Chương 14: Quá Khứ 5 Tuổi Của Đình Quân(2)
Nhất Mộng
23/10/2019
Vương Đình Phong 3 tuổi:
-Tội nghiệp anh quá! Mình phải giúp anh mới được!- quyết tâm
Tối hôm đó, khi cả nhà ai cũng đã ngủ. Đình Phong mở cửa phòng, nhìn xung quanh rồi rón rén đi ra phòng, lấy cơm rồi đem lên phòng Đình Quân. Cậu gõ cửa:
-"Cốc cốc" anh ơi! Mở cửa cho em đi!
Đình Quân nghe tiếng, liền xuống giường đi mở cửa. Cậu ngạc nhiên:
-Sao em lại ở đây giờ này? Đáng lẽ giờ này em phải ngủ chứ!?
-Bớt nói lại! Anh cho em vào được không! Em đứng ngoài này nãy giờ muốn gãy chân rồi~
Đình Quân bối rối nép vào cửa để cho Đình Phong vào:
-A..anh xin lỗi!
-Không sao! Không sao! Cũng may anh ra kịp nếu không cái chân em không ổn rồi!
-À mà.. giờ này sao em còn qua phòng anh vậy? Đáng lẽ em phải đi ngủ rồi chứ!?
-Em biết anh lại bị mẹ phạt nên đến để đem đồ ăn cho anh!- cười
-Ơ.... Nhưng...
-Nhưng cái gì mà Nhưng! Nào, ngồi xuống ăn lẹ đi!
Đình Quân liền ngồi xuống, nhìn đồ ăn nhưng qua mặt đi:
-Em không sợ đem đồ ăn cho anh sẽ bị dì thấy sẽ phạt sao?
Đình Phong liền cười:
-Em nhìn xung quanh rồi! Ai cũng đã ngủ nên anh yên tâm ăn!
-Nhưng anh không đói! Em đem đi đi!
Vừa dứt lời, 1 tiếng từ trong bụng Đình Quân vang lên:
-"ọc ọc"
Cậu đỏ mặt, bối rối:
-Không như em nghĩ đâu....ch..chỉ là...
Đình Phong liền phì cười:
-Anh đói rồi kìa! Đừng hòng qua mắt được em!
-Nhưng anh không muốn ăn!
-Anh không ăn là em nghĩ chơi anh luôn đó!!-mít ướt
-Thôi được rồi! Anh ăn là được chứ gì!
Cậu liền ăn rất nhanh:
-Anh ăn từ từ thôi! Kẽo mắc... nghẹn... Trời ơi! Em chưa nói xong anh mắc nghẹn liền vậy!
-Khụ khụ...
-Uống nước lẹ!-vuốt vuốt lưng Đình Quân
-Được rồi! Được rồi! Đừng làm quá lên!
-Phù! ổn rồi!-yên tâm
-Mà Đình Phong nè! Sao em lại giúp anh vậy?
-Vì chúng ta là anh em mà! Phải giúp đỡ lẫn nhau chứ!-cười
Đình Quân xúc động ôm cậu:
-Em thật tốt với anh! Trên đời này không ai tốt với anh hơn em cả! Anh rất vui được làm anh của em đấy!-khóc
-Được rồi! Được rồi! Anh đừng khóc nữa! Khóc xấu lắm!- lau nước mắt cho Đình Quân
-Ừ! Anh sẽ không khóc nữa
Bỗng Đình Phong có 1 sáng kiến. Cậu nói:
-Hay là vầy! Trước ánh trăng này 2 chúng ta sẽ thề sẽ là anh em của nhau! Được không anh?- long lanh
-Được! Tất nhiên rồi!
Đình Quân liền nhìn lên ánh trăng:
-Tôi và Đình Phong xin thề dưới ánh trăng sẽ mãi là anh em tốt của nhau!
-Xin thề!!
Từ đó 2 anh em cậu rất thân thiết với nhau giống như 2 anh em ruột vậy...
_Kết thúc hồi ước của Đình Quân_
Cậu giật mình thức dậy, không biết mình đã ngủ khi nào:
-Mình ngủ quên rồi! Giờ là mấy giờ nhỉ?
Cậu nhìn về phía đồng hồ:
-24h? Không ngờ mình lại ngủ say đến vậy!
Cậu liền nhớ lại giấc mơ của mình:
-Ha! Chuyện đó xảy ra cũng lâu rồi nhỉ? Chắc cậu ta đã quên rồi! Dù gì lúc đó 2 người cũng là chuyện lúc nhỏ nên không hiểu chuyện thôi!
Cậu sựt nhớ đến Khả Linh. Câu đứng dậy đi tới phòng cô:
-Không biết con bé sao rồi! Phải qua đó xem mới được!
-Tội nghiệp anh quá! Mình phải giúp anh mới được!- quyết tâm
Tối hôm đó, khi cả nhà ai cũng đã ngủ. Đình Phong mở cửa phòng, nhìn xung quanh rồi rón rén đi ra phòng, lấy cơm rồi đem lên phòng Đình Quân. Cậu gõ cửa:
-"Cốc cốc" anh ơi! Mở cửa cho em đi!
Đình Quân nghe tiếng, liền xuống giường đi mở cửa. Cậu ngạc nhiên:
-Sao em lại ở đây giờ này? Đáng lẽ giờ này em phải ngủ chứ!?
-Bớt nói lại! Anh cho em vào được không! Em đứng ngoài này nãy giờ muốn gãy chân rồi~
Đình Quân bối rối nép vào cửa để cho Đình Phong vào:
-A..anh xin lỗi!
-Không sao! Không sao! Cũng may anh ra kịp nếu không cái chân em không ổn rồi!
-À mà.. giờ này sao em còn qua phòng anh vậy? Đáng lẽ em phải đi ngủ rồi chứ!?
-Em biết anh lại bị mẹ phạt nên đến để đem đồ ăn cho anh!- cười
-Ơ.... Nhưng...
-Nhưng cái gì mà Nhưng! Nào, ngồi xuống ăn lẹ đi!
Đình Quân liền ngồi xuống, nhìn đồ ăn nhưng qua mặt đi:
-Em không sợ đem đồ ăn cho anh sẽ bị dì thấy sẽ phạt sao?
Đình Phong liền cười:
-Em nhìn xung quanh rồi! Ai cũng đã ngủ nên anh yên tâm ăn!
-Nhưng anh không đói! Em đem đi đi!
Vừa dứt lời, 1 tiếng từ trong bụng Đình Quân vang lên:
-"ọc ọc"
Cậu đỏ mặt, bối rối:
-Không như em nghĩ đâu....ch..chỉ là...
Đình Phong liền phì cười:
-Anh đói rồi kìa! Đừng hòng qua mắt được em!
-Nhưng anh không muốn ăn!
-Anh không ăn là em nghĩ chơi anh luôn đó!!-mít ướt
-Thôi được rồi! Anh ăn là được chứ gì!
Cậu liền ăn rất nhanh:
-Anh ăn từ từ thôi! Kẽo mắc... nghẹn... Trời ơi! Em chưa nói xong anh mắc nghẹn liền vậy!
-Khụ khụ...
-Uống nước lẹ!-vuốt vuốt lưng Đình Quân
-Được rồi! Được rồi! Đừng làm quá lên!
-Phù! ổn rồi!-yên tâm
-Mà Đình Phong nè! Sao em lại giúp anh vậy?
-Vì chúng ta là anh em mà! Phải giúp đỡ lẫn nhau chứ!-cười
Đình Quân xúc động ôm cậu:
-Em thật tốt với anh! Trên đời này không ai tốt với anh hơn em cả! Anh rất vui được làm anh của em đấy!-khóc
-Được rồi! Được rồi! Anh đừng khóc nữa! Khóc xấu lắm!- lau nước mắt cho Đình Quân
-Ừ! Anh sẽ không khóc nữa
Bỗng Đình Phong có 1 sáng kiến. Cậu nói:
-Hay là vầy! Trước ánh trăng này 2 chúng ta sẽ thề sẽ là anh em của nhau! Được không anh?- long lanh
-Được! Tất nhiên rồi!
Đình Quân liền nhìn lên ánh trăng:
-Tôi và Đình Phong xin thề dưới ánh trăng sẽ mãi là anh em tốt của nhau!
-Xin thề!!
Từ đó 2 anh em cậu rất thân thiết với nhau giống như 2 anh em ruột vậy...
_Kết thúc hồi ước của Đình Quân_
Cậu giật mình thức dậy, không biết mình đã ngủ khi nào:
-Mình ngủ quên rồi! Giờ là mấy giờ nhỉ?
Cậu nhìn về phía đồng hồ:
-24h? Không ngờ mình lại ngủ say đến vậy!
Cậu liền nhớ lại giấc mơ của mình:
-Ha! Chuyện đó xảy ra cũng lâu rồi nhỉ? Chắc cậu ta đã quên rồi! Dù gì lúc đó 2 người cũng là chuyện lúc nhỏ nên không hiểu chuyện thôi!
Cậu sựt nhớ đến Khả Linh. Câu đứng dậy đi tới phòng cô:
-Không biết con bé sao rồi! Phải qua đó xem mới được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.