Pa Pa 17 Tuổi

Chương 15: quẳng cục nợ

Hương Chương Thụ Đích Ảnh Tử

04/11/2014

Mẹ vừa gọi điện thoại tới , Tiểu Diệp Tử vừa qua khỏi giải đoạn nguy hiểm , kế tiếp chỉ cần quan sát xem cơ thể có đào thải bộ phận mới hay ko là xong . Về phần ba, ông vẫn ko muốn gặp tôi , mẹ khuyên tôi hãy 1 lần nữa cố gắng chịu đựng , mẹ sẽ khuyên ba giúp .

Bất đắc dĩ cúp điện thoại ,chỉ cần Tiểu Diệp Tử ko gặp nguy hiểm là tôi có thể yên tâm rồi , dù cho ba có tức giận , thì tôi vẫn ko cảm thấy hối hận về những chuyện mình đã làm

Đã lâu ko đi thăm dì Bạch , tôi dậy thật sớm nấu cháo, rồi nhờ quản gia đưa tôi đến bệnh viện . Tôi ko gọi Bạch Tu Nghệ dậy vì từ sau cái đêm hôm đó, tôi luôn cố gắng tránh tiếp xúc quá thân mật với hắn, tự đáy lòng mình tôi luôn nhắc nhở, qua mấy tháng nữa thì tôi và hắn sẽ hoàn toàn trở thành 2 kẻ xa lạ

Đẩy cửa phòng ra, y tá đang giúp dì Bạch chích thuốc, sau khi thấy tôi, nàng vui vẻ kêu lên

"Tiểu Nhứ, mau vào, mau vào"

"Mẹ, mẹ có nghe lời bác sĩ chích thuốc, uống giờ hay ko a" Tôi cười cười đặt xuống cà mên cháo trong tay

"Dĩ nhiên, mẹ rất biết nghe lời, ko tin thì hỏi y tá ở đây này"

Y tá ở cạnh bên cười nói

"Bà Bạch mà ko chịu uống thuốc, thì bác sĩ chỉ cần nói "tôi sẽ nói cho Tiểu Nhứ biết" thì bà ấy sẽ lập tức vui vẻ mà uống thuốc"

"A, nha đầu này đang buộc tội ta phải ko?" Dì Bạch cười mắng y tá 1 tiếng

Sau khi y tá lui ra ngoài, tôi lấy phần cháo đã nấu xong ra "Mẹ đây là cháo con nấu, nhân lúc nó còn chưa nguội , mẹ mau ăn"

"Con ăn sáng chưa?"

"Dạ chưa"

Tôi thành thật trả lời

"haha, vậy thì ăn cùng mẹ đi"

"Dạ"

Tôi và Dì Bạch, 2 người vừa ăn vừa cười nói . Sau khi ăn xong, dì Bạch lại kéo tay tôi, quan tâm nói

"Tiểu Nhứ à, sắc mặt của con ko được tốt lắm, có phải gần con ko có nghỉ ngơi đúng ko?"

"Bác sĩ nói con có chút thiếu máu" Tôi giải thích

"A, vậy thì phải ăn nhiều đồ bổ máu 1 chút, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều nha"



"Dạ, Bạch Tu Nghệ đã dặn quản gia chưng cho con rất nhiều canh bổ máu"

Dì Bạch có chút tư lự nhìn tôi "Tiểu Nhứ, mẹ đang suy nghĩ, có lẽ quyết định cho con mang thai cũng ko phải là 1 sai lầm " Tôi khó hiểu nhìn nàng "Tiểu Nghệ rất quan tâm con" Nàng nói ra ý của mình

"Đó là vì đứa bé trong bụng con" Tôi tỉnh táo nói, cũng ko vì Dì Bạch mà nói tránh

"Tiểu Nhứ" Bàn tay ấm áp của dì Bạch xoa lên mặt tôi "Con biết ko? ở trong mắt mẹ, so với đứa bé trong bụng, con còn quan trọng hơn"

"Mẹ.... ..." Lời của nàng khiến cho khóe mắt tôi trở nên ẩm ướt , từ khi lấy vai trò làm mẹ xuất hiện trong Bạch gia, đây là lần đầu tiên có người nói với tôi rằng tôi còn quan trọng hơn đứa bé trong bụng mình , đối với tôi mà nói, đây là chuyện rất đáng quý

"Con à, tha thứ cho mẹ ích kỷ, đã cho con gánh chịu nỗi đau khổ mà con ko đáng phải gánh lấy"

"Ko, mẹ , nếu ko có mẹ thì em gái con sẽ ko thể được cứu sống . Con chưa bao giờ trách mẹ, thật đó" Tôi vội vàng phản đối

"Tiểu Nhứ.... ...." Khóe mắt Dì Bạch ngân ngấn nước "đứa con ngốc này"

Sau khi rời khỏi bệnh viện , tôi mới cảm thấy thì ra bầu trời hôm nay trông xanh như vậy, nỗi buồn chôn kín trong lòng cũng vì lời nói của dì Bạch mà giảm xuống. Từ lần đầu tiên Liễu Nhứ tôi bước vào Bạch gia cho đến nay với đây là lúc tôi cảm thấy thoải mái nhất

Trở về Bạch gia tôi vẫn giữ vững tâm tình vui vẻ như cũ , Bạch thúc cũng vì bữa tiệc ngày hôm qua mà đã uống ko ít rượu , tôi tự mình vào nhà bếp nấu một chén canh ngó sen giúp cho ông giải rượu . Bạch thúc sau khi thấy chén canh , cứ oán trách nói "Chuyện như vậy cứ để cho quản gia làm cũng được" Nhưng nói tới nói lui, rốt cuộc ông vẫn đem chén súp uống sạch trơn . Tôi mỉm cười nhận lấy cái chén không từ ông

"Cháu của ngài nói sau này ông của nó đừng uống rượu nhiều như vậy nữa"

Bạch thúc tò mò nhìn tôi "Tiểu Nhứ, tâm tình của con hôm nay cũng ko tệ lắm, cũng biết đùa giỡn rồi"

"Là dì Bạch dạy" Tôi thần bí nháy mắt

"Cô đi thăm mẹ?" Bạch Tu Nghệ gãi gãi đầu tóc rối bời xuất hiện ở phòng khách

"Ừ" Tôi tùy tiện đáp 1 tiếng, đối mặt với hắn tôi vẫn ko thể tỏ ra thản nhiên được

"Tại sao lại ko gọi tôi?" Hắn dấu diếm oán giận "Tôi cũng muốn đi mà"

"Lần sau đi" Tôi nhàn nhạt nói, Bạch Tu Nghệ hoài nghi nhìn tôi

"Tại sao cô có thể trò chuyện vui vẻ với ba, còn đối với tôi lại trở nên lạnh nhạt như vậy? Tôi làm chuyện có lỗi với cô sao?"

Lời của hắn cũng rước lấy cái nhìn nghiền ngẫm của Bạch thúc "Đúng vậy, Tiểu Nhứ, có phải Bạch Tu Nghệ chọc con giận hay ko? Con nói đi, Bạch thúc sẽ thay con làm chủ"

"Ba, chỉ một chén canh mà người ta đã mua chuộc được ba rồi sao? Ba cũng thật dễ mua chuộc quá?" Bạch Tu Nghệ ko tin được nhìn cha mình

"Hừ, còn dám nói, đã lớn như vậy, mà ngay cả một quả táo con cũng chưa từng gọt cho ba ăn" Bạch thúc tức giận



"Từ trước đến giờ con ăn táo chẳng bao giờ lột vỏ , ba có biết vỏ táo rất bổ dưỡng ko?"

"Con chỉ nói xạo"

"Con nào có?"

Nhìn hai cha con họ đùa giỡn tranh cãi nhau, tôi chỉ biết buồn cười cầm cái chén ko trở về nhà bếp, quản gia ngay sau đó đã đi đến

"Lão gia và thiếu gia thật lâu ko có đùa giỡn với nhau như vậy" Quản gia lẳng lặng nói "Kể từ khi phu nhân ngã bệnh, tôi vẫn chưa từng thấy qua"

Tôi ngừng rửa chén,cũng ko rõ tại sao quản gia lại nói với tôi những thứ này

"Liễu tiểu thư, cảm ơn cô" Quản gia nói ra những lời tự đáy lòng, ánh mắt ông nhìn cũng ko còn vẻ bất hòa và khách sao như trước, chỉ còn lại sự chân thành

Tôi ngượng ngùng cuối đầu" Con cũng ko có làm được cái gì"

"Ha ha, vậy thì cứ tiếp tục ko làm cái gì cũng ko sao" Quản gia cười nói, tôi kinh ngạc mở to hai mắt

"Quản gia, bác vừa rồi đã cười sao?" Ông lập tức thu hồi nụ cười "Cô nhìn lầm rồi"

"Ko có, con vừa thấy được bác cười ở đây, con thề" Tôi khẳng định nói, đồng thời cũng vươn ba ngón tay đối mặt với trời thề

"Ko có" Quản gia ko để ý đến tôi trực tiệp đi ra ngoài

"Có" Tôi đuổi theo , quyết tâm muốn chứng minh quản gia đã từng cười qua

"Ko có" Quản gia mặt vẫn như cũ, vẻ mặt ko chút thay đổi bác bỏ

"Có, rõ ràng là có mà"

Cha con họ Bạch cứ nhìn tôi và quản gia không ngừng nói "có " và " ko có" rồi liếc mắt nhìn nhau

"Cái gì vậy?" Đây là câu hỏi đầu tiên của Bạch thúc khi mở miệng

"Ko rõ" Bạch Tu Nghệ cũng sờ đầu

"A. Vừa nãy nói đến đâu rồi? A, đúng rồi, con ngay cả 1 quả cam cũng ko chịu lột vỏ cho ba"

"Trời ạ, con chưa bao giờ ăn cái thứ đó . Trên thế giới này có tồn tại cái loại thực vật có tên gọi là quả cam sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Pa Pa 17 Tuổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook