Pa Pa 17 Tuổi

Chương 66: Hạnh phúc đột ngột

Hương Chương Thụ Đích Ảnh Tử

03/01/2016

Mẹ, mẹ…………” Ai? Ai đang gọi tôi? Con, là con sao? Con, con ở đâu a? Con ơi………….

“Mẹ, con phải đi rồi………..” Ko, con ơi, đừng đi, đừng rời bỏ chúng ta! Con tôi…..con ơi………..Huhu…….ai tới giúp tôi một chút, ai tới cứu con tôi?

“Con ơi?!” Tôi khóc to mở mắt

“Bà xã, em đã tỉnh?” Vẻ mặt đầy lo lắng cùng đau lòng của Bạch Tu Nghệ xuất hiện trong tầm mắt

“Tu Nghệ” Tôi muốn bắt lấy tay hắn, nhưng đổi lại là một cơn đau đến tận xương tủy

“Cẩn thận!” Bạch Tu Nghệ vội vàng đè lại cánh tay tôi

“Mới vừa khâu xong, cẩn thận vết thương”

“Tu Nghệ, con của chúng ta mất rời, con của chúng ta mất rồi. Nó bỏ đi rồi, nó ko quan tâm đến em nữa, huhu………..” Tôi bi thương khóc lóc kể lể

“Đồ ngốc” Bạch Tu Nghệ yêu thương vỗ về tóc tôi , khóe mắt hoen đỏ

“Con anh vẫn còn nằm rất tốt trong bụng mẹ nó đây!” Hắn đặt tay nhẹ nhàng lên bụng tôi

“Có cảm thấy ko? Con chúng ta đang ngủ đấy”

“Con……..vẫn còn? Nó ko rời bỏ chúng ta sao?” Não bộ có chút đông cứng, trong lúc nhất thời tôi ko thể tiêu hóa được tin tức này, chỉ có thể ngây ngốc hỏi hắn

“Ừ” Bạch Tu Nghệ nặng nề gật đầu “Con của chúng ta vẫn còn!”

“Khâu Vãn Vãn đã cho em uống thuốc trục thai rồi mà” Lòng tôi sợ hãi hỏi tới, cả người vẫn bị vây trong nổi sợ hãi thiếu chút nữa là mất cục cưng .

Nghe thấy tên Khâu Vãn Vãn, vẻ mặt Bạch Tu Nghệ trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, vỗ về một lúc , hắn mới an ủi tôi nói

“Bác sĩ nói em uống ko nhiều lắm, lại may mắn nôn ra , còn lại chút thuốc căn bản ko thể tổn hại đến đứa bé”

“Thật?” Vậy mà tôi đã tin chuyện con mình biến mất là sự thật



“Thật.Anh lừa em hồi nào?” Hắn cười , khẳng định nói

“Thật tốt quá, con của chúng ta vẫn còn…………Nó ko rời bỏ chúng ta” Tôi vui vẻ lẩm bẩm tự nói , lại muốn đưa tay sờ bụng, nhưng hai tay lại đau đến mức cả người tôi chảy cả mồ hôi

Bạch Tu Nghệ vội vàng đè tay tôi xuống, giọng nói có chút run rẩy

“Đồ ngốc này, sao lại làm tay mình bị thương thành như vậy?”

“Em ko thể để cho cô ta xúc phạm đến con” Chịu đựng đau nhức, tôi cười cười. Biết được cục cưng vẫn bình yên vô sự, tôi thật muốn cảm tạ trời xanh

“Thật xin lỗi” Bạch Tu Nghệ nước mắt tràn mi “Anh ko thể bảo vệ em và con tốt” Hắn sẽ ko thể quên cái cảnh khi hắn về nhà, một người một chó dính máu đầy người nằm ở một nơi. Hắn lảo đảo chạy tới ôm lấy Liễu Nhứ , đáp lại hắn là hình ảnh hai tay nàng rách thịt lộ xương , miệng tràn đầy máu tươi . Hắn luống cuống, ngây ngốc đờ người, nếu như ko phải là quản gia cơ trí gọi điện thoại cho xe cứu thương, hắn cũng sợ rằng hắn chỉ biết kinh hoảng nhưng ko biết làm sao. Hắn sợ, sợ Liễu Nhứ sẽ ko tỉnh lại, sợ con của bọn họ sẽ biến mất

Muốn giơ tay vuốt nhẹ khuôn mặt tràn ngập sự thất vọng cùng tự trách của hắn, nhưng đổi lấy cái ý định đó …….lại là một cơn đau khác thâm nhập . Cắn chặt răng, tôi nhịn xuống cơn đau,tôi ko muốn mình kêu thành tiếng khiến hắn đau lòng . Tôi vô lực cười cười “Nói cái gì ngu ngốc vậy? Em là mẹ cục cưng, bảo vệ nó cũng là trách nhiệm của em a”

“Nếu như anh đem cô ấy đi sớm 1 chút, cũng sẽ ko gặp cái kết quả như ngày hôm nay” Bạch Tu Nghệ hối hận nói

“Ko” Tôi lắc đầu “Sớm muộn gì mọi chuyện cũng dẫn đến cái kết quả này, cô ấy quá quan tâm anh, chỉ dựa vào phần tình yêu say đắm này, thì chuyện như ngày hôm nay sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh”

“Bà xã” Bạch Tu Nghệ ngẩng đầu nhẹ nhàng tựa vào vai tôi “Anh rất sợ, anh sợ em và con sẽ rời bỏ anh. Ba thì đang hôn mê, mẹ lại bị bệnh nặng, nếu hai người rời bỏ anh, anh sẽ điên mất” Bạch Tu Nghệ ở trước mặt ko còn kềm lòng được nữa liền bộc lộ cảm xúc, người này thật khiến tôi đau lòng

Đặt nhẹ tay lên mặt hắn, tôi nhẹ nhàng nói”Em và con vĩnh viễn sẽ ko rời bỏ anh”

“Tiểu Nhứ, Tiểu Nhứ” Cửa bị đẩy ra, quản gia và dì Bạch đi tới, dì Bạch sắc mặt tái nhợt đi đến bên giường tôi, dường như dì đã trở nên gầy gò hơn rất nhiều

“Mẹ”

Tôi chỉ có thể vô lực nằm trên giường , hướng nàng mỉm cười . Thấy tôi như vậy, nước mắt dì Bạch cũng ko thể kềm chế được nữa, ko ngừng chảy xuống

“Sao con lại bị thương thành như vậy a?” Nhìn thẳng vào đôi tay quấn băng của tôi, cặp mắt của dì tràn đầy thương yêu

“Tiểu Nhứ, con dâu ân huệ của ta, đây đều là tội nghiệt của ta. Nếu ko phải ta lôi con vào chuyện này, con cũng sẽ ko phải chịu đựng mấy thứ này” Nước mắt chảy xuống mãnh liệt hơn

“Mẹ, mẹ đừng nói vậy”Tôi vội vàng an ủi dì

“Nếu ko có dì, thì con cũng ko thể có được hạnh phúc cùng Bạch Tu Nghệ”



Bạch Tu Nghệ cũng ngồi xổm xuống nắm lấy tay dì “Mẹ, con còn muốn cảm ơn mẹ giúp con tìm được một người vợ tốt đây. Gia sản của Bạch gia, cùng quyền lực căn bản cũng ko thể so sánh với Tiểu Nhứ và con trai”

Nước mắt lại quét qua khuôn mặt của hai người, dì Bạch rốt cuộc cũng vui mừng cười cười “Nhìn thấy các con như vậy, mẹ thật vui, hiện tại mẹ mới hiểu được , mấy chuyện cố chấp của mẹ lúc trước thật quá buồn cười, ko có gì có thể so sánh với hạnh phúc của các con. Chỉ cần các con hạnh phúc, mẹ mới có thể an tâm ra đi……………” Vẻ mặt dì Bạch tràn đầy hạnh phúc và ấm áp

“Con ko cho mẹ nói vậy!” Bạch Tu Nghệ vội vàng cắt đứt dì, nước mắt đã ngân ngấn

“Mẹ, mẹ còn phải tận mắt nhìn cháu của mình mà” Tôi cũng ko muốn thấy bộ dạng nhắm mắt xuôi tay của dì

Dì nhẹ nhàng cười cười “Mẹ nhất định sẽ nhìn thấy cháu của mẹ. Nhưng mẹ lại quan tâm đến sức khỏe của con dâu hơn . Tiểu Nhứ, con phải nhanh nhanh khỏe mạnh nha, mẹ ko hy vọng tổ tông ba đời nhà chúng ta lại sống trong cái bệnh viện lạnh lẽo này”

“Dạ” Tôi dùng sức gật đầu

Nhìn dì Bạch đã có chút ít mệt mỏi, quản gia cùng Bạch Tu Nghệ liền chuẩn bị đưa dì trở về nghỉ ngơi . Trong hành lang, dì Bạch lo lắng hỏi

“Tiểu Nghệ, Khâu Vãn Vãn………..con định làm như thế nào?”

Bạch Tu Nghệ lạnh lùng nói “Con sẽ giao cô ta cho cảnh sát xử lý, cô ta, thiếu chút đã giết chết con con cùng Tiểu Nhứ”

“Ai..” Dì Bạch thở dài 1 tiếng “Nói cho cùng , cô ta cũng đáng thương a. Chẳng qua là lần này cô ta đã quá sai lầm rồi” Đắn đo hồi lâu, di lại hỏi “Ba của con………..vẫn chưa có tỉnh lại sao?”

“Dạ” Bạch Tu Nghệ bất đắc dĩ gật đầu “Tổn thương căn bản đã khỏi”

“Ông ấy vẫn ko muốn tỉnh lại đối mặt với mọi chuyện a” Dì Bạch thâm sâu nói

“Mẹ” Bạch Tu Nghệ quan tâm nói “Cho ba một chút thời gian đi” Dì Bạch buồn bã cười một tiếng “Mẹ cũng muốn vậy, nhưng…………..mẹ ko còn nhiều thời gian để có thể đợi nữa ”

“Mẹ lại nữa rồi” Bạch Tu Nghệ giận dỗi nói

“Được, mẹ ko nói nữa” Bạch Tu Nghệ cười trấn an hắn, lại một lần nữa dặn dò

“Phải chăm sóc tốt cho Tiểu Nhứ, bị hoảng sợ như vậy, đối với phụ nữ mang thai rất có hại”

“Dạ, cô ấy là bà xã con, con sẽ dùng tấm lòng để chăm sóc”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Pa Pa 17 Tuổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook