Quyển 11 - Chương 6: Tìm kiếm vương quốc của tộc Dwarf 2
Maruyama Kugane
20/03/2017
Sau một cuộc thảo luận ngắn gọn, hai người trong số họ chuẩn bị sẵn sàng và đi về phía phát ra âm thanh.
Có một sinh vật có hình dạng thấp bé cuối đường hầm. Trong thế giới tối tăm này, điều duy nhất họ nhìn thấy là hắn ta đang chăm chú đào móc tại bức tường của đường hầm với cái cuốc của mình.
Khoảng cách hai bên khá xa nên họ không chắc chắn lắm, nhưng hắn ta cao khoảng 140cm. Cơ thể hắn gần giống như một thùng bia và đôi chân không hề dài. Thực tế thì có thể kết luận đôi chân đó ngắn vãi chưởng.
Hắn mặc một chiếc áo choàng màu nâu, trên mặt đất bày toàn là những công cụ của bản thân. Trong số đó có một chiếc đèn-lồng-không-sáng và một bình nước.
Một người thợ mỏ đang làm gì một mình trong cái thành phố bỏ hoàng này vậy? Thật kì lạ. Hãy hỏi ông ta và giải quyết bí ẩn này.
Aura âm thầm đi về phía người thợ mỏ.
Ngược lại, Ainz dường như không quan tâm lắm.
[Che giấu hoàn hảo] (Perfect Unknowable) xóa dấu vết và âm thanh của một người, làm cho người dùng phép rất khó bị phát hiện nếu không có nghề ‘đạo tặc’ cấp độ cao. Ngay cả những kẻ cùng cấp độ với Aura cũng rất khó để phát hiện ra anh. Trong cảm nhận của cô ấy thì Ainz chỉ là một hình bóng khá mờ ảo.
Khi tiếp cận đủ gần, Aura lên tiếng.
“Này. Ông đang làm gì thế?”
“Hiiieeee!”
Người thợ mỏ thở hồng hộc như sắp chết khi quay lại nhìn cô.
Bộ râu ông ta khá dài- không nghi ngờ gì nữa, ông ta chính là một người lùn.
Người đàn ông mở to mắt, kéo áo choàng trùm lấy cơ thể mình.
Tuy nhiên, chỉ có như thế. Người đàn ông vẫn ở đó. Tuy nhiên, có vẻ như Ainz là người duy nhất nghĩ như vậy.
“Hừm! Tàng hình hử-”
Giọng nói của Aura làm Ainz- người có khả năng nhìn xuyên tàng hình- xem xét tình huống của người lùn kia. Đúng như Aura nói, người lùn kia trông khá mờ ảo.
Cái mũ kia phải là một vật phẩm ma thuật, và khả năng kích hoạt của nó chính là tàng hình. Cảm giác giống như Shizu…
“Này, này, ông biết tôi không có ý định làm tổn thương ông, đúng không, Người lùn-san? Tôi biết ông ở đó. Hãy để tôi nhìn thấy ông.”
Giọng nói dễ thương của Aura tác động tới trái tim Người lùn.
Ông lấy tay hơi nhấc chiếc mũ lên một chút, và lén nhìn Aura qua khe hở.
“Nhóc, nhóc là một Dark Elf? Nhóc làm gì ở đây?”
“Hửm? Khi tôi tới thành phố Người lùn, tôi phát hiện nơi đây đã bị bỏ hoang, vì vậy tôi quyết định tìm hiểu lí do tại sao không có ai ở đây. Tôi tìm kiếm, và đi tới đây.”
“Ta, ta hiểu…”
“Năm năm trước, người lùn vẫn sống ở đây. Họ đi đâu rồi? Có chuyện gì xảy ra? À mà, tại sao ông không để tôi nhìn thấy ông?”
“Chắc chắn rồi. Có vẻ như nhóc có thể nhìn thấy ta.”
Ông lùn nhấc chiếc mũ của mình ra. Đó có lẽ là cách để chấm dứt ảnh hưởng của ma thuật. Với Ainz thì không có quá nhiều thay đối, ngẫm lại thì cũng khá buồn cười.
“Được rồi, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu. Hân hạnh được gặp ông. Tôi là Aura Bella Fiora, tới từ Vương quốc Sorcerous của Ainz Ooal Gown.”
“Vương quốc Sorcerous? Xin lỗi vì sự thiếu hiểu biết của ta, nhưng đó là Vương quốc Dark Elf à? Hoặc đại loại thế? Ồ, xin lỗi. Ta là Gondo Firebeard của Vương quốc Người lùn. Hân hạnh được gặp nhóc.”
Aura chìa tay ra. Gondo dường như hiểu được ý nghĩa cử chỉ đó và lau bàn tay bẩn của mình trước khi nắm lấy.
Mọi thứ đang phát triển rất tốt. Ainz gật đầu, trong khi vẫn duy trì tình trạng ẩn dấu của mình.
“Chà, tôi đoán chúng ta không cần quá trang trọng đâu nhỉ. Nói chuyện bình thường thôi được không?”
“Ồ, ta đang định tự hỏi như vậy đấy. Ta chỉ là một người bình thường. Nhưng nếu nhóc là một nhân vật quan trọng, tất cả những gì ta có thể làm là giữ im lặng.”
Aura nhìn thấy nụ cười của Gondo và mỉm cười đáp lại.
“Trở lại câu hỏi lúc nãy. Những người lùn vẫn sống ở đây năm năm về trước. Họ đã đi đâu rồi?”
“Ừm, tất cả đều đã di chuyển tới thành phố khác cách đây 3 năm. Có vấn đề gì sao?”
“Vâng, đại khái thế. Tôi đến đây với một Lizardman, người đã từng ở đây một thời gian. Anh ta nói với tôi về nơi này.”
“Một Lizardman? Năm năm trước?”
Gondo suy nghĩ một lúc rồi, vỗ tay.
“Oh! Ta chưa nhìn thấy anh ta, nhưng ta biết có chuyện đó. Đây là lần đầu tiên một Lizardman tới thăm chúng ta, vì vậy nó đã trở thành một chủ đề hot. Ta tin rằng anh ta là một anh chàng với một cánh tay đặc biệt to đúng không?”
“Đúng rồi! Đúng là anh ta!”
Gondo lẩm bẩm “Hiểu rồi, hiểu rồi” với bản thân. Ánh mắt của ông cho thấy sự cảnh giác của ông đã giảm xuống.
“Có vẻ như người ở cùng với Lizardman đó đã di chuyển rồi. Ông có thể cho tôi biết ông ta đi đâu được không?”
“Chà, nói cho nhóc cũng không sao… Nhưng ta nghe nói rằng các Dark Elf không phải là chủng tộc sinh sống trong lòng đất đúng không? Thậm chí nếu nhóc biết con đường ngầm tới đó, thì nhóc có thể đến đó an toàn sao?”
“Chà, tôi nghĩ sẽ ổn thôi, nhưng nếu được, thì tôi muốn biết con đường trên mặt đất ấy.”
Gondo nhăn bộ mặt đầy râu.
“Ồ, vậy thì ta phải xin lỗi rồi. Ta rất ít khi đi lên mặt đất, vì vậy mà khá khó trong việc mô tả tuyến đường đến Feoh Gēr- đó là nơi mà họ đã chuyển đến. Điều tôi có thể làm là chỉ phương hướng đại khái, như là tầm bao nhiêu km về phía Bắc.”
“Tốt rồi. Thật ra, tôi muốn nhờ ông dẫn đường… Nếu tôi thuê ông thì sao? Ông sẽ được trả tiền, tất nhiên…”
“Thật là một đề nghị hấp dẫn. Tuy nhiên, nhóc- không, lúc nãy nhóc có đề cập đến Lizardman đó- hai người cùng nhau đến đây à? Nhóc cũng chưa trưởng thành nhỉ? Có bao nhiêu người đi cùng với nhóc?”
“Vài người. Tuy nhiên, nếu tất cả cùng đi vào thì sẽ tạo ra vấn đề không cần thiết, vì vậy tôi đã bảo họ chờ đợi ở lối vào đường hầm.”
“Lối vào?… Hừm?”
Gondo rơi vào suy nghĩ như thể ông vừa nhớ ra điều gì đó. Nhưng nó chỉ thoáng qua một chút. Ông bỏ nó sang một bên và tiếp tục nói.
“Chà, thật nhẹ nhõm. Đi bộ một mình trong đường hầm… đó không phải là ý tưởng tốt đâu. Nhóc không phải người sống trong lòng đất, do đó nhóc có thể không biết, nhưng có một số quái vật có thể tự do đi lại trong lòng đất. Đó không phải là nơi nhóc có thể đi một mình, hiểu chứ? Chà, nếu nhóc có vật phẩm ma thuật của ta, nhóc có thể làm như thế…”
Ông liên tục liếc vào trang phục của Aura xem có vật phẩm ma thuật nào không.
“Vậy thì, ta cần phải có ý kiến với đồng đội của nhóc. Cho một đứa trẻ đi dò đường là một sự xỉ nhục khủng khiếp với người lớn.”
Gondo quay lưng về phía Aura và ném một khối đá vào cái túi bên cạnh ông.
Cái túi không phồng lên. Nó chắc chắn là một vật phẩm ma thuật tốt. Sau đó, ông cầm chiếc đèn lồng lên, và kéo màn sập.
Một ánh sáng xanh đáng ngạc nhiên- ánh sáng ma thuật- chiếu sáng đường hầm. Cho đến lúc này, hai người hoàn toàn đứng trong bóng tối trò chuyện với nhau.
“Vậy, chúng ta đi thôi. Có vẻ như nhóc có thể nhìn được trong bóng tối, nhưng một chút ánh sáng cũng tốt đúng không? …Chà, nó làm tăng nguy cơ bị lũ quái vật phát hiện nữa, vì thế tôi không khuyên nhóc dùng nó. Nhóc có cách để chạy trốn khỏi lũ quái vật rồi chứ? Ở đây thì không nhiều, nhưng cũng nên đề phòng một chút.”
Ainz gật đầu. Ông lùn không biết sức mạnh của Aura, vì vậy thái độ quan tâm của người lớn của ông ta với Aura đáng được ngưỡng mộ. Tuy nhiên, Ainz cảm thấy sự thận trọng của Gondo là chưa đủ. Ông ta nên xem xét những khả năng khác nhau trước khi tư vấn cho cô.
“Đừng lo. Tôi có cách để trốn thoát mà, với lại tôi không có một mình đâu.”
Aura nhìn về phía Ainz. Tuy nhiên, tầm nhìn của cô hơi nhòe một chút.
“Hửm? Nhóc đang nghĩ gì thế? Ta có một chiếc Áo khoác tàng hình, do đó, nhóc có thể bỏ tôi lại và chạy đi. Tuy nhiên, đám quái vật chui rúc trong lòng đất có thể cảm nhận được vị trí của đối phương thông qua những chấn động bên trong lòng đất. Vì vậy, tốt nhất là nhóc đừng di chuyển bất cẩn.”
Gondo càu nhàu một chút rồi xách túi của mình lên.
“Vậy thì đi thôi.”
Gondo dẫn đầu. Aura và Ainz chưa xuất hiện bám sát phía sau.
“Nói lại một chút, ông đã từng nói nơi này không hề an toàn, nhưng đây không phải là thành phố của Người lùn sao? Điều gì đã khiến nó nguy hiểm tới mức phải sơ tán vậy?”
“Chà, không phải là thành phố này, mà là thủ đô hiện tại của chúng ta Feoh Gēr. Nó nằm ở phía Đông Bắc. Chúng tôi phát hiện Quagoa (Thú nhân lòng đất) gần đó. Nó sẽ là một thảm kịch nếu thành phố của chúng tôi bị phá hủy từng phần, vì vậy chúng tôi quyết định từ bỏ thành phố này- Feoh Raiđō.”
“Quagoa? Chủng tộc nào vậy?”
“Ừm. Họ là những cư dân trong lòng đất như chúng tôi… nhưng chúng là những kẻ phiền phức. Quan hệ giữa hai bên xấu đến mức, gặp nhau là giết.”
Gondo luyên thuyên về Quagoa khi bước đi trong đường hầm. Đó có lẽ là muốn Aura giữ vững sự cảnh giác của bản thân cô.
Đầu tiên, xét từ vẻ ngoài, họ là bán nhân loại đứng bằng hai chân, nhìn khá giống chuột chũi. Họ cao khoảng 140cm, cân nặng trung bình trên 70kg, và họ có vóc người khá mạnh mẽ.
Màu sắc cơ thể họ đa phần là nâu sẫm, đen và nâu nhạt ít phổ biến hơn. Màu sắc đặc biệt như đỏ hay xanh thể hiện sức mạnh của một cá nhân nào đó.
Họ sống ở những nơi ánh sáng không chiếu tới, nhưng có tầm nhìn tốt hơn cả con người.
Trình độ công nghệ của họ khá thấp, ngang với Lizardman, có khi còn thấp hơn. Họ không thể ché tạo giáp hay vũ khí, có thể là do cơ thể họ- vuốt và lông- còn tốt hơn so với những loại vũ trang cấp thấp.
Bộ long bao phủ toàn thân của họ có thể sánh với bộ giáp kim loại, và nó cũng có khả năng của vũ khi kim loại. Bộ lông sẽ mọc khó khăn hơn nếu họ ăn những kim loại quý hiếm từ lúc còn nhỏ. Người ta có thể đánh giá sức chịu đựng của họ thông qua màu sắc của bộ lông đó.
Từ quan điểm của một người chơi Yggdrasil, có thể nói rằng họ sở hữu một kĩ năng đặc thù chủng tộc liên quan đến giảm sát thương- trong trường hợp này là sát thương từ vũ khí kim loại. Câu hỏi hiện tại là họ có thể chịu được bao nhiêu sát thương. Chắc chắn là kháng tính của họ không mạnh đến mức miễn dịch toàn bộ, nhưng vẫn cần phải điều tra.
Tiếp theo, móng vuốt của họ- giống như lạo tê tê và thú ăn kiến- có khả năng xuyên thủng thép.
“Những kẻ đó, hừm… Tôi nghĩ chúng tôi đã tìm thấy dấu vết của họ ở thành phố lúc nãy.”
Gondo đột nhiên dừng lại và quay mặt về phía Aura.
“Nhóc nói gì? Hiện tại nơi này là tổ của chúng sao? Nó đã trở thành giống như nơi đó!”
“Nơi đó… Hừm, không có vẻ như họ đã chuyển đến sinh sống ở đó. Tôi nghĩ rằng họ có lẽ chỉ cử đi một nhóm trinh sát mà thôi. Tuy nhiên, nếu các ông đã rời khỏi nơi này, tại sao lại không phá hủy nó luôn?”
“Thật sự như vậy, nhưng chúng tôi không có ý định bỏ lại nơi này mãi mãi. Khi quân đội của chúng tôi sẵn sàng, chúng tôi dự định sẽ trở lại. Nhóc có thể thấy đấy, ở đây có rất nhiều quặng, giống như chỗ tôi vừa đào ban nãy ấy.”
“Hm~”
Cả hai bước đi trong im lặng. Có rất nhiều khoảng trống trong cuộc trò chuyện, và nếu họ không lấp đầy chúng với những chủ đề mới, cuộc trò chuyện sẽ kết thúc tại đây. Ainz đoán rằng họ đã nói tất cả những gì có thể nói, và anh quyết định hiện thân. Nó sẽ tốt hơn khi để Gondo, trước khi rời đường hầm, nhìn thấy một Undead và tiết lộ thêm một vài thông tin.
“Được rồi, đã đến lúc ta tự giới thiệu bản thân mình.”
Ainz nói, nhưng nhờ [Che giấu hoàn hảo] vẫn còn hiệu lực, giọng nói của anh không thể truyền tới hai người kia.
Ainz xấu hổ xua tan ma thuật.
Có lẽ Gondo cảm nhận được sự hiện diện của Ainz sau lưng Aura, ông quay lại, và mở to mắt ngạc nhiên. Biểu cảm của ông biến đổi bất ngờ và phức tạp. Bối rối, sốc, sợ hãi, hỗn loạn, và rồi-
“—Geehhhhhh!”
Ainz tự hỏi bản thân mình có khả năng làm cho người ta phát ra âm thanh kì quái như vậy à, đúng lúc đó, Gondo nắm chặt lấy tay Aura.
“Qua, quái vật—! Cha, chạy đi! Nhanh, chạy đi!!”
Tuy nhiên, Aura biết người vừa xuất hiện, và không có lí do phải chạy.
“Nào, nhanh chạy đi!!!”
Gondo không thể di chuyển, giống như ông bị xích vào một tảng đá lớn vậy.
“Nặng, nặng quá! Chuyện gì vậy! Chuyện gì xảy ra với ta vậy?”
“Đừng sợ… Gondo!”
Khi Ainz nói, khuôn mặt sợ hãi của Gondo giật giật.
“Làm cách nào, làm cách nào ngươi biết tên ta! Ngươi theo dõi ta! Hoặc là dùng ma thuật!”
Mình nên mang mặt nạ, Ainz nghĩ. Sau đó, anh nói một cách bình tĩnh, để không làm Gondo hoảng sợ thêm nữa.
“Bình tĩnh! Ta chỉ tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của ông thôi. Ta và Vua pháp thuật Ainz Ooal Gown, người cai trị của Vương quốc Sorcerous.”
Khuôn mặt Gondo lại trải qua một loạt các thay đổi, và lần này đôi mắt ông đảo qua lại giữa Aura và Ainz.
“Vương quốc Sorcerous? Vương quốc Sorcerous không phải là một Vương quốc của Dark Elf sao!?”
“Không. Đó là một quốc gia của nhiều chủng tộc khác nhau, và ta là vua của họ.”
“…HẢ? Nghiêm túc sao?”
Chỉ có sự cảnh giác và nghi ngờ bên trong đôi mắt của Gondo, trong khi giọng ông ta đầy lo lắng.
“Một undead… Không phải mặt nạ sao? Ơ? Ngươi là một Undead? Những kẻ căm ghét sự sống?”
“Này, nó chỉ là Ainz-sama nói mà thôi. Ngài không hề nói dối. Tôi là một Dark Elf và câu chuyện về một Lizardman đi cùng tới đây là sự thật. Ainz-sama đã đi cùng với tôi kể từ lúc tôi gặp ông, ông biết chứ? Như tôi đã nói, tôi không đi một mình.”
“Ơ? Ta nghĩ rằng mình đã nghe nhầm. Nhưng…”
Gondo lẩm bẩm với chính mình, và sau vài lần hít thở sâu, khuôn mặt ông tỏ rõ sự quyết tâm.
“Chẳng lẽ bệ hạ- Tôi có thể dùng từ đó không? Ah, Bệ hạ trước đây từng là một Dark Elf sao?”
Đó là một câu hỏi bất ngờ. Câu trả lời chính xác nhất là anh là một undead có nguồn gốc còn người. Ainz hơi ngừng lại một chút để xem xét câu trả lời của mình và trả lời theo dự tính ban đầu của anh.
“Không, ta là một undead bẩm sinh… Ta cũng không biết đó có phải từ đúng hay không- Chà, ông không cần phải sợ. Con người, Người lùn, Tinh linh… mỗi chủng tộc đều có những thành viên tốt và thành viên xấu, đúng không? Undead cũng vậy, có kẻ căm ghét sự sống, có kẻ lại muốn tìm kiếm các mối quan hệ thân thiện với tộc khác. Đương nhiên, ta thuộc nhóm thứ hai.”
“Nhưng, nhưng, thân thiện với Undead là một điều không tưởng, giống như là Việt Nam không có trẻ trâu ý…”
Một câu nói khá tốt- Ainz nghĩ nhưng anh nhún vai.
“Thật không? Ta biết một thiên thần rơi vào bóng tối, và một con quỷ khao khát ánh sáng…”
Con quỷ khao khát ánh sáng chính là một NPC trong Yggdrasil, Mephistopheles. Hắn là một nhân vật nổi tiếng cho thể loại Tsundere (Note: Cái từ này chắc bác nào cũng biết rồi nhỉ). Vẻ ngoài của hắn khá đáng sợ, nhưng hắn lại thân thiện là tốt bụng một cách đáng kinh ngạc, và hắn ta thường giao những nhiệm vụ từ tầm thường đến cao cấp, điều đó khiến hắn nổi tiếng giống như Dark Young.
“Điều đó thật sự tồn tại sao…”
Ainz nhún vai khi mà Gondo bị sốc.
“Ta hiểu sự thận trọng của ông. Tuy nhiên, ta chỉ yêu cầu ông nhớ điều này. Ta không có ý định làm hại ông. Hãy để ông ta đi, Aura.”
“Vâng, Ainz-sama.”
Từ nửa đường, người nắm tay đã đổi từ Gondo thành Aura, đương nhiên, mục đích cũng là khác nhau.
Gondo vấp lùi lại khá xa khi Aura buông ông ra, nhưng ông không có ý định chạy trốn.
Một cử động rất hợp lí, Ainz trầm ngâm. Một sai lầm có thể khiến cho Gondo lựa chọn chạy trốn. Điều đó sẽ không tốt cho ông ta. Tuy nhiên, Gondo hiện tại đã trở thành một đối tượng dễ nói chuyện.
“Vậy thì, chúng ta bắt đầu lại chứ? Ta hiểu sự thận trọng của ông, nhưng ta- chúng tôi không có ý làm hại ông. Thay vào đó chúng tôi muốn làm bạn với ông.”
Gondo không trả lời. Đúng như dự đoán, ông ta vẫn nhìn trộm Ainz với ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Đặc biệt, đất nước của chúng tôi muốn kí một hiệp ước hữu nghị với Vương quốc Người lùn. Do đó, chúng tôi không muốn làm hại bất kì Người lùn nào.”
“Và ngài có ý gì khi nói Hiệp ước hữu nghị?”
“…Xin lỗi. Tốt nhất là không đề cập một vấn đề quốc gia cho cá nhân không thể đại diện cho một quốc gia, đúng không?”
“Mm. Đúng vậy, à, không, ý tôi là, đúng như ngài nói-”
“- Đừng lo lắng. Bất kẻ dùng từ thế nào cũng được. Nói chuyện mà cứ lắp ba lắp bắp cũng phiền phức lắm.”
Ainz trả lời một cách thoải mái làm Gondo lộ ra nụ cười khổ lần đầu tiên từ lúc họ gặp nhau.
“Cảm ơn ngài rất nhiều- thưa bệ hạ. Và nếu lời của cô nhóc này- cô gái trẻ này là đúng, thì mục đích của Ngài khi tới thành phố người lùn cũng là nó sao?”
“Đúng vậy. Nhưng Gondo này, tại sao chúng ta không trước hết rời khỏi đường hầm nãy đi đã? Nói chuyện với Lizardman đi cùng chúng tôi cũng là một ý tưởng tốt mà. Ông đã nghe nói về anh ta rồi đúng không? Ngoài ra ta muốn thảo luận với ông về Quagoa.”
“Hừm…”
Gondo nheo mắt nhìn Aura.
Aura mỉm cưởi như muốn nói, “Ai, tôi ư?”
“Được thôi. Có vẻ như cô nhóc này rất tin tưởng ngài. Và rõ ràng là ngài không giống một undead bình thường.”
Gondo đi phía trước, Aura và Ainz đi theo sau ông qua đường hầm.
“Đúng rồi, ta có thể hỏi ông một câu không?”
“Chuyện gì vậy?” Gondo quay lại nhìn Ainz và trả lời.
“Tôi muốn biết thêm về đặc điểm của chữ Rune và các nghề thủ công liên quan đến chúng.”
Gondo nhăn mặt.
“Ngài muốn biết gì về Rune? Ngài muốn hỏi gì?”
Giọng nói Gondo tràn ngập sự không vui.
Cho đến gần đây, Ainz có thể cảm nhận được sự bối rối và sợ hãi trong lời nói của ông ta, nhưng không hề có sự tức giận. Nói cách khác, sự tức giận của ông ta bắt đầu từ câu hỏi đơn giản kia. Ông ta có kỉ niệm buồn với Rune, hoặc đó là một bí mật bất truyền của Người lùn.
Ainz do dự. Mình có nên tiếp tục hỏi không nhỉ?
Gondo là người lùn đầu tiên anh gặp. Làm ông ta khó chịu là một hành động ngu ngốc. Tuy nhiên, nếu anh tìm ra nguyên nhân của sự giận dữ, nó cớ thể cung cấp thêm lợi thế khi đàm phán với Người lùn.
Tất nhiên, sự giận dữ không phải bắt nguồn từ lí do cá nhân.
Ainz lạnh lùng xem xét có nên loại bỏ Gondo không sau khi ông ta chia sẻ những kiến thức của mình về Rune. Sự thật là hầu hết trong số đó được bắt chước từ Tabula Smaragdina.
Sự thật là anh biết không nhiều. Anh biết chúng có bao nhiêu chữ khác nhau, và là một hình thức văn bản, nhưng chỉ như vậy thôi.
Anh gần như không nhớ gì về ý nghĩa riêng của từng chữ, vì vậy mà anh đã phải mò mẫm từ các mô tả.
Ngược lại, có một sự thay đổi đáng kể ở Gondo.
Ông không ngâm nga bài hát của mình nữa, và quay đầu lại.
Khuôn mặt ông tràn ngập những sắc thái cảm xúc khác nhau. Trong lòng ông tràn ngập sự phấn khích.
“Ngài… ngài là ai… không… Vua pháp thuật… trẻ mãi không già, tồn tại bất tử… những kiến thức đã mất…”
Anh có thể nghe thấy Gondo đang lẩm bẩm với chính mình. Những câu nói vô nghĩa. Giống như là một phản ứng vô thức.
Ainz đưa tay cản Aura đang chuẩn bị hành động nếu Gondo không trả lời. Tốt hơn hết là để ông ta suy nghĩ một chút cho thông suốt đi.
Sau khi Gondo tỉnh trí lại, ông ta nhìn chằm chằm vào Ainz. Ông vẫn còn cảnh giác với Ainz, nhưng nó đang dần được thay thế bởi những cảm xúc khác.
“Tôi biết một vài thứ về Rune. Có 50 rune cấp thấp, 25 rune cấp trung, 10 rune cao cấp, và 5 rune tối thượng, tổng cộng có 90 rune. Tuy nhiên, phần lớn trong số chúng đã thất truyền, và chỉ còn một số ít còn sót lại. Chính xác thì có bao nhiêu bí mật và số lượng rune cấp thần thoại chỉ là những truyền thuyết mà thôi.”
“Đúng vậy à… có thể có chút khác biệt, nhưng rune mà ta biết trông như thế này. Ông có nhận ra chúng không?”
Ainz nhớ lại một rune và vẽ nó ra mặt đất.
“Hô! Đây là một rune trung cấp, Lagu.”
(Note: một Anglo- Saxon rune, có nghĩa là “hồ”. Anglo- Saxon là một đế chế cổ đại nền móng hình thành Vương quốc Anh ngày nay.)
Mặc dù Ainz không biết tại sao lại có nhiều rune như vậy, nhưng nó chắc chắn đủ nhiều để có cái mà Gondo biết.
“Tôi hiểu rồi. Tiếp theo, chúng ta hãy nói về các rune.”
Điều Ainz thực sự muốn biết là người dạy những kiến thức này có liên quan đến người chơi không. Tuy nhiên, câu hỏi này phải hỏi một nhà sử học mới đúng. Tạm thời anh sẽ xây dựng kiến thức nền tảng bằng những thông tin khác nhau.
“Khoảng 100 năm trước, những người lùn đã bán vũ khí ma thuật có chạm khắc rune cho một quốc gia nhân loại nằm ở phía đông dãy núi này- Đế quốc. Tuy nhiên, dòng chảy vũ khí này đã ngừng lại sau đó. Lí do là gì vậy?”
Điều anh thực sự muốn biết là liệu người chơi đó đã qua đời cách đây 100 năm hay chưa, nhưng nếu tỏ ra quá háo hức sẽ làm anh bại lộ. Ainz đã suy nghĩ vấn đề này mất một lúc, và đây có vẻ là một câu hỏi tốt vì nó không rò rỉ bất kì thông tin nào về bản thân anh cả.
Mặt Gondo sầm xuống. Ông hơi ngừng lại, rồi tiếp tục bước đi.
“Đó là một câu chuyện dài. Vừa đi vừa nói thôi.”
“UMU…”
Trong lúc nhất thời, bên trong đường hầm chỉ có tiếng bước chân của cả ba người.
Ông ta im lặng có thể là làm dịu lại nội tâm buồn phiền của mình.
“Đầu tiên, bạn bè đều biết tôi là một người phát triển Rune.”
Ông ta tự xưng mình như thế à.
Gondo tiếp tục nói mà không đợi Ainz trả lời.
“Những vật phẩm ma thuật của người lùn luôn luôn đi kèm với rune. Nhưng 200 năm trước, chúng tôi bị những Chúa Quỷ tấn công, và những người cuối cùng thuộc hoàng tộc đã rời khỏi Vương quốc để chống lại chúng. Công nghệ từ bên ngoài xâm nhập vào và kết quả là rune bị coi là lỗi thời.”
Gondo lấy một thanh kiếm từ chiếc túi của mình và đưa cho Ainz. Có một từ rune được khắc bên trên thân kiếm.
“Đây là Cuern, một rune cấp thấp có nghĩa là ‘sắc bén’. Khi khắc cẩn thận, nó tạo ra một thanh kiếm ma thuật. Tác dụng của nó là tăng độ sắc bén cho vũ khí và giúp chúng dễ dàng tạo ra những vết thương sâu lên đối phương.”
“Đây là một hiệu ứng cơ bản về vũ khí ma thuật sao? Thời gian cần để khắc một rune phụ thuộc vào lượng sát thương rune thêm vào. Tuy nhiên, ta nghe nói rằng cần rất ít thời gian để tạo ra một vũ khí ma thuật cấp thấp đúng không?”
“Đó chính là lí do nghề thủ công liên quan đến rune bị bỏ lại. Nó tốn thời gian gấp ba lần so với các phương pháp khác. Từ quan điểm sản xuất hàng loạt, nó còn không bằng cả bùa chú của nhân loại nữa.”
Gondo thở dài.
“Nhờ công nghệ vượt trội từ bên ngoài, số lượng nghệ nhân rune, những người có thể khắc rune dần ít đi. Bởi vì người ta cảm thấy rằng đó là cách tốt hơn để trở thành một Ma thuật sư, những người có thể phù phép.”
Đó có thể là lí do dòng chảy vũ khí vào Đế quốc đã ngừng lại. Ainz đã hiểu rõ. Nói cách khác, công nghệ truyền thống và cổ xưa đã chết.
Gondo nheo mắt.
“Tuy nhiên, thật ngu ngốc khi từ bỏ toàn bộ kĩ thuật của Người lùn! Rune cũng có điểm mạnh của nó. Đó là không cần phải chi tiêu tiền bạc vào nó.”
Giọng Gondo vang vọng trong đường hầm. Sau khi nhận ra sự nguy hiểm khi làm việc tại một nơi như thế này, ông hít một hơi thật sâu. Điều đó, lúc này, cho phép ông nói chuyện một cách bình tĩnh hơn.
“Ngài biết không? Những phương pháp phù phép điển hình tốn rất nhiều chi phí vật liệu và thuốc thử.”
Chính xác. Ainz thường nghe nói một nửa giá trị thị trường của các vật phẩm ma thuật đến từ thành phần tạo ra chúng.
Khi mà chi phí sản xuất những vật phẩm ma thuật cao bất thường, người ta có thể bỏ qua sự tăng giá từ những nhà cung cấp cho tới bán lẻ. Đó là bởi vì guild Ma pháp sư không thu phí thủ tục- có lẽ họ cảm thấy rằng phí này đã nằm trong lệ phí hàng năm của họ- vì vậy mà Ma thuật sư có thể trực tiếp bán ra mà không phải chịu thêm chi phí, hoặc có thể đàm phán trực tiếp với khách hàng của họ.
Vì thế, khi mua một vật phẩm ma thuật thông qua một cửa hàng bán lẻ, giá cả sẽ tăng lên.
“Tuy nhiên, ngược lại, vật phẩm ma thuật rune gần như không mất chi phí nguyên liệu.”
“Thật ngạc nhiên!”
Ainz đột nhiên nghiêng người về phía trước.
Anh đã rất đau đầu về vấn đề chi phí này nhiều lần, kể cả khi là Momon hay người cai trị của Nazarick. Vì vậy, ý tưởng về một thứ gì đó ‘gần như là miễn phí’ làm Ainz rất thích.
Đó là lí do anh không thể hiểu được. Thật vậy, Ainz sẽ không bao giờ để một kĩ thuật như vậy biến mất.
“…Còn khuyết điểm thì sao?”
“À, có đấy. Chủ yếu là quá khó để chế tạo. Một mặt là thời gian để tạo một vật phẩm chất lượng cao là khá dài, nhưng đồng thời số người phù hợp để trở thành một nghệ nhân rune quá ít. Theo như người dân Đế quốc nói, thì nó còn ít hơn số người có thể trở thành Ma thuật sư.”
“Hm. Ta có một câu hỏi. Ông đã từng nói rune đã lỗi thời từ 200 năm trước, tại sao hiện tại vẫn có người dùng danh hiệu ‘người phát triển rune’? Không phải quá muộn rồi sao? Hoặc là rất bình thường với tuổi thọ của Người lùn?”
Gondo không trả lời, vì vậy Ainz hỏi một câu khác.
“Hiện tại thì những kĩ thuật rune nào đang được phát triển vậy?”
Ainz bước nhanh vài bước, gần bắt kịp Gondo.
Khuôn mặt Gondo tập trung về phía trước, trên mặt ông ta không còn vẻ nhiệt tình như ban đầu. Ông chỉ đơn giản trả lời Ainz bằng một câu hỏi khác.
“Tại sao anh lại muốn biết về kĩ thuật rune?”
Dùng vấn đề trả lời vấn đề, cũng có nghĩa là ông ta không muốn đưa ra câu trả lời chính xác. Nếu anh có thể đưa ra đáp an Gondo mong muốn, anh có thể phát hiện ra điều ông ta muốn ẩn dấu là gì. Dù sao thì, vừa rồi ông ta đã dùng từ ‘anh’ thay cho từ ‘ngài’. Nghĩa là nó chắc chắn là một câu hỏi quan trọng.
Chỉ là mối quan hệ hiện tại của hai bên chưa tốt đến mức thành thật với nhau. Và quan trọng hơn-
Tại sao ông ta lại để lộ thông tin này?Là bẫy sao? Hay họ cũng không biết tầm quan trọng của thông tin mình nắm giữ?… Nếu đó thật sự là một kĩ thuật bí mật, ông ta nên hiểu ý nghĩa của điều đó chứ, nhỉ?
Tuy có chút khó hiểu, nhưng vẫn nên đưa ra lí do đã được chuẩn bị trước.
“Bởi vì rune mà ta biết có chút khác biệt. Vậy thì đối với việc ta tò mò và quan tâm tới lịch sử và sự phát triển của kĩ thuật rune cũng là bình thường đúng không? Nếu vậy, ta hi vọng ông có thể trả lời câu hỏi của ta.”
Gondo nhìn sang chỗ khác và rơi vào suy ngẫm. Trong nhất thời, họ im lặng và vẫn di chuyển dọc theo đường hầm.
Khi Ainz bắt đầu cảm nhận được sự hồi hộp, Gondo cuối cùng cũng trả lời.
“Hiện tại tôi đang thử nghiệm việc giảm thời gian cần thiết để thực hiện việc phù phép bằng rune, cũng như cách để nâng cao năng suất chế tạo. Tuy nhiên, đó không phải mục đích cuối cùng. Mục tiêu cuối cùng của tôi là phát triển các kĩ thuật mà rune là một phần không thể thiếu trong đó. Nói cách khác, tôi muốn kĩ thuật rune đặc biệt và có thể đứng trước thử thách của thời gian.”
Nói cách khác, ông ta muốn tăng giá trị cho rune. Đám ông trùm của các công ty sẽ hiểu được động cơ đó. Khi phát triển một sản phẩm, nó sẽ bị nhấn mạnh nhiều lần đến nỗi giống hệt trường hợp điện máy xanh, nghe ám cmn ảnh luôn.
“Hoho. Một nghiên cứu thật tuyệt vời, phải không? Tiến triển của nó tới đâu rồi?”
Anh không nghĩ rằng mình sẽ nhận được một câu trả lời, nhưng Ainz hỏi câu này vì anh hơi chút nhầm lẫn ở một điểm. Cụ thể là bất cứ ai đã phát triển một công nghệ mới như thế này nên được đối xử như VIP ở Vương quốc người lùn.
Mình không biết tại sao ông ta lại một mình thu thập mẫu ở nơi nguy hiểm như thế này? Người như ông ta đáng lẽ phải có người bảo vệ mới đúng chứ nhỉ?
Câu hỏi của Ainz lập tức nhận được câu trả lời.
“Hoàn toàn không có. Chưa hề có tiến triển gì cả.” Gondo lẩm bẩm bằng một giọng chán nản. “Những người sử dụng kĩ thuật rune để chế tạo vật phẩm ma thuật được gọi là nghệ nhân rune, mà tôi thì chưa đạt đến tầm cao đó. Thậm chí còn chưa đạt được mức học việc nữa là.”
CLGT? Ainz mấp máy môi ngạc nhiên. Tình huống này chính là một người thậm chí còn chưa thể áp dụng kĩ thuật rune lại đi thúc đẩy kĩ thuật rune phát triển? Đây là một tình huống hoàn toàn vô lí.
Ông ta thật sự có thể tạo ra bước đột phá mới à, hay đây cũng là một chuyện bình thường đối với họ?
Không, điều này chắc chắn không bình thường. Nếu là bình thường, Gondo sẽ không có cái vẻ mặt chán nản kia. Nói cách khác, chính ông ta cũng cảm thấy bản thân mình đang đi dò dẫm trong bóng tối.
Thành thật mà nói thì Ainz đang trong một tình huống khá khó khăn. Anh không biết liệu Gondo có phát huy tác dụng hay không.
“Tôi không có tài. Tôi có thể khắc rune nhưng phải mất khá nhiều thời gian để hoàn thành… mặc dù họ nói tất cả những nghệ nhân rune đều phải trải qua giai đoạn này trước khi họ tiến lên. Nhưng những nghệ nhân rune đều tiến về phía trước chứ không dậm chân tại chỗ như tôi.”
Gondo ủ rũ gục đầu xuống.
“Tôi không giỏi như những nghệ nhân rune. Tôi chỉ là một hậu duệ vô dụng của người cha vĩ đại mà thôi”
Hiểu rồi. Ainz trầm ngâm. Vấn đề của ông ta là không có tài năng.
Sau khi kết hợp toàn bộ kiến thức ở thế giới này và Yggdrasil, anh chắc chắn nó là trường hợp đó.
Để đạt được cấp nghệ nhân rune thì cần một nghề nghiệp nào đó đạt cấp 10. Ông ta đã đạt được cấp 10 ở nghề nghiệp kia, và đạt được cấp 1 nghệ nhân rune. Tuy nhiên, nếu giới hạn cấp độ tổng thể của ông ta là 11, vậy thì ông ta không thể đạt được cấp tiếp theo của nghệ nhân rune. Và nếu ông ta chỉ ở cấp 1 nghệ nhân rune, thì ông ta chỉ học được các kĩ thuật cơ bản nhất.
Ainz chẳng thể làm gì để giúp Gondo, nên anh không nói gì khác.
Có những lúc an ủi một người nào đó có thể giúp đỡ người đó, và có lúc điều duy nhất họ có thể làm là từ bỏ.
Nếu Ainz ở trong hoàn cảnh của Gondo, anh sẽ không muốn được một người mới gặp lần đầu an ủi.
“…Vậy sao? Nói về vấn đề này, mọi người lùn đều có mục tiêu thúc đẩy kĩ thuật rune và tạo ra kĩ thuật mới sao?”
“Không, tôi là người duy nhất làm điều đó”, Gondo trả lời với một nụ cười vô cùng cô đơn. “Tất cả nghệ nhân rune đã từ bỏ công việc của họ. Không một ai muốn phá vỡ những kĩ thuật cổ xưa, và khai phá các kĩ thuật mới. Họ đều cảm thấy từ bỏ nó cũng không sao cả.”
“Ta hiểu… Tiếp theo, ta muốn biết một chuyện. Ông sẽ làm gì sau khi phát triển kĩ thuật rune mới.”
“Tôi sẽ làm gì sao? Tôi chỉ muốn dùng kĩ thuật rune để cường hóa vật phẩm và tăng số lượng nghệ nhân rune. Rune là một công nghệ tuyệt vời. Thật lãng phí nếu cứ để chúng biến mất như vậy.”
“Có ai giúp đỡ ông không?”
“Không. Như tôi đã nói, gần như toàn bộ nghệ nhân rune đã từ bỏ công việc, và dành cả ngày để uống bia và nguyền rủa về việc nó biến mất ở thế hệ của họ. Tôi đã từng cố gắng để nói chuyện với họ, nhưng tất cả đều từ chối tôi.”
“…Hm. Chà, người yếu ớt sẽ chết. Một kĩ thuật vô dụng thì biến mất là điều tất nhiên.”
Gondo đột nhiên nhìn chằm chằm vào Ainz, nhưng ngay sau đó, nhưng trong nháy mắt lại mất đi sức mạnh.
Trong khi nhìn Gondo cúi đầu và bước tiếp, Ainz dự tính giá trị của rune.
Thẳng thắn mà nói, anh không quan tâm đến chúng ngoại trừ việc chúng có dính dáng đến người chơi.
Tuy nhiên, đầu tư cho một kĩ thuật bị bỏ rơi với một khoản chi phí thấp cũng là một ý tưởng không tồi. Ngoài ra, khái niệm về không cần tiêu tốn nhiều chi phí cũng rất hấp dẫn. Ngoài ra, anh cũng muốn thu thập các công nghệ quý hiếm.
Ngoài ra, nếu người chơi khác xuất hiện, anh có thể dùng sự quan tâm về rune của họ làm mồi câu tuyệt vời.
“…Ta có một vài câu hỏi. Ông căn cứ vào cái gì để tuyên bố kĩ thuật mới có thể được tạo ra? Xem xét câu chuyện từ nãy tới giờ, ta cảm thấy tất cả mới chỉ nằm ở trên lý thuyết mà thôi.”
“Không đúng! Nếu như nói tôi không đủ tài năng để trở thành một nghệ nhân rune thực thụ thì đúng. Nhưng cha tôi, và cha của cha tôi- ông nội của tôi- là những nghệ nhân rune hàng đầu của đất nước này, và họ đã phục vụ Hoàng tộc cuối cùng- Vua các nghệ nhân rune- như những cánh tay đắc lực. Tôi đã nhìn thấy điều đó bằng chính đôi mắt mình. Tôi đã đọc tài liệu mà ông và cha tôi đã để lại. Tôi chắc chắn là nó có thể! Cha tôi đã khẳng định lí thuyết của tôi khi ông nằm trên giường bệnh. Ông nói với tôi rằng nó rất khó khăn nhưng không phải là không thể.”
Những câu nói đầy tâm huyết, và nước mắt đọng lại bên khóe mắt ông.
Những cảm xúc ông cất giữ bấy lâu nay đã bùng nổ.
Tuy rằng cùng cảm xúc mãnh liệt kia xung đột, nhưng Ainz vẫn không động đậy. Mặc dù bên ngoài nói, hi vọng rằng nghiên cứu của ông lùn sẽ đơm hoa kết trái, nhưng thực tế thì Ainz chỉ muốn chạm tới những kĩ thuật hiếm đã thất truyền. Nếu Gondo không mang lại kết quả cụ thể, Ainz sẽ bỏ rơi ông ta.
“Sự thật là tôi là một đứa con trai vô dụng! Tuy nhiên, tôi không muốn để những kĩ thuật tổ tiên truyền lại biến mất! Tôi sẽ không để cho cái tên vinh quang của cha tôi tan biến trong những cuốn sách lịch sử, cho dù tôi có phải làm gì đi chăng nữa!”
Và những lời đó lay động tâm hồn Ainz.
Anh cũng mong muốn gìn giữ những gì bạn bè anh để lại trong Ainz Ooal Gown. Anh muốn chúng trường tòn cùng thời gian.
Trong khoảnh khắc đó, Ainz có thể hiểu được cảm xúc sâu thẳm trong Gondo.
Thiện cảm với Gondo tăng lên.
Đồng thời anh cũng hiểu vì sao ông ta cứ thao thao bất tuyệt về kĩ thuật rune.
Đối với ông, kĩ thuật rune đã chết, hoặc có lẽ là gần chết. Vì vậy, ông ấy không có lí do gì để che giấu nó. Ông muốn lưu truyền những gì mình biết đến hết mức có thể, vì vậy nó có thể tồn tại dưới dạng này hay dạng khác. Tất nhiên, anh không biết là ông ấy có nghĩ xa được đến vậy hay không.
“…Vô cùng xin lỗi. Lời ta sắp nói có thể sẽ chọc giận ông, nhưng cho phép ta nói. Từ quan điểm của ta, ông là chính ông, không phải là cha ông, cũng không phải là ông nội của ông. Ta không sai chứ?”
Một cảm xúc lẫn lộn không thể giải thích nổi xuất hiện trên khuôn mặt Gondo. Thật khó để nói là ông ta đang giận giữ, tổn thương hay là xúc động. Nhưng tất cả đều chìm và sự thất vọng.
“—Bệ hạ, tôi rất cảm ơn ngài. Nhưng tôi đã quyết định lí do tôi cố sống trên đời này.”
“Vì vậy, cho phép ta —không, Vương quốc Sorcerous cung cấp tài chính cho nỗ lực của ông. Cho phép ta trở thành người bảo trợ ông, và giúp ông trong sự phát triển các kĩ thuật rune.”
Đôi mắt Gondo trợn to, và ông hốt hoảng kêu lên.
“”Ngài, nghiêm túc chứ? Thật, thật vô cùng may mắn… thật không thể tin được!”
Ẩn sau sự hấp dẫn đó là những cái bẫy. Bất cứ ai cũng sẽ nghĩ như vậy. Ainz hiểu được cảm xúc lúc này của Gondo.
“Chà, điều duy nhất ta có thể nói là hi vọng ông có thể tin ta. Tuy nhiên, một người không phải nghệ nhân rune như ông có lẽ không thể phát triển những kĩ thuật mà ông đang nói tới, đúng không?”
Môi Gondo mím lại, và ông im lặng.
“Vì vậy ta muốn chiêu mộ tất cả nghệ nhân rune tại Vương quốc người lùn tới đất nước của ta, để thực hiện việc phát triển kĩ thuật rune theo sự chỉ đạo của ông.”
“Điều, điều đó có nghĩa là gì?”
“Nó chính là những gì ông nghĩ. Ta sẽ tập hợp tất cả nghệ nhân rune, so sánh kiến thức giữa họ và lấy đó làm nguyên mẫu cho kĩ thuật mới. Vì lí do đó… ta muốn ông giúp ta chiêu mộ họ. Điều đó là không thể sao?”
Gondo cẩn thận suy nghĩ một chút, rồi trả lời.
“Không, nó có thể thực hiện được. Hầu như tất cả các nghệ nhân rune đều đã từ bỏ, nhưng vẫn có rất nhiều người hi vọng nó được tỏa sáng.”
“Và sau đó ông sẽ dao động trái tim của họ… Vậy thì Gondo? Thế nào? Ông sẽ giúp ta chứ? Ông sẽ bán linh hồn cho ta chứ? Ông sẽ đi với ta xa đến mức nào đây?”
“Gì cơ?”
“Rất khó khăn để hồi sinh một kĩ thuật gần như đã biến mất nếu như ông không thể tập trung toàn bộ nghệ nhân rune vào một mục tiêu duy nhất. Đấy là lí do tại sao ông không thể lơi lỏng việc chiêu mộ nhân tài. Ta muốn mang toàn bộ nghệ nhân rune về quốc gia của ta. Vì vậy, rất có thể ta sẽ phải sử dụng một vài phương pháp… không tốt lắm. Điều này có thể dẫn đến việc kẻ cộng tác với ta sẽ mang cái danh kẻ phản bội đất nước.”
“Điều, này là sao? Câu trả lời rất đơn giản. Nếu ngài muốn linh hồn của tôi, hãy lấy nó, lấy tất cả. Đó là một cái giá rất rẻ để kĩ thuật rune tồn tại mãi mãi.”
Gondo vươn bàn tay của mình ra.
Ainz nắm lấy nó.
“Ta là một undead. Ông chấp nhận được chứ?”
Gondo cười lớn.
“Miễn là ngài có thể thực hiện được giấc mơ của tôi, tôi không qua tâm ngài là undead hay Chúa Rồng băng đáng sợ kia.”
“Vậy thì, điều đầu tiên, ông sẽ dẫn chúng ta tới Vương quốc người lùn chứ? Ta dự định kí một hiệp ước hữu nghị với vua Người lùn để chiêu mộ những nghệ nhân rune cho đất nước của ta. Sau cùng thì rất khó để tuyển người nếu hai quốc gia không có mối quan hệ nào đó. Ngoài ra, ta tin rằng Vương quốc Người lùn kiểm soát rất chặt việc xuất khẩu công nghệ, đúng không?”
“Sẽ ổn thôi. Hiện tại hầu như không còn bất kì nhu cầu nào về kĩ thuật rune cả. À, mặt khác, Vương quốc người lùn hiện cũng không còn vua nữa. Đất nước này được cai trị bởi một hội đồng nhiếp chính, mà đứng đầu là vài người lãnh đạo.”
“Umu. Ta muốn nghe về điều đó. Ông có thể nói trong lúc di chuyển được không? Ta muốn một cái nhìn đơn giản về chuyện đó.”
Khi Gondo trả lời anh, lối ra đường hầm cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt họ.
Sau khi xuất hiện, ba người đều được Shalltear chào đón, ở giữa những người khác. Đương nhiên, Zenberu cũng ở đó.
Mặc dù Gondo đã chuẩn bị tình thần cho một lượng lớn undead, nhưng ông vẫn không kìm được tạo thế phòng thủ trước những con ma thú này. Thực tế là ‘Không có Dark elf’ đã đấm ông một cái, và lời lầm bầm đó cũng lọt vào tai Ainz.
Shalltear bình tĩnh bước về phía trước và cúi đầu.
“Ainz-sama. Xin lỗi vì đã làm phiền Người khi Người vừa trở lại. Nhưng chúng ta có một vấn đề.”
“…Những Hanzo khác đâu? Chuyện gì đã xảy ra?”
“Vâng! Thực ra, có một kẻ đã bước vào hang động này, thông qua các đường hầm bên trong tòa nhà mà Aura đã hướng dẫn cho Người. Thần vô cùng xin lỗi khi hiện tại mới báo cáo, nhưng thần đã cử vài Hanzo đi điều tra rồi.”
“Không cần phải xin lỗi, Shalltear. Ngươi đã xử lí rất tốt. Chúng ta sẽ chờ Hanzo quay trở lại, phân tích báo cáo của họ, và sẽ quyết định nên làm gì. Tiếp theo—”
Anh ngừng lại, sau đó liếc nhìn ông lùn, người đã từng ở nơi này. Ông ta không hề chú ý đến chuyện vừa nãy. Thay vào đó, ông ta trò chuyện vô cùng vui vẻ với Zenberu. Nghe kĩ hơn, có vẻ như hai người đó đang nói chuyện về người lùn đã cứu Zenberu.
“—Gondo. Xin ông một phút, có vẻ có kẻ nào đó đã xâm nhập vào thành phố này. Có khả năng sẽ phải dùng đến vũ lực. Nếu chuyện đó xảy ra, ta hi vọng ông sẽ đứng ra làm nhân chứng trước quốc gia của ông rằng đó là một hành động không thể tránh được.”
“Tất nhiên. Cứ để đó cho tôi. Dù vậy, tôi hi vọng ngài sẽ hạn chế thiệt hại xuống mức tối thiểu.”
Ainz gật đầu. Điều đó sẽ giúp tránh được nhiều trở ngại ảnh hưởng tới cuộc đàm phán sau này.
“Shalltear, phạm vi bao phủ của chúng ta là bao nhiêu?”
“Thần đã phân tán những con thú của Aura tới phụ cận… Thế nào, Aura?”
“Không có vấn đề. Cho dù kẻ thù có thể biến thành vô hình, con thú của tôi cũng có thể đánh hơi chúng ra.”
“Hiểu rồi. Vậy thì chúng ta hay đợi Hanzo trở về.”
Một lúc sau, họ đã trở lại.
Theo họ nói, đối phương dường như là Quagoa. Có khoảng 100 tên. Gondo ở bên cạnh nghe thấy thì giật mình. Số lượng này vượt xa một nhóm trinh sát thông thường, nó có thể là một nhóm chiến đấu, hoặc một bộ tộc di cư.
Trong tình huống này, Ainz chỉ có một thủ đoạn.
“…Shalltear, tóm toàn bộ chúng lại. Ngươi có thể làm được không?”
“Nếu đó là lệnh của Người.”
“Ta ra lệnh cho ngươi làm như vậy. Ngươi hiểu lí do tại sao ta muốn ngươi bắt giữ chúng chứ?”
“Vì Người muốn hỏi thông tin, cũng là ngăn chặn thông tin rò rỉ ra bên ngoài.”
Ainz gật đầu hài lòng.
“Đúng. Nếu ta chỉ có một tên sống sót, vậy thì chúng ta chỉ có thể hỏi hắn mà thôi. Điều đó sẽ làm tăng khả năng chúng ta bị lộ cũng như khả năng gặp phải thông tin tình báo giả. Ngoài ra, cũng cần phải tính đến tình huống giết gà dọa khỉ nữa.”
Còn một điều nữa Ainz không nói vì Gondo có mặt ở đó – nhưng nếu chỉ tin lời một phía thì rất dễ chịu thiệt. Có thể việc lập giao ước với Quagoa sẽ mang lại lợi ích hơn là người lùn.
“Đi đi Shalltear. Ta chờ tin tốt của ngươi.”
Có một sinh vật có hình dạng thấp bé cuối đường hầm. Trong thế giới tối tăm này, điều duy nhất họ nhìn thấy là hắn ta đang chăm chú đào móc tại bức tường của đường hầm với cái cuốc của mình.
Khoảng cách hai bên khá xa nên họ không chắc chắn lắm, nhưng hắn ta cao khoảng 140cm. Cơ thể hắn gần giống như một thùng bia và đôi chân không hề dài. Thực tế thì có thể kết luận đôi chân đó ngắn vãi chưởng.
Hắn mặc một chiếc áo choàng màu nâu, trên mặt đất bày toàn là những công cụ của bản thân. Trong số đó có một chiếc đèn-lồng-không-sáng và một bình nước.
Một người thợ mỏ đang làm gì một mình trong cái thành phố bỏ hoàng này vậy? Thật kì lạ. Hãy hỏi ông ta và giải quyết bí ẩn này.
Aura âm thầm đi về phía người thợ mỏ.
Ngược lại, Ainz dường như không quan tâm lắm.
[Che giấu hoàn hảo] (Perfect Unknowable) xóa dấu vết và âm thanh của một người, làm cho người dùng phép rất khó bị phát hiện nếu không có nghề ‘đạo tặc’ cấp độ cao. Ngay cả những kẻ cùng cấp độ với Aura cũng rất khó để phát hiện ra anh. Trong cảm nhận của cô ấy thì Ainz chỉ là một hình bóng khá mờ ảo.
Khi tiếp cận đủ gần, Aura lên tiếng.
“Này. Ông đang làm gì thế?”
“Hiiieeee!”
Người thợ mỏ thở hồng hộc như sắp chết khi quay lại nhìn cô.
Bộ râu ông ta khá dài- không nghi ngờ gì nữa, ông ta chính là một người lùn.
Người đàn ông mở to mắt, kéo áo choàng trùm lấy cơ thể mình.
Tuy nhiên, chỉ có như thế. Người đàn ông vẫn ở đó. Tuy nhiên, có vẻ như Ainz là người duy nhất nghĩ như vậy.
“Hừm! Tàng hình hử-”
Giọng nói của Aura làm Ainz- người có khả năng nhìn xuyên tàng hình- xem xét tình huống của người lùn kia. Đúng như Aura nói, người lùn kia trông khá mờ ảo.
Cái mũ kia phải là một vật phẩm ma thuật, và khả năng kích hoạt của nó chính là tàng hình. Cảm giác giống như Shizu…
“Này, này, ông biết tôi không có ý định làm tổn thương ông, đúng không, Người lùn-san? Tôi biết ông ở đó. Hãy để tôi nhìn thấy ông.”
Giọng nói dễ thương của Aura tác động tới trái tim Người lùn.
Ông lấy tay hơi nhấc chiếc mũ lên một chút, và lén nhìn Aura qua khe hở.
“Nhóc, nhóc là một Dark Elf? Nhóc làm gì ở đây?”
“Hửm? Khi tôi tới thành phố Người lùn, tôi phát hiện nơi đây đã bị bỏ hoang, vì vậy tôi quyết định tìm hiểu lí do tại sao không có ai ở đây. Tôi tìm kiếm, và đi tới đây.”
“Ta, ta hiểu…”
“Năm năm trước, người lùn vẫn sống ở đây. Họ đi đâu rồi? Có chuyện gì xảy ra? À mà, tại sao ông không để tôi nhìn thấy ông?”
“Chắc chắn rồi. Có vẻ như nhóc có thể nhìn thấy ta.”
Ông lùn nhấc chiếc mũ của mình ra. Đó có lẽ là cách để chấm dứt ảnh hưởng của ma thuật. Với Ainz thì không có quá nhiều thay đối, ngẫm lại thì cũng khá buồn cười.
“Được rồi, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu. Hân hạnh được gặp ông. Tôi là Aura Bella Fiora, tới từ Vương quốc Sorcerous của Ainz Ooal Gown.”
“Vương quốc Sorcerous? Xin lỗi vì sự thiếu hiểu biết của ta, nhưng đó là Vương quốc Dark Elf à? Hoặc đại loại thế? Ồ, xin lỗi. Ta là Gondo Firebeard của Vương quốc Người lùn. Hân hạnh được gặp nhóc.”
Aura chìa tay ra. Gondo dường như hiểu được ý nghĩa cử chỉ đó và lau bàn tay bẩn của mình trước khi nắm lấy.
Mọi thứ đang phát triển rất tốt. Ainz gật đầu, trong khi vẫn duy trì tình trạng ẩn dấu của mình.
“Chà, tôi đoán chúng ta không cần quá trang trọng đâu nhỉ. Nói chuyện bình thường thôi được không?”
“Ồ, ta đang định tự hỏi như vậy đấy. Ta chỉ là một người bình thường. Nhưng nếu nhóc là một nhân vật quan trọng, tất cả những gì ta có thể làm là giữ im lặng.”
Aura nhìn thấy nụ cười của Gondo và mỉm cười đáp lại.
“Trở lại câu hỏi lúc nãy. Những người lùn vẫn sống ở đây năm năm về trước. Họ đã đi đâu rồi?”
“Ừm, tất cả đều đã di chuyển tới thành phố khác cách đây 3 năm. Có vấn đề gì sao?”
“Vâng, đại khái thế. Tôi đến đây với một Lizardman, người đã từng ở đây một thời gian. Anh ta nói với tôi về nơi này.”
“Một Lizardman? Năm năm trước?”
Gondo suy nghĩ một lúc rồi, vỗ tay.
“Oh! Ta chưa nhìn thấy anh ta, nhưng ta biết có chuyện đó. Đây là lần đầu tiên một Lizardman tới thăm chúng ta, vì vậy nó đã trở thành một chủ đề hot. Ta tin rằng anh ta là một anh chàng với một cánh tay đặc biệt to đúng không?”
“Đúng rồi! Đúng là anh ta!”
Gondo lẩm bẩm “Hiểu rồi, hiểu rồi” với bản thân. Ánh mắt của ông cho thấy sự cảnh giác của ông đã giảm xuống.
“Có vẻ như người ở cùng với Lizardman đó đã di chuyển rồi. Ông có thể cho tôi biết ông ta đi đâu được không?”
“Chà, nói cho nhóc cũng không sao… Nhưng ta nghe nói rằng các Dark Elf không phải là chủng tộc sinh sống trong lòng đất đúng không? Thậm chí nếu nhóc biết con đường ngầm tới đó, thì nhóc có thể đến đó an toàn sao?”
“Chà, tôi nghĩ sẽ ổn thôi, nhưng nếu được, thì tôi muốn biết con đường trên mặt đất ấy.”
Gondo nhăn bộ mặt đầy râu.
“Ồ, vậy thì ta phải xin lỗi rồi. Ta rất ít khi đi lên mặt đất, vì vậy mà khá khó trong việc mô tả tuyến đường đến Feoh Gēr- đó là nơi mà họ đã chuyển đến. Điều tôi có thể làm là chỉ phương hướng đại khái, như là tầm bao nhiêu km về phía Bắc.”
“Tốt rồi. Thật ra, tôi muốn nhờ ông dẫn đường… Nếu tôi thuê ông thì sao? Ông sẽ được trả tiền, tất nhiên…”
“Thật là một đề nghị hấp dẫn. Tuy nhiên, nhóc- không, lúc nãy nhóc có đề cập đến Lizardman đó- hai người cùng nhau đến đây à? Nhóc cũng chưa trưởng thành nhỉ? Có bao nhiêu người đi cùng với nhóc?”
“Vài người. Tuy nhiên, nếu tất cả cùng đi vào thì sẽ tạo ra vấn đề không cần thiết, vì vậy tôi đã bảo họ chờ đợi ở lối vào đường hầm.”
“Lối vào?… Hừm?”
Gondo rơi vào suy nghĩ như thể ông vừa nhớ ra điều gì đó. Nhưng nó chỉ thoáng qua một chút. Ông bỏ nó sang một bên và tiếp tục nói.
“Chà, thật nhẹ nhõm. Đi bộ một mình trong đường hầm… đó không phải là ý tưởng tốt đâu. Nhóc không phải người sống trong lòng đất, do đó nhóc có thể không biết, nhưng có một số quái vật có thể tự do đi lại trong lòng đất. Đó không phải là nơi nhóc có thể đi một mình, hiểu chứ? Chà, nếu nhóc có vật phẩm ma thuật của ta, nhóc có thể làm như thế…”
Ông liên tục liếc vào trang phục của Aura xem có vật phẩm ma thuật nào không.
“Vậy thì, ta cần phải có ý kiến với đồng đội của nhóc. Cho một đứa trẻ đi dò đường là một sự xỉ nhục khủng khiếp với người lớn.”
Gondo quay lưng về phía Aura và ném một khối đá vào cái túi bên cạnh ông.
Cái túi không phồng lên. Nó chắc chắn là một vật phẩm ma thuật tốt. Sau đó, ông cầm chiếc đèn lồng lên, và kéo màn sập.
Một ánh sáng xanh đáng ngạc nhiên- ánh sáng ma thuật- chiếu sáng đường hầm. Cho đến lúc này, hai người hoàn toàn đứng trong bóng tối trò chuyện với nhau.
“Vậy, chúng ta đi thôi. Có vẻ như nhóc có thể nhìn được trong bóng tối, nhưng một chút ánh sáng cũng tốt đúng không? …Chà, nó làm tăng nguy cơ bị lũ quái vật phát hiện nữa, vì thế tôi không khuyên nhóc dùng nó. Nhóc có cách để chạy trốn khỏi lũ quái vật rồi chứ? Ở đây thì không nhiều, nhưng cũng nên đề phòng một chút.”
Ainz gật đầu. Ông lùn không biết sức mạnh của Aura, vì vậy thái độ quan tâm của người lớn của ông ta với Aura đáng được ngưỡng mộ. Tuy nhiên, Ainz cảm thấy sự thận trọng của Gondo là chưa đủ. Ông ta nên xem xét những khả năng khác nhau trước khi tư vấn cho cô.
“Đừng lo. Tôi có cách để trốn thoát mà, với lại tôi không có một mình đâu.”
Aura nhìn về phía Ainz. Tuy nhiên, tầm nhìn của cô hơi nhòe một chút.
“Hửm? Nhóc đang nghĩ gì thế? Ta có một chiếc Áo khoác tàng hình, do đó, nhóc có thể bỏ tôi lại và chạy đi. Tuy nhiên, đám quái vật chui rúc trong lòng đất có thể cảm nhận được vị trí của đối phương thông qua những chấn động bên trong lòng đất. Vì vậy, tốt nhất là nhóc đừng di chuyển bất cẩn.”
Gondo càu nhàu một chút rồi xách túi của mình lên.
“Vậy thì đi thôi.”
Gondo dẫn đầu. Aura và Ainz chưa xuất hiện bám sát phía sau.
“Nói lại một chút, ông đã từng nói nơi này không hề an toàn, nhưng đây không phải là thành phố của Người lùn sao? Điều gì đã khiến nó nguy hiểm tới mức phải sơ tán vậy?”
“Chà, không phải là thành phố này, mà là thủ đô hiện tại của chúng ta Feoh Gēr. Nó nằm ở phía Đông Bắc. Chúng tôi phát hiện Quagoa (Thú nhân lòng đất) gần đó. Nó sẽ là một thảm kịch nếu thành phố của chúng tôi bị phá hủy từng phần, vì vậy chúng tôi quyết định từ bỏ thành phố này- Feoh Raiđō.”
“Quagoa? Chủng tộc nào vậy?”
“Ừm. Họ là những cư dân trong lòng đất như chúng tôi… nhưng chúng là những kẻ phiền phức. Quan hệ giữa hai bên xấu đến mức, gặp nhau là giết.”
Gondo luyên thuyên về Quagoa khi bước đi trong đường hầm. Đó có lẽ là muốn Aura giữ vững sự cảnh giác của bản thân cô.
Đầu tiên, xét từ vẻ ngoài, họ là bán nhân loại đứng bằng hai chân, nhìn khá giống chuột chũi. Họ cao khoảng 140cm, cân nặng trung bình trên 70kg, và họ có vóc người khá mạnh mẽ.
Màu sắc cơ thể họ đa phần là nâu sẫm, đen và nâu nhạt ít phổ biến hơn. Màu sắc đặc biệt như đỏ hay xanh thể hiện sức mạnh của một cá nhân nào đó.
Họ sống ở những nơi ánh sáng không chiếu tới, nhưng có tầm nhìn tốt hơn cả con người.
Trình độ công nghệ của họ khá thấp, ngang với Lizardman, có khi còn thấp hơn. Họ không thể ché tạo giáp hay vũ khí, có thể là do cơ thể họ- vuốt và lông- còn tốt hơn so với những loại vũ trang cấp thấp.
Bộ long bao phủ toàn thân của họ có thể sánh với bộ giáp kim loại, và nó cũng có khả năng của vũ khi kim loại. Bộ lông sẽ mọc khó khăn hơn nếu họ ăn những kim loại quý hiếm từ lúc còn nhỏ. Người ta có thể đánh giá sức chịu đựng của họ thông qua màu sắc của bộ lông đó.
Từ quan điểm của một người chơi Yggdrasil, có thể nói rằng họ sở hữu một kĩ năng đặc thù chủng tộc liên quan đến giảm sát thương- trong trường hợp này là sát thương từ vũ khí kim loại. Câu hỏi hiện tại là họ có thể chịu được bao nhiêu sát thương. Chắc chắn là kháng tính của họ không mạnh đến mức miễn dịch toàn bộ, nhưng vẫn cần phải điều tra.
Tiếp theo, móng vuốt của họ- giống như lạo tê tê và thú ăn kiến- có khả năng xuyên thủng thép.
“Những kẻ đó, hừm… Tôi nghĩ chúng tôi đã tìm thấy dấu vết của họ ở thành phố lúc nãy.”
Gondo đột nhiên dừng lại và quay mặt về phía Aura.
“Nhóc nói gì? Hiện tại nơi này là tổ của chúng sao? Nó đã trở thành giống như nơi đó!”
“Nơi đó… Hừm, không có vẻ như họ đã chuyển đến sinh sống ở đó. Tôi nghĩ rằng họ có lẽ chỉ cử đi một nhóm trinh sát mà thôi. Tuy nhiên, nếu các ông đã rời khỏi nơi này, tại sao lại không phá hủy nó luôn?”
“Thật sự như vậy, nhưng chúng tôi không có ý định bỏ lại nơi này mãi mãi. Khi quân đội của chúng tôi sẵn sàng, chúng tôi dự định sẽ trở lại. Nhóc có thể thấy đấy, ở đây có rất nhiều quặng, giống như chỗ tôi vừa đào ban nãy ấy.”
“Hm~”
Cả hai bước đi trong im lặng. Có rất nhiều khoảng trống trong cuộc trò chuyện, và nếu họ không lấp đầy chúng với những chủ đề mới, cuộc trò chuyện sẽ kết thúc tại đây. Ainz đoán rằng họ đã nói tất cả những gì có thể nói, và anh quyết định hiện thân. Nó sẽ tốt hơn khi để Gondo, trước khi rời đường hầm, nhìn thấy một Undead và tiết lộ thêm một vài thông tin.
“Được rồi, đã đến lúc ta tự giới thiệu bản thân mình.”
Ainz nói, nhưng nhờ [Che giấu hoàn hảo] vẫn còn hiệu lực, giọng nói của anh không thể truyền tới hai người kia.
Ainz xấu hổ xua tan ma thuật.
Có lẽ Gondo cảm nhận được sự hiện diện của Ainz sau lưng Aura, ông quay lại, và mở to mắt ngạc nhiên. Biểu cảm của ông biến đổi bất ngờ và phức tạp. Bối rối, sốc, sợ hãi, hỗn loạn, và rồi-
“—Geehhhhhh!”
Ainz tự hỏi bản thân mình có khả năng làm cho người ta phát ra âm thanh kì quái như vậy à, đúng lúc đó, Gondo nắm chặt lấy tay Aura.
“Qua, quái vật—! Cha, chạy đi! Nhanh, chạy đi!!”
Tuy nhiên, Aura biết người vừa xuất hiện, và không có lí do phải chạy.
“Nào, nhanh chạy đi!!!”
Gondo không thể di chuyển, giống như ông bị xích vào một tảng đá lớn vậy.
“Nặng, nặng quá! Chuyện gì vậy! Chuyện gì xảy ra với ta vậy?”
“Đừng sợ… Gondo!”
Khi Ainz nói, khuôn mặt sợ hãi của Gondo giật giật.
“Làm cách nào, làm cách nào ngươi biết tên ta! Ngươi theo dõi ta! Hoặc là dùng ma thuật!”
Mình nên mang mặt nạ, Ainz nghĩ. Sau đó, anh nói một cách bình tĩnh, để không làm Gondo hoảng sợ thêm nữa.
“Bình tĩnh! Ta chỉ tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của ông thôi. Ta và Vua pháp thuật Ainz Ooal Gown, người cai trị của Vương quốc Sorcerous.”
Khuôn mặt Gondo lại trải qua một loạt các thay đổi, và lần này đôi mắt ông đảo qua lại giữa Aura và Ainz.
“Vương quốc Sorcerous? Vương quốc Sorcerous không phải là một Vương quốc của Dark Elf sao!?”
“Không. Đó là một quốc gia của nhiều chủng tộc khác nhau, và ta là vua của họ.”
“…HẢ? Nghiêm túc sao?”
Chỉ có sự cảnh giác và nghi ngờ bên trong đôi mắt của Gondo, trong khi giọng ông ta đầy lo lắng.
“Một undead… Không phải mặt nạ sao? Ơ? Ngươi là một Undead? Những kẻ căm ghét sự sống?”
“Này, nó chỉ là Ainz-sama nói mà thôi. Ngài không hề nói dối. Tôi là một Dark Elf và câu chuyện về một Lizardman đi cùng tới đây là sự thật. Ainz-sama đã đi cùng với tôi kể từ lúc tôi gặp ông, ông biết chứ? Như tôi đã nói, tôi không đi một mình.”
“Ơ? Ta nghĩ rằng mình đã nghe nhầm. Nhưng…”
Gondo lẩm bẩm với chính mình, và sau vài lần hít thở sâu, khuôn mặt ông tỏ rõ sự quyết tâm.
“Chẳng lẽ bệ hạ- Tôi có thể dùng từ đó không? Ah, Bệ hạ trước đây từng là một Dark Elf sao?”
Đó là một câu hỏi bất ngờ. Câu trả lời chính xác nhất là anh là một undead có nguồn gốc còn người. Ainz hơi ngừng lại một chút để xem xét câu trả lời của mình và trả lời theo dự tính ban đầu của anh.
“Không, ta là một undead bẩm sinh… Ta cũng không biết đó có phải từ đúng hay không- Chà, ông không cần phải sợ. Con người, Người lùn, Tinh linh… mỗi chủng tộc đều có những thành viên tốt và thành viên xấu, đúng không? Undead cũng vậy, có kẻ căm ghét sự sống, có kẻ lại muốn tìm kiếm các mối quan hệ thân thiện với tộc khác. Đương nhiên, ta thuộc nhóm thứ hai.”
“Nhưng, nhưng, thân thiện với Undead là một điều không tưởng, giống như là Việt Nam không có trẻ trâu ý…”
Một câu nói khá tốt- Ainz nghĩ nhưng anh nhún vai.
“Thật không? Ta biết một thiên thần rơi vào bóng tối, và một con quỷ khao khát ánh sáng…”
Con quỷ khao khát ánh sáng chính là một NPC trong Yggdrasil, Mephistopheles. Hắn là một nhân vật nổi tiếng cho thể loại Tsundere (Note: Cái từ này chắc bác nào cũng biết rồi nhỉ). Vẻ ngoài của hắn khá đáng sợ, nhưng hắn lại thân thiện là tốt bụng một cách đáng kinh ngạc, và hắn ta thường giao những nhiệm vụ từ tầm thường đến cao cấp, điều đó khiến hắn nổi tiếng giống như Dark Young.
“Điều đó thật sự tồn tại sao…”
Ainz nhún vai khi mà Gondo bị sốc.
“Ta hiểu sự thận trọng của ông. Tuy nhiên, ta chỉ yêu cầu ông nhớ điều này. Ta không có ý định làm hại ông. Hãy để ông ta đi, Aura.”
“Vâng, Ainz-sama.”
Từ nửa đường, người nắm tay đã đổi từ Gondo thành Aura, đương nhiên, mục đích cũng là khác nhau.
Gondo vấp lùi lại khá xa khi Aura buông ông ra, nhưng ông không có ý định chạy trốn.
Một cử động rất hợp lí, Ainz trầm ngâm. Một sai lầm có thể khiến cho Gondo lựa chọn chạy trốn. Điều đó sẽ không tốt cho ông ta. Tuy nhiên, Gondo hiện tại đã trở thành một đối tượng dễ nói chuyện.
“Vậy thì, chúng ta bắt đầu lại chứ? Ta hiểu sự thận trọng của ông, nhưng ta- chúng tôi không có ý làm hại ông. Thay vào đó chúng tôi muốn làm bạn với ông.”
Gondo không trả lời. Đúng như dự đoán, ông ta vẫn nhìn trộm Ainz với ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Đặc biệt, đất nước của chúng tôi muốn kí một hiệp ước hữu nghị với Vương quốc Người lùn. Do đó, chúng tôi không muốn làm hại bất kì Người lùn nào.”
“Và ngài có ý gì khi nói Hiệp ước hữu nghị?”
“…Xin lỗi. Tốt nhất là không đề cập một vấn đề quốc gia cho cá nhân không thể đại diện cho một quốc gia, đúng không?”
“Mm. Đúng vậy, à, không, ý tôi là, đúng như ngài nói-”
“- Đừng lo lắng. Bất kẻ dùng từ thế nào cũng được. Nói chuyện mà cứ lắp ba lắp bắp cũng phiền phức lắm.”
Ainz trả lời một cách thoải mái làm Gondo lộ ra nụ cười khổ lần đầu tiên từ lúc họ gặp nhau.
“Cảm ơn ngài rất nhiều- thưa bệ hạ. Và nếu lời của cô nhóc này- cô gái trẻ này là đúng, thì mục đích của Ngài khi tới thành phố người lùn cũng là nó sao?”
“Đúng vậy. Nhưng Gondo này, tại sao chúng ta không trước hết rời khỏi đường hầm nãy đi đã? Nói chuyện với Lizardman đi cùng chúng tôi cũng là một ý tưởng tốt mà. Ông đã nghe nói về anh ta rồi đúng không? Ngoài ra ta muốn thảo luận với ông về Quagoa.”
“Hừm…”
Gondo nheo mắt nhìn Aura.
Aura mỉm cưởi như muốn nói, “Ai, tôi ư?”
“Được thôi. Có vẻ như cô nhóc này rất tin tưởng ngài. Và rõ ràng là ngài không giống một undead bình thường.”
Gondo đi phía trước, Aura và Ainz đi theo sau ông qua đường hầm.
“Đúng rồi, ta có thể hỏi ông một câu không?”
“Chuyện gì vậy?” Gondo quay lại nhìn Ainz và trả lời.
“Tôi muốn biết thêm về đặc điểm của chữ Rune và các nghề thủ công liên quan đến chúng.”
Gondo nhăn mặt.
“Ngài muốn biết gì về Rune? Ngài muốn hỏi gì?”
Giọng nói Gondo tràn ngập sự không vui.
Cho đến gần đây, Ainz có thể cảm nhận được sự bối rối và sợ hãi trong lời nói của ông ta, nhưng không hề có sự tức giận. Nói cách khác, sự tức giận của ông ta bắt đầu từ câu hỏi đơn giản kia. Ông ta có kỉ niệm buồn với Rune, hoặc đó là một bí mật bất truyền của Người lùn.
Ainz do dự. Mình có nên tiếp tục hỏi không nhỉ?
Gondo là người lùn đầu tiên anh gặp. Làm ông ta khó chịu là một hành động ngu ngốc. Tuy nhiên, nếu anh tìm ra nguyên nhân của sự giận dữ, nó cớ thể cung cấp thêm lợi thế khi đàm phán với Người lùn.
Tất nhiên, sự giận dữ không phải bắt nguồn từ lí do cá nhân.
Ainz lạnh lùng xem xét có nên loại bỏ Gondo không sau khi ông ta chia sẻ những kiến thức của mình về Rune. Sự thật là hầu hết trong số đó được bắt chước từ Tabula Smaragdina.
Sự thật là anh biết không nhiều. Anh biết chúng có bao nhiêu chữ khác nhau, và là một hình thức văn bản, nhưng chỉ như vậy thôi.
Anh gần như không nhớ gì về ý nghĩa riêng của từng chữ, vì vậy mà anh đã phải mò mẫm từ các mô tả.
Ngược lại, có một sự thay đổi đáng kể ở Gondo.
Ông không ngâm nga bài hát của mình nữa, và quay đầu lại.
Khuôn mặt ông tràn ngập những sắc thái cảm xúc khác nhau. Trong lòng ông tràn ngập sự phấn khích.
“Ngài… ngài là ai… không… Vua pháp thuật… trẻ mãi không già, tồn tại bất tử… những kiến thức đã mất…”
Anh có thể nghe thấy Gondo đang lẩm bẩm với chính mình. Những câu nói vô nghĩa. Giống như là một phản ứng vô thức.
Ainz đưa tay cản Aura đang chuẩn bị hành động nếu Gondo không trả lời. Tốt hơn hết là để ông ta suy nghĩ một chút cho thông suốt đi.
Sau khi Gondo tỉnh trí lại, ông ta nhìn chằm chằm vào Ainz. Ông vẫn còn cảnh giác với Ainz, nhưng nó đang dần được thay thế bởi những cảm xúc khác.
“Tôi biết một vài thứ về Rune. Có 50 rune cấp thấp, 25 rune cấp trung, 10 rune cao cấp, và 5 rune tối thượng, tổng cộng có 90 rune. Tuy nhiên, phần lớn trong số chúng đã thất truyền, và chỉ còn một số ít còn sót lại. Chính xác thì có bao nhiêu bí mật và số lượng rune cấp thần thoại chỉ là những truyền thuyết mà thôi.”
“Đúng vậy à… có thể có chút khác biệt, nhưng rune mà ta biết trông như thế này. Ông có nhận ra chúng không?”
Ainz nhớ lại một rune và vẽ nó ra mặt đất.
“Hô! Đây là một rune trung cấp, Lagu.”
(Note: một Anglo- Saxon rune, có nghĩa là “hồ”. Anglo- Saxon là một đế chế cổ đại nền móng hình thành Vương quốc Anh ngày nay.)
Mặc dù Ainz không biết tại sao lại có nhiều rune như vậy, nhưng nó chắc chắn đủ nhiều để có cái mà Gondo biết.
“Tôi hiểu rồi. Tiếp theo, chúng ta hãy nói về các rune.”
Điều Ainz thực sự muốn biết là người dạy những kiến thức này có liên quan đến người chơi không. Tuy nhiên, câu hỏi này phải hỏi một nhà sử học mới đúng. Tạm thời anh sẽ xây dựng kiến thức nền tảng bằng những thông tin khác nhau.
“Khoảng 100 năm trước, những người lùn đã bán vũ khí ma thuật có chạm khắc rune cho một quốc gia nhân loại nằm ở phía đông dãy núi này- Đế quốc. Tuy nhiên, dòng chảy vũ khí này đã ngừng lại sau đó. Lí do là gì vậy?”
Điều anh thực sự muốn biết là liệu người chơi đó đã qua đời cách đây 100 năm hay chưa, nhưng nếu tỏ ra quá háo hức sẽ làm anh bại lộ. Ainz đã suy nghĩ vấn đề này mất một lúc, và đây có vẻ là một câu hỏi tốt vì nó không rò rỉ bất kì thông tin nào về bản thân anh cả.
Mặt Gondo sầm xuống. Ông hơi ngừng lại, rồi tiếp tục bước đi.
“Đó là một câu chuyện dài. Vừa đi vừa nói thôi.”
“UMU…”
Trong lúc nhất thời, bên trong đường hầm chỉ có tiếng bước chân của cả ba người.
Ông ta im lặng có thể là làm dịu lại nội tâm buồn phiền của mình.
“Đầu tiên, bạn bè đều biết tôi là một người phát triển Rune.”
Ông ta tự xưng mình như thế à.
Gondo tiếp tục nói mà không đợi Ainz trả lời.
“Những vật phẩm ma thuật của người lùn luôn luôn đi kèm với rune. Nhưng 200 năm trước, chúng tôi bị những Chúa Quỷ tấn công, và những người cuối cùng thuộc hoàng tộc đã rời khỏi Vương quốc để chống lại chúng. Công nghệ từ bên ngoài xâm nhập vào và kết quả là rune bị coi là lỗi thời.”
Gondo lấy một thanh kiếm từ chiếc túi của mình và đưa cho Ainz. Có một từ rune được khắc bên trên thân kiếm.
“Đây là Cuern, một rune cấp thấp có nghĩa là ‘sắc bén’. Khi khắc cẩn thận, nó tạo ra một thanh kiếm ma thuật. Tác dụng của nó là tăng độ sắc bén cho vũ khí và giúp chúng dễ dàng tạo ra những vết thương sâu lên đối phương.”
“Đây là một hiệu ứng cơ bản về vũ khí ma thuật sao? Thời gian cần để khắc một rune phụ thuộc vào lượng sát thương rune thêm vào. Tuy nhiên, ta nghe nói rằng cần rất ít thời gian để tạo ra một vũ khí ma thuật cấp thấp đúng không?”
“Đó chính là lí do nghề thủ công liên quan đến rune bị bỏ lại. Nó tốn thời gian gấp ba lần so với các phương pháp khác. Từ quan điểm sản xuất hàng loạt, nó còn không bằng cả bùa chú của nhân loại nữa.”
Gondo thở dài.
“Nhờ công nghệ vượt trội từ bên ngoài, số lượng nghệ nhân rune, những người có thể khắc rune dần ít đi. Bởi vì người ta cảm thấy rằng đó là cách tốt hơn để trở thành một Ma thuật sư, những người có thể phù phép.”
Đó có thể là lí do dòng chảy vũ khí vào Đế quốc đã ngừng lại. Ainz đã hiểu rõ. Nói cách khác, công nghệ truyền thống và cổ xưa đã chết.
Gondo nheo mắt.
“Tuy nhiên, thật ngu ngốc khi từ bỏ toàn bộ kĩ thuật của Người lùn! Rune cũng có điểm mạnh của nó. Đó là không cần phải chi tiêu tiền bạc vào nó.”
Giọng Gondo vang vọng trong đường hầm. Sau khi nhận ra sự nguy hiểm khi làm việc tại một nơi như thế này, ông hít một hơi thật sâu. Điều đó, lúc này, cho phép ông nói chuyện một cách bình tĩnh hơn.
“Ngài biết không? Những phương pháp phù phép điển hình tốn rất nhiều chi phí vật liệu và thuốc thử.”
Chính xác. Ainz thường nghe nói một nửa giá trị thị trường của các vật phẩm ma thuật đến từ thành phần tạo ra chúng.
Khi mà chi phí sản xuất những vật phẩm ma thuật cao bất thường, người ta có thể bỏ qua sự tăng giá từ những nhà cung cấp cho tới bán lẻ. Đó là bởi vì guild Ma pháp sư không thu phí thủ tục- có lẽ họ cảm thấy rằng phí này đã nằm trong lệ phí hàng năm của họ- vì vậy mà Ma thuật sư có thể trực tiếp bán ra mà không phải chịu thêm chi phí, hoặc có thể đàm phán trực tiếp với khách hàng của họ.
Vì thế, khi mua một vật phẩm ma thuật thông qua một cửa hàng bán lẻ, giá cả sẽ tăng lên.
“Tuy nhiên, ngược lại, vật phẩm ma thuật rune gần như không mất chi phí nguyên liệu.”
“Thật ngạc nhiên!”
Ainz đột nhiên nghiêng người về phía trước.
Anh đã rất đau đầu về vấn đề chi phí này nhiều lần, kể cả khi là Momon hay người cai trị của Nazarick. Vì vậy, ý tưởng về một thứ gì đó ‘gần như là miễn phí’ làm Ainz rất thích.
Đó là lí do anh không thể hiểu được. Thật vậy, Ainz sẽ không bao giờ để một kĩ thuật như vậy biến mất.
“…Còn khuyết điểm thì sao?”
“À, có đấy. Chủ yếu là quá khó để chế tạo. Một mặt là thời gian để tạo một vật phẩm chất lượng cao là khá dài, nhưng đồng thời số người phù hợp để trở thành một nghệ nhân rune quá ít. Theo như người dân Đế quốc nói, thì nó còn ít hơn số người có thể trở thành Ma thuật sư.”
“Hm. Ta có một câu hỏi. Ông đã từng nói rune đã lỗi thời từ 200 năm trước, tại sao hiện tại vẫn có người dùng danh hiệu ‘người phát triển rune’? Không phải quá muộn rồi sao? Hoặc là rất bình thường với tuổi thọ của Người lùn?”
Gondo không trả lời, vì vậy Ainz hỏi một câu khác.
“Hiện tại thì những kĩ thuật rune nào đang được phát triển vậy?”
Ainz bước nhanh vài bước, gần bắt kịp Gondo.
Khuôn mặt Gondo tập trung về phía trước, trên mặt ông ta không còn vẻ nhiệt tình như ban đầu. Ông chỉ đơn giản trả lời Ainz bằng một câu hỏi khác.
“Tại sao anh lại muốn biết về kĩ thuật rune?”
Dùng vấn đề trả lời vấn đề, cũng có nghĩa là ông ta không muốn đưa ra câu trả lời chính xác. Nếu anh có thể đưa ra đáp an Gondo mong muốn, anh có thể phát hiện ra điều ông ta muốn ẩn dấu là gì. Dù sao thì, vừa rồi ông ta đã dùng từ ‘anh’ thay cho từ ‘ngài’. Nghĩa là nó chắc chắn là một câu hỏi quan trọng.
Chỉ là mối quan hệ hiện tại của hai bên chưa tốt đến mức thành thật với nhau. Và quan trọng hơn-
Tại sao ông ta lại để lộ thông tin này?Là bẫy sao? Hay họ cũng không biết tầm quan trọng của thông tin mình nắm giữ?… Nếu đó thật sự là một kĩ thuật bí mật, ông ta nên hiểu ý nghĩa của điều đó chứ, nhỉ?
Tuy có chút khó hiểu, nhưng vẫn nên đưa ra lí do đã được chuẩn bị trước.
“Bởi vì rune mà ta biết có chút khác biệt. Vậy thì đối với việc ta tò mò và quan tâm tới lịch sử và sự phát triển của kĩ thuật rune cũng là bình thường đúng không? Nếu vậy, ta hi vọng ông có thể trả lời câu hỏi của ta.”
Gondo nhìn sang chỗ khác và rơi vào suy ngẫm. Trong nhất thời, họ im lặng và vẫn di chuyển dọc theo đường hầm.
Khi Ainz bắt đầu cảm nhận được sự hồi hộp, Gondo cuối cùng cũng trả lời.
“Hiện tại tôi đang thử nghiệm việc giảm thời gian cần thiết để thực hiện việc phù phép bằng rune, cũng như cách để nâng cao năng suất chế tạo. Tuy nhiên, đó không phải mục đích cuối cùng. Mục tiêu cuối cùng của tôi là phát triển các kĩ thuật mà rune là một phần không thể thiếu trong đó. Nói cách khác, tôi muốn kĩ thuật rune đặc biệt và có thể đứng trước thử thách của thời gian.”
Nói cách khác, ông ta muốn tăng giá trị cho rune. Đám ông trùm của các công ty sẽ hiểu được động cơ đó. Khi phát triển một sản phẩm, nó sẽ bị nhấn mạnh nhiều lần đến nỗi giống hệt trường hợp điện máy xanh, nghe ám cmn ảnh luôn.
“Hoho. Một nghiên cứu thật tuyệt vời, phải không? Tiến triển của nó tới đâu rồi?”
Anh không nghĩ rằng mình sẽ nhận được một câu trả lời, nhưng Ainz hỏi câu này vì anh hơi chút nhầm lẫn ở một điểm. Cụ thể là bất cứ ai đã phát triển một công nghệ mới như thế này nên được đối xử như VIP ở Vương quốc người lùn.
Mình không biết tại sao ông ta lại một mình thu thập mẫu ở nơi nguy hiểm như thế này? Người như ông ta đáng lẽ phải có người bảo vệ mới đúng chứ nhỉ?
Câu hỏi của Ainz lập tức nhận được câu trả lời.
“Hoàn toàn không có. Chưa hề có tiến triển gì cả.” Gondo lẩm bẩm bằng một giọng chán nản. “Những người sử dụng kĩ thuật rune để chế tạo vật phẩm ma thuật được gọi là nghệ nhân rune, mà tôi thì chưa đạt đến tầm cao đó. Thậm chí còn chưa đạt được mức học việc nữa là.”
CLGT? Ainz mấp máy môi ngạc nhiên. Tình huống này chính là một người thậm chí còn chưa thể áp dụng kĩ thuật rune lại đi thúc đẩy kĩ thuật rune phát triển? Đây là một tình huống hoàn toàn vô lí.
Ông ta thật sự có thể tạo ra bước đột phá mới à, hay đây cũng là một chuyện bình thường đối với họ?
Không, điều này chắc chắn không bình thường. Nếu là bình thường, Gondo sẽ không có cái vẻ mặt chán nản kia. Nói cách khác, chính ông ta cũng cảm thấy bản thân mình đang đi dò dẫm trong bóng tối.
Thành thật mà nói thì Ainz đang trong một tình huống khá khó khăn. Anh không biết liệu Gondo có phát huy tác dụng hay không.
“Tôi không có tài. Tôi có thể khắc rune nhưng phải mất khá nhiều thời gian để hoàn thành… mặc dù họ nói tất cả những nghệ nhân rune đều phải trải qua giai đoạn này trước khi họ tiến lên. Nhưng những nghệ nhân rune đều tiến về phía trước chứ không dậm chân tại chỗ như tôi.”
Gondo ủ rũ gục đầu xuống.
“Tôi không giỏi như những nghệ nhân rune. Tôi chỉ là một hậu duệ vô dụng của người cha vĩ đại mà thôi”
Hiểu rồi. Ainz trầm ngâm. Vấn đề của ông ta là không có tài năng.
Sau khi kết hợp toàn bộ kiến thức ở thế giới này và Yggdrasil, anh chắc chắn nó là trường hợp đó.
Để đạt được cấp nghệ nhân rune thì cần một nghề nghiệp nào đó đạt cấp 10. Ông ta đã đạt được cấp 10 ở nghề nghiệp kia, và đạt được cấp 1 nghệ nhân rune. Tuy nhiên, nếu giới hạn cấp độ tổng thể của ông ta là 11, vậy thì ông ta không thể đạt được cấp tiếp theo của nghệ nhân rune. Và nếu ông ta chỉ ở cấp 1 nghệ nhân rune, thì ông ta chỉ học được các kĩ thuật cơ bản nhất.
Ainz chẳng thể làm gì để giúp Gondo, nên anh không nói gì khác.
Có những lúc an ủi một người nào đó có thể giúp đỡ người đó, và có lúc điều duy nhất họ có thể làm là từ bỏ.
Nếu Ainz ở trong hoàn cảnh của Gondo, anh sẽ không muốn được một người mới gặp lần đầu an ủi.
“…Vậy sao? Nói về vấn đề này, mọi người lùn đều có mục tiêu thúc đẩy kĩ thuật rune và tạo ra kĩ thuật mới sao?”
“Không, tôi là người duy nhất làm điều đó”, Gondo trả lời với một nụ cười vô cùng cô đơn. “Tất cả nghệ nhân rune đã từ bỏ công việc của họ. Không một ai muốn phá vỡ những kĩ thuật cổ xưa, và khai phá các kĩ thuật mới. Họ đều cảm thấy từ bỏ nó cũng không sao cả.”
“Ta hiểu… Tiếp theo, ta muốn biết một chuyện. Ông sẽ làm gì sau khi phát triển kĩ thuật rune mới.”
“Tôi sẽ làm gì sao? Tôi chỉ muốn dùng kĩ thuật rune để cường hóa vật phẩm và tăng số lượng nghệ nhân rune. Rune là một công nghệ tuyệt vời. Thật lãng phí nếu cứ để chúng biến mất như vậy.”
“Có ai giúp đỡ ông không?”
“Không. Như tôi đã nói, gần như toàn bộ nghệ nhân rune đã từ bỏ công việc, và dành cả ngày để uống bia và nguyền rủa về việc nó biến mất ở thế hệ của họ. Tôi đã từng cố gắng để nói chuyện với họ, nhưng tất cả đều từ chối tôi.”
“…Hm. Chà, người yếu ớt sẽ chết. Một kĩ thuật vô dụng thì biến mất là điều tất nhiên.”
Gondo đột nhiên nhìn chằm chằm vào Ainz, nhưng ngay sau đó, nhưng trong nháy mắt lại mất đi sức mạnh.
Trong khi nhìn Gondo cúi đầu và bước tiếp, Ainz dự tính giá trị của rune.
Thẳng thắn mà nói, anh không quan tâm đến chúng ngoại trừ việc chúng có dính dáng đến người chơi.
Tuy nhiên, đầu tư cho một kĩ thuật bị bỏ rơi với một khoản chi phí thấp cũng là một ý tưởng không tồi. Ngoài ra, khái niệm về không cần tiêu tốn nhiều chi phí cũng rất hấp dẫn. Ngoài ra, anh cũng muốn thu thập các công nghệ quý hiếm.
Ngoài ra, nếu người chơi khác xuất hiện, anh có thể dùng sự quan tâm về rune của họ làm mồi câu tuyệt vời.
“…Ta có một vài câu hỏi. Ông căn cứ vào cái gì để tuyên bố kĩ thuật mới có thể được tạo ra? Xem xét câu chuyện từ nãy tới giờ, ta cảm thấy tất cả mới chỉ nằm ở trên lý thuyết mà thôi.”
“Không đúng! Nếu như nói tôi không đủ tài năng để trở thành một nghệ nhân rune thực thụ thì đúng. Nhưng cha tôi, và cha của cha tôi- ông nội của tôi- là những nghệ nhân rune hàng đầu của đất nước này, và họ đã phục vụ Hoàng tộc cuối cùng- Vua các nghệ nhân rune- như những cánh tay đắc lực. Tôi đã nhìn thấy điều đó bằng chính đôi mắt mình. Tôi đã đọc tài liệu mà ông và cha tôi đã để lại. Tôi chắc chắn là nó có thể! Cha tôi đã khẳng định lí thuyết của tôi khi ông nằm trên giường bệnh. Ông nói với tôi rằng nó rất khó khăn nhưng không phải là không thể.”
Những câu nói đầy tâm huyết, và nước mắt đọng lại bên khóe mắt ông.
Những cảm xúc ông cất giữ bấy lâu nay đã bùng nổ.
Tuy rằng cùng cảm xúc mãnh liệt kia xung đột, nhưng Ainz vẫn không động đậy. Mặc dù bên ngoài nói, hi vọng rằng nghiên cứu của ông lùn sẽ đơm hoa kết trái, nhưng thực tế thì Ainz chỉ muốn chạm tới những kĩ thuật hiếm đã thất truyền. Nếu Gondo không mang lại kết quả cụ thể, Ainz sẽ bỏ rơi ông ta.
“Sự thật là tôi là một đứa con trai vô dụng! Tuy nhiên, tôi không muốn để những kĩ thuật tổ tiên truyền lại biến mất! Tôi sẽ không để cho cái tên vinh quang của cha tôi tan biến trong những cuốn sách lịch sử, cho dù tôi có phải làm gì đi chăng nữa!”
Và những lời đó lay động tâm hồn Ainz.
Anh cũng mong muốn gìn giữ những gì bạn bè anh để lại trong Ainz Ooal Gown. Anh muốn chúng trường tòn cùng thời gian.
Trong khoảnh khắc đó, Ainz có thể hiểu được cảm xúc sâu thẳm trong Gondo.
Thiện cảm với Gondo tăng lên.
Đồng thời anh cũng hiểu vì sao ông ta cứ thao thao bất tuyệt về kĩ thuật rune.
Đối với ông, kĩ thuật rune đã chết, hoặc có lẽ là gần chết. Vì vậy, ông ấy không có lí do gì để che giấu nó. Ông muốn lưu truyền những gì mình biết đến hết mức có thể, vì vậy nó có thể tồn tại dưới dạng này hay dạng khác. Tất nhiên, anh không biết là ông ấy có nghĩ xa được đến vậy hay không.
“…Vô cùng xin lỗi. Lời ta sắp nói có thể sẽ chọc giận ông, nhưng cho phép ta nói. Từ quan điểm của ta, ông là chính ông, không phải là cha ông, cũng không phải là ông nội của ông. Ta không sai chứ?”
Một cảm xúc lẫn lộn không thể giải thích nổi xuất hiện trên khuôn mặt Gondo. Thật khó để nói là ông ta đang giận giữ, tổn thương hay là xúc động. Nhưng tất cả đều chìm và sự thất vọng.
“—Bệ hạ, tôi rất cảm ơn ngài. Nhưng tôi đã quyết định lí do tôi cố sống trên đời này.”
“Vì vậy, cho phép ta —không, Vương quốc Sorcerous cung cấp tài chính cho nỗ lực của ông. Cho phép ta trở thành người bảo trợ ông, và giúp ông trong sự phát triển các kĩ thuật rune.”
Đôi mắt Gondo trợn to, và ông hốt hoảng kêu lên.
“”Ngài, nghiêm túc chứ? Thật, thật vô cùng may mắn… thật không thể tin được!”
Ẩn sau sự hấp dẫn đó là những cái bẫy. Bất cứ ai cũng sẽ nghĩ như vậy. Ainz hiểu được cảm xúc lúc này của Gondo.
“Chà, điều duy nhất ta có thể nói là hi vọng ông có thể tin ta. Tuy nhiên, một người không phải nghệ nhân rune như ông có lẽ không thể phát triển những kĩ thuật mà ông đang nói tới, đúng không?”
Môi Gondo mím lại, và ông im lặng.
“Vì vậy ta muốn chiêu mộ tất cả nghệ nhân rune tại Vương quốc người lùn tới đất nước của ta, để thực hiện việc phát triển kĩ thuật rune theo sự chỉ đạo của ông.”
“Điều, điều đó có nghĩa là gì?”
“Nó chính là những gì ông nghĩ. Ta sẽ tập hợp tất cả nghệ nhân rune, so sánh kiến thức giữa họ và lấy đó làm nguyên mẫu cho kĩ thuật mới. Vì lí do đó… ta muốn ông giúp ta chiêu mộ họ. Điều đó là không thể sao?”
Gondo cẩn thận suy nghĩ một chút, rồi trả lời.
“Không, nó có thể thực hiện được. Hầu như tất cả các nghệ nhân rune đều đã từ bỏ, nhưng vẫn có rất nhiều người hi vọng nó được tỏa sáng.”
“Và sau đó ông sẽ dao động trái tim của họ… Vậy thì Gondo? Thế nào? Ông sẽ giúp ta chứ? Ông sẽ bán linh hồn cho ta chứ? Ông sẽ đi với ta xa đến mức nào đây?”
“Gì cơ?”
“Rất khó khăn để hồi sinh một kĩ thuật gần như đã biến mất nếu như ông không thể tập trung toàn bộ nghệ nhân rune vào một mục tiêu duy nhất. Đấy là lí do tại sao ông không thể lơi lỏng việc chiêu mộ nhân tài. Ta muốn mang toàn bộ nghệ nhân rune về quốc gia của ta. Vì vậy, rất có thể ta sẽ phải sử dụng một vài phương pháp… không tốt lắm. Điều này có thể dẫn đến việc kẻ cộng tác với ta sẽ mang cái danh kẻ phản bội đất nước.”
“Điều, này là sao? Câu trả lời rất đơn giản. Nếu ngài muốn linh hồn của tôi, hãy lấy nó, lấy tất cả. Đó là một cái giá rất rẻ để kĩ thuật rune tồn tại mãi mãi.”
Gondo vươn bàn tay của mình ra.
Ainz nắm lấy nó.
“Ta là một undead. Ông chấp nhận được chứ?”
Gondo cười lớn.
“Miễn là ngài có thể thực hiện được giấc mơ của tôi, tôi không qua tâm ngài là undead hay Chúa Rồng băng đáng sợ kia.”
“Vậy thì, điều đầu tiên, ông sẽ dẫn chúng ta tới Vương quốc người lùn chứ? Ta dự định kí một hiệp ước hữu nghị với vua Người lùn để chiêu mộ những nghệ nhân rune cho đất nước của ta. Sau cùng thì rất khó để tuyển người nếu hai quốc gia không có mối quan hệ nào đó. Ngoài ra, ta tin rằng Vương quốc Người lùn kiểm soát rất chặt việc xuất khẩu công nghệ, đúng không?”
“Sẽ ổn thôi. Hiện tại hầu như không còn bất kì nhu cầu nào về kĩ thuật rune cả. À, mặt khác, Vương quốc người lùn hiện cũng không còn vua nữa. Đất nước này được cai trị bởi một hội đồng nhiếp chính, mà đứng đầu là vài người lãnh đạo.”
“Umu. Ta muốn nghe về điều đó. Ông có thể nói trong lúc di chuyển được không? Ta muốn một cái nhìn đơn giản về chuyện đó.”
Khi Gondo trả lời anh, lối ra đường hầm cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt họ.
Sau khi xuất hiện, ba người đều được Shalltear chào đón, ở giữa những người khác. Đương nhiên, Zenberu cũng ở đó.
Mặc dù Gondo đã chuẩn bị tình thần cho một lượng lớn undead, nhưng ông vẫn không kìm được tạo thế phòng thủ trước những con ma thú này. Thực tế là ‘Không có Dark elf’ đã đấm ông một cái, và lời lầm bầm đó cũng lọt vào tai Ainz.
Shalltear bình tĩnh bước về phía trước và cúi đầu.
“Ainz-sama. Xin lỗi vì đã làm phiền Người khi Người vừa trở lại. Nhưng chúng ta có một vấn đề.”
“…Những Hanzo khác đâu? Chuyện gì đã xảy ra?”
“Vâng! Thực ra, có một kẻ đã bước vào hang động này, thông qua các đường hầm bên trong tòa nhà mà Aura đã hướng dẫn cho Người. Thần vô cùng xin lỗi khi hiện tại mới báo cáo, nhưng thần đã cử vài Hanzo đi điều tra rồi.”
“Không cần phải xin lỗi, Shalltear. Ngươi đã xử lí rất tốt. Chúng ta sẽ chờ Hanzo quay trở lại, phân tích báo cáo của họ, và sẽ quyết định nên làm gì. Tiếp theo—”
Anh ngừng lại, sau đó liếc nhìn ông lùn, người đã từng ở nơi này. Ông ta không hề chú ý đến chuyện vừa nãy. Thay vào đó, ông ta trò chuyện vô cùng vui vẻ với Zenberu. Nghe kĩ hơn, có vẻ như hai người đó đang nói chuyện về người lùn đã cứu Zenberu.
“—Gondo. Xin ông một phút, có vẻ có kẻ nào đó đã xâm nhập vào thành phố này. Có khả năng sẽ phải dùng đến vũ lực. Nếu chuyện đó xảy ra, ta hi vọng ông sẽ đứng ra làm nhân chứng trước quốc gia của ông rằng đó là một hành động không thể tránh được.”
“Tất nhiên. Cứ để đó cho tôi. Dù vậy, tôi hi vọng ngài sẽ hạn chế thiệt hại xuống mức tối thiểu.”
Ainz gật đầu. Điều đó sẽ giúp tránh được nhiều trở ngại ảnh hưởng tới cuộc đàm phán sau này.
“Shalltear, phạm vi bao phủ của chúng ta là bao nhiêu?”
“Thần đã phân tán những con thú của Aura tới phụ cận… Thế nào, Aura?”
“Không có vấn đề. Cho dù kẻ thù có thể biến thành vô hình, con thú của tôi cũng có thể đánh hơi chúng ra.”
“Hiểu rồi. Vậy thì chúng ta hay đợi Hanzo trở về.”
Một lúc sau, họ đã trở lại.
Theo họ nói, đối phương dường như là Quagoa. Có khoảng 100 tên. Gondo ở bên cạnh nghe thấy thì giật mình. Số lượng này vượt xa một nhóm trinh sát thông thường, nó có thể là một nhóm chiến đấu, hoặc một bộ tộc di cư.
Trong tình huống này, Ainz chỉ có một thủ đoạn.
“…Shalltear, tóm toàn bộ chúng lại. Ngươi có thể làm được không?”
“Nếu đó là lệnh của Người.”
“Ta ra lệnh cho ngươi làm như vậy. Ngươi hiểu lí do tại sao ta muốn ngươi bắt giữ chúng chứ?”
“Vì Người muốn hỏi thông tin, cũng là ngăn chặn thông tin rò rỉ ra bên ngoài.”
Ainz gật đầu hài lòng.
“Đúng. Nếu ta chỉ có một tên sống sót, vậy thì chúng ta chỉ có thể hỏi hắn mà thôi. Điều đó sẽ làm tăng khả năng chúng ta bị lộ cũng như khả năng gặp phải thông tin tình báo giả. Ngoài ra, cũng cần phải tính đến tình huống giết gà dọa khỉ nữa.”
Còn một điều nữa Ainz không nói vì Gondo có mặt ở đó – nhưng nếu chỉ tin lời một phía thì rất dễ chịu thiệt. Có thể việc lập giao ước với Quagoa sẽ mang lại lợi ích hơn là người lùn.
“Đi đi Shalltear. Ta chờ tin tốt của ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.