Chương 3: Ảo mộng hay hiện thực?
Băng Lương Tửu
15/10/2017
Editor: Ngân Tử
Ngày hôm sau, đã lâu lắm rồi Draco chưa được ngồi lại dùng bữa một cách an nhiên trên bàn dài ở Đại sảnh đường của Hogwarts, cậu yên tĩnh dùng bữa và ngồi nghe tiếng trò chuyện ồn ào trong đại sảnh.
Một chút cố ý vờ như vô tình lướt về phía bàn nhà Gryffindor, nhìn sắc mặt của Potter tái nhợt, chắc có lẽ là bị mất máu nhiều, mà vẻ mặt của Weasley và Granger là sự phẫn nộ không hề che dấu được. Draco lại đưa ánh mắt về hướng bàn của các giáo sư, mụ Umbridge nom nhìn có vẻ ăn rất ngon miệng, cực kì vui vẻ. Cậu lại dời tầm mắt qua chủ nhiệm nhà mình, nhìn vẻ mặt cau có của vị giáo sư Độc dược kia không hiểu sao lòng Draco lại dâng lên một niềm vui sướng lạ lùng.
Severus Snape còn sống, thật tốt quá, chỉ có cha đỡ đầu của cậu mới có đủ tư cách làm chủ nhiệm nhà Slytherin, ông ấy luôn luôn bảo vệ cho cách học sinh Slytherin, tuy rằng, ông ấy cũng chăm chăm bảo vệ cho Harry Potter. Nghĩ đến đây, Draco lại cúi đầu chua xót nghĩ, nếu như cha đỡ đầu biết được cho dù mình có hi sinh tính mạng cũng không thể cứu được Potter, liệu quý ngài gián điệp hai mang kia sẽ có biểu cảm ra sao? Không cam lòng?
Draco đột nhiên có một chút oán hận Potter, nếu như cậu ta cẩn thận một chút, chỉ một chút thôi, thì có lẽ cậu ta sẽ không chết, nhưng mà tên khốn kiếp kia lại không biết quý trùng sinh mệnh, cũng không biết cảm kích người khác. Pansy ngồi bên cạnh Draco đã khôi phục lại bộ dáng nói cười ríu rít hàng ngày, luôn miệng kể về các chiến công “vĩ đại” của Tổ điều tra đặc biệt, có lẽ vẫn còn sợ hãi trước thái độ của Draco tối qua, cô nàng cố ý lảng tránh nói về Granger.
Cơm nước xong xuôi, Draco không có tiết học nên tiện thể đi đến thư viện, cậu muốn tìm đọc một chút mấy cuốn sách nói về phép thật của sinh vật, nếu không đi tìm hiểu một chút, cậu sẽ rất bất an, Crookshanks rốt cuộc nó đã làm cái gì, cậu thật sự không hi vọng đây là một giấc mơ đẹp đẽ không có thực mà Crookshanks tạo ra cho cậu. Bên trong thư viện cực kì yên tĩnh, chỉ có một vài Ravenclaw đang vùi đầu ghi ghi chép chép.
Draco hất mặt, mang theo cái dáng vẻ ngạo nghễ tưởng chừng quen thuộc mà cậu đã sắp quên đi vào thư viện, lướt qua ánh nhìn có chút kì quái của bà thủ thư Pince, cậu đến thẳng giá sách, cẩn thận chọn lựa từng cuốn.
Rất nhanh, cậu đã ôm một chồng sách cao đi đến tận góc trong cùng của một chiếc bàn bên cạnh, nơi đây rất yên tĩnh, trừ khi ai cố ý vòng đến đây, nếu không thì sẽ không ai nhìn thấy cậu, đây là thứ cậu cần.
Ưu nhã ngồi trên ghế, Draco cầm lấy một cuốn sách, nghiêm túc chăm chú đọc, hình dáng của các sinh vật phép thuật không quan trọng, thứ này có thể thay đổi, vậy chắc có lẽ hình dáng thật sự của Crookshanks không phải là một con mèo, nhưng quan trọng là năng lượng phép thuật sinh vật của nó, không biết là có loại phép thuật nào có thể làm đảo ngược thời gian trở về quá khứ hay không, nắng chiếu xuyên qua ô cửa sổ, nhảy múa trên mái tóc bạch kim xinh đẹp.
Cậu thiếu niên lẳng lặng ngồi đọc sách một cách điềm tĩnh an nhiên, giống như không gì có thể xâm nhập vào không gian yên tĩnh lặng vắng nơi đây. Đột nhiên, Draco cảm nhận có người đang nhìn cậu, trải qua một kiếp sống đào vong, lưu lạc cùng trời cuối đất nên cậu luôn mẫn cảm với mọi ánh mắt hơi thở của người xung quanh, ngẩng mạnh đầu lên nhìn, phía sau giá sách, Granger đang trừng cậu xuyên qua khe hở các quyển sách. Cậu quên mất, Cô nàng Biết Tuốt cực kì mê thư viên kia mà.
Không nhìn nữa, Draco lại tiếp tục đọc sách, nhưng mà làm sao còn chú tâm vào sách nổi nữa chứ, đôi mắt nâu sâu thẳm kia cứ không ngừng xuất hiện trong đầu cậu.
Hermione cảm giác giống như mình là ăn trộm bị bắt quả tang vậy, cô nàng cực kì buồn bực, chỗ kia là của mình cơ mà, sao thằng đầu trắng kia lại ngồi ở đấy được chứ, kì cục hơn là rõ ràng Malfoy đã thấy mình cơ mà, sao nó lại khhoong mở miệng trêu chọc khiêu khích như mọi hôm, hông lẽ chú Hóa đá lần tước của mình làm não nó hóa đá luôn rồi hả? Hermione tự nhiên giận dỗi, đem sách ở thư viện mượn về làm ổ trong kí túc xá.
Động tác lật sách trên tay Draco hơi khựng lại một chút, cậu biết cô gái kia đã đi khỏi đây.
Lắc đầu cười khẽ, Draco lật trang tiếp theo, cậu sẽ không mượn chỗ sách này đem về kí túc xá, bởi vì nếu mượn về thì lịch sử mượn sách của thư viện sẽ ghi chép lại, cậu không muốn bất cứ một ai biết cậu đang tra cứu tìm hiểu cái gì, không một ai, cậu bây giờ, phải luôn từng bước cẩn trọng.
Tốn cả buổi sáng, không có lấy một thứ bổ ích.
Đến buổi chiều, cậu phải lên lớp như thường lệ, là lớp Độc Dược.
Slytherin và Gryffindor trên lớp vẫn châm qua chích lại như thường lệ, chẳng qua lần này, Draco không có tham gia, trong tâm lý của cậu, mặc dù thực ra lớn hơn bọn họ có hai tuổi, nhưng cậu lại cảm thấy mình đã trải qua cả một kiếp người dài lê thê. Mấy chuyện khiêu khích “trẻ trâu” kia, không hiểu năm đó mình lại ham hố tới như vậy, Draco trong lòng tự khinh bỉ bản thân.
“Draco, mày vẫn ổn chứ hả?” Blaise ngồi cùng bàn nhỏ giọng hỏi.
Draco nhìn bạn tốt của mình một cái: “Tao rất ổn.” Tình bạn của các Slytherin không lúc nào tránh khỏi được có phần liên quan đến lợi ích, vì vậy so ra mà nói, tình bạn của cậu và Blaise vẫn còn đơn giản chán, bởi vì hai người hầu như không nói về đề tài của Chúa tể Hắc Ám.
Blaise Zabini là một Slytherin trung lập, Draco lướt qua tất cả các bạn học nhà mình, Pansy giống như mình, cha là một trong những kẻ bề tôi trung thành của Chúa tể Hắc Ám, Millicent thì cũng ở phái trung lập giống như Blaise. Draco đã từng mong muốn được như hai người họ ở vào phái trung lập, nhưng thật sự rất khó khăn, cha cậu với than phận là một Tử Thần Thực Tử, cho nên người ta đều đã mặc định phái đoàn mà cậu gia nhập, ít nhất là bề ngoài là như vậy, nếu như mà cậu được chọn lựa lại một lần nữa, lần này Draco quyết định sẽ đối mặt với Chúa tể Hắc Ám, nguyên nhân tất nhiên là phần lịch sử trong tương lai mà cậu đã từng góp mặt tạo nên, một phần là những kẻ bề tôi trung thành cuồng nhiệt với Chúa tể Hắc Ám đều là những kẻ khát máu điên cuồng, tất cả đều không lấy một điểm tốt đẹp để nhìn lại.
Draco cần có đông minh, Blaise và Millicent đều là những ứng cử viên sáng giá, chỉ cần không vượt quá giới hạn của họ, hai người tuyệt đối sẽ giúp mình, bởi vì tình bạn của mấy người bọn họ, nhưng Pansy không phải là một sự lựa chọn hay ho, bởi vì chính bản thân cô ấy cũng là một người đam mê Nghệ thuật Hắc Ám, Draco không dám mạo hiểm. Thực ra trong những thời điểm cấp bách, Goyle và Crabble cũng là những người đáng tin cậy, Draco hơi cân nhắc, hai cậu bạn to xác này chỉ là hơi khuyết thiếu đầu óc suy nghĩ, chứ sự tin cậy thì họ có thừa.
“Kĩ thuật tốt, Slytherin thêm năm điểm.” Giọng nói trầm tính cắt ngang dòng suy tư của Draco, cậu hồi hồn, khách khí gật đầu chống lại ánh mắt nghi hoặc của cha đỡ đầu mình.
Severus Snape, Draco không tính là sẽ giấu giếm cha đỡ đầu của mình, cậu còn chưa đủ mạnh để thoát khỏi đôi mắt chim ưng của vị gián điệp hai mang này, cậu sẽ tiết lộ một vài thứ quan trọng nhưng không phải là tất cả, chỉ có điều rằng là cha đỡ đầu thật sự rất cố chấp khi vấn đề liên quan đến Potter, điều này làm cho cậu có chút không yên lòng.
Draco thuần thục bào chế xong thuốc bổ máu cao cấp, có một khoảng thời gian cậu đã uống không ít thứ này, ngửi mùi vị bốc ra từ vạc, những kí ức đọt nhiên trở nên mới mẻ. Sau khi tan lớp, Draco di thẳng đến thư viện, cậu phải tranh thủ từng phút từng giây, lúc cậu vội vàng đi ra khỏi phòng học, cậu còn nghe thấy giọng điệu kì quái của Weasley: “Hermione, bồ quăng một phát làm hỏng luôn não của thằng Malfoy luôn rồi.” Draco làm bộ không nghe thấy, long tự nhủ, cậu không thèm chấp đồ lông đỏ.
Ngồi vào vị trí cũ, Draco lại tiếp tục đọc một cách cẩn thận từng chút một, sợ mình bỏ lỡ một chi tiết quan trọng nào đó.
Thời gian trôi nhanh đến mười giờ đêm, Draco mới lần mò quay về kí túc xá, cậu hơi mệt mỏi chút xíu, trước kia cậu chưa từng nghiêm túc như thế này.
Gần một tháng, sáng nào cậu cũng đến thư viện từ sớm, bữa sáng hay bữa nào cũng chả quan tâm, quãng thời gian nào đó, một ngày ba bữa đối với cậu là chỉ chuyện bình thường, cậu đã không còn là một cậu ấm thiếu gia bị chiều hư nữa rồi. Cậu đã xem xong được hai quyển sách, đây là quyển thứ ba, day day thái dương, Draco thở dài, phép thuật sinh vật, cậu chẳng thể tìm được nổi một đối tượng thích hợp để học hỏi về vấn đề này, cậu biết là, giáo sư Snape cũng chẳng hiểu biết hơn cậu về mấy cái này, ngoại trừ mấy sinh vật có thể làm dược liệu cho độc dược.
“Meoww!”
Draco như giật mình tỉnh lại trong cơn mê quay đầu lại nhìn, Crookshanks lắc lư cái đuôi chậm rãi đi đến, sau đó nhảy phốc lên bàn, cái thân mập mạp của nó cực kì nhanh nhẹn. (Chuyện! Quàng thượng mờ!!!)
Crookshanks ngậm một cái túi nhỏ, nó nhấc mông ngồi vào giữa quyển sách đang mở ra của Draco, đem đặt cái túi nhỏ vào tay cậu.
Chocolate? Draco sửng sốt.
“Meoww!” Crookshanks lại kêu thêm một tiếng. “Mày muốn tao ăn nó hả?” Dracos đột nhiên đã hiểu được ý của con mều.
Crookshanks lại đáp lại một tiếng, tỏ vẻ chính xác.
Crookshanks rất thông minh, lúc nào nó cũng ngồi giám sát Draco ăn uống giúp cho chủ của nó, nghĩ tới cái này là Draco lại thấy dở khóc dở cười.
Draco nhìn Crookshanhks, hồi lâu, cậu cảm thấy chắc mình bị ngốc luôn rồi, trực tiếp hỏi Crookshanks luôn là được mà, nhóc mèo này nghe hiểu được lời cậu: “Crookshanks, tao có chuyện muốn hoi rmayf, kêu một tiếng là đúng, hai tiếng là sai, được không?”
Nhóc mèo kêu lên một tiếng.
Draco nở một nụ cười, cậu cầm lấy chocolate: “tao đảm bảo sẽ ăn hết, ừ, là mày đem tao quay về đây sao?”
Kêu một tiếng.
“Nơi này là hiện thực, không phải là một giấc mơ đúng không?” Draco hỏi.
Crookshanks phóng ra một ánh mắt bất đắc dĩ, rồi meo một tiếng. “……Tương lai có thể thay đổi được không?” Nội tâm của Draco không khống chế nảy lên hồi hộp.
Crookshanks không kêu lên mà nhảy vào lòng Draco cọ cọ.
“Mày cũng không xác định được sao?” Draco phân tích ý của nhóc mèo.
Kêu một tiếng.
Crookshanks vểnh tai, ngẩng đầu lên, sau đó lập tức nhảy ra khỏi lòng Draco, phốc một cái biến mất không thấy tăm hơi.
Hả? Mười giây sau, bà Pince xuất hiện: “Trò Malfoy, sắp đến giờ học rồi.”
“Vâng, cảm ơn đã nhắc nhở.” Draco vội đem toàn bộ sách trả về, tâm trạng đột nhiên biến đổi khá rõ ràng.
Ít nhât, tương lai còn có thể thay đổi được.
Nhưng mà, Crookshanks nó nói nó cũng không rõ lắm? Draco dụi dụi mắt, thở dài, có chút mệt, chắc phải về uống chút thuốc nâng cao tinh thần mới được.Draco vừa ăn chocolate vừa đi ra ngoài, thầm nghĩ nghĩ, cuối tuần phải đi mua chút cá khô ngon ngon, Crookshanks chắc là thích lắm đây.
~Hết chương 3~ Đăng bởi: admin
Ngày hôm sau, đã lâu lắm rồi Draco chưa được ngồi lại dùng bữa một cách an nhiên trên bàn dài ở Đại sảnh đường của Hogwarts, cậu yên tĩnh dùng bữa và ngồi nghe tiếng trò chuyện ồn ào trong đại sảnh.
Một chút cố ý vờ như vô tình lướt về phía bàn nhà Gryffindor, nhìn sắc mặt của Potter tái nhợt, chắc có lẽ là bị mất máu nhiều, mà vẻ mặt của Weasley và Granger là sự phẫn nộ không hề che dấu được. Draco lại đưa ánh mắt về hướng bàn của các giáo sư, mụ Umbridge nom nhìn có vẻ ăn rất ngon miệng, cực kì vui vẻ. Cậu lại dời tầm mắt qua chủ nhiệm nhà mình, nhìn vẻ mặt cau có của vị giáo sư Độc dược kia không hiểu sao lòng Draco lại dâng lên một niềm vui sướng lạ lùng.
Severus Snape còn sống, thật tốt quá, chỉ có cha đỡ đầu của cậu mới có đủ tư cách làm chủ nhiệm nhà Slytherin, ông ấy luôn luôn bảo vệ cho cách học sinh Slytherin, tuy rằng, ông ấy cũng chăm chăm bảo vệ cho Harry Potter. Nghĩ đến đây, Draco lại cúi đầu chua xót nghĩ, nếu như cha đỡ đầu biết được cho dù mình có hi sinh tính mạng cũng không thể cứu được Potter, liệu quý ngài gián điệp hai mang kia sẽ có biểu cảm ra sao? Không cam lòng?
Draco đột nhiên có một chút oán hận Potter, nếu như cậu ta cẩn thận một chút, chỉ một chút thôi, thì có lẽ cậu ta sẽ không chết, nhưng mà tên khốn kiếp kia lại không biết quý trùng sinh mệnh, cũng không biết cảm kích người khác. Pansy ngồi bên cạnh Draco đã khôi phục lại bộ dáng nói cười ríu rít hàng ngày, luôn miệng kể về các chiến công “vĩ đại” của Tổ điều tra đặc biệt, có lẽ vẫn còn sợ hãi trước thái độ của Draco tối qua, cô nàng cố ý lảng tránh nói về Granger.
Cơm nước xong xuôi, Draco không có tiết học nên tiện thể đi đến thư viện, cậu muốn tìm đọc một chút mấy cuốn sách nói về phép thật của sinh vật, nếu không đi tìm hiểu một chút, cậu sẽ rất bất an, Crookshanks rốt cuộc nó đã làm cái gì, cậu thật sự không hi vọng đây là một giấc mơ đẹp đẽ không có thực mà Crookshanks tạo ra cho cậu. Bên trong thư viện cực kì yên tĩnh, chỉ có một vài Ravenclaw đang vùi đầu ghi ghi chép chép.
Draco hất mặt, mang theo cái dáng vẻ ngạo nghễ tưởng chừng quen thuộc mà cậu đã sắp quên đi vào thư viện, lướt qua ánh nhìn có chút kì quái của bà thủ thư Pince, cậu đến thẳng giá sách, cẩn thận chọn lựa từng cuốn.
Rất nhanh, cậu đã ôm một chồng sách cao đi đến tận góc trong cùng của một chiếc bàn bên cạnh, nơi đây rất yên tĩnh, trừ khi ai cố ý vòng đến đây, nếu không thì sẽ không ai nhìn thấy cậu, đây là thứ cậu cần.
Ưu nhã ngồi trên ghế, Draco cầm lấy một cuốn sách, nghiêm túc chăm chú đọc, hình dáng của các sinh vật phép thuật không quan trọng, thứ này có thể thay đổi, vậy chắc có lẽ hình dáng thật sự của Crookshanks không phải là một con mèo, nhưng quan trọng là năng lượng phép thuật sinh vật của nó, không biết là có loại phép thuật nào có thể làm đảo ngược thời gian trở về quá khứ hay không, nắng chiếu xuyên qua ô cửa sổ, nhảy múa trên mái tóc bạch kim xinh đẹp.
Cậu thiếu niên lẳng lặng ngồi đọc sách một cách điềm tĩnh an nhiên, giống như không gì có thể xâm nhập vào không gian yên tĩnh lặng vắng nơi đây. Đột nhiên, Draco cảm nhận có người đang nhìn cậu, trải qua một kiếp sống đào vong, lưu lạc cùng trời cuối đất nên cậu luôn mẫn cảm với mọi ánh mắt hơi thở của người xung quanh, ngẩng mạnh đầu lên nhìn, phía sau giá sách, Granger đang trừng cậu xuyên qua khe hở các quyển sách. Cậu quên mất, Cô nàng Biết Tuốt cực kì mê thư viên kia mà.
Không nhìn nữa, Draco lại tiếp tục đọc sách, nhưng mà làm sao còn chú tâm vào sách nổi nữa chứ, đôi mắt nâu sâu thẳm kia cứ không ngừng xuất hiện trong đầu cậu.
Hermione cảm giác giống như mình là ăn trộm bị bắt quả tang vậy, cô nàng cực kì buồn bực, chỗ kia là của mình cơ mà, sao thằng đầu trắng kia lại ngồi ở đấy được chứ, kì cục hơn là rõ ràng Malfoy đã thấy mình cơ mà, sao nó lại khhoong mở miệng trêu chọc khiêu khích như mọi hôm, hông lẽ chú Hóa đá lần tước của mình làm não nó hóa đá luôn rồi hả? Hermione tự nhiên giận dỗi, đem sách ở thư viện mượn về làm ổ trong kí túc xá.
Động tác lật sách trên tay Draco hơi khựng lại một chút, cậu biết cô gái kia đã đi khỏi đây.
Lắc đầu cười khẽ, Draco lật trang tiếp theo, cậu sẽ không mượn chỗ sách này đem về kí túc xá, bởi vì nếu mượn về thì lịch sử mượn sách của thư viện sẽ ghi chép lại, cậu không muốn bất cứ một ai biết cậu đang tra cứu tìm hiểu cái gì, không một ai, cậu bây giờ, phải luôn từng bước cẩn trọng.
Tốn cả buổi sáng, không có lấy một thứ bổ ích.
Đến buổi chiều, cậu phải lên lớp như thường lệ, là lớp Độc Dược.
Slytherin và Gryffindor trên lớp vẫn châm qua chích lại như thường lệ, chẳng qua lần này, Draco không có tham gia, trong tâm lý của cậu, mặc dù thực ra lớn hơn bọn họ có hai tuổi, nhưng cậu lại cảm thấy mình đã trải qua cả một kiếp người dài lê thê. Mấy chuyện khiêu khích “trẻ trâu” kia, không hiểu năm đó mình lại ham hố tới như vậy, Draco trong lòng tự khinh bỉ bản thân.
“Draco, mày vẫn ổn chứ hả?” Blaise ngồi cùng bàn nhỏ giọng hỏi.
Draco nhìn bạn tốt của mình một cái: “Tao rất ổn.” Tình bạn của các Slytherin không lúc nào tránh khỏi được có phần liên quan đến lợi ích, vì vậy so ra mà nói, tình bạn của cậu và Blaise vẫn còn đơn giản chán, bởi vì hai người hầu như không nói về đề tài của Chúa tể Hắc Ám.
Blaise Zabini là một Slytherin trung lập, Draco lướt qua tất cả các bạn học nhà mình, Pansy giống như mình, cha là một trong những kẻ bề tôi trung thành của Chúa tể Hắc Ám, Millicent thì cũng ở phái trung lập giống như Blaise. Draco đã từng mong muốn được như hai người họ ở vào phái trung lập, nhưng thật sự rất khó khăn, cha cậu với than phận là một Tử Thần Thực Tử, cho nên người ta đều đã mặc định phái đoàn mà cậu gia nhập, ít nhất là bề ngoài là như vậy, nếu như mà cậu được chọn lựa lại một lần nữa, lần này Draco quyết định sẽ đối mặt với Chúa tể Hắc Ám, nguyên nhân tất nhiên là phần lịch sử trong tương lai mà cậu đã từng góp mặt tạo nên, một phần là những kẻ bề tôi trung thành cuồng nhiệt với Chúa tể Hắc Ám đều là những kẻ khát máu điên cuồng, tất cả đều không lấy một điểm tốt đẹp để nhìn lại.
Draco cần có đông minh, Blaise và Millicent đều là những ứng cử viên sáng giá, chỉ cần không vượt quá giới hạn của họ, hai người tuyệt đối sẽ giúp mình, bởi vì tình bạn của mấy người bọn họ, nhưng Pansy không phải là một sự lựa chọn hay ho, bởi vì chính bản thân cô ấy cũng là một người đam mê Nghệ thuật Hắc Ám, Draco không dám mạo hiểm. Thực ra trong những thời điểm cấp bách, Goyle và Crabble cũng là những người đáng tin cậy, Draco hơi cân nhắc, hai cậu bạn to xác này chỉ là hơi khuyết thiếu đầu óc suy nghĩ, chứ sự tin cậy thì họ có thừa.
“Kĩ thuật tốt, Slytherin thêm năm điểm.” Giọng nói trầm tính cắt ngang dòng suy tư của Draco, cậu hồi hồn, khách khí gật đầu chống lại ánh mắt nghi hoặc của cha đỡ đầu mình.
Severus Snape, Draco không tính là sẽ giấu giếm cha đỡ đầu của mình, cậu còn chưa đủ mạnh để thoát khỏi đôi mắt chim ưng của vị gián điệp hai mang này, cậu sẽ tiết lộ một vài thứ quan trọng nhưng không phải là tất cả, chỉ có điều rằng là cha đỡ đầu thật sự rất cố chấp khi vấn đề liên quan đến Potter, điều này làm cho cậu có chút không yên lòng.
Draco thuần thục bào chế xong thuốc bổ máu cao cấp, có một khoảng thời gian cậu đã uống không ít thứ này, ngửi mùi vị bốc ra từ vạc, những kí ức đọt nhiên trở nên mới mẻ. Sau khi tan lớp, Draco di thẳng đến thư viện, cậu phải tranh thủ từng phút từng giây, lúc cậu vội vàng đi ra khỏi phòng học, cậu còn nghe thấy giọng điệu kì quái của Weasley: “Hermione, bồ quăng một phát làm hỏng luôn não của thằng Malfoy luôn rồi.” Draco làm bộ không nghe thấy, long tự nhủ, cậu không thèm chấp đồ lông đỏ.
Ngồi vào vị trí cũ, Draco lại tiếp tục đọc một cách cẩn thận từng chút một, sợ mình bỏ lỡ một chi tiết quan trọng nào đó.
Thời gian trôi nhanh đến mười giờ đêm, Draco mới lần mò quay về kí túc xá, cậu hơi mệt mỏi chút xíu, trước kia cậu chưa từng nghiêm túc như thế này.
Gần một tháng, sáng nào cậu cũng đến thư viện từ sớm, bữa sáng hay bữa nào cũng chả quan tâm, quãng thời gian nào đó, một ngày ba bữa đối với cậu là chỉ chuyện bình thường, cậu đã không còn là một cậu ấm thiếu gia bị chiều hư nữa rồi. Cậu đã xem xong được hai quyển sách, đây là quyển thứ ba, day day thái dương, Draco thở dài, phép thuật sinh vật, cậu chẳng thể tìm được nổi một đối tượng thích hợp để học hỏi về vấn đề này, cậu biết là, giáo sư Snape cũng chẳng hiểu biết hơn cậu về mấy cái này, ngoại trừ mấy sinh vật có thể làm dược liệu cho độc dược.
“Meoww!”
Draco như giật mình tỉnh lại trong cơn mê quay đầu lại nhìn, Crookshanks lắc lư cái đuôi chậm rãi đi đến, sau đó nhảy phốc lên bàn, cái thân mập mạp của nó cực kì nhanh nhẹn. (Chuyện! Quàng thượng mờ!!!)
Crookshanks ngậm một cái túi nhỏ, nó nhấc mông ngồi vào giữa quyển sách đang mở ra của Draco, đem đặt cái túi nhỏ vào tay cậu.
Chocolate? Draco sửng sốt.
“Meoww!” Crookshanks lại kêu thêm một tiếng. “Mày muốn tao ăn nó hả?” Dracos đột nhiên đã hiểu được ý của con mều.
Crookshanks lại đáp lại một tiếng, tỏ vẻ chính xác.
Crookshanks rất thông minh, lúc nào nó cũng ngồi giám sát Draco ăn uống giúp cho chủ của nó, nghĩ tới cái này là Draco lại thấy dở khóc dở cười.
Draco nhìn Crookshanhks, hồi lâu, cậu cảm thấy chắc mình bị ngốc luôn rồi, trực tiếp hỏi Crookshanks luôn là được mà, nhóc mèo này nghe hiểu được lời cậu: “Crookshanks, tao có chuyện muốn hoi rmayf, kêu một tiếng là đúng, hai tiếng là sai, được không?”
Nhóc mèo kêu lên một tiếng.
Draco nở một nụ cười, cậu cầm lấy chocolate: “tao đảm bảo sẽ ăn hết, ừ, là mày đem tao quay về đây sao?”
Kêu một tiếng.
“Nơi này là hiện thực, không phải là một giấc mơ đúng không?” Draco hỏi.
Crookshanks phóng ra một ánh mắt bất đắc dĩ, rồi meo một tiếng. “……Tương lai có thể thay đổi được không?” Nội tâm của Draco không khống chế nảy lên hồi hộp.
Crookshanks không kêu lên mà nhảy vào lòng Draco cọ cọ.
“Mày cũng không xác định được sao?” Draco phân tích ý của nhóc mèo.
Kêu một tiếng.
Crookshanks vểnh tai, ngẩng đầu lên, sau đó lập tức nhảy ra khỏi lòng Draco, phốc một cái biến mất không thấy tăm hơi.
Hả? Mười giây sau, bà Pince xuất hiện: “Trò Malfoy, sắp đến giờ học rồi.”
“Vâng, cảm ơn đã nhắc nhở.” Draco vội đem toàn bộ sách trả về, tâm trạng đột nhiên biến đổi khá rõ ràng.
Ít nhât, tương lai còn có thể thay đổi được.
Nhưng mà, Crookshanks nó nói nó cũng không rõ lắm? Draco dụi dụi mắt, thở dài, có chút mệt, chắc phải về uống chút thuốc nâng cao tinh thần mới được.Draco vừa ăn chocolate vừa đi ra ngoài, thầm nghĩ nghĩ, cuối tuần phải đi mua chút cá khô ngon ngon, Crookshanks chắc là thích lắm đây.
~Hết chương 3~ Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.