Quyển 10 - Chương 5: Vương quốc Sorcerous của Ainz Ooal Gown 4
Maruyama Kugane
16/03/2017
Trước đây anh đã từng đi qua hành lang này với thân phận Momon, và cũng đã đi ngang qua phòng của hội trưởng—-nhưng giờ anh cũng không có đi vào đó,
mà được đưa đến căn phòng bên cạnh. Nó là một căn phòng được sử dụng như phòng tiếp khách.
Một người cực kì quyền lực đi ra để gặp anh ấy, đó là “Hội trưởng công hội” Pluton Ainzach.
Trước kia Ainz đã gặp ông ta trong suốt thời gian làm việc dưới vỏ bọc Momon, ông đã hợp tác với Momon nhiều lần trong quá khứ. Tuy nhiên, lần này là lần đầu tiên anh gặp người này với tư cách là Vua pháp sư, cho nên anh ấy phải thật thận trọng trong từng lời nói và cử chỉ của mình.
“Oh, thưa bệ hạ vĩ đại của tôi, vị vua phép thuật. Là một công dân của Vương quốc, không có vinh hạnh nào lớn hơn khi được ngài ghé qua chỗ ở khiêm tốn này. Xin mời vào,mặc dù trông nơi này thật dơ bẩn, nhưng thần xin ngài hãy vui lòng chọn một chỗ để ngồi.”
Ainz ngồi xuống vào nơi mà Ainzach đã chỉ.
Fifth đứng đằng sau Ainz, ba Angel cũng theo Ainz vào bên trong. Phần còn lại thì ở bên ngoài phòng và sẵn sàng đợi lệnh.
“Theo lẽ thường, thần mới là người phải đến chỗ của ngài, nhưng thần vô cùng biết ơn vì ngài đã lặn lội đường xa đến đây chỉ để đến gặp thần.”
Ainzach quỳ gối xuống và cúi đầu thật sâu.
Ainz mỉm cười cay đắng trước cái hành động cúi đầu đó của ông ấy.
Đó là một cách nói năng thật sự quá khác biệt so với cách nói chuyện ông ấy thường nói với Momon. Giọng nói của ông ấy tràn đầy sự kính trọng, nhưng đó chỉ là một kĩ năng nghề nghiệp, Ainz không thể không mỉm cười sau khi nhận ra rằng tất cả điều này chỉ là một kĩ xảo trong công việc. Tất nhiên, biểu hiện của anh vẫn không thay đổi chút nào cả.
Ainz chuyển toàn bộ tầm nhìn của anh vào một cánh cửa khác của căn phòng, cái không phải là lối vào.
Cánh cửa đó dẫn tới căn phòng của Hội trưởng. Ông ấy chắc chắn sẽ mời anh vào đó và nói chuyện một cách rôm rả nếu như anh là Momon. Nhưng sự thật là ông ấy đã gửi cậu ta (Pandora giả dạng) trong đó không để cho Ainz nhận thức và giữ khoảng cách giữa hai bên.
“Có chuyện gì không ổn sao, thưa bệ hạ?”
Ainzach đã ngẩng đầu lên và nhìn trộm Ainz, người mà dường như đã lờ đi sự có mặt của ông ấy và nhìn vào căn phòng bên cạnh. Ainzach không thể nhịn được khịt mũi trước sự ngu ngốc của mình.
Mặt của Ainzach đông cứng lại. Có lẽ ông đang nghĩ rằng tiếng cười đó đang hướng về phía ông.
Ainz cảm thấy phẫn nộ trước sự thô lỗ của mình, nhưng với sự kiêu hãnh của một vị Vua pháp sư, anh không thể xin lỗi mà thay vào đó anh quyết định đẩy nhanh cuộc trò chuyện với một nỗ lực để đánh bóng nó lên.
Tuy nhiên, anh nên bày tỏ thái độ như thế nào với tình hình hiện tại?
Ainz vẫn cảm thấy mơ hồ về con đường để trở thành một vị vua thực thụ, và anh không có bất cứ hiểu biết nào về lĩnh vực này, trong đầu anh luôn lảng vảng một câu hỏi: “Điều này liệu có đúng không?”. Với suy nghĩ đó, anh đã quyết định thử làm một vài thứ.
“Ta nghĩ rằng ông nên nghe về điều này ngay bây giờ, Ainzach. Ta có một đề nghị cho ông.”
“Xin lỗi, thưa bệ hạ,cnhưng thần vẫn không hiểu ngài đang nói về cái gì. Nếu có thể, xin ngài có thể hãy bắt đầu từ ngay bây giờ không?”
Từ những lần hợp tác trước đó với ông ta, Ainz đã biết rằng ông ta là là loại người mà ta có thể biết khi nào ông ta đang nói dối chỉ qua nét mặt. Có một cơ hội cao là anh đã nắm thóp được cái tình huống này. Đó là lí do tại sao mà những angel không hề báo động.
Trong trường hợp đó,thì anh không cần phải nói vòng vo nữa, Ainz đã quyết định nói chuyện một cách trực tiếp.
“Ta có dự định sát nhập trụ sở công hội mạo hiểm giả này vào Vương quốc Sorcerous.”
“….Nếu đã thật sự là như vậy, thì thần nghĩ sẽ không có bất cứ ai phản đối việc này đâu.”
“Hoh, ta nghe nói rằng Công hội mạo hiểm giả luôn ở vị trí trung lập, liệu ông có thực sự ổn với quyết định này không?”
“Tất cả đều sẽ theo như ý ngài muốn, thưa bệ hạ. Tất cả luật lệ ở đất nước này đều do ngài đặt ra. Nếu bệ hạ mong muốn sát nhập Công hội mạo hiểm giả vào vương quốc thì sẽ là như vậy, sẽ chẳng ai có thể đứng dậy và phản đối điều này.”
Ainz khịt mũi. Phản ứng này ngoài dự liệu của Ainzach. Ainz cảm nhận được đã nắm bắt được vị hội trưởng này, từ sâu trong mắt ông ta.
“Thật vậy, nó đang được thực hiện như ta mong muốn. Tuy nhiên, ông có định đi cùng nó không? Hay ông định cảnh báo cho mọi mạo hiểm giả và gửi họ đến Đế quốc và Vương quốc sau đó giao cho ta một cái vỏ rỗng đúng không?”
Ainzach nhìn chằm chằm vào Ainz, sau đó ông xoa nhún nhún vai, như là có ý muốn nói “Vậy đó là theo như tôi nói, sao.”
“Không gì qua mặt ngài, thưa bệ hạ, nghĩ kĩ thì ngài không chỉ muốn hưởng thụ và cai trị thành phố này, nhưng kể cả nhìn qua những suy nghĩ sâu thẳm nhất ở trong thần….. Ngài đọc suy nghĩ của thần bằng ma thuật sao?”
“Không, ta không dùng ma thuật, nó không có gì hơn là kinh nghiệm.”
“Bởi vì ngài đã sống một thời gian dài, thần sẽ chấp nhận câu trả lời đó, ôi ôi thật quả là một quyền năng đáng sợ. Vậy, chuyện gì sẽ xảy ra với thần đây?”
“Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra với ông cả”
“…Ngài biết là thần sẽ không cảm ơn ngài đúng không?”
“Ta không cần lời cảm ơn của ông. Quan trọng hơn, ta muốn nghe ý kiến của chính ông, ta được báo cáo là những mạo hiểm giả tồn tại là vì bảo vệ người dân. Do đó họ không muốn được sử dụng trong những cuộc chiến của nhân loại và họ đã duy trì một trạng thái trung lập với bất kì quốc gia nào cho tới bây giờ, điều này là sự thật chứ?”
“Đúng như lời ngài nói, thưa bệ hạ. Thật sự, từ khi bệ hạ tới nhận và cai trị thành phố này thì chúng thần vẫn duy trì sự trung lập đó.”
“Thế nhưng người đàn ông gọi là Momon lại đứng trước mặt ta?”
Ainzach càu nhàu: “Oh, thần nghĩ đây là một khoảng thời gian khó khăn với anh ấy”, Ainz quyết định tiếp tục cuộc nói chuyện, và tất nhiên, anh cũng phải giúp bao che cho Momon.
“Ah, ta sẽ không theo đuổi cái vấn đề nó nữa, sau tất cả thì bọn ta đang đang hợp tác với nhau. Thật vậy, sự hợp tác này là một trong nhiều lí do mà ta có thể dễ dàng cai trị nơi này một cách hòa bình.”
Ainzach dường như đang muốn nói một điều gì đó, nhưng Ainz đã lờ đi ông ta và nhấn mạnh vào.
Đây mới thực sự là tâm điểm của vấn đề.
Anh phải kéo Ainzach về phía anh, và buộc ông ta phải trợ giúp cho Vương quốc Sorcerous cho dù nó có ngoài ý muốn của ông ta.
Sau khi gợi nhớ lại tất cả những lời phàn nàn và khiếu nại khác nhau mà anh đã nghe nói trong khoảng thời gian làm Momon, Ainz nói:
“Vậy, ta có một câu hỏi sau khi nghe những lời nói của ông. Ông có chắc chắn là những mạo hiểm giả tồn tại là vì để bảo vệ người dân. Tuy nhiên, chính xác thì ai mới là “người dân”?”
“Có lẽ thần hiểu ý ngài muốn nói?”
Khuôn mặt của Ainzach trở nên bối rối.
“Nói cách khác, có phải ‘Người dân’ là ám chỉ toàn bộ nhân loại, hay chỉ riêng con người? Có phải là loài Elves, các loài bán Elves và những chủng loài khác sống hòa hợp với con người đều được bao phủ bởi điều này?”
“Vâng, về điều đó, vâng, bao gồm cả họ.”
“Lạ thật, ta nhớ là ở Đế quốc thì loài Elves chỉ là những nô lệ, có phải vậy không? Vậy thì trong trường hợp đó, ông có thể nói rằng ông đang bảo vệ họ, hay là họ không phải là nô lệ vì họ không nằm trong vòng pháp luật của Đế quốc?”
Ainzach cúi đầu. Rồi ông ngẩng đầu lên để đối mặt với Ainz một lần nữa.
“……Thần chỉ là hội trưởng của hội mạo hiểm giả Vương quốc, cho nên thần không biết công hội mạo hiểm giả của Đế quốc nghĩ gì trong đầu cả.”
“Vậy, ông chỉ cố chạy ra khỏi nó bằng cách chơi chữ, vậy thì….”
Đôi mắt của Ainzach mở rộng, và có một sự giận dữ hiện lên trên đó.
“Thưa bệ hạ, đó thật sự là một sự nhạo báng.”
“Nhạo báng? Nó không đúng sự thật à?….Ta sẽ hỏi lại ông một lần nữa. Ông có đang cố gắng đưa chính ông ra khỏi lưỡi câu bằng một cách mơ hồ nào đó không?”
Ainzach cụp mắt xuống.
“….Nếu như ngài đã nói như vậy.”
“Ông đã nói rằng ông sẽ bảo vệ loài Ef và các loài bán Elf, nhưng ông đã không làm tốt được việc đó chút nào cả. Vậy lí do là gì?”
Ainzach đưa ra lời giải thích của ông, bắt đầu từ những điểm mà ông không rõ ràng về những ý định của công hội mạo hiểm giả Đế quốc.
“Mặc dù chúng thần là công hội mạo hiểm giả, nhưng chúng thần vẫn không thoát khỏi sự chi phối của các quốc gia. Tuy Công hội mạo hiểm giả tự hào tuyên bố rằng họ làm việc trên chính những nguyên tắc của chính họ, nhưng chúng thần vẫn phải tuân thủ những luật pháp của các quốc gia. Chúng thần là một tổ chức có vũ trang, cho nên sẽ rất nguy hiểm nếu như một nhóm với sức mạnh như chúng tôi chĩa mũi kiếm chống lại các quốc gia. Thần nghĩ Công hội mạo hiểm giả của Đế quốc cũng sẽ nghĩ điều tương tự như vậy.”
“Chính là điểm đó. Chỉ cần vẫn còn bị ràng buộc bởi luật pháp của một quốc gia, thì sẽ không tồn tại bất kỳ vấn đề gì với việc sáp nhập vào quốc gia đó. Nhưng vì sao, ông lại không thích làm như thế? ”
“Cho dù là Đế quốc hay Vương quốc thì họ đều thèm muốn sức mạnh của chúng thần. Dù sao, chỉ có mạo hiểm giả như chúng thần mới có thể chiến đấu ngang với những con quái vật mạnh mẽ. Do đó, cho đến nay không ai bị bất kỳ yêu cầu khó khăn nào. Nhưng đối với bệ mà nói, điểm đó cũng không liên quan. Nếu chúng thần được phụ thuộc vào ngài, sẽ có khả năng sức mạnh của chúng thần sẽ bị yêu cầu hướng về người dân “.
“Vậy ông tìm mọi cách để tránh bị sáp nhập vào đất nước này bởi vì sợ bị yêu cầu sử dụng vũ lực chống lại dân thường, ta nói có đúng không?”
“Đúng như Bệ hạ nói. Chúng thần không muốn trở thành kẻ trấn áp người dân hoặc chiến đấu trong chiến tranh. Nó chẳng khác gì chúng thần gián tiếp giết rất nhiều người cả.”
Ainz không thể không bật cười với điều này. Vâng, tôi đã sớm biết điều đó. Nhưng tất nhiên, anh có thể không thể nói ra lời đó.
“Ngồi xuống đi. Bây giờ ta sẽ giải thích những ý định của ta dành cho các ngươi trong tương lai. ”
Ainz lại một lần nữa truyền đạt mệnh lệnh ngồi xuống với Ainzack, ông ta lúc này mới bớt hoảng sợ và ngồi xuống. Sau đó, Ainz liền bắt đầu giải thích.
“Ta đang xem xét khả năng để những mạo hiểm giả đi làm những thứ khác, những công việc khác có ý nghĩa hơn. Ta muốn những mạo hiểm đi khám phá những điều chưa biết và khám phá thế giới này. ”
Ainz lần đầu tiên cảm thấy Ainzach nhìn thẳng vào anh.
“Ví dụ như có một vùng hoang dã ở phía nam nằm giữa Giáo quốc và Thánh quốc. Ông có biết các chi tiết của địa hình và những con quái vật sống ở đó sống ra sao không? ”
“Không, bởi vì có rất nhiều bộ lạc bán nhân loại định cư tại đó. Công hội Mạo hiểm giả Vương quốc đã phái người đi nơi đó, nhưng không ai nguyên vẹn còn sống trở về. Do đó, chúng thần không biết gì về nó. ”
“Vậy thì cái dãy núi ở phía tây nam, ngăn cản nơi này và Giáo quốc. Ông biết gì về nơi đó? ”
“Không, chúng thần không có bất kỳ thông tin chi tiết về khu vực đó.”
“Ông không bao giờ cảm thấy xấu hổ vì sự thiếu hiểu biết của bản thân sao? Không, từ góc nhìn của một mạo hiểm giả, việc này dường như không thể tránh khỏi được. Sau cùng, ông là một tổ chức bảo vệ nhân dân, do đó không cần phải biết về những nơi không có bất kỳ người dân nào. Mặc dù, nơi đó có thể mọc ra những loài thảo dược có thể cứu mạng người. “.
Đối mặt với những khiêu khích đó, miệng Ainzach mím chặt thành một đường thẳng.
“Nếu để Công hội mạo hiểm giả làm việc cho ta, ta có kế hoạch để đưa bọn họ vào tất cả các không gian trống trên bản đồ.”
“… Giao cho người của Bệ hạ không phải càng tốt hơn sao?”
“Đừng nói mấy lời tẻ nhạt đó. Ta nghe nói rằng ông đã từng là một mạo hiểm giả, Ainzach, vì vậy hãy để ta hỏi ông một lần nữa: Khi nghĩ về từ ‘thám hiểm’, suy nghĩ về nó từ tận đáy lòng, ông có nghĩ rằng ông tồn tại chỉ để chống lại lũ quái vật không? Trước khi ta điều tra về những mạo hiểm giả, ta vẫn luôn nghĩ rằng những mạo hiểm giả vẫn không biết mục đích tồn tại của họ là gì. ”
Ainzach cắn chặt môi, mạnh đến nỗi như ông ta cố gắng cắn chảy máu nó ra.
“-Chúng thần phải bảo vệ người dân.”
“Không cần. Trong Vương quốc Sorcerous này, ta sẽ bảo vệ người dân với tư cách người cai trị của họ. Với sự sụt giảm mạnh của các nhiệm vụ, ông biết đây là sự sự thật phải không? ”
Ainzach thể hiện sự thừa nhận của bản thân bằng một âm thanh mà giống như một tiếng rên đau đớn.
“Sau đó, ông sẽ làm gì tiếp theo? Di chuyển đến Vương quốc hay Đế quốc nhằm bảo vệ người dân? Nó nghe như những gì một lính đánh thuê chuyên môn săn bắn quái vật thường làm. ”
Ainz dừng lại ở đây. Bước tiếp theo sẽ là thuyết phục. Anh đã tiêu gần hết mớ trí tuệ ít ỏi của anh cho những lời sắp nói.
“Trước đó, ông nói ‘cấp dưới của ta nên làm điều đó’. Từ một quan điểm nhất định, đó sẽ là một giải pháp tốt. Đúng là cấp dưới của ta am hiểu việc giết kẻ thù. Tuy nhiên, ta nghi ngờ cấp dưới của ta có khả năng giao tiếp với những sinh vật họ gặp. Thực sự là rất xấu hổ. Vì vậy, ta muốn giao nhiệm vụ này cho những mạo hiểm giả. ”
Tuy rằng anh khá quan tâm đến phản ứng im lặng của Ainzach, nhưng bài diễn thuyết của anh vẫn chưa kết thúc.
“Mà, kể từ khi ta có kế hoạch để họ làm một công việc nguy hiểm như vậy, ta tự nhiên sẽ cung cấp cho họ một sự ủng hộ đầy đủ. Vì vậy ông không nghĩ rằng ta để Công hội mạo hiểm giả vào dưới trướng ta là cần thiết sao? ”
“… Không phải ngài chỉ cần thuê chúng tôi là được rồi sao.”
“Ta hiểu rồi. Xem ra ông hoàn toàn tự tin vào sức mạnh của mình. Ta cũng không ghét sự can đảm đó. ”
“…Ngài, ngài nói vậy là ý gì, thưa Bệ hạ?”
“Khám phá cái chưa biết khả năng cũng đại biểu cho việc có những cuộc gặp gỡ với những nền văn minh khác. Nếu điều đó xảy ra, ông không nghĩ rằng Vương quốc Sorcerous sẽ vứt bỏ mạo hiểm giả các ông không? Ngoài ra, Công hội mạo hiểm giả sau đó sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm giải quyết bất kỳ vấn đề phát sinh sao? Vì Công hội tồn tại dưới danh nghĩa một tổ chức độc lập, ông không nghĩ đây là điều đương nhiên sao? Sau tất cả, bất cứ yêu cầu ta thực hiện với ông sẽ không đưa Vương quốc Sorcerous vào thế bất lợi. ”
Ainzach rơi vào im lặng.
“Không nằm dưới sự khống chế của quốc gia, hành động theo kiểu tổ chức độc lập, đó là không phải như vậy? Và nếu tình hình tăng đến cấp độ quốc tế, các ông cũng sẽ phải tự mình giải quyết nó… những gì ta đang nói rất buồn cười sao? ”
“Tuyệt đối không có chuyện như vậy, thưa bệ hạ.” Ainzach gật đầu lia lịa, để cho thấy rằng ông hiểu những lời đó. “Mỗi từ ngài nói đều không sai.”
“Chỉ cần như vậy. Nhưng nếu điều đó xảy ra, số lượng mạo hiểm giả có giá trị – những chuyên gia có kỹ năng đặc biệt- sẽ bị giảm đi. Vì con người tiêu cần tốn một thời gian dài để trưởng thành, cái chết của bất kỳ cá nhân tài năng nào sẽ là một mất mát lớn. Do đó, ta muốn có được Công hội Mạo hiểm giả. Và sau đó, họ sẽ nhận được hỗ trợ đầy đủ của ta như cái giá cho việc thực hiện nhiệm vụ ta giao. ”
“Đó là một đề nghị rất hấp dẫn … Tuy nhiên, có một nghi ngờ thần muốn làm sáng tỏ. Một khi chúng thần đi tìm hiểu điều chưa biết, điều đó có nghĩa là sau đó chúng tôi sẽ trở thành công cụ xâm lược cho Vương quốc Sorcerous chăng? ”
“Đó là một câu hỏi rất khó. Ta không thể chắc chắn loại trừ khả năng đó. Sau cùng, nếu chúng ta biết rằng, một kẻ thù tồn tại trong các vùng đất chưa được biết đến có kế hoạch để khởi động một cuộc xâm lược, vậy thì sử dụng thông tin đó để dành thế chủ động và tấn công phủ đầu là có thể được chứ. Những kẻ thù được nói đến có thể bao gồm những tộc bán nhân loại sống ở nơi hoang dã như tộc Ogre hay Orc. Hoặc, có thể sẽ cần thiết để phát động một cuộc xâm lược để cho họ thấy sự khác biệt giữa sức mạnh giữa chúng ta và họ. Nếu như bên cạnh ông có một con quái vật hung dữ đã bị mài đi nanh vuốt, ông sẽ không muốn mình là kẻ tấn công đầu tiên sao? ”
“Thì ra là vậy, đúng như những gì ngài nói. Nhưng-”
“..Hm.”
“Xin hỏi, có chuyện gì sao, Bệ hạ?”
“Không có gì, tha thứ cho ta đã làm gián đoạn ông. Vậy thì ông cứ nói trước đi? ”
“…Vâng. Tuy nhiên, điều thần sợ hãi đó là hành vi khuất phục những chủng tộc đang sống trong hòa bình bằng vũ lực có thích hợp hay không. ”
“Ông đang nghĩ đến chủng tộc nào? Tộc Elf sao?”
[mikasa: Ở bản tiếng trung mình đọc, đây đáng nhẽ phải là tộc Forest Elf nhưng eng chỉ ghi Elves. Sai đấy nhưng thôi mình theo eng nên chỉ chú thích cho các bạn hiểu thêm]
“Vâng, có lẽ là như vậy.”
“… Bởi phương diện này là bí mật hàng đầu, liên quan chặt chẽ đến chính sách quốc gia, vì vậy ta không thể thảo luận một cách cởi mở được. Nếu cuộc xâm lược và chinh phục sẽ có lợi đối với Vương quốc Sorcerous, chúng ta sẽ làm như vậy, hoặc nếu nó chỉ gây ra bất lợi, chúng ta sẽ không làm những hành vi như vậy. Chuyện này cũng là chuyện thường xảy ra đối với mỗi quốc gia mà? Tuy nhiên, nếu như chỉ là một cuộc xâm lược đơn thuần, ta có thể thẳng thắn nói với ông rằng ta đã có lực lýợng quân ðội ðầy ðủ. Ðiều ta mong ðợi ở các mạo hiểm giả không phải là ði thu thập thông tin về các quốc gia ðối ðịch, cũng không phải trinh sát các tuyến ðýờng cho ta. Như ta đã nói trước đó, ta chỉ đơn giản muốn họ để khám phá cái chưa biết và phát hiện tất cả mọi thứ. Điểm đó ta có thể cam đoan với ông. ”
Tuy nhiên, ngay sau khi nói như vậy, Ainz hỏi dò Ainzach:
“Tuy nhiên, dường như các ông đối xử với các chủng tộc khác nhau tùy thuộc vào vè bề ngoài của họ. Tại sao ông không nói ‘ hành vi khuất phục những chủng tộc đang sống trong hòa bình bằng vũ lực có thích hợp hay không’ khi chủ đề xâm lược tộc Orc và Ogre được đưa ra? ”
“Cái kia, đó là bởi vì họ là tộc bán nhân loại-!”
“Hahahaha. Thì ra là như vậy, Thì ra là như vậy. Vậy ra đó là những gì ông nghĩ. Ta hiểu, ta hiểu rồi. Như vậy, câu trả lời của ông là gì? ”
Ainzach dường như muốn nói gì đó, nhưng ngay lập tức ông ta lắc đầu. Đó có lẽ là thay đổi suy nghĩ của mình.
“Chuyện này, thần nhất định phải trả lời ngay lập tức sao, Bệ hạ?”
“Tuy rằng ta muốn ông trả lời ngay tức khắc. Tuy nhiên, đây là vấn đề quan trọng, và ông cũng cần phải chuẩn bị trước cho nó cũng như thảo luận với những người khác. Thực tế phải mất chút thời giờ mà không làm được gì. Tuy nhiên, ta muốn biết những gì ông nghĩ, Ainzach. ”
Ainz cúi về phía trước, vì vậy anh có thể nhìn thẳng vào mắt Ainzach ở khoảng cách gần.
“Ta rất tức giận. Nhưng hơn thế nữa, ta buồn vì thực tế là ông không có gì hơn những kẻ tiêu diệt quái vật đơn thuần. Làm thế nào những người như ông dám gọi mình là mạo hiểm giả? Ainzach, ông nghĩ như thế nào? Ông có sẵn sàng với cuộc phiêu lưu dưới sự cai trị của ta? Ta rất mong đợi vào các ông- ”
Ainz hơi dừng lại một nhịp. Sau đó, anh để cho dòng sức mạnh chảy vào đôi mắt và âm thanh của mình.
“-các ông có thể trở thành ‘mạo hiểm giả’.”
Sự căng thẳng tràn ngập căn phòng. Như thể quan sát một đối thủ đã bị giết chết bởi một đòn của mình, Ainz nín thở – mặc dù anh không cần hô hấp – và chờ đợi phản ứng của Ainzach.
“… Thần cảm thấy đây là một đề nghị rất hấp dẫn.”
Ánh sáng trong hốc mắt trống rỗng của Ainz mờ đi. Có vẻ như ông ta sẽ tìm thấy một số lý do để khéo léo từ chối.
“-Bởi vậy, thần dự định sẽ hỏi những người khác nếu họ có thể chấp nhận đề nghị này. Thực sự nếu sử dụng mạo hiểm giả cho một mục đích như vậy, đó giống như một giấc mơ trở thành sự thật. Đối với trở thành một bộ phận của Vương quốc Sorcerous có lẽ sẽ nhận được một số tán đồng. Nếu đứng trên lập trường của một cựu mạo hiểm giả … thần rất tình nguyện giúp đỡ. ”
-Eh, Chẳng lẽ thành công?
“Thực sự bây giờ …”
Ainz ngả lưng vào ghế sofa.
Niềm vui sướng từ bài diễn thuyết thành công không ngừng lan ra khắp người anh. Nó giống như vừa rời khỏi công ty khách hàng, sau đó vội vàng chạy đến một quán coffee rồi gọi lên công ty của mình và hét lên câu: “Quá tốt rồi!” qua điện thoại.
Anh đã không nghĩ tới rằng kinh nghiệm làm một mạo hiểm giả của anh lại được phát huy tại nơi như thế này. Không, bởi vì đã có kinh nghiệm, cho nên Ainz mới nghĩ đến phương án này.
Mà ngay vào lúc này, Ainz nghĩ về một cái gì đó rất quan trọng mà phải được giải quyết ngay lập tức. Nó liên quan đến tương lai phát triển của Vương quốc Sorcerous mà anh đã hình dung.
“Ah, đúng rồi. Một điều nữa.”
Ainz giơ một ngón tay xương xẩu lên.
“Khi ông nói muốn bảo vệ mọi người, vậy ông định nghĩa từ ‘mọi người’ là bao gồm tất cả loài người. Như vậy, mục đích của mạo hiểm giả là để bảo vệ tất cả những người trong định nghĩa đó. ”
“Vâng. Đúng là như vậy, thưa bệ hạ. ”
“Vậy thì quay lại chủ đề xâm lược, ông đã bày tỏ rằng việc xâm lược sẽ ổn miễn họ là bán nhân loại. Đúng không?”
Ainzach gật đầu, vẻ mặt giống như nói “có chuyện nữa sao?”
“Vương quốc Sorcerous này sẽ chấp nhận tất cả chủng tộc. Không chỉ loài người mà còn nhưng tộc bán nhân loại và tộc dị hình. Do đó, nếu vẫn tồn tại suy nghĩ mạo hiểm giả là để bảo vệ nhân dân, vậy thì sau đó cũng phải mời các ông bảo vệ tộc bán nhân loại và tộc dị hình. ”
Đôi mắt Ainzach trợn to lên.
“Ngài đang nói cái gì vậy?!”
“…Chuyện gì à? Ta không hiểu lý do tại sao ông lại kích động như thế. Ở trong quốc gia của ta, không có sự phân biệt giữa con người, bán nhân loại hay dị hình. Nếu họ thừa nhận ta là vua của họ, thì họ cũng đều giống nhau, đều là thần dân của ta. ”
“Cái, cái này, thật vô lý. Điều này không thể, Bệ hạ! ”
“Thật sao? Ta đã nghe nói về phía bắc của vương quốc có một đất nước được gọi là Cộng hòa. Ở nói đó không phải có nhiều chủng tộc cùng tồn tại sao? ”
“Thật vậy, thần đã nghe nói về một đất nước như vậy … không đúng! Ngài có ý định để chúng thần cùng chung sống với những chủng tộc mà chỉ coi con người là thực phẩm ư? ”
“Ta hiểu rồi, đúng như lời ông nói. Vương quốc Sorcerous sẽ không cho phép việc người dân này ăn người dân khác. Ta sẽ đưa điểm đó vào trong pháp luật. Như vậy thì có thể chứ? Tuy nhiên, nếu đối tượng không phải con dân của quốc gia này, vậy ta cũng không ngăn cản. Dù sao ta không phải là loại người sẽ can thiệp với thói quen ăn uống của dân chúng của ta … không, nhìn thấy các thành viên của chính chủng tộc mình bị xẻ thịt và bày bán gây sẽ tổn hại rất mạnh cho tinh thần… có lẽ vấn đề kia cần phải tranh luận thêm. ”
Theo Lupusregina từng nói, dân làng Carne chung sống hòa bình với tộc Goblin và tộc Ogre. Vì vậy, chẳng có lý do gì mà thành phố này không làm được như vậy cả. Tuy nhiên bởi nguyên nhân số lượng đông đúc, nên chuyện này cũng trở nên phức tạp hơn.
“Ngài, ngài đến cùng, có dự định gì?”
“Ông vẫn đưa ra một ít câu hỏi gây ngạc nhiên. Vậy chẳng bằng nói, vì sao mà tất cả đều là sinh vật sống nhưng lại không thể đoàn kết? Đối với một undead như ta mà nói, nó thật khó hiểu. Với ta, không có sự khác biệt giữa con người và tộc Goblin. Tất cả các chủng tộc sẽ bình đẳng dưới quy tắc của ta. Tất nhiên, ở trên ông sẽ là ta với danh nghĩa kẻ cai trị tuyệt đối, cùng với những người thuộc hạ lệ thuộc trực tiếp của ta. ”
Vẻ mặt Ainzack thay đổi trong nháy mắt, nhưng cuối cùng vẫn khôi phục lại vẻ bĩnh tình.
“Vì vậy, ngài cũng đưa tộc Goblin vào dưới quyền của ngài – làm cho họ thành những công dân của quốc gia này?”
“Ông không nghe thấy những gì ta đã nói trước sao? Ta đã nói rằng cũng sẽ đưa tộc Orc và tộc Ogre vào dưới cờ của ta, phải không? ”
“Hãy tha thứ, tha thứ cho thần. Thần đã nghe điều đó, nhưng thần tưởng rằng họ sẽ là nô lệ của ngài. ”
“Câu trả lời chắc chắn phù hợp với việc một chủng tộc muốn đưa tộc Elf trở thành nô lệ. Hãy để ta nhắc lại một lần nữa – tất cả các công dân dưới sự cai trị của ta đều bình đẳng như nhau.”
Khi liếc nhìn cách Ainzach thở hổn hển, Ainz xem xét rằng liệu người đàn ông này có hay không tiếp thu ý định ban đầu của anh.
Một cách giải thích cực đoan của những từ đó sẽ là tất cả con dân của Vương quốc Sorcerous là nô lệ của Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Nazarick và các thành viên của nó. Tất nhiên, anh sẽ không nói ra những câu như thế. Bởi nó không được phép nói ra. Nếu như Ainzach không nhận ra, vậy là tốt nhất rồi.
“Có rất nhiều Goblin dưới sự bảo vệ của ta. Trong một vài ngày, một nhóm Goblin sẽ thăm E-Rantel. Cứ thử trao đổi cùng bọn họ một chút đi. Các định kiến của ông về Goblin chắc chắn sẽ bị tan vỡ. Ngoài ra, Lizardmen không ăn nhiều thịt, cá là thức ăn chính của họ. Dryad và Treant yêu nguồn nước sạch sẽ và ánh sáng mặt trời, và họ chỉ tấn công con người để tự vệ. ”
“Ngài đã thu phục được rất nhiều thuộc hạ sao?”
“Không có nghi ngờ gì về điều đó. Đã có một số tộc bán nhân loại và dị hình trở thành công dân của ta. Oh, có vẻ như chúng ta đã lạc đề khá xa rồi. Như vậy, Ainzach, về chuyện Công hội mạo hiểm giả trở thành một phần của Vương quốc Sorcerous, ông tán thành chứ? ”
“-Chỉ cần đúng như những lời ngài đã nói.”
“Ông vẫn còn lo lắng à? Ta không nói dối. Mạo hiểm giả nên lấy việc tìm tòi khám phá cái chưa biết làm nhiệm vụ của mình. ”
Nếu có thể, anh hy vọng sẽ tạo ra một đội ngũ pha trộn đủ loại chủng tộc và phái họ đi.
“Sau đó, ta sẽ giao nhiệm vụ giải thích vấn đề này với các mạo hiểm giả khác cho ông. Nếu ai không đồng ý để mạo hiểm giả trở thành một bộ phận của Vương quốc Sorcerous này, để cho người đó rời đi cũng không sao. ”
“Vậy sẽ ổn chứ?”
“Dưa hái xanh không ngọt. Điều đó nói rằng, nếu như kết cấu tổ chức và phương thức làm việc giờ đột nhiên thay đổi cực lớn so với cách làm trước kia, người ta có thể tưởng tưởng được rằng sẽ tạo ra rất nhiều chuyện rắc rối. Vì vậy hiện tại trước hết cứ duy trì chế độ hiện hành ở mức độ nào đó đi. Sự thay đổi rõ ràng nhất sẽ chỉ là thành lập một văn phòng điều tra để giám sát Công hội và Hội trưởng Công hội. ”
Phần quan trọng nhất của những gì còn lại là; tăng số lượng mạo hiểm giả tự nguyện gia nhập Công hội mạo hiểm giả của Vương quốc Sorcerous.
“Về sự hình thức hỗ trợ của Vương quốc Sorcerous, đầu tiên sẽ là thành lập một cơ sở đào tạo. Sẽ là một tổn thất nặng nề khi đi trên một đường mòn vào vùng đất xa xôi và bị giết chết bởi những con quái vật không rõ. Vì vậy, nhất định phải có một phương pháp đào tạo thực dụng hơn so với mô hình hiện tại – đó là chiến đấu chống lại quái vật sống. Xét thấy rằng mạo hiểm giả cần phải quen thuộc chiến đấu cùng đoàn đội, xây dựng một mê cung để hướng dẫn bọn họ cũng là một ý tưởng không tồi. ”
Về phần những con quái vật thì sẽ để những Undead của Nazarick đảm nhiệm.
“Thần cảm thấy rằng đây là một ý tưởng rất tốt. Có thể thấy là chuyện này sẽ trở thành một công trình vĩ đại. ”
Bởi vì sử dụng những undead, những sinh vật đã không yêu cầu tiền lương, vì thế chi phí hẳn sẽ không quá cao. Tuy nhiên, không cần tiết lộ toàn bộ thông tin. Người ta phải không do dự bán ân huệ vào thời điểm có nhu cầu.
“Trên thực tế, điều này đòi hỏi một sự đầu tư ban đầu khá lớn. Tuy nhiên, nó vẫn còn ở trong giới hạn cho phép. Dù sao mạo hiểm giả là một nguồn lực quý giá đối với Vương quốc Sorcerous”.
“Thần vô cùng biết ơn, thưa bệ hạ.
“Không cần phải hành lễ. Vậy thì, như thế nào đây? Ông không cho rằng các mạo hiểm giả sẽ bị thu hút bởi điều này không? ”
“Đúng là mê cung sẽ khá hấp dẫn đối với những mạo hiểm giả có thứ hạng thấp … nhưng nếu sau khi hoàn thành khóa huấn luyện, họ muốn chuyển đến Công hội Vương quốc hay Đế quốc thì sao?”
“Tất nhiên là không được phép. Đây là một cơ quan quốc gia; hành vi kia sẽ được coi là tội phản quốc. ”
“Thì ra là như vậy… Xem ra thần sẽ cần phải cẩn thận giải thích rõ ràng điểm này.”
“Như vậy, làm cách nào để thu hút những mạo hiểm giả thứ hạng cao?”
“Có vẻ như thù lao là câu trả lời tốt nhất.”
“Đúng vậy, dù sao thì giấc mơ không thể làm đầy cái bụng.”
“Đúng như như ngài nói. Ngoài ra, không có vũ khí tốt hơn, áo giáp và các vật phẩm ma thuật khác, liền không thể đánh bại các quái vật mạnh mẽ. Những thứ này thường rất đắt. ”
“… Hm. Quả đúng vẫn là điểm này. ”
Sản xuất hàng loạt có thể hạ thấp giá của trang bị đó. Tuy nhiên, số lượng mạo hiểm giả mạnh mẽ rất ít. Do đó trang bị của họ chỉ có thể được chế tạo theo yêu cầu đặc biệt, vì thế đã đẩy mức giá lên cao. Ngoài ra, một phần nguyên nhân cũng là những người có thể chế tạo trang bị như thế rất hiếm. Anh cũng đã phải nghĩ biện pháp để đối phó với các vấn đề đi theo sau đó.
“Ngoài ra, ta muốn để cho càng nhiều mạo hiểm giả – những người của Vương quốc và Đế quốc – biết chuyện của nơi này. Ông có ý tưởng nào không?”
“So với Công hội của Vương quốc và Đế quốc, Công hội Mạo hiểm giả mà Bệ hạ dự định thành lập là một điều đáng ước ao và không thể tưởng tượng được. Khi những tin tức được truyền ra ngoài, Hội của các quốc gia khác có thể dùng một số thủ đoạn can thiệp vào để giữ cho mạo hiểm giả của họ không bị lôi kéo. Dù sao mỗi quốc gia đều coi mạo hiểm giả như con át chủ bài, và họ sẽ không hài lòng khi thấy những người đó đi đến một nước khác. ”
“Chính là như vậy. Ông cảm thấy làm thế nào cho tốt? ”
“Thật khó để thần có thể trả lời ngay. Có thể cho thần một chút thời gian không? ”
“Vậy cũng được, ta cũng cần phải chút suy tính về phương châm hành động sau này”
Trên thực tế để mình Ainz xử lý mục tiêu cao cả này thì hơi nặng. Anh phải bình tĩnh, suy nghĩ về mọi thứ, và thảo luận nó với người khác.
Ainz đứng dậy.
“Vậy thì, ngày hôm này-” Ainz nhanh chóng ngậm miệng lại trước khi anh có thể nói điều gì đó thô lỗ. Đó không phải là cách một vị vua nên nói chuyện. “Hôm nay tới đây thôi, hẹn gặp lại ông sau. ”
Ainzach vội vã đứng dậy và cúi đầu xuống.
“Hiểu rồi, thưa bệ hạ.”
Ainz cũng không quay đầu nhìn lại, từ cánh cửa Fifth đã mở ra rời khỏi căn phòng.
Mặc dù muốn thở dài, nhưng dù sao hiện tại anh vẫn còn ở bên trong. Quá sớm nếu làm như vậy ngay lúc này.
Ainz dẫn các Cherub rời khỏi Công hội Mạo hiểm giả. Sau khi đi bộ được một chút, anh tự cho phép mình âm thầm thở dài một cái.
Ahhhh ~ Mệt chết…
Trong khi Ainz Ooal Gown thể không thể nói rằng anh cảm thấy mệt mỏi, thì Suzuki Satoru lại đang nước mắt lưng tròng để làm bộ não quá nóng của anh nghỉ ngơi một chút
Trước khi mình nói chuyện với Albedo về việc đưa Công hội Mạo hiểm giả vào dưới cờ của mình, mình cần nghỉ ngơi một chút. Mình cũng cần phải tìm cách nào đó để thuyết phục Albedo về những điểm lợi của kế hoạch này …Chuyện cần làm chất thành núi a…
Ainz yên lặng bước đi. Anh không sử dụng ma thuật dịch chuyển, thay vào đó anh cầu nguyện rằng anh sẽ nghĩ ra một ý tưởng tốt trước khi về đến nhà.
♦ ♦ ♦
Cánh cửa dẫn tới căn phòng kế bên hay cũng chính là dẫn tới phòng làm việc của Ainzach được mở ra, và một vị khách mới bước vào.
Người đàn ông với một cơ thể quá gầy – đến độ mà có thể coi ông ấy là một ví dụ của sự biếng ăn – chính là người bạn cũ của Ainzach, người đứng đầu của Hội Pháp sư của E-Rantel, Theo Rakesheer.
“Pluton, thật khá bất ngờ. Tôi không nghĩ là Vua pháp sư lại đến đúng lúc chúng ta đang thảo luận. Không biết ông ta có nhận ra không? ”
“Tôi không chắc về điều đó.”
Sáng nay, Ainzach cũng như thường ngày, gặp mặt Rakesheer từ rất sớm để trao đổi thông tin.
Kể từ khi thành phố nằm dưới sự thống trị của Vua pháp sư, họ chỉ gặp nhau vào buổi sáng. Lý do cho điều đó là bởi vì họ tin rằng hầu hết Undead không thích ánh mặt trời. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy đội quân Undead tuần tra các đường phố, họ biết rằng nó chỉ là một cách nhỏ bé để an ủi tinh thần họ thôi.
Các cuộc họp của họ được thực hiện chủ yếu với mục đích trao đổi tin tức, mà không có xem xét đến các hướng đi tương lai của Hội mạo hiểm hay Hội Pháp sư. Hay đúng hơn, kể từ khi thành lập của Vương quốc Sorcerous, những ai có thể chạy trốn đã đi tới Đế quốc và Vương quốc. Hội Pháp sư cũng đã chuyển tất cả các vật phẩm phép thuật của họ ra khỏi thành phố, chỉ để lại một vài thành viên ở lại đây. Nói cách khác, Hội Pháp sư của thành phố này trên thực tế không khác bị giải tán là mấy.
Tuy nhiên, vẫn còn nhiều thông tin quan trọng cần phải được phân tích và thảo luận.
Mặc dù từ trước đến giờ các mạo hiểm giả không chịu sự ràng buộc của quốc gia, liệu ở bên trong Vương quốc Sorcerous, họ có thể vẫn như trước? Vương quốc Sorcerous sẽ gửi truy binh đuổi theo công dân chạy trốn khỏi đất nước này? Nếu họ thành công vượt qua biên giới, Vương quốc Sorcerous sẽ yêu cầu dẫn độ những người lưu vong ở cấp độ quốc gia? Những Magic Caster sẽ như thế nào đây?
[chú thích: dẫn độ có thể hiểu đơn giản những phạm nhân ở nước ngoài về nước xét xử.]
Làm thế nào họ có thể xử lý tình trạng này mà không làm mất lòng Momon, người bây giờ đang là một cư dân ở đây? Ngoài ra, Công hội Mạo hiểm giả nên đối xử như thế nào với Momon?
Các ngôi đền vẫn im lặng, cảm giác rằng Vua Pháp thuật cũng đã cùng bọn họ duy trì một khoảng cách. Tuy nhiên, điều này sẽ tiếp tục giữ vững trong tương lai? Họ sẽ không dẫn đầu một phong trào phản kháng lại ông ta?
Tuy rằng có mỗi một vấn đề này, nhưng hai người họ đều vắt hết óc để suy nghĩ nhưng vẫn không tìm được đáp án. Tuy nhiên, nếu họ không làm gì và chỉ chờ mọi thứ thật sự diễn ra thì sẽ rất phiền phức. Đặc biệt vấn đề về thế lực các ngôi đền.
Có thể những ngôi đền thực sự chấp nhận kẻ thù không đội trời chung của họ, một trong những undead, làm vua của họ? Hiện tại bọn họ vẫn im lặng nhưng sự im lặng này trái lại còn làm cho con người ta cảm thấy sợ hãi.
Ngoài ra, còn có các phe phái tôn giáo từ các nước xung quanh. Nếu mọi chuyện trở nên kém đi, họ có thể quyết định tuyên cáo một cuộc thánh chiến, và những ngôi đền bên trong Vương quốc Sorcerous sẽ triển khai hành động. Tình huống như vậy cũng có thể xuất hiện.
Lý do tại sao không có ai ở đây đại diện cho các ngôi đền là vì lập trường của họ về vấn đề này không rõ ràng. Trong khi khá dễ dàng để gọi cho họ, và sẽ rất tệ nếu họ kết thúc mà không thu được gì.
Điều đó nói rằng, hai người họ không cho là thế lực của những ngôi đền sẽ vượt qua Vua Pháp sư. Điều làm cho họ lo sợ chính là ở sau cái kia sẽ chắc chắn xuất hiện một vụ thảm sát. Thậm chí họ càng lo sợ rằng điều này sẽ dẫn đến Momon, thanh kiếm của Vua Pháp thuật, đứng ra giết chết tất cả. Ngoài ra ở sau cái kia, làm thế nào họ có thể chữa lành những vết thương trong trái tim của người dân đất nước này?
Ngay tại thời điểm đau đầu với những sự tình lung ta lung tung này, Vua Pháp sư đã đến.
“Tuy nhiên, Đức vua dường như đã cảm nhận được sự hiện diện của ông ở đây.”
Bằng chứng tốt nhất đó là Vua Pháp sư phát ra tiếng cười nhạo khi nhìn vào phòng bên cạnh.
“Trong trường hợp xấu nhất, có thể ông ta đã nghe được tất cả mọi thứ chúng ta đang thảo luận.”
“Gì? Điều đó có nghĩa là…?”
“Chính xác những gì ông nghĩ. Những lời kia vốn là định nói cho ông nghe đó.”.
Thông qua một chút tiểu xảo, những âm thanh phát ra trong căn phòng này có thể nghe được rõ ràng ở căn phòng bên cạnh. Do đó, Rakesheer – người đang trốn trong phòng bên cạnh – đã nghe được tất cả những gì hai người họ đã nói.
“Không có tính sai chứ?”
“Không. chuyện đó không thể nào. Mặc kệ thế nào, ông ta đã phát hiện được có ai đó ở bên kia. Tuy nhiên, Đức vua có thể đã nghĩ rằng đó là một người đến từ thế lực các ngôi đền.”.
Lúc đó, ông cảm thấy kinh ngạc hơn là bối rối khi chuyện đó bất ngờ xảy ra. Khi hồi tưởng lại, điều duy nhất ông cảm thấy là hối tiếc cho hành động của mình. Ông thật muốn cười bản thân vì đã lén lút đem người bạn của mình dấu đi.
Lúc đó ông nên mời Rakesheer ra và rồi ba người họ sẽ thẳng thắn thảo luận.
Tuy rằng Vua Pháp thuật chưa lật lá bài tẩy của ông. Nhưng ông ta dùng thái độ của một người cai trị để nói ra tiếng lòng cho một người bình dân như ông. Mà trái ngược với đó, bản thân ông lại làm gì đây?
Khi nhìn Ainzach cau mày, Rakesheer lạnh lùng hỏi:
“Như vậy ông định làm gì tiếp theo đây? Không, ông không cần nói tôi cũng rõ rồi. Dù sao lúc trước ông chỉ gọi thẳng là Vua Pháp thuật, nhưng bây giờ ông gọi ông ta một cách kính trọng. ”
“Ông không nghĩ rằng ai đó có thể nghe lén cuộc nói chuyện của chúng ta sao?”
“Ông không nghĩ đó chính vì lý do đó tôi mới mở lời với ông lúc này sao?”
“Có khả năng tôi bị dính ma thuật mê hoặc?”
“Tôi không tự tin dám nói rằng không có loại khả năng đó, nhưng tôi không nghĩ vậy. Ma thuật mê hoặc có thời gian giới hạn, và thậm chí nếu Vua Pháp thuật muốn duy trì nó, ông ta có lẽ cũng không làm nổi. ”
“Nhưng nói không chắc Đức vua có thể làm nó.”
“Thôi, tha cho tôi đi. Sẽ đau đầu nếu nó là sự thật. Dù sao, đó là phép thuật cấp 8 trở lên, là lĩnh vực của thần linh. ”
Hai người cười đùa một thời gian ngắn, sau đó Ainzach lại tiếp túc biểu hiện nghiêm trọng của mình.
“Tôi tin rằng giúp đỡ Đức vua trong vấn đề này là một ý tưởng tốt.”
“Thậm chí nếu điều đó làm cho ông trở thành kẻ đồng lõa trong cuộc xâm lược các nước khác?”
“…Quốc gia mạnh chinh phục những quốc gia yếu, đo không phải là điều tự nhiên sao?”
“Ông biết rõ điều đó sẽ dẫn đến bi kịch, vậy mà đi ngầm thừa nhận nó sao?”
“Mọi thứ có thể không nhất thiết phải phát triển theo cách đó. Sau cùng, kể từ khi Đức vua nắm quyền kiểm soát đất nước này, ai trong chúng ta trở nên nghèo đi? ”
Rakesheer rơi vào im lặng.
Điều đáng ngạc nhiên là không ai ở đất nước này có thể nói rằng họ đang ở trong một tình trạng tồi tệ hơn trước.
“Không phải vì vậy mà có những mạo hiểm giả bị mất việc sao?”
“Ông nói đúng, nhưng không phải là nó một chút … thôi nào, ông cũng đừng mỉa mai tôi nữa.”
“Được rồi. Tôi nói có chút không suy nghĩ. Tuy nhiên, đây là một cơ hội hiếm có, vậy tại sao ông không hỏi Vua pháp thuật nghĩ gì về những ngôi đền? ”
“Tha cho tôi đi. Nếu Đức vua quyết định rằng họ là một mối phiền toái và quyết định tiêu diệt chúng vì những gì tôi đã nói, tôi sẽ phải sống nửa đời còn lại với gánh nặng là nguyên nhân gây ra nhiều cái chết. Làm thế nào tôi có thể sống tiếp đây? ”
“Ông nghĩ rằng Vua Pháp thuật là kiểu người sẽ làm một điều như vậy sao?”
“Không. Thực tế thì tôi muốn nói ngược lại. Đức vua là một người hợp tình hợp lý, đến mức gây sốc. Thậm chí đôi khi, tôi tự hỏi, khuôn mặt Undead có phải là do phép thuật biến thành không. Đúng rồi- bầu không khí đó giống hệt khi tôi nói chuyện với Momon-dono “.
“Dù nói thế nào đi chẳng nữa, đó sẽ là một sự thất lễ đối Momon-dono.”
Đối với vẻ mặt không vui của người bạn cũ, Ainzack lộ ra nụ cười gượng.
“Đúng là như vậy. Thật thiếu tôn trọng khi so sánh một anh hùng của nhân loại với Vua Pháp sư Undead. Tuy nhiên, khi xem xét trên phương diện những sinh vật siêu phàm, họ có vẻ khá giống nhau. Nếu để tôi mô tả … Chà, tôi có thể cảm thấy có một bầu không khí đặc biệt xung quanh họ, dạng mà chỉ những tồn tại phi thường mới có thể tỏa ra. ”
“Tôi hiểu rồi. Ông nói vậy cũng có mấy phần đúng. ”
Hai người họ nhớ lại dáng người của vị anh hùng vĩ đại (Momon).
Sau đó, như thể tiếp tục đề tài, Ainzach nhìn thẳng vào Rakesheer.
“-Rakesheer. Nếu ông không muốn hỗ trợ Đức vua, có thể xin ông không đến nơi này nữa được không? ”
Lý do căn bản cũng không cần thiết phải nói ra. Sau này, phòng Ainzach của có thể cũng được sử dụng để lưu trữ các dữ liệu liên quan đến các hoạt động quốc gia của Vương quốc Sorcerous. Cho phép người bên ngoài đi lang thang trong và ngoài của một căn phòng như vậy chắc chắn là không thích hợp.
Ngoài ra, những lời Vua pháp sư đã tác động mạnh đến nội tâm của Ainzach, thậm chí khiến ông ta nói những lời như này với người bạn cũ của mình.
Hình tượng hoàn toàn mới của mạo hiểm giả mà Ainz nói chuyện là một ánh sáng rực rỡ và huy hoàng. Trong quá khứ, đã có những mạo hiểm giả đăt chân vào vùng đất xa lạ. Tuy nhiên, hầu hết họ đều bỏ mình nơi đất khách quê người, hoặc đã bị sụp đổ trong khi đối mặt với thực tế. Chỉ có một số ít người thực sự có thể làm một điều nguy hiểm như vậy. Nhưng bây giờ, Vua pháp sư – một Magic Caster nắm giữ sức mạnh tuyệt đối – đã cung cấp sự hỗ trợ đầy đủ của mình cho họ. Điều đó mở ra một viễn cảnh hoàn toàn mới trước mắt bọn họ.
Đó sẽ là sự ra đời của một mạo hiểm giả thực sự.
Hơi dừng lại một lúc, Rakesheer rốt cuộc cũng mở miệng nói.
“Tôi nói này, Ainzach. Ông biết rằng Hội Pháp thuật trong thành phố này trên thực tế đã gần giải tán, phải không? ”
“Ahh, chuyện này đương nhiên tôi biết.”
“Vậy thì, với tư cách là một người bạn cũ của ông, hãy cho tôi cống hiên hết sức mình đi. Sau đó đợi đến khi những việc này kết thúc, tại sao chúng ta lại không đi khám phá những điều chưa biết? ”
“-Haha,” Ainzach cười khúc khích. “Nhìn tuổi của chúng ta đi đã. hừm hừm—Thật chứ?”
“Tại sao không? Mặc dù, ông sẽ phải nói chuyện với Đức vua rồi, và thuyết phục ông ta không đặt một giới hạn độ tuổi với Công hội Mạo hiểm giả. ”
Và như thế, cả căn phòng đều tràn ngập tiếng cười vui vẻ của hai người.
Một người cực kì quyền lực đi ra để gặp anh ấy, đó là “Hội trưởng công hội” Pluton Ainzach.
Trước kia Ainz đã gặp ông ta trong suốt thời gian làm việc dưới vỏ bọc Momon, ông đã hợp tác với Momon nhiều lần trong quá khứ. Tuy nhiên, lần này là lần đầu tiên anh gặp người này với tư cách là Vua pháp sư, cho nên anh ấy phải thật thận trọng trong từng lời nói và cử chỉ của mình.
“Oh, thưa bệ hạ vĩ đại của tôi, vị vua phép thuật. Là một công dân của Vương quốc, không có vinh hạnh nào lớn hơn khi được ngài ghé qua chỗ ở khiêm tốn này. Xin mời vào,mặc dù trông nơi này thật dơ bẩn, nhưng thần xin ngài hãy vui lòng chọn một chỗ để ngồi.”
Ainz ngồi xuống vào nơi mà Ainzach đã chỉ.
Fifth đứng đằng sau Ainz, ba Angel cũng theo Ainz vào bên trong. Phần còn lại thì ở bên ngoài phòng và sẵn sàng đợi lệnh.
“Theo lẽ thường, thần mới là người phải đến chỗ của ngài, nhưng thần vô cùng biết ơn vì ngài đã lặn lội đường xa đến đây chỉ để đến gặp thần.”
Ainzach quỳ gối xuống và cúi đầu thật sâu.
Ainz mỉm cười cay đắng trước cái hành động cúi đầu đó của ông ấy.
Đó là một cách nói năng thật sự quá khác biệt so với cách nói chuyện ông ấy thường nói với Momon. Giọng nói của ông ấy tràn đầy sự kính trọng, nhưng đó chỉ là một kĩ năng nghề nghiệp, Ainz không thể không mỉm cười sau khi nhận ra rằng tất cả điều này chỉ là một kĩ xảo trong công việc. Tất nhiên, biểu hiện của anh vẫn không thay đổi chút nào cả.
Ainz chuyển toàn bộ tầm nhìn của anh vào một cánh cửa khác của căn phòng, cái không phải là lối vào.
Cánh cửa đó dẫn tới căn phòng của Hội trưởng. Ông ấy chắc chắn sẽ mời anh vào đó và nói chuyện một cách rôm rả nếu như anh là Momon. Nhưng sự thật là ông ấy đã gửi cậu ta (Pandora giả dạng) trong đó không để cho Ainz nhận thức và giữ khoảng cách giữa hai bên.
“Có chuyện gì không ổn sao, thưa bệ hạ?”
Ainzach đã ngẩng đầu lên và nhìn trộm Ainz, người mà dường như đã lờ đi sự có mặt của ông ấy và nhìn vào căn phòng bên cạnh. Ainzach không thể nhịn được khịt mũi trước sự ngu ngốc của mình.
Mặt của Ainzach đông cứng lại. Có lẽ ông đang nghĩ rằng tiếng cười đó đang hướng về phía ông.
Ainz cảm thấy phẫn nộ trước sự thô lỗ của mình, nhưng với sự kiêu hãnh của một vị Vua pháp sư, anh không thể xin lỗi mà thay vào đó anh quyết định đẩy nhanh cuộc trò chuyện với một nỗ lực để đánh bóng nó lên.
Tuy nhiên, anh nên bày tỏ thái độ như thế nào với tình hình hiện tại?
Ainz vẫn cảm thấy mơ hồ về con đường để trở thành một vị vua thực thụ, và anh không có bất cứ hiểu biết nào về lĩnh vực này, trong đầu anh luôn lảng vảng một câu hỏi: “Điều này liệu có đúng không?”. Với suy nghĩ đó, anh đã quyết định thử làm một vài thứ.
“Ta nghĩ rằng ông nên nghe về điều này ngay bây giờ, Ainzach. Ta có một đề nghị cho ông.”
“Xin lỗi, thưa bệ hạ,cnhưng thần vẫn không hiểu ngài đang nói về cái gì. Nếu có thể, xin ngài có thể hãy bắt đầu từ ngay bây giờ không?”
Từ những lần hợp tác trước đó với ông ta, Ainz đã biết rằng ông ta là là loại người mà ta có thể biết khi nào ông ta đang nói dối chỉ qua nét mặt. Có một cơ hội cao là anh đã nắm thóp được cái tình huống này. Đó là lí do tại sao mà những angel không hề báo động.
Trong trường hợp đó,thì anh không cần phải nói vòng vo nữa, Ainz đã quyết định nói chuyện một cách trực tiếp.
“Ta có dự định sát nhập trụ sở công hội mạo hiểm giả này vào Vương quốc Sorcerous.”
“….Nếu đã thật sự là như vậy, thì thần nghĩ sẽ không có bất cứ ai phản đối việc này đâu.”
“Hoh, ta nghe nói rằng Công hội mạo hiểm giả luôn ở vị trí trung lập, liệu ông có thực sự ổn với quyết định này không?”
“Tất cả đều sẽ theo như ý ngài muốn, thưa bệ hạ. Tất cả luật lệ ở đất nước này đều do ngài đặt ra. Nếu bệ hạ mong muốn sát nhập Công hội mạo hiểm giả vào vương quốc thì sẽ là như vậy, sẽ chẳng ai có thể đứng dậy và phản đối điều này.”
Ainz khịt mũi. Phản ứng này ngoài dự liệu của Ainzach. Ainz cảm nhận được đã nắm bắt được vị hội trưởng này, từ sâu trong mắt ông ta.
“Thật vậy, nó đang được thực hiện như ta mong muốn. Tuy nhiên, ông có định đi cùng nó không? Hay ông định cảnh báo cho mọi mạo hiểm giả và gửi họ đến Đế quốc và Vương quốc sau đó giao cho ta một cái vỏ rỗng đúng không?”
Ainzach nhìn chằm chằm vào Ainz, sau đó ông xoa nhún nhún vai, như là có ý muốn nói “Vậy đó là theo như tôi nói, sao.”
“Không gì qua mặt ngài, thưa bệ hạ, nghĩ kĩ thì ngài không chỉ muốn hưởng thụ và cai trị thành phố này, nhưng kể cả nhìn qua những suy nghĩ sâu thẳm nhất ở trong thần….. Ngài đọc suy nghĩ của thần bằng ma thuật sao?”
“Không, ta không dùng ma thuật, nó không có gì hơn là kinh nghiệm.”
“Bởi vì ngài đã sống một thời gian dài, thần sẽ chấp nhận câu trả lời đó, ôi ôi thật quả là một quyền năng đáng sợ. Vậy, chuyện gì sẽ xảy ra với thần đây?”
“Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra với ông cả”
“…Ngài biết là thần sẽ không cảm ơn ngài đúng không?”
“Ta không cần lời cảm ơn của ông. Quan trọng hơn, ta muốn nghe ý kiến của chính ông, ta được báo cáo là những mạo hiểm giả tồn tại là vì bảo vệ người dân. Do đó họ không muốn được sử dụng trong những cuộc chiến của nhân loại và họ đã duy trì một trạng thái trung lập với bất kì quốc gia nào cho tới bây giờ, điều này là sự thật chứ?”
“Đúng như lời ngài nói, thưa bệ hạ. Thật sự, từ khi bệ hạ tới nhận và cai trị thành phố này thì chúng thần vẫn duy trì sự trung lập đó.”
“Thế nhưng người đàn ông gọi là Momon lại đứng trước mặt ta?”
Ainzach càu nhàu: “Oh, thần nghĩ đây là một khoảng thời gian khó khăn với anh ấy”, Ainz quyết định tiếp tục cuộc nói chuyện, và tất nhiên, anh cũng phải giúp bao che cho Momon.
“Ah, ta sẽ không theo đuổi cái vấn đề nó nữa, sau tất cả thì bọn ta đang đang hợp tác với nhau. Thật vậy, sự hợp tác này là một trong nhiều lí do mà ta có thể dễ dàng cai trị nơi này một cách hòa bình.”
Ainzach dường như đang muốn nói một điều gì đó, nhưng Ainz đã lờ đi ông ta và nhấn mạnh vào.
Đây mới thực sự là tâm điểm của vấn đề.
Anh phải kéo Ainzach về phía anh, và buộc ông ta phải trợ giúp cho Vương quốc Sorcerous cho dù nó có ngoài ý muốn của ông ta.
Sau khi gợi nhớ lại tất cả những lời phàn nàn và khiếu nại khác nhau mà anh đã nghe nói trong khoảng thời gian làm Momon, Ainz nói:
“Vậy, ta có một câu hỏi sau khi nghe những lời nói của ông. Ông có chắc chắn là những mạo hiểm giả tồn tại là vì để bảo vệ người dân. Tuy nhiên, chính xác thì ai mới là “người dân”?”
“Có lẽ thần hiểu ý ngài muốn nói?”
Khuôn mặt của Ainzach trở nên bối rối.
“Nói cách khác, có phải ‘Người dân’ là ám chỉ toàn bộ nhân loại, hay chỉ riêng con người? Có phải là loài Elves, các loài bán Elves và những chủng loài khác sống hòa hợp với con người đều được bao phủ bởi điều này?”
“Vâng, về điều đó, vâng, bao gồm cả họ.”
“Lạ thật, ta nhớ là ở Đế quốc thì loài Elves chỉ là những nô lệ, có phải vậy không? Vậy thì trong trường hợp đó, ông có thể nói rằng ông đang bảo vệ họ, hay là họ không phải là nô lệ vì họ không nằm trong vòng pháp luật của Đế quốc?”
Ainzach cúi đầu. Rồi ông ngẩng đầu lên để đối mặt với Ainz một lần nữa.
“……Thần chỉ là hội trưởng của hội mạo hiểm giả Vương quốc, cho nên thần không biết công hội mạo hiểm giả của Đế quốc nghĩ gì trong đầu cả.”
“Vậy, ông chỉ cố chạy ra khỏi nó bằng cách chơi chữ, vậy thì….”
Đôi mắt của Ainzach mở rộng, và có một sự giận dữ hiện lên trên đó.
“Thưa bệ hạ, đó thật sự là một sự nhạo báng.”
“Nhạo báng? Nó không đúng sự thật à?….Ta sẽ hỏi lại ông một lần nữa. Ông có đang cố gắng đưa chính ông ra khỏi lưỡi câu bằng một cách mơ hồ nào đó không?”
Ainzach cụp mắt xuống.
“….Nếu như ngài đã nói như vậy.”
“Ông đã nói rằng ông sẽ bảo vệ loài Ef và các loài bán Elf, nhưng ông đã không làm tốt được việc đó chút nào cả. Vậy lí do là gì?”
Ainzach đưa ra lời giải thích của ông, bắt đầu từ những điểm mà ông không rõ ràng về những ý định của công hội mạo hiểm giả Đế quốc.
“Mặc dù chúng thần là công hội mạo hiểm giả, nhưng chúng thần vẫn không thoát khỏi sự chi phối của các quốc gia. Tuy Công hội mạo hiểm giả tự hào tuyên bố rằng họ làm việc trên chính những nguyên tắc của chính họ, nhưng chúng thần vẫn phải tuân thủ những luật pháp của các quốc gia. Chúng thần là một tổ chức có vũ trang, cho nên sẽ rất nguy hiểm nếu như một nhóm với sức mạnh như chúng tôi chĩa mũi kiếm chống lại các quốc gia. Thần nghĩ Công hội mạo hiểm giả của Đế quốc cũng sẽ nghĩ điều tương tự như vậy.”
“Chính là điểm đó. Chỉ cần vẫn còn bị ràng buộc bởi luật pháp của một quốc gia, thì sẽ không tồn tại bất kỳ vấn đề gì với việc sáp nhập vào quốc gia đó. Nhưng vì sao, ông lại không thích làm như thế? ”
“Cho dù là Đế quốc hay Vương quốc thì họ đều thèm muốn sức mạnh của chúng thần. Dù sao, chỉ có mạo hiểm giả như chúng thần mới có thể chiến đấu ngang với những con quái vật mạnh mẽ. Do đó, cho đến nay không ai bị bất kỳ yêu cầu khó khăn nào. Nhưng đối với bệ mà nói, điểm đó cũng không liên quan. Nếu chúng thần được phụ thuộc vào ngài, sẽ có khả năng sức mạnh của chúng thần sẽ bị yêu cầu hướng về người dân “.
“Vậy ông tìm mọi cách để tránh bị sáp nhập vào đất nước này bởi vì sợ bị yêu cầu sử dụng vũ lực chống lại dân thường, ta nói có đúng không?”
“Đúng như Bệ hạ nói. Chúng thần không muốn trở thành kẻ trấn áp người dân hoặc chiến đấu trong chiến tranh. Nó chẳng khác gì chúng thần gián tiếp giết rất nhiều người cả.”
Ainz không thể không bật cười với điều này. Vâng, tôi đã sớm biết điều đó. Nhưng tất nhiên, anh có thể không thể nói ra lời đó.
“Ngồi xuống đi. Bây giờ ta sẽ giải thích những ý định của ta dành cho các ngươi trong tương lai. ”
Ainz lại một lần nữa truyền đạt mệnh lệnh ngồi xuống với Ainzack, ông ta lúc này mới bớt hoảng sợ và ngồi xuống. Sau đó, Ainz liền bắt đầu giải thích.
“Ta đang xem xét khả năng để những mạo hiểm giả đi làm những thứ khác, những công việc khác có ý nghĩa hơn. Ta muốn những mạo hiểm đi khám phá những điều chưa biết và khám phá thế giới này. ”
Ainz lần đầu tiên cảm thấy Ainzach nhìn thẳng vào anh.
“Ví dụ như có một vùng hoang dã ở phía nam nằm giữa Giáo quốc và Thánh quốc. Ông có biết các chi tiết của địa hình và những con quái vật sống ở đó sống ra sao không? ”
“Không, bởi vì có rất nhiều bộ lạc bán nhân loại định cư tại đó. Công hội Mạo hiểm giả Vương quốc đã phái người đi nơi đó, nhưng không ai nguyên vẹn còn sống trở về. Do đó, chúng thần không biết gì về nó. ”
“Vậy thì cái dãy núi ở phía tây nam, ngăn cản nơi này và Giáo quốc. Ông biết gì về nơi đó? ”
“Không, chúng thần không có bất kỳ thông tin chi tiết về khu vực đó.”
“Ông không bao giờ cảm thấy xấu hổ vì sự thiếu hiểu biết của bản thân sao? Không, từ góc nhìn của một mạo hiểm giả, việc này dường như không thể tránh khỏi được. Sau cùng, ông là một tổ chức bảo vệ nhân dân, do đó không cần phải biết về những nơi không có bất kỳ người dân nào. Mặc dù, nơi đó có thể mọc ra những loài thảo dược có thể cứu mạng người. “.
Đối mặt với những khiêu khích đó, miệng Ainzach mím chặt thành một đường thẳng.
“Nếu để Công hội mạo hiểm giả làm việc cho ta, ta có kế hoạch để đưa bọn họ vào tất cả các không gian trống trên bản đồ.”
“… Giao cho người của Bệ hạ không phải càng tốt hơn sao?”
“Đừng nói mấy lời tẻ nhạt đó. Ta nghe nói rằng ông đã từng là một mạo hiểm giả, Ainzach, vì vậy hãy để ta hỏi ông một lần nữa: Khi nghĩ về từ ‘thám hiểm’, suy nghĩ về nó từ tận đáy lòng, ông có nghĩ rằng ông tồn tại chỉ để chống lại lũ quái vật không? Trước khi ta điều tra về những mạo hiểm giả, ta vẫn luôn nghĩ rằng những mạo hiểm giả vẫn không biết mục đích tồn tại của họ là gì. ”
Ainzach cắn chặt môi, mạnh đến nỗi như ông ta cố gắng cắn chảy máu nó ra.
“-Chúng thần phải bảo vệ người dân.”
“Không cần. Trong Vương quốc Sorcerous này, ta sẽ bảo vệ người dân với tư cách người cai trị của họ. Với sự sụt giảm mạnh của các nhiệm vụ, ông biết đây là sự sự thật phải không? ”
Ainzach thể hiện sự thừa nhận của bản thân bằng một âm thanh mà giống như một tiếng rên đau đớn.
“Sau đó, ông sẽ làm gì tiếp theo? Di chuyển đến Vương quốc hay Đế quốc nhằm bảo vệ người dân? Nó nghe như những gì một lính đánh thuê chuyên môn săn bắn quái vật thường làm. ”
Ainz dừng lại ở đây. Bước tiếp theo sẽ là thuyết phục. Anh đã tiêu gần hết mớ trí tuệ ít ỏi của anh cho những lời sắp nói.
“Trước đó, ông nói ‘cấp dưới của ta nên làm điều đó’. Từ một quan điểm nhất định, đó sẽ là một giải pháp tốt. Đúng là cấp dưới của ta am hiểu việc giết kẻ thù. Tuy nhiên, ta nghi ngờ cấp dưới của ta có khả năng giao tiếp với những sinh vật họ gặp. Thực sự là rất xấu hổ. Vì vậy, ta muốn giao nhiệm vụ này cho những mạo hiểm giả. ”
Tuy rằng anh khá quan tâm đến phản ứng im lặng của Ainzach, nhưng bài diễn thuyết của anh vẫn chưa kết thúc.
“Mà, kể từ khi ta có kế hoạch để họ làm một công việc nguy hiểm như vậy, ta tự nhiên sẽ cung cấp cho họ một sự ủng hộ đầy đủ. Vì vậy ông không nghĩ rằng ta để Công hội mạo hiểm giả vào dưới trướng ta là cần thiết sao? ”
“… Không phải ngài chỉ cần thuê chúng tôi là được rồi sao.”
“Ta hiểu rồi. Xem ra ông hoàn toàn tự tin vào sức mạnh của mình. Ta cũng không ghét sự can đảm đó. ”
“…Ngài, ngài nói vậy là ý gì, thưa Bệ hạ?”
“Khám phá cái chưa biết khả năng cũng đại biểu cho việc có những cuộc gặp gỡ với những nền văn minh khác. Nếu điều đó xảy ra, ông không nghĩ rằng Vương quốc Sorcerous sẽ vứt bỏ mạo hiểm giả các ông không? Ngoài ra, Công hội mạo hiểm giả sau đó sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm giải quyết bất kỳ vấn đề phát sinh sao? Vì Công hội tồn tại dưới danh nghĩa một tổ chức độc lập, ông không nghĩ đây là điều đương nhiên sao? Sau tất cả, bất cứ yêu cầu ta thực hiện với ông sẽ không đưa Vương quốc Sorcerous vào thế bất lợi. ”
Ainzach rơi vào im lặng.
“Không nằm dưới sự khống chế của quốc gia, hành động theo kiểu tổ chức độc lập, đó là không phải như vậy? Và nếu tình hình tăng đến cấp độ quốc tế, các ông cũng sẽ phải tự mình giải quyết nó… những gì ta đang nói rất buồn cười sao? ”
“Tuyệt đối không có chuyện như vậy, thưa bệ hạ.” Ainzach gật đầu lia lịa, để cho thấy rằng ông hiểu những lời đó. “Mỗi từ ngài nói đều không sai.”
“Chỉ cần như vậy. Nhưng nếu điều đó xảy ra, số lượng mạo hiểm giả có giá trị – những chuyên gia có kỹ năng đặc biệt- sẽ bị giảm đi. Vì con người tiêu cần tốn một thời gian dài để trưởng thành, cái chết của bất kỳ cá nhân tài năng nào sẽ là một mất mát lớn. Do đó, ta muốn có được Công hội Mạo hiểm giả. Và sau đó, họ sẽ nhận được hỗ trợ đầy đủ của ta như cái giá cho việc thực hiện nhiệm vụ ta giao. ”
“Đó là một đề nghị rất hấp dẫn … Tuy nhiên, có một nghi ngờ thần muốn làm sáng tỏ. Một khi chúng thần đi tìm hiểu điều chưa biết, điều đó có nghĩa là sau đó chúng tôi sẽ trở thành công cụ xâm lược cho Vương quốc Sorcerous chăng? ”
“Đó là một câu hỏi rất khó. Ta không thể chắc chắn loại trừ khả năng đó. Sau cùng, nếu chúng ta biết rằng, một kẻ thù tồn tại trong các vùng đất chưa được biết đến có kế hoạch để khởi động một cuộc xâm lược, vậy thì sử dụng thông tin đó để dành thế chủ động và tấn công phủ đầu là có thể được chứ. Những kẻ thù được nói đến có thể bao gồm những tộc bán nhân loại sống ở nơi hoang dã như tộc Ogre hay Orc. Hoặc, có thể sẽ cần thiết để phát động một cuộc xâm lược để cho họ thấy sự khác biệt giữa sức mạnh giữa chúng ta và họ. Nếu như bên cạnh ông có một con quái vật hung dữ đã bị mài đi nanh vuốt, ông sẽ không muốn mình là kẻ tấn công đầu tiên sao? ”
“Thì ra là vậy, đúng như những gì ngài nói. Nhưng-”
“..Hm.”
“Xin hỏi, có chuyện gì sao, Bệ hạ?”
“Không có gì, tha thứ cho ta đã làm gián đoạn ông. Vậy thì ông cứ nói trước đi? ”
“…Vâng. Tuy nhiên, điều thần sợ hãi đó là hành vi khuất phục những chủng tộc đang sống trong hòa bình bằng vũ lực có thích hợp hay không. ”
“Ông đang nghĩ đến chủng tộc nào? Tộc Elf sao?”
[mikasa: Ở bản tiếng trung mình đọc, đây đáng nhẽ phải là tộc Forest Elf nhưng eng chỉ ghi Elves. Sai đấy nhưng thôi mình theo eng nên chỉ chú thích cho các bạn hiểu thêm]
“Vâng, có lẽ là như vậy.”
“… Bởi phương diện này là bí mật hàng đầu, liên quan chặt chẽ đến chính sách quốc gia, vì vậy ta không thể thảo luận một cách cởi mở được. Nếu cuộc xâm lược và chinh phục sẽ có lợi đối với Vương quốc Sorcerous, chúng ta sẽ làm như vậy, hoặc nếu nó chỉ gây ra bất lợi, chúng ta sẽ không làm những hành vi như vậy. Chuyện này cũng là chuyện thường xảy ra đối với mỗi quốc gia mà? Tuy nhiên, nếu như chỉ là một cuộc xâm lược đơn thuần, ta có thể thẳng thắn nói với ông rằng ta đã có lực lýợng quân ðội ðầy ðủ. Ðiều ta mong ðợi ở các mạo hiểm giả không phải là ði thu thập thông tin về các quốc gia ðối ðịch, cũng không phải trinh sát các tuyến ðýờng cho ta. Như ta đã nói trước đó, ta chỉ đơn giản muốn họ để khám phá cái chưa biết và phát hiện tất cả mọi thứ. Điểm đó ta có thể cam đoan với ông. ”
Tuy nhiên, ngay sau khi nói như vậy, Ainz hỏi dò Ainzach:
“Tuy nhiên, dường như các ông đối xử với các chủng tộc khác nhau tùy thuộc vào vè bề ngoài của họ. Tại sao ông không nói ‘ hành vi khuất phục những chủng tộc đang sống trong hòa bình bằng vũ lực có thích hợp hay không’ khi chủ đề xâm lược tộc Orc và Ogre được đưa ra? ”
“Cái kia, đó là bởi vì họ là tộc bán nhân loại-!”
“Hahahaha. Thì ra là như vậy, Thì ra là như vậy. Vậy ra đó là những gì ông nghĩ. Ta hiểu, ta hiểu rồi. Như vậy, câu trả lời của ông là gì? ”
Ainzach dường như muốn nói gì đó, nhưng ngay lập tức ông ta lắc đầu. Đó có lẽ là thay đổi suy nghĩ của mình.
“Chuyện này, thần nhất định phải trả lời ngay lập tức sao, Bệ hạ?”
“Tuy rằng ta muốn ông trả lời ngay tức khắc. Tuy nhiên, đây là vấn đề quan trọng, và ông cũng cần phải chuẩn bị trước cho nó cũng như thảo luận với những người khác. Thực tế phải mất chút thời giờ mà không làm được gì. Tuy nhiên, ta muốn biết những gì ông nghĩ, Ainzach. ”
Ainz cúi về phía trước, vì vậy anh có thể nhìn thẳng vào mắt Ainzach ở khoảng cách gần.
“Ta rất tức giận. Nhưng hơn thế nữa, ta buồn vì thực tế là ông không có gì hơn những kẻ tiêu diệt quái vật đơn thuần. Làm thế nào những người như ông dám gọi mình là mạo hiểm giả? Ainzach, ông nghĩ như thế nào? Ông có sẵn sàng với cuộc phiêu lưu dưới sự cai trị của ta? Ta rất mong đợi vào các ông- ”
Ainz hơi dừng lại một nhịp. Sau đó, anh để cho dòng sức mạnh chảy vào đôi mắt và âm thanh của mình.
“-các ông có thể trở thành ‘mạo hiểm giả’.”
Sự căng thẳng tràn ngập căn phòng. Như thể quan sát một đối thủ đã bị giết chết bởi một đòn của mình, Ainz nín thở – mặc dù anh không cần hô hấp – và chờ đợi phản ứng của Ainzach.
“… Thần cảm thấy đây là một đề nghị rất hấp dẫn.”
Ánh sáng trong hốc mắt trống rỗng của Ainz mờ đi. Có vẻ như ông ta sẽ tìm thấy một số lý do để khéo léo từ chối.
“-Bởi vậy, thần dự định sẽ hỏi những người khác nếu họ có thể chấp nhận đề nghị này. Thực sự nếu sử dụng mạo hiểm giả cho một mục đích như vậy, đó giống như một giấc mơ trở thành sự thật. Đối với trở thành một bộ phận của Vương quốc Sorcerous có lẽ sẽ nhận được một số tán đồng. Nếu đứng trên lập trường của một cựu mạo hiểm giả … thần rất tình nguyện giúp đỡ. ”
-Eh, Chẳng lẽ thành công?
“Thực sự bây giờ …”
Ainz ngả lưng vào ghế sofa.
Niềm vui sướng từ bài diễn thuyết thành công không ngừng lan ra khắp người anh. Nó giống như vừa rời khỏi công ty khách hàng, sau đó vội vàng chạy đến một quán coffee rồi gọi lên công ty của mình và hét lên câu: “Quá tốt rồi!” qua điện thoại.
Anh đã không nghĩ tới rằng kinh nghiệm làm một mạo hiểm giả của anh lại được phát huy tại nơi như thế này. Không, bởi vì đã có kinh nghiệm, cho nên Ainz mới nghĩ đến phương án này.
Mà ngay vào lúc này, Ainz nghĩ về một cái gì đó rất quan trọng mà phải được giải quyết ngay lập tức. Nó liên quan đến tương lai phát triển của Vương quốc Sorcerous mà anh đã hình dung.
“Ah, đúng rồi. Một điều nữa.”
Ainz giơ một ngón tay xương xẩu lên.
“Khi ông nói muốn bảo vệ mọi người, vậy ông định nghĩa từ ‘mọi người’ là bao gồm tất cả loài người. Như vậy, mục đích của mạo hiểm giả là để bảo vệ tất cả những người trong định nghĩa đó. ”
“Vâng. Đúng là như vậy, thưa bệ hạ. ”
“Vậy thì quay lại chủ đề xâm lược, ông đã bày tỏ rằng việc xâm lược sẽ ổn miễn họ là bán nhân loại. Đúng không?”
Ainzach gật đầu, vẻ mặt giống như nói “có chuyện nữa sao?”
“Vương quốc Sorcerous này sẽ chấp nhận tất cả chủng tộc. Không chỉ loài người mà còn nhưng tộc bán nhân loại và tộc dị hình. Do đó, nếu vẫn tồn tại suy nghĩ mạo hiểm giả là để bảo vệ nhân dân, vậy thì sau đó cũng phải mời các ông bảo vệ tộc bán nhân loại và tộc dị hình. ”
Đôi mắt Ainzach trợn to lên.
“Ngài đang nói cái gì vậy?!”
“…Chuyện gì à? Ta không hiểu lý do tại sao ông lại kích động như thế. Ở trong quốc gia của ta, không có sự phân biệt giữa con người, bán nhân loại hay dị hình. Nếu họ thừa nhận ta là vua của họ, thì họ cũng đều giống nhau, đều là thần dân của ta. ”
“Cái, cái này, thật vô lý. Điều này không thể, Bệ hạ! ”
“Thật sao? Ta đã nghe nói về phía bắc của vương quốc có một đất nước được gọi là Cộng hòa. Ở nói đó không phải có nhiều chủng tộc cùng tồn tại sao? ”
“Thật vậy, thần đã nghe nói về một đất nước như vậy … không đúng! Ngài có ý định để chúng thần cùng chung sống với những chủng tộc mà chỉ coi con người là thực phẩm ư? ”
“Ta hiểu rồi, đúng như lời ông nói. Vương quốc Sorcerous sẽ không cho phép việc người dân này ăn người dân khác. Ta sẽ đưa điểm đó vào trong pháp luật. Như vậy thì có thể chứ? Tuy nhiên, nếu đối tượng không phải con dân của quốc gia này, vậy ta cũng không ngăn cản. Dù sao ta không phải là loại người sẽ can thiệp với thói quen ăn uống của dân chúng của ta … không, nhìn thấy các thành viên của chính chủng tộc mình bị xẻ thịt và bày bán gây sẽ tổn hại rất mạnh cho tinh thần… có lẽ vấn đề kia cần phải tranh luận thêm. ”
Theo Lupusregina từng nói, dân làng Carne chung sống hòa bình với tộc Goblin và tộc Ogre. Vì vậy, chẳng có lý do gì mà thành phố này không làm được như vậy cả. Tuy nhiên bởi nguyên nhân số lượng đông đúc, nên chuyện này cũng trở nên phức tạp hơn.
“Ngài, ngài đến cùng, có dự định gì?”
“Ông vẫn đưa ra một ít câu hỏi gây ngạc nhiên. Vậy chẳng bằng nói, vì sao mà tất cả đều là sinh vật sống nhưng lại không thể đoàn kết? Đối với một undead như ta mà nói, nó thật khó hiểu. Với ta, không có sự khác biệt giữa con người và tộc Goblin. Tất cả các chủng tộc sẽ bình đẳng dưới quy tắc của ta. Tất nhiên, ở trên ông sẽ là ta với danh nghĩa kẻ cai trị tuyệt đối, cùng với những người thuộc hạ lệ thuộc trực tiếp của ta. ”
Vẻ mặt Ainzack thay đổi trong nháy mắt, nhưng cuối cùng vẫn khôi phục lại vẻ bĩnh tình.
“Vì vậy, ngài cũng đưa tộc Goblin vào dưới quyền của ngài – làm cho họ thành những công dân của quốc gia này?”
“Ông không nghe thấy những gì ta đã nói trước sao? Ta đã nói rằng cũng sẽ đưa tộc Orc và tộc Ogre vào dưới cờ của ta, phải không? ”
“Hãy tha thứ, tha thứ cho thần. Thần đã nghe điều đó, nhưng thần tưởng rằng họ sẽ là nô lệ của ngài. ”
“Câu trả lời chắc chắn phù hợp với việc một chủng tộc muốn đưa tộc Elf trở thành nô lệ. Hãy để ta nhắc lại một lần nữa – tất cả các công dân dưới sự cai trị của ta đều bình đẳng như nhau.”
Khi liếc nhìn cách Ainzach thở hổn hển, Ainz xem xét rằng liệu người đàn ông này có hay không tiếp thu ý định ban đầu của anh.
Một cách giải thích cực đoan của những từ đó sẽ là tất cả con dân của Vương quốc Sorcerous là nô lệ của Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Nazarick và các thành viên của nó. Tất nhiên, anh sẽ không nói ra những câu như thế. Bởi nó không được phép nói ra. Nếu như Ainzach không nhận ra, vậy là tốt nhất rồi.
“Có rất nhiều Goblin dưới sự bảo vệ của ta. Trong một vài ngày, một nhóm Goblin sẽ thăm E-Rantel. Cứ thử trao đổi cùng bọn họ một chút đi. Các định kiến của ông về Goblin chắc chắn sẽ bị tan vỡ. Ngoài ra, Lizardmen không ăn nhiều thịt, cá là thức ăn chính của họ. Dryad và Treant yêu nguồn nước sạch sẽ và ánh sáng mặt trời, và họ chỉ tấn công con người để tự vệ. ”
“Ngài đã thu phục được rất nhiều thuộc hạ sao?”
“Không có nghi ngờ gì về điều đó. Đã có một số tộc bán nhân loại và dị hình trở thành công dân của ta. Oh, có vẻ như chúng ta đã lạc đề khá xa rồi. Như vậy, Ainzach, về chuyện Công hội mạo hiểm giả trở thành một phần của Vương quốc Sorcerous, ông tán thành chứ? ”
“-Chỉ cần đúng như những lời ngài đã nói.”
“Ông vẫn còn lo lắng à? Ta không nói dối. Mạo hiểm giả nên lấy việc tìm tòi khám phá cái chưa biết làm nhiệm vụ của mình. ”
Nếu có thể, anh hy vọng sẽ tạo ra một đội ngũ pha trộn đủ loại chủng tộc và phái họ đi.
“Sau đó, ta sẽ giao nhiệm vụ giải thích vấn đề này với các mạo hiểm giả khác cho ông. Nếu ai không đồng ý để mạo hiểm giả trở thành một bộ phận của Vương quốc Sorcerous này, để cho người đó rời đi cũng không sao. ”
“Vậy sẽ ổn chứ?”
“Dưa hái xanh không ngọt. Điều đó nói rằng, nếu như kết cấu tổ chức và phương thức làm việc giờ đột nhiên thay đổi cực lớn so với cách làm trước kia, người ta có thể tưởng tưởng được rằng sẽ tạo ra rất nhiều chuyện rắc rối. Vì vậy hiện tại trước hết cứ duy trì chế độ hiện hành ở mức độ nào đó đi. Sự thay đổi rõ ràng nhất sẽ chỉ là thành lập một văn phòng điều tra để giám sát Công hội và Hội trưởng Công hội. ”
Phần quan trọng nhất của những gì còn lại là; tăng số lượng mạo hiểm giả tự nguyện gia nhập Công hội mạo hiểm giả của Vương quốc Sorcerous.
“Về sự hình thức hỗ trợ của Vương quốc Sorcerous, đầu tiên sẽ là thành lập một cơ sở đào tạo. Sẽ là một tổn thất nặng nề khi đi trên một đường mòn vào vùng đất xa xôi và bị giết chết bởi những con quái vật không rõ. Vì vậy, nhất định phải có một phương pháp đào tạo thực dụng hơn so với mô hình hiện tại – đó là chiến đấu chống lại quái vật sống. Xét thấy rằng mạo hiểm giả cần phải quen thuộc chiến đấu cùng đoàn đội, xây dựng một mê cung để hướng dẫn bọn họ cũng là một ý tưởng không tồi. ”
Về phần những con quái vật thì sẽ để những Undead của Nazarick đảm nhiệm.
“Thần cảm thấy rằng đây là một ý tưởng rất tốt. Có thể thấy là chuyện này sẽ trở thành một công trình vĩ đại. ”
Bởi vì sử dụng những undead, những sinh vật đã không yêu cầu tiền lương, vì thế chi phí hẳn sẽ không quá cao. Tuy nhiên, không cần tiết lộ toàn bộ thông tin. Người ta phải không do dự bán ân huệ vào thời điểm có nhu cầu.
“Trên thực tế, điều này đòi hỏi một sự đầu tư ban đầu khá lớn. Tuy nhiên, nó vẫn còn ở trong giới hạn cho phép. Dù sao mạo hiểm giả là một nguồn lực quý giá đối với Vương quốc Sorcerous”.
“Thần vô cùng biết ơn, thưa bệ hạ.
“Không cần phải hành lễ. Vậy thì, như thế nào đây? Ông không cho rằng các mạo hiểm giả sẽ bị thu hút bởi điều này không? ”
“Đúng là mê cung sẽ khá hấp dẫn đối với những mạo hiểm giả có thứ hạng thấp … nhưng nếu sau khi hoàn thành khóa huấn luyện, họ muốn chuyển đến Công hội Vương quốc hay Đế quốc thì sao?”
“Tất nhiên là không được phép. Đây là một cơ quan quốc gia; hành vi kia sẽ được coi là tội phản quốc. ”
“Thì ra là như vậy… Xem ra thần sẽ cần phải cẩn thận giải thích rõ ràng điểm này.”
“Như vậy, làm cách nào để thu hút những mạo hiểm giả thứ hạng cao?”
“Có vẻ như thù lao là câu trả lời tốt nhất.”
“Đúng vậy, dù sao thì giấc mơ không thể làm đầy cái bụng.”
“Đúng như như ngài nói. Ngoài ra, không có vũ khí tốt hơn, áo giáp và các vật phẩm ma thuật khác, liền không thể đánh bại các quái vật mạnh mẽ. Những thứ này thường rất đắt. ”
“… Hm. Quả đúng vẫn là điểm này. ”
Sản xuất hàng loạt có thể hạ thấp giá của trang bị đó. Tuy nhiên, số lượng mạo hiểm giả mạnh mẽ rất ít. Do đó trang bị của họ chỉ có thể được chế tạo theo yêu cầu đặc biệt, vì thế đã đẩy mức giá lên cao. Ngoài ra, một phần nguyên nhân cũng là những người có thể chế tạo trang bị như thế rất hiếm. Anh cũng đã phải nghĩ biện pháp để đối phó với các vấn đề đi theo sau đó.
“Ngoài ra, ta muốn để cho càng nhiều mạo hiểm giả – những người của Vương quốc và Đế quốc – biết chuyện của nơi này. Ông có ý tưởng nào không?”
“So với Công hội của Vương quốc và Đế quốc, Công hội Mạo hiểm giả mà Bệ hạ dự định thành lập là một điều đáng ước ao và không thể tưởng tượng được. Khi những tin tức được truyền ra ngoài, Hội của các quốc gia khác có thể dùng một số thủ đoạn can thiệp vào để giữ cho mạo hiểm giả của họ không bị lôi kéo. Dù sao mỗi quốc gia đều coi mạo hiểm giả như con át chủ bài, và họ sẽ không hài lòng khi thấy những người đó đi đến một nước khác. ”
“Chính là như vậy. Ông cảm thấy làm thế nào cho tốt? ”
“Thật khó để thần có thể trả lời ngay. Có thể cho thần một chút thời gian không? ”
“Vậy cũng được, ta cũng cần phải chút suy tính về phương châm hành động sau này”
Trên thực tế để mình Ainz xử lý mục tiêu cao cả này thì hơi nặng. Anh phải bình tĩnh, suy nghĩ về mọi thứ, và thảo luận nó với người khác.
Ainz đứng dậy.
“Vậy thì, ngày hôm này-” Ainz nhanh chóng ngậm miệng lại trước khi anh có thể nói điều gì đó thô lỗ. Đó không phải là cách một vị vua nên nói chuyện. “Hôm nay tới đây thôi, hẹn gặp lại ông sau. ”
Ainzach vội vã đứng dậy và cúi đầu xuống.
“Hiểu rồi, thưa bệ hạ.”
Ainz cũng không quay đầu nhìn lại, từ cánh cửa Fifth đã mở ra rời khỏi căn phòng.
Mặc dù muốn thở dài, nhưng dù sao hiện tại anh vẫn còn ở bên trong. Quá sớm nếu làm như vậy ngay lúc này.
Ainz dẫn các Cherub rời khỏi Công hội Mạo hiểm giả. Sau khi đi bộ được một chút, anh tự cho phép mình âm thầm thở dài một cái.
Ahhhh ~ Mệt chết…
Trong khi Ainz Ooal Gown thể không thể nói rằng anh cảm thấy mệt mỏi, thì Suzuki Satoru lại đang nước mắt lưng tròng để làm bộ não quá nóng của anh nghỉ ngơi một chút
Trước khi mình nói chuyện với Albedo về việc đưa Công hội Mạo hiểm giả vào dưới cờ của mình, mình cần nghỉ ngơi một chút. Mình cũng cần phải tìm cách nào đó để thuyết phục Albedo về những điểm lợi của kế hoạch này …Chuyện cần làm chất thành núi a…
Ainz yên lặng bước đi. Anh không sử dụng ma thuật dịch chuyển, thay vào đó anh cầu nguyện rằng anh sẽ nghĩ ra một ý tưởng tốt trước khi về đến nhà.
♦ ♦ ♦
Cánh cửa dẫn tới căn phòng kế bên hay cũng chính là dẫn tới phòng làm việc của Ainzach được mở ra, và một vị khách mới bước vào.
Người đàn ông với một cơ thể quá gầy – đến độ mà có thể coi ông ấy là một ví dụ của sự biếng ăn – chính là người bạn cũ của Ainzach, người đứng đầu của Hội Pháp sư của E-Rantel, Theo Rakesheer.
“Pluton, thật khá bất ngờ. Tôi không nghĩ là Vua pháp sư lại đến đúng lúc chúng ta đang thảo luận. Không biết ông ta có nhận ra không? ”
“Tôi không chắc về điều đó.”
Sáng nay, Ainzach cũng như thường ngày, gặp mặt Rakesheer từ rất sớm để trao đổi thông tin.
Kể từ khi thành phố nằm dưới sự thống trị của Vua pháp sư, họ chỉ gặp nhau vào buổi sáng. Lý do cho điều đó là bởi vì họ tin rằng hầu hết Undead không thích ánh mặt trời. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy đội quân Undead tuần tra các đường phố, họ biết rằng nó chỉ là một cách nhỏ bé để an ủi tinh thần họ thôi.
Các cuộc họp của họ được thực hiện chủ yếu với mục đích trao đổi tin tức, mà không có xem xét đến các hướng đi tương lai của Hội mạo hiểm hay Hội Pháp sư. Hay đúng hơn, kể từ khi thành lập của Vương quốc Sorcerous, những ai có thể chạy trốn đã đi tới Đế quốc và Vương quốc. Hội Pháp sư cũng đã chuyển tất cả các vật phẩm phép thuật của họ ra khỏi thành phố, chỉ để lại một vài thành viên ở lại đây. Nói cách khác, Hội Pháp sư của thành phố này trên thực tế không khác bị giải tán là mấy.
Tuy nhiên, vẫn còn nhiều thông tin quan trọng cần phải được phân tích và thảo luận.
Mặc dù từ trước đến giờ các mạo hiểm giả không chịu sự ràng buộc của quốc gia, liệu ở bên trong Vương quốc Sorcerous, họ có thể vẫn như trước? Vương quốc Sorcerous sẽ gửi truy binh đuổi theo công dân chạy trốn khỏi đất nước này? Nếu họ thành công vượt qua biên giới, Vương quốc Sorcerous sẽ yêu cầu dẫn độ những người lưu vong ở cấp độ quốc gia? Những Magic Caster sẽ như thế nào đây?
[chú thích: dẫn độ có thể hiểu đơn giản những phạm nhân ở nước ngoài về nước xét xử.]
Làm thế nào họ có thể xử lý tình trạng này mà không làm mất lòng Momon, người bây giờ đang là một cư dân ở đây? Ngoài ra, Công hội Mạo hiểm giả nên đối xử như thế nào với Momon?
Các ngôi đền vẫn im lặng, cảm giác rằng Vua Pháp thuật cũng đã cùng bọn họ duy trì một khoảng cách. Tuy nhiên, điều này sẽ tiếp tục giữ vững trong tương lai? Họ sẽ không dẫn đầu một phong trào phản kháng lại ông ta?
Tuy rằng có mỗi một vấn đề này, nhưng hai người họ đều vắt hết óc để suy nghĩ nhưng vẫn không tìm được đáp án. Tuy nhiên, nếu họ không làm gì và chỉ chờ mọi thứ thật sự diễn ra thì sẽ rất phiền phức. Đặc biệt vấn đề về thế lực các ngôi đền.
Có thể những ngôi đền thực sự chấp nhận kẻ thù không đội trời chung của họ, một trong những undead, làm vua của họ? Hiện tại bọn họ vẫn im lặng nhưng sự im lặng này trái lại còn làm cho con người ta cảm thấy sợ hãi.
Ngoài ra, còn có các phe phái tôn giáo từ các nước xung quanh. Nếu mọi chuyện trở nên kém đi, họ có thể quyết định tuyên cáo một cuộc thánh chiến, và những ngôi đền bên trong Vương quốc Sorcerous sẽ triển khai hành động. Tình huống như vậy cũng có thể xuất hiện.
Lý do tại sao không có ai ở đây đại diện cho các ngôi đền là vì lập trường của họ về vấn đề này không rõ ràng. Trong khi khá dễ dàng để gọi cho họ, và sẽ rất tệ nếu họ kết thúc mà không thu được gì.
Điều đó nói rằng, hai người họ không cho là thế lực của những ngôi đền sẽ vượt qua Vua Pháp sư. Điều làm cho họ lo sợ chính là ở sau cái kia sẽ chắc chắn xuất hiện một vụ thảm sát. Thậm chí họ càng lo sợ rằng điều này sẽ dẫn đến Momon, thanh kiếm của Vua Pháp thuật, đứng ra giết chết tất cả. Ngoài ra ở sau cái kia, làm thế nào họ có thể chữa lành những vết thương trong trái tim của người dân đất nước này?
Ngay tại thời điểm đau đầu với những sự tình lung ta lung tung này, Vua Pháp sư đã đến.
“Tuy nhiên, Đức vua dường như đã cảm nhận được sự hiện diện của ông ở đây.”
Bằng chứng tốt nhất đó là Vua Pháp sư phát ra tiếng cười nhạo khi nhìn vào phòng bên cạnh.
“Trong trường hợp xấu nhất, có thể ông ta đã nghe được tất cả mọi thứ chúng ta đang thảo luận.”
“Gì? Điều đó có nghĩa là…?”
“Chính xác những gì ông nghĩ. Những lời kia vốn là định nói cho ông nghe đó.”.
Thông qua một chút tiểu xảo, những âm thanh phát ra trong căn phòng này có thể nghe được rõ ràng ở căn phòng bên cạnh. Do đó, Rakesheer – người đang trốn trong phòng bên cạnh – đã nghe được tất cả những gì hai người họ đã nói.
“Không có tính sai chứ?”
“Không. chuyện đó không thể nào. Mặc kệ thế nào, ông ta đã phát hiện được có ai đó ở bên kia. Tuy nhiên, Đức vua có thể đã nghĩ rằng đó là một người đến từ thế lực các ngôi đền.”.
Lúc đó, ông cảm thấy kinh ngạc hơn là bối rối khi chuyện đó bất ngờ xảy ra. Khi hồi tưởng lại, điều duy nhất ông cảm thấy là hối tiếc cho hành động của mình. Ông thật muốn cười bản thân vì đã lén lút đem người bạn của mình dấu đi.
Lúc đó ông nên mời Rakesheer ra và rồi ba người họ sẽ thẳng thắn thảo luận.
Tuy rằng Vua Pháp thuật chưa lật lá bài tẩy của ông. Nhưng ông ta dùng thái độ của một người cai trị để nói ra tiếng lòng cho một người bình dân như ông. Mà trái ngược với đó, bản thân ông lại làm gì đây?
Khi nhìn Ainzach cau mày, Rakesheer lạnh lùng hỏi:
“Như vậy ông định làm gì tiếp theo đây? Không, ông không cần nói tôi cũng rõ rồi. Dù sao lúc trước ông chỉ gọi thẳng là Vua Pháp thuật, nhưng bây giờ ông gọi ông ta một cách kính trọng. ”
“Ông không nghĩ rằng ai đó có thể nghe lén cuộc nói chuyện của chúng ta sao?”
“Ông không nghĩ đó chính vì lý do đó tôi mới mở lời với ông lúc này sao?”
“Có khả năng tôi bị dính ma thuật mê hoặc?”
“Tôi không tự tin dám nói rằng không có loại khả năng đó, nhưng tôi không nghĩ vậy. Ma thuật mê hoặc có thời gian giới hạn, và thậm chí nếu Vua Pháp thuật muốn duy trì nó, ông ta có lẽ cũng không làm nổi. ”
“Nhưng nói không chắc Đức vua có thể làm nó.”
“Thôi, tha cho tôi đi. Sẽ đau đầu nếu nó là sự thật. Dù sao, đó là phép thuật cấp 8 trở lên, là lĩnh vực của thần linh. ”
Hai người cười đùa một thời gian ngắn, sau đó Ainzach lại tiếp túc biểu hiện nghiêm trọng của mình.
“Tôi tin rằng giúp đỡ Đức vua trong vấn đề này là một ý tưởng tốt.”
“Thậm chí nếu điều đó làm cho ông trở thành kẻ đồng lõa trong cuộc xâm lược các nước khác?”
“…Quốc gia mạnh chinh phục những quốc gia yếu, đo không phải là điều tự nhiên sao?”
“Ông biết rõ điều đó sẽ dẫn đến bi kịch, vậy mà đi ngầm thừa nhận nó sao?”
“Mọi thứ có thể không nhất thiết phải phát triển theo cách đó. Sau cùng, kể từ khi Đức vua nắm quyền kiểm soát đất nước này, ai trong chúng ta trở nên nghèo đi? ”
Rakesheer rơi vào im lặng.
Điều đáng ngạc nhiên là không ai ở đất nước này có thể nói rằng họ đang ở trong một tình trạng tồi tệ hơn trước.
“Không phải vì vậy mà có những mạo hiểm giả bị mất việc sao?”
“Ông nói đúng, nhưng không phải là nó một chút … thôi nào, ông cũng đừng mỉa mai tôi nữa.”
“Được rồi. Tôi nói có chút không suy nghĩ. Tuy nhiên, đây là một cơ hội hiếm có, vậy tại sao ông không hỏi Vua pháp thuật nghĩ gì về những ngôi đền? ”
“Tha cho tôi đi. Nếu Đức vua quyết định rằng họ là một mối phiền toái và quyết định tiêu diệt chúng vì những gì tôi đã nói, tôi sẽ phải sống nửa đời còn lại với gánh nặng là nguyên nhân gây ra nhiều cái chết. Làm thế nào tôi có thể sống tiếp đây? ”
“Ông nghĩ rằng Vua Pháp thuật là kiểu người sẽ làm một điều như vậy sao?”
“Không. Thực tế thì tôi muốn nói ngược lại. Đức vua là một người hợp tình hợp lý, đến mức gây sốc. Thậm chí đôi khi, tôi tự hỏi, khuôn mặt Undead có phải là do phép thuật biến thành không. Đúng rồi- bầu không khí đó giống hệt khi tôi nói chuyện với Momon-dono “.
“Dù nói thế nào đi chẳng nữa, đó sẽ là một sự thất lễ đối Momon-dono.”
Đối với vẻ mặt không vui của người bạn cũ, Ainzack lộ ra nụ cười gượng.
“Đúng là như vậy. Thật thiếu tôn trọng khi so sánh một anh hùng của nhân loại với Vua Pháp sư Undead. Tuy nhiên, khi xem xét trên phương diện những sinh vật siêu phàm, họ có vẻ khá giống nhau. Nếu để tôi mô tả … Chà, tôi có thể cảm thấy có một bầu không khí đặc biệt xung quanh họ, dạng mà chỉ những tồn tại phi thường mới có thể tỏa ra. ”
“Tôi hiểu rồi. Ông nói vậy cũng có mấy phần đúng. ”
Hai người họ nhớ lại dáng người của vị anh hùng vĩ đại (Momon).
Sau đó, như thể tiếp tục đề tài, Ainzach nhìn thẳng vào Rakesheer.
“-Rakesheer. Nếu ông không muốn hỗ trợ Đức vua, có thể xin ông không đến nơi này nữa được không? ”
Lý do căn bản cũng không cần thiết phải nói ra. Sau này, phòng Ainzach của có thể cũng được sử dụng để lưu trữ các dữ liệu liên quan đến các hoạt động quốc gia của Vương quốc Sorcerous. Cho phép người bên ngoài đi lang thang trong và ngoài của một căn phòng như vậy chắc chắn là không thích hợp.
Ngoài ra, những lời Vua pháp sư đã tác động mạnh đến nội tâm của Ainzach, thậm chí khiến ông ta nói những lời như này với người bạn cũ của mình.
Hình tượng hoàn toàn mới của mạo hiểm giả mà Ainz nói chuyện là một ánh sáng rực rỡ và huy hoàng. Trong quá khứ, đã có những mạo hiểm giả đăt chân vào vùng đất xa lạ. Tuy nhiên, hầu hết họ đều bỏ mình nơi đất khách quê người, hoặc đã bị sụp đổ trong khi đối mặt với thực tế. Chỉ có một số ít người thực sự có thể làm một điều nguy hiểm như vậy. Nhưng bây giờ, Vua pháp sư – một Magic Caster nắm giữ sức mạnh tuyệt đối – đã cung cấp sự hỗ trợ đầy đủ của mình cho họ. Điều đó mở ra một viễn cảnh hoàn toàn mới trước mắt bọn họ.
Đó sẽ là sự ra đời của một mạo hiểm giả thực sự.
Hơi dừng lại một lúc, Rakesheer rốt cuộc cũng mở miệng nói.
“Tôi nói này, Ainzach. Ông biết rằng Hội Pháp thuật trong thành phố này trên thực tế đã gần giải tán, phải không? ”
“Ahh, chuyện này đương nhiên tôi biết.”
“Vậy thì, với tư cách là một người bạn cũ của ông, hãy cho tôi cống hiên hết sức mình đi. Sau đó đợi đến khi những việc này kết thúc, tại sao chúng ta lại không đi khám phá những điều chưa biết? ”
“-Haha,” Ainzach cười khúc khích. “Nhìn tuổi của chúng ta đi đã. hừm hừm—Thật chứ?”
“Tại sao không? Mặc dù, ông sẽ phải nói chuyện với Đức vua rồi, và thuyết phục ông ta không đặt một giới hạn độ tuổi với Công hội Mạo hiểm giả. ”
Và như thế, cả căn phòng đều tràn ngập tiếng cười vui vẻ của hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.