Chương 20: Ly Dị Đi!(p1)
Nhất Mộng
24/10/2019
2 người họ xuống lầu nhìn thấy Kỳ Trân đang nắm tóc và chửi mắng còn Đình Phong thì kéo bà ta ra khỏi Khả Linh nhưng kéo không được . Ông lập tức đi nhanh xuống lầu thịnh nộ la lớn:
-Bà làm gì vậy!? Mau thả con bé ra!!!
-Hôm nay tôi phải dạy nó 1 bài học! Đừng cản tôi!!
Đình Quân chạy đến chỗ bà ta, cầm cổ tay bà hất đi, ôm lấy Khả Linh, nhìn bà ta với vẻ mặt căm thù:
-Người của tôi bà cũng muốn đụng! Bà không muốn sống nữa à!?
-Tại con nhỏ đó hỗn xược trước chứ bộ!!
Khả Linh khóc nức nở:
-hức hức! Con có làm gì đâu! Con đang ngồi nói chuyện với chú Đình Phong tự nhiên bà về mắng con! Rồi đánh con! Hức hức... Có phải không chú Đình Phong?
Cô nhìn Đình Phong với vẻ mặt muốn giết cậu, nghĩ:
-Nói phải đi! Nói phải đi! Nếu không lão nương giết chú!
Cậu nhìn cô toát mồ hôi. Nói:
-Ờ...phải! Phải!
-Con..con cũng muốn phản mẹ à!?
-Con xin lỗi nhưng... Mẹ Quá Đáng Lắm Biết Không!!?- cậu quát lớn
-Biết vậy tao sẽ không đẻ ra đứa con nghịch tử như mày rồi!!
Dứt câu, ông của Khả Linh lại gần bà ta, Kỳ Trân quỳ xuống kéo tay ông ta khóc:
-Lão gia! Ông hãy tin tôi! Dù gì tôi với ông cũng là vợ chồng hai mươi mấy năm rồi mà! Ông phải hiểu tôi....
*Bốp*
Chưa nói xong, ông ta liền tặng bà một cái tát:
-Đúng! Tôi hiểu bà! Tôi hiểu bà là một người phụ nữ vô tình, là một người phụ nữ độc ác và là một người ham tiền!
-Không! Không! Không phải vậy!!
-Tôi luôn biết bà rất ghét Đình Quân và Khả Linh nhưng thôi đã bỏ qua cho bà! Vì tôi nghĩ sẽ có 1 ngày bà sẽ hiểu và yêu thương bọn họ nhiều hơn...
-Không phải vậy đây...
-Nhưng Tôi Đã Sai! Bà chứng nào tật nấy! Không thay đổi được!!
-Không!!!!- hét lớn
Bà ta quỳ, nắm thật chặt tay ông, khóc:
-Lão gia tôi biết lỗi rồi! Cho tôi 1 cơ hội nữa đi! Tôi hứa sẽ sửa mà!!!
-Tôi đã bỏ qua cho bà nhiều lần lắm rồi! 2 chúng ta...
Ông ta liền hất tay bà ra, nói:
-LY DỊ ĐI!!!!
-Bà làm gì vậy!? Mau thả con bé ra!!!
-Hôm nay tôi phải dạy nó 1 bài học! Đừng cản tôi!!
Đình Quân chạy đến chỗ bà ta, cầm cổ tay bà hất đi, ôm lấy Khả Linh, nhìn bà ta với vẻ mặt căm thù:
-Người của tôi bà cũng muốn đụng! Bà không muốn sống nữa à!?
-Tại con nhỏ đó hỗn xược trước chứ bộ!!
Khả Linh khóc nức nở:
-hức hức! Con có làm gì đâu! Con đang ngồi nói chuyện với chú Đình Phong tự nhiên bà về mắng con! Rồi đánh con! Hức hức... Có phải không chú Đình Phong?
Cô nhìn Đình Phong với vẻ mặt muốn giết cậu, nghĩ:
-Nói phải đi! Nói phải đi! Nếu không lão nương giết chú!
Cậu nhìn cô toát mồ hôi. Nói:
-Ờ...phải! Phải!
-Con..con cũng muốn phản mẹ à!?
-Con xin lỗi nhưng... Mẹ Quá Đáng Lắm Biết Không!!?- cậu quát lớn
-Biết vậy tao sẽ không đẻ ra đứa con nghịch tử như mày rồi!!
Dứt câu, ông của Khả Linh lại gần bà ta, Kỳ Trân quỳ xuống kéo tay ông ta khóc:
-Lão gia! Ông hãy tin tôi! Dù gì tôi với ông cũng là vợ chồng hai mươi mấy năm rồi mà! Ông phải hiểu tôi....
*Bốp*
Chưa nói xong, ông ta liền tặng bà một cái tát:
-Đúng! Tôi hiểu bà! Tôi hiểu bà là một người phụ nữ vô tình, là một người phụ nữ độc ác và là một người ham tiền!
-Không! Không! Không phải vậy!!
-Tôi luôn biết bà rất ghét Đình Quân và Khả Linh nhưng thôi đã bỏ qua cho bà! Vì tôi nghĩ sẽ có 1 ngày bà sẽ hiểu và yêu thương bọn họ nhiều hơn...
-Không phải vậy đây...
-Nhưng Tôi Đã Sai! Bà chứng nào tật nấy! Không thay đổi được!!
-Không!!!!- hét lớn
Bà ta quỳ, nắm thật chặt tay ông, khóc:
-Lão gia tôi biết lỗi rồi! Cho tôi 1 cơ hội nữa đi! Tôi hứa sẽ sửa mà!!!
-Tôi đã bỏ qua cho bà nhiều lần lắm rồi! 2 chúng ta...
Ông ta liền hất tay bà ra, nói:
-LY DỊ ĐI!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.