Chương 77: Kết thúc hoàn chỉnh (Hoàn)
Hương Chương Thụ Đích Ảnh Tử
03/01/2016
“Làm…….làm sao bây giờ?” Bạch Tu Nghệ hoàn toàn luống cuống chân tay
“Lái xe, đi bệnh viện” Tôi nhịn đau nhắc nhở hắn
“A, đúng đúng” Bạch Tu Nghệ lập tức lấy chìa khóa, đỡ tôi ngồi vào trong xe . Trên xe, hắn ko ngừng gọi điện thoại “Quản gia, Tiểu Nhứ muốn sinh, báo cho ông ,bà, ba, cậu A Tiệp……………..tất cả mọi người đến bệnh viện”
“A lô, ba vợ a, Tiểu Nhứ muốn sinh rồi, ba nhớ mang theo mẹ vợ và Tiểu Diệp Tử nhanh đến bệnh viện”
“A lô, Hạo Nam à . Tiểu Nhứ sắp sinh, kêu mọi người tới đây”
Tôi rốt cuộc cũng ko nhịn được cắt đứt hắn “Anh kêu nhiều người như vậy là muốn san bằng bệnh viện hay muốn đi thăm em sinh con a?”
Bạch Tu Nghệ vẫn vô tội nói “Càng nhiều người càng có thể giúp đỡ tốt mà”
“Nói đó có y tá và bác sĩ rồi” Mồ hôi dần dần thấm ướt cả áo “Ông xã, nhanh lên 1 chút, cục cưng sắp chịu hết nỗi rồi”
“Ừ, ừ” Thấy bộ dạng đau khổ của tôi, hắn mạnh mẽ nhấn ga, chạy một mạch đến bệnh viện. Hắn ôm lấy tôi xông vào
“Bác sĩ, vợ tôi sắp sinh rồi, bác sĩ mau đến a”………..
Đau, đau, đau, ngoại trừ đau vẫn là đau . Là ai quy định rằng phụ nữ phải sinh con? Chờ cho tôi sau khi sinh xong, nhất định sẽ tìm người kia liều mạng .
Bác sĩ ko ngừng la “Dùng sức, dùng sức, sắp ra rồi” Cảnh này so với phim truyền hình nhiều tập cũng ko có khác gì nhau nha,thì ra nghệ thuật là được lấy từ cuộc sống
“A!” Tôi nhịn đau ko nổi kêu to……………
Trong hành lang . Bạch thúc dẫn đầu đám người của Bạch gia, Liễu thúc, dẫn đầu đám người Liễu gia, Trần Hạo Nam lại dẫn đầu đám người trong trường, cả đoàn người làm chật ních cả một hành lang . Bạch thúc nhìn vòng vòng
“A, Tiểu Nghệ đâu rồi?”
Trần Hạo Nam dở khóc dở cười chỉ chỉ vào một góc tường
“Ở chỗ này” Bạch Tu Nghệ đang nhắm nghiền 2 mắt, bịt tai đứng ở đó
Bạch thúc đi tới xách hắn lên “Sao con lại trốn a?”
Bạch Tu Nghệ chậm rãi mở mắt, lòng vẫn còn đầy sợ hãi “Thật đáng sợ, Tiểu Nhứ kêu thật thê thảm a. Con ko dám nghe………..thật đáng sợ”
Dì Liễu cười an ủi hắn “Phụ nữ sinh con là vậy”
Tiểu Diệp Tử cũng sôi nổi hùa theo “Anh rể, anh cứ chầm chậm lo nha”
Dì Liễu lập tức mắng “Hôm nay ko được nói điềm xấu”
Tiểu Diệp Tử bướng bỉnh le lưỡi
Trần Hạo Nam và Mục Úc Huyên nắm lấy vai hắn “Cậu làm ơn đừng cố tốt như vậy đi, sau này làm sao còn để cho bà xã của mình sinh con nữa? Mới bị dọa một chút đã sợ chết”
“Ai” Bạch Tu Nghệ thở dài “Mặc dù hai người vừa đính hôn, nhưng đối mặt trước với thực tế cũng tốt”
Dương Tử tiếp lời “Muốn tôi phải giống như Tiểu Nhứ sinh con sao? Ko có cửa đâu”
Lâm Chỉ Niệm cũng đồng ý “Tôi ko có như Tiểu Nhứ kí hợp đồng, ai cũng đừng hòng để tôi sinh con”
“A!!” Tôi dùng sức lực cuối cùng của toàn thân , rốt cuộc cũng
“Oaoaoa……………….” Thật kì diệu, tôi đã làm mẹ rồi? Y tá ôm đứa bé qua cho tôi nhìn một chút
Đây là, đây là cục cưng của tôi? Là con tôi?
Trong hành lang “Có nghe thấy ko? Có nghe thấy ko? Con tôi, là con tôi a!” Y tá đi ra tuyên bố “Chúc mừng, là một bé gái”
“A?” Bạch Tu Nghệ chợt đứng hình một giây , nhưng ngay sau đó cũng vui vẻ vỗ tay dậm chân “Tôi thích nhất là con gái”
Trong phòng bệnh, tất cả mọi người đã đi đến phòng sơ sinh để nhìn em bé, chỉ còn có Bạch Tu Nghệ vẫn dịu dàng ở bên cạnh . Đau lòng , hắn lau qua mồ hôi ở trên mặt tôi
“Bà xã , cực khổ rồi”
“Ông xã, ko phải là con trai, mà là con gái” Từ khi bắt đầu mang thai, hắn luốn mở miệng ngậm miệng là con trai, nhưng kết quả lại là con gái
“Anh cũng muốn có con gái” Bạch Tu Nghệ trừng mắt nói, bộ dạng tựa như nếu có ai dị nghị hắn sẽ liều mạng “Bạch gia có con trai thì có gì tốt chứ? Sinh con gái ra để cho bọn họ hâm mộ chết! Em ko có nhìn thấy bộ dạng của ông và bà vừa rồi ở phòng sơ sinh đâu, hai người họ đang hận đến mức ko thể dán vào thủy tinh luôn . Haha…………..”
“Ông xã” Tôi lẳng lặng gọi hắn
“Ừ?”
“Tên của cục cưng thì sao?”
“……….Anh đã sớm nghĩ chưa?”
“A? Tên à?”
“Bạch Niệm Tịch”
Có lẽ cuộc sống của tôi đã trải qua giai đoạn căng thẳng cùng đặc sắc nhất, hoặc có lẽ cũng chỉ là sự khởi đầu của mọi chuyện , nhưng mà , dù là như thế nào đi nữa, nó cũng ko thể thiếu một người tên Bạch Tu Nghệ, còn có cả một tiểu bảo bối đáng yêu – Bạch Niệm Tịch
“Ông xã”
“Ừ?”
“Anh còn thiếu em 30 vạn nha”
“……………”
Kết thúc
“Lái xe, đi bệnh viện” Tôi nhịn đau nhắc nhở hắn
“A, đúng đúng” Bạch Tu Nghệ lập tức lấy chìa khóa, đỡ tôi ngồi vào trong xe . Trên xe, hắn ko ngừng gọi điện thoại “Quản gia, Tiểu Nhứ muốn sinh, báo cho ông ,bà, ba, cậu A Tiệp……………..tất cả mọi người đến bệnh viện”
“A lô, ba vợ a, Tiểu Nhứ muốn sinh rồi, ba nhớ mang theo mẹ vợ và Tiểu Diệp Tử nhanh đến bệnh viện”
“A lô, Hạo Nam à . Tiểu Nhứ sắp sinh, kêu mọi người tới đây”
Tôi rốt cuộc cũng ko nhịn được cắt đứt hắn “Anh kêu nhiều người như vậy là muốn san bằng bệnh viện hay muốn đi thăm em sinh con a?”
Bạch Tu Nghệ vẫn vô tội nói “Càng nhiều người càng có thể giúp đỡ tốt mà”
“Nói đó có y tá và bác sĩ rồi” Mồ hôi dần dần thấm ướt cả áo “Ông xã, nhanh lên 1 chút, cục cưng sắp chịu hết nỗi rồi”
“Ừ, ừ” Thấy bộ dạng đau khổ của tôi, hắn mạnh mẽ nhấn ga, chạy một mạch đến bệnh viện. Hắn ôm lấy tôi xông vào
“Bác sĩ, vợ tôi sắp sinh rồi, bác sĩ mau đến a”………..
Đau, đau, đau, ngoại trừ đau vẫn là đau . Là ai quy định rằng phụ nữ phải sinh con? Chờ cho tôi sau khi sinh xong, nhất định sẽ tìm người kia liều mạng .
Bác sĩ ko ngừng la “Dùng sức, dùng sức, sắp ra rồi” Cảnh này so với phim truyền hình nhiều tập cũng ko có khác gì nhau nha,thì ra nghệ thuật là được lấy từ cuộc sống
“A!” Tôi nhịn đau ko nổi kêu to……………
Trong hành lang . Bạch thúc dẫn đầu đám người của Bạch gia, Liễu thúc, dẫn đầu đám người Liễu gia, Trần Hạo Nam lại dẫn đầu đám người trong trường, cả đoàn người làm chật ních cả một hành lang . Bạch thúc nhìn vòng vòng
“A, Tiểu Nghệ đâu rồi?”
Trần Hạo Nam dở khóc dở cười chỉ chỉ vào một góc tường
“Ở chỗ này” Bạch Tu Nghệ đang nhắm nghiền 2 mắt, bịt tai đứng ở đó
Bạch thúc đi tới xách hắn lên “Sao con lại trốn a?”
Bạch Tu Nghệ chậm rãi mở mắt, lòng vẫn còn đầy sợ hãi “Thật đáng sợ, Tiểu Nhứ kêu thật thê thảm a. Con ko dám nghe………..thật đáng sợ”
Dì Liễu cười an ủi hắn “Phụ nữ sinh con là vậy”
Tiểu Diệp Tử cũng sôi nổi hùa theo “Anh rể, anh cứ chầm chậm lo nha”
Dì Liễu lập tức mắng “Hôm nay ko được nói điềm xấu”
Tiểu Diệp Tử bướng bỉnh le lưỡi
Trần Hạo Nam và Mục Úc Huyên nắm lấy vai hắn “Cậu làm ơn đừng cố tốt như vậy đi, sau này làm sao còn để cho bà xã của mình sinh con nữa? Mới bị dọa một chút đã sợ chết”
“Ai” Bạch Tu Nghệ thở dài “Mặc dù hai người vừa đính hôn, nhưng đối mặt trước với thực tế cũng tốt”
Dương Tử tiếp lời “Muốn tôi phải giống như Tiểu Nhứ sinh con sao? Ko có cửa đâu”
Lâm Chỉ Niệm cũng đồng ý “Tôi ko có như Tiểu Nhứ kí hợp đồng, ai cũng đừng hòng để tôi sinh con”
“A!!” Tôi dùng sức lực cuối cùng của toàn thân , rốt cuộc cũng
“Oaoaoa……………….” Thật kì diệu, tôi đã làm mẹ rồi? Y tá ôm đứa bé qua cho tôi nhìn một chút
Đây là, đây là cục cưng của tôi? Là con tôi?
Trong hành lang “Có nghe thấy ko? Có nghe thấy ko? Con tôi, là con tôi a!” Y tá đi ra tuyên bố “Chúc mừng, là một bé gái”
“A?” Bạch Tu Nghệ chợt đứng hình một giây , nhưng ngay sau đó cũng vui vẻ vỗ tay dậm chân “Tôi thích nhất là con gái”
Trong phòng bệnh, tất cả mọi người đã đi đến phòng sơ sinh để nhìn em bé, chỉ còn có Bạch Tu Nghệ vẫn dịu dàng ở bên cạnh . Đau lòng , hắn lau qua mồ hôi ở trên mặt tôi
“Bà xã , cực khổ rồi”
“Ông xã, ko phải là con trai, mà là con gái” Từ khi bắt đầu mang thai, hắn luốn mở miệng ngậm miệng là con trai, nhưng kết quả lại là con gái
“Anh cũng muốn có con gái” Bạch Tu Nghệ trừng mắt nói, bộ dạng tựa như nếu có ai dị nghị hắn sẽ liều mạng “Bạch gia có con trai thì có gì tốt chứ? Sinh con gái ra để cho bọn họ hâm mộ chết! Em ko có nhìn thấy bộ dạng của ông và bà vừa rồi ở phòng sơ sinh đâu, hai người họ đang hận đến mức ko thể dán vào thủy tinh luôn . Haha…………..”
“Ông xã” Tôi lẳng lặng gọi hắn
“Ừ?”
“Tên của cục cưng thì sao?”
“……….Anh đã sớm nghĩ chưa?”
“A? Tên à?”
“Bạch Niệm Tịch”
Có lẽ cuộc sống của tôi đã trải qua giai đoạn căng thẳng cùng đặc sắc nhất, hoặc có lẽ cũng chỉ là sự khởi đầu của mọi chuyện , nhưng mà , dù là như thế nào đi nữa, nó cũng ko thể thiếu một người tên Bạch Tu Nghệ, còn có cả một tiểu bảo bối đáng yêu – Bạch Niệm Tịch
“Ông xã”
“Ừ?”
“Anh còn thiếu em 30 vạn nha”
“……………”
Kết thúc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.