đó là rất khó làm. Ví dụ, làm cho hai mươi người sẽ khác so với ba người. Chỉ riêng việc thái các loại rau đã trở lên cực kỳ rắc rối. Ngoài ra, cô còn phải đảm bảo đủ phần cho mọi người, đó là một nhiệm vụ mệt mỏi. Tuy nhiên so với số lượng công việc khó khăn mà các goblin đang làm thì phần thưởng đó chẳng là gì cả.
“Oh, chúng tôi không thể bắt cô làm vậy được. Thêm nữa, việc thưởng thức bữa trưa tự làm của Ane-chan là một cái gì đó như đặc ân cho những người chiến thắng trong việc giúp đỡ cô.”
Enri chỉ có thể cười để đáp lại các goblin nhỏ bé. Mặc dù cô biết việc các goblin phân công công việc qua trò kéo-bao-búa, Enri không chắc việc cô nấu thứ gì đó có thực sự xứng đáng để khen ngợi không.
“Vậy thì chúng ta sẽ nghỉ ngơi cho bữa trưa chứ?”
“Ah, vậy sẽ thật tuyệt vời…”
Câu nói của Paipo bị gián đoạn giữa chừng khi cậu ta nhìn vào khoảng không với đôi mắt sắc sảo. Với một hơi thở sâu, chú goblin một lúc trước còn vui vẻ thoải mái nay đã trở thành một chiến binh kỳ cựu chỉ trong phút chốc. Enri đưa mắt theo Paipo vào khoảng không.
Những gì họ nhìn thấy là một goblin cưỡi sói đen. Cậu ta phi qua đồng bằng để đến ngôi làng với tốc độ cao.
“Đó là Kiumei…”
Trong quân đội Enri triệu hồi, có 12 goblin cấp độ 9, 2 goblin cung thủ cấp 10, 1 mage goblin cấp 10, 1 cleric goblin cấp 10, hai goblin cưỡi sói cấp 10 và một lãnh đạo goblin cấp 12. Tổng cộng là có 19 goblin.
Kaijali buổi sáng nay và Paipo đang giúp những việc lặt vật đều cấp 9, trong khi đó Kiumei, người đang mặc giáp da và mang theo một cây giáo là goblin cưỡi sói cấp độ 10.
Nhiệm vụ của các goblin này là tuần tra đồng bằng và hoạt động như các trinh sát.Việc các goblin này quay về làng báo cáo là một cảnh thường hay thấy.
“…Hình như là.”
Tuy nhiên,lời nói của Paipo rất tệ.Nó khiến cô nghĩ rằng có chuyện gì đó không tốt đã xảy ra.
“Có chuyện gì vậy?”
“…Cậu ta quay trở về sớm hơn. Hôm nay có lẽ cậu ta nên tìm mồi trong rừng mới phải…Có chuyện gì xảy ra sao?”
Sau khi nghe lời giải thích của Paipo,sự bất an tăng lên trong trái tim Enri, cô sợ rằng lại có một thảm họa đẫm máu nào đó đang chờ đợi họ.
Trong khi hai người họ im lặng chờ đợi, con sói lớn của Kiumei đã đến trước Enri. Từ việc thở gấp của nó, cô có thể đoán được họ đã vội vàng như thế nào để quay về đây.
“Có chuyện gì vậy?”
Nghe được câu hỏi của Paipo, Kiumei cúi người chào Enri từ trên lưng con sói và trả lời “Có chuyện gì đó đã xảy ra trong rừng:”
“…Cái gì?”
“Tôi không quá chắc chắn nhưng có vẻ nó giống như lần trước. Có rất nhiều thứ gì đó đang di chuyển dần về phía bắc.”
“Có phải là các hiệp sĩ không?”
Enri vô tình ngắt lời hai người họ. Mặc dù cô bất lực để có thể thay đổi bất cứ điều gì, cô vẫn không thể phớt lờ cuộc trò chuyện. Enri vẫn chưa thể quên được nỗi sợ hãi khi ngôi làng bị tấn công.
“Có rất nhiều thứ không rõ đang di chuyển về phía bắc” họ đề cập đến việc tìm thấy dấu vết tiến quân của hàng ngàn người đến phương bắc. Mặc dù kích thước bàn chân tương tự con người nhưng đó là dấu chân trần nên cuối cùng họ kết luận rằng đó những thứ đó không phải con người
“Tôi không có bất kỳ bằng chứng thuyết phục nào, nhưng tôi nghĩ nó khác với lần đó. Nếu các bạn hỏi, tôi sẽ trả lời rằng đã có chuyện gì đó đang diễn ra ở sâu bên trong khu rừng.”
“Thật sao.”
Sau khi nghe được, Enri vẫn không thể thở dài nhẹ nhõm.
“Vậy thì tôi tốt nhất lên thông báo việc này với chỉ huy.”
“Được rồi.Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ.”
“Rất vui được phục vụ.”
Sau khi vẫy tay với hai người họ, Kiumei thúc sói chạy đi. Enri vào Paipo nhìn cậu ta tiến dần vào cánh cổng làng đang chầm chậm mở.
“Vậy, chúng ta cũng quay lại chứ?”
“Phải rồi, đi thôi”
Sau khi rửa tay ở giếng nước,Enri và Paipo vừa quay trở lại nhà thì nghe được giọng một cô bé.
“Chào mừng trở lại,Onee-chan.”
Cùng với giọng nói vang lên là âm thanh đá nghiền vào đá. Theo âm thanh về nơi nó phát ra, Enri thấy Nemu quay cối xay đá phía sau nhà.
Một mùi hăng hắc đến từ cối xay. Mặc dù nó tương tự với cái mùi bám vào tay Enri trước kia, lần này nó mạnh hơn nhiều đủ để người ta có thể ngửi thấy nó từ khoảng cách rất xa.
Nemu đã quen với mùi này, nhưng đôi mắt của Enri gần khóc khi chúng tấn công cô. Paipo đứng đằng sau và hình như không bị ảnh hưởng gì cả. Có thể mùi đó chỉ ảnh hưởng đến một số chủng loài hay có thể là bởi sẽ rất thô lỗ khi làm bộ mặt như vậy trước người tình em gái của cậu ta.
“Chị về rồi. Công việc thế nào? Em có xay nó lên như những gì chị nói không?”
“Mm, em làm rồi.Nhìn này.”
Theo ánh mắt Nemu, cô nhìn thấy các loại thảo mộc được chất đống khi rời khỏi ngôi nhà nay chỉ còn sót lại một số ít.
“Nó không tuyệt sao? Không còn lại nhiều đâu”
Trước khi rời khỏi nhà, Enri đã yêu cầu Nemu nghiền chỗ thảo mộc này thành bột. Đó là bởi vì một số thảo dược có thể phơi khô và bảo quản nhưng phần còn lại phải nghiền nhỏ mới bảo quản được.
“Uwah, Nemu đã làm việc chăm chỉ trong hôm nay”
Enri mở rộng vòng tay để khen ngợi Nemu và một nụ cười thỏa mãn nở trên khuôn mặt cô bé. Có thể cô bé muốn được khen ngợi bởi Enri hay đơn giản là muốn giúp chị gái mình. Nemu cũng đã rất siêng năng và nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Các loại thảo mộc đem lại nguồn thu nhập chủ yếu cho làng Carne. Nó có thể xem là một món hàng xuất khẩu đặc biệt mà không cần nhiều nhân lực với một ngôi làng gần biên giới.
Cho rằng đó là một phương pháp quan trọng để có thể kiếm được các đồng tiền có giá trị, tất cả các cư dân làng Carne đều biết chút ít về thảo dược và nơi chúng lớn lên.
Enri thầm cân nhắc. Thảo dược từ làng Carne đem lại lợi nhuận vô cùng lớn. Tuy nhiên,họ chỉ có thể thu thập chúng trong một khoảng thời gian rất ngắn trước khi những bông hoa nở rộ và đó là thời gian ngôi làng có thu nhập cao nhất. Tuy nhiên, hầu hết tất cả các nơi họ biết đều đã được thu hoạch, nếu họ tiến sâu thêm một chút vào rừng, họ có thể tìm được các loại thảo mộc mà chưa ai đụng đến.
Tất nhiên, khu rừng cũng là nơi các loài hoang dã sinh sống, nó không phải là nơi mà những người như Enri có thể đi dạo hay hạ trại ngoài trời. Tuy nhiên, giờ họ đã có những goblin và kinh nghiệm phong phú về cây cỏ của Nfirea. Nếu chỉ có cô nhận được những sự giúp đỡ đó,họ có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Sau một hồi do dự,Enri nói kế hoạch của mình với Paipo.
“Tôi muốn đến một nơi mới để hái các thảo dược,cậu có thể đi cùng tôi không?”
Nói một cách hợp lý thì Enri không cần phải tự mình đi.Tất cả những gì cô cần làm là ra lệnh cho các goblin- những người có thể tự chăm sóc cho bản thân, để vào Rừng Đại Ngàn thay cô. Tuy nhiên, những goblin cô đã triệu tập có một nhược điểm kỳ lạ.
Đó là họ không có khả năng để thu lượm các thảo dược, giết mổ động vật hay các công việc phân loại.
Tương tự như cách họ xử lý việc nấu ăn, thậm chí nếu cho họ một mẫu các loài thảo mộc họ sẽ không thể sắp xếp chúng với các loại thảo mộc giống hệt nhau ngay trước mắt. Điều đáng ngạc nhiên là họ dường như được sinh ra đã không thể làm hoặc học được điều đó như thể ai đó đã loại đi khả năng đó của họ vậy.
Vì vậy nếu họ được chỉ định để thu lượm thảo dược, những goblin cần một ai đó khác đi cùng họ.
“Nó sẽ ổn thôi, nhưng sẽ có một chút khó khăn cho Ane-chan khi đi cùng chúng tôi.”
“Hm? Tại sao vậy.”
“Hừm, như những gì Kiumei nói, có sự thay đổi gì đó sâu bên trong khu rừng. Nếu đúng như vậy, tình trạng trong khu rừng hiện giờ có lẽ rất hỗn loạn.”
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Enri, Paipo tiếp tục kiên nhẫn giải thích.
“Ngay cả những quái vật kỳ lạ cũng muốn mở rộng lãnh thổ của chúng. Nếu là vậy, sau một thời gian, lãnh thổ của chúng sẽ chồng chéo lên nhau, và điều đó sẽ chỉ dẫn đến sự tàn phá. Vì vậy, cơ hội gặp mặt quái vật sẽ tăng lên và nó sẽ rất nguy hiểm. Nếu không may mắn, cô có thể phải đối đầu với thứ gì đó bên trong khu rừng. Ane-chan rất tốt bụng và can đảm, nhưng không cần đích thân đi vào nguy hiểm như vậy.”
“Thật sao…”
Mặc dù cô không chắc chắn về việc tốt bụng và can đảm, đó có thể là cách nói thổi phồng của các goblin, Enri nghĩ.
“Nó cũng đã xảy ra những biến động lớn trước đó.Chuyện gì diễn ra ở đó vậy?”
“Tôi không biết.Có lẽ,chúng ta nên đưa những người quen thuộc với địa hình Đại Ngàn để kiểm tra…Nhưng nếu làm vậy, sự phòng thủ của làng sẽ yếu đi…ah, đúng rồi, sao chúng ta không thuê những mạo hiểm giả để kiểm tra nhỉ?”
“Nó sẽ rất khó đấy” Enri nói khi lông mày của cô nhíu lại. “Theo như những gì Enfi nói, giá cả để thuê các đội mạo hiểm giả sẽ rất cao. Kể cả khi các lãnh chúa của E-Rantel hỗ trợ chi phí, nó vẫn rất khó để một ngôi làng như chúng ta trả phí cho họ.”
“Tôi hiểu rồi…”
“Thu thập thật nhiều thảo dược và bán chúng sẽ giúp một phần cho vấn đề này…hoặc nếu không tất cả những gì chúng ta có thể làm là bán đi vật phẩm nhận được từ Gown-sama”
Cô đã nhận được hai chiếc tù và từ Ainz Ooal Gown.Mặc dù một trong số chúng đã biến mất khi cô sử dụng,cái còn lại đang được giấu ở một nơi an toàn tại nhà Enri.
“Quên nó đi Ane-chan. Chúng tôi thích chị dùng nó hơn.”
“Tất nhiên rồi, sẽ không bao giờ tôi bán nó.”
Enri không muốn trở thành một người đáng khinh khi bán một vật phẩm được tặng từ thiện chí. Hiện giờ cũng xuất hiện những khả năng là không thể bán được nó đi, chính vì vậy cô quyết định không làm như vậy. Kể cả bây giờ họ vẫn đang nhận được sự giúp đỡ của hầu gái-người đã đưa các Golem đến làng. Vì vậy, cô sẽ không bao giờ làm một hành động vô ơn như vậy.
“Nhưng nó vẫn xảy ra vấn đề. Thảo dược chỉ có thể thu lượm vào mùa này, vì vậy mặc dù có nguy hiểm, tôi vẫn phải…”
Enri cười với Nemu –người đang có biểu hiện lo lắng trên khuôn mặt. Cô không muốn làm tổn thương thành viên cuối cùng còn sống sót trong gia đình nhưng cô cũng không muốn bỏ qua cơ hội để có thể kiếm được nhiều tiền. Mặc dù khi cô lựa chọn ưu tiên của mình, đó đã hoàn toàn là một sai lầm. Đúng hơn là cô sẽ đặt cược mạng sống của mình vì lợi ích của toàn bộ ngôi làng và hoàn trả các goblin- những người coi cô như chủ nhân.
Mình cần kiếm thêm nhiều tiền và xem xem loại vũ khí nào mình có thể mua cho các goblin. Giáp toàn thân hình như có thể bảo vệ tốt nhất. Lại nói về giáp toàn thân, người đàn ông hòa nhã mặc bộ giáp màu đen…tên ngài ấy là gì nhỉ?
Mặc dù cô không biết giá cả của áo giáp và vũ khí là bao nhiêu, nhưng chắc chắn rằng nó sẽ không phải là khoản tiền nhỏ. Lúc này Paipo giơ cánh tay trước Enri ra hiệu cho cô ngừng một lúc.
“Erm…Mặc dù đây chỉ là quan điểm của tôi, có lẽ chúng ta nên nói điều này với thủ lĩnh? Ane-chan không cần quyết định sớm như vậy. Tôi không muốn bị mắng bởi thủ lĩnh vì việc mở miệng ra trước khi suy nghĩ. Thêm nữa, tôi nghĩ Ani-chan chắc sẽ muốn tham gia vào việc này.”
Ngay khi các rắc rồi nhồi nhét vào đầu Enri, một âm thanh ríu rít đáng yêu phát ra ở bên cạnh cô. Quay lại nhìn, cô thấy Nemu nhìn cô với khuôn mặt không hài lòng.
“Onee-chan, em đói, đi ăn thôi.”
“Mm, chị xin lỗi. Đi rửa tay đi. Chị sẽ đi chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.”
“Kay~”
Nemu trả lời một cách đầy năng lượng. Sau khi gỡ cối xay ra, cô bé cạo dám bột màu xanh vào cái vạc nhỏ. Enri quay vào nhà, tự hỏi nên chuẩn bị gì cho bữa trưa.
Em gái Nemu, bản thân cô, và 19 goblin trung thành với cô, cô phải chuẩn bị bữa sáng cho 21 người.Nấu thêm cho hai người nữa tổng cộng là 23 phần tất cả. Chuẩn bị nhiều thức ăn như vậy là một công việc vất vả, và cũng có thể coi nó là một trận chiến. Enri run lên khi nhìn vào lượng lớn thực phẩm trước mắt mình và nhận ra rằng tất cả chúng sẽ biến mất sau một bữa ăn
“…Việc này tốn thời gian gấp 6 lần so với trước kia…”
Sau khi hít một hơi dài, cô xắn tay áo mình lên và bắt đầu làm việc
Cô thái rau một cách nhanh chóng và sau đó là thịt. Quá trình này bây giờ đã trở thành phản xạ của Enri.
Mặc dù Enri là không có năng khiếu nấu ăn, nhưng cô vẫn phải học nó trong thời gian ngắn để đói phó với một nhiệm vụ khổng lồ như thế này. Chuyện này giống như cách kim cương được tạo ra dưới áp lực vậy.
Nemu tỉnh dậy bởi những âm thanh của Enri khi làm bữa sáng và xoa mắt để đuổi cơn buồn ngủ ra khỏi mắt cô bé.
“Chào buổi sáng,Onee-chan, để em giúp với “
“Chào buổi sáng, Nemu. Chị ổn, nhưng vẫn còn những thứ chị nhờ em giúp hôm qua đấy…”
Một chút không hài lòng thoáng qua gương mặt Nemu, nhưng cuối cùng cô bé không phàn nàn gì cả, cô bé cúi đầu và đáp lại “kay” theo lời của Enri
Enri dừng tay lại.
Trái tim cô nhói lên
Nemu đã được mười tuổi, cô bé đã từng rất hiếu động và tràn đầy sức sống. Nhưng sau sự cố đó,cô bé ngây thơ như Nemu trở lên nghe lời mù quáng với những lời nói của chị cô bé mà không có bất kì sự vui vẻ hay tức giận nào phù hợp với độ tuổi cô. Cô bé là cô gái tốt- tốt vì bị tổn thương
Khuôn mặt tươi cười của cha mẹ vụt qua tâm trí Enri. Mặc dù vài tháng đã trôi qua, vết thương từ sự cố đó vẫn chưa lành
Nếu họ chết vì bệnh tật, cô có thể chuẩn bị sẵn tinh thần để tiếp nhận nó. Nếu họ chết vì một tai nạn hay một thảm họa tự nhiên,cô sẽ không phải căm thù bất kì ai và cũng sẽ không có vết sẹo trong lòng. Nhưng cha mẹ đã bị sát hại ngay trước mắt cô và con tim cô giờ đây tràn ngập sự hận thù. Không có cách nào để cảm nhận những điều khác.
Enri nhắm nghiền mắt lại.Nếu ai đó ở đây. Cô có thể làm việc để họ không thể nhìn thấy sự yếu đuối, nhưng khi chỉ có một mình, sự cô đơn làm nỗi đau đó quay trở lại.
“Nó không đúng sao…?”
Ngay cả khi mở mắt, khuôn mặt của tươi cười của cha mẹ vẫn trôi nổi trước mắt cô. Dẫn dắt bởi lòng hận thù đối với những kẻ giết người, cô đâm mạnh con dao vào miếng thịt và chia đôi nó ra.
Tuy nhiên,vì cô sử dụng quá nhiều sức mạnh, cô cũng làm mẻ một miếng trên con dao, điều này làm cô chán nản.
Nếu lưỡi dao bị sứt mẻ, nó sẽ rất khó khăn để sửa chữa…Con xin lỗi, mẹ
Cô thầm xin lỗi mẹ vì làm hỏng con dao- thứ duy nhất liên kết cô với người mẹ quá cố.
Cô nhẹ nhàng lướt một ngón tay dọc theo cạnh của con dao để chắc chắn rằng nó còn tốt,ngay lúc đó, cánh cửa dẫn đến phòng khách ngay bên cạnh cô mở ra.
Thứ bước vào không phải là một con người mà lùn hơn, một trong những bán nhân loại thường được biết đến là Goblin.
“Chào Ane-chan, hôm nay đến lượt chúng tôi … Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Gã Goblin dừng lại, đưa mắt đến đôi bàn tay của Enri
Enri là một cô thôn nữ đơn thuần nhưng đám Goblin lại phục tùng cô mà không có bất kì lời phàn nàn nào vì cô đã triệu hồi chúng.
Sau khi vụ tấn công xảy ra, khi những người dân làng tự hỏi có cần phân ca để canh gác hay không thì Enri chợt nhớ đến chiếc tù và mà cô đã được tặng và sử dụng nó để triệu hồi đám Goblin.
Ban đầu những người dân làng đã rất ngạc nhiên và sợ hãi khi nhìn thấy những con goblin xuất hiện từ hư không, nhưng họ đã bình tĩnh lại khi Enri nói rằng cô ấy đã triệu hồi chúng bằng vật phẩm từ người cứu tinh của họ,Ainz Ooal Gown.Vì vậy,chuyện nghi ngờ về những chú goblin được đặt sang một bên và những người dân đã chào đón chúng từ sâu thẳm trái tim họ.
“Chào buổi sáng, Kaijali-san, tôi chỉ sử dụng hơi nhiều sức lực vào con dao thôi…”
Là một goblin được triệu tập bởi Enri, Kaijali nhìn như một con gấu thức dậy sau kì nghỉ đông, lông mày nhíu lại phản ánh cảm xúc trên khuôn mặt cậu ta.
“Điều đó không tốt đâu, Ane-chan cần chăm sóc tốt con dao đó. Ngôi làng không có tiệm rèn nên chúng ta không thể sửa chữa những thứ đó đâu.”
“Vậy sao…”
“Đúng vậy đó. Chúng ta sẽ nghĩ biện pháp trong thời gian tới”
Kaijali nói một cách nghiêm túc,sau đó là giọng nói vui vẻ khi giúp cô chuẩn bị bữa sáng.Nhấc một chiếc nồi đang sôi âm ỉ và với động tác thuần thục, cậu ta châm bếp lên. Sự khéo léo đã làm ngọn lửa bùng cháy như thể diên tả kỹ năng của cậu ta vậy.
“Nhưng họ không thể nấu ăn mà … Tại sao nhỉ?”
Goblin không thể chuẩn bị ngay cả một bữa ăn đơn giản nhất. Từ khi họ ăn thịt sống và rau mà không một lời phàn nàn nào, cô đã nghĩ rằng họ có thể thích thức ăn tươi hơn, nhưng nó trở nên rõ ràng rằng họ ưa đồ ăn nấu – mặc dù họ vẫn có thể tiêu hóa được thức ăn sống mà không gặp rắc rối nào.
Có phải bởi vì những loài được triệu hồi không biết nấu ăn không?
Một cô gái nông thôn như cô không thể trả lời cho những câu hỏi đó, cô đưa mình lại công việc một lần nữa. May mắn thay, lưỡi dao vẫn còn nguyên vẹn.
Cuối cùng, bữa sáng đã sẵn sàng.
Có đa dạng hơn các món ăn trên bàn so với những ngày khi mẹ cô còn nấu ăn.
Điển hình như, có thịt. Măc dù trong quá khứ các thợ săn địa phương thường hay chia sẻ những chiến lợi phẩm của họ, tuy nhiên số lượng thực phẩm họ đem lại không thể so sánh với bây giờ.Lý do vì sao hiện tại họ có nhiều thịt như vậy là bởi vì những dân làng đã mở rộng địa bàn hoạt động.
Rừng Đại Ngàn Tove cung cấp cho họ những thứ như củi, rau dại và trái cây để ăn, động vật cho thịt và lông thậm chí là cả dược liệu.
Măc dù khu rừng được coi như là một kho báu, nó cũng là quê hương của nhiều loài thú hoang dã và những con quái vật.Vì vậy, khu rừng không phải là nơi mà dân làng có thể ra vào thường xuyên. Ngay cả những thợ săn chuyên nghiệp cũng phải rón rén như kẻ trộm trên vùng lãnh thổ của Hiền vương. Tuy nhiên, với sự biến mất của Hiền vương rừng xanh và sự xuất hiện của đội quân goblin, tình hình đã hoàn toàn thay đổi.
Sự thay đổi lớn nhất là người dân bây giờ có thể dễ dàng đi vào rừng và khai thác tài nguyên của nó. Lũ goblin là một yếu tố quan trọng trong việc này; thịt- thứ mà trước đó rất khó khăn để kiếm được, nay có thể mua bán một cách dễ dàng, bàn ăn của họ cũng đã được bày thêm các trái cây tươi và rau quả. Kết quả là, tình hình lương thực trong làng đã được cải thiện một cách đáng kể.
Ngoài ra,vì những chú goblin là cấp dưới của cô, họ thường chia sẻ những chiến lợi phẩm săn được đến nhà Enri.
Tiếp đó, một trong những điều mới nhất của ngôi làng là đã có một thợ săn gia nhập và thường đóng góp chiến lợi phẩm vào nguồn thức ăn dự trữ của làng.
Cô ây đã từng là một mạo hiểm giả ở E-Rantel. Vì nhiều lý do khác nhau, cô chuyển đến sống trong ngôi làng này và học được cách đi săn từ các thợ săn khác sống trong làng. Vì cô ấy đã từng là chiến binh trong những ngày làm mạo hiểm giả, kỹ năng dùng cung tên của cô rất tuyệt vời, cô thậm chí có thể chiến thằng những trận đấu lớn nhất với chỉ vài mũi tên. Bằng những nỗ lực của cô ấy mà việc cung cấp thịt trong làng được tăng lên đáng kể.
Các tiêu chuẩn cải thiện sinh hoạt mang lại nhiều thay đổi, nó được phản ánh trên cơ thể mỗi người dân làng.
Enri cuộn bắp tay, chứng tỏ sức mạnh cơ bắp của mình.
Những thứ thu được khá ấn tượng
Ahh,nó càng trở lên lớn hơn
Các goblin khen ngợi cô với những cụm từ như “Bơm căng nó lên đi “, “Mục tiêu là sáu múi đó “, “Cơ bắp rất đẹp”. Chúng có ý tốt, nhưng là một cô gái, cô cảm thấy rất khó khăn để chấp nhận những lời khen này.
Nếu nó đúng như lời đám goblin thì sẽ chẳng tốt đẹp gì cả…
Enri gạt đi lý tưởng của các goblin về thân hình siêu cơ bắp ra khỏi tâm trí và bắt đầu phục vụ bữa sáng.
Nó là một nhiệm vụ buồn chán. Để cho những goblin không tranh cãi nhau vì sự khác biệt nhỏ trong khẩu phần ăn, số lượng thịt trong món súp của họ cũng là một vấn đề rất lớn. Enri phải đảm bảo rằng các món ăn và bát của tất cả mọi người đều có một số lượng thịt bằng nhau trước khi chuyển sang các công việc tiếp theo.
Mồ hôi nhỏ giọt trên trán cô khi bữa sáng đã sẵn sàng.
“Bây giờ, hãy đi gọi mọi người và Nfirea đến đây”
“Đi thôi”
“Em sẽ đi! Để em làm cho! Em muốn làm việc đó”
Khi Enri quay lại,cô thấy Nemu đứng đằng sau với đôi mắt sáng như đèn
“Em làm xong việc em chưa?”,cô bé gật đầu thay cho việc trả lời,Enri cũng vậy.”Thật sao? Vậy em hãy đi gọi Nfi–”
“Không em muốn gọi các goblin cơ”
Enri không biết nói thế nào với câu trả lời bộc phát của cô em gái nhỏ. Kaijali gật đầu nhẹ nhàng với Nemu, như thể để chỉ ra rằng cậu tin tưởng trao nhiệm vụ cho cô bé.
“Vậy chị sẽ để em, chị sẽ đi gọi Nfirea”
“Như vậy tốt hơn. Một ý tưởng tuyêt vời.Ane-chan, để em đi với chị.”
Măc dù rời đi như vậy sẽ không có ai trông nhà. Enri vẫn không hề lo lằng. Dù sao,chưa bao giờ có tên trộm nào đột nhập vào nhà cô cả.
Cùng với Kaijali, Enri rời nhà ngay sau Nemu.
Cơn gió thổi vào mặt Enri, mang theo hương thơm của cỏ và được sưởi ấm bởi ánh mặt trời vào buổi sáng. Enri hít một hơi thật sâu và khi cô quay lại nhìn Kaijali,cậu ta cũng đang hít thở giống như vậy. Enri không thể nín cười khi nhìn thấy nó, Kaijali quắc mắt nhìn cô, cố gắng để lấy lại hình tượng của minh với một cách thức khốc liệt. Có lẽ Enri của quá khứ sẽ sợ hãi, nhưng hiện tại cô đã quen với cuộc sống với những goblin, và cô biết đây là chỉ là cách cậu ta cười.
Một ngày mới, mát mẻ và quang đãng, Enri tiến đến ngôi nhà bên cạnh nhà cô
Nó đã bị bỏ hoang và không có chủ từ khi bi kịch xảy ra với ngôi làng và bây giờ nó trở thành ngôi nhà của hai dược sĩ từ E-Rantel, gia đình Bareare.
Ngôi nhà có hai người, Lizzie Bareare- một bà lão,và người cháu- cũng là bạn tốt của Enri, Nfirea Bareare. Hai người họ dành thời gian cả ngày trong nhà, chế biến dược liệu để làm các loại thuốc khác nhau.
Không giao tiếp với các dân làng khác là một lý do chính khi bị cô lập, trường hợp xấu nhất là bị đá ra khỏi làng. Nhưng có sự khác biệt với hai người họ.
Ở mỗi làng, một dươc sĩ – người có thể chuẩn bị các loại thuốc trong trường hợp gặp phải bệnh tật hoặc chấn thương, là không thể thiếu. Họ đủ quan trọng để dân làng cầu xin “Bạn không cần phải làm gì ngoại trừ làm thuốc cho chúng tôi”.
Điều này rất cần thiết với làng Carne, nơi không thể liên lạc với các Priest có thể dùng ma pháp chữa trị. Đối với những làng lớn, sẽ cần gấp đôi priest cũng như người bào chế thuốc.
Priest sẽ thu phí phù hợp tùy vào ma pháp chữa trị họ sử dụng. Hoặc đúng hơn, nó sẽ cần trả chi phí. Nếu người dân không có khả năng chi trả, họ sẽ phải dung sức lao động để thay thế. Đối với những người thậm chí thiếu khả năng đó, các Priest sẽ sử dụng các loại thuốc từ thảo dược vì nó rẻ hơn so với ma pháp phục hồi.
Một goblin trong làng là Cleric. Cậu ta có thể chữa trị những vết thương nhỏ một cách dễ dàng, nhưng những người dân làng đã cùng đồng ý với quan điểm rằng cậu ta nên giữ lại sức mạnh phòng những trường hợp khần cấp, trừ khi có người bị thương nặng. Chưa kể, ma pháp chữa bệnh của Cleric rất hạn chế và thiếu khả năng chữa lành bệnh hoặc trung hòa các chất độc.
Dù vậy, bất chấp những công việc quan trọng mà họ thực hiện, dân làng không dám đến gần họ
Lý do cho điều này rất rõ ràng vì đây là nơi ở của Bareares.
Enri nhăn mũi, Kaijali cũng vậy. Ngôi nhà họ vừa đến tràn ngập mùi khó chịu. Nó không được coi là điều xấu, nhưng vẫn thật sự khủng khiếp.
Mùi này được tạo ra từ việc nghiền nát các loại thảo mộc nhưng nó dù sao nó cũng chỉ là mùi của thực vật và không gây nguy hiểm.
Hít sâu một hơi, Enri gõ cánh cửa.
Cô gõ một vài lần, nhưng không có ai trả lời. Khi cô nghĩ rằng không ai có nhà thì có tiếng ai đó đang đến gần từ bên kia cánh cửa. Sau một vài hành động vội vã, cánh cửa mở ra.
Cô thật sự không muốn biểu hiện sự khó chịu lên khuôn mặt, nhưng mùi đến từ bên trong ngôi nhà thực sự khủng khiếp.
Thật khó chịu.
Nó mũi cô đau và mắt cô cay xè. Tệ hơn nữa, cái mùi từ bên trong ngôi nhà bay ra cả bên ngoài vậy nên chẳng khác gì đang đứng ở bên trong.
“Chào buổi sáng, Enri”
Mắt của Nfirea- thứ được nhìn thấy giữa khoảng trống của mái tóc dài, mở rộng ra và trong đó đầy tơ máu. Chắc cậu ta lại thức cả đêm để làm các thí nghiệm.
Cô không muốn mở miệng nói chuyên khi bao quanh cô là một bầu không khí khó ngửi, nhưng nó sẽ thật thô lỗ khi không đáp lại lời chào.
“Chào …chào buổi sang, Enfi…”
Cô cảm thấy họng mình khô rát khi nói vậy
“Chào buổi sáng, Ani-chan”
“Ah,chào buổi sáng Kai … Kaijali-san … Huh, đã sáng rồi sao? Tôi làm việc chăm chú quá lên không để ý. Nhìn thấy ánh nắng mặt trời làm cho tôi nhận ra thời gian qua nhanh thế nào…ahhh, tôi đã làm rất nhiều thí nghiệm gần đây rồi, tôi cần ra khỏi nhà thôi”
Nfirea vươn người như một con mèo và ngáp
“Có vẻ như cậu đã đốt cháy cả buổi tối với mấy thứ đó đây”
Enri nói thêm vào “Bữa sáng đã sẵn sàng, qua đó với bà cậu đi…”, nhưng Nfirea gián đoạn nó. Hay đúng hơn, thay vì nói ngắt lời cô, sẽ tốt hơn để nói rằng cô bị choáng ngợp vì sự nhiệt tình trẻ con của cậu.
“Thật kinh ngạc, Enri!”
Nfirea bắt lấy tay cô. Quần áo làm việc của cậu nồng nặc mùi giống trong ngôi nhà. Măc dù Enri rất muốn tránh xa cậu, cô buộc mình phải chịu đựng nó, bởi vì Nfirea là bạn thân của cô.
“Có…có chuyện gì vậy, Enfi”
“Cậu phải nghe điều này.Chúng ta đã có thể tìm ra cách để tạo ra một loại thuốc mới. Điều này sẽ thay đổi cả thế giới đấy. Mặc dù tất cả những gì chúng ta đã làm là pha trộn các loại thảo mộc thu thập được bằng các cách khác nhau, chúng ta đã sản xuất ra một lọ thuốc màu tím! “
Câu trả lời cậu chỉ nhận lại là “Hah?”
Enri không biết điều đó tuyệt vời như thế nào. Có phải thuốc màu tím vì họ cho bắp cải tím vào nó không?
” Nó có thể chữa trị các vết thương! Tốc độ chữa lành ngang bằng với các loại thuốc nguyên chất “
Enri nhìn tay cậu ta, cánh tay thon thả mềm mại không có một vết thương. Enri nghĩ “Mình có bắp tay lớn hơn cậu ta”, nhưng Nfirea không có ý dừng lại.
“Đó là chuyên…”
“Được rồi, được rồi, nó rất tuyệt vời, hãy nói về chúng sau dii”
Kaijali nói khi bước về phía trước.
“Ani-san có vẻ như ngủ quá ít và tiệc tùng quá nhiều. Có thể anh ấy bị ngáo đá hay gì đó? Ane-san, hãy để tôi chăm sóc anh ấy. Sao chị không về trước nhỉ?”
“Sẽ ổn chứ?”
“Chắc chắn rồi, Tôi sẽ tạt một ít nước lạnh vào mặt cậu ta và khi bình tĩnh lại, tôi sẽ đưa cậu ta đến. Nếu quá lâu, mọi người sẽ trở lên lo lắng, à vậy còn bà anh thì sao?”
“Obaa-chan vẫn đang vùi đầu vào việc nghiên cứu…tôi không nghĩ bà sẽ ra ăn sáng với chúng ta đâu. Xin lỗi, mặc dù cậu đã rất khó khăn để chuẩn bị nó cho chúng tôi…”
“Ah, đừng lo lắng.Tớ cũng đã nghĩ rằng Lizzie-sama sẽ làm điều đó. “
Việc này xảy ra vài lần rồi,lên không bất ngờ cho lắm.
“Vậy thì Ane-san, chị nên quay về trước đi”
Cô không có việc gì để làm ngoài rời đi
“Vậy hãy chăm sóc cậu ta nhé”
Sau khi nhìn Enri rời đi, Kaijali nhìn một cách lạnh lùng vào Nfirea.
“Cậu có biết mình vừa làm gì không? Thời gian duy nhất một cô gái lắng nghe một người đàn ông nói chuyện về sở thích của anh ta là khi cô ấy thích người đó. Nếu không phải, thì nó chỉ làm cô ấy trở lên xa cách thôi”
“… Tôi xin lỗi, tôi chỉ nghĩ rằng kể từ khi chúng ta phát hiện ra một điều tuyệt vời như vậy…nhưng nó tuyệt vời thật đấy! Có thể coi đó là một cuộc cách mạng…”
Kaijali khóe miệng giật giật. Rõ ràng rằng,Nfirea chưa hiểu được điều mà cậu muốn truyền đạt.
“Hãy nhìn xem, Ani-san. Cậu ổn với điều này chứ? Cậu thích Ane-san, phải không? “
Nfirea trả lời “Mm” và gật đầu thật mạnh.
“Vậy thì,anh cần phải biến cô ấy thành thứ quan trọng nhất trong trái tim. Quan trọng hơn nhiều với mấy loại thuốc đó”
“…Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ thử.”
“Làm hoặc không. Không có chuyện thử. Cậu cần phải giành lấy trái tim của cô ấy. Tôi và những người còn lại sẽ giúp đỡ hết mình. Thêm nữa,không chỉ chúng tôi cả em gái-san cũng giúp anh. Tôi hi vọng có thể thấy hai người đến với nhau Ani-san”
“Mmm …”
“”Nếu cậu chờ đợi cô ấy nói “Em yêu anh”, thì không có nhiều khả năng đâu, và sẽ có người nào đó sẽ cuỗm cô ấy đi đó. Cậu phải dồn hết can đảm để bày tỏ với cô ấy cảm xúc của mình.”
Câu nói đó như con dao đâm vào xương sườn của cậu vậy.
“Tuy nhiên, mặc kệ những gì tôi nói, cậu đã làm khá tốt so với trước kia Ani-san. Cậu đã từng không thể nói một lời trước mặt cô ấy. Bây giờ, cậu đã có thể nói chuyện một cách bình thường phải không.”
“Đó là bởi vì tôi không có nhiều cõ hội ðể nói chuyện với Enri trừ khi tôi ðến ðể thu thập thảo mộc… Bây giờ tôi ðã chuyển vào trong làng, tôi có thể ở bên cô ấy nhiều hơn.”
“Đúng vậy, chính là tinh thần đó. Tất cả những gì còn lại là tập trung can đảm và bước tiếp. Có lẽ cậu nên thể hiện sức mạnh của mình trước. Theo dân làng, những người đàn ông mạnh mẽ rất nổi tiếng. Có lẽ đối với những người phụ nữ bốn mươi chín tuổi trong làng thì là vậy. “
“Tôi không quá tự tin vào sức mạnh cánh tay của minh. Có lẽ tôi nên làm công việc đồng áng nhiều hơn hoặc một cái gì đó? “
“Nah, cậu nên luyện tập nhiều hơn đi Ani-san” Kaijali nói trong khi nhẹ nhàng gõ vào đầu cậu.
“Giải quyết những vấn đề này trước. Và sau đó là đến ma pháp. Vậy thì, khi nào cậu định thổ lộ hoặc làm thứ gì đó để cưa đổ cô ấy”
Kaijali tạo tư thế để khoe cơ bắp của mình. Chúng căng lên dưới da của cậu ta
“Kinda cũng như thế này. Và nếu cậu cần các màn trình diễn ấn tượng hơn…”
Tiếp đó, Kaijali uốn cong cơ thể.Mặc dù khá lùn, thân thể vẫn có những cơ bắp cuồn cuộn như thể chứng minh anh ta sinh ra đã là một chiến binh.
Nfirea tự hỏi Tại sao phải làm các loại tư thế này? Nhưng cậu không thể nói ra vì cậu chấp nhận thiện chí của Kaijali. Tuy nhiên vẫn còn một thứ cậu muốn hỏi.
“Tôi … tôi hơi tò mò, tại sao các anh làm điều này? Ý tôi là, tôi biết anh là cấp dưới của Enri và trung thành với cô ấy, nhưng tôi không hiểu lý do tại sao anh giúp đỡ tôi. “
“À,nó rất đơn giản” Kaijali trả lời với vẻ mặt khó hiểu. Anh trả lời “Đó là bởi vì tất cả chúng tôi muốn Ane-chan được hạnh phúc.Đó là thứ chúng tôi tìm kiếm, cậu rất phù hợp. Vì vậy, hai người nên nhanh chóng kết hôn thì các sớm càng tốt.”
“N-không cần phải vội vàng như vậy! H-hai chúng tôi có thể dần dần giảm bớt khoảng cách với nhau, phải không? “
“… Sai rồi. Ý tôi là, không phải con người cần thời gian dài để kết hôn và sinh con sao?”
Mắt Nfirea mở to ra và khuôn mặt chuyển sang màu đỏ khi cuôc trò chuyện nhảy sang mối quan hệ giữa nam và nữ.
“Nó vào khoảng chín tháng?”
“Hm,đó là khoảng thời gian rất dài đấy đủ để sinh mười chú chó con- ý tôi là mười đứa trẻ phải không?”
“Mười?? không phải là quá nhiều sao”
Năm đứa trẻ là mức trung bình cho một gia đình làng quê thuần nông. Trong thời điểm khó khăn, khi thật khó mà nuôi chúng sống được đến tuổi trưởng thành, con số này sẽ tăng lên. Trong thị trấn, con số này thường ít hơn với sự giúp đỡ của linh mục để chữa bệnh hoặc dùng thuốc ngừa thai.
Vì vậy, một người phụ nữ sinh mười đứa con không phải là nhiều mà phải gọi là quá nhiều
“Cậu nói cái gì vậy? Mười đứa là quá bình thường với goblin chúng tôi”
“Chúng tôi không phải goblin!”
“Được rồi, chủng tộc của chúng ta khác nhau…nhưng kể cả vậy cậu vẫn cần nhiều đứa trẻ để Ane-san hạnh phúc chứ.”
“… Được rồi,tôi không thể phủ nhận rằng cô ấy sẽ hạnh phúc với một ngôi nhà đầy trẻ con…nhưng điều đó vẫn có vẻ sai trái theo một cách nào đó”
“Thật sao?”
Nfirea nuốt lại lời nói của mình khi nhìn thấy Kaijali nghiêng đầu quan sát cậu. Dù mấy lời khuyên khá vô dụng, cậu vẫn biết ơn sự giúp đỡ của chúng.
“Vậy thì ra ngoài thôi Ani-san. Tôi hi vọng cậu sẽ hành động sớm. Măc dù để cô ấy đợi lâu có thể gây ra một số vấn đề… tôi nghĩ chúng ta nên lên kế hoạch.”
“Anh học những điều đó ở đâu vậy?” Nfirea lắc đầu “Bà ơi,cháu sẽ đi ăn sáng với Enri, bà thì sao?”
Câu trả lời đến từ ngôi nhà từ chối câu hỏi của Nfirea
Như thường lệ, bà lại đang tập trung trong việc làm lại các thí nghiệm và không có thời gian để bận tâm đến mấy vấn đề ăn uống
Nfirea có thể hiểu được cảm giác đó.
Các đồ dùng hóa học và mấy thứ linh tinh khác trong nhà có phẩm chất rất cao và họ không biết cách nào để sử dụng nó. Những hầu gái phục vụ Magic Caster Ainz Ooal Gown đã mang chúng đến. Hai người họ được lệnh là tạo ra các loại thuốc và vật phẩm mới bằng các vật liệu đó. Thậm chí những hầu gái còn mang tất cả các loại thảo chữa thương khác đến.
Khi cậu hỏi về cách sử dụng chúng những gì cậu nhận lại được là:”Tự tìm cách đi su~” vậy nên chúng chẳng giúp được điều gì cả.
Vì vậy, họ đã bỏ qua việc ăn uống và nghỉ ngơi để tìm ra cách sử dụng các thiết bị đó.Đó là một quá trình chậm chạp nhưng họ cuối cùng đã có một số biến chuyển. Tất nhiên họ cũng gặp phải một số sai lầm, Nfirea cũng vậy. Những tháng qua là những ngày bận rộn nhất trong cuộc đời cậu. Vì vậy, kết quả lao động của họ đang ở trên mặt bàn, một chai potion màu tím- thứ khiến Lizzie và Nfirea đầy phấn khởi.
“Vậy thì cháu đi đây” Nfirea nói khi đóng cánh cửa lại. Sau đó cậu quay mặt sang Kaijali và nói “Chúng ta đi thôi”
Mặc dù họ ăn cùng nhau, nhưng nhà của Enri không có bất kì nơi nào đủ lớn để chứa tất cả họ.Vậy nên họ thường ăn ở ngoài trời khi thời tiết tốt.
Bởi vì họ đang ở ngoài trời, việc làm ồn ào và huyên náo có thể chấp nhận được. Nếu ở trong nhà nó thật sự rất ầm ĩ. Tuy vậy ngay cả khi ở ngoài,tình hình có vẻ đang trở lên ầm ĩ hơn
“Đó là lý do tại sao Enri-nee-san sẽ trở thành vợ tôi”
“Này,cậu không phải đã quên lời hứa không được động vào Ane-san rồi chứ?”
“Đúng vậy nếu cậu dám chọn Ane-san để làm bạn đời chúng tôi cũng sẽ làm như vậy”
“Bạn đời của cậu? Tôi đầu tiên chứ”
Một số goblin đá ghế và đứng dậy một cách đột ngột, thậm chí một số chúng còn nhảy lên bàn. Cố gắng ấp chế sự tức giận của mình, Enri nói bằng một giọng nhẹ nhàng.
“Mọi người làm ơn ngồi xuống đi”
Câu nói giống như một quả cầu tuyết dưới ánh nắng mặt trời vây. Sự tức giận trong mắt những goblin không giảm bớt chút nào.
“Hãy mặc kệ chúng tôi, người chiến thắng sẽ được quyết định. Hãy xem đây một miếng thịt rạng rỡ”
Một trong những goblin, Kuunel, nâng lên cái thìa để chứng minh sức mạnh của mình,trên đó có một miếng thit gà mà có thể dễ dàng nhìn lẫn với một hạt đậu.Nó chẳng là gì khác ngoài một chút thịt cô bỏ thêm vào khi chia phần cho mọi người.
“Tôi đã ăn xong miêng thịt, nó còn nhiều hơn nữa trong món súp! Các cậu có những thứ như vậy không! Tôi không nghĩ vậy đâu! Đây chính là bằng chứng cho tình yêu!”
“Cậu đùa tôi ak! Nó chẳng qua là một mẩu thịt Ane-san bỏ nhầm vào đống rau thôi”
“Đúng vậy đó chẳng qua là ảo tưởng của cậu thôi.Có thể miếng thịt đó là chỉ là khoai tây hay mấy thứ đại loại như vậy hoặc miếng thịt đó nhỏ nhất trong tất cả số chúng. Cậu cẩn thận đấy. Đó chính là bằng chứng cho việc Ane-san ghét cậu đấy. Vị thần của tôi nói thế này này “Ngươi phải làm cho Enri hạnh phúc.”
“Có phải vị thần của cậu là con quỷ phải không Cona?”
Một nửa goblin đang đứng, và nửa kia đang ngồi đang cãi vã lẫn nhau, thổi bùng ngọn lửa của cuộc xung đột này. Ngay cả Nemu cũng đã tham gia vào cuộc chiến. Chỉ có vài người không tham gia vào cuộc xung đột này và chui đầu xuống gầm bàn. Nổi bật nhất trong đó là Nfirea.
“Đậu xanh rau má … Trà đá mía đường…”
Nfirea lầm bẩm khi đưa thức ăn vào miệng nhưng nó rơi trở lại bát khi chưa kịp đến miệng cậu. Đôi mắt của cậu không thể nhìn thấy vì mái tóc dài, nhìn có vẻ như cậu đi bộ trên sợi dây mỏng manh chia cắt giữa giấc mơ và thực tại vậy.
“Enfi, cậu không sao chứ?”
Các goblin vẫn còn tranh cãi lẫn nhau, mặc dù có thể không an toàn khi để họ một mình quá lâu, Nfirea vẫn rời khỏi đó và Enri không thể không chú ý đến điều này. Cậu có khả năng thiếu ngủ vì cái cách lắc lư lúc cậu ngồi xuống và nhìn như có khả năng ngã bất cứ khi nào. Khi cậu thực sự dùng bữa sáng, cậu nhìn giống y như một zombie bị cướp hết sức sống và sự hăng hái vậy.
“Ah … đừng … lo lắng … về … tớ … Enri … hu …”
“Này, Enfi, ăn cùng nhau đi”
“Chẳng phải trước đây ai đã nói “Nemu đã là vợ tôi sao?”
“Đó là đó, bây giờ là bây giờ. Tôi vừa nhận ra nó gần đây. Tôi từng nghĩ rằng từ khi Nemu 10 tuổi và có cùng chiều cao với chúng ta là cô ấy đã đủ tuổi lập gia đình. Nhưng với loài người…………họ chỉ coi trưởng thành khi đủ 15 tuổi”
“Ế,Thật thế sao…Ane-san không phải là một hob-human sao?”
Các goblin nhảy từ vấn đề này tới vấn đề khác với một tốc độ đáng kinh ngạc. Enri muốn hỏi họ một ‘hob-human’ là gì, nhưng trước khi cô kịp mở miệng thì những goblin đã bắt đầu một một cuộc tranh luận mới cho những người tham gia.
“Ah! Cậu ăn trộm bánh mỳ của tôi”
“Con sói của tôi vẫn còn đói, cậu đừng keo kiệt như vậy”
“Mọi người!”
Enri hét lên,dù vậy tiếng cô vẫn không thể chống lại những tiếng ồn ào mà các goblin tạo ra. Thìa và các tấm đựng thức ăn đang bay qua lại trong khi những tiếng la hét và gầm giận dữ như một cơn sóng bão tố. Tất nhiên, chúng trống rỗng, vì không ai trong số các goblin thậm chí mơ đến việc làm lãng phí thức ăn mà Enri làm cho chúng. Dù vậy nó vẫn không thể tha thứ được
Enri nhíu mày và hít một hơi thật sâu.
“Không phải sói ăn thịt sao? Đừng tưởng cậu hơn cấp mà nghĩ rằng tôi không thể đánh nhau với cậu”
“Đánh nhau, cậu nói gì vậy? Nếu cậu đang đói như vậy, ăn một quả đấm thì sao?”
Ngay khi Enri vừa đứng dậy,mọi người ngay lập tức quay về chỗ ngồi và bình tĩnh tiếp tục bữa ăn như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
“TẤT CẢ MỌI NGƯỜI,ĐỪNG GÂY ỒN ÀO NỮA”
Tiếng gầm giận giữ của Enri vang dội trong không khí yên lặng trên bàn ăn.
“Ah…”
Ngạc nhiên thay, Enri nhìn xung quanh,nhưng thứ duy nhất cô có thể thấy là đám goblin nhìn cô với vẻ mặt “Chúng tôi đang yên lặng ăn sáng,nó có vấn đề gì sao”, hay “Tự nhiên hét lên như vậy mà không có lý do gì cả thì rất làm phiền đấy”. Sau khi đứng yên một lát, cô ngồi lại xuống ghế, mặt đỏ lên.
“Phahahahaha..”
Người đầu tiên phá vỡ im lặng là Nemu. Sau đó,không kìm nén được bản thân,Enri cười theo, bụng cô co lại vì cười và đám goblin cũng cười theo.
Sự hoàn hảo về địa điểm và thời gian không thể thay thế được sự bàn bạc và chuẩn bị kỹ càng. Thật khá là ấn tượng với sự chuẩn bị nghiêm túc của họ cho trò chơi khăm này.
“Ah, nó thật là kỳ quặc. Có phải các cậu đã chuẩn bị tất cả những điều này ngay từ đầu để làm tôi vui không..”
Mặc dù nước mắt cô đang chảy xuống vì cô cười quá nhiều, Enri vẫn tức giận và hỏi.
“Tất nhiên rồi, Ane-chan. Chúng tôi sẽ không bao giờ tức giận vì những điều đó”
“Đúng vậy,Ane-chan”
“Yup,Yup”
Đám goblin không tỏ ra hối hận vì điều đó, họ lái câu hỏi của Enri đi bằng biểu hiện vui vẻ trên khuôn mặt. Đáp lại, Enri chú ý đến Kaijali, ánh mắt hung dữ nhìn anh ta. Dưới ánh nghiêm khắc của cô, Kaijali rũ xuống, mắt anh ta quay đi như rũ bỏ hết trách nhiệm.
“Nói thế nào nhỉ…Chúng tôi đã nghĩ rằng Ane-chan đang buồn”
Vài goblin xung quanh lùi lại, đầu họ cúi thấp xuống như thể họ khó chịu vì không được nói vậy.
“Mọi người—“
“Đó là vì …chúng tôi đều là cận vệ của Ane-chan”
“Đúng không”
“Yep, cận vệ đó”
“Chúng tôi đã suy nghĩ rất nhiều để làm sao nhìn cho đẹp mắt khi làm người bảo vệ của Ane-chan”
“Đúng vậy. đúng vậy. Bây giờ, Ane-san và Nemu-san,đứng ở đây,ở giữa này,đúng như vậy…”
“Ế, tôi cũng phải đến sao?”
“Tất nhiên rồi,bây giờ cả hai người,giơ tay lên như thế này, đúng vậy,theo một cách hoàn toàn phong độ và tuyệt vời như thế này…”
Kể cả khi cô nghi ngờ,tư thế này biến họ giống như những con ếch duỗi cánh tay lên trời vậy.
“Nghe này,tôi hiểu mục đích tốt của các cậu, tuy nhiên các cậu không cần phải lam cận vệ của tôi…đúng không, Enfi?”
Enri quay đầu nhìn người bạn từ thuở nhỏ ngồi bên cạnh cô nhưng không ai ở đó cả.
Cô có linh cảm xấu về điều này, khi cô chuyển ánh mắt xuống một chút …cô thấy đầu Nfirea đã gục xuống bát súp của cậu.
“Enfi”
Enri lập tức nâng cơ thể đã gục xuống của Nfirea dậy,cô kêu tên trong khi mặt đang tái đi.Cona vội vàng chạy đến và mở mắt Nfirea bằng tay cậu ta.
“…Cậu ấy chỉ ngủ thôi. Nếu chúng ta để như vậy cho đến chiều, cậu ấy sẽ ổn.”
“Enfi…tớ nên làm gì với cậu đây?”
Enri nghĩ cô nên đưa Nfirea trở về giường. Cô cõng cậu sau lưng và bắt đầu đi ra ngoài, để lại phía sau những cuộc tròi chuyện như “Không phải hai người họ nên đổi chỗ cho nhau sao?”, “Nemu-san không thể nói những thứ như vậy được…”, “Ani-chan,anh…”
Sau khi lúa mì được thu hoạch,người thu thuế sẽ đi đến làng.
Enri lo lắng về việc làm sao để cô giải thích cho việc có sự hiên hữu của những goblin trong làng.
Cô có nên nói là chúng là thú triệu hồi không hoặc họ là tay sai của cô, hay cô nên nói…
Enri có cảm giác rằng chúng đều luôn luôn dính líu tới cô.
Các goblin không chỉ ngừng lại trong việc lo lắng cho sự an toàn của cô, chúng cũng nghĩ đến cảm xúc của cô nữa. Cô có thể làm gì cho những goblin đó.
Cô có thể làm gì cho nhũng thành viên mới đáng tin và ồn ào này trong gia đình cô
————————————————–
Sử dụng nơi còn sạch trên bàn tay để lau đi những giọt mồ hôi đang chảy xuống cổ,Enri bó lại đám cỏ mà cô vừa cắt đi.Một lượng lớn những mảnh vụn của thực vật mang đến mùi tươi mát của cỏ vừa cắt.
Cơ thể cô mệt mỏi vì làm việc nhiều giờ trên cánh đồng và mồ hôi bám lấy quần áo cô làm Enri cảm thấy không thoải mái.
Enri vươn vai để sốc lại tinh thần.
Khi làm vậy,mắt cô quét qua cánh đồng lộn xộn bên kia.
Lúa mì họ đã trồng lớn lên một cách chậm chạp nhưng chắc chắn,và khi mùa thu hoạch đến,lúa mì chậm rái chuyển sang màu vàng. Mặc dù cánh đồng được vàng có tầm nhìn đẹp, nhưng đám cỏ rất phiền toái và cần phải nhổ chúng đi.
Công việc của cô bây giờ hoàn toàn để chuẩn bị cho mùa thu hoạch đến.
Cô duỗi người để các cơ bị cứng nhắc thả lỏng ra và giúp cơ thể thư giãn. Cơn gió làm dịu đi làn da khi chúng quá nóng vì cô làm việc nhiều giờ trên cánh đồng.
Cơn gió cũng mang theo những âm thanh rối loạn từ làng đến tai cô.
Nó nghe như tiếng thứ gì đó đập lên thứ gì đó và tiếng hét để tập trung sức mọi người thành một. Đó là âm thanh mà chưa bao giờ nghe được tại ngôi làng trước đây. Ngay bây giờ, những người dân làng đang cố gắng làm việc để biến tất cả kế hoạch và ý tưởng của họ thành hiện thực.
Theo kế hoạch, việc được ưu tiên hàng đầu là những bức tường bao quanh ngôi làng và việc xây dựng những tháp canh. Có thể nói rằng tất cả các dự án này nhằm biến ngôi làng thành một pháo đài.
Làng Carne nằm ở gần bìa rừng Đại Ngàn Tove và khu rừng là ngôi nhà của rất nhiều loài thú hoang dã, hay nói cách khác, đây là vùng nguy hiểm. Không thể sống một cách yên bình tại đây mà không có sự bảo vệ của những bức tường chắc chắn.
Tuy nhiên, làng Carne được xây dựng để các dãy nhà đều hướng đến quảng trường trung tâm từ mọi hướng. Nếu không có những bức tường bao quanh bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng xâm nhập vào làng. Cho đến bây giờ, ngôi làng đã được bình yên và những con thú không còn xâm phạm, kể cả khi nó nằm ngay sát gần khu rừng.
Đó là bởi vì một sinh vật hùng mạnh được biết đến như Hiền Vương Rừng Xanh đã liên tục mở rộng phạm vi ảnh hưởng của mình, vì vậy không còn một con thú nào dám di chuyển xung quanh khu vực gần làng.Việc này được coi như là một bức tường thép trong việc bảo vệ làng Carne.
Nhưng sau đó, tất cả đã thay đổi vì sự can thiệp của con người.
Các hiệp sĩ của Đế Quốc tấn công ngôi làng và sát hại cha mẹ cô. Kết quả là không còn một người dân làng nào hi vọng mọi thứ sẽ còn được như trước đây.
Ngược lại, người lãnh đạo goblin Jugem đã đề nghị biến ngôi làng thành một pháo đài để đối phó với một thảm kịch như vậy. Khi anh ta nói rằng những goblin không đủ khả năng để bảo vệ ngôi làng vì chúng quá ít, việc này ngay lập tức nhận được sự nhất trí từ những người dân trong làng. Đó là vì thậm chí đến tận bây giờ, rất nhiều người dân vẫn còn gặp ác mộng khiến họ thức dậy vào buổi đêm.
Bước đầu tiên trong kế hoạch là dỡ bỏ những ngôi nhà thừa và sử dụng chúng làm vật liệu để xây bức tường. Tất nhiên, số lượng đó là chưa đủ, vì vậy họ cần phải vào rừng để kiếm thêm gỗ. Nhưng khi bước sâu vào khu rừng cũng đồng nghĩa với việc xâm phạm vào lãnh địa của Hiền Vương, diện tích thu hoạch của họ chỉ ở vùng ngoại ô nằm phía xa khu rừng.
Tất nhiên đám goblin là những người bảo vệ cho các dân làng chặt gỗ.
Kết quả của việc này là dân làng trở nên tin tưởng những Goblin này hơn, một phần là vì những hiệp sĩ con người cùng chủng tộc đã tấn công họ. Kể cả khi họ cùng một chủng tộc, những hiệp sĩ đó vẫn cố gắng cướp đi những sinh mệnh tại ngôi làng. Trái lại, những goblin làm việc dưới quyền Enri đã đóng góp hết sức cho ngôi làng, dù chủng tộc của họ không giống nhau. Quyết định để tin tưởng vào ai nay đã không còn dễ dàng dựa trên vấn đề chủng tộc nữa.
Và lý do quan trọng nhất là những goblin rất mạnh mẽ. Họ có thể trở thành những chiến binh hay đảm nhận các nhiệm vụ của lính gác, khi có người bị thương, Cleric goblin Cona có thể chữa trị cho họ.
Thật khó để có thể thất vọng với các goblin như thế này.
Bằng cách này, những goblin đã khẳng định bản thân chỉ trong vài ngày ngắn ngủi và nhanh chóng trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của làng Carne. Điều này có thể thấy nhìn thấy được từ những ngôi nhà của goblin sống trong làng, không xem xét đến thực tế rằng họ là những chủng tộc khác nhau, một vài ngôi nhà lớn được dựng lên gần nhà riêng của Enri tại giữa ngôi làng.
Mặc dù những dân làng và các goblin đã từng góp sức với nhau trong kế hoạch phòng thủ ngôi làng, tuy nhiên họ không đủ sức để hoàn thành công việc đó nhanh chóng. Vì vậy, trong đầu họ chỉ nghĩ đến việc xây dựng những hàng rào đơn giản.
Như số phận đã an bài, Hiên Vương Rừng Xanh- thứ đã giữ những quái vật tránh xa ngôi làng nay đã trở thành thú cưng của Hắc Kiếm Sĩ và từ bỏ lãnh thổ của mình. Mặc dù đã cố gắng để hoàn thành hàng rào bảo vệ, nhưng dân làng vẫn không thể hài lòng với thành tựu của họ.
Tuy nhiên, một bức tường vững chắc hiện nay đang bảo vệ ngôi làng.
Nguyên nhân của sự thay đổi tốt hơn này là công việc đã được hoàn thành bởi các Golem được đem đên làng bởi một cô hầu gái xinh đẹp phục vụ vị cứu tinh- Ainz Ooal Gown.
Các Golem có thể làm việc không mệt mỏi khi đưa cho chúng một mệnh lệnh, chúng sẽ âm thầm thực hiện nó và sức mạnh của chúng vượt xa so với con người. Mặc dù chúng không có kỹ năng để thực hiện các nhiệm vụ đòi hỏi độ chính xác cao, nhưng sự tham gia của chúng đã đẩy nhanh tốc độ công việc một cách đáng kinh ngạc. Do các Golem không cần nghỉ ngơi hay mệt mỏi, việc xây dựng các bức tường nhanh chóng được hoàn thành.
Chúng có thể làm các nhiệm vụ mà dân làng và goblin không thể,chẳng hạn như chặt cây, vận chuyển với số lượng lớn, đào hố hoặc đặt nền móng cho các bức tường. Những điều trên lý thuyết cần làm hoàn thiện mất nhiều năm nay đã được hoàn thành trong một vài ngày và các bức tường được xây dựng thậm chí còn to lớn và chắc chắn hơn những gì so với những gì họ đã dự kiến.
Không chỉ là những bức tường, thậm chí việc xây dựng các tòa tháp canh cũng được đẩy nhanh. Nhiệm vụ hiện tại của họ là hoàn thiện các tòa tháp canh ở sườn phía đông và tây của ngôi làng.
“Ane-chan,tôi làm xong ở đây rồi.”
Suy nghĩ của Enri bị gián đoạn bởi một goblin giúp đỡ cô trong việc nhổ cỏ, cậu ta tên là Paipo.
“Ah,cảm ơn cậu.”
“Không,không có gì đâu Ane-chan đừng nên cảm ơn tôi”
Mặc dù Paipo vẫy bàn tay đầy bụi bẩn và nhuộm màu xanh của cỏ để tránh lời cảm ơn của Enri, Enri vẫn cảm thấy cô nợ các goblin một món nợ mà không bao giờ có thể hoàn trả.
Sau khi cha mẹ cô mất, Enri đã ở trong một tình trạng kinh khủng,cô không thể một mình lo việc đồng áng của cả gia đình. Cô hỏi những người dân làng khác để được giúp đỡ, nhưng do việc thiếu nhân lực trong làng, mỗi gia đình cũng rất khó để tự lo cho việc đồng áng của họ. Với sự giúp đỡ của các goblin, vấn đề này đã được giải quyết một cách dễ dàng. Ngoài ra, cô hầu như không chỉ được một goblin giúp đỡ.
Quay sang hướng mà tên cô được gọi, Enri nhìn thấy một người phụ nữ đứng trên cánh đồng bên cạnh bà là một goblin.
“Cảm ơn rất nhiều Enri-chan. Nhờ sự giúp đỡ của Goblin-san, các công việc đồng áng gần như đã hoàn thành rồi”
“Thật sao? Nó thật tuyệt vời. Đó chính là sáng kiến của các goblin để giúp đỡ công việc trong làng, vì vậy nếu cô muốn cảm ơn, cô hãy cảm ơn họ.”
“Ah, tôi đã cảm ơn Goblin-san rồi. Cậu ta nói rằng cậu là cấp dưới của cháu, do đó cậu ta hi vọng tôi cảm ơn Ane-chan thật tốt”
Nghe thấy từ “Ane-chan” làm Enri nhăn mày lại, tiếp theo đó cô nhanh chóng tạo nên một tiếng cười giả tạo để lái câu chuyện đi.
Các Goblin đã đề nghị cô nên để họ giúp những gia đình mất đi các thành viên trong cuộc tấn công, người phụ nữ trước mặt cô là một trong những người như vậy.
Không có cách nào để những người làng phản đối sự đóng góp của các goblin. Trong làng Carne, các goblin thường được đánh giá rất tốt ví dụ như ”Goblin là hàng xóm tốt hơn cả con người”
“Lại nói, có bất kì goblin nào xung quanh ở đây không? Tôi muốn mời tất cả một bữa cơm coi như lời cảm ơn.”
“Những người khác có lẽ đang tuần tra làng hoặc giúp đỡ những người mới chuyển đến. Nhưng nếu Obaa-san nói vậy, cháu chắc chắn sẽ nói với họ.”
“Nếu vậy thì ta nhờ cháu Enri-chan. Khi đó, tôi sẽ chắc chắn rằng tất cả sẽ được thưởng thức một bữa tiệc được làm bởi tất cả các kỹ năng của tôi. Còn bây giờ, tôi nghĩ tôi sẽ làm bữa trưa cho Goblin-san trước.”
“”Thật chứ? Nếu từ chối thì thật không phải. Mặc dù rất tiếc khi không được được ăn bữa trưa với Ane-chan, tôi sẽ ăn trưa tại nhà Morga-san.”
Enri gật đầu và người phụ nữ quay về làng với chú goblin.
“Nếu những người mới đến nhận ra được các cậu không phải là người xấu thì sẽ thật tuyệt vời.”
“Chà, rất nhiều trong số họ không vui khi nhìn thấy chúng tôi. Dù sao thì trong tim họ chúng tôi vẫn là kẻ thù.”
“Ngoài làng chúng ta, những bán nhân loại khác thường bị coi là kẻ thù,phải không…”
“Đó là lý do tại sao chúng tôi gửi rất nhiều người để giúp những công việc trong làng. Nó không dễ dàng gì cả.”
“Nhưng chúng ta đã làm sáng tỏ được một số ít nghi ngờ của họ. Tôi vừa thấy họ chào cậu một cách bình thường.”
“Điều này, chà, một số họ là những người dân và có những ký ức về các thành viên trong gia đình bị tấn công và sát hại. Hay những ký ức họ phải chịu thậm chí còn tồi tệ hơn.”
Mặc dù làng Carne đã bị tàn phá bởi cuộc tấn công nhưng còn khoảng một nửa số dân làng còn sống sót. Mặt khác, rất nhiều các làng khác cũng đã bị các hiệp sĩ tấn công và mất đi một phần lớn số dân của mình.
Khi làng Carne bắt đầu được nhập cư, rất nhiều trong số họ là những người sống sót của các ngôi làng đó.
Cả hai người rơi vào im lặng.
Enri vươn vai lần nữa và nhìn lên bầu trời. Mặc dù chuông báo ăn trưa chưa vang lên nhưng có vẻ như cũng đến giờ rồi. Họ đã làm việc khá lâu trên cánh đồng, và giờ là lúc nghỉ ngơi.
“Vậy thì chúng ta sẽ đi ăn trưa chứ?”
Mặc dù có vẻ ngoài đáng sợ, cô nhận ra rằng Paipo đang nở một nụ cười.
“Nó sẽ thật tuyệt vời, bữa ăn của Ane-san luôn luôn ngon tuyệt”
“Oh, nó không tuyệt như vậy đâu” Enri xấu hổ.
“Không, không tôi nói thật đấy. Giúp việc trên đồng cho Ane-chan là vị trí tranh giành nóng bỏng nhất trong chúng tôi. Đó là vì sau đó chúng tôi có thể thưởng thức bữa ăn trưa ngon lành của cô.”
“Ahaha, vậy tôi có nên làm bữa trưa cho tất cả mọi người không? Giống như bữa sáng vậy?”
Có một vài lý do khiến điều đó là rất khó làm. Ví dụ, làm cho hai mươi người sẽ khác so với ba người. Chỉ riêng việc thái các loại rau đã trở lên cực kỳ rắc rối. Ngoài ra, cô còn phải đảm bảo đủ phần cho mọi người, đó là một nhiệm vụ mệt mỏi. Tuy nhiên so với số lượng công việc khó khăn mà các goblin đang làm thì phần thưởng đó chẳng là gì cả.
“Oh, chúng tôi không thể bắt cô làm vậy được. Thêm nữa, việc thưởng thức bữa trưa tự làm của Ane-chan là một cái gì đó như đặc ân cho những người chiến thắng trong việc giúp đỡ cô.”
Enri chỉ có thể cười để đáp lại các goblin nhỏ bé. Mặc dù cô biết việc các goblin phân công công việc qua trò kéo-bao-búa, Enri không chắc việc cô nấu thứ gì đó có thực sự xứng đáng để khen ngợi không.
“Vậy thì chúng ta sẽ nghỉ ngơi cho bữa trưa chứ?”
“Ah, vậy sẽ thật tuyệt vời…”
Câu nói của Paipo bị gián đoạn giữa chừng khi cậu ta nhìn vào khoảng không với đôi mắt sắc sảo. Với một hơi thở sâu, chú goblin một lúc trước còn vui vẻ thoải mái nay đã trở thành một chiến binh kỳ cựu chỉ trong phút chốc. Enri đưa mắt theo Paipo vào khoảng không.
Những gì họ nhìn thấy là một goblin cưỡi sói đen. Cậu ta phi qua đồng bằng để đến ngôi làng với tốc độ cao.
“Đó là Kiumei…”
Trong quân đội Enri triệu hồi, có 12 goblin cấp độ 9, 2 goblin cung thủ cấp 10, 1 mage goblin cấp 10, 1 cleric goblin cấp 10, hai goblin cưỡi sói cấp 10 và một lãnh đạo goblin cấp 12. Tổng cộng là có 19 goblin.
Kaijali buổi sáng nay và Paipo đang giúp những việc lặt vật đều cấp 9, trong khi đó Kiumei, người đang mặc giáp da và mang theo một cây giáo là goblin cưỡi sói cấp độ 10.
Nhiệm vụ của các goblin này là tuần tra đồng bằng và hoạt động như các trinh sát.Việc các goblin này quay về làng báo cáo là một cảnh thường hay thấy.
“…Hình như là.”
Tuy nhiên,lời nói của Paipo rất tệ.Nó khiến cô nghĩ rằng có chuyện gì đó không tốt đã xảy ra.
“Có chuyện gì vậy?”
“…Cậu ta quay trở về sớm hơn. Hôm nay có lẽ cậu ta nên tìm mồi trong rừng mới phải…Có chuyện gì xảy ra sao?”
Sau khi nghe lời giải thích của Paipo,sự bất an tăng lên trong trái tim Enri, cô sợ rằng lại có một thảm họa đẫm máu nào đó đang chờ đợi họ.
Trong khi hai người họ im lặng chờ đợi, con sói lớn của Kiumei đã đến trước Enri. Từ việc thở gấp của nó, cô có thể đoán được họ đã vội vàng như thế nào để quay về đây.
“Có chuyện gì vậy?”
Nghe được câu hỏi của Paipo, Kiumei cúi người chào Enri từ trên lưng con sói và trả lời “Có chuyện gì đó đã xảy ra trong rừng:”
“…Cái gì?”
“Tôi không quá chắc chắn nhưng có vẻ nó giống như lần trước. Có rất nhiều thứ gì đó đang di chuyển dần về phía bắc.”
“Có phải là các hiệp sĩ không?”
Enri vô tình ngắt lời hai người họ. Mặc dù cô bất lực để có thể thay đổi bất cứ điều gì, cô vẫn không thể phớt lờ cuộc trò chuyện. Enri vẫn chưa thể quên được nỗi sợ hãi khi ngôi làng bị tấn công.
“Có rất nhiều thứ không rõ đang di chuyển về phía bắc” họ đề cập đến việc tìm thấy dấu vết tiến quân của hàng ngàn người đến phương bắc. Mặc dù kích thước bàn chân tương tự con người nhưng đó là dấu chân trần nên cuối cùng họ kết luận rằng đó những thứ đó không phải con người
“Tôi không có bất kỳ bằng chứng thuyết phục nào, nhưng tôi nghĩ nó khác với lần đó. Nếu các bạn hỏi, tôi sẽ trả lời rằng đã có chuyện gì đó đang diễn ra ở sâu bên trong khu rừng.”
“Thật sao.”
Sau khi nghe được, Enri vẫn không thể thở dài nhẹ nhõm.
“Vậy thì tôi tốt nhất lên thông báo việc này với chỉ huy.”
“Được rồi.Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ.”
“Rất vui được phục vụ.”
Sau khi vẫy tay với hai người họ, Kiumei thúc sói chạy đi. Enri vào Paipo nhìn cậu ta tiến dần vào cánh cổng làng đang chầm chậm mở.
“Vậy, chúng ta cũng quay lại chứ?”
“Phải rồi, đi thôi”
Sau khi rửa tay ở giếng nước,Enri và Paipo vừa quay trở lại nhà thì nghe được giọng một cô bé.
“Chào mừng trở lại,Onee-chan.”
Cùng với giọng nói vang lên là âm thanh đá nghiền vào đá. Theo âm thanh về nơi nó phát ra, Enri thấy Nemu quay cối xay đá phía sau nhà.
Một mùi hăng hắc đến từ cối xay. Mặc dù nó tương tự với cái mùi bám vào tay Enri trước kia, lần này nó mạnh hơn nhiều đủ để người ta có thể ngửi thấy nó từ khoảng cách rất xa.
Nemu đã quen với mùi này, nhưng đôi mắt của Enri gần khóc khi chúng tấn công cô. Paipo đứng đằng sau và hình như không bị ảnh hưởng gì cả. Có thể mùi đó chỉ ảnh hưởng đến một số chủng loài hay có thể là bởi sẽ rất thô lỗ khi làm bộ mặt như vậy trước người tình em gái của cậu ta.
“Chị về rồi. Công việc thế nào? Em có xay nó lên như những gì chị nói không?”
“Mm, em làm rồi.Nhìn này.”
Theo ánh mắt Nemu, cô nhìn thấy các loại thảo mộc được chất đống khi rời khỏi ngôi nhà nay chỉ còn sót lại một số ít.
“Nó không tuyệt sao? Không còn lại nhiều đâu”
Trước khi rời khỏi nhà, Enri đã yêu cầu Nemu nghiền chỗ thảo mộc này thành bột. Đó là bởi vì một số thảo dược có thể phơi khô và bảo quản nhưng phần còn lại phải nghiền nhỏ mới bảo quản được.
“Uwah, Nemu đã làm việc chăm chỉ trong hôm nay”
Enri mở rộng vòng tay để khen ngợi Nemu và một nụ cười thỏa mãn nở trên khuôn mặt cô bé. Có thể cô bé muốn được khen ngợi bởi Enri hay đơn giản là muốn giúp chị gái mình. Nemu cũng đã rất siêng năng và nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Các loại thảo mộc đem lại nguồn thu nhập chủ yếu cho làng Carne. Nó có thể xem là một món hàng xuất khẩu đặc biệt mà không cần nhiều nhân lực với một ngôi làng gần biên giới.
Cho rằng đó là một phương pháp quan trọng để có thể kiếm được các đồng tiền có giá trị, tất cả các cư dân làng Carne đều biết chút ít về thảo dược và nơi chúng lớn lên.
Enri thầm cân nhắc. Thảo dược từ làng Carne đem lại lợi nhuận vô cùng lớn. Tuy nhiên,họ chỉ có thể thu thập chúng trong một khoảng thời gian rất ngắn trước khi những bông hoa nở rộ và đó là thời gian ngôi làng có thu nhập cao nhất. Tuy nhiên, hầu hết tất cả các nơi họ biết đều đã được thu hoạch, nếu họ tiến sâu thêm một chút vào rừng, họ có thể tìm được các loại thảo mộc mà chưa ai đụng đến.
Tất nhiên, khu rừng cũng là nơi các loài hoang dã sinh sống, nó không phải là nơi mà những người như Enri có thể đi dạo hay hạ trại ngoài trời. Tuy nhiên, giờ họ đã có những goblin và kinh nghiệm phong phú về cây cỏ của Nfirea. Nếu chỉ có cô nhận được những sự giúp đỡ đó,họ có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Sau một hồi do dự,Enri nói kế hoạch của mình với Paipo.
“Tôi muốn đến một nơi mới để hái các thảo dược,cậu có thể đi cùng tôi không?”
Nói một cách hợp lý thì Enri không cần phải tự mình đi.Tất cả những gì cô cần làm là ra lệnh cho các goblin- những người có thể tự chăm sóc cho bản thân, để vào Rừng Đại Ngàn thay cô. Tuy nhiên, những goblin cô đã triệu tập có một nhược điểm kỳ lạ.
Đó là họ không có khả năng để thu lượm các thảo dược, giết mổ động vật hay các công việc phân loại.
Tương tự như cách họ xử lý việc nấu ăn, thậm chí nếu cho họ một mẫu các loài thảo mộc họ sẽ không thể sắp xếp chúng với các loại thảo mộc giống hệt nhau ngay trước mắt. Điều đáng ngạc nhiên là họ dường như được sinh ra đã không thể làm hoặc học được điều đó như thể ai đó đã loại đi khả năng đó của họ vậy.
Vì vậy nếu họ được chỉ định để thu lượm thảo dược, những goblin cần một ai đó khác đi cùng họ.
“Nó sẽ ổn thôi, nhưng sẽ có một chút khó khăn cho Ane-chan khi đi cùng chúng tôi.”
“Hm? Tại sao vậy.”
“Hừm, như những gì Kiumei nói, có sự thay đổi gì đó sâu bên trong khu rừng. Nếu đúng như vậy, tình trạng trong khu rừng hiện giờ có lẽ rất hỗn loạn.”
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Enri, Paipo tiếp tục kiên nhẫn giải thích.
“Ngay cả những quái vật kỳ lạ cũng muốn mở rộng lãnh thổ của chúng. Nếu là vậy, sau một thời gian, lãnh thổ của chúng sẽ chồng chéo lên nhau, và điều đó sẽ chỉ dẫn đến sự tàn phá. Vì vậy, cơ hội gặp mặt quái vật sẽ tăng lên và nó sẽ rất nguy hiểm. Nếu không may mắn, cô có thể phải đối đầu với thứ gì đó bên trong khu rừng. Ane-chan rất tốt bụng và can đảm, nhưng không cần đích thân đi vào nguy hiểm như vậy.”
“Thật sao…”
Mặc dù cô không chắc chắn về việc tốt bụng và can đảm, đó có thể là cách nói thổi phồng của các goblin, Enri nghĩ.
“Nó cũng đã xảy ra những biến động lớn trước đó.Chuyện gì diễn ra ở đó vậy?”
“Tôi không biết.Có lẽ,chúng ta nên đưa những người quen thuộc với địa hình Đại Ngàn để kiểm tra…Nhưng nếu làm vậy, sự phòng thủ của làng sẽ yếu đi…ah, đúng rồi, sao chúng ta không thuê những mạo hiểm giả để kiểm tra nhỉ?”
“Nó sẽ rất khó đấy” Enri nói khi lông mày của cô nhíu lại. “Theo như những gì Enfi nói, giá cả để thuê các đội mạo hiểm giả sẽ rất cao. Kể cả khi các lãnh chúa của E-Rantel hỗ trợ chi phí, nó vẫn rất khó để một ngôi làng như chúng ta trả phí cho họ.”
“Tôi hiểu rồi…”
“Thu thập thật nhiều thảo dược và bán chúng sẽ giúp một phần cho vấn đề này…hoặc nếu không tất cả những gì chúng ta có thể làm là bán đi vật phẩm nhận được từ Gown-sama”
Cô đã nhận được hai chiếc tù và từ Ainz Ooal Gown.Mặc dù một trong số chúng đã biến mất khi cô sử dụng,cái còn lại đang được giấu ở một nơi an toàn tại nhà Enri.
“Quên nó đi Ane-chan. Chúng tôi thích chị dùng nó hơn.”
“Tất nhiên rồi, sẽ không bao giờ tôi bán nó.”
Enri không muốn trở thành một người đáng khinh khi bán một vật phẩm được tặng từ thiện chí. Hiện giờ cũng xuất hiện những khả năng là không thể bán được nó đi, chính vì vậy cô quyết định không làm như vậy. Kể cả bây giờ họ vẫn đang nhận được sự giúp đỡ của hầu gái-người đã đưa các Golem đến làng. Vì vậy, cô sẽ không bao giờ làm một hành động vô ơn như vậy.
“Nhưng nó vẫn xảy ra vấn đề. Thảo dược chỉ có thể thu lượm vào mùa này, vì vậy mặc dù có nguy hiểm, tôi vẫn phải…”
Enri cười với Nemu –người đang có biểu hiện lo lắng trên khuôn mặt. Cô không muốn làm tổn thương thành viên cuối cùng còn sống sót trong gia đình nhưng cô cũng không muốn bỏ qua cơ hội để có thể kiếm được nhiều tiền. Mặc dù khi cô lựa chọn ưu tiên của mình, đó đã hoàn toàn là một sai lầm. Đúng hơn là cô sẽ đặt cược mạng sống của mình vì lợi ích của toàn bộ ngôi làng và hoàn trả các goblin- những người coi cô như chủ nhân.
Mình cần kiếm thêm nhiều tiền và xem xem loại vũ khí nào mình có thể mua cho các goblin. Giáp toàn thân hình như có thể bảo vệ tốt nhất. Lại nói về giáp toàn thân, người đàn ông hòa nhã mặc bộ giáp màu đen…tên ngài ấy là gì nhỉ?
Mặc dù cô không biết giá cả của áo giáp và vũ khí là bao nhiêu, nhưng chắc chắn rằng nó sẽ không phải là khoản tiền nhỏ. Lúc này Paipo giơ cánh tay trước Enri ra hiệu cho cô ngừng một lúc.
“Erm…Mặc dù đây chỉ là quan điểm của tôi, có lẽ chúng ta nên nói điều này với thủ lĩnh? Ane-chan không cần quyết định sớm như vậy. Tôi không muốn bị mắng bởi thủ lĩnh vì việc mở miệng ra trước khi suy nghĩ. Thêm nữa, tôi nghĩ Ani-chan chắc sẽ muốn tham gia vào việc này.”
Ngay khi các rắc rồi nhồi nhét vào đầu Enri, một âm thanh ríu rít đáng yêu phát ra ở bên cạnh cô. Quay lại nhìn, cô thấy Nemu nhìn cô với khuôn mặt không hài lòng.
“Onee-chan, em đói, đi ăn thôi.”
“Mm, chị xin lỗi. Đi rửa tay đi. Chị sẽ đi chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.”
“Kay~”
Nemu trả lời một cách đầy năng lượng. Sau khi gỡ cối xay ra, cô bé cạo dám bột màu xanh vào cái vạc nhỏ. Enri quay vào nhà, tự hỏi nên chuẩn bị gì cho bữa trưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.