Chương 28
Thúy Shyndy
08/06/2017
Thảo Anh mơ màng tỉnh dậy, chợt cảm thấy lưng mình đau rát, lúc này, bộ não của nhỏ mới load lại được sự việc đã từng xảy ra.
- Mịa, bố hận không chu di cửu tộc nhà chúng mày!
Nhỏ uất ức hét lên, tạo hiệu ứng khiến Nhật Duy đang yên giấc ngủ thì giật mình bật dậy
Mặt cậu còn đang lơ nga lơ ngơ chưa biết gì, thấy Thảo Anh một cái, cái mặt lại hớn ha hớn hở
Cậu xun xoe:
- Thảo Anh, tỉnh rồi à?!
Thảo Anh thấy Nhật Duy thì ban đầu là cảm động, đoạn, nhỏ ngó quanh quẩn:
- Ơ, con An với con Vy đâu rồi?!
- Về đi chơi hết rồi!
WHAT?! Nhỏ không nghe nhầm đó chứ?!
Mặt Thảo Anh cau có thấy rõ luôn
Nhật Duy thấy thế thì pì cười, cái tay không tự chủ được mà nựng cái má phúng phính của Thảo Anh:
- Tôi đùa đấy, 2 nhỏ đó về nhà nấu cháo mang lên cho bà!
Thảo Anh chả mấy quan tâm đến lời nói của Nhật Duy cả, nhỏ chỉ biết là … tim mình đang đập rất nhanh, rất mạnh
Lại nói đến Nhật Duy, lúc này mới ý thức được hành động kia của mình, cậu vội bỏ tay ra, mặt mũi đỏ bừng:
- A … tôi xin lỗi! Có phải làm cô đau rồi không?!
Thảo Anh cười hiền:
- Không sao không sao!
Bầu không khí lúc này chợt trở nên cực kỳ là quái dị
Trong căn phòng nọ, có 2 kẻ ngốc, ngồi bần thần vô định, nhưng 2 trái tim, lại cùng chung 1 nhịp đập
Chỉ có Chúa mới biết vừa nãy tim 2 người ấy đã đập nhanh tới mức nào
Chợt … Nhật Duy lên tiếng:
- Xin lỗi!
- Xin lỗi?!
- Ừ, xin lỗi!
- Xin lỗi về việc gì?!
- Vì đã không bảo vệ được cô!
Trong 1 giây, Nhật Duy thực sự đã “ trải lòng “
Thảo Anh ngớ người, chữ được chữ không:
- Gì?! Cậu làm sao?!
Nhật Duy đỏ bừng:
- Không có gì!
…
Đúng là, bắt đầu từ hôm ấy Thảo Anh được Nhật Duy chiều lắm luôn ý, trông chả khác gì nữ hoàng vè thằng hầu cả
Vậy nên … có “ nữ hoàng “ nào đó được chiều quá sinh hư:
- Duy, bật tôi cái điều hòa!
- Ừ!
Ai kia lật đật đi bật điều hòa, cố chỉnh nhiệt độ vừa phải, sợ người ta bị lạnh
Thảo Anh trằn trọc mãi mà không ngủ được, ngồi dậy gắt lên:
- Sao mở bé thế?! To lên!
- Nhưng mà thế bị lạnh đấy!
- Lạnh thì đắp chăn!
- Ừ!
Ai kia lại tiếp tục vâng lời chỉnh nhiệt độ thấp đi một chút
Thảo Anh nằm 1 tí, thấy lạnh, đắp chăn vào thì lại thấy nóng, nhỏ lại ngồi dậy, quát lên:
- Duy, ai kêu cậu mở số thấp thế này hả?! Cậu muốn tôi chết cóng à?! Ghét nhau cũng đừng làm thế chứ!
Nhật Duy thở dài, thật lòng mà nói:
- Tôi không ghét cô!
Đoạn, vẫn ngoan ngoãn chỉnh lại nhiệt độ như lúc ban đầu
Thảo Anh nằm thế nào cũng vẫn thấy không vừa ý, nhỏ lại bực bội phát cáu:
- Thôi, cậu cứ chỉnh kiểu gì ý, lúc lạnh lúc nóng, tốt nhất là tắt đi!
Thấy khổ chưa?! Tác giả nhìn mà chỉ muốn tung 1 cước tặng cho Thảo Anh. Hầy … cơ mà … nó đẹp nó có quyền! =.=
“ Bà hoàng “ Thảo Anh không hôm nào là tha cho “ thằng hầu “ Nhật Duy cả:
- Duy, lấy tôi chai nước!
- Duy, đưa tôi cái điện thoại!
- Duy, đi mua tôi hộp sữa chua!
- Duy, tôi thèm ăn xoài!
Bla blo … bla blo …
Nhỏ sai, sai nhiều đến nỗi mà đồng bọn còn phải túm Nhật Duy vào 1 góc thành thật khuyên bảo:
- Duy ơi, cậu ăn phải bùa của nhỏ Thảo Anh rồi hả?!
Hạ Vy lo lắng nói
- Không
- Hay nó bỏ bả chuột cho cậu rồi?!
Thiên An thấy tội cũng chen mõm vô
- Không!
Nhật Duy thản nhiên nói, chợt Thảo anh trong phòng bệnh gào lên:
- NHẬT DUY … CHƯA ĐI MUA XOÀI À?!
- Đi liền đi liền!
Có ai đó nói, đoạn, phóng cái vù
- Bệnh nặng không chữa được nữa rồi!
Hạ Vy lắc đầu, tiếc thương cho 1 soái ca
Bảo Khánh và Hàn Thiên thấy thế, chỉ biết nhìn nhau cười
- Cười cái gì?!
Thiên An tò mò hỏi
- 2 người không biết đó thôi chứ chăm sóc Thảo Anh bây giờ chính là niềm vui của Nhật Duy đó!
Bảo Khánh cốc nhẹ đầu Hạ Vy, đầy vẻ cưng chiều cười mỉm nói
- Niềm vui?!
Thiên An và Hạ Vy, mắt tròn xoe ngây thơ vô ( số ) tội
- Ừ, niềm vui!
Hàn Thiên cười cười
Phải mất một lúc lâu sau, 2 chị này mới tiêu hóa được, khẽ “ À … “ lên 1 tiếng rồi phán như thánh:
- Rồi, từ hôm nay không vào đây nữa!
Đoạn, 4 người bỏ đi, để lại nụ cười bí hiểm
……
- Thảo Anh ơi, xong chưa?!
Tiếng Nhật Duy kéo Thảo anh ra khỏi quá khứ 1 tuần nằm viện, nhưng nghĩ lại, nó vẫn óc 1 chút tiếc nuối, nhỏ vẫn muốn … nằm viện 1 lần nữa … sự thật đấy :v
Nhỏ nhìn cậu, cười hiền:
- Xong rồi!
- Vậy đi thôi!
Nhật Duy xoa đầu Thảo Anh rồi cả 2 đi xuống gara lấy chiếc xe màu bạc sang trọng của Nhật Duy, đi thẳng về khu villa đắt đỏ nhất Sài Thành
…
- Mịa 2 cái con cờ hó, cả tuần vào chơi được có 1 buổi, còn lại thì mất tích, bạn với chả bè thế đấy!
Thảo Anh vừa thấy hạ Vy và Thiên An một cái là xông tới quát nạt
Cũng phải, có mỗi 2 con bạn mà lúc ốm đau bệnh tật chúng nó lại không vác xác đến, kể cũng tội
Hạ Vy cười cầu tài:
- Anh xinh gái, bớt giận, bớt giận!
- Tao là vì thấy mày có người coi sóc rồi nên không tới thôi, sợ làm 2 người …
Thiên An nói thằng ra luôn, còn í nhị liếc Nhật Duy 1 phát
Đúng như nhỏ đoán, Thảo Anh ngay lập tức im lặng, Nhật Duy bên kia cũng đỏ bừng, 2 người nhìn nhau mà thẹn thẹn thùng thùng
Lại có 4 người nọ nheo mắt lại, chuyên nghiệp phân tích … chắc chắn là có tình ý sâu xa! Hehe …
***
Lời tác giả: lại chuẩn bị có thêm 1 cặp bị bỏ “ bùa “ nữa roài! ^0^ ^0^ ^0^ Anh em quẩy đê
- Mịa, bố hận không chu di cửu tộc nhà chúng mày!
Nhỏ uất ức hét lên, tạo hiệu ứng khiến Nhật Duy đang yên giấc ngủ thì giật mình bật dậy
Mặt cậu còn đang lơ nga lơ ngơ chưa biết gì, thấy Thảo Anh một cái, cái mặt lại hớn ha hớn hở
Cậu xun xoe:
- Thảo Anh, tỉnh rồi à?!
Thảo Anh thấy Nhật Duy thì ban đầu là cảm động, đoạn, nhỏ ngó quanh quẩn:
- Ơ, con An với con Vy đâu rồi?!
- Về đi chơi hết rồi!
WHAT?! Nhỏ không nghe nhầm đó chứ?!
Mặt Thảo Anh cau có thấy rõ luôn
Nhật Duy thấy thế thì pì cười, cái tay không tự chủ được mà nựng cái má phúng phính của Thảo Anh:
- Tôi đùa đấy, 2 nhỏ đó về nhà nấu cháo mang lên cho bà!
Thảo Anh chả mấy quan tâm đến lời nói của Nhật Duy cả, nhỏ chỉ biết là … tim mình đang đập rất nhanh, rất mạnh
Lại nói đến Nhật Duy, lúc này mới ý thức được hành động kia của mình, cậu vội bỏ tay ra, mặt mũi đỏ bừng:
- A … tôi xin lỗi! Có phải làm cô đau rồi không?!
Thảo Anh cười hiền:
- Không sao không sao!
Bầu không khí lúc này chợt trở nên cực kỳ là quái dị
Trong căn phòng nọ, có 2 kẻ ngốc, ngồi bần thần vô định, nhưng 2 trái tim, lại cùng chung 1 nhịp đập
Chỉ có Chúa mới biết vừa nãy tim 2 người ấy đã đập nhanh tới mức nào
Chợt … Nhật Duy lên tiếng:
- Xin lỗi!
- Xin lỗi?!
- Ừ, xin lỗi!
- Xin lỗi về việc gì?!
- Vì đã không bảo vệ được cô!
Trong 1 giây, Nhật Duy thực sự đã “ trải lòng “
Thảo Anh ngớ người, chữ được chữ không:
- Gì?! Cậu làm sao?!
Nhật Duy đỏ bừng:
- Không có gì!
…
Đúng là, bắt đầu từ hôm ấy Thảo Anh được Nhật Duy chiều lắm luôn ý, trông chả khác gì nữ hoàng vè thằng hầu cả
Vậy nên … có “ nữ hoàng “ nào đó được chiều quá sinh hư:
- Duy, bật tôi cái điều hòa!
- Ừ!
Ai kia lật đật đi bật điều hòa, cố chỉnh nhiệt độ vừa phải, sợ người ta bị lạnh
Thảo Anh trằn trọc mãi mà không ngủ được, ngồi dậy gắt lên:
- Sao mở bé thế?! To lên!
- Nhưng mà thế bị lạnh đấy!
- Lạnh thì đắp chăn!
- Ừ!
Ai kia lại tiếp tục vâng lời chỉnh nhiệt độ thấp đi một chút
Thảo Anh nằm 1 tí, thấy lạnh, đắp chăn vào thì lại thấy nóng, nhỏ lại ngồi dậy, quát lên:
- Duy, ai kêu cậu mở số thấp thế này hả?! Cậu muốn tôi chết cóng à?! Ghét nhau cũng đừng làm thế chứ!
Nhật Duy thở dài, thật lòng mà nói:
- Tôi không ghét cô!
Đoạn, vẫn ngoan ngoãn chỉnh lại nhiệt độ như lúc ban đầu
Thảo Anh nằm thế nào cũng vẫn thấy không vừa ý, nhỏ lại bực bội phát cáu:
- Thôi, cậu cứ chỉnh kiểu gì ý, lúc lạnh lúc nóng, tốt nhất là tắt đi!
Thấy khổ chưa?! Tác giả nhìn mà chỉ muốn tung 1 cước tặng cho Thảo Anh. Hầy … cơ mà … nó đẹp nó có quyền! =.=
“ Bà hoàng “ Thảo Anh không hôm nào là tha cho “ thằng hầu “ Nhật Duy cả:
- Duy, lấy tôi chai nước!
- Duy, đưa tôi cái điện thoại!
- Duy, đi mua tôi hộp sữa chua!
- Duy, tôi thèm ăn xoài!
Bla blo … bla blo …
Nhỏ sai, sai nhiều đến nỗi mà đồng bọn còn phải túm Nhật Duy vào 1 góc thành thật khuyên bảo:
- Duy ơi, cậu ăn phải bùa của nhỏ Thảo Anh rồi hả?!
Hạ Vy lo lắng nói
- Không
- Hay nó bỏ bả chuột cho cậu rồi?!
Thiên An thấy tội cũng chen mõm vô
- Không!
Nhật Duy thản nhiên nói, chợt Thảo anh trong phòng bệnh gào lên:
- NHẬT DUY … CHƯA ĐI MUA XOÀI À?!
- Đi liền đi liền!
Có ai đó nói, đoạn, phóng cái vù
- Bệnh nặng không chữa được nữa rồi!
Hạ Vy lắc đầu, tiếc thương cho 1 soái ca
Bảo Khánh và Hàn Thiên thấy thế, chỉ biết nhìn nhau cười
- Cười cái gì?!
Thiên An tò mò hỏi
- 2 người không biết đó thôi chứ chăm sóc Thảo Anh bây giờ chính là niềm vui của Nhật Duy đó!
Bảo Khánh cốc nhẹ đầu Hạ Vy, đầy vẻ cưng chiều cười mỉm nói
- Niềm vui?!
Thiên An và Hạ Vy, mắt tròn xoe ngây thơ vô ( số ) tội
- Ừ, niềm vui!
Hàn Thiên cười cười
Phải mất một lúc lâu sau, 2 chị này mới tiêu hóa được, khẽ “ À … “ lên 1 tiếng rồi phán như thánh:
- Rồi, từ hôm nay không vào đây nữa!
Đoạn, 4 người bỏ đi, để lại nụ cười bí hiểm
……
- Thảo Anh ơi, xong chưa?!
Tiếng Nhật Duy kéo Thảo anh ra khỏi quá khứ 1 tuần nằm viện, nhưng nghĩ lại, nó vẫn óc 1 chút tiếc nuối, nhỏ vẫn muốn … nằm viện 1 lần nữa … sự thật đấy :v
Nhỏ nhìn cậu, cười hiền:
- Xong rồi!
- Vậy đi thôi!
Nhật Duy xoa đầu Thảo Anh rồi cả 2 đi xuống gara lấy chiếc xe màu bạc sang trọng của Nhật Duy, đi thẳng về khu villa đắt đỏ nhất Sài Thành
…
- Mịa 2 cái con cờ hó, cả tuần vào chơi được có 1 buổi, còn lại thì mất tích, bạn với chả bè thế đấy!
Thảo Anh vừa thấy hạ Vy và Thiên An một cái là xông tới quát nạt
Cũng phải, có mỗi 2 con bạn mà lúc ốm đau bệnh tật chúng nó lại không vác xác đến, kể cũng tội
Hạ Vy cười cầu tài:
- Anh xinh gái, bớt giận, bớt giận!
- Tao là vì thấy mày có người coi sóc rồi nên không tới thôi, sợ làm 2 người …
Thiên An nói thằng ra luôn, còn í nhị liếc Nhật Duy 1 phát
Đúng như nhỏ đoán, Thảo Anh ngay lập tức im lặng, Nhật Duy bên kia cũng đỏ bừng, 2 người nhìn nhau mà thẹn thẹn thùng thùng
Lại có 4 người nọ nheo mắt lại, chuyên nghiệp phân tích … chắc chắn là có tình ý sâu xa! Hehe …
***
Lời tác giả: lại chuẩn bị có thêm 1 cặp bị bỏ “ bùa “ nữa roài! ^0^ ^0^ ^0^ Anh em quẩy đê
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.