[Phá Án-Tn70] Tiệm Tạp Hóa Cấm Thuần Dưỡng Hổ Đói
Chương 43:
Phác Ngọc Dữ Nguyệt Lượng
30/09/2024
Bà lão vừa xếp những mảnh giấy vừa lẩm bẩm hát, giọng kéo dài như hát như khóc.
Từ nhất vương hát đến thập vương, đợi đến khi mười điện Diêm La đều được hỏi han chu đáo, bà mới thở dài nói: "Ôi."
Mở hộp giấy cuối cùng, là một con dao rọc giấy.
Đó là dao cắt giấy gói trong nhà máy bỏ hoang, bà nhặt về, cuống dao được quấn vải nhưng lưỡi dao thì được bà mài sáng loáng.
Bà dùng ngón tay thô ráp ấn vào lưỡi dao, rất sắc, lập tức rỉ ra một vệt máu tươi.
Bà lão mút ngón tay, cầm cái cào cỏ quét đống rác dày trên mặt đất sang một bên, để lộ ra một cái nắp sắt, trên đó có một cái móc sắt.
Bà thành thạo móc một sợi xích vào móc sắt.
Bánh răng quay, nắp đậy từ từ được kéo lên để lộ một cái hố đen ngòm.
"Thắng thì ăn cá ăn thịt, thua thì lột da ăn thịt, Bồ Tát ơi."
Bà lẩm bẩm, định bước vào nhưng không hiểu sao lại chần chừ.
Bà trợn đôi mắt già nua nhìn xung quanh, rõ ràng là không có ai nhưng không hiểu sao lông tơ lại dựng đứng, như thể có thứ gì đó đang rình rập mình trong bóng tối.
"Đợi chút, đợi chút đã."
Bà lẩm bẩm, cầm đèn dầu đi khắp nơi để kiểm tra, đêm yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng thở, phía trước không có ai, phía sau cũng không...
"Bà đang tìm tôi sao?"
Bóng dáng bà lão cứng đờ tại chỗ, bà ta từ từ ngẩng đầu lên.
Dưới mép mái lán, một cái đầu trắng bệch rủ xuống, đôi mắt thiếu nữ không gợn sóng như một bóng ma đến đòi nợ.
Cô ta đến đòi nợ rồi.
Ý nghĩ đầu tiên của bà lão là nhớ đến cô gái làm việc ở nhà máy điện.
Cũng là một đêm mưa đen như mực thế này, làn da của cô ta cũng trắng bệch như vậy, máu bắn tung tóe lên vô cùng chói mắt.
Đôi mắt cô ta rất to, giống như một loại yêu tinh nào đó, chết không nhắm lại, nhìn chằm chằm vào bà ta, cảnh tượng này thường xuất hiện trong giấc mơ của bà lão.
Bà lão há hốc mồm, ngồi phịch xuống đất, vừa lùi lại vừa phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.
Cô gái từ trên mái lán rơi xuống, nhẹ nhàng như một giọt nước, nước mưa lạnh lẽo chảy xuống gò má trắng bệch của cô, cô từng bước tiến về phía bà lão.
"Tôi có con trai, còn một đứa con gái ngốc nghếch, cô làm ơn tha cho tôi đi."
Người già khóc lóc rất đáng thương, nước mũi nước mắt giàn giụa, từng nếp nhăn trên khuôn mặt đều méo mó.
Hàng Du Ninh gần như mềm lòng, nhưng cô nghĩ tới lúc trước chị gái của Tiểu Bắc cũng đã cầu xin bà ta như vậy, cô ấy còn có mẹ già phải nuôi, còn có một đứa em trai vừa vào lớp 10, cô ấy còn có tương lai tươi sáng.
Ngay khi cô sắp đi đến bên bà lão thì đột nhiên trong đống rác ở bức tường phía tây, một bóng người vụt sáng như chớp, một cú đập mạnh giáng vào đầu Hàng Du Ninh.
Đó là một đòn chí mạng, Hàng Du Ninh gục xuống đất bất tỉnh nhân sự, máu đen chảy ra từ đầu cô.
Bà lão sợ hãi tột độ, liều mạng hét lên: "Á——."
"Bớt nói vớ vẩn! Ma quỷ gì chứ!"
Ông lão khạc nhổ về phía Hàng Du Ninh, đôi mắt ông ta đục ngầu màu vàng nâu, nửa thân dưới đã bị cụt nằm trên một chiếc xe lăn nhỏ, ẩn mình trong bóng tối.
"Con nhỏ này là ai..." Bà lão cố gắng lấy hết can đảm, nheo đôi mắt đục ngầu nhìn kỹ.
"Cần gì biết nó là ai, giết rồi quẳng xuống sông." Ông lão nói với vẻ tàn độc.
Bà lão run rẩy lặp lại "Còn giết người nữa sao?"
Từ nhất vương hát đến thập vương, đợi đến khi mười điện Diêm La đều được hỏi han chu đáo, bà mới thở dài nói: "Ôi."
Mở hộp giấy cuối cùng, là một con dao rọc giấy.
Đó là dao cắt giấy gói trong nhà máy bỏ hoang, bà nhặt về, cuống dao được quấn vải nhưng lưỡi dao thì được bà mài sáng loáng.
Bà dùng ngón tay thô ráp ấn vào lưỡi dao, rất sắc, lập tức rỉ ra một vệt máu tươi.
Bà lão mút ngón tay, cầm cái cào cỏ quét đống rác dày trên mặt đất sang một bên, để lộ ra một cái nắp sắt, trên đó có một cái móc sắt.
Bà thành thạo móc một sợi xích vào móc sắt.
Bánh răng quay, nắp đậy từ từ được kéo lên để lộ một cái hố đen ngòm.
"Thắng thì ăn cá ăn thịt, thua thì lột da ăn thịt, Bồ Tát ơi."
Bà lẩm bẩm, định bước vào nhưng không hiểu sao lại chần chừ.
Bà trợn đôi mắt già nua nhìn xung quanh, rõ ràng là không có ai nhưng không hiểu sao lông tơ lại dựng đứng, như thể có thứ gì đó đang rình rập mình trong bóng tối.
"Đợi chút, đợi chút đã."
Bà lẩm bẩm, cầm đèn dầu đi khắp nơi để kiểm tra, đêm yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng thở, phía trước không có ai, phía sau cũng không...
"Bà đang tìm tôi sao?"
Bóng dáng bà lão cứng đờ tại chỗ, bà ta từ từ ngẩng đầu lên.
Dưới mép mái lán, một cái đầu trắng bệch rủ xuống, đôi mắt thiếu nữ không gợn sóng như một bóng ma đến đòi nợ.
Cô ta đến đòi nợ rồi.
Ý nghĩ đầu tiên của bà lão là nhớ đến cô gái làm việc ở nhà máy điện.
Cũng là một đêm mưa đen như mực thế này, làn da của cô ta cũng trắng bệch như vậy, máu bắn tung tóe lên vô cùng chói mắt.
Đôi mắt cô ta rất to, giống như một loại yêu tinh nào đó, chết không nhắm lại, nhìn chằm chằm vào bà ta, cảnh tượng này thường xuất hiện trong giấc mơ của bà lão.
Bà lão há hốc mồm, ngồi phịch xuống đất, vừa lùi lại vừa phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.
Cô gái từ trên mái lán rơi xuống, nhẹ nhàng như một giọt nước, nước mưa lạnh lẽo chảy xuống gò má trắng bệch của cô, cô từng bước tiến về phía bà lão.
"Tôi có con trai, còn một đứa con gái ngốc nghếch, cô làm ơn tha cho tôi đi."
Người già khóc lóc rất đáng thương, nước mũi nước mắt giàn giụa, từng nếp nhăn trên khuôn mặt đều méo mó.
Hàng Du Ninh gần như mềm lòng, nhưng cô nghĩ tới lúc trước chị gái của Tiểu Bắc cũng đã cầu xin bà ta như vậy, cô ấy còn có mẹ già phải nuôi, còn có một đứa em trai vừa vào lớp 10, cô ấy còn có tương lai tươi sáng.
Ngay khi cô sắp đi đến bên bà lão thì đột nhiên trong đống rác ở bức tường phía tây, một bóng người vụt sáng như chớp, một cú đập mạnh giáng vào đầu Hàng Du Ninh.
Đó là một đòn chí mạng, Hàng Du Ninh gục xuống đất bất tỉnh nhân sự, máu đen chảy ra từ đầu cô.
Bà lão sợ hãi tột độ, liều mạng hét lên: "Á——."
"Bớt nói vớ vẩn! Ma quỷ gì chứ!"
Ông lão khạc nhổ về phía Hàng Du Ninh, đôi mắt ông ta đục ngầu màu vàng nâu, nửa thân dưới đã bị cụt nằm trên một chiếc xe lăn nhỏ, ẩn mình trong bóng tối.
"Con nhỏ này là ai..." Bà lão cố gắng lấy hết can đảm, nheo đôi mắt đục ngầu nhìn kỹ.
"Cần gì biết nó là ai, giết rồi quẳng xuống sông." Ông lão nói với vẻ tàn độc.
Bà lão run rẩy lặp lại "Còn giết người nữa sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.