Chương 14
Thư Tự Thanh
10/05/2021
Chăm sóc em bé là một việc vô cùng vất vả, cũng may mẹ Lâm Y thường xuyên đến nhà tôi để chạy đôn chạy đáo, nếu không chỉ dựa vào một người thiếu kinh nghiệm như tôi, sợ là khó có thể chu toàn được mọi chuyện. Trong những ngày qua, tôi cũng đang học cách chăm sóc con cái, dần dần tôi cũng bắt đầu lên tay.
Chúng tôi không chỉ đưa Ưu Ưu vào điều trị mà còn đưa mẹ Lâm vào điều trị. Nội dung trị liệu rất đơn giản, bọn họ không bắt buộc phải làm bất cứ việc gì, chỉ cần thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh Lâm Y, thỉnh thoảng cùng Lâm Y nói vài câu để cho Lâm Y cảm nhận được hơi thở của họ là đủ.
Đối với người ruột thịt, máu mủ tình thâm, tình cảm kia đều là xoa vào trong xương cốt, không cần phải đắn đo, kỳ thực chính là phương pháp trị liệu ấm áp tốt nhất. Lâm Y trước đây không cảm nhận được, nhưng bây giờ chị ấy không còn tự phong bế mình như vậy nữa, từ từ có thể cảm nhận được hơi ấm của người thân vây quanh.
Đây là tuần tự của một quá trình, quá trình này vụn vặt, vì vậy tôi sẽ không đi vào chi tiết, chỉ nói về những thay đổi đáng kể nhất của Lâm Y trước tết Âm Lịch.
Vì Lâm Y Thần ý thức được tầm quan trọng của ba mẹ nên thái độ của chị ấy đối với mẹ thay đổi rõ ràng nhất. Dù còn vụng về và thiếu tự nhiên nhưng mẹ Lâm đã cảm động không thôi. Mỗi lần mẹ Lâm đến nhà tôi, chị ấy đều phân biệt được tiếng bước chân trước khi bước qua cửa, chị ấy đi dép lê từ sớm đã đợi ở cửa.
Do mẹ Lâm cả đời làm giáo viên, do công việc yêu cầu phải đứng lâu nên dì ấy bị bệnh nghề nghiệp, eo chân không tốt, mỗi khi trời lạnh đều đau đến không chịu được. Lchịần đầu tiên ấy cầu xin tôi đưa chị ấy ra ngoài cửa, chị ấy mua kim chi, vải dệt, gối đầu nhỏ, chỉ len và kim đan, chị ấy tự làm một chiếc gối thắt lưng, chị ấy đeo một chiếc gối nhỏ phía sau như một chiếc kimono, khi chị ấy ngồi xuống trên eo liền có đệm mềm, còn có thể làm ấm bụng, rất thân mật. Chị ấy còn đặc biệt đan hai chiếc quần tất len bảo vệ đùi để mẹ chị ấy mặc vào mùa đông cũng sẽ không sợ lạnh.
Mỗi lần mẹ Lâm đến, ngồi trên sô pha, chị ấy đều lặng lẽ quỳ bên cạnh mẹ xoa bóp chân, mẹ chị ấy hai chân không tốt, bị suy giãn tĩnh mạch từ mấy năm nay, còn chưa hết triệu chứng, còn bị thêm viêm khớp. Lâm Y trong lòng biết rất rõ ràng, không thể nói được những lời ấm áp, chỉ có thể dùng những việc nhỏ này biểu đạt rất tốt với mẹ mình, để mẹ mình yên tâm.
Rất nhiều lần, tôi nhìn thấy mẹ Lâm hai mắt đỏ bừng trước khi trở về, trong lòng tôi vừa thấy nhẹ nhõm vừa cảm động.
Hiện tại Lâm Y còn không thể thấy ba chị ấy, mẹ Lâm đã đề cập đến điều đó với tôi vài lần trong bí mật, nói rằng lão nhân đã hỏi về con gái của mình rất nhiều lần. Khoảng thời trước khi bố Lâm về nhà, nhìn thấy cháu gái ở nhà, chú ấy rất vui mừng nhưng cũng có chút bối rối. Nói con gái, con rể làm cái gì mà con cái cũng mặc kệ, liền ném cho vợ chồng già. Mẹ Lâm mù quáng giả vờ không hiểu sao lại nói rằng hai vợ chồng trẻ quá bận đi làm, trong nhà cũng không yên tâm được bảo mẫu, bản thân bà quá nhàn rỗi nên đã đưa cháu gái của mình mang về.
Lão gia tử đương nhiên không có nghi ngờ, còn tưởng rằng bảo mẫu thuê ở nhà là để chăm sóc bản thân mình, nhưng lại không biết thực ra là đang chăm sóc cháu gái. Sau khi vui vẻ trêu chọc cháu gái trong nhiều ngày, cuối cùng cháu gái cũng bị tiễn đi. Lão gia tử lại nghi hoặc, thật là phẫn nộ khi hai vợ chồng không tự mình đến đón con cái, mà để bạn già đưa đi. Không gặp con gái nhiều ngày như vậy còn chưa tính, cũng không có thời gian tới đón sao? Thuận tiện cũng đến xem lão già này một chút, cũng không mất nhiều sức và thời gian. Con gái nhà mình đây là bị làm sao vậy, từ trước đến giờ như tri kỷ, hiện giờ bản thân bệnh nặng, như thế nào lại không thấy tăm hơi bóng dánh con gái?
Mẹ Lâm có thể kể toàn bộ câu chuyện, dì ấy đầy uỷ khuất và đau khổ, dì ấy không thể nói với ba chị ấy, dì ấy chỉ có thể lấy cớ cho công việc của Lâm Y vì đã bước vào giai đoạn quan trọng và chị ấy quá bận. Tuy rằng lão gia tử không nói gì thêm nữa, nhưng rõ ràng đối với con gái cùng con rể có chút thất vọng buồn lòng.
Tôi nghe xong trong lòng cũng khổ sở, chỉ có thể nói chờ một chút nữa, đợi Lâm Y hồi phục lại một chút, sau đó có thể để chị ấy gặp ba Lâm.
Về phần Lâm Y, mặc dù thái độ của chị ấy đối với mẹ Lâm đã thay đổi rất nhiều, nhưng đối với Ưu Ưu, trước sau tiến triển không phải rất lớn. Chị ấy không muốn gặp Ưu Ưu nhiều, cũng không muốn cùng với Ưu Ưu chung sống ở bên nhau. May mắn thay, Ưu Ưu kì thật rất ngoan, không giống như những đứa trẻ khác,đặc biệt rắc rối. Bé không khóc quá nhiều và mỗi khi bé khóc rất dễ dỗ dành, chỉ cần tìm được bí quyết là được. Và mỗi khi Ưu Ưu khóc, tôi có thể cảm nhận được sự cáu kỉnh của Lâm Y. Bất cứ khi nào tiếng khóc vang lên, chị ấy sẽ bắt đầu chạy như một con thú trong phòng khách, nếu tôi không thể dỗ Ưu Ưu càng sớm càng tốt, tôi sợ rằng tôi phải để Ưu Ưu một mình mà đi đến dỗ dành Lâm Y.
Trong ấn tượng của tôi, Ưu Ưu có vẻ là một đứa trẻ rất ồn ào, bây giờ có vẻ như điều này là không đúng, phần lớn là do Lâm Y ở trong trạng thái tâm lý không tốt nên đã khuếch đại tiếng khóc của Ưu Ưu. Đứa trẻ nhỏ nào mà không khóc nháo, nhưng Ưu Ưu thực sự rất ngoan, ngủ rất yên vào ban đêm, không bao giờ cãi lời người lớn và rất đáng yêu so với những đứa trẻ khác. Đôi khi, cảm giác đáng yêu đến mức là người khác đau lòng.
Tôi phải chăm sóc cả người lớn và trẻ em, tôi thực sự kiệt sức trong những ngày này. Mặc dù phần lớn sức lực của tôi đều dành cho việc chăm sóc đứa trẻ, nhưng thực sự tâm điểm của tôi là Lâm Y. May mắn thay, trước đêm giao thừa tết Âm lịch, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy bước ngoặt của cặp đôi oan gia mẹ con này.
Sau gần một tháng ở chung thân thiết, sự ăn ý về việc sống chung một phòng của Lâm Y và đứa trẻ dần được hình thành. Dù không thể nói rằng hai mẹ con đã nối lại quan hệ mẫu tử bình thường, nhưng ít nhất sẽ không cảm thấy xấu hổ về nhau như nhìn thấy kẻ thù của mình. Sự nôn nóng ban đầu của Lâm Y đối với đứa trẻ đã được cải thiện rất nhiều. Ít nhất có hai lần như vậy, khi đứa trẻ khóc lên chị ấy ngoảnh mặt làm ngơ cũng không có phản ứng quá lớn, đây là tiến bộ.
Đây là hiện tượng tự nhiên, nhưng cũng không làm tôi hoàn toàn yên tâm, bởi vì còn chưa đạt tới mức để lão gia tử không nghi ngờ quan hệ của đôi mẹ con này, huống chi mục đích cuối cùng là để Lâm Y bỏ đi quá khứ, hoàn toàn nhìn nhận đứa con này.
Tối hai mươi bảy Tết, tôi đang thu dọn hành lý trong nhà, chuẩn bị hôm sau về nhà ăn Tết. Không dễ dàng để mua vé máy bay trong dịp tết Âm lịch này. Cho nên tôi mua vé khá sớm. Lịch trình đã được sắp đặt sẵn. Tôi đã nói với Lâm Y nhiều lần về sự vắng mặt của tôi trong dịp tết Âm lịch này. Chị ấy dường như không có phản ứng gì. Điều này thật sự khiến tôi chị đả kích. Ngày mai, tôi sẽ đưa Lâm Y trở lại Lâm gia. Dáng vẻ này của chị ấy, tôi thật sự lo lắng rằng khó có thể che giấu được chuyện này. Nếu không thể che giấu được, Tết nhất này nếu lão gia tử xảy ra tình trạng gì đó, thật sự rất khó tưởng tượng.
Mọi thứ gần như đã thu dọn xong, tôi vào phòng tắm để tắm rửa. Đang tắm được nửa đường, trong tiếng nước, tôi nghe thấy tiếng " Rầm ", có thứ gì đó xô ngã, rồi tôi nghe thấy tiếng Ưu Ưu đang khóc lớn.
Trong đầu tôi vang lên một tiếng "Ong", tim tôi như bị sốc, tôi vội vàng tắt nước, lung tung lau người, quấn áo choàng tắm rồi lao ra ngoài. Phòng tắm cách phòng tôi không xa, Ưu Ưu đang ở tạm trong phòng tôi. Chiếc nôi nhỏ của bé đã được tháo rời và lắp ráp trong phòng tôi để tôi có thể chăm sóc cho bé vào ban đêm.
Tôi bước vào phòng vài bước, cảnh tượng trước làm cho tôi sửng số. Lâm Y đang ôm đứa trẻ, nhẹ nhàng mà lay động, trong miệng phát ra những âm tiết kỳ quái, không phân biệt được là đang nói hay đang hát. Tiếng khóc của Ưu Ưu dần dần không còn nữa, thu mình vào trong lòng ngực của Lâm Y, nghẹn ngào còn có chút uỷ khuất.
"Làm sao vậy, đây là?" Tôi vội vàng đi ra phía trước hỏi.
Nhìn thấy tôi đi tới, Lâm Y trong tiềm thức lùi về phía sau hai bước, tôi lại lần nữa dừng lại, chị ấy đã có phản ứng này không biết bao nhiêu lần rồi, tôi cũng phải quen thôi. Nhưng đêm nay chị ấy có vẻ khác đi một chút, lúc trước chị ấy nào có ôm đứa trẻ đâu, hận không thể vĩnh viễn không thấy đứa trẻ này, chỉ cần đứa nhỏ xuất hiện, chị nhất định phải trốn thật xa. Sao đêm nay lại phá lệ như vậy, lại còn dỗ dành con nhỏ thế này.
"Con... con đã đói bụng, tôi...muốn cho con bé... pha chút sữa bột, lỡ tay... không cẩn thận làm lật cái ấm." Chi ấy chậm rãi giải thích, nói thật cẩn thận, như thể tôi sẽ trách tội chị ấy.
Đã đói bụng? A! Đúng rồi, tôi chỉ lo thu dọn hành lý của mình tối nay, nhưng tôi đã quên cho Ưu Ưu bú. Ước chừng là là tôi đang tắm, Ưu Ưu khóc lên và Lâm Y bước vào để xem con bé. Tôi ở trong phòng tắm chỉ nghe thấy nửa phần sau, không nghe được nửa đoạn đầu.
Chờ đã, Lâm Y làm đổ cái ấm sao?
Tôi vội vàng bước nhanh về phía trước, mở ống tay áo của chị ấy ra thì thấy mu bàn tay phải của chị ấy ửng đỏ, rõ ràng là đã bị bỏng. Hành động của tôi rõ ràng khiến chị ấy sợ hãi, chị ấy cố gắng thu tay lại, nhưng chị ấy đang ôm Ưu Ưu trong lòng, điều này thực sự rất bất tiện, vừa vặn tay liền bị tôi bắt lấy
Ta tiếp nhận Ưu Ưu từ trong lòng ngực chị ấy, đối với chị ấy nói:
"Chị đi đến bồn nước rửa sạch bằng nước lạnh, em sẽ qua ngay."
Tối nay chị ấy có vẻ phá lệ rất ngoan ngoãn, không lâu sau thì tôi nghe thấy tiếng nước chảy bên ngoài. Tôi đã dỗ dành Ưu Ưu, tiểu gia hoả này đang khóc và nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt to đen lúng luyến, như thể đang rất uỷ khuất, tôi hơi tức giận và nói với con bé:
"Cái con bé này, thật là một cái tổ tông. "
Lời này cũng không biết là nói với ai.
Khi tôi ra ngoài tìm Lâm Y, chị ấy đã tắt nước. Tôi lấy một chậu nước lạnh và yêu cầu chị ấy ngâm tay vào đó. Sau đó chính mình đi cho Ưu Ưu bú sữa, tiểu gia hoả đúng là vô tâm không phổi mà ăn no nê, liền thổi bong bóng sữa lên, một bộ dáng trông đáng yêu đang nịnh nọt. Tôi suýt nữa thì vỗ vào mông con bé, mà lòng có hơi áy náy, thật sự không đành lòng, chỉ có thể hung hăng hôn con bé một ngụm, tiểu gia hoả này, tốt nhất đừng mặt dày như đồ cặn bã tra ba kia của con bé.
Sau khi cho tổ tông nhỏ bú xong, tôi ra ngoài chiếu cố tổ tông lớn kia. Cẩn thận lau khô tay chị ấy rồi đi qua tủ tìm kem trị bỏng và thoa lên cho chị ấy. Chị ấy đã ngoan ngoãn một cách đáng ngạc nhiên trong suốt quá trình, và chị ấy không chống cự, điều này khiến tôi ngạc nhiên không thôi.
"Chị hôm nay là làm sao vậy? Như thế nào đột nhiên nhớ tới việc đi cho Ưu Ưu ăn?"
Tôi sẽ hỏi như vậy, đó thực ra là một phương pháp điều trị. Lúc nào tôi cũng cần Lâm Y cho tôi biết chị ấy nghĩ gì trong lòng. Chúng tôi phải duy trì trạng thái tri kỷ quan tâm, vì vậy bất cứ khi nào tôi hỏi chị ấy nghĩ gì. Đôi khi chị ấy sẽ trả lời, đôi khi chị ấy sẽ không trả lời, điều đó không quan trọng, đây chỉ là một phương tiện điều trị. Bởi vì ngay cả khi chị ấy không trả lời, chị ấy chắc chắn sẽ nghĩ về câu hỏi của tôi trong tiềm thức, và tôi có thể thấy manh mối từ những biểu hiện vi mô của chị ấy.
Phương pháp trị liệu này rất hiệu quả, sau bao lâu, Lâm Y đã có thể dần dần nói cho tôi biết trong lòng chị ấy đang suy nghĩ gì. Lời nói của chị ấy cũng tăng nhiều lên, có thể chủ động giải thích sự tình cho tôi hôm nay là biểu hiện rõ ràng nhất.
Chị ấy im lặng, lông mày rũ xuống, hàng mi dày và dài che hạ cái bóng, che đi màu mắt. Đây là bình thường, mỗi khi tôi hỏi chị ấy một câu hỏi, chị ấy đều không trả lời nhanh chóng. Tôi phải đợi khoảng một hoặc hai phút, và nếu chị ấy không trả lời, thì tôi sẽ không nhận được câu trả lời. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ nhìn chằm chằm vào biểu hiện của chị ấy, tôi đã hình thành thói quen nhìn chằm chằm vào chị ấy mỗi khi tôi hỏi chị ấy một câu hỏi, vì vậy mà tôi đã vô tình đối xử với học tỷ của mình như thế này, nhưng tôi đã bị chị ấy trêu chọc, nói tôi luôn phóng điện với chị ấy.
Tôi đợi hai phút, không đợi được câu trả lời, nghĩ rằng chị ấy sẽ không trả lời tôi. Và lần này không có một chút biểu hiện nào trên gương mặt của chị ấy khiến tôi khá thất vọng. Thực sự tôi cũng rất tò mò nhưng không dám thúc ép quá nên đành bó tay.
Vì vậy tôi định bưng chậu nước xuống đổ đi, vừa quay đầu lại, chị ấy đột nhiên nghe thấy mở miệng:
"...... Cô... Phải đi..."
Ta dừng lại bước chân: "......"
"Tôi... Chính mình... Có thể..."
Tôi quay đầu lại xem chị ấy: "!"
Lời mở đầu của chị ấy không đầu không đuôi, người bình thường cũng không hiểu được chị đang nói cái gì. Nhưng tôi hiểu nó, và tôi hiểu nó gần như trong vài giây. Chị ấy đang nói:
"Tết Âm lịch cô không có ở đây, tôi biết cô đều lo lắng tôi không thể hòa hợp cùng con ở chung. Đừng lo lắng, tôi có thể."
Tôi ngây ngốc đứng ở nơi đó ôm chậu. Những gì chị ấy nói thực sự làm tôi ngạc nhiên, là người thân thiết nhất với chị ấy, tôi thậm chí còn không biết trong lòng chị ấy nghĩ gì. Chị ấy đứng dậy, trở về phòng và quay lại ngay sau đó, cầm trên tay ba chiếc khăn dệt kim do chính tay chị ấy làm.
"Khăn quàng cổ... Tặng cho ba mẹ cô..." Chị ấy yên lặng nói.
Ba chiếc khăn quàng cổ? Mắt tôi rơi vào ba chồng khăn quàng cổ có màu sắc khác nhau, một màu trắng, một màu đỏ và một màu đen. Có phải chỉ tặng cho bố mẹ tôi không? Còn dư ra một cái tặng cho ai?
Chị ấy đang đứng trước mặt tôi với một chiếc khăn quàng cổ trong khi tôi đang cầm chậu nước sững sờ, hai người đều đối diện không nói nên lời. Bộ não của tôi như bị đoản mạch trong giây lát, và không có phản ứng như một kẻ ngốc. Cho đến khi chị ấy cúi đầu im lặng và vẻ mặt có chút buồn, tôi mới chợt bừng tỉnh, vội vàng đặt chậu nước xuống, lấy chiếc khăn choàng qua người
Giọng nói run run: "Cảm..... ơn...".Tôi dường như cũng giống như chị ấy. Nói không mạch lạc.
Chị ấy đứng trước mặt tôi, vặn tay và mím môi, như thể cố gắng tiếp tục nói điều gì đó. Cuối cùng, chị không nói gì, quay vào phòng. Tôi nhìn chị ấy khuất sau cánh cửa phòng mà lòng tôi cảm thấy vô cùng vui sướng, một cổ cảm xúc kìm nén trong cổ họng, tôi muốn nhảy dựng lên hét lên vì phấn khích.
Tôi mở chiếc khăn trắng ra, vuốt qua vuốt lại cẩn thận, từng đường kim mũi chỉ đều rất tinh xảo, tôi biết chị ấy thích đan và thêu chữ thập rỉ sắt từ hồi sơ trung. Không ngờ bao nhiêu năm rồi mà tay nghề vẫn giỏi như vậy.
Chẳng mấy chốc, một nhân vật nhỏ nhắn thanh tú rơi vào mắt tôi, một chữ "Phàm", trên đầu khăn có sợi tơ rỉ sắt màu xanh, giống như một chữ đẹp nhất trên thế giới, nó làm cho mũi tôi đau đến ướt cả hốc mắt.
Quả nhiên, tôi đã đoán đúng, chiếc khăn trắng này là tặng cho tôi.
Chúng tôi không chỉ đưa Ưu Ưu vào điều trị mà còn đưa mẹ Lâm vào điều trị. Nội dung trị liệu rất đơn giản, bọn họ không bắt buộc phải làm bất cứ việc gì, chỉ cần thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh Lâm Y, thỉnh thoảng cùng Lâm Y nói vài câu để cho Lâm Y cảm nhận được hơi thở của họ là đủ.
Đối với người ruột thịt, máu mủ tình thâm, tình cảm kia đều là xoa vào trong xương cốt, không cần phải đắn đo, kỳ thực chính là phương pháp trị liệu ấm áp tốt nhất. Lâm Y trước đây không cảm nhận được, nhưng bây giờ chị ấy không còn tự phong bế mình như vậy nữa, từ từ có thể cảm nhận được hơi ấm của người thân vây quanh.
Đây là tuần tự của một quá trình, quá trình này vụn vặt, vì vậy tôi sẽ không đi vào chi tiết, chỉ nói về những thay đổi đáng kể nhất của Lâm Y trước tết Âm Lịch.
Vì Lâm Y Thần ý thức được tầm quan trọng của ba mẹ nên thái độ của chị ấy đối với mẹ thay đổi rõ ràng nhất. Dù còn vụng về và thiếu tự nhiên nhưng mẹ Lâm đã cảm động không thôi. Mỗi lần mẹ Lâm đến nhà tôi, chị ấy đều phân biệt được tiếng bước chân trước khi bước qua cửa, chị ấy đi dép lê từ sớm đã đợi ở cửa.
Do mẹ Lâm cả đời làm giáo viên, do công việc yêu cầu phải đứng lâu nên dì ấy bị bệnh nghề nghiệp, eo chân không tốt, mỗi khi trời lạnh đều đau đến không chịu được. Lchịần đầu tiên ấy cầu xin tôi đưa chị ấy ra ngoài cửa, chị ấy mua kim chi, vải dệt, gối đầu nhỏ, chỉ len và kim đan, chị ấy tự làm một chiếc gối thắt lưng, chị ấy đeo một chiếc gối nhỏ phía sau như một chiếc kimono, khi chị ấy ngồi xuống trên eo liền có đệm mềm, còn có thể làm ấm bụng, rất thân mật. Chị ấy còn đặc biệt đan hai chiếc quần tất len bảo vệ đùi để mẹ chị ấy mặc vào mùa đông cũng sẽ không sợ lạnh.
Mỗi lần mẹ Lâm đến, ngồi trên sô pha, chị ấy đều lặng lẽ quỳ bên cạnh mẹ xoa bóp chân, mẹ chị ấy hai chân không tốt, bị suy giãn tĩnh mạch từ mấy năm nay, còn chưa hết triệu chứng, còn bị thêm viêm khớp. Lâm Y trong lòng biết rất rõ ràng, không thể nói được những lời ấm áp, chỉ có thể dùng những việc nhỏ này biểu đạt rất tốt với mẹ mình, để mẹ mình yên tâm.
Rất nhiều lần, tôi nhìn thấy mẹ Lâm hai mắt đỏ bừng trước khi trở về, trong lòng tôi vừa thấy nhẹ nhõm vừa cảm động.
Hiện tại Lâm Y còn không thể thấy ba chị ấy, mẹ Lâm đã đề cập đến điều đó với tôi vài lần trong bí mật, nói rằng lão nhân đã hỏi về con gái của mình rất nhiều lần. Khoảng thời trước khi bố Lâm về nhà, nhìn thấy cháu gái ở nhà, chú ấy rất vui mừng nhưng cũng có chút bối rối. Nói con gái, con rể làm cái gì mà con cái cũng mặc kệ, liền ném cho vợ chồng già. Mẹ Lâm mù quáng giả vờ không hiểu sao lại nói rằng hai vợ chồng trẻ quá bận đi làm, trong nhà cũng không yên tâm được bảo mẫu, bản thân bà quá nhàn rỗi nên đã đưa cháu gái của mình mang về.
Lão gia tử đương nhiên không có nghi ngờ, còn tưởng rằng bảo mẫu thuê ở nhà là để chăm sóc bản thân mình, nhưng lại không biết thực ra là đang chăm sóc cháu gái. Sau khi vui vẻ trêu chọc cháu gái trong nhiều ngày, cuối cùng cháu gái cũng bị tiễn đi. Lão gia tử lại nghi hoặc, thật là phẫn nộ khi hai vợ chồng không tự mình đến đón con cái, mà để bạn già đưa đi. Không gặp con gái nhiều ngày như vậy còn chưa tính, cũng không có thời gian tới đón sao? Thuận tiện cũng đến xem lão già này một chút, cũng không mất nhiều sức và thời gian. Con gái nhà mình đây là bị làm sao vậy, từ trước đến giờ như tri kỷ, hiện giờ bản thân bệnh nặng, như thế nào lại không thấy tăm hơi bóng dánh con gái?
Mẹ Lâm có thể kể toàn bộ câu chuyện, dì ấy đầy uỷ khuất và đau khổ, dì ấy không thể nói với ba chị ấy, dì ấy chỉ có thể lấy cớ cho công việc của Lâm Y vì đã bước vào giai đoạn quan trọng và chị ấy quá bận. Tuy rằng lão gia tử không nói gì thêm nữa, nhưng rõ ràng đối với con gái cùng con rể có chút thất vọng buồn lòng.
Tôi nghe xong trong lòng cũng khổ sở, chỉ có thể nói chờ một chút nữa, đợi Lâm Y hồi phục lại một chút, sau đó có thể để chị ấy gặp ba Lâm.
Về phần Lâm Y, mặc dù thái độ của chị ấy đối với mẹ Lâm đã thay đổi rất nhiều, nhưng đối với Ưu Ưu, trước sau tiến triển không phải rất lớn. Chị ấy không muốn gặp Ưu Ưu nhiều, cũng không muốn cùng với Ưu Ưu chung sống ở bên nhau. May mắn thay, Ưu Ưu kì thật rất ngoan, không giống như những đứa trẻ khác,đặc biệt rắc rối. Bé không khóc quá nhiều và mỗi khi bé khóc rất dễ dỗ dành, chỉ cần tìm được bí quyết là được. Và mỗi khi Ưu Ưu khóc, tôi có thể cảm nhận được sự cáu kỉnh của Lâm Y. Bất cứ khi nào tiếng khóc vang lên, chị ấy sẽ bắt đầu chạy như một con thú trong phòng khách, nếu tôi không thể dỗ Ưu Ưu càng sớm càng tốt, tôi sợ rằng tôi phải để Ưu Ưu một mình mà đi đến dỗ dành Lâm Y.
Trong ấn tượng của tôi, Ưu Ưu có vẻ là một đứa trẻ rất ồn ào, bây giờ có vẻ như điều này là không đúng, phần lớn là do Lâm Y ở trong trạng thái tâm lý không tốt nên đã khuếch đại tiếng khóc của Ưu Ưu. Đứa trẻ nhỏ nào mà không khóc nháo, nhưng Ưu Ưu thực sự rất ngoan, ngủ rất yên vào ban đêm, không bao giờ cãi lời người lớn và rất đáng yêu so với những đứa trẻ khác. Đôi khi, cảm giác đáng yêu đến mức là người khác đau lòng.
Tôi phải chăm sóc cả người lớn và trẻ em, tôi thực sự kiệt sức trong những ngày này. Mặc dù phần lớn sức lực của tôi đều dành cho việc chăm sóc đứa trẻ, nhưng thực sự tâm điểm của tôi là Lâm Y. May mắn thay, trước đêm giao thừa tết Âm lịch, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy bước ngoặt của cặp đôi oan gia mẹ con này.
Sau gần một tháng ở chung thân thiết, sự ăn ý về việc sống chung một phòng của Lâm Y và đứa trẻ dần được hình thành. Dù không thể nói rằng hai mẹ con đã nối lại quan hệ mẫu tử bình thường, nhưng ít nhất sẽ không cảm thấy xấu hổ về nhau như nhìn thấy kẻ thù của mình. Sự nôn nóng ban đầu của Lâm Y đối với đứa trẻ đã được cải thiện rất nhiều. Ít nhất có hai lần như vậy, khi đứa trẻ khóc lên chị ấy ngoảnh mặt làm ngơ cũng không có phản ứng quá lớn, đây là tiến bộ.
Đây là hiện tượng tự nhiên, nhưng cũng không làm tôi hoàn toàn yên tâm, bởi vì còn chưa đạt tới mức để lão gia tử không nghi ngờ quan hệ của đôi mẹ con này, huống chi mục đích cuối cùng là để Lâm Y bỏ đi quá khứ, hoàn toàn nhìn nhận đứa con này.
Tối hai mươi bảy Tết, tôi đang thu dọn hành lý trong nhà, chuẩn bị hôm sau về nhà ăn Tết. Không dễ dàng để mua vé máy bay trong dịp tết Âm lịch này. Cho nên tôi mua vé khá sớm. Lịch trình đã được sắp đặt sẵn. Tôi đã nói với Lâm Y nhiều lần về sự vắng mặt của tôi trong dịp tết Âm lịch này. Chị ấy dường như không có phản ứng gì. Điều này thật sự khiến tôi chị đả kích. Ngày mai, tôi sẽ đưa Lâm Y trở lại Lâm gia. Dáng vẻ này của chị ấy, tôi thật sự lo lắng rằng khó có thể che giấu được chuyện này. Nếu không thể che giấu được, Tết nhất này nếu lão gia tử xảy ra tình trạng gì đó, thật sự rất khó tưởng tượng.
Mọi thứ gần như đã thu dọn xong, tôi vào phòng tắm để tắm rửa. Đang tắm được nửa đường, trong tiếng nước, tôi nghe thấy tiếng " Rầm ", có thứ gì đó xô ngã, rồi tôi nghe thấy tiếng Ưu Ưu đang khóc lớn.
Trong đầu tôi vang lên một tiếng "Ong", tim tôi như bị sốc, tôi vội vàng tắt nước, lung tung lau người, quấn áo choàng tắm rồi lao ra ngoài. Phòng tắm cách phòng tôi không xa, Ưu Ưu đang ở tạm trong phòng tôi. Chiếc nôi nhỏ của bé đã được tháo rời và lắp ráp trong phòng tôi để tôi có thể chăm sóc cho bé vào ban đêm.
Tôi bước vào phòng vài bước, cảnh tượng trước làm cho tôi sửng số. Lâm Y đang ôm đứa trẻ, nhẹ nhàng mà lay động, trong miệng phát ra những âm tiết kỳ quái, không phân biệt được là đang nói hay đang hát. Tiếng khóc của Ưu Ưu dần dần không còn nữa, thu mình vào trong lòng ngực của Lâm Y, nghẹn ngào còn có chút uỷ khuất.
"Làm sao vậy, đây là?" Tôi vội vàng đi ra phía trước hỏi.
Nhìn thấy tôi đi tới, Lâm Y trong tiềm thức lùi về phía sau hai bước, tôi lại lần nữa dừng lại, chị ấy đã có phản ứng này không biết bao nhiêu lần rồi, tôi cũng phải quen thôi. Nhưng đêm nay chị ấy có vẻ khác đi một chút, lúc trước chị ấy nào có ôm đứa trẻ đâu, hận không thể vĩnh viễn không thấy đứa trẻ này, chỉ cần đứa nhỏ xuất hiện, chị nhất định phải trốn thật xa. Sao đêm nay lại phá lệ như vậy, lại còn dỗ dành con nhỏ thế này.
"Con... con đã đói bụng, tôi...muốn cho con bé... pha chút sữa bột, lỡ tay... không cẩn thận làm lật cái ấm." Chi ấy chậm rãi giải thích, nói thật cẩn thận, như thể tôi sẽ trách tội chị ấy.
Đã đói bụng? A! Đúng rồi, tôi chỉ lo thu dọn hành lý của mình tối nay, nhưng tôi đã quên cho Ưu Ưu bú. Ước chừng là là tôi đang tắm, Ưu Ưu khóc lên và Lâm Y bước vào để xem con bé. Tôi ở trong phòng tắm chỉ nghe thấy nửa phần sau, không nghe được nửa đoạn đầu.
Chờ đã, Lâm Y làm đổ cái ấm sao?
Tôi vội vàng bước nhanh về phía trước, mở ống tay áo của chị ấy ra thì thấy mu bàn tay phải của chị ấy ửng đỏ, rõ ràng là đã bị bỏng. Hành động của tôi rõ ràng khiến chị ấy sợ hãi, chị ấy cố gắng thu tay lại, nhưng chị ấy đang ôm Ưu Ưu trong lòng, điều này thực sự rất bất tiện, vừa vặn tay liền bị tôi bắt lấy
Ta tiếp nhận Ưu Ưu từ trong lòng ngực chị ấy, đối với chị ấy nói:
"Chị đi đến bồn nước rửa sạch bằng nước lạnh, em sẽ qua ngay."
Tối nay chị ấy có vẻ phá lệ rất ngoan ngoãn, không lâu sau thì tôi nghe thấy tiếng nước chảy bên ngoài. Tôi đã dỗ dành Ưu Ưu, tiểu gia hoả này đang khóc và nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt to đen lúng luyến, như thể đang rất uỷ khuất, tôi hơi tức giận và nói với con bé:
"Cái con bé này, thật là một cái tổ tông. "
Lời này cũng không biết là nói với ai.
Khi tôi ra ngoài tìm Lâm Y, chị ấy đã tắt nước. Tôi lấy một chậu nước lạnh và yêu cầu chị ấy ngâm tay vào đó. Sau đó chính mình đi cho Ưu Ưu bú sữa, tiểu gia hoả đúng là vô tâm không phổi mà ăn no nê, liền thổi bong bóng sữa lên, một bộ dáng trông đáng yêu đang nịnh nọt. Tôi suýt nữa thì vỗ vào mông con bé, mà lòng có hơi áy náy, thật sự không đành lòng, chỉ có thể hung hăng hôn con bé một ngụm, tiểu gia hoả này, tốt nhất đừng mặt dày như đồ cặn bã tra ba kia của con bé.
Sau khi cho tổ tông nhỏ bú xong, tôi ra ngoài chiếu cố tổ tông lớn kia. Cẩn thận lau khô tay chị ấy rồi đi qua tủ tìm kem trị bỏng và thoa lên cho chị ấy. Chị ấy đã ngoan ngoãn một cách đáng ngạc nhiên trong suốt quá trình, và chị ấy không chống cự, điều này khiến tôi ngạc nhiên không thôi.
"Chị hôm nay là làm sao vậy? Như thế nào đột nhiên nhớ tới việc đi cho Ưu Ưu ăn?"
Tôi sẽ hỏi như vậy, đó thực ra là một phương pháp điều trị. Lúc nào tôi cũng cần Lâm Y cho tôi biết chị ấy nghĩ gì trong lòng. Chúng tôi phải duy trì trạng thái tri kỷ quan tâm, vì vậy bất cứ khi nào tôi hỏi chị ấy nghĩ gì. Đôi khi chị ấy sẽ trả lời, đôi khi chị ấy sẽ không trả lời, điều đó không quan trọng, đây chỉ là một phương tiện điều trị. Bởi vì ngay cả khi chị ấy không trả lời, chị ấy chắc chắn sẽ nghĩ về câu hỏi của tôi trong tiềm thức, và tôi có thể thấy manh mối từ những biểu hiện vi mô của chị ấy.
Phương pháp trị liệu này rất hiệu quả, sau bao lâu, Lâm Y đã có thể dần dần nói cho tôi biết trong lòng chị ấy đang suy nghĩ gì. Lời nói của chị ấy cũng tăng nhiều lên, có thể chủ động giải thích sự tình cho tôi hôm nay là biểu hiện rõ ràng nhất.
Chị ấy im lặng, lông mày rũ xuống, hàng mi dày và dài che hạ cái bóng, che đi màu mắt. Đây là bình thường, mỗi khi tôi hỏi chị ấy một câu hỏi, chị ấy đều không trả lời nhanh chóng. Tôi phải đợi khoảng một hoặc hai phút, và nếu chị ấy không trả lời, thì tôi sẽ không nhận được câu trả lời. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ nhìn chằm chằm vào biểu hiện của chị ấy, tôi đã hình thành thói quen nhìn chằm chằm vào chị ấy mỗi khi tôi hỏi chị ấy một câu hỏi, vì vậy mà tôi đã vô tình đối xử với học tỷ của mình như thế này, nhưng tôi đã bị chị ấy trêu chọc, nói tôi luôn phóng điện với chị ấy.
Tôi đợi hai phút, không đợi được câu trả lời, nghĩ rằng chị ấy sẽ không trả lời tôi. Và lần này không có một chút biểu hiện nào trên gương mặt của chị ấy khiến tôi khá thất vọng. Thực sự tôi cũng rất tò mò nhưng không dám thúc ép quá nên đành bó tay.
Vì vậy tôi định bưng chậu nước xuống đổ đi, vừa quay đầu lại, chị ấy đột nhiên nghe thấy mở miệng:
"...... Cô... Phải đi..."
Ta dừng lại bước chân: "......"
"Tôi... Chính mình... Có thể..."
Tôi quay đầu lại xem chị ấy: "!"
Lời mở đầu của chị ấy không đầu không đuôi, người bình thường cũng không hiểu được chị đang nói cái gì. Nhưng tôi hiểu nó, và tôi hiểu nó gần như trong vài giây. Chị ấy đang nói:
"Tết Âm lịch cô không có ở đây, tôi biết cô đều lo lắng tôi không thể hòa hợp cùng con ở chung. Đừng lo lắng, tôi có thể."
Tôi ngây ngốc đứng ở nơi đó ôm chậu. Những gì chị ấy nói thực sự làm tôi ngạc nhiên, là người thân thiết nhất với chị ấy, tôi thậm chí còn không biết trong lòng chị ấy nghĩ gì. Chị ấy đứng dậy, trở về phòng và quay lại ngay sau đó, cầm trên tay ba chiếc khăn dệt kim do chính tay chị ấy làm.
"Khăn quàng cổ... Tặng cho ba mẹ cô..." Chị ấy yên lặng nói.
Ba chiếc khăn quàng cổ? Mắt tôi rơi vào ba chồng khăn quàng cổ có màu sắc khác nhau, một màu trắng, một màu đỏ và một màu đen. Có phải chỉ tặng cho bố mẹ tôi không? Còn dư ra một cái tặng cho ai?
Chị ấy đang đứng trước mặt tôi với một chiếc khăn quàng cổ trong khi tôi đang cầm chậu nước sững sờ, hai người đều đối diện không nói nên lời. Bộ não của tôi như bị đoản mạch trong giây lát, và không có phản ứng như một kẻ ngốc. Cho đến khi chị ấy cúi đầu im lặng và vẻ mặt có chút buồn, tôi mới chợt bừng tỉnh, vội vàng đặt chậu nước xuống, lấy chiếc khăn choàng qua người
Giọng nói run run: "Cảm..... ơn...".Tôi dường như cũng giống như chị ấy. Nói không mạch lạc.
Chị ấy đứng trước mặt tôi, vặn tay và mím môi, như thể cố gắng tiếp tục nói điều gì đó. Cuối cùng, chị không nói gì, quay vào phòng. Tôi nhìn chị ấy khuất sau cánh cửa phòng mà lòng tôi cảm thấy vô cùng vui sướng, một cổ cảm xúc kìm nén trong cổ họng, tôi muốn nhảy dựng lên hét lên vì phấn khích.
Tôi mở chiếc khăn trắng ra, vuốt qua vuốt lại cẩn thận, từng đường kim mũi chỉ đều rất tinh xảo, tôi biết chị ấy thích đan và thêu chữ thập rỉ sắt từ hồi sơ trung. Không ngờ bao nhiêu năm rồi mà tay nghề vẫn giỏi như vậy.
Chẳng mấy chốc, một nhân vật nhỏ nhắn thanh tú rơi vào mắt tôi, một chữ "Phàm", trên đầu khăn có sợi tơ rỉ sắt màu xanh, giống như một chữ đẹp nhất trên thế giới, nó làm cho mũi tôi đau đến ướt cả hốc mắt.
Quả nhiên, tôi đã đoán đúng, chiếc khăn trắng này là tặng cho tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.