Quyển 11 - Chương 10: Nguy cơ đến gần 2
Maruyama Kugane
20/03/2017
Gondo dẫn đầu cả nhóm tiến tới.
Gondo thường xuyên đi dưới lòng đất, vì thế mà ông không quen thuộc địa hình trên mặt đất lắm. Do đó, ông phải dựa vào cảm nhận về phương hướng trên địa hình của mình để di chuyển về phía trước. Ban đầu, Ainz có lo lắng về điều này. Nhưng sau khi nhìn thấy Gondo buớc đi không chút do dự, anh bắt đầu tin tưởng vào ông ta. Hiện tại, anh hoàn toàn giao phó nhiệm vụ dẫn đường cho ông ta.
Thực tế là Gondo không có lý do gì để nghi ngờ sự chỉ huy của Ainz khi mà lũ Quagga đã tấn công vào thủ đô Người lùn. Trong truờng hợp đó, ông ta dẫn đầu sẽ không có vấn đề gì.
Dưới sự dẫn đường của Gondo, đám ma thú của Aura di chuyển trên tuyết trên đồng bằng.
Chúng có sự nhanh nhẹn cao và khả năng chịu đựng rất tốt, đúng là ma thú cao cấp. Ngay cả trong điều kiện không khí loãng của vùng núi tuyết, mang Ainz và những người khác trên lưng, tốc độ của chúng không giảm một chút nào. Chúng đi về hướng bắc với tốc độ hơn 100 km mỗi giờ.
Một vài quái vật bay xuất hiện trong cuộc hành trình, nhưng chỉ một vài tiếng gầm gừ đe dọa từ đám ma thú đã xua đuổi chúng đi. Nhờ đó, thời gian đi lại của họ đã giảm xuống mức tối thiểu.
Trong vòng chưa đầy một ngày, họ đã đến được thành phố Người lùn duy nhất còn lại, Feoh Ger.
Ainz dẫn con thú của tới gần Gondo và hỏi.
“… Vậy thì, Gondo. Thành phố phía nam, Feoh Raiđō có lối vào thông qua một cái khe nứt trong hang. Feoh Ger có như thế không?”
Nếu là trường hợp đó, họ sẽ cần phải tìm đuờng khác để vào trong. Gondo – người ban đầu sợ hãi con thú của mình, nhưng hiện tại đang cưỡi nó – trả lời.
“UMU. Hầu hết thành phố của người lùn đều là như thế. Tuy nhiên, Feoh Ger được thiết kế với những cân nhắc cho thương mại quy mô lớn với con người, vì vậy nó hơi khác với Feoh Raiđō. Thứ nhất, dễ dàng để con người tìm thấy, và để giảm thiểu sự khó chịu cho du khách, họ xây dựng một pháo đài lớn ở bên ngoài. Ngài sẽ biết khi ngài nhìn thấy nó.”
Ainz nhìn xung quanh sau khi nghe điều đó, nhưng anh vẫn không thể tìm thấy bất kỳ công trình nào.
“Ngài sẽ không nhìn thấy nó nếu ngài không đi thêm về phía đông bắc.”
Giọng Gondo tràn đầy tự tin. Có vẻ như ông ta khá chắc chắn về nơi họ đang đứng. Kể từ khi ông là người duy nhất có thể dẫn đường, Ainz không thể làm được gì nếu ông ta sai, vì vậy điều duy nhất anh có thể làm là tin tưởng ông ta.
Trong khi nói “Vậy sao”, Ainz dùng phép [Tin nhắn] của mình.
Đám Quinoa bị bắt đã được đưa đến Nazarick. Ở đó, chúng sẽ bị tra khảo, và kiến thức của chúng sẽ đuợc sử dụng để bổ sung thêm vào báo cáo của Gondo.
Quagoa là một chủng tộc quy phục truớc kẻ mạnh, nhưng Quagoa của dãy núi Azellisian được chia thành tám dòng họ, tất cả đều đã được thống nhất bởi Clan Lord. Tổng số dân của chúng là 80000.
Sau khi phân tích các thông tin này, Ainz không chắc chúng là một chủng tộc mang lại lợi cho anh.
Nếu phải lựa chọn giúp đỡ người lùn hoặc Quagga, Ainz sẽ chọn nguời lùn mà không chút do dự.
Tuy nhiên, anh đã biết được rằng các kim loại mà Quagoa ăn khi chúng còn trẻ sẽ xác định đuợc sức mạnh của chúng khi trưởng thành. Nếu anh cho chúng ăn các kim loại của Nazarick, nó có thể tạo ra một cá thể mạnh mẽ.
Sau đó, anh nghĩ về khoáng vật lăng trụ ở vuơng quốc Người lùn.
Cho dù hắn không ăn một trong số lăng trụ, nhưng có lẽ Clan Lord đạt được sức mạnh đó bằng cách ăn một trong những kim loại hiếm của Yggdrasil.
Nếu hắn đủ mạnh để bắt, vậy thì hắn ta đáng để điều tra.
Mình nên xem xét việc dẫn dắt chúng nếu chúng phục tùng vuơng quốc Sorcerous, mặc dù mình không tựtin về việc nuôi 80.000 người. Sau tất cảđó là kiểu đất nước mà mình mong muốn.
Đất nuớc mà Ainz mong muốn
Đó là một đất nước mà nhiều chủng tộc khác nhau chung sống trong hòa nình dưới sự cai trị của anh. Đó là một quốc gia đuợc sao chép từ hình ảnh của những người đứng đầu guild Ainz Ooal Gown.
Đó là một đất nước mà bạn bè của anh, bất cứ nơi nào họ được có thể sống và mỉm cười.
Trong truờng hợp đó anh phải thể hiện lòng thuơng xót cho những Quagoa này.
Tuy nhiên, nếu chúng thề trung thành, mình nên để chúng ở đâu? Ngọn núi này không đủ … hay là các dãy núi ở phía nam của E-Rantel? Nhưng có thể có con người ở đó … UMU, thật đau đầu. Lizardman có trình độ công nghệ giống như chúng. Có lẽ kinh nghiệm của mình trong cầm quyền đám kia có thể áp dụng được. Để Cocytus xử lý chúng cũng không phải ý kiến tồi.
Sau khi suy nghĩ xong, Ainz xem xét mặt đối diện của đồng xu.
Nếu chúng không chịu cúi đầu thì sao? Mình sẽ cai trị chúng bằng vũ lực? Mình sẽ tiêu diệt chúng? Hoặc mình nên giết tất cả người lớn và dùng trẻ em vào các thí nghiệm? Ràng buộc chúng vào một gia tộc và sau đó cai trị chúng có thể nào là cách tốt nhất không?
Khi anh đang cân nhắc các vấn đề khác nhau, tiếng hét của Gondo làm gián đoạn suy nghĩ của Ainz.
“Đằng kia!”
Ainz nhìn nơi Gondo chỉ, và dường như, có cái gì đó trông như một pháo đài được xây dựng lên dựa vào sườn núi.
Cả nhóm tiến về phía nơi đó. Họ có rất nhiều cách để che giấu bản thân, nhưng không cần thiết phải làm điều đó và vì thế họ sẽ tiến tới trực tiếp và công khai.
Khi họ rút ngắn khoảng cách với pháo đài, lính canh tại pháo đài phát hiện ra họ, và thực hiện hành động phòng ngự.
Giống như những gì anh sẽ làm gì trước một cuộc giao dịch, Ainz kiểm tra quần áo của mình, và đảm bảo rằng chiếc áo choàng của mình gọn gàng và ngăn nắp. Tất nhiên đó là vật phẩm ma pháp và không thể bị rách hay nhăn nheo, nhưng những ký ức của Suzuki Satoru nói rằng anh nên kiểm tra dù thế nào đi chăng nữa.
Sau khi họ đến gần pháo đài, những người lùn chĩa nỏ của họ từ cửa sổ.
Chỉ có Gondo và Zenberu là những người có thể được bị thương hay chết bởi các mũi tên.
Anh đã nghĩ đến việc gửi hai người đó đến đàm phán để chứng minh rằng họ không có ý định thù địch, nhưng nếu mọi chuyện xấu đi đối phương có thể bắn tên, nên anh từ bỏ ý tưởng đó. Thay vào đó, Ainz sẽ lên trước trong khi Gondo và Zenberu sẽ xuất hiện ngay sau đó.
Anh dừng con thú của mình ở ngoài tầm bắn của nỏ và sau đó bước xuống. Bởi vì họ vẫn còn trong tầm bắn tối đa của nỏ, anh ra lệnh cho Shalltear và Aura đứng ra bảo vệ Gondo và Zenberu.
Sau đó, điều còn lại là chiến lược chống lại người chơi.
Nếu có bất kỳ nguời chơi nào, họ sẽ ngay lập tức có biện pháp phòng thủ và rút lui. Trong khi anh không thể xác nhận sự tồn tại của nguời chơi trong cuộc hội đàm với Gondo trên đường, nhiều khả năng là họ không tồn tại. Tuy nhiên, nếu anh bất cẩn, anh có thể mất đi những NPC (những đứa con) điều mà Ainz không muốn trải nghiệm một lần nữa.
Tất cả những người lùn nhìn anh từ cửa sổ đều có biểu cảm đông cứng trên mặt. Bởi bộ râu lộn xộn, anh không thể phân biệt người nào với người nào, nhưng anh phải công nhận điều này- họ nhìn rất hài hước.
Cố nén lại sự buồn cuời, Ainz bước về phía trước, tỏ ra bình tĩnh.
Anh giơ cao bàn tay, để cho thấy rằng anh không có ý định thù địch.
Khi anh tiến lại gần pháo đài-
“Đứng nguyên tại đó!”
Một tiếng hét cảnh báo vang lên. Có vẻ như chủ nhân của pháo đài đã tức giận. Dù biết mình là undead, nhưng Ainz không thể không thở dài, đây là một sựđón tiếp khá xấu cho những ai không có dấu hiệu của sự thùđịch.
“Tại sao nguơi đến đây, undead!”
Ainz sờ sờ gò má sáng bóng của mình.
“Ta là Vua pháp sư Ainz Ooal Gown của Vương quốc Sorcerous và ta đã đến để thiết lập một mối quan hệ thân thiện với Vương quốc Người lùn. Ta sẽ không tấn công các nguơi nếu các nguơi không tấn công ta, vì vậy hãy hạ vũ khí của các nguơi xuống.”
Sự bối rối xuất hiện trong mắt của người lùn đang theo dõi từ cửa sổ. Ainz nhân cơ hội này để tiếp tục nói:
“Sau khi bắt giữ những Quagoa đang xâm chiếm Feoh Raiđō, ta biết được kế hoạch của chúng khi tấn công nơi này. Nếu các nguơi không có niềm tin vào sức mạnh của mình, vậy thì ta – Vương quốc của ta – sẽ sẵn sàng giúp đỡ. Vâng, đúng vậy – nó sẽ là cơ hội để hai bên làm quen với nhau.”
Anh mỉm cười, nhưng vì không có da, cử chỉ thân thiện của anh không đuợc thừa nhận từ phía đối diện.
“Thế còn nguời lùn phía sau nguơi? Họ là con tin sao?!”
Có vẻ như những người lùn vẫn còn cảnh giác với anh ta.
“Thật thô lỗ. Ta là một vị vua, nguơi biết không? Đó có phải là cách các ngươi giao tiếp với một vị vua không? ”
Những người lùn nhìn nhau, và sau đó một trong số họ trả lời.
“Không, không … từ từ đã, hãy cho chúng ta thấy một số bằng chứng rằng nguơi thực sự là một vị vua!”
“–Ta hiểu rồi. Thật là một lí do hợp lí” Ainz đồng ý. “Đuợc rồi, cho phép ta giới thiệu ông ta. Ông ta là một trong số các nguơi, Gondo người thợ rèn, người mà ta đã gặp ở Feoh Raiđō. ”
Ainz thể hiện những động tác thuộc về người cai trị mà anh đã dùng nhiều công sức để tập luyện.
Với dáng điệu của một nhà lãnh đạo bẩm sinh, anh ra hiệu cho cấp dưới của mình bước về phía trước.
Sự hài lòng ngập trong Ainz khi nghe thấy tiếng hô vang đầy kinh sợ đến từ những người lùn. Có vẻ như bao thời gian tập luyện đã không bị lãng phí.
Bây giờ Gondo đã ở đây, Ainz – người đang ở trong một tâm trạng tốt – đã thể hiện một tư thế của một vị vua nhân từ và mang lại sàn nhà với anh.
“Xin lỗi, nhưng nguơi có thể vào trong pháo đài và giải thích chi tiết tình hình cho họ không?”
“UMU, để đó cho tôi.”
Gondo tiến đến cửa pháo đài và yêu cầu sự cho phép để vào, nhưng cánh cửa không mở.
“…Chuyện gì sao?”
“Tôi không biết. Có lẽ có chuyện gì đó đã xảy ra?”
“… Đó, đó thực sự là anh ta?! Đó thực sự là Gordo kì quái? Có lẽ ai đó đã sử dụng phép thuật để có đuợc khuôn mặt của anh ta!”
Ainz cau mày khi nghe thấy tiếng nói của người lùn. Đề phòng là việc rất quan trọng, và thậm chí Ainz chấp nhận điều đó. Tuy nhiên, họ sẽ không thể tiến thêm bước nào nếu không ai tin tưởng họ.
Tuy nhiên, anh đã nghe thấy một cái gì đó giống như là có người biết ông ta. Nếu là trường hợp đó, họ sẽ rất may mắn.
“Ta nói này Gondo, ông có thể chứng minh bản thân mình với họ bằng cách thể hiện kiến thức của mình về thành phố này không? Giống như nói nơi nguơi sống hay một cái gì đó mà chỉ có người sống ở thành phố này sẽ biết ấy?”
“Ồ, ồ, vâng … tôi sẽ nói với vợ của tên kia bí mật của hắn. Ah, có một nhà hàng gọi là Black Gold Beard Pavilion! Nó đuợc kinh doanh bởi một gã có khuôn mặt trông giống như một cái đe. Thực phẩm của gã có vị khủng khiếp, và thứ duy nhất ngon là món hầm!”
Người lùn im lặng. Ainz nhìn Gondo, không biết nói gì. Câu trả lời của ông có vẻ như ông ta đã cố gắng quá sức.
“Đồ ngốc! Nơi đó không phải quán ăn, mà là quán bia! Bia đen của họ hương vị tốt nhất!”
“Ngươi nói dối! Bia nấm màu đỏ là ngon nhất!”
“Các nguơi nói gì thế, rượu mây của họ là tốt nhất! Hãy tuởng tuợng mùi thơm của nó!”
“Không ai trong số các nguơi biết vị của bia ngon nhất như thế nào cả! Bearded Lady là tốt nhất!”
Ainz đã chú ý rằng những người lùn vô cùng thích bia, và sau đó nói với họ:
“Sao rồi? Các nguơi có thể chấp nhận rằng đây đúng là Gondo rồi chứ? Như đã nói, tất cả những gì chúng ta muốn làm là thông báo cho các nguơi biết rằng lũ Quagoa đang cố gắng để vòng qua Khe Lớn và tấn công thành phố này. Điều các ngươi cần làm bây giờ là gửi cảnh báo của chúng ta cho những người đứng đầu. Bằng cách này, nước ta sẽ giảm bớt gánh nặng về nghĩa vụ với họ ngay cả khi các cuộc tấn công Quagoa trở nên khốc liệt. Nó sẽ rối loạn nếu các nguơi trừng phạt chúng ta sau đó.”
Một số nguời lùn rụt đầu lại khỏi cửa sổ.
Một khoảng thời gian trôi qua. Có vẻ như họ đã có một cuộc thảo luận.
“Đợi ở đó! Tôi sẽ gửi báo cáo cho Tổng chỉ huy của chúng tôi!”
Theo Gondo, đó là người giữ chức vụ cao nhất trong quân đội của đất nước này.
Có vẻ như họ nhận ra rằng điều này phải báo cáo cho người có thẩm quyền cao nhất.
“Kukuku~”
Ainz không ngăn chặn tiếng cười của mình.
Một tiếng động vang lên, và khi Ainz liếc về nơi phát ra, anh thấy những binh lính người lùn chĩa nỏ về phía anh một lần nữa. hơi thở của họ không đồng đều; trong họ dường như có sự kìm kẹp mạnh mẽ của cảm xúc.
Chết mịa. Họ tức giận vì mình cuời sao?
“Xin lỗi. Nếu là thế thì Gondo sẽ đuợc đi vào phải không? Ông ta đã chứng minh nguồn gốc của mình, đúng không?”
“Không, anh ta không thể, không, điều đó không đuợc cho chép, giữ nguyên vị trí! Đợi ở đó!”
Anh không cười họ, nhưng tình hình hiện tại thì cũng không khác nhiều lắm.
Những cảm xúc mạnh mẽ của Ainz áp xuống, nhưng những gợn sóng nhỏ cảm xúc có thể lẻn qua.
Một công ty phản sẽ ứng thế nào nếu một người bán hàng, người mà họ chưa bao giờ gặp mặt trước đây trước lại mỉm cười đầy thâm ý như vậy? Ainz đã khó chịu với chính mình để không phải suy nghĩ về điều đó. Nó đã dẫn đến một sai lầm.
Mình cần phải cẩn thận hơn, Ainz nghĩ khi anh quay đi cùng với Gondo.
Và do đó, họ đứng đó trong một khoảng thời gian.
Khi Jircniv đến thăm, mình cung cấp nuớc giải khát, đồ nội thất và làm tất cả các loại chuẩn bịđể chào đón họ. Đừng nói rằng Người lùn không làm như vậy nhé? … Không, hoàn cảnh bây giờ khác so với lúc đó.
Trái ngược với lần xếp đặt trước của Jircniv, Ainz hiện tại giống như là đến tận nơi tiêu thụ. Anh nên biết ơn rằng họ đã không đuổi anh đi ngay và luôn.
Ngoài ra, anh sẽ không thể thưởng thức đồ uống cho dù họ có mang ra đi nữa.
Tuy nhiên, mình đã cung cấp cho các người lùn thông tin rất có giá trị. Mình đang hy vọng họ có phản ứng thích hợp. Chà, mình có thể sử dụng nó làm bàn đạp cho đàm phán trong quan hệ ngoại giao chính thức. Hiện tại mình nên nhẫn nhịn một chút.
Tuy nhiên, nên thay trang phục một chút tránh khỏi họ nghĩ anh là một kẻ thô lỗ.
Đầu tiên, anh lấy ra phiên bản tàu khựa của quyền truợng Ainz Ooal Gown. Đó là một bản sao hoàn hảo, thậm chí là cả những kim loại được sử dụng cũng giống. Tuy nhiên, chỉ có vậy thôi; sức mạnh của nó thậm chí không bằng một phần mười bản gốc, và nó chỉ được khảm nạm những viên đá quý với màu sắc giống bản gốc mà thôi.
Ainz đổi hào quang của cây truợng từ ánh sáng màu đỏ sang màu tối đen. Tại sao lại điều chỉnh như vậy? Nỗi ám ảnh về những nguời bạn đồng hành trong quá khứ làm anh khó chịu.
Nó dường như không được liên kết với hào quang của mình.
Phía sau Ainz tỏa một vầng hào quang màu đen, nhưng như mong đợi, hào quang của cây truợng không thay đổi.
Nó chỉ là hiệu ứng hình ảnh hở?
Một kêu đột ngột vang lên, kéo Ainz ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Khi anh quay sang nhìn vào nơi phát ra âm thanh, anh nhìn thấy ba người lùn ngồi trên mặt đất.
Họ trông giống như những người lùn canh gác pháo đài, nhưng đồng thời họ có vẻ ấn tượng hơn. Thực tế thì hai trong số họ mặc đẹp hơn so với người còn lại. Một nguời phải là nguời lính ở trong pháo đài và hai nguời còn lại là cấp trên của hắn.
…Tại sao ba nguời bọn họ lại ngồi đó? Người lùn có truyền thống ngồi xuống nói chuyện à?…Họ bắt đầu nhìn chằm chằm vào mình… … Tại sao là ba người họ ngồi đó? Được ngồi xuống nói chuyện tính xã giữa Người lùn? … Thật khó chịu nếu nguời lùn chỉ bộc lộ cảm xúc như thế.
Bộ râu rậm rạp che hết miệng của họ, do đó rất khó để nhìn thấy vẻ mặt của họ.
Tuy bối rối, nhưng Ainz vẫn đưa tay ra với ba nguời lùn.
Người ta có thể coi đó là ý định để giúp họ đứng lên, hoặc là anh muốn bắt tay. Nhưng thực ra anh muốn nói với họ rằng anh thà nói chuyện khi đang đứng.
Thật là khó khi giao tiếp với các nền văn hóa khác nhau. Nếu anh thực hiện điều này kém, đó có thể được xem là hành vi thô lỗ.
Nếu họ tấn công anh với một cái gì đó giống như, “Ngài nên nghiên cứu về phong tục của nước tôi trước khi ngài muốn thiết lập một mối quan hệ với chúng tôi” anh sẽ không cách nào đáp lại.
Mặc dù bên trong khó chịu về, Ainz vẫn cảm ơn khuôn mặt ‘không cảm xúc’ của Hồ Quang… à lộn của anh, và giữ bàn tay của mình mở rộng.
Những Người lùn bối rối liếc qua lại giữa khuôn mặt Ainz và bàn tay anh.
Hm? Có thể hiểu rằng họđang sợ mình không nhỉ?! …Chà, vẻ ngoài của mình như thế này … không thể nào khác được mà, phải không? Phản ứng như thế này đãđược dự kiến từ xã hội loài người…
Mặc dù nguời ở E-Rantel sợ anh là điều đuơng nhiên, nhưng họ không phản ứng theo cách này. Do đó, có thể là để bàn tay cao hơn người khác là một việc thô lỗ.
Cuối cùng, Ainz lo lắng về quyết định kéo họ đứng lên.
Nếu họ có thời gian để lãng phí cho chuyện nhàm chán này, có nghĩa làđám Quaggoa vẫn chưa tấn công vào. Nếu chúng tấn công vào thì chúng ta sẽ kiếm đuợc một ân huệ lớn từ họ, nhưng vẫn phải coi việc cảnh báo về chúng cho họ là một việc nhỏ, vì vậy mình phải nhẫn nại. Ahhh,thật đáng tiếc.Tuy nhiên,ai trong sốhọ là chỉ huy nhỉ?
“Vậy thì ta là vua pháp thuật Ainz Ooal Gown. Ai là nguòi phụ trách việc đón tiếp ta?”
“E hèm! Tôi, tôi là người chịu trách nhiệm của quân đội- ”
“Quân đội- ta hiểu.”
Vậy đây là Tổng chỉ huy. Ainz đã rất ngạc nhiên. Anh không ngờ rằng nguời đứng đầu của họ lại đến đây.
“Có vấn đề gì với lũ Quagoa không? Ta xin lỗi vì làm cho nguơi phải xuống đây trong khoảng thời gian bận rộn này, Tổng chỉ huy.”
Đôi mắt của Tổng chỉ huy mở rộng.
“Tôi hiểu … ngài đã biết lý do tại sao tôi đến, đúng không?”
Ông nói về chuyện quái gì vậy, Ainz nghĩ. Đương nhiên, anh đã không thực sự nói ra.
“-Tất nhiên. Đúng là như thế.”
Anh gật đầu, theo cách vương giả mà anh đã thực hành nhiều lần trước đây.
“…Tôi hiểu rồi. … Đuợc, như ngài đã biết, chúng tôi, bằng cách nào đó đã ngăn cản quân đội Quagga cho bây giờ – không, chúng tôi đang cố gắng để giữ chúng lại.”
“Ho. Hoho. …và?”
Ainz muốn hỏi người lùn rằng ông ta nghĩ Ainz biết gì, nhưng kể từ khi giả vờ rằng bản thân đã có được đầy đủ thông tin, những câu hỏi như thế lập tức bị loại bỏ.
Nhưng liệu có lộ ra bất cứđiều gì về mình không?
Tất cả anh có thể làm là dính chặt ý nghĩ rằng không khi nhìn vào phản ứng của họ.
“Trước đó, tôi nghe được từ người của tôi chuyện ngài thu được thông tin sau khi tra khảo một số Quagga bị bắt ở Feoh Raiđō. Ngài có bất cứ bằng chứng nào để chứng minh nó không?”
“Có một công dân của quốc gia này, Gondor–”
“—là bằng chứng cụ thể.”
“Hm, vậy là ngươi muốn xem lũ Quagga bị bắt? Ta có thể mang tới một vài tên trong số chúng và ngươi có thể tự mình hỏi chúng.”
“Một câu trả lời ngay lập tức … Có vẻ như tôi sẽ phải thẳng thắn với ngài… Với tốc độ này, một cuộc di tản vào Feoh Raiđō sẽ rất khó khăn.”“Tổng chỉ huy…!”
Giọng trách móc vang lên từ người đàn ông bên cạnh Tổng chỉ huy, Ainz đoán rằng người đàn ông đang nhắc nhở rằng Tổng chỉ huy đang nói về bí mật quân sự trước Ainz. Tuy nhiên Tổng chỉ huy điềm tĩnh tiếp tục:
“Vua pháp thuật đã biết mọi thứ. Đó là khi ngài ấy nói – thực tế là người chỉ huy ở tuyến đầu tới đây là một dấu hiệu rõ ràng về sự giằng co. Khi ngài ấy đã biết điều đó, cũng không khó để tưởng tượng những gì quân đội của chúng ta- những người không thể mong đợi bất kỳ viện binh– sẽ làm.”
Không, thật ra mình đưa ra vấn đề đó để làm lời khách sáo thôi.
Tuy nhiên, Ainz không thể nói sự thật, và thay vào đó anh gật đầu, theo cách của một vị vua.
Tổng chỉ huy mô tả tình trạng không ổn mà họ đang gặp.
Pháo đài bảo vệ Khe Lớn đã thất thủ, và họ đã bị đẩy trở lại tuyến phòng thủ cuối cùng. Chỉ có một cánh cổng đứng giữa họ và kẻ thù, và nếu nó sụp đổ, kẻ thù sẽ tràn vào thành phố và nhiều người lùn sẽ chết. Họ đã lên kế hoạch để tạo ra một chút thời gian cho người dân di tản vào Feoh Raiđō, nhưng rõ ràng là toàn bộ chủng tộc có thể bị diệt vong nếu kế hoạch này không thay đổi.
Sau khi Ainz biết đuợc thảm họa thảm khốc của tộc nguời lùn, anh thầm mỉm cười. Mọi thứ đều phát triển theo hướng thuận lợi cho anh.
“Còn thế này thì sao? Ta sẽ cho nguơi mượn lực lượng của ta để đánh bại lũ Quagga trong thời gian này. Nguơi nghĩ sao?”
Tổng chỉ huy nheo mắt lại, như thể để che giấu cảm xúc trong ông.
“Ngài có thể làm điều đó sao? Nhưng…”
Theo truyền thống mà nói người ta sẽ cần phải thỏa thuận các điều khoản trước khi kí kết hợp đồng. Có rất nhiều lợi thế trong việc xử lý các vấn đề theo cách đó. Tuy nhiên, nếu họ tự do cho mượn sức mạnh của mình, anh sẽ kiếm được lòng biết ơn của mọi người có mặt. Người ta có thể tạo ra lợi nhuận với một khoản vay mà không cần bấ kì thỏa thuận bằng văn bản nào cả, và Ainz đang nhắm vào việc đó.
Giữa hữu hình và vô hình, vô hình nói chung là phiền phức hơn. Nó giống như trả tiền cho một bữa ăn tại một nhà hàng dựa vào tâm trạng của một người. Có khả năng mà người ta sẽ trả phí cao hơn so với trả một giá cố định.
Sự rộng lượng thường tương tự như tham lam, hm? Punitto Moe-san đã nói vậy?
“Sau tất cả, nó sẽ là khá phiền hà cho ta, nếu đất nước mà ta muốn làm đồng minh với đã bị phá hủy. Nguơi không chấp nhận sự giúp đỡ của ta à?”
“… Nhưng nếu không có sự chấp thuận của Hội đồng …”
“Đuợc, miễn là có đủ thời gian, nó sẽ ổn thôi. Điều này chỉ đơn giản là một lời đề nghị hỗ trợ từ ta. Quyết định cuối cùng là của nguơi. Tất nhiên, cũng cần quyết định từ Hội đồng… nhưng nguơi biết rõ điều này thường kết thúc như thế nào mà. Các cuộc họp tiếp tục từ sáng đến tối và trong không hề có một kết luận nào. Trong khi đó, thật xấu hổ khi cuộc hành trình của ta đến đây bị lãng phí, nhưng không còn cách nào khác cả.”
“… Bệ hạ, ngài tự tin sức mạnh của mình có thể đẩy lùi lũ Quagga sao?”
“Nếu chúng chỉ cỡ mà ta gặp trong Feoh Raiđō, thì vô cmn tư đi.”
Mm, Gondo ở bên cạnh gật đầu.
“Tất nhiên, đó là trước khi Quagoa tràn vào thành phố. Sẽ rất khó để chỉ loại bỏ kẻ thù trong một cuộc hỗn chiến. Ta tin tưởng nguơi sẽ không muốn đứng nhìn và để chiến tranh lan vào thành phố Người lùn? Vì vậy, ta nghĩ rằng ngay bây giờ, một cánh cửa nhỏ là cơ hội cuối cùng của nguơi, phải không? ”
Vẻ cay đắng xuất hiện trên khuôn mặt vị chỉ huy truởng.
“-Ngươi còn bao lâu? Cánh cổng có thể cầm cự được hơn một ngày không? ”
“…Tôi hiểu. Bệ hạ, tôi cầu xin ngài cho chúng tôi mượn sức mạnh của quốc gia của ngài.”
“Tổng chỉ huy!”
Một người lính kêu to bằng một giọng hoảng loạn, và Tổng chỉ huy trừng mắt với anh ta.
Sau đó Tổng chỉ huy xin lỗi Ainz trước khi mang người đàn ông kia ra một khoảng khá xa, nên anh không thể nghe thấy.
Sau đó, họ nói chuyện.
Anh có thể nghe thấy loáng thoáng những lời như “không ổn”, “trong-“, “Quagga”, “chúng tôi vẫn còn”, “nguy hiểm trước khi chúng ta”, “trong bất kì trường hợp” và nhiều lời khác.
Ý tưởng chung dường như là họ sẽ gặp khó khăn khi chống lại Quagga chỉ bằng lực lượng của riêng họ, do đó, họ nên tận dụng cơ hội này và đánh cuợc trên đó.
Có vẻ như đã đến lúc cho cú hích cuối cùng.
Truyền sức mạnh cho giọng nói của mình, Ainz nói:
“Người không nghĩ rằng hiện là lúc để quyết định kế hoạch cho tương lai sao?”
Gondo thường xuyên đi dưới lòng đất, vì thế mà ông không quen thuộc địa hình trên mặt đất lắm. Do đó, ông phải dựa vào cảm nhận về phương hướng trên địa hình của mình để di chuyển về phía trước. Ban đầu, Ainz có lo lắng về điều này. Nhưng sau khi nhìn thấy Gondo buớc đi không chút do dự, anh bắt đầu tin tưởng vào ông ta. Hiện tại, anh hoàn toàn giao phó nhiệm vụ dẫn đường cho ông ta.
Thực tế là Gondo không có lý do gì để nghi ngờ sự chỉ huy của Ainz khi mà lũ Quagga đã tấn công vào thủ đô Người lùn. Trong truờng hợp đó, ông ta dẫn đầu sẽ không có vấn đề gì.
Dưới sự dẫn đường của Gondo, đám ma thú của Aura di chuyển trên tuyết trên đồng bằng.
Chúng có sự nhanh nhẹn cao và khả năng chịu đựng rất tốt, đúng là ma thú cao cấp. Ngay cả trong điều kiện không khí loãng của vùng núi tuyết, mang Ainz và những người khác trên lưng, tốc độ của chúng không giảm một chút nào. Chúng đi về hướng bắc với tốc độ hơn 100 km mỗi giờ.
Một vài quái vật bay xuất hiện trong cuộc hành trình, nhưng chỉ một vài tiếng gầm gừ đe dọa từ đám ma thú đã xua đuổi chúng đi. Nhờ đó, thời gian đi lại của họ đã giảm xuống mức tối thiểu.
Trong vòng chưa đầy một ngày, họ đã đến được thành phố Người lùn duy nhất còn lại, Feoh Ger.
Ainz dẫn con thú của tới gần Gondo và hỏi.
“… Vậy thì, Gondo. Thành phố phía nam, Feoh Raiđō có lối vào thông qua một cái khe nứt trong hang. Feoh Ger có như thế không?”
Nếu là trường hợp đó, họ sẽ cần phải tìm đuờng khác để vào trong. Gondo – người ban đầu sợ hãi con thú của mình, nhưng hiện tại đang cưỡi nó – trả lời.
“UMU. Hầu hết thành phố của người lùn đều là như thế. Tuy nhiên, Feoh Ger được thiết kế với những cân nhắc cho thương mại quy mô lớn với con người, vì vậy nó hơi khác với Feoh Raiđō. Thứ nhất, dễ dàng để con người tìm thấy, và để giảm thiểu sự khó chịu cho du khách, họ xây dựng một pháo đài lớn ở bên ngoài. Ngài sẽ biết khi ngài nhìn thấy nó.”
Ainz nhìn xung quanh sau khi nghe điều đó, nhưng anh vẫn không thể tìm thấy bất kỳ công trình nào.
“Ngài sẽ không nhìn thấy nó nếu ngài không đi thêm về phía đông bắc.”
Giọng Gondo tràn đầy tự tin. Có vẻ như ông ta khá chắc chắn về nơi họ đang đứng. Kể từ khi ông là người duy nhất có thể dẫn đường, Ainz không thể làm được gì nếu ông ta sai, vì vậy điều duy nhất anh có thể làm là tin tưởng ông ta.
Trong khi nói “Vậy sao”, Ainz dùng phép [Tin nhắn] của mình.
Đám Quinoa bị bắt đã được đưa đến Nazarick. Ở đó, chúng sẽ bị tra khảo, và kiến thức của chúng sẽ đuợc sử dụng để bổ sung thêm vào báo cáo của Gondo.
Quagoa là một chủng tộc quy phục truớc kẻ mạnh, nhưng Quagoa của dãy núi Azellisian được chia thành tám dòng họ, tất cả đều đã được thống nhất bởi Clan Lord. Tổng số dân của chúng là 80000.
Sau khi phân tích các thông tin này, Ainz không chắc chúng là một chủng tộc mang lại lợi cho anh.
Nếu phải lựa chọn giúp đỡ người lùn hoặc Quagga, Ainz sẽ chọn nguời lùn mà không chút do dự.
Tuy nhiên, anh đã biết được rằng các kim loại mà Quagoa ăn khi chúng còn trẻ sẽ xác định đuợc sức mạnh của chúng khi trưởng thành. Nếu anh cho chúng ăn các kim loại của Nazarick, nó có thể tạo ra một cá thể mạnh mẽ.
Sau đó, anh nghĩ về khoáng vật lăng trụ ở vuơng quốc Người lùn.
Cho dù hắn không ăn một trong số lăng trụ, nhưng có lẽ Clan Lord đạt được sức mạnh đó bằng cách ăn một trong những kim loại hiếm của Yggdrasil.
Nếu hắn đủ mạnh để bắt, vậy thì hắn ta đáng để điều tra.
Mình nên xem xét việc dẫn dắt chúng nếu chúng phục tùng vuơng quốc Sorcerous, mặc dù mình không tựtin về việc nuôi 80.000 người. Sau tất cảđó là kiểu đất nước mà mình mong muốn.
Đất nuớc mà Ainz mong muốn
Đó là một đất nước mà nhiều chủng tộc khác nhau chung sống trong hòa nình dưới sự cai trị của anh. Đó là một quốc gia đuợc sao chép từ hình ảnh của những người đứng đầu guild Ainz Ooal Gown.
Đó là một đất nước mà bạn bè của anh, bất cứ nơi nào họ được có thể sống và mỉm cười.
Trong truờng hợp đó anh phải thể hiện lòng thuơng xót cho những Quagoa này.
Tuy nhiên, nếu chúng thề trung thành, mình nên để chúng ở đâu? Ngọn núi này không đủ … hay là các dãy núi ở phía nam của E-Rantel? Nhưng có thể có con người ở đó … UMU, thật đau đầu. Lizardman có trình độ công nghệ giống như chúng. Có lẽ kinh nghiệm của mình trong cầm quyền đám kia có thể áp dụng được. Để Cocytus xử lý chúng cũng không phải ý kiến tồi.
Sau khi suy nghĩ xong, Ainz xem xét mặt đối diện của đồng xu.
Nếu chúng không chịu cúi đầu thì sao? Mình sẽ cai trị chúng bằng vũ lực? Mình sẽ tiêu diệt chúng? Hoặc mình nên giết tất cả người lớn và dùng trẻ em vào các thí nghiệm? Ràng buộc chúng vào một gia tộc và sau đó cai trị chúng có thể nào là cách tốt nhất không?
Khi anh đang cân nhắc các vấn đề khác nhau, tiếng hét của Gondo làm gián đoạn suy nghĩ của Ainz.
“Đằng kia!”
Ainz nhìn nơi Gondo chỉ, và dường như, có cái gì đó trông như một pháo đài được xây dựng lên dựa vào sườn núi.
Cả nhóm tiến về phía nơi đó. Họ có rất nhiều cách để che giấu bản thân, nhưng không cần thiết phải làm điều đó và vì thế họ sẽ tiến tới trực tiếp và công khai.
Khi họ rút ngắn khoảng cách với pháo đài, lính canh tại pháo đài phát hiện ra họ, và thực hiện hành động phòng ngự.
Giống như những gì anh sẽ làm gì trước một cuộc giao dịch, Ainz kiểm tra quần áo của mình, và đảm bảo rằng chiếc áo choàng của mình gọn gàng và ngăn nắp. Tất nhiên đó là vật phẩm ma pháp và không thể bị rách hay nhăn nheo, nhưng những ký ức của Suzuki Satoru nói rằng anh nên kiểm tra dù thế nào đi chăng nữa.
Sau khi họ đến gần pháo đài, những người lùn chĩa nỏ của họ từ cửa sổ.
Chỉ có Gondo và Zenberu là những người có thể được bị thương hay chết bởi các mũi tên.
Anh đã nghĩ đến việc gửi hai người đó đến đàm phán để chứng minh rằng họ không có ý định thù địch, nhưng nếu mọi chuyện xấu đi đối phương có thể bắn tên, nên anh từ bỏ ý tưởng đó. Thay vào đó, Ainz sẽ lên trước trong khi Gondo và Zenberu sẽ xuất hiện ngay sau đó.
Anh dừng con thú của mình ở ngoài tầm bắn của nỏ và sau đó bước xuống. Bởi vì họ vẫn còn trong tầm bắn tối đa của nỏ, anh ra lệnh cho Shalltear và Aura đứng ra bảo vệ Gondo và Zenberu.
Sau đó, điều còn lại là chiến lược chống lại người chơi.
Nếu có bất kỳ nguời chơi nào, họ sẽ ngay lập tức có biện pháp phòng thủ và rút lui. Trong khi anh không thể xác nhận sự tồn tại của nguời chơi trong cuộc hội đàm với Gondo trên đường, nhiều khả năng là họ không tồn tại. Tuy nhiên, nếu anh bất cẩn, anh có thể mất đi những NPC (những đứa con) điều mà Ainz không muốn trải nghiệm một lần nữa.
Tất cả những người lùn nhìn anh từ cửa sổ đều có biểu cảm đông cứng trên mặt. Bởi bộ râu lộn xộn, anh không thể phân biệt người nào với người nào, nhưng anh phải công nhận điều này- họ nhìn rất hài hước.
Cố nén lại sự buồn cuời, Ainz bước về phía trước, tỏ ra bình tĩnh.
Anh giơ cao bàn tay, để cho thấy rằng anh không có ý định thù địch.
Khi anh tiến lại gần pháo đài-
“Đứng nguyên tại đó!”
Một tiếng hét cảnh báo vang lên. Có vẻ như chủ nhân của pháo đài đã tức giận. Dù biết mình là undead, nhưng Ainz không thể không thở dài, đây là một sựđón tiếp khá xấu cho những ai không có dấu hiệu của sự thùđịch.
“Tại sao nguơi đến đây, undead!”
Ainz sờ sờ gò má sáng bóng của mình.
“Ta là Vua pháp sư Ainz Ooal Gown của Vương quốc Sorcerous và ta đã đến để thiết lập một mối quan hệ thân thiện với Vương quốc Người lùn. Ta sẽ không tấn công các nguơi nếu các nguơi không tấn công ta, vì vậy hãy hạ vũ khí của các nguơi xuống.”
Sự bối rối xuất hiện trong mắt của người lùn đang theo dõi từ cửa sổ. Ainz nhân cơ hội này để tiếp tục nói:
“Sau khi bắt giữ những Quagoa đang xâm chiếm Feoh Raiđō, ta biết được kế hoạch của chúng khi tấn công nơi này. Nếu các nguơi không có niềm tin vào sức mạnh của mình, vậy thì ta – Vương quốc của ta – sẽ sẵn sàng giúp đỡ. Vâng, đúng vậy – nó sẽ là cơ hội để hai bên làm quen với nhau.”
Anh mỉm cười, nhưng vì không có da, cử chỉ thân thiện của anh không đuợc thừa nhận từ phía đối diện.
“Thế còn nguời lùn phía sau nguơi? Họ là con tin sao?!”
Có vẻ như những người lùn vẫn còn cảnh giác với anh ta.
“Thật thô lỗ. Ta là một vị vua, nguơi biết không? Đó có phải là cách các ngươi giao tiếp với một vị vua không? ”
Những người lùn nhìn nhau, và sau đó một trong số họ trả lời.
“Không, không … từ từ đã, hãy cho chúng ta thấy một số bằng chứng rằng nguơi thực sự là một vị vua!”
“–Ta hiểu rồi. Thật là một lí do hợp lí” Ainz đồng ý. “Đuợc rồi, cho phép ta giới thiệu ông ta. Ông ta là một trong số các nguơi, Gondo người thợ rèn, người mà ta đã gặp ở Feoh Raiđō. ”
Ainz thể hiện những động tác thuộc về người cai trị mà anh đã dùng nhiều công sức để tập luyện.
Với dáng điệu của một nhà lãnh đạo bẩm sinh, anh ra hiệu cho cấp dưới của mình bước về phía trước.
Sự hài lòng ngập trong Ainz khi nghe thấy tiếng hô vang đầy kinh sợ đến từ những người lùn. Có vẻ như bao thời gian tập luyện đã không bị lãng phí.
Bây giờ Gondo đã ở đây, Ainz – người đang ở trong một tâm trạng tốt – đã thể hiện một tư thế của một vị vua nhân từ và mang lại sàn nhà với anh.
“Xin lỗi, nhưng nguơi có thể vào trong pháo đài và giải thích chi tiết tình hình cho họ không?”
“UMU, để đó cho tôi.”
Gondo tiến đến cửa pháo đài và yêu cầu sự cho phép để vào, nhưng cánh cửa không mở.
“…Chuyện gì sao?”
“Tôi không biết. Có lẽ có chuyện gì đó đã xảy ra?”
“… Đó, đó thực sự là anh ta?! Đó thực sự là Gordo kì quái? Có lẽ ai đó đã sử dụng phép thuật để có đuợc khuôn mặt của anh ta!”
Ainz cau mày khi nghe thấy tiếng nói của người lùn. Đề phòng là việc rất quan trọng, và thậm chí Ainz chấp nhận điều đó. Tuy nhiên, họ sẽ không thể tiến thêm bước nào nếu không ai tin tưởng họ.
Tuy nhiên, anh đã nghe thấy một cái gì đó giống như là có người biết ông ta. Nếu là trường hợp đó, họ sẽ rất may mắn.
“Ta nói này Gondo, ông có thể chứng minh bản thân mình với họ bằng cách thể hiện kiến thức của mình về thành phố này không? Giống như nói nơi nguơi sống hay một cái gì đó mà chỉ có người sống ở thành phố này sẽ biết ấy?”
“Ồ, ồ, vâng … tôi sẽ nói với vợ của tên kia bí mật của hắn. Ah, có một nhà hàng gọi là Black Gold Beard Pavilion! Nó đuợc kinh doanh bởi một gã có khuôn mặt trông giống như một cái đe. Thực phẩm của gã có vị khủng khiếp, và thứ duy nhất ngon là món hầm!”
Người lùn im lặng. Ainz nhìn Gondo, không biết nói gì. Câu trả lời của ông có vẻ như ông ta đã cố gắng quá sức.
“Đồ ngốc! Nơi đó không phải quán ăn, mà là quán bia! Bia đen của họ hương vị tốt nhất!”
“Ngươi nói dối! Bia nấm màu đỏ là ngon nhất!”
“Các nguơi nói gì thế, rượu mây của họ là tốt nhất! Hãy tuởng tuợng mùi thơm của nó!”
“Không ai trong số các nguơi biết vị của bia ngon nhất như thế nào cả! Bearded Lady là tốt nhất!”
Ainz đã chú ý rằng những người lùn vô cùng thích bia, và sau đó nói với họ:
“Sao rồi? Các nguơi có thể chấp nhận rằng đây đúng là Gondo rồi chứ? Như đã nói, tất cả những gì chúng ta muốn làm là thông báo cho các nguơi biết rằng lũ Quagoa đang cố gắng để vòng qua Khe Lớn và tấn công thành phố này. Điều các ngươi cần làm bây giờ là gửi cảnh báo của chúng ta cho những người đứng đầu. Bằng cách này, nước ta sẽ giảm bớt gánh nặng về nghĩa vụ với họ ngay cả khi các cuộc tấn công Quagoa trở nên khốc liệt. Nó sẽ rối loạn nếu các nguơi trừng phạt chúng ta sau đó.”
Một số nguời lùn rụt đầu lại khỏi cửa sổ.
Một khoảng thời gian trôi qua. Có vẻ như họ đã có một cuộc thảo luận.
“Đợi ở đó! Tôi sẽ gửi báo cáo cho Tổng chỉ huy của chúng tôi!”
Theo Gondo, đó là người giữ chức vụ cao nhất trong quân đội của đất nước này.
Có vẻ như họ nhận ra rằng điều này phải báo cáo cho người có thẩm quyền cao nhất.
“Kukuku~”
Ainz không ngăn chặn tiếng cười của mình.
Một tiếng động vang lên, và khi Ainz liếc về nơi phát ra, anh thấy những binh lính người lùn chĩa nỏ về phía anh một lần nữa. hơi thở của họ không đồng đều; trong họ dường như có sự kìm kẹp mạnh mẽ của cảm xúc.
Chết mịa. Họ tức giận vì mình cuời sao?
“Xin lỗi. Nếu là thế thì Gondo sẽ đuợc đi vào phải không? Ông ta đã chứng minh nguồn gốc của mình, đúng không?”
“Không, anh ta không thể, không, điều đó không đuợc cho chép, giữ nguyên vị trí! Đợi ở đó!”
Anh không cười họ, nhưng tình hình hiện tại thì cũng không khác nhiều lắm.
Những cảm xúc mạnh mẽ của Ainz áp xuống, nhưng những gợn sóng nhỏ cảm xúc có thể lẻn qua.
Một công ty phản sẽ ứng thế nào nếu một người bán hàng, người mà họ chưa bao giờ gặp mặt trước đây trước lại mỉm cười đầy thâm ý như vậy? Ainz đã khó chịu với chính mình để không phải suy nghĩ về điều đó. Nó đã dẫn đến một sai lầm.
Mình cần phải cẩn thận hơn, Ainz nghĩ khi anh quay đi cùng với Gondo.
Và do đó, họ đứng đó trong một khoảng thời gian.
Khi Jircniv đến thăm, mình cung cấp nuớc giải khát, đồ nội thất và làm tất cả các loại chuẩn bịđể chào đón họ. Đừng nói rằng Người lùn không làm như vậy nhé? … Không, hoàn cảnh bây giờ khác so với lúc đó.
Trái ngược với lần xếp đặt trước của Jircniv, Ainz hiện tại giống như là đến tận nơi tiêu thụ. Anh nên biết ơn rằng họ đã không đuổi anh đi ngay và luôn.
Ngoài ra, anh sẽ không thể thưởng thức đồ uống cho dù họ có mang ra đi nữa.
Tuy nhiên, mình đã cung cấp cho các người lùn thông tin rất có giá trị. Mình đang hy vọng họ có phản ứng thích hợp. Chà, mình có thể sử dụng nó làm bàn đạp cho đàm phán trong quan hệ ngoại giao chính thức. Hiện tại mình nên nhẫn nhịn một chút.
Tuy nhiên, nên thay trang phục một chút tránh khỏi họ nghĩ anh là một kẻ thô lỗ.
Đầu tiên, anh lấy ra phiên bản tàu khựa của quyền truợng Ainz Ooal Gown. Đó là một bản sao hoàn hảo, thậm chí là cả những kim loại được sử dụng cũng giống. Tuy nhiên, chỉ có vậy thôi; sức mạnh của nó thậm chí không bằng một phần mười bản gốc, và nó chỉ được khảm nạm những viên đá quý với màu sắc giống bản gốc mà thôi.
Ainz đổi hào quang của cây truợng từ ánh sáng màu đỏ sang màu tối đen. Tại sao lại điều chỉnh như vậy? Nỗi ám ảnh về những nguời bạn đồng hành trong quá khứ làm anh khó chịu.
Nó dường như không được liên kết với hào quang của mình.
Phía sau Ainz tỏa một vầng hào quang màu đen, nhưng như mong đợi, hào quang của cây truợng không thay đổi.
Nó chỉ là hiệu ứng hình ảnh hở?
Một kêu đột ngột vang lên, kéo Ainz ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Khi anh quay sang nhìn vào nơi phát ra âm thanh, anh nhìn thấy ba người lùn ngồi trên mặt đất.
Họ trông giống như những người lùn canh gác pháo đài, nhưng đồng thời họ có vẻ ấn tượng hơn. Thực tế thì hai trong số họ mặc đẹp hơn so với người còn lại. Một nguời phải là nguời lính ở trong pháo đài và hai nguời còn lại là cấp trên của hắn.
…Tại sao ba nguời bọn họ lại ngồi đó? Người lùn có truyền thống ngồi xuống nói chuyện à?…Họ bắt đầu nhìn chằm chằm vào mình… … Tại sao là ba người họ ngồi đó? Được ngồi xuống nói chuyện tính xã giữa Người lùn? … Thật khó chịu nếu nguời lùn chỉ bộc lộ cảm xúc như thế.
Bộ râu rậm rạp che hết miệng của họ, do đó rất khó để nhìn thấy vẻ mặt của họ.
Tuy bối rối, nhưng Ainz vẫn đưa tay ra với ba nguời lùn.
Người ta có thể coi đó là ý định để giúp họ đứng lên, hoặc là anh muốn bắt tay. Nhưng thực ra anh muốn nói với họ rằng anh thà nói chuyện khi đang đứng.
Thật là khó khi giao tiếp với các nền văn hóa khác nhau. Nếu anh thực hiện điều này kém, đó có thể được xem là hành vi thô lỗ.
Nếu họ tấn công anh với một cái gì đó giống như, “Ngài nên nghiên cứu về phong tục của nước tôi trước khi ngài muốn thiết lập một mối quan hệ với chúng tôi” anh sẽ không cách nào đáp lại.
Mặc dù bên trong khó chịu về, Ainz vẫn cảm ơn khuôn mặt ‘không cảm xúc’ của Hồ Quang… à lộn của anh, và giữ bàn tay của mình mở rộng.
Những Người lùn bối rối liếc qua lại giữa khuôn mặt Ainz và bàn tay anh.
Hm? Có thể hiểu rằng họđang sợ mình không nhỉ?! …Chà, vẻ ngoài của mình như thế này … không thể nào khác được mà, phải không? Phản ứng như thế này đãđược dự kiến từ xã hội loài người…
Mặc dù nguời ở E-Rantel sợ anh là điều đuơng nhiên, nhưng họ không phản ứng theo cách này. Do đó, có thể là để bàn tay cao hơn người khác là một việc thô lỗ.
Cuối cùng, Ainz lo lắng về quyết định kéo họ đứng lên.
Nếu họ có thời gian để lãng phí cho chuyện nhàm chán này, có nghĩa làđám Quaggoa vẫn chưa tấn công vào. Nếu chúng tấn công vào thì chúng ta sẽ kiếm đuợc một ân huệ lớn từ họ, nhưng vẫn phải coi việc cảnh báo về chúng cho họ là một việc nhỏ, vì vậy mình phải nhẫn nại. Ahhh,thật đáng tiếc.Tuy nhiên,ai trong sốhọ là chỉ huy nhỉ?
“Vậy thì ta là vua pháp thuật Ainz Ooal Gown. Ai là nguòi phụ trách việc đón tiếp ta?”
“E hèm! Tôi, tôi là người chịu trách nhiệm của quân đội- ”
“Quân đội- ta hiểu.”
Vậy đây là Tổng chỉ huy. Ainz đã rất ngạc nhiên. Anh không ngờ rằng nguời đứng đầu của họ lại đến đây.
“Có vấn đề gì với lũ Quagoa không? Ta xin lỗi vì làm cho nguơi phải xuống đây trong khoảng thời gian bận rộn này, Tổng chỉ huy.”
Đôi mắt của Tổng chỉ huy mở rộng.
“Tôi hiểu … ngài đã biết lý do tại sao tôi đến, đúng không?”
Ông nói về chuyện quái gì vậy, Ainz nghĩ. Đương nhiên, anh đã không thực sự nói ra.
“-Tất nhiên. Đúng là như thế.”
Anh gật đầu, theo cách vương giả mà anh đã thực hành nhiều lần trước đây.
“…Tôi hiểu rồi. … Đuợc, như ngài đã biết, chúng tôi, bằng cách nào đó đã ngăn cản quân đội Quagga cho bây giờ – không, chúng tôi đang cố gắng để giữ chúng lại.”
“Ho. Hoho. …và?”
Ainz muốn hỏi người lùn rằng ông ta nghĩ Ainz biết gì, nhưng kể từ khi giả vờ rằng bản thân đã có được đầy đủ thông tin, những câu hỏi như thế lập tức bị loại bỏ.
Nhưng liệu có lộ ra bất cứđiều gì về mình không?
Tất cả anh có thể làm là dính chặt ý nghĩ rằng không khi nhìn vào phản ứng của họ.
“Trước đó, tôi nghe được từ người của tôi chuyện ngài thu được thông tin sau khi tra khảo một số Quagga bị bắt ở Feoh Raiđō. Ngài có bất cứ bằng chứng nào để chứng minh nó không?”
“Có một công dân của quốc gia này, Gondor–”
“—là bằng chứng cụ thể.”
“Hm, vậy là ngươi muốn xem lũ Quagga bị bắt? Ta có thể mang tới một vài tên trong số chúng và ngươi có thể tự mình hỏi chúng.”
“Một câu trả lời ngay lập tức … Có vẻ như tôi sẽ phải thẳng thắn với ngài… Với tốc độ này, một cuộc di tản vào Feoh Raiđō sẽ rất khó khăn.”“Tổng chỉ huy…!”
Giọng trách móc vang lên từ người đàn ông bên cạnh Tổng chỉ huy, Ainz đoán rằng người đàn ông đang nhắc nhở rằng Tổng chỉ huy đang nói về bí mật quân sự trước Ainz. Tuy nhiên Tổng chỉ huy điềm tĩnh tiếp tục:
“Vua pháp thuật đã biết mọi thứ. Đó là khi ngài ấy nói – thực tế là người chỉ huy ở tuyến đầu tới đây là một dấu hiệu rõ ràng về sự giằng co. Khi ngài ấy đã biết điều đó, cũng không khó để tưởng tượng những gì quân đội của chúng ta- những người không thể mong đợi bất kỳ viện binh– sẽ làm.”
Không, thật ra mình đưa ra vấn đề đó để làm lời khách sáo thôi.
Tuy nhiên, Ainz không thể nói sự thật, và thay vào đó anh gật đầu, theo cách của một vị vua.
Tổng chỉ huy mô tả tình trạng không ổn mà họ đang gặp.
Pháo đài bảo vệ Khe Lớn đã thất thủ, và họ đã bị đẩy trở lại tuyến phòng thủ cuối cùng. Chỉ có một cánh cổng đứng giữa họ và kẻ thù, và nếu nó sụp đổ, kẻ thù sẽ tràn vào thành phố và nhiều người lùn sẽ chết. Họ đã lên kế hoạch để tạo ra một chút thời gian cho người dân di tản vào Feoh Raiđō, nhưng rõ ràng là toàn bộ chủng tộc có thể bị diệt vong nếu kế hoạch này không thay đổi.
Sau khi Ainz biết đuợc thảm họa thảm khốc của tộc nguời lùn, anh thầm mỉm cười. Mọi thứ đều phát triển theo hướng thuận lợi cho anh.
“Còn thế này thì sao? Ta sẽ cho nguơi mượn lực lượng của ta để đánh bại lũ Quagga trong thời gian này. Nguơi nghĩ sao?”
Tổng chỉ huy nheo mắt lại, như thể để che giấu cảm xúc trong ông.
“Ngài có thể làm điều đó sao? Nhưng…”
Theo truyền thống mà nói người ta sẽ cần phải thỏa thuận các điều khoản trước khi kí kết hợp đồng. Có rất nhiều lợi thế trong việc xử lý các vấn đề theo cách đó. Tuy nhiên, nếu họ tự do cho mượn sức mạnh của mình, anh sẽ kiếm được lòng biết ơn của mọi người có mặt. Người ta có thể tạo ra lợi nhuận với một khoản vay mà không cần bấ kì thỏa thuận bằng văn bản nào cả, và Ainz đang nhắm vào việc đó.
Giữa hữu hình và vô hình, vô hình nói chung là phiền phức hơn. Nó giống như trả tiền cho một bữa ăn tại một nhà hàng dựa vào tâm trạng của một người. Có khả năng mà người ta sẽ trả phí cao hơn so với trả một giá cố định.
Sự rộng lượng thường tương tự như tham lam, hm? Punitto Moe-san đã nói vậy?
“Sau tất cả, nó sẽ là khá phiền hà cho ta, nếu đất nước mà ta muốn làm đồng minh với đã bị phá hủy. Nguơi không chấp nhận sự giúp đỡ của ta à?”
“… Nhưng nếu không có sự chấp thuận của Hội đồng …”
“Đuợc, miễn là có đủ thời gian, nó sẽ ổn thôi. Điều này chỉ đơn giản là một lời đề nghị hỗ trợ từ ta. Quyết định cuối cùng là của nguơi. Tất nhiên, cũng cần quyết định từ Hội đồng… nhưng nguơi biết rõ điều này thường kết thúc như thế nào mà. Các cuộc họp tiếp tục từ sáng đến tối và trong không hề có một kết luận nào. Trong khi đó, thật xấu hổ khi cuộc hành trình của ta đến đây bị lãng phí, nhưng không còn cách nào khác cả.”
“… Bệ hạ, ngài tự tin sức mạnh của mình có thể đẩy lùi lũ Quagga sao?”
“Nếu chúng chỉ cỡ mà ta gặp trong Feoh Raiđō, thì vô cmn tư đi.”
Mm, Gondo ở bên cạnh gật đầu.
“Tất nhiên, đó là trước khi Quagoa tràn vào thành phố. Sẽ rất khó để chỉ loại bỏ kẻ thù trong một cuộc hỗn chiến. Ta tin tưởng nguơi sẽ không muốn đứng nhìn và để chiến tranh lan vào thành phố Người lùn? Vì vậy, ta nghĩ rằng ngay bây giờ, một cánh cửa nhỏ là cơ hội cuối cùng của nguơi, phải không? ”
Vẻ cay đắng xuất hiện trên khuôn mặt vị chỉ huy truởng.
“-Ngươi còn bao lâu? Cánh cổng có thể cầm cự được hơn một ngày không? ”
“…Tôi hiểu. Bệ hạ, tôi cầu xin ngài cho chúng tôi mượn sức mạnh của quốc gia của ngài.”
“Tổng chỉ huy!”
Một người lính kêu to bằng một giọng hoảng loạn, và Tổng chỉ huy trừng mắt với anh ta.
Sau đó Tổng chỉ huy xin lỗi Ainz trước khi mang người đàn ông kia ra một khoảng khá xa, nên anh không thể nghe thấy.
Sau đó, họ nói chuyện.
Anh có thể nghe thấy loáng thoáng những lời như “không ổn”, “trong-“, “Quagga”, “chúng tôi vẫn còn”, “nguy hiểm trước khi chúng ta”, “trong bất kì trường hợp” và nhiều lời khác.
Ý tưởng chung dường như là họ sẽ gặp khó khăn khi chống lại Quagga chỉ bằng lực lượng của riêng họ, do đó, họ nên tận dụng cơ hội này và đánh cuợc trên đó.
Có vẻ như đã đến lúc cho cú hích cuối cùng.
Truyền sức mạnh cho giọng nói của mình, Ainz nói:
“Người không nghĩ rằng hiện là lúc để quyết định kế hoạch cho tương lai sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.