[Phá Án-Tn70] Tiệm Tạp Hóa Cấm Thuần Dưỡng Hổ Đói
Chương 39:
Phác Ngọc Dữ Nguyệt Lượng
30/09/2024
Cảnh sát Dư nói: "Hai người đã mười năm không gặp nhau rồi, vì sao cô lại chắc chắn anh ta là người tốt?"
Hàng Du Ninh nói lí nhí: "Tôi nghĩ người tốt hay người xấu là bản chất sẵn có, ít nhất là 'người sẽ giết người' và 'người sẽ không giết người' ngay từ khi sinh ra đã được định sẵn rồi."
Cảnh sát Dư ngẩn người, sau đó bật cười, người lớn khi nghe những đứa trẻ không hiểu chuyện nói, phần lớn đều cười như vậy.
Ông ta lại cẩn thận hỏi kỹ cô về tình huống lần cuối gặp Hứa Dã, sau đó mới đứng dậy nói: "Cô bé, nghỉ ngơi cho khỏe, sau này đừng dính líu vào những chuyện như thế này nữa."
Hàng Du Ninh nghe xong trùm chăn kín đầu.
Cô cảm thấy xấu hổ vì những lời nói hùng hồn vừa rồi của mình, cô cũng sợ Hàng Nhã Phỉ đánh mình, Hàng Nhã Phỉ đánh người rất đau.
Hàng Nhã Phỉ đứng im ở đầu giường nhìn cô, cho đến khi cô cuối cùng không chịu được nữa, len lén hé một khe hở nhỏ trên chăn.
Cô ấy không mắng mỏ, hiếm khi bình tĩnh giảng giải: "Trước đây em còn nhỏ, có nhiều chuyện chị không nói với em, bây giờ chị nói cho em biết tại sao lúc trước chị lại phải vạch rõ ranh giới với Hứa Dã."
Trước khi Hứa Dã xảy ra chuyện, mặc dù hai người không biểu hiện là thân thiết nhưng Hàng Du Ninh biết, với tính cách kiêu ngạo như một nàng thiên nga nhỏ của chị gái cô, việc mặc nhiên để Hứa Dã đạp xe theo sau từ xa đã là một hành động rất khác biệt rồi.
Nhưng sau khi Hứa Dã bỏ học, Hàng Nhã Phỉ lập tức không thèm để ý đến anh nữa, kể cả những người có quan hệ tốt với cô ấy cũng không được phép nhắc đến Hứa Dã.
Hàng Nhã Phỉ hạ giọng nói: "Bởi vì cậu ta là kẻ cơ hội."
Ban đầu là trèo lên tàu hỏa để bán hàng rong, sau đó đi buôn lậu đồ điện, ở thời đại đó, đây là hành vi vi phạm pháp luật.
"Chị đã tìm cậu ta, khuyên cậu ta đừng sa ngã nữa, cậu ta hỏi chị vậy cậu ta phải làm gì để sống? Lúc đó chị biết bọn chị không còn là người cùng một thế giới nữa rồi."
Hàng Nhã Phỉ nhìn Hàng Du Ninh, giọng điệu lạnh lùng: "Chị cũng không biết cậu ta đã trải qua những gì trong mười năm qua, nhưng một người không học vấn, không công việc, quanh năm sống trong vùng tối, đi vào con đường phạm tội cũng không có gì lạ."
"Vì vậy Hàng Du Ninh, đừng dính líu gì đến cậu ta nữa, em đã lớn rồi, em phải suy nghĩ cho tương lai của mình."
Lúc này Trương Thục Phân vừa xách một đống đồ đẩy cửa bước vào, vội vàng nói: "Hai đứa ăn cơm chưa? Mẹ chạy vội đến đây..."
Sau khi nghe nói cảnh sát đã đến, Trương Thục Phân lập tức giận dữ như Hàng Nhã Phỉ.
“Nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, sao con không bàn bạc với mọi người?”
“Còn tự ý đến Kê Minh Độ, đó là nơi con nhà lành nên đến sao?”
“Còn Hứa Dã nữa, con dây dưa với nó làm gì, tổ rước họa vào thân.”
Hàng Du Ninh trùm chăn kín mít, thầm mừng vì mình bị ốm, nếu không thì trận đòn roi này không thể nào tránh khỏi.
Hàng Nhã Phỉ còn phải đi làm vào ngày mai nên đã về ký túc xá, tối đó Trương Thục Phân ở lại chăm sóc con gái.
Trương Thục Phân mắng Hàng Du Ninh không ngớt lời suốt mấy tiếng đồng hồ, bắt cô phải hứa từ giờ phút này sẽ không bao giờ qua lại với Hứa Dã nữa, nếu không sẽ đánh gãy chân cô.
Hàng Du Ninh mím chặt môi không nói, bị dồn ép đến mức phải la ầm lên: "Vậy mẹ đánh gãy chân con đi."
Hàng Du Ninh nói lí nhí: "Tôi nghĩ người tốt hay người xấu là bản chất sẵn có, ít nhất là 'người sẽ giết người' và 'người sẽ không giết người' ngay từ khi sinh ra đã được định sẵn rồi."
Cảnh sát Dư ngẩn người, sau đó bật cười, người lớn khi nghe những đứa trẻ không hiểu chuyện nói, phần lớn đều cười như vậy.
Ông ta lại cẩn thận hỏi kỹ cô về tình huống lần cuối gặp Hứa Dã, sau đó mới đứng dậy nói: "Cô bé, nghỉ ngơi cho khỏe, sau này đừng dính líu vào những chuyện như thế này nữa."
Hàng Du Ninh nghe xong trùm chăn kín đầu.
Cô cảm thấy xấu hổ vì những lời nói hùng hồn vừa rồi của mình, cô cũng sợ Hàng Nhã Phỉ đánh mình, Hàng Nhã Phỉ đánh người rất đau.
Hàng Nhã Phỉ đứng im ở đầu giường nhìn cô, cho đến khi cô cuối cùng không chịu được nữa, len lén hé một khe hở nhỏ trên chăn.
Cô ấy không mắng mỏ, hiếm khi bình tĩnh giảng giải: "Trước đây em còn nhỏ, có nhiều chuyện chị không nói với em, bây giờ chị nói cho em biết tại sao lúc trước chị lại phải vạch rõ ranh giới với Hứa Dã."
Trước khi Hứa Dã xảy ra chuyện, mặc dù hai người không biểu hiện là thân thiết nhưng Hàng Du Ninh biết, với tính cách kiêu ngạo như một nàng thiên nga nhỏ của chị gái cô, việc mặc nhiên để Hứa Dã đạp xe theo sau từ xa đã là một hành động rất khác biệt rồi.
Nhưng sau khi Hứa Dã bỏ học, Hàng Nhã Phỉ lập tức không thèm để ý đến anh nữa, kể cả những người có quan hệ tốt với cô ấy cũng không được phép nhắc đến Hứa Dã.
Hàng Nhã Phỉ hạ giọng nói: "Bởi vì cậu ta là kẻ cơ hội."
Ban đầu là trèo lên tàu hỏa để bán hàng rong, sau đó đi buôn lậu đồ điện, ở thời đại đó, đây là hành vi vi phạm pháp luật.
"Chị đã tìm cậu ta, khuyên cậu ta đừng sa ngã nữa, cậu ta hỏi chị vậy cậu ta phải làm gì để sống? Lúc đó chị biết bọn chị không còn là người cùng một thế giới nữa rồi."
Hàng Nhã Phỉ nhìn Hàng Du Ninh, giọng điệu lạnh lùng: "Chị cũng không biết cậu ta đã trải qua những gì trong mười năm qua, nhưng một người không học vấn, không công việc, quanh năm sống trong vùng tối, đi vào con đường phạm tội cũng không có gì lạ."
"Vì vậy Hàng Du Ninh, đừng dính líu gì đến cậu ta nữa, em đã lớn rồi, em phải suy nghĩ cho tương lai của mình."
Lúc này Trương Thục Phân vừa xách một đống đồ đẩy cửa bước vào, vội vàng nói: "Hai đứa ăn cơm chưa? Mẹ chạy vội đến đây..."
Sau khi nghe nói cảnh sát đã đến, Trương Thục Phân lập tức giận dữ như Hàng Nhã Phỉ.
“Nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, sao con không bàn bạc với mọi người?”
“Còn tự ý đến Kê Minh Độ, đó là nơi con nhà lành nên đến sao?”
“Còn Hứa Dã nữa, con dây dưa với nó làm gì, tổ rước họa vào thân.”
Hàng Du Ninh trùm chăn kín mít, thầm mừng vì mình bị ốm, nếu không thì trận đòn roi này không thể nào tránh khỏi.
Hàng Nhã Phỉ còn phải đi làm vào ngày mai nên đã về ký túc xá, tối đó Trương Thục Phân ở lại chăm sóc con gái.
Trương Thục Phân mắng Hàng Du Ninh không ngớt lời suốt mấy tiếng đồng hồ, bắt cô phải hứa từ giờ phút này sẽ không bao giờ qua lại với Hứa Dã nữa, nếu không sẽ đánh gãy chân cô.
Hàng Du Ninh mím chặt môi không nói, bị dồn ép đến mức phải la ầm lên: "Vậy mẹ đánh gãy chân con đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.